Cuộc đời chúng ta sẽ có bao nhiêu lần như thể vừa tỉnh dậy từ giấc mộng nhưng sự thật là chưa . Tôi chính là đang ở trong tình trạng đó. Bây giờ tôi đã về tới phòng. Nhưng mùi hương của thằng Kai vẫn còn lưu lại, chưa hề biến mất.
Cho dù đã cố gạt ra khỏi đầu, đem lỗi lầm của nó trong quá khứ ra để nhắc nhở bản thân phải dứt lòng ra sao. Cuối cùng tôi phát hiện ra hình ảnh của nó vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi một cách sâu sắc. Tôi đúng ghét bản thân mình. Ghét mình bỏ chạy đến cỡ nào nhưng đến cuối cùng vẫn mềm lòng.
Quên hết sạch đã từng đau lòng như thế nào để có thể mạnh mẽ và cứng rắn như bây giờ. Ép mình tách ra đi cùng đàn anh, xin thêm được vô số lời khuyên nhưng chỉ cần thằng Kai vừa trở lại, tất cả như trở về con số 0 tròn trĩnh. Tôi nhớ như in hình ảnh nó một thân đầy máu đến tìm tôi trước cổng khoa khiến tôi thật sự chỉ muốn bật khóc.
Thằng Kai lúc đó không còn mang hình ảnh của một chàng hot boy. Máu từ đỉnh đầu chảy xuống lan ra khắp khuôn mặt. Khuỷu tay và đầu gối trầy xước. Đôi bàn tay trắng trẻo vẫn dùng để kéo và ôm ấp người khác nhuộm đẫm một màu đỏ. Tôi nhìn hành động của nó lúc đó chỉ khăng khăng một câu đến đón tôi về phòng cùng vẻ mặt đầy sự lo âu.
...Đúng đau.
Đau đến mức cảm giác muốn tiếp tục cưỡng ép trái tim mềm yếu thêm một chút nữa. Kể từ lúc đó nó liên tục thu hút sự chú ý của tôi. Miệng thì nói là thích nhưng hành động thì không có tí gì thể hiện sự thật lòng cả. Đến mức tôi sợ mình sẽ đau khổ lần nữa nếu tiến xa hơn.
Đến tận hôm nay khi chúng tôi h��n nhau, thằng Kai đã gỡ bỏ hết toàn bộ nỗi lo âu trong lòng của tôi. Nó đã truyền cho tôi dũng khí nên hôm nay tôi đã trao cho mình một cơ hội để bắt đầu lại mối quan hệ với nó. Dù cho không biết tương lai sẽ ra sao. Chỉ là tôi muốn...mạo hiểm một lần vì tôi tin không có gì đau đớn bằng khoảng thời gian vừa qua.
Rrrr..!
Tâm trí tôi rạo rực hơn khi quay sang nhìn chiếc điện thoại để bên cạnh đang rung liên hồi thông báo có cuộc gọi đến từ số điện thoại của một người đó là thằng Kai. Tôi đành ngồi quyết định xem nên nhanh chóng bắt máy hay làm giá thêm một lát.
Hưuuuuuuu. Hồi nãy mày vừa hôn tao đấy nhé. Bây giờ còn gọi điện làm phiền nhau hả? Phân vân một lúc lâu thì tôi quyết định nghe trước khi đối phương cúp máy.
"C...có gì không mày?" Chết tiệt. Giọng run rẩy như bị điện giật vậy.
[Về tới rồi hả? Tắm chưa?"]
"Về rồi nhưng chưa tắm. Gọi có gì không?" Dù cho lấy lại được tông giọng trầm thấp nhưng con tim vẫn run rẩy không cách nào chịu nổi. Tao chết chắc. Đây chính là cảm giác của người đang yêu sao?
[Thì tại mày không chịu gọi cho tao. Tao lo.]
"Ờ, về tới rồi. Cúp máy đây."
[Khoan đã. Bài tập thầy giao làm xong chưa?]
"Xong rồi."
[Tao vẫn chưa xong. Cho chép với.]
"Mai mang cho. Vậy thôi phải không?" Sự im lặng kéo dài trong một khoảnh khắc đến mức tôi nghĩ rằng có lẽ không cần nói nữa, đang định gác máy thì người kia chợt lên tiếng.
[Đói không?]
"Vừa ăn với mày đó thôi. Ăn cái gì mà ăn lắm thế?"
[Mày buồn ngủ rồi hả?]
"Tao chưa đi tắm sao mà ngủ?" Có vẻ người yếu thế trong tr��ờng hợp này không phải tôi mà là thằng Kai, người đang gấp gáp hơn.
[Vậy mày đi tắm đi.]
"Ừm, cúp máy đây."
[Không cúp, vừa tắm vừa nói chuyện được không?]
"Mày điên hả? Mắc gì phải làm như con nít thế?" Dù miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cảm giác như muốn nổ tung.
Không nghĩ không mơ là người bạn mình thầm thích mấy năm trời cũng có tình cảm với mình. Vì mỗi lần nuôi hi vọng tôi đều nghĩ đó là một giấc mơ hão huyền không đời nào có thực. Nhưng lạ là cho dù biết đó chỉ là mơ nhưng tôi vẫn hi vọng một ngày nó sẽ trở thành sự thật.
[Third, mày còn nghe không đó?] Âm giọng trầm thấp khiến tôi giật mình trước khi tập trung lại với cuộc gọi.
"Mày nói sao?"
[Thì cứ giữ máy nè. Không cần cúp máy. Mày tắm xong thì lại nói chuyện.]
"Cúp thì hơn không? Không nói chuyện thì tốn tiền điện thoại làm gì? Mẹ mày giàu lắm hả?"
[Thì giàu mà.] Ờ tao không chấp. Liên quan gì đến hả thằng quầnnnnnnnnn.
Muốn chửi nhưng tốn nước bọt quá nên tao đi một mạch vào phòng tắm luôn, để điện thoại trên bồn rửa mặt. Tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng lảm nhảm phát ra không ngừng đòi bật loa ngoài.
Đánh răng không bao lâu thì thằng Kai nó im ắng một lúc thật lâu. Tôi nghe thấy tiếng rục rịch giống như đang làm gì đó. Có lẽ là tiếng mở cửa tủ phim ra phủi bụi vì đó là việc làm ưa thích của nó.
Tất cả của thằng Kai tôi đều biết rõ. Chỉ có một điều mà tôi chưa từng biết đó là trái tim bấp bênh vô định của nó. Vì vậy nên việc bắt đầu quan hệ yêu đương với người này tôi phải chấp nhận mạo hiểm bất chấp kết quả.
[Third, làm gì đó?] Mới im lặng một chút mà đã hiện hồn lại rồi.
"Tao phải báo cáo cho mày biết mọi lúc hay sao?"
[Vậy chứ mày đang làm gì?]
"Chuẩn bị đi tắm."
[Uhuuuuu, rạo rực quá đi. Bật camera cho coi với, vừa hay tao đang muốn thủ dâm.]
"Đi chết đi."
Tôi nghe tiếng cười lớn không ngớt phát ra. Mấy chuyện dâm tục là phải để công tử Khunpol là người đầu tiên. Toàn làm mấy chuyện càn rỡ. Nói năng đàng hoàng không được mà.
Mất cả tiếng đồng hồ vô ích chỉ để tranh cãi qua điện thoại. Sau khi tắm rửa xong xuôi cũng đến giờ lên giường. Bình thường tôi hay ngồi nghịch laptop khoảng nửa tiếng đến hai tiếng, còn không thì nằm xem phim rồi ngủ quên mất. Nhưng hôm nay tất cả không giống bình thường nữa khi tôi không đơn độc như mọi lần.
"Tắm xong rồi, cúp máy ��ược chưa?" Tôi hỏi. Thằng Kai mè nheo.
[Đi ngủ rồi hả? Tao chưa muốn cúp mà.]
"Mè nheo vậy. Bình thường mày có làm như vậy với gái không?"
[Không. Người khác tao không muốn nói chuyện. Tao chỉ muốn chịch thôi.]
"Mất dạy."
[Đang nằm xem phim. Muốn xem cùng mày, đừng cúp máy được không?]
"Tao được gì từ việc xem phim qua điện thoại với mày?"
[Được trái tim của tao nè.]
"Tao không thèm."
[U ta! Tao bật phim rồi làm sao giờ?] Đúng là nghiệp chướng. Tôi còn làm gì được đây. Nhấn nút kết thúc cuộc gọi thì nhẫn tâm quá vì thật tâm tôi cũng muốn trò chuyện với nó. Cuối cùng đành mặc kệ. Mở loa ngoài nói chuyện để tiếng từ bộ phim xen lẫn lọt vào. Tôi không biết thằng Kai đang xem phim gì vì nó không nói nên chỉ đành nằm nghe đến khi chìm vào giấc ngủ.
Chừng nửa tiếng thì giọng nói của thằng bạn thân biến mất, chỉ còn lại tiếng nhạc và tiếng hội thoại trong phim là tiếp tục phát. Bầu mắt tôi sắp xụp xuống nhưng vẫn cố mở to để chờ câu tạm biệt tối nay của người kia.
10 phút trôi qua, tôi đang chắc mẩm trong b��ng rằng tên kia đã ngủ quên mất tiêu rồi nên mới nói vào điện thoại bằng một giọng ngái ngủ mà không hi vọng nó sẽ trả lời lại.
"Kai, tao ngủ nha."
[Ngủ rồi hả? Xem phim có hiểu gì không?]
"Biết chết liền." Không được ngủ rồi...
[Cho đoán.] Buồn ngủ sắp chết còn bắt chơi. Tôi chỉ còn biết giật tóc bứt đầu một cách bực bội. Không thèm trả lời, im lặng để thằng Kai chịu thua rồi tự tắt đài. [Đoán đúng có thưởng nhé.]
Được cái cùi chỏ thì có. Lần này có trao đổi nữa. Tôi sợ lắm. Sợ nó lại nghĩ ra trò gì khiến tôi dở khóc dở cười.
"Có thưởng là sao?"
[Mày sẽ được thêm một quân sư nữa, là người có thể cho mày lời khuyên.]
"Như bây giờ là tốt rồi."
[Mày sẽ có chỗ dựa tài chính, có tiền cho mày dùng hết đời luôn.]
"Tiền tao cũng có, cần gì lấy của mày. Nhảm nhí."
[Nhưng tao có promotion nè. Trả lời đúng trong 10 phút mày sẽ có thêm đại gia đình. Có hai người mẹ, hai người bố và có chị gái.] Tôi suýt phịt cười với câu nói của thằng Kai. Nó là đứa có khoa môi múa mép nhưng tôi không nghĩ lại đến mức độ này.
Gia đình có thêm thành viên hả? Tôi chưa từng nghĩ đến nhưng thật sự bố mẹ nó đối xử rất tốt với tôi.
"Vậy thì tao trả lời. Phim này có tên là Once."
[Mày giả bộ trả lời sai.] Thằng quần. Lại bắt thóp tao. Đôi khi việc làm bạn thân lâu năm của nhau cũng khốn nạn thật. Giả vờ nói dối cỡ nào cũng bị nó biết tỏng.
"Tao không biết mà."
[Để tao tăng thêm phần thưởng cho mày hứng thú.] Tao không thèm nhé....Nhưng ai mà đấu lại được cái sự mặt dày quảng cáo cho bản thân của thằng Kai. [Trả lời đúng mày sẽ có tài xế đưa đón mỗi ngày.]
"Tao không thích ngồi môtô."
[Cái này thì sao. Lúc mày buồn hay sầu tao sẽ luôn ở bên mày.]
"..." Nghe nó kìa.
[Tao sẽ giúp mày thực hiện giấc mơ và sẽ xây dựng giấc mơ của tao kèm theo đó. Dù thời gian vừa rồi tao làm nhiều trò đồi bại, nhưng tao xin hứa sẽ chấm dứt tất cả vì mày.] Ô hô, văn vẻ hai trang giấy luôn ha. Cơ mà câu nào câu nấy có trọng lượng dễ sợ.
Dù cho câu mời gọi cùng thực hiện giấc mơ có làm cho tôi lung lay đến đâu thì nó vẫn chỉ là lời nói...
"Nói được phải làm được." Tôi nhắc nhở một lần nữa.
[Chắc chắn. Vậy trả lời được chưa? Gợi ý là phim liên quan tới âm nhạc. Mày từng xem hai lần. Nữ chính tên Keira hát bài hit Lost star.] Ô hô, mày gợi ý cỡ đó tao không trả lời không được thằng quỷ.
Dù gì cũng lỡ rồi thôi thì trả lời luôn cho xong.
"Begin Again."
[Chính xáccccccc. Vậy nên chúng ta bắt đầu lại nhé."
"..."
[Sau đó tất cả những gì vừa nói sẽ là của mày hết. Đồng ý không?]
"..."
[Đồng ý không?] Thằng Kai hỏi thêm một lần nữa.
"Ừm."
Là câu trả lời ngắn ngủi thể hiện hết tâm tư. Tôi gieo mình xuống giường, kéo chăn lên trùm kín mặt rồi thầm mỉm cười trong đó cho đến khi chìm sâu vào giấc ngủ.
Kai, mày hứa với tao rồi nhé.
Trí nhớ tao tốt lắm. Cho nên không đời nào tao quên tối nay chúng ta đã nói những gì, hứa những gì và đã hạnh phúc ra sao...
Hôm nay sân khấu vở kịch khoa Nghệ thuật Truyền thông vẫn đầy ắp sự nhốn nháo. Mọi người đều bận rộn với nhiệm vụ của mình đến nỗi không còn thời gian để làm việc khác. Chỉ có mình tôi là nằm trong team kịch bản. Nhiệm vụ đã hoàn thành vì không cần chỉnh sửa hay giải thích chi tiết phân cảnh gì nữa. Cho nên thời gian rảnh tôi sẽ tót qua ngồi cùng P'Shayne và P'Un lúc này đang lo liệu phần diễn xuất.
"Fan, mày tuốt lại cảm xúc coi. Diễn không ra cái gì hết." Thân hình gấu lên tiếng, bắt thằng nhóc năm nhất nhận vai nặng là nam chính ngay từ lần đầu cho nên nó mới căng thẳng. Tôi đi qua tìm team diễn xuất cách đó không xa.
"Nếu thằng Kai diễn chắc là phải hơn."
"Anh đừng có càm ràm. Thằng Kai diễn thì đúng là hay đó nhưng em nó cũng cố gắng nhiều mà." Nói một câu cho đàn anh nguôi bớt. Cho dù học kỳ sau mới diễn nhưng thời gian này chưa yên tâm được.
"Không đi cùng người yêu mày hả?"
"Th��ng Kai không phải người yêu em."
"Ok ok, nhưng tóm lại là mày mở lòng rồi chứ gì?"
"Một chút thôi. Đợi xem thái độ đã."
"Ờ, làm ơn lẹ lẹ giùm cái. Đừng có lôi tao vô làm người thứ ba nữa. Mẹ nó..." Tiếng vừa mới cắt ngang là của P'Un. Miệng thì nói nhưng tay vẫn lướt điện thoại với tâm trạng tức giận.
Phải nói là tất cả mọi chuyện xảy ra đều là do P'Shayne. Là người không suy nghĩ nhiều, ông anh vì muốn giúp tôi đạt được ý nguyện mà quên mất...đây là chuyện của tao. Ông anh đúng là nhiều chuyện, còn lôi bạn vào mà người ta không hề hay biết. Tôi nghĩ mà thấy tội nghiệp cho P'Un bị thằng Kai cạch mặt rõ lâu.
"Un...Shayne xin lỗi nhé."
"Mày đừng có mà kéo tay tao. Kéo kéo cái quần." Chủ nhân cái tên vội phủi tay bỏ chạy. P'Shayne quay qua cười với tôi trước khi nhanh chóng chuyển sang chủ đề mới.
"Vậy thằng Kai sao rồi? Thái độ tốt không? Có vấn đề gì cứ nói tao."
"Nó vẫn chưa làm gì khùng điên."
"Nếu nó thay đổi thì xem như là may mắn của mày. Bạn tao cũng có nhiều đứa lăng nhăng xong hết hẳn đó."
