Chereads / Thuyết Theo Đuổi Cậu / Chapter 3 - chương 2

Chapter 3 - chương 2

Càng nghĩ càng thấy stress nên tôi đưa rượu lên nốc không ngừng gần hết cả cốc. Nhưng ba cái thằng kia bọn nó khỏe hơn trong việc uống rượu nguyên chất (mấy quán bar Thái thường pha rượu để uống nên thường chỉ có nồng độ cồn nhất định thôi). Chỉ có mỗi mình tao là không thể uống nhiều như thế. Thua... ờ, thua, nhưng không thể dừng bản thân lại được. Đã thế thằng Too và thằng Bone còn rất nỗ lực pha chế rượu cho tôi không ngừng nữa.

"Thằng Third, tao nghĩ mày dừng trước đã." Bàn tay to vươn ra bắt lấy cốc rượu của tôi trước khi rượu trong cốc lại bị nốc vào cổ tôi như những lần trước.

"Nhiều chuyện."

"Bị gì thế? Nhạc không hay à?"

"Ờ." Tôi trả lời cho có lệ.

"Vậy muốn tao hát cho nghe không? Đảm bảo tâm trạng tốt lên ngay lập tức." Còn chưa nói không, đương sự đã giơ tay lên xoa đầu tao một cách vui vẻ. Vì nó cứ như thế này chứ sao nữa, cứ dụ dỗ tao thế này thì lấy thời gian đâu ra mà dứt lòng cho được.

"Mày mà hát là tao chết luôn ngay trên bàn đó. Cứ ở yên như thế đi."

"Ok, ok. Nhưng mày cũng đừng làm mặt nhăn nhó."

"Liên quan đéo gì? Mày cứ uống của mày đi chứ."

"Liên quan chứ. Không quan tâm mày thì để cho tao quan tâm ai được ạ?" Thằng Khai ôm chặt lấy cổ tôi, trong khi tay còn lại còn đang cầm một cái cốc chứa đồ uống có cồn.

"P' Khai, lát nữa em quay lại nhá." Rồi đàn em, người mà cứ dính sát vào nó, đứng dậy cùng với một nụ cười. Thằng trâu Khai mới nhanh chóng bỏ cổ tôi ra rồi quay sang quan tâm em ấy ngay lập tức.

"Đi đâu thế? Cần P' đưa đi không?"

"Định đi lấy mix bucket ạ." (mix bucket là xô đựng đồ uống pha chế trộn lại với nhau)

"Thế P' trả tiền giùm cho." Thằng bạn tao vừa yêu vừa hận nhanh chóng luống cuống tay chân móc ví tiền ra trả. May là em ấy từ chối trước, nếu không đêm nay cả bọn phá sản là cái chắc.

"Không cần đâu ạ. Đi lấy miễn phí ở quầy quán bar ạ."

"Ok. Vậy nhanh quay lại nhá."

Cực kì xảo trá luôn ạ. Không phải cô gái ấy đâu, mà là thằng khốn nạn Khai. Cười khúc kha khúc khích phè phỡn đến nỗi tao muốn đưa chân đạp cho một phát. Một vài quán rượu có truyền thống rằng nếu đã gọi rượu rồi thì có thể lấy đồ uống mix miễn phí ở trước quầy quán bar. Thật ra, nó cũng không phải miễn phí đâu ạ, mà nó là hành vi mà rất nhiều kẻ quen hoạt động về đêm thường làm để gửi đi khêu gợi mấy người con gái xinh đẹp vì thế đạt được thứ trao đổi.

Chuyện đó luôn có hiệu quả bởi vì không lâu sau em gái ấy liền quay trở lại cùng với một xô đồ uống chứa chất lỏng màu hồng và rất nhiều ống hút cắm ở trong đó.

"P' Third, cùng uống đi ạ." Tôi còn không hề biết em ấy tên là gì. Nhưng vì cô ấy mời nên tôi mới không từ chối thẳng thừng. Chỉ uống một ngụm thế thôi, lưỡi tao liền mất vị giác luôn. Thằng khốn nạnnnnnnnn. Đắng vãi!!

"Xô này bỏ cái gì vào trong đó vậy?" Tao sắp kéo cả cái lưỡi ra khỏi miệng để làm sạch cho trôi cái vị đắng này đi.

"Bàn gần sân khấu cho black, còn một bàn thì cho red, còn trộn lẫn với Red Bull nữa, quầy bar liền cho thêm nước ép vải vào pha chế luôn. Thế nào ạ? Vị có ngon không?" Mấy người không thể lừa Third với màu hồng ngọt ngào như thế này được. Có ma mới thấy ngon! Cái này nó là hỗn hợp của cái đéo gì vậy? Thế tao có chết không? (Black với red đều là đồ uống có cồn.)

"..." Thế nên tôi không trả lời bất kì điều gì, chỉ ngồi tiếp tục uống rượu ở trong cốc của mình.

Càng muộn thì người càng nhiều và hỗn loạn. Bài nhạc đã từng vang lên chầm rãi lúc đầu đã trở nên dồn dập hơn để tạo không khí cho mọi người trong quán quẩy vui vẻ cùng nhau. Cứ nốc vào càng nhiều rượu nên bây giờ cả bọn liền chạy đua nhau vào nhà vệ sinh một cách khủng khiếp. Cho đến khi thằng Khai nói với tôi đến lần thứ ba.

"Lát nữa tao quay lại."

"Đi vào nhà vệ sinh chứ gì?"

"Ờ. Mày đi không?" Tôi lắc đầu. Nó liền quay sang tìm bạn trong nhóm như thằng Bone. "Thằng Bone, đến đây một lát."

"Không đi. Lười đái."

"Đến...đây...một lát." Giọng trầm thấp nhấn mạnh một cách rõ ràng với vẻ mặt nghiêm trọng. Sau đó cả hai liền cùng nhau đi ra, chỉ còn tôi và thằng Too ngồi nhìn mặt nhau một cách ngơ ngác. Khi thấy như vậy, bạn Too liền nhanh chóng nhấc mông chuyển sang ngồi lên chiếc ghế bên cạnh tôi ngay lập tức. Còn mấy đứa con gái trong nhóm này họ cũng uống cùng nhau một cách vui vẻ, không đến quấy rầy gì tôi lắm, chỉ có vây quanh thằng Khai mà thôi.

"Tao nghĩ là bọn nó chắc chắn phải có cái gì đó. Vừa này tao thấy bọn nó trả lời line của nhau."

"Line làm gì? Ở cạnh nhau thế này thì nói với nhau cũng được mà?"

"Thì đó. Nhưng tao thấy thằng Bone nói chuyện với thằng Khai trong line. Mày không nghĩ là bọn nó có thể có bí mật với chúng ta à?" Người thúc đẩy tôi tìm ra sự thật chính là cái người ngồi bên cạnh tôi đây.

Tôi cũng có phát hiện thấy những lúc thằng bạn có thân hình cao cao cầm điện thoại di động lên bấm cái gì đó nhưng cũng không để ý rằng nó nói chuyện với ai. Khác với lúc này, tôi bắt đầu suy nghĩ một cách kĩ càng.

"Chắc là chuyện gái gú cũng nên, kiểu... đêm nay sẽ hốt ai về." Bình thường nó cũng thường xuyên như vậy.

"Nhưng nếu nó muốn hốt ai đó về cũng không cần thiết phải tham khảo ý kiến chứ. Thằng Khai nó từng nói với chúng ta rằng 'Ờ...Tối nay nếu tao muốn hốt em ngực bự phải làm như thế nào?' hả? Chỉ toàn thấy nó 'chiến đấu' một mình đến sáng thôi."

Thằng Too càng nói tôi càng muốn bi��t, nên lẻn ra ngoài một cách lén lút, xem xem chỗ nhà vệ sinh một chút xem thử bọn nó lấp liếm cái gì với nhau. Ngay khi vừa đến, tôi liền nhìn thấy cả hai thằng bạn thân đều đứng trước chiếc gương trong nhà vệ sinh và đang rửa tay. Nhìn qua có vẻ không có gì cho đến khi thằng Khai mở miệng nói chuyện.

"Thôi nghĩ nhiều được rồi, thằng chết tiệt Bone. Giả thuyết của mày mẹ nó vớ vẩn vãi."

"Thằng khốn nạn, tao thật sự để ý thấy nhiều lần rồi. Nếu không tao sẽ để mày thử đi chứng minh à?"

"Rồi sao? Tao cũng chứng minh rồi, chẳng thấy có chuyện gì xảy ra cả."

"Nhưng..."

"Chưa, vẫn chưa chịu dừng nữa."

"Tao cảm thấy từ lâu rồi rằng thằng Third nó thích mày."

...!!

Câu nói được thốt ra từ miệng của thằng Bone làm cho tôi đứng trợn tròn mắt, người run môi run lên một cách không lí do. Chỉ có thể lén lút xem biểu hiện của thằng Khai cùng với sự khát vọng rằng nó sẽ không ghét tôi vì lỡ có cảm giác như vậy với nó.

"Mày xài dây thần kinh nào để nhận biết cảm giác thế? Nó chẳng có cái gì hết. Tao đã thử thả thính nó nhiều lần rồi cũng đâu có thấy thằng Third có biểu hiện ngại ngùng xấu hổ gì đâu. Bốn người chúng ta vẫn còn là bạn với nhau như cũ."

"Thế mày đã hỏi thằng Too chưa, rằng thằng Third nó có phải chỉ nghĩ với mày ở mức bạn bè hay không?"

"Mày nghĩ là thằng Too sẽ biết à? Người như thằng Third... có chuyện gì nó cũng không mấy khi nói với ai đâu."

"Thì đó. Nếu nó thích mày thì có bị ngu nó mới nói ra."

"Ngừng vòng vo đi bạn. Nếu mày còn nói chuyện này nữa, tối nay tao sẽ không đưa N' May cho mày đem đi 'ăn' nữa đâu đấy."

"Thằng quần. Đưa gái ra để dụ dỗ thì tao đương nhiên phải dừng rồi." Tôi nghe tiếng cười của cả hai người vang lên được một lúc. Sau đó vội vàng đem bản thân né tránh sang đường khác một cách nhanh chóng.

Thân thể của tôi mất hết cảm giác. Não của tôi trở nên trống rỗng. Tất cả những hành động tốt đẹp mà thằng Khai từng làm với tôi, mọi thứ đều xảy ra chỉ bởi vì chứng minh sự nghi ngờ ngu ngốc mà thôi.

Rơi xuống mười tám tầng địa ngục có lẽ là từ diễn tả được tốt nhất tâm trạng của tôi ngay lúc này.

Tôi và thằng Khai quen biết nhau từ tận năm nhất. Nó là thằng con trai ghẹo gan nhưng có thói quen lăng nhăng, quen với gái mà không chọn mặt. Suốt ba năm qua, nó chưa từng thay đổi bản thân vì bất kì ai. Khốn nạn như thế nào cũng cứ vẫn như thế ấy cho đến ngày hôm nay.

Tôi luôn luôn nói rằng bản thân chính là thích nó như thế, có thể chấp nhận tất cả, chỉ xin được thích nó. Đôi khi tình yêu mẹ nó thật không có lý do, không cần quan tâm gì đến logic. Thích chính là thích. Yêu chính là yêu. Kết quả cuối cùng thì thế nào...

Đau lòng một mình suốt ba năm trong khi đối phương chưa từng hay biết.

Đôi lúc cũng muốn đi đến hét vào mặt nó để cho hả lòng hả dạ lắm ạ, rằng tao rất buồn bực khi lỡ thích mày và vẫn luôn luôn thích. Nhưng lại không đủ can đảm để làm như thế. Chỉ có thể đau lòng một mình, chấp nhận làm thằng hề cho nó chơi đùa với cảm xúc của mình cho đến khi nó thỏa mãn và bỏ đi mà thôi.

Thế à? Chỉ thế à?

Tôi gửi tin nhắn cho thằng Too nói rằng tôi xin đi về trước. Nhưng thật ra tôi không đưa bản thân về phòng đâu. Tôi còn có thể say hơn thế này nữa, nên lái xe đi ngồi một cách ngu ngốc ở một quán khác. Tiếng chuông điện thoại từ cuộc gọi của thằng Bone và thằng Khai vang lên không ngừng nhưng tôi không nghe máy. Cảm xúc rối bời lên hết, muốn khóc cũng khóc không ra, cứ để cho nó đè nặng trong lòng mà không biết phải làm gì để cảm thấy tốt hơn.

Cho đến khi thời gian chậm rãi trôi đến tận 3h sáng, tôi mới đưa bản thân trở về mặc dù trong tình trạng say bất tỉnh nhân sự. Và ngay khi vừa mở cửa đi vào trong phòng, tôi liền nhìn thấy bóng dáng cao cao của người mà tôi luôn yêu đơn phương đang ngồi bất động trên ghế sofa.

Nó thật không dễ dàng khi tại thời điểm trở về liền phải đối mặt với đối phương. Nhưng phải tỏ ra bình thường, mặc dù thật ra say đến nỗi sắp đứng không vững. Nhưng tôi vẫn thều thào bằng giọng nho nhỏ cho dù không biết đương sự có nghe ra được gì hay không.

"Tao không say. Tao ổn."

"Đi đâu về thế?"

"Chỉ thế này không làm khó được tao." Giả dối vãi. Mệt mỏi quá.

"Thằng Third. Tao hỏi rằng mày đi đâu về. Thế thằng Too nói rằng mày xin về phòng trước, tại sao mày lại đến bây giờ mới về?" Người trước mặt tôi bắt đầu nâng giọng lên, cùng lúc đó đi đến gần người tôi một cách nhanh chóng.

"Thế mày xía vào làm gì!"

"Thế mày bị cái gì thế? Nói tao biết để tao cư xử cho đúng."

"Mày đem cảm xúc của tao ra để chơi đùa à?"

"Mày nói cái đéo gì thế?"

"Nếu mày không biết rằng vì cái đéo gì thì đừng đến quấy rầy tao." Tôi sẽ từ bỏ, cho dù có chết cũng không thích nó nữa. Nhưng tại sao lại phải giữ tay tao lại nữa hả? Tôi không muốn để nó thấy rằng bây giờ tôi đang tồi tệ đến mức nào và khóc nhiều ra sao. Tôi vẫn còn muốn nó thấy rằng đây là Third, người bạn tươi sáng và vui vẻ của nó.

"Thằng Third, mày sao thế?"

"Tao... chỉ say thôi. Xin lỗi. Nhưng người của mày chắc đang đợi rồi đấy." Tôi vừa cúi mặt xuống lau nước mắt trên má vừa rút tay ra khỏi sự bắt giữ của đối phương, rồi vội vàng bước nhanh vào phòng ngủ của mình ngay lập tức.

Hôm nay nó còn đưa gái về ngủ cùng nữa. Bởi vì của phòng ngủ mở hé ra nên tôi thấy đàn em đó đang nằm ngủ trên giường thằng Khai. Chỉ thế thôi chắc cũng đầy đủ để tôi nên dừng lại rồi.

Người bạn n��y không đời nào thích tôi. Vì vậy, tôi nên ngừng tự lừa dối bản thân để không phải đau lòng hết lần này đến lần khác nữa.

Chúng tôi là bạn thân của nhau tận 3 năm, thích xem phim giống nhau, đi đâu đều luôn đi cùng nhau. Nó hiểu rõ tôi cũng như tôi cũng hiểu rõ nó. Nhưng kì lạ...

