Chereads / Thuyết Theo Đuổi Cậu / Chapter 9 - chương 8

Chapter 9 - chương 8

Mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào mũi. Tôi nhìn về phía cái bàn ăn nhỏ nhỏ. Một tô Khao Tom đang để trên đó, bên cạnh là ly nước. Hơn nữa, người làm còn đứng đó nở nụ cười mời gọi.

"Không. Thằng Too chắc là sắp đến rồi."

"Thì kêu nó lên đây. Mày vẫn chưa ăn sáng mà."

"Tao muốn về, Kai. Để bữa sau đi." Nói xong câu tôi liền quơ điện thoại, đeo giày vào rồi bước thật nhanh ra khỏi phòng. Dù thấy hành động của mình có phần hơi quá đáng nhưng vậy cũng tốt. Một chút thời gian sẽ chữa lành cho cả hai.

Sau khi ra khỏi phòng tôi cũng vừa hay nhìn thấy thằng bạn thân là thằng Too lái xe đến chờ tôi sẵn ở dưới. Để thằng Kai không theo xuống tôi phải vội vàng leo lên xe và giục thằng Too lái càng nhanh càng tốt. Chúng tôi im lặng một lúc. Tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc khiến cho bầu không khí khá lên một chút nhưng mẹ nó cũng không thể che giấu sự tò mò của người đang lái xe bên cạnh.

"Nói chuyện rõ ràng với nhau chưa? Nhưng xem tình hình thì hình như còn nghiêm trọng hơn trước."

"Thằng Bone sao rồi?" Không muốn trả lời, tôi đành phải đổi chủ đề ngay lập tức.

"Thì dập mặt chứ sao còn hỏi. Nó rống thảm thiết đến mức tao phải tống vô bệnh viện."

"Xin lỗi nó hộ tao nhé."

"Mày nghĩ sao mà đi hôn nó? Trả đũa thằng Kai hả?"

"..." Lại im lặng. Nhắc tới thằng Kai làm gì cho con tim nhức nhối.

"Tối qua tao gọi cho đám ăn nhậu kia hỏi sự tình rồi."

"Tao không muốn nghe."

"N'Ching Ching là người nhào vô thằng Kai. Tao không muốn hai đứa mày hiểu lầm nhau chỉ vì chuyện như thế."

"Chỉ như thế ư? Tao tận mắt thấy hai đứa nó nút môi nhau."

"Tụi nó bảo mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp nhoáng. Đang yên đang lành thì N'Ching Ching nhào lên rồi đè thằng Kai ra hôn mà. Không có dạo đầu, không có báo trước. Là ai thì cũng không đề phòng kịp. Mày xui cái là nhìn thấy ngay khúc gay cấn."

"Vậy sao nó không biện hộ với tao bằng lý do này?"

"Nếu nó nói mày có tin không? Như thằng Kai ai cũng không muốn tin đâu."

"Ờ đó. Nhiều hành động khác nhau đã tố cáo nó." Tôi nhớ từ khi con bé đó gia nhập tổ âm thanh, nhiều lần tôi thấy thằng Kai có hành động khác lạ hơn bình thường. Cả sự xuất hiện của cô ta đến sự thân thiết hơn mức cần thiết. Nhiều việc khiến tôi không thể nào suy nghĩ tích cực được.

"Giờ mày tính sao?" Thằng Too quay qua nhìn tôi trước khi đổi sang tập trung nhìn đường.

"Tao sẽ dứt khoát. Chắc chỉ có thể làm bạn thôi."

"Tiếc quá vậy. Đã đi cùng nhau xa đến như thế, cuối cùng cũng vẫn trở lại làm bạn."

"Còn hơn là phải đau khổ."

"Không cho nó cơ hội sao?"

"Từng cho rồi. Không biết quý trọng thì nên kết thúc."

"Tội nghiệp thằng Kai mà."

"Tội nghiệp tao đi."

"Hớiiiiiiiiiiii, tại sao yêu một người lại mệt mỏi như vậy chứ? Không yêu đương gì như tao còn tốt hơn."

"Nếu chọn được thì tao cũng không muốn yêu ai đâu."

Xe chạy bon bon trên đường cùng với sự hỗn loạn trong tim. Tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp thằng Kai, cùng với đó là vô vàn những câu hỏi. Ai có thể cưỡng ép không cho bắt đầu tình yêu mới với m���t người được. Nhưng nếu đã yêu được thì cũng nên buông bỏ được.

Tôi không muốn gặp thằng Kai nhưng cuối cùng cũng phải chạm mặt nó vào sáng thứ hai. Sau khi hết tiết chúng tôi tách ra làm nhiệm vụ của mình trong tổ kịch của khoa.

P'Shayne chết tiệt là người đầu tiên bước tới vỗ vai tôi, theo sau là P'Un. Đoán là có lẽ cả hai đã biết sự việc xảy ra tối hôm thứ sáu rồi đây. Nhìn ra được từ bầu không khí u ám từ tất cả các tổ, đặc biệt là tổ âm thanh khi lúc này tôi thấy thằng Kai đang đeo bảng cấm làm phiền cách xa đàn em tên Ching Ching cả thước.

"Sao rồi. Hòa nhau chưa?" Câu hỏi xã giao phát ra từ miệng đạo diễn thân gấu.

"Cũng không có gì. Tất cả vẫn như cũ."

"Vậy hả? Nói mấy câu đó có thấy đau lòng không?"

"Anh còn nhớ câu chuyện chúng ta đã từng nói không? Chuyện một người bạn từng dừng chân để nghiêm túc yêu một người. Bây giờ thằng Kai là người không dừng lại được."

"Tao thấy nó cũng dừng rồi mà. Chuyện tối đó mày hiểu lầm mà không phải sao?"

"Nếu không phải nó tự dây vào thì có lẽ em đã tin như vậy. Nhưng lại không phải như thế." Trọng điểm đó là nó cứ luẩn quẩn trong một chuyện cũ rích và hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu không biến mất.

May đến thế nào khi hiện tại chúng tôi vẫn chưa quen nhau. Vì nếu chúng tôi tiến xa hơn thế này, đến lúc biết được sự thật là thằng Kai không thật lòng yêu tôi thì còn tổn thương đến mức nào.

"Lộn xộn quá mày. Cần tao gọi Ching Ching ra nói cho rõ không?"

"Ê! Không cần."

"Tình yêu là phải có trở ngại."

"Nhưng nếu cứ lập đi lập lại thì mẹ nó, không gọi là trở ngại đâu. Gọi là khốn nạn."

"Thôi nào. Dù sao tao cũng về team mày. Có gì cần giúp thì nói. Hay bảo thằng Un trả thù cho mày cũng được." Người được nhắc đến mỉm cười, giơ ngón tay lên làm bộ dạng tham gia.

Ôiiiiiiiiiiii, cho P'Un đi gây chuyện thì cuối cùng chờ ra bồn nước của khoa mà nhặt xác thằng Kai thì có.

Đàn anh năm tư rời đi. Tôi quăng người ngồi xuống một góc phòng. Cầm điện thoại lên dạo tin tức vì đang rảnh, còn đang định lát nữa sẽ qua phụ tổ nghệ thuật làm đạo cụ. Nhưng trước khi đến lúc đó tôi phải đối đầu với tiếng vỗ tay của người đang bước tới từ xa xa cùng với một nụ cười.

"Cho ngồi chung với." Thanh âm trầm thấp xin xỏ. Gần như không cần tôi đáp lời nó đã tự động đặt mông xuống.

"Rảnh hả? Nghe nói ngày mai thu âm rồi mà."

"Thu âm không phải nhiệm vụ của tao. Đói không? Tao có bánh này."

"Xin lỗi thằng Bone chưa?" Tôi đổi chủ đề một cách nhanh chóng.

"Xin lỗi rồi."

"Tốt rồi. Tao qua kia phụ tổ nghệ thuật đây. Mày...đi cùng không?" Ghét bản thân lỡ miệng nói ra câu đó ghê. Gương mặt đẹp trai nở nụ cười vui vẻ rồi gật đầu lia lịa một cách sung sướng.

Chúng tôi ra phía sau lưng toà nhà khoa. Một nhóm lớn của tổ nghệ thuật đang bận bịu với việc dựng phông cảnh. Dù đã thuê người có chuyên môn đến làm nhiều cảnh lớn nhưng do ngân sách có hạn nên phần việc chúng tôi cần phải làm vẫn còn rất nhiều.

"Ơ thằng Third, thằng Kai. Ngọn gió nào thổi tới thế này?" Thằng bạn làm nhiệm vụ này ngay từ đầu chào hỏi.

"Rảnh việc nên qua phụ một tay. Có gì cho tao thể hiện tài năng không?" Tôi hỏi. Thằng bạn cũng vui lòng chỉ cho tôi chỗ dựng phân cảnh lớn toàn là gỗ là gỗ.

Thằng trâuuuuuuuu, tụi mày chưa làm cái mẹ gì hết.

"Sơn nền cho tụi tao trước đi. Sơn màu trắng ở kế bên cột. Cọ cũng ở đó luôn. Cảm ơn nhiều nhé." Nói rồi quay sang sơn nền hình trường học một cách chăm chú. Tôi nhìn thằng Kai đi khỏi trước khi đôi chân dài xách tới một thùng màu sơn to để ngay sát tôi.

"Cái cọ có nhiêu đây à." Lỡ miệng nói một cách chán nản. Kiểu này sơn ba ngày mới xong.

"Để tao giúp. Tao sơn nhanh."

Chúng tôi ngồi chồm hổm trên tấm gỗ rồi chú tâm quét sơn trắng lên các góc. Trong lúc đó thằng Kai gợi chuyện cho tôi nói liên tục cho đến khi dừng lại ở chuy���n phim ngắn mà chúng tôi lên kế hoạch sẽ làm.

"Tao nghĩ lùi thời gian ngồi xe lửa cho sớm hơn đi. Tao xem lịch rồi. Đầu tháng sau là kỳ nghỉ dài năm ngày. Chúng ta nên thắt chặt tình bạn đi."

"Hỏi thằng Too và thằng Bone chưa?"

"Chưa. Tao nói với mày là người đầu tiên. Để chúng ta có thể đi chơi cùng nhau."

"Có phải đi làm việc không đây?"

"Vừa làm việc vừa đi chơi."

"Nếu tụi nó đồng ý thì tao sao cũng được."

"Yes." Có hồi từng bàn với nhau là hết kỳ sẽ ngồi tàu lửa đi từ Bangkok đến Surat Thani. Trong lúc đi sẽ dành thời gian viết screenplay rồi góp ý kiến, lỡ đâu sẽ nghĩ được ý tưởng gì đó hay ho.

Nếu đổi sang đi sớm, nhiều lúc tâm trạng mọi người sẽ khá hơn vì được nghỉ ngơi. Công việc của khoa thời gian này phải n��i là có hơi vất vả. Dù không có thi cử nhưng vở kịch cũng gần đến ngày diễn. Nếu xong việc rồi thì đưa bản thân tránh xa phiền phức tính ra là chuyện tốt.

"Vậy có người khác đi chung không?" Tôi hỏi thằng Kai tiếp.

"Không. Chỉ có chúng ta."

"Vậy đem chuyện này qua Line nói. Còn không thì gặp thằng Too và thằng Bone rồi hỏi thử tụi nó."

"Không có việc gì, chỉ cần mày ok là được rồi."

"Ừm."

"Third..."

"Sao?"

"Mày nói tao chỉ yêu bản thân ấy, mày nói đúng." Bàn tay dày vẫn khuấy cọ rồi nhúng xuống quét lên tấm gỗ một cách thuần thục. Nó không ngước mặt lên nhìn tôi nhưng tôi biết chủ nhân của câu nói đó đang có tâm trạng gì. "Tao yêu bản thân, tao ích kỷ. Và chính vì sự ích kỷ đó mà tao níu kéo mày. Vì mày ở đây tao mới hạnh phúc. Nếu không có mày có lẽ tao không sống nổi."

"Mày không sai khi suy nghĩ như vậy. Nhưng đợi đến một ngày mày muốn cho tao hạnh phúc mà không có mày trong đó đi. Lúc đó chúng ta sẽ nói tiếp. Bây giờ thì cứ làm bạn đã." Không cần tiến triển hơn thế này. Dừng lại đây là đủ rồi.

"Mày sẽ đợi tao đúng không?"

"Không biết nữa."

"Nhưng tao sẽ đợi mày."

"Đừng nói như kiểu ép buộc tao. Nếu ngày nào đó mày gặp được người tốt hơn tao thì hãy đi đi. Tao không muốn cản trở mày." Biết đâu mai này thằng Kai sẽ gặp được một người chấp nhận mọi mặt của nó, yêu con người của nó hơn tôi thì sao.

Vì từ lúc xảy ra chuyện đêm hôm đó, cảm xúc của tôi vẫn chưa trở lại như cũ.

Rrrr..!

Lần thứ ba tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi nhìn cái tên hiển thị trên màn hình rồi thở dài một hơi. Giả vờ không nghe máy nữa thì mệt mỏi với việc bị tiếng chuông từ cái người thích làm phiền tra tấn nên quyết định miễn cưỡng mà nhấc máy.

"Sao hả?" Nói xong rồi liếc nhìn đồng hồ trên tường. Bây giờ kim đồng hồ cũng đã nhích qua con số hơn 11 giờ đêm.

[Xếp đồ xong chưa? Háo hức ghê. Mai là đi rồi.]

Thằng Kai trả lời với tâm trạng vô cùng tốt. Phải rồi! Ngày mai là kỳ nghỉ dài ngày mà chúng tôi đã lên kế hoạch sẽ ngồi tàu lửa đi chơi để xem xét bối cảnh và thử viết kịch bản cho phim ngắn vào kỳ sau. Thằng Too và thằng Bone đã đồng ý rồi nhưng điều duy nhất mà tôi chưa nói đó là...

Chuyến đi này sẽ không có tôi.

Chắc chắn là tôi phải nói với thằng Too trước rồi. Nó thông cảm và quyết định sẽ đi ba đứa mà không nói với thằng Kai. Có thể là tôi vô trách nhiệm, quá cẩn trọng với cảm xúc của mình nhưng sẽ không ok mấy khi trong suốt năm ngày này chúng tôi phải ở cùng nhau với tâm trạng khó xử.

"Ừm, xếp xong rồi." Tôi nói dối một cách trắng trợn.

Nhưng nếu nói sự thật vào lúc này, nếu không hủy chuyến đi thì thằng Kai cũng sẽ lẽo đẽo theo tới tận phòng cho xem, mà điều đó thì tôi không hề muốn chút nào.

[Tao đem theo nhiều bộ lắm. Có quần để nghịch nước nè, máy ảnh nè. Có cần mang áo mưa không nhỉ?]

"Tùy mày."

Cảm thấy có lỗi trong tim quá.

[Sạc dự phòng cũng sạc đầy đủ rồi. Ipod để nghe nhạc. Guitar mộc. Bánh kẹo cũng đầy balô đề phòng mày đói. Có mang sổ tay để mày nghĩ ra gì thì ghi chú lại. Third, mày cần thêm gì không?]

"Kh...Không." Sao tôi lại có cảm giác muốn khóc nhỉ? Chỉ vì không được đi chơi cùng mày sao Kai?

[Chết tiệt. Tao có cần mang Macbook theo không ta?]

"Tùy mày."

[Khoan. Mắt kính với nón. Bàn chải đánh răng. Kem đánh răng nữa. Ôiiiiiiiiiii.] Người kia tíu ta tíu tít cùng với tiếng lục đục giống như là đang gấp gáp chuẩn bị đồ đạc.

"Chuẩn bị xong thì mày đi ngủ đi. Ngày mai còn đi sớm."

[Tao không ngủ đâu. Để lên tàu rồi ngủ.]

Đôi khi tôi có cảm giác mình đúng là thằng bạn khốn nạn. Đừng nói thằng Kai, tôi đây mới chính là người chỉ yêu bản thân. Chỉ quan tâm bản thân mình, trong khi đối phương đang líu lo một cách vui vẻ thì tôi lại ngồi yên trên giường nói chuyện điện thoại.

"Còn mấy tiếng nữa lận."

[Vậy mày chúc tao ngủ ngon đi.]

"Ừm, ngủ ngon."

[Ngủ ngon.]

Tôi là người cúp máy trước nhưng không nhịn được mà cứ nhìn chằm chằm cái điện thoại. Đêm nay có lẽ lại là một đêm vô cùng bức rức và khó chịu trong lòng. Chúng tôi hiếm khi có chuyến đi nghỉ dài cùng nhau giữa các thành viên trong nhóm. Lần này tôi cảm thấy có lỗi không ít khi phải thất hứa. Chỉ là...