"Bao nhiêu người?"
"4."
"Trên 10 hả?"
"Trên 50." ĐM...
Tôi muốn biết cái tính đào hoa đó nó khó bỏ đến vậy luôn hả? Ok, có thể tôi không phải gặp trắc trở và khùng điên vì chuyện yêu đương như mấy thằng bạn trong băng nên không hiểu được cảm giác của một người cố dừng chân và chỉ yêu một người duy nhất.
Mẹ nó, có khó bằng bỏ thuốc không tao hỏi thật.
"Muốn biết cuộc sống tiếp theo của bốn người bạn của anh ghê. Bây giờ họ thế nào?" Tôi nghĩ bốn người này chắc là anh em học cùng khoa mà tôi hay gặp thôi. Nhưng tôi chưa bao giờ biết tình sử gái gú của họ được bao nhiêu.
"Có ba đứa đang sống với bạn gái đến độ ngóc đầu không nổi. Bạn bè ai cũng nghi bị bỏ bùa, còn một đứa thì happy từ lâu rồi."
"Sao vậy? Cuộc sống lứa đôi tốt lắm sao?"
"Phải, nhưng là với bồ mới."
"...!!"
"Có một số người nói sẽ dừng và rồi họ dừng thật. Nhưng cũng có một số người ngon ngọt là sẽ thật lòng và chỉ yêu một người nhưng cuối cùng cũng chia tay. Như tao luôn nói đó thôi, trái tim con người khó đoán."
Đúng vậy. Ngay cả tôi miệng nói sẽ cứng rắn thật lâu, cuối cùng cũng phải chịu thua cái sự mè nheo của thằng Kai. Vậy còn nó...Người vốn đã như vậy từ thời thiếu niên. Trải qua bao nhiêu cuộc tình cũng không đếm nổi. Cuối cùng lại muốn dừng chân, nó sẽ làm được thật sao?
"Kể từ ngày nói chuyện với anh, em luôn dùng lý trí hơn là con tim." Không biết động lực gì khiến tôi nói như vậy. Có lẽ là vì tôi đang cố gắng bào chữa cho sự ngu ngốc của chính mình và mọi người chăng?
P'Shayne chỉ nhìn mặt tôi rồi cười. Có P'Un là gật đầu thấu hiểu trước khi cúi xuống lướt điện thoại như thể cắt đứt với thế giới. P'Shayne có một cô người yêu tốt và một tình yêu đẹp, còn P'Un vẫn đang trên hành trình tìm bến đỗ. Mỗi người đều có mục tiêu của chính mình. Nhưng với thằng Kai, tôi không thể biết được cho đến khi đối phương chứng minh cho tôi thấy.
"Sợ à?" Ông anh nói tiếp.
"Sợ gì chứ? Em không sợ."
"Vậy hả? Nhưng nét mặt của mày đã nói với tao hết rồi."
"Anh chỉ toàn nói bậy."
"Ờ, bậy thì bậy. Nhưng nếu có ngày thằng Kai mất dạy với mày thì qua xin làm vợ bé tao cũng được." Khốn kiếp. Ai mà thèm có người yêu thân gấu như ông anh chứ.
"Em không dễ trao tim cho ai cả. Không cần sợ em đau lòng đâu." Nhắc lại một lần nữa cho yên lòng. Không biết dành cho ai nhưng người nghe cũng gật đầu đồng tình.
Không lâu sau Fan và Pink cũng chuẩn bị bước vào diễn cảnh quan trọng một lần nữa. Chỉ là một cảnh diễn có nhạc nền nhẹ nhàng nhưng đòi hỏi diễn xuất nội tâm vì là cảnh climax của vở kịch.
Cảnh nói yêu mà không nói dù chỉ một câu.
P'Shayne là người viết cảnh này. Không biết ổng ngu hay ngốc nữa mà chơi lớn trong vở diễn luôn. Hơn nữa 2 đứa diễn chính đều là tay mơ. Khi nghe tiếng 5...4...3...2, chúng tôi ngồi xuống theo dõi.
Cảnh nói yêu trích trong section của sách. Ô hô, tao còn tưởng đâu Morkpee trong cuốn "Cá trên trời" viết chứ*. Sến thấy mẹ nhưng phải xem vì đạo diễn tự tay viết kịch bản. Tao cãi không lại. Quan trọng là người kia phán đó sẽ là cảnh mà người xem phải nhớ đến tận ngày chết. (Một nhân vật trong tác phẩm khác của tác giả)
Mẹ nó, bộ tính gửi phim đi tranh giải Oscar hả? Bộ quên mất là nếu diễn không tốt thì ông cũng ăn hành hả?
"Kaopod..." Nguyên cả cảnh diễn chỉ toàn câu thoại gọi tên nữ chính. Thân hình cao lớn của đàn em năm nhất bước tới gần nữ chính là Pink. Ánh mắt lia tới thân hình mảnh mai trước mặt đang cố nặn ra được chữ yêu qua ánh mắt. Nhưng...
"Cắt! Cả hai đứa lại đây." Người chịu trách nhiệm đ���o diễn quơ tay gọi đàn em ra trước khi bật đoạn nhạc ngắn ngắn build tâm trạng một cách khó hiểu.
"Anh không cảm nhận được Fan ơi. Pink cũng vậy. Diễn cứng như hoá thạch vậy đó." Giọng nói mệt mỏi thốt ra khiến cho người nghe cúi gằm mặt xuống nhưng có tiếng nói của người trước mặt chen vào.
"Cảnh nói yêu mà không cho nói thì mẹ nó làm thế được hả anh? Khán giả hiểu cách nào nếu không nói?"
"Ơ hay. Vậy chứ lúc mày khóc mà không nức nở khán giả có biết là mày buồn không?"
"Dạ...có."
"Như nhau cả thôi. Không nói không có nghĩa là chúng ta không biết vì một số người thích hiểu giao tiếp là thông qua lời nói nên chỉ tập trung vào việc đọc thoại. Cho dù im lặng chúng ta vẫn có thể giao tiếp với nhau. Thay đổi nét mặt cũng gọi là giao tiếp. Nháy mắt cũng là giao tiếp. Are you ok?" Người chỉ đạo lớn tiếng. Thằng Fan đành gật gà gật gù dù không biết có hiểu được miếng nào không.
Diễn kịch đúng là khó thật. Vì chúng tôi diễn trực tiếp, diễn hỏng là hỏng luôn. Phải diễn xuất, nhớ thoại, diễn tả tâm trạng, hát, nhảy, làm đủ mọi thứ. Ngoài ra còn phải diễn đi diễn lại nhiều lần nên đúng mất sức diễn viên.
Đã tập luyện cả tháng rồi, giờ ai cũng không được rút ra. Nghiêm túc còn hơn lúc thi đại học nữa.
"Làm lại. Giờ sẽ có thêm nhạc nền nữa cho có tinh thần. Thằng Kai ra làm nhiệm vụ coi. Scene 23 nói yêu trong thư viện." Chủ nhân cái tên đang ngồi gác cái chân bó bột cách đó không xa nhảy lò cò đến như biết nhiệm vụ. Bạn bè trong tổ sound rinh theo cả laptop và dàn loa.
Vì đang diễn tập chứ chưa chính thức nên chúng tôi không dùng phòng nghe nhìn để chỉnh âm thanh mà chỉ sử dụng laptop.
Đa phần tôi thấy thằng Kai nói là dùng âm có sẵn, chỉ có một vài đoạn là thu mới. Còn nhạc thì tìm rồi ghép cho hợp với không khí của cảnh đó. Đặc biệt hơn cả là việc sáng tác bài nhạc riêng cho vở kịch. Người sáng tác cũng là người trong khoa nhưng ca sĩ thì chắc là phải tuyển chọn rồi.
"Bắt đầu nhé. 5 4 3 2 action." Tiếng của đạo diễn vang lên. Là cảnh tình cảm diễn lần thứ một triệu tám trăm ngàn nhưng vẫn chưa vừa ý.
Trin và Kaopod đứng trước mặt nhau cạnh kệ sách (tưởng tượng). Bàn tay dày chầm chậm giơ ra cầm lấy bàn tay trắng trẻo cùng với bài nhạc tình cảm đang được bật.
Đây là cảnh nói yêu mà không thành lời thật sự.
Tôi nhìn cảnh diễn xuất trước mặt một cách mong chờ cho đến khi có ai đó thúc mạnh vào khiến tôi quay lại nhìn trước khi nhận ra đó là thằng Kai, người đang nhìn chằm chằm tôi nãy giờ.
"Cái gì?" Tôi nhẹ giọng hỏi, êm tai đến nỗi gần như không nghe thấy. Còn cái người cao ngồng kia không thấy đáp lời ngoài việc đưa tay ra nắm lấy tay tôi y chang trong kịch bản.
Diễn cái quần què gì vậy!
"Tốt lắm, tiếp đi..." Tiếng P'Shayne chen vào. Một giây sau tôi thấy đàn em đang diễn xuất bắt đầu có sự di chuyển. Trin từ từ nắm lấy bàn tay Kaopod bằng bằng hai bàn tay của mình.
Thằng Kai cũng bắt đầu nắm tay tôi bằng hai bàn tay của nó.
Bàn tay dày của Trin đưa lên trước ngực trước khi đặt bàn tay của hai người ở chỗ trái tim.
Còn tao và thằng Third...
Trượt xuống đũng quần của nó rồi dùng bàn tay của tôi chà xát với "cậu em" đang phình to. Thằng khốnnnnnnnn.
"Dâm dục không ngừng thật đó mày." Tôi lớn tiếng mắng trước khi rụt tay về như đụng phải đồ nóng. Thằng quỷ này giỏi làm mấy trò bậy bạ nơi công cộng lắm. Quan trọng là còn có mặt mũi mà trả treo với tôi cơ.
"Không cảm nhận được hả? Cảnh nói yêu mà không dùng lời đó."
"Cút! Yêu cái mông."
"Ơ, tình yêu bắt đầu trên giường, ban công và phòng tập kịch."
"Mày tránh xa tao ra. Ăn chân tao không?"
"Không đi được, sợ thiếu tình yêu là chết." Romantic quá ha. Vớ vẩn.
"Sweet quá à. Tao hô cắt nãy giờ rồi thằng quỷ. Bao giờ nhạc của mày mới dừng!" Tiếng rống giận dữ của P'Shayne dành cho người chỉnh âm thanh bị gãy chân là thằng Kai làm cho chúng tôi phải quay lại để ý đến tình huống trước mặt. Chắc là diễn viên đã diễn xong rồi nhưng thứ chưa kết thúc đó là tiếng nhạc và tâm trạng của tao. Chết tiệt.
"Xin lỗi, được chưa?"
"Tao không tha thứ. Để bạn mày chỉnh. Còn mày tránh xa ra." Cái người cao cao bị đuổi ra ngồi im một góc không cho làm phiền người khác. Một lát sau thấy nó ra buôn chuyện với thằng Too rồi còn xung phong làm người chụp hình cho page thay tổ PR nữa cơ.
Cho nên tôi mới nhìn thấy cảnh cái tên cao khều đi cà nhắc tha theo cái máy ảnh đi khắp phòng đang đứng cách không xa để lưu lại bầu không khí của buổi tập. Đầu tiên bắt đầu từ dàn diễn viên, đạo diễn, êkip và sau đó là chỉ lòng vòng quanh chỗ tôi.
"Third, cười cái coi." Máy ảnh cỡ lớn dính chặt với mắt người nói, tay thì lúc nào cũng sẵn sàng nhấn nút shutter. Nhưng nó bị vướng một cái là tôi không chịu hợp tác.
"Đi chụp người khác đi. Tao không muốn chườn mặt lên page vì mày."
"Cười xíu đi, trời hôm nay trong lắm á." Trong cái mông! Toàn là chui rúc trong phòng tập, có cơ hội ngắm trăng ngắm mặt trời không? Không. Hơn nữa càng nói càng sôi máu. Tôi càng không nghe lời, thằng Kai càng bấm nút chụp. Đến nỗi tôi nghĩ hình của tôi phải đến cả trăm tấm.
"Nếu không nể tình chân còn đang bó bột tao sẽ đá cho trật khớp luôn. Phiền phức."
"Gì mà dữvậy?"
"Người ta đang làm việc mày có thấy không?"
"Thì thấy. Tao cũng đang làm việc chụp hình quảng bá cho page nè."
"Tin chết liền. Cơm hộp tới rồi kìa. Ra ăn trước đi. Ở đây vướng víu." Tôi xua tay đuổi đi một cách không kiêng nể. Thằng Kai nheo mắt một cái rồi đành chấp hành mệnh lệnh. Nó đi cà nhắc nhập bọn cùng hai đứa bạn thân đang chạy hớt ha hớt hải khi nhìn thấy đồ ăn về tới. Thằng Bone thó lấy hai hộp, trông thì là thương bạn đó nhưng không hề, nó xơi hết đấy.
Thằng Too cũng bám theo. Lấy cơm và nước xong xuôi nó liền tách ra ngồi tụm cùng với mấy em xinh tươi một cách sung sướng thấy mà chán. Đạo diễn là P'Shayne tập xong cảnh cuối cho mấy đứa diễn viên thì ổng mới thả cho nghỉ giải lao kiếm cái gì bỏ bụng.
Tôi đi lại cùng P'Un, còn cha già Shayne chạy qua khoa khác kiếm bạn gái nên chúng ta mới không nghe tiếng gấu tiếng trâu gào rú ở quanh đây như hồi nãy.
"Third, cái này của mày." P'Un lấy phần cơm cho trước khi tôi vươn tay ra nhận không hề khách sáo.
"Cảm ơn anh."
"Thằng Third không ăn cà ri xanh. Anh không biết à?" Một giọng nói vang lên cắt ngang. Không lâu sau thằng Kai bước tới chắn chính giữa, giật lấy phần cơm trong tay tôi ra, nhanh chóng nhét vào một phần cơm khác thay thế.
"Đây là thịt heo ướp tỏi mày thích."
"Ờ, cảm ơn."
"Ra ngồi chung đi. Ở đây tao sợ đá phải người." Đuôi mắt của thằng bạn thân liếc đàn anh năm tư một cái. Tôi quay sang chạm mắt với P'Un thấy ổng có ý muốn thôi nên tôi chuyển hướng đi theo sau thằng Kai ra kia ngồi một bên.
Thằng này thù dai nhớ lâu. Đã biết P'Un bị lừa trở thành người thứ ba nhưng thằng Kai vẫn tổn thương không chịu nói năng tử tế với anh ấy một câu nào. Chỉ có tôi là khổ sở trở thành người đứng giữa hàn gắn mối quan hệ cho cả hai thôi.
"Tao vặn cho."
"Không cần."
"Tao vặn cho mà." Chai nước vừa để trên sàn bị chụp lấy. Không lâu sau thì nó được đặt lại chỗ cũ vì đối phương đã vặn nắp ra cho tôi rồi. Tao là bạn, không phải người khuyết tật. Cảm giác đặc biệt đến phát run đi được.
"Ăn đi. Nhìn mặt để tìm sự đẹp trai của tao hả?" Lúc tôi chăm chú nhìn thì nó lại ghẹo gan. Tao cũng đáp trả một cách châm biếm.
"Ờ!"
Múc cơm bỏ miệng chưa đầy 2 phút thì tiếng thằng trâu lại làm phiền lần nữa.
"Lông mi dài ghê."
"Để người ta ăn cơm, đừng có xàm xí nữa."
"Làm bạn với nhau 2 năm trời mới thấy mày dễ thương đến như vậy luôn đó."
"..."
"Úi, mắc cỡ hả? Cái này tao nói thật. Cứ mắc cỡ đi."
"Quần què."
"Câu nói yêu mà không có tiếng "yêu", ngaoooo."
"Nhảm nhí."
"Lại nói yêu nữa rồi."
"Ma nhập."
"Mắc cỡ nha thằng quần. Đủ rồi."
"Mày lên cơn điên nữa rồi phải không?"
"Có tình yêu vào nhìn gì cũng đẹp hết. Ngay cả câu chửi của mày cũng nghe hay hơn."
