Chereads / Thuyết Theo Đuổi Cậu / Chapter 10 - chương 9

Chapter 10 - chương 9

Thời lượng phim ngắn của chúng tôi cũng không ngắn bao nhiêu. Vì nó cũng hết cả 40 phút nên bọn bạn mới mua bánh mua nước lên vừa ăn vừa xem đây này.

Không có ai quan tâm thời gian đã trôi qua bao lâu. Vì mỗi người lại chìm đắm vào ký ức của khoảng thời gian quay phim lúc đó. Vừa vui, vừa buồn cười, vừa khóc lóc. Áp lực và căng thẳng. Phải chờ trời đổ cơn mưa, thời tiết không chiều lòng đoàn làm phim ngắn chỉ bốn mạng người. Làm đi làm lại cho đến khi nó hoàn thành.

Đến khi cảnh cuối cùng đóng lại, tên của ai đó xuất hiện.

Đạo diễn hình ảnh

Khunpol Krichpirom

Sau đó trên phim dần dần chạy tên của chúng tôi. Cảm giác đúng vui sướng khi tên của cả bốn chúng tôi được một lần cùng xuất hiện trong một bộ phim.

Cast

Pong Thanakrit Sawetachat

Naem Piyanut Pewsaat

Ying Araya Pongpaew

Kung Namawee Siripracha

Kịch bản

Thachapol Khunapakorn

Trợ lý đạo diễn

Boriparn Kiatkul

Đạo diễn hình ảnh và nghệ thuật

Thanachat Tungprasert

Visual effect

Boriparn Kiatkul

Thu âm và nhạc phim

Thachapol Khunapakorn

Ánh sáng

Thachapol Khunapakorn

HOD PRODUCTION ("Băng man rợ" Production)

Dòng credit kết thúc khi màn hình đổi sang một màu đen. Nhưng nhạc vẫn tiếp tục phát. Tôi cúi xuống định tắt màn hình nhưng bàn tay dày của thằng Kai đã giữ tôi lại trước.

"Có gì không?" Tôi hỏi một cách khó hiểu.

"Có after credit đó."

"Sao tao không biết?"

"Thôi nào."

Nó không phải video hay footage đã quay để thêm vào. Thay vào đó là dòng chữ lần lượt xuất hiện từng chữ một khiến cho tôi sững sờ.

Third

Làm

Người

Yêu

Nha?

Đây chính là kết thúc của bộ phim ư. Một kết thúc đúng surprise, bạn bè lại còn đồng loã. Thằng Kai ngồi kế bên tôi. Nó không nói gì thêm giống như chỉ đang đợi câu trả lời.

"Thằng quần. Tao không biết nói gì hết." Tôi nói thẳng với nó. Tim cũng sắp nổ tung rồi đây.

"Mày đã là tất cả đối với tao rồi nhé. Chỉ thiếu là người yêu nữa thôi."

"Ờ! Vậy tao chính là cái duy nhất mà mày thiếu đó."

"..."

"Là người yêu của nhau."

Trước đây tôi từng nghĩ lúc sinh ra chỉ có mình ta, đến lúc chết cũng chỉ có mình ta.

Vì con người ta không thể lựa chọn nên tôi nghĩ cuộc đời này nên ở một mình thì hơn.

Nhưng bây giờ thì tôi biết...

Lúc còn sống chúng ta có thể lựa chọn, lựa chọn được ở cùng ai.

Và đây chính là điểm bắt đầu trong bộ phim của chúng tôi. Bộ phim do chính tay tôi và thằng Kai sản xuất.

[END]

NGOẠI TRUYỆN

"Hồi đó bài hát của N'Jaonaay rất nổi tiếng. Còn tôi cũng hot không kém nha, Jao-nghiệp-văn-chướng nha quý vị."

"Ốiiiiiiiiiiiiiiiiiii."

"Không cần hú hét. Tôi biết mình đẹp trai. Cho nên chúng ta sẽ nghe tiếp một bài nữa đó là..."Hai phương trời"."

"Ngồi tự ngắm bản thân, ngồi nghe những bản nhạc quen thuộc

Ngồi nghe những bài hát dành cho kẻ tầm thường mỗi ngày

Ngày ngày đều ngước lên nhìn trời cao, tự hiểu sẽ không có ngày

Em nhận ra người như tôi

Em ở trên cao thật cao, thật quá xa vời với người như tôi

Tôi biết rõ sẽ không có ngày đó đâu nhưng vẫn không cách nào ngừng yêu em

Chúng ta là hai phương trời, phải làm sao để ta có thể nhìn thấy nhau

Em ở một phương trời riêng, chỉ có thể ngước nhìn từ xa"

Đúng là hai ph��ơng trời.

Không phải nói tình cảm nhé mà là đang nói về vị trí ngủ.

Vợ nằm giường. Còn tao...nằm đất. Cool không!

Trời, bầu không khí đúng thoải mái luôn. Vì tôi không phải đi học hay ngồi nghe mấy bài hát nhảm nhí trong phòng. Tôi ra ngoài nghe nhạc live chill với thằng Bone. Hỏi thằng Third với thằng Too đâu rồi á? Bên kia kìa...rạp chiếu phim.

Tôi đúng sai lầm khi khoe khang đã đi xem phim đó trước nó nên hôm nay đành phải tách nhau ra. May là thằng Bone rảnh nên tôi mới có cơ hội bá vai bá cổ nhau đi nghe nhạc ở đây.

"Thằng Third xem cái khỉ gì thế?" Giọng nói trầm thấp át lên tiếng nhạc xập xình trong quán. Dù chúng tôi đã ra phía ngoài ngồi nhưng tiếng ồn ào từ những vị khách khác cũng đủ để gây nên sự náo nhiệt.

"Cái phim flop mà nữ chính quyết định đi tìm sự thật trong rừng nấm ấy."

"Ớ xem rồi. Đạo diễn đúng ghẹo gan."

"Ờ. Tao đã cảnh báo rồi là không hay đâu. Nhưng nó không chịu nghe. Muốn tự mình cảm nhận..." Nói xong chỉ muốn bĩu môi. Thời còn làm bạn tao đúng có power trong việc thể hiện suy nghĩ luôn. Còn bây giờ hả? Không dám nhấc mép lên cãi luôn. Sợ lắm.

Sợ bị bạt tai.

Thằng Third đúng bạo lực luôn. Dù là quen nhau rồi nhưng nhiều thứ vẫn như cũ. Tuy vậy song có những sự thay đổi nhất định mà chúng tôi không nhận ra. Phần lớn là ở phía tôi. Dần dần giảm lại sự nóng nảy và ngày càng sợ nó hơn. Nếu có thằng bạn cùng tuổi nào có bùa chống sợ vợ, tôi sẽ là đứa đầu tiên chạy đến xin. Tin tôi đi.

Chúng tôi quen nhau cũng đã hơn bốn tháng, chưa đầy một tuần nữa là được năm tháng. Hỏi rằng tình yêu của chúng tôi tiến triển đến mức nào. Mức độ hiểu nhau thì hơn một trăm. Không có người thứ ba. Cuộc sống hạnh phúc như đã từ lâu. Ghệ cũ chưa từng ghé tới. Chưa kể bạn bè còn tôn thờ làm hình mẫu của các cặp tình nhân phát triển từ tình bạn.

Nhưng ai mà biết được sự thật đằng sau đó. Mỗi lần có ai hỏi về vợ tôi chỉ biết cười trừ. Sự thật ư? Hứ! Không có được đụng chạm luôn, hôn thôi đã là phúc đức của thằng Kai này lắm rồi.

Người biết được sự thật đau thương này chính là hai thằng bạn trong "băng man rợ". Tụi nó toàn lực hỗ trợ tôi chuẩn bị từ tháng đầu tiên quen nhau đến tận bây giờ. Đúng thất bại ê chề luôn. Vấn đề là tôi không dám xin thằng Third trước mặt.

Tôi biết nếu là chuyện đó thì nó sẽ khó khăn. Phải qua nhiều bước. Sợ vợ mệt ��ến nỗi tới được bước đó thì không còn cảm giác nữa. Nhưng sau khi thử thăm dò vài lần thì thằng Third không có vẻ gì là hứng thú lắm. Hi vọng tan tành. Mất hết cả hứng thú. Tin đi. Chốc nữa thằng Bone sẽ moi chủ đề này ra nói nữa cho xem.

"Một chút không?" Bàn tay dày của thằng bạn chìa ra một điếu thuốc. Còn nhớ nó là hiệu thuốc tôi thường hút hồi còn uống rượu Virginia Slims. Hồi đó hút vào, nghĩ bản thân đúng ngầu luôn. Nhưng...

"Tao bỏ rồi. Thằng Third nó xin."

"Nó xin thì cũng không cần thiết phải đáp ứng chứ."

"Không làm tao bị xử đẹp chứ sao. Mày đâu có bị như tao."

Tôi không bị bắt ép phải bỏ. Thằng Third chỉ nói là xin tôi hút ít lại. Vì tôi bắt đầu hút nhiều hơn những lúc căng thẳng hoặc trong lúc uống rượu. Thật sự thì tôi không cần bỏ. Nhưng vợ đã lên tiếng thì phải làm cho được.

Tôi không có sợ vợ đâu đấy nhé.

"Làm gì mà sợ dữ vậy? Nó vẫn là một thằng bạn của mày thôi." Đm mày thằng Bone...

"Mày còn nói. Bạn bè với người yêu nó vốn đã khác nhau. Cho dù vài thứ vẫn như cũ nhưng cảm xúc thì không phải như vậy."

"Yêu nó không ngóc đầu lên nổi thì có."

"Ừm, chưa từng nghĩ cuộc đời sẽ trải qua điều tương tự thế này. Hay nó là cái nghiệp tao phải trả vì những gì đã làm với người khác nhỉ?" Sinh ra không biết yêu là gì, chưa kể thay bồ như thay quần lót. Ăn cho đã rồi bỏ. Một ngày kia biết yêu một người thì yêu đến tận xương tuỷ. Nếu có một ngày thằng Third bỏ tao thì tao chết chắc.

Không sống nổi đâu. Cuộc sống luôn có nhau trong đời nó đã gắn bó còn hơn cả từ "yêu" rồi.

"Thấy mày như vậy tao sợ tương lai của bản thân quá. Chúng ta đều xấu xa như nhau."

"Không đâu. Mày còn chó má hơn cả tao Bone à." Tôi đã dừng rồi nhưng thằng Bone thì vẫn tiếp tục.

Nếu nói "băng man rợ" đã rửa tay gác kiếm thì cũng không đúng vì quay đi quẩn lại vẫn còn hai tên. Chỉ là dạo gần đây thằng Too có vẻ lạ hơn. Không còn hăng hái như lúc trước. Nghe bảo phải làm project hình ảnh gì gì đó nên không có thời gian. Đoán là trước khi xong việc thì sẽ không ăn không ngủ cho xem.

"Vậy thì uống vì sự chó má mà tao hơn mày đi." Người ngồi đối diện giơ ly rượu lên, tôi đành nâng ly lên theo thông lệ.

"Dzô!!!"

Khè!

Từ khi thằng Third quyết định quen tôi, hiếm khi bốn người "băng man rợ" hoặc bạn bè trong nhóm khác có dịp hẹn hò tụ tập nhau ở pub. Đa phần là ngồi ở quán chill nghe nhạc thư giãn. Gái xinh cũng nhiều nhưng tao không quan tâm đâu. Như thường lệ, những người từng gặp hay từng biết tính cách gan dạ của tôi cũng có đến chào hỏi, xin số hay gì gì đó.

Nếu là trước đây tao sẽ không cho qua đâu, sẽ kéo hết bốn đứa đi quẩy tung trời cho xem. Còn bây giờ ấy hả, phải cắt đứt hết nếu không đời sống tình cảm coi như chấm dứt.

Tôi không phải người hay thừa cơ hội nữa. Nếu nhiều lần người nào đó sẽ nghĩ rằng một mai mình có thể bị bỏ rơi. Cho nên chẳng dám mạo hiểm với việc chia tay thằng Third đâu.

11 giờ đêm rồi. Đồng hồ đeo tay vẫn chạy theo quy luật của nó. Ca sĩ trên sân khấu đang làm nhiệm vụ không biết mệt mỏi. Không lâu sau chúng tôi nhìn thấy gương mặt thân quen của hai người đàn anh trong khoa bước tới chào hỏi. Ánh đèn chớp qua chớp lại khiến tôi nhìn không rõ lắm cho đến khi đối phương tiến lại gần hơn đến mức nhìn ra đó là...

"Thằng Kai, thằng Bone. Trốn vợ đi chơi hả mày?"

Thằng cha Shayne với ông bạn thân Un cầm theo ly rượu đi tới. Đoán chắc là xách ly đi mời từ đầu quán đến cuối quán cũng lâu rồi.

"Hồ, em phải hỏi anh mới đúng. Ai mới là người trốn. Ngồi xuống đã anh." Thằng bạn thân mời ngồi xuống nhập hội. Uống hai người dù sao cũng không vui bằng uống nhiều người.

Dù một trong số đó là từng là tình địch của tôi.

"Vậy thằng Third với thằng Too đi đâu?" Sau khi đặt mông lên chiếc ghế gỗ, ông anh thân gấu hỏi cái người lúc này có lẽ là đang vừa xem phim vừa ca thán.

"Đi xem phim."

"Không đi theo vợ hả? Bình thường thấy bám nhau muốn chết." Lần này P'Un thêm vào.

"Ai bám? Em chưa bao giờ như thế."

"Tao còn thấy mày like page "Hội những ông chồng dũng cảm" mà. Húiiii, không sợ vợ à. Haha." Thằng cha nghiệp chướng. Còn theo dõi tao nữa.

"Chỉ là muốn biết page này có gì. Mới biết page này là về ẩm thực."

"Vậy hả?"

"Ờ!"

"Sợ vợ thì nói đại đi." Nếu không phải tao mua rượu mắc tiền thì tao đã đem đổ lên đầu thằng cha Un cho hắn sặc chết rồi.

Tôi like page "Hội những ông chồng dũng cảm" thì sao. Đã nói là tao không sợ vợ, chỉ là muốn biết thường ngày bọn đàn ông này làm gì. Với lại thằng Third cũng chưa từng sai tôi giặt đồ hay ủi đồ một lần nào hết. Chỉ từng đuổi đi chà toilet thôi. Trời ơi...

"Nếu ngồi đây để kiếm chuyện móc méo thì anh mau đi đi."

"Sao chứ? Dạo này dễ nổi nóng ghê." Vẫn còn múa mép với tao ư.

"Thật ra có gì đâu mà phải mắc cỡ chuyện mày ngoan ngoãn vì vợ." P'Shayne bắt đầu nói năng đàng hoàng hơn. Nói rồi giơ rượu lên uống một cách vui vẻ.

"Bạn bè cho đó là chuyện mắc cười đó thôi."

"Mắc cười chỗ nào? Đến tao quen với bạn gái lâu ơi là lâu mà đến bây giờ vẫn là người chu toàn mọi thứ. Người ta yêu nhau không chỉ vì cái danh đâu Kai."

"Mà quen vì cái gì hả anh? Vì đến bây giờ nó vẫn chưa được đè vợ nữa." Thằng Bone! Thằng mất dạyyyyyyyyyyyy.

Bầu không khí chết chóc toả ra như vừa gặp phải chuyện chấn động trước khi tiếng cười lớn dần, lớn dần. Và bây giờ bàn của tao trở thành tâm điểm của sự chú ý nguyên cái quán luôn rồi.

"Mày nói gì cơ em trai Kai yêu dấu? Tay chơi gái sành sõi như mày mà không dụ thằng Third làm vợ được á? Oh my God. Hahahahahahaha." Cười lâu như thế mày dệt sợi thành vải được luôn rồi đó.

"Em tôn trọng nó."

"Vậy hả? Hahahaha." Mẹ nó, còn cười thêm hai tràng dài ơi là dài. Trước khi lấy lại bình tĩnh thì suýt nữa tao đã giơ chân phang cho một cước vào trán rồi. Người ta ngại chứ bộ. Chưa yêu ai như vậy bao giờ. Sợ nó sẽ không ok.

Có một lần định nhân cơ hội nó ngủ rồi làm luôn. Cũng may là lý trí lại được. Chứ nếu nhào lên mà không xin phép, đừng mong có cơ hội làm lành. Có khi giờ chia tay nhau rồi cũng nên.