Kệ mẹ nó đi. Thả mình xuống gối rồi nhắm mắt. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Rrrr..!

8 giờ rưỡi tiếng chuông làm nhiệm vụ báo thức khiến tôi phải nhấc người ra khỏi giường. Ngay khi thấy hiển thị tên của thằng Kai, tôi liền giả điếc đợi cho đối phương tự ngắt máy.

Nó làm ồn khoảng hai, ba lần đến khi tôi tin chắc hai thằng bạn kia đã nhập bọn rồi mới tắt máy để không ai làm phiền được.

Đến chiều tiếng gõ cửa vang lên. Tôi ra mở cửa trước khi thấy thằng bạn th��n đang đứng một bên nở nụ cười trước mặt.

"Thằng Too!"

"Ờ tao nè. Có gì ăn không? Đói thấy mẹ." Nó xông thẳng vào trong. Tôi còn chưa kịp định thần. Tình huống lúc này nhìn thế nào cũng không khớp với chuyến đi. Quan trọng bây giờ đã là xế chiều rồi.

"Khoan đã. Mày không đi Surat Thani hả?"

"Surat Thani gì? Tao mới dậy. Vừa hay thấy mày ở một mình nên qua bầu bạn."

"..."

"Tối qua tao gọi điện nói cho thằng Bone rồi. Nó cũng hiểu ý mà."

"Vậy mày đã nói với thằng Bone là chuyến này tao không đi chưa?"

"Không. Nhưng có lẽ nó cũng biết mày không thoải mái. Kiếm gì cho tao ăn đi." Bị lèo nhèo quá nên tôi đành phải vào bếp làm đại mấy món đơn giản cho thằng bạn thân dậy muộn lót dạ. Trong lòng vẫn thầm lo lắng cho hai thằng bạn. Không biết sống chết ra sao rồi.

"Mày có mở điện thoại không đó?"

"Không. Sợ thằng Kai gọi đến." Thằng Too trả lời trong khi hút rột rột mấy sợi mỳ một cách ngon lành. Trốn tránh phiền hà y chang tao. Sợ nó mà về thì đè đầu hai đứa ra xử mất.

"Đúng ác luôn."

"Mai hẵng mở máy nghe nó chửi. Đến lúc đó chắc tâm trạng cũng tốt hơn vì đặt chân tới biển rồi."

"Mong là như mày nói."

"Ờ, biết gì chưa? N'Ching Ching rút khỏi team rồi đó."

"Sao thế?"

"Bị tổ âm thanh tẩy chay. Mẹ...Cho em nó biết "dám chơi dám chịu" với thằng Kai là như thế nào. Nếu ở lại thì còn bị đem ra bàn tán dài dài."

"Ừm." Tôi vừa nghe vừa gật gù mà không thể hiện ý kiến gì cả. Nhiều người khuyên tôi không nên suy nghĩ nhiều vì thằng Kai không có dây vào vụ này. Nhưng có hiểu không là hình ảnh đó cứ hiện lên trước mắt tôi.

"Tha thứ cho nó đi. Tao chưa từng thấy nó nghiêm túc với ai như với mày đâu."

"Thử bị giống tao đi."

"Ok tao không nhiều chuyện nữa. Đi làm thêm một tô mỳ nữa coi. Đói đến nỗi nhai đầu mày được luôn đây." Tôi làm mặt khinh bỉ nhưng cũng ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của thằng bạn thân. Thằng Too ăn đến mức no lặc lè, rửa ráy bát đĩa xong xuôi thì nó tót đi tắm rửa sửa soạn. Gõ cửa phòng một lần nữa là để rủ ra ngoài chơi và đi xem phim khuya.

Chúng tôi giải tán khi kim đồng hồ chỉ sang con số một. Sau khi đóng cửa phòng mỗi người rơi vào thế giới riêng của mình. Đêm đã khuya, bây giờ hai đứa kia chắc là đang gáy khò khò ở đâu đó rồi.

Cốc cốc.

Lại có tiếng gõ cửa vào lúc 3 giờ sáng. Tôi ngáp ngắn ngáp dài ra m�� cửa một cách khó chịu. Cứ tưởng đâu thằng Too thích làm phiền vào lúc đêm hôm khuya khoắt nhưng hóa ra người đứng trước mặt không phải thằng bạn chí cốt của tôi. Mà đó là...

"Thằng quần Bone!"

"Ờ tao đây. Third, mày không đi chơi với thằng Kai à?"

"Không. Nhưng sao mày lại đứng đây?" Không biết biểu cảm của bản thân như thế nào nhưng trái tim đập thình thịch và thắt lại như không thở nổi ngay lúc này khiến tôi nghĩ tới một người.

"Tao nên hỏi mày mới phải. Tao muốn hai đứa mày làm lành với nhau nên mới không đi."

"Thằng quầnnnnnn." Tôi lớn tiếng chửi thề. Vội vàng quơ lấy chiếc điện thoại đang tắt ngúm cùng chìa khóa xe.

"Đợi đã, Third. Mày đi đâu?"

"Ga tàu."

"Bây giờ á? Tao nghĩ thằng Kai chắc là về phòng rồi cũng nên. Mày thử gọi cho nó đã."

"Ừ nhỉ." Tôi đột nhiên tỉnh táo lại nên sốt ruột đứng trước cửa phòng mở điện thoại lên. Không có cuộc gọi nhỡ dù chỉ là một cuộc. Đoán là cái tên cao cao đó đã đi về rồi. Nhưng để chắc chắn thì tôi cứ gọi kiểm tra xem.

Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...

"Không nghe máy. Dù gì tao cũng phải ra ga tàu xem sao. Còn mày mau đánh thức thằng Too dậy rồi qua phòng nó xem. Có tin tức gì thì gọi cho tao."

"Ok."

Mỗi người một hướng. Tôi nhảy vào xe riêng trước khi đạp ga hướng thẳng đến nơi cần đến. Thầm cầu nguyện trong lòng rằng thằng Kai không ở đó. Từ 8 giờ sáng hôm trước đến 3 giờ sáng hôm sau, không có ai điên mà đợi đâu. Không có...

Vừa tới nơi, nơi đầu tiên mà tôi chạy nhào tới ch��nh là chỗ mà chúng tôi hẹn nhau. Và điều tôi nhìn thấy chính là nó thật sự vẫn đang chờ ở đó.

"Kai."

Chủ nhân cái tên vội quay sang. Thân hình cao cao khoác lên mình cái áo Hawaii màu xanh da trời và bận một cái quần short, chân mang sandal đứng ngay sân chờ. Nó ngồi lên một cái balô thật to, kế bên là lỉnh kỉnh vô số đồ đạc, nào là guitar và ty tỷ hành lý khác.

"Ô hô bắt tao đợi lâu muốn chết. Balô đâu?"

"..."

"Tao mua vé cho ba đứa mày rồi nhưng bây giờ muộn tàu rồi. Không sao, chúng ta sẽ mua lại." Nó biết mình bị bỏ rơi nhưng vẫn trả lời rồi miễn cưỡng nở nụ cười như mọi lần.

Lúc tìm thấy đối phương đang bắt đầu run rẩy, tự nhiên tôi cảm thấy yếu lòng đến nỗi muốn òa khóc cho cảm giác này vơi đi.

"Tao...xin lỗi."

"Không sao. Tao nghĩ mày bận việc. Tao không gọi, sợ làm phiền mày. Hơn nữa bây giờ điện thoại hết pin rồi."

"..."

"Thằng Too và thằng Bone đâu?"

"Tụi nó chưa tới." Lúc này tôi đã sánh vai cùng với thằng bạn thân cao khều. Cơ thể nó chỉ toàn nốt đỏ do bị muỗi chích. Nhìn tình trạng nó lúc này nói luôn là không ok chút nào. Nhưng tại sao lại cố mỉm cười chứ.

"Ngày mai chúng ta lại đi. Đợi chuẩn bị sẵn sàng trước đã."

"Chắc là không kịp rồi."

"Đó là chuyện ngoài ý muốn mà ha. Không sao. Nhưng nếu lần sau không muốn tao đi cùng thì cứ gọi nói trước."

"..."

"Đôi khi tao cũng quá đề cao bản thân."

"..."

"Đôi khi cũng hiểu rất rõ rằng chúng ta có thể trở về yêu nhau một lần nữa."

Và chính lúc đó, tôi vội ôm thằng Kai thật chặt cùng với việc bật khóc thật to mà không ngại ngùng gì cả...

Tôi không biết hai chúng tôi đã đứng ôm nhau bao lâu rồi buông thả cảm xúc ra sao. Thằng Kai không hề nói hay an ủi để tôi thôi nức nở. Nó chỉ đứng thật im đếm thời gian trôi qua. Đến khi chúng tôi buông nhau ra, lúc này tôi mới thấy đôi mắt của người kia đỏ hoe.

Đối phương không khóc, nhưng cái tôi thấy còn đau lòng hơn là nó cứ bù lu bù loa lên mà khóc và điều đó khiến tôi cắn rứt lương tâm vô cùng.

"Tao...không nghĩ sẽ ra như vậy." Có lẽ không còn lời bào chữa nào nữa, tôi cũng chẳng muốn phủ nhận.

"Hiểu mà."

"..."

"Vì tao xấu xa đúng không nên tụi mày mới không thèm tới?" Vừa dứt câu, gương mặt đẹp trai kia cười nhạt một cái mang theo sự tổn thương và nỗi tủi thân khiến tôi cảm thấy có lỗi vô cùng.

"Không phải. Chỉ là hiểu lầm thôi...Thằng Too và thằng Bone không cố ý. Tất cả là lỗi của tao." Nói rồi nước mắt của tôi lại tự động rơi xuống lần nữa. Thằng Kai liền đưa tay ra lau nước mắt cho tôi cùng với biểu cảm trầm ngâm.

Giờ phút này nó không còn là nó nữa, không còn là Kai của ngày xưa mà tôi quen.

"Mày không sai. Là tao tình nguyện chờ."

"..." Tôi cứng họng không nói nên lời. Bây giờ có làm gì cũng không đúng.

"Mày đi với ai tới đây?" Tông giọng trầm thấp hỏi một lần nữa.

"Một mình."

"Thế à? Vậy lái xe về cẩn thận. Nếu mai chúng ta không có kế hoạch đi thì tao nghĩ tao cũng nên về phòng thôi." Đối phương cúi xuống nhặt balô khoác lên vai rồi xách luôn mấy túi đồ. Tôi nhân cơ hội gi��t túi đàn guitar của nó rồi giữ chặt trong tay.

"Về cùng nhau đi." Trong suốt mấy tuần chúng tôi lạnh nhạt với nhau, nó làm tôi hiểu được rằng việc cưỡng ép bản thân không được phép yêu thằng Kai đau khổ ra sao. Tự ép mình đến nỗi trái tim như vỡ nát. Đây chính là cách tìm lối giải thoát cho bản thân sao?

"Tao có thể về sao?"

"Về...được." Tiếng trả lời run rẩy vượt quá tầm kiểm soát.

"Về được thật nhé?"

"Về được rồi. Mày không cần chờ nữa."

Thân hình cao cao gật gù tỏ ý đã hiểu rồi bước theo sau tôi một cách im lặng. Im lặng...đến mức cực kỳ cô độc.

Thằng Kai không đi xe. Nó tống hết đồ lên taxi rồi ngồi chờ ba thằng bạn từ 6 giờ sáng. Tối qua nó còn nói với giọng điệu háo hức. Trái ngược với lúc này, nét mặt hiện đầy lên sự cô đơn. Phải rồi. Bị bỏ rơi ở ga tàu cả một ngày trời, là tôi tôi cũng giận đến không buồn nói chuyện.

Sau khi tìm được thằng Kai tôi vội vàng liên lạc lại cho hai thằng bạn trong "băng man rợ" để tụi nó chờ sẵn ở phòng của tôi. Còn bản thân thì quay sang tập trung lái xe đưa người bị bỏ rơi về sau khi khóc hết nước mắt ở ga tàu.

Đúng là.... variety of real life mà.

"Đói không?" Mới nghĩ ra là thằng Kai chắc ngồi đợi suốt mà chưa có gì bỏ bụng nên tôi liền hỏi bằng giọng lo lắng.

"Đói chứ."

"Sáng ăn gì?"

"Không có ăn."

"Giữa ngày thì sao?"

"Sandwich. Không dám đi đâu sợ mày đến rồi không thấy tao. Điện thoại tắt máy mà." Tao lại cảm giác tội lỗi rồi.

"Vậy tạt vào ăn chút gì đi." Nói rồi bật xi nhan tấp vào lề vì mắt nhìn thấy một quán mỳ ngay bên đó. Thừa dịp đưa cái người cao cao kia kiếm gì đó lót bụng đã. Dạ dày của thằng này đúng là trâu. Nhiều lúc không có gì vào bụng tôi còn sợ nó đau dạ dày nữa cơ.

"Ăn gì?"

"Mày gọi cho tao đi." Giao trọng trách xong xuôi thì xoay người đi về phía bàn với gương mặt hốc hác, buộc tôi phải nói giùm menu đối phương hay ăn cho chủ quán.

"Không khỏe hả?"

"Không. Nhưng mày tha thứ cho tao rồi hả?"

"Tao giận mày hồi nào?"

"Hồi Ching Ching còn gì." Tôi suýt nữa thì phun. Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời, xe cộ và ánh đèn đường để lảng tránh.

Chuyện đó vẫn còn mắc lại trong tim nhưng khi nhìn thấy nó bị bỏ rơi ở ga tàu thì tôi lại quên hết sạch. Ít ra cũng chưa từng nghĩ thằng bạn sẽ bi lụy đến như vậy.

"Tất cả cố gắng của tao đều đổ sông đổ biển." Tôi cảm giác rất tệ khi nghe câu nói này của thằng bạn cao khều. Giọng nói của nó chứa đầy nỗi buồn. Thời gian qua chúng tôi đã đau đớn bao nhiêu rồi với từ "yêu".

"Có người nói với tao là cô ta xông vào mày trước. Sao lúc đó không nói?"

"Mày không tin tao đâu."

"Nhưng tao thấy tận mắt. Không muốn nghĩ đó chỉ là chuyện tình cờ."

"Chuyện không phải như vậy. Lúc đó cô ta nhảy bổ vào tao. Tao chưa bao giờ hôn đáp lại cô ta. Nhưng khi đó tao bị động nên không biết phải làm gì. Không hề mơ màng, không hề có cảm giác hưởng thụ gì ngoài từ "shock". Trước khi đẩy cô ta ra, tất cả những gì tao cố gắng làm đều không còn lại gì hết."

Đúng! Không còn bất cứ cái gì hết vào lúc ấy, dù là niềm tin mà từ trước đến giờ tôi vẫn luôn dành cho đối phương.

"Tao đúng tệ khi tự đưa mình vào tình huống đó. Đúng tệ khi đẩy cô ta ra xong tao lại có suy nghĩ giấu giếm mày vì sự ích kỷ không muốn mất mày của tao. Nhưng xủi xẻo sao mày lại có mặt ở đó. Xui xẻo sao mày lại nhìn thấy cái tồi tệ của tao."

"Tối đó nếu tao không đến cùng thằng Too, hôm nay chúng ta đã vui vẻ cùng nhau rồi cũng nên. Nhưng tao lại tiếp tục ngu ngốc."

"Tao học được rằng sau này sẽ không làm như vậy nữa. Tao sẽ không nói dối mày. Mẹ nó, đúng là không có sung sướng gì hết. Tao còn nhớ giây phút thấy mày bỏ chạy, tim tao chạy thẳng xuống mắt cá luôn."

"Hơn nữa còn thấy tao hôn thằng Bone."

"Ừm."

"Cảm giác ra sao?" Tôi chỉ muốn biết...cảm giác sầu não khi đó.

"Giận đến mức muốn giết người. Giận bản thân. Làm cái mẹ gì cũng không đúng." Là lần đầu tiên trong suốt mấy tuần qua chăng khi được ngồi nhớ về sự việc ngày hôm đó rồi nói chuyện thẳng thắn với nhau. Giải tỏa ra được cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng sao sao ấy. Hay thật ra tôi cảm thấy khó chịu suốt bấy lâu ắt hẳn xuất phát từ việc đóng kín bản thân và không chịu lắng nghe suy nghĩ của thằng Kai.