Là trái tim của chúng tôi chưa từng đồng điệu với nhau.

Đây là buổi sáng tôi đau đầu nhất trong vòng mấy tháng qua. Tối qua nốc vào cả rượu cả bucket (xô đồ uống có cồn pha chế với nhau)thế nên mới đau đầu mãi đến tận bây giờ. Tôi phải thức dậy do tiếng đồng hồ báo thức cho biết rằng bây giờ đã là 10h sáng rồi. May mắn là hôm nay học chiều nên không phải dựng người dậy đi học từ tận sáng sớm.

Tôi chậm rãi di chuyển người xuống khỏi giường, lấy chiếc khăn tắm được treo ở trước tủ quần áo ra, bước chân ra khỏi phòng. Sau đó dừng lại trước cửa phòng ngủ của ai đó.

Xui xẻo chết đi được khi chỉ có mỗi một nhà vệ sinh duy nhất, đã thế còn ở trong phòng ngủ của nó.

Cốc cốc cốc.

Thử cố gắng gõ cửa một lúc, người con trai cao cao liền đi ra mở cửa phòng. Thằng Khai quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông, trong khi ở cuối giường của nó cô gái đàn em đó vẫn còn đang ngồi bấm điện thoại.

"Đi tắm à?" Nó hỏi. Tôi liền gật đầu rồi bước vào trong phòng. "Chờ đã, tao xin tắm trước."

"Nhanh nhanh lên. Tao phải nhanh chóng ra ngoài trước khi vào học."

"Đi đâu?"

"Nhiều chuyện."

"Chờ tao tắm trước đã."

"Thế tao đi ra chờ ở ngoài vậy."

"Không cần. Lát nữa là em ấy về rồi."

"Cần tao đi tiễn em ấy kh��ng?"

"Đó có phải nhiệm vụ của mày đâu. Lát nữa bạn của em ấy sẽ đến đón."

Ngay khi thằng Khai đi vào nhà tắm, bầu không khí tĩnh lặng lại bắt đầu. Tôi chỉ có thể thỉnh thoảng cười với em ấy. Sau đó đưa bản thân mình đến ngồi trên chiếc ghế làm việc một cách im lặng. Không lâu sau, em ấy đứng dậy gõ cửa phòng tắm rồi nói chuyện với người ở trong đó. Sau một lúc mới quay sang đối mặt với tôi một lần nữa.

"Em về trước đây ạ, P' Third. Bạn đến đón rồi."

"Ừ, ừ. Cần tiễn ra trước cửa không?"

"Không cần đâu ạ. Hẹn lần sau gặp lại nhá." Không hi vọng sẽ gặp đâu, chỉ thế thôi tao đã đau muốn chết đi được rồi ạ.

"Third. Thằng chết tiệt Third, vào trong này một chút!" Tiếng của thằng Khai lao thằng vào thính giác của t��i. Nó vang lên như thế nhiều lần cho đến khi sự kiên nhẫn của tôi mất hết. Thế nên tôi đi đến và dừng lại trước phòng tắm.

"Có chuyện gì?"

"Vào tắm cùng nhau đi. Tao không khóa cửa. Nhanh lên nếu không không kịp."

"Sẽ kịp."

"Tự mày nói với tao là mày vội. Đừng lề mề."

Tôi thở dài thật to nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh của đối phương và ngoan ngoãn đi vào trong phòng tắm. Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên mà chúng tôi tắm cùng nhau vào những ngày vội vàng.

Thằng Khai nó cũng quay sang nhìn tao đó ạ, giống như là muốn nói cái gì đó. Nhưng ô hố. Lột sạch. Wow!

"Mày làm cái đéo gì thế?"

"Giải phóng một chút. Nó khó chịu."

"Chờ tao 'tuốt' nó ra đã." Kêu tao vào xem hình ảnh xấu xa thế này để? Thế tao phải làm gì? Hát cho nghe h��?

"Mày đi dùng nhà tắm ở kia đi. Tao xin xài nhà vệ sinh một lúc."

"Cứ tự nhiên." Vuốt ve cho đến khi thỏa mãn luôn đi, cậu bé nhỏ của P', nhưng tôi không thể không nói ra rằng. "Dắt gái về làm gì, sao lại không xài cho nó có ích?"

"Không chạm được đến trái tim."

"Ừm."

"Nhưng thật ra cũng không ngủ được."

"Tối qua chắc cũng được ngủ mà?"

"Cái này nghiêm túc. Mày giận tao. Stress chết đi được."

"Không đâu. Mày chấp nhất gì với người say chứ."

"Bình thường mày không như thế."

"Heh!" Thật sự muốn hỏi ra rằng bình thường tôi như thế nào? Điều nào mà nó nhìn thấy là con người thật sự của tôi? Nhưng tôi chỉ có thể phát ra tiếng cười từ cổ họng và lột áo treo vào trên giá treo để tắm mà thôi. Và thậm chí đã kéo tấm màn lại rồi nhưng thằng Khai vẫn cứ hỏi giống như biết rõ như lòng bàn tay.

"Mày biết rõ rằng nếu say quá thì sẽ lên ban đỏ mà vẫn cứ say hả?"

"Chuyện của tao." Tôi mở nước từ vòi hoa sen để át tiếng câu nói ngăn ngắn của bản thân. Không biết rằng có hiệu quả hay không, nhưng ít nhất nó cũng có thể che dấu sự buồn bã từ tận sâu trong lòng của tôi.

"Giận gì tao thế? Mất vui luôn rồi."

"Ngu như mày thì không cần biết có chuyện gì với tao đâu."

"Mày cũng ngu giống tao thôi."

"Điểm học kì trước của tao rõ ràng cao hơn mày."

"Đâu phải chuyện điểm đâu? Nhanh mồm nhanh mép quá nha mày."

"Không bằng được mày đâu ạ. Xảo trá."

"Tao xảo trá lúc nào? Nói giùm tao cái coi."

"Buồn nôn vãi." Tôi vội vàng đổi chủ đề ngay lập tức. Có lẽ là do tôi không muốn lại bắt đầu một cuộc đấu khẩu. Cái gì nên từ bỏ thì vẫn phải từ bỏ, quay trở lại làm bạn với nhau dù có đau đớn nhưng vẫn phải cố gắng. Càng nhớ đến lúc mà nó lấy cảm xúc của tôi ra để kiểm tra sự nghi ngờ của nó, tôi càng hiểu rõ rằng bản thân mình sẽ không phải là đồ chơi của bất cứ một ai nữa. Cho dù là bạn thân đến đâu đi chăng nữa.

"Cần tao giúp không? Một lúc là khỏi liền."

"Mày không xía vào một chuyện thôi có được không?"

"Đêm qua mày về trước sao lại không nói?"

"Nói với thằng Too rồi."

"Nói với nó có ích gì đâu. Cuối cùng mày vẫn phải lê lết thân thể về phòng một mình trong khi say bất tỉnh nhân sự."

"Làm cứ như là mày chăm sóc tao tốt chết đi được ấy."

"Ít nhất cũng đưa được mày về."

"Đêm qua tao vẫn tự về được."

Chúng tôi không nói gì với nhau nữa, chỉ dùng thời gian vào việc tắm rửa. Và tôi là người đi ra ngoài trước bởi vì cảm thấy không thoải mái khi phải ở trong đó. Nhưng mẹ nó việc đó cũng không giúp tôi cảm thấy tốt hơn được bởi vì cuối cùng thằng Khai cũng đi theo tôi ra ngoài.

"Người của mày đỏ hết rồi. Lát nữa tao thoa thuốc cho."

'Dành thời gian đi thoa cho mấy đứa con gái của mày đi."

"Tao chưa từng để lại dấu vết trên thân thể của bất cứ ai."

"Tao có muốn biết đâu."

"Hỏi thật mày bị gì thế? Mày chưa từng như thế này đâu đó."

"Ngừng hỏi tao được rồi đó. Nếu có thể được thì ngừng quan tâm đến tao luôn đi, như v��y thì sẽ tốt hơn. Sống cuộc sống của mày, vui niềm vui của mày, và ngừng can thiệp vào chuyện của tao. Thế là đủ. "

Không cần thiết phải nói thêm gì nữa. Nếu nói ra thì sợ rằng sẽ lôi cả bản thân vào. Bởi vì nếu một lúc nào đó mà nó biết rằng tôi có suy nghĩ không thành thực, mối quan hệ đã xây dựng nên sẽ không còn lại gì hết. Đến cả từ 'bạn bè' cũng sẽ không còn...

Tôi hẹn gặp thằng Bone và thằng Too ở quán cafe trong trường đại học mà không thông báo gì với thằng Khai. Thêm vào đó tôi cũng sẽ không kể chuyện đã nghe lén được đêm qua cho bất cứ ai nghe. Tất cả những hành động mà thằng Khai làm với tôi trong suốt thời gian qua chỉ là sự giả vờ dối trá. Thế thì làm sao tôi có thể tin tưởng vào bất cứ ai được nữa? Không còn nữa rồi.

"Third, mày không rủ b��n thân của mày đến cùng à?"

"Rủ đến làm gì?"

"Giận gì nó lắm thế? Có chuyện gì mà tao không biết à? Từ đêm qua đến giờ rồi đó." Mày chính là thủ

phạm đó, thằng Bone. Thằng trời đánh.

"Tao không có giận nó."

"Nó vừa gọi cho tao nói rằng mày không như trước. Có chuyện gì thì cứ giải quyết rõ ràng với nhau đi. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ."

"Không có ai muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ đâu. Nhưng nếu mày là tao thì mày sẽ biết." Rằng nó đau đớn thế nào...

"Lát nữa thằng Khai sẽ ghé vào đó. Tao muốn hai người bọn mày mở lòng ra nói chuyện với nhau." Lần này đến lượt thằng Too ra mặt đề nghị. Nó vỗ vai để khích lệ tôi mặc dù không biết rằng tối qua đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng nó có lẽ là người duy nhất hiểu rõ cảm giác của người thầm yêu đơn phương người khác như tôi nhiều nhất rồi.

Nó biết rằng tôi yêu nhưng không thể làm được gì.

Nó biết rằng tôi cố gắng thú nhận nhưng chưa từng đạt được kết quả.

Mười phút sau đó, thân hình cao cao của sinh viên năm ba Nghệ thuật Truyền thông bước vào trong quán. Đương sự gọi đồ uống ở quầy một lát trước khi quay người bước thẳng đến chỗ bàn của chúng tôi.

"Sao thế mày? Vẫn còn đang say à?" Cuộc trò chuyện đó vẫn bắt đầu như cũ, cho dù mỗi người chúng tôi đều biết rằng có một vài thứ đã thay đổi.

"Không đâu. Gái chói lóa đến nỗi mắt tao sáng rực đến tận sáng sớm luôn." Thằng Bone cố gắng nói để tạo bầu không khí. Nhưng cũng chỉ thế thôi.

"Nếu vẫn còn say thì phải uống cái này. Orangina thêm vào hai muỗng rasberry." (Orangina là loại thức uống có ga nhẹ có vị cam quý, rasberry là quả mâm xôi.)

"Ăn uống xảo trá quá đấy." Tôi nói một cách vô căn cứ khiến cho tất cả mọi âm thanh đều trở nên im ắng. Nếu muốn giải quyết rõ ràng thì chắc không có gì nhiều hơn ngoài việc lùi trở lại ví trí cũ giống như nó nên là như thế ngay từ lúc đầu đâu.

"Tao muốn chuyển phòng."

"Third."

"Nếu được thì tao muốn chuyển ngay hôm nay luôn."

"Mày thấy có gì không ổn hả? Chuyện gái à? Hey, tao ổn nếu như mày không muốn cho họ vào trong phòng." Thằng Khai nói bằng giọng gấp gáp. Nhưng không phải vì lí do đó đâu.

Mà là mày... đối xử với tao như là thằng hề thì đúng hơn.

"Tao xin ở cùng phòng với mày được không, thằng Too?"

"Third, mày nói chuyện với tao đã. Mày không hài lòng chuyện gì?"

"Không. Tao chỉ muốn chuyển. Mày cũng sẽ được tự do, không cần phải cảm thấy không thoải mái nữa."

"Tao chưa từng nghĩ như vậy mà."

"Buổi tối tao sẽ chuyển đồ nha."

Nói xong tôi liền nhanh chóng đứng thẳng dậy, đưa bản thân ra khỏi quán rồi đi vào nhà vệ sinh ngay lập tức. Tôi là con trai và tôi không muốn bất cứ ai đến nhìn thấy bản thân đang khóc. Tôi vẫn luôn phải chịu đựng để chôn giấu tình cảm ở sâu trong lòng, thế nhưng bỗng dưng một ngày tôi lại phát hiện ra sự thật rằng người bạn mà tôi yêu đang chơi đùa với cảm xúc của tôi.

Tất cả những hành động trong suốt thời gian qua của thằng Khai luôn giống như là cho tôi hy vọng. Vì vậy tôi mới không thể từ bỏ được dù chỉ một lần bởi vì trái tim tôi nghĩ rằng có thể nó cũng có ý với tôi. Cho đến ngày biết được tất cả sự thật thì đã quá muộn rồi. Tôi đã lún vào quá sâu đến nỗi không thể thoát ra được nữa rồi.

Đau lòng có lẽ là câu duy nhất mà tôi cảm thấy về nó.

Rrrrr...!

Điện thoại ở trong túi quần rung lên làm cho tôi phải lấy ra để xem. Sau đó tôi nhìn thấy đó là cuộc gọi của thằng Too. Và nó là người duy nhất biết bí mật của tôi, thế nên tôi không có lý do gì mà không nghe máy.

Tôi vẫn chưa kịp nói gì, đã có một giọng nói chen vào nói trước.

[Tao không biết rằng nó giận gì tao nữa. Nó không chịu nói.] Giọng nói đó là của thằng Khai. Tôi nhớ rất rõ cho dù tiếng không to lắm đi chăng nữa.

[Ừm...]

[Nó cũng biết là tao cực kì quan tâm nó.]

[Miệng mày nói quan tâm nhưng hành động c���a mày thì không phải chứ sao.] Sau đó có giọng của thằng Too thỉnh thoảng chen vào. Tôi đoán được rằng đương sự chắc đang mở loa ngoài để cho tôi nghe được.

[Thế nó không phải như thế nào? Tao mẹ nó hoàn toàn hoang mang rồi.]

[Không biết nữa. Chắc là chuyện gái gú. Tao cũng không có ý gì đâu. Mỗi người chúng ta cứ như thế lâu rồi nhưng đừng để nó ảnh hưởng đến bạn bè.]

[Tao luôn hiểu rõ bản thân và cũng phân biệt được rằng nên dành cho bạn bè bao nhiêu, dành cho gái bao nhiêu. Tất nhiên là tao dành cho bạn nhiều hơn rồi. Bởi vì gái chỉ là lướt qua nhưng thằng Third nó là mãi mãi mà.]

[Thế à? Nhưng mà tao cũng thấy mày khốn nạn với nó từ lâu rồi, thằng Khai.]

[Cứ như là bọn mày không khốn nạn.]

[Ờ. Tao chấp nhận.]

[Nếu nó bảo tao ngừng khốn nạn, tao cũng sẽ ngừng.]