"Mày thích làm gì thì làm." Giờ thằng Kai đúng kiểu quan tâm thái quá luôn, khác hẳn với lúc trước.
Đứa nào cũng nhớ thằng Kai hồi năm nhất và năm hai. Mặt mũi thì xấc xược, hành vi thì láo toét, gái gú thì triền miên. Danh tiếng khắp nơi, đến người lạ mặt còn biết.
Danh tiếng của thằng Kai truyền khắp trong khoa, thậm chí còn lan sang các khoa khác. Tôi thường hay ngồi suy nghĩ việc thích thầm nó chỉ toàn mang lại cho tôi khổ đau. Hãy nhìn nó của ngày hôm nay đi. Khác một trời một vực. Tao còn tưởng đâu nhóc 10 tuổi mới lần đầu biết yêu.
Mau lấy lại sự cool ngầu của mày nhanh...
"Ăn cơm tiếp đi, hay muốn ăn tao?"
"Không ghẹo gan tao 1 phút mày không chịu được hả Kai?"
"Tao thích. Muốn ghẹo." Cơm trong hộp của nó vơi đi gần hết. Nước trong chai cũng chỉ còn lại một chút. Tôi liếc qua bàn tay đang cầm máy ảnh DSLR của thằng bạn trong tổ PR lên kiểm tra hình. Nó nằm cười khúc khích một hồi lâu trước khi chìa qua cho tôi xem một tấm hình.
"Dễ thương không?" Tông giọng trầm dịu dàng hỏi. Trong màn hình là tấm ảnh tôi đang làm mặt khó chịu.
"Xoá."
"Mày ra lệnh là tao sẽ làm theo hả? Mấy tấm này phải giữ lại quảng bá cho page, của công không tự ý xoá được." Nói xong thì tắt màn hình, sau đó đặt máy ảnh cạnh người, không cho tôi có cơ hội phản kháng.
"Third." Tông giọng nó dùng để gọi tên tôi nghe thâm tình vô cùng. Chưa hết, đối phương còn quay sang chạm mắt với tôi nữa.
"Ừ."
"Ngày mai học xong đi xem phim không?"
"Không biết nữa, để xem sao."
"Tao cho mày cơ hội suy nghĩ lại. Xem phim với tao lợi lắm nhé. Xem free không tốn tiền." Nói rồi bàn tay dày đập đập vào túi quần như để củng cố sự tin tưởng. Ok, mày giàu. Đến mức môtô bị giữ mà nó còn mưu mẹo xin xe hơi của nhà ra chạy dễ như chơi mà. Cho dù người lái chính là cái thằng nô lệ như tao đây.
"Để xem đã."
"T��ch tóc, tích tóc, tích tóc."
"Thôiiiiiiiiiii. Ờ! Đi thì đi."
"Haha. Ok. Ngày mai cùng đi xem phim nhé."
"Muốn mau tới ngày mai ghê." Tôi chọc chọc cơm trong đĩa, nói một câu nhẹ hẫng.
"Vui vì được ngồi cạnh tao đúng không?"
"Không. Phim của Nolan ra rồi. Tao háo hức."
"Vậy còn tao?"
"Mày mà quan trọng tới vậy à?"
"..."
Một bầu không khí chết chóc tràn xuống. Nhưng tao đâu có quan tâm. Vẫn thản nhiên xúc cơm bỏ vào miệng mà không thèm liếc qua người kế bên. Không lâu sau thằng Kai nói một câu, cho dù rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe rõ từng chữ một.
"Tao không ghen với Nolan đâu, vì cuối cùng hắn ta cũng không đời nào có cửa ngồi xem phim cạnh mày."
"..."
"Tao mới là người ở bên mày. Và ngồi xem cùng mày tất cả các phim."
Tôi có thể không giải nghĩa câu nói này được rõ ràng lắm nhưng đây có phải là...câu nói yêu mà không có chữ "yêu" đích thực không.
Hôm nay buổi tập kịch kết thúc sớm hơn tôi nghĩ. Mọi người giải tán về phòng từ 8 giờ tối. Tôi ghé qua ăn cơm và đưa thằng Kai về. Về đến phòng tắm rửa đánh răng xong xuôi cũng đã hơn 9 giờ. Sau đó là việc làm thường nhật dường như ngày nào cũng làm đó là nhảy ào lên giường cùng cái laptop.
Chỉ là lướt lướt xem tình hình xã hội, lâu lâu thì kiếm phim mở xem xong ngủ quên luôn. Cho nên nửa giờ đồng hồ đầu tiên trôi qua bằng việc chơi facebook, twitter và đọc các diễn đàn. Lát sau chán thì bước xuống kéo đống đĩa phim mua về tích trữ ra phủi bụi rồi nằm mở xem một cách thích thú.
Một vài bộ cũng lạ. Xem một lần rồi không nghĩ sẽ xem lại lần hai. Hỏi rằng phim hay không thì nói luôn là hay, nhưng không có gì qui định phim hay thì phải xem lại nhiều lần. Còn có một vài bộ thì lần nào cũng lôi ra xem vì tôi cảm thấy phim hài hước dù cho không có rút ra được bài học nào sâu sắc lắm nhưng cũng chữa trị cho tâm hồn vào những ngày mệt mỏi.
Đa phần thời gian xem phim tôi không mở bằng laptop mà chuyển sang mở bằng máy phát đĩa và TV vì màn hình to coi sướng hơn. Cho nên sau khi nằm xem được một lúc thì bầu mắt cũng chuẩn bị sụp xuống nếu không phải tại cái thằng khốn kiếp Kai gọi đến làm phiền.
"Có chuyện gì?" Tôi nói bằng giọng ngái ngủ vào ống nghe.
[Ngủ rồi hả? Mở face đi. Có tin mới update trên fanpage vở kịch khoa Truyền thông á.]
"Quan trọng không? Nếu quan trọng thì nói luôn qua đây đi. Còn không thì để sáng mai."
[Quan trọng.]
"Vậy mày nói đi, tao lười mở.]
[Mày phải tự đọc. Nó có nhiều tin râu ria lắm.]
"Vậy mày cúp máy đi. Để tao mở điện thoại xem."
[Mày lấy Macbook ra mở đi. Tao còn có chuyện muốn hỏi. Giữ yên điện thoại cấm cúp!] Tao muốn hỏi mày là bố tao hay sao mà ra lệnh. Nhưng sợ nó giở bài tổn thương ra nên đành thở dài nhẫn nhịn cúi xuống kéo laptop đang để trên bàn nhỏ kế bên giường lên bật.
Bình thường tôi thuộc dạng nếu dùng máy tính của mình thì không thích log out. Thế nên sau khi mở facebook thì liền nhìn thấy nguyên một đống inbox đỏ lòm trước mặt.
Nhưng đó không phải trọng điểm. Buồn ngủ đến mức này, không có thời gian ngồi xem ai gửi inbox đến đâu ngoài việc bấm vào trang chủ của page "vở kịch khoa Truyền Thông". Chắc chắn m��t điều là thời gian sau này team PR đã ra sức quảng cáo khắp các page khiến cho khán giả nguyên trường đại học đều nóng lòng muốn xem. Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó.
"Không thấy có gì hết, toàn tin quảng bá." Nói rồi cảm thấy bực cả mình. Thằng Kai vội vàng trả lời lại.
[Tin quảng bá mới nhất đó chính là cái tao muốn cho mày xem.]
"Ờ ờ."
Tôi quyết định để điện thoại xuống rồi bật loa ngoài. Sau đó chuyển qua lướt xem tin mới nhất trong fanpage. Có một tổ hợp hơn mười tấm hình với caption ngắn gọn "chúng tôi có điều muốn nói".
"Chiến dịch quảng bá mới hả?"
[Đọc chưa?]
"Đang đọc đây."
Tôi lướt xuống bấm vào hình đầu tiên là một tấm hình đen trắng. Bên cạnh có caption đính kèm và tôi nghĩ mấy tấm sau chắc cũng vậy. Dường như team quản lý page muốn tạo một câu chuyện để thu hút người xem để tiện cho việc bán vé trong tương lai.
Tấm đầu tiên...
Bạn có biết? Bộ phim đầu tiên của thế giới có tên là Arrival of a train at La Ciotat được ra mắt vào năm 1895.
Tấm thứ 2...
Vào năm 1906 đã xuất hiện bộ phim truyền hình dài tập đầu tiên của thế giới đó là The story of the Kelly gang.
Tấm thứ 3...
Năm 1923, chúng ta có bộ phim đầu tiên phát hành ở Thái Lan đó là Quý cô vàng ngọc.
Tấm thứ 4...
Năm 1986 vở kịch đầu tiên của Thái Lan được sinh ra với cái tên Miền đất hạnh phúc.
Tấm thứ 5...
Năm 2017 trường đại học chúng ta chuẩn bị có vở kịch hoành tráng không kém bất cứ ai với cái tên Likebrary.
Vì chúng tôi chưa chụp poster cho việc quảng bá nên tấm hình đầu tiên dùng cho vở kịch năm nay chính là hình chụp thư viện thêm thắt vài chi tiết của team kịch với font chữ chất chơi chỉ với mục đích lôi kéo sự chú ý.
[Đọc đến đâu rồi?] Thằng Kai hỏi thăm tình hình.
"Tấm thứ 5 rồi."
[Hồi hộp ghê.]
"Mày bị điên hả?"
[Đọc tiếp đi.]
"Thì mày đừng phiền tao." Lần này đọc lẹ lẹ cho xong vì bây giờ tao buồn ngủ muốn chết rồi.
Tấm thứ 6...
Nói hoành tráng là đang nói sự thật, không phải là phân cảnh.
Tấm hình trước mặt là backdrop team làm một phần. Nói luôn là trang hoàng hoành trắng lắm. Trong hình có P'Shayne vẫy tay với máy ảnh vì ổng lo liệu tất cả các khâu một cách cẩn trọng, nghiêm túc.
Tấm thứ 7...
Aura lan toả của dàn diễn viên. Amy, Adam tránh sang một bên. Leonardo ư, đừng có mà đấu. Nhiệm vụ mà chỉ Fan và Pink mới gánh vác nổi.
Tấm thứ 8....
Team quay phim và hình ảnh có tay nghề sử dụng máy quay đắt tiền từ tiền túi.
Phụt! Tao xin phép cười điệu cười khinh bỉ của thằng Too 10 giây. Hahahahahahahahahaha.
Tấm thứ 9...
Team âm thanh đúng xịn xò từng làm việc với Hollywood vô số lần. (nổ đó)
Tấm thứ 10...
Đạo diễn dày dạn kinh nghiệm kể không hết. Interstellar, Gone girl, Avengers, La la land. Quá đỉnh phải không nào? Nhưng đạo diễn của chúng ta không hề tham gia vào những bộ phim này nhé.
Khỉ gió! Thế thì nói làm gì.
Làm cái vẻ khinh bỉ P'Shayne liền. Ờ, nhưng được cái đọc xong thì ôm bụng cười. Chưa hết, mỗi tấm hình có mặt của tụi nó đều bị tag tên facebook hết. Đó là cách vừa tạo tên tuổi vừa làm người ta xấu hổ.
Tấm thứ 11...
Chúng ta có team kịch bản tụ hội toàn anh tài, gồm có Shayne, Yongyee và "đúng bé" của giới...Third.
T��m thứ 12...
Team kịch bản bao thầu hết mọi thứ, đặc biệt khiến người ta rơi vào lưới tình.
Tim tôi đập mạnh như muốn vỡ ra từng mảnh khi tấm hình ở trước mặt là gương mặt phụng phịu của tôi lúc thằng Kai nhấn liên tục nút shutter hồi chiều. Nhưng bây giờ nó lại nằm chình ình trên fanpage "vở kịch khoa Truyền thông" một cách khó hiểu.
Tôi lướt xem tiếp những tấm hình còn lại dù cảm xúc khi xem những tấm hình này không như cũ nữa. Tay thì run run, tim thì đập loạn xạ cả lên, gọi là "nói không nên lời" cũng không ngoa. May là mấy hình sau không có mặt của tôi, cũng không có caption vì thông điệp đó đã được thể hiện trên một tấm hình có dòng chữ màu hồng đậm trên nền trắng.
Tấm thứ 13...
Năm 1995, Circle of Friends ra mắt nhưng đĩa phim của nó được bán làm quà t��ng cho một người vào năm 2015.
Tấm thứ 14...
Năm 2010, bộ phim tình cảm Flipped công chiếu lần đầu tiên trên thế giới và nó là bộ phim mà người viết kịch bản thích nhất.
Tấm thứ 15...
Năm 2015, chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Mày và tao chính thức trở thành thành viên của "băng man rợ".
Tấm thứ 16...
Năm 2017, mày là lẽ sống của cuộc đời tao.
Tấm thứ 17...
Hiện tại - mãi mãi, mày vẫn là lẽ sống của cuộc đời tao.
Tấm hình cuối cùng kết thúc nhưng tôi vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình. Bên dưới có dòng credit nho nhỏ viết là "admin Khunpol". Trên đời này có thể có nhiều Khunpol nhưng những người tên Khunpol đó không học khoa Truyền thông, lại càng không tham gia vào vở kịch này.
Tôi im lặng một lúc, xung quanh cũng hoàn toàn yên ắng. Không lâu sau tiếng của một người lọt vào trong điện thoại. Thằng Kai vẫn chưa cúp máy...
[Đọc xong rồi đúng không?]
"Ừm." Không biết trả lời gì hơn. Thật sự tôi vẫn chưa biết rõ bản thân cảm thấy như thế nào, nhưng sâu thẳm bên trong cảm xúc này bộc lộ ra một cách tích cực hơn là xoá đi.
[Cũng không có gì, chỉ là muốn nói vậy thôi.]
"Đem page khoa ra làm chuyện riêng. P'Shayne cho mày chết chắc."
[Tao xin phép mọi người rồi. Họ đều sẵn lòng giúp đỡ hết.] Còn mặt mũi để lên giọng vui vẻ. [Còn mày?]
"Cái gì?"
[Tin tao không?]
"Vẫn chưa chắc lắm."
[Vậy để tao kể timeline bộ phim về cuộc đời cho nghe. Bộ đầu tiên tên Cream. Bộ thứ hai và ba tên Lulla và Beer. Mấy bộ tiếp theo không nhớ lắm nhưng nếu không xếp theo thứ tự thì có Num, Minnie, Pang, Jaem.]
"..."
[Đây là phim hằng tháng nhé. C��n có mấy bộ phim hằng ngày cơ, tên là Cartoon, Pun, Kookkai, Frung, Apple. Ôi trời sao nhiều vậy ta?]
"Chuyện đời mày làm được nhiều phim ha." Tôi châm biếm nói. Đến như tao nhớ tên gái thay mày còn không xuể nữa là thằng quần.
[Nhưng với mày thì không phải như vậy.]
"Mày định nói tao là bộ phim mà mày sẽ diễn cả cuộc đời chứ gì. Tao nói cho mày nghe nhé Kai. Không có bộ phim nào kéo dài được đến hết đời đâu. Rồi sẽ có một ngày nó phải kết thúc. Mày tạo ra một bộ phim bằng tên tao, tao tin dù một ngày mày không tạo ra bộ khác nhưng bộ phim mang tên tao rồi cũng sẽ có ngày kết thúc."
Tôi nói một tràng dài nhưng thằng Kai chỉ trả lời đúng một câu duy nhất...
[Không kết thúc.]
"..."
[Vì mày không phải phim, mày là đời thực.]
Bưm!
Sao tao còn chưa mở lòng chứ!!
Khunpol Krichpirom
đang cảm thấy từ từ yêu – với Third Thachapol
"Hê! Thằng Kai, mày ácccccccccccc."
"Cái gì ra sao? Nhẹ quá hả. Tao nghĩ là nặng đô đó."
"Thằng khốn, đừng làm "đúng bé" của tao sưng đấy."
"Tao sẽ cho mày ăn đạp #team_anti_phát đường_của_thằng_Kai."
"Thằng Third còn đó không? Tao sợ nó bẻ tay bẻ chân thằng Kai mất."
