Chereads / Thuyết Theo Đuổi Cậu / Chapter 6 - chương 5

Chapter 6 - chương 5

'Nếu tao stress chuyện điểm số, mày không giành tự sát trước luôn rồi à? Điểm của mày cứ như phần thập phân của số thập phân vậy.'

'Há? Ai người ta học giỏi được giống mày chứ? Thế cái này.'

'Phim gian lận đề thi. Tao nghĩ là mày nên cất lại để tự xem đi.'

'Tao chọn đến ba phim. Cái này là phim cuối cùng rồi. Nếu không phải thì tao sẽ dỗi.'

'Mày cũng có quyền dỗi tao hay sao?'

'Tóm lại phim này có ok không?'

'Ừm... Tạm được.'

'Phim yêu thầm ấy hả? Mày rơi vào bẫy của đứa con gái nào thế hả, thằng Third?'

'Nói nhiều. Rồi làm sao biết được là cuộc sống của tao giống với bộ phim này?'

'Thì chúng ta là bạn của nhau chứ sao.'

"Đến rồi... Phim này chắc luôn." Tôi nói với khuôn mặt mỉm cười rồi giơ đĩa phim thể loại drama đưa đến. Thấy nó buồn buồn nên nghĩ rằng chắc đại khái như thế này cũng nên.

"Từng ở trong tâm trạng này. Nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi." Đương sự giúp giải thích rõ ràng, tôi liền vội vàng giơ một đĩa phim khác trong tay đưa đến một cách nhanh chóng. Phim này là thể loại tạo nguồn cảm hứng trong cuộc sống ạ. Tên phim là Whiplash (Khát vọng nhịp điệu).

"Thế cái này? Lúc đó chúng ta đã xem cùng nhau đó."

"Mày đừng có mà lẻo mép. Phim này chúng ta không có xem cùng nhau. Mày đi với người yêu." Giọng nói vô cùng bằng phẳng của thằng Third đáp lại. Trong mắt không có chút gợn sóng nào dù chỉ một giây.

"Thế à? Không nhớ được nữa."

"..."

"Chỉ nhớ được lúc ngồi xem cùng mày trong ngày sinh nhật thằng Too."

"Ừm. Tóm lại là tao phải xem lại một lần nữa phải không?"

"Thế nó có giống với những gì mày muốn xem không?"

"Ờ, giỏi đấy chứ."

"Thì chúng ta là bạn của nhau." Không được nữa rồi...

Sự im lặng bao trùm lên khắp khu vực. Đến cả tiếng gió cũng gần như không nghe thấy. Quá khứ đã xảy ra với hiện tại bây giờ giống như khác biệt nhưng lại không khác biệt. Chúng tôi vẫn ở cùng một quán phim cũ, chọn phim từ tâm trạng bây giờ như cũ. Nhưng thứ không còn như cũ nữa chính là cảm xúc...

Đã thay đổi thật rồi.

"A hèm!" Một lát sau tiếng của người thứ ba vang lên. Tôi gần như đã quên mất tiêu mất rằng chúng tôi không chỉ ở với nhau hai người. Mà anh Term, người đang đứng sắp xếp đĩa phim ở góc trong cùng của quán cũng đang ở cùng.

"Cái gì mắc cổ hả anh?"

"Câu nói của bọn mày mắc cổ tao đó. Th��y thế này cũng lạ thật."

"Lạ như thế nào vậy?"

"Hai đứa bọn mày nói chuyện với nhau cứ như không phải là bạn."

"..."

"Nói chuyện với nhau cứ như là những người yêu nhau. Có ý gì với nhau không đấy?"

"Hey, không!" Thằng Third phủ nhận.

"Hey, đúng!"

Ngay cả khi tôi lựa chọn trả lời thừa nhận...

Buổi sáng thứ ba vô cùng hỗn loạn bắt đầu. Tôi vẫn phải miễn cưỡng thân thể của bản thân đi học như bình thường. Có hơi mệt một chút cũng là ở chỗ hôm qua tập kịch làm cho dây thanh âm gần như sưng lên. Nên sáng hôm nay liền nhõng nhẽo rời khỏi giường một cách không mấy ngầu.

Tôi lái motorbike chuẩn bị đi đến trường đại học như mọi ngày. Có vướng cũng là ở chỗ có cuộc gọi từ thằng bạn thân như thằng Too chen vào trước rồi.

"Tao đang nhanh chóng đi đây rồi. Không cần gọi điện đến giục đâu mà." Tôi biết rằng nó cần cái gì mà. Dạo sau này tôi lái xe

chậm lại, 'Băng man rợ' bọn nó liền thích liên tục gọi điện đến chọc tôi.

[Không phải chuyện đó. Mày lái xe đi đón thằng Third chút đi. Tao và thằng Bone đến trường rồi nên không đi được.]

"Hey, thằng Third bị cái gì thế?" Tôi hỏi một cách bồn chồn lo lắng.

[Bộ tản nhiệt sắp cháy. Thấy nó bảo là lái ra toàn là khói luôn.] (Bộ tản nhiệt là bộ phận làm mát của ô tô)

"Ờ, để tao nhanh chóng đi đón. Nó ở đâu?"

[Trước chung cư. May là lái đi chưa xa. Dù sao mày cũng nhanh chút đi, nếu không lát nữa nó lại chửi té tát.] Nói xong thì cúp máy luôn. Tôi liền vội vàng phóng xe đi tìm đối phương không chút do dự. Thấy nó đứng cùng với bác bảo vệ ở cổng vào, nhưng ngay khi vừa gặp nhau nó lại chỉ hỏi đến người khác.

"Thằng Too đâu? Tao gọi để nó đến đón không phải à?" Không chịu gọi đến hóa ra là bởi vì như thế này...

"Nó đã đến trường rồi nên để tao đến đón thay. Rồi lái xe kiểu gì mà lại để cho bộ tản nhiệt cháy thế?"

"Chưa xem nữa. Lái hơi vi vu chút."

"Lần sau thì nhớ chăm sóc bản thân nữa. Thế trung tâm không thêm nước vào cho hay sao?"

"Lần này quên đưa đi kiểm tra định kỳ."

"Thật là đáng ăn đòn mà."

"Thế giờ đi như thế nào?" Thằng Third lại hỏi nữa. Mày đang đùa à?

"Bigbike của tao đó. Mày nghĩ rằng chúng ta sẽ bay đi à?"

"Nhưng mày không cho bất cứ ai ngồi ngoại trừ gái." Ok, hiểu rằng tại sao nó lại hỏi như thế rồi.

"Trước đây có lẽ là đúng, nhưng bây giờ không phải nữa rồi."

"Ngoài người yêu rồi dạo này còn cho bạn bè ngồi nữa à? Nổi cả da gà rồi."

"Cũng đâu có cho bạn bè ngồi đâu."

"..."

"Vẫn chỉ có người yêu mới được ngồi như trước. Mau, nhanh lên nếu không lát nữa muộn học." Không chờ cho đương sự nghĩ được gì lâu, tôi liền đưa mũ bảo hiểm cho nó. Cùng với khởi động xe chờ đối phương leo lên.

Thằng Third làm ra vẻ vừa muốn vừa sợ mất một lúc nhưng cuối cùng cũng quyết định leo lên ngồi một cách miễn cưỡng. Nhìn có vẻ như nó không quen lắm, cảm nhận được từ tiếng hít thở gấp gáp phả vào sau gáy của tôi.

"Không cần sợ. Tao lái không nhanh. 40 thôi." Tôi nói an ủi người sau lưng.

"20 đủ rồi."

"Third ạ, mày định sẽ đi học hôm nay đúng không? Chỉ là tao lái 40 bạn bè nó đã sắp vây chửi hội đồng rồi. Không cần sợ."

"Mày thì nói được rồi. Mày là người lái."

"Nếu sợ thì ôm eo tao đi."

"Hừ! Không nhá." Tôi không định dây dưa dài dòng, tăng tốc xong liền vội vàng phóng một cách nhanh chóng. Nhưng bất cứ khi nào nhìn vào gương chiếu hậu cũng thấy thằng Third ngồi cứng đờ người đến nỗi toát cả mồ hôi. Nhìn rồi thấy tội nghiệp cực kỳ luôn. Đây chắc là lần đầu tiên nó được ngồi Chawee. Mặc dù không phải là người đầu tiên nhưng đây chính là người cuối cùng được ngồi.

"Không ôm eo thì bám vào vai tao cũng được. Lát nữa mày rớt tao không quay lại đón đâu nhá." Lặp lại lần nữa nhỡ đâu nó sẽ mềm lòng cũng nên. Và lần này cũng đạt được hiệu quả khi lòng bàn tay trắng trẻo dần dần đặt trên cả hai bên vai của tôi một cách tin tưởng.

Hôm nay tao nằm ngủ mơ đẹp rồi. Ít nhất cũng tiến gần đến sự thật rằng... việc tán tỉnh thằng Third có lẽ sẽ thành công vào một ngày nào đó.

Chúng tôi đến trường đại học cùng với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của người ngồi. Mặc dù đương sự không nói gì nhưng tôi không thể nhịn được cảm thấy tội nghiệp nó. Nó giống như sắp khóc đến nơi mấy lần rồi.

"Ổn không?" Tôi mở miệng ra hỏi.

"Sắp chết." Nó vừa nói vừa thổi gió ra từ miệng.

"Sau này tao sẽ xin xe hơi ở nhà đến dùng."

"Tại sao? Định khoe giàu à?"

"Sợ mày ngồi không thoải mái thì có."

"Không cần phải lo lắng cho tao đâu mà. Chắc chỉ có mỗi một lần này thôi."

"Vậy tao chắc chắn sẽ phải lo lắng. Bởi vì tao xác định rằng có lần đầu thì sẽ phải có lần tiếp theo. Chuẩn bị tâm lý cho quen trước đi nhá."

"Cái thói!"

Buổi chiều tôi cố gắng thuyết phục thằng Third hết nước hết cái, không để nó tình nguyện đi làm việc nhận quyên góp để kiếm tiền vào khoa với suy nghĩ rằng sẽ diệt trừ hậu họa ngay từ trong trứng nước. Nếu nó gặp được thằng P'Un thì mọi chuyện sẽ kết thúc, cho dù thế nào mối quan hệ chắc chắn cũng sẽ không tiến triển được. Nhưng mọi thứ lại trở nên tệ hại, bởi vì sau khi hết tiết lúc 5h chiều, người phục sẵn trước đó đã ngồi mỉm cười với chúng tôi rồi.

Thằng P'Shayne, tao ghét mày.

Mày đến làm đá ngáng đường thay bạn đến mức này là không được đâu!

Cuối cùng tôi liền phải làm cái ��uôi đi theo thằng Third đến chợ sinh viên. Còn hai thằng bạn thân còn lại ấy ạ? Gửi sự động viên đường dài từ tiệm mát xa* đầu kia. Thằng trâu, bỏ lại một mình tôi đương đầu với số phận hai đấu một.

*Tiệm mát xa ở Thái có đôi khi không chỉ là tiệm mát xa không thôi, còn trong trường hợp này có phải là đi mát xa hay làm cái khác thì tớ không biết.

Hội chợ sinh viên cũng giống với tất cả những hội chợ nói chung, chỉ là tổ chức ở trong trường đại học. Điều quan trọng là chỉ có sinh viên được quyền mua và bán sản phẩm mà thôi. Vì vậy, chúng tôi mới thấy nhiều quán chỉ có toàn là những mặt hàng kỳ lạ được đem đến bày bán mà thôi. Ví dụ như quán 'Em đẹp nhất' ở bên tay phải. Mẹ nó, mặc quần áo chơi bar ra đi rao bán. Mấy thằng con trai vây quanh đông nghịt rình xem ngực một cách vui vẻ.

Tôi và những người trong khoa đứng ở một chỗ trống đã được làm đơn đăng ký xin vị trí hoàn tất. Chúng tôi có hai hộp nhận quyên góp và rất nhiều bảng biển tuyên truyền. Thằng Third và P'Shayne mỗi người cầm một máy ảnh, cùng với tôi và P'Un cầm biển đứng mỉm cười với những người đi ngang qua. Còn những người khác thì cứ tuyên truyền quảng cáo công khai cho cả khoa một cách liên tục.

"Thằng Third, cảm ơn nhiều vì đã đến giúp. Mày cũng vậy, thằng Khai." Đến rồi. Rốt cuộc tên quỷ gây họa như thằng P'Un nó đang chuẩn bị giở trò gì đây chứ?

"Cảm ơn làm gì? Việc của khoa thì phải giúp đỡ nhau chứ P'."

"Đúng, đúng." Tôi nói ủng hộ bạn thân. Chuyện này có thể ngăn cản được thì sẽ ngăn cản. Làm tất cả mọi biện pháp để P' ấy ngừng dây vào người của tôi. Nhưng giống như càng nói càng thôi thúc. Đứng nhận quyên góp mà cứ đi đào góc tường của nhau không ngừng.

"Ờ, thằng Third. Hôm nay mày đi học như thế nào? Nghe tin là xe hỏng."

"Nó đến với em." Tôi không chậm trễ, vội vàng phản ứng lại ngay lập tức. Cho dù biết rằng bản thân không phải tên Third mà vẫn trả lời đó. Thì sao!

"Ồ, đến cùng nhau à? Thằng Khai lúc lái xe thì cẩn thận một chút đi vậy. Mày phóng khi nào là gần như không thấy cả bụi."

"Dạo này em lái chậm rồi, P' không cần phải lo đâu."

"Đúng vậy." Thằng Third nói nhỏ thêm vào. Thật ra tôi đang thầm lo lắng rằng thằng P'Un sẽ rủ bạn tôi về cùng. Nhưng may mắn là P' ấy không có hỏi nên liền cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.

"Vậy nếu đến nơi rồi thì mày nhớ trả lời line của tao nhanh nhanh để tao được yên tâm."

"Vâng."

"...!" Tôi đứng yên, cố gắng tua lại suy nghĩ của bản thân rằng âm thanh đã được nghe đó có sai lệch gì hay không. Cái gì là trả lời line? Tóm lại là hai người bọn mày vẫn luôn liên lạc với nhau suốt thời gian qua đó à?

Giây phút này trong đầu mẹ nó cực kỳ trống rỗng. Có một lần thằng Too từng nhận lời sẽ l��n theo dõi chuyện điện thoại của thằng Third cho nhưng cuối cùng chúng tôi lại quá bất cẩn. Điều đó có nghĩa là trong suốt nhiều ngày mà tôi tiến tới để ghi điểm, thằng Third cũng có nói chuyện cùng với P'Un nữa.

Gần như sắp ngã khụy.

Điều duy nhất có thể làm là im lặng và vểnh tai nghe cuộc trò chuyện của người bên cạnh mà thôi. Bởi vì tôi và P'Shayne giống như đã bị loại ra khỏi quỹ đạo của cả hai người bọn họ một cách hoàn toàn rồi.

"Hôm nay chắc phải được nhiều tiền quyên góp lắm đó. Chắc chắn là do sự hot của thằng Khai. Gái ném tiền vào nhiều vô kể." Tao đứng im lặng không phản ứng gì cả tiếng đồng hồ rồi có được không? Thế quái nào lại bật ngược trở lại nhóm lửa cho nhau nữa rồi hả cái thằng này?

"Thế thì sao ạ?" Tôi hỏi lại một cách thô lỗ.

"Không. Cũng tính là một chuyện tốt."

"Đây cũng được tính là chuyện tốt này. Người đó là con mồi cũ của P' phải không? Nhìn mặt quen quen."

"Chẳng quen chút nào. Có phải bồ cũ của mày không đấy? Nhiều đến nỗi không nhớ được mặt."

Đệt! Nếu không vướng cái là đang ngay giữa hội chợ thì tao đã đấm nhau với hắn rồi. Trên thế giới này loại người mà tôi ghét không có mấy. Một trong số đó là bọn thích đào bới quá khứ của bàn dân thiên hạ lên nói để làm cho bản thân mình nhìn tốt đẹp hơn.

