Chereads / Thuyết Theo Đuổi Cậu / Chapter 5 - chương 4

Chapter 5 - chương 4

"Ngừng khốn nạn được rồi."

Tôi cảm giác được một thứ sau khi thời gian được lưu hành. Cho dù thế giới sẽ thay đổi nhiều đến thế nào, tình anh em và tình bạn của chúng tôi vẫn còn như cũ. Nếu là người khác có lẽ sẽ không nhắc nhở tôi, không dám nói hoặc chửi. Nhưng với P' ấy... mỗi mình từ 'khốn nạn' làm cho thắt ở trong lồng ngực đến nỗi không thể vứt bỏ đi được.

Hay có lẽ... tôi nên trưởng thành thành người lớn được rồi nhỉ?

Đêm đó, tôi suy nghĩ một lần rồi lại một lần đến chuyện của thằng Third, dạo xem rất nhiều footage đã quay được giữ lại từ tận năm nhất. Trong đó có video của thằng Third, thằng Too và thằng Too mà chúng tôi từng làm cùng nhau. Nụ cười của thằng Third, tiếng cười của nó, hành động điên điên khùng khùng làm cho tôi nhớ về khoảng thời gian đó một lần nữa.

Chúng tôi ở cùng nhau suốt hai năm. Tôi rất yêu nó và chưa từng nghĩ rằng sẽ ngừng quen biết nó dù chỉ một ngày. Tôi luôn nghĩ rằng đó là cảm giác của bạn bè suốt thời gian qua cho đến ngày được hôn nó. Lúc nhìn thấy nước mắt rơi hết giọt này đến giọt khác chảy đầy má và chỉ nói mỗi từ 'xin lỗi', mẹ nó, lại làm cho người khốn nạn như tôi không thể quên đi được.

Tất cả mọi thứ từ từ thay đổi. Không biết rằng bắt đầu từ khi nào. Từ lúc đầu tôi thường hẹn hò với ai đó một cách rõ ràng. Nhưng bởi vì thằng Third dần bị quấy rối bởi người yêu cũ của tôi nhiều hơn. Cuối cùng tôi đã quyết định được rằng sẽ không hẹn hò với ai lâu dài nữa. Nghiêm trọng hơn thế là tôi lựa chọn không dẫn bất cứ ai vào phòng nữa bởi vì chỉ cứ nghĩ rằng một ngày nào đó người bạn này sẽ quay lại và chúng tôi được ở cùng nhau một lần nữa.

"Ngủ đi, thằng Khai. Ngày mai đi học được rồi đấy." Cho dù bên trong phòng tắt đèn đến nỗi tối đen. Nhưng màn hình laptop vẫn đang chiếu sáng làm cho người nằm ngủ ở trên giường ngóc đầu dậy ngăn cấm vào lúc đêm muộn.

"Ừm. Một lát nữa thôi P'. Nhưng ngày mai... em vẫn chưa muốn đi."

"Mày đã ở nhà tao năm ngày rồi đấy. Ngày mai là ngày thứ sáu."

"Đếm nữa à."

"Định làm gì thì hãy suy nghĩ cho kĩ. Bạn bè mày chắc sẽ lo lắng. Rồi đừng nghĩ rằng việc học không quan trọng. Nghệ thuật Truyền thông hoạt động cũng nặng nữa, định làm gì cũng cân nhắc đến tập thể chút nha, không phải chỉ lo mỗi bản thân mình."

"Cằn nhằn lắm thế?" Giống bố tao luôn rồi. Chọn không về nhà cũng vì sợ sẽ bị chửi đó. Ai ngờ được lại bị P'Ton giáo huấn nữa.

"Tao không xía vào nữa. Phiền phức." Tiếng nói làm phiền biến mất. Tôi quay lại tập trung vào màn hình một lần nữa cùng với mở xem rất nhiều những bức ảnh cũ. Cũng kì lạ thật rằng tất cả mọi thời điểm trong cuộc sống đại học của tôi toàn bộ đều có thằng Third ở trong đó.

Thằng Too và thằng Bone giống như người bị cả nhóm xa lánh trong một đoạn thời gian bởi vì mỗi người đều có người yêu. Nhưng thằng Third không có ai cả. Sự cống hiến của tôi liền biến thành việc dùng cuộc sống gắn bó với nó và rủ nó làm tất cả mọi thứ để không khiến đối phương cảm thấy cô đơn.

Hiện tại tôi vẫn ẩn ẩn cảm thấy đau lòng vì làm chuyện khốn n��n với thằng Bone bằng cách thử lòng nó. Bởi vì nghĩ rằng dù thế nào thì thằng Third cũng không đời nào biết được. Nhưng không có bí mật nào trên thế giới, cuối cùng tôi cũng làm cho một người bạn phải đau đớn.

Tôi luôn tắt máy suốt nhiều ngày qua sau khi nói với tất cả mọi người rằng xin thời gian nghỉ ngơi. Điều đó làm cho các loại mạng xã hội cũng phải bị tắt cùng. Ngay cả máy tính đem theo bên mình đến cũng mới mở ra dùng lần đầu tiên.

Tôi di chuyển tay bấm vào một ứng dụng màu xanh lá cây. Nó tên là Line, nơi có vô số người kết nối vào. Và khi hệ thống đồng bộ hóa dữ liệu hoàn thành, một trong số hàng trăm tin nhắn cũng có của bạn bè 'Băng man rợ' nữa.

'Trở về được rồi. Bạn bè đang đợi.'

Đây là tin nhắn từ thằng Bone và nhãn dán của thằng Too gửi đến phía sau, thiếu mất tin nhắn của một người nào đó.

Năm ngày qua tôi chỉ có thể ngồi suy nghĩ rằng nó đang làm gì, có cảm thấy lo lắng thấp thỏm như tôi không? Nếu nhớ nhau thì có lẽ tốt. Bởi vì tôi... cũng nhớ nó.

Trong line của tôi có cả trăm cả nghìn tin nhắn. Sau khi đọc tin nhắn trong nhóm xong cũng có nhấn vào xem tin nhắn cá nhân. Có vô số đứa con gái gửi đến và nhiều người cũng đang ở trong giai đoạn thêu dệt quan hệ tiếp. Tôi đọc tất cả mọi tin nhắn một cách chăm chú nhưng không trả lời lại cái gì hết ngoại trừ...

Xóa tất cả mọi tin nhắn đi và quyết định bắt đầu lại.

Tối thứ ba tôi gọi cho thằng Too và thằng Bone. Hẹn bọn nó đến gặp ở phòng để nói chuyện về những thứ cất giấu đã lâu. Sự thật rằng thằng Third yêu thầm tôi trong suốt thời gian hai năm, bao gồm cả chuyện tôi tìm người yêu như Praew đến lừa bọn nó nữa. Cuối cùng thì sao... mẹ nó, nhìn có vẻ không hồi hộp bao nhiêu, giống như bọn nó đã biết rồi vậy.

"Mày, tao định sẽ dừng." Tôi ngồi trên chiếc ghế xoay. Còn hai thằng bạn thân ngồi ở trên giường như người tra khảo tội phạm.

"Uống lộn thuốc à? Dừng của mày là cái gì?"

"Ngừng nói chuyện, ngừng gạ gái."

"Tao nghe mày nói một lần lúc năm hai, làm được mỗi một tuần thì lại trở lại như cũ. Mẹ nó, tao chắc sẽ tin." Lúc đó chưa từng nghĩ đến. Chỉ là có người yêu và muốn thử. Nhưng cuối cùng tôi cũng không thể làm được bởi vì không có ý định sẽ chỉ yêu mỗi một người nào đó. Mà khác với bây giờ hoàn toàn.

"Bây giờ định sẽ chú tâm thật sự. Vì tao... muốn tán một người nào đó."

Thằng Bone và thằng Too nghi ngờ nhìn mặt nhau trước khi nói ra cùng lúc với nhau.

"Ai vậy!!"

"Thằng Third."

"Đó bạn tao. Tao không cho!" Tiếng chửi to tiếng phát ra từ miệng của thằng Too. Nó làm mặt hung tợn nhìn chằm chằm tôi giống như muốn uống máu ăn thịt tôi cho bằng được vậy.

"Tao đã luôn nằm nghĩ suốt mấy ngày qua, nghĩ một cách nghiêm túc một cách không ngủ không nghỉ. Tao muốn chăm sóc nó."

"Chăm sóc kiểu bạn bè cũng được. Giống như bọn tao này." Lần này đến thằng Bone nói ra suy nghĩ của mình.

"Tao vừa mới biết rằng chúng ta là bạn của nhau. Nhưng cảm xúc mà tao dành cho mày với thằng Third không giống nhau."

"Third nó dứt lòng với mày rồi."

"...!"

"Và bây giờ nó đã làm sắp xong. Tao không muốn để nó phải đau lòng nữa."

Sự thật từ miệng của thằng Too làm cho tôi nghẹn mất một lúc. Trước đó tôi cố gắng làm tất cả mọi cách để đối phương dứt lòng nhưng lúc nghe được câu trả lời đó một lần nữa tôi lại không vui vẻ một chút nào.

"Tao muốn sửa chữa, muốn xin cơ hội một lần nữa. Chỉ xin mày giúp đỡ." Tôi nói tiếp.

"Rồi mày làm sao bảo đảm được rằng sẽ không làm cho thằng Third phải đau lòng nữa? Nó khóc bởi vì mày rất nhiều rồi đó."

"Tao không muốn tin chút nào."

Hai thằng bọn nó thay phiên nhau nói một cách hòa thuận. Nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ lo lắng.

"Mày sẽ tin hay không tao không biết. Tao không có cái gì để đảm bảo."

"..."

"Nhưng thằng Third là người đầu tiên làm cho tao muốn có..."

"..."

"Một người bạn đời tốt đẹp."

Nhiệm vụ biến bạn thành người yêu được bắt đầu sau khi thỏa thuận với hai thằng bạn thân. Buổi tối cùng ngày hôm đó tôi ghé đến tìm người đã luôn ở trong đầu tôi suốt nhiều ngày qua. Nó đang nằm ngủ ở trên giường trong tình trạng thân thể yếu ớt kiệt sức. Chỉ được nhìn thấy, cảm giác muốn chăm sóc nó liền nhanh chóng xâm chiếm lấy tôi một cách liên tục.

Tôi tiến đến tán tỉnh nó một cách mãnh liệt kể từ ngày bắt đầu cast diễn viên cho đến hiện tại. Nhưng cũng không có dấu hiệu rằng đối phương sẽ quan tâm. Khoảng cách giữa tôi và thằng Third càng ngày càng xa. Bình thường chúng tôi sẽ luôn ở cùng nhau. Dạo này chỉ cần bước đến gần, đương sự liền sẽ có biểu hiện trốn tránh. Thằng Too liền đề nghị rằng cách tán như tôi có lẽ không hiệu quả đối với người như nó.

Vì vậy trước khi lại tán, tôi liền phải thay đổi bản thân.

"Thứ nhất luôn nha. Xóa liên lạc với tất cả mọi đứa con gái mà mày có, để lại bạn bè và tiền bối mà mày thân thiết là đủ." Hôm nay có hẹn làm báo cáo ở phòng tôi. Ngay khi vừa đến, hai thằng bọn nó liền ra lệnh mở máy tính bàn và đứng giám soát tình hình từ xa.

"Bắt đầu từ Facebook đi vậy." Nói rồi liền nhấn vào ứng dụng chữ f.

Phằng!! Bạn bè gần năm nghìn. Người theo dõi cả vạn nữa.

"Tắt theo dõi." Thằng Bone bảo và tôi cũng làm theo một cách ngoan ngoãn.

"Tắt rồi."

"Tiếp theo là xóa bạn bè." Tất nhiên là không phải chuyện khó. Liền miệt mài ngồi xóa kiểu không muốn sống đến khi...

"Người này ngực to thật." Thấy rồi liền tiếc, size này rất khó kiếm, cực kì vừa đầy tay tao luôn ạ. Nhưng là người sẽ bắt đầu lại thì phải từ bỏ chứ.

"Thằng chết tiệt Khai, khoan đã xóa." Nhưng rồi thằng Too lại phanh tay của tôi lại trước.

"Tại sao thế?"

"Chờ tao kết bạn với cô ấy đã. Xong rồi mày muốn xóa thì cứ xóa đi."

"Hối, thằng trâuuuuuuuuuu."

Từ bạn bè gần năm nghìn, bây giờ chỉ còn hơn trăm người mà thôi. Tao ngồi khóc một lát, nức nở trong lòng được năm phút thì điện thoại liền bị nhét vào trong tay một cách nhanh chóng. Màn hình hiển thị danh sách tên mà tôi theo dõi ở trên Instagram. Có phải là...

"Bỏ theo dõi hết."

"Vài người gần như không mặc áo chụp ảnh luôn. Đáng tiếc."

"Vậy thì ngừng tán bạn tao nha."

"Ờ. Bỏ theo dõi liền. Thấy không? Nhấn đây rồi." Gần như không chờ nói lại lần nữa tôi liền nhấn với tất cả khả năng cho đến khi theo dõi không còn mấy người, là bạn bè trong nhóm mà thôi.

Trong Line sau khi xóa cuộc trò chuyện tôi liền chặn số rồi tắt liên lạc với mấy đứa con gái tất cả mọi con đường. Có thể gọi là bây giờ tôi cắt đứt với tất cả mọi thứ mà cuộc sống hàng ngày đã từng làm một cách triệt để.

"Tiếp theo mày chắc biết rằng nên xử lý cuộc sống như thế nào. Tao sẽ giúp từ xa nhưng bản thân mày cũng phải tự giúp mình nữa."

"Biết rồi. Cảm ơn nhiều."

"Rồi thói quen ham muốn của mày cũng thế. Không có gái đến lăn lộn nữa thì tự tìm cách đi."

"Thế giới đẹp với đôi tay của chúng ta cũng được đó." Tôi nói một cách nhận mệnh trong khi giơ tay lên lắc lắc.

Chuyện đào hoa nó cũng loanh quanh không mấy việc. Vấn đề khó khăn khiến tôi không thể dừng bản thân được cũng bởi vì thói quen ham muốn đó. Nếu vẫn cứ tiếp tục gạ khắp nơi như trước đây, thằng Third đào hố chôn cất tôi chắc luôn. Vì vậy, tự bản thân tôi phải tìm lối thoát cho vấn đề này.

"Lát nữa chuẩn bị làm báo cáo luôn. Thằng Third line đến nói rằng đến chung cư của mày rồi."

"Thế à? Tao phải làm như thế nào được? Tao đi thay áo được không?"

"Mày bị đéo gì thế? Hành động cho bình thường vào chứ." Tôi cúi xuống nhìn bản thân đang mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng cùng với mỗi một chiếc quần boxer, đã thế còn không mặc quần sịp nữa là đàng khác.

Tao còn thả rông nữa. Nhưng không sao. Lớn.

Cốc cốc cốc.

Không lâu sau tiếng gõ cửa vang lên. Tôi đang chuẩn bị chạy đi mở nhưng lại bị thằng Too ngăn cản. Nó cho tôi ánh mắt bảo lui lại trước khi bản thân hùng hổ bước đi xoay nắm cửa cho người đang chờ bên ngoài.

Một hạn chế nữa mà thằng bạn đặt ra chính là ở trong khoảng cách xa với thằng Third vừa đủ. Ít nhất nó sẽ không cảm thấy không thoải mái và bị tấn công quá đà.