"Em nghiêm túc đó."

"Mày nghe lời tao đi Kai." Đàn anh thân gấu giơ bàn tay dày ra vỗ vai tôi rồi nhìn bằng ánh mắt rất chân thành.

"..."

"Tình yêu không chỉ có sex. Chúng ta quá dính lấy nhau. Con người ta yêu nhau là để tìm người có chung suy nghĩ với mình, tìm người xem phim nghe nhạc, trải qua cuộc sống thường ngày cùng nhau. Lúc vui thì chia sẻ cùng nhau. Lúc buồn thì ngồi an ủi động viên nhau. Thật ra nó chỉ có vậy."

"Vậy với anh sex không quan trọng đúng không?"

"Quan trọng chứ thằng quần."

"Vậy mày nói làm cái quái gì."

"Tao chỉ muốn mày biết nó không phải là chuyện lớn đến vậy. Nhưng phải có để cuộc sống thêm phần ngọt ngào, tạo thêm sự mới mẻ. Vậy thôi. Mày quên tâm trạng này rồi hả?" Nhớ tới trước đây lúc one night stand còn là chuyện như cơm bữa, sex đúng là quan trọng vì nó vui. Đáp ứng được nhu cầu cần giải toả. Nhưng với ng��ời mình yêu một cách chân thành thì lại không muốn nó theo kiểu như vậy.

Tôi sợ thằng Third sẽ xem thường tôi vì quá khứ tôi từng làm. Đúng! Tôi từng phát sinh chuyện đó với nhiều người. Rồi một ngày kia lại làm với nó, nó có cảm thấy tệ không chứ.

"Không phải quên mà là thời gian qua đã làm quá nhiều chuyện tệ hại trong vấn đề này rồi đến nỗi không muốn làm với nó."

Kiểu..."Thế giới tươi đẹp qua tay chúng ta" mỗi ngày luôn. Nhiều khi không nhịn nổi đúng thèm. Cho hai liều thuốc ngủ. Ngủ mê mệt đến nỗi quên tiệt.

"Tao hiểu nỗi lo lắng của mày mà Kai." P'Un thêm vào. Lần đầu tiên tôi mới thấy ánh mắt tràn đầy thiện chí của hắn một cách nghiêm túc như vậy.

"Phải làm sao đây anh?"

"Mày hỏi thử thằng Third chưa? Nó quen mày là vì chấp nh���n con người hiện tại của mày và chấp nhận luôn cả quá khứ của mày không phải sao? Cho nên mày đừng suy nghĩ thay nó."

"Cái này tao đồng ý." Thằng Bone im lặng nghe nãy giờ cũng ủng hộ suy nghĩ này.

"Cũng muốn nói, muốn hỏi đấy nhưng không có cơ hội tốt. Sinh nhật qua hơn hai tháng rồi. Thời gian này cũng không có dịp gì đặc biệt."

"Tụi mày chơi nhau phải có dịp nữa hả? Mắc cười."

"Em không giống anh mà. Khởi đầu thuận lợi thì vẫn hơn. Bây giờ khó ở chỗ dạo đầu đây nè."

"Chuốc cho nó say đi thằng quần. Thế là xong chuyện." P'Shayne lớn tiếng, nghe ra có chút hào sảng. Nhưng câu trả lời đó khiến tôi ngay lập tức nở nụ cười hài lòng.

"Sao em lại không nghĩ đến chuyện này chứ? Chuốc cho nó lâng lâng. Như thế chắc ok đó."

"Tao nói giỡn, thằng trâu!"

"Cũng đáng suy nghĩ lắm. Thích thích."

"Làm thật hả?"

"Ờ."

Chuyện khác tính sau. Tao xin phép chuốc thằng Third say đã. Vợ ơi là vợ! Sợ rằng xem xong phim là cũng thất thân luôn. Chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy háo hức. Ôiiiiiiiiiii.

Tôi trở về phòng. Trong tay cầm ba chai đồ uống có cồn vừa mới mua. Nhưng vì thằng Third uống rượu xong thích nằm vật ra trông đến là tội nên tôi đổi thành bia.

Xem tôi yêu và lo lắng cho vợ đến mức nào.

Sau khi quẹt thẻ từ để vào trong, tôi nhận ra đèn trong phòng khách đang bật. Chắc chắn người đi xem phim đã về rồi. Ngước mặt lên nhìn đồng hồ thì phát hiện đã quá nửa đêm. Suất chiếu cuối cùng giờ này cũng đã kết thúc. Hoạt động của quán nhậu cũng kết thúc vào khoảng thời gian tương tự.

Tôi và thằng Third quyết định dọn vào sống chung từ hai tháng trước. Cho dù chung cư của tôi có hai phòng ngủ nhưng với đầu óc thông minh của thằng Too, nó đã gợi ý cho tôi dùng một phòng ngủ làm phòng chứa đồ. Thằng Third đành phải chuyển vào ngủ cùng một giường mà mục đích đặc biệt đó là để đáp ứng nhu cầu này kia của chủ nhân căn phòng.

Những tưởng tất cả sẽ êm đềm thuận lợi nhưng nó lại hoá thành cơn ác mộng vì mỗi đêm tao chỉ có thể nằm cắn chăn mà ngủ. Bức rứccccccc. Vượt qua được cũng suýt chết. Lần này tao không chịu thua nữa.

Nghĩ vậy tôi liền bước vào phòng. Đang định rủ cục cưng ngồi bầu bạn xem phim cùng nhau thì hình ảnh nhận lại được lại là một màu đen kịt. Nhìn thấy bóng dáng một người đang trùm chăn kín mít trên giường. Nhịn không nổi mà bước lại gần ngắm cho kỹ.

Kéo chăn ra thì nói được luôn là nó ngủ mất xác rồi. Thằng quần! Bỏ tao ngủ trước còn chưa đủ, nó còn không thèm gọi điện hỏi mấy giờ về, có say không hay làm gì với ai cơ.

Vậy tại sao tôi phải một mình bối rối chứ.

Không chỉ để nó là suy nghĩ, tôi nhào lên cái thân hình trắng bóc đang ngủ kia một cách mạnh bạo. Tiếng "ặc" vang lên trước khi cục cưng rên lên một tiếng thật dài rồi dồn hết sức vào tay quật liên tục vào mặt tôi.

"Đau đó thằng trâu. Hưuuuuuuuuu."

"Ai bảo ngủ trước tao." Tao giữ đối phương lại thật chặt. Đáp lại câu trả lời của nó một cách ấu trĩ.

"Phim chán nên tao buồn ngủ. Về thì mau đi tắm rồi ngủ đi."

"Thấy không? Tao nói rồi mà không chịu tin."

"Thì tao muốn xem tận mắt."

"Sau này tin nhau xíu đi. Cái gì mày thích hoặc không thích tao cũng đủ biết mà."

"Ừ...Thả ra được chưa?"

"Không." Tôi từ chối thẳng thừng. Trong bóng tối có thể không nhìn rõ nhưng thằng Third không chịu mở mắt nhìn tôi giống như đang vô cùng thèm ngủ. Dù là lúc nói chuyện nó vẫn nhắm tịt mắt vào. Đúng là điên...

"Sặc mùi rượu. Đi tắm đã được không?"

"Tao mua bia này. Ra ngoài uống cùng đi." Giăng lưới!

"Không. Buồn ngủ."

"Tao lỡ mua rồi. Sao giờ?"

"Quăng vô tủ lạnh đi. Đừng có ngu." Đúng đau luôn. Cục cưng à, tao với mày là người yêu hay vẫn là bạn bè để mà ghẹo gan nhau thế chứ. Mỗi một câu một chữ phát ra từ miệng, không là trâu thì cũng là ngu. Giống như tao vẫn chưa tiến hoá lên thành người nên ngày nào cũng bị chửi.

"Tao muốn có bạn uống cùng."

"Mai đi. Vừa hay là thứ bảy." Nói xong liền đẩy người tôi ra rồi quay người sang một bên tránh né. Ok tao chịu thua. Tối nay tao đành gác lại công cuộc vùng lên đấu tranh khi mà người ta đã ngủ mất tiêu từ bao giờ.

Chỉ có thể tự an ủi mình rồi bước ra khỏi phòng. Cầm túi bia trên bàn ăn quăng vô tủ lạnh một cách miễn cưỡng. Lúc quay vào lấy khăn lau người để đi tắm thì nhìn sang vợ một cách tiếc nuối thêm lần nữa. Đêm nay có lẽ là không xơ múi được gì nữa rồi. Chán đến nỗi muốn gọi cho mẹ hỏi bí quyết đánh thức bản năng đàn ông, nhưng chắc chắn mẹ sẽ trả lời lại là đáng đời mày cho xem.

Ờ mà, dù sao tối nay cũng không khuất phục được thằng Third. Thế cho nên tắm một cái rồi đi ngủ vậy.

Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm rửa thay đồ xong xuôi, tôi nhác thấy ánh đèn màu vàng nhè nhẹ từ đèn ngủ trên đầu giường phát sáng trong khi cái người trùm kín mắt trên giường đã say giấc nồng.

Thằng Third chính là như vậy. Đôi khi cứ lo cứ sợ tôi bất cẩn đụng cái này cái kia rồi lại bị thương nên nó rướn người bật cái đèn nhỏ nhỏ cho tôi thấy đường. Đó, tôi không yêu nó sao được.

Nhiều khi bộ dạng trầm ngâm của nó giống như người không để tâm đến. Nhưng thật ra tất cả hành động mà nó là đều là vì người khác. Vì tôi, vì bạn, vì gia đình. Tao có vợ hay là tổ chức UNICEF vậy nè.

Tôi đi một nước đến chỗ có người nằm trên giường trước khi chui vào chăn êm đệm ấm rồi giang tay ra ôm chặt người đang ngủ. Không có "vui vẻ" đâu, anh chỉ xin hít hà cổ xíu thôi.

Cục cưng thơm quá, yêuuuuuu.

"Nằm yên ngủ." Thằng Third trả lời bằng giọng mệt mỏi.

"Thì nằm yên mà."

"Gội đầu sao không lau tóc cho khô. Mẹ nó, lăn ra bệnh là tao làm cho bệnh nặng hơn cho coi."

"Bằng cái gì?"

"Chân."

"Đáng sợ quá."

"Mày phiền phức quá." Đối phương dùng tay đẩy mặt tôi ra xa trước khi nhấc người ngồi dậy. Đặt chân xuống giường rồi bước từng bước đến tủ đồ. Lục lọi khoảng 1 phút, thằng Third trở lại với một cái khăn lau nhỏ.

"Ngồi dậy. Tao lau tóc cho."

"Sướng quá." Tôi vội làm theo ngay tắp lự. Dù nó có phàn nàn là buồn ngủ đến đâu, cuối cùng vẫn ngồi dậy làm nhiệm vụ mà nó không cần phải làm.

"Hôm nay sao hả? Ra ngoài ăn nhậu với thằng Bone vui không?"

"Cũng bình thường. Gặp P'Shayne với P'Un."

"Trùng hợp vậy."

"Tình cờ thôi. À Third...Tao hỏi cái này."

"Nói đi." Bàn tay chạm nhẹ vào đầu tôi. Không có cảm giác khó chịu dù chỉ là một chút. Nhưng trọng điểm không phải nằm ở đó. Nó nằm ở điều tôi sắp nói với người kia hơn.

"Mày từng có suy nghĩ ghê tởm tao vì có quá khứ tệ hại không?" Bàn tay thon thon đang lau tóc cho tôi dừng lại một chút. Thằng Third đứng yên một chỗ nhưng tôi sợ...nên vội nói tiếp. "Kiểu tao làm chuyện đó với người khác, mày có ghê tởm không?"

Tôi ngước mặt lên nhìn vào mắt người đang ở trên đầu. Nói ra xong càng thấy run. Ánh mắt mà ánh sáng từ đèn trong phòng không thể chỉ ra được. Nhiều lúc tôi từng nghĩ có lẽ thằng Third không thoải mái với chuyện này.

"Cũng chẳng phải người trên cả thế giới này đều thủ thân trước khi gặp được tình yêu đích thực."

Và câu trả lời đó đã khai sáng trái tim tôi.

Nhưng mày còn zin đó thôi Third, còn tao thì ăn chơi trác táng thấy mẹ.

"Chấp nhận được à? Không phải. Ý là liệu sẽ có ngày mày nhớ về quá khứ của tao không đây?"

"Cuộc sống phải tiến về phía tương lai. Quá khứ không tốt tao không nhớ đâu. Mày lấy đó làm bài học là được rồi." Y chang mẹ ngồi khuyên bảo con khi lần đầu thất tình. Cảm giác vui mừng thế nào đó khi có người chấp nhận hết tất cả điểm mạnh lẫn tật xấu của mình. Thế giới không có ai là hoàn hảo.

Tôi cũng không muốn quen một người tốt về mọi mặt. Tôi cần một người thấu hi���u và sẵn sàng điều chỉnh để hiểu nhau hơn.

"Vậy từ giờ nếu tao xin..." Câu nói đã soạn sẵn trong đầu mắc lại. Tôi ngưng nói, ngước mặt lên quan sát sắc mặt của đối phương một lúc trước khi nói tiếp. "Xin tiến thêm một bước nữa với mày, mày có ok không?"

Yeahhhhh, nói ra rồi. Đây là lần đầu tiên sắp xếp được câu chữ một cách hoàn chỉnh. Bình thường lúc muốn anh đây không có xin xỏ mà nhảy bổ vào người ta luôn. Trái ngược hoàn toàn với lúc này.

"Để tao sẵn sàng đã." Câu trả lời của mày tìm điểm kết thúc không ra luôn.

"Khi nào mới sẵn sàng?"

"Một ngày nào đó." Vô tận thì có.

Tôi từng xin lời khuyên từ thằng Too về chuyện này cũng lâu rồi. Thằng Third là đứa hầu như không có yêu cầu cao đối với những chuyện như thế này. Nó học giỏi, sống tốt, yêu bạn nhưng thiếu kinh nghiệm những chuyện 18+.

Có lần thằng Too kể cho tôi nghe chuyện thằng Third từng gõ cửa phòng nó giữa đêm hôm khuya khoắt để xin lời khuyên ngay cả khi lúc đó cơ hội yêu đương với tôi gần như là con số 0. Mẹ nó, nó đúng yêu tôi. Yêu theo kiểu tình yêu thuần khiết ấy. Chưa từng nghĩ sẽ phát sinh chuyện kia cho đến khi chúng tôi phải đối diện với nó.

"Hôm nay luôn được không?" Không nói không rằng tôi giơ tay giật lấy khăn trên đầu rồi ném nó xuống giường.

Thằng Third ngồi im thin thít. Tôi dùng sức đẩy đối phương nằm ra giường. Nhìn rồi nhớ mang máng những cảnh make love trong mấy bộ phim tình cảm. Nếu ngã xuống rồi môi chạm môi thì tắt đèn được rồi đó bà con.

"Làm cái quái gì đó?" Mới nãy còn ngọt ngào với tao mà gi�� đã quay sang gầm gừ rồi.

"Đợi mày sẵn sàng không biết đến mùa quýt nào nữa. Tối nay thử luôn không?"

"Kai, thằng khốn kiếp." Quơ tay chưa đủ còn giơ chân đạp "chuối" của tao nữa. Siêu đau nha không phải không có cảm giác đâu. Hết đạp chân lại lên gối, bàn tay tát liên hoàn đến

nỗi tê tái cả khuôn mặt. Tôi đành dùng hết sức khóa cho nó ở yên một chỗ.

"Tao với mày quen nhau để lấp đầy những thứ mà mày còn thiếu. Mày nên vui vẻ đón nhận nó chứ."

"Không thiếu gì hết. Tao có đủ hết rồi."

"Tao này."

"..."

"Cơ thể của tao mày vẫn chưa được cảm nhận."

Cảm ơn Prestige năm 2006 đã cho mượn câu thoại để khuất phục vợ yêu. Bây giờ tôi biết phải làm gì tiếp theo rồi.

Nói rồi nhanh chóng chụp lấy một bên tay của nó kéo xuống áp chặt lên Kai "nhỏ". Mau cho vào! Thachapol, mày chết chắc. Vì bây giờ...tình yêu đã sưng lên hết mức rồi. Aranggggggggg.