"Mỳ tới rồi đây." Nói được một chút thì mỳ được bưng tới bàn. Bàn tay dày đẩy tô mỳ của nó đến trước mặt tôi trước khi nói thật dịu dàng.

"Thêm gia vị cho tao đi."

"Tao có bạn hay có thêm một đứa con trai đây?"

"Là gì cũng được chỉ cần quan trọng đối với mày." Tao muốn nôn nên vừa bĩu môi vừa múc thêm gia vị bỏ vào. Thằng Kai không thích cái gì đó chua chua nhưng ăn được cay. Cho nên tô hủ tiếu của nó chỉ cho thêm bột ớt và nước mắm thôi.

"Xong rồi. Ăn đi."

"Cảm ơn nheeeeee." Giọng nói bắt đầu tươi tỉnh hơn ngay khi đồ ăn được đẩy tới trước mặt. Cái tên cao khều ăn uống đúng nhanh đến nỗi hết tô thứ nhất và đang đợi tô thứ hai được bưng ra. Tôi liền đẩy tô của mình sang cho nó ăn giùm.

"Thật ra có nhiều điều khiến tao không vừa lòng với mày một thời gian rồi." Và để sự tò mò không giữ trong lòng lâu hơn thế này, tôi đành mở miệng nói ra.

"Có gì thì hỏi đi."

"Hôm audition tuyển chọn ca sĩ. Tao thấy bạn bè trêu mày với con bé đàn em đó. Tao không nhớ rõ câu nói nhưng đám bạn trong tổ âm thanh nói cái gì mà mày thích nó." Dù không thấy thằng Kai có nét mặt gì nhưng nhìn tình hình thì hình như cũng khoái chí lắm.

"Cái thằng nói mới thích ấy. Nhưng không biết đẩy cho ai nên đổ qua đầu tao."

"Nhưng mày cũng không phủ nhận."

"Đợi nghe lâu lắm rồi phải không?"

"Lâu rồi."

"Thì không trả lời gì nhưng tụi trong nhóm đều biết tao làm vẻ mặt không hài lòng mà."

"Vậy còn chuyện Line. Tao thấy mày lén lút với chuyện với nó."

"Vì không muốn mày không thoải mái."

"Vậy mới làm tao không thoải mái. Vì mày chọn có bí mật với tao hơn là nói thẳng như vầy."

"Có muốn đọc không?" Bàn tay dày rút điện thoại ra từ túi quần.

"Sao nói hết pin?"

"Thấy sạc dự phòng của mày nằm ở ghế sau nên tao lấy ra cắm. Nếu nó có thể khiến chúng ta quay trở về như xưa thì mày cứ việc làm đi." Nói thật tôi không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của thằng Kai nhưng cuộc đời đó giờ của nó không có chuyện nào để tôi tin tưởng được. Nếu đây là câu trả lời khiến tôi hết đi sự ngờ vực thì không có lý do gì để phải dừng.

Trong phần contact của người trước mặt thật sự có tên của đàn em tên Ching Ching. Nhưng không giống lúc trước ở chỗ chủ nhân của Line này đã bị block rồi.

Những tin nhắn trước đây của thằng Kai nói chuyện với cô ta không nhiều lắm. Tôi kéo lên tận trên cùng để đọc những dòng tin nhắn đầu tiên cùng với cảm xúc không thể giải thích được...

ChingChing

P'Kai, em là Ching Ching đây.

Chúng ta đã gặp nhau ở phòng audition đó ạ.

K.Khunpol

Ừ.

ChingChing

Hôm nay cảm ơn nhiều lắm ạ.

Nếu có thắc mắc gì liên quan đến việc thu âm Ching hỏi P'Kai được không ạ?

K.Khunpol

Được.

ChingChing

Bây giờ anh đang làm gì thế?

K.Khunpol

Đi ngủ.

ChingChing

Vậy ạ? Vậy em không làm phiền nữa.

K.Khunpol

Ừ.

Tin nhắn ngày hôm đó kết thúc ở chỗ thằng Kai không tiếp tục nói chuyện tiếp. Hai người cũng không nói chuyện nữa cho đến sáng hôm sau. Mỗi ngày đều có tin nhắn của Ching Ching gửi đến. Thằng Kai trả lời một cách ngắn gọn như là "ừ" đến nỗi tôi đây còn cảm thấy bực mình nữa là người nói chuyện cùng.

Cho đến khi...

ChingChing

Bạn anh nói anh thích Ching.

K.Khunpol

Ai?

ChingChing

P'Mek tổ âm thanh.

K.Khunpol

Ừ, thật ra thằng Mek mới là người thích em.

Anh không thích.

Đọc đến đây tôi cảm giác hình như mình đã bỏ qua gì đó. Hay là vì trước giờ tôi đã quá bi quan nên mới không cảm nhận được thật ra tất cả mọi chuyện không tồi tệ như tôi nghĩ.

Tôi vẫn chú tâm lướt tin nhắn mà hai người nói chuyện với nhau trong suốt một tháng trước khi nhìn ra được đối phương thật sự rất thích thằng Kai. Vì nhìn từ ngôn từ và cách hỏi thăm thúc giục hơn thường lệ.

ChingChing

Hôm nay tổ âm thanh có tiệc ăn mừng.

P'Kai có đi không?

Đi nha. Có nhiều cái vui lắm.

Dạo này im ắng quá.

Anh có sao không?

P'Kai.

K.Khunpol

Hôm nay không rảnh.

Nhưng mấy người kia đi hết đó.

ChingChing

Muốn đi cùng cơ.

Lâu lâu mới được tụ tập.

Chúng ta đã vất vả nhiều rồi.

K.Khunpol

Ching, anh nghĩ...

Chúng ta đừng nói chuyện như thế này nữa.

ChingChing

Ching làm gì sai sao?

K.Khunpol

Anh có người anh thích rồi. Đang theo đuổi.

Bạn anh tên Third. Nếu Ching còn nhớ.

Anh không muốn Third không thoải mái.

ChingChing

Em hiểu rồi.

Nhưng P'Third chắc là không cấm anh đi đúng không?

Hôm nay là tiệc của tổ âm thanh.

Anh không đến sao?

Tin nhắn từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ có nhiêu đây. Cho dù thằng Kai không trả lời tin nhắn của đối phương nhưng cuối cùng nó vẫn đi ăn mừng cùng tổ âm thanh. Tôi bắt đầu chắp nối mọi chuyện lại với nhau cho đến lúc chúng tôi hiểu lầm nhau vào ngày hôm đó.

"Mày nên nói với tao sớm hơn." Tôi nói với tông giọng uể oải.

"..."

"Chúng ta cãi nhau cả tuần rồi. Mày ở cạnh bên nhưng lại giống như thật xa. Hơn nữa còn ngăn trở tao."

Vì lúc đó đau lòng quá chứ sao. Đau đến mức không muốn nghe gì cả. Chỉ có bạn bè là kiên nhẫn nói vào tai tôi những lời an ủi rằng điều tôi thấy không phải sự thật. Tôi lựa chọn chỉ nghe như vậy mà không nghĩ sẽ nghe lời giải thích từ miệng thằng Kai dù chỉ một câu.

Cuối cùng lại phát hiện ra rằng suy nghĩ đó tệ ra sao.

"Xin lỗi."

"Mày không sai, Third. Tao mới xấu xa, mày không nhớ sao?"

"Xin lỗi đã không tin mày. Và xin lỗi vì hôm nay đã bỏ rơi mày."

"Ừm...Tụi mày đứa nào cũng tắt máy. Tao lo đấy. Sợ gặp chuyện nguy hiểm."

"Mọi người đều an toàn. Thật ra chỉ là tao không muốn gặp mày."

"Đúng trọng tâm ghê. Vậy còn thằng Too và thằng Bone? Đừng nói là tụi nó cũng ghét tao."

"Không có. Thằng Too cố ý ở lại bầu bạn với tao. Còn thằng Bone hiểu tao nên mới tạo cơ hội cho chúng ta hiểu rõ nhau hơn. Cuối cùng..."

"Tao bị bỏ rơi. Cảm ơn nhéeeeeeeeeee." Người trước mặt lè lưỡi ra nói thật to. Thấy bộ dạng này tao không nghi ngờ gì nữa, muốn đòi lại nước mắt đã rơi.

"Cứ xem đó là một giấc mơ đi." Chỉ có thể an ủi như vậy thôi.

"Ác mộng hay mộng đẹp?"

"Chắc là ác mộng, vì mày đợi lâu mà."

"Không đâu. Ác mộng của tao là khi không có mày."

Dẹp đi, tao không chơi nữa. Không có gì để dìm nữa chứ gì. Bây giờ tôi vô cùng rảnh tay. Xoay người cũng không được sợ thằng Kai biết tôi mắc cỡ. Tao phân thân đi đây vì trước mặt vẫn còn cái mặt mo của nó.

"Mắc cỡ hả?"

"Không."

"Tốt rồi. Tao nói đùa thôi."

"Thằng quần."

"Nhưng nếu thật sự đư��c yêu nhau thì tao sẽ cúng cà phê với M150 vì đã giúp tao sống sót ở chỗ đón tàu đến lúc gặp mày." Đây là công thức hồi phục sức khỏe của mày đó à.

"Sao mày nói không đứng dậy đi đâu?"

"Lúc đó tiện đi tè nên tạt vô mua. Nếu không mắc tè tao cũng ngồi chỗ cũ đợi mà. Biết không? Lúc đó tao đúng giống nhân vật chính có máy quay Dolly quay mọi lúc mọi nơi."

"Cố ý nói để an ủi hay châm chích tao đấy?"

"Không có ý đó. Chỉ là để chuyến sau..."

"Hử?"

"Để chuyến sau bắt đầu lại nhé."

"Ừ."

"Mày từng nói muốn làm phim ngắn thể loại fantasy để kết thúc năm tư, còn tao thì chưa bao giờ nghĩ tới. Mãi cho đến khi ngồi đợi mày ở chỗ đón tàu thì tao nghĩ ra rồi." Tô hủ tiếu thứ ba được mang ra bàn. Thằng Kai cầm đũa lên rồi gắp sợi hủ tiếu lên cho vào miệng ngay lập tức.

"Nghĩ ra gì đó trâu bò nữa rồi hả?" Tao muốn nghe hơn là ngồi nhìn mày ăn một cách sung sướng như thế này.

"Tao muốn làm về chuyện một người con trai đang ngồi đợi người yêu mà không biết khi nào người đó xuất hiện thì đột nhiên bị giết. Tỉnh dậy thì thấy mình đang ngồi ở chỗ đón tàu. Bị bắn chết rồi cứ tỉnh đi tỉnh lại."

"Thằng quần, đó là Edge of tomorrow."

"Mục đích tao làm không phải là sao chép phim của người ta mà là muốn bêu rếu mày bắt người khác đợi hết lần này đến lần khác đó."

"Đúng đểu."

"Tao có thu âm lại đó. Muốn nghe không?"

Đến lượt tôi hồi hộp không biết sẽ bị thằng Kai chửi bằng thứ ngôn ngữ gì đây. Bị bỏ rơi gần cả ngày trời, chắc chắn phải mang theo trái tim bị tổn thương dữ dội. Thấy tin nhắn thoại lên tới con số mười thì tôi phải thốt lên "ô hô". Sao mày chửi tao không chút nể nang gì như thế kia.

"Mày có định giết tao không đó? Nhiều thấy mẹ."

"Căng thẳng đó."

Giây phút này vừa đấu tranh tư tưởng xem có nên nhấn vào tin nhắn đầu tiên hay không vừa liếc nhìn người đang cặm cụi ăn. Thằng Kai không có vẻ gì là quan tâm, tôi liền thực hiện ngay việc nghe tin nhắn trong điện thoại.

Tin nhắn thoại thứ nhất

8 giờ, đã đến thời gian hẹn. Ở đây người qua lại rất nhiều.

Tao ngồi đợi tụi mày ở chỗ đón tàu cột số 7. Làm ơn tới mau lên. Lỡ tàu bây giờ.

Tin nhắn thoại thứ hai

9 giờ, không biết đồng hồ ở nhà có chết không vì hiện tại đã đợi 2 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa chịu ló mặt. Tiếng thông báo lớn dần. Tàu mà chúng ta phải bắt đã chuyển bánh rồi. Đáng đời...T��i mày lỡ tàu rồi đó.

Tin nhắn thoại thứ ba

Thằng quần. 10 giờ rồi. Chết dí ở đâu cả đám rồi. Mau nghe máy của tao.

"Chửi hay ghê."

"Giải tỏa ấy mà."

Tin nhắn thoại thứ tư

11 giờ. Không thấy bóng dáng của đồng bọn. Hay là tao nên về làm chuyến mới nhỉ?

"Vậy sao mày không về ngay lúc đó?"

"Vì sợ nếu mày đến mà không gặp được thì sẽ buồn."

"Vậy chờ đợi như vậy thì không buồn à?"

"Nếu có người phải buồn thì hãy để người đó là tao."

Tin nhắn thoại thứ năm

Đúng 12 giờ trưa. Bụng tao réo to đến nỗi phải lấy sandwich mua cất trong balô ra gặm. Tụi mày có làm sao không? Xe bể bánh hả? Tao lo đó...

Tin nhắn thoại thứ sáu

1 giờ chiều. Tao không sợ lỡ tàu hay tàu nào xuống bến nữa. Tao chỉ sợ tụi mày không xuất hiện.

Tôi ngồi nghe hết mười tin nhắn thoại. Thằng Kai mỗi tiếng đồng hồ đều thu âm lại suy nghĩ và tình hình lúc đó. Việc chờ đợi đau khổ ra sao tôi biết rõ. Và tôi nghĩ người nói ra những điều này hẳn là đã lo lắng như thế nào khi bị bỏ rơi một mình.

Đến 6 giờ chiều, tôi không còn nghe thêm tin nhắn nào nữa.

"Điện thoại hết pin!" Tông giọng trầm thấp nói ngay.

"Vậy hả? Thu âm đến hết pin luôn."

"Không có. Tao gọi đến hết pin luôn thì có."

"Sao bảo không gọi cho tao mà?"

"Chỉ có lần đầu tiên là gọi cho mày. Biết mày tắt máy nên không gọi nữa, sợ mày thấy phiền. Nên chuyển từ gọi mày sang gọi mấy đứa trong khoa. Nhưng không ai biết mày ở đâu. Trong lòng sợ muốn chết. Sợ mày gặp nguy hiểm. Có biết trước khi ngồi chờ tao đúng sợ bị bỏ rơi. Giận mất một lúc đó."

"..."

"Nhưng sau đó tao lại thấy lo lắng cho tụi mày hơn. Sợ tụi mày gặp chuyện không may. Sợ nhiều thứ lắm. Mãi lúc sau đàn anh trong khoa gọi nói gặp mày và thằng Too ở cửa hàng, trong lòng tao cáu kỉnh lắm. Chỉ muốn bình tĩnh lại phòng khi tụi mày tới."

"Thằng quần. Mày đúng là tự dối mình."

"Sao hả? Có biết nếu điện thoại không hết pin tao sẽ nói gì với mày không?"

"Chửi tao chăng? Kiểu...câu chửi nặng nhất mà mày từng chửi." Đoán là vậy. Thằng Kai đã biết từ chiều rằng lý do tôi không đến chỗ hẹn không phải vì sự cố hay chuyện gì khẩn cấp mà chỉ là vì tôi không muốn đi.

"Vậy nghe tin nhắn thoại thứ mười một nhé."

"Thằng khốn Third!"

"..."

"Mày không sao là tốt rồi. Tao vẫn đ���i ở chỗ cũ."

Nói rồi bàn tay dày đưa ra xoa đầu tôi với sự cưng chiều và một nụ cười trên môi. Tao gần như mới là người cảm thấy tội lỗi. Giống như đang trả đũa lại vậy.

Và tôi biết...

"Đợi ở chỗ cũ" không phải nói tới ga tàu mà chính là tình cảm.

"Vậy mày có biết lúc thằng Bone bước tới gõ cửa phòng tao rồi nói nó không đi chơi với mày, lúc đó tao có cảm giác gì không?"

"Đáng đời tao hả?" Tôi lắc đầu.

"Cảm thấy đau lòng."

"..."

"Trái tim thầm nhủ mày hãy mau về đi, mong rằng mày không đợi ở đó."

"Nhưng tao vẫn chờ mày. Vì tao hi vọng dù không được đi cùng nhau nhưng ít ra chúng ra cũng có thể về cùng nhau."

"Mày đợi ở đó thật lâu thì tao mới đến."

"Ừ hứ."