"Như thằng Khai đây đúng là hình mẫu lý tưởng của bọn con gái luôn nhỉ?"

"Nhìn khốn nạn ấy hả?" Thằng Third nói thêm vào.

"Mé... nói cứ như là chưa từng thích người khốn nạn ấy." Ít nhất đã có một lần nó thích thầm tao rồi m��.

Sau câu nói đó, bầu không khí chết lặng liền chen vào ngay lập tức. Thằng Third mím môi lại với nhau không ngừng sau khi tôi buột miệng nói câu trước đó ra. Việc kêu gọi quyên góp vẫn nhận được sự ủng hộ một cách tốt đẹp. Cho đến khi bước vào giờ thứ ba thì hai chân bắt đầu mỏi rồi nên liền là lúc mà chúng tôi phải kết thúc hoạt động này.

"Lát nữa quay lại cùng đếm tiền ở khoa. Giữa khoảng này ai muốn đi tìm mua cái gì ăn thì cứ tự nhiên đi." P'Shayne thông báo với tất cả mọi người xong xuôi, P'Un hắn liền thò mặt vào hỏi thằng Third ngay lập tức.

"Ra ngoài đi tìm cái gì ăn không?"

"Đi cùng nữa với." Với việc không muốn cả hai người đi ra ngoài cùng nhau một mình, tôi liền làm tất cả mọi cách để trở thành một phần trong đó. Nhưng người có phúc thì cũng thường luôn có nghiệp song hành khi đạo diễn thân gấu đã lao vào ngáng đường trước rồi.

"Thằng Khai đến giúp tao đã."

"Còn có cái đéo gì nữa, P'Shayne? Em đói lắm rồi nên định đi dạo với thằng Third."

"Vậy Third, nhờ mua hộ đồ ăn đến cho bạn mày chút nhá. Tao xin mượn thằng Khai một lát." Người nghe gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ rồi đi xuyên qua đám đông cùng với đàn anh năm bốn. What the fuckkkkkkkkkk.

"P' có chuyện gì thế!" Giọng nói được phát ra tràn đầy sự bất mãn. Ngay cả tâm trí cũng bối rối đến nỗi đứng ngồi không yên.

"Không có gì. Chỉ muốn xin sự hợp tác để mày cách xa đôi đó ra một chút. Nó đang tiến triển tốt đẹp."

"Để? Mẹ nó, em thật sự không thể hiểu được P'."

"Thằng Un là bạn tao. Còn thằng Third là em tao. Chỉ lý do này chắc là cũng đủ rồi đó."

"Thế tao thì sao? Tao không phải em P' hả?" Tôi thật sự không thể nhịn được phải thay đổi đại từ dùng với đàn anh trước mặt. Nếu đã là bạn thân của nhau thì P'Un hắn chưa từng kể cho nghe rằng tôi đã từng nói như thế nào à? Tôi đã từng nói rằng thích thằng Third, từng nói rằng bất cứ một ai cũng không thể giành thằng Third đi từ tôi được. Rồi xem bây giờ đi.

"Tủi thân vì tao đấy à? Bình tĩnh nhá." P'Shayne chuẩn bị tiến đến an ủi nhưng tôi né người ra giống như nữ chính phim Thái.

"Em nói thẳng luôn rằng em không hài lòng."

"Ok, ok. Quay trở lại bình tĩnh tâm trạng ở khoa nha mày. Lát nữa hai đứa bọn nó cũng quay lại thôi mà. Còn làm ra vẻ lo lắng bạn nữa cơ." Tao không có lo lắng bạn đâuuuuuuu. Tao lo lắng thằng Third. Và thằng Third chính là vợ tương lai ạ.

Khi chuẩn bị mở miệng nói những lời trong lòng ra. Người bạn khác liền bước vào đánh gãy trước nên làm tao đứng vò đầu bản thân một lúc lâu trước khi P'Shayne quay trở lại cùng với thái độ nghiêm túc.

"Giúp đứng yên giùm cái đi mày. Thể hiện thái độ bực bội bất mãn như thế này thì người bên cạnh người ta sẽ hành xử khó khăn."

"P' không hiểu đâu."

"Hiểu chứ. Rồi cũng biết rằng mày mẹ nó trẻ con đến mức nào nữa. Thằng Khai... mày không phải trung tâm của thế giới nhá. Và cũng không có bất cứ lý do gì để tất cả mọi người phải xoay xung quanh mày nữa." Bàn tay dày vỗ vai của tôi qua lại. Ánh mắt của người trước mặt ánh lên vẻ lạnh lùng đến nỗi tôi cảm thấy lạnh theo.

"Nghĩa là thế nào?"

"Thằng Third đang bước về phía trước. Tao thấy chỉ có mỗi mình mày là nút thắt làm cho nó quay trở về điểm cũ. Mà mày cũng biết rõ rằng ở điểm đó bạn mày chưa từng có hạnh phúc."

"Rồi P' làm sao biết được nếu bước về phía trước rồi thì sẽ có hạnh phúc."

"Không có bất cứ ai biết đâu. Nó có thể là hạnh phúc hay đau khổ cũng nên. Nhưng điều chắc chắn là nếu ở chỗ cũ rồi nhận thức rõ ràng rằng dù sao cũng phải buồn lòng, đấu tranh bước về phía trước không tốt hơn à?"

"..."

"Mày cũng vậy. Đừng giữ thằng Third lại. Nó và thằng Un bắt đầu cùng nhau một cách tốt đẹp rồi nếu không có mày chen vào."

"Nhưng thằng Third là bạn em, nếu em lo lắng thì nó sai ở chỗ nào?"

"Hừ! Không sai. Nhưng đem về suy nghĩ lại đi, rằng thật ra thì rốt cuộc là mày lo lắng bạn hay lo lắng bản thân đây?"

Mười lăm phút sau, người làm cho tôi lo lắng thấp thỏm trong lòng bước đến cùng với đàn anh và đồ ăn trong tay. P'Shayne đã rời đi chỗ khác để nói chuyện với những người còn lại. Chỉ còn mỗi mình tôi tập trung vào bàn tay trắng trẻo đang giơ túi xúc xích đến cho.

"Của mày."

"Mua đến cho tao à?"

"Thì đúng rồi. Ừ! Còn một chuyện. Đi về từ chợ tao đi cùng P'Un nhá. Gặp nhau ở khoa đi vậy."

"Thế tại sao không về cùng nhau chứ? Hay là tao lái xe nhanh quá. Lần này chậm hơn trước chắc luôn." Tôi cố gắng níu giữ đối phương lại. Cho dù không biết rằng trong lúc cả hai người biến mất đã nói những gì với nhau.

"Không phải như thế. Tao phải giúp anh ấy chuyển hộp nhận quyên góp và cả dụng cụ nữa. Dù sao lát nữa cũng phải gặp nhau rồi mà."

"Chuyển bằng xe tao cũng được."

"Motorbike mà. Mày cũng biết như vậy sẽ vất vả. Gặp nhau ở khoa đi vậy." Nói rồi nó liền rời đi đường khác cùng với đàn anh năm bốn. Bỏ lại tôi đứng phiêu dạt quay MV gần mười phút đồng hồ. Đây chính là cảm giác của người bị bỏ rơi à? Cảm giác của người cố gắng nhưng người ta không yêu lại?

Chỉ có thể cứ nhìn theo bóng lưng của nó bước ra xa một cách chậm rãi mà tôi không thể đòi hỏi gì được.

Sau đó tôi đưa xúc xích nhét vào miệng trong khi bước hai chân đi đến bãi đậu xe motorbike. Một tin tức tốt trong ngày hôm nay mà tôi vừa phát hiện ra là thằng Third vẫn còn nhớ được rằng tôi thích ăn xúc xích. Nhưng có một điều mà nó đã quên mất tiêu đó chính là tao không ăn mayonnaise, đã thế còn chơi trò thêm vào đầy ắp đến nỗi tao sắp nôn.

Bầu không khí tầng hầm* khoa tràn đầy sự hỗn loạn. Bởi vì chúng tôi phải nhanh chóng đếm tiền cho xong và gửi vào tài khoản ngân hàng trước thì mới có thể về nhà được. Mà bây giờ chỉ còn những người có nhiệm vụ mà thôi. Đó chính là năm bốn. Nhưng thằng Third đây chứ, không chịu về bởi vì đưa ra lý do là phải chờ P'Shayne làm xong việc đã mới đi được.

*Nói tầng hầm thì không đúng lắm nhưng không biết dùng từ nào. Cái này thực chất là phần không gian ở phía dưới nhà của người Thái vì họ thường xây nền nhà cao.

Trông giống như đàn em đáng yêu đó ạ. Đến cả vợ P' ấy còn chưa chăm sóc được đến mức này cơ.

"Mười giờ tối rồi đấy. Chúng ta về trước cũng có sao đâu." Tôi nói một cách khó hiểu. Thừa nhận rằng trước đây tao có lý hơn thế này nhiều. Nhưng ngay khi có chuyện của thằng Third liên quan vào nữa, tao liền biến thành người vô lý ngay lập tức.

"Mày muốn về thì cứ đi trước đi cũng được. Không cần chờ tao đâu."

"Sao thế được? Đến cùng nhau thì phải về cùng nhau chứ."

"P'Shayne và P'Un cũng ở. Họ đưa tao về được, mày không cần phải lo."

"Thằng P'Un chính là thủ phạm đó. Tao không thích để hắn dây dưa với mày."

"Mày cũng dây dưa với tao không khác gì nhau đâu."

"Ờ! Đến cả tao cũng còn không thích bản thân mình. Bị cái đéo gì với mày lắm thế không biết."

"..." Tôi vò đầu bản thân cùng với sự ngột ngạt. Bây giờ tất cả mọi thứ ở trong tim tràn ra đến nỗi sắp vỡ bờ. Bởi vì sợ rằng sẽ mất đi nó. Sợ... rằng tất cả mọi thứ sẽ muộn mất.

"Rồi chuyện xúc xích cũng vậy. Mày đã quên mất rằng tao không thích mayonnaise à?"

"P'Un là người mua. Tao không có nhìn."

"Rồi mày liền đưa đến cho tao ấy hả? Tại sao mày không tự chọn cho tao?"

"Nó cũng giống nhau cả mà."

"Giống nhau chỗ nào? Hương vị thì giống. Nhưng mẹ nó, cảm giác thì lại không phải. Rồi chuyện này nữa... mày nói chuyện trên line với anh ấy nữa hả?"

"Chuyện công việc."

"Công việc thì nói chuyện ở khoa cũng được."

"Có chuyện cá nhân nữa."

"Đâu, đưa đến cho tao xem thử đi. Nếu là tao thì tao không (line) cho đâu, nhìn rồi không đáng tin tưởng."

"Có những lúc mày còn phân phát cho gái khắp trường luôn, mày cũng có quyền nói được tao chuyện này nữa à?"

"Quên mất. Tao đâu có quyền đâu." Thì chiếm hữu đó. Không có quyền nhưng dù sao cũng cảm thấy không hài lòng. Nên tôi liền im lặng rồi quay lưng cho nó và cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân một cách tận hết khả năng. Thằng Third dứt lòng với tôi mất rồi. Chắc là chuyện khó khăn để làm cho nó quay lại yêu tôi lần nữa. Đôi lúc việc chỉ làm theo ý của bản thân cũng không phải biện pháp tốt đâu.

Chúng tôi ngồi chờ ở chỗ bàn dưới tầng hầm tòa nhà gần một tiếng đồng hồ. Trước khi năm bốn đưa nhau đi vào bàn chuyện công việc ở phòng câu lạc bộ, bỏ lại mỗi hai con người năm ba ngồi quay lưng lại với nhau. Tôi cố gắng rất nhiều để không quay đầu lại nhìn nhưng cuối cùng thật sự không thể nhịn được.

"Third."

"..."

"Đang..." Chỉ thế thôi ạ, tôi rút lưỡi lại một cách nhanh chóng. Câu 'Đang làm gì thế?' biến mất trong cổ họng ngay khi bắt gặp thằng Third đã nằm xuống bàn và ngủ mất từ bao giờ không biết. Một bên má ép chặt xuống tay đến nỗi miệng hé mở. Trông chẳng khác gì mấy đứa trẻ con nhưng tôi cứ ngồi nhìn như thế không rời mắt.

Đôi khi lúc mày ngủ cũng tốt. Ít nhất cũng cho tao có được thời gian nhìn mày gần gần. Nếu mày trở thành của người khác thì tao sẽ như thế nào chứ? Sẽ chịu được không? Thật không muốn nghĩ đến.

'Thằng Khai, lúc xem phim mày nghĩ việc thể hiện tình yêu dưới hình thức nào sâu sắc nhất hả?'

'Tất nhiên là chịch.'

'Mày đi về chịch ở phòng đi.'

'Cứ cho nó là thính đi. Đối với tao thì chắc có lẽ là hôn.'

'...'

'Hôn xong rồi nhìn vào mắt nhau.'

'Sến chết đi được.'

'Nhưng mày cũng thích mà.'

'Điều hiển nhiên mà. Lúc mày hôn người mày yêu mày không thích hả?'

'Để khi nào yêu một người nào đó thật lòng đã nha. Rồi đến nói câu trả lời cho.'

Trong đầu của tôi chỉ nhớ đến chuyện hôn, hôn rồi hôn đầy rẫy khắp nơi. Đôi mắt thì nhìn chằm chằm bờ môi của người đang ngủ không biết trời đất gì mà thu hút người xem một cách đáng kinh ngạc. Có một lần chúng tôi từng hôn sâu với nhau nhưng lại không có liên quan gì đến tình yêu. Là nụ hôn tràn đầy sự bối rối và miễn cưỡng của đối phương.

Lúc đó thằng Third đã khóc rất nhiều. Đôi mắt của nó, bờ môi của nó, bao gồm cả tiếng nức nở trong đêm say gần như điên loạn đó không thể xóa ra khỏi đầu của tôi được.

Rồi hôm nay tôi lại có cảm giác tham lam khi muốn có được nhiều hơn thế. Muốn làm... cho nó tốt hơn.

Cái tốt và cái xấu đấu tranh qua lại trong đầu. Cuối cùng cái xấu trong lòng chiến thắng tất cả mọi thứ. Tôi dùng tiết tấu đó cúi mặt lại gần khuôn mặt trắng trẻo. Hơi thở của thằng Third phả vào mũi của tôi. Trong khoảnh khắc đó tôi đánh liều ấn đôi môi xuống.

Chỉ cầu chạm nhẹ, không nghĩ đến sẽ xâm nhập vào bất cứ đâu cả.

Chỉ một vài giây khi một phần của cơ thể chúng tôi tiếp xúc với nhau, người đang ngủ liền bắt đầu tỉnh dậy. Mọi chuyện xảy ra rất nhanh chóng và tôi kh��ng thể tách đôi môi ra được một cách kịp thời.

Thằng Third từ từ mở mắt. Nhưng trong khoảng cách gần như thế này tầm nhìn chắc sẽ rất tệ đến nỗi nhìn không ra ai là ai. Tôi nghĩ rằng nó cảm giác được rằng bản thân đang ở trong tình huống nào. Và bộ não của tôi cũng đang cố gắng hoạt động để tìm lời bào chữa để không cho nó làm ra những hành động bạo lực.

"Ừ..."

Tôi rời đôi môi ra một chút. Chỉ một chút mà thôi...

Ngày hôm đó chúng tôi đã từng nói với nhau. Nếu ngày nào đó tao yêu một ai đó thật lòng thì tao sẽ nói với mày. Và hôm nay tôi đã có câu trả lời rồi. Đó chính là thích. Bởi vì tao yêu mày nên tao mới thích hôn mày.

"Third, tao..."

"Nghĩ rằng tao là ai hả?"