"Không chịu! Không chịu! Tao buồn ngủ."

Sự việc vẫn diễn ra trên chiếc giường ấy, căn phòng ấy, cái đèn ngủ ấy. Chỉ là thời gian kể từ thời khắc ấy trôi qua không bao nhiêu phút. Tôi vật lộn với thằng Third cho đến khi nó nằm im ngoan ngoãn trên giường được một lúc. Nhưng người dưới thân không những làm bộ dạng buông xuôi, hiện tại còn giống như nước mắt bắt đầu rơi. Nếu tôi không thả tay thì chắc chắc nước tràn bờ đê mất thôi.

Ý là nước mắt chứ không phải cái khác nhé.

"Tao không làm cho mày đau đâu. Sẽ cố gắng dịu dàng nhất có thể." Dám đem đầu ra bảo đảm đời này tôi chưa từng có Vanilla sex*, nhưng sẽ cố gắng vì nó.

*Vanilla sex: cấp độ cơ bản nhất

Tôi là người đã nghênh qua biết bao nhiêu "trận chiến" đến mức lão luyện. Tôi biết phải làm thế nào để thằng Third cảm thấy ok nhất. Dù trước đây chưa từng phát sinh chuyện đó với con trai, nhưng cũng không phải ngu ngốc đến mức không biết cái mốc xì gì.

"Mày chưa chuẩn bị sẵn sàng, Kai. Không đau thế nào được. Bao cao su nữa. Mày phải đeo vào. Gel bôi trơn đâu? Thằng quần. Đó không phải là chuyện chỉ cần tắm rửa sạch sẽ là làm nhau được đâu." Người trước mặt nói bằng giọng run run nhưng vẫn cố gắng nói cho hết câu. Tôi thật sự trân trọng nó.

"Không đau đâu vì tao chuẩn bị rồi."

Không để người kia phải thắc mắc lâu, tôi giơ tay lên kéo ngăn tủ đầu giường ra. Một hộp bao cao su gồm khoảng bốn đến sáu c��i. Một chai gel bôi trơn hiệu nổi tiếng. Thuốc giảm đau cho thằng Third cũng có đủ cả. Sao hả?

"I i."

"Kai, thằng khốn nạn."

"Hahahahahahahaha." Xin lỗi nhé nhưng tao đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi. Từ lúc định "thịt" mày hôm sinh nhật hai tháng trước. "Sợ để lâu hết hạn, chúng ta mau dùng thôi."

"Hết hạn cái mông!"

"Đừng chửi bậy chứ. Lát có hứng liền thôi." Không được để nó tranh cãi gì hết. Có cơ hội là phải nhanh chóng cắn mút miệng vợ yêu liền, khiến cho nó ngay lập tức vừa rên vừa vùng vẫy.

Phòng anh cách âm tốt, không cần lo người khác nghe thấy tiếng chúng ta quần nhau. Rên to vào, rên rách họng luôn cũng được.

MUA 2 ĐƯỢC 3

"Ưu. Đồ! Ưuuuuuu." Nhớ là học điện ảnh mà ta. Vừa giỏi tiếng mẹ đẻ vừa giỏi ngoại ngữ thứ hai. Nhưng không biết thằng Third đào ngoại ngữ thứ ba ở đâu ra mà nghe xong là sướng rơn người. Cứ a với ư, nghe mà muốn cương cứng.

Nằm "cháo lưỡi" với người dưới thân một cách vui vẻ.

Dù nụ hôn không ngọt ngào như tưởng tượng, nhưng tình yêu của anh thì dạt dào như đại dương. Hai đôi môi hoà quyện vào nhau. Khuôn mặt của cả hai áp sát vào nhau dường như không còn khoảng trống. Tim tôi đập loạn xạ như sắp nổ tung. Cảm giác đê mê hơn những lần khác. Hương thơm của sữa tắm, mùi vị chết người của da thịt cùng tiếng rên rỉ nỉ non phát ra đúng làm tôi sục sôi.

"Có lẽ tao sẽ hỏi nhiều một chút. Đừng thấy tao phiền phức nhé." Tôi nói với nó sau khi dứt môi ra. Bình thường khi làm chuyện đó với người khác tôi tuyệt nhiên không nói, chỉ tập trung vào chuyên môn. Lần này là trường hợp ngoại lệ. Phải hỏi xem có hài lòng chưa, phải tìm điểm kích thích của nhau cho bằng được.

"Tất cả sẽ ok thôi. Mày tin tao đi." Ngoài hành động, với những tình huống thế này cần phải có thêm lời nói an ủi mới được. Nếu là người khác thì đã gật đầu đồng ý từ lâu, nhưng với thằng Third thì...

"Không tin."

Ok. Tôi muốn lần đầu tiên của thằng Third sẽ là một ký ức đẹp. Cho nên tôi muốn nói gì đó mỹ miều một chút. Chẳng hạn...

"Không tin là tao làm tới đấy nhé. Làm cho tới lúc rên la khản cổ cho mà xem."

"Hưuuuuuu, tao sẽ giận mày."

"Mày không giận tao thật đâu. Vì chúng ta yêu nhau mà." Cứng họng rồiiiiiiiiiiii.

Đoạn cúi xuống nhấn môi mình lên đôi môi mềm mại của cái người đang nỉ non thêm một lần nữa. Cùng lúc đó cố gắng ghì chặt thân thể còn đang mặc đồ xuống, hai cánh tay giữ chặt cổ tay của thằng Third trên giường, ra sức dùng đầu lưỡi liếm mút đến khi đối phương phải mở miệng ra một cách quy phục.

Người dưới thân run rẩy đến mức tôi có thể cảm nhận được, khiến cho tâm trạng tôi tụt xuống mắt cá chân, sợ rằng hành động của mình sẽ làm cho nó sợ hãi. Đúng trái ngược với suy nghĩ đang thúc giục tôi thực hiện bước tiếp theo.

Dù đã cố hết sức để cưỡng lại, nhưng càng tiếp xúc với thân thể của nó càng lâu thì càng mềm lòng. Tôi bắt đầu buông cổ tay bị ghì chặt trên giường ra rồi trượt lên trên để sờ vào khuôn mặt trắng trẻo trong khi hai đôi môi vẫn chưa tách khỏi nhau. Tôi không biết gọi tên cảm xúc này là gì. Đôi lúc là sắt đá, đôi lúc lại yếu mềm.

Mẹ nó...Suýt nữa thì được "nếm" cả người thằng Third rồi.

Tôi dùng đầu lưỡi để kết nối với đối phương ở bên trong. Và vì người ở phía dưới quá thiếu kinh nghiệm nên tôi phải từ từ dẫn dắt nó một cách dịu dàng. Cho dù nó trông có vẻ vừa sợ vừa muốn thử.

"Không sao. Tao sẽ dạy cho mày. Còn nhớ tao từng dạy gì không?" Sau khi thả cho đối phương hít thở, tôi nhanh chóng tỉ tê.

"Không, không được."

"Hôn không có khó. Tụi mình hôn nhau bao nhiêu lần rồi mà."

"Tao không biết. Đầu óc tao rối cả lên rồi." Giọng nói trả lời một cách run run. Dưới ánh đèn mập mờ tôi nhìn thấy một dòng nước mắt lăn xuống trên gương mặt trắng trẻo sạch sẽ khiến tim tôi hẫng một nhịp.

"Chỉ cần mở miệng rồi đưa lưỡi ra."

"Trông ghê như vậy mà mày còn làm?"

"Không có ghê. Tao đang đợi đây." Thằng Third có vẻ chần chừ. Mặt đỏ gấc như mắc cỡ muốn chết. "Chỉ có hai chúng ta. Đâu cần phải mắc cỡ với ai." Không lâu sau nó cũng đồng ý làm theo. Bộ dạng vụng về của nó khiến tôi tan chảy, vội vàng đưa đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào hoà quyện cùng đối phương. Ôm ấp, vuốt ve, nóng bỏng đến mức cảm giác như có một luồng điện đang chạy qua người hai chúng tôi.

Bàn tay đang để trên khuôn mặt bắt đầu trượt lên theo tiếng gọi của cảm xúc. Tôi muốn chạm vào mọi phần trên cơ thể nó. Một tay chạm vào đũng quần ngủ của nó cọ xát trong khi tay còn lại luồn về phía sau kéo thân hình trắng nõn vào trong vòng tay tôi. Vừa dịu dàng vừa âu yếm.

Nước miếng bắt đầu rỉ ra từ khoé miệng. Tôi nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn lại để thu từng giọt nước miếng một cách thèm khát. Tiếng rên ư ư càng ngày càng lớn vang tới màng nhĩ. Âm thanh rung động lòng người đó vang lên thật lâu, song tôi chợt phát hiện ra người trước mặt đã bắt đầu thở không nổi. Tôi đành phải thả tự do cho người kia dù không muốn chút nào.

Nhưng điều đó cũng không tệ cho lắm, chỉ là đổi từ môi mềm sang hõm cổ và xương quai xanh. Mỗi nơi môi tôi chạm qua đều để lại một dấu đỏ mà tôi nghĩ thằng Third cũng đau không ít. Nhưng đó không phải là nỗi đau đơn thuần mà nó sẽ cảm nhận được đâu, tin tôi đi.

Vì tôi giỏi.

"Kai..." Third gọi tên tôi một cách thổn thức khi bàn tay đang đặt trên đũng quần bắt đầu rục rịch. Tôi đang kéo nó trượt dần khỏi chân thon, đồng thời cũng không quên nhiệm vụ không thể thiếu đó là cúi người hôn lên làn da trắng phía trước ngực rồi trượt bàn tay đang rảnh ở phía sau lên cởi nút áo.

Nói luôn lúc hành sự tôi làm rất có trình tự. Tay phải cởi quần, tay trái cởi nút áo, miệng thì hoạt động hết công suất. Ô hồ, mày đúng là giỏi. Đúng giỏi luôn!

Hai cái nút áo rời ra, làm lộ một khoảng ngực trắng ngần. Tôi chầm chậm đưa lưỡi quét theo viền ngực mềm mại và nhấm nháp một cách chậm rãi đến mức người dưới thân run lên bần bật.

Thằng Third cố hết sức cắn răng để không phát ra tiếng rên. Tôi nhìn thấy nó như vậy liền nảy sinh cảm giác tội nghiệp, nên là...

Chuyển qua bên còn lại làm cho rên to hơn.

"Áaaaaaaaaaaaaaa, đủ rồi."

Đủ thế nào được, đây mới chỉ là dạo đầu. Phải một lát sau trước khi thực hiện bước tiếp theo. Lúc này quần đã tụt xuống dưới từ lúc nào. Tôi đoán thằng Third vẫn chưa nhận ra do còn bận bịu với việc gặm nhấm phần trước ngực của tôi.

Bàn tay gầy gò bấu chặt móng tay xuống ga giường đến mức nhăn nhúm. Đôi môi sưng tấy vì bị cưỡng hôn vẫn còn mím chặt ngăn tiếng rên rỉ. Nhưng có lẽ không thể nào che giấu được nên phản ứng đáp lại thay vào đó được thể hiện thông qua sự uốn éo của cơ thể. Thằng Third càng tỏ ra đau đớn đến thế nào, cơ thể càng đáp lại dữ dội ra sao thì tôi càng cảm giác phát điên đến mức ấy.

"A..." Đối phương để bật ra tiếng rên khi đầu lưỡi ướt át trêu đùa ngày càng di chuyển thấp xuống, từ ngực trượt xuống eo thon cùng với hàng nút áo bị bung ra phơi bày làn da trắng bóc đang ửng đỏ khắp cơ thể.

"Tắt đèn. Hư hư, tắt đèn."

"Tắt làm gì? Tao muốn nhìn mặt mày." Không bước ra bật đèn trần cho sáng trưng đã là may lắm rồi.

"Ngày nào cũng nhìn chưa thấy chán sao?"

"Không giống."

"Không giống chỗ...Á!" Đôi môi toan cãi lại để bật ra tiếng nức nở sau khi tôi giật đi lớp che đậy cơ thể cuối cùng của người bên dưới.

Dù thế nào cũng không giống, vì gương mặt đầy biểu cảm như thế này bình thường đi đâu mà tìm chứ. Và khi biết dù thế nào cũng không thể dằn sự nóng lòng của tôi xuống được nữa, khuôn mặt trắng trẻo vội vàng úp chặt xuống gối, dùng cách ngủ để che đậy.

Tôi cũng không nghĩ sẽ cứng đầu bắt nó phải quay sang đối mặt với nhau nên hướng sự tập trung vào đôi chân trắng. Tôi cố hết sức để dựng hai chân của đối phương lên nhưng sự chống cự nho nhỏ của người dưới thân khiến tôi không thực hiện được như ý nghĩ.

"Third, nhấc chân lên một xíu."

"Không." Không những không nhấc chân lên mà nó còn khép chân lại thật chặt.

Không cho thì thôi không thèm xin phép nữa, dùng thời gian đó tự lột đồ mình thì hơn. Tôi làm một cách chậm rãi không nóng vội. Trong lúc đó cũng quan sát phản ứng của cái người đang nằm bấu chặt móng tay xuống ga giường. Ban đầu đôi mắt tròn xoe đó còn nhắm tịt không chịu mở ra nhìn tôi dù chỉ là một cái.

Nhưng bây giờ lại bắt đầu mở he hé nhìn tôi tràn đầy sự thắc mắc tại sao tôi không làm gì cả. Dễ thương ghê. Sự dễ thương này đã có từ lâu nhưng tôi đúng l�� đồ có mắt như mù khi nhận ra đồ ngon ở ngay kế bên chỉ khi suýt nữa thì đánh mất nó.

"Nhớ nhung người ta hả?" Tôi hỏi mang theo ý cười khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.

"Nghiệp chướng. Đổi sang đêm khác hẵng làm được không?"

"Húiiiii. Đã đến bước này rồi, mày xem "Kai nhỏ" đi." Thằng Third lia mắt nhìn theo trước khi trừng mắt nhìn rồi vội vàng lấy chân đạp tôi một phát. May là né kịp nên bắt được một bên cổ chân của nó.

"Thả tao ra! Thả ra!" Tao mà làm theo thì quá ngu rồi.

Vì sự nghiệp tiếp theo của chúng ta, có những lúc phải trở thành đối thủ của nhau. Tôi cúi người xuống đưa lưỡi ra liếm theo lòng bàn chân sạch sẽ đến nỗi chủ nhân của cơ thể giật mình thở gấp mang theo ý phản đối hơn trước.

"Kai, đừng làm như vậy."

"Không sao. Chỉ cần mày giúp tao là được rồi."

"Dơ lắm. Hư hư, nó dơ."

"Không hề." Từ các đầu ngón chân, tôi bắt đầu liếm láp da thịt một cách ân cần lên trên bắp đùi rồi gặm nhấm từ từ lên đến tận phần thân trên. Thằng Third khép chân lại thật chặt, tôi buộc phải cố sức kéo một chân nó rộng ra rồi ấn môi hôn xuống mép đùi trong, để lại vết bầm tính xanh đỏ như là một sự gợi nhớ.

Sự câu dẫn không chỉ dừng lại ở đó. Tôi cần đối phương cảm giác khá hơn và quên đi sự ngượng ngùng đang ngăn cách chúng tôi.

"Tao giúp cho. Muốn dùng miệng hay dùng tay?" Này xem như là tốt bụng lắm mới hỏi huỵch toẹt ra đó nhé.

"Không muốn."

"Không chọn là tao chọn đó nhé. 1...2..."

"T...Tay."

"Tay mày hay tay tao?"

"H���uuuuu, thằng Kai, thằng chó chết!" Câu chửi thề lớn tiếng ngay lập tức phát ra từ cửa miệng. Tôi cười khùng khục trong cổ họng nhưng vẫn giả vờ nghe một cách chăm chú. Tối nay chúng ta có cả một đêm dài cho nên không cần vội. Dù "em trai" của tôi đã dựng đứng từ nãy giờ cũng kệ. Ngu như bò!

"Nhanh đi. Không là tao chọn cho đó. Vậy thì dùng..."

"M...Mày."

"Cái gì cơ? Tao không có nghe."