"Tối nay qua phòng tao ngủ không?" Không có mời gọi nha, chỉ là hỏi...

"Tao cũng đang chờ mày nói câu đó đây. Vậy ăn xong thì về phòng mày đi. Tao buồn ngủ lắm rồi." Thằng Kai ăn nhanh hơn bình thường dù trước đây nó cũng đã ăn nhanh dữ dội rồi. Sau khi trả tiền, tôi lái xe hướng về phía chung cư nơi thằng Bone và thằng Too đang ngồi đợi.

Sau khi mở cửa bước vào, thằng Kai nhận được sự chào đón nồng hậu từ hai thằng bạn cùng với cái nhảy cẫng lên ôm chặt của tụi nó.

"Thằng trâu Kai, tao xin lỗiiiiiiiiiiiiiii."

"Buông tao ra thằng quần. Ặc! Buông!" Tôi nhìn thân hình cao cao bị lắc tới lắc lui trước khi hai đứa kia kéo nó vào phòng ngồi xuống rồi vần nhau đến mức nghe thấy tiếng gầm rú vang lên không dứt.

Ba đứa nó là tụi chơi mạnh bạo nhưng đôi lúc tao cũng nghĩ ngoài việc bị bỏ rơi ra thì tại sao cái nó nhận được còn là việc bị quần cho mém chết chứ. Xong xuôi cũng gần nửa tiếng đồng hồ. Đá nhau mất 15 phút. 15 phút còn lại thì tụi nó dành ra để chửi. Vừa mới kéo chân kéo tay ngồi nói chuyện đàng hoàng với nhau chứ đâu.

Phải cảm ơn thằng bạn trong khoa đã liên lạc cho thằng Bone. Vì sau khi mở máy nó phát hiện ra sự thật đau lòng đó là chúng tôi đã bỏ rơi thằng bạn, để nó chờ ở nhà ga cả 10 tiếng đồng hồ.

"Tóm lại là mày hết giận rồi đúng không bạn hiền?" Thằng Bone hỏi trong khi cười khiêu khích.

"Mày nghĩ tao nên trả lời thế nào hả bọn khốn nạn. Nếu mà hủy kèo thì làm ơn gọi điện báo tao một tiếng, làm người đợi chờ đúng khổ luôn."

"Thì cử thằng Third đi năn nỉ rồi còn gì. Nó lo cho mày muốn chết."

"Hồi nào chứ?" Tôi lập tức chửi. Ngồi nói chuyện ba đứa với nhau, cuối cùng cũng đá về phía tôi.

"Hồooo, lúc biết tao không đi cùng ấy, nó đúng vội vàng xách xe đi Hua Lamphong liền luôn. Ừ! Không có lo đâu ha." Mấy câu đá đểu này đúng là bản chất của thằng Bone. Cảm giác ngứa chân muốn đạp cho nó một đạp chợt trỗi dậy.

"Vậy rồi về được chưa đây? 4 giờ sáng rồi đó."

"Trời Third. Đuổi hai tụi tao đi để sweet với Khunpol hả?"

"Đừng có đùa nha Too. Tao buồn ngủ sắp chết đây. Có gì thì mai nói tiếp cũng được."

"Ok. Vậy tao đi ngủ đây. Hai tụi mày...khoan hẵng đưa đẩy nhau nha, không có cơ hội đâu." Khốn nạn! Tôi lầm bầm rủa thằng Too và thằng Bone ra đến tận cửa phòng. Không lâu sau sự im lặng lại bao trùm lên một lần nữa khi trong phòng chỉ còn lại tôi và thằng Kai đứng nhìn nhau một cách ngượng ngùng.

"Tao đi thay áo."

"Thay quần luôn đi."

"Lại nghĩ bậy bạ gì nữa đây."

"Cái gì? Tao lo cho mày mà. Sợ mùi mỳ dính vào quần." Nét mặt nó nhìn đúng gian. Tao mà tin thì đúng ngu.

"Tao tự lo."

"Thay ở đây luôn đi khỏi mất thời gian."

"Nghiệp chướng."

"Kiếm quần ngắn ngắn mặc được không? Tao

thích sexy."

"Không có."

"Quần đá bóng cũng được."

"Tao đi ngủ chứ có đi đá bóng đâu. Còn mày đi tắm rửa đi. Khăn tắm để trong tủ chỗ cũ ấy." Nói xong thì trừng mắt nhìn cho nó tắt đài đi một chút. Khoan đã! Lúc nãy gặp ở ga tàu còn giống như chó bị chủ bỏ rơi mà sao bây giờ thế trận hoàn toàn bị đảo ngược là thế nào.

"Tắm cùng nhau lần nữa không? Tao kỳ lưng cho." Khốn kiếp! Tình yêu giữa tôi và nó thật sự qua nổi sao? Nhìn tình hình này thì chắc là không nổi vì ham muốn của thằng Kai đúng thường xuyên luôn.

"Mau xách cổ đi tắm đi. Phiền phức."

"Ok ok."

"Đừng tắm lâu kẻo hư hàng đó." Tôi dập lại nó.

"Lo "em trai" tao không cứng được thì cứ nói." Thằng Kai trả lời một câu tao không thấy mắc cười chỗ nào hết. Khác suy nghĩ mời đi hướng khác. Nghĩ bậy bạ mời đi hướng này.

10 phút sau cái người cao cao bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ của tôi. Đối phương nhấn tắt công tắc đèn một cách biết điều, sau đó nhảy ùm lên giường mà không thèm hỏi ý kiến chủ nhân cái giường là tôi đây. Hơn nữa nó còn khóa tôi lại ôm vào lòng mà không thèm hỏi xem tình trạng của tao một câu.

"Tao khó chịu. Nằm yên ngủ được không?"

"Người ta đang hạnh phúc mà. Cứ tưởng phải ngủ luôn ở Hua Lamphong luôn rồi."

"Biết vậy tao để mày ngủ ở đó luôn cho xong."

"Đoán là người ở đây chắc là nằm khóc ròng ấy chứ."

"Không đến mức ủy mị sướt mướt như vậy chứ?" Dù sự thật cũng gần giống vậy đi nữa. Mất hết hình tượng cool ngầu tao xây dựng.

"Ok, mày đúng mạnh mẽ. Đúng ngầu. Vì thế nên tối nay làm ơn làm gối ôm cho tao nhé. Vừa hay tao ngủ đè lên gối ôm."

"Thằng quỷ."

"Còn nhiều điều tao thích mà mày chưa biết. Nhiều khi tao có thể đem nó vào viết trong kịch bản làm phim ngắn cho năm tư. Chẳng hạn như ngủ đè gối này, chịch trên sàn này, kĩ thuật "thế giới tươi đẹp qua bàn tay ta" này, nhìn ngực đàn bà trong NC 18+ này." Mấy cái đó là môn học quái quỷ gì chứ. Cuộc đời này tôi bị người như thế này theo đuổi thật sao hả? Quan trọng nhất là tao lại đi thích nó trước mới đau.

"Kai, mày làm ơn nói mấy chuyện này được không. Tao buồn nôn."

"Vậy muốn kể về khoảng thời gian tao thổn thức trước khi yêu mày cho nghe không?"

"Vớ vẩn."

"Yêu mày không có vớ vẩn nhé."

"Có gì kể nghe đi."

"Cảm giác lần đầu tiên biết mày thích tao ấy mà, đúng giống như sét đánh ngang tai. Không tin vào tai mình. Không chấp nhận nổi. Bối rối. Tức giận. Thật nhiều cảm xúc. Lúc đó chỉ muốn xông đến chỗ mày để nói đừng yêu tao. Tao không chăm sóc được đồ quan trọng đâu." Cảm xúc trong quá khứ lần lượt được kể ra nhưng tôi đoán đúng ngay từ đ��u rằng thằng Kai có lẽ sẽ nghĩ như vậy.

Vì thế cho nên không tranh cãi hay chất vấn lại ngoài việc im lặng lắng nghe tâm sự trong lòng của đối phương.

"Đến mức ví tiền tao còn làm mất. Xe cũng làm hư không biết bao nhiêu chiếc trước khi chạy Chawee huống chi là trái tim mày. Để tao chăm sóc, ngày nào đó chắc chắn cũng sẽ tan nát trong tay tao."

"Nát thì nát."

"Lúc đó tao tệ lắm, chấp nhận nát thật hả?"

"Tao chuẩn bị tinh thần ngay từ đầu rồi. Cho dù biết sẽ có ngày mày không nâng niu tốt trái tim tao thì đó cũng là chuyện của một mình tao. Tao yêu mày được thì phải tự chữa lành được nỗi đau. Đó là điều tao suy nghĩ đã lâu. Khác với lúc này..." Không còn giống như trước đây nữa. Việc bảo vệ bản thân của tôi không còn nằm ở việc chữa lành những gì đã trải qua mà nó chính là việc không cho nó cơ hội xảy ra đến nỗi cảm thấy còn đau hơn. Rồi sao nữa.

....Không làm được...

"Một trời một vực với bây giờ khi tao toàn tâm toàn ý yêu mày. Trong khi đó mày vẫn đang chần chừ đúng không?" Thằng Kai đang đoán tâm tư của tôi.

"Tao không chần chừ. Tao chỉ không tin mày."

"Thì tao đang chứng minh bản thân cho mày thấy đây."

"Bằng cách hôn môi với phụ nữ ư? Tao tha thứ vì thấy mày không có phản ứng lại nên mới cho cơ hội. Nếu không chắc cũng kết thúc với nhau rồi. Dù là từ "bạn" tao cũng không biết là có còn hay không?"

"May là tao vẫn nhận được cơ hội đó. Cảm ơn mày nhé Third."

"Không phải chuyện cần cảm ơn."

"Cảm ơn mà. Ít ra cũng có cơ hội để yêu."

Rồi thằng Kai lôi chuy��n xửa xừa xưa của mấy cô trong quá khứ ra kể gần cả tiếng như tên nhóc hóng hớt. Nhưng tao cũng giỏi thật khi chịu nghe đến tận bây giờ.

"Buồn ngủ chưa? Nếu buồn ngủ thì ngủ đi, không cần nghe đâu." Nó hỏi giống như biết ý, nhưng cánh tay nặng trịch vẫn ôm cứng ngắc, không mảy may thả tự do cho tôi dù chỉ một chút.

"Chưa." Dù giọng nói và ánh mắt đã chứa đầy sự mơ màng. Tại sao nhỉ, tại sao chịu đựng nghe mấy câu chuyện khùng điên của nó.

"Ngủ đi, không cần nói dối."

"Vẫn chưa buồn ngủ mà."

"Tao hỏi thật."

"Ừ."

"Tóm lại là mày muốn biết chuyện tình trường cũ hay muốn biết chuyện của tao?"

Làm như biết rõ lắm! Nhưng hình như...giống vế sau hơn chăng?

Kèo đi chơi bằng tàu lửa từ Bangkok đi Surat Thani đổ bể sau khi mỗi đứa đều hủy hẹn làm cho thằng Kai bị bỏ rơi ở ga tàu. Có biết "băng man rợ" viện cớ gì cho việc lỡ mất chuyến đi lần này không?

Trời không mưa.

Đúng vậy. Vì chuyến đi của chúng tôi phải có bạn bè, tàu lửa và mưa. Nếu không có mưa thì coi như hỏng. Đó là chuyện của một tuần trước, còn hiện tại ngày nào cũng mưa đến mức ướt sũng giày.

Cả khoa Truyền thông và tổ kịch đã lên lịch bán vé dù tiến độ của vở kịch chưa đâu vào đâu. Nhưng để kiếm được nhiều tiền nhất có thể khi kinh phí của khoa bắt đầu cạn kiệt thì chúng tôi phải mở bán đợt vé pre-sale trước.

Lần này sẽ mở order trên fanpage "vở kịch của khoa" nhưng lúc nhận vé chúng tôi sẽ chia người ra trực ở những chỗ khác nhau vừa để bán vé vừa để nhận tiền mặt ngay lúc đó luôn. Nhiệm vụ chính là của tổ PR. Nhưng bởi vì không đủ người nên phải huy động dàn diễn viên kêu gọi thêm sự chú ý. Dù là diễn viên cũ như thằng Kai cũng phải chườn mặt ra.

Trước khi mọi người tản ra để đến các điểm tập kết, chúng tôi hẹn để lấy vé mà những người đã đặt trên page giao cho họ.

"Phải hỗ trợ nhau bán cho đủ số lượng nhé. Không là lỗ vốn đó." Head, tổ PR trầm giọng nhấn mạnh. Năm nay khắc nghiệt hơn mọi năm thật.

"Thằng Fan, mày làm sao đó cho cái mặt đẹp trai của mày dụ gái đến thật đông cho tao." Nam chính của vở kịch gật gù. Tập luyện cho vở kịch chưa đủ giờ còn phải è cổ ra mời gọi dân chúng để kiếm tiền. Mất hết cả danh dự. Đúng là không dễ ăn mà.

"Xin góp ý là mỗi điểm tập kết nên có một backdrop của vở kịch để mang tính quảng bá hơn."

"Hay hay. Có ai có ý tưởng gì nữa không?"

"Em có cách. Lấy đôi NMD của thằng Kai ra bán. Dòng đó bán lại cũng được mấy nghìn baht đó."

"Hàng nhái đó cha."

"Dối trá!!"

"Tao mà lại. Kai around the world." Cuộc cãi vã của thằng Kai và thằng Too khiến cho người nghe giật tóc bứt tai. Đã không giúp còn làm mất thời gian của dân tình.

"Phiền phức quá. Mau giải tán rồi đi đi trước khi trời mưa. Trời âm u kìa." P'Shayne là người chốt câu chuyện. Chúng tôi tách ra đến các điểm tập kết đã được phân. Người nào được phân ở các điểm trong nhà thì xem như là hên. Nhưng nếu nói xui xẻo thì chỉ có "băng man rợ" chúng tôi đây là bị đá ra chỗ ngoài cổng thư viện. Chạy vô trong không được, hơn nữa bác bảo vệ chỉ cho sử d��ng có mỗi cái lán bé tí. Che nắng không được mà che mưa cũng không xong.

Hứ!!

"Đây này, mưa rồi mẹ nó." May là chuyển backdrop và đồ đạc vô hết rồi. Bốn người chúng tôi kiếm chỗ trú mưa trước đã.

"Làm gì cũng được cho hết mưa đi." Thằng Too khơi chuyện.

"Cho thằng Third ra trồng xả đi, nó còn zin còn gì."

(*Tương truyền ở bên Thái nếu muốn trời hết mưa thì cho cô gái còn trinh ra vườn cắm bó xả lộn ngược xuống đất thì trời sẽ hết mưa)

"Mô Phật...tao sợ hạn hán tới kiếp sau luôn." Nói như vậy thì đấm nhau với tao luôn đi thằng khốn Too.

"Làm như thế này này." Lần này thằng Kai đưa ý kiến. Nhưng nó không chỉ nói miệng mà đưa tay ra nhéo má tôi bạnh hết cả ra.

"Làm như vậy sẽ không mưa nữa hả?" Thằng Bone hỏi giọng ngờ vực. Nói thật tao cũng nghi ngờ, lại còn đau nữa.

"Không. Chỉ là thích thằng Third dễ thương vậy thôi."

"Ọe. Có làm quá không vậy?" Tôi vội đẩy tay đối phương ra khỏi mặt một cách khó chịu. Trời mưa thế này chắc không có ai ngu mà đi lấy vé bây giờ đâu. Nhưng đứng té nước mưa rơi xuống chân hoặc ngắm mưa rơi tí tách trên mái nhà cũng khá hay. Vì thế nên thằng Too là người gợi chuyện nói tiếp.

"Mưa thế này làm nhớ năm ngoái ghê. Đội mưa đi học."

"Ờ. Tao nhớ thằng Third còn lấy dây buộc giày lại treo lên cổ rồi chạy chân đất qua tới khoa luôn.

"Sao tao không biết?" Bỗng nhiên thằng Kai lên tiếng. Ba đứa tôi đồng loạt quay sang nhìn nó trước khi lục lại ký ức trong quá khứ.

"Lúc đó mày đang mê vợ mà. Còn nhớ mày cúp tiết còn nhiều hơn đi học." Và thằng Bone cũng là người kiếm cớ giùm. Lúc đó đừng nói thằng Kai mê vợ, mê ngực thì có. Vì nó không quen một cô mà thay phụ nữ như thay quần ấy.

Tính ra đó chính là thời gian khổ sở nhất của tôi cũng đúng nhỉ? Học kỳ hai năm hai. Khoảng thời gian đỉnh điểm của tình yêu này.