"Đến lâu rồi à?" Người đang ở trong bộ đồng phục hỏi, chúng tôi liền cùng nhau gật đầu một cách ngúc ngắc. Nhìn thân hình trắng trẻo dứt khoát cầm laptop lên đặt xuống chiếc bàn Nhật.

"Đó của thằng Bone và thằng Too. Mày lên ngồi trên giường đi." Tôi nói bằng giọng bằng phẳng. Cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

"Ừm. Bắt đầu làm luôn thôi. Xong nhanh thì sẽ được về nhanh."

"Ngày mai không có tập luyện kịch sân khấu mà. Tại sao vội vàng thế?" Tôi hỏi một cách thắc mắc.

"Không muốn ở phòng ai lâu. Muốn về nghỉ ở phòng."

Câu trả lời đó chắc chỉ là đối với phòng của tôi thôi...

"Đói không?"

"Đã ăn rồi."

"Thế à? Nếu đói thì nói nha, tao ra ngoài mua cho."

"Không cần đâu. Cùng nhau làm bài đi thôi." Người trước mặt không cho tôi cơ hội nói cái gì nữa. Chúng

tôi liền ngồi làm bài cùng nhau, mở nhạc cùng nghe. Cho đến khi thời gian trôi đến gần 8h tối. Thằng Too và thằng Bone cứ càu nhàu đói mãi đến nỗi muốn tát nên bọn nó tình nguyện ra ngoài mua đồ ăn cho. Vì vậy cả căn phòng liền ở trong tình trạng bầu không khí chết lặng một lần nữa.

Tôi và thằng Third thay phiên nhìn mặt nhau qua lại. Cuối cùng cũng không có ai nói gì đến nỗi tôi phải quyết tâm can đảm làm phía mở đầu.

"Thấy trong Facebook kịch sân khấu ngày hôm trước. Hài nhỉ?"

"..." Nó ngẩng mặt lên nhìn.

"Thì ảnh chụp mày đang ngồi ăn đó." Sự thật là tôi bảo admin dùng dòng chú thích đó, đã thế còn có vẻ rất hiệu quả bởi vì người like lên đến nghìn. Có cũng chỉ mình nó thôi, không có bất cứ phản ứng gì cả.

"Cũng có hài gì đâu. Cơ mà... Praew đó. Làm việc cùng nhau được à?" Cuộc đối thoại bị thay đổi một cách không đầu không đuôi. Tôi nuốt một ngụm lớn nước miếng xuống cổ trong khi tìm cách bào chữa trong đầu.

"Được chứ. Cũng không hẹn hò với nhau nữa."

"Ồ."

"Sao hả? Mày lo lắng tao à?"

"Thì lo theo cách bạn bè." Từ 'bạn bè' nó xoáy sâu vào tim đến nỗi cảm thấy đau. Giống như một có một lư��i dao vô hình lao đến đâm đi đâm lại hết lần này đến lần khác. Đây chính là cái cảm giác mà tao vẫn luôn liên tục nhắc nhở mày trong suốt thời gian qua sao?

Chúng tôi cùng ngồi làm bài tiếp một cách im lặng. Bức tường của thằng Third cao hơn rất nhiều. Lúc muốn nói cái gì tôi cũng phải suy nghĩ đi suy nghĩ lại xem nói ra được hay không. Nhưng khi lọc qua não rồi tôi cũng biết rằng không nên nói ra. Nên chỉ có thể quay mặt vào bờ tường và cũng chăm chú làm bài.

Thời gian 8h tối trôi đến thành 9h tối. Hai thằng động vật kia vẫn chưa quay trở lại, không biết trốn đi bú sữa gái ở đâu rồi. Với sự lo lắng, tôi liền quay sang hỏi một người nào đó có đói hay không.

"Third, nếu..." Nói không xong câu hay ho. Người vẫn luôn lo lắng đã ngã xuống nằm ngủ trên giường mất rồi.

Tôi r���i khỏi bàn làm việc, bước một cách rón rén đi tìm người đang ngủ. Tôi không dám to tiếng, không dám tạo ra tiếng động quấy rầy giấc ngủ của nó. Điều làm được chỉ là cúi mặt ngắm nhìn đối phương mà thôi.

"Lúc nhìn thế này mày cũng đáng yêu thật đấy." Tôi khẽ thì thầm. Chuyển ánh mắt đến nhìn đôi môi tươi mọng mím vào với nhau và hé mở ra vài lần. Nó làm tôi nhớ đến nụ hôn của chúng tôi không lâu trước đây.

Đôi mắt đượm buồn của nó đã nhắm lại. Hàng lông mi màu đen cong dài đến nỗi tôi cảm thấy ngạc nhiên. Cả lông mày, cả mũi tôi chưa từng nhận ra dù chỉ một lần. Hay là bởi vì đã quen thuộc nên chưa từng nhìn kĩ vào từng chi tiết.

Ờ. Đáng yêu thật!

Có bạn đáng yêu ở bên cạnh mà không biết, cứ lo tìm kiếm người ở đâu xa bấy lâu. Càng nghĩ tr��i tim càng không thể nhịn được di chuyển mặt lại gần hơn. Chúng tôi gần nhau nhau đến nỗi cảm nhận được nhịp thở đều đặn. Muốn...

Bỗng nhiên, cảm xúc khốn nạn lóe lên trong não. Đm. Cái triệu chứng ham muốn này nó làm sao điều trị được nhỉ? Chỉ nhìn mặt, em trai tao liền cứng đứng thẳng dậy rồi. Điều này ở với thằng Third đã lâu chưa từng bị. Đến một ngày không nghĩ đến lại thành sự thật.

Rồi bây giờ còn chỉ mặc mỗi cái boxer nữa chứ, phình đến nỗi quần nhô ra. Chỉ có thể dùng tay giữ lại và chuẩn bị tuốt ra ngoài. Nhưng người đã xui xẻo thì không thể tránh được, vì người đang ngủ không biết trời đất gì trước mặt mở mắt ra trước.

"Thằng Khai..."

"Há! Cái gì? Tao đang tập thể dục." Ngay trong giây phút đó tôi lợi dụng thời cơ nhảy người ra khỏi giường với tốc độ ánh sáng. Sau đó cúi mặt xuống rồi hít đất lên xuống để vượt qua tình trạng phân tâm.

Một lát nằm ôm sàn mẹ nó luôn.

"Bị cái đéo gì vậy? Tập thể dục gì giờ này?" Người đang từ từ chống đỡ người ngồi dậy hỏi một cách ngái ngủ. Thằng khốn nạn này nó ghẹo gan ạ. Cứ nhìn tao như đúng rồi. Lát nữa lại được thấy em trai đang phình to lên của tao đó.

"Tao tập thể hình chứ sao. Xây dựng cơ bắp."

"Chỗ tập thể hình thì chung cư mày cũng có."

"Kiểu này tiết kiệm được thời gian chứ sao. Lát nữa tao quay lại nha." Chỉ nói thế liền vội vàng đứng dậy sải bước vào nhà vệ sinh ngay lập tức. Việc giải ph��ng thế giới tươi đẹp bằng đôi tay của chúng ta có vẻ là cách dễ dàng nhất. Nhưng đừng quên rằng thằng Third ở trong phòng ngủ của tôi ạ. Điều quan trọng là nếu tuốt đến nỗi gây ra tiếng động lớn chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Điều có thể làm được là gì nhỉ?

Tôi quay sang nhìn bồn rửa mặt. Thấy rất nhiều lọ kem, lăn khử mùi và nước hoa được sắp xếp ở đó. Việc làm cho ham muốn giảm xuống đôi lúc có lẽ là việc tập trung tinh thần vào một thứ gì đó. Và ngừng nhớ đến việc quan hệ tình dục đi.

Thứ đầu tiên cầm lên là nước hoa. Tôi xoay vòng nhìn logo một cách chi tiết trước khi để lại chỗ cũ. Đúng! Cách để làm cho bản thân thoát khỏi tình trạng ham muốn là tao phải ngồi sắp xếp mấy lọ mỹ phẩm cho logo quay thẳng chính giữa từng lọ một một cách bình tĩnh. Thằng quần! Mồ hôi tuôn ra như tắm.

Thời gian cứ trôi qua không thể giúp được gì hết. Tôi liền bước đến chỗ vòi hoa sen, mở nước hết cỡ để tiếng thật to rồi đánh vần câu thần chú tiếp với năm ngón tay của mình. Đệt! Cuối cùng làm cái đéo gì cũng không hiệu quả, đã thế còn ướt hết cả người nữa chứ.

Tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh cùng với chiếc khăn tắm, làm như kiểu đi tắm. Thấy thằng Too và thằng Bone quay lại rồi nên rủ bọn nó nói chuyện cho đỡ chán. Có cũng chỉ thằng Third đó thôi, vội vội vàng vàng ra khỏi giường đi thẳng vào nhà tắm một cách lặng lẽ.

Không đến một phút đồng hồ tiếng của người ở bên trong liền vang lên ạ. Đương sự bước ra đứng làm mặt nghiêm trọng ở ngay cửa làm cho tôi và hai thằng man rợ nhìn mặt nhau một cách ngơ ngác.

"Thằng Khai."

"Có chuyện gì?" Tự tin rằng chắc chắn không để lại dấu vết gì nên tôi liền không lo lắng về chuyện này.

"Dịch của mày tung tóe đầy sàn rồi đó. Đi lau dọn đi."

Fuckkkkkkkkkkkkk!!

"Mày đi làm cái gì trong nhà vệ sinh thế, thằng Khai?" Thằng Bone hỏi tiếp như là biết rõ.

"Mày không phải lắm chuyện. Bởi vì dạo này mùa lá vàng rơi nên rơi hơi nhiều chút."

"Không phải do mày chà xát nó nhiều à?"

"Thế bọn mày định tục tĩu với nhau lâu nữa không? Mau đi dọn đi, tao đái không ra." Tiếng của thằng Third chấm dứt tất cả đề tài đó. Sau đó tôi liền bước vào nhà vệ sinh ngay lập tức.

Bình thường giữa tôi và thằng Third, chúng tôi khá cởi mở về chuyện này ạ. Nhưng không biết tại sao dạo gần đây tao lại trở thành cô gái nhỏ đang tuổi dậy thì. Cảm thấy xấu hổ mỗi lần mà nó biết được sự thật của việc tự giúp bản thân.

"Thằng Khai." Tôi dừng ở trước mặt người con trai trắng trẻo.

"Có chuyện gì?"

"Sau này lúc tự giúp bản thân nhỏ tiếng tí nha. Không tập trung được để làm bài luôn."

"V...vâng."

Fuckkkkkkkkkkkk. Fuckkkkkkkkkkk. Thằng khốn nạn giết tao luôn đi. Đm. Giết tao!!!

Hình tượng mới được điều chỉnh sụp đổ sau khi tao điên khùng tự giúp bản thân trong nhà vệ sinh. Hôm nay lại bắt đầu lại. Ăn diện tươm tất bằng cách mặc đồng phục thắt cà vạt đầy đủ. Lỡ may thằng Third nó sẽ nhìn thấy sự thay đổi này.

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở sảnh tòa nhà như bình thường. Nhưng hôm nay tôi sẽ bắt đầu thay đổi bản thân bằng cách lái xe chậm lại và thêm sự thận trọng nhiều hơn. Th��ng Third nó từng thường xuyên cằn nhằn tôi rằng thích lái xe nhanh. Bây giờ tao bắt đầu làm được rồi đó.

Ngay lúc vừa đến khoa, ba thằng bạn thân liền làm vẻ mặt kinh dị ngay lập tức.

"Mày lái từ Khao Yai đến à? Bọn tao chờ lâu rồi đấy." Khi thằng Too thấy tôi bước đến, nó liền nã đạn vào tôi ngay lập tức. (Khao Yai là một vườn quốc gia của Thái Lan)

"Hay là mới dậy?" Thằng Bone đâm thêm một nhát.

"Cũng ra ngoài như bình thường thôi. Nhưng dạo này lái Chawee chậm lại, sợ nguy hiểm." Tôi trả lời một cách bình tĩnh. Hai mắt thì nhìn đến chỗ người con trai trắng trẻo đang ngồi cùng hai thằng chó này.

"Mày lái bao nhiêu hả bạn? Muộn tận 1 tiếng đồng hồ luôn đó."

"40."

"Bố mày, Bigbike mà lái 40. Thằng trâu, mày nghĩ là mày đang ngồi trên con lười di chuyển à?" Ô hố, chửi tao té tát luôn. Đây nếu không phải bọn nó nhận lời sẽ giúp tôi tán thằng Third, tao đã đi đến tát cho bay sọ từ lâu rồi.

"Được rồi. Dù sao thằng Khai nó cũng đến rồi, chúng ta nhanh lên phòng đi thôi." Còn tốt là thằng Third giúp chuyển chủ để kịp, tôi mới không bị xỉa xói nhiều như đã nghĩ.

Hôm nay chúng tôi học ở giảng đường. Khu vực sau cùng 'Băng man rợ' thường xí trước bởi vì không thích ở phía trước. Cho dù giáo viên có thể nhìn thấy một cách rõ ràng nhất đi chăng nữa. Tôi cầm đầu đi trước, thả người xuống ngồi vào một chiếc bàn học. Khi thấy thân hình mỏng manh của thằng Third bước đến theo liền nhẹ nhõm, nghĩ rằng dù thế nào chúng tôi vẫn ngồi dính lấy nhau như cũ. Nhưng không đâu...

Mẹ nó, nó lại nhiều chuyện bước như bay đến ngồi chỗ bàn cách tôi tận hai cái ở đầu kia!

Thằng Bone và thằng Too nhìn thấy liền chỉ mỉm cười với tôi trước khi thả người xuống ngồi bên cạnh mà không nói gì cả. Chúng tôi cứ học liên tục. Thay vì tâm trí của tôi được đặt ở trên màn hình máy chiếu, bây giờ nó lại phiêu dạt đến chỗ một người nào đó.

"Thằng Too, mượn bút xóa chút." Sau tiếng thằng Third, tôi vội vàng mở túi đựng bút chì rồi cầm bút xóa gửi đến cho đương sự ngay lập tức.

"Đây, đây. Tao có."

"Ờ, cảm ơn."

Năm phút tiếp theo...

"Thằng Too, slide trước giáo viên nói gì thế? Chỗ dòng thứ hai ấy."

"Tao ghi. Lấy của tao mà xem." Tôi không chậm trễ ném quyển ghi chép cho đối phương ngay lập tức. Nó nhìn mặt tao một cách tràn đầy nghi ngờ nhưng cũng không nói gì. Chờ đến khi giáo viên dạy xong, thằng Bone ngồi im lặng xem xét tình hình nãy giờ liền lên tiếng hỏi tôi.

"Thằng Khai, ngày mai có Thursday Theater. Đi xem cùng nhau không?"

"Không đi đâu. Chán." Thursday Theater là hoạt động mà dân phim tổ chức vào mỗi thứ năm hàng tuần. Để cho sinh viên tất cả các khoa trong trường đến xem và bình luận phim cùng nhau theo phong cách dân phim. Mà tôi đã xem đến nỗi nhàm cả mắt rồi.

Khi thấy tôi từ chối nó liền quay sang hỏi người ngồi bên cạnh như thằng Too ngay lập tức.

"Mày, ngày mai đi xem bình luận phim cùng nhau."

"Ừm... đi đi. Nghe tin rằng họ sẽ mở buổi đấu giá đĩa phim nữa để kiếm tiền vào khoa làm kịch sân khấu."

"Thế mày thì sao, Third? Đi không?" Từ đang thu dọn túi, tôi vội vã quay sang lập tức đến nỗi cổ s���p trật khớp.