"Bẻ bẻ cái đầu!" Tôi chửi thề một mình sau khi lướt đọc bình luận trong điện thoại. Đây chỉ là một phần những bình luận dù chưa được mở công khai nhưng anh em trong khoa đã kịch liệt khai màn cuộc chiến nặc mùi thuốc súng.
Kể từ hôm qua sau khi thằng Kai gây hoạ trên fanpage, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khác thường. Ban đầu chia thành hai team thì bây giờ tình hình còn nghiêm trọng hơn lúc trước. Một bên ủng hộ thằng Kai, một bên bảo vệ tôi. Còn có một bên thì đang hóng hớt nhiều chuyện. Chuyện của tao trở thành chuyện mà ai cũng nên biết từ khi nào đấy.
Như lúc bước vào lớp hôm tiếp theo cũng vậy. Hôm nay tôi quyết định vứt thằng Kai ở căn tin cho thằng Bone. Tôi và thằng Too phải vượt qua bao con mắt hiếu kỳ của đám bạn trong khoa, đầu tiên là mấy đứa năm ba.
"Ôi, tình yêu ôm lấy tôi. Những lúc ta gặp nhau vào ngày buồn đau~"
"Bài đó hợp chỗ nào chứ. Phải là bài này! Em chẳng biết gì hết về sự thân thuộc của chúng ta. Nó đang che đậy nhiều điều còn hơn thế~"
"Người ta yêu nhau rồi đó thằng trâu. Phải là bài này! Hãy dừng lại, dừng lại cuộc sống, dừng lại với người này, dù cho là ai tốt hơn đến thế nào~"
"Third, mày chọn đi. Mày thích bài nào?"
"Tại sao tao phải chọn? Ốiiiiiiiiiii." Tôi run run hét lớn. Vừa cúi đầu vừa đi một mạch lên hàng ghế sau cùng ngồi giữa rừng ánh mắt chòng ghẹo của bọn bạn.
Ngóng trông giáo sư tới dạy thôi. Nhưng có vẻ như chúng tôi đến sớm quá nên chỉ có thể nhìn đám bạn khoa Điện ảnh và mấy đứa nhiều chuyện đẩy cửa vô chào hỏi nhưng không có đứa nào là không nhào vô tôi mà không nói tên thằng Kai.
Một đám mất dạy!
Con mồi tiếp theo xuất hiện trong tầm ngắm của bọn "nhóc film".
Thằng Kai và thằng Bone rảo bước vào trận địa. Không lâu sau tiếng hú hét của bọn bạn lớn dần. Đến như tôi còn không chịu nổi sự chọc ghẹo của tụi nó mà phải vội vã chạy lên ngồi lánh nạn cơ mà. Nhưng với thằng Kai thì khác. Nó đứng ngay chính giữa phòng giữa tiếng vỗ tay trầm trồ thán phục.
"Người thật việc thật của khoa Điện ảnh bay ơi. Tao không biết phải chọc gì luôn haha." Tiếng của thằng bạn ngồi hàng đầu vang lên trước khi một người khác chen vào hỏi.
"Sao nói không ăn bạn cơ mà Kai? Cái thằng không giữ lời."
"Nếu bạn không đáng ăn thì tao có ăn không chứ?"
"Haaaaa, thích thích." Cái tụi xấu xa. Cuối cùng tao là cái đứa ăn đạn là sao.
"Cho phỏng vấn một chút. Bao giờ mới yêu nhau?"
"Hỏi Third ấy." Tiếng thằng bạn thân cũ, bây giờ gần nhưng là đối thủ của tôi. Làm gì có ý nghĩa xíu đi vì hiện tại thằng Kai đã ném luôn cục nợ đó sang cho tôi.
"Tao không biết! Tụi mày muốn biết gì mà biết lắm thế."
"Thì mình là bạn mà, muốn chúc mừng bạn bè thôi."
"Không cần đứa nào chúc mừng hết.
"Vậy lại hỏi thằng Kai. Ở cùng nhau đã lâu, có đồ ngon sát bên sao mày ngu mà ăn chậm thế?" Câu hỏi mới ập đến làm tôi không có cơ hội phản kháng như câu hỏi trước.
"Hồi trước của nó vẫn chưa chín muồi, phải có thời gian đợi."
"Chứ không phải mày cover thành con trâu nên mới nhận ra trễ?"
"Đừng có gọi thằng Kai là trâu chứ, nó là hươu mới đúng."
"Tại sao?"
"Sừng dài hơn trâu nữa haha." Cái này duyệt! Tao thích. Cho điểm 10 10 10 luôn. Dù thằng Too và thằng Bone đang giơ tay múa chân phá ra cười sung sướng đến độ ngứa mắt.
"Thồ, bạn hiền ơi. Dù mọi người đều nói sừng tao dài nhưng mấy cái khác tao c��ng dài không kém nhé."
"Cái gì dài tao muốn biết?"
"Hỏi Third." Trời thằng quần, cuối cùng cũng vòng lại tao.
"Không cần hỏi tao! Thằng Kai, khi nào mày mới chịu về chỗ. Phiền phức."
"Ok, vợ gọi về rồi tao phải tuân lệnh thôi. Đứa nào muốn hỏi inbox nhé, tao sẽ trả lời."
"Duyệt luôn bạn Kai. Cíu cíu."
Bọn nghiệp chướng....
Bọn "nhóc film" chính là như vậy. Mỗi ngày lấy việc tọc mạch chuyện người khác làm niềm vui. Đa phần nếu trong khoa có đứa nào yêu đương thì sẽ lập thức trở thành chủ đề bàn tán.
Cho nên mới nói, chúng tôi là gia đình, là bạn bè, là anh em. Đứa nào có hạnh phúc thì đứa khác cũng muốn chung vui. Lúc đau buồn thì đến an ủi nhau. Nhưng đôi khi tụi nó cũng quên mất có một số chuyện tôi muốn giữ cho riêng mình, nếu không sẽ giống như hôm nay.
5 phút sau giáo sư bước vào lớp. Thầy đúng đỉnh khi cảm nhận được không khí trong lớp của sinh viên. Chính vì vậy thầy cho ra chủ đề thảo luận như là muốn ghẹo tôi và thằng Kai thêm một lần nữa. Nghe xong suýt nữa thì muốn chui xuống háng thằng Too cho hết chuyện. Trước khi hết giờ học cũng đủ khiến tôi suýt xiểng liểng ngay trên ghế luôn. Còn thằng Kai ư? Ngồi cười tủm tỉm một mình.
Hồi tối tôi và nó có hẹn xem phim nên chiều nay tạt qua ăn nồi lầu rồi mua suất chiếu cuối ngày vì thích bầu không khí vắng người. Tôi là người đã xem phim thì cần sự tập trung cao độ để phân tích và vận dụng vào việc học cũng như cho công việc sau này.
Nhưng trước khi bước vào trong rạp, thằng bạn thân hỏi một câu khiến tôi nhíu mày.
"Nước với bắp không?"
"Mày cũng biết là lúc xem phim tao không thích ăn gì cả. Muốn ăn thì mày mua mà ăn." Chắc là bị lậm mấy cô nó hay thích hẹn hò. Mỗi lần đi xem phim đều phục vụ mấy món ăn thế này.
Hình ảnh đó vẫn còn hiện trước mắt, rạp phim ngày hôm đó và nước mắt của tôi...
"Nghĩ ngợi cái gì đó? Tao đâu có mua, chỉ là hỏi sợ mày đói thôi." Cuối cùng bàn tay dày xoa xoa đầu tôi rối tung lên như một cách chuyển chủ đề và kéo chúng tôi vào rạp cho kịp giờ.
"Tụi mình ngồi hàng E. Người ta bảo ghế E13 có người vô hình ngồi đó."
"Bị hâm hả? Người ta giữ lại phòng trường hợp khẩn cấp như chảy nước máy lạnh hay đệm ngồi bị hư thôi." Trêu tao hả, chờ kiếp sau nhé. Tôi không phải dạng sợ ma đến mất trí như thế. Phim kinh dị cũng đã xem không biết bao nhiêu bộ rồi.
"Tệ thật. Mày không sợ."
"Luyện lại trình đi nhé."
Tôi ngồi xuống ghế bên trong, còn thằng Kai cũng lọ mọ lết sang ngồi kế bên. Bây giờ nó chuyên nghiệp rồi, đi thoăn thoắt không cần nạng nữa. Vết thương lâu lành cũng bởi mày hoạt động quá mạnh đó.
"Dựng tay ghế lên làm gì?" Tôi trầm giọng hỏi khi thấy bàn tay dày đem tay ghế ngăn cách giữa chúng tôi dựng lên.
"Không có nước để thì dựng lên chứ. Vướng víu."
"Vậy mày xích ra xa mà ngồi. Còn trống ba, bốn ghế không ai ngồi kìa." Như đã nói, suất khuya thường không có nhiều người.
"Không chịu. Tao thích ngồi chính giữa màn mình như bây giờ cơ."
"Trước mặt luôn."
"Ôiiiiiiii, phim chiếu rồi trật tự đi." Trình lươn lẹo của thằng Kai không ai phân tích nổi. C��ng may hôm nay chúng tôi xem phim chiến tranh, đối phương sẽ không kiếm chuyện được với tôi.
Phim bắt đầu chiếu, 10 phút sau tay nó đã luồn vào.
Tôi quay sang trừng mắt lườm nó, nhưng thằng Kai làm ra vẻ ngây thơ vô số tội, siết bàn tay tôi càng thêm chặt đến nỗi mồ hôi chảy đầu tay tao rồi thằng quần.
"Tao muốn xem phim."
"Thì xem đi, có ai bịt mắt không cho mày xem đâu."
"Nhưng tao có tâm trạng."
"Rộn rạo thì nói đi, tao hiểu mà..." Tôi lựa chọn im lặng, không thèm nhìn mặt người kia nữa dù chỉ là một bên mặt. Vì tôi sợ sẽ yếu lòng, không giữ nổi mà lãng phí tiền vé, không xem được gì ngoài ngồi nghe mấy lời điên khùng của thằng Kai.
"Dễ thương thế. Sao tao ngu lâu đến vậy nhỉ."
"Phim chiến tranh thì dễ thương chỗ nào?"
"Tao không nói phim mà nói mày."
"Im đi."
"Không tập trung được hả?"
"Ờ."
"Nolan hơn tao điểm nào?"
"Tất cả."
"Nhưng Nolan không được nắm tay mày như tao hư hư." Tôi chỉ có thể ngấm ngầm thừa nhận do chẳng muốn đôi co cho mệt người. Làm tôi phải ngồi nắm tay thằng Kai cho đến hết phim. Đến lúc chạy credit tên cao khều kia mới thả tự do cho bàn tay tôi rồi mạnh ai nấy nhìn chăm chăm vào màn hình cỡ lớn trước mặt.
"Nếu tên mày và tên tao xuất hiện trên đó thì hay nhỉ." Lần này giọng nói vừa cất lên không mang theo ý đùa cợt như mọi khi.
"Đợi học xong mày sẽ có cơ hội thực hiện ước mơ thôi."
"Lúc đó phải có cả mày nữa."
"Ai mà biết được. Có khi tao đổi hướng sang làm nghề khác cũng nên."
"Kể cả khi phim ảnh là cuộc sống của mày á?" Hiểu tao ghê. Đúng! Kể từ lần đầu bước chân vào học ở khoa Truyền thông đến năm ba được phép lựa chọn chuyên ngành, tôi luôn nghĩ mình đã không sai lầm khi chọn học làm phim. Trong khi thằng Kai còn phân vân với cuộc đời của nó thì cuối cùng nó vẫn rõ ràng với bản thân.
"Thế giới này không có gì là chắc chắn."
"Nhưng mày ở cạnh tao thì đã là chắc chắn rồi."
"Sến thấy mẹ."
"Ơ! Ngay cả khi tao gãy chân đi lại khó khăn thì mày vẫn không bỏ rơi mà giúp đỡ tao mà."
"Tao không có tình nguyện. Mẹ mày gọi điện năn nỉ tao như thế. Không giúp thì thấy ngại ngại sao ấy."
"Không có gì phải ngại hết. Cứ nghĩ đó là gia đình của mày." Nghe ấm áp ghê. Nói thật tôi và thằng Kai là bạn thân nhiều năm. Hai thằng quỷ kia cũng thân với gia đình thằng Kai. Tôi không thấy mình có gì đặc biệt hơn người khác.
"Biết rồi. Về được chưa? Hết credit rồi kìa."
"Khi nào mày đồng ý làm người yêu tao thì về.
"Chắc ngủ ở đây tới già luôn quá. Tao về trước vậy." Nói rồi mau chóng đứng thẳng dậy rồi đi một mạch tới cửa ra của rạp chiếu mà không hé môi nửa lời.
Tối rồi, tao sợ...
"Bao giờ mới mềm lòng chịu quen với tao?" Tiếng của thằng Kai vẫn còn văng vẳng theo.
"Thời gian sẽ minh chứng cho mày."
Đó chính là câu trả lời tôi có thể cho nó vào lúc n��y. Không phải vì muốn làm giá mà vì tôi vẫn chưa hề thấy được sự thật lòng mà nó dành cho tôi. Nếu không tính lần nó vác theo cái thân đầm đìa máu đến đón tôi ở khoa thì thằng Kai chỉ là một thằng sở khanh miệng nói dừng nhưng hành động vẫn chưa thấy được sự an tâm.
Tôi từng nói là sẽ thử vận may. Nhưng không có nghĩ là sẽ mắt nhắm mắt mở chui đầu xuống vực dù chưa biết nơi đó có nước hay không. Đôi khi ngay trước khi bạn rơi xuống mới phát hiện ra dưới bề mặt chỉ là phần đất cứng. Nếu không chịu được đau thì chắc là sẽ bỏ mạng ở dưới đó...
Ngày mệt mỏi của tổ kịch khoa Truyền thông đã đến. Phần việc vất vả không nằm ở người viết kịch bản là tôi mà thuộc về tổ phục trang, team hình ảnh và âm thanh.
P'Shayne và P'Un đã gấp rút triệu hồi cuộc họp của những người có liên quan từ sáng sớm. Dù là thứ bảy chúng tôi vẫn buộc phải thức dậy. Như đã nói, dù tôi không có nhiệm vụ gì nhưng vẫn phải đi theo ba đứa trong "băng man rợ" .
Thằng Too, một trong những người chụp ảnh, đảm nhận trọng trách chụp hình poster để quảng cáo cho vở kịch. Còn thằng Kai và thằng Bone chuẩn bị cho buổi thử giọng tìm ca sĩ hát nhạc chủ đề cho vở kịch năm nay. Tôi trộm nghĩ hôm nay lại là một ngày bận rộn của năm đây.
Chúng tôi chia ra ai làm việc nấy. Tôi không rành chuyện ảnh ọt lắm nên chỉ có thể đứng nhìn thằng Too làm bộ dạng của nhiếp ảnh gia và làm chân chạy việc đưa đồ lặt vặt cho team hiệu ứng và ánh sáng. Dàn diễn viên cũng phải chuẩn bị cho việc chụp hình, từ quần áo, trang điểm đến tóc tai.
"Theme của poster theo phong cách nào thế?" Tôi hỏi thằng bạn cao khều đang ôm cái máy ảnh màu đen nặng trịch.
"Thằng cha Shayne muốn cái gì phải ngọt ngào, phải hoàng tráng. Mẹ nó éo phải style của tao."
"Thôi nào. Mày giỏi mà. Chụp xong để team graphic lo liệu tiếp."
"Miễn cưỡng chụp thì không có gì khó. Nhưng sẽ tốt hơn nếu em Pink mặc độc mỗi áo ngực cho tao chụp." ĐM! Làm việc mà mày còn tơ tưởng mấy cái bậy bạ được hả thằng quần Too.
"Tao méc P'Shayne."
"Méc đi. Đến P'Un bạn thằng chả còn có chung suy nghĩ với tao mà." Suýt nữa thì tôi lấy tay đập trán nó rồi. Không dám nghĩ vợ tương lai của nó mặt mũi ra sao. Một cảm giác tội nghiệp chợt trỗi dậy.