"Lúc đó vẫn chưa ai biết là thằng Third thích mày. Biết vậy tán luôn. Miệng nó đúng mềm."

"Thằng Bone. Thằng quần!"

Nếu không có tôi đứng ở giữa thì chắc tụi nó đã xông vào tẩn nhau một trận xong xuôi rồi. Nhưng tại sao chủ đề lại hướng về phía tao nữa vậy.

"Third, mẹ nó là mày hôn tao mà."

"Rồi mày bị tao cho ăn đấm sau đó đó nhớ không?"

"Xí."

"Mày vẫn còn có ý đồ xấu xa với thằng Third."

"Đó là quyền của tao. Mày chỉ là bạn, đừng có tưởng bở."

"Dẹp chuyện này đi. Tao không thích." Tất cả im thin thít sau khi tôi là người chấm dứt chủ đề. Mẹ, tụi mày...nói chuyện không nể nang gì tao luôn.

"Làm sao mới thích?" Thằng Kai hỏi tiếp.

"Mua xe mới cho tao. Mua mẫu thể thao ngầu ngầu ấy. Giá mười triệu baht* trở lên." (khoảng hơn 7 tỷ)

"Mày thích vậy thật hả? Để anh già lo cho."

"Tao đang châm biếm mà?" Thằng này cái gì cũng xem là thật. Bây giờ sừng chắc dài hơn trâu rồi chăng. Chửi nó giống con trâu thì tội trâu quá nên tôi ngay lập tức đổi sang nói chuyện khác. "Vậy phát vé xong chúng ta đi đâu tiếp?"

"Về chung với mày." Thằng Kai trả lời một cách nhanh chóng trước khi quay sang đá lông nheo với thằng Bone đang giơ điện thoại lên rồi thì thầm.

"Có hẹn với gái."

"Còn mày thì sao Too?" Tôi quay sang hỏi người nãy giờ im ắng nhất. Nó im cũng được một lúc rồi. Chỉ ngắm mưa ngắm nước như là đang có tâm sự.

"Tao hả? Tao đi với đàn anh khóa trên. Hắn nói sẽ đón tao đi xem phim."

"Ừm." Cũng là chuyện thường ngày của nó rồi. "Mà...đi với hội nào thế?"

"P'Un."

"Thằng cha Un á? Mày thân với hắn từ bao giờ?!"

"Hới, ảnh là trợ lý đạo diễn mà. Chắc là công việc gì với nhau."

"Ờ."

Không có ai hỏi thêm ngoài ngồi chờ tạnh mưa gần nửa tiếng nhưng không có dấu hiệu sẽ tạnh nên mỗi đứa một cái điện thoại ngồi chơi giết thời gian.

Không lâu sau một cô gái đội mưa chạy đến chỗ chúng tôi. Có hai mục đích có thể đoán lúc này. Một là vội tới để đọc sách trong thư viện. Hai là thời gian nhận vé đã qua hơn mười phút nên buộc phải đội mưa đến.

Người thì ướt như chuột lột còn run như cầy sấy khiến tôi và the gang phải vội vàng kiếm áo khoác cho người trước mặt. Cho đến khi người đó ngước mặt lên thì tất cả chúng tôi đều đứng sững như tượng.

"Đến nhận vé xem kịch ạ." Jaem...

Người bạn gái gần đây nhất mới chia tay. Người phải gọi hai tiếng "bạn gái" một cách nghiêm túc vì là người quen lâu nhất. Dù thế nào thì quá khứ của thằng Kai vẫn luôn theo ám ảnh chúng tôi mỗi ngày.

"Ờ...ờ, cho xin tên trước. Nhận vé xong đứng đây trú mưa cùng cũng được." Lời đề nghị này là của thằng Bone nhưng nhìn vẻ mặt nó, tôi ngh�� nó không vui vẻ với việc ở cùng bao nhiêu.

"Tên là Sunicha. Đây là áo của Kai hả?" Khoa Truyền thông có áo khoa. Là màu đen. Đằng sau in mấy câu Nitade thật bự. Nhưng tôi nghĩ đã là người yêu cũ, thể nào cũng nhận ra đồ hoặc nhớ được mùi của nhau thôi.

"Ừ."

"Vui quá." Tôi nuốt nước bọt. Khó chịu nói không nên lời khi cản trở giữa hai người có mối quan hệ là người yêu cũ. Còn tao...là thằng bạn lúc nào cũng thủ đoạn. Lúc này có lẽ Jaem cũng đã biết.

Suốt thời gian làm người vun đắp cho chuyện tình cảm của thằng Kai và Jaem, tôi không có thật lòng bao nhiêu. Dù nói không nghĩ gì nhưng trong lòng thì ngược lại.

"Ok thôi. Vui buồn cùng hưởng vậy. Jaem sao rồi?"

"Cũng không có gì. Chỉ là đau."

Câu nói đó như con dao sắc lẹm khoét vào trái tim tôi không báo trước. Ghét tình huống này vô cùng. Nếu được chọn có lẽ tôi sẽ không đưa mình vào tình huống này.

"Vậy còn Third. Chắc là hạnh phúc nhỉ?" Một lát câu hỏi cũng chĩa sang tôi. Muốn tao trả lời sao đây. Happy vì đang được thằng Kai theo đuổi, hay đau thương khi thấy nó hôn môi cùng người khác cách đây không lâu. Câu trả lời như thế nào thì mới khiến người nghe không tổn thương.

Vì không chọn được sẽ nói gì nên đành chọn im lặng. Một lát sau thằng Too đẩy vai tôi rồi kéo sang đứng cạnh nó. Ít ra cũng không khó chịu như lúc đứng giữa hai người đó.

"Haha. Trời mưa nhưng không âm u nhỉ?" Thằng Bone cố gắng kéo bầu không khí lên. Cũng không khác với dự đoán khi Jaem không quay sang bắt chuyện với nó dù chỉ một câu. Gần như trở thành không gian chật hẹp mà năm con ngư���i bị dựng lên một bức tường để rồi không nhìn thấy nhau.

Chỉ có thằng Kai là không có vẻ gì là chịu đựng dù nó là nguồn gốc của vấn đề.

"Đến nhận vé xem kịch một mình hả?" Âm thanh mơ hồ lướt qua tai. Giữa màn mưa phủ xuống không có dấu hiệu sẽ dừng, tôi cảm nhận được sự bức bối lan tỏa ngay lúc này.

"Phải. Mua ba vé để đi xem với bạn thân."

"Cảm ơn nhiều vì đã ủng hộ cho khoa tụi này."

"Ban đầu thấy Kai diễn nam chính nên mới muốn đi xem. Nhưng bây giờ thì chắc là không được xem rồi."

"Mình cũng tiếc."

"Cái chân bị gãy sao rồi?"

"Tháo bột rồi. Đi lại như bình thường, chỉ là không được chạy nhảy."

"Lúc nào mình cũng theo dõi tin tức của Kai hết dù bị block."

"...!" Thời gian qua ai sai hơn ai chứ? Tôi không tin thằng bạn thân. Thằng Kai thì không biết cách yêu ai còn Jaem thì ích kỷ. Nhưng ba người chúng tôi đều góp phần khiến cho mọi chuyện ra nông nỗi này.

"Kai có từng nghĩ chúng ta sẽ quay lại yêu nhau không?"

Tôi đứng nín thở sau khi nghe bạn gái cũ của thằng Kai nói ra một câu. Nỗi đau len lỏi vào trong xúc cảm. Sợ rằng thằng Kai sẽ trả lời không hay.

Nhưng sợ hơn cả đó là việc hai người sẽ trở về yêu nhau một lần nữa. Tôi đúng là đồ chỉ biết nghĩ cho bản thân.

Trước đây việc yêu thầm của tôi là việc gửi tin nhắn chat rồi ngồi mong chờ nó đọc hay không đọc, trả lời hay không trả lời. Ngồi chờ xem nó có suy nghĩ gì với câu chữ tôi gửi hay chỉ đơn giản xem nó là câu nói bình thường giữa những người bạn.

Như câu "nhớ nhé". Nó sẽ nghĩ rằng đó l�� sự nhớ nhung theo kiểu nào.

Câu "yêu nhé" nó sẽ cho đó là tình yêu theo kiểu gì. Đôi khi tôi cũng ngồi lo lắng. Chỉ có thể nhắn những tin nhắn để đó nhưng chưa có cơ hội gửi đi. Tôi không muốn như vậy nữa.

"Mình nghĩ là không."

"Vì Third hả?"

"Chúng ta chia tay nhau trước khi Third có ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Vì thế cho nên đừng bắt nó phải dính líu đến việc chia tay của chúng ta. Chúng ta chia tay là vì Kai không tốt." Lần đầu tiên tôi thấy thằng Kai nhận sai về mình. Bình thường nó thích đổ cho trời cho đất, đổ lỗi cho định mệnh khùng điên của nó. Dù chính nó mới là người gây nên cớ sự.

"Kai không tốt thật mà."

"Đồng ý."

"Trái tim chó má."

Đúng đau! Sợ quá con hổ của tao. Chia tay không êm đẹp chứ sao. Nói chia tay qua điện thoại rồi sau đó cắt đứt mọi liên lạc như người không quen không biết. Nếu một ngày điều đó xảy ra với tôi, ai sẽ chịu trách nhiệm cho nỗi đau khổ này ngoài việc tự trách bản thân đã lựa chọn ngay từ đầu.

"Làm bạn với nhau được không?" Jaem hỏi tiếp.

"Chắc là không. Mình không làm bạn với người yêu cũ."

"Mình hiểu. Ờ mà mưa không chịu tạnh một lát nhỉ. Nhưng giờ mình có chuyện gấp phải đi rồi."

"Cầm áo của mình mà khoác. Ít ra cũng che được mưa." Jaem không trả lời gì ngoài cái gật đầu, đoạn kéo áo khoa lên che đầu rồi chạy trong màn mưa ra xa thật xa đến khi khuất tầm mắt.

Không có lời tạm biệt nào ngoài những hành động đó. Không có nụ cười xã giao nào dành cho nhau. Là lời từ biệt mà mỗi người mỗi con đường trở về đúng với cuộc sống của mình.

Sẽ đau đớn đến thế nào chứ.

Sẽ khóc nhiều ra sao.

Sẽ ôm ấp cái áo khoa đó rồi chỉ nhớ về quá khứ không?

Tôi suy nghĩ rất nhiều. Thử đặt mình vào vị trí của cô gái ấy. Thời gian vừa qua...Tất cả ra cớ sự này là đúng sao? Dù tôi không phải là người cướp đi tình yêu của bất kỳ ai nhưng cảm giác có lỗi lại dâng trào.

"Câu "trái tim chó má" này đúng là đau đến tận óc. Haha." Thông cảm cho người ta đi thằng Bone. Nó chọc thằng Kai với một nụ cười mà người bị réo tên cũng không có biểu hiện gì ngoài việc nhẹ nhàng đáp trả.

"Tao không đau. Tao thấy tội."

"Mày làm bao nhiêu cô thất tình rồi. Nhưng Jaem là người mày quen lâu nhất."

"Cũng chưa đến một năm."

"Xem như là lâu trong danh sách phụ nữ của mày. Có lần mày từng nói là thích cô ấy nhiều lắm mà."

"Đó là trước khi chúng ta ở bên nhau. Trước khi chúng ta biết được tình yêu còn cần nhiều hơn thế."

"..."

"Rồi sẽ có ngày cô ấy gặp được người tốt. Dù cho bây giờ tụi tao có quen nhau đi nữa thì tương lai chắc chắn cũng phải chia tay. Suy nghĩ của tụi tao không giống nhau. Cố gắng thêm thì người chịu tổn thương là Jaem."

"Nghe giống nam chính đó. Nhưng không có lý lẽ hơn chút nào đâu."

"Thì tao đâu có muốn khiến mình trông tốt đẹp đâu. Tao tệ thật. Nhưng có biết thời gian qua tao có thể cắt đứt ngay lập tức với một người như thế là vì tao không muốn níu kéo...Cắt đứt rồi người ta sẽ dứt lòng được. Nhưng nếu níu kéo nhau tiếp thì mày nghĩ người ta sẽ quên được tao sao? Chỉ có muốn quay lại thôi. Cuối cùng thì lại tiếp tục đau khổ. Như thế này là tốt rồi."

"..."

"Hãy để đó là vấn đề của mình tao."

"Nhưng nhiều lúc tao cũng muốn giúp xen vào giữa tụi mày đó Kai." Tôi không nhịn nổi mà lên tiếng nữa.

"..."

"Xin lỗi vì ích kỷ không muốn đánh mất cái gì cả. Có lần tao từng nói là tao không chăm sóc được những thứ có giá trị. Nhưng mày là thứ đầu tiên mà tao muốn chăm sóc."

"Chắc chắn là mày xem nhiều phim quá rồi. Cho tao cái gì để rửa mắt coi thằng nghiệp chướng." Tụt cả hứng khi thằng bạn Bone từ đâu nhảy vô miệng.

Coi như là tôi thu nhận lời nói của nó nhưng quyết định không tin tưởng. Tôi biết quá rõ tình sử của thằng Kai là cả một danh sách dài. Ngày nào nó chứng minh cho tôi thấy hành động hơn là l���i nói thì ngày đó tôi mới cho nó cơ hội chăm sóc tôi.

Nhiệm vụ bán vé giữa màn mưa như trút vẫn tiếp tục. Mấy lần chúng tôi phải trả lời tin nhắn trên fanpage vì có người đột ngột cancel do thời tiết không thuận theo lòng người. Cho nên việc bán vé không tốn nhiều thời gian nếu không tính thời gian đứng vô ích ở đây gần 3 tiếng đồng hồ.

Nhưng mưa vẫn không có vẻ là sẽ tạnh.

"Tao sẽ tạt sang khoa trước khi về."

"Tao nữa." Thằng Too nói với thằng Bone.

"Tao về luôn. Third, mày đi với tao." Thằng Kai ép uổng.

"Vậy hai tụi tao mang backdrop về đây. Mai gặp." Không nói không rằng hai thằng bạn thân phụ nhau dọn dẹp backdrop đội lên đầu làm đồ che mưa.

"Thằng quỷ Kai."

"Sao hả?"

"Đừng làm bạn tao buồn lòng nhé."

"Ờ."

Sau đó hai đứa nó chạy một mạch xuyên qua màn mưa, không thèm quay đầu lại nhìn người phía sau dù chỉ một cái. Câu nói ban nãy của thằng Too là gì thế. Gửi gắm như là tao chuẩn bị đám cưới ấy. Nghe vô duyên thấy mẹ.

"Tao không có áo. Lấy sách đi vậy." Sau khi nhìn hai thằng bạn chạy ra xa thật xa, bàn tay dày mở balô lôi ra một cuốn sách.

"Không chịu. Ướt rồi không đọc được nữa."

"Sách của tao không quan trọng bằng mày."

"Thật ra mày không yêu sách đến vậy thì có, không cần nói nghe cho hay đâu."

"Để lấy "khoai" phát miệng nhé."

"Thằng Kai, thằng quần."

"Trời đang mưa, mày bệnh đó."

"Balô tao cũng có ích lợi chứ bộ."

"Mày lo cho sách bên trong muốn chết sao tao lại không biết."

"Vậy đợi ở đây đến khi nào mưa tạnh." Dù không biết bao giờ nó mới tạnh.

"Vậy đi." Chúng tôi im lặng đứng đợi không lâu thì người kế bên hỏi. "Có giận tao đưa áo choJaem không?"

"Giận làm gì. Của mày mà."

"Mưa lớn nên tao mới đưa áo cho. Vì không chạy theo cùng được nữa rồi."

"..."

"Nhưng với mày thì chúng ta vẫn phải đi cùng nhau xa lắm. Không cần áo, chỉ cần có nhau là đủ."

TRAILER

"Mặc áo mưa làm gì? Một hạt mưa cũng chẳng thấy."

"Rồi nó sẽ mưa."

"Mày ngồi tàu lửa, không phải đi bộ. Đừng có mà làm quá."

Tôi không hiểu tại sao ba thằng "man rợ" mà chúng ta vẫn nghĩ là cool lắm lại ngốc nghếch như thế này. Tụi nó ríu ra ríu rít mấy ngày rồi sau khi chốt được ngày lên đường.

Mỗi ngày thời gian trôi qua thật nhanh...