"Phim gì thế?"

"Lost in translation."

"Đi, đi."

"Hới, tao đi với. Gì thế, không rủ nhau gì cả. Bọn mày thật là!" Tôi thốt lên đột ngột sau khi nghe được thằng Third sẽ đi. Tao ghét bản thân chết đi được vì tự mâu thuẫn được đến mức này. Bạn bè nó cũng lắc đầu chán ngán luôn đó ạ. Nhưng tao không quan tâm đâu. Tôi chấp nhận thay đổi tất cả mọi thứ vì thằng Third. Và tôi cũng sẽ làm tất cả mọi cách để lấy lại được nó.

Vì vậy, buổi tối tôi liền để cho thằng Bone đi chuyển những bộ phim cũ ở trong hộp ra tham gia hoạt động đấu giá. Mỗi ngày thứ năm, khoảng 2h chiều là thời gian rảnh rỗi của dân phim năm ba. Sau khi học xong tôi tìm thằng Third trước phòng chiếu phim một lúc lâu bởi vì nó tách người ra sau khi hết tiết. Nhưng đương sự vẫn không xuất hiện.

"Thằng chết tiệt Khai, vào chờ ở bên trong cũng được." Thằng Too huých huých vào vai tôi.

"Nó đi đâu thế?"

"Tìm P'Shayne, nói chuyện vở kịch."

"Tại sao nó nói với mày mà không nói với tao?"

"Thế mày đã làm gì với nó hả? Nó chắc không muốn ở gần với mày đâu."

"Thì đang cố gắng sửa chữa đây."

"Làm cho được đầu xuôi đuôi lọt nhá mày. Đó kìa. Nó đến rồi." Thằng bạn thân chu môi về phía thân hình mỏng manh đang lặng lẽ bước đến. Tôi vẫy tay qua lại gọi nó. Một lát sau thằng Third cũng đi đến.

"Không vào xem trước à?"

"Chờ mày đó. Tao mua đồ ăn vặt đến cho mày nữa. Phòng khi xem rồi thấy đói." Tôi đưa túi nilon cho người trước mặt. Còn nó thì nhận lấy một cách ngơ ngác trước khi đi vào bên trong.

Ngay khi thằng Third thả người xuống ngồi trên ghế, tôi liền vội vàng bước theo đến ngồi bên cạnh một cách không chậm trễ. Nhưng không đến một phút sau, người ngồi ở bên cạnh liền di chuyển người ngồi cách ra hai vị trí nữa. Làm cho tao hoang mang vãi luôn ạ.

"Điều hòa nhỏ nước, mày ngồi chỗ đó đi."

Ô hố! Giống như bị phanh lại một cách mạnh mẽ đến nỗi mặt sắp rớt. Cuối cùng cũng không thể làm gì được ạ. Ngoại trừ ngồi nhìn thằng bạn thân và suy nghĩ không thành thực một cách im lặng mà thôi.

Thằng Third là người mà khi xem phim rất chăm chú. Nó không động vào đồ ăn vặt và nước mà tôi mua cho dù chỉ một chút. Không lâu sau người mới đến cũng liên tục nối đuôi nhau bước vào phòng chiếu phim nhiều hơn. Và thật xui xẻo khi người mới nhiều chuyện đến ngồi chắn giữa tôi và thằng Third.

"Hới, P'Third. Hôm nay cũng đến xem phim à?" Thằng Toy năm hai. Tưng tửng khắp nơi quá đó, cái thằng chết tiệt này.

"Nghe người ta nói là có đấu giá đĩa phim nữa nên cũng muốn giúp kiếm tiền vào khoa."

"Được đó. Em cũng đem đến nữa. Vãiiiiiiiiiiiii. Đem đồ ăn vặt đến ăn nữa à?"

"Ừm."

"Xin ăn với."

Thằng Toy. Thằng mặt dàyyyyyyyy. Third, đó là đồ ăn vặt của tao. Đừng đưa cho ai! Tôi chỉ có thể liếc xéo hai người một cách bất mãn. Trong lòng chỉ có thể cầu nguyện rằng nó sẽ không làm như thế.

"Ừ, cầm lấy đi." Đm!

Đấm nhau với tao đi, bạn thân. Đưa một cái thôi không đủ, nó đưa luôn cả túi.

Tôi chỉ có thể cất giữ sự khó chịu một mình cho đến khi hết phim. Tiền bối năm bốn làm nhiệm vụ MC của hoạt động bước lên sân khấu trước khi tiến hành hoạt động tiếp theo.

"Được rồi à, tất cả các sinh viên. Như mọi người đã biết rằng hôm nay sẽ có buổi đấu giá đĩa phim cùng nhau để kiếm tiền đóng góp vào dự án kịch sân khấu Nghệ thuật Truyền thông hàng năm. Và để không lãng phí thời gian. Bắt đầu từ đĩa đầu tiên luôn đi ạ."

Hình ảnh được chiếu lên màn hình là một đĩa phim cũ được đưa lên show trên máy chiếu.

"Happy Together của N'Bu năm nhất khoa Khoa học Xã hội. Giá khởi điểm 10 bath. Bắt đầu đấu giá." Buổi đấu giá cứ tiến hành liên tục cho đến khi một đĩa phim được chiếu lên màn hình đến nỗi xuất hiện tiếng hú hét đông đúc.

"Đây là của khun Khai năm ba. Chính là dân phim của chúng ta."

"..."

"Là đĩa phim AV chính hãng từ Nhật Bản SuperXX104. Bìa ngoài là hình Yui mặc áo lót mà cũng không phải áo lót. Ai là fan N'Yui phải triển ngay đi ạ. Giá khởi điểm 0.99 bath. Bắt đầu đấu giá."

Hốiiiiiiiiiiiiiii, thằng khốn nạn!

Tôi đây vội vàng lao đến táng xương chẩm của thằng Bone ngay lập tức. Bố mày chết. Ai bày ai dạy đem phim heo của tao ra đấu giá thế. Tôi thật sự không nên tin tưởng để cho nó chọn.

"Mày không thể đánh tao được, thằng Khai. Chính mày là người nói rằng cho tao xử lý mấy đĩa phim cũ."

"Ý tao là phim bình thường, không phải hàng 18+. Thằng quần."

"Thôi mà. Đây là tao đang giúp mày đó. Dù sao mày cũng bỏ tính lăng nhăng rồi thì giúp bỏ 'ăn' mấy cái gì như thế này cũng tốt."

"Mày không cần phải nói hay ho." Bởi vì bây giờ mặt thằng Third đã biến sắc rồi.

Ánh mắt mà nó nhìn tôi thay đổi. Chỉ còn lại sự thương hại thông cảm. Ốiiiiiiiiiiiiii. Tao sẽ điên chết mất. Khi định mở miệng bào chữa thì nó liền vội vàng quay đầu trốn đi nhìn lên sân khấu như thế.

"269."

"Ô hố, bây giờ là 269 rồi. Còn ai nữa không?"

"300."

"300 rồi ạ."

Cái giá này thì tải xuống xem ở nhà có hay hơn không? Cái này có được từ một web lậu 18+, mua sỉ 10 đĩa giá chỉ 199 bath thôi. Đây thì tăng lên một cách bất ngờ, không biết rằng muốn giúp khoa hay là thấy ngực em ấy to đây.

"Rồi cũng kết thúc. Đĩa của N'Yui bán được với giá 300 bath và 25 stang ạ. Lát nữa liên hệ nhận đĩa bên cạnh sân khấu luôn nha. Còn cái này lại là cả bộ 10 đĩa phim AV từ N'Khai nữa ạ. Bộ sưu tập này toàn mấy ngôi sao cực kỳ xinh đẹp thôi. Nhìn một lần có hứng cả đêm. Giá khởi điểm 19 bath ạ. Ai quan tâm thì giơ tay liền." Thằng khốn nạnnnnnnnnnnn.

Nghe xong thấy mệt tim. Không biết sẽ giấu mặt vào cái ngóc ngách nào được. Đây là mày chuyển cả động của tao luôn rồi đúng không thằng Bone? Rồi nhìn sinh viên khoa khác đi ạ. Đều nhao nhác đảo mắt nhìn quanh để tìm mỗi mình tao. Mày tìm để xem vẻ đẹp trai của tao à? Đmmmmmm. Chỉ có thể ngồi chửi bạn bè khốn nạn cho đến khi bộ đĩa đó bị bán.

"Và đây là đĩa cuối cùng của N'Khai ạ. Mày đưa đến nhiều thật đó. Bộ phim này tên là 'Circle of friends'. Giá khởi điểm 5 bath ạ. Bắt đầu đấu giá."

Tất cả mọi phần trên mặt tôi tê dại. Sau khi thấy một đĩa phim xuất hiện trong tầm mắt. Cho dù đã cố gắng chớp mắt rất nhiều lần tôi vẫn nhìn thấy như cũ.

Đây là quà sinh nhật mà thằng Third mua cho tôi hồi năm nhất. Và tôi vẫn luôn cất giữ cho đến ngày hôm nay. Nó bị đưa lên đấu giá trong khi tôi không hề hay biết gì. Và có thằng Bone cũng không biết cái đéo gì gây ra thảm họa cho tôi.

"Thằng Third, tao không định bán đâu." Tôi vội vàng nói với người ngồi bên cạnh. Vẻ mặt nó lúng túng nhưng vẫn trả lời cùng với nụ cười.

"Không sao. Nó lâu rồi. Cứ bán đi."

"Không phải như vậy đâu. Là thằng Bone..."

"299 bath lần thứ hai." Tiếng của P' MC chen vào trong thính giác. Giây phút đó vẫn chưa kịp bào chữa cái gì ngoại trừ giơ tay lên và nói to tiếng trở lại.

"500 ạ."

"N'Khai tự mua phim của mình ạ. Còn ai nữa không?"

"599 bath." Rồi một người nào đó lại chen vào nữa. Tao không chịu đâu. Đĩa phim này phải trở lại chỗ tôi bằng được.

"599.89. Lát nữa chuyển vào ngân hàng cho luôn!"

"Còn ai ra nhiều hơn thế này không ạ? Vậy 599.89 lần thứ nhất. 599.89 lần thứ hai. 599.89 lần thứ ba. Kết thúc đấu giá. Thằng N'Khai đem đĩa của mày về đi."

Tôi vội vàng chạy thở hổn hển đi đến trước sân khấu để nhận lại đĩa phim đó. Hức, nước mắt tao muốn tuôn rơi. Đắt hơn mua trực tiếp nữa. Đm. Nhưng nó không phải vấn đề quan trọng. Nó quan trọng ở chỗ người tặng đang có cảm giác gì đây.

Thằng Third vẫn đang ngồi bình tĩnh không ư hử gì. Bản thân tôi cũng bồn chồn trong lòng nhưng không thể bào chữa gì. Chỉ có thể ngồi xuống một cách im lặng chờ xem đĩa phim tiếp theo xuất hiện trên màn hình.

"Bộ phim tiếp theo là 'Flipped' của N'Third dân phim năm ba. Giá khởi điểm 10 bath. Bắt đầu đấu giá được rồi ạ."

"Thằng Third..." Đó là câu nói được nói sau khi thấy đĩa phim mà bản thân mua cho nó năm ngoái chuẩn bị bị đấu giá. Trái tim người xem đang vỡ vụn. Nó nói rằng yêu bộ phim này lắm. Đồng thời nó cũng đã hứa tốt với tôi rằng sẽ cất giữ một cách tốt nhất có thể.

"Tao thấy nó cũ rồi nên muốn đem đến đấu giá."

"Nhưng mày không nhớ được là tao mua cho à?"

"Mày cũng không để tâm sẵn rồi mà. Hơn nữa mày cũng không thích xem bộ phim này nữa. Được rồi. Giúp khoa." Nhưng mày lại không giúp gì tao...

Mẹ nó, thằng Third làm tổn thương tôi một cách đau xót. Nhưng chỉ thế này chắc cũng chưa bằng một nửa những gì mà nó gặp phải suốt hai năm qua. Tôi bằng lòng bù đắp lại tất cả mọi thứ. Bên cạnh đó, tôi sẽ cũng không chịu buông nó đi.

Hôm nay nó đang tách tôi ra khỏi cuộc sống. Đối lập với tôi đang liên tục kéo nó quay trở lại cuộc sống một cách chậm rãi. Gieo gió gặt bão hóa ra là như thế này à?

"Bây giờ 200 ạ. Còn ai ra nữa không?"

"Một nghìn!!" Tôi hét lên to tiếng đến nỗi người phía trước phải quay lại nhìn một mắt.

"Thằng N'Khai, mày giàu từ việc bán phim heo phải không? Thôi được, còn ai ra nhiều hơn thế này nữa không ạ?" Đàn anh im lặng mất một lúc, tôi gõ bàn qua lại với sự hồi hộp. "Một nghìn bath lần thứ nhất. Một nghìn bath lần thứ hai..."

"Một nghìn năm trăm ạ."

Thằng chết tiệt Too. Thằng khốnnnnnnnnnnn.

Ngay khi thằng bạn thân bủn xỉn như thằng Too giơ tay lên. Máu của tôi dồn lên mặt ngay lập tức. Thằng trâu này gửi đến một nụ cười như là không cố tình. Nhưng tôi biết rằng nó đang cố tình chọc ghẹo tôi ạ.

"Còn ai ra nhiều hơn thế không ạ?"

"Hai nghìn!" Phá sản rồi. Đm. Tháng này tao phải ăn mì tôm. Cầu đừng giơ tay lên chọc tao nữa. Bởi vì cho dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng phải mua đĩa phim này lại cho bằng được.

Và coi như may mắn cho tôi khi thằng bạn thông cảm không giơ tay thêm nữa. Giá kết thúc đấu giá của đĩa phim 499 bath ngày trước liền tăng vọt lên thành hai nghìn bath ngày hôm nay. Cuộc sống của tao... hấp hối vô cùng.

Sau khi sở hữu được đĩa phim. Hoạt động đấu giá tiếp tục cho đến hết. Thằng

Bone và thằng Too ra ngoài trước, tôi liền có cơ hội được ở một mình cùng với thằng Third.

"Được lại đĩa phim rồi."

"Ừm."

"Bây giờ không còn tiền nữa rồi. Hôm nay xin đi ăn cơm tối cùng mày nha."

"Tao sẽ ra ngoài bàn việc với P'Yongyee tiếp."

"Thế à? Vậy ngày mai rảnh không?"

"Không rảnh đâu. Hẹn với P'Shayne." Tôi làm vẻ mặt thất vọng. Nhưng một cái tay lại moi vào trong túi quần, cầm điện thoại lên nhấn số của người vừa được nhắc đến. Chờ không lâu đương sự liền nghe máy.

"P'Shayne à? Ngày mai có hẹn gì với thằng Third thế? Thế à? Ồ... hiểu rồi. Ok ạ... Vâng." Nói xong liền cúp máy ngay lập tức. Người bên cạnh liền dừng chân nhìn mặt tôi một cách bình tĩnh.

"Gọi cho P'Shayne làm gì?"

"Thì thấy mày nói có hẹn. P' ấy nói rồi là không có."

"..."

"Aw, rảnh mà!"

"Đm."

"Vậy ngày mai đi ăn cơm ở chung cư mày nha. Còn đĩa phim này thì giữ lại đi." Tôi nhét CD phim 'Flipped' vào tay của người con trai trắng trẻo trước khi nói vào tai một lần nữa. "Giữ lại đổi quà năm mới với tao cũng được. Nhưng đừng vứt đó."