"Mày còn chọc tao đến bao giờ? Tao đã nói là dùng tay mày mà." Lúc nói mặt đỏ đến mức lan đến tận cổ. Chỉ vậy thôi mà! Tội nghiệp quá, không muốn nói thêm nữa. Cục cưng đã xin thì tôi phải đáp ứng hết mức có thể bằng việc nhanh chóng chụp lấy phần thân giữa của thằng Third.

Đôi môi sưng đỏ một lần nữa tìm đến nhau để cắn mút đến nỗi suýt thì b��t máu. Bắp đùi trắng nõn run lẩy bẩy nhưng không còn bài xích như lúc ban đầu. Tôi giơ bàn tay đang rảnh còn lại ra đan chặt với tay của nó như để động viên.

Mọi chuyện cứ để tao lo, đừng sợ gì hết...

Tôi bắt đầu vuốt ve điểm nhạy cảm nhất trên người đối phương bằng việc giữ lấy phần thân giữa rồi di chuyển chậm chầm xuống dưới. Chỉ mới lần đầu tiên mà người dưới thân đã rên đến mức mất hết lý trí rồi.

"Hít thở sâu vào, lát nữa sẽ sướng ngay thôi."

"Sướng cái nhà mày ấy."

Giận dữ luôn. Ok ok. Lát sẽ giận dữ theo cho mà coi vì từ việc di chuyển chầm chậm cũng bắt đầu tăng thêm sự nhanh chóng. Và việc tăng thêm sức nặng của bàn tay để lại hậu quả đó là thằng Third gần như là vặn vẹo cơ thể để đón nhận sự tiếp xúc da thịt một cách đau đớn.

Cảm xúc biểu hiện qua nét mặt. Thanh âm rên rỉ mang theo đầy sự e sợ càng kích thích tôi đẩy nhanh tốc độ. Sự tiếp xúc giữa tay tôi và thân thể mỏng manh tạo ra cảm giác nóng bỏng. Không lâu sau chỗ đó bắt đầu cương cứng theo sự vuốt ve. Một dòng chất lỏng rỉ ra từ phía đỉnh đầu của "cậu em".

"Á...!" Tôi dùng ngón tay cái ma sát nhẹ nhàng với đỉnh đầu "cậu em". Khuôn mặt ửng đỏ của người trước mặt bắt đầu rơi vài giọt lệ. Đối phương nhìn tôi với ánh mắt van nài. Chỉ một lát sau, người kia bắt đầu có phản ứng mãnh liệt hơn.

"Kai, tao không nổi nữa rồi. Ực!" Thanh âm nỉ non mất hút trong cổ họng. Gương mặt xinh đẹp úp thật chặt vào gối. Cùng lúc đó, tôi tăng hết lực vào bàn tay đến khi thân hình yếu ớt giật nẩy lên hai, ba lần rồi giải phóng ra toàn bộ.

Tôi nghe thấy tất cả, ngay cả tiếng thở gấp đầy mệt mỏi của đối phương. Cơ thể mệt lử đến mức không còn chút sức lực nào dù là để co chân lại. Tôi cong người áp xuống hôn nhẹ lên trán người kia. Tôi buông bàn tay đan vào nhau thật chặt ra rồi quệt đi phần tinh dịch phóng ra trước bụng và bắp đùi.

Nó chỉ đủ để đầu ngón tay trượt vào thôi, xem như là màn dạo đầu vậy.

"Kai, mày làm gì?"

"Suỵtttttttt, không có gì đáng sợ hết. Chỉ là mày và tao nên bắt đầu rồi."

Tôi nhẹ nhàng xoay ngón tay đặt ra bộ phận phía sau* trước khi quyết định ấn một ngón tay vào bên trong. Chỉ mới một chút nhưng cũng khiến thằng Third vặn vẹo cơ thể một cách đau đớn trên giường. (bộ phận phía sau = "cúc hoa", chắc vậy :))))

"Tao...s...sợ. Sợ lắm."

"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mà, không phải sao? Tin tao đi." Đã nói đêm nay tôi không vội vàng, cứ từ từ mà thưởng thức.

"..."

"Đưa tay ra nắm nào. Rồi nó sẽ khá hơn thôi." Third đồng ý làm theo bằng việc đưa tay trái ra. Tôi đan hai bàn tay lại thật chặt như lúc nãy rồi bắt đầu điều chỉnh lại tư thế của bản thân.

Bắt đầu bằng việc luồn chân vào khuỷu chân của nó khiến cho chỗ đó nhô cao lên một chút. Cơ thể của chúng tôi không dính quá sát vào nhau, chắc chắn còn đủ khoảng trống cho việc chuẩn bị sẵn sàng.

"Hít thở sâu vào. Tao sẽ hỏi chuyện mày liên tục."

"Tao..."

"Sao hả?" Tôi nhướn cổ lên nhìn gương mặt đỏ au đang lí nhí gì đó trong họng.

"Tao...rửa ráy sạch sẽ rồi."

"Ừ. Mày tắm rồi mà."

"Kh...không. Ý là... Sao mày lại bắt tao phải nói ra chứ." Vợ làm ra vẻ sắp khóc đến nơi, giờ tôi mới biết rửa ráy sạch sẽ của nó là gì. Đã chuẩn bị sẵn sàng bao nhiêu đêm rồi chứ. Nếu tao biết nó sẵn sàng như thế này tao đã xử lâu rồi. Không cần chờ "thế giới xinh đẹp qua bàn tay ta" lâu đến như vậy.

"Ai dạy?"

"Thằng Too...tìm thông tin cho."

"Cả mày lẫn thằng Too đều dễ thương. Vậy là sẵn sàng rồi nha."

"Không...chưa...vẫn chưa sẵn sàng."

"Sẵn sàng rồi. Chúng ta tiếp tục nào."

Nói xong tôi tiếp thục nhét thêm một ngón tay vào chỗ cũ. Thân thể mong manh co cứng lại, phải mất không ít sức để có thể đưa được vào bên trong. Chỉ được một chút xíu và vẫn chưa đâu vào đâu. Đối phương cũng giật nảy người vặn v��o cơ thể theo.

Bộ phận phía sau thít chặt lấy ngón tay tôi đến mức không thể chuyển động được. Không dám nghĩ sắp tới đây tao sẽ phải dùng sức đến thế nào nữa. Tình hình bây giờ đó là đút vào không được mà rút ra cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan đến mức tôi phải cần nhờ đến sự phối hợp của người kia.

Giỏi cỡ nào cũng ngã ngựa mà chết* lúc này thôi. (ngã ngựa mà chết = bó tay)

"Third, thả lỏng một chút đi. Mày cứng ngắc quá."

"Th...thả lỏng rồi."

"Hơn thế này nữa. Hít thở thật sâu. Mày co người cứng ngắc quá tao không di chuyển được."

"Nó không ok, nó cứ nhói nhói làm sao ấy."

"Đau không?" Đối phương lắc đầu lia lịa trên gối thay câu trả lời.

Ok, nhẹ lòng phần nào nhưng không đáng kể lắm khi tôi vẫn chưa thể tiếp tục bước tiếp theo của mình.

"Vậy rút tay ra trước nhé. Mày cần phải bôi trơn thêm nhiều mới được." Người nghe lim dim đôi mắt. Tôi thả tự do cho bàn tay đang đan vào nhau rồi cúi người lôi chai gel bôi trơn, đoạn đổ đầy ra tay rồi thoa vào bộ phận phía sau của nó.

Sự lạnh lẽo của gel bôi trơn khiến cho người đang nằm trên giường giật nẩy người nhưng không lâu sau cũng yên tĩnh trở lại. Tôi bắt đầu lại từ đầu, mò mẫm nhớ lại từng bước để không quá mạnh bạo với cái người một thân trắng phau kia. Thằng Third không được phép bị thương vì chuyện này, cho nên tôi phải nâng niu nó hết sức có thể.

Chỗ đó đã ẩm ướt. Tôi cho ngón tay vào bên trong thêm một lần nữa. Sự cứng ngắc của người dưới thân vẫn như cũ, chỉ vào được nửa đường đã phải dừng lại.

"Đau không?" Tôi hỏi.

"Hưuuuuu, một chút."

"Vậy thả lỏng hơn chút nữa. Tao sẽ từ từ vào...Thả lỏng nhé." Miệng thì nói, một tay thì khuấy động, tay kia thì xoa nắn cái hông trăng trắng để đối phương làm quen dần. Và dường như có tác dụng thật. Ngón tay tôi từ từ tiến sâu vào bên trong hết mức có thể. Nó thít rất chặt, chặt đến nỗi ngón tay như muốn đứt ra.

Không dám nghĩ nếu đưa "cái đó" vào thì có đứt thành hai khúc không ta. Chỉ là thắc mắc thôi. Nhưng có biết rằng trong sự thắc mắc đó còn bao gồm cả niềm vui.

"Mày ok không?" Đã nói là tôi sẽ hỏi nhiều mà. Và sẽ liên tục hỏi cảm giác của nó cơ.

"O...ok."

"Tao bắt đầu di chuyển nhé. Cho nên cứ tiếp tục thả lỏng như thế này nhé." Gương mặt đỏ au một màu máu gật gù. Một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt trông đến là tội nghiệp nhưng rồi cũng mau chóng lấy lại được tinh thần.

Tôi bắt đầu di chuyển ngón tay vào sâu rồi khuấy động ở bên trong. Sâu hơn nữa...hơn nữa cho đến khi gần đến cực điểm. Sau đó lại đảo lại một lần nữa đến nỗi thân hình yếu ớt bên dưới run bần bật, cắn chặt răng lắc đầu liên tục.

"Third, nhìn tao. Nhìn tao, đừng nhìn bên dưới." Vì sợ nó sẽ quá để tâm đến nỗi đau thể xác nên tôi phải ngăn cản trước. "Ok không? Như thế này còn đau không?"

"Nó nhói nhói."

"Giỏi lắm. Vậy là giỏi rồi." Tôi từng nói cuộc đời này lúc sex với người khác chưa từng ngồi nói chuyện, ngồi giải thích hay hỏi han, quan tâm cảm giác này nọ đâu. Thân ai nấy lo. Hành sự xong thì tách ra. Nhưng với nó tôi đúng bình tĩnh đến mức đến tôi còn cảm thấy khó hiểu đây.

Công cuộc dọn sẵn đường vẫn chầm chậm diễn ra. Tôi đưa ra đưa vào không biết bao nhiêu lần cho đến khi cảm thấy đủ độ trơn trượt. Thằng Third cũng bớt cứng ngắc nhiều hơn nên tận dụng cơ hội đó nhét thêm một ngón tay vào.

Quá trình nhấn vào trong mới là vấn đề. Bởi vì chỗ đó phải nới rộng ra, chủ nhân cơ thể sẽ cảm nhận được ngay là ngón tay thứ hai đã tiếp xúc với phần bên trong.

"Kai. Ốiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii." Rên ra thảm thiết đến là thương.

Đối phương cố gắng chống cự để thoát khỏi tình trạng bị chiếm hữu, nhưng tôi giữ người nó lại rồi tiếp tục nhét hết ngón tay vào sâu bên trong.

Nước mắt chảy đầm đìa. Đôi môi m��ng hé ra khóc rống lên khắp phòng, lông mày nhíu chặt ra chiều đau đớn. Hai tay bấu chặt

lấy ga giường đến mức nhàu nhĩ. Muốn dừng nhưng mặt khác lại muốn làm ngơ tiến tới luôn. Cho nên chỉ đành mở miệng ra hỏi câu hỏi quen thuộc dù cho trong lòng biết rõ chúng tôi đã đi quá xa.

"Tao đưa vào hết rồi. Bây giờ ok không?"

"Không."

"Đau lắm không?"

"Có...đau. Nhói nữa." Giống con nít đi méc, cưng dễ sợ.

"Chịu đựng được không?"

Thằng Third im lặng như đang suy nghĩ. Không lâu sau cũng cho câu trả lời là cái gật đầu như ban nãy. Cố hết sức chịu đựng nhé. Tao cũng sẽ cố gắng hết sức. Trong lúc này cũng đang cố gắng bằng cách đưa ngón tay vào bên trong tìm điểm nhạy cảm đây. Có tin được không rằng chỉ một chút thôi thằng Third đã bật ra tiếng rên rỉ rồi.

Không tệ ha. Ý là khả năng của tao không tệ á. Người gì đâu, đúng giỏi.

Tôi nhân cơ hội đó di chuyển ngón tay ra vào bên dưới một cách cực khổ dù đã có sự trợ giúp của gel bôi trơn. Và lúc này đây trái tim một lần nữa căng thẳng khi cho thêm ngón tay thứ ba vào.

"Kai, tao đau. Hưuuu, lần này tao đau thật."

"Dạng chân rộng ra một chút. Giúp tao xíu đi." Người bên dưới làm theo yêu cầu trong khi bản thân khóc hết nước mắt. Chân thon chầm chậm di chuyển một cách run rẩy. Cơ bụng như thắt lại. Tiếng thở dốc vang lên một cách thảng thốt. Cắn răng nhét thêm một ngón tay nhưng chỉ được một nửa thì phải dừng vì đối phương không chịu phối hợp như nó nên làm.

Thật ra đưa hết vào trong một lần không phải không được nhưng chắc là nó sẽ đau lắm. Tôi không đời nào làm đâu. Tội nghiệp vợ đến nỗi sắp khóc theo rồi đây này. May là bộ phận phía sau không bị rách nên tôi quyết định kéo ngón tay ra rồi bóp thêm nhiều gel bôi trơn hơn. Thằng Third cũng chịu phối hợp hơn (một chút).

"Đưa tay đây cho tao nắm nào. Mày giỏi lắm rồi. Nhưng thêm một chút nữa nhé." Không biết vì câu an ủi hay cái nắm tay đầy âu yếm mà quá trình lần này trải qua một cách suôn sẻ. Tôi di chuyển cả ba ngón tay ra vào cho đến khi phần cơ thịt ở chỗ đó thả lỏng ra và sẵn sàng để đón nhận bộ phận đang cương cứng của tôi.

Bây giờ...cho anh xin thời gian đeo bao cao su một chút nhé.

Sợ nó không thoải mái trong người, sợ chuyện sạch sẽ và nhiều thứ khác nữa nên phải đeo bao vào cho chắc. Tôi xé vỏ miếng bao cao su bằng một tay và có thêm sự trợ giúp của miệng. Đù, cool không. Nhưng cũng chỉ ngầu được tí xíu như thế thôi vì tôi không thể đeo bao bằng một tay nên xin phép rút tay ra khỏi vợ yêu nhé rồi chuyên tâm cho việc đeo bao.

Khi tất cả diễn ra một cách trơn tru thì cũng đã tới thời khắc "làm thịt chó con" rồi. Tôi nắm lấy chân thon của thằng Third lại rồi chen thân vào giữa, cố gắng nhắm bộ phận đó của mình vào bộ phận phía sau của ai kia.

Tôi ngước mặt lên nhìn cơ thể đang nằm chảy nước mắt trên giường. Thấy rồi nhịn không nổi mà trao những cái hôn nhằm lau đi nước mắt. Sau đó quay sang chỉnh người nó lại để chuẩn bị sẵn sàng thêm lần nữa bằng việc thoa thêm gel bôi trơn.

"Nó sẽ hơi đau nhưng rồi sẽ khá hơn thôi."

"Mày lừa tao."

"Tao không lừa đâu. Sẽ khá hơn mà, tin tao đi." Không biết tôi đã nói nh���ng câu này cho đối phương tin tưởng bao nhiêu lần rồi nhưng nếu nó khiến cho thằng Third chấp thuận lời cầu xin của tôi thì tôi sẽ làm.

Tôi giữ eo trắng lại thật chặt, cắn răng nhích người từng chút một vào trong. Tiếng khóc lóc nỉ non càng ngày càng lớn. Sự chật hẹp từ việc di chuyển xuyên qua lỗ nhỏ khiến cho tôi gần như phát điên. Nó chặt vô cùng đến mức cơ thể suýt nữa thì rách làm hai. Bên trong nóng hừng hực đến nỗi nổi cả da gà dù chỉ mới vào được một chút.

"Ốiiiiiiiii, đau. Kai, tao đau. Hưuuuuu."

Thanh âm run rẩy của thằng Third vang vọng. Cơ thể uốn éo cố gắng thoát khỏi nỗi đau đớn nhưng tôi khóa người dưới thân lại rồi nói những câu an ủi quen thuộc.