Trư��ng đại học đóng học kỳ đầu tiên bằng một kỳ thi căng não. Đây là chuyến đi mà chúng tôi gần như không chuẩn bị gì, chỉ biết đi là đi. Mục đích không quan trọng bằng khoảng cách. Hơn nữa chúng tôi còn phải trực tiếp suy nghĩ kịch bản. Chúng tôi mang theo từ "tình bạn" đầy một túi, máy quay yêu thích của mỗi đứa, sách mỗi đứa một cuốn, một cây guitar, cả ngàn bài hát trong Ipod, dép lào, kính mát và mỗi đứa một cái nón.

Nó lại bắt đầu một lần nữa.

Bangkok - Surat Thanin again.

Cảnh một. Chỗ đợi tàu cột số 7 / Hua Lamphong / 4 giờ 45 phút

"Đây. Ở đây nè." Thân hình cao cao đứng một bên ghế. Nó chỉ cái người vừa tới là tôi xem trước khi quăng người ngồi xuống rồi ngoác miệng ra cười. Ghế chúng tôi ngồi là băng ghế dài dành cho hai người đối diện nhau, vừa đ��� chỗ cho bốn người. Sáng sớm tinh mơ như thế này không có bao nhiêu người, nhìn tới nhìn lui thì giống đang ngồi trên tàu đi Miến Điện hơn.

Lâu thật lâu mới có người bán hàng đẩy xe đi bán nước ngọt, bánh snack hay là mấy hộp cơm nhỏ nhỏ. Bán đúng mắc.

"Mày bắt đầu viết đi Third. Cảnh đầu tiên sau khi lên tàu...Mua gà. Bác ơi." Thằng Bone vẫy tay gọi người bán hàng.

"Ăn gì đây cháu?"

"Cho cháu thịt gà ạ. Cơm nếp nữa nhé ạ."

"Uống gì không cháu?"

"Coke ạ. Lon này bao nhiêu ạ?"

"45 baht."

Má ơi...Đắt hơn cà phê bán ở trường tao nữa. Tao nhớ lon này chỉ có 13 baht thôi. Nhưng giá trên tàu phải đắt cắt cổ rồi. Tôi có cần viết cái này vào trong kịch bản không ta?

"Vậy cháu chỉ lấy gà thôi ạ. Không cần cơm nếp nữa." Trả tiền xong xuôi tôi thấy thằng Bone và thằng Too ngồi bóc ra ăn ngon lành. Thịt đâu?

"Tao viết cốt truyện trước nhé." Ít ra cũng nên có một chút học thuật. Không phải chỉ toàn ăn và ăn.

"Cốt truyện là quan hệ giữa một nhóm bạn đi chơi bằng tàu lửa trong mùa mưa. Bắt đầu bằng từ "bạn bè" và kết thúc bằng từ "người yêu"." Ok, để tao viết thành concept.

"Từ từ viết cũng được. Mày dậy từ sáng sớm mà. Ngủ đi." Thằng Kai kéo sổ tay khỏi tay tôi rồi để thành ghế."

"Tao không buồn ngủ." Coi thằng quỷ Bone kìa, nó vẫn còn đang gặm gà.

"Vậy nói tới tương lai của chúng ta đi."

"Vậy tao thà không nói còn hơn."

"Nếu đi không mà không làm gì hết, cứ ngồi không thì càng thấy chậm á. Chắc là phải thêm tình huống rồi."

"Như là gọi bia đúng không? Ăn gà mà uống bia là hợp lắm. Bác ơiiiiiiiiii." Xin sự hiểu ý nhau khi nãy mới nói coi. Hoàn toàn trái ngược luôn đó. Bác bán hàng lao tới còn nhanh hơn tên lửa.

"Ăn gì đây cháu?"

"Bia gấu bốn lon ạ."

"Tao không uống." Tôi vội vàng từ chối. Có chết tao cũng không đụng vào rượu bia nữa. Cái vụ nôn đầy ra tay thằng Kai vẫn còn trong mắt tôi mỗi ngày đây này.

"Mua rồi. Bao nhiêu ạ?" Đại gia Bone lôi tiền ra trả xong thì chúng tôi mỗi đứa cầm một lon bia trong tay. Thằng Kai là người đầu tiên giơ lên uống lập tức mà không cần chần chừ. Một nhoáng là lon bia đã hết không còn một giọt.

"Uống không?" Nó hỏi tôi.

"Không."

"Vậy tao uống thay." Nói rồi bàn tay dày khui thêm một lon bia rồi đưa lên nốc cạn. Ô hô, y��u người uống bia thay cho mình ấy hả? Cũng đáng đấy chứ.

"Thằng mặt dày Kai. Tao mua cho thằng Third không phải để mày uống thay nhé."

"Nó mà say là sẽ nôn. Người cũng nổi toàn mẩn đỏ. Mày không tội nghiệp nó hả? Với lại sao tao không được có quyền với cơ thể của nó nào?"

"Là vợ chồng với nhau rồi hả?"

"Thằng quần." Phiền phức!

"Coi em yêu của mày kìa. Từ chối thẳng thừng luôn. Đau không Kai? Người ta không công nhận mày kìa."

"Third...Tao là gì của mày?" Giọng nói trầm thấp vừa nghiến răng vừa mang theo ý đe dọa. Dù biết tôi không đời nào trả lời cho hai tên "man rợ" kia được dịp trêu chọc nó vẫn muốn hỏi.

"Không là gì hết."

"Mày là của tao."

"Hồi nào!"

"Không phải về hành động mà là về cảm xúc."

"Móaaaaaaa, dành chiêu này về nhà chơi đi ha. Nghe xong có cảm giác uống bia không trôi. Khục khục."

Đôi khi tôi nghĩ việc quyết định tham gia chuyến đi này với tụi nó là để làm gì. Để đi chơi và xem địa điểm làm phim hay là để ba đứa nó ngồi đây tán dóc cơ chứ.

Cảnh thứ hai. Tàu lửa toa số 16 / Tàu lửa / 5 giờ 30

"Bác ơi, cho thêm ba lon nữa ạ."

"Được thôi cháuuuuuuuuuuuuu."

Cái tụi này. Suốt một tiếng đồng hồ, thằng Kai, thằng Bone và thằng Too không có vẻ là sẽ dừng nâng lon bia dù chỉ là một giây. Túi nilon xin được của nhân viên để bỏ rác giờ chất toàn lon bia. Tụi mày đi chơi hay đi nhậu!

"Third, tao nghĩ ra rồi. Trong kịch bản tao muốn có cảnh nhân vật chính ngồi chơi game." Thằng Too mà say thì đầu óc nó sẽ thông suốt mà nảy ra ý tưởng liên tục.

"Game gì chứ?"

"Giống như chúng ta chơi trong pool party hôm bữa ấy."

"Không nhớ. Chơi cả trăm trò."

"Trò nói câu trả lời trước rồi đoán câu hỏi á."

"Như thế nào nhỉ? Hôm đó không có chơi game này." Hay là tôi say quá nên không nhớ được sự tình ngày hôm đó. Thằng Bone là người giải thích luật chơi cho tôi nghe.

"Ví dụ nhé. Nếu tao nói Quentin Tarantino, mày chỉ cần đoán ra câu hỏi là gì. Chỉ vậy thôi."

"Hiểu rồi. Nhưng tại sao phải nhét vào kịch bản mấy thứ vớ vẩn này chứ?"

"Mày đúng là không cool. Tóm lại là đoán cái gì. Thôi thì chơi tiếp cho xong luôn đi." Không thèm nhìn mặt tao xem có muốn chơi hay không.

"Đạo diễn phim mày thích đúng không?"

"Chính xáccccccccccc. Đỉnh quá bạn Third." Vui ghê.

"Tao đoán của mày nha Third. Môn thị trường." Thằng Too cười mỉm. Nó kéo ghế ngồi thẳng lên. Ánh mắt tập trung vào tôi. Xin lỗi nhé...mày chơi trò tâm lý hả?

"Môn học mà mày thích là gì?"

"Sai."

"Môn học mày đăng ký không kịp đợt đầu tiên."

"Sai. Lúc tao than thở ở trong phòng đó bạn hiền."

"Ờ, điểm F đầu tiên trong cuộc đời."

"Chính xáccccccccccccc. Câu hỏi đó là điểm F đầu tiên là môn nào?" Sứt đầu. Mày ngáp từ năm nhất luôn đó. Môn Thị trường đối với dân điện ảnh đúng là dễ hơn nhét kẹo Omhall vào miệng nữa. Đúng là điên khùng.

"Tao xin nhé." Đến cả thằng Kai cũng tham gia. "Flipped."

"Dễ quá thằng quần. "Bộ phim tao thích nhất là gì?""

"Sai." Ơ.

"Bộ phim tao đi đấu giá lần đầu tiên trong đời?"

"Sai."

"Câu hỏi là bộ phim tao lấy ra xem nhiều nhất mới đúng." Trong nhóm vang lên tiếng la ó của tụi bạn. Khoan đã. Thằng Kai ghét phim tình cảm. Nhưng rốt cuộc câu trả lời của bộ phim xem nhiều nhất lại là phim tình cảm á.

"Xem thật không?" Tôi hỏi lại lần nữa.

"Thật mà. Yêu đến không ngóc đầu lên nổi nè." Nó nở nụ cười rộng đến nỗi miệng sắp khoét đến tận mang tai. "Mày đoán của tao đi."

"Không nghĩ ra."

"Vậy tao hỏi thêm được không? Câu trả lời là "đồng ý"."

"Cái gì chứ? "Cho mượn tiền được không hả?"" Lúc trả lời trái tim lại đập thình thịch. Ánh mắt của thằng bạn ngồi đối diện vô cùng lạ lùng. Biểu cảm trên gương mặt của thằng Kai cũng vậy.

"Không phải."

"Đi chơi với nhau không?"

"Sai. Tao biết là mày biết, Third."

"Tao không biết gì hết. Mày bảo tao đoán làm sao?"

"Mày biết."

"Ngày mai đãi cơm không?"

"Không phải."

"Dắt tao vào nhà vệ sinh đi."

"Phiền phức. Mày đang né tránh. Câu hỏi là "làm người yêu nhau nhé?""

"Dễ như vậy hả?"

"Ờ, sẽ như vậy đó. Trả lời đi!"

"Trả lời mẹ gì. Mày chỉ có một câu trả lời là "đồng ý" thôi mà."

"Yayyyyyyyyyyyyyy."

"Tóm lại mày là người yêu của tao rồi nhé Third. Hôn cái nào." Kết thúc câu nói của thằng Kai, bàn tay dày chụp lấy gương mặt tôi rồi khóa lại thật chặt. Một giây sau đó liều lĩnh với việc ịn bờ môi của nó thật mạnh lên trán tôi đến nỗi suýt nữa thì móp xương sọ.

"Khoan. Tao chưa đồng ý mà." Tôi nói một cách nghiêm túc cho đến khi giọng nói vui mừng của cả ba đứa dần biến mất.

"Nghĩa là sao?" Thằng Kai hỏi. Ánh mắt nhìn tôi đầy khó hiểu.

"Chuyện quen mày với tư cách người yêu."

"..."

"Xin lỗi nhé, nhưng tao nghĩ không nên thì hơn..."

Giây phút đó, tôi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt đẹp trai dần tan biến...

Cảnh thứ 2. Bên trong / Toa tàu / 6 giờ sáng.

"Nhưng hồi nãy mày đã nói đồng ý rồi mà. Thằng Bone và thằng Too cũng nghe thấy." Thằng Kai phản đối. Chủ nhân của hai cái tên cũng gật gù tỏ ý ủng hộ.

Tính từ ngày nó hôn môi cô gái khác đến ngày đối phương dứt khoát với người yêu cũ trước cửa thư viện cũng chưa tới mấy tháng. Dù điều đó không đảm bảo được rằng thằng Kai sẽ không "sướng quá hóa hư" về sau này.

"Tao không đồng ý gì hết. Game này mày chơi với thằng quỷ Too với thằng Bone đi. Tao không chơi."

"Tao còn điểm nào sai sót mà mày không ok?"

"Thời gian sẽ chứng minh cho mày."

"Kiếp này tao không chết trước khi quen được mày chứ?"

"Vậy muốn chết trước không?" Người nghe suýt nữa thì không kịp khóa miệng. Hai thằng bạn thân im lặng với câu trả lời nghe được từ tôi. Tôi không đồng ý vì nghĩ tình yêu không cần phải nóng vội. Nếu thằng Kai nhẫn nhịn mà chờ đợi được, tôi sẽ ra giá với nó. Nhưng để tới được ngày nó thì chắc là sẽ còn rất lâu.

"Tao không chơi game nữa. Nghe nhạc đây." Tôi đeo tai nghe lên rồi nhắm mắt, tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài vì nếu không sâu bên trong sẽ có cảm giác tội nghiệp thằng Kai không ít.

Không còn âm thanh nào lọt vào tai tôi nữa. Có thể là vì nhạc mở to. Hay một lý do khác đó là ba đứa bạn kia lựa chọn im lặng và tận hưởng thời gian giống như tôi.

Tàu lửa tiếp tục chạy về phía trước. Gió lùa nhẹ cùng với những tia nắng bắt đầu mạnh mẽ rọi xuống khiến tôi phải vội vàng tránh đi, mà điều chắc chắn đó là người ngồi kế bên cũng cảm nhận được.

"Third, mày ngủ đi."

"Ừ." Tai nghe bị kéo ra khỏi tai từ lúc nào không biết. Cơ thể tôi bị đẩy xuống cho nằm lên cái đùi êm ái. Tôi không có cách nào từ chối ngoài việc ngoan ngoãn đón nhận.

"Since you've stepped into my life. Like someone brought the vision to the blind~"

"Tập hát hồi nào?" Tôi hỏi một cách mơ màng dù không mở mắt lên nhìn người đang hát. Nhưng giọng nói vặn vẹo cùng câu nói chối tai lại khiến tôi dễ dàng mỉm cười.

Đây là bài hát tôi hay bật trong xe và thằng Kai thì luôn chê chán.

"Sao hả? Không hay sao?"

"Ừm, không hay."

"Thật không?" Tôi cảm nhận được bàn tay dày đang luồn nhẹ vào tóc tôi rồi nghịch ngợm.

"Hát hay không bằng hay hát."

Tôi ngủ tiếp, cảm giác an toàn khi như thế này. Ấm ấp khi được nằm trên đùi của một người và hạnh phúc khi được đi cùng nhau. Có khi sau chuyến đi này bốn đ���a chúng tôi sẽ gặp chuyện tốt thì sao, ai mà biết được.

Đi tàu có nét thú vị của riêng nó. Đó là chúng ta không cần phải vội vã đến điểm dừng thật nhanh chỉ để kiếm tìm hạnh phúc nơi đích đến. Ngược lại, nó dạy cho chúng ta biết cách tìm kiếm hạnh phúc cùng với những trải nghiệm có được trên đường đi.

Tôi thức dậy một lần nữa. Cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay thì phát hiện đã gần 10 giờ sáng. Thằng Kai cho tôi mượn đùi nằm đã gáy khò khò đến mức cổ nghẹo sang một bên ghế. Còn người ngồi ghế đối diện thì đã biến đi đâu mất trước khi tôi tìm thấy cả hai tụi nó đã chuyển qua mấy ghế trống ngồi từ bao giờ vì toa tàu này không có mấy người.

"Dậy rồi hả?" Ngồi dậy chưa bao lâu thì cái tên cao khều cũng mở mắt. Nó hỏi tôi bằng tông giọng dịu dàng, khắc hẳn với bản tính của nó. Hay là sự từ chối trước đây của tôi đã khiến đầu óc tên kia bị ảnh hưởng nhỉ.

"Ừm, mày ngủ tiếp đi. Tao cho mượn đùi."

"Không cần. Tao chỉ nhắm mắt chứ không có ngủ."

"Đói không?"

"Không."

"Ngắm cảnh bên ngoài đi. Mẹ nó, đúng đ���p." Tôi rủ người bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Những mảng xanh xanh chính là cánh đồng bát ngát xa thật xa. Tôi ít khi có dịp đi về vùng ngoại ô nông thôn. Cuộc sống vốn chỉ diễn ra ở nơi thành thị. Thế cho nên khoảng thời gian được đi về những miền đất xa xôi khiến tôi cảm thấy vô cùng háo hức.

"Đẹp thật. Nhưng mưa không rơi một giọt."

"Thôi nào. Chỉ cần lúc quay thật trời mưa là được." Hi vọng thời tiết sẽ chiều lòng chúng tôi một chút.