"Không định vứt. Chỉ muốn người khác cũng được xem."

"Thì cứ để bọn nó tự đi tìm đi."

"Phiền mày quá. Muốn đi đâu thì đi đi. Tao về đây."

"Sao nói đi bàn việc với P'Yongyee? Nói dối tao à?"

"Ốiiiiiiiiiiiiiiiii. Phiền quá thằng quần. Tao sẽ không nói chuyện với mày nữa!"

"Nổi giận gì mà đáng yêu."

"Thằng quần."

"Nổi giận. Nổi giận. Nổi giận."

Kể từ khi học được chấp nhận cảm xúc sâu thẳm của bản thân, thằng Third liền trở thành sinh vật đáng để trêu chọc trong ánh mắt của tôi luôn rồi.

Tôi quay trở lại phòng. Tắm rửa, mặc quần áo xong xuôi liền nhảy lên giường chơi điện thoại. Bình thường thường đưa gái đi hú hí ở bên ngoài. Dạo này, cuộc sống ngừng bận rộn nên có thời gian rảnh rất nhiềuuuuuuuu.

Mà nói luôn rằng vui vẻ hân hoan lắm. Bởi vì nó làm cho tôi có thời gian nói chuyện với một người nào đó.

Đã bao lâu rồi chúng ta chưa line nói chuyện với nhau...

K.Khunpol

Third.

Trôi qua năm phút. Hiện Read nhưng không có s��� đáp lại.

K.Khunpol

Mày đang làm gì?

Thằng Third.

Vẫn như cũ ạ. Đọc nhưng không chịu trả lời. Suy sụp đến nỗi muốn che mặt khóc lóc. Từ khi sinh ra đến giờ tôi chưa từng theo đuổi tán tỉnh ai đến mức này đâu đó. Phần lớn nhắn đi người ta liền thả mồi lại, gửi hình ngực đến kiểu gì cũng có. Nhưng đây...

Không có dấu hiệu chấp nhận gì từ tình yêu mà ngài gọi.

K.Khunpol

Mày giận gì tao à?

Xin lỗi nha.

Đọc rồi lần này vẫn không chịu trả lời nữa. Mất hết động lực tinh thần. Chán nản và tuyệt vọng. Nếu nhổ nanh nhổ vuốt hết rồi thì tôi cũng chỉ là một thằng con trai cặn bã mà thôi. Nhưng tao không chịu thua đâu nha. Lần này phải kêu gọi sự chú ý nhiều hơn trước.

K.Khunpol

Tại

sao

lại

không

chịu

trả

lời

tao

hả

cục

cưng?

Third có nghĩa là ba

Nhắn đến làm đéo gì nhiều thế?

Người khác chuẩn bị ngủ.

K.Khunpol

Thế à. Vậy...

Mơ về tao nữa nha.

Cuộc sống... cảm giác bản thân giống cô gái nhỏ tuổi dậy thì. Chỉ đánh câu 'Mơ về tao' gửi lại, tôi liền cảm thấy được bản thân xấu hổ đến nỗi quắn quéo cả người như thế nào. Đệt! Đây giống như lần đầu tiên yêu của cậu trai Khunpol luôn. Thấy thông báo Read xuất hiện ở trước mặt, chỉ có thể háo hức chờ đợi xem đối phương sẽ trả lời cái gì.

Và trong giây phút đó...

Third có nghĩa là ba

olo

(Biểu tượng này nhìn giống cái gì thì chắc ai cũng biết nhỉ)

Ốiiiiiiiiiiiiiii, hạnh phúc quá. Không biết tại sao. Chỉ thằng Third gửi biểu tượng đến, tâm trí người chờ đợi liền tràn đầy lên một cách không thể ngăn cản được. Liền vội vàng gửi nhãn dán lại một cách nhanh chóng.

K.Khunpol

(≧0≦)

Tình yêu... chưa từng có cảm giác với bất cứ ai nhiều như thế này trước đây. Hạnh phúc vãi. Ô hố. Nằm nghiêng một bên kẹp chặt cái gối luôn rồi.

Mơ thấy tao. Mơ thấy chân giữa.

Let's go, cục cưng!

"Sắp trưa rồi, đói. Sắp trưa rồi."

"Càu nhàu đéo gì mày? Phiền."

"Còn hai phút nữa. Bụng tao bắt đầu dính vào người rồi. Nếu giảng viên không chịu thả thì tao đi xuống trước nha."

"Thằng nghiệp chướng. Mày mẹ nó không có tí kiên nhẫn nào cả đó thằng Khai."

Muốn chửi gì tao thì cứ mời bọn mày tự nhiên đi ạ, bởi vì tao không quan tâm. Bây giờ chỉ có thể ngồi bồn chồn thấp thỏm mà mông gần như không dính vào ghế. Chờ giáo viên chuyển slide từng cái từng cái một trên màn hình máy chiếu. Mẹ nó, người này còn đúng giờ nữa chứ. Chưa đến 12h trưa là chưa ngừng dạy.

"Sinh viên, hôm nay thầy xin cho ra trễ một tí nha. Muốn dạy cho hết slide."

"Vâng."

Khônggggggggg. Chỉ có mỗi mình tao không muốn như vậy. Quyển ghi chép còn có mỗi một trang. Bốn slide đầy ắp hình ảnh mà không có một chữ gì có nghĩa là như thế nào? Có nghĩa là chúng tôi còn phải chép dài dài. Đã thế ngày hôm nay tôi còn vội vàng quá đến nỗi quên tìm đồ ăn nhét vào trong ba lô nữa.

"Tao xin phép ra ngoài trước được không nhỉ?" Tôi hỏi thằng Bone một cách bồn chồn.

"Nếu mày ra ngoài, tiết này mày sẽ bị đánh dấu là không tham gia tiết học luôn đó. Ngồi tiếp chút nữa thôi."

"Chút bố mày đó."

"Hey, Third. Mày có đem đồ ăn theo trong ba lô không? Mẹ nó, thằng Khai càu nhàu liên tục nãy giờ luôn rồi." Chủ nhân của cái tên đang cắm đầu cắm cổ học quay sang nhìn người hỏi như thằng Too. Trước đây lúc nào tôi đói, thằng Third luôn thích đem đồ ăn vặt đến cho. Đây cũng là một lý do khác khiến tôi mắc phải thói quen không thích tự đem cái gì đến. Hy vọng sẽ được ăn từ mỗi mình nó.

"Không chắc nha. Xem đã." Nói xong liền không chậm trễ luồn tay vào trong ba lô rồi đưa một thứ cho thằng Too, chuyển tiếp sang thằng Bone, trước khi đến tay tôi trong thời gian không đến vài giây.

Nước mắt muốn chảy. Còn đem cơm nắm Nhật Bản đến nữa.

Tôi biết là thằng Third lo lắng cho tôi mà. Nhưng không dám nói ra bởi vì sợ nó sẽ ngại. Nên chỉ có thể cúi mặt ăn lén một cách lặng lẽ để không bị giáo viên phát hiện. Ngay khi vừa cắn vào miếng đầu tiên, cảm giác sai sai lan rộng khắp miệng ngay lập tức.

"Cơm nắm hãng đéo gì thế? Tại sao cơm nó lại nhão nhão chứ?" Tôi vừa ăn vừa cằn nhằn. Nhưng cũng không nghĩ dừng bởi vì có thực mới vực được đạo mà. Vì vậy, câu thứ hai và thứ ba liền theo sát nhau.

"Cơm Nhật Bản là thế đấy. Nó sẽ hơi dính một chút."

"Thế à."

Tao vẫn nín thở ăn tiếp đến hết đó ạ. Cho dù mùi vị thì đến chó cũng không thèm ăn đi chăng nữa. Nhưng lúc ăn đến chỉ còn có mỗi vỏ nilon ở trên tay nữa thôi, mặt tao liền tê cứng ngay lập tức.

"Third, mày mua từ khi nào?"

"Không nhớ nữa. Bỏ trong ba lô cả tuần rồi."

Fuck!

"Thằng quần, hết hạn!" Tiếng chửi thề vang dội khắp phòng. Giảng viên già liền quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt dữ tợn. Tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi giảng viên rối rít. Còn thằng Third th�� đưa ra lời biện hộ mặc dù ánh mắt không hề nhìn vào tôi.

"Xin lỗi. Không biết rằng hết hạn rồi."

Miệng nói quan trọng nhưng hành động thì lại ngược lại. Giống như thằng Third cố gắng duy trì mối quan hệ của chúng tôi nhưng tôi lại cảm nhận được rằng những cố gắng đó là miễn cưỡng. Bởi vì chúng tôi bắt đầu càng ngày càng cách xa nhau hơn.

Tôi càng tiến lại gần bao nhiêu, nó cũng sẽ lui lại xa bấy nhiêu.

Cảm thấy tồi tệ. Nhưng cũng đúng, tôi có thể than vãn gì được cơ chứ. Ờ! Tất cả đều là do tự bản thân tao cả cố ý lẫn vô tình làm trong suốt thời gian qua mà.

Giờ nghỉ trưa chúng tôi đi xuống nhà ăn của khoa. Người đã ăn mất một cái cơm nắm hết hạn như tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm. Chỉ có thể cầu nguyện rằng buổi chiều tao sẽ không phải đấu tranh v��i cơn đau bụng trong tiết học nữa. Bốn người chúng tôi tách ra đi mua cơm ở quán quen của bản thân. Sau đó đi đến tụ tập với nhau lần nữa cùng với đồ ăn đầy đĩa.

Và điều đặc biệt hơn thế... là tôi đã mua nước lọc cho thằng Third nữa ạ. Nhưng không dám đưa một cách thẳng thừng, bởi vì sợ rằng nó sẽ không nhận nên thay vào đó chỉ có thể đẩy chai nước đến gần chỗ tay của nó.

Không biết rằng cái sự mặt dày mày dạn mà tôi đã từng có trong suốt thời gian qua biến đi đâu mất. Lúc nhận ra thì tôi đã không còn đủ sự can đảm để tán ai như trước đây nữa rồi. Cứ phải nghĩ đi nghĩ lại luẩn quẩn mãi như vậy đến nỗi gây phiền muộn cho chính bản thân mình.

"Cơm quán này ngon không thế? Xin thử một chút." Tôi ra vẻ sẽ đâm nĩa lên miếng thịt lợn của người bên cạnh. Nhưng thằng Third nhanh hơn thế, nó vội vàng di chuyển cái đĩa né đi ngay lập tức.

"Tự mua đi chứ."

"Chỉ thử."

"Không được."

"Giữ làm gì? Chỉ là thịt lợn."

"Tao giữ tất cả mọi thứ đó. Muốn ăn thì tự đi mà mua." Thằng Bone ngồi ở phía đối diện đá chân tôi qua lại. Trong lòng nó chắc đang chửi bới cách tiếp cận nhìn có vẻ quá mức thiểu năng của tôi. Nhìn tao vẫn chưa đủ tự nhiên à? Tôi suy nghĩ trong lòng một lúc. Sau đó thân hình mỏng manh của thằng bạn thân đứng thẳng dậy như là định đi đâu đó.

"Thằng Third." Và tôi cũng không nhịn được phải giữ đương sự lại.

"Cái gì?" Nó hỏi với vẻ mặt ngơ ngác. Cực kì đáng yêu luôn thằng quần.

"Định đi đâu?"

"Mua nước."

"Nhưng đây là nước của mày." Nói rồi liền chỉ ngón tay vào chai nước mà tôi cố tình mua cho đối phương ngay từ đầu.

"Tao có tiền."

"Không, nhưng tao mua giùm rồi mà."

"Đúng lúc tao muốn uống trà chanh." Nói xong liền bước như bay lẫn vào đám đông trong nhà ăn. Làm cho tôi và hai thằng man rợ nhìn mặt nhau một cách tuyệt vọng.

"Hết rồi thằng Khai. Mày dùng hết quyền đồng cảm từ nó mất rồi." Thằng Too vừa nói vừa lắc đầu, ngồi đảo cơm trong đĩa qua lại với biểu cảm nhận mệnh.

"Làm sao được hả mày?"

"Thế có định rút lui không?"

"Không!"

"Tao nghĩ đôi khi mày đã tự hỏi bản thân quá nhanh. Thật ra thì mày có lẽ không muốn mất nó bởi vì từ 'bạn bè' cũng nên. Thử suy nghĩ lại không?"

"Tao suy nghĩ rồi. Nghĩ đến nỗi đầu sắp nứt. Và tao chắc không thể chịu đựng được khi nó trốn đi quen biết với người khác. Nói đến chuyện này cũng tốt. Thằng Too, mày đi điều tra giùm tao chút, xem thử thằng Third nó đang nói chuyện với những ai." Dạo gần đây mỗi người chúng tôi đều tách ra làm phần việc quan trọng của kịch sân khấu. Thằng Third liền bắt đầu tách mình tham gia vào những nhóm khác nhiều hơn. Điều quan trọng là nó thường xuyên đi với lão P'Shayne năm bốn.

Rồi lão P'Shayne này chính là thủ phạm. Bạn lão có cả nhóm toàn tổng hợp những người giỏi ăn nói đã thế còn thông minh hơn tao hết. Tôi sợ rằng sau này biết được đã là lúc thằng Third trốn đi tham gia vào băng đó mất rồi. Thấp thỏm chết đi được.

"Điều tra như thế nào? Tao không thích soi mói chuyện riêng tư của bạn bè."

"Thế àaaaa? Suốt thời gian qua chắc mày không hề xoi mói chút nào cả nhỉ."

"Nó nói ra tao mới biết."

"Tóm lại là sẽ không giúp. Vậy tình bạn của chúng ta thì sao?"

"Thố, thằng Khai. Thằng trâu. Lúc nào cũng dùng cách này uy hiếp tao."

"Rồi làm không?"

"Ờ! Lát nữa tao lừa xem trong điện thoại nó cho, xong chưa?"

"Buổi tối không rảnh. Có buổi tập kịch." Tao vội vàng chuyển chủ đề gần như ngay lập tức khi thân hình mỏng manh bước lại gần. Thằng Third đặt trà chanh trong tay lên trên bàn trước khi chen người vào ngồi xuống vị trí cũ để ăn cơm mà không nói năng gì.

"Thằng Third, học xong rồi có đi đến phòng tập cùng nhau luôn không?" Tôi đưa ra chủ đề mới. Tính toán rủ rê người đang ngồi một cách im lặng nói chuyện vu vơ cùng nhau. Dạo sau này nó nói ít lại và cũng không còn vui tươi giống như trước đây nữa.

"Được đó. Tao có hẹn với P'Shayne nữa."

"Một câu P'Shayne. Hai câu cũng P'Shayne. Bọn mày có phải là bồ của nhau không đấy?"

"Lát nữa vợ lão đến lôi mày ra tát bây giờ." Chết mẹ. Cuối cùng thằng Third lại nổi giận. Chuyện là tao cũng rất không thích để cho nó ở cùng lão có được không? Không phải lo về P'Shayne nha. Tao lo về bạn bè của anh ấy thì đúng hơn.

"Thế..."

"Tao cho mày cơ hội hỏi cho xong. Người khác đang ăn cơm. Lèo nhèo lắm thế."

"Hôm nay tao đi ăn cơm ở phòng mày được đúng không?"

"..."

"Trả lời tao trước."

"Ừm. Câu hỏi tiếp theo."

"Ngày mai rảnh không? Đi ăn shabu cùng nhau."

"Không nha."

"Đi đâu?"

"Nhiều chỗ. Xong chưa?"