[Ai?]

[Third.]

[Vì cái gì thế?]

[Vì để tao sẽ không phải mất đi nó.]

[...]

[Nếu phải trao đổi hoặc vứt bỏ thứ gì đó trong cuộc sống, thứ đó không thể là nó.]

Ngay lúc đó, tôi chỉ có thể ngồi khóc trong nhà vệ sinh cùng với vô số cảm xúc không thể diễn tả được thành lời. Vậy tôi phải làm thế nào đây? Làm sao có thể ngừng thích nó được...

Sau khi kết thúc cuộc gọi từ thằng Too, tôi dành thời gian ở trong nhà vệ sinh rất lâu để suy nghĩ về những chuyện hỗn loạn ở trong đầu, cả cảm xúc của bản thân tôi và thậm chí cả cảm xúc của thằng Khai đi chăng nữa. Tôi muốn biết... rằng nó quan tâm tôi theo kiểu nào? Kiểu những người yêu nhau.

Hay chỉ là một người bạn thân mà thôi.

Tôi cảm thấy hơi thương hại bản thân một chút vì yếu đuối đến mức này. Ngay khi tôi bước ra ngoài đứng trước gương, điều đầu tiên đập ngay vào mắt chính là vết sưng đỏ mà dù có nhìn như thế nào cũng biết rằng là do trải qua việc khóc lóc nghiêm trọng ra sao. Như thế này thì tôi còn có mặt mũi nào để ra gặp bạn bè được đây?

Vì vậy, thay vì vào lớp học cùng với bạn bè trong nhóm, tôi lại tách ra để né tránh việc đụng mặt thằng Khai. Tôi lái xe tiến thẳng đến căn hộ để đóng gói đồ đạc chuẩn bị cho việc chuyển đi. Tôi không muốn ở cùng với nó nữa. Việc thầm thích trong suốt hai năm đó là vô nghĩa và nó cũng tạo ra vô số vết thương trong trái tim tôi.

Trong suốt thời gian thu xếp quần áo và đồ dùng, tiếng chuông từ điện thoại di động bị ném ở trên giường cứ vang lên không ngừng. Ba đến bốn cuộc đầu tiên là của thằng Khai và thằng Bone thay phiên nhau gọi đến và không lâu sau thì tắt. Tiếng của cuộc gọi thứ năm vang lên lần nữa cùng với tên của người gọi đến, khi thấy là thằng Too tôi mới quyết định nghe máy một cách miễn cưỡng.

[Thằng Third, mày ở đâu? Sao không vào học?] Giọng nói được truyền đến có vẻ rất lo lắng.

Tôi không muốn trở thành người bạn ngớ ngẩn, vô lý chỉ biết trốn tránh vấn đề trong mắt bọn nó. Nhưng lần này, đối với tôi nó cực kì nghiêm trọng. Việc phải đối mặt với người chơi đùa cảm xúc của bản thân mà phải cố gắng không thể hiện bất cứ thái độ gì là chuyện cực kì khó khăn, là thứ mà tôi không thể kiểm soát được.

"Tao ở phòng thằng Khai."

[Đi làm cái gì ở đó thế?]

"Thu xếp đồ đạc. Còn mày, nếu hết tiết rồi thì nhớ giữ ghi chép bài học cho tao với."

[Chờ đã. Mày định chuyển thật à? Bĩnh tĩnh đã, thằng khốn nạn.]

"Tao sẽ quay về ở chung cư cũ. Cho dù phòng cũ tao đã để cho người khác thuê mất rồi nhưng cũng vẫn còn phòng trống ở những tầng khác nữa."

[Third, tao hỏi thật. Mày đã đi nghe hay là nhìn thấy cái gì vậy?]

"Tao phải thu xếp đồ đạc rồi. Dù sao mày học xong thì đến gặp nhau ở trước sảnh là được."

Tôi kết thúc tất cả mọi vấn đề trước khi nhấn cúp máy. Có thể là do bây giờ vẫn chưa sẵn sàng và cũng không chắc chắn rằng thằng Too nó có ngồi cùng với hai thằng đó hay không nên tôi mới không nói ra.

Đối với thằng Khai, không có lý do gì mà tôi phải nói với nó rằng tôi đã vô tình nghe thấy cái gì đó không lọt tai. Bởi vì sợ... sợ rằng nếu nó biết thì chuyện sẽ biến thành nó chính là người không thể chấp nhận được tôi. Người thích phụ nữ và luôn luôn có rào chắn rất cao với bạn bè về chuyện tình yêu như nó sẽ chấp nhận được sao, rằng người bạn thân mà nó vẫn luôn miệng nói yêu quý đang có suy nghĩ không thành thật với nó.

Có thể chấp nhận được sao, rằng mối quan hệ giữa bạn bè bị thay đổi bởi vì người như tôi. Thằng Khai không chấp nhận được đâu nếu biết rằng những thứ mà nó giả vờ làm đó có hiệu quả vượt quá mong đợi. Người khốn nạn như nó không biết yêu ai đâu, và người ngu ngốc như tôi chắc cũng không phù hợp với người bạn này.

Tôi dành thời gian từng chút một sắp xếp đồ đạc vào hộp giấy một cách vô thức, thu thập tất cả quần áo trên giá treo đồ nhét vào trong vali, máy tính để bàn cũng được đóng gói vào trong hộp. Đúng là đồ đạc không có nhiều, nhưng cũng tốn khá nhiều thời gian. Hôm nay có rất nhiều môn phải học nên cho đến khi chủ phòng trở về chắc tôi cũng đã chuyển tất cả đồ đạc đi hết rồi.

Nhưng tôi đã đoán sai bởi vì nửa giờ sau đó, tiếng mở cửa trước phòng vang lên cùng với bóng dáng của người mà tôi vẫn luôn không muốn gặp.

Thằng Khai đứng thở hổn hển ngay trước cửa phòng ngủ. Vẻ mặt tràn đầy sự căng thẳng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trên trán, cùng với tiếng hít thở đến mức như thế làm cho tôi đoán được lờ mờ rằng đương sự chắc đã vội vã đi đến đây một cách hết sức.

Nếu là trước đây, tôi chắc sẽ mềm lòng. Nếu là trước đây, tôi có lẽ sẽ dành thời gian xem xét lại và giảng hòa với nó một lần nữa. Nhưng đã quá muộn rồi, thằng Khai đã phá vỡ tất cả mọi thứ bằng chính hai bàn tay của nó.

Đã từng nói rằng yêu thương nhau, đã từng nói rằng tôi là bạn thân của nó, từng luôn nói rằng cho dù như thế nào đi chăng nữa nó cũng sẽ chọn tôi. Mẹ nó, tất cả hoàn toàn đều là những lời nói dối. Người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình như nó, tao không thể ở cùng được nữa đâu.

"Dọn đồ làm gì?" Người con trai cao cao vừa hỏi bằng giọng gấp gáp vừa giơ tay lên vuốt sợi tóc che trước mặt một cách mạnh bạo.

"Tao sẽ chuyển."

"Mày sẽ ở đâu? Bây giờ gia đình mày đang có vấn đề thì cứ ở đây cùng nhau trước đã."

"Ở cùng tao cũng được. Lát nữa tao giúp." Thằng Too đang đứng ở phía sau bỗng nhiên nhanh chóng chen miệng vào. Chắc là nó vẫn còn nhớ được rằng trước đó tôi và nó đã lên kế hoạch nói dối những gì. Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, chỉ cầu không cần phải ở trong phòng này nữa, tôi chấp nhận làm mọi cách.

"Im miệng đi thằng Too. Tao xin giải quyết riêng với thằng Third."

"Mời, mời." Chủ nhân của cái tên vội vàng đóng cửa phòng ngủ lại một cách lễ phép. Bỏ lại mình tôi và thằng Khai hai người đứng nhìn mặt nhau.

"Third, tao chỉ muốn biết rằng tao làm sai điều gì?"

"Tại sao bây giờ mày lại muốn biết?"

"Thì nếu tao tiếp tục làm sai thì tao sẽ có thể sửa chữa được. Mày không muốn tao dẫn gái vào trong phòng đúng không? Được! Sau này tao không dẫn vào nữa. Mày đồng ý không?"

"Nó không liên quan gì đến chuyện đó đâu. Chuyện này không thể sửa chữa được nữa rồi. Là tao... sai." Đúng! Là bản thân tôi sai khi yêu người bạn thân, sai ngay từ lúc bắt đầu có suy nghĩ không thành thực với nó rồi. Khi biết được sự thật rằng tất cả những hành động tốt đẹp mà đối phương làm với mình chỉ là kế hoạch thử nghiệm, cũng chỉ có bản thân tôi thất vọng, quằn quại một mình.

"Tao muốn hỏi một chút, rằng chúng ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?"

"Hơn hai năm rồi."

Hai năm bốn tháng là suốt quãng thời gian mà tao vẫn luôn đơn phương yêu mày.

"Mày nói rằng tao là bạn thân."

"Đúng. Chúng ta có tất cả bốn người. Mày là bạn thân của tao."

Nhưng mày chưa từng hay biết rằng tao không hề nghĩ với mày như thế. Tao chỉ có hai người bạn thân. Còn mày là người mà tao yêu.

"Mày biết rằng tao thích cái gì và ghét cái gì."

"Đúng. Tao biết tất cả mọi thứ."

Có một thứ mà mày chưa từng biết. Đó là mày đã trở thành thứ mà tao vừa yêu vừa ghét trong cùng một lúc mất rồi.

"Mày nói rằng mày rất quan tâm tao. Nhưng hành động của mày thì không phải thế. Chúng ta vẫn còn yêu nhau đúng không?"

"Tao yêu mày." Nhưng những điều mà thằng Khai và thằng Bone làm nó không gọi là tình yêu. Không biết rằng bọn nó đã từng nghĩ đến chưa, rằng nếu một ngày nào đó tôi biết được sự thật thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Và cho dù tôi không yêu thằng Khai thật đi chăng nữa thì cảm giác giống như bị tát thẳng vào mặt cũng sẽ cứ luẩn quẩn trong đầu không thể nào bị phai mờ.

"Bạn bè không làm thế này với nhau đâu."

"Tao đã làm cái gì? Nếu không hài lòng thì tao xin lỗi. Tao thật sự không biết."

"Để tao chuyển ra khỏi đây."

"Third..." Thằng Khai làm vẻ mặt như sắp khóc. Nhưng tôi càng đau hơn ở chỗ là đã lỡ khóc ra mất rồi. Đã làm bạn với nhau tận mấy năm nhưng chưa từng đứng làm việc gì ngớ ngẩn như thế này dù chỉ một lần. Tôi ghét bản thân mình vì cư xử đáng ghét như vậy.

"Tao phải chuyển vali quần áo trước. Lát nữa tao lên lấy mấy hộp đựng đồ dùng nha." Tôi kéo chiếc vali to bước ra khỏi phòng. Nhưng thằng Khai nhanh hơn bắt lấy tay tôi và nắm chặt một cách mạnh bạo đến nỗi tôi cảm thấy cổ tay mình sắp gãy.

"Tao không cho mày đi."

"Thẻ chìa khóa tao sẽ để lại ở trên bàn. Tất cả những đồ mà tao đã từng dùng tao sẽ trả lại hết. Không cần lo đâu."

"..."

"Còn trái tim của mày thì chắc là không cần phải trả lại. Bởi vì ngay từ đầu mày đã không đưa nó cho tao."

"Third. Mày là bạn tao. Tao không cho mày đi!"

"Đừng quấy rầy tao nữa! Tao chưa từng coi mày là bạn, hiểu không?" Chưa từng coi mày là bạn dù chỉ một lần.

"Mày nói cái gì thế? Tình bạn của tao và mày phải kết thúc thế này thôi sao? Chỉ là tao đã làm cái đéo gì không biết sai với mày đến nỗi phải từ bỏ bạn bè luôn à?"

"..." Tôi không thể nói gì, chỉ có thể đứng cố hết sức kiềm chế tiếng nức nở lại.

Để cho đối phương cứ tiếp tục hiểu như thế.

"Ờ. Mày không phải bạn tao. Bởi vì tao chưa từng có đứa bạn ngớ ngẩn, vô lý như thế này."

"..."

"Muốn đi đâu thì đi đi."

Nếu lựa chọn dứt lòng từ ngày hôm nay, sau này chắc sẽ không cần phải đau đớn nữa. Như thế là tốt nhất rồi...

Việc chuyển chỗ ở một cách vội vàng lần thứ hai trong vòng một tháng làm cho một đứa bạn thân như thằng Too nằm lau mồ hôi như thể sắp chết đến nơi. Sau khi thằng Khai để tôi ra ngoài, nó cũng không giúp gì việc chuyển đồ đạc dù chỉ một chút. Cũng chỉ có tôi, thằng Too và thằng khốn nạn Bone ba người bù đầu lên giúp đỡ nhau.

Bởi vì thằng Too sợ rằng kế hoạch đã lập ra trước đó sẽ bị lộ, thế nên tôi liền phải ở nhờ phòng của nó một khoảng thời gian. Ngay khi mọi người giải tán, tôi và chủ nhân phòng liền bắt đầu cuộc đối thoại đã cất giữ trong lòng suốt hai ngày qua.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói thật thì chuyện mà mày mâu thuẫn với thằng Khai không có bất cứ ai biết nguyên nhân hết đâu đó." Chủ nhân của giọng nói hỏi một cách thắc mắc. Trong khi cả hai người chúng tôi đang ngồi ngơ ngác dựa lưng vào sofa, trước mặt vẫn đang chiếu bộ phim cũ của kênh truyền hình.

"Mày muốn tao bắt đầu từ đâu trước?"

"Ở đâu mà mày thuận tiện kể. Từ lúc bắt đầu hay ở giữa câu chuyện cũng được. Chỉ cần để tao không phải ngơ ngác nữa."

"Tối qua lúc chúng ta đi uống rượu, tao lẻn đi ra nghe được thằng Khai và thằng Bone nói với nhau về chuyện của tao trong nhà vệ sinh."

"Làm sao? Nó thích mày à?" Đối phương ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mặt tôi một cách hào hứng. Ôi, thằng trâu. Nếu nó thích thật thì tao có giận dữ đến mức này không?

"Mày nghĩ rằng tao đang nói chuyện cười à?"

"Mẹ nó, ai mà biết được hả? Vậy rốt cuộc mày giận nó chuyện gì thế?"

"Chuyện mà tao vô tình nghe được hai đứa bọn nó nói đến tao trong nhà vệ sinh. Thằng Bone bắt được dấu vết của tao, nó thắc mắc rằng tao thích thằng Khai hay không nên mới đi bảo nó nghĩ kế hoạch thử lòng tao. Vì vậy, tất cả mọi hành động khiến tao cảm giác tốt đẹp, mẹ nó, cuối cùng đều chỉ là trò đùa của bọn nó."

"Thằng độc ác hèn hạ."

"Nếu là mày, mày sẽ tha thứ cho nó không? Nếu là mày, mày có vẫn tiếp tục thích nó hay không?"

"..."

"Còn trái tim tao, nó đã tan nát ngay từ ngày biết được sự thật mất rồi."

Tôi nghe thấy tiếng thở dài của người ngồi bên cạnh. Thằng Too không nói gì hay đưa ý kiến gì nữa mà chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình TV có hình ảnh đang chuyển động liên tục. Chúng tôi cứ như vậy gần mười phút đồng hồ cho đến khi đương sự mở miệng nói để xoa dịu bầu không khí nghiêm trọng xuống.