"Thả lỏng, Third. Khoan hãy vận động. Nếu phía sau của mày bị đút vào sẽ còn đau hơn đó." Một sự im lặng đến đáng sợ xuất hiện ngay lập tức. Chỉ còn lại những tiếng động nhỏ thật nhỏ phát ra.

"Giỏi lắm. Tao sẽ từ từ đi vào." Bây giờ mồ hôi bắt đầu chảy ngày càng nhiều, dù cho nhiệt trong phòng có lạnh đến thế nào.

"Aaaaaa. Nh...nhẹ thôi được không? Asaaaaaa." Cơ thể tôi từ từ áp xuống, đút vào bên trong từng chút một. Việc đối mặt với sự chật hẹp không phải là chuyện dễ dàng. Tôi phải cắn răng ép mình không được đưa vào nhanh quá, trong khi vẫn phải dò hỏi cảm xúc của người ở thế bị động.

"Bây giờ ok không?"

"Hưu, đau." Gương mặt của người trả lời hiện rõ nét đau đớn khiến tim tôi thắt lại.

"Vậy chậm hơn ban nãy nhé. Đừng co cứng người." Miệng nói như vậy nhưng ngón chân tôi co quắp còn hơn người thằng Third nữa, quần què thật. Phải đặt tay dưới khuỷu chân của nó rồi cắn răng nhịn hết mức có thể.

Không biết qua bao lâu nhưng cuối cùng tôi cũng đút hết toàn bộ chiều dài của "cái đó" vào bên trong thằng Third. Sau cùng rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể của chúng tôi như hòa vào làm một. Bên dưới của thằng Third cũng không bị rách như đã sợ. Máu cũng không chảy. Chỉ bị sưng đỏ do phải đón nhận toàn bộ "cậu em" của tôi thôi.

Đôi mắt to tròn khép hờ nhìn chỗ nối kết hai cơ thể làm một trong chốc lát. Tôi mỉm cười với nó, cúi người áp xuống cho đến khi cơ thể gần như dính chặt với nhau. Sau đó chầm chậm nhích người đối phương lên một chút. Tôi hôn lên đôi môi dễ thương thay cho lời cảm ơn vì tiếp theo đây chúng tôi sẽ phải trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc cùng nhau.

"Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?" Tôi hỏi trước khi rướn người đưa mặt tới thầm thì vào vành tai đang ửng đỏ một cách dễ thương.

"Khó chịu. Nhói. Cả đau nữa."

"Sướng không?"

"Kh...không."

"Lát nữa sẽ có cảm giác đó thôi. Nhưng mày phải phối hợp với tao đấy."

"Làm thế nào?"

"Chỉ cần ôm tao. Như mày đã từng ấy." Gần như không chần chừ, sau giây phút đó thằng Third giơ cánh tay mới ban nãy còn hết sức lực vòng lại ôm người tôi cho đến khi cơ thể của cả hai dính sát vào nhau.

Hai chân dang rộng bị thân người tôi đè lên. Tôi đặt nụ hôn lên bờ môi mỏng manh không biết bao nhiêu lần, nhưng lần gần nhất thì đưa luôn cả lưỡi vào bên trong hòng đổi lấy sự ngọt ngào. Quan trọng đó là để vỗ về và đánh lạc hướng suy nghĩ của người dưới thân.

"Hực!" Tiếng động phát ra khi tôi bắt đầu di chuyển thân mình một cách chậm chạp. Từng chút một...từng chút một. May là có gel bôi trơn giúp cho nó không quá khó chịu khi chuyển động.

Tôi chưa muốn vội vàng làm cho xong. Vẫn muốn giữ cho khoảnh khắc này trôi qua thật chậm. Ôm chặt thằng Third trong vòng tay. Hôn nó và nhấn mạnh rằng nó chính là điều quý giá nhất của tôi.

"Cảm thấy ổn không?"

"Đau sắp chết rồi đây."

"Haha. Nhưng mày cũng thít chặt tao như điên rồi đây." Chỉ đút "cái đó" vào chỗ đang khép rất chặt kia đã khiến tôi gần như không thể kiếm soát nổi rồi. Nói luôn là suýt nữa thì bắn ra ngay lúc đó.

Càng nghe thấy tiếng rên rỉ hỗn loạn của đối phương, tôi càng muốn xông lên "tàn phá" nhiều hơn. Nhưng đây là lần đầu của Third. Tôi không có ý định nhào lên đâm vào bên trong nó rồi làm cho xong mà sẽ đổi thành từ từ chuyển động, sau đó cứ rút ra đẩy vào chầm chậm như thế này để đối phương làm quen dần dần.

"Á...Á...Aaaaaa." Cái hông hơi ưỡn ra khi tôi đâm phải điểm cực khoái. Cho dù tất cả diễn ra chầm chậm nhưng đó lại là điểm tôi thích và cảm thấy hạnh phúc nhất. Thằng Third cũng vậy khi nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của nó cùng với thanh âm nỉ non không chỉ chứa toàn nỗi đau đớn như lúc ban đầu nữa.

"Cảm giác khá hơn chưa?" Tôi vẫn hỏi câu hỏi quen thuộc.

"..."

"Third, trả lời đi. Tao mới biết phải làm thế nào."

"Ca...cảm thấy ổn. A." Nó trả lời cùng với thanh âm đứt quãng. Tôi cúi người hôn tr��n nó thay cho câu cảm ơn.

"Vậy đẩy nhanh tốc độ được không?"

"Nhanh hơn nữa hả?" Lông mày nhíu lại một cách hoang mang. Chỉ có thể mím chặt bờ môi thể hiện rõ sự e sợ.

"Tao sẽ làm chầm chậm thôi. Không làm mày đau đâu." Không có câu trả lời nhưng nhìn phản ứng của nó thì tôi đoán là đã được bật đèn xanh cho tiếp tục rồi. Mồ hôi bắt đầu chảy dọc theo cơ thể hai chúng tôi. Nỗi đau đớn cũng bắt đầu xuất hiện khi hạ thân tôi áp sát xuống đưa vào bên trong rồi rút ra. Mẹ nó đúng sảng khoái.

Chỗ tiếp xúc giữa hai cơ thể dường như có luồng điện cực lớn chạy qua. Thằng Third rướn người theo nhịp độ từ chậm chuyển dần sang nhanh của tôi.

Sự mềm mại tôi cảm nhận được tựa như thiên đường. Bên trong nóng hừng hực nhưng cũng đồng thời mời gọi đi vào sâu bên trong. Dù ban đầu đối phương không phối hợp bao nhiêu nên cơ thể mới cứng nhắc, mỗi lần chuyển động là khó khăn đến nỗi nhìn không ra đường. Nhưng bây giờ thì khác một trời một vực. Dù cơ thể trắng bóc kia có run rẩy ra sao thì sự đáp trả đó khiến tôi bật ra tiếng cười.

Nó bật ra một cách rất tự nhiên. Đôi môi chu lên tạo ra thanh âm mới mẻ. Trái tim của tôi càng ngày càng đập mạnh như muốn vỡ ra.

"Cảm giác sướng lắm đúng không?"

"Hưuuuuuuuu."

Tôi tăng sức đẩy nhanh cường độ lên hết mức. Đưa đẩy đến mức cái người bị đem ra hành sự run rẩy rên rỉ không thành tiếng. Máu dưới hạ thân chảy ra. Vừa bùng nổ, vừa khát khao và muốn thoả mãn bản thân.

Tôi mải mê với việc chuyển động đến mức đẩy nhanh cường độ. Sau khi thoả mãn rồi mới rút ra. Chỗ trống từng được lấp đầy hiện ra trước mắt. Tôi nhấc thân hình mỏng manh đang nằm xụi lơ trên giường, sau đó xoay người lại cho đối phương úp mặt xuống gối, gác hai chân lên cho đến khi bộ phận phía sau hiện lên một cách rõ ràng.

"Tao chuẩn bị vào đây. Không cần sợ."

"Á...Aaaaaaa." Tôi quỳ gối rồi đút vào thêm lần nữa. Chỗ tiếp xúc vẫn thít chặt như cũ. Thằng Third rên la hết mức có thể trước khi cơ thể tôi chôn vào sâu và dễ dàng hơn.

Sau đó cũng bắt đầu di chuyển hông, dùng sức đưa đẩy tiến vào bộ phận mềm mại. Khuôn mặt trắng trẻo chôn sâu xuống gối, phát ra những tiếng rên rỉ run rẩy khi tôi không đẩy vào được và khi bắt đầu đẩy nhanh tốc độ đến mức không thở nổi.

Hai bàn tay được thả tự do từ lần đầu bấu chặt vào nhau. Tôi không muốn nó bị thương nhiều nên đưa tay ra nắm rồi giữ lại ngay cái hông trắng mềm. Bộ dạng này càng tăng thêm sự hưng phấn. Hậu quả là khiến cho cảm xúc của tôi dâng cao theo nhịp điệu không cách nào hạ xuống.

"A...Kai. Aaaaaaaaa." Là rất nhiều lần khác khi chuyển động của tôi chạm đến điểm cực khoái bên trong cơ thể mỏng manh. Cơ thể đang trầm luân của tôi phát ra tiếng rên thoả mãn một cách dâm dục.

Nhưng sau khi nghe xong nó lại trở thành thứ âm thanh du dương nhất. Càng những lúc đút vào rút ra càng ngọt ngào thơm ngát đến mức không biết phải giải thích làm sao. Tôi cúi xuống hôn lên tấm lưng trần trắng không tì vết của thằng Third. Để lại vô số những dấu đỏ để đánh dấu chủ quyền trong khi cơ thể vẫn không ngừng khuấy đảo bên trong dù chỉ là một giây.

"Third, nhìn mặt tao." Tôi giữ hông nó lại cho dính chặt xuống giường, xoay thân hình mệt lả lại nằm ngửa ra một lần nữa, dù chỗ đó vẫn đang kết nối với nhau.

Khuôn mặt lấm lem bởi nước mắt. Bờ môi sưng tấy. Đôi mắt rưng rưng hai hàng nước mắt còn vương đầy trên má của người dưới thân thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.

"Cảm thấy thế nào?" Tôi đúng điên, nhưng muốn biết.

"Lạ lạ."

"Nhói không?"

"Ứ...ư."

"Khó chịu không?" Đối phương gật đầu. Tôi hỏi tiếp. "Đau lắm không?"

"Ư...ư."

"..."

"Nhưng cảm thấy sướng."

Thằng khỉ! Phải gọi là có hạnh phúc chứ.

Cơ thể của chúng tôi hoà vào nhau, đan xen nhiều cung bậc cảm xúc như một thể. Tôi vẫn tiếp tục di chuyển cơ thể ra vào bộ phận phía sau của thằng Third. Lần này nó ngập tràn với vô vàn xúc cảm khác nhau. Tôi nhận ra rằng đêm nay là một đêm tuyệt vời biết bao.

Người bên dưới run rẩy. Nhiều chỗ trên cơ thể tôi bị cào cấu và cắn xé chi chít lại nhức nhối.

"Kai."

"Third...Ừmmm. Third..."

Tôi ôm chủ nhân của cái tên thật chặt đến mức không còn kẽ hở. Chỉ có thể cảm nhận được khoảng trống với cơ thể đang đưa đẩy một cách tự động. Tốc độ nhanh hơn cùng với tiếng rên rỉ ngọt ngào của đối phương.

Giây phút ấy mọi bộ phận trên hai cơ thể như dính chặt vào nhau. Cảm giác như có cái gì đó chuẩn bị phóng ra đến mức tôi phải vội vàng rút ra và lột bao cao su ra một cách nhanh chóng.

Sự nóng bức được giải phóng ngay sau đó. Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy lên phần bụng trắng nõn của người đang nằm xụi lơ trên giường. Pháo hoa như đang bắn trên đầu bắt đầu nhạt dần khỏi suy nghĩ. Ngay lập tức vô vàn hình ảnh tươi sáng như có sức sống thêm một lần nữa.

Lần thân mật đầu tiên của chúng tôi đúng đặc biệt.

Tôi đúng hạnh phúc, chỉ cần biết Third hạnh phúc.

Hứa rằng sau này sẽ chăm sóc thật tốt.

Dù bạn bè trong "băng man rợ" cứ thích trêu tao. Bây giờ tao hết "rác" rồi nhé. Có vợ đàng hoàng rồi nha. Quan trọng là người vợ này phải chăm sóc cho thật tốt nếu không...thì tôi đúng là thằng ngu nhất trần đời giống như bạn bè thường gọi.

"Cảm ơn nhé Third. Tao đúng hạnh phúc luôn."

"Ưu, nhưng tao đau."

"Đau tao sẽ chăm sóc. Cơ mà...Thêm một lần nữa được không?"

"Một lần gì chứ. A...Thằng Kai. Aaaaaaaaaaa."

Đêm nay vẫn l�� một đêm dài. Xin mọi người hãy cố gắng. Cố gắng bầu bạn cùng Kai và Third nhé. Suỵttttttttttt!!!

Sẽ xảy ra chuyện gì sau khi hai con người phát sinh chuyện đó với nhau xong thì tự dưng có người phá đám cắt ngang niềm hạnh phúc.

"Kai, nghe máy."

Rrrrr...!

"Kai, nghe máy mau lên. Ngưuuuuu."

Giọng nói ngái ngủ phát ra từ trong chăn khiến tôi phải lòm còm bò dậy đi tìm nguồn gốc của tiếng rung. Giờ này là mấy giờ chứ. Gọi mà không xem xem là tao đang làm gì. Vì thân thể tôi và vợ bây giờ đúng uể oải , nhấc người không nổi luôn.

Dù đêm qua tôi đã "giữ gìn" cho thằng Third đến thế nào, nhưng hai lần trên giường cộng thêm một lần lôi nhau vào phòng tắm nữa khiến cho thằng Third ngủ vật và vật vờ trên bồn rửa tay. Biết vậy chẳng lôi nhau vào nhà vệ sinh, lôi ra ban công ch���c là kích thích hơn.

Rrrrr...!

"Kai, mau nghe máy. Phiền phức!"

"Dạ, biết rồi ạ."

Tôi với tay chụp lấy điện thoại đang nằm lăn lóc ở góc giường một cách chán chường. Thấy màn hình điện thoại hiện tên của thằng Bone thì nhanh chóng bấm nút nghe, đồng thời điều chỉnh giọng tỏ vẻ bực bội.

"Ờ, sao hả?" Nếu không có chuyện gì tao sẽ chửi cho má nhận không ra luôn. Cứ đợi đó.

[Sao? Giọng ngái ngủ thế, chưa dậy nữa hả?] Thằng bạn không biết nóng biết lạnh mở miệng hỏi. Tôi ngóc đầu dậy nhìn đồng hồ treo tường ngay trước ngón chân để giải tỏa nỗi nghi vấn.

"Mới 11 giờ sáng."

[Mày dùng từ "mới" nghe hay quá ha.]

"Gọi có gì không? Mau vào trọng tâm, nhanh!" Tao còn nằm ôm vợ. Tối qua gần 4 giờ sáng mới đi ngủ. Bây giờ anh xin đặt hết tâm trí vào moment-in-love hơn là mấy việc khác nhé.

[Phim ngắn tụi mình bàn chuyện với đàn anh á, bây giờ có brief chắc chắn rồi. Tao và thằng Too tính là hôm nay tụi mình nên đi xem lo(cation)."

"Xem lo?"

[Ờ.]

"Đổi sang ngày khác được không?"

[Thời gian có hạn. Với lại thời gian rảnh của tụi mình còn ít hơn. Tao gọi không phải để mày từ chối đâu nhé. Dù thế nào cũng phải đi. Hẹn 2 giờ chiều nay ở Siam Ocean World.]

"Hôm nay tao không đi được. Thằng Third nó..." Chưa kịp nói hết câu, bàn tay của người bên cạnh đã giật lấy điện thoại của tôi một cách trắng trợn. Mày là vợ tao hay là Quick silver vậy. Làm loáng một cái, tao còn không kịp nhìn thấy tay mày dịch chuyển.

Vợ yêu quyền lực đã ra mặt như thế, nghĩ là tôi dám hó hé sao. Thế cho nên chỉ có thể nhìn người đang chui rúc trong chăn lộ mỗi quả đầu bù tóc rối màu đen ra nói chuyện điện thoại.