"Những chỗ nào?"

"Rồi tại sao mày lại hỏi tao không ngừng thế hả? Bình thường cũng tách ra thân ai nấy lo không phải sao? Gái của mày thì sao? Còn cả bồ nhí nữa. Sao không đi chơi với người ta? Cứ dính theo tao làm gì?" Câu nói dài dòng được thốt ra từ miệng của người bên cạnh cùng với nhịp thở hổn hển đó làm cho hai thằng bạn còn lại của tôi nhìn mặt nhau một cách ngơ ngác.

Tôi liền quay sang nhìn vào mắt chủ nhân của câu nói. Không biết rằng thằng Third sẽ hiểu ý nghĩa của những từ này như thế nào. Nhưng dù sao tôi cũng muốn nói ra sự quyết tâm của bản thân.

"Chuyện hỏi không ngừng là bởi vì muốn biết. Chuyện không tách đi đâu cả là bởi vì không còn ai nữa. Gái cũng không có. Bồ nhí cũng bỏ hết."

"..."

"Nên tao mới rất rảnh đến dính theo mày."

"..."

"Vì rất quan trọng với tao nên chỉ chọn mỗi mình mày."

Trong một tuần, tất cả mọi diễn viên phải đến tập diễn xuất cùng nhau ít nhất ba đến bốn ngày dựa theo lịch trình mà các tiền bối năm bốn sắp xếp. Tôi cùng thằng Third hai người bước vào phòng tập. Bởi vì thằng Too phải đi thu thập hình ảnh nhận quyên góp ở chợ sinh viên. Còn thằng Bone tách ra đi cùng với tiền bối giám sát âm thanh.

Trước khi bắt đầu bài học diễn xuất, chúng tôi sẽ có phần khởi động trước, cả tập thể dục và ngồi thiền. Các huấn luyện viên ra lệnh cho chúng tôi ngồi thành vòng tròn. Phân phát mỗi người năm tờ giấy cùng với bút chì thường và nhiều bút chì màu đa dạng để lựa chọn.

"Mọi người, đây là hoạt động giúp chúng ta biết được quan điểm và thái độ của diễn viên trước khi bắt đầu tập luyện. Bằng cách P' sẽ cho tất cả mọi người vẽ tranh từ những gì mà P' nói. Như nếu P' nói là gấu, N' không nhất thiết phải vẽ gấu, đó có thể là một thằng béo trong suy nghĩ của N'. Đây chỉ là một ví dụ minh họa thôi nha. Chỉ cần vẽ thứ mà chúng ta muốn truyền đạt từ những từ ngữ đó. Đã hiểu chưa?"

Mọi người gật đầu một cách đồng đều. Nhưng dù sao thì tôi cũng không nhịn được quay lại nhìn người đang ngồi xếp bằng cùng với team viết kịch bản ở phía sau. Thằng Third không quan tâm đến nhóm của tôi mấy. Nói thật thì đây không phải là nhiệm vụ mà nó phải quan tâm cơ mà, nhưng tao đang hi vọng cái gì thế?

"Từ đầu tiên luôn nha. Từ 'nhà' ạ."

Phải nói luôn rằng việc vẽ hình thì đừng có giây vào tao. Bởi vì đây được tính là môn khoa học kém phát triển nhất trong đầu tôi rồi. Đ��� đến tính toán hay làm những thứ khác còn có thể miễn cưỡng được. Có nghệ thuật ở trong đầu thật đó nhưng ngay khi định vẽ vời một cái là não tôi liền trống rỗng ngay lập tức.

Vì vậy, nhà trong suy nghĩ của tôi liền chỉ là...

Chaw hay là Chawee mà thôi.

"Khai..." Pink, người nhận nhiệm vụ là nữ chính của vở kịch gọi tên tôi.

"Hửm?"

"Nhà của Khai là con bọ ngựa à? Đáng yêu thật." Hối, tao muốn đập đầu xuống sàn. Bigbike của tao biến thân thành bọ ngựa luôn cơ à? Thế có cần phải tô màu xanh lá cây vào luôn không để nhanh nhanh đưa đi leo lên cây?

Đây nếu không vướng cái là đẹp nhá, bố mày đã chửi lại cho ê mặt luôn rồi. Nhưng với tư cách là một playboy vừa mới dừng bản thân, tôi chỉ có thể nói rằng...

"Cảm ơn nha."

"Các em, vẽ và tô màu xong rồi thì cầm tờ giấy trắng mới lên đi ạ. Từ tiếp theo mà P' sẽ nói chính là... 'ngôi sao' ạ." Não của tôi trống rỗng ngay lập tức. Bởi vì nếu vẽ sao năm cánh thì nó nhìn không ngầu. Muốn nghĩ cái gì nó khác biệt nhưng mỗi tội là lại ngu. Nên chỉ có thể ngẩng cổ nhìn lén của bàn dân thiên hạ.

Nhiều người vẽ hình người, vẽ hoạt hình, vẽ hoa. Nhìn rồi không có vẻ gì là chép được nên đành phải dành thời gian ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi một hình ảnh liền lóe lên trong đầu. Nó là một hình ảnh ngọn núi xuất hiện trước khi phim được chiếu.

Pramount Pictures. Đỉnh vãiiiiiiiiiiiiiiiii.

"Từ tiếp theo luôn ạ. 'Dây đỏ'."

Ồ, cái này dễ. Vội vàng đặt ngòi bút chì lên giấy vẽ một cách nhanh chóng. Đã thế còn có thời gian chiêm ngưỡng thành quả của người khác nữa chứ.

"Đến với từ thứ tư luôn... 'bạn bè'." Sau khi câu nói của P'Berm kết thúc, tôi liền cúi đầu vẽ tranh một cách chăm chú cho dù thành quả làm ra đó có lộn xộn như thế nào đi chăng nữa. Cảm thấy may mắn chết đi được vì hồi lớp 12 không quyết định học tiếp trong ngành hội họa. Nếu không tao chết như nhái chắc luôn.

"Xong hết chưa ạ?"

"Vânggggggg."

"Và từ cuối cùng là từ... 'đồng hồ'." Vấn đề bọn tiền bối ra khó vãi. Đây là huấn luyện cho não tao đi thi đua học tập à? Chỉ là diễn kịch sân khấu thôi tại sao lại phải hiểu biết mấy thứ như thế này nữa chứ? Cũng chỉ có thể cằn nhằn ở trong lòng như thế thôi ạ. Không nghĩ ra được cái gì nên liền quay sang ngó của bạn bè. Mà bạn bè cũng chẳng sáng tạo gì cả. Cho đến khi ánh mắt quay sang nh��n thấy một người nào đó...

Hình ảnh đó liền lóe lên trong đầu ngay lập tức.

Sau khi thu thập những thành quả của bản thân xong, huấn luyện viên diễn xuất liền cho chúng tôi xếp thành năm hàng. Xong xuôi P'Berm lại bắt đầu nói chuyện với chúng tôi một lần nữa.

"Được rồi, mọi người. Sau khi chúng ta đã làm hoạt động trước đó rồi, nhiều người chắc muốn nhận được feedback đúng không ạ? Điều P' cần là muốn biết thái độ của mỗi người. Nó rất quan trọng trong việc làm hoạt động chung với nhau. Bắt đầu từ người đầu tiên trước. N'Khai, nam chính của vở kịch ạ." Tiếng vỗ tay vang lên, trước khi người trước mặt gật gật đầu bảo tôi bước ra khỏi hàng.

"Muốn em làm gì ạ?"

"Lấy những tờ giấy đã vẽ đến cùng nữa nha."

"Ồ."

"Nếu đã sẵn sàng rồi, giúp trình bày với bạn bè, anh chị em một chút về những thứ mình đã vẽ đó truyền đạt cái gì đi." Lạy chúa!! Giống như có người lấy giày độn đế 8 cm tát đến nỗi vỡ cả mặt.

Chuyện đẹp trai thì không lo, nhưng chuyện vẽ tranh thì tao muốn chết.

"Không đẹp đâu ạ."

"Ốiiii, không sao đâu. Ai người ta cũng biết N'Khai như thế nào rồi nhỉ?" Ý là nói tao ngu ấy hả, P'Jen? Chỉ có thể cắn răng ra sức nắm chặt năm tờ giấy trong tay, nhưng dù thế nào thì cuối cùng cũng thất bại trước sức mạnh của P'Berm. Sau đó P' ấy đưa tranh vẽ ra cho mọi người xem một cách cực kì nhanh chóng, tạo ra vô số tiếng cười cho những người còn lại.

"Bức tranh đầu tiên là từ 'nhà'. N'Khai vẽ quái vật gạch (ở đây ý là gạch nung để xây nhà ấy) à con?" Đm! Còn quá đáng hơn cả bọ ngựa chính là P' đó.

"Không phải ạ. Đây là hình Bigbike của em, Chawee."

"Tại sao lại vẽ hình Chawee thế?"

"Chiếc xe mà em lái mỗi ngày cũng giống như ngôi nhà thứ hai của em."

"Từng được 'đưa đẩy' với gái trên xe à?"

"Không phải đâuuuuuuuuu."

"Haha." Cái chuyện hủy hoại danh tiếng và làm cho em út mất mặt thì lão luyện lắm. Nhóm diễn viên kịch sân khấu đâu chỉ có mỗi sinh viên Nghệ thuật Truyền thông đâu chứ, mà tập hợp tất cả các khoa trong trường đại học. Người cũng không phải ít, cả diễn viên chính và phụ cũng tận 34 người. Chắc là đã quyết tâm đánh mặt người man rợ như tao từ lâu rồi.

"Đến với bức tranh thứ hai thì hơn. Từ 'sao'."

"Chuẩn xác luôn ạ. Sao ở trên logo trailer phim của hãng Paromount m�� em được thấy thường xuyên nhất trong cuộc đời rồi."

"Bức tranh thứ ba tiếp, 'dây đỏ' ạ."

"Thứ em vẽ là thịt ạ, hai miếng bít tết."

"Có liên quan gì tới nhau thế? N'Khai đang bắt đầu trừu tượng đến nỗi P' nhức đầu rồi đó con." Đệt. Tao nhức đầu với P' mày còn nhiều hơn cả mấy bức tranh vẽ trên giấy nữa.

"Thì lúc người ta nói đến dây đỏ thường nhớ đến 'tri kỷ' (từ này nghĩa bóng là tri kỷ còn nghĩa đen chính là một đôi thịt, kiểu thân thể ấy) . Đây này. Thịt bò một đôi."

"Ốiiiiiiiiiiiiiiii." Tiếng phẫn nộ ồn ào khắp phòng. Thậm chí cả P'Shayne ngồi ở cuối phòng cũng không ngừng hét ầm lên chửi từ tận phía xa. Ao! Tôi chính là như thế đấy. Học được có tình yêu, nhưng cũng không tinh tế gì đến mức độ đó.

"Cùng đến với bức tranh thứ tư luôn đi. Trước khi nhức đầu hơn thế này nữa. Thứ được vẽ là... chai rượu à?"

"Đúng rồi. Bạn bè của em cũng giống như rượu. Có cả điểm được và điểm mất nhưng không bao giờ hết hạn."

"Húiiiiiiiiiiiiiii." Tôi nhếch mày với nhóm bạn. Thế nào? Tao lấy lại được vẻ đẹp trai rồi đó.

"Nhìn có vẻ thông minh lên ngay lập tức đấy, N'Khai. Đến với bức tranh cuối cùng đi thì hơn... Đồng hồ trong định nghĩa của chúng ta là gì? P' sẽ show hình đây nha."

Phằng!!

Tiếng hê ha huyên náo khắp nơi. Mọi người như vậy chắc bởi vì đây là nghệ thuật mà con người bình thường có lẽ không thể chạm đến được. Tôi rất tự hào với việc vẽ bức tranh này ạ. Nước mắt muốn chảy.

"Bức tranh này là gì thế?"

"Bức tranh này à... Third."

"...!!"

Bỗng nhiên, âm thanh du dương liền yên tĩnh trong chớp mắt. Tôi nhìn thẳng đến cuối phòng, thấy chủ nhân của cái tên đang ngồi trợn tròn mắt cùng với tiền bối năm bốn cũng đang nhìn lại tôi. Đối với bức tranh này tôi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng thấy chỉ mỗi mình nó là ý nghĩa của từ 'đồng hồ' mà thôi.

"Giúp giải thích chút tại sao từ 'đồng hồ' lại là N'Third đi."

"Thì đồng hồ cho biết thời gian cả trong lúc ngủ cũng như đánh thức ta vào buổi sáng."

"..."

"Third cũng giống vậy. Nó cho biết về sự hiện hữu ngay cả trong giấc mơ và cả hiện thực."

Bởi vì trong mơ tôi nhìn thấy nó, thức dậy cũng vẫn cứ có nó ở trong cuộc sống.

Như đã từng...

Sau phần làm các hoạt động thì bắt đầu tiến vào việc luyện tập diễn xuất kịch bản một cách sơ bộ. Cùng với thằng Third, P'Yongyee và lão P'Shayne là những người giúp trông coi những chi tiết và cảm xúc của kịch bản trong trường hợp huấn luyện viên dạy diễn xuất chưa hiểu rõ những cảnh đó hay diễn viên vẫn chưa thể truyền đạt được cảm xúc của những lúc đó.

Tôi nhận tờ giấy trong tay của thằng bạn thân. Nó thường đưa cho tôi như thế này rất nhiều lần nhưng cảnh đang chuẩn bị thử diễn ngày hôm nay thì lại khác.

Hình tượng nhân vật Trin của câu chuyện 'Likebrary' nhìn bên ngoài thì có vẻ không khác biệt gì với nam chính của hầu hết phim hay kịch là đẹp trai, ngầu, bad boy và có đầy rẫy các thủ đoạn sử dụng sự quyến rũ để tán gái. Nhưng có một điểm khác biệt đó chính là thói quen độc nhất vô nhị, hắn là người nếu đã thích ai đó rồi s�� tỏ ra mình là người triết lý.

Ờ, nghe không sai đâu. Tạo nên tất cả các triết lý có trên thế giới này và còn cố gắng làm cho chuyện đó nhìn drama nữa. Lần đầu tiên nhận được kịch bản liền muốn nằm vắt chân lên trán. Người nghĩ ra tính cách nhân vật là P'Shayne, người viết cốt truyện là Third, còn lời thoại là chế Yongyee. Mẹ nó, đây toàn là tổ hợp những con người thảm họa cả.

Tôi bị gọi đi tập luyện kịch bản một lúc lâu, kể ra cũng gần hai tiếng đồng hồ đến nỗi không được nghỉ ngơi. Khi tiền bối năm bốn chuyển sự chú ý sang những người khác, tôi liền bước đến ngồi dựa vào tường cùng với người con trai trắng trẻo đang ở cuối phòng một cách rã rời.

"Thế nào? Sắp chết rồi à?"

"Đây là câu cổ vũ tao hả?"

"Chú tâm chút đi. Mấy khi được làm nam chính." Đây là đang khích lệ hay là mỉa mai thế? Thật sự không thể phân biệt được.

"Nóng lắm. Mệt." Tôi lại mở miệng phàn nàn. Tay thì cố gắng vuốt tóc mái cực ngầu lên hết bởi vì mồ hôi chảy xuống tạo ra khá nhiều sự phiền toái.

"Tóc dài lắm rồi đó mày. Lộn xộn." Cằn nhằn như mẹ tao luôn ạ.

"Nếu như mày cắt giùm thì tao cũng sẽ chịu."

"Ờ. Lát nữa cắt cho."