"Phim không thú vị gì cả nhỉ?"

"Đó phim ruột của mày mà." 'The perk of being a wallflower' là bộ phim mà nó luôn miệng nói rằng muốn lấy nữ chính về làm vợ và nó cũng cứ ngồi xem đi xem lại như thế.

"Bây giờ không thích nữa. Mày đó, định làm thế nào tiếp theo?"

"Tao sẽ rút lui và cũng... sẽ dứt lòng nữa."

"Thế tình bạn của cả bốn người chúng ta thì sao?"

"Nó cũng sẽ vẫn như cũ. Chỉ là tao cần một ít thời gian." Cho dù không biết là bao giờ đi chăng nữa. Nhưng nó sẽ quay trở lại giống như ngày hôm đó... ngày mà chúng ta khoác cổ nhau và đi đâu cũng có nhau, vui mừng và hạnh phúc khi bạn bè gặp được tình yêu tốt đẹp và không cần phải ngồi đau lòng một mình nữa.

Chắc sẽ có ngày đó.

"Mày sẽ làm được à? Thích lâu thế rồi."

"Thích được thì cũng từ bỏ được."

"Ờ. Dù sao tao cũng sẽ ở bên cạnh mày. Đã giúp mày tán rồi thì bây giờ chắc cũng phải giúp mày dứt lòng khỏi nó. Để không cần phải đau đớn nữa."

"Tao chắc sẽ cần thời gian."

"Chỉ thời gian sẽ không thể giúp mày thấy tốt hơn đâu. Tao nói cho mà nghe. Cố gắng tìm khuyết điểm của nó đi. Nếu mày cứ tiếp tục tìm thấy khuyết điểm của nó như thế và thứ đó là thứ mà mày không thể chấp nhận được thì mày sẽ tự từ bỏ được thôi. Cố lên."

"Cảm ơn."

Nửa đêm rồi, thằng Too trốn đi call video với gái ở trong phòng ngủ. Nó nói với tôi rằng trong lúc ở cùng nhau nó sẽ không dẫn gái vào trong phòng để xâm phạm quyền riêng tư của tôi. Ngay khi nghe thấy như thế, tao suýt chút nữa cúi người xuống vái lạy trước tượng Phật.

Thằng Too bảo tôi cố gắng moi khuyết điểm của đối phương ra. Và những khuyết điểm mà tôi đủ để nhớ ra được cũng có rất nhiều.

Thứ nhất, lái xe nhanh.

Tôi nghĩ rằng đây là khuyết điểm của thằng Khai. Cho dù cuộc đời này không có cơ hội được ngồi sau xe motorbike của nó đi chăng nữa. Xấu số vãi.

Thứ hai, không biết nỗ lực, chỉ một chút không được như ý liền nản lòng trước.

Tối qua có lẽ còn chấp nhận được. Nhưng bây giờ tôi không thể chấp nhận khuyết điểm này được nữa rồi. Có vẻ giống như đang tự lừa dối bản thân phải không? Ờ, thì đó. Tôi thừa nhận rằng nó không hề dễ dàng để chúng ta thay đổi từ việc yêu một ai đó biến thành ghét. Chỉ có thể hi vọng rằng thời gian sẽ giúp chữa lành tất cả mọi thứ.

Tôi cứ ngồi suy nghĩ về thứ gì đó liên tục ở trong phòng khách bên ngoài. Một lúc sau mới có cơ hội lấy máy quay video ở trong túi ra kiểm tra và lau chùi một lát trước khi đặt lên trên chân đỡ máy ảnh và nhấn nút quay.

Nếu vẫn còn nhớ rõ thì tôi có một kênh trên Youtube của bản thân, người theo dõi có gần hàng vạn nhưng người xem chỉ có gần hàng trăm. Hôm nay cũng là một ngày mà tôi phải làm nhiệm vụ review phim, cho dù cảm thấy chán nản như thế nào đi chăng nữa.

"Xin chào. Tuần này chúng ta lại quay trở lại gặp nhau một lần nữa trên kênh 'Movie quá đỉnh'. Nhưng đây có thể là video cuối cùng trong năm này mà tôi quay rồi. Sững sờ luôn. Lần này tôi sẽ review một bộ phim đã lâu rồi. Tên phim là Crazy, Stupid, Love ạ."

Tôi dùng thời gian khoảng 15 phút đồng hồ để nói ra tất cả những thứ ở trong đầu. Lưu nó lại và đăng tải lên máy tính mà không có bất kỳ cắt ghép gì. Kênh Youtube 'Movie quá đỉnh'sẽ vẫn tiếp tục tồn tại, chỉ là không có video review phim được cập nhật lên nữa. Và video cuối cùng này cũng không để chế độ công khai cho tất cả mọi người được xem.

Tôi cố tình giữ lại... trở thành ký ức của bản thân. Và nó sẽ không biến mất chừng nào mà kênh này vẫn còn tồn tại.

Cuộc sống của 'Băng man rợ' ở trong tình trạng bấp bênh. Chúng tôi thường nói rằng tất cả mọi thứ vẫn như cũ cho dù biết rằng đã không còn cái gì như cũ nữa rồi. Chúng tôi đã từng có tất cả bốn người đến bây giờ cũng vẫn còn đủ. Nhưng thứ không còn đủ chính là những mảnh vụn cảm xúc mà đã không góp nhặt được hết vào ngày mà nó vỡ vụn và phân tán loạn xạ không có phương hướng.

Tôi và thằng Khai cũng có nói chuyện với nhau, cũng vẫn ra ngoài đi chơi, tụ họp và học tập cùng nhau. Nhưng mỗi lần như vậy đều luôn có thằng Too và thằng Bone đi cùng. Chúng tôi hiếm khi ở một mình với nhau bởi vì điều đó khá ngột ngạt. Sau đó, tôi liền cố gắng né tránh tình huống như vậy bằng cách luôn bám dính vào thằng Too như con đỉa.

May mắn là hoạt động của sinh viên Nghệ thuật Truyền thông bù cả đầu cho đến nỗi không có thời gian để suy nghĩ cái gì. Tuần tới, chúng tôi sẽ phải tham gia một cuộc họp lớn toàn khoa về việc tổ chức kịch sân khấu của khoa Nghệ thuật Truyền thông. Đã thế cuối tháng còn có lễ kỉ niệm 42 năm của khoa nữa. Dự tính là công việc chắc sẽ rất nhiều hơn thời gian để ngồi suy nghĩ v��� chuyện cá nhân rồi.

Nhưng mà trước khi đến lúc đó thì mới là quãng thời gian tràn đầy sự khó khăn. Gần hai tuần rồi kể từ khi tôi và thằng Khai chiến tranh lạnh với nhau. Nếu là trước đây, những lúc tôi giận hoặc không hài lòng, đối phương sẽ bám lấy xin lỗi cho đến khi tôi tha thứ. Nhưng bây giờ thì khác, đã không còn như vậy nữa rồi.

Giống như là chúng tôi thật sự cắt đứt tình bạn với nhau.

"Lát nữa học xong đi đâu?" Tôi hỏi thằng Too đang cất đồ vào túi một cách nhiệt tình. Nói ra thì dạo gần đây tôi bắt đầu thân thiết với thằng Too hơn. Đến cả bản thân thằng Khai cũng bắt đầu đi đâu cũng đi cùng thằng Bone.

"Chụp ảnh."

"Hẹn với gái rồi à?"

"Khoa Điều dưỡng. Dễ thương vãi luôn, thằng khốn nạn. Người này tao không thể bỏ qua đư���c." Thằng Too duỗi thẳng người, buộc lại tóc thật chặt lần nữa một cách tràn đầy năng lượng.

"Tao chưa từng thấy mày bỏ qua bất cứ một ai. Chia cho tao một người với."

"Không chia. Của ai người đó hưởng ạ, thằng em."

"Ờ. Muốn đi đâu thì đi đi."

"Đi cùng nhau không?"

"Đi làm đá cản đường mày á? Cứ tự nhiên đi bạn ạ."

"Vậy buổi tối gặp nhau ở phòng nhá, khun Third."

"Mày có về hay không tao vẫn chưa chắc đây. Thằng quần." Ngày mai còn là thứ bảy nữa, chắc là không về phòng đâu.

Kể từ ngày hôm đó tôi chuyển ra khỏi phòng thằng Khai, chúng tôi không còn tụ tập cùng nhau vào tối thứ sáu nữa. Sau khi học xong, mỗi người đều giải tán ai đi đường nấy giống như hôm nay.

Tôi ngồi cất hộp bút và sách vở vào túi một cách im lặng. Không lâu sau thằng Bone chạm nhẹ vào vai tôi cùng với câu nói rủ rê.

"Kiếm cái gì ăn cùng nhau đi mày. Có quán buffet mới mở đó. Nhìn ngon lắmmmmmm." Nó kéo giọng dài ra để tạo bầu không khí cho những người còn lại. Thực ra cũng muốn đi cùng đó, nhưng vấn đề là còn có thằng Khai nữa. Tôi liền chuẩn bị mở miệng để từ chối, cùng lúc với một người nào đó cũng nói ra.

"Bone, hôm nay tao không rảnh nha."

"Đi đâu thế, thằng chết tiệt Khai?"

"Có hẹn rồi." Nói xong đương sự liền xách ba lô lên đeo vào một bên vai rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Tôi nhìn theo bóng lưng đó cho đến khi khuất khỏi tầm mắt trước khi quay sang đối mặt với thằng Bone và lắc đầu.

"Tao phải đi xem phim. Để ngày khác nha mày."

"Ờ. Không sao cả. Thật ra tao cũng không muốn đi đâu. Nhưng thấy rằng nhóm chúng ta bắt đầu không còn như trước nên mới... cảm thấy không ổn lắm." Chủ nhân của kiểu tóc sát da đầu làm vẻ mặt ảm đạm. Nhưng vẫn không chịu đi ra ngoài mà chỉ thả người ngồi xuống chiếc bàn học ở bên cạnh tôi.

"Không vội đi tìm gái à?"

"Muốn nói chuyện với mày một lát trước." Sinh viên bắt đầu chậm rãi nối đuôi nhau ra khỏi phòng cho đến khi xung quanh trở nên tĩnh lặng. Chỉ có tôi và thằng Bone ngồi ở khu vực dốc.

"Có chuyện gì?" Thấy thằng Bone im lặng một lúc lâu nên tôi liền lên tiếng hỏi.

"Mày giận cái gì thằng Khai thế?"

"Không có gì đâu. Đừng nhắc đến nó nữa."

"Thế mày... có phải cũng giận tao không?"

"Sao lại nghĩ như thế?" Cho dù có giận đến mức nào, chúng ta vẫn là bạn của nhau, không phải sao? Hơn nữa cho dù thằng Bone là người gợi ý chuyện điên khùng đó cho thằng Khai, nhưng nếu đối phương không chịu làm theo thì vấn đề sẽ không xảy ra. Thế nên tôi không biết là giận thằng chết tiệt Bone làm cái gì. Chỉ thế thôi cảm giác nó đã đốt hết tim gan đến nỗi không thể sống yên ổn được nữa rồi.

"Nếu tao đã làm cái gì không tốt với mày, tao xin lỗi nha." Người bên cạnh nói bằng giọng buồn bã mà cho dù nhìn như thế nào cũng thấy không giống nó. Cả bốn người mỗi người đều hài hước vui vẻ nhưng khi đến lúc căng thẳng, nghiêm trọng cũng liền biến thành mấy bộ phim drama bi kịch như nhau.

"Thế mày làm cái gì sai với tao vậy?"

"Haizz. Cứ cho là tao xin lỗi về tất cả mọi thứ đi. Trở lại như trước đi. 'Băng man rợ' trở thành như thế này không ngầu chút nào hết, thằng quần."

"Tao đang cố gắng đây. Bây giờ đã là hơn năm giờ rồi, không có hẹn ở đâu à?" Tôi giả vờ giơ đồng hồ ở cổ tay lên xem trước khi chuyển chủ đề lần nữa để không cần phải nói về nó nữa.

"Hôm nay không có. Định sẽ quay về nhà xin tiền. Mày về một mình được không?"

"Lo lắng cho tao thật. Bình thường tao vẫn về một mình suốt đó thôi."

"Mày là người đáng phải lo lắng nhất trong nhóm rồi. Nếu không thì thằng Khai nó không lo lắng cho mày đâu." Ngay lúc nó nói ra tên người nào đó, tôi lại giống như bị câm một lần nữa.

"..."

"Tao đi

trước nha. Gặp nhau vào thứ hai. Xin thời gian khoảng hai ngày về đòi tiền mẹ đã."

"Ờ. Muốn đi đâu thì đi đi." Vẫy tay xong liền chỉ ngồi nhìn một người bạn nữa trong nhóm bước xa dần cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt. Chỉ để lại mỗi mình tôi ở trong căn phòng này.

Lo lắng à? Heh! Hài hước thật.

Những người lo lắng cho nhau người ta không làm như thế này đâu. Kể từ ngày hôm đó, không có ngày nào mà thằng Too không phàn nàn về chuyện gái gú của thằng Khai dù chỉ một ngày. Nó chưa từng thay đổi, vẫn mang gái vào trong phòng và hành động lăng nhăng như cũ. Thế thì tôi còn có thể hi vọng vào sự chân thành từ sự quan tâm lo lắng giả tạo đó được nữa à? Không đời nào nữa.

Nói rằng còn quan tâm tao, mặc dù vẫn có đứa con gái khác ngủ ở trên giường của nó. Hài hước chết đi được.

Bình thường buổi xế chiều, tôi thường đi dạo và ăn cơm ở khu trung tâm mua sắm. Sau đó dành phần thời gian còn lại mua vé xem phim vào ngồi xem ở lượt chiếu cuối cùng của ngày. Chỉ có hôm nay là phải vào bàn chuyện với đàn anh năm bốn một chút, chuyện bàn giao nhiệm vụ cụ thể liên quan đến việc tổ chức kịch sân khấu của khoa mà sẽ có một cuộc họp lớn vào tuần tới.

Cho đến khi trốn được ra khỏi phần công việc này cũng đã chảy hết cả mồ hôi. Tôi ghé vào ăn cơm ở quán đồ ăn Nhật Bản cho đến khi no. Vào khoảng 9h rưỡi tối mới đi lên ngồi chờ trên sofa trước rạp chiếu phim.

May mắn tôi là cái bọn không thích vừa xem phim vừa ăn uống nên tiết kiệm được rất nhiều tiền nước và popcorn. Tôi khá không thích có âm thanh quấy nhiễu và làm mất tập trung trong lúc xem phim. Đây cũng là một trong những lý do vì sao tôi chọn xem phim vào lượt cuối cùng của ngày bởi vì người xem ít. Và đôi khi... cũng gần như không có người nào.

Rrrrr...!

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn mạch suy nghĩ của tôi. Tôi không chờ đợi gì mà nhấn nghe máy một cách nhanh chóng bởi vì đầu đường dây chính là chủ nhân của căn phòng mà tôi đang ở nhờ.

"Có chuyện gì vậy?"

[Tối nay không về nha.]

"Mày lại đưa gái đi ấp rồi phải không?"