"Ừm, sao? Ở đâu...Không được trễ đúng không?...Ok...Đi chứ. Lát tao tới...Ok. Lát gặp." Rồi nó cúp máy luôn.

Là sao ta? Tao không hiểu gì hết trơn. Tất cả diễn ra quá nhanh. Tua lại một chút nào.

"Third, đi đâu?" Tôi hỏi một cách nghi ngờ khi thấy thân hình ốm yếu của người kế bên đang ngồi dậy. Khuôn mặt của nó trắng bệch như tờ giấy. Tôi liền không chậm trễ bật dậy theo đưa tay ra sờ trán đối phương để kiểm tra thân nhiệt.

May là thân nhiệt vẫn bình thường. Chỉ có nét mặt là có vẻ chịu đựng mỗi khi di chuyển. Chính điều đó đã tố cáo tối qua chúng tôi đã trải qua những gì với nhau.

"Đi tắm. Hẹn 2 giờ chiều. Nhưng thằng Bone hẹn ăn trưa lúc 1 giờ."

"H���i, mày đâu đi được. Đi không nổi đâu."

"Phải nổi. Đây là công việc. Là nghĩa vụ."

"Nhưng mày không ok mà. Để tao gọi nói với hai đứa kia là mày không đi." Tôi giơ tay ra định giành lại điện thoại trong tay nó nhưng dường như thằng Third không chịu thua. Là người chứ không phải Avengers. Lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ nhưng không có nghĩa là không biết yếu đuối. Nó không bao giờ biết lo cho bản thân hết.

Giờ đã đi chung một con đường rồi, bảo tôi không lo cho nó làm sao được.

"Tao đi được. Vẫn còn nổi."

"Mày đang nghĩ cái gì trong đầu mà lại cứng đầu như vậy?"

"Tao vẫn chưa muốn cho ai biết chuyện tối qua của mày và tao. Đừng nói với ai chúng ta đã có được nhau rồi được không?"

Đừng nói với chúng ta đã có được nhau?!

WTFFFFFFFFF. Tại sao chứ vợ yêu? Bạn bè thân thiết cũng chỉ có thằng Too và thằng nhiều chuyện Bone. Tụi nó sẽ đem đi kể cho người khác ngoài việc lỡ miệng nói ra chắc? Mà nếu có thì cũng chỉ lòng vòng trong đám bạn bè thân thiết trong khoa là hết. Tôi luôn nghĩ rằng nó đã chấp nhận được việc người khác biết giữa chúng tôi là mối quan hệ hơn thế.

"Tại sao không được nói?" Thắc mắc nên lên tiếng hỏi kiểu không mấy hài lòng.

"Tao mắc cỡ. Sợ bị hai đứa nó chọc."

"Chuyện chỉ có thế này."

"Thôi mà. Khi nào sẵn sàng tao sẽ tự nói."

"Ờ, để tao lấy lý do khác. Nhưng hôm nay mày phải nằm trong phòng nghỉ ngơi. Không cần ra ngoài."

"Không chịu. Đây là tâm huyết của tao." Đối phương lớn tiếng, nhìn chăm chăm mặt tôi một cách nghiêm túc rồi nói tiếp. "Tao muốn tham gia tất cả các khâu. Với lại tao cũng chờ đợi nó từ lâu lắm rồi."

Nghe xong tao chỉ có thể giơ chân lên chào thua. Project điên khùng này là của một đàn anh khác khoa, bạn của thằng cha Shayne. Vấn đề là nhóm bạn này theo phong cách Indie. Nhóm có tên là Warm clouds, theo đuổi dòng nhạc electronic pop, có tổng cộng bốn thành viên.

Chuyện là ba tháng trước ông anh này sáng tác xong một bài hát, dự định sẽ phát hàng single và đồng thời cho ra mắt MV nên muốn tìm một team production giỏi nhưng tiền công ít để làm MV và chụp hình quảng bá luôn. Mà chắc chắn rằng ông anh thân gấu, người bận bịu với công việc sau khi tốt nghiệp sẽ giới thiệu "băng man rợ" làm lựa chọn hàng đầu.

Thằng Third lúc biết chuyện mừng đến mức run cả người rồi chạy tới tận office của người ta bàn việc. Nói rằng khi nào có brief sẽ bắt tay làm ngay. Như đã nói, "nhóc film" năm tư này đang muốn thử tay nghề. Đang nóng lòng muốn show tài năng cho người khác thấy. Ban đầu chúng tôi cũng không biết thời gian lại sát nút như vậy vì vẫn chưa nắm rõ chi tiết công việc. Đến tận hôm nay...

Tại sao phải là hôm nay cơ chứ!

"Hủy hẹn được không? Chỉ là đi xem location thôi mà, đâu phải hẹn bàn công việc với chủ nhân bài hát. Hôm khác đi cũng được." Tôi vẫn không thôi thủ thỉ để thằng Third chịu nằm xuống nghỉ ngơi. Mặt nó đúng xanh xao đến mức tôi chỉ muốn đưa gương cho mà nhìn.

"Nếu vậy thì không còn thời gian cho việc khác."

"Tao lo."

"Mày cũng đi theo mà. Chăm sóc tao nhé." Nói xong liền cố gắng bước xuống giường một cách lóng ngóng. Đi còn không n��i kìa. Cuộc đời này không muốn làm gì nữa hết.

"Third, để tao giúp. Mày tắm một mình không nổi đâu!" Nói rồi nhanh chóng uể oải đứng dậy theo sau người trước mặt.

Bình thường nếu hẹn gần gần thế này tôi và thằng Third sẽ nhảy lên BTS thay vì lái xe. Nhưng với tình trạng bây giờ của vợ yêu quyền lực mà bắt nó chen chúc với một đám người thì không thích hợp lắm. Vậy cho nên đành phải sử dụng dịch vụ Kai services, đi free không mất tiền vì tao chính là tài xế.

Đến giờ hẹn, chúng tôi hướng đến quán steak đầu tiên. Đứa quần nào nghĩ ra cái quán vậy. Vợ tao bây giờ không ăn được. Lát ăn vào không tiêu hóa được thì lại đau dạ dày. Mà bức xúc nhất đó là phải giả vờ như không có chuyện gì. Cấm buột miệng hó hé cái gì. Cấm thể hiện ra cái gì khả nghi. Cấm tiệt không cho làm gì luôn thằng quần.

Coi tướng đi của nó đi. Đi hai hàng luôn. Phải chạy lại đỡ nó rồi ngó nghiêng tìm hai thằng bạn thân đã ngồi đợi từ trước.

"Thằng Kai. Thằng Third." Tôi quay về hướng phát ra giọng nói. Thấy hai thằng trong "băng man rợ" đang vẫy tay từ một bên góc quán nên chầm chậm bước tới nhập hội. Cả hai đứa đứng như trời trồng khi phát hiện ghế ngồi trước mặt không phải loại mềm mà vừa hay là loại ghế cứng.

"Ngồi đi chứ. Đứng làm cảnh làm gì?" Thằng Too ra lệnh cho chúng tôi ngồi xuống. Người bên cạnh quay sang nhìn tôi rồi nuốt nước miếng.

Đáng đời chưa!

Nhìn ánh mắt của vợ tao đi. Khẩn thiết cầu cứu sự giúp đỡ. Tôi cầm lòng không đặng nên giở vờ hỏi như không có kịch bản trước.

"Quần mày dính gì dơ thế? Lúc ra khỏi nhà sao không thấy ta."

"Dơ?" Nó nhìn mặt tôi một cách khó hiểu. Để không mất thời gian thêm, tôi vội vàng lấy áo tay dài đang máng trên balo cột vào eo nó. Ít ra cái áo này cũng có thể giúp nó ngồi mà không quá khổ sở.

Tao đúng là ông chồng quốc dân mà. Năm nay Kai xin phép nhận giải người chồng của nhân dân nhé.

"Ngồi được rồi. Lúc ra ngoài cứ để thế này, người ta sẽ không nhìn ra vết dơ trên quần mày."

"Trông quê mùa muốn chết." Thằng quần Bone! Miệng chó nói năng không lựa thời điểm gì hết thằng này.

Thằng Third có vẻ không quan tâm, nhẹ nhàng từ tốn ngồi xuống. Tôi quan sát hành động của nó không chớp mắt. Vừa đặt mông xuống đối phương liền mặt mày nhăn nhó vì đau nhưng nhanh chóng kiềm chế không biểu hiện ra.

Không muốn cho ra ngoài cũng vì thế này đây. Trước khi đi có uống thuốc giảm đau rồi nhưng hình như không giúp ích được gì.

"Gọi món đi bạn hiền. Hai tụi tao gọi trước rồi, chắc sắp có." Menu đặt trên bàn bị đẩy đến trước mặt tôi và vợ.

Tôi thì không có vấn đề, ăn gì cũng được. Nhưng còn thằng Third kia kìa. Steak đó nha.

"Gọi món gì nhẹ nhẹ trước nhé." Cái người bắt đầu đổ mồ hôi gật gà gật gù đến mức tôi cảm thấy vô cùng tội nghiệp khi phải nhìn nó khổ sở vật vã như thế này.

Nhân viên bước tới bàn ghi món. Tôi gọi theo sở thích rồi quay sang giúp vợ yêu chọn món.

"Cá không?" Tôi hỏi ý kiến nó.

"Ừ."

"Salad để lát tao ra quầy lấy cho."

"Không đói đến mức đó." Nó nói, giọng bực bội.

"Vậy steak cá nhé. Món ăn kèm thì lấy cái gì mềm mềm bột bột. Với lại cho hai chai nước lọc." Gọi xong ngước mặt lên thì thấy người đối diện đã ngóc mỏ lên chờ rồi.

"Bữa nay ăn cá luôn, lạ lắm à nhe. Bình thường mày chỉ thiếu điều muốn lôi miếng thịt bò xuống nước* luôn mà. (ở đây ý muốn nói là ăn sạch sành sanh không để lại dấu vết)

"Sao hả? Thi thoảng tao cũng muốn ăn cá. Cá có chất dinh dưỡng. Ăn nhiều thịt bò quá không tiêu hóa hết. Tao lo cho sức khỏe của tao không được hay sao?" Cái người bị nhắc đến chột dạ, vội vàng bào chữa. Bị bại lộ cũng vì diễn xuất quá lố của mày đó vợ yêu à.

"Ok. Cái mặt mày mà muốn lo cho sức khỏe thật ha. Ờ mà tối qua mấy giờ về?" Thằng Bone vẫn tiếp tục kiếm chuyện để nói.

"Hơn nửa đêm một chút. Phim chán phèo."

"Tao đã nói rồi." Đừng để anh phải nhắc lại.

"Rồi có làm gì với nhau nữa không? Ý là có chơi Jum Ji* với thằng Kai không?" Quần què! Suýt nữa thì tao nhào lên dọng một đấm cho vỡ miệng cái thằng trước mặt rồi. (một trò chơi dân gian của Thái, lấy ngón tay chọc chọc vô kẽ tay, gần giống chi chi chành chành)

"Làm cái quái quỷ gì của mày chứ? Có điên không?" Thằng Third cũng phản ứng lại kịch liệt.

"Thì thằng Kai bảo sẽ quyết chiến một phen với mày. Tao cứ tưởng đâu là gạo nấu thành cơm rồi chứ."

"Ảo tưởng. Thân ai nấy ngủ. Mày gọi đánh thức nên mới phải dậy đó."

Vẫn còn...

"..."

"Đúng không Kai? Tối qua mấy giờ mày ngủ?"

"Chắc là khoảng 1 giờ sáng?"

Vẫn chưa hạ màn hả vợ? Còn dò hỏi ý kiến chồng nữa chứ. Song kiếm hợp bích phụ nhau nói dối là niềm vui của gia đình mà. Hứ, tao khinh!

"Thấy chưa. Không có làm gì hết."

"Rồi rồi."

Mày nghĩ hai đứa nó sẽ tin chắc. Chỉ cần để ý ánh mắt lấm lét của mày nhìn qua tao là biết tỏng rồi không sai vào đâu được. Hơn nữa mấy cái dấu hôn ngay dưới tai mà tao để lại tối qua vẫn còn nổi bần bật. Dù thằng Third đã cố cài nút áo lên đến tận cổ.

Bạn bè không biết đâu ha. Là tao thì tao đã phát giác từ lúc nó đi hai hàng bước vô quán rồi thằng quần.

"Ờ mà mày đừng có đổi chủ đề. Tao đang hỏi chuyện brief. Tóm lại vụ đó sao rồi?"

"P'Jammy gọi cho tao hồi sáng sớm. Nói sơ qua về brief. Bài hát tên là Wilapol. Chết tiệt, làm tao nhớ tới cô giáo mầm non năm bốn tuổi.

"Rồi sao nữa?"

"Nữ chính tên là Wilaipol. Chia tay với bạn trai rồi gặp được tình yêu mới với một người đàn ông là nam chính. Hai người cùng trong nhóm yêu động vật biển. Thằng cha nam chính này cũng vừa chia tay người yêu. Concept là yêu người mới nhưng hình bóng của người cũ vẫn luôn hiện hữu. Chỉ thế thôi."

"Nhưng tên bài hát lại là Wilaipol."

"Phải. Tên y chang bác hàng xóm nhà tao. Tao gửi nhạc vô trong group rồi đó, vào nghe đi." Thằng Too giải đáp xong thắc mắc thì đồ ăn của nó cũng được bưng tới bàn.

Tôi mở nhóm Line rồi cắm tai nghe vào. Ngồi nghe bài hát với thằng Third trong lúc chờ đồ ăn. Có hỏi thăm tình trạng của nó nhưng lần nào câu trả lời cũng là ok nên cũng không muốn làm quá lên.

"Quên nói địa điểm. Hôm nay đi Siam Ocean World nha. Ngay lối đi BTS. Rồi trèo lên tầng thượng. Vụ này tao liên lạc với đàn anh rồi. Hắn có cái nhà ba tầng cho thuê, ở trên có cái sân thượng cho vợ hắn phơi đồ."

"Sao nhiều thế?" Tôi thắc mắc nhưng trong thâm tâm cảm giác lo cho thằng Third hơn. Nó chịu không nổi đâu.

"Thì tụi mình phải lưu lại nhiều footage để còn chỉnh sửa cắt ghép chứ. Hay là có đứa nào không ok? Third, mày hả?" Thằng Bone hỏi thúc ép, nhưng chủ nhân cái tên lại giả vờ mỉm cười vui vẻ.

"Tao ok mà. Không rút lui đâu."

"Buổi chiều thì có after glow nhé. Tao hẹn chụp hình với nữ chính MV ở hồ bơi rồi."

"Ở đâu?"

"Ở chung cư của tao này. Địa điểm thời gian xong xuôi hết rồi." Làm việc nhanh gọn lẹ thật đó anh giai.

Không còn ai tranh luận gì nữa nên tập trung vào xử lý mớ đồ ăn trước khi gói ghém đồ đạc kéo quân sang Aquarium (thủy cung). Thằng Third vẫn hoàn thành nhiệm vụ của nó. Chuyên tâm chụp hình kiếm góc đến nỗi ướt đấm mồ hôi. Suýt đi không nổi nhưng vẫn ráng đi vì dù cho đối phương có làm gì hay có biểu hiện ra sao thì tất cả đều nằm trong tầm mắt của tôi.

"Đau thì dừng đi. Ra ngồi nghỉ không?" Bờ môi tím ngắt và nứt nẻ như thiếu nước. Tôi phải đưa nước cho nó nhấp môi từ từ vì sợ vướng tay vướng chân nó.

"Nếu cảm thấy không ổn thì nói với tao ngay nhé."

"Biết rồi mà."

"Nhức đầu không?"

"Không."

"Nhức người không?"

"Một chút." Không nên nói dối nhau chứ. Chỉ cần nhìn biểu hiện nhăn nhó khắp khuôn mặt dù không lên phát ra tiếng thì tôi biết tỏng rồi. Muốn đưa nó về phòng đến đau lòng nhưng nó cứng đầu không chịu nghe lời.

"Thật sự hôm nay mày phải nằm nghỉ mới đúng."