"Third, cuộc đời mày muốn làm gì đó để đời không? Kiểu...phải thực hiện được trước khi chết ấy?" Thật ra việc đi một quãng thời gian dài cần phải giết thời gian bằng cách nói chuyện. Và tôi nghĩ thằng Kai không còn chủ đề nào để tán gẫu với tôi nữa nên mới đem chuyện tầm phào này ra hỏi.

Nhưng cũng không hoàn toàn là tầm phào đâu. Vì thật ra mà nói chính bản thân tôi vẫn chưa biết cuộc đời này mình sẽ làm gì.

"Làm cái gì để đời hả? Chắc là đi bắt ma. Tòa nhà khoa mình cũng đáng thử lắm đó. Còn mày muốn làm gì?"

"Nhảy bungee. Muốn thử một lần."

"Tao muốn thi giải marathon ăn uống."

"Ăn bánh in hả?"

"Quần què! Ăn mỳ này. Còn không thì ăn donut cho ngon nghẻ chứ."

"Tao muốn đi du lịch khắp thế giới."

"Hới, cái này tao cũng muốn. Đầu tiên đi Ấn Độ trước. Tây Tạng cũng đáng đi đó."

"Shambala hả?" (Shambala là bộ phim của Thái nói về một cuộc hành hương tâm linh đến Tây Tạng)

"Ừm."

"Cho tao đi với."

"Nói giống như là đi trong nay mai luôn vậy." Không dám tin chủ đề tầm phào lại sắp trở thành nơi để chúng tôi trao đổi ước mơ. Một số cái không thể làm một mình, như việc đi chơi chẳng hạn. Nếu có đông người đi thì càng vui. Tôi chỉ hi vọng một ngày nào đó khi tôi đi tới một vùng đất nào đó, bên cạnh tôi sẽ vẫn có thằng Kai và đám "man rợ" ở đó.

"Còn gì nữa không? Muốn làm cái gì hơn thế này không?" Âm thanh trầm thấp vang lên.

"Muốn đi xem series nhiều phần như marathon chăng?"

"Tao muốn xử series truyện nhiều tập thật nhanh."

"Tao muốn nói chuyện với người lạ."

"Nói chuyện gì?"

"Thời tiết. Đồ ăn. Kẹt xe. Chuyện làm phúc gì đó đại loại vậy? Là mày thì mày sẽ nói gì?"

"Sex."

"Đầu óc chỉ suy nghĩ được cái đó thôi ha." Thằng quần. Chứng nào tật nấy. Vì nó như thế này nên ai mà dám tin tưởng nó có thể dừng chân lại được. Nhưng câu trả lời đó lại khiến tôi im lặng.

"Ơ xin chào người lạ. Cậu tên gì thế?"

"Thằng quần."

"Sex với nhau chút không?"

"Đi chết đi."

"Haha. Sao người lạ đỏ mặt dữ vậy?"

"Đổi đề tài." Phải cố gắng đổi chủ đề trước khi mặt mũi phát hỏa hơn thế này. Khốn kiếp. Hay tao chuyển qua băng ghế bên đó ngồi chung với hai thằng kia ta.

"Không cần nghĩ đến chuyện chuyển chỗ. Tao biết hết. Chúng ta vẫn chưa thảo luận xong chủ đề này." Thằng Kai như đi guốc trong bụng tôi. Nó cười điệu cười đểu giả trong khi tiếp tục giãi bày ước mơ để đời của nó. "Nhưng tao muốn cưới cơ."

"...!" Câu trả lời không mong đợi vang lên.

"Lăng nhăng như mày mà muốn cưới con người ta hả?"

"Thì tao hết rồi nên mới muốn kết hôn. Từ lúc đẻ ra đến giờ chưa kết hôn lần nào nên muốn thử. Đám cưới phải có cô dâu dễ thương nè. Đãi mẹ nó cả nghìn bàn cho tao. Mời được Thủ tướng đến khai lễ thì hay."

"Mày đúng ảo tưởng."

"Không thích hả?"

"Không."

"Thích đám cưới theo phong cách nào?"

"Đơn giản. Chỉ làm trong gia đình thôi chăng?"

"Ok, để tao gọi báo mẹ cho."

Móaaaaaaaaaa, tao bị troll rồi. Đổi chủ đề được không trời ơi. Cảm giác như bản thân là con búp bê để thằng Kai chơi đùa vì cho dù nhích đi đâu cũng luôn bị nó bắt lại đến mức tim đập thình thịch liên hồi.

"Đến lượt mày. Muốn làm gì nữa không?"

"Tao không chơi nữa." Tôi trừng mắt, lớn tiếng quát.

"Nổi nóng với tao làm gì ch���?"

"Ai bảo mày chơi mất dạy."

"Mắc cỡ thì nói đại đi."

"Tao không mắc cỡ."

"À còn một chuyện nữa mà tao muốn làm."

"Chuyện gì?"

"Gọi điện cho người tao từng luôn có suy nghĩ không hay về họ rồi thú nhận hết tội lỗi."

"Hồ, mày phải gọi cho nhiều người lắm đây. Hồi đó nghĩ xấu bao nhiêu cho người ta cơ mà."

"Chỉ cần gọi cho một mình mày thôi chăng?"

"Mày từng ghét tao hả?"

"Không. Tao từng nhiều lần nghĩ hay là bóp cổ cho mày tắt thở mà chết luôn cho xong. Tao xin lỗi."

Thằng quầnnnnnnnnnn!!

Bây giờ tôi đang nghĩ sẽ xin cái que của bác bán hàng rồi xiên chết thằng Kai ngay tại chỗ cho biết mặt. Hoặc nếu không thì còn một cách đó là tao tự xiên mình luôn. Trời ơi là trời.

Cảnh thứ ba. Bên ngoài / Ga tàu lửa Surat Thani / 4 giờ 30 phút (chiều)

Tôi và "băng man rợ" thượng lộ bình an đến nơi, kết thúc chuyến đi kéo dài hơn 10 tiếng đồng hồ. Chúng tôi ngồi phà ra đảo Samui. Nhưng hai thằng bạn thân đã đánh lẻ vì tối nay có Full moon party. Tôi và thằng Kai không muốn tụ tập đến những nơi đông người nên thay vào đó chọn cho mình nơi thật yên tĩnh.

Bây giờ chỉ còn lại tôi và thằng Kai ở lại phòng ngồi thư giãn trên đệm êm vì mục đích chính của chuyến đi này là trải nghiệm việc đi lại bằng tàu lửa. Cho nên sau đó tách ra đi đâu là tùy. Hi vọng sáng sớm mai hai tụi nó còn lết được về mà nhập bọn với tụi tôi.

"Họ có cho thuê môtô đó."

"Ừm. Nhưng giờ cứ nghỉ ngơi đã được không? Ê ẩm cả người." Việc đi lại bằng tàu lửa một cách chậm rãi là thứ g�� đó rất ư là bình yên vì tốn khá nhiều thời gian nếu nhìn từ dòng xe cộ chậm chạp lướt qua.

Cũng may tàu vắng người nên thằng Too và thằng Bone lôi đàn guitar ra gảy vài bài. Nếu không chắc là tôi bị thằng Kai vắt kiệt chỉ còn xương thôi quá.

Nhà chúng tôi thuê là một căn nhà hai tầng có phòng ngủ ở cả tầng trên và tầng dưới. Thằng Too và thằng Bone chiếm tầng dưới để ngủ thẳng cẳng một giấc tới sáng. Còn tầng trên là của tôi và thằng Kai. Lúc xem chi tiết thì thấy ghi là hai giường đơn, có phòng tắm riêng nhưng khi tham quan một vòng thì phát hiện ra...

"Kai, sao mày nói là giường đôi cơ mà, đặt làm sao mà ra giường King size thế hả?"

"Thì là giường đôi nè. Ngủ được hai người."

"Không phải!"

"Đúng mà. Mày chả bảo muốn giường đôi đó thôi." Thằng Kai đang ghẹo gan. Chắc chắn nó muốn gây sự với tao đây mà. Nhưng bây giờ mà đòi đổi phòng thì có vẻ rắc rối quá nên đành bấm bụng ngủ chung một giường với nó vậy.

Tôi xách balô vào bên trong, không nghĩ sẽ sắp xếp quần áo hay đồ đạc cá nhân gì hết ngoài việc nhảy ào lên chiếc giường êm ái ngay lập tức.

"Tao đi tắm trước nhé."

"Muốn làm gì thì làm."

"Tao muốn làm gì cũng được hả? Vậy tao xin sex với mày được không?"

"Mày đi chỗ khác mà xả."

"Vậy mày còn nằm đó dụ dỗ tao làm gì?"

"Tao không dụ dỗ, tao buồn ngủ. Kai, tao lạy mày luôn. Làm ơn tránh xa chân tao ra."

Giọng cười của cái tên cao khều ngày càng lớn. Thằng Kai đi qua đi lại trong phòng, miệng huýt sáo ra chiều tâm trạng rất tốt. Không lâu sao thì nó bước vào phòng tắm, còn tôi thì xin phép ưu tiên nghỉ ngơi nạp năng lượng trước.

Màn đêm buông xuống. Ánh sáng chói mắt rọi vào khiến tôi phải mở mắt nhìn xung quanh. Thằng Kai không biến đi đâu cả, nó đang nằm kế bên ngủ như không còn sức lực gì y hệt tôi. Hôm nay chắc là không có hoạt động gì ngoài ở trong phòng rồi.

Tôi ngồi dậy đi tắm rồi thay vào bộ đồ thoải mái hơn, quay lại thì thấy thằng bạn cao khều đã tỉnh từ bao giờ.

"Dậy đi ăn thôi."

"Ừm."

"Ở đây có nhiều bar với club lắm."

"Tránh ánh sáng thấy mẹ, cuối cùng mày vẫn "ngựa quen đường cũ"."

"Tao chỉ nói là có chứ chưa hề nói là sẽ đi."

"Vậy sao?"

Căn nhà tôi và thằng Kai ở có khuôn viên, phía trước là hồ bơi. Nhà ăn không đó xa. Chúng tôi ngồi ăn cơm tối ở đây trước khi mua thêm bánh snack và đồ uống để nhâm nhi tối nay.

Lúc trở về nhà, tôi leo cầu thang nhỏ nhỏ lên trên. Phía trên phòng chúng tôi ở là tầng thượng có khuôn viên để tụ tập và ngắm cảnh đêm. Ở trên có hai cái ghế dù để nằm ngắm sao. Nhìn thì rất lãng mạn nếu không tính luôn cái thằng đang đi cùng tôi.

"Bia lạnh không?" Đó. Thấy tôi lên đây, thân hình cao khều cũng lên theo ám không tha.

"Ờ, lấy đi."

"Ngủ chung đó nha."

"Ai cấm đâu?"

Tôi nằm dựa ra ghế, còn thằng Kai cố gắng kéo ghế của nó lại gần tôi nhất có thể rồi rồi quăng mình ngồi xuống theo. Bàn tay dày lấy và mở bia cho tôi.

"Gió mát quá." Thằng Kai vẫn là người gợi chuyện. Mở nắp lon rồi từ từ nhấm nháp hưởng thụ bầu không khí về đêm.

"Mày nói xem bây giờ thằng Bone v�� thằng Too đang làm gì?"

"Chắc là quẩy mất xác rồi chăng? Lý do tụi nó đến đó cũng là để ăn chơi quên trời đất mà."

"Vậy sao mày không đi? Thật ra không cần lẽo đẽo theo tao cũng được mà." Kai là đứa thích tụ tập, thích nơi có nhạc nhẽo và náo nhiệt. Đôi khi tôi cũng không nén được thương cảm, có phải vì tôi mà nó phải cưỡng ép bản thân đến mức này.

"Tao không muốn đi tán gái, muốn tán mày hơn."

"Hở!"

"Đêm nay sao đẹp ghê."

"Vì không mưa nên trời quang mây tạnh."

"Mày biết những chòm sao gì?"

"Không biết gì hết. Tao là người không biết xem sao. Chỉ là thích ngắm thôi."

"Giống tao."

Cả hai đều im lặng, để cho bầu không khí xung quanh trở về với bản chất tự nhiên của nó. Ở trên sân thượng không có tiếng nhạc, không có nhịp điệu hối hả của con người. Chúng tôi chỉ nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ mà thôi.

Bỗng nhiên giọng nói trầm thấp của người bên cạnh vang lên...

"Mày và tao có bao nhiêu cái đầu tiên cùng nhau nhỉ? Đi Samui với mày lần đầu tiên, ngồi tàu lửa với mày lần đầu tiên, hôn mày lần đầu tiên, phải lòng mày lần đầu tiên."

"Nhiều ha. Nhưng tao nhớ rất rõ ngày mà mày lần đầu tiên thổ lộ tình cảm." Hình ảnh ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ trong mắt. Ngày tôi và thằng Too thức cả đêm làm mấy tấm bìa để tỏ tình với nó. Nhưng kết quả cuối cùng lại thất bại đến nỗi không còn gì thất bại hơn.

"Nhớ."

"Mày nói là sẽ dùng chiêu này đi tán người khác."

"Nhưng chưa bao giờ đem ra dùng."

"Tao bắt chước phim Love actually."

"Biết. Phim đó tụi mình nằm xem cùng nhau mà. Hơn nữa còn là mấy lần."

"Cuộc đời chúng ta có rất nhiều cái đầu tiên. Chảy nước mắt đó hả?"

"Third..." Một bên mặt quay sang nhìn. Sóng mũi thẳng tắp của nó dính sát với gò má tôi, sát đến mức cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Hả?"

"Tao hỏi một câu."

"Nếu trả lời được thì tao sẽ trả lời."

"Nếu ngày đó tao không tình cờ thấy video mày thổ lộ tình yêu, mày sẽ vẫn nói thích tao chứ?"

"Chắc là không. Có thể là sẽ giữ mãi trong lòng."

"Chắc là sẽ yêu nhưng vẫn phải dứt lòng vì nó là thứ tình cảm vô vọng." Tôi vẫn còn nhớ rất nhiều cách tôi tìm được để dứt lòng với nó. Nhưng không có ai biết rằng, cho dù có cố gắng đến đâu thì cuối cùng...

Tôi v��n yêu nó như bây giờ.

"Nếu được chọn giữa làm bạn và làm người yêu, mày sẽ chọn tao làm cái gì?"

"Làm cái mà mày muốn. Khi nào sẵn sàng tao sẽ chấp nhận." Đối phương mỉm cười, đưa tay ra đan vào tay tôi thật chặt đến mức không còn khoảng trống.

"Nếu một ngày tao trở thành một thằng không có tương lai, không có khuôn mặt đẹp trai này, không có bất cứ cái gì hết, mày còn ở bên tao không?"

"Nếu mày còn ở bên tao, tao sẽ ở bên mày."

Tại sao chứ. Đột nhiên cảm giác muốn khóc ghê.

"Vậy nếu thế giới này có người đúng là hình mẫu lý tưởng của mày và hoàn hảo về mọi mặt, mày có chọn người đó không?"

"Nghĩ mà xem. Cuộc đời này tao gặp được bao nhiêu người tốt đâu."

"..."

"Rốt cuộc vẫn là chọn cái người xấu xa như mày."

Lòng bàn tay đang đan vào nhau như siết chặt thêm. Không ai nói gì thêm ngoại trừ mỉm cười. Đôi khi...tôi muốn thời gian trôi chậm lại để chúng tôi có thể tận hưởng niềm hạnh phúc được ở bên nhau cho đến khi thiếp đi. Hãy để nó lâu hơn thế này một chút nữa, dù sự thật Trái Đất vẫn sẽ quay theo quỹ đạo của nó.

"Tao sẽ chăm sóc mày thật tốt. Tao hứa..." Lâu đến mức bầu không khí yên lặng lại bị phá vỡ một lần nữa.

"Nếu mày chờ được."

"Tao phải chờ được thôi. Đã đi đến đây rồi."

"Thật sự tối nay nếu mày muốn đi bar vẫn được đó."

"Không. Mày không cho phép. Với cả bây giờ tao không muốn đi."

"Tao cho phép rồi."

"Hả? Có bia trong tay đây rồi tao còn đi làm gì?"

"Kai."

"Sao hả?"

"Muốn hôn không?"

"..."

"Lần này hôn được. Tao cho phép."

Không biết điều gì đã thôi thúc khiến tôi nói ra câu nói đó. Nhưng sau khi kết thúc câu nói không lâu bờ môi của tôi bị người nào đó chiếm trọn lấy. Nụ hôn này ban đầu mang theo vị đắng của bia mà chúng tôi uống. Nhưng không lâu sau thì quyện đầy hương vị ngọt ngào tựa như bầu không khí xung quanh chúng tôi ngay lúc này.