[Con mồi mắc câu rồi còn muốn tao bỏ qua à?] Bắt nguồn từ việc chung cư của thằng Too chỉ có duy nhất một phòng ngủ, đã thế còn có tôi vào ở nhờ nữa. Mỗi lần thấy nó phải dắt gái đi thuê phòng chỗ khác, người ở nhờ như tôi liền cảm thấy không tốt lắm. Nhưng nó chưa từng để tâm và cứ sẵn lòng tiếp tục như thế này một khoảng thời gian dài cho đến khi tôi sẵn sàng và dứt lòng với thằng Khai được.

"Ờ. Cứ làm những gì mày muốn đi."

"Tao không ở thì đừng gây chuyện."

"Tự nói với bản thân trước đã... chưa?" Câu cuối cùng nhỏ đến mức gần như hòa lẫn vào trong không khí khi ánh mắt của tôi chạm vào một người nào đó.

Là thằng Khai. Chắc chắn không sai được.

Nó đi cùng với một đứa con gái mặc đồng phục đại học. Cô ấy tóc dài, đã thế thân hình còn rất nhỏ nhắn. Cả hai người đi đến dừng trước quầy bán đồ ăn nhẹ và đồ uống. Tôi giữ máy một lúc lâu trước khi mở miệng ậm ừ ngay cả khi gần như không biết rằng thằng bạn đang nói cái gì.

Trái tim tôi sợ hãi, chỉ cứ ngồi cầu nguyện rằng chúng tôi chắc sẽ không xem cùng m���t rạp chiếu phim. May là thằng Khai không nhìn thấy tôi. Bởi vì sau khi mua popcorn và đồ uống xong, cả hai người liền đi đến chỗ mà nhân viên kiểm soát vé đang đứng trước khi đi vào bên trong. Bỏ lại người nhìn ngồi chán nản một mình.

Việc dứt lòng với người bạn thân mà đã yêu thầm khoảng hai năm trời không phải là chuyện dễ dàng chút nào. Thời gian hai tuần qua không thể làm cho sự đau đớn đã xuất hiện trong trái tim giảm bớt đi được, đến nỗi tôi không biết được rằng phải cần thời gian bao nhiêu lâu nữa mới có thể đến được ngày đó.

Phim sắp chiếu rồi. Tôi tắt điện thoại và đứng thẳng người dậy, đưa vé cho nhân viên rồi bước vào trong rạp chiếu phim. Bên trong tắt đèn tối đen rồi bởi vì đoạn giới thiệu phim đã bắt đầu chiếu. Tôi bước vào thả người ngồi xuống ghế của mình. Hôm nay cũng ít người như mọi lần bởi vì cả rạp có gần không đến mười người.

Tiếng động phát ra từ chiếc ghế ở dãy phía trước vang lên khiến cho tôi cảm thấy hơi khó chịu một chút. Nhưng khi bài nhạc tôn vinh vua (lúc mở bài này mọi người sẽ phải đứng lên để thể hiện sự kính trọng) bắt đầu vang lên, sự khó chịu đã từng xuất hiện lúc đầu liền bắt đầu ngập tràn khắp tâm trí.

Tôi nhớ được rất rõ chiều cao của người trước mặt. Cho dù ngồi lệch nhau và chỉ nhìn thấy một phần nhỏ gương mặt, tôi vẫn nhận ra rằng đó là cùng một người.

Tại sao mày phải ở đây ngay cái ngày mà tao yếu đuối?

Nhạc hết rồi. Mọi người thả người ngồi xuống chỗ cũ. Chỉ mỗi mình tôi cứ đứng đó nhìn theo thân hình cao cao từ từ hạ người xuống. Trong ch���p mắt mà chúng tôi quay lại bắt gặp ánh mắt của nhau đó, tôi cảm giác như thời gian trên thế giới này đã ngừng trôi rồi vậy.

Định làm thế nào hả? Chào hỏi hay gửi cho tao một nụ cười? Hỏi thăm hay làm cái gì cũng được để cảm thấy tốt hơn thế này một chút đi. Nhưng không. Không có cái gì xảy ra cả. Chỉ sau vài giây mà chúng tôi nhìn vào mắt nhau thì cả hai đều thờ ơ quay đi đến nỗi tôi không thể nhịn được nghĩ rằng... chúng ta thật sự là bạn của nhau phải không?

"Em ơi, ngồi xuống giùm đi ạ."

"Ô, xin lỗi ạ." Tiếng phát ra từ phía sau lưng làm cho tôi vội vàng ngồi xuống một cách bối rối.

Tim vẫn còn đang đập thình thịch một cách dữ dội. Nó to đến nỗi sắp át cả tiếng nhai popcorn của những người ngồi phía trước. Bình thường thằng Khai cũng không thích mua mấy cái như thế này để ăn trong lúc xem phim giống như tôi. Nhưng điều đó là sai vì hôm nay có lẽ nó còn đang lấy lòng một ai đó.

Phim bắt đầu chiếu. Kì lạ là một người thích xem phim như tôi lại đặt sự chú ý của mình vào chiếc ghế màu đỏ trước mặt hơn và không thể nhịn được phải ngẩng đầu lên ngó nhìn một cách khó hiểu. Đầu của nó nhô ra ngoài khiến tôi có thể nhìn thấy tất cả mọi hoạt động của nó. Lúc đầu nó vẫn ngồi thẳng tử tế, nhưng không lâu sau nó liền bắt đầu ngả người nghiêng về phía người bên cạnh.

Tôi nắm tay lại thật chặt để kiềm chế một vài cảm giác đang dâng trào mãnh liệt ở bên trong. Cứ để đầu móng tay đâm vào trong lòng bàn tay cho đến khi cảm thấy đau. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy thằng Khai ở cùng với gái, nhưng nguy��n nhân mà lần này đau đớn hơn mọi lần là bởi vì chúng tôi không còn yêu thương nhau như trước nữa.

Tôi bắt đầu kiểm soát bản thân bằng cách nhìn thẳng vào màn hình khổng lồ thay vì chiếc ghế trước mặt. Nhưng tin hay không rằng điều đó cũng không thể giúp cho tôi xem hiểu bộ phim hơn được. Mắt thì nhìn thật nhưng lại vô cùng mơ hồ. Mẹ nó, ghét bản thân vãi, yếu đuối chết đi được.

Nhiều lần tôi quan sát bọn họ thấy thằng Khai thì thầm nói chuyện với cô gái đó và họ đút đồ ăn cho nhau. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mình là người thừa. Điều đáng kì lạ là cơ thể lại phản bội tôi bằng cách ngồi yên đến mức hầu như không cử động trong suốt khoảng thời gian hai giờ đồng hồ dài đằng đẵng giống như là rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Sự mạnh mẽ đã từng có trong suốt thời gian qua vỡ vụn. Khép lại niềm hi vọng trong việc thích thầm suốt thời gian hai năm bốn tháng trong chớp mắt. Phần sâu nhất trong não cố gắng tìm kiếm lý do cả ưu điểm và khuyết điểm làm cho tôi phải nhanh chóng từ bỏ vào một ngày sớm nhất. Ít nhất thì là bây giờ, khi không còn chút sức lực nào cho dù chỉ để kiểm soát hơi thở của bản thân.

"Khai, vừa nãy nữ chính nói gì thế? Nghe không kịp." Tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên của một cô gái nào đó làm cho tôi phải vểnh tai lên nghe một cách tò mò.

May mắn là trong rạp chiếu phim có ít người và mọi người ngồi phân tán ở nhiều chỗ khác nhau. Cho đến nỗi có thể thì thầm nói chuyện với nhau mà không làm phiền đến ai ngoại trừ... tao.

"Cô ấy nói rằng 'I wanna be the one you drunk text first'."

"Dịch giùm đi."

"Muốn là người đầu tiên được anh gửi tin nhắn đến những lúc say."

"Sau này nếu say, tớ gửi cho Khai được không?"

"Được chứ. Gửi lúc nào cũng được."

Giữa phần cuộc đối thoại cực kì làm tổn thương trái tim người khác đó, tôi phát hiện ra được nhược điểm tiếp theo của nó mà não đủ để chắt lọc ra được...

Thứ ba, thói quen lăng nhăng và dụ dỗ khắp mọi nơi.

"Lát nữa xem xong phim đi đâu tiếp?"

"Phòng của tớ không?"

Thứ tư, xem tất cả mọi người chỉ là tình một đêm.

"Ok. Vậy..."

"Suỵttttttttttt." Âm thanh nhẹ nhàng đến từ người con trai cao cao làm cho khu vực xung quang trở lại yên tĩnh một lần nữa. Có cũng chỉ là âm thanh được phát ra từ bộ phim trước mặt mà vẫn đang chiếu một cách liên tục.

Thứ năm, tất cả những đứa con gái cũ của nó đều là vấn đề.

Ngoại trừ người cũ đánh đập người mới rồi, còn chạy đến quấy rầy bạn bè trong nhóm đến nỗi không thể làm gì được. Trường hợp nghiêm trọng nhất lúc đó còn đến nhờ tôi giúp làm người mai mối để hòa giải. Và tất nhiên là nếu nó có thể giải quyết vấn đề được thì bạn bè cũng sẽ không phải gặp rắc rối.

Thứ sáu, nó không thông minh.

Ờ, nó không thông minh. Và tôi cũng ngu ngốc rất lâu.

Tao đã đau đớn một lần rồi lại một lần lâu đến thế nào rồi vậy nhỉ? Trái tim tao tràn đầy đều là vết thương vừa dài vừa sâu rồi, thằng quần.

Thậm chí cả tình bạn chúng ta còn không thể cho nhau được. Thế tôi chịu đựng đau đớn lâu đến như vậy chỉ để biết được rằng cuối cùng không còn gì hết nữa à? Con người chúng ta cũng thật kì lạ, biết rõ rằng một ngày nào đó sẽ phải đau đớn nhưng vẫn cứ muốn nhận biết tình yêu. Lúc tôi gặp thằng Khai lần đầu tiên, trái tim chỉ cứ bướng bỉnh rằng nếu có thể nhận biết thì tốt cho dù đau lòng đến chết cũng chấp nhận.

Sự kiên nhẫn đó kéo dài từ ngày thành tháng, từ tháng thành năm. Chấp nhận được tất cả rằng đối phương sẽ yêu ai, nhìn nó có người yêu rồi chia tay nhau hết một ng��ời lại một người. Chỉ cứ tự nhủ với bản thân mình rằng một ngày nào đó nó có lẽ sẽ dừng. Và người ở bên cạnh nó lúc đó dù thế nào đi chăng nữa vẫn sẽ là tôi. Đó là ý nghĩ cực kì đáng thương hại.

Tôi giống như chạy ra xa nhưng không có vạch đích và mục đích. Cứ chạy mãi giống như người lạc đường. Chạy cho đến khi kiệt sức và tự dừng lại. Và ngày hôm đó cũng đã đến rồi.

Phim hành động cuối cùng cũng đến. Tôi càng ngồi căng cứng cơ thể lên hơn nữa khi nhìn thấy mái tóc màu đen nhô ra khỏi chiếc ghế bắt đầu di chuyển. Đến nỗi không thể nhịn được cắn chặt môi của mình khi nhìn thấy đôi môi của người mà tôi vẫn luôn thích thầm chạm vào môi người con gái ngồi ghế bên cạnh.

Cả hai người họ đang hôn nhau và có một thằng ngu nhìn lén qua khe hở giữa hai chiếc ghế. Trái tim thì đập mạnh đến nỗi gần như muốn nổ tung. Họ hôn nhau rất lâu. Lâu đến nỗi nghe thấy cả tiếng lọt ra ngoài làm cho người nghe ngồi phía sau trong lòng rỉ máu. Tiếng nhạc từ bộ phim cũng không thể giúp ích được gì.

Nhớ được ngày hôm đó không? Ngày mà mày nói quan tâm tao và tao là một người bạn thân của mày. Tại sao hôm nay mày lại chọn tổn thương tao một cách vô tâm? Trong đầu chỉ tràn đầy câu hỏi tại sao. Thậm chí ngay cả khi phim đã hết tôi vẫn còn đang không ngừng đặt câu hỏi.

Thằng Khai đứng dậy cùng lúc với ánh đèn bắt đầu sáng lên. Người con gái ngồi bên cạnh nhanh chóng đứng dậy theo. Chỉ nhìn thấy bóng lưng của người con trai cao cao tôi liền vươn tay ra phía trước mà không có bất kì lý do gì nhưng thân hình của đối phương đã rời khỏi chỗ ng���i.

Tôi đứng yên một lúc lâu. Đến lúc nhận ra...

Thằng Khai đã đi ra xa rồi.

Tay của tôi vẫn còn dừng ở không trung trước khi buông thõng xuống trước đùi giống như kiệt sức. End credits xuất hiện ở trước mặt tôi trở nên cực kì nhạt nhòa. Tương tự như cảm giác đang từ từ tan rã, chỉ còn những giọt nước mắt lăn dài trên cả hai má.

Và ngay lúc đó, tôi phát hiện ra một sự thật rằng...

Thứ bảy, nó chưa từng yêu ai thật lòng.

Bây giờ đã là thời gian hơn nửa đêm rồi. Tôi chán nản đi ra khỏi rạp chiếu phim một mình sau khi than phiền về cuộc sống của bản thân cho đến khi thỏa mãn. Ngày mai sẽ không còn thằng Third cũ nữa. Cho dù hôm nay phải khóc cho đến chết, đây cũng sẽ là lần cuối cùng mà nước mắt của tôi phải rơi vì nó.

"Thằng Third." Vừa đi chưa được vài bước, một người nào đó đã gọi tên tôi. Ngay khi vừa ngẩng mặt lên, tôi đã nhìn thấy thằng Bone đứng ngay trước mặt tôi rồi.

"Thằng chết tiệt Bone. Mày... sao lại đến đây?" Tôi hỏi một cách thắc mắc. Nhanh chóng giơ tay áo lên lau mặt một cách qua loa bởi vì sợ rằng sẽ bị nó bắt được.

"Thì mày nói là sẽ đi xem phim. Tao gặp cả thằng Khai nữa nên..."

"Thế à. Nó đã đi ra rồi. Lát nữa tao cũng định sẽ đi về."

"Mày ổn không?"

"Ổn chứ. Phim thú vị vãi." Chưa kịp nói cái gì tiếp thì thân thể của tôi đã bị thằng bạn người cao hơn kéo vào ôm thật chặt. Chặt đến nỗi làm cho tôi sắp không thở được.

"Thằng Third, tao xin lỗi."

"Hey, xin lỗi cái gì thế? Haha."

"Xin lỗi vì làm cho mày trở thành như thế này."

"..."

"Tao không cố ý. Tao thật sự xin lỗi." Thằng Bone không chịu thả tôi ra. Nó cứ nói câu xin lỗi không ngừng đến khi làm cho người nghe không thể kiềm chế rơi nước mắt một lần nữa.

"Bone, mày..."

"Ngày đó mày nghe được những gì tao nói đúng không?" Đúng như dự đoán, cuối cùng thằng Bone cũng đã biết sự thật. Không biết là thằng Too nói ra hay nó tự biết được đây.

Tôi không hề trách cứ, giận dữ gì bởi vì dù cho thế nào thì bạn vẫn là bạn. Có thì cũng chỉ thằng Khai thôi, là người tôi cố gắng dứt lòng. Bao giờ sẵn sàng thì tôi hứa sẽ quay trở lại thành con người như trước.