"..."

"Tao không phải gái điếm mà mày thích gạ đâu."

"...!!"

Giống như bị sét đánh vào ngay giữa cảm xúc. Tất cả mọi phần trên cơ thể tê dại triệt để. Lúc nhận ra thì tôi đã dần dần rời xa khỏi người trước mặt từng chút một. Thậm chí cả hai chân cũng vẫn lảo đảo lùi về sau một cách tự động.

Thằng Third giống như đang cố gắng lấy lại ý thức

của bản thân. Khi điều chỉnh được thị lực thì nó đã thấy tôi đang đứng ở đây rồi. Tôi... người không biết phải thể hiện vẻ mặt như thế nào với nó.

"Tao là đứa con gái nào trong bộ sưu tập của mày à?" Giọng nói đó rất nhỏ nhẹ. Nhưng tôi lại nghe được một cách rõ ràng.

"Lúc nãy tao hôn mày là bởi vì tao..." Tôi quyết định nói ra sự thật.

"Đừng làm như vậy nữa. Đừng khiến tao phải cắt đứt luôn cả tình bạn với mày nữa."

"Third, thật ra thì..."

"Chỉ thế này thôi mày cũng đã quá đủ đáng ghét đối với tao rồi."

"Mày cảm thấy như thế à?"

"..."

"Mày chưa từng nói rằng chán ghét tao. Tại sao không nói ngay từ lúc đầu để tao có thể sửa đổi bản thân. Tao... đã trở thành kẻ đáng ghét của mày bao lâu rồi thế?

Bộ n��o bây giờ trống rỗng đến đáng sợ. Khuôn mặt nóng bừng lên một cách cố chấp. Không lâu sau tiếng ồn ào huyên náo liền vang lên từ phía sau. Băng đảng năm bốn đang bước ra trong khi tôi bắt đầu dần dần lùi ra xa người bạn thân nhiều hơn một cách chậm rãi.

"Xong rồi. Cùng về được rồi nha." Sau giọng của P'Shayne, tôi quay đầu lại đối mặt với một đàn anh năm bốn nữa như thằng Un ngay lập tức. Bây giờ tôi không thể làm gì ngoại trừ nắm bàn tay thật chặt. Chúng tôi không nói gì với nhau nhưng cuối cùng tôi chịu thua bằng việc xoay người bước đến bãi đậu xe.

Bây giờ thằng Third chắc không muốn về cùng với kẻ đáng ghét như tôi đâu.

Đến cả lúc hôn nhau nó còn nghĩ rằng tôi đang gạ với gái điếm. Hài hước chết đi được. Haha.

Gần như không chờ đợi cho tốn thời gian, tôi xoay sở khởi động bigbike một cách thành thục. Cùng với vặn ga thật mạnh để đưa bản thân rời xa khỏi chỗ này một cách nhanh nhất có thể. Chấp nhận vượt qua bóng tối trong màn đêm đi trên con đường được tạo ra. Tôi thậm chí còn không biết tốc độ của xe là bao nhiêu. Chỉ biết rằng khuôn mặt và hốc mắt nóng bỏng đó chỉ ra một cách rõ ràng rằng chuyện đã xảy ra tạo ra sự đau lòng nhiều đến thế nào.

Ngày mai chúng ta sẽ vẫn còn như cũ không? Ngày mai mày sẽ vẫn còn là bạn tao hay đã là của người khác mất rồi.

Tất cả đều là sai lầm của tôi vì tự nhận ra quá muộn. Tôi, ở chỗ tôi đã luôn khốn nạn với thằng Third suốt thời gian qua nhưng cuối cùng cũng chưa từng làm cho tất cả mọi thứ tốt đẹp hơn. Nhưng muốn tôi phải làm thế nào đây? Đối với tôi, chúng tôi làm bạn với nhau không được nữa rồi.

'Nếu một ngày tao lạc đường thì mày sẽ bỏ mặc tao không, thằng Khai?'

'Không đời nào.'

'Thế nếu tao đau buồn, mày sẽ ở bên an ủi tao không?'

'Mọi lúc.'

'Mày đã nói rằng sẽ không bỏ mặc tao rồi đó.'

'Tao hứa.'

Rầm!!

Hình ảnh trong tầm nhìn quay cuồng đảo lộn qua lại nhiều lần. Toàn bộ thân thể cảm thấy tê dại hoàn toàn nhưng không lâu sau liền cảm nhận được tình trạng run rẩy một cách nghiêm trọng, đặc biệt là lòng bàn tay. Mùi tanh thoang thoảng đập vào mũi. Tôi cố gắng điều chỉnh thị lực của bản thân hết sức có thể. Nhưng chỉ bắt gặp mỗi hình ảnh mơ hồ của tấn gỗ ở giữa bóng tối.

Cảm giác chóng mặt tạo nên sự ảnh hưởng lấn át tất cả mọi thứ. Nhưng vẫn cắn răng đẩy bản thân đứng dậy cùng với sự đau nhức đang dần dần khuếch tán vào trong cảm giác từng chút một.

Chawee bây giờ đã ngã trượt trên mặt đường. Người của tôi cách chiếc xe yêu thích khá xa. Không nhớ được rằng bởi vì nguyên nhân gì xe lại ngã xuống nữa rồi. Bởi vì lúc đó tâm trí của tôi không tập trung vào việc lái xe một chút nào, bắt nguồn từ việc đang mải nhớ đến chuyện của một người nào đó.

Người nào đó?

Hình ảnh của thằng Third lóe lên trong đầu tôi. Tôi cố gắng hết sức để chống đỡ bản thân đứng thẳng cả hai chân lên. Cho dù nó run rẩy nhiều đến thế nào đi chăng nữa. Giây phút này tôi thậm chí không còn sức lực dựng chiếc bigbike lên để lái được nữa rồi. Bộ quần áo đồng phục đang mặc rách rưới, màu sắc thì nhìn không rõ rằng là bẩn đến mức nào bởi vì ánh sáng không đủ để nhìn thấy được.

Tôi nửa đi nửa chạy trở lại con đường cũ. Với ý nghĩ rằng có một lần chúng tôi đã từng hứa với nhau là tôi sẽ không bỏ mặc nó đi đâu hết...

Mỗi bước chân bước ra đều tràn đầy sự khó khăn. Sự đau nhức lan rộng giống như sắp gãy xương từng tí một. Dòng chất lỏng chảy ra từ trên đầu bắt đầu tràn xuống che khuất tầm nhìn. Hay thật ra nó chính là những giọt nước mắt đang chảy xuống đây? Hình ảnh trước mắt nửa sáng nửa tối tương tự như tình trạng say đến nỗi ý thức không còn tỉnh táo.

Ngày mai giữa tôi và thằng Third sẽ như thế nào, không có bất cứ một ai biết. Nhưng tôi không muốn mất đi nó cho dù có biến thành kẻ đáng ghét đến thế nào đi chăng nữa.

Khuya rồi, xung quanh chỉ toàn sự im lặng. Tôi lê bước khập khiễng một cách chậm rãi và chỉ cứ chăm ch��m cầu nguyện rằng đối phương vẫn chưa đi đâu cả. Bởi vì tôi sẽ không sao cho đến khi thực hiện được lời hứa.

May mắn là nửa đi nửa chạy được một lúc, ánh sáng từ tòa nhà của khoa Kỹ thuật cũng giúp chiếu sáng dẫn đường được tốt hơn. Bây giờ tôi thấy tình trạng của bản thân một cách rõ ràng bằng cả hai mắt rồi. Cả quần và áo rách rưới do lực ma sát mạnh với mặt đường đến nỗi máu chảy rò rỉ ra ngoài. Cả hai lòng bàn tay cũng vậy. Và điều quan trọng là chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống mí mắt đến nỗi cảm thấy nhớp nháp cũng chỉ ra một cách rõ ràng rằng đầu chắc đã chấn thương nghiêm trọng.

Mùi tanh của máu làm cho tôi buồn nôn. Nhưng tôi không thể dừng lại, phải bước tiếp về phía trước cho đến khi tới tòa nhà của khoa. Bỗng nhiên, thân hình của một người nào đó đang bước đến lối vào của khoa cùng với P'Un xuất hiện trong tầm mắt.

"Hey, thằng Khai!!" Tiếng hét kèm theo sự bất ngờ vang lên. Tôi không biết âm thanh đó phát ra từ ai nhưng chắc chắn đó không phải là thằng Third.

Người trước mặt nhìn tôi bằng ánh mắt trợn tròn nhưng đáng yêu của nó. Tiếng hít thở ngày càng lớn hơn khiến cho tôi không thể nói ra được điều muốn nói ngay bây giờ. Ngoại trừ di chuyển đôi chân để tiến lại gần người đó hơn nữa.

Sau đó liền gom hết chút ý thức còn sót lại để nói với nó.

"Third... tao quay lại đón mày rồi."

"..."

"Xin lỗi nha vì đã để mày chờ lâu."

"..."

"Đừng chán ghét tao. Chúng ta... về cùng nhau nha."

Thằng Third đứng người cứng ngắc. Tôi chờ nghe câu trả lời từ nó một cách chăm chú. Cố gắng nhấc chân bước về phía trước một chút nữa mặc dù gần như không còn chút sức lực nào để bước tiếp dù chỉ một cm.

"Chờ trước được không? Tao... sẽ quay lại lấy xe." Chỗ Chawee ngã đâu có xa. Ít nhất cũng chỉ là chỗ tòa nhà của khoa Y thôi mà.

Chỉ là phía còn lại của trường đại học thôi...

"Thằng Khai, đủ rồi." Đôi mắt lờ mờ khiến tôi nhìn không ra sắc mặt của nó. Chỉ có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp đang nắm lấy cánh tay của tôi mà thôi.

"Đừng đi với anh ấy."

"Mày phải đi bệnh viện nha. Phải đi ngay bây giờ. P'Un giúp em một chút ạ."

"Không, không. Tao bình thường mà. Third, tao xin mày." Tôi cố gắng đưa bàn tay run rẩy của bản thân chà lên ống quần qua lại. Ít nhất chỗ máu dơ bẩn này có lẽ sẽ không làm cho người trước mặt cảm thấy quá buồn nôn.

Tôi đã từng luôn nghĩ rằng những hành động khốn nạn trước đây sẽ khiến cho cảm xúc của tôi chai lì. Tôi chưa từng khóc lóc vì tình yêu, chưa từng đau lòng, chưa từng nghĩ rằng sẽ gắng sức rồi khi không được như nguyện thì ngồi dùng nước mắt để rửa mặt. Cảm xúc của tôi luôn luôn có khả năng miễn dịch. Nhưng cuối cùng, thằng Third lại đạp đổ tất cả mọi thứ.

Bây giờ chân trái đau đến nỗi như thể có người đang cầm dao đến róc xương của tôi và chặt thành từng mảnh. Đến nỗi tôi lo sợ rằng sẽ không thể làm theo lời hứa và đưa thằng Third trở về được. Chỉ cần biết rằng nó phải đi cùng người khác thì tôi liền...

"Khai, mày có nghe được tao nói không? Chờ đã nha. Chờ P'Un đã." Giọng nói đó nhìn có vẻ sốt suột. Tôi lảo đảo lùi về sau mấy bước. Ít nhất cũng để cho đối phương không phải chờ đợi quá lâu.

"Tao... tao sẽ quay trở lại lấy xe."

"Nhưng mày không đi được. Thằng khốn, mày có nghe không? Mày không đi được!"

"Nghe rồi. Hiểu rồi." Đây có lẽ là câu nói mà tôi đã đè nén một lúc lâu cho đến khi có thể thốt ra được. Nhưng vì miễn cưỡng chạy xa quá mức, mệt mỏi quá mức nên sức chịu đựng liền chạm đáy. Buông bỏ cho hình ảnh trong tầm mắt dần dần mơ hồ trước khi nhắm lại một cách bất lực...

Còn tốt là âm thanh cuối cùng tôi được nghe là giọng của thằng Third. Ít nhất tôi cũng vui lòng vì được cố gắng cho dù không nhận được câu trả lời biểu thị sự đồng ý đi chăng nữa.

"P'Un, cho nhỏ điều hòa lại chút được không? Thằng Khai run không ngừng luôn." Âm thanh bay vào thính giác một cách mơ hồ khiến cho tôi cố gắng mở mắt lên. Nhưng dường như máu dính trên mí mắt đã biến thành trở ngại to lớn làm tôi không thể nhấc nổi mí mắt lên được.

Tôi không biết rằng bản thân mình đang ở đâu, đã thiếp đi bao lâu, nhưng sự lạnh lẽo bị xua tan thay thế bằng hơi ấm từ cơ thể của một người nào đó làm cho tôi cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Đầu của tôi chắc đang được đặt trên đùi của nó. Cả lòng bàn tay ấm áp lúc này đang áp lên má của tôi cũng vậy.

Không ghét bỏ, đúng không?

"Khai, mày còn tỉnh hay không?" Giọng nói đó được rót nhẹ vào tai một cách quan tâm. Là giọng nói không được nghe đã lâu kể từ khi chúng tôi cãi nhau.

"..." Tôi muốn trả lời rằng vẫn còn tỉnh. Nhưng không còn sức lực để làm ra bất cứ phản ứng gì nữa.

"Chịu đựng nha. Sắp đến bệnh viện rồi."

Ừm, tao sẽ chịu đựng. Chỉ cầu có mày ở ngay đây là đủ.

Cảm ơn nha. Cảm ơn vì không ghét bỏ nhau. Hôm nay chúng ta...

Được về cùng nhau rồi.

'Có người đặt ra nghi vấn về chuyện kịch bản của một vở kịch cũ rằng có thật là tác phẩm của Shakespeare không?'

'Rồi sao nữa?'

'Nên các nhà thống kê phải kiểm tra bằng cách kiểm chứng kí tự và đếm số lượng từ. Shakespeare thường sử dụng cùng một bộ từ và số lượng tương tự nhau bất kể có viết câu chuyện nào đi chăng nữa. Nhưng có một từ mà ông ấy chưa từng nhắc đến trong sự nghiệp viết lách.'

'Từ gì thế?'

'Từ 'yêu'.'

'Từ này nó là cả một bộ từ trong não tao luôn đó.'

'Đúng. Việc dùng từ chỉ ra rằng người đó là người như thế nào. Một số người thường nói những lời thô tục. Hay một số người nói từ 'yêu' lặp đi lặp lại. Nên việc kiểm chứng từ ngữ trong câu đó có thể nhận biết được cái tôi của người viết hay người nói.'

'Thế mày thì sao, Third? Thích nói từ nào thường xuyên nhất?'

'Không biết nữa. Mày thì sao? Từ 'yêu' hả?'

'Chắc có lẽ là vậy.'

Lúc đó câu nói 'Anh yêu em' có lẽ câu cửa miệng mà tôi thường luôn dùng với người khác. Nhưng hôm nay tôi đã biết câu trả lời rồi. Cái tôi cũ đã luôn nói cùng một câu suốt bao nhiêu năm qua biến mất.

Đây là cái tôi của người tên Khai, là chủ nhân của những lời nói được đánh dấu bản quyền tất cả những cảm xúc...

Third.

Tôi bừng tỉnh khi nghe được tiếng của nhiều người nói chuyện với nhau. Cho dù rất rất nhỏ nhưng cũng quấy rầy giấc ngủ của tôi không ít. Nên tôi nhất thiết phải từ từ nhấc mí mắt lên. Ánh sáng chói vào trong mắt làm cho tôi không dám nhìn trong giây lát. Phải mất một lúc mới có thể điều chỉnh tiêu cự cho rõ và nhìn thấy như bình thường.

Đây rồi ạ. Hình ảnh đầu tiên mà tôi thấy là đầu của ba con người 'Băng man rợ' đang nghểnh mặt tiến vào trong khung hình cùng với nở nụ cười. Sự đau nhức dần dần tràn vào trong cảm giác một cách chậm rãi khiến cho tôi phải nhăn mặt nhiều lần trước khi một thằng trong nhóm bạn thốt ra một câu nói trêu chọc xem như lời hỏi thăm.