"Lại nữa rồi. Càm ràm y chang bố tao. Cũng chẳng phải làm việc nặng nhọc gì. Với lại còn tìm được toàn là hình đẹp." Nói rồi giơ máy ảnh lên ngắm góc chụp rồi bấm nút shutter tanh tách, không thèm để tâm đến lời tôi nói.

Thằng Too và thằng Bone chia nhau ra mỗi người một khâu. Tìm chỗ có ánh sáng và góc quay thích hợp dùng làm cảnh quay trong MV. Nữ chính và nam chính chúng tôi còn chưa bao giờ gặp. Chỉ có duy nhất thằng Too là biết mặt vì nó nhận trọng trách chụp hình quảng bá cho MV.

Chúng tôi dành hơn nửa tiếng ở đó rồi dời quân vô chen chúc với bao nhiêu là người trong BTS một lúc rồi lái xe đến chỗ tầng thượng sẽ được sử dụng quay MV mà không hề ngơi nghỉ. Ô hồ, vải vóc trên này tung bay phấp phới. Chắc bị bà vợ bày cả ra đây mà. Giữa bầu không khí lãng mạn đó, chiếc quần lót màu đỏ tươi tung bay theo làn gió.

Ban nãy là ở trong phòng máy lạnh, sau đó là chuyển sang môi trường ẩm ướt trong thủy cung, bây giờ thì đang phơi nắng phơi gió trên tầng thượng. Ngoài việc phải hoàn thành nhiệm vụ tìm góc quay cho MV, tôi còn phải hoàn thành trọng trách của một ông chồng quốc dân, luôn theo mỗi bước chân của vợ vì sợ nó sẽ ngất luôn trên này.

Không có gì, sợ phải vác heo đi xuống cầu thang thôi. Thấy độ dốc là Khunpol không muốn chơi rồi.

"Đúng là magic hours." (thời khắc thần kỳ)

"Ờ."

"Chụp hình không?" Thằng Too hỏi ý kiến. Nhưng việc giơ máy ảnh lên mà không cần câu trả lời đã thể hiện rõ rằng tao phải đứng làm mẫu cho nó chụp rồi.

"Tạo dáng gì đây?"

"Tùy mày. Mày với thằng Third, hai đứa đứng đó tao chụp cho." Thằng bạn yêu dấu khuỵu một chân xuống, đưa máy lên sát mắt chuẩn bị tinh thần ấn chụp lia lịa.

Còn tôi thì kéo cái người mỏng manh kia lại gần ôm vào lòng, chỉ là có lỡ hơi mạnh tay một chút. Không biết cái hông có bị méo không nữa vì nó chẳng chịu hé miệng nói chuyện với tôi.

"Cười chút đi. Nào 1...2...3...say yessssssss." Ai thèm yes với mày chứ thằng quần.

Xí!

"Đổi kiểu đi."

"Đủ rồi, đúng nóng nực. Đi xuống đi."

"Thêm mười tấm nữa đi. Tạo dáng nào." Người kế bên không có vẻ gì là phản đối nên tôi liền tạo dáng tương đối đặc biệt cho nó tự tìm góc chụp.

Thằng Too đứng cười như được mùa check hình trong máy một lúc lâu trước khi bước lại chỗ thằng Third, trên nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

"Thằng khỉ Third, mày không khỏe hả? Xem hình trong máy mặt mày trắng bệt như củ cải trắng ấy."

"Tao hả? Tao không sao. Chắc là nắng chiếu xuống mặt tao nhiều quá chăng?"

"Không. Cái này thật sự nghiêm trọng." Thằng Too đưa tay ra định sờ cái trán của cái tên trắng bóc trước mặt nhưng tôi nhanh tay hơn, vội vàng đẩy tay nó ra trước khi đặt tay mình lên trán của đối phương.

Không sốt nhưng biểu cảm của vợ yêu lúc này không tốt tí nào.

"Tao nghĩ tụi mình đi xuống trước đi. Trên này nắng gắt thật sự."

"Vậy đi." Lần này lời đề nghị của tôi đã thành công. Sau khi đi xuống tôi liền lập tức lái xe tới chung cư của thằng Too.

Tầng 20 có hồ bơi dành riêng cho cư dân của chung cư sử dụng. Nhưng thằng Too xin thuê ba tiếng đồng hồ để chụp ảnh. Nó nói người mẫu đã trang điểm và thay đồ theo theme xong xuôi như đã thỏa thuận.

Lúc này ánh mặt trời cũng thuận theo lòng người. Thấy nó bảo muốn chụp cảnh mặt trời lúc hoàng hôn và bình minh. Tụi tôi phải cong đuôi lên mà phụ nó set up ánh sáng.

"Third, mày ngồi xuống nghỉ đi. Nếu không chịu nổi thì cứ nằm." Kế bên hồ bơi có tấm nệm vải trải sẵn ở đó. Tôi liền tranh thủ cơ hội đuổi nó ra ngồi nghỉ.

"Nhưng tao không sao hết."

"Mặt mày hiện rõ là không nổi kìa. Cơ thể mày cũng không nổi. Đi nhanh lên. Đừng khiến tao lo lắng." Đối phương tỏ vẻ phụng phịu nhưng cũng chịu ngoan ngoãn làm theo lời. Bản thân tôi quay lại phụ thằng Too và thằng Bone một tay.

"Too, tao hỏi chút."

"Gì đấy?"

"Nữ chính MV này là ai thế? Tao từng thấy bao giờ chưa?" Bình thường nó sẽ sốt sắng kể hết tất cả những gì gọi là bí mật, nhưng lần này nó không hé miệng dù là nửa lời.

"Chắc là từng thấy rồi?" Miệng nói nhưng tay vẫn tập trung kiểm tra ống kính cỡ bự.

"Ai?"

"Lát tới thì biết."

"Chung trường với tụi mình hả?"

"Đàn anh cùng trường thì chắc phải chọn người mình thôi."

"Mày còn định giữ bí mật với tao đến bao giờ?"

"Có đâu. Tới rồi kìa." Thằng quỷ kia mở miệng khiến tôi quay đầu về hướng cửa ra vào.

Thân hình một cô gái dần dần hiện rõ hơn trong đáy mắt. Cô gái cao khoảng 170 cm, mặt mũi trắng trẻo, mũi cao thẳng tắp. Mái tóc màu nâu nhạt vô cùng hợp rơ.

Tôi vừa nhìn là biết ngay người này xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều.

Tôi nói trước đây có nghĩ là chúng tôi từng có quá khứ bên nhau. Phải! Chính là bạn gái cũ thời năm nhất đại học của tôi. Người bạn gái đầu tiên nhưng cũng chia tay chớp nhoáng trong vòng chưa đầy một tháng mà buồn cười một điều là chúng tôi chia tay vì tôi tìm được người mới thú vị hơn.

Đến hôm nay Trái Đất lại xoay vòng để chúng tôi gặp lại nhau một lần nữa dù mỗi người học một khoa khác nhau.

"Mo có tham gia vụ này sao mày không nói với tao?" Tôi thì thầm qua kẽ răng.

"Sợ mày không chịu nhận chứ sao."

"Tao cũng nên được biết chứ? Nữ chính có cả trăm chứ đâu phải chỉ vòng vòng nhiêu đây."

"Nữ chính có cả trăm, đúng. Nhưng đừng quên trong 100 người đó thì hết 99 người là người của mày rồi thằng quần. Hay là đổi thành người khác? Họa may có khi là người cũ của tao, không thì của thằng Bone cũng nên." Tao đây giơ tay đầu hàng sự khốn nạn luôn rồi. Chấp nhận rằng mỗi người đều có một bóng ma quá khứ không ngừng ám ảnh.

"Chào Kai. Chào Too." Giọng nói ngọt ngào phát ra câu chào hỏi trước khi đi tới chỗ chúng tôi đứng.

"Chào."

"Bắt đầu luôn được không? Mình còn có hẹn."

"Được. Bắt đầu thôi."

"Trang điểm, thay đồ xong xuôi cả rồi đúng không?" Thằng Too hỏi để kiểm tra sự sẵn sàng.

"Ừ. Mà đợi mình đem đồ ra đệm cắt đã." Nói rồi người trước mặt sải bước đi tới chỗ đệm vải chỗ vợ yêu đang lim dim nhắm mắt.

Thấy mẹ rồi...

Ý định giữ người lại chắc cũng không kịp nữa rồi. Tôi đành đứng thật xa quan sát một cách lo lắng.

Mo mặc một chiếc váy màu trắng vô cùng phù hợp với bầu không khí. Gương mặt xinh đẹp trang điểm theo tông hồng dịu dàng nữ tính hơn mọi khi. Cho dù có thay đổi nhiều thế nào so với lúc trước, tôi nghĩ chắc chắn thằng Third vẫn sẽ nhận ra.

"Để ở đây đi vậy. Ơ Third!"

Tỉnh rồi tụi

bayyyyyyyyyyyyy, vợ tao tỉnh rồi.

Mí mắt mỏng chầm chậm mở lên. Khuôn mặt trắng bóc còn ngái ngủ chưa thể hiện tâm trạng gì ngoài nét mơ màng ngồi dậy khỏi tấm đệm trước khi chạm mắt với người vừa đi tới.

"Third, còn nhớ mình không?"

"..."

"Mo nè."

"Mo?" Hình như nó vẫn còn đang mơ hồ sao đó.

"Mo, người yêu cũ của Kai đó. Lâu rồi không gặp. Dạo này sao rồi?"

Mo, người yêu cũ của Kai!

Mo, người yêu cũ của Kai!!

Mo, người yêu cũ của Kai!!!

Nghe xong câu này không cần hỏi nó sao rồi nữa đâu, hỏi tao sắp chết chưa thì đúng hơn. Hưuuu, mẹ ơi cứu Khunpol với. Người yêu mới người yêu cũ đụng độ nhau. Tao phải làm sao đây?

Những người đang rơi vào tình trạng "thấy mẹ rồi" làm ơn hãy lên tiếng.

Tôi chóng mặt đến mức gần như đứng không vững, phải nhanh chóng đưa bản thân ra đệm nằm vì không thể đi đi lại lại được nữa. Hôm nay vất vả từ trưa đến tận chiều tối. Thời gian mấy tiếng đồng hồ trôi qua cùng với tình trạng cơ thể không mấy thoải mái khiến tôi cảm thấy vô cùng tệ.

Nhưng vừa nằm được một chút thì tiếng của người nào đó đã đánh thức tôi dậy. Mới đầu tôi còn chưa nhận ra là ai nhưng đến khi mở mắt lên để nhìn thật rõ thì tôi phát hiện ra cô gái xinh đẹp đang mỉm cười với tôi kia chính là người yêu cũ của thằng Kai. Ngược lại, mấy lời giới thiệu bản thân sau khi gặp lại nhau thật khiến cho người nghe sởn tóc gáy mà.

"Third..."

"Hả? Ờ, cậu nói gì cơ?" Mải suy nghĩ đâu đâu, đến khi lấy lại được ý thức thì đã chẳng biết cô ta hỏi cái gì.

"Không sao, chắc là Third buồn ngủ quá. Mình để nhờ đồ ở đây nhé. Phải mau ra chụp không hết nắng mất." Thân hình mảnh mai bước uyển chuyển một vòng quanh hồ. Còn thằng Kai vẫn đứng im như tượng không dám nhúc nhích, chăm chăm quan sát biểu hiện của tôi.

"Lo cái gì?"

"Đâu có."

"Bạn gái cũ của mày." Tôi nói tiếp, cũng không nghĩ gì nhiều.

"Chỉ là...người yêu cũ."

"Mo làm mẫu chụp ảnh sau không nói sớm với tao? Cố tình che giấu đúng không?" Tôi liếc mắt nhìn nó như muốn bắt lỗi. Biết là không có gì mờ ám đâu, nhưng tao cũng tò mò mà. Muốn biết rõ sự tình.

"Tao cũng vừa mới biết mà. Thằng Too sợ tao không chịu giúp nên không chịu nói."

"Rồi sao?"

"Mày ok chưa? Mặt mày không ổn chút nào hết."

"Tao có bị sao đâu. Khoẻ sẵn rồi." Dù thật sự thì không ok tí nào. Như nhiều người đã biết, tôi là đứa thích giở vờ mạnh mẽ. Cái gì trong tầm khả năng chịu đựng tôi sẽ cố gắng làm cho bằng được. Như hôm nay chẳng hạn. Tất cả mọi cố gắng của tôi đều là vì những thứ tôi đã mong chờ từ lâu. Với cả nó cũng không nặng nhọc gì.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cơ thể lại chịu không nổi. Nếu bi��t trước sẽ nhận được brief nhanh đến vậy, có chết tôi cũng không cho thằng Kai làm.

"Mày qua phụ thằng Too với thằng Bone đi."

"Không được ghen với tao đâu đấy."

"Khờ quá. Người lớn cả rồi." Tôi xua tay đuổi khéo. Thằng Kai gật đầu hiểu ý rồi xoay người đi đến chỗ hai thằng bạn thân. Chụp ảnh bìa cho MV lúc xế chiều không phải chuẩn bị gì nhiều, chỉ phụ thuộc vào lens bắt được ánh sáng rộng kèm theo đèn flash, sau đó hứng sáng theo là được.

Thật ra không cần nhiều người đến vậy. Kéo đàn kéo đống đến đây cũng chỉ là để cổ vũ thêm tinh thần. Chấm hết.

Việc chụp hình bắt đầu không lâu sau đó. Hơn nữa, ánh nắng đang rất đẹp vì là thời khắc mặt trời sắp sửa lặn. Thằng Too chuyên tâm làm nhiệm vụ. Lâu lâu thằng Kai chạy tới lui sửa sang quần áo, tóc tai cho người mẫu.

"Chân mày nhăn tít cả lại rồi kìa. Ghen với thằng Kai hả?" Thằng Bone mày giỏi, có thể khiến cái người đang bực mình và ngứa mắt ngước lên nhìn.

"Tao không hề có suy nghĩ đó. Còn mày thì sao? Không ra giúp hả?"

"Có gì để làm đâu chứ? Đợi chừng nào trời tối tối thì tao chạy ra hứng sáng."

"Ờ."

"Cơ mà mày đỡ hơn chưa?" Nó hỏi tôi. Nhưng là hỏi để tò mò tọc mạch chuyện gia đình người ta thì đúng hơn. Vì mặt nó không có tí gì là lo lắng cho tao hết.

"Tao không sao."

"Vậy hả? Hôm nay mày đi tướng kì cục lắm. Chân bị gì hả?" Nghe xong mặt tôi như hoá đá. Mày nhận ra rồi hả?

"Tối qua tập thể dục quá đà."

"Tập thể dục trong dù hay trên giường?"

"Thằng quần. Tập thể dục theo TV người ta chỉ."

"Còn xem AV* luôn ta ơi." (phim sex nam nữ)

"Ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii."

"Bị ma nhập hả Third? Sao lại nổi nóng? Giấu diếm gì không đó?"

"Mày hỏi thêm một câu nữa tao đấm rụng hết răng cho coi."

"Có gì đó rồi với thằng Kai thì nói đại đi. Giấu diếm bạn bè làm gì."

Tưng! Hồi nãy là mặt hoá đá, giờ chuyển sang méo mó luôn rồi. Nó rõ ràng đến như vậy luôn sao trời. Chuyện đi lại tôi đã cố gắng keep look cho nó trông bình thường nhất có thể. Còn mấy cái dấu hôn khắp người thì kéo áo lên che hết không để lộ dù chỉ là một chút xíu. Hay là...

"Dưới vành tai mày. Đỏ au luôn. Chắc là bị mút dữ dội lắm đây."

What the fuckkkkkkkkkk. Thằng Kai chết tiệt. Hưuuuuu. Tao muốn ôm mặt khóc chạy đi méc Paweena* nhưng quên mất tao l�� con trai. Trước khi ra khỏi phòng tôi đã hỏi đi hỏi lại là có lộ cái gì không nên thấy không. Nó không chịu hé nửa lời nên tôi cứ nghĩ tất cả ok. Nào ai biết...

(Nữ chính trị gia người Thái, bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ)

"Mày đừng nói ra được không?" Cuối cùng cũng phải thừa nhận trước chứng cứ. Cúi gằm mặt thừa nhận một cách miễn cưỡng.

"Có gì đâu mà mắc cỡ. Chuyện bình thường cả mà. Tụi mày quen nhau bao lâu mà chưa làm gì nhau thì tụi tao còn lo hơn."