"Đúng. Tao nghe được mỗi một từ mà mày nói. Nhưng nó đã qua rồi."

"Tao không biết, thằng khốn nạn. Là tao sai."

"..."

"Nếu một người nào đó phải sai, người đó xin được là tao." Tôi cảm giác rằng bản thân không bị bạn bè quay lưng lại. Ít nhất thì cũng có thêm một người nữa là thằng Bone bắt đầu quay sang quan tâm cảm giác của tôi.

"Do tao cũng có suy nghĩ không thành thực với bạn bè nữa. Hòa nhau rồi."

"Thằng Khai nó yêu mày lắm đó."

"Kiểu nào?"

Trái tim tôi đang mong đợi cái gì thế? Cần câu trả lời như thế nào thì mới chịu hài lòng...

"Bạn bè."

"Thế... à?"

"Khóc ra đi. Và ngày mai tao vẫn sẽ ở cạnh mày."

Ít nhất có Bone cũng làm cho tôi thấy thoải mái hơn. Đương sự siết chặt vòng tay hơn để ôm an ủi tôi. Tại thời gian yếu đuối đến chết đi được, cảm ơn vì mày vẫn ở bên cạnh. Tôi sẽ khóc vì thằng Khai chỉ hôm nay thôi.

Để ngày mai... sẽ không cần phải tiếp tục khóc nữa.

Cuộc họp lớn của khoa bắt đầu vào buổi chiều của thứ ba. Người đứng đầu mỗi chuyên ngành của mỗi khóa ngồi theo thứ tự trong một phòng hội nghị lớn. Bàn hình chữ U được rất nhiều sinh viên ngồi đầy hết chỗ. Tôi và ba người bạn nữa là đại diện của năm ba chuyên ngành Phim ảnh đến nghe tin tức để đi truyền đạt tiếp.

Sự kiện lớn thường niên là bộ mặt của cả khoa, đó chính là kịch sân khấu Nghệ thuật Truyền thông đã sắp bắt đầu rồi. Nếu không thì hội chợ 'Nitade Fair' lần trước chúng tôi đã không bỏ công bỏ sức ra tổ chức hoạt động hút tiền vào khoa cho đến nỗi bù cả đầu. Hôm nay anh chị hội chủ tịch năm bốn là những người đứng đầu lớn nhất nhanh chóng tổ chức cuộc họp và phân chia nhiệm vụ cùng nhau bởi vì cần dùng thời gian rất lâu để chuẩn bị.

Việc làm nên một vở kịch không phải chuyện dễ dàng bởi vì các phần và nhiệm vụ khá nhiều. Sẽ phải có stage manager, back stage, co-stage, trang phục, dựng cảnh, PR các loại cần lựa chọn người đến làm mà hội chủ tịch năm bốn đã dự kiến phân bổ trước đó rồi. Nhưng cùng phải chờ công việc chính đã vì nếu không hoàn thành thì công việc không thể tiến hành tiếp được, ví dụ như việc viết kịch bản.

Và chúng tôi đã trúng độc đắc bởi vì tôi và hai người nữa khóa trên đã từng bàn với nhau sơ lược về chuyện này. Nhiệm vụ của team viết kịch bản là phải tạo ra cốt truyện và tất cả các chi tiết diễn xuất cụ thể của vở kịch sân khấu. Thực ra, trí tưởng tượng trong đầu tôi bây giờ gần như bằng không. Đó là lí do làm cho tất cả các bên phải dành thời gian để cho tôi suy nghĩ và viết nó ra trong thời gian tận... nửa tháng.

Nhiều vãi cả nồi luônnnnnnnnn.

Chỉ từng này thời gian thôi á? Với tình trạng tâm hồn như thế này á? Giết tao luôn đi.

Sau khi ra khỏi phòng hội nghị, tôi liền gọi điện hẹn thằng Too ra ngoài để bắt đầu viết cốt truyện sơ lược. Cho dù xem tổng thể có vẻ công việc chính của nó là việc hình ảnh thì đúng hơn bởi vì mấy người khóa trước chuyên về chụp ảnh cứ nhắc đến tên thằng Too không ngừng.

Hai giờ đồng hồ sau đó tôi lái xe về đến chung cư, ném túi sách và thay đồng phục thành quần áo bình thường. Sau đó tôi đi đến gõ cửa phòng thằng Bone như đã hẹn với nhau.

Cốc cốc cốc.

Chờ không lâu thì đương sự liền bước ra mở cửa bằng vẻ mặt vui vẻ cùng với giọng hỏi ghẹo gan.

"Thế nào? Bố người viết kịch bản."

"Lúc đầu thì ổn. Nhưng vừa nhìn thấy mặt mày thì não tao liền rỗng luôn ạ, thằng trâu."

"Thấy tao đẹp trai thì cứ nói đi."

"Phiền quá. Thế con ma nào nhập vào người mày mà lại mặc quần kiểu này thế?" Quần thể thao ạ, nhưng ngắn đến nỗi sắp lên đến tận lỗ trực tràng.

"Hợp không?"

"Ờ, hợp. Mẹ nó, quần ngắn như ý thức của vậy. Ngắn ngắn qua quá."

"Hôm nay muốn tao nhổ cái răng thứ mấy ra để cho mày đem đi vứt được ạ?"

"Tránh ra chỗ khác mà ghẹo gan. Thế có định cho tao vào không?"

"Mời." Người thứ hai đang ngồi chơi game trước TV chính là thằng Too. Nó quay sang cười với tôi một cái trước khi lại tiếp tục tập trung vào game. Và khi thằng Bone quay lại ngồi xếp bằng bên cạnh cùng với cầm tay cầm chơi game lên, hai thằng bọn nó liền bắt đầu tàn sát nhau kiểu muốn sống muốn chết. Bỏ lại tôi ngồi cô đơn một mình.

"Vậy... thằng Khai đâu?" Thật ra, tôi không nhịn được hỏi. Thằng chết tiệt Bone quay sang nhìn vào mắt tôi trước khi lại quay lại tập trung vào game như cũ.

"Nó có hẹn rồi." Cho dù không nói thẳng ra, tôi cũng đoán được rằng nó chắc đang đi cùng với đứa con gái mới như đã từng. Nhiều lần tôi vẫn thường luôn thấy người con trai cao cao chở đứa con gái xinh đẹp ngồi phía sau motorbike, và điều đó làm cho tôi cảm thấy bồn chồn không yên.

Thằng Khai không mấy khi đi đâu cùng chúng tôi nữa. Bây giờ 'Băng man rợ' giống như là chỉ còn lại tên và biệt hiệu. Chỉ có mỗi ba người chúng tôi là vẫn thường xuyên dành thời gian ở cùng nhau. Có thì cũng chỉ thằng Bone thôi, giống như keo dán kéo thằng Khai trở lại nhóm như cũ. Nhưng nó cũng là vô dụng khi chúng tôi không còn đồng lòng với nhau như cũ nữa.

"Hỏi thật. Bây giờ mày đã tha thứ cho nó chưa?" Thằng Bone hỏi tiếp.

"Tao không có gì nữa. Chỉ là... cố gắng trở lại thành bạn của nhau như cũ. Nhưng vấn đề là nó."

"Nghe thế này thì tao cũng mừng. Thằng Khai nó chỉ làm bộ làm tịch thôi. Thấy mày không chịu nói lý do gì cả nên nó cũng liền kiếm chuyện giận mày thế thôi." Ờ, hiệu quả. Bởi vì tao đau đến nỗi nói không nên lời rồi đây.

"Vì nếu tao nói ra thì chắc nó sẽ không còn như cũ."

"Tao hiểu."

"Bọn mày sẽ không nói với nó chuyện này đúng không?" Hai thằng bọn nó im lặng nhìn mặt nhau trước khi thằng Too nói ra.

"Chuyện đó đâu có liên quan gì ��ến bọn tao đâu. Tao trao quyền cho chủ nhân của cảm xúc đó tự nói ra đi thì hơn."

"Cảm ơn nha."

"..."

"Nhưng không có ngày đó đâu. Một năm sau nữa là học xong rồi." Chúng ta có lẽ sẽ cách xa nhau hơn, gặp nhau khó hơn. Điều quan trọng... là không ngày này thì ngày khác tất cả mọi người đều sẽ phải có gia đình của chính mình. Thằng Khai cho dù lăng nhăng nhưng đến một ngày nào đó nó có lẽ cũng sẽ dừng lại vì một người con gái tốt thôi.

Tôi chỉ muốn ăn diện đi dự đám cưới của nó với một nụ cười không phải là miễn cưỡng, hoặc đứng bên cạnh nó với tư cách là phù rể. Sẽ phải có ngày đó, ngày mà tình yêu của chúng tôi có nghĩa là tình bạn của từ 'bạn bè' hơn là những thứ tình cảm khác.

Vẫn muốn là bạn, là một phần trong cuộc sống của nó.

"Hey, học xong nhưng tình bạn thì vẫn chưa xong đâu. Đợi tao chơi nốt ván này trước rồi sẽ đi lấy bia đến cho."

"Cứ tự nhiên đi. Ở trong phòng một mình cũng buồn."

Chúng tôi cứ ngồi nhâm nhi bia một cách chậm rãi, tâm sự như những người bạn. May mắn là ít nhất lúc tôi cảm thấy tồi tệ còn có hai thằng bọn nó vẫn luôn ủng hộ giúp đỡ không để cho tôi gục ngã.

Cốc cốc cốc.

"Ai vậy?" Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt đồng hồ treo

tường. Bây giờ đã gần 10h tối rồi.

"Đi mở đi."

"Lười đứng dậy. Mày đi mở đi, thằng Third."

"Tao nên được nhận sự an ủi không? Tao đang thất tình đó, thằng khốn nạn." Thất tình cho dù vẫn chưa được hẹn hò với nhau. Lạ thật.

"Mày đó, đi đi. Quần tao ngắn lắm, th��y không?" Lôi chuyện quần ra để cò kè mặc cả được coi như là một cái cớ não tàn nhất rồi. Thế nên tôi đành phải thở dài một cái, miễn cưỡng bản thân đứng thẳng dậy rồi bước thẳng đến trước cửa.

Ngay sau khi quyết định xoay nắm cửa, tôi phát hiện ra rằng người đang đứng đối diện lại chính là người mà tôi vẫn luôn không muốn gặp.

"Thằng Khai..."

"Thằng Bone gọi tao đến. Đang uống bia cùng nhau à?" Thằng trâu Bone. Thằng khốn kiếp!

Tôi cứ đứng ở trước cửa, nhìn thân hình cao cao bước ngang qua đi vào bên trong phòng. Chắc là sẽ tốt hơn thế này nếu bàn tay còn lại của nó không nắm lấy cổ tay của một người nào đó.

"Vào đi. Đây là bạn của anh."

"Ốiiiiiiiiiiii, người đẹp. Mời ạ. Mời." Người đầu tiên vội vàng hấp tấp đứng dậy đến nỗi muốn tát cho nó một cái chính là thằng Too. Nó nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ chỗ ngồi trước khi mời cô ấy ngồi lên sofa một cách lịch sự.

"Cơn gió nào mang mày đến đây thế?"

"Đưa em ấy đi ăn xong. Thằng Bone gọi đến rủ nên ghé qua."

"Ồ. Em uống bia không?" Cô gái đó lắc đầu nên mấy đứa bạn trong nhóm liền vội vã chạy đi tìm nước lọc. Cũng chỉ có thằng Bone nhận ra rằng tôi vẫn còn đứng yên ở chỗ cũ.

"Thằng Third, đóng cửa. Quay lại đây ngồi."

"Tao định... sẽ về."

"Thế à? Vậy thì về đi. Mày chắc là say rồi nhỉ?" Khi nhìn thấy vẻ mặt tôi bơ phờ, thằng Bone liền hiểu rõ nên vội vàng đuổi tôi về. Nhưng thằng chết tiệt Khai lại chen miệng vào trước.

"Ngồi cùng nhau trước đã."

Tôi cố gắng hành động một cách bình thường nhất có thể bằng cách quay trở lại ngồi xếp bằng cùng với bọn nó. May mắn là chai bia vẫn chưa hết, cũng đủ để uống an ủi trái tim. Cho dù thằng Khai giữ tôi ở lại nhưng nó lại không chào hỏi hay nói gì với tôi dù chỉ một lời.

Và bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng.

"Khai, mày biết chưa? Dự án kịch sân khấu bắt đầu rồi đó. Đặt cọc nhiệm vụ gì rồi?" Thằng Bone và thằng Too cứ liên tục thay phiên nhau kiếm chuyện nói để cho không khí không trở nên tẻ nhạt. Nhìn cũng cảm thấy tội nghiệp bọn nó lắm ạ. Cố gắng cho đến nỗi chảy hết cả mồ hôi.

"Trợ lý đạo diễn."

"Hốiiiiii, nhiệm vụ này mấy người năm bốn đặt trước rồi ạ. Đừng ngớ ngẩn chứ."

"Tao có thể giám sát âm thanh ánh sáng."

"Vẫn còn đang chọn người. Tao cũng muốn làm phần này. Nhưng của thằng Third nặng hơn bạn bè một chút."

"Sao thế?"

"Viết kịch bản. Ngồi nghĩ thử xem sẽ cho ai yêu nhau."

"Sao mày biết được rằng tao sẽ viết về tình yêu? Trước đây có lẽ là đúng. Nhưng bây giờ tao không tin tưởng nữa." Tôi không nhịn được mỉa mai, còn người bị ám chỉ quay sang nhìn tôi bằng vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng.

"Người như mày cũng từng tin tưởng vào cái gì à?" Rồi không lâu sau nó cũng trả lời lại làm cho tôi cảm thấy đau đớn.

"Tao không phải mày mà có thể tin tưởng vào tình yêu khắp mọi nơi. Đâu cũng có như hiện tại."

"Thằng Third!"

"Bình tĩnh, bạn. Bình tĩnh..." Thằng Too và thằng Bone vội vàng la lên ngăn lại cuộc cãi vã. Thế nên tôi liền không nói gì nữa, chỉ uống một cách im lặng. Không biết có phải do chất cồn được uống vào từ tận chiều đến giờ hay không, làm cho tôi nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt chướng mũi, ngay cả giọng nói êm ái của cô gái mà bây giờ đã tụt xuống ngồi cùng với thằng Khai.

"P' Khai đừng uống nhiều. Em lo."

"Không nhiều ạ."

"Không cho hút thuốc lá nữa."

"Ok."

"Nghe lời như thế chứ."

"Nghĩ rằng nó chỉ nghe lời mỗi mình em thôi à?" Giống như là mọi người đều bước vào chế độ im lặng vậy. Đến bản thân tôi cũng không biết rằng tại sao mình lại buột miệng nói ra những lời này. Nhưng mà cũng đã lỡ rồi.

"Ý của anh là gì ạ?"

"Thì đó là âm mưu của thằng Khai. Đạt được rồi thì nó sẽ vứt bỏ."

"Thằng khốn nạn Third!" Thân hình cao cao lao vào nắm chặt cổ áo của tôi. Thằng Too ngồi bên cạnh nhanh chóng tách chúng tôi ra đến nỗi tôi bị đẩy ngã về phía sau.