"Thế nào rồi ạ, khun Khunpol? Trận này dữ dội quá. Mày đã ngủ tròn một ngày luôn đó, có biết không?" Sau tiếng của thằng Bone, thằng Too liền tiếp lời ngay lập tức.

"Đã thế lần này trở về còn có thêm bộ giáp mới nữa. Cực chất luôn đó." Giáp?

Sự bối rối thúc giục tôi đưa mắt nhìn đến cơ thể của bản thân. Nhưng bởi vì nằm ngửa, thứ duy nhất có thể thấy một cách rõ ràng nhất liền chỉ có chân bên trái. Thằng khốn! Ai trát vôi lên chân tao thế? Đã thế còn lủng lẳng ở giữa không trung bởi vì bị dùng dây cột lại với thanh thép một cách chặt chẽ.

"Không được, không sốc nha bạn. Chỉ là gãy chân."

Gãy chân!

"Bó bột ba tháng. Cấm chạy sáu tháng. Hả hê thật đó."

"Rách đầu khâu sáu mũi."

"Khuỷu tay và đầu gối trầy xước. Khắp người toàn là vết thương. Idol vãi luôn."

"Đã thế còn vận dụng cả khuôn mặt nhợt nhạt giống như chân gà tao hay ăn được nữa cơ."

Tại sao tao có cảm giác là bản thân chuẩn bị ngất thêm lần nữa nhỉ? May mắn là thằng Third chặn miệng cả hai thằng bạn khốn kiếp đó trước. Nếu không chắc chắn sẽ bị chọc ghẹo đến nỗi nằm bẹp trên giường bất tỉnh lần nữa cho mà coi.

"Hai đứa mày đủ rồi đó. Khai, mày nghe được tao nói không?" Chủ nhân của khuôn mặt trắng trẻo hỏi tôi. Nhìn từ góc này, lông mi của mày dài lắm luôn đó.

"..."

"Thằng Khai, nếu nghe được thì lên tiếng chút đi. Hay là chớp mắt cũng được."

Câu nói đó làm cho tôi ngừng chú ý vào khuôn mặt của thằng bạn thân có suy nghĩ không thành thực. Rồi quay lại tập trung vào việc cố gắng mở miệng lên tiếng một cách t���n hết khả năng. Cho dù cổ họng có khô khốc đến nỗi giống như vừa nuốt hết cả nắm cát đi chăng nữa.

"Thằng...Third."

"Hờiiiiii, nhẹ cả người. Đợi y tá trước đã nha." Chủ nhân của cái tên lùi ra xa khỏi mép giường cùng với thằng Bone và thằng Too. Nhưng người xuất hiện trong tầm mắt lại không phải y tá mà là mẹ và chị gái của tôi. Không đúng! Bố cũng đứng ở ngay cuối giường nữa.

Đây rõ ràng là ngày tụ hội gia đình.

"Mẹ nên tự hào không khi con trai mẹ giống Iron man?" Giọng nói hài hước chào hỏi tôi cùng với nụ cười. Bố và chị gái cũng có sắc mặt không khác gì. Thố... Câu nói này gần tương tự như câu 'đáng đời' luôn.

"Con đang đau đó. Không định an ủi dù chỉ một câu luôn hay sao?"

"Mẹ không biết nên tội nghiệp hay đáng đời mày ��ược đây. Từng nhắc nhiều lần rồi rằng đi bigbike đừng phóng nhanh. Rồi bây giờ thì sao?"

"Chawee, Chawee của con thế nào rồi!" Ngay khi nhớ đến đứa con yêu dấu thường xuyên lái, tim tôi liền rơi xuống tận mắt cá chân. Nhớ được rằng tôi bỏ nó lại trên đường giữa khoa Y và khoa Nha. Không biết bây giờ nó đang nhận số phận ra sao rồi.

"Không cần lo đâu, Khai." Mẹ an ủi. Bố liền thêm vào.

"Nát bét nguyên con."

"Đem đi thanh lý rồi nhá."

"Khôngggggggggg."

"Từ giờ bố sẽ để mày bỏ chạy bigbike. Ít nhất thì cũng phải một năm để mày biết được rằng đã làm sai những gì." Người đang đứng ở cuối giường điều chỉnh tông giọng cho nghiêm nghị hơn.

Thật ra gia đình tôi không có xuất sắc lắm đâu. Nhà chúng tôi làm kinh doanh tư nhân. Chuyện chiều hư con cái này cùng là từ tận hồi còn nhỏ rồi. Tôi vừa bị uốn nắn lại thói quen không cho làm theo ý mình cũng mới từ hồi trung học phổ thông đây thôi. Mà chắc cũng không kịp mấy bởi vì tính cách nóng vội và muốn cái gì là phải có bằng được đã biến thành bản chất ăn sâu vào máu mất rồi.

Nhưng chị gái tôi như P'Klear thì không như vậy. Bả cuồng hàng hiệu thật nhưng làm việc rất đáng giá với số tiền lương hàng tháng mà bố mẹ trả cho. Nói rồi muốn chảy nước mắt. Không phải buồn chuyện tính cách khác với chị đâu. Tao buồn bởi vì cái xe.

Mua mất tận ba triệu. Cho đến khi xin được bố và mẹ thì gần như sắp hộc cả máu mắt để nâng điểm kì trước lên cao hơn đến nỗi không ngủ không nghỉ. Cuối cùng sự cố gắng cũng đạt được thành quả. Điểm tăng thêm 0.2 nhờ việc dạy kèm của thằng Third. Mẹ nó, có thể nói phép màu là có thật.

"Bố, con đâu có lái nhanh đâu. Chỉ là đường tối thôi."

"Bố đi tìm xem CCTV của khoa Y rồi. Phóng như tên lửa. Đó mà gọi là chậm rồi à?"

Cạn lời. Chỉ có thể đầu hàng trước bằng chứng. Và bây giờ tất cả mọi thứ tiêu tan biến mất giống như không khí.

"Nếu không cho con lái Chawee, thế bố và mẹ mua cho con một chiếc Ducati mới cũng được." (Ducati là hãng motorcycle) Ngay giây phút đó, nụ cười từ những người trong gia đình liền được gửi đến cho tôi. Trái tim của tôi ấm áp giống như nhận được sự quan tâm. Đặc biệt là P'Klear, P' chắc còn nhớ được rằng chiếc vòng tay Hermes mà chị đang đeo đây là do người em như tôi mua cho. Vì vậy...

"Khai."

"Dạ mẹ."

"Con nên trưởng thành trở thành người có ích đi. Ngừng lêu lổng được rồi."

"Ôi mẹ! Rồi con sẽ sống sao ��ây?"

"Dạo này mày gãy chân. Dù sao chắc cũng phải làm phiền bạn bè như Third, Too và cả Bone trước đã nha các con. Cứ coi như bố thí lòng thương hại cho một đứa trẻ hư hỏng." Khi tôi quay sang tìm ba người 'Băng man rợ', bọn nó gật đầu ngúc ngắc trước khi toàn bộ hi vọng của tôi sụp đổ ngay khi y tá bước vào trong phòng.

Tôi bị kiểm tra thân thể và kê đơn lần nữa. Có người nhà luôn trông nom trong khi mấy thằng bạn thân vẫn có mặt đầy đủ. Cho đến khi thời gian trôi qua một lúc lâu, mẹ quay trở lại chỗ giường lần nữa.

"Mẹ về đây nha, Khai. Ngày mai sẽ lại ghé vào." Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt đầu tôi như lời chào tạm biệt.

"Không cần vất vả cũng được ạ. Thằng Third sẽ chăm sóc tốt cho con." Dù sao thì đâu cũng vào đấy cả rồi, phải dùng m�� làm cái cớ cho việc buộc người nó lại một cách tận hết khả năng.

"Vậy mẹ nhờ chăm sóc Khai nữa nha, Third. Cái thằng này theo ý bản thân đến nỗi quen thói. Ai cũng không nói được."

"Dạ."

Sau khi tất cả cùng về hết. Cả căn phòng liền chỉ còn ba con khỉ đang nhếch mày nháy mắt qua lại với nhau. Thằng Third và P'Un đưa tôi đến bệnh viện từ tận đêm hôm trước. Và không lâu sau thằng Too cùng thằng Bone cũng theo đến. Bọn nó kể rằng bộ dạng của tôi trông vô cùng thê thảm. Máu thì gần như đầy ắp khắp cả người và mặt. Cơ thể thì run rẩy như thầy tế. Mọi người đều ở trong trạng thái hoảng loạn vì sợ rằng tôi sẽ chết trên đường đi. Nhưng khi đến được tay bác sĩ liền giống như trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.

Mẹ tôi ở lại trông nom tôi suốt cả đêm. Bản thân thằng Third cũng không đi đâu cả. Mỗi người đều thay phiên nhau đến chăm sóc. Mua trái cây và đồ ăn đến cho dù bác sĩ nói phải kiêng nhiều loại thức ăn đi chăng nữa.

"Nếu bọn mày chán thì về đi cũng được nha. Cũng có tiết học mà, không phải à?" Tôi nói với mấy thằng bạn, tôi hiểu rằng bọn nó chắc cũng mệt mỏi không ít.

"Thì học xong rồi nên mới ghé vào. Chỉ có mỗi mình thằng Third là trông mày suốt cả đêm thôi. Học cũng không được đi. Quỳ lạy cảm tạ nó đi." Thằng Too chu môi về phía thân hình mỏng manh đang ngồi với khuôn mặt bình tĩnh ở trên sofa màu kem bên cạnh thằng Bone.

"Cảm ơn nhiều nha."

"Ờ. Không sao đâu. Lần sau thì đừng phóng xe nhanh."

"Không làm nữa đâu." Tôi đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng. Không nói ra rằng người làm cho tôi hồn lìa khỏi xác đến nỗi không thèm nhìn đường là ai đâu. Bởi vì có nói ra chắc cũng chỉ vậy thôi.

Nó chắc đang tiếp tục vun đắp mối quan hệ với P'Un. Đồng thời chắc cũng cảm thấy chán ghét tôi nữa. Nhưng trái tim không yêu tử tế của tôi nó chỉ cứ lừa dối bản thân mình và cố g��ng giữ đối phương lại nhiều nhất có thể. Cho dù bây giờ có mệt mỏi đến nỗi không còn chút sức lực nào cũng vẫn không nghĩ sẽ buông tay cho bất cứ một ai hết.

"Tao phải nằm viện bao lâu nữa thế?"

"Bác sĩ bảo tầm bốn, năm ngày gì đó. Chờ xem trình trạng của mày đã."

"Ở khoa người ta không nói gì tao à? Còn phải tập kịch sân khấu nữa chứ."

"Thằng Khai, bây giờ cả team đã đổi nam chính rồi. Mày chơi đến gãy chân thế này rồi thì định tập tiếp thế nào được?" Thằng Bone là người giải đáp rõ ràng câu hỏi này.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh từ đêm hôm trước cho đến bây giờ. Thật ra tôi cũng chẳng muốn diễn kịch sân khấu, không muốn nhận vai nam chính hay bất cứ vai phụ nào cả. Tôi chỉ là muốn ở cùng thằng Third bởi vì người viết kịch bản và diễn viên chắc phải làm việc cùng nhau nhiều. Nhưng việc trở lại làm người điều chỉnh âm thanh như trước cũng tốt, sẽ có được thời gian làm gậy đánh con chó nào đó đang dòm ngó hòng ăn cắp xương.

Rrrr...!

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi lập tức quay đầu sang hướng phát ra âm thanh thì thấy thằng Third đang móc điện thoại ra từ trong túi quần. Sau khi bấm nút nghe không lâu nó liền bước ra khỏi phòng. Người đang ngồi gần nhất như thằng Bone liền lên tiếng.

"P'Un." Thằng chết tiệt này, cứ đi theo ám tao không ngừng.

"Thằng khốn Too, sao mày bảo sẽ giúp tao theo dõi chuyện điện thoại của thằng Third mà?" Tôi quay sang huých người đang ngồi trên ghế tựa. Kể từ ngày hôm đó cho đến tận hôm nay, bởi vì sự bất cẩn mà kế hoạch theo đuổi của tôi mới không tiến tri��n được bao nhiêu.

"Thì ai mà biết được là nó sẽ nói chuyện cùng với P'Un chứ? Bấy lâu nay nhìn điệu bộ nó có thèm quan tâm đến bất cứ ai ngoại trừ mày đâu."

"Thì bây giờ nó quan tâm rồi đó."

"Ờ, ờ. Lát nữa giải quyết cho."

"Đừng nói là lát nữa. Chuyện này không đợi được đâu."

"Ok ạaaaaaa. Nhưng có một điều nữa tao muốn hỏi. Đêm trước không phải mày ngã xe bởi vì phóng nhanh, phải không? Nhìn như thế nào thì mày đáng lý cũng không sơ suất đến mức đó."

"Là tao... hôn thằng Third rồi nó tỉnh đúng ngay vào lúc đó."

"Thằng khốn ơiiiiiiiiiii. Tại sao mày lại ngáo đến mức này hả, thằng chết tiệt Khai? Rốt cuộc mày tên Khai hay là Kwai (trâu)?" Lúc tao làm sai là liền vội vàng nhảy vào chà đạp sỉ nhục tao luôn nhỉ, bọn bạn nghiệp chướng.

"Thì tại kìm lòng không đậu mà." Sự ham muốn chưa từng thiên vị bất kì một ai. Càng là thằng con trai phóng đãng mà lại còn thiếu hơi gái nữa thì tao sẽ còn sót lại chút nhẫn nhịn gì nữa cơ chứ.

"Rồi sao nữa? Hôn nó rồi phóng xe chạy trốn như thế này ấy hả?"

"Không. Thằng Third nó nói là chán ghét tao. Mà tao không thể chấp nhận được."

"Hừmmmmm. Còn làm ra vẻ không chấp nhận được. Bình thường mặt mày đâu có mỏng đến mức này đâu."

"Mày không hiểu được giọng nói và cảm xúc của bạn mày trong lúc đó nó nghiêm túc đến mức nào đâu, thằng Too. Thằng Third chưa từng nói và thể hiện thái độ như vậy với tao dù chỉ một lần. Còn cả chuyện P'Un nữa chứ. Mẹ nó, đấm đá nhau đến nỗi tao chịu không nổi phóng xe phi qua khúc cua luôn."

"Thiểu năng chết đi được."

Đây là bạn bè vẫn luôn ở bên cạnh và an ủi trong lúc ta gục ngã đấy à? Bởi vì theo những gì cảm nhận được, mẹ nó, chỉ toàn là lặp đi lặp lại sỉ nhục và chà đạp tao, đã thế còn đào hố chôn cất tao luôn nữa là đàng khác.

"Tao nói cho mày một điều để tích đức nhá. Lúc thằng Third nó giận hay phật ý cái gì thì hãy tập hiểu cho nó với. Mày hôn nó trước. Nó chửi lại thì cũng đúng thôi mà."

"..."

"Điều quan trọng là nó không hề hay biết rằng mày nghĩ như thế nào. Tất cả mọi thứ đều phải tùy thuộc vào thời gian chứ. Nóng vội như thế này thì chết chắc."

Cạch! Tôi vô thức nín thở một cách tự động khi cánh cửa được mở ra. Cả hai ngài cố vấn đáng kính trọng cũng vội vàng cầm điện thoại lên bấm m��t cách trơn tru. Quên mất tiêu luôn rằng trước đó chúng tôi đã nói với nhau về chuyện gì. Nói luôn rằng ba cái chuyện giả dối xảo trá thì không có bất cứ ai đấu được bọn man rợ như tôi được đâu.