"Tao biết trong đầu mày nghĩ gì rồi nhé." Một giọng nói cắt ngang.
"Tao nghĩ gì?"
"Đang nghĩ tại sao tao lại đẹp trai đúng không? Dạo này xài kem tốt. Em người mẫu gửi tặng. Thoa không không có tác dụng nhé, phải dùng ngực thay ngón tay mới được."
"Thằng quần." Thằng đểu 2017 chính là cái mặt mo của nó chứ ai.
"Cảm ơn bạn hiền. Em Pink ra giữa đứng đi. Thằng quỷ Fan mày mau lẹ lẹ cái chân coi!" Đổi chủ đề nhanh quá ha. Cái vụ lật mặt như lật bánh tráng này đúng bài của thằng Too luôn. Tôi đành né sang một bên để người kia làm việc trước khi thân hình cao lêu nghêu của thằng bạn thân quay sang nói chuyện với vẻ mặt căng thẳng.
"Ở đây không có việc cho mày. Mày qua phòng audition xem bồ mày đi."
"Ai là bồ tao!" Tôi lớn tiếng quát.
"Thằng Kai chứ ai."
"Nó không phải bồ tao."
"Ờ, vậy đi. Có khi bên đó cần trợ giúp. Bên chỗ tao không có gì làm hết, lượn cho nước nó trong giùm. Vướng víu." Ô hô, tổn thương lòng tự ái nha. Nhưng không làm gì được ngoài việc bước chân hậm hực ra khỏi studio chụp hình rồi hướng tới phòng audition cách đó không xa.
Và ngay khi vừa đặt tay lên nắm tay trên cửa và dùng sức đẩy ra, tôi chợt nghe thấy chất giọng ngọt ngào của một cô gái lọt vào tai.
May là cánh cửa nằm sau dàn ban giám khảo nên không ai chú ý tới tôi. Và vì không muốn làm phiền đến ai nên tôi đứng ngay cửa ở chỗ cũ nghe trộm, không nghĩ sẽ vào trong khiến người khác mất tập trung.
♪ So open your eyes and see
The way our horizons meet
And all of the lights will lead
Into the night with me ♪
"Húiiiiiiiiiiiiiiiiiii, dễ thương."
Tiếng của nhiều người trong phòng vang lên cùng lúc. Tôi nhìn cô gái bước lên ngồi trên ghế đặt sẵn trên cái sân khấu được dựng cao hơn một chút. Cô gái ôm cây guitar trong tay và chơi một cách hạnh phúc.
♪ And I know these scars will bleed
But both of our hearts believe
All of these stars will guide us home ♪
Hay quá, hay đến mức quên cả thở.
Là bài All of the stars của Ed Sheeran bản nữ hay nhất tôi từng nghe.
Tôi nghĩ người này chắc chắn sẽ được chọn dù chưa nghe qua giọng hát cả những người đầu tiên. Nhưng xem phản ứng của người đến audition và nét mặt của team tuyển chọn ca sĩ thì có thể khẳng định chủ nhân của giọng hát này chắc chắn sẽ là nhân vật để chọn mặt gửi vàng.
Đến khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang dậy khắp khán phòng. Tôi thấy thằng Kai ngồi trên ghế, là một thành viên trong thành phần ban giáo khảo chọn ra ca sĩ cho vở kịch. Dù không nhìn ra được nó đang làm vẻ mặt gì nhưng tôi nghĩ tên kia hài lòng không ít đâu.
"Thí sinh tiếp theo chuẩn bị." Tâm trạng người nghe bắt đầu chìm xuống và tập trung để nghe bài tiếp theo. Tôi cũng vậy, đứng nguyên một chỗ không có ý di chuyển.
Từng người, từng người một cho đến khi hết người. Nghỉ giải lao một chút trước khi công bố kết quả. Chắc chắn người chiến thắng sẽ là chủ nhân của giọng hát ngọt ngào hát bài All of the stars. Đúng như mong đợi, người nối tiếp người bước ra khỏi phòng sau kết quả tuyển chọn ca sĩ. Vậy nên tôi đành chạy qua chỗ thằng Too đang căng thẳng với việc chụp póter để phá phách một chút.
"Bố mày cast xong rồi hả?" Miệng hỏi tay vẫn chụp tách tách.
"Ờ, giọng của người này trong trẻo lắm mày. Dễ thương nữa."
"Ngực to không? Để tao còn đặt hàng ch��p hình."
"Mày không bậy bạ một chút được không? Không đẹp không sexy, nhưng dễ thương như búp bê ấy."
"Xong phim nếu có thằng Kai ở đó. Thằng khỉ đó thích mấy kiểu moe moe dễ thương." Tôi khựng lại một chút, nhưng cũng không nói gì mà chỉ nhìn thằng Too tiếp tục sự nghiệp chụp hình. Sau khi xong việc cũng đã là gần hai tiếng sau vì phải gửi hình cho bên graphic chỉnh sửa đồ họa ngay. Tao đúng là bám rễ lâu tật.
Nghĩ mà xem, dù tôi đã phụ mọi người cất đồ đạc và dọn dẹp studio thì mẹ nó vẫn chưa thấy bóng dáng thằng Kai và tổ âm thanh ló đầu vô chào hỏi. Mà buổi audition thì đã công bố kết quả từ hơn hai tiếng trước.
"Mọi người giải tán nhé. Cảm ơn nhiều lắm luôn." P'Shayne là người thực hiện bước cuối cùng là nói câu cảm ơn trước khi anh em trong khoa, những người đã khổ cực suốt mấy giờ đồng hồ ra về. Chỉ còn lại tôi và thằng Too là im lặng đứng nhìn nhau.
"Sao giờ?"
"Mày đó Third, đi tìm hai đứa bạn của mày đi. Rồi cùng đi ăn."
"Mày cũng đi chung chứ."
"Tao mắc tè. Chụp suốt mấy tiếng đồng hồ không được nghỉ đi tè luôn. Hay mày muốn hộ tống tao vô nhà vệ sinh?"
"Không. Phí thời gian."
"Vậy thì làm lẹ đó. Tao sẽ xuống bãi xe chờ. Ok nhé."
"Ờ." Thằng Too tách ra rẽ sang tay phải vào nhà vệ sinh. Tôi thì rẽ sang trái tạt qua lại phòng audition. Thử đẩy cửa vào thì thấy đèn vẫn còn sáng trưng và người ở bên trong chính là bọn động vật hai chân còn lại. Nhưng lạ ở chỗ em gái được chọn cũng đang ở trong đó.
Tổ âm thanh ở trong phòng toàn bộ là đực rựa. Tôi vô cùng ngạc nhiên là tại sao con gái một thân một mình lại ở giữa nguyên một đám đầu trâu mặt ngựa mà không hề ngại ngùng mắc cỡ.
"N'Ching Ching này, bạn anh thích em đấy!" Thằng bạn năm ba trong nhóm lớn giọng kèm theo điệu cười hả hê. Chủ nhân cái tên ngại ngùng nở nụ cười e thẹn.
Hừm...Ghẹo gái là đây chứ đâu. Mấy cô nữ tổ âm thanh biến đi đâu cả rồi, thắc mắc quá.
"Người này nè em gái, nếu em có nhã hứng." Đôi mắt tôi mở lớn ngay khi đàn anh năm tư giơ ngón tay chỉ về phía người cao cao là thằng Kai.
"Ồ P'Kai."
"Biết tên luôn. Híuuuuuu. Bạn tao có hi vọng rồi." Vẫn cổ vũ ủng hộ không ngừng. Thằng bạn thân không có ý phản kháng lại. Tiếc là tôi không nhìn thấy vẻ mặt của nó đang cười hay có biểu cảm gì. Nếu không thì sụp đổ mất!
"Bạn anh hơi đào hoa đấy em gái."
"Đào hoa em vẫn chấp nhận được ạ."
"Ôiiiiiiiiiiiiiiiiii, đỉnh nha. Tới luôn đi. Kai, mày tính sao?" Tôi hi vọng nghe được câu trả lời thật lòng của nó. Có một lần thằng Kai từng nói là nó chỉ thật lòng với một mình tôi. Đến hôm nay tôi vẫn chưa quên.
Nhưng không có câu trả lời nào ngoài tiếng của thằng Bone chen ngang trước khi...
"Thằng quỷ Third, đến từ khi nào thế?" Mọi ánh mắt hướng về phía tôi. Tôi không biết làm gì ngoài việc đẩy cửa bước vào rồi đứng trả lời một cách ngượng nghịu.
"Ờ...thì...tao mới tới. Poster chụp xong rồi."
"Thật không?"
"Thằng Too đang đợi ở dưới. Nhưng nếu hai tụi mày chưa xong thì cứ ở lại đi."
"Xong rồi! Đi thôi." Lần này thằng Kai là người lên ti���ng. Nó nhanh chóng sải bước với cái chân bó bột đến ngay chỗ tôi đang đứng trước khi vẫy tay tạm biệt với đám bạn và đàn anh khóa trên.
Thằng Bone vội vàng theo sau. Nó thì thầm vào tai hỏi tôi xem có nhìn hay nghe thấy gì không nhưng tôi chối bay chối biến để nó yên tâm. Cũng chẳng thấy được gì, chỉ là đám con trai càn rỡ thích chọc phụ nữ cho vui miệng. Đến chuyện của tôi và thằng Kai mà còn bị tụi nó bêu rếu cả tuần lễ, huống chi là người dễ thương như thế.
Nhưng như vậy cũng không nhịn nổi mà buột ra câu hỏi.
"Người ở buổi audition tên là gì nhỉ?" Bây giờ chúng tôi đang ngồi trong quán cơm sau lưng trường đại học. Nguyên "băng man rợ" tụ họp ở trước mặt.
"Tên là Ching Ching, năm hai."
"Ching Ching khoa Kế toán hả? Húiiiiiii, đúng là hàng tuyển hàng ngon." Ngay cả thằng Too còn biết.
"Sao mày bảo không thích người dễ thương mà?" Tôi hỏi một cách nghi ngờ.
"Không thích người dễ thương ngực lép, nhưng bé này vừa tay lắm bạn hiền ơi. Cơ mà lý do ẻm được chọn là do dễ thương phải không?"
"Khụ khụ, không phải." Thằng Kai vội phủ nhận ngay lập tức.
"Nói hay nhỉ. Lý do lớn nhất là do mày." Thằng Bone chen vào. Ờ...thích kiểu này chứ gì. Ờ...
"Ẻm hát hợp giọng lắm. Nếu mày nghe rồi cũng sẽ nghĩ giống tao thôi."
"Tao nghe rồi. Nhưng không bước vào trong. Đúng là hợp giọng như tụi mày nói." Để đổi câu chuyện và kết thúc vấn đề này tôi đành chọn nói ra sự thật.
"Thật không? Vậy sao không vào ngồi nghe cùng nhau?"
"Phải ra phụ thằng Too."
"Ơ, nhưng mày..." Tôi vội đá chân thằng Too một cái rõ đau trước khi nó phát ngôn gì đó làm lộ sơ hở hơn. Thật ra tôi đứng nghe buổi audition cùng mọi người, còn chuyện nói dối ư...tao chỉ xem một chút thôi.
Ching Ching là ai tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm tình cảm của thằng Kai hiện giờ có ngả nghiêng về phía cô ta hay không. Dễ thương như vậy đúng mẫu người lý tưởng của mày rồi. Lại còn hát hay. Sau này nếu hát nhạc nền cho vở kịch thì còn đáng lo hơn. Mà giờ
phút này tất cả có còn như lúc trước hay không đã?
Cái quá khứ khi xưa của thằng Kai nó thật sự không thể xóa khỏi đầu.
Chuyện cả thèm chóng chán, chia tay người này để quen với người kia, có đầy những mối quan hệ one night stand (tình một đêm) với phụ nữ tôi đã từng suy nghĩ đến. Nếu có một ngày thằng Kai qua đêm với người nào đó trong lúc theo đuổi tôi, tôi sẵn sàng chấm dứt quan hệ với nó với tư cách người yêu.
Thật ra làm bạn không tệ, chỉ là đau.
"Lát đi đâu tiếp?"
"Tao về ngủ. Dậy sớm không nổi." Thằng quỷ Too nói bằng giọng ngái ngủ cùng với một thìa cơm to vào miệng. Thằng Bone cũng gật đầu đồng tình. Chỉ còn lại tôi và thằng Kai ngồi nhìn nhau. Cuối cùng đối phương cũng hết sự chịu đựng, buột miệng ra hỏi một câu.
"Mày có về ngủ không Third?"
"Nếu tao nói muốn về? Mày có gọi taxi tự về phòng được không?"
"Không. Tao sẽ cho mày về phòng tao ngủ."
Thằng quần! Ghét câu nói chưa đủ phải ghét thêm cái điệu cười đểu giả của nó. Rốt cuộc có từ chối được không? Không. Thế là tôi phải làm nô lệ đưa công tử Khunpol gãy chân về phòng. Tôi còn ngu ngốc bị tên kia giữ lại ngủ trên giường của nó cả ngày, lúc thức dậy đã là tối mịt.
Tôi nghe tiếng huýt sáo của chủ nhân căn phòng vang lên từ phía bếp nên cố tình bước vào xem nó đang múa may gì trong đó. Nhưng ánh mắt chẳng may lướt qua điện thoại đang để trên giường của nó. Màn hình đang bị khóa hiển thị thông báo có tin nhắn gửi đến.
Như đã biết, Line của thằng Kai dùng để liên lạc với bạn trong nhóm và đàn anh đàn em thân thiết trong khoa. Các liên lạc cũ đã bị xóa hết rồi. Tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ xem trộm hay tọc mạch chuyện riêng tư của nó do lần nào cũng là đối phương tự khai rằng đã xóa và giải quyết tất cả xong xuôi rồi.
Nhưng tại sao hôm nay lại có Line tên ChingChing?
Thật ra thì có thể vì nói chuyện về bài hát không nhỉ? Nghĩ như thế liền vội lắc đầu xua tan hết sự rối rắm, bước ra tìm cái tên cao cao đang vừa ngâm nga vừa huýt sáo như tên điên.
"Làm gì đó?" Tôi hỏi trong khi cúi xuống nhìn xem có cái gì trong chảo.
"Chiên trứng."
"Lần trước chiên có cái trứng ốp la còn bét nhét ra, lần này còn có mặt mũi làm lại hả?"
"Để ăn cơm tối với mày đó."
"Vậy thì làm đi, ăn không được thì đem đổ." Cuối cùng đổ thật. Tao đây phải đích thân phục vụ nó tận răng. Công tử muốn ăn trứng chiên với rau. Đúng là nghiệp chướng của tao.
Trước khi nấu nướng, trải bàn xong là đã 7 giờ. Thằng Kai chạy vội chạy vàng vào phòng trước khi lết chân ra khỏi vòng với tâm trạng vui vẻ. Chúng tôi vừa ngồi ăn cơm vừa chí chóe với nhau như thường lệ. Chỉ có tiếng thông báo từ Line là vang lên không ngừng. Thử liếc m���t qua thì thấy cái tên Ching Ching đang nhấp nháy nên tôi thấp giọng hỏi.
"Ai đó?"
"Đâu có. Không có gì."
"Quan trọng không? Nếu quan trọng thì nói cho xong đi rồi ăn."
"Không. Mày ăn nhiều vào." Bàn tay đưa ra kéo đầu tôi về rồi cắm cúi ăn tiếp. Thằng quần! Đánh trống lảng hay thật.
Nếu không có gì mày đã nói với tao ngay từ đầu là nói chuyện với em ấy rồi đúng không? Còn muốn tao trở thành thằng ngu đến bao giờ.
Tôi cố gắng tự nói với mình là phải tập trung suy nghĩ, không được nghĩ ngợi chuyện cá nhân hay gì. Nếu thằng Kai không nói là vì nó không muốn cho tôi biết. Có thể là vì muốn tôi an tâm hay gì đó. Cho nên chuyện của cô ca sĩ mới tên Ching Ching không phải là chuyện tôi cần bận tâm. Nhưng...