"Mày bình tĩnh. Mày say rồi phải không? Cùng về phòng nha?"

"Tao không say. Mẹ nó, nói sự thật cũng sai à?" Tôi không thể kiểm soát bản thân. Nó đè nén đầy tràn trong tâm trí đến nỗi muốn nổ tung. Chỉ chúng tôi không nói chuyện với nhau đã tồi tệ lắm rồi. Nhưng càng đau đớn hơn là nó dắt ai đó không biết đến khinh bỉ người khác, đó là điều tôi không thể chịu đựng được.

"Rồi sao? Ít nhất tao cũng biết yêu ai đó. Không giống mày đâu. Ngớ ngẩn, vô lý chết đi được."

"Mày thực sự dám nói hay thứ mà mày đang có nó là yêu?"

"Là yêu. Và tao cũng biết rằng tao nên trao nó cho ai mà không phải là thằng bạn khốn nạn như mày." Tiếng hét trước mặt vang lên đến tận màng tai cùng với thân thể lảo đảo vì bị đẩy mạnh. Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống sàn nhà. Tôi cúi đầu xuống nhìn bất động cho đến khi giọt thứ hai rồi thứ ba rơi xuống không ngừng.

Thằng Too cố gắng kéo tôi dậy nhưng thân thể lại không còn chút sức lực nào để đứng nữa. Chỉ có thể cứ ngồi cúi mặt nhìn sàn nhà và ngậm chặt miệng im lặng như thế.

"Thằng Khai, Third nó say. Đừng chấp nhất với nó."

"Say nhưng miệng thì cứ kiếm chuyện."

"Quan tâm nó chút. Dạo này nó không ổn."

"Mày nghĩ là nó là vợ tao hay sao mà phải quan tâm!"

"Hey, tao nghĩ là mày nói tử tế với nó cũng được mà, thằng Khai."

"Khi nào nó ngủ với tao thì tao sẽ nói tử tế. Hài lòng chưa!!"

Pha!!

Tiếng đồ vật cứng va chạm nhau vang lên. Sau đó tình hình trở nên hỗn loạn khi thằng Bone lao vào đấm vào mặt người miệng thối một cách thô bạo. May mắn còn có thằng Too tách bọn họ ra, vấn đề mới kết thúc chỉ với một cú đấm.

"Thằng Khai, đây là bạn đó. Người bạn yêu mày."

"..."

"Thằng Third nó... nó..."

"Bone, thôi đủ rồi." Tôi vội vàng vào cản thằng Bone lại, không để cho nó nói ra cái gì. Cho dù nước mắt đang rơi không có cách nào để dừng đi chăng nữa.

Giữa tôi và thằng Khai chắc không có cách nào được. Khuôn mặt đẹp trai nhìn chằm chằm tôi. Nhưng những hình ảnh đó cực kỳ mơ hồ. Tôi không thể nhìn thấy nó một cách rõ ràng từ chỗ này được nữa.

"Tao... xin lỗi nha. Là tao không tốt." Tôi chỉ nói thế trước khi chống đỡ bản thân đứng dậy.

Vì bảo v�� từ 'bạn bè' của chúng tôi, tôi sẽ phải cất giữ tình cảm này mãi mãi...

Lời nói của thằng Khai cứ luẩn quẩn trong đầu tôi đến nỗi không ném đi được...

Thậm chí giây phút lung la lung lay quay trở về phòng, não của tôi cũng chỉ cứ ghi nhớ được mỗi câu nói đó. Giọng nói của nó, vẻ mặt thể hiện tâm trạng của nó cho thấy một cách rõ ràng rằng đối phương cố ý nói đến như thế nào.

Tôi đã mất đi nó hoàn toàn rồi, cả tư cách người đặc biệt và mối quan hệ của từ 'bạn bè'. Không còn... dù chỉ một thứ.

Vô số giọt nước mắt chảy xuống nhưng không có cách nào để dừng. Chỉ có thể khóc nức nở một mình mà thiếu bóng dáng của thằng Too và thằng Bone. Tôi không quan tâm rằng có ai an ủi hay không đâu. Ngoại trừ sải bước đi vào nhà tắm. Nước mắt làm cho tôi không thể nhìn thấy được thậm chí cả niềm hi vọng của bản thân. Bởi vì sự đau lòng đã chế ngự tất cả mọi thứ.

Lúc này tôi đau đớn đến nỗi không có tâm trạng tìm nhạc để mở nghe nữa rồi. Trước đây có thể chỉ là trò đùa. Nhưng khác với bây giờ, cảm thấy tự thương hại bản thân hơn. Và chắc không có mặt mũi để trở lại nói chuyện với thằng Khai một cách thân thiết được nữa.

Dòng nước lạnh lẽo từ vòi hoa sen chảy xuống xối vào mặt làm cho tôi có can đảm để khóc. Ít nhất tiếng nước cũng đủ để át đi tiếng nức nở từ sự đau đớn.

Từng có người nói rằng một ngày nào đó... chúng ta sẽ gặp được người thích chúng ta là chúng ta, chấp nhận chúng ta là chính bản thân mình. Một ngày nào đó những người có gì đó giống nhau sẽ lệch quỹ đạo để đến gặp nhau. Tôi vẫn luôn tin rằng như thế cho dù không biết ai là người đã nói đi chăng nữa.

Rồi một ngày tôi được quen biết thằng Khai. Nó giới thiệu bản thân với tôi là Khunpol, cười với tôi, mua đồ ăn vặt cho, rủ nhau vào trong nhóm và từ đó trở đi tôi với nó liền dính chặt nhau như hình với bóng. Mỗi người chúng tôi đều thích những thứ tương tự nhau, hiểu rõ nhau tất cả mọi chuyện, có bí mật gì cũng luôn chia sẻ với nhau. Có thể nói là chúng tôi đã trở thành một phần của đối phương mất rồi.

Nhưng khác cũng chỉ là thằng Khai nhìn mối quan hệ kiểu này chỉ là bạn bè. Trong khi tôi lại nghĩ là cái khác...

Nước vẫn rơi xuống trên mặt của tôi không ngừng. Sự lạnh lẽo xâm nhập vào tận sâu trong trái tim. Thân thể của tôi run rẩy, quần áo ướt đẫm hết nhưng vẫn không định đưa bản thân ra ngoài. Chỉ cứ ngồi cuộn tròn người lại và đau đớn một mình.

Ngày mai... tôi sẽ trở thành người mới được à?

Ngày mai... sẽ nhìn mặt đối phương một cách chân thành được à? Bởi vì chỉ cần thấy mặt của thằng Khai, tất cả những lời nói làm tổn thương trái tim tôi đã len lỏi vào trong đầu rồi. Khi nó không quan tâm và không cảm thấy cái gì, tại sao lại là tôi phải bị tra tấn một mình?

"Thằng Third! Third, mày ở trong nhà tắm à?" Tiếng thằng Too bay vào trong tai một cách mơ hồ. Cho dù không rõ ràng nhưng tôi có thể cảm nhận được giọng đó đang càng lúc càng gần.

Tôi không trả lời lại mà chỉ ngồi im lặng giữa dòng nước từ vòi hoa sen.

"Third, mày ra ngoài nói chuyện với tao một chút."

"..."

"Nằm ngâm mình trong nước như thế nó lãng phí." Không lo lắng cho tao chút nào nhỉ.

Tôi cũng chọn sẽ không phản ứng nữa. Thằng Too im lặng đi một lúc. Tôi cứ nghĩ rằng nó chắc sẽ cho tôi được ở một mình để suy nghĩ lại tất cả mọi thứ. Nhưng không đâu... Nước ngừng chảy rồi. Điều quan trọng là tâm trạng tao đình chỉ giống như đứng lơ lửng ở giữa vách đá. Mẹ nó, tức giận đến nỗi không thể nhịn được phải hét ra ngoài.

"Thằng Too. Thằng trâu! Mày sập cầu chì xuống làm gì?"

Pằng pằng pằng.

Không có câu trả lời nào cả, ngoại trừ tiếng đập cửa nhà tắm vang lên không ngừng.

"Tao muốn ở một mình."

"Ra ngoài. Tao buồn ị. Nhanh ra ngoài!" Giọng nói tràn đầy sự giận dữ làm cho tôi phải chống đỡ thân thể đứng dậy. Chất cồn ở trong mạch máu biến mất một cách hoàn toàn. Tôi đưa bản thân ra phía trư���c, xoay nắm cửa để đối mặt với người bên ngoài với tâm hồn run rẩy.

"Đau bụng à?" Tôi nói bằng giọng run rẩy. Không biết rằng mặt mũi ở trong tình trạng tồi tệ đến mức nào nhưng ngay khi thằng Too thấy nó liền kéo tôi vào ôm một cách nhanh chóng.

"Không sao đâu mày. Không sao..."

Lúc đầu cứ nghĩ là đã dừng rồi, thằng này nó lại nhào vào chọc vào tuyến nước mắt một lần nữa. Tôi may mắn vì có thằng Too và thằng Bone, dù có gặp phải đau đớn như thế nào thì bọn nó vẫn luôn luôn ở bên cạnh tôi.

"Người mày ướt hết rồi, thằng quần." Tôi nói bằng giọng không rõ ràng.

"Thì ai bảo mày đi đứng mở nước xối đầu như thế chứ? Trâu thật."

"Tao đau."

"Thằng Khai cũng không cố ý."

"Không. Đau vì mày chửi tao đó. Tao xin phép đi thay quần áo một chút." Tôi chuyển chủ đề để làm cho bầu không khí tốt hơn. Thằng Too gật đầu hiểu rõ rồi thả người ngồi lên trên sofa trong phòng khách để giết thời gian. Quay trở lại lần nữa đương sự vẫn đang ở chỗ cũ, đã thế còn lột áo bị ướt vứt xuống sàn nhà nữa là đàng khác.

"Đỡ hơn chưa?" Nó hỏi bằng vẻ mặt bình tĩnh. Nhìn không ra là đang lo lắng hay là thấy phiền đây.

"Ừm."

"Mắt sưng lên rồi, thằng khốn nạn. Xấu vãi."

"Ờ. Tao xin lỗi."

"Đến ngồi đây đi. Nói chuyện với nhau một chút."

"Có chuyện gì cần nói nữa chứ?"

"Thôi mà. Bạn bảo ngồi thì cứ ngồi đi. Lèo nhèo gì lắm thế? Phiền quá." Đôi lúc tôi cũng ghét thằng Too đó ạ. Nhưng cũng không muốn cãi lại nó, chỉ thả người ngồi lên sofa một cách miễn cưỡng.

"Định nói cái gì thì nói đi. Nhưng nói trước rằng bây giờ tao không có tâm trạng để đùa với mày."

"Thằng Khai nó nói với tao rằng nó không cố ý nói như thế..." Chỉ cần nghe thấy tên của một người nào đó, trái tim liền cứ thắt chặt lại đến nỗi không thở được.

"Thế à?"

"Mày mẹ nó nhảy vào chọc điên nó."

"Là tao sai."

"Third, tao có phải là bạn mày không?" Câu hỏi đó làm cho tôi phải gật đầu. "Vì vậy nghe tao nhá."

Tôi chỉ cứ nhìn chằm chằm mặt của người bên cạnh không chớp mắt. Lần này thằng Too có vẻ nghiêm túc hơn tất cả mọi lần đến nỗi tôi nhịn không được lo lắng rằng sẽ không thể chấp nhận được nếu đối phương nói ra câu tổn thương trái tim tôi.

"Muốn tao nghe cái gì? Bây giờ tao chấp nhận không nổi được nữa rồi."

"Mày sẽ vượt qua nó được. Mày cũng thấy rằng hiện tại từ 'bạn bè' của chúng ta sắp không còn nữa rồi. Nếu mày không quyết tâm chấp nhận, tất cả mọi thứ sẽ sụp đổ. Mày chắc không muốn tất cả chúng ta phải tan tành hết đúng không." Những câu nói này tổn thương trái tim chết đi được. Đúng! Không phải chỉ mỗi mình tôi đau mà cả thằng Too và thằng Bone đều phải chịu ảnh hưởng nữa.

"Tao xin lỗi vì làm cho vấn đề trở nên tồi tệ như thế này."

"Thằng Khai cũng sai vì nói ra những lời khốn nạn như thế. Nhưng mày cũng sai... Người ngu như nó không biết nguyên nhân làm mày giận là gì đâu. Nó vẫn sống cuộc sống của bản thân như cũ nhưng lại cảm thấy rằng chỉ có mỗi mình mày thay đổi."

"..."

"Càng là hôm nay mày không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình, vấn đề liền mới lan rộng đến mức này. Và biết gì không... ngoại trừ mày đau, người nói nó cũng đau nữa đó." Câu nói của thằng Too làm cho tôi trở nên choáng váng, chỉ có thể ngồi cúi đầu lắng nghe.

Tất cả mọi sự hỗn lo���n hoàn toàn đều bắt nguồn từ bản thân tôi. Ban đầu, tôi nghĩ rằng sẽ cất giữ tình yêu đơn phương lại mãi mãi. Cho nên mới vẫn luôn thích thầm được đến tận hai năm và chịu đựng được những lúc thấy thằng Khai qua lại với rất nhiều cô gái. Chưa từng ra mặt ngăn cản hay can thiệp vào cuộc sống của nó dù chỉ một lần.

Cho đến ngày nghe lén được rằng tất cả những hành động của nó chỉ là việc thử lòng, cảm xúc của tôi liền vỡ tan tành. Sự đau buồn đó không có khả năng cất giữ một mình nữa. Tôi cảm giác giống như là kẻ ngốc bị bạn thân đâm sau lưng. Nó hoàn toàn hụt hẫng. Chỉ có thể lặp đi lặp lại tự nhủ với bản thân rằng không sao, cho dù biết trình trạng lúc đó nghiêm trọng như thế nào.

Đó chính là nguyên nhân tại sao tôi không thể giữ được cảm xúc và l��a chọn bùng nổ nó ra giống như những gì đã thấy.

"Mày định thế nào tiếp theo?" Tiếng hỏi của thằng Too kéo lại ý thức của tôi một lần nữa.

"Nghĩa là sao?"

"Cảm giác của mày với thằng Khai."

"Tao... sẽ cất giữ lại. Không nói ra nữa."

"Không quyết định nói ra à?"

"Không có ích gì đâu. Nói ra cũng không biết rằng bọn tao có làm bạn với nhau được nữa hay không. Mày cũng biết rõ bạn của mày mà. Nó là người tự tin vào bản thân và không có bất cứ ai thay đổi suy nghĩ của nó được. Tao ở bên cạnh nó với tư cách là bạn từ ngay lúc đầu. Sau này chắc cũng không thể trở nên hơn thế được đâu." Giống như ngọn lửa. Ở bên ngoài ấm áp là tốt rồi. Nếu đi vào trong nó sẽ cháy.

"Ừm. Tao chúc mày thành công."

"Cảm ơn."

"Mày là người duy nhất trong 'Băng man rợ' mà không man rợ gì cả. Ai họ cũng phải đến chăm sóc mày. Trẻ con chết đi được." Thằng Too xoa đầu ướt sũng của tôi như thể cảm thấy phiền. Còn tôi cũng không ồn ào gì ngoài việc làm vẻ mặt thấy phiền lại.