"Vì tao sợ bị tụi mày chọc nên mới không muốn nói."

"Tao chọc suốt mà. Vẫn chưa quen hả?" Ờ tao thừa nhận. "Đêm qua chơi nhau mấy lần thế?"

"..." Tôi im thin thít. Đột nhiên cảm giác mặt nóng bừng lên.

"Nhưng tao đoán cỡ thằng Kai thì chắc là hai. Giữ sức một chút thì ba. Vậy...lúc đưa vào mày có đau không?"

"Mắc gì tao phải trả lời mấy chuyện tế nhị này cho mày nghe chứ!" Mẹ nó, đúng là thích chọc điên tao. Tao tăng âm lượng lên hết cỡ, khiến cho người đang mải miết làm việc đằng xa kia đồng loạt hướng mắt về phía này.

"Bạn bè mà. Muốn biết không được sao?"

"Đau chứ sao không. Nếu không tao có đến nỗi đi hai hàng không?"

"Ngoaaaaaa. Đau thì sao còn chịu cho nó. Lần đầu không chịu còn hiểu được. Lần thứ hai, lần thứ ba luôn thì khó hiểu quá."

"Thì cũng không phải chỉ có đau không."

"Đó nhé! Mày thừa nhận là làm ba lần rồi nha."

"Tiểu nhân."

"Hứ, của mình cũng to lắm đó cậu."

"Đi chết không?" Đau đầu đến nỗi sắp nổ tung đây. Thằng bạn mất dạy còn kiếm chuyện làm tao đứng hình toàn bộ luôn. Cảm giác trong lòng hơi nhói một chút. Đừng để ngày nào đó thằng Bone công khai người mà nó muốn yêu đương nghiêm túc. Tao sẽ tố cáo hết cái sự khốn nạn của nó cho bạn gái nó nghe đến khi nào hai đứa chia tay nhau luôn mới thôi.

"Bình thường thấy mấy cặp khác lần đầu tiên làm nhau là nằm bẹp trên giường mấy ngày liền luôn. Mày là của lạ đó, ngồi dậy đi đứng y chang người bình thường."

"Vì tao giỏi." Không phải đâu. Nếu nhập được vào người tao thì mày mới biết "đau như cắt" là như thế nào.

"Không hổ danh là bạn tao. Lúc nào cũng giỏi."

"Đương nhiên."

"Giờ trông mặt mày xanh lè xanh lét. Người cũng bắt đầu ấm ấm. Có mang theo thuốc không?" Tôi lắc đầu. Hết từ lúc lén uống sau bữa trưa rồi. Thì tại không nghĩ tụi nó sẽ làm việc một hơi đến chiều tối như thế này. Và hình như cũng sẽ không kết thúc nhanh chóng được.

"Đói bụng không? Trong phòng tao có đồ ăn."

"Tao lớn rồi. Xong việc tao về phòng ăn với thằng Kai."

"Tùy mày vậy "đúng béeeeeeee"." Thằng Bone giơ tay xoa đầu tôi thật mạnh. Không lâu sau chiếc điện thoại mới cóng vừa được rút ra lau chùi của tên kia đổ chuông. Gương mặt đẹp trai quay qua nháy mắt một cách tinh ranh trước khi show màn hình điện thoại hiển thị tên của người nào đó cho tôi xem.

"Sao thế honey?" Vừa nhấc điện thoại lên thằng bạn cũng lẹ làng đánh bài chuồn luôn.

"Honey 16"

Ô hồ tao suýt thì kiềm không nổi nước mắt. Thằng Bone gần như bí mật nào cũng kể hết cho tôi nghe. Honey nghĩa là em yêu. Tôi còn nhớ lần trước list các cô gái mà nó nói chuyện chỉ có chín người. Sao bây giờ dân số lại tăng lên thành mười sáu người chứ.

Tao điên mất. Tội nghiệp vợ tương lai của mày ghê.

Kế bên trở lại yên tĩnh một lần nữa khi cái tên nhiều chuyện kia đã trốn đi tỉ tê tâm tình với em yêu của nó. Tôi đành dành sự quan sát sang phía bên kia hồ bơi trước khi nhấc người đứng dậy dù có hơi chếch choáng một chút.

Cứ nằm tiếp chắc chắc là bệnh càng bệnh thêm. Thế cho nên phải tạo sức mạnh cho mình bằng cách đứng dậy đi lại một chút. Dù rằng sẽ cảm thấy hơi khó chịu.

"Third, ra đây làm gì?" Vừa bước lại gần chỗ chụp ảnh, thằng Kai vội lên tiếng hỏi ngay lập tức.

"Tao chán. Ngủ giờ chiều không tốt mày cũng biết mà."

"Lát lại không khỏe bây giờ."

"Tất cả ok. Mày đừng làm quá lên. Đâu...có gì cho tao phụ không?"

"Giờ thì chưa. Để tao check lại hình đã." Thằng Too dừng lại nghỉ giải lao. Đổi thành thời gian cúi mặt nhìn màn hình máy ảnh rồi tay liên tục lướt kiểm tra hình. Ngư��i mẫu là Mo cũng lại gần xem cùng.

"Hồi nãy cười đẹp lắm. Nhưng trông không tự nhiên. Chụp lại kiểu này một lần nữa nhé."

"Ok. Nhưng mình xin xem lại hình sau khi chụp được không?"

"Cứ tự nhiên. Vậy lát tao quay lại. Đi tè cái." Nói rồi nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp co giò lên chạy...đi mất.

Lúc này bầu không khí đúng có mùi chết chóc luôn. Thằng Kai đứng giữa, có người yêu mới là tôi. Người yêu cũ là Mo thì đứng khép nép kế bên. Không biết Mo đã biết tôi và thằng Kai đang yêu nhau hay chưa.

Thời gian vừa qua chúng tôi học khác khoa nhau. Mỗi người đều sống cuộc sống yên bình của mình, cắt đứt mọi liên lạc từ lâu. Có lẽ sẽ có những chuyện mà đối phương chưa biết.

"Kai lại đây xem hình này nè."

"Hừm..." Cái tên cao cao bị réo gọi. Nó quay sang nhìn tôi như thể chờ đợi câu trả lời. Tôi gật đầu cho phép.

Mo lúc này mỉm cười một cách vui vẻ. Trong tay ôm máy ảnh DSLR cỡ bự để check hình. Nhìn tới nhìn lui giống y chang mấy cô nữ chính trong mấy MV sến chảy nước.

"Tấm này giống tấm hồi Kai chụp cho mình nè. Ánh sáng cũng chuẩn ghê."

"...!"

Nơi chốn cũ còn đang hừng hực, đợi ngày trỗi dậy.* (Lời bài hát ถ่านไฟเก่า của Bird Thongchai)

Đề nghị cho Thachapol một chút nước. Hiện tại cần khoảng hai thau nước thật to mới có thể dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong tôi lúc này.

"Thằng Too chụp đẹp hơn." Mẹ, không hề chối bỏ quá khứ của mày ha.

"Hới, tấm này cũng đẹp nữa. Kai thấy mình ngày xưa với bây giờ kiểu nào đẹp hơn?"

"Như bây giờ chăng?"

"Vì sao?"

"Vì đẹp hơn trước rất nhiều." Ôiiiiiiiiiiiiiiiii, xin lỗi nhé. Tao có bỏ lỡ gì không ta. Tự nhận thức bản thân có vẻ kỳ đà cản mũi quá nên vội lên tiếng.

"Để tao đi gọi thằng Too. Nó đi lâu quá."

"Mày không cần đi đâu hết. Ờ Mo biết mình quen Third chưa?"

"...!" Chơi lớn vậy luôn á hả?

"Có từng nghe. Nhưng mình hiểu đó chỉ là tin đồn."

"Không. Là thật."

"Ờ tao nghĩ tao nên đi tìm thằng Too thì hơn." Tôi vội đổi đề tài, kéo bản thân ra khỏi tình huống khó xử này. Nhưng lại bị bàn tay dày giữ chặt lại.

"Không cần. Kia kìa! Thằng Too về rồi." Cái tên cao khều gắt gỏng chỉ tay. Nhìn thấy bóng dáng thằng bạn thân mặt siêu tỉnh sải bước từ xa tới, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất cũng không phải khó xử như lúc nãy.

Không ai đả động đến mối quan hệ mơ hồ giữa tôi và thằng Kai. Mo cũng không có ý định đem chủ đề này ra bàn luận thêm ngoài việc tiếp tục nhiệm vụ người mẫu ảnh của cô nàng.

Công cuộc chụp hình lại tiếp tục diễn ra cho đến khi ánh nắng hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời. Thằng Bone và thằng Kai làm nhiệm vụ chính của tụi nó là chỉnh ảnh sáng, đổi lens và flash mới. Còn tôi phụ trách vài ba việc vặt như chỉnh tóc cho người mẫu, căng váy để lấy góc cho mờ ảo, nghệ thuật. Sau đó thì chuyển sang phục vụ nước nôi.

Tôi cúi nhìn đồng hồ đeo tay mấy lần liền. Vì thằng Too bảo sẽ cắn răng chụp cho xong rồi nhà đứa nào đứa nấy về luôn nên đến tận bây giờ vẫn chưa ai có miếng nào lót dạ. Bản thân tôi thì không đói, chỉ lo cho tụi bạn thôi. Điều duy nhất mà tôi cần bây giờ sau khi về đến phòng chính là chui vào chăn ngủ một giấc cho thật đã.

Không biết đâu. Cơ thể như vừa nóng vừa lạnh. Không chảy một giọt mồ hôi nhưng cảm giác đau đầu vô cùng. Có khi tôi sắp đổ bệnh thật cũng nên.

"Mày. Mặt Mo bóng quá. Dặm chút phấn được không?" Tiếng thằng Too vang tới màng nhĩ.

"Phấn để trên đệm rồi. Đợi một chút xíu."

"Không sao. Để tao đi cho."

"Third, mày không cần đi." Thằng Kai thấp giọng nói. Nhưng tôi lắc đầu nói mình không sao. Nó còn phải lo vụ đèn đóm nữa. Tôi không muốn để nó phải vất vả vì những việc lấy đồ cỏn con này.

Tôi chạy thật nhanh tới chỗ ghế đệm, mở túi đeo chéo màu đen ra rút hộp phấn trang điểm. Sau đó vòng lại chỗ cũ nơi mọi người đang chờ. Song lần này tôi không thể chạy nữa vì cảm giác b��ớc đi không còn vững vàng. Hai lỗ tai bắt đầu ù lên đến mức phải dừng một chút để lấy lại ý thức.

Có khi chỉ một phút thôi cũng khiến cơ thể thấy khá hơn một chút.

Hình ảnh trước mặt bắt đầu mờ nhạt như thể có lớp bẩn thật dày che trước mắt. Và rồi sau đó...

Tủm!

Gần như không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Lúc nhận thức được lại thì đã thấy cả cơ thể tiếp xúc với làn nước lạnh ngắt dưới hồ bơi tự lúc nào.

"Hức!" Tôi cố hết sức ngoi ngóp để sinh tồn.

Tất cả diễn ra quá nhanh. Nước bắt đầu tràn vào mắt, vào mũi. Tôi quẫy chân liên tục để trồi lên mặt nước nhưng đều vô ích. Mỏi chân đến nỗi toàn thân tê liệt. Đi còn không vững chứ đừng nói bơi.

Bỗng nhiên cảm giác đau đớn vô cùng, nỗi sợ bắt đầu dâng lên. Tôi không tự cứu mình được trong khi đầu óc thì quay mòng mòng, choáng váng. Cả người thì ngụp lặn dưới nước, mắt nhìn đăm đăm người trên mặt nước đang la hét ầm ĩ khắp thành hồ. Ý thức hoàn toàn lẫn lộn. Chỉ biết một điều đó là xin ai đó hãy đến cứu tôi trước khi tôi hết sức và chìm xuống.

"Third!" Âm thanh cuối cùng mà tôi cảm nhận được là tiếng gọi của thằng Kai. Tôi hé mắt ra nhìn lên mặt nước khi cơ thể đang từng chút một chìm xuống đáy hồ. Thế nhưng đôi mắt đau nhức vì nước không ngừng chảy vào của tôi vẫn nhìn thấy nó...

Nhảy xuống theo mà không hề màng đến tính mạng của bản thân.

"Thằng quần, tỉnh dậy mau. Third! Third!" Tôi gọi tên cái người đang nằm bất tỉnh trên sàn sau khi nhảy xuống hồ bơi để bế được thân hình xanh xao lên mặt đất. Toàn thân ướt sũng, gương mặt tím ngắt khiến tôi vô cùng lo lắng. Cố gắng vỗ thật nhẹ vào mặt bao nhiêu lần cũng không thấy đối phương tỉnh lại.

"Cởi nút áo đi." Tôi làm theo mệnh lệnh của thằng bạn ngay lập tức, vội vội vàng vàng cởi hàng nút áo đang cài trên cùng ra rồi lần lượt đến các hàng tiếp theo, để lộ làn da trắng bệch in đầy dấu hôn của tôi. Nhưng giờ không phải là lúc quan tâm đến những chuyện này.

Thằng Too chen người vào ép ngực nó hai, ba lần thì nó phun được nước ra ngoài một cách thảm thương.

"Hưuuuuuuuuuuu." Đối phương rên rỉ không thành tiếng. Cả người run rẩy như thể chó con bị rơi xuống nước. Phải mãi một lúc lâu mới lấy lại được ý thức.

Giây phút nhìn thấy thân hình trắng bóc của nó rơi xuống nước, trái tim tôi hẫng đi một nhịp. Đầu óc lúc đ�� hoàn toàn trắng xóa. Không biết phải làm gì, duy chỉ cơ thể là tự động phản xạ. Trước khi nhận biết được thì tôi đã nhảy xuống nước để kéo người thằng Third ôm vào lòng rồi.

"Third, mày có ok không đó?" Thằng Bone hỏi, gương mặt thể hiện rõ sự sốt sắng.

"Kh...không sao."

"Bây giờ thì có sao rồi đó. Tụi mày...tao về trước đây."

"Về phòng tao nằm nghỉ trước không? Ít ra cũng tìm khăn lau người rồi thay đồ đã." Thằng Too hỏi.

"Không sao. Tao muốn đưa nó về phòng ngay. Nếu thấy không ổn thì đưa đi bệnh viện bên khu đó. Dù sao cũng xin lỗi vì không thể ở lại giúp cho xong." Tôi nhìn tụi bạn gật đầu ra vẻ thông cảm rồi vội vàng cúi người cài lại nút áo cho cái người trắng bệch đang run lẩy bẩy trước khi bế bồng người đang bị b��nh lên đưa về phòng ngay lập tức.

Không nhớ đã sải bước nhanh như thế nào vì sau khi về đến phòng, tôi liền cởi hết đồ của thằng Third ra rồi gấp rút ẵm nó đặt lên giường nằm. Chân mày nhíu chặt lại, bờ môi nứt nẻ, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn càng khiến tôi thêm phần lo lắng. Vội vàng lau người rồi thay đồ cho nó thật nhanh.

"Third, ăn cơm đã." Đối phương hé mắt ra nhìn rồi lắc đầu.

"Không đói..."

"Phải ăn cơm. Ăn rồi mới uống thuốc được."

"Muốn ngủ. Lạnh." Tôi không hề chỉnh máy lạnh xuống nhiệt độ thấp mà là do cơ thể của thằng Third lúc này không được khỏe. Vì cho dù đã đắp hai lớp chăn nhưng cũng không thể giảm bớt đi sự run rẩy của người kia.

"Tao đút cho vậy. Mày ngủ đi."

"Tao không sao. Thật sự không sao mà. Tao khỏe lắm."

"Mày còn tự lừa bản thân đến chừng nào?"

"Tao không sao. Tao không muốn là gánh nặng của ai hết. Tao không muốn làm gánh nặng của mày." Nói rồi như thể hai hàng nước mắt từ từ lăn dài trên má. Sao thế này? Vợ mày khóc nhè rồi kìa thằng quần. Không biết làm gì ngoài việc kéo nó vào lòng ôm thật chặt rồi vỗ về an ủi như con nít.

"Mày rơi xuống nước đó. Lúc rơi xuống trái tim tao như muốn rớt ra ngoài. Không sao là không sao thế nào?"