Mỗi lần đến tổ kịch tôi đều thấy em ấy ở cùng thằng Kai.
"Ching Ching, đây là Third bạn anh. Còn Third, đây là ca sĩ sẽ hát nhạc chủ đề năm nay."
"Chào P'Third."
"Xin chào. Hai người đang làm gì thế?"
"Đang xem em nó tập hát. Ngày mai là thu âm rồi."
"Ờ..."
Lúc đang ăn cơm với đám bạn trong một nhóm lớn ở căn tin.
"N'Ching Ching ra đây ngồi này."
"Em ngồi được ạ?"
"Nơi công cộng mà, ngồi được chứ. Ngọn gió nào đưa em đến khoa Truyền thông ăn cơm thế này?"
"Cơm của khoa Kế toán không ngon ạ."
"Vậy mong ngày nào cơm cũng không ngon. Lúc đó chúng ta sẽ được ngồi đây ăn cơm cùng nhau."
Cảm đám bạn hòa vào không khí vui vẻ, chỉ có tôi là cảm thấy không thoải mái. Cho dù thằng Kai không phải người mời, cho dù nó không hề hé miệng nói chuyện với em ấy nửa câu nhưng ánh mắt của cả hai khiến tôi cảm giác...
Rằng trái tim của thằng Kai không hề thay đổi. Nó vẫn như vậy. Giống như lúc chưa biết yêu là thế nào...
Lúc thằng Kai tháo bột ở chân và quyết định đăng hình lên Facebook của nó.
"Bạn tao đẹp trai lại rồi. Thế này phải ăn mừng."
"Hê hê, vui nha."
"Ơ, Khunpol không có ý kiến gì sao. Tệ thật."
"Đẹp trai."
Tôi lướt qua vô số bình luận. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở comment của một người có cái tên "Ching Ching".
Có rất nhiều điều tôi chưa biết, nhưng tôi không có quyền được biết.
Và hôm nay...
"Có tiệc ăn mừng của tổ âm thanh thật hả? Thằng Too hỏi hai thằng bạn thân giữ trách nhiệm quan trọng trong tổ âm thanh. Thứ sáu vui vẻ đến thật nhanh, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng không được ở cùng nhau.
"Ờ mà hai đứa mày ở lại xem phim rồi vào phòng ngồi uống vài ly đi." Thằng Kai là người trả lời rồi bước hai bước tới quăng người ngồi xuống sofa kế bên tôi.
"Xích ra xa xa. Hôi mùi thuốc lá chết đi được."
"Thằng Bone ấy. Tao đã nói hôi mà mày còn hút."
"Ôi thằng khỉ, chuyện điên khùng đúng là nghề của mày, thằng quần."
""Đúng bé", thằng Bone ép tao hút." Cãi không lại thì bắt đầu ba hoa. Làm như tao không biết rõ mày ấy. Thằng Kai ít khi hút thuốc. Chỉ hút khi căng thẳng, khi uống rượu và khi...sex.
Thằng trâu, tao mong mày chỉ là đang căng thẳng. Tao xin đó.
"Mấy giờ đi?" Tôi hỏi lại.
"Hẹn nhau 8 giờ."
"Cũng gần đến giờ rồi này. Đi đi. Thứ sáu vui vẻ của "băng man rợ" tuần nào chả có." Xem như là nói cho hai tên kia không cảm thấy có lỗi. Nhưng sau khi thằng Kai và thằng Bone ra khỏi phòng, chỉ còn lại tôi và thằng Too ngồi nhìn nhau chán nản.
Kế hoạch bị đổi sang sử dụng phòng của tôi. Ngay quầy rượu có đá và soda cùng vài thứ đồ uống có cồn. Tất cả đều do tôi chuẩn bị nhưng nghe nói họ hẹn nhau từ bốn giờ chiều. Nếu nói từ đầu tôi sẽ không cảm thấy tệ như thế này.
"Giờ sao đây?" Ánh mắt của thằng nghiện rượu như muốn ra ngoài quẩy cho tới bến.
"Vậy mày muốn sao?"
"Uống hai người không vui đâu. Ra quán nhậu không?"
"Cũng được. Hai đứa ở trong phòng cứ thấy mệt mệt sao ấy." Không chỉ nghĩ mà tao làm luôn. Vội vàng tắm rửa thay đồ rồi chạy ra quán nhậu. Gọi là quán nhậu thì cũng không phải vì nó là pub, có chia ra khu để chill và dance. Tối tối nổi hứng thì chạy ra nhảy nhưng tôi đeo bảng cấm làm phiền rồi chui vào đó ngồi uống rượu.
"Tao định hỏi mày lâu rồi. Thấy mấy tháng sau này mày luôn có tâm sự. Có gì cứ kể với tao." Uống được một lúc thì thằng Too là người bắt đầu câu hỏi. Nói đến "băng man rợ" bốn người, nếu bỏ thằng Kai ra thì thằng Too là người luôn ở cạnh tôi cho dù là hạnh phúc hay đau khổ.
Nghĩ mà xem. Lúc tôi khóc lóc vì tình yêu nó vẫn ở bên cạnh. Đó là lý do tôi lựa chọn không giấu giếm nó.
"Mày có biết thông tin gì về N'Ching Ching không?"
"Ching Ching khoa Kế toán á. Không. Nhưng cũng có nghe được vài tin."
"Tin gì?"
"Vừa tay. Ngực vừa tay lắm."
"Tao không đùa." Lúc căng thẳng mà còn châm chọc tao được. Cái chuyện mặt học sinh mà tướng phụ huynh này tao biết rồi. Nếu không tụi con trai trong tổ kịch đã không mê mẩn đến mức ngóc đầu không nổi. Đến cả Pink là nữ chính mà còn bị xếp qua một bên.
"Ok, nghiêm túc đây. Tao nói vừa tay là vừa tay thật."
"..." Tôi nghiêng cổ sang một bên tỏ thái độ. Thằng bạn là nó lúc này mới vội vàng giải thích.
"Ý là giỏi lấy lòng con trai ấy. Chuyện tình yêu, ai mà chẳng vậy."
"Ching Ching á?"
"Mày đừng thấy người ta mặt mũi gọn gàng dễ thương như vậy nhưng bên trong không như mày nghĩ đâu."
"Như tao nghĩ?"
"Hỏi em ấy làm gì? Đừng nói là liên quan đến thằng Kai nha."
"Có lẽ vậy?"
"Đừng nghĩ nhiều. Thằng Kai nói dừng là dừng."
"Tao không có cảm giác đó. Mày biết mà. Bản tính đào hoa đâu thể nói thôi là thôi. Nếu không mày đã dừng từ lâu rồi."
"Tao vẫn chưa gặp được người tao thích. Không thể tính vào trường hợp của thằng Kai được." Tôi đưa ly bia lên nốc cạn, không lâu sau thằng Too là người lấy ly bỏ đá và rót bia đầy như cũ.
"Nó có bí mật với tao." Tiếng nghiến răng nho nhỏ phát ra. Không biết vì cái gì, trong tim có cảm giác nói không thành lời. "Hay là tao...từ đầu đã không nên trao trái tim cho nó."
"Bình tĩnh đã. Mày đúng là thích suy diễn."
"Tao thấy nhiều lần rồi. Thằng Kai nó nói chuyện trên Line với N'Ching Ching nhưng không chịu nói với tao. Lúc nào tao cũng gặp nó ở cùng em ấy."
"Thì làm việc cùng nhau mà."
"Mày đang bênh thằng Kai đó có biết không?"
"Thằng quần Third, tao không bênh ai cả. Nhưng nếu mày nghi ngờ thì nên mở lòng nói chuyện rõ ràng với nhau đi." Nếu nó muốn chứng minh tấm lòng mình thì nên nói cho tôi biết chứ. Tôi không muốn làm bọn tọc mạch chuyện riêng tư của người khác nên mới im lặng đến tận hôm nay.
"Nó có nghĩ tao rắc rối không nhỉ?" Nói rồi cầm ly lên nhấp một hơi.
"Như thế này chính là rắc rối đó. Không giống mày chút nào." Như bị mẹ ngồi ca cẩm dạy bảo. Ok. Nếu ngày mai gặp thằng Kai tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với nó. Mệt mỏi với việc suy đoán lung tung rồi.
Ít ra sẽ có chuyện gì đó tốt đẹp. Như là tôi đã hiểu lầm, thằng Kai và Ching Ching không có gì, đại loại vậy...
"Nhưng nếu cẩn thận thì tao nghĩ mày nên cẩn thận em ấy. Có vẻ em ấy cũng khá toàn lực vụ này đấy."
"Nếu thằng Kai không chơi cùng thì dù có mời gọi thế nào cũng vô vọng mà thôi. Trừ phi nó cũng đáp lại."
"Thôi nào, tin tao đi. Không có gì mờ ám đâu. Ơ kìa P'Ken!"
"Gì đấy?"
"Thằng cha Ken đang lắc lư với gái ở trên lầu kìa. Trái Đất đúng tròn." Cái tên thằng Too kêu lên là tên của một đàn anh năm tư làm việc trong tổ âm thanh. Nếu đàn anh đó xà nẹo với gái ở trên lầu thế kia thì có nghĩ là những người còn lại trong tổ âm thanh cũng đang ở trong quán này.
Trái Đất tròn thật luôn. Vì tôi không hỏi thằng Kai và thằng Bone xem ăn mừng ở đâu nên tôi hoàn toàn không biết. Cuối cùng vòng xoay định mệnh lại đưa chúng tôi đến cùng một quán.
"Có nên qua chào hỏi không?" Tôi hỏi ý kiến thằng Too. Nó suy nghĩ một lúc trước khi lắc đầu. Ok, đôi lúc chúng ta nên uống hai người thôi.
Bia nhanh chóng vơi hết trong khi mới 11 giờ rưỡi. Thằng bạn thân vẫy tay gọi phục vụ mang thêm bia. Tôi và nó quất thêm ba chai nữa thì mắt bắt đầu sụp xuống. Bình thường chúng tôi chỉ nhấm nháp để không bị say nhanh. Hôm nay không biết bị cái gì, hay là vì say đến ngoắc cần câu rồi mà cả hai đứa ngất lên ngất xuống.
"Too, tao vào nhà vệ sinh một chút." Nói rồi nhanh chóng rời khỏi ghế.
"Đi nổi không?"
"Được mà. Còn dư sức."
"Ý tao là đầu óc mày kìa thằng Third. Đi nhanh về nhanh. Tao sợ mày bị gái dụ đi mất." Không biết nên chửi bằng ngôn ngữ gì nữa. Tôi giơ ngón giữa ra đáp trả.
Tôi mò mẫm trong bóng tối tìm đường đi. Hình ảnh trước mặt lâu lâu lại xoay mòng mòng. Nhưng sau một lúc tôi lấy lại được sự tập trung một chút thì lại có thể bước đi tiếp như không có việc gì.
"Thằng Third." Tiếng của một người vang lên trước khi bàn tay của người đó chạm vào vai khiến tôi dừng lại. Lúc tôi quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy P'Ken, đàn anh năm tư đã đứng đằng sau từ lúc nào.
"Ơ anh."
"Tới đây chơi hả? Đi với ai đấy?"
"Đi với thằng Too."
"Đúng tình cờ luôn. Hai đứa bạn mày cũng ngồi ở bàn tao. Ra nhập hội chung đi."
"Không nên thì hơn. Anh tới ăn mừng cùng tổ âm thanh mà."
"Toàn là người mình không mà. Kia kìa, bàn tao ở bên kia. Chỗ đẹp nhất của quán. Bàn 113. Tao ra nhảy trước rồi qua sau." P'Ken chỉ tay về phía một đám đông đen kịt mà tôi không thấy được gì rồi nên toan quay sang hỏi lại một lần nữa thì phát hiện ổng đã lủi vào sàn nhảy từ lâu.
Sau một chốc suy nghĩ, tôi quyết định đi về phía lúc sáng lúc tối dựa theo ánh sáng chớp nhoáng trong pub về một góc của quán. Tôi nhìn thấy anh em trong khoa đang ăn uống vui vẻ và nhảy nhót tại bàn nhưng điều khiến tôi giật mình đó là hình ảnh một cô gái đang ngồi lên đùi thằng Kai và hôn hít điên cuồng mà không thèm quan tâm đến xung quanh.
Tao tưởng mày đã thay đổi, nhưng cuối cùng mẹ nó mày vẫn quay về bản chất cũ.
Tôi gần như ngã khuỵu ngay tại giây phút đó. Niềm tin vẫn luôn tồn tại bỗng sụp đổ ngay tức khắc trước khi nhận ra cô gái đó là người đã nhẫn nhịn đứng nhìn bấy lâu nay.
Có phải cùng một người với người thể hiện bài hát chủ đề cho vở kịch không đây? Phải người tên là Ching Ching mà thằng Kai nói rằng giọng rất hợp không?
Hai chân loạng choạng lui về phía sau. Không nghĩ được gì cả vì tâm trí đã đi xa. Việc duy nhất có thể làm đó là rời xa chỗ đó. Lúc lấy lại được ý thức thì đã thấy mình đứng trước cửa nhà vệ sinh.
Mùi khói thuốc lá bay khắp khu vực dành riêng của quán. Một đám phụ nữ không ngại ngùng uốn éo nhảy nhót. Tôi đang tìm đường ra thì một luồng ánh sáng rọi đến làm tôi chói mắt.
"Bone..."
"Thằng quần Third, sao mày ở đây?" Tiếng của thằng bạn trong nhóm vang lên mang theo câu hỏi.
Nước mắt rưng rưng nhưng cuối cùng cũng không rơi xuống như tôi nghĩ. Chỉ có thể đứng nhìn người trước mặt tiến tới gần và hỏi rất nhiều câu mà tôi không thể tiếp thu nổi. Chỉ biết rằng...
"Bone."
"Mày say quá rồi. Để tao đưa về."
"Hôn tao."
"Thằng quần Third, mày bị cái khỉ gì thế?"
"Hôn tao. Cắn tao. Để l��i dấu trên người tao. Mày làm được không?" Tôi ngước mặt lên hỏi, không biết đang suy nghĩ khùng điên cái gì. Nhưng hôn người khác thì mẹ nó cũng giống nhau cả thôi.
Khi thấy đối phương không có vẻ là sẽ làm theo, tôi liền dùng sức tóm lấy cổ người trước mặt rồi ép cánh môi vào. Tan tành cả rồi thằng khốn. Tình yêu. Sự tin tưởng. Sụp đổ trong hôm nay. Ngày mà tôi tận mắt thấy mọi thứ.
Tôi đúng là thằng ngu. Ngu hết lần này đến lần khác trong một chuyện cũ rích. Không biết khôn lên là gì. Cuối cùng phải trả giá bằng nước mắt khi biết được sự thật. Thung lũng của thằng Kai thật sự không có nước mà chỉ có đất cứng khiến tôi đau đớn đến mức không chịu nổi.
Đầu lưỡi đầy mùi cồn cố gắng đưa vào khoang miệng thằng bạn thân. Thằng Bone dùng sức đẩy tôi ra nh��ng tôi cứng đầu hơn, vẫn cố gắng hôn lấy hôn để mà không chút ngại ngùng.
Ở đây đông người thì đã sao, cho tất cả biết hết tao là gay đi!
Cho nó biết một thằng không biết xấu hổ là gì như tao có thể làm những gì.
Bụp!
Giây phút đó tôi phát hiện ra mình mất đi sức lực đến mức loạng choạng lùi ra sau mấy bước. Tiếng chửi thề dữ dội vang tới màng nhĩ nhưng người bị đánh cho té xuống không phải tôi.
Bụp! Bụp! Bụp!
"Thằng chó Bone, mày!" Tiếng gầm rú vang vọng khắp cả khu vực. Ánh mắt ban đầu còn mờ mờ của tôi liền rõ ràng ngay lập tức khi chứng kiến thằng Kai đấm thằng Bone một cách mạnh bạo đến mức thân hình cao ngồng của nó xụi lơ nằm lăn ra sàn.