"Ai gọi đến?" Con mồi đến rồi phải nhanh chóng dồn nó vào góc.

"Đàn anh."

"Đàn anh nào vậy?"

"Đừng nhiều chuyện chứ ạ."

"Thì muốn nhiều chuyện mà."

"Nó đáng ra nên ngã đến gãy răng. Còn ở đó mà bóc lột người khác." Ô hố, dạo này đúng là cực kỳ cay cú, còn tràn đầy tâm trạng nữa chứ. Nên tôi liền không nghĩ sẽ cãi lại ngoại trừ nhìn thân hình mỏng manh thả người ngồi xuống chỗ cũ. Được một lúc thằng Too cũng bước đến chen vào ngồi chung, đẩy thằng Bone lết xác đến ngồi ở chỗ ghế.

"Thằng chết tiệt Third."

"Hửm..."

"Mượn điện thoại chút đi. Đúng lúc hết pin." Vậy mới là bạn tốt chứ. Thật sự là chưa từng làm tao phải thất vọng. Vừa cầu xin một cái là thằng Too liền xử lý cho một cách nhanh chóng bằng cách biểu diễn kĩ xảo nhiều chuyện đẳng cấp quốc gia.

"Tao có đem đồ xạc đến." Nhưng bỗng nhiên giấc mơ liền vụt tắt. Thố... thằng nghiệp chướng.

"Không! Ờ, tao muốn mượn xem app store của mày luôn. Dạo này bị cái đéo gì thế không biết, khi nào muốn tải app mới xuống cũng không làm được."

"Cứ đem đi xạc đi. Lát nữa tao xem giùm cho."

"Không được. Đây là hết một cách cạn kiệt luôn. Cho đến khi xạc lên, cho đến khi mở được nguồn thì tốn thời gian lắm. Sao?... Chỉ thế này cũng không cho bạn được à?" Thằng Too bắt đầu nhồi nhét drama vào một cách trơn tru. Nhưng mặt của nó bây giờ phải nói là vô cùng xảo trá đó ạ.

Thằng Third giống như cân nhắc mất một lúc. Ánh mắt thì quét nhìn luân phiên qua lại giữa tôi và thằng Bone. Nhưng với sự gian trá xảo quyệt nhiều hơn bình thường, chúng tôi liền kịp thời tỉnh táo, vội vàng lên tiếng chặn đường của nó ngay lập tức.

"Không cần đến xin tao nha. Còn đang chơi game, đừng nhiều chuyện ạ."

"Úi! Mẹ line đến, có chuyện gì thế nhỉ?"

"À, à."

Xong xuôi! Cuối cùng điện thoại của thằng Third cũng rơi vào tay thằng Too. Tôi không biết thằng bạn thân nó soi mói được những gì đâu. Nhưng từ việc phóng to thu nhỏ, lướt lướt cộng thêm thỉnh thoảng lại chững lại một cách tinh vi đó chắc đã biết được phần nào bí mật của thằng Third rồi.

Không lâu sau vị khách không mời xuất hiện tạo nên vết rạn nứt trong cuộc sống của tôi một lần nữa. Tôi ngừng hít thở ngay lập tức khi thấy P'Shayne thân gấu cùng kẻ thù số một như P'Un đứng ngay trước cửa.

"Chào các anh. Cơn gió nào thổi tới đây thếeeeeee?" Tiếng chào hỏi của thằng Bone được xem như là sự mở màn cho cuộc chiến tranh thế giới lần thứ ba ngay trong phòng.

"Đến xem tình trạng của nam chính vở kịch một chút. Thế nào mày? Cứ làm dáng đến nỗi gây ra họa." Người mới đến bước tới dừng lại ở mép giường. P'Shayne mở miệng hỏi cùng với nụ cười. Còn P'Un đặt túi trái cây vào trong tay tôi rồi quay lại chen vào ngồi với thằng Third ở chỗ sofa một cách tùy tiện. Hới! Tao không chịu. Nếu mà đứng dậy đi được thì bố sẽ đập cho vỡ hộp sọ luôn, cho khâu vết th��ơng nặng hơn tao gấp nhiều lần.

"Thằng Khai, tao hỏi thì làm ơn để ý giùm với. Không phải chỉ cứ lo nhìn mỗi sofa." Người đang đeo bám ở bên cạnh kéo tâm trí của tôi trở lại lần nữa.

"P' hỏi cái gì cơ?" Tôi trả lời một cách bực bội. Ánh mắt thì liếc nhìn thằng Third không ngừng.

"Mày thế nào rồi?"

"Thì giống như đã thấy. Gãy chân, vỡ đầu, vết thương đầy mình. Cần người chăm sóc và quan tâm. Không phải ngồi nói chuyện với người khác mà không thèm để ý đến người bị thương như thế này. Nó không ổn." Câu nói dài dòng cứ được điểm ra từ bộ não kém thông minh của tôi một cách liên tục. Để làm gì ấy hả? Thì để người nào đó đang ngồi chuyện trò rôm rả ở đó sẽ quay sang chú ý nhau một chút.

Nhưng cuối cùng ạ, tao cũng trở thành chó ��ầu thối

(người bị mọi người xa lánh, ghét bỏ) bởi vì thằng Third không hề có ý định quan tâm.

"Còn than phiền nữa. Thế đã biết chuyện kịch sân khấu chưa?"

"Biết rồi. Chọn được ai đến diễn thay vậy ạ?"

"Nam khôi khoa Luật năm nhất. Mặc dù cũng diễn được nhưng không bằng mày. Vai diễn nó phải xấu xa từ tận bên trong mà."

"Nếu định nói nhau đến mức này thì cứ chửi một cách thẳng thắn luôn đi. Em biết rằng em đểu, hành xử tồi tệ và ích kỉ. Nhưng mà điều đó cũng đâu có nghĩa rằng người đến sau sẽ tốt hơn đâu." Tôi vừa nói vừa liếc sang nhìn chỗ sofa mấy lần.

Hừmmmmmmm. Tao không muốn nhịn nhưng tao vẫn phải nhịn chứ sao.

"Mấy chuyện như này nó cần dùng thời gian để kiểm chứng."

"Đôi khi thời gian cũng không giúp được gì."

"Vậy thì phải nhìn vào sự quyết tâm rồi đó."

"Sẽ được à?"

"Mày đang gãy chân, cho đi khập khiễng chắc cũng không nổi."

Aw! Đây là chúng ta còn đang nói về chuyện kịch sân khấu à? Quên mất tiêu. Cứ nghĩ là chuyện của thằng Third và đàn anh play boy nanh dài kia chứ.

"P' đến thăm em thật à?" Tôi lại hỏi P'Shayne.

"Ờ, chứ sao."

"Đến thăm em hay thăm thằng Third hả?" Bị vạch trần, người bị ám chỉ liền quay sang trả lời bằng tông giọng bằng phẳng.

"Đến tìm thằng Third."

"..."

"Định bàn chuyện công việc."

"Nói chuyện với nhau trên line còn chưa đủ nữa à? Hay nhất thiết phải thấy mặt nhau nữa?"

"Vậy thằng Third, ra nói chuyện với nhau bên ngoài đi."

"Không cho đi. Thằng Third phải chăm sóc em. Bây giờ tình trạng của em đang rất tệ."

"Thì thấy nói không ngừng. Đã thế có tận hai thằng bạn của mày ở đây nữa."

"Thằng Third nó đã hứa với mẹ em rằng sẽ chăm sóc tốt cho em rồi. Đến bây giờ lại nghĩ sẽ trốn đi như thế à? Đau lòng thật." Tôi giả vờ làm vẻ mặt ủ rũ cho đến nỗi người nhìn lén thở dài nhiều lần.

Cho dù có cư xử một cách phiền phức. Nhưng để loại bỏ vấn đề, không để cho nó phải đi với anh ấy thì tôi sẽ cứ tiếp tục giở trò khốn nạn như vậy đấy.

"Cư xử giống trẻ con chết đi được. Này, thằng Khai... tối nay họ hẹn nhau đến tập đặc biệt bởi vì chúng ta đổi nam chính một cách đột ngột. Thằng Third nó phải bàn chuyện công việc, làm ơn hiểu giùm với." Không lâu sau, P'Shayne liền giúp giải thích rõ ràng cho. Cảm giác tội lỗi liền chen vào thay thế một cách nhanh chóng.

"Em xin lỗi P'. Nhờ gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người trong đoàn nữa vì đã khiến mọi người vất vả."

"Nó là tai nạn thôi mà. Không có ai trách mày. Chỉ có người thắc mắc bởi vì cứ truyền miệng nhau... Gãy chân đến mức đó thì làm sao mà chạy từ khoa Y đến được thế? Mày là Rambo hả?"

"Lúc đó có lẽ nó tê tê. Nên mới không nghĩ rằng chân sẽ gãy."

"Nhưng tai qua nạn khỏi là tốt rồi."

"À há."

"Nhiệm vụ của mày liền quay lại điều chỉnh âm thanh đi vậy. Bạn bè đang chờ mày vào team đó."

"À há."

"Dù sao 'Likebrary' cũng vẫn cần người điều chỉnh âm thanh giỏi thực hành nhưng ngu lý thuyết như mày."

"À há."

"Thế tóm lại định nói chuyện với tao hay là nhìn người bên cạnh?"

"Nói chuyện với P' chứ."

"Nói chuyện với tao nhưng mắt mày lệch khỏi góc mặt tao chết đi được. Nếu thằng Third mà là cá xiêm thì chắc đã mang thai từ lâu rồi, thằng trâu. Mất cả hứng!"

"À há."

"Cứ à há làm cái đéo gì lắm thế, thằng quần."

P'Shayne làm ra vẻ giận dữ. Ai mà có tâm trạng để ý đến chứ? Quan trọng nhất là người đang ngồi cách xa giường ở đầu kia kìa. Mẹ nó, không biết nói cái đéo gì với P'Un nữa, thấy hai người thủ thà thủ thỉ với nhau. Muốn đạp miệng người ốiiiiiiiiiii.

Tôi chỉ có thể nằm bồn chồn thấp thỏm ở trên giường. Bắt nguồn từ việc cơ thể dậy không nổi, nếu không chắc đã thành công đấm vào miệng của con chó nào đó rồi. Cái thằng bó bột cũng bắt đầu giở chứng. Ngoại tr�� sự đau đớn tôi cảm nhận được thì nó còn có cả sự ngứa ngáy ẩn giấu bên trong nữa là đàng khác. Nên điều duy nhất tôi làm được liền là việc chịu đựng nhìn người tôi thích đang quan tâm người khác mà thôi.

Rốt cuộc là đến thăm tao hay thằng Third đây? Ngồi lỳ cả tiếng đồng hồ mới chịu về. Và tôi rất vui khi nghe được câu nói này...

"Tao về trước nha."

"Vâng." Đi điiiiii. Đi cả ông anh gấu cả mày luôn, thằng Un.

"Vậy để em đi tiễn." Thằng Third đứng dậy, tình nguyện đi tiễn đến tận nơi.

"Tại sao phải đi tiễn?" Tụi nó đã biến thành khách mời danh dự đối với tao và bạn bè rồi đấy à? Nếu không phải là anh em trong cùng một khoa thì tôi còn tưởng rằng tụi nó đến thăm bởi vì muốn biết rằng tôi chết hay chưa thì đúng hơn.

"Thằng Bone, thằng chết tiệt Too, tao nhờ trông thằng Khai nha." Cái người trắng trẻo không chịu nghe lời phản đối. Cuối cùng nó cũng cố chấp bước ra ngoài cùng hai đàn anh cho bằng được. Thời gian thay đổi thì nhiều thứ cũng bắt đầu thay đổi. Trước đây chúng tôi thân thiết với nhau chỉ bốn người. Nhưng bây giờ thằng Third lại thân thiết với người khác và có xu hướng là sẽ đi cùng với nhóm khác nhiều hơn.

Cho dù chúng tôi học cùng một chuyên ngành với nhau. Nhưng cũng không có nghĩa rằng thằng Third sẽ ở cùng tôi mãi mãi.

"Ủ rũ... ủ rũ như chó bị chủ nhân bỏ rơi." Thằng quần Bone. Tao tát cho lật ngửa bây giờ.

"Người ta đã bỏ rơi thật rồi đây." Thằng Too thêm vào.

Hai thằng bọn mày nên biến mất khỏi tầm mắt của tao ngay bây giờ luôn đi. Thấy rồi bực bội muốn n���i điên.

"Tránh xa ra. Ăn chân tao không? Phiền phức."

"Không muốn nghe chuyện mà tao đi hóng hớt được trên điện thoại của thằng Third à?"

"Vậy mày cứ ở lại đi ạ. Tao quỳ lạy mày."

Thằng bạn thân còn chưa kịp mở miệng nói ra, người đang được nhắc đến liền bước vào phòng giống như đã biết tỏng. Mày có phải là họ hàng với Jen Yantip (một người Thái có một số năng lực đặc biệt) hay không thế? Đm.

"Tại sao về nhanh thế?" Thấy thắc mắc nên tôi mở miệng hỏi.

"Chỉ tiễn ra bên ngoài thôi mà."

"Tưởng là sẽ đi theo xuống tận bãi đậu xe."

"Đến đấm nhau đi cho xong chuyện luôn."

"Không đấm đâu. Mày đáng yêu, tao không xuống tay được." Ghi được một bàn!

Nhưng phản ứng đáp trả lại tương đương với: Ok, vòng này tao thua.

"Có một điều tao muốn nói. Tối nay tao chắc không ngủ lại trông mày được nha. Đúng lúc có việc." Ngoại trừ thua rồi nó còn xa lánh tôi nữa là đàng khác.

"Không cho đi."

"Thằng quần, nghe trước đã."

"Nghe suốt luôn rồi. Ờ, không ở lại cũng được. Mày chắc mệt lắm rồi."

"..."

"Nếu không vào nhà vệ sinh được thì tao sẽ tự mình chịu khổ lết đi bởi vì ngại với y tá."

"..."

"Khi nào đau tao cũng sẽ chịu đựng bởi vì không muốn để cho ai phải vất vả. Đói tao cũng sẽ không mở miệng nói. Mày không cần lo cho tao đâu. Cứ đi làm việc đi." Tôi ném một quả bom to đùng vào phòng bệnh. Ít nhất cũng kêu gọi được chút điểm cho sự thương hại. Cho dù vẻ mặt đó của thằng Third không biểu hiện bất cứ thái độ bồn chồn lo lắng nào đi chăng nữa.

"Để thằng Too và thằng Bone ở lại thay tao được không?"

"No ạ. Hai người bọn tao có hẹn. Bạn thì yêu đó nhưng một số thứ nó phải có giới hạn. Mày dựa dẫm vào y tá đi vậy nha, thằng Khai." Nói xong nó liền vỗ vai kiểu như chỉ hai ta hiểu được. Trước khi xin phép ra về một cách vô thanh vô tức. Bỏ lại một mình tôi đối mặt với thằng Third.

"Thật ra tao nói đùa đó. Làm việc kịch sân khấu tiếp phải không? Đừng quên ăn cơm. Xong rồi thì đi về ngủ, cơ thể mới không bị xuống sức."

"Mày còn xuống sức nhiều hơn tao."

"Tao lo, có hiểu không?"

"Biết rồi. Biết rồi." Thằng Third đáp lại một cách tùy tiện. Sau đó liền cắm đầu cắm cổ thu xếp cái ba lô đựng quần áo và nhiều loại đồ dùng thiết yếu vào lại chỗ cũ. Tôi vui mừng và rất muốn cảm ơn vì nó không bỏ tôi đi đâu cả. Tối qua cũng nằm trông ngay cả khi tôi còn đang bất tỉnh. Hôm nay chắc nó mệt lắm rồi. Vì vậy kế hoạch kêu gọi sự quan tâm chắc phải gác lại trước đã.

"Định đi rồi à?"