Tôi giống như thật sự là con cừu đen của 'Băng man rợ'. Concept của chúng tôi là phải man rợ và hot. Mọi người đều có vẻ bề ngoài bad boy hết ngoại trừ tao... (Cừu đen là người khác biệt với nhóm, theo cách không tốt.)

Có lẽ đây chính là thứ làm cho tôi khác biệt với thằng Khai.

"Xem phim không?" Thằng Too hỏi tiếp.

"Phim gì?"

"Tùy mày. Đầy đĩa ra đó. Đêm nay tao sẽ làm bạn xem cùng. Chọn như chọn buffet luôn đi ạ."

"Thật à. Vậy xem 'Her'."

"Tự chọn thì tự đi bật đi chứ."

Vào đêm cảm thấy buồn bã, cô đơn và lạnh lẽo, tôi luôn có thằng Too ở đây an ủi. Nó chưa từng dùng những từ ngữ xa hoa giống như những người bạn cùng khoa nói với tôi. Nhưng hành động của nó thể hiện tất cả. Vào ngày mà tôi đau buồn nhất, tôi có nó... và hàng chục bộ phim bầu bạn không rời bỏ.

Thằng Khai, cho tao chút thời gian nha. Tiếp theo... tao sẽ mạnh mẽ.

Lựa chọn sẽ dứt lòng với mày và bước tiếp về phía trước mà không cần phải đau đớn nữa.

Tiếng huýt sáo thỉnh thoảng bay vào trong tai. Ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm làm cho tôi phải dụi mắt nhiều lần. Sau đó phát hiện ra rằng bản thân nằm cuộn tròn trong đống chăn dày xung quanh giống như bị ném vào một cách qua loa. Ở tủ quần áo có thân hình của thằng bạn thân đang cài nút áo đồng phục một cách bình tĩnh. Thằng Too nhìn tôi qua gương trước khi nói một cách nhẹ nhàng.

"Tao đi học đây nha."

"Sao không gọi tao dậy?"

"Tao gọi mày nửa tiếng trước rồi. Mẹ nó, tự mày nói không đi mà."

"Thằng quần! Tao nói thế lúc nào?"

"Thôi mà. Cứ ngủ đi. Đến lúc xem xong phim cũng đã gần 5h sáng rồi. Hơn nữa mày chắc chưa sẵn sàng để đối mặt với nó đâu, đúng không?" Tôi nghe một cách im lặng. Lịch học hôm nay chỉ có hai môn. Không nhiều lắm. Và điều quan trọng cũng như thằng Too đã nói là tôi vẫn chưa sẵn sàng để gặp thằng Khai bây giờ.

"Chỉ lo lắng tao. Mày đó, cũng chỉ vừa mới ngủ, không phải à?"

"Bạn à, tao có hẹn với gái nữa."

Yêu tao vãi. Với chuyện gái, thằng Too phá vỡ tất cả quy tắc của sự lười biếng. Càng thấy thân hình cao cao đi qua đi lại lấy túi đựng máy ảnh cùng với hai quyển sổ ghi chép nhỏ sau càng thấy chướng mắt. Như kiểu của nó cũng tốt đó ạ. Không cần phải suy nghĩ, không cần phiền muộn, không cần gửi trái tim cho ai. Bởi vì cuối cùng, tình yêu của con người chúng ta cũng không có cái gì bảo đảm rằng nó sẽ kéo dài như đã hi vọng.

"Sữa ở trong tủ lạnh. Ngũ cốc ở trên bàn." Hot boy ser của nhóm nhắc lại lần nữa.

"Ờ, cảm ơn."

"Đến giờ ăn trưa nếu lười xuống mua thì trong ngăn lạnh có hộp cơm. Mày có thể đem đi hâm lên ăn."

"Làm cứ như tao là trẻ con vậy."

"Không phải thì cũng gần gần thế. Tao đi đây nha."

"Ừm. Gặp lại sau."

Thằng Too vẫy tay với tôi trước khi mang lên túi của nó đi ra khỏi phòng. Bây giờ chỉ còn một mình tôi nằm ngơ ngác ở trên giường, cầm điện thoại lên lướt xem một cách hời hợt giống như người không biết phải làm gì.

Nếu hỏi rằng cô đơn không thì tôi sẽ trả lời rằng cực kì cô đơn. Nhưng tôi nghĩ rằng lát nữa chắc cũng sẽ quen với cảm giác này. Tôi không liên lạc với bất cứ ai trong suốt khoảng thời gian một ngày, hành động giống như người rảnh rỗi ở trong phòng thằng Too. Cho đến khi thời gian trôi qua đến gần 5h chiều, tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc cốc cốc.

Tôi lúc đó đang ngồi xem phim trên sofa nên phải đứng lên đi mở cửa. Trong lòng thì muốn mở miệng chửi thằng Too vì có chìa khóa mà lại lắm chuyện lười không cắm vào mở. Nhưng những ý nghĩ đó bị nuốt mất trong cổ họng khi thấy người đứng ở trước mặt không phải chủ nhân căn phòng. Mà là một người nào đó khác.

"Thằng Khai..." Tôi thì thầm tên của nó rất nhỏ. Đương sự mặc bộ đồng phục đang nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh.

"Ờ."

"Ờ. Là..." Mỗi người đều lúng túng một lúc lâu. Bản thân tôi cũng không dám nói cái gì bởi vì đã học được cách tự bảo vệ bản thân bằng sự im lặng rồi.

"Tao đưa ghi chép bài học hôm nay đến cho mày." Cuối cùng người nói chính là nó.

"Cảm ơn." Tôi đưa tay ra nhận lấy tập ghi chép từ tay đối phương. Và sau đó bầu không khí tĩnh lặng lại bắt đầu. Chúng tôi đã không còn thân thiết với nhau đến mức có thể nói những thứ mà bản thân nghĩ ở trong đầu nữa rồi.

"Mày không khỏe à?"

"Không. Chỉ là lười. Mày... vào trong không?" Người con trai cao cao gật đầu nên tôi liền dẫn vào ngồi trên sofa mà phía trước có TV vẫn đang chiếu bộ phim cũ. Thằng Khai ngồi khá xa so với tôi và tôi cũng không phản đối gì.

"Tao đến không chỉ mỗi cố ý muốn đưa ghi chép cho mày."

"..."

"Tao đến xin lỗi vì tối qua đã nói không hay với mày. Tao không cố ý."

"Không sao. Tao cũng xin lỗi vì làm cho mày nổi giận."

Chắc sẽ không có gì tốt hơn việc xin lỗi nhau nữa. Tôi thật sự muốn cảm ơn vì thằng Khai chịu hòa hoãn ra mặt nói chuyện với tôi trước. Nếu không thì tôi chắc cũng không đủ can đảm để đối mặt với nó.

"Third, mày với tao... chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"

Thằng Khai không hỏi lý do mà tôi giận nó. Còn bản thân tôi cũng cố tình cất giữ làm bí mật mãi mãi. Vì vậy, chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua luôn đi.

"Được chứ. Giận với mày, mẹ nó, không vui gì cả." Nhưng chắc sẽ không đem trái tim của bản thân vào đau đớn nữa.

"Nếu mày tha thứ cho tao rồi, chúng ta quay lại ở cùng nhau được không? Phòng thằng Too nó cũng khá ngột ngạt mà."

"Không đâu. Thằng Too nó cũng không nghĩ như thế nên tao nghĩ sẽ không chuyển đi đâu nữa." Đã nói rằng sẽ chuyển ra rồi tôi liền phải làm đến cùng. Nếu quay lại ở cùng thằng Khai một lần nữa, tôi không biết rằng tiếp theo sẽ phải đối mặt với những gì. Điều chắc chắn là căn phòng sẽ phải có sự đau đớn đang chờ đợi tôi.

Gần quá thì đau. Duy trì khoảng cách xa như thế này có lẽ sẽ tốt hơn.

"Tao không giục mày chuyển. Chỉ muốn mày suy nghĩ thử."

"Vậy tao xin suy nghĩ trước đã vậy."

"Ờ. Vậy kịch bản vở kịch đến đâu rồi?" Khi bắt đầu thoải mái hơn, mỗi người ch��ng tôi đều có chủ đề mới lóe lên, dám nói và dám nhìn vào mắt nhau và tình trạng cứng nhắc cũng từ từ giảm dần.

"Vẫn chưa được gì cả."

"Hồi trưa, P'Shay gọi điện đến hỏi mày."

"Tại sao P' lại không gọi tìm tao nhỉ?"

"Tự tao không cho gọi đó. Có lẽ mày muốn ở ngơ ngác một mình." Đó, thằng Khai là thằng bạn hiểu rõ tôi tất cả mọi thứ. So với phải mất đi nó, đấu tranh đau đớn một mình ở đây tôi cũng sẽ làm. Ít nhất cũng có thể kéo từ 'bạn bè' quay trở về.

"Thằng Khai, cảm ơn nha."

"Mày là bạn tao."

Cảm ơn vì vẫn còn nhìn nhận tao là bạn. Tao... sẽ dứt lòng.

Tôi bị thằng Too đá mông quay lại học vào ngày hôm sau. Còn thằng Bone và thằng Khai cũng cùng tham gia vào bám dính vào tôi hơn cả đỉa. Đây là vừa mới đạt được thời gian tốt lành tách người ra bởi vì mỗi người đều có việc của mình. Tâm trí của tôi tốt hơn hôm qua nhiều. Chỉ cần nghĩ rằng 'Băng man rợ' gần trở về như cũ liền có động lực để làm nhiều thứ tiếp theo.

P' Shayne đàn anh năm bốn có thân hình gấu, ngồi vào vị trí đạo diễn kịch sân khấu năm đầu tiên, đã thế còn tham gia vào team viết kịch bản là người có trách nhiệm làm cho tôi tách mình ra khỏi bạn bè đến ngồi cau có để trao đổi ý tưởng với P' ở thư viện.

Chúng tôi nói với nhau rất nhiều, đề nghị ý tưởng vô số nhưng tất cả đều bị phủ quyết. May là P' Yongyee, một thành viên trong team viết kịch bản bận học nếu không chắc chắn sẽ còn phiền phức hơn thế này nữa.

"Khai thác nền giáo dục Thái không? Dạo này đang rất phổ biến." Tôi không nhớ được đây là ý tưởng thứ mấy nhưng nhìn vẻ mặt của người thân gấu đã thế còn bộ râu rậm này, tao nói luôn rằng chắc chắn lại không được.

"Mày có gì với những chuyện này lắm không? Nó không có tính đại chúng."

"Vậy làm kiểu Indie luôn đi." (Indie là phong cách sáng tạo, không tuân theo quy tắc cũ, kiểu lạ lạ)

"Người xem khó hiểu. Viết chuyện tình yêu đi."

"Không tin tưởng."

"Chỉ có mình mày không tin tưởng nhưng người xem cần thứ gì đó không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta cần sự 'phê'." Người đối diện nói với vẻ mặt căng thẳng. "Sinh viên đại học đó, thằng Third. Cuộc sống ngày thường nó đã căng thẳng rồi. Chúng ta không phải sẽ làm phim ngắn mà làm kịch sân khấu cho sinh viên. Chỉ tự theo ý mình thì ai sẽ đến xem."

Tôi cảm giác giống như có người bố thứ hai đang cằn nhằn bên tai, chỉ có thể cúi đầu dùng bút chì viết lên giấy một cách lơ đễnh. Thậm chí không biết nên lựa chọn lời đề nghị thuộc phần nào.

"Xin lỗi nha. P'man rợ..." Rồi nàng tiên cũng hạ xuống trước mặt hai người chúng tôi làm cho P'Shayne yên tĩnh lại trước khi quay sang nhìn người mới đến ngay lập tức.

Cô ấy là sinh viên năm nhất, nhìn ra được từ bảng tên vẫn đang còn treo ở trên cổ, người trắng mặc chiếc áo đồng phục oversize, đo đạc rồi thì chắc phải to hơn người khoảng 3 size, buộc tóc gọn gàng. Mặt rất sạch sẽ bởi vì không trang điểm. Và điều quan trọng là cô ấy đang đưa thứ gì đó cho tôi.

"Vâng." Tôi trả lời một cách lúng túng.

"Bạn nhờ gửi giùm ạ. Muốn P' đưa cho P'Bone."

"Bạn?"

"Đ��ng ạ. Bạn không dám nên mới nhờ em đến đưa giùm. Đi trước đây ạ." Nói xong đương sự liền nhanh chóng chạy trốn ngay lập tức. Bỏ lại tôi và P'Shayne ngồi nhìn mặt nhau một lúc lâu.

"Mở đi." Giọng ồ ồ của người gấu vang lên.

"Của thằng Bone."

"Bạn thân của mày mà. Một chút thôi." Đến lúc nhận ra thì đã lỡ mở tờ giấy được gấp thành cái hình ngớ ngẩn gì đó không biết ra mất rồi. Thằng Bone, tao xin lỗi.

P' man rợ, thích P' đó ạ.

Tôi suýt bật cười ra thành tiếng khi đọc xong tất cả lời nhắn. Đây không phải lần đầu tiên có người làm như thế này đâu. Bởi vì ngoài lời nhắn rồi, đôi lần tôi cũng nhận được đồ ăn vặt từ đàn em gửi phân phát đến thành viên trong nhóm nữa. Giống như tôi là trọng tài nhìn ba thằng man rợ còn lại săn điểm s��� làm dữ liệu để tranh giành vị trí thứ nhất với nhau vậy.

"Bọn trẻ bây giờ tán tỉnh nhau lỗi thời vãi." Đàn anh mặt gấu nói đùa.

"Thằng Bone mẹ nó cũng có moment xàm xí như thế này nữa à?"

"Cho xem chút với." Bàn tay to giơ lên phía trước, tôi liền đặt tờ giấy lên tay của lão rồi quay sang suy nghĩ cốt truyện của vở kịch tiếp.

"Sẽ ổn không nếu chúng ta viết tình yêu xảy ra trong thư viện?" Lời nói của P'Shayne làm tôi dừng lại cánh tay đang viết và ngẩng mặt lên nhìn người đối diện một lần nữa.

Tình yêu trong thư viện...

"Nó không bình thường quá hả P'?"

"Thì đó. Tao mới cần những người viết kịch bản thần thánh như mày đến giúp. Chuyện cốt truyện bình thường thì tao không sợ, quan trọng là ở chỗ chúng ta sẽ viết cho nó trở nên thú vị đến mức nào thì đúng hơn."

"Đó mới là vấn đề."

"Mày thử nghĩ xem nha, thằng Third. Mỗi năm sinh viên đại học dùng thư viện rất nhiều. Như bọn không được việc gì một năm nó cũng phải đến một lần. Mày không nghĩ rằng việc đến thư viện nhàm chán có thể tràn đầy sắc màu nếu chúng ta kể lồng chuyện tình yêu vào nữa à?"

Tôi suy nghĩ theo những gì đàn anh năm bốn đề nghị. Đối với tôi, việc đến thư viện là chuyện rất đơn điệu bởi vì chỉ dùng vào những lúc thi, đã thế còn thích đặt phòng ôn một cách riêng tư hơn là ngồi cả một nhóm ở bên ngoài. Điều đó làm cho tôi không mấy gặp ai ngoài bạn bè trong khoa.

Nhưng nếu chúng ta thử nhìn theo một khía cạnh khác, dành thời gian để ngồi quan sát cuộc sống của những người trong nhóm khác.