Tôi vội thu hết sức lực chạy tới tách hai đứa nó ra trước khi thằng Kai quay sang trừng mắt nhìn chằm chằm rồi đưa một tay ra bóp cổ tôi. Sau đó kéo tôi đi rồi đẩy thật mạnh vào tường nhà vệ sinh.
Siết chặt cổ đến mức thở không nổi, nước mắt chảy thành dòng. Nói không ra tiếng, xuất không ra lời. Chỉ có thể đứng một chỗ khóc nức nở đến khi hết không khí. Tôi nhìn mặt nó, nhìn không chớp mắt với cảm xúc không thể giải thích bằng lời. Chỉ biết là vô cùng đau đớn, đau vì bị phản bội.
"Mẹ nó!"
"Khụ khụ." Tôi ho khan sau khi thằng Kai chịu buông tay thả tự do cho tôi. Trong lúc đó tôi nghe thấy tiếng động lớn đập vào tai mấy lần trước khi phát hiện ra nắm tay mạnh mẽ đang đấm liên tiếp vào tường cho đến khi máu nóng chảy ra khắp tay.
Mùi tanh của máu lan tới cánh mũi làm tôi muốn nôn. Nhưng dù vậy tôi vẫn cố gắng giữ nắm tay đang chuẩn bị đấm vào tường một cách điên cuồng lại với hết sức bình sinh bằng cách giữ chặt cổ tay của người trước mặt lại, đồng thời gom hết chút hơi thở còn lại thì thào.
"Đấm tao đi. Đấm mạnh vào."
"Third, tao..."
"Là tao hôn thằng Bone nên mày đấm tao đi."
"..."
"Rồi chúng ta kết thúc. Tao không muốn yêu mày nữa. Tao đau lắmmmmmmm. Tao đau." Giống như tất cả sự khó chịu trong tim được bùng nổ ra trước mặt người tôi đã thích thầm bấy lâu nay.
Cuối cùng vẫn là vô ích. Cuối cùng cũng không còn lại gì. Tự nhủ rằng sẽ giữ con tim lại phần nhiều nhưng vẫn không tránh khỏi sự tổn thương. Thằng Kai không thay đổi gì cả. Nó không yêu tôi như lời nó nói. Không yêu...dù chỉ là một chút.
"Third, tao xin lỗi."
"..."
"Tao...xin lỗi." Cổ tay tôi đang nắm run rẩy. Thằng Kai nói câu xin lỗi tôi bằng giọng run run. Giờ đây tôi nhìn thấy gương mặt nó đỏ lên...Có nước mắt chảy xuống.
Mày khóc làm gì chứ Kai. Không cần khóc vì người như tao đâu. Không cần thiết phải làm như thế.
"Tao có thể hôn người khác không phải mày."
"..."
"Tao có thể làm gì đó với người khác không phải mày. Tao muốn giống mày. Không cần yêu ai, không phải đau khổ vì đánh mất ai như lúc này. Mày có đau lòng không khi đánh mất tao? Mày có đau lòng không khi tao hôn người khác?"
"Third, tao xin lỗi." Người tôi bị kéo vào lòng ôm. Là cái ôm vô cùng chặt nhưng sao tôi lại cảm thấy lạnh lẽo đến tận tim. Ngày đó từng nói sẽ vừa là gia đình vừa là người cho lời khuyên.
Là người luôn ở bên cạnh dù là hạnh phúc hay khổ đau.
Là người sẵn sàng tạo dựng ước mơ cùng nhau đến khi nào công thành danh toại.
Và cũng là người đã thề ước sẽ chấm dứt tất cả vì tao.
"Tao ra nông nỗi này, đau lòng như vậy cũng là vì yêu mày."
"..."
"Nhưng mày không muốn coi trọng tình yêu của tao một chút nào sao?"
Câu hỏi duy nhất tôi muốn hỏi, dù cho tôi đã có được câu trả lời từ lúc nhìn thấy chủ nhân cái ôm đang hạnh phúc bên người khác..
"Third, xin mày đấy...Đừng rời xa tao."
"..."
"Đừng rời xa tao được không?" Giọng nói run rẩy không thành câu. Nhưng là do mày tự chọn mà không phải sao. Chúng ta tổn thương như lúc này không thể phủ nhận là do hành động trước đây của cả hai. Và để kết thúc nó...
"Chúng ta thật sự chỉ nên làm bạn, Kai à." Dù nước mắt rơi nhiều vì đau lòng đến đâu, tôi phải chấp nhận sự thật.
Trở lại như trước đây không hề tệ. Ngược lại, thằng Kai có thể tự do làm những gì mình thích, không cần phải để tâm đến cảm giác của tôi ra sao, hài lòng đến đâu. Tình yêu nếu bắt đầu bằng sự không thoải mái rồi một ngày tất cả cũng phải kết thúc thôi.
"Không. Không. Tao không cho mày làm bạn. Tao sẽ không buông tay mày." Cái ôm ngày càng siết chặt đến nỗi tôi gần như không thở nổi. Đầu óc bắt đầu quay mòng mòng nặng hơn. Có lẽ là hậu quả của việc khóc quá nhiều. Cuối cùng tôi cũng hết sức, mặc kệ đối phương ôm mà không cách gì phản kháng lại.
"Kai, tao nghĩ mày đưa thằng Third về đi." Tôi toan quay sang nhìn thằng Bone nhưng bàn tay dày đã kéo mặt tôi úp vào vai nó trước khi giọng nói trầm ấm trả lời.
"Tao chắc chắn sẽ đưa về. Còn chuyện của mày để sau rồi tính tiếp."
"Ờ, tao không trốn đâu. Muốn đấm thì tao cho đấm free."
"Mày hôn người của tao!"
"Người của mày cũng là bạn của tao mà? Trời ơi là trời!"
"Ơ tụi mày, làm gì ở đây thế?" Tôi nhớ ra giọng của thằng Too. Nhưng thằng Kai cũng không cho tôi cơ hội ngước mặt lên xem tình hình dù chỉ là một góc. Một tay của nó giữ chặt lưng tôi, tay còn lại ép chặt đầu tôi vào vai nó rồi giữ yên ở đó.
Người mới tới im lặng một lúc lâu trước khi nói một câu bằng tông giọng trầm thấp hơn mọi khi.
"Kai...Mày làm gì thằng Third?"
"Chuyện này tao xử lý được."
"Tao hỏi mày đã làm gì nó?
"Không phải chuyện của mày."
"Buông thằng Third ra. Thằng khốn, tao bảo mày buông!" Cơ thể tôi lắc qua lắc lại vì sự giành giật của hai đứa nó. Nhưng cuối cùng vẫn không trốn nổi mà ngã vào ngực của thằng khốn nạn là thằng Kai.
"Tao phải nói chuyện với thằng Third. Tao phải làm rõ với nó."
"Mày làm nó khóc."
"Thằng khỉ Too...Để nó tự lo liệu đi. Nhưng giờ mày đưa tao đi khám bác sĩ đã...Sắp chết đến nơi rồi đây." Tôi nghe ra giọng nói đầy uất hận của thằng bạn thân trong khi bản thân thì nức nở trong lòng thằng bạn cao khều. Giây phút này tôi biết rõ mình đang không được bình tĩnh, mấy chuyện giải thích này nọ cũng vậy.
"Tao không muốn nói chuyện với mày. Tao muốn về." Cuối cùng cũng phải đầu hàng nói ra điều mình muốn. Nhưng đưa bản thân ra khỏi chỗ này một cách nhanh nhất cũng xem như là tốt lắm rồi.
"Vậy chúng ta về." Thằng Kai không để cho tôi có cơ hội phản kháng bằng việc kéo cổ tay tôi đi vào trong pub. Ánh sáng mập mờ cùng tiếng nhạc ầm ĩ mẹ nó làm tôi đau đầu hơn. Khi người kia bước trở lại về bàn, mặt tôi càng ngày càng đỏ đến mức phải dừng lại một chút.
"Tao không vào." Cô gái đó vẫn đang ngồi ở đó và hình ảnh thằng Kai cùng cô ta hôn nhau không ngừng lướt qua mắt tôi.
Đủ rồi. Tao đau khổ đủ rồi.
"Chỉ là lấy ví và chìa khóa xe thôi. Vậy đợi tao ở đây được không? Đừng đi đâu." Tôi không trả lời, nhưng có lẽ không còn sức để đi đ��u nữa, trời đất đảo lộn như thế này.
Thấy tôi không có phản ứng gì hết, thằng Kai bước nhanh tới bàn, nhặt đồ lên trước khi nói gì đó với những người đang ngồi. Nhưng ánh mắt tôi không tập trung ở đó mà chỉ chăm chăm nhìn cô bé đàn em mới ngồi xuống chung vui không lâu. Ghét bản thân khi cố gắng không nghĩ đến nhưng cuối cùng vẫn là để tâm.
Thằng Kai cố gắng làm mọi thứ thật nhanh trước khi tách ra khỏi đám đông. Nhưng người kia dừng lại khi bàn tay của cô gái ấy đưa ra giữ tay nó lại.
Cơ thể tôi tiến về phía trước một cách vô thức. Suy nghĩ ra vô vàn câu nói trong đầu. Có thể là...Không sao đâu, ở lại đi. Tao tự về được. Hoặc là...Mai gặp. Để tao gọi thằng Too chở về.
Biết là điên lắm nhưng tôi thật sự nghiêm túc với việc lựa chọn ngôn từ để nói đến mức khi lấy lại được ý thức thì phát hiện ra mình đã đứng sát một bên thằng bạn cao khều từ lúc nào.
"P'Kai. Có chuyện gì không?" Câu hỏi đó tràn đầy sự ngờ vực. Tôi đành hít một hơi thật sâu rồi thở ra phì phò.
"Kai, mày...ở..."
"Đừng đến làm phiền anh." Câu nói của tôi bị cắt ngang giữa chừng bởi câu nói sỗ sàng của người trước mặt trước khi thân thể bị kéo đi theo đôi chân dài kia ra khỏi pub và đi thẳng một nước tới bãi đậu xe.
Bàn tay dày ôm người tôi kéo vào trong xe nó. Một sự im lặng bao trùm dù xe đã lăn bánh tiến về phía trước với tốc độ kinh hoàng ra sao. Có thể gọi là đau lòng đến mức đau bụng. Rất nhiều câu hỏi đang xoay mòng mòng trong đầu tôi, không biết chọn câu nào để hỏi. Cuối cùng đành im lặng như cũ.
Tôi là con người vui v��. Tôi luôn là con người tươi tắn cho đến ngày trót yêu thầm thằng Kai thì tất cả liền thay đổi.
Tôi chỉ muốn trở lại ngày xưa. Sống một cuộc sống khùng điên cùng bạn bè. Cố gắng học và cười đùa mỗi ngày. Nhưng hôm nay tôi mới phát hiện ra mình đã đi quá xa. Xa đến nỗi quên mất tiếng cười là như thế nào. Vì rằng mẹ nó tôi chỉ toàn nhớ đến nước mắt.
Thằng Kai cho xe vào bãi đậu dưới chung cư của nó. Tôi không phản kháng khi nó không đưa tôi về phòng. Sau khi tắt máy xe, thân hình cao cao bước xuống mở cửa xe rồi đỡ tôi đứng dậy. Lần này thì có ánh sáng nên nhìn rõ ràng là tôi say lắm rồi. Vừa nhức đầu vừa choáng váng. Cảm giác nhộn nhạo trong bụng như muốn nôn. Nhưng phải kiềm lại để bước theo thân hình trước mặt.
"Kai, tao..." Muốn nôn.
Đây là điều tôi muốn nói sau khi thằng Kai cố gắng mở cửa phòng bằng thẻ từ đến mức nó phải quay sang hỏi tôi với nét mặt cảnh giác.
"Mày làm sao?"
"Tao..." Chưa nói hết câu tôi đã vội vàng đưa tay lên bụm miệng ngay lập tức.
"Hới, đợi đã mày." Chính là vậy đó, thế giới tràn đầy sự khó chịu. Việc phải kiềm nén không được nôn là một điều gì đó khiến tao vô cùng muốn chết, khó chịu còn hơn ngửi phải phân voi.
Thằng Kai kéo tôi vào trong phòng. Xui nhất là nhà vệ sinh nằm trong phòng ngủ. Trước khi kéo nhau vào tới đó, suýt nữa thì hết sức. Mắt mũi đã tèm nhèm nhưng phải gắng lết thân cho tới.
"Third, đây là TV. Mày đừng nôn ở đây."
Bàn tay dày vội vàng đưa lên bịt miệng tôi, nhưng giờ phút này sức chịu đựng không còn nữa rồi. Kệ nó đi, ra thì ra.
Theo kẽ ngón tay của thằng Kai, bãi nôn mửa của tôi chính thức tràn ra khắp thế giới với tốc độ dữ dội. Hình ảnh trước mặt rung rắc và mờ ảo khiến tôi không nhìn ra được đồ vật và đường đi trong phòng, chỉ biết là màn hình TV giờ đã tắt ngúm.
"Hưuuuuuuu. Úp!
"Third. Không sao. Không sao hết." Chỉ cần nghe câu an ủi của đối phương, tôi không quan tâm gì nữa hết ngoài việc nôn ra thêm một chập. Hai bên tai nghe thấy tiếng chạy. Một mùi hôi nồng nặc tỏa khắp người khiến tôi chỉ muốn khóc.
Tôi cố gắng lắc nhẹ người thoát khỏi cái ôm ấp của thằng bạn cao khều rồi loạng choạng tự mình bước vào phòng tắm. Đây là điều tôi nghĩ nhưng thực tế tôi chỉ có thể thầm oán than mà thôi. Tay múa may như muốn tìm chỗ dựa và giây phút đó tôi nắm được một thứ.
Choảng!!
Đèn tr��n bàn.
"Khoan đã Third, mày đừng cử động." Chứp!
"Ốiiiiiiiiiii." Tôi hét to vang khắp phòng. Thằng khốn, tao chậm rồi. Khi hai chân đạp phải mảnh vỡ thủy tinh, đôi mắt vừa mới sáng lại mờ căm như cũ. Nước mắt không biết từ đâu rơi xuống, chỉ biết tôi đau đến mức không giữ nổi thăng bằng.
Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế. Tao đang mơ à. Nếu mơ thì mau tỉnh dậy đi.
Thời gian không để cho tôi mơ màng lâu. Bàn tay dày luồn vào khớp gối rồi ẵm tôi bước vào phòng tắm. Thằng Kai đặt tôi ngồi trên thành bồn tắm trước khi nó chạy ra ngoài một chút rồi quay trở lại với hộp y tế trên tay.
"Không sao nhé. Rồi mày sẽ hết đau thôi." Người trước mặt kéo cái chậu nhỏ có nước trong đó đến chỗ có vết thương sau khi nó bận bịu tìm cho ra cái chậu này rõ lâu. "Đau một chút thôi. Có một mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào mày."
Tôi im lặng như mọi lần nhìn người trước mặt đang quỳ gối chuyên tâm xử lý vết thương. Mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi khiến tôi xây xẩm cả mặt mày. Thằng Kai nhúng chân tôi xuống nước và cố gắng rửa vết thương một cách chú tâm.
"Đau không?" Đối phương hỏi.
"Tao hôn thằng Bone. Tao không đau lòng khi hôn nó." Nói rồi nước mắt rơi xuống không ngừng. Nếu có thể quay ngược thời gian tôi vẫn sẽ làm như vậy để nhắc nhở mình không phải là đồ chơi của ai.
Vẫn còn tự do để lựa chọn hay làm tất cả theo ý mình. Không cần quan tâm, không cần đợi chờ thằng Kai. Vì ngay cả nó cũng chưa từng nhớ nhung tôi dù chỉ là một chút.
"Nhưng tao đau lòng khi hôn cô ta." Ý mày nói cô bé đàn em đó ư? Đau lòng vậy sao ban đầu còn làm. Nếu tôi không có mặt ở đó thì chắc là đã ngu ngốc mà cho nó tiếp một cơ hội rồi ư? Đúng là không công bằng với tao.
"Tao đã quyết định chúng ta nên làm bạn bè thôi."