"Ừm. Ngày mai gặp lại. Có gì thì gọi y tá đó. Tao đi đây."

Phằng! Ting!!

Tiếng đóng cửa vang lên. Đối ứng với tiếng thông báo của điện thoại. Tôi cầm điện thoại được đặt ở cạnh người lên bấm thì thấy tin nhắn của thằng Too xuất hiện trong nhóm line.

Tatt'oo

Kể trong này đi vậy. Để không làm lộ phong thanh quá mức.

K.Khunpol

Nó đi ra rồi.

Nhưng nếu định kể thì mày nhanh nhắn đi. Đang chờ đọc đây.

BoneChone

Sẵn sàng nhiều chuyện hết mình.

Tatt'oo

Từ việc đi rình mò thông tin trong điện thoại.

Không có cái gì đáng nghi.

Twitter đã không chơi cả tháng nay rồi.

Inbox Face chỉ toàn nói chuyện công việc.

IG đăng hình như bình thường. Không có inbox cá nhân.

Comment dưới hình không có ai đáng nghi.

K.Khunpol

Thế Line thì sao?

Tatt'oo

Line nói nhiều nhiều thì có P'Yongyee.

P'Shayne và cả thằng P'Un.

K.Khunpol

Nói chuyện gì với nhau?

Tatt'oo

Rất nhiều. Cả chuyện công việc.

Cũng có tư vấn chuyện ăn uống và đi chơi.

Đặc biệt là ăn uống và ra ngoài đi chơi. Mày hãy coi chừng đi.

Thằng Un chắc chắn không chỉ dừng lại như thế đâu.

K.Khunpol

Còn thấy cái gì nữa, nói ra hết đi.

Tatt'oo

Lịch sử cuộc gọi không có mấy số.

Một, nhà nó. Hai, bọn mình. Và ba...

K.Khunpol

Thằng Un nữa chứ gì?

Tatt'oo

Đúng. Mày gặp ca khó rồi đó bạn.

Lại còn đèo bòng như này nữa.

K.Khunpol

Tại sao lại như thế này được chứ!!

Đây là tao đang thả cừu non cho chó ghẻ gặm à?

Tao không hài lòng.

Bất cứ một ai cũng không được động vào đồ của tao cả.

Ghen đóoooo. Ghen lắmmm. (Cũng có thể hiểu là 'Lo đóoooo. Lo lắmmm')

Muốn ra viện đi canh chừng.

Third có nghĩa là 3

Canh chừng ai thế?

K.Khunpol

Thì canh chừng thằng Third đó.

Chỉ thế thôi ạ, mặt tôi biến sắc ngay lập tức. Chỉ có thể nhìn đi nhìn lại con số thể hiện số lượng người xem nhiều lần. Số bốn. Nhưng trong nhóm 'Hội bóc tem đến tận bình minh' có mỗi ba thành viên, không phải à?

Khi thử liếc mắt lên trên một chút nữa, cả hình lẫn profile đúng luôn!

Sai nhóm. Thằng khốnnnnnnnn. Thằng Too. Thằng quỷ! Lại biến thành mày đến ngồi đăng trong nhóm 'Những chàng trai' bao gồm cả người bị nhắc đến như thằng Third ở trong nữa. Ngu cực. Ngu đến nỗi không thể tìm ra từ n��o đến so sánh được.

Rồi tao phải làm thế nàoooooo?

Ting!!

Third có nghĩa là 3

(。◕‿‿◕)

K.Khunpol

Thôi chết rồiiiiiiiiiii.

(◉◞౪◟◉。)

Third có nghĩa là 3

(๑・‿・๑)

K.Khunpol

(╥﹏╥)

Sau màn nhắn tin đó, tôi chết...

Nằm khóc nhiều lắm. Cho đến khi làm rõ với nhau xong xuôi, khiến cho phần cánh tay trên thân thể tao sưng lên một vòng bởi vì phải vội vàng bào chữa một cách khẩn cấp. Hỏi rằng cả hai thằng bạn thân đã giúp nhau gây chuyện biến đi đâu. Không cần hỏi ạ. Bây giờ chắc đang ở trong vùng rừng Himmapan. Lúc tao khó khăn thì chưa từng thấy thò mặt ra.

Tôi liền chỉ có thể bào chữa rằng lo lắng, sợ bạn bị đàn anh lừa. Thằng P'Un đểu như thế này như thế kia, tao quạt lửa hết mình. Nhưng thằng Third lại nói rằng tao nghĩ nhiều quá, nó không có ý gì với anh ấy. Thố... với mày thì đúng. Nhưng với P'Un thì chắc tao tin đó. Hành động rõ ràng đến mức đó.

Chỉ có thể bồn chồn lo lắng và xin lỗi để cho chuyện kết thúc. Mặc dù những điều vướng bận trong tim chưa từng kết thúc theo luôn.

Đêm đó tôi không ngủ được. Kim đồng hồ quay đến gần nửa đêm. Y tá đi vào tiêm thuốc cho tôi trước khi bước ra ngoài. Sự im lặng và bóng tối bao trùm khắp nơi đến nỗi nhìn không thấy gì. Không lâu sau tiếng đẩy cửa liền vang lên một lần nữa.

"Cô ý tá ơi, có chuyện gì không?"

"Vẫn còn chưa ngủ hay sao?"

"Thằng Third!" Giữa bóng tối đen kịt đó, tôi nghe được giọng của nó truyền tới từ trong không khí.

"Ờ, tao đây."

"Sao nói sẽ không đến trông cơ mà?"

"Tội nghiệp mày chứ sao, nên phải đến. Mau ngủ đi, tao cũng buồn ngủ rồi."

"Ừm. Hôm nay mệt lắm đúng không? Mơ đẹp nhá."

Không có bất cứ âm thanh nào đáp lại nữa. Đêm nay... câu 'mơ đẹp' sẽ là câu tuyệt nhất mà tôi lựa chọn nói ra. Và nó hoàn toàn xuất phát từ trái tim của tôi. Mơ đẹp...

"Mày, bạn tao thích bạn mày."

"Cái gì cơ? Người bạn nào?"

"Người đó đó, người trăng trắng, cao cao nhưng thân hình đẹp ấy."

"Ồ, nghĩ ra rồi. Thấy từng nói chuyện với nhau. Nhưng hai đứa bọn nó không nghĩ giống nhau mà."

"Như nào thế?"

"Thật đó. Phải tự hỏi thử bọn nó xem."

Cuộc trò chuyện giữa thằng Too và thằng Bone kết thúc. Không có một ai biết rằng bạn mày hay bạn tao đối với bọn nó rốt cuộc là ai. Nhưng cam đoan được rằng nó phải liên quan đến tôi và thằng Third không nhiều thì ít.

"Hai thằng bọn mày nói lắm thế. Tao đói. Ra ngoài mua đồ ăn nhẹ cho tao ăn chút đi." Thật ra tôi không muốn ăn đâu. Muốn đuổi bọn nó đi cho rảnh đường thì đúng hơn.

"Vậy tao đi mua cho." Thằng Third tự nguyện.

"Không cần. Mày ở với tao."

"Tao tiện. Để đi xuống mua cho."

"Không cho đi."

"Chỉ cứ làm theo ý mình."

"Thì cứ làm theo ý mình với mày đó. Sao hả?"

Trong suốt nhiều ngày qua, phòng bệnh đơn của tôi chưa từng yên tĩnh. Bởi vì ngoại trừ gia đình rồi, đám bạn thân bao gồm cả bạn cùng khoa chơi trò di chuyển lực lượng đến làm loạn nhiều vô cùng, khiến tôi chẳng được ngủ được nghỉ gì. Cũng bị y tá mắng rồi, nhắc nhở cũng nhiều lần, cho đến khi yên ắng được cũng hỗn loạn thành mấy đoàn rồi.

Thằng Bone vác guitar đến chơi cho tôi nghe. Thằng Too và những người bạn khác tìm bút màu đến ngồi viết lên cái chân bó bột của tôi đến nỗi nhoe nhoét. Còn thằng Third và mẹ thì nhồi nhét thức ăn cho đến nỗi no căng cả bụng. Đã thế còn vác công việc đến tận nơi cho tôi làm, khiến cho nhiều ngày qua sắp quên mất luôn rằng tôi từng là người bệnh.

Cho đến ngày tôi phải chuyển ra khỏi bệnh viện đi về nằm tĩnh dưỡng ở nhà. Tối hôm qua tôi đã gọi cho mẹ nói rằng không cần đến đón rồi nên liền trở thành gánh nặng cho thằng Third đưa về. Thật ra, suốt nhiều ngày nay nó cực kỳ mệt với tôi. Nhưng người khốn nạn như thằng Khai đây vẫn chỉ cứ ích kỷ muốn ở cùng nó càng ngày càng nhiều hơn.

Y tá nam giúp đẩy xe lăn đến chỗ chiếc xe màu đen mà thằng Third vẫn thường lái. Sau khi sắp xếp đồ đạc bao gồm c��� tư thế ngồi của tôi xong, cánh cửa liền bị đóng lại. Tôi ngồi yên nhìn bàn tay trắng trẻo đang xoay vô lăng đột ngột dừng lại.

"Thắt dây an toàn vào." Đương sự ra lệnh bằng giọng bằng phẳng. Nhưng tôi không hăng hái làm theo.

"Thắt giùm chút. Đau vai."

"Mày làm khổ bạn bè thật đó." Giống như là càu nhàu nhưng cũng vẫn chịu làm theo một cách ngoan ngoãn. Bằng cách rướn người sang hết cỡ rồi cầm lấy dây an toàn thắt lên trên người tôi.

"Úi, mũi lỡ đụng vào." Tôi nói một cách hài hước ngay khi chóp mũi chạm vào gò má trắng trẻo.

"Giả dối thật. Ngồi tử tế. Nếu không tao không tập trung lái xe được." Sau đó xe liền chuyển bánh. Bầu không khí bên trong không im lặng như tôi nghĩ. Cho dù chúng tôi không nói chuyện với nhau. Nhưng tiếng nhạc đang được bật đó cũng làm giảm sự căng thẳng và không thoải mái xuống được phần nào.

"Chán quá."

"Bị cái quái gì?"

"Chỉ toàn nghe mấy bài hát cũ cũ." Nói rồi tôi liền vươn tay ra bấm chuyển bài ngay lập tức.

"Đệttttt. Muốn bấm cái gì thì giúp xin phép chủ xe giùm cái."

"Bình thường cũng chưa từng xin nha. Đây, để tao hát cho nghe. Nhưng nhìn tổng thể thì em thật quá quyến rũ..." Tiếng hát được phát ra tràn đầy tình ý. Trong lúc đó tôi cũng nhìn góc nghiêng gương mặt của người ngồi sau vô lăng. Còn bản thân nó cũng liếc nhìn lại tôi.

"Không cần phải xấu hổ, anh không nói thật~"

"Nghiệp chướng."

"Em có rất nhiều nét quyến rũ. Trông dễ thương như trâu. Nhìn gần gần giống khỉ... Càng nhìn càng cực kì xấu."

"Khốn nạn vãi."

"Hát cho mày. Thích không?"

"Nếu không vướng rằng còn đang lái xe thì tao sẽ đá mày xuống khỏi xe ngay bây giờ luôn. Phiền phức." Lạ thật. Giọng nói mang vẻ bực bội của thằng Third không hề làm cho tôi nhận ra lỗi lầm. Ngược lại còn cảm thấy vui vẻ khi được trêu chọc nữa. Thấy ngón tay mảnh khảnh cố gắng bấm chuyển bài mất một lúc lâu. Cho đến khi đến được bài mà nó thích, tâm trạng mới dần dần tốt hơn.

"Đây là bài gì thế?" Tôi hỏi người bên cạnh.

"The only one của Part time musicians."

"Thế bài này?" Tôi lại bấm chuyển bài một cách tùy tiện lần nữa.

"Thằng quần, người ta đang nghe."

"Thế nó là bài gì vậy?"

"Attention." (Attention = sự chú ý)

"Chú ý tao ấy hả?"

"Tên bài hát ạ, bạn Khai. Đừng ảo tưởng."

"Thế bài này thì sao?" Tôi vẫn cứ ấn ngón tay lên trên nút chuyển bài một cách không biết chán. Nhưng giống như thằng Third đang bắt đầu thở dài một cách nặng nề rồi.

"I need you."

"Đó. Lại nói yêu nhau một cách gián tiếp nữa rồi."

"Thần kinh. Hỏi thật. Mày vứt não ở lại bệnh viện à?" Giả vờ hỏi để trêu chọc thế thôi. Bài này của ban nhạc M38. Đôi khi phong cách âm nhạc của thằng Third cũng rất lộn xộn. Nghe được tất cả mọi thể loại đến nỗi đoán không ra được tâm trạng của nó.

"Nhưng bài này quen lắm." Tôi vẫn cứ chuyển bài theo ý muốn của bản thân. Mà không nghĩ đến việc nghe tiếng cằn nhằn lầm bầm bên tai dù chỉ một chút.

"The one của Kodaline." Đối phương giúp làm rõ.

"Ồ, quen rồi. Có một đoạn nó hát là Tell me... Tell me that you want me đúng không?"

"Ừm, đúng."

"And I'll be your completely. For better or for worse." Tôi hát tiếp mà không chờ nghe giai điệu của bài hát đang được phát. Trước khi từ từ giảm âm radio xuống. "Rồi..."

"Mày định làm gì lắm thế?"

"Tao định nói rằng tao thích bài này."

"Rồi sao?"

"Chỗ đoạn cuối nói rằng That why I know you are the one."

"Đúng."

"Đây không phải hỏi đâu. Câu này nói với mày."

Điều đó khiến cho anh nhận ra em là duy nhất của anh...

Tôi quay trở lại học một lần nữa cùng với sự khó khăn nhân lên gấp đôi. Bởi vì ngoại trừ vác cái nạng theo rồi, còn phải tha cái chân bó bột nặng trịch đến cùng nữa là đàng khác. Quần jeans ống bó cũng không mặc được nên phải lục tung tủ tìm cái quần ống rộng đến mang một cách mất trật tự.

"Hốiiiiii, fashion mới đó à? Mặc quần ống dài ống ngắn. Hiphop boy lắm ạ. Yo yo." Mới sáng ra liền thèm ăn chân nhau rồi.

Kể từ khi chuyển về chung cư ở, thằng Third liền biến thành nô lệ trong nhà của tôi một cách hoàn tất rồi. Bởi vì nó phải luôn đưa đi đón về. Bao gồm cả sắp xếp nhiệm vụ trong cuộc sống cho tôi nữa là đàng khác. Nếu nói rằng không phải vợ thì nhìn có vẻ quá mờ ám. Nhưng điều mà tôi làm được chỉ là tưởng tượng mà thôi bởi vì đối phương không thừa nhận.

Hôm nay chúng tôi phải học ở tòa nhà học chung vào ca đầu. Nên thằng Too và thằng Bone liền đến chờ trước ở nhà ăn để ăn cơm sáng với nhau trước. Và sau khi chúng tôi đến đó, vợ tương lai liền sắp xếp chỗ ngồi và chuẩn bị gọi đồ ăn một cách chu đáo.

"Mày muốn ăn cái gì?"

"Ăn giống mày."

"Thế nước thì sao?"

"Cũng lại giống mày nữa luôn."

"Vậy chờ chút." Thân hình mảnh khảnh bước đến chỗ quán ăn quen thuộc nên chỉ còn ba người chúng tôi ngồi cập nhật tình hình về tiến độ kế hoạch. Bây giờ xem như học thuyết theo đuổi đang tiến triển tốt đẹp. Nhưng mặt khác lại không biết rằng thằng Third có còn nói chuyện với thằng P'Un nữa hay không. Bắt nguồn từ việc nó không để cho bất cứ ai chạm vào điện thoại được nữa.