"Cắt tóc?"

"Cắt đầu mày ra đó."

"Dễ đến mức đó luôn à."

"Cũng không khó bằng cắt tim (dứt lòng) đâu."

Nhìn có vẻ như là thằng Third đang nói giỡn. Nhưng sắc mặt và ánh mắt được biểu hiện ra ngoài đang nói rằng đương sự đang thật sự nghĩ như vậy. Nếu ngày hôm đó không nhấn vào xem video của nó trong Youtube, tôi chắc còn đang tiếp tục làm tổn thương trái tim nó.

Nghĩ rồi chỉ có thể cúi xuống nhìn cây bút trong tay của đối phương một cách bất động. Thử nhập cảm xúc của nam chính vào giống như đang học thuộc lòng kịch bản.

"Tại sao con người chúng ta lại thích tước đoạt mạng sống của người khác. Đến cả cây bút chúng ta cũng còn đang dần dần tước đoạt mạng sống của nó từng chút một. Và khi nào mực hết, chúng ta sẽ mất đi nó mãi mãi."

"Drama cây bút?" Thằng Third nghểnh cổ hỏi, tôi liền gật

đầu một cách buồn bã.

"Gió được thổi ra từ điều hòa, lan tỏa sự mát lạnh cho chúng ta cảm nhận ngay lúc này. Và một lần nào đó... nó cũng từng thổi luôn cả hơi thở của chúng ta."

Drama điều hòa, hehe.

Tôi liếc mắt sang nhìn xung quanh người của thằng Third, thấy điện thoại di động đang n��m bất động ở trên sàn liền cảm thấy đáy lòng phát lạnh.

"Điện thoại yêu quý, nó sẽ cảm thấy tội nghiệp tao không? Mỗi lần chạm vào màn hình cảm ứng, tại sao mỗi lần nước mắt của tao lại cứ thích chảy xuống chạm vào mặt màn hình? Đây được gọi là nỗi buồn đó à?"

"Đến cả điện thoại. Giỏi rồi đấy. Làm nam chính được rồi."

"Thật à?"

"Nhưng ngôn ngữ của mày rác quá. Đi điều chỉnh lại."

"Nào mọi người, nghỉ ngơi được rồi ạ. Lát nữa bộ phận phúc lợi sẽ vào chia đồ ăn vặt." Âm thanh vang lên làm cho tôi dừng lại đột ngột. Các loại trái cây và kem được đưa đến cùng với sự vây quanh của những con người đói khát.

"Thế giúp drama chuyện quả cam chút đi." Chuyện là trái cây hôm nay có cả cam ạ. Còn đồ ngọt là kem.

"Đã bao lâu rồi chúng ta chưa được ăn cam. Nhớ lại liền giật mình. Cho đến hiện tại gần như đã không còn có thể nhớ được mùi và vị của nó nữa rồi. Chỉ có thể nhớ được niềm hạnh phúc đã từng nhận được từ loại trái cây có tên là cam."

Tôi chờ phản hồi nhưng thằng Third không nói gì ngoài lấy tay ôm đầu. Tao liền phải drama kem tiếp.

"Thố... kem. Người ta đáng ra không nên tách mày ra khỏi tủ lạnh. Bọn mày chắc thật sự được sinh ra là để giành cho nhau. Chẳng trách... lại đau buồn tan chảy trước khi tao chạm lưỡi vào. Cây kem đáng thương..."

Trước khi nó sẽ chảy rữa thành nước, nói xong tôi liền vội vàng ăn thôi ạ. Chúng tôi cùng ngồi ăn một cách im lặng. Thằng Third không trả lời bất cứ cái gì, cứ để cho tôi tích cực biểu diễn kỹ năng drama k��� cục của bản thân không ngừng nghỉ.

"Sự đáng yêu, rốt cuộc chúng ta định nghĩa từ này từ những thứ gì? Dùng cảm giác xuất phát từ mỗi người đúng không? Búp bê đối với tao nó không đáng yêu, một số đứa con gái cũng không, một số giống chó cũng rất đáng sợ. Cái gì mới thật sự là định nghĩa của từ đáng yêu?"

"..."

"Đối với tao, Chawee đáng yêu, một số bộ phim đáng yêu, mèo đáng yêu và..."

"..."

"Mày đáng yêu."

Tôi buồn cười mặt thằng Third lúc này chết đi được. Ờ! Mắt mở to to như thế này lại càng nằm trong phạm vi của từ đáng yêu, đã thế tai còn đỏ nữa chứ. Nhưng nhìn có vẻ như đương sự cố gắng để giữ các dấu hiệu lại không biểu hiện ra. Tôi liền triết lý tiếp.

"Đồng hồ, hãy giúp giảm khoảng cách giữa mỗi giây lại đi, tao sắp không thể chờ đợi tiếp nữa rồi."

"Chờ cái gì không biết?" Người bên cạnh hỏi.

"Chờ đi ăn cơm tối ở phòng mày."

"Trơn tru quá nhỉ. Nhưng xong rồi thì sẽ về liền. Tao phải nói chuyện sửa kịch bản với P' một chút nữa."

"Chờ được." Tôi nói một cách hài lòng.

"Không cằn nhằn nữa à? Bình thường đâu phải thế này."

"Bình thường như thế nào?"

"Không được như ý liền ầm ĩ."

"Tao là người nóng vội, nhưng với một số chuyện thì sẽ chậm lại ngay lập tức."

"..."

"Và cũng thật kỳ lạ khi một số chuyện đó... cứ lại là mày."

Sau khi tập diễn xuất xong thì mọi người liền giải tán. Tôi tách ra ngồi chờ thằng Third và đàn anh tranh luận với nhau chuyện sửa một số phần kịch bản. Mẹ nó, lâu đến nỗi thời gian trôi đến gần 9h tối. Đã thế đến cơm tối cũng chưa có bất cứ người nào ăn cả. Tôi thì không sao lắm đâu bởi vì ăn khá nhiều rồi. Nhưng thằng Third đây chứ, cứ luôn làm cho người khác lo lắng mọi lúc.

"Third, mày gần xong chưa?" Tôi dịch người ra ngồi sau lưng của nó cùng với tiếng hỏi thì thầm nho nhỏ.

"Vẫn chưa. Lát nữa đi bàn với nhau ở phòng tao tiếp."

"Há?"

"Mày đói thì cứ đi ăn trước đi."

"Sao được? Không phải đã nói rồi sao? Rằng sẽ đi ăn ở phòng mày."

"Vậy thì đi cùng nhau." Mẹ nó, câu nói làm cho tao nhăn mặt luôn, thằng quần. Cứ nghĩ là sẽ được ở cùng nhau chỉ hai người. Sao lại biến thành kéo theo lão P'Shayne đến làm đá ngáng đường nữa hả? Tốn thời gian được Bone và thằng Too dọn đường cho chết đi được.

Đã thế còn không chỉ dừng lại như thế khi bạn thân của người con trai thân gấu như P'Un cũng nhiều chuyện ghé vào phòng nữa. Tôi liền sợ rằng sẽ được nghe câu nói mà bản thân không muốn nghe được thốt ra từ miệng của một người nào đó.

"Third, lát nữa cùng đi luôn không?" P'Shayne hỏi. Sau khi P'Yongyee rời đi ăn cơm với bạn.

"Được, được, chờ em cất đồ trước đã."

"Cần mua cái gì vào không?"

"Ở phòng có đồ sống và đồ ăn cất trữ nhiều rồi nha. Nhưng nếu định mua cái gì thì tùy P' thôi."

"Ok... ờ này, đưa thằng Un đi cùng được không? Bởi vì nó đến cùng tao."

Đừng nha thằng Third. Tôi chỉ có thể gửi đến ánh mắt biểu thị sự cầu xin. Nhưng nhìn có vẻ đối phương không hiểu nên quay lại gật đầu ngúc ngắc xem như đồng ý.

"Được chứ."

Khôngggggggg. Kế hoạch tán thằng Third có đầy rẫy đá ngáng đường khắp mọi nơi luôn.

Tôi đến phòng cùng lúc với thằng bạn thân. Còn hai thằng năm bốn không lâu lắm liền theo sau đến. Tôi rất phiền muộn nên line tìm hai người còn lại 'Băng man rợ' để bọn nó đến giúp sửa chữa vấn đề nhưng câu trả lời nhận được là hai cậu công tử kia còn đang cua gái. Tao đây muốn chết. Nhưng chưa xong đâu, tao phải ghi điểm trước đã.

"Cần giúp cái gì không?" Nhắn tin xong liền lao vào hỏi chủ nhân của căn phòng đang chăm chú làm cái gì đó ở chỗ bàn.

"Không có đâu."

"Có chứ. Cần giúp rửa rau không?"

"Vậy thì đem đi rửa đi." Cho dù đương sự có cố gắng đẩy ra, tôi cũng vẫn đưa bản thân xen vào cho bằng được.

"Rửa lâu không?" Thật ra thì muốn nói chuyện với nó thôi. Đã định tán rồi thì được nói chuyện là không đủ, phải được trái tim nữa chứ.

"Tự xem." Người đang bận rộn với việc ướp thịt trong tô im lặng đi một lúc trước khi hỏi tiếp. "Hôm nay không thấy Praew, không đến tập à?" Lại thế rồiiiiiiiiiiiiii. Tại sao dạo này lại hay hỏi về Praew thế nhỉ? Bản thân tôi cũng không mấy khi nói chuyện với cô ấy đâu, bởi vì sau khi hủy bỏ lời đề nghị thì chúng tôi liền sống cuộc sống thân ai nấy lo suốt.

"Có lẽ là bận học cũng nên. Cũng không nói chuyện."

"Ừm. Giả sử như Praew có người mới rồi thì mày có giận hay không?"

"Giận làm gì chứ? Bọn tao chia tay rồi, muốn quen ai mới cũng được."

"Thế à?" Câu hỏi là lạ nhỉ? Lạ đến nỗi sợ rằng thằng Third có lỡ biết được cái gì nữa không. Tôi đã hỏi thằng Too và thằng Bone rồi, bọn nó khẳng định chắc chắn bằng danh dự của một thằng con trai rằng chưa từng nói chuyện này với thằng Third. Còn bản thân Praew cũng đã hứa một cách chắc chắn. Chắc sẽ không xảy ra chuyện lặp lại lần thứ hai nữa đâu.

Có lẽ bởi vì sợ sai lầm của bản thân hay cái gì đó không biết, tôi liền vội vàng đổi chủ đề mới để nói một cách nhanh chóng.

"Cần cắt rau luôn không?"

"Ừ." Thằng Third trả lời một cách ngắn gọn, không nghĩ tới sẽ ngẩng mặt lên nhìn tôi dù chỉ một khoảnh khắc.

"Vậy còn thừa nhiều phần kịch bản phải sửa à?"

"Ừ."

"Chắc sẽ muộn đấy nhỉ?"

"Ừ."

"Mày không định trả lời bằng câu khác nữa hả?"

"Ừ."

"Vậy đêm nay xin ngủ cùng nha."

"Ừ. Hey! Không cần. Về phòng mày đi."

"Chắc là ở lại đến muộn lắm. Lái xe lúc vào ban đêm cực kỳ nguy hiểm. Mày từng nói với tao như thế không phải à?" Người bên cạnh đảo mắt qua lại như là đang suy nghĩ. Không lâu sau liền trả lời bằng giọng bình tĩnh.

"Phòng thằng Bone và thằng Too ở tầng dưới. Đi xuống gõ thử xem."

"Nó không ở. Line tìm rồi thấy nói là con mồi đang mắc câu."

"Tao không tiện đâu. Vẫn chưa dọn giường nữa."

"Bình thường tao vẫn ngủ ở phòng mày được mà, không phải sao? Phòng bừa bộn cỡ nào cũng đã ngủ rồi. Hơn nữa ngày mai còn là thứ bảy, không cần phải vội đi học, tao chỉ xin rúc đầu ngủ một đêm thôi."

"..."

"Nha thằng Third. Nha..." Tôi tin rằng kỹ năng nói dối mà bản thân từng luôn làm với mấy đứa con gái trong suốt cuộc đời cũng phải có được chút hiệu quả. Ít nhất cũng cầu cho chúng tôi được dành thời gian ở cùng nhau.

"Ờ. Nếu không có quần áo để thay thì lấy của tao mà mặc đi vậy."

Yes! Đáng yêu quá đi Techapon.

Tôi giúp nó nấu những món ăn đơn giản theo kiểu mấy thằng con trai kỹ năng kém. Xong xuôi liền đưa ra bày dọn cho hai người năm bốn đang ngồi ngay ngắn ở chiếc bàn ăn nho nhỏ.

"Ờ, Third. Thứ ba tuần sau người ta sẽ cho staff đi tuyên truyền quảng cáo và kêu gọi tiền quyên góp ở chợ sinh viên lần nữa. Đi cùng nhau đi." P'Un, người đã ngồi ăn một cách im lặng được lúc lâu lên tiếng. Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân lúc trước đã coi nhẹ hắn. Cũng biết dân phim năm ba và năm bốn thân thiết với nhau. Nhưng tôi còn biết một thứ nữa, đó chính là thói quen lăng nhăng của hắn.

"Thứ ba à?"

"Thứ ba không rảnh. Mày phải đi quán đĩa gốc với tao." Tôi vội vàng chen vào ngay lập tức để diệt trừ hậu họa ngay từ trong trứng nước. Quán đĩa gốc là quán bán đĩa phim thời cũ. Nhưng tất cả mỗi khóa sinh viên khoa Nghệ thuật Truyền thông đều biết rõ bởi vì chủ nhân của quán lão rất indie (độc đáo, cá tính). Thậm chí muốn tìm phim gì hay cũ bao nhiêu lão cũng vẫn tìm đến cho bằng được.

"Tao sẽ đi vào ngày mai. Vì vậy thứ ba đi được ạ, P'."

"Vậy thì tốt. Thứ ba gặp nhau."

Sáu dân phim trong black list mà nhiều người truyền tai nhau rằng đừng nên dính vào bởi vì sự gian xảo làm cho con mồi rơi vào bẫy hết người này đến người khác. Người đầu tiên chính là tao. Mẹ nó, người ta chửi ầm khắp cả khoa nhưng vẫn cảm thấy an toàn khi tôi chỉ chọn ăn người ngoài mà không kéo người trong khoa vào quan hệ bí mật.

Người thứ hai là thằng Too. Thằng chết tiệt thì này thuộc dòng man rợ rồi. Còn không bỏ qua sinh viên khoa mình nữa. Có thể gọi là được tất từ trong ngõ ngách đến tận con gái hiệu trưởng. Thấy ai dáng đẹp liền phải thả mồi để cho người ta đến làm người mẫu chụp ảnh ở phòng. Cuối cùng cũng không có bất cứ ai thoát khỏi quay trở lại.

Người thứ ba, thằng Bone. Bất cứ khi nào có ai gọi thằng đầu skinhead (đầu trọc hoặc có tóc ngắn sát da đầu), người duy nhất được nhắc đến đó chính là thành viên 'Băng man rợ' như nó. Con hàng này cũng không khác gì, không có người yêu rõ ràng. Đúng là thay gái ít hơn tôi hai người thật nhưng sự phũ phàng của việc bóc tem rồi một ngày nào đó vứt bỏ trở thành người xa lạ thì nó còn man rợ hơn tao gấp nhiều lần.