"...!" Tôi không muốn tổn thương vì một chuyện cũ rích nữa. Ít ra trong cuộc đời, con người ta nên bước tiếp mới phải.
"Mày không dừng được thói trăng hoa đâu."
"Nhưng chúng ta đi xa hơn cái gọi là bạn bè rồi."
"Vậy thì cớ gì phải cưỡng ép? Mày không thấy khó chịu sao khi phải cố gắng yêu một mình tao trong khi mày cần sự tự do, vẫn muốn sống cuộc sống như trước đây? Thì đây. Tao cho mày cơ hội rồi đó."
"Tao không muốn như trước đây. Tao vẫn muốn có mày."
Tôi cúi xuống nhìn người đang quỳ rạp trên sàn trước khi dụi thật mạnh đôi m���t đỏ hoe để nhìn rõ người trước mặt hơn.
"Kai..." Tôi gọi tên đối phương bằng tông giọng dịu dàng.
"Tao chỉ xin một cơ hội thôi." Bàn tay đang rửa vết thương dưới chân tôi run rẩy. Thằng Kai cúi gằm mặt không muốn ngước mặt lên chạm mắt với tôi. Nước trong chậu bắt đầu chuyển sang màu đỏ của máu rỉ ra từ vết thương. Tin không? Dù đã ra nông nỗi đó, tôi vẫn không cảm thấy đau đớn chút nào cả.
"Không...Tao không ok." Tôi khóc nhiều đến mức nước mắt khô cả lại, khóc đến mức không còn nước mắt để mà đau lòng ngày sau này nữa. Tôi quá mệt mỏi với việc trao tình yêu cho một người mà người đó không thấy được giá trị dù chỉ là một chút.
Từ lần đầu tiên khi trót yêu thầm thằng bạn trong nhóm, tôi đã cố gắng làm tất cả với hi vọng một ngày nào đó thằng Kai sẽ thay đổi mà nhìn về phía tôi. Nhưng nó lại đạp đổ tất cả chỉ vì một người khác bước chân vào cuộc sống của chúng tôi. Như vậy thì bắt tôi trả lời ok thế nào được?
"Tao tổn thương đủ rồi. Thời gian qua tao biết mày chưa bao giờ quan tâm tao. Tao không là gì với mày cả. Tao đau khi mày hành động như thể tao không quan trọng ngay cả khi có lần mày đã nói là mày yêu. Tại sao mày lại làm như vậy?" Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một câu hỏi đó là tại sao. Cứ lặp đi lặp lại. Nhưng tôi không thể nào có được câu trả lời mà mình cần ngoài câu "không cần đợi nữa" theo cảm giác sâu thẳm trong trái tim.
"Mày quên tao được sao? Quên đi những chuyện đã xảy ra được sao Third?"
"Nếu không quên được thì cứ nhớ trong đầu đi."
"..."
"Nhớ mình đã từng tổn thương thế nào. Nhớ mày đã ác độc với tao ra sao. Cứ nhớ như vậy, có lẽ một ngày nào đó tao sẽ không còn nhớ mày nữa."
"Third..."
"Trước đây tao vẫn ở một mình được. Vì có mày bước vào, cuộc sống của tao mới thay đổi. Nhưng đến một ngày không còn mày nữa, cuộc sống của tao sẽ quay lại như cũ. Tao không mất mát gì hết, chỉ là nó vẫn như xưa."
Tôi không hứa là mình sẽ hạnh phúc hơn khi không có thằng Kai làm người yêu. Nhưng nếu hôm nay tôi vẫn có nó mà lại cảm thấy đau khổ thì mẹ nó, chẳng có ích gì khi phải níu kéo nữa.
Tôi mới biết! Khi trải qua cái gì đó nhiều lần, nó sẽ không còn dễ dàng nữa. Xem tình yêu là thứ đẹp đẽ như trước đây...
Lúc buồn tao hay thích nói triết lý. Tôi giơ tay áo dính đầy mùi nôn mửa lên lau nước mắt đang chảy xuống một cách bất cẩn. Thằng Kai vẫn cúi người rửa chân cho tôi như tách biệt với thế giới bên ngoài. Có khi đối phương đang suy nghĩ và chấp nhận điều tôi vừa nói một phút trước cũng nên.
"Kai, tao nghĩ..."
"Cởi áo ra." Gương mặt đẹp trai đỏ rực ngước lên cùng với câu ra lệnh nhẹ nhàng.
"Mày nói gì cơ?"
"Tao tắm cho mày. Rồi ra ngoài xử lý vết thương tiếp."
"Tao tự làm được. Mày ra ngoài đi."
Nói rồi giống như là tốn nước bọt uổng phí khi người kia không chịu nghe theo lời tôi nói dù chỉ là một chút. Tao đang buồn nha, muốn cắt mày ra khỏi cuộc sống đó. Nhưng thằng Kai, thằng bạn khốn nạn này lại giả điếc cố níu kéo tất cả dù đến cuối cùng biết rõ rằng không có gì có thể trở về như cũ.
"Kai, đ���ng đến gần tao." Áo là thứ đầu tiên tuột xuống. Lần này là quần. Sự say xỉn ban đầu gần như hoàn toàn biến mất. Nhưng dù là vậy tôi cũng không kháng cự lại được người trước mặt.
"Mày có biết tao có thể đè mày ra không?"
"..."
"Tao có thể làm tất cả chuyện xấu xa với mày nhưng tao không dám vì sợ mất mày."
"Vậy sao hồi nãy mày lại hôn cô ta? Là tự mày làm không phải sao?" Thằng Kai im lặng. Không định sẽ nói hay biện hộ gì hết. Như vậy càng khiến tôi biết rằng chuyện xảy ra là nó tự nguyện. Đổi thành né tránh rồi cưỡng ép tôi cởi áo một cách chuyên tâm.
Tôi bị kéo từ chỗ bồn tắm sang chỗ vòi sen. Nước lạnh chảy xuống khiến cả người run bần bật. Bàn tay dày lấy dầu gội và sữa tắm chét xuống. Tôi co rúm người lại. Một dòng ch��t lỏng màu đỏ từ vết thương trộn lẫn với nước lan ra khắp sàn. Tôi cúi xuống nhìn trước khi sững lại trong phút chốc.
Không phải máu từ chân tôi.
"Kai, chân mày..."
"Ờ, đau chết đi được. Vì vậy mày làm ơn đứng yên giùm tao được không?"
"Từ khi nào?"
"Lúc vội vội vàng vàng ẵm mày chạy đó. Nguyên bàn chân." Tên kia nói một cách ấm ức. Nhưng nhìn máu chảy trên sàn lẫn chung với nước thì biết ngay là vết thương sâu cực kỳ. Quên sạch chuyện muốn chửi hay là giận nó, chỉ có thể đứng im mặc cho đối phương tắm rửa xong xuôi và thay quần áo cho mình như búp bê.
Lúc lấy lại ý thức một lần nữa tôi đã yên vị trên giường ngoan ngoãn giơ chân lên cho nó băng vết thương rồi.
"Băng vết thương của mày chưa?"
"Lo cho tao hả?"
"Không có."
"Mày có biết mày nôn hết ra màn hình TV không?" Nôn đầy cả tay nữa. Không nhịn nổi thật mà. Vừa đau lòng vừa khó chịu khiến cho đầu óc choáng váng. Nhưng sau khi tắm xong thì ý thức đã quay về được một chút.
"Để tao tự bôi. Thu dọn cái đèn cho mày nữa."
"Ngủ đi. Tao làm cho. Chỉ cần...ngày mai tất cả vẫn như cũ."
'"Thì như cũ. Chúng ta lại vui vẻ trở về làm bạn."
"Mày không hiểu."
Trong cuộc sống, mỗi người chúng đều có một thứ không thể né tránh. Nó gọi là sự thay đổi. Đôi khi thay đổi rồi lại gặp được hạnh phúc. Nhưng đôi lúc chúng ta lại nhận lấy nỗi đau với việc thay đổi đó. Nhưng chúng ta buộc phải chấp nhận nó.
Không nhanh không chậm, mỗi người chúng ta rồi cũng phải thay đổi.
"Tao hiểu mày mà Kai. Nhưng đôi lúc mày chưa bao giờ hiểu tao. Hai năm qua trầm luân với việc yêu mày. Kết quả cuối cùng mày thấy không? Tao vẫn là người duy nhất đau khổ."
"Vậy sao mày biết là tao không đau hả Third? Tao cũng đau không khác gì mày." Bàn tay dày băng vết thương cho tôi xong xuôi trước khi chụp lấy khăn lau người rồi bước vào phòng tắm trong khi chúng tôi vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với nhau được bao nhiêu. Nhưng vì mệt mỏi nên tôi không có thời gian để suy nghĩ lý do vào lúc này nữa ngoài việc khép chặt đôi mắt.
Ngày mai sẽ ra sao tôi không biết, chỉ biết sâu trong tim tôi vẫn quan tâm nó như cũ. Mẹ nó, thật là đáng ăn tát mà.
Tôi đã chợp mắt bao lâu không rõ nhưng ánh đèn trong phòng lúc này bị tắt đi, không gian biến thành một màu đen. Giường bị lún xuống. Cảm nhận được một người đang chầm chậm nh��ch tới, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay tôi. Cảm giác mát lạnh khiến tôi xoay người tránh nhưng cuối cùng vẫn bị kéo vào trong cái ôm của người nào đó.
Cái ôm đó càng ngày càng chặt khiến tôi có cảm giác không thở nổi, chỉ có thể phát ra tiếng u i thay cho lời phản kháng. Người ta đang ngủ mà làm cái khỉ gì vậy thằng quần.
"Kai. Ư ư." Bờ môi lạnh toát ịn xuống cổ tôi trước khi hàm răng sắc bén cắn thật mạnh trên da khiến tôi vô thức rên lên một tiếng.
"Thằng Bone hôn mày chỗ nào?"
"..." Tôi không trả lời.
Tên kia liền vừa hôn vừa cắn cổ tôi, đoán là sự bạo lực đó đã lưu lại dấu trên cổ tôi không ít. Tôi cố gắng dùng đầu gối đẩy tên cao ngồng kia ra bằng tất cả sức lực mà mình có. Nhưng nó lại không biết sợ mà siết chặt tôi đến mức suýt nữa thì gãy xương. Sau đó nó đưa miệng tới cắn thật mạnh lên đôi môi tội nghiệp của tôi.
"Tao thấy nó còn hôn môi mày nữa." Nói rồi thằng Kai đưa lưỡi vào sục sạo trong miệng như muốn rút hết linh hồn tôi. Chút lý trí ít ỏi vừa lấy lại được bỗng chốc biến mất ngay khi bị cưỡng hôn một cách mạnh bạo. Chỉ có thể uốn éo người cùng với cảm giác lan tỏa khắp lồng ngực. Vần qua vần lại như vậy suốt mấy phút thì đối phương buông tha cho tôi hít thở không khí. Tôi ngay lập tức phun ra câu mắng chửi.
"Thằng Bone hôn tao thì đã sao? Tao mới là người nên hỏi mày đã hôn ai mới phải. Nên hỏi xem tao có căm ghét mày không mới phải."
"Mày thật sự không thể ghét tao đâu."
"Mày là đồ thích đề cao bản thân."
"Cho dù mày ghét tao thì tao cũng không buông mày ra đâu. Vì tao yêu mày."
"Sao mày có thể nói ra câu đó một cách dễ dàng như vậy?"
"Vì tao yêu mày."
Bóng tối bao trùm cả màn đêm. Tôi không nhìn ra dù chỉ một chút biểu cảm trên gương mặt của người đang ôm tôi thật chặt, chỉ có thể cảm nhận giọng nói đầy dằn vặt của người nào đó. Mỗi lần nghe câu "tao yêu mày" rót vào tai, cái ôm siết của đối phương lại càng tăng thêm lực. Mặt tôi bị ép vào lồng ngực rộng lớn thiếu điều muốn hoà vào làm một.
"Tao sẽ không buông tay mày đâu Third. Nếu được chọn tao sẽ ôm mày lại như thế này."
"Dù cho tao có khó chịu đến thế nào ư?"
"Đúng."
Chúng tôi mỗi người đều rơi vào khoảng không yên lặng. Một lúc lâu sau tôi quyết định lên tiếng.
"Muốn không?"
"Cái gì?"
"Sex."
"..."
"Tao biết mày muốn thử. Tao cho free. Lúc đó mày sẽ biết là mày thích hay ghét. Tao cho mày cơ hội làm và quyết định xem tiếp tục yêu tao hay ra đi." Tình yêu của thằng Kai dính liền với sex. Dù là hiện tại hay tương lai thì nó vẫn sẽ như vậy.
"Không. Tao không xem mày là chỗ giải tỏa ham muốn."
"Nhưng bình thường mày vẫn làm như thế."
"Nhưng không phải với mày."
"Kai. Nếu tao nói thật ra tao không yêu mày, tao chỉ muốn thắng mày thôi mày có giận tao không?"
"Không. Vì mày không nghĩ như vậy."
"Làm như biết rõ tao lắm vậy."
"Mày cũng biết tất cả của tao. Chúng ta đã đi quá xa so với từ "bạn bè"." Tôi bật cười trong cổ họng khi nghe được câu nói đó. Xa hơn từ "bạn bè" thì cũng có thể trở về làm bạn mày không biết sao.
Thằng Kai chỉ học cách đón nhận mà chưa từng nghĩ đến phải đánh mất. Nó chỉ là đứa trẻ thích chiếm hữu mà thôi.
"Cái khác thì tao không biết nhưng Third mà tao quen là người yêu tao."
"Ừm, mày nói đúng." Tôi lí nhí trong cổ họng. Điều luôn tồn tại dù là quá khứ hay hiện tại đó là tôi vẫn còn yêu thằng Kai. Dù chưa biết tương lai có dứt lòng được hay có thể bắt đầu với một tình yêu mới, nhưng hiện tại tôi vẫn chỉ có nó.
"Còn tao cũng yêu mày." Tông giọng trầm thấp vang lên. Tôi liền quay mặt sang.
"Không phải đâu. Thằng Kai mà tao quen không yêu tao."
"..."
"Thằng Kai ấy mà, chỉ yêu bản thân thôi."
Một sớm mai lại đến nhưng tôi vẫn cảm nhận được sức nặng từ cánh tay của người nào đó đè lên người. Tình trạng xây xẩm mặt mày vẫn còn một ít nhưng không quá nặng. Tôi từ từ mở mắt lên yếu ớt nhìn trần nhà màu trắng.
Bên cạnh là thân hình cao lớn của người nào đó đang ngáy ngủ, bàn tay nặng trịch vắt ngang eo tôi như keo dán sắt. Tôi cố gắng nhích người một cách nhẹ nhàng nhất để không làm người kia tỉnh giấc. Nhưng dường như không có tác dụng khi thằng Kai mở mắt gần như cùng lúc đó.
"Dậy rồi hả?" Đây là câu chào hỏi buổi sáng đầu tiên của ngày. Tôi trợn ngược mắt rồi gật đầu thay câu trả lời.
Phải biến tất cả trở lại như cũ, dù trong tim không còn như ban đầu nữa.
"Đói không? Tao lấy Khao Tom trong tủ ra hâm nóng cho."
"Không. Tao tắm cái rồi về phòng luôn."
"Ngủ thêm một chút nữa đi."
"Thôi. Muốn gọi thằng Too mau chóng đến đón."
"Tao đưa mày về."
"Không. Mày ngủ tiếp đi. Ờ! Cho tao mượn quần áo nhé. Khi nào gặp tao trả."Tôivội nói rồi đóng chủ đề đó lại bằng cách phóng nhanh xuống giường sau đó xông ngay vào phòng tắm.
Vết thương dưới chân vẫn còn hơi nhức khiến việc đi lại khó khăn. Nhưng vì không muốn ở cùng người kia lâu hơn nên tôi cố ép mình tắm rửa rồi thay bộ đồ ngủ đang mặc ra. Còn bộ đồ tôi mặc đến đây ấy hả? Bị nôn ra dơ dáy hết cả.
"Third, trước khi đi ăn Khao Tom đã."