"Đệtttttt, vật cản của mày sao đến đây được thế?" Sau tiếng của thằng Bone, tất cả chúng tôi đều quay ngoắt về phía mục tiêu. Bởi vì người mà tôi đang e sợ đúng lúc bước ngang qua. Và bây giờ hắn đã đưa bản thân đi đến nói chuyện cùng thằng Third đang đứng chờ đồ ăn trước quán xong xuôi rồi.

"Tao không chịu. Tao sẽ đi ngáng đường." Không chỉ nói không. Tôi vội vàng chộp lấy cái nạng một cách nhanh chóng. Phải sử dụng kĩ thuật đặc biệt bằng cách dùng nách kẹp thật chặt rồi chống người đứng lên với sức lực mạnh nhất c�� thể.

Đây những gì bạn nghĩ VS thực tế.

Là tao vẫn chưa thể nhấc chân ra khỏi bàn được luôn. Thằng trâuuuuuu.

"Không cần đi nữa. Đến rồi kìa." Thằng Third cầm một đĩa cơm trên tay cùng với nước uống. Còn một đĩa khác thì thằng P'Un cầm đến. Và đang đi thẳng đến tìm chúng tôi.

"Chào bọn mày." Lời chào hỏi đầu tiên được thốt lên. Thằng Too và thằng Bone liền vừa mỉm cười vừa đáp lại.

"Chào anh."

"Xin ngồi cùng với nha."

"Bạn P' đi đâu rồi?" Bởi vì sức chịu đựng của con người chúng ta là có hạn. Vì vậy, tôi mới không thể tiếp tục im lặng được nữa.

"Thì mỗi người một nơi. Lát nữa cũng đến gặp nhau trong lớp ấy mà. Cơm của mày đây." Bàn tay dày

giơ cơm trong đĩa cùng với nước uống đến cho. Nên tôi liền giơ tay vái rồi lí nhí nói cảm ơn.

Chúng tôi ăn cơm cùng nhau một cách âm u gần 10 phút đồng hồ. Cuộc trò chuyện chỉ diễn ra giữa hai người, đó chính là P'Un và thằng Third. Mẹ nó, chỉ toàn nói chuyện kịch sân khấu cái quần què gì lắm thế không biết. Cuộc đời nó phải có cái gì nhiều hơn thế này chứ? Rồi xung quanh cũng còn có nhiều người ở cùng nữa. Nhưng giống như P' ấy đi guốc trong bụng tôi, bởi vì mới thầm rủa trong lòng một cái là hắn liền rủ nói chuyện luôn.

"Hôm nay có buổi tập theo phân cảnh rồi. Mày ghé vào xem được đó. Rồi team âm thanh cũng nhờ tao đến nói rằng bảo mày vào bàn bạc chi tiết với nhau một chút nữa."

"Ok. Dù sao học xong thì em cũng sẽ vào cùng với 'Băng man rợ'."

"Còn có một chuyện nữa."

"Cái gì?"

"Có một em gái nhờ tao đến xin line mày đó." Thằng khốnnnnnnnnn. Rồi đến nói chuyện này trước mặt thằng Third ấy hả! Tôi liền lập tức ngồi cứng ngắc nhìn lén cái người đang cắm đầu cắm cổ ăn cơm không nói năng gì.

Đây là P' muốn tuyên bố khai chiến với tao phải không?

Chuyện thọc gậy bánh xe đối thủ này là nghề của mày đúng không?

"Em ngừng dây dưa rồi."

"Nhưng em ấy nói rằng từng xin mày được một thời gian rồi. Tội nghiệp. Đôi khi người ta có lẽ muốn nói chuyện công việc." Thế àaaaaaa?

"Em không muốn nói với bất cứ ai hết."

"Nghĩ gì nhiều thế, chỉ cho line. Bình thường mày phân phát gần khắp cả trường." Tôi nhìn mặt đàn anh năm bốn đang ra vẻ kinh ngạc kia. Nhưng trong khoảnh khắc này mày đã khơi mào ý chí chiến đấu trong lòng tao hoàn tất rồi.

"Vậy em cho cũng được. Nhờ nói với em gái đó luôn ạ, rằng ID Line của P'Khai là T-H-I-R-D-3-3."

"Nói lại đi."

"Nhìn miệng em nha. T-H-I-R-D rồi 2 con 3."

"Third33. Third hả?"

"Đúng ạ. Có chuyện gì trao đổi với vợ P'Khai được đó ạ. Cảm ơn."

Cuộc tranh cãi giữa tôi và P'Un phải dừng lại vì đã đến giờ vào lớp. Bằng không tao sẽ tranh luận với hắn đến khi tìm được người thắng mới thôi. Bạn tôi cũng bênh ra mặt chứ bộ. Nhưng với trí thông minh và sự quân tử của tôi, kéo nhau vô chửi hội đồng không phải là cách của đại trượng phu. Cho nên một mình tôi solo với hắn là đủ sùi bọt mép rồi.

Chỉ tội nghiệp thằng Third phải thu dọn cơm trong đĩa còn hơn dọn bãi chiến trường.

Và theo kinh nghiệm xương máu tôi rút ra được sau vài lần, nếu muốn ngồi gần thằng Third thì tôi phải để đối phương tự chọn ghế trước. Sau khi vào lớp tôi sẽ là đứa đi sau cùng trong ba đứa theo kế hoạch.

Khi nào thấy mục tiêu ổn định chỗ ngồi xong xuôi, thằng Too và thằng Bone quay lại nhá tín hiệu cho tôi như đã định rồi mở đường cho cái đứa gãy chân đáng tội nghiệp là tôi đây ngồi xuống ghế kế bên thằng bạn thân tinh quái.

Thằng Third liếc tôi một cái, miệng há ra như muốn nói gì đó nhưng với biệt tài ma lanh tôi đã nhanh miệng ngăn chặn việc đó ngay lập tức.

"Chân đang đau. Không muốn di chuyển nhiều. Cho tao ngồi đây được không?" Phải trưng ra bộ mặt rầu rĩ vì đang nói xạo mà.

"Tao đã nói gì đâu nào." Nó trả lời với giọng bình thản.

"Thấy mày định nói gì đó mà."

"Đâu có." Còn cứng miệng!

Trả lời bằng nụ hôn cũng mềm lắm đấy. Tao đúng muốn kiểm chứng một lần nữa xem nó còn mềm hay không.

"Các em sinh viên cảm phiền trật tự một chút để chúng ta bắt đầu giờ học nào. Trước tiên chúng ta điểm danh nhé. Kittipong..." Giáo sư là người kết thúc cuộc đối thoại của chúng tôi. Mỗi người tự lấy tài liệu phát từ buổi học trước ra để học tiếp. Còn tôi cũng không chú tâm được bao nhiêu vì còn mải để ý người bên cạnh.

"Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục với chủ đề Screenplay và Shooting script cũng như Storyboard. Có em nào biết Screenplay là gì không?"

Cả lớp tuyệt một màn im lặng. Giáo sư đành chĩa micro ra trước phòng rồi quét mắt một vòng như động viên người nào đó mạnh dạn phát biểu. Và người đó chính là thằng Third. Đỉnhhh. Vợ tương lai của tôi đúng là có tố chất của người đứng đầu. Trông thông minh sáng dạ bao nhiêu, hoàn toàn trái ngược với tao.

"Thachapol, em nghĩ sao?"

"Đó là kịch bản bao gồm cốt truyện và lời thoại cụ thể. Thật ra nó còn gọi là kịch bản (Script) của phân cảnh chính hoặc bối cảnh."

"Chính xác. Vậy còn Shooting script? Nó cũng là kịch bản đúng không nào? Tóm lại nó khác với Screenplay như thế nào?"

Tôi trả lời được! Chuyện quay phim phải để tao.

"Sao hả?"

"Nó là kịch bản quay phim ạ. Khác ở chỗ nó sẽ chỉ ra được vị trí góc máy, cách quay và các hiệu ứng có thêm trong quá trình viết."

"Thông minh hơn rồi đấy Khunpol." Giáo sư khen ngợi cùng một nụ cười.

"Tại có nguồn động viên tốt ạ."

"Híuuuuuuuuuuu."

Mắc cỡ bay ơi. Bị nguyên đám trong phòng cười cho thúi mũi, đặc biệt là thằng Bone và thằng Too là hai thằng chuyên môn dậm chân. Có cảm giác tự hào như trở lại làm mấy đứa con nít. Ai mà chả muốn mình giỏi và thông minh trong con mắt của người mình thích. Bây giờ thằng Third chắc là đang thầm khen thầm tôi trong bụng đây mà.

Tiết học hôm nay đầy ắp sự vui nhộn. Lớp học của những cô cậu "nhóc film" có ngày thì căng thẳng, có ngày lại cực kỳ nhẹ nhàng. Trong suốt tiết học, cả thầy và trò thay phiên nhau hỏi đáp như một cách để tiếp thu kiến thức cho đến khi một bức ảnh trừu tượng xuất hiện trên màn hình máy chiếu.

"Nếu nhìn vào bức ảnh này các em sẽ liên tưởng nó với cái gì? Với con mắt của một sinh viên."

Trên bục là hình ảnh một nhành hoa hồng màu hồng. Với suy nghĩ tao muốn thật đẹp trai trong con mắt của thằng Third, đầu óc tao thôi thúc chính mình giơ tay lên phát biểu.

"Liên tưởng đến tình yêu ạ."

"Húiiiiiiiiiii." Tiếng bạn bè hò hét làm rộn ràng cả căn phòng trước khi tôi hắng giọng nhỏ một tiếng rồi nói tiếp.

"Tình yêu cũng giống như hoa hồng. Đẹp đẽ nhưng lại mang theo gai nhọn. Dù biết nếu chạm vào nó thể nào cũng bị gai đâm nhưng con người vẫn muốn trải nghiệm tình yêu, giống như muốn sở hữu đoá hoa hồng xinh đẹp này vậy."

"Sến thấy mẹ." Thằng Too chen ngang. Người nghe suýt nữa thì lao vào đấm một phát vào miệng nó cho hả dạ rồi.

"Trời, trả lời giống mấy bộ phim thập niên 70 á. Nhưng thầy muốn nói với Khunpol một điều. Giống hoa hồng trong hình không có gai."

"Haha, đẹp mặt!"

Chết tiệt! Tao mới nghĩ ra.

"Đây là một nhược điểm mà người viết kịch bản cần lưu ý. Đó chính là trình độ hiểu biết và sự quan sát. Hãy dùng thời gian để ghi chú thật chi tiết. Các em có hiểu lời thầy nói không?"

"Vâng ạ." Tiếng cười vẫn còn vang lên và không có dấu hiệu im lặng dù giáo sư đã ngưng thảo luận đến vấn đề này. Nhưng cái gì cũng không đau lòng bằng việc thằng Third nhìn tôi bằng ánh mắt chế nhạo.

Mẹeeeee, khoét sâu đến tận tim.

"Đôi khi tình yêu cũng giống như rận chó mà bạn hiền ha." Thằng quỷ Bone phun một câu.

"Tại sao thế?" Trước khi thằng Too tát thêm phát nữa.

"Thì khiến ta đau khổ thôi chưa đủ mà còn làm người ta ghét nữa đó."

"Ôiii, thế thì không phải chó bình thường đâu, phải là chó điên mới đúng."

Trời ơi! Tôi không biết giấu mặt đi đâu nữa.

"Mày cười cái gì mà cười hả Third?" Lúc này đầu óc không tập trung chuyện hai thằng bạn man rợ kia nữa, tao mắc nhìn người đang ngồi bên tay phải này hơn.

"Đâu có. Tao có cười sao?"

"Mày không cần giả bộ. Người ta có câu "sai làm thầy" còn gì."

"Nhưng sai quá thì thành trâu đó mày."

"Vậy tao nguyện làm trâu cũng được."

"Không cãi tay đôi với tao nữa hả?" Thằng Third nh��u mày, hỏi một cách ngờ vực.

"Mày muốn tao là cái gì thì tao sẽ là cái đó."

"..."

"Vì tao muốn là tất cả đối với mày."

Bung! Chiêu này chắc là qua...

"Kai."

"Ơi."

"Vậy mày làm cái bô cho tao đi. Vừa hay tao đang muốn ói."

Thằng quần! Mày có từng hiểu tâm ý của tao khi nào chưa vậy Thachapol. Đúng là công cốc. Rốt cuộc thì vẫn là dậm chân tại chỗ. Hơn nữa có lúc như bị lùi về thêm mấy bước.

Nhắc tới là muốn khóc...

Chiều nay sau khi học xong thằng Third phải nhận nhiệm vụ làm đầy tớ chở tôi đi bệnh viện rửa vết thương. May là bệnh viện tư nên không phải nhức đầu vì đông bệnh nhân, lại còn có thể làm nũng thằng bạn thân dìu vô phòng khám.

Y tá làm nhiệm vụ thay băng xong, một lát sau tôi bị đẩy vào phòng khám. Nhưng tôi đã nhanh tay kéo luôn cái người trắng trẻo kia vào theo. Chúng tôi ngồi ngay ngắn trước mặt vị bác sĩ đã phẫu thuật và điều trị cho tôi. Bác sĩ bắt đầu hỏi.

"Y tá nói có bệnh nhân cứng đầu."

"Tôi đã làm gì?"

"Vết thương dính nước phải không?" Đó thấy chưa, tao lại bị la rồi.

"Tôi không cố ý. Là lỡ tay thôi. Tại không có ai giúp." Nói rồi giả vờ trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, xem như là tập vài skill ma lanh trước mặt thằng Third đi vậy.

"Ở nhà không có người hả?"

"Tôi dọn ra chung cư ở một mình vì phải đi học đại học. Người nhà không chăm sóc được 24/24. Nhưng mà..." Tôi quay sang nhìn người kế bên một cái trước khi nói tiếp. "Có bạn thân ở cạnh."

"Thằng Too và thằng Bone đó." Người bị ám chỉ vội vàng phân trần.

"Tụi nó giống mày không? Thời gian vừa qua hai đứa nó giúp được tao cái gì ngoài việc khiến tao đau đầu thêm." Thật ra thì tụi nó cũng giúp vài thứ nhưng tao đang muốn thằng Third chăm sóc tao hơn.

"Vậy mày muốn tao làm sao đây? Chuyển qua chăm nom mày luôn không?"

"Thật không?"

"Tao đang nói mỉa mà."

"Đó bác sĩ thấy chưa. Bác sĩ nhìn bạn tôi đi. Từ giờ tôi không tắm nữa được không bác sĩ?" Tôi quay qua nói chuyện với người lớn tuổi hơn đang ngồi một cách bất lực. Có lẽ ông ta nghĩ tao dùng căn phòng này để làm phòng phân định thắng thua với thằng Third thì phải.

"Không nên thì hơn. Chịu đựng một chút. Thời gian này cố gắng đừng để nước chạm vào vết thương là được. Nếu qua được giai đoạn thay băng thì sẽ ổn hơn thôi."

"Thời gian này không có người chăm sóc. Tới đây chắc cũng không đi đâu nhiều được vì gãy chân."

"Nếu vậy đừng bỏ rơi bạn nhé. Hãy quan tâm giúp đỡ nhau." Lần này bác sĩ quay sang nhắn nhủ thằng Third. Người kia chỉ còn cách ngồi im và gật đầu một cách miễn cưỡng.

"Nó mệt mỏi lắm bác sĩ." Chơi hết mình rồi xụi lơ trên giường. Sai!

"3 tháng đau khổ tới chắc là phải dính với nhau rồi."

"Vết thương trên người khỏi được nhưng còn vết thương trong lòng thì bao giờ mới khỏi hả bác sĩ?"

"Tôi đau đầu với cậu thật đấy."

"Nhưng tôi xót bạn. Không muốn bạn mỗi ngày phải dậy sớm qua đón tôi."

"Cách tốt nhất là thức dậy cùng nhau rồi cùng nhau đi học đúng không?" Bác sĩ như là mở đường cho tôi, hơn nữa nét mặt còn như muốn hỏi cậu đã vừa lòng chưa.