Người thứ tư là sinh viên năm hai. Hot lắm bởi vì sở hữu vị trí nam khôi. Bóc tem tiền bối đội cổ vũ của khoa từ tận năm nhất đến nỗi ai ai cũng truyền miệng nhau một cách rộng rãi. Còn người thứ năm ở năm bốn. Bạn trong cùng một nhóm với P'Shayne thân gấu. Mặt mũi chỉ đủ xài nhưng lại đầy đủ sáu múi, gộp cả sự hài hước cộng thêm tài ăn nói tốt vào nữa, cuối cùng lại trở thành người 'ăn' gái nhiều nhất trong toàn bộ danh sách.

Và người cuối cùng... cũng lại là trong nhóm P'Shayne. P'Un!

Đây còn hơn cả ba chiến binh hổ (còn có nghĩa ba chàng lính ngự lâm) bởi vì bọn nó là nhóm chiến binh chó (chó nghiệp vụ dùng trong quân đội). Chó săn mồi thứ thiệt, kiểu không có bất cứ ai dám chống lại. Bản chất bên trong là bọn lăng nhăng thích tán tỉnh gái mà không chọn mặt. Nhìn bên ngoài thì xây dựng hình tượng l�� người tốt bụng, vui vẻ hài hước, yêu bạn bè, đã thế còn cực kì hòa đồng với tất cả mọi người.

Chuyện mặt mũi cũng không có ai muốn nhảy vào đấu bởi vì ngầu đến nỗi cùng là con trai với nhau cũng phải trầm trồ. Đã thế còn có cả làn da rám nắng cùng với chiều cao ngất ngưởng. Trăm đứa con gái thì có cả trăm đều phải chịu đầu hàng để cho hắn ăn một cách suôn sẻ đến nỗi gần như không còn cả xương. Nhưng cách cư xử tỏ vẻ mình là người tốt của nó cũng vẫn luôn xài được với tất cả mọi người. Nếu không phải là người trong vòng biết được nó ăn con mồi nhiều đến bao nhiêu thì cũng không có bất cứ ai tin rằng nó lăng nhăng một cách tàn bạo đến mức này.

Trong vòng tròn những người khốn nạn, cũng có không bao nhiêu người. Và mỗi người chúng tôi đều biết nhau hết. Nhưng tại sao mày lại phải xen vào trong cuộc sống của thằng Third vào đúng lúc này cơ chứ? Bọn tôi từng tham gia làm việc với anh ấy thật. Nhưng lúc đó nó không lớn đến nỗi để đảm nhận vị trí cao nên năm nay liền biến thành năm xui xẻo của tôi đó à?

"Cài này mày làm à? Ngon đó." Đó, nó bắt đầu bộc lộ bản chất thật ra rồi đấy.

"Em giúp làm. Thật ra, thằng Third nấu ăn không ngon đâu." Tôi sẽ không để cho bất cứ một ai đến dây vào thằng Third cả, tao sẽ làm tất cả mọi biện pháp để ngáng đường.

"Mày cũng biết nấu ăn nữa hả thằng Khai?"

"Tất nhiên."

"Làm đi dụ gái chứ gì." P' ấy nói trong khi cười rôm rả. Thằng quần này rõ ràng đang suy giảm sức mạnh của tao.

"Tập để làm cho bạn ăn thì đúng hơn."

"Thế à? Nh��ng ngon đó. Tao thích."

"P'Un lấy thêm cơm nữa không? Lát nữa em bới cho." Thằng Third nói chen vào nữa. Tôi liền quay sang nhìn nó mặc dù đang cố gắng hết sức mình để áp chế cảm xúc.

"Lấy, lấy. Ngon. Tao muốn đến ăn thường xuyên luôn rồi."

"Nồi sắp hết cơm rồi đó. Ăn thế chắc là đủ rồi chứ?"

"Mày buồn cười thật đó, thằng Khai. Cơm phòng mày à?"

Phập! Đau giống như bị dao đâm vào lồng ngực. Hời ơiiiiiiiiiiiiiii, sao mày không đi tìm con mồi khác hả? Tại sao lại phải là bạn của tao?

"Em sợ thằng Third chưa no."

"Không sao. Tao ăn đến no rồi." Nói rồi liền giơ tay lên nhận cái đĩa của người trước mặt đi. Trước đó P'Shayne đã tách ra trốn đi nói chuyện điện thoại riêng với người yêu. Bữa ăn này liền biến thành cuộc chiến cân não giữa tôi và thằng Un.

"Vậy tao cũng xin thêm cơm với." Tôi vội vàng nói một cách nhanh chóng.

"Lấy nhiều nhiều vào, thằng Third. Tao vẫn chưa no."

"Của tao cũng lấy cho đầy đĩa. Đói lắm!"

Sau khi ăn xong cơm, mỗi người chúng tôi giúp nhau rửa bát đĩa, dọn dẹp và lau chùi bàn. Trước khi chuyển sang ngồi bàn luận về chủ đề kịch bản vở kịch sân khấu tiếp. Người không có nhiệm vụ như tôi liền bước ra đi hút thuốc lá ở bên ngoài ban công. Không lâu sau tiếng mở cửa vang lên cùng với thân hình cao cao của đàn anh năm bốn.

"Có bật lửa không?" Hắn hỏi. Tôi liền móc từ túi quần ra đưa cho.

Bàn tay to kẹp thuốc lá đặt lên trên miệng rồi châm bật lửa một cách thành thạo. Làn khói màu trắng được phun ra tranh đua với tôi làm cho khu vực này bị bao trùm bởi s�� mơ hồ.

"Nghe tin rằng mày bỏ rồi?" Bỗng nhiên, giọng trầm thấp vang lên hỏi. Là một câu hỏi lơ đễnh, nhìn có vẻ không đầu không đuôi.

"Bỏ cái gì?"

"Gạ." Tôi không có nói với ai chuyện này nha. Nhưng người trong vòng chắc cũng biết rõ. Bây giờ tao nhổ vuốt rồi.

"Cuộc sống có đôi lúc nó cũng cần phải nghiêm túc. Lớn rồi mà."

"Nghe được như vậy cũng tốt. Nhưng phần lớn những người nghĩ rằng sẽ dừng, người ta không dừng được ngay trong một lần đâu. Mày cũng thấy đó. Khốn nạn đến nỗi đã thành bản tính."

"Giống như P' ấy hả?"

"Haha, tao cũng vẫn ít khốn nạn hơn mày." Chết mẹ, bây giờ lại biến thành tôi và hắn hai người đấu với nhau rằng ai sẽ nói ra từ chửi đau xót hơn. Đối với P'Un, đúng là hắn khốn nạn chuyện gái thật nhưng với tiền bối, đàn em và bạn bè trong khoa hắn cũng khá thật lòng. Nhưng sự thật lòng đó của hắn thì không ai biết được là ở mức độ nào.

Và không biết hắn sẽ sắp xếp người nào vào những mode nào. Nhưng nếu là chuyện yêu đương tình dục thì chắc chắn hủy hoại tất cả mọi người.

"Hỏi thật, tại sao lại bỏ?"

"Bởi vì đã gặp được người muốn nghiêm túc rồi."

"Vãi, được đó."

"Thế P' thì sao? Chưa từng nghĩ đến chuyện này à?"

"Đang nghĩ nên cũng định xem thử xem." Bỗng nhiên cổ họng của tôi liền cảm thấy khô rát. Thậm chí không dám cả quay đầu lại nhìn vào trong phòng mà một người nào đó đang ngồi ở đó. Bởi vì sợ rằng người mà P' ấy muốn thử xem lại chính là cùng một người với người mà tôi lo lắng.

"Tại sao tự nhiên lại nghĩ như vậy? Cư xử khốn nạn đến tận bốn năm. Hay bởi vì mới tự nhận ra?"

"Mày không đáng hỏi câu hỏi này nha. Trái tim mày còn biết rõ rằng lúc nào nên dừng hay là cứ tiếp tục cư xử khốn nạn. Tao cũng không khác gì. Nói chuyện của mày đi. Rơi vào cạm bẫy của sinh viên khoa nào rồi?"

Tôi giơ điếu thuốc lên hút. Bởi vì nó giúp cho bộ não minh mẫn và có sự can đảm để làm một số điều gì đó hơn là lúc ở trong tâm trạng bình thường.

"Khoa chúng ta đó."

"Hới, còn phá vỡ nguyên tắc của bản thân nữa à?" Biết rõ ruột gan tao quá nhỉ.

"P' biết rõ em. Vì vậy, P' chắc cũng biết một điều. Ai dây vào người của em thì em sẽ liều mạng."

"Tao cũng vậy." Tôi quay sang nhìn góc nghiêng sắc nét của gương mặt đàn anh năm bốn. Đôi mắt đó nhìn ra bên ngoài nhưng tôi biết rõ rằng hai cái tai chắc đang chờ nghe một lời thú nhận từ tôi.

"P'Un..."

"Gì?"

"Em thích Third."

"..."

"Vì vậy, bất cứ ai cũng không được động vào."

Hơn 10h tối rồi thằng Third và P'Shayne mới bàn chuyện xong. Nhưng thay vì đi về, mẹ nó, lại ngồi lì ở sofa kiếm phim đến ngồi xem giống như tâm trạng rất tốt. Tao lại ghét chết đi được. Chỉ có thể trưng cái vẻ mặt không hài lòng ở cùng với bọn nó. Đã thế còn phải ngồi phía dưới nữa chứ.

"Cái này là phim ngắn năm trước. Khiêu dâm chút nha. Nhưng cực kỳ nghệ thuật luôn."

Ổ đĩa cứng ngoài được kết nối trực tiếp với TV. Điều khiển từ xa đang ở trong tay bị bấm liên tục, và không lâu sau một bộ phim liền bắt đầu chiếu.

Đây là phim ngắn của dân phim năm ngoái và cũng được nhận giải thưởng nữa nhưng không nhớ được là ở thứ hạng bao nhiêu.

Chúng tôi cứ ngồi xem phim một cách chậm rãi. Miệng thì cứ hít hà ra vào đến nỗi không ngừng được. À hới. Mỗi người bọn mày nên biết rằng tao đã đói khát sex một thời gian dài rồi. Ngay khi xem phim thể loại 18+, thậm chí cho dù xem nó là nghệ thuật nhưng cảm xúc tao lại không thể nghệ thuật được.

Em trai đã ngủ quên bây giờ lại luôn sẵn sàng đứng thẳng dậy mọi lúc. Chỉ có thể tìm kiếm lọ ngửi nhét vào mũi để thư giãn tâm trạng cho dù nó không có ích gì đi chăng nữa. Lát sau, vẫn là không thể nhịn được nên tao liền trốn vào nhà vệ sinh trước.

"Lát nữa quay lại. Buồn đái."

"Không đúng lắm. Mày 'muốn' rồi chứ gì?" Thằng P'Sahyne. Thằng đầu trâu.

"Uống nước nhiều thôi mà." Nói xong liền sải bước vào dùng nhà vệ sinh ở trong phòng ngủ của thằng Third ngay lập tức. Xoay sở đến khi đưa con trai quay trở lại trạng thái cũ xong xuôi, tôi liền mở cửa bước ra. Nhưng người đang đứng ngay trước mặt làm cho tôi dừng chân lại ngay lập tức.

"Vào nhà vệ sinh à?" Tôi hỏi P'Shayne.

"Ờ, định vào. Rồi cũng đến nói chuyện với mày nữa."

"Nói chuyện gì?"

"Chuyện linh tinh."

"Nói bên ngoài cũng được. Chuẩn bị đi ra rồi đây."

Tôi chuẩn bị bước ra ngoài. Nhưng lại bị nhấn vào ngực làm cho đứng yên ở chỗ cũ một cách ngơ ngác.

"Rốt cuộc P' muốn cái gì đây?"

"Tao không muốn để mày vội vàng đi vào làm gián đoạn. Nên nói như thế nào được đây..."

"Thì cứ nói đi!" Giọng nói được thốt ra thể hiện sự giận dữ mãnh liệt. Và tôi cũng không thể khống chế cảm xúc của bản thân được bao nhiêu nữa rồi. Mẹ nó, tất cả đều là sợ hãi. Đồng thời cũng muốn biết câu trả lời đến mức trái tim gần như sắp nổ tung.

"Bạn tao thích bạn mày."

"...!"

"Với tư cách là bạn thân."

"..."

"Tao xin phép mày mở đường cho thằng Un tán thằng Third có được không?"

Đàn anh năm bốn về rồi. Tôi ngồi cuối giường nhìn thằng Third cầm chiếc khăn lau người bước vào nhà tắm. Chúng tôi không nói gì với nhau sau khi P'Shayne và người bạn khốn nạn đi về. Tôi cảm giác rằng bản thân giống như là kẻ thất bại. Bởi vì cứ chỉ ngồi nhớ đến lời cầu xin của một người nào đó không ngừng.

Mở đường? Nghĩ rằng nó hài hước lắm hay sao?

T��i không trả lời đồng ý yêu cầu đó. Chọn cách im lặng và để cho đối phương tự ngừng hỏi. Nhưng trong lòng thì lại máu sôi sùng sục. Đối với thằng Third, tôi sẽ không chịu chấp nhận buông nó cho bất cứ một ai cả. Cho dù bị sốc khi nghe được P'Un thích nó đến mức nào đi chăng nữa.

Ngay cả khi tôi đã ra mặt nói rằng thích thằng Third. Thằng chết tiệt này cũng vẫn cứ sốt sắng đi nhờ bạn giúp. Nói thật ra thì trong các băng đảng năm bốn, cũng không có mấy người được mọi người tôn trọng. Một trong số đó là P'Shayne, người mà khi nào mở miệng ra cầu xin bất cứ ai thì người đó đều chịu nhường hết. Ngoại trừ tao.

Thằng Third tắm không lâu. Một lúc sau liền bước ra cùng với chiếc áo phông màu trắng và chiếc quần thể thao cũ. Trên đầu có một chiếc khăn tắm như mọi lần, b���i vì nó là người thích gội đầu vào ban đêm. Mà tôi vẫn luôn cằn nhằn về chuyện này một cách thường xuyên.

"Lau đầu cho khô."

"Lát nữa nó cũng tự khô mà." Còn bày cái vẻ mặt thờ ơ ra để cãi nữa.

"Mẹ nó, giường ẩm. Đã thế gối của mày còn mốc hết rồi."

"Vậy thì đừng có nằm gối tao."

"Giữ đồ?"

"Ờ."

"Giữ gìn vớ vẩn." Đương sự bĩu môi. Nhưng vẫn chịu làm theo câu lệnh một cách ngoan ngoãn bằng việc dùng chiếc khăn tắm trước đó chà đầu một cách thô bạo đến nỗi tôi cảm thấy đau thay. Hình ảnh này giống như déjà vu, chiếu đi chiếu lại vô số lần trong suốt quãng thời gian hai năm mà chúng tôi làm bạn với nhau.

*Déjà vu nghĩa là "đã nhìn thấy" hay còn gọi là ký ức ảo giác; là ảo giác, cảm thấy quen thu��c (như đã từng thấy, từng trải qua trong trí nhớ) trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào.

"Đi tắm đi chứ. Mày muốn mặc áo nào thì cứ đi lấy trong tủ ra." Khi thấy tôi ngồi nhìn hành động của nó đã lâu, thằng Third liền đuổi tôi đi tắm. Còn tôi cũng không từ chối ngoại trừ đứng thẳng dậy rồi bước đến tìm người trước mặt.

"Xin khăn tắm chút."

"Trong tủ kìa."