Chuyến đi lần này khiến tôi nhận ra rằng cuộc đời chúng ta luôn có sự tự do, cho đến khi nào gặp được tình yêu như thế này đây...

Trường đại học hoạt động trở lại. Nhiệm vụ quan trọng của sinh viên khoa Nghệ thuật Truyền thông chúng tôi là chuẩn bị cho vở kịch hằng năm. Nhiều người bận bù đầu bù cổ đến mức quên ăn quên ngủ. Tổ âm thanh hơn mười con người ngủ luôn ở phòng thu âm. Còn tôi không có mấy công việc sau khi xong phần kịch bản nên chuyển qua làm hậu cần và bán vé với tổ PR.

Cuộc sống của tôi ngập tràn niềm vui, háo hức khi có công việc mới. Cho nên biểu đồ cuộc đời cứ lên lên xuống xuống, tuy vậy trong tim cũng không có vấn đề gì.

Thằng Kai vẫn đang theo đuổi tôi. Nó cố gắng đến mức tôi có thể cảm nhận được. Có lần tôi từng nghĩ rất nhiều cách để ngừng yêu nó. Và một trong những cách đó chính là tìm điểm xấu của đối phương để làm lý do cho việc dứt lòng.

Tôi nhớ như in tất cả những lý do thằng Kai đã làm mà hôm đó nghĩ được . Hoàn toàn trái ngược với bây giờ. Hay là chính tình yêu đã khiến một người thay đổi...

Lý do thứ nhất. Chạy xe nhanh.

"Kai, khi nào mới tới chứ. Nếu vào lớp không kịp tao sẽ táng cho rớt đầu."

"Đang gấp nè. Nhưng không chạy nhanh được kẻo mày chết mất xác giờ."

"Nhưng cũng không cần chậm đến vậy chứ?"

"Thế này là vừa phải với mày rồi."

"Mày chạy bao nhiêu?"

"20km/h."

"20! Môtô mà mày chạy 20km/h. Bán phắt Chawee cho rồi đi thằng quần. Phiền phức."

"Sao dạo này mày nóng tính quá vậy. Tới tháng hả?"

"Ôiiiiiiiiiiiiiiiii, thằng Kai, ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii."

Lý do thứ hai. Không biết cố gắng. Không vừa ý một chút xíu là bực mình.

"Mày về đi. Mai rồi đem ra tiệm sửa."

"Phòng khi tối nay mày cần dùng. Dùng máy tao trước không? Còn của mày đưa tao xem."

"Tao không gấp mà."

"Nhưng ngày kia mày có việc rồi."

"Nhưng mà mày có biết sửa đâu."

Hai tiếng sau...

"Khuya rồi, tao buồn ng��. Được rồi, Kai."

"Đây này. Chờ nó load là được."

Ba tiếng sau...

"Sáng rồi đó."

"Được rồi này. Thấy tao giỏi không?"

"Đem thời gian mày sửa đi ngủ còn hơn. Bây giờ tiệm sửa máy tính mở rồi thằng quần."

"Vui thì nói. Không cần giả bộ làm mặt giận." Rồi...Cứ nghĩ theo ý mày đi...

Lý do thứ ba. Lăng nhăng và thích múa miệng.

"Nhìn cái gì?"

"Tao không có."

"Ngực bự bên kia kìa. Không muốn qua tán hả?"

"Nhìn vậy thôi. Tán thật thì tao không làm đâu."

"Vì cái gì?"

"Vì tao chỉ tán một mình mày."

Ngoaaaaaaaa.

Lý do thứ tư. Ai ai cũng là one night stand.

"Tụi mày, tối nay ra quán nhậu không?"

"Quán nào?"

"Quán ông Tee kế bên trường."

"Hỏi Third đi. Third, thằng Too với thằng quỷ Bone có rủ mày không?"

"Không. Đợi xong vở kịch đã. Ba đứa mày đi đi."

"Vậy tao không đi."

"Không đi ôm ấp các em nữa hả? Hàng tuyển không nha."

"Người ngồi ở đây cũng ngon lắm rồi."

Quỷ tha ma mắt! Tao lại bị troll rồi...

Lý do thứ năm. Những cô gái trước đây của nó toàn là sinh sự.

"Third, nếu có số điện thoại đuôi 92 gọi cho mày thì đừng nhận nhé."

"Sao thế? Số của ai vậy?"

"Bạn gái cũ của tao. Lúc đầu gọi vào máy tao nhưng tao block. Mày không cần quan tâm. Cô ta và tao không có gì hết. Cũng không cần sợ cô ta khiến mày đau đầu. Vì tao đã làm tất cả để không ai đến làm phiền mày được hết."

Lý do thứ sáu. Nó không thông minh.

"Mày thích nói tao ngu."

"Thì mày ngu thật mà."

"Nhưng với chuyện mày yêu tao thì tao biết nhé. Đủ thông minh chưa?

"Ờ..."

Lý do thứ bảy. Nó chưa từng yêu ai thật lòng.

"Người duy nhất tao yêu đó là mày..."

Tất cả lý do mà tôi từng nghĩ ra để dứt lòng, đến hôm nay đã không còn dùng được nữa. Thằng Kai thay đổi bản thân theo hướng tích cực hơn. Nhưng một vài tính cách thì vẫn là con người nó. Tôi chưa từng ép buộc nó phải làm gì cả. Tình yêu của chúng tôi là sự thấu hiểu thì đúng hơn. Và bảy lý do đó không phải là toàn bộ những điểm xấu của thằng Kai. Nó còn có rất nhiều nhược điểm mà tôi đang cố gắng chấp nhận và từ từ thích nghi.

Lạ nhưng thật. Tính từ ngày thầm yêu nó cũng đã gần ba năm. Bây giờ tôi và thằng Kai lại tiến xa hơn mức đó rất nhiều.

"Mọi người chuẩn bị. 15 phút nữa bắt đầu diễn!" Tiếng của P'Shayne vang lên từ sau sân khấu. Phía khán đài, người nối người bắt đầu lấp đầy các hàng ghế. Vở kịch năm nay có hai buổi diễn. Hôm nay là buổi diễn cuối cùng.

Hôm qua Fan, Pinkcùng dàn diễn viên làm rất tốt. Hôm nay cũng phải tốt như vậy...

"Nước không Third?" P'Shayne vừa hỏi vừa giơ một chai nước ra.

"Cảm ơn anh nhưng em nghĩ anh cần hơn em đó." Môi khô hết rồi kìa, bộ dạng trông rất háo hức.

Trông chờ nhất chính là đạo diễn rồi. Hôm qua tôi thấy P'Shayne đứng trong cánh gà không đi đâu hết. Trong khi dàn diễn viên bận rộn chạy lên chạy xuống sau sân khấu thay phục trang và làm tóc, đám nhân viên hậu trường cũng rất vất vả. Tổ âm thanh chỉnh tiếng ở phía sau. Thằng Too nhận nhiệm vụ gian khổ đó là ôm máy quay cỡ bự chạy lăng xăng trên sân khấu. Cũng may là trong team h��nh ảnh còn nhiều người khác chụp hình thay.

"Mày mày, bắt đầu rồi."

P'Shayne vỗ vỗ vai tôi.

Tiếng MC vang lên qua microphone. Bức màn đỏ che phủ vẫn chưa được kéo lên. Khán giả nhìn lên với sự háo hức chờ mong. Cùng với đó là âm thanh lớn dần để thu hút sự chú ý.

"Và sau đây xin mời các bạn đến với vở kịch của khoa điện ảnh năm 2017 trong tác phẩm...Likebrary."

Màn đỏ được kéo lên cao, tiết lộ một khung cảnh được trang trí công phu mà tổ nghệ thuật đã vất vả tạo dựng. Bóng tối vẫn bao trùm. Đến khi spotlight chiếu tới chỗ của nữ chính, một tràng pháo tay vang dậy...

Là hơn hai tiếng rưỡi ngập tràn tiếng cười, nước mắt và nín thở. Không chỉ khán giả mà còn là toàn bộ những người đã tham gia làm và dựng lên nó trong suốt mấy tháng trời để có được ngày hôm nay.

Vở kịch của khoa cho tôi tất cả mọi thứ. Cho tôi cái gọi là tình bạn. Cho tôi sự nhẫn nại và chăm chỉ. Cho chúng tôi phân chia thời gian dành cho cuộc sống. Và quan trọng là...cho tôi thử vượt qua nỗi sợ của bản thân để bắt đầu tình yêu với một người thêm lần nữa.

"Vở kịch sắp kết thúc rồi, chuẩn bị đi."

Tiếng của đạo diễn thân gấu vang lên. Cảnh cuối cùng sắp kết thúc. Tất cả đứng đằng sau sân khấu nhìn ánh đèn spotlight đang chiếu thẳng vào giữa sân khấu. Ánh đèn đang sáng...nhạt dần rồi hoàn toàn tắt ngúm trước khi chúng tôi nghe được tiếng vỗ tay và hò hét lan rộng khắp khán phòng. Đàn anh đàn em trong khoa Truyền thông trao nhau những cái ôm thật chặt.

Cuối cùng chúng tôi cũng cùng nhau trưởng thành.

"Cảm ơn các bạn đã theo dõi Likebrary đến phút cuối cùng. Vở kịch này sẽ không thể ra mắt nếu thiếu đi khán giả và đội ngũ khoa Nghệ thuật Truyền thông chúng ta...Xin mời đạo diễn của vở kịch ạ."

Tiễng vỗ tay vẫn tiếp tục vang lên. P'Shayne chạy lên sân khấu đứng rồi cúi người như thay cho lời cảm ơn. Sau đó nhích ra giữa đứng.

"Dàn diễn viên của vở kịch."

"Quít quiuuuuuuu."

"Tổ chỉ đạo diễn xuất."

Mười hai con người nắm tay nhau chạy lên sân khấu cúi người cảm ơn cùng gương mặt hớn hở.

Sau đó MC bắt đầu xướng tên của từng tổ. Tất cả đứng lên nắm tay nhau bước lên sân khấu rồi đứng đó một lúc lâu cho đến khi đi xuống.

"Và cuối cùng là team kịch bản."

Chỉ có hai người là tôi và P'Yangyee chạy lên vì P'Shayne đã đứng đợi sẵn trên sân khấu. Khi chúng tôi cúi người xuống c��m ơn, tiếng vỗ tay vang dậy. P'Yangyee chạy ra nắm tay bạn đang đứng bên mạn sân khâu. Tôi toan chạy theo thì bị một người gọi tên lại.

"Third."

"..." Ai thế!

"Third! Ở đây." Tôi cố gắng nhìn để tìm chủ nhân của giọng nói trước khi nhận ra thằng Kai lẽ ra phải đứng trên sân khấu thì thay vào đó lại đứng ở phía sau. Nó cầm theo tấm bảng trắng cỡ bự trong tay, ngước mặt lên nhìn tôi như muốn nói gì đó.

"Third, tao có điều muốn nói." Âm thanh nhốn nháo vang lên khắp khán phòng. Cho dù là người trên sân khấu hay là khán giả đang ngồi trên ghế.

"Húuuuuuuuuuuuu."

Thằng khỉ Kaiiiiiiiii, mày làm cái trò gì đấy.

Tôi liếc nhìn projector bên tay trái được đặt kế bên sân khấu. Hiện tại nó đang lần lượt hiện những tấm hình có mặt của tôi và thằng Kai. Kh��n giả bên trong rạp hát được chiêm ngưỡng những loạt hình ảnh mà tôi đây cũng không tình nguyện xem bao nhiêu. Bạn chụp hình ơi, đừng zoom cận mặt tao. Hư...mắc cỡ.

"Xin chào."

Thằng Kai mở tấm bảng đầu tiên cho tôi xem. Đó từng là câu mở đầu mà tôi dùng để tỏ tình với nó thật lâu về trước. Và chúng tôi cũng lấy ý tưởng từ bộ phim Love actually như trước đây.

Tấm bảng thứ hai được mở tiếp.

"Hôm nay là một ngày bình thường. Nhưng tao có điều không bình thường muốn nói với mày."

Tấm bảng thứ ba...

"Mày như là điều đặc biệt."

Tấm bảng thứ tư...

"Không đặc biệt kiểu này nhé."

Tấm bảng tiếp theo xuất hiện hình của nhiều nhân vật như là Batman, Superman hay là Captain America. Này là hình cũ của tôi đây mà. Cái thằng không chịu đầu tư!

Tấm bảng thứ năm được mở...

"Nhưng là đặc biệt hơn thế."

Tấm bảng thứ sáu...

"Hôm nay tao muốn nói với mày một điều đặc biệt với tao."

Tôi vẫn nhìn từng con chữ và đọc chúng thật cẩn thận. Làm cách nào để bản thân không mắc cỡ khi đứng trước đông người như thế này chứ. Phải làm sao đây.

"Hạnh phúc vì được làm bạn."

"Hạnh phúc vì được yêu mày."

"Húuuuuuuuuu." Nhiều người hò hét khi dòng chữ mới nhất được mở.

"Hạnh phúc vì được làm nhiều thứ cùng nhau."

"Mày là điều đặc biệt và khiến tao muốn làm rất nhiều thứ."

"Nhưng có một điều mà tao muốn nó xảy ra nhất đó là..."

Và chỉ còn lại một tấm bảng trong tay của cái tên cao cao. Trái tim của tôi đập rất nhanh. Cảm giác muốn khóc lại dâng lên trong khi tôi không phải là đứa yếu đuối.

Dòng chữ này bị quay sang một bên khiến tôi không nhìn thấy đó là gì. Chỉ đợi cho đối phương xoay bảng lại.

Và giây phút tiếp theo...

"Muốn già đi cùng mày."

"Èeeeeeeeeeeee."

Tai của tôi ù đi. Hơn nữa bây giờ còn bắt đầu xoay mòng mòng. Thằng Kai đặt hết tấm bảng xuống sàn trước khi ngước mặt lên nhìn tôi rồi giơ hai ngón tay cái cùng nụ cười thật to.

Thằng quần này! Mày copy y chang trong phim hay sao.

Không có câu hỏi để tôi trả lời. Chỉ có dòng chữ của nó vẫn lởn quởn trong đầu tôi. Không lâu sau tiếng nhạc kết thúc vở kịch vang lên, tấm màn từ từ hạ xuống. Khán giả trong rạp hát reo hò cổ vũ cùng với tràng vỗ tay không dứt.

Thằng Kai vội chạy lên trên sân khấu, nắm tay tôi rồi chạy ra đứng cùng đám bạn thân trong khoa. Nhưng có một câu mà chỉ có hai chúng tôi nghe thấy.

"Ừm...thì già cùng nhau vậy."

Likebrabry chính thức kết thúc. Vở kịch diễn ra trong đời thực.

3 tháng trôi qua...

"Đăng video lên Youtube rồi. Mau vào xem."

"Ờ."

"Lúc này tôi đang ở trong phòng thằng Kai. Chúng tôi hẹn nhau trong phòng này để xem phim ngắn project kết thúc năm ba cùng nhau. Thằng Kai là người đăng video lên kênh mà tôi quản lý. Có thằng Too và thằng Bone chỉnh sửa lại cuối cùng.

Chúng tôi bốn đứa ngồi chụm đầu lại nhìn màn hình điện thoại đang phát phim ngắn năm thứ ba do chúng tôi tự tay sản xuất. Trước khi dòng chữ đầu tiên xuất hiện cùng tiếng tàu lửa, tiếng mưa rơi và tiếng người nói chuyện.

Friend...Train...Rain

"Mặc áo mưa làm gì, có thấy mưa miếng nào đâu."

"Rồi nó sẽ mưa."

Dòng thoại chúng tôi từng nói chuyện với nhau lúc đi tàu lần đầu tiên được tái hiện lại với giữa bốn nhân vật. Hai người nam và hai người nữ. Dù diễn viên không phải một trong bốn đứa trong "băng man rợ", nhưng nói luôn là nó giống như việc đưa bản thân mình đi thêm một lần nữa.

"Chiêu cưa cẩm này mẹ nó tao đúng ngán luôn." Thằng Bone bắt đầu nói về cảnh mà nam chính tán tỉnh nữ chính bằng cách chơi game đoán.

"Nhưng tao mắc cười. Không có ấn tư��ng gì hết."

"Thằng khỉ, mặt N'Dao đúng không nói nên lời luôn."

"Thích cảnh này nha thằng quần. Tưởng đâu thằng Third không à."

"Chọc nữa rồi." Tụi khốn nạn...