Thôi nào! Làm thuyền ma cho thằng Kai được phúc đi mà.

"Chuẩn luôn bác sĩ. Third, mày thấy không? Ngay cả bác sĩ cũng nói là mày nên chuyển qua phòng ở luôn để tiện chăm sóc." Tôi quay sang cái người đang bị đẩy vào thế bí ở bên cạnh. Nó cũng không nao núng tí nào ngoài việc trả lời một cách nhanh chóng mà không cần thời gian suy nghĩ.

"Kêu ghệ của mày đi mà chăm."

"Đã nói là chia tay hết rồi mà."

"Thì kiếm cô mới. Cái em bữa trước xin Line ấy. Cho người ta đi rồi có người chăm cho, khỏi làm gánh nặng cho tao."

"Cô ta không phải mày. Tao chỉ muốn làm gánh nặng của mình mày thôi hiểu không?"

"Ờ... bệnh nhân cảm phiền giải quyết với nhau xong xuôi trước được không để tôi còn ra ngoài nữa." Kết thúc câu nói của người thứ ba đang ngồi một cục thù lù trong phòng. Tôi và thằng Third đành phải ngưng trận cãi vã nhưng trong thâm tâm chuyện giữa hai chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Cho nên sau khi y tá đẩy tôi ra ngoài thằng Third liền chặn đầu liền.

"Nếu không muốn về cùng thì cứ nói. Tao gọi taxi cho." Lại ba hoa rồi đấy.

Không biết cảnh này nằm trong phim nào nhưng nếu thằng Third lái xe về một mình thì đúng xui. Hi vọng tình bạn của chúng tôi sẽ níu kéo được sự thương xót với người đang gãy chân là tôi đây.

"Gọi thật hả?" Xung trận luôn nè!

"Dạo này đi taxi không an toàn đâu. Lâu lâu đi xe thì đầy mùi gas. Đi một lần là tởn tới già. Có lẽ tao phải tiếp tục cam chịu cảnh gãy chân này thôi."

"Vậy thì tao gọi Grab."

"Đôi khi người lạ mặt không đáng tin chút nào hết. Hôm trước tao đọc tin có người đi xong bị tấn công đó."

"Tao gọi chị gái mày nhé."

"Bà Klear mê bồ lắm. Gọi bả có nước bị chửi té tát."

"Kêu bố hay mẹ mày tới đón nhé?"

"Bố mẹ tao có tuổi rồi còn bắt ngồi xe sao mà đành." Tôi nghe thấy tiếng thằng Third thở dài ngao ngán. Nó khom người nhìn thẳng vào tôi lúc này đang an vị trên xe lăn. Cứ nhìn như thế gần 1 phút trước khi mở miệng ra nói.

"Tóm lại là muốn về chung chứ gì?"

"Ừm."

"Có vậy thôi mà vòng vo tam quốc, không chịu nói thẳng." Thì tại thích mày. Với lại chưa từng phải tán ai đến mức này hết.

Việc tôi là đứa trẻ thích gì làm nấy của cả nhà, là đứa con trai vô tích sự do được bố mẹ cưng chiều ngay từ nhỏ là chuyện ai cũng biết. Muốn cái gì là phải được cái đó. Thích ai thì người đó phải thích lại. Tất cả đều phải theo ý của mình đến nỗi không cần phải bỏ công bỏ sức gì cả.

Nhưng cuộc sống hoàn toàn đảo lộn khi phải nghiêm túc với một điều gì đó lần đầu tiên. Tôi không hiểu bản thân nên làm gì. Từng bước suy tính trong đầu hoàn toàn là một khoảng trống. Chỉ tồn tại một mục đích duy nhất là phải chiếm được trái tim của thằng Third. Đến giờ phút này thì tôi nghĩ mục đích không còn quan trọng nữa. Tất cả nằm ở chỗ hiện tại tôi làm cách nào để chinh phục thằng bạn này thì đúng hơn. Đó như thể là nhiệm vụ quan trọng nhất của cuộc đời tôi.

Như mọi lần, thằng Third vẫn là người lái xe đưa tôi đi. Ngay khi ngồi yên vị trên xe, chúng tôi quay đầu đi về hướng trường đại học như thường ngày vì hôm nay tôi có công việc đầu tiên cùng team âm thanh trong suốt 1 tháng qua. Nào là chọn nhạc, cắt ghép, thêm thắt âm thanh trong từng phân cảnh. Tất cả cứ gọi là phần công việc gây ra sự căng thẳng cực độ.

"Đừng có đổi bài của tao nữa." Sự yên tĩnh bao trùm trong chốc lát thì cái người bên cạnh đang lái xe lên tiếng. Tôi chợt nhận ra ngón tay mình đã giơ ra gần nút đổi bài từ lúc nào.

"Tao chưa kịp làm gì mà. Làm gì mà to tiếng thế." Tao chọc chơi thôi mà...

"Tao đang thưởng thức âm nhạc. Đừng có phá đám."

"..." Tôi không nói gì ngoài việc chăm chú quan sát nó từ đầu đến chân. Một cảm xúc gì đó, có thể là...niềm yêu mến dành cho sự dễ thương mà tôi vừa mới được tận mắt chứng kiến chăng?

"Sao tay mày trắng quá vậy?"

"Không cần mày quan tâm."

"Mắt m��y cũng đẹp nữa. Làm người yêu anh không cưng?"

"Mày thôi cái trò trêu hoa ghẹo nguyệt đó đi đã." Thằng Third lườm tôi một cái sắc lẹm trước khi nhanh chóng lấy lại sự tập trung với con đường trước mặt.

"Ngưng rồi."

"Tao thấy mày vẫn đang làm đó thôi."

"Cái này không phải trêu ghẹo, cái này là thật lòng."

"Bạn chơi hả?"

"Thì chơi với nhau hơn 2 năm rồi. Bây giờ chán nên hết chơi."

"..."

"Đổi qua thành chăm sóc."

"Mày vẫn chứng nào tật nấy."

"Vậy thì chúng ta cùng chăm sóc nhau."

Tôi không muốn phần ký ức là những tấm ảnh chụp cùng nhau 10 năm về sau. Tôi chỉ muốn phần ký ức mà chúng tôi thật sự trải qua cùng nhau mà không cần đến những tấm ảnh để lưu giữ. Mỗi ngày gặp nhau có thể sẽ chán đấy nhưng đến lúc đó chắc là quan hệ bền chặt chết đi được.

Xe chạy băng băng trên đường với vận tốc 80km/h. Tiếng nhạc xập xình văng vẳng bên tai nhưng chúng tôi không nói gì với nhau nhiều hơn thế. Tựa như là...mỗi người mang theo một hoài bão cho tương lai của mình. Tôi không biết tương lai của thằng Third có tôi trong đó hay không nhưng với tôi...

Nó chính là nguyên liệu để tôi hoàn thành giấc mơ và hi vọng một ngày nó sẽ thành sự thật.

Không khí trong phòng tập hôm nay ngập tràn sự nhộn nhạo vì staff của các khâu lần đầu tiên hội họp. Từ tổ âm thanh, ánh sáng, dàn cảnh cho đến hình ảnh, cho dù mới chỉ được 10% tiến độ công việc.

"Kai! N'Kaiiiiiiiii." Sau khi bước vào trong cùng thằng Third, chị bên tổ acting lớn tiếng gọi tên tôi. Khuôn mặt của mọi người ai cũng đều háo hức. Mấy đứa diễn viên đang ngồi trước màn hình laptop, dường như đang làm trò gì đó vui lắm.

"Kai ra đây chút xíu nào. Bây giờ chúng ta đang livestream nói chuyện với fan của vở kịch."

"Em có phải nam chính đâu."

"Thì ra chào hỏi đã. Fanclub lo lắng lắm đấy." Tôi quay sang hướng thằng Third như dò hỏi. Người kia gật đầu thay cho câu trả lời. Giờ đi đâu cũng phải xin phép vợ hết. Tôi lết từng bước qua chỗ tiền bối năm tư và mấy đứa diễn viên hậu bối mới đang ngồi trước màn hình.

"Kai, đây là N'Fan năm nhất người sẽ thay mày đảm nhận vai nam chính."

"Em chào anh." Người trước mặt đưa tay ra chắp lại. Mặt mũi nó cũng không khó coi, tướng chuẩn. Hình như không phải là một trong mấy đứa cast vai chính hồi trước. Không biết P'Baibua kiếm đâu ra.

"Các bạn khác ra tập trước đi nhé. Kai live xong chị sẽ gọi qua." Giống như tôi vừa đến thì mọi người né đi hết vậy.

"Ngồi đi N'Kai. Bây giờ mấy người kia đều đã trò chuyện với người xem cả rồi. Chị sẽ có câu hỏi để chúng ta giải đáp cùng nhau rồi hẵng trả lời câu hỏi của các bạn nhé." Tôi ngồi xuống chiếc ghế để trống từ đầu. Rốt cuộc cũng ngồi chính giữa nhìn mặt mình phản chiếu qua màn hình.

P'Baibua không ra cùng mà chính là người cầm bảng câu hỏi sau laptop và vì không có ai báo trước rằng hôm nay sẽ có livestream trên fanpage nên tôi sợ rằng mấy người đó sẽ đưa ra mấy câu hỏi hóc búa bắt tôi trả lời. Kỳ này bóc mẽ kha khá bí mật của tao rồi đây.

"Giới thiệu bản thân đi nào." Tiếng đàn chị năm tư nói câu chào với mọi người trong màn hình.

"Xin chào, tôi là Kai Khunpol."

"Có nhiều bạn thắc mắc là tại sao chúng ta lại đổi nam chính. Hay là có gì mờ ám?" Để bố mày đạp cho phát ngay chỗ hiểm nhé thằng cha Berm. Chuyện xấu xa toàn vu cho mấy đứa đẹp trai.

"Do xảy ra tai nạn nên gãy chân bó bột mấy tháng. Xin lỗi đã làm mọi người thất vọng." Bình luận nhảy loạn xạ trên màn hình. Có cái hỏi han nhắn nhủ tao chăm sóc bản thân. Có cái chửi. Kiện cáo tao cũng có.

Toát mồ hôi một chút.

"Nếu có cơ hội diễn lần nữa, muốn nhận vai nào?" Câu hỏi được gửi tới tiếp sau khi tôi trả lời xong câu đầu tiên.

"Bạn trai của người viết kịch bản."

"...!"

"Ý em là biên kịch có thể viết cho em một vai đẹp trai tốt bụng ấy mà."

"Ồoooooo." Xung quanh toàn là tiếng la ó, ch�� có P'Baibua là bênh vực tôi. Tao trả lời như vậy đó thì sao.

"Châm ngôn của Kai là gì?"

"Dù anh hơi ngu một tí nhưng hàng anh vẫn ngon hơn thằng khác."

Một phát!

"Máaaaaaaa." Lần này comment phải gọi là bùng nổ. Không phải khen mà là chửi. Cả đám ghệ cũ bị mấy em mới đẩy post ra sau vì chưa từng gặp "thiên tằm biến" của tôi và chắc vẫn còn đang mê mẩn cái mã đẹp đẽ của tôi.

"Chị hết câu hỏi rồi. Em có 10 phút để trả lời câu hỏi của fanclub đó Kai. Tranh thủ nhé." Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nh��ng người đang đứng từ xa nhìn bắt đầu chia ra tập kịch, bỏ mặc tôi ngồi nói chuyện một mình như người điên trước màn hình laptop.

"Dù gì chúng ta cũng có 10 phút, ai muốn hỏi gì thì hỏi đi nào." Mới nói vậy thôi là tới tấp không thèm nể mặt ai luôn. Tôi đành phải chọn ra vài bình luận đặc biệt để trả lời. Bình luận cần né ra số một đó là của đám ghệ cũ bị tôi cắt đứt liên lạc không báo trước.

"Ra quán nhậu có gặp được P'Kai không ạ?"

"Không nha. Chân gãy bác sĩ dặn kiêng đồ có cồn."

"Giới thiệu cho em bộ phim P'Kai thích đi."

"Star war."

"Chawee đâu rồi?"

"Đem đi sửa rồi, đang ở tiệm."

"Kai nhớ chăm sóc bản thân nhé, mình lo lắng lắm. Nhanh khoẻ nha."

"Có người động viên tất nhiên sẽ mau khỏi."

"Chân đau như thế để Asa qua đưa đón được không?"

"Có người đưa đón rồi." Nói rồi quay sang nhìn người đang khoanh tay nói chuyện với đạo diễn là P'Shayne. Nhưng trong tầm mắt của tôi vẫn lọt vào tên tình địch số một là thằng cha Un đang đứng xà nẹo ở đó thấy mà ngứa mắt.

Mày tới hồi nào, đúng bực mình!

"Sắp tới gặp cậu ở đâu đây? Quán rượu không được nữa rồi."

"Khu nhà khoa Nghệ thuật Truyền thông nhé, lúc nào cũng có mặt."

""Băng man rợ" ngầu quá, nhất là P'Bone."

"Đi mà nói với nó, thấy bây giờ nó đang cà lăm đó."

"Thân với ai nhất trong "băng man rợ"?"

"Thachapol Third nha..."

"Hoa hồng có gai giống cái gì?"

"Mẹ thằng quần!"

Giọng cười lớn dần vang lên từ phía sau phòng. Bạn cùng khoa với tôi tụ lại thành một nhóm lớn. Đoán là tụi nó đang sung sướng với việc trêu chọc tôi lắm. Mà một điều chắc chắn đó là không ngầu được nữa rồi, mẹ nó phát bực.

Bình luận lại tiếp tục nhảy lên không ngớt. Toàn là hỏi về các mối quan hệ vừa qua mà có lẽ hoàn toàn là lỗi của tôi khi không nói ra lý do của việc lặn mất tăm. Thật sự lúc đó quen đúng nhiều luôn. Có vài người cả hai bên đều không nghiêm túc nên cắt đứt dễ dàng. Đến bây giờ mới biết thì ra không hề dễ dàng chút nào...

Vậy cho nên nếu muốn cắt đứt hoàn toàn thì phải trả lời dứt khoát cho xong vụ này.

"Anh có người yêu chưa?"

"Vẫn chưa có ai."

"Sao lại khoá số điện thoại và cả Line?"

"Gác kiếm rồi. Vì đã gặp được người muốn quen nghiêm túc."

"Có tin vào cung hoàng đạo không?"

"Không tin."

"Người anh muốn nghiêm túc là ai?"

"Không nói."

"Người ta nói nếu gấp được 1000 ngôi sao tặng cho người mình thích thì tình yêu sẽ được như nguyện ước."

"Người ta là ai? Tôi không biết gấp, không có chu đáo chi tiết như thế."

Tôi cứ trả lời liên tiếp cho đến khi gặp câu hỏi này...

"Từng làm trò 10 giây với người mình thích như trong phim "Bạn thân" chưa?"

"Chưa."

Trong phim "Bạn thân", nếu đếm nhẩm từ 1 đến 10 với người đang ngủ mà người ấy tỉnh dậy ngay lúc đó thì nghĩa là người ấy cũng thích mình.

"Chơi thử đi."

"Trong phòng ngủ không có ai."

"Chơi với người đang xem nè."

"Nhây thật. Xem như là countdown nhé. Chắc là hết thời gian luôn rồi." Tôi hít vào một hơi, trong bụng nghĩ thầm tại sao tao phải chơi mấy trò như vầy, đúng là lắm chuyện.

"1...2...3...4...5..." Mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Tiến độ đếm số dường như nhanh hơn bình thường.

Có nhiều thêm nữa những comment đếm cùng. Ờ! Vui lắm.

"6..."

"7..."

Có cần nghiêm túc như vậy không?

"8"

Ai tin chắc là điên rồi.

"9"

"10 phút rồi Kai."