"Không. Sẽ xài cái ở trên đầu mày đây." Không nói năng dài dòng, tôi nhanh chóng giật lấy chiếc khăn tắm màu trắng ở trong tay đối phương ngay lập tức. Điều đó làm cho thằng Third không mấy hài lòng, giơ tay lên vỗ đầu tao một cái thật mạnh đến nỗi ý thức sắp chạy mất.

"Cái này để lau đầu, tao không cho phép mày đem đi lau chân giữa." Nó ầm ĩ một cách hết sức.

"Lau ở đâu cũng giống nhau cả thôi. Nói nhiều phiền quá."

"Khăn mới cũng có ở trong tủ, tại sao lại không biết dùng. Xấu tính."

"Là vợ hay sao mà ra lệnh?" Chỉ nói thế thôi, sự im lặng liền ghé thăm ngay lập tức. Người trước mặt lựa chọn né người ra xa. Rồi bỏ trốn bằng cách nhảy lên giường như trẻ con. Còn tôi cũng không nói gì tiếp, ngoại trừ nhanh chóng tắm rửa thay đồ bởi vì tiếp đến sẽ có thời gian còn thừa làm chuyện trên giường cùng nó.

Thằng Un, ít nhất thì hôm nay tao cũng dẫn trước mày một bước rồi đó. Ai sẽ có phúc đức như thằng Khai, có được cơ hội đến nằm trên cùng một chiếc giường trong tâm trạng cô đơn cùng với người bạn thân có suy nghĩ không thành thực như thế này.

Trở ra lần nữa tôi th��y thân hình mảnh khảnh đang nằm chơi điện thoại ở trên giường nên liền vội vàng bò theo lên nằm bên cạnh, nghiêng đầu sang xem thằng bạn thân đang làm cái gì. Và thấy rằng nó đang lướt mạng xã hội một cách vui vẻ, không có chuyện gì nghiêm túc mấy nên liền chớp cơ hội kiếm chuyện để nói cùng.

"Tao không đến ngủ ở phòng mày đã bao lâu rồi nhỉ?" Tôi ngụ ý bằng giọng bình tĩnh. Nhưng vẫn nhận được sự chú ý từ người bên cạnh. Bởi vì nó quay sang nhìn mặt tôi một cái trước khi trở lại chú ý vào chiếc điện thoại tiếp.

"Không biết. Không nhớ."

"Nhưng tất cả vẫn giống như cũ nhỉ?"

"Mày lòng vòng cái gì thế?" Khuôn mặt trắng trẻo quay sang chửi một cách bình tĩnh. Sau đó trượt người xuống nằm trên gối trong khi hai tay vẫn đang lướt điện tho��i không ngừng. Tôi liền dịch người theo nằm lên chiếc gối bên cạnh không chút do dự.

"Dạo này tóc mày thơm lắm luôn đó. Sao nói là không thích dầu gội đầu hương táo mà?" Tôi rất thích mùi dầu gội đầu của hãng này. Bất cứ khi nào đi đến trung tâm mua sắm đều luôn giới thiệu nó mua nhưng nó chưa từng mua. Phàn nàn đắt còn chưa đủ, đã thế còn nói rằng không phải style của nó nữa cơ.

"Ai nói tao thích? Chai dầu gội đầu cũ hết mất rồi thì có."

"Thì đó. Chai cũ hết. Mày vẫn cứ mua của hãng này về."

"Tao không mua."

"..."

"Mày đem đến bỏ lại, không nhớ được à?"

"Thật à?"

"Nhưng chắc mày không nhớ được đâu. Chắc đã đem đi bỏ lại ở nhiều phòng rồi." Đối phương nói một cách mỉa mai. Tôi liền không chịu thua, vội vàng bào chữa. Thật ra cũng thầm cảm thấy vui vẻ đó ạ, khi thằng Third không cắt hết các mối liên kết đến mức đem tất cả mọi thứ của tôi đi vứt thùng rác.

"Đâu có. Tao cứ nghĩ là mày chắc đã đem chai đó đi vứt rồi thì có."

"Nó vẫn chưa hết hạn. Có ngu mới vứt." Tôi mỉm cười. Đôi mắt to liếc nhìn theo nhưng cũng không có vẻ mặt khác gì mấy so với lúc đầu ngoại trừ vẻ thờ ơ.

"Nói chuyện của mày đi. Dạo này không làm Youtube nữa à?" Tôi lại giả vờ hỏi. Biết rằng nó chắc luôn sợ hãi với việc yêu thầm tôi một cách lặng lẽ suốt thời gian qua. Nhưng dù thế nào tôi cũng muốn biết câu trả lời từ chính miệng của đương sự.

"Mày thấy tao có rảnh không? Chỉ kịch sân khấu cũng đã sắp chết đến nơi rồi."

"Thế nếu như tao đến giúp mày thì sao?"

"Mày từng nói rằng không thích làm review đ��� tạo trào lưu, kênh của ai thì người đó tự lo. Không nhớ được à?"

"Thế con người ta không thể thay đổi suy nghĩ được à? Cái gì đã từng quyết tâm rằng sẽ không làm, cái gì đã từng quyết tâm rằng sẽ không thích, một ngày nào đó có lẽ sẽ thay đổi được đó. Mày định hy vọng gì vào trái tim của con người hả?"

"Thì đó. Trái tim con người..." Bỗng nhiên, câu nói nhỏ nhẹ đó kích thích làm cho tôi cảm thấy lạnh đến rùng mình. Việc thay đổi theo hướng tốt hơn thì dù thế nào đi chăng nữa nó cũng ổn hơn. Nhưng nếu sự thay đổi làm cho thằng Third ngừng thích tôi thì trông có vẻ không tốt rồi đó.

"Tóm lại có cho giúp không?"

"Không đâu. Tao định sẽ dừng một thời gian dài luôn. Mày cứ đi mở kênh mới đi."

"Nó giống nhau thế nào được?"

"Ngày mai ăn cái gì?" Đó, cái chuyện chuyển đề tài này thì cực kỳ điêu luyện luôn. Nhưng thôi. Cuộc sống của tôi ít khi bị từ chối, nhưng nếu người từ chối đó là thằng Third thì dù sao tôi cũng không thể làm gì được.

Thích người ta mất rồi mà. Thích đến nỗi chấp nhận tự thất vọng một mình nhưng cũng chỉ là với một số chuyện thôi nhá.

"Muốn ăn ngũ cốc hình sao với hình trăng lưỡi liềm."

"Mày không thích ăn mà."

"Tao thích ăn theo mày rồi mà, không nhớ được à?"

"Tao cứ nghĩ là mày nổi hứng."

"Cái gót chân ấy. Thì thấy nó ngon hơn ngũ cốc vị sô cô la. Ngòn ngọt. Ngày mai làm cho tao ăn chút đi." Tôi nói một cách nũng nịu, tiến người lại gần đối phương hơn. Nhưng nó cũng dịch người ra xa một chút để duy trì khoảng cách.

"Chỉ rót sữa vào bát, nó khó chỗ nào?"

"Thì tao thích để mày làm cho đó, không nhớ được à?"

"Rồi tao cũng luôn nói rằng tao lười mà. Không nhớ được à?"

"Thế àaaaaaaa?"

Và chúng tôi thi với nhau để giành chiến thắng về chủ đề 'Không nhớ được à?' suốt cả đêm.

Chuyện khác có lẽ tôi ngu ngốc. Nhưng những kí ức có thằng Third, tôi nhớ được tất cả mọi thứ. Không biết rằng bởi vì chúng tôi là bạn thân của nhau. Hay là bởi vì nó đặc biệt hơn người khác đây? Với thằng Too và thằng Bone, tôi còn không mấy quan tâm lắm.

Rồi xem cái người đang nằm bên cạnh này đi.

Nó có được đặc quyền cao hơn tất cả mọi người từ đời nảo đời nao rồi.

Lời yêu cầu của P'Shayne giống như gió thoảng qua tai tôi mà thôi. Cuộc chiến này tao sẽ không chịu làm kẻ thua cuộc. Bởi vì nếu thằng P'Un nó thật sự chắc chắn thì hãy đấu với nhau một cách thẳng thắn, bắt nguồn từ việc tôi chắc chắn sẽ không tránh đường cho đối phương.

Tôi và thằng Third thức dậy lúc gần 10h sáng. Ngồi ăn ngũ cốc xong thì đi tắm thay quần áo để chuẩn bị đi ra ngoài. Hôm nay tôi phải đi theo thằng bạn thân đến quán 'Đĩa gốc', quán bán CD và DVD nổi tiếng nhất khu vực các trường đại học.

Và cùng với trình làm nũng đẳng cấp, thằng Chawee liền biến thành thứ bị bỏ rơi. Bởi vì tôi xin ngồi nhờ xe thằng Third ra ngoài để có cái cớ trở lại chung cư của nó lần nữa.

Theo như được biết, quán đĩa gốc có lâu rồi, từ tận đời cha. Vừa đổi thành quán mới hai năm trước bởi vì đổi người chủ kinh doanh từ Bo sang thành con trai của lão. Mà người con trai này lại có style khá nổi bật. Vì vậy quán cũ mà gom đĩa phim xếp thành từng đống giống như bán đồ giá rẻ liền được nâng cấp lên rất nhiều.

Chúng tôi bước xuống từ chiếc xe. Sải bước đi vào bên trong quán đã được làm mới theo phong cách loft (không gian rộng trần nhà cao và có nhiều ánh sáng tự nhiên). Không gian quán bao gồm hai tầng. Có cầu thang bằng thép màu đen trải dài từ bên ngoài lên thẳng đến tầng trên, nơi kết hợp nửa indoor và outdoor. Mỗi một bức tường được làm từ những loại chất liệu khác nhau. Ví dụ như một mặt làm thành tường chỉ sơn vôi, mặt khác làm từ những khối gạch tạo cảm giác khá thô nhưng ấm áp.

Kệ đặt đĩa phim được làm từ gỗ màu nâu nhạt trơn bóng. Giống như được đặc biệt đặt làm bởi vì kệ đó rất phù hợp với bờ tường và trần nhà.

Chúng tôi có một góc yêu thích và thường cùng nhau say sưa ở chỗ này gần như cả ngày chỉ để chọn một vài đĩa phim. Hay hành xử drama ngồi tận hưởng bầu không khí một cách thoải mái. Bởi vì không mấy khi có những người khách khác đến quấy nhiễu. Giống như là... bây giờ ngành kinh doanh đĩa phim không còn phát triển mạnh như trước đây nữa. Con người chúng ta chỉ muốn làm cái gì dễ dàng như việc tải xuống xem, đã thế các trang web xem phim online còn có vô kể.

Vì vậy, những người thường ra vào quán này phần lớn đều là dân phim mà thôi.

"Aw, thằng Khai, thằng Third."

"Chào anh." Tiếng chào hỏi được gửi đến để đón tiếp. Tôi và thằng Third liền đáp lại một cách nhanh chóng cùng với giơ tay lên vái.

"Lâu rồi không gặp. Tao cứ nghĩ là chết cả rồi chứ."

"Thố... cả học cả k��ch sân khấu, hôm nay có thời gian đến đã phúc đức lắm rồi."

"Ờ, ờ. Muốn phim nào thì cứ đi chọn đi. Nhưng nếu là phim hiếm thì có thế đến hỏi ở trước quầy. Tùy bọn mày." Thằng Third gật đầu tiếp nhận trước khi sải bước đến cầu thang để đi lên tầng hai. Tầng này cất giữ khá nhiều bộ phim cũ. Chắc là từ tận năm 2000 trở về trước, đã thế còn có góc thanh tĩnh và ghế đệm mềm mại để ngồi ở trước khung cửa sổ rộng nữa.

Thân hình trắng trẻo dừng lại trước một kệ đặt đĩa phim. Tôi không tiến đến quấy rầy nó mà chọn đứng ở một chỗ khác một cách lịch sự. Tiếng vỏ đĩa phim được cầm lên đặt xuống như thế này lặp đi lặp lại một lúc lâu cho đến khi tôi đưa bản thân đến ngồi trên ghế và nhìn hành động của đối phương một cách im lặng.

"Dạo này muốn xem những phim gì?" Đây có lẽ được tính là câu hỏi đầu tiên được thốt ra trong vòng 15 phút đồng hồ.

"Vẫn chưa biết nữa. Cứ chọn mãi. Có vài bộ xem rồi muốn cất giữ đĩa." Một lát sau thằng Third quay trở lại cùng với bộ phim The Silence of the Lambs (Sự im lặng của bầy cừu) trong kệ phim năm 1991 và danh sách tên phim của cả quán.

"Dạo thích thể loại suy luận à?"

"Không giống mày. Chỉ có mỗi đĩa phim AV." Phập! Mẹ nó, cuối cùng lại quay ngược lại đào bới quá khứ đen tối của tao nữa chứ. Điều đó liền dẫn đến câu hỏi mà lỡ buột miệng nói ra một cách vô thức.

"Tại sao mày vẫn còn quen tao ngay cả khi tao khốn nạn đến mức này thế?"

"Bạn bè mà."

"..." Câu trả lời của nó làm cho mặt của người nghe ủ rũ ngay lập tức. Trái tim tao nó khô héo hết rồi.

"Còn có lý do gì khác nữa không?"

"Mày cần câu trả lời như thế nào? Đây là câu trả lời cực kì tốt rồi đó. Cũng không đụng chạm gì đến sự khốn nạn của mày nữa."

"Đệt."

"Làm bạn là tốt nhất rồi. Mối quan hệ nó lâu dài."

"Tao với mày làm bạn với nhau lâu dài chỗ nào thế? Chỉ hơn hai năm."

"..."

"Nếu mà làm người yêu thì sẽ lâu dài liền, tao sẽ chăm sóc suốt cả cuộc đời luôn."

"Định đưa thính này đi tán gái à? Không qua đâu. Cực kì nhạt nhẽo." Đây rõ ràng là quả báo của tao mà. Nghiêm túc đến mức này nó lại nghĩ rằng tôi chuẩn bị đem đi dùng để tán người khác. Ngay cả khi tôi đang dùng với nó.

Thằng Third không thèm để ý nghe tiếp lời bào chữa của tôi. Ngo���i trừ trượt ngón tay theo danh sách tên phim đã được chia thành những nhóm khác nhau của quán một cách tập trung.

Không lâu sau tiếng bước chân của một người khác vang lên. Mà cũng không phải ai khác. Chính là anh Term, chủ nhân của quán đang vác hộp cát tông lên cùng với tiếng gọi bọn tôi.

"Không cần ngại. Cứ ngồi đi. Tao chỉ đem đĩa phim mới lấy được lên sắp xếp thôi."

"Vâng."

"Thế lần này chọn được phim gì thế?"

"Vẫn chưa biết nữa." Thằng Third đáp lại bằng giọng chậm rãi.

"Thử chọn phim giống với cảm xúc của bọn mày dạo này thử xem."

"Hối, nếu cuộc sống đã buồn rồi còn cho xem phim buồn nữa. Mẹ nó, không suy sụp vãi luôn à?" Tôi chen vào phản đối.

"Dù sao thì tao thấy bọn mày vẫn rất nhập tâm mà." Anh ấy vừa nói v���a lắc đầu. Sau đó liền bước đến chỗ kệ để sắp xếp đĩa phim của lão mà không mấy quan tâm đến bọn tôi. Vì vậy tôi liền cầu xin người đang ngồi ở khoảng cách gần bằng giọng nũng nịu.

"Third... chọn phim giùm chút đi."

'Thằng Third, chọn phim giùm chút đi chứ. Lấy cái giống với cuộc sống tao dạo này ấy.'

'Thế tao làm sao biết được mày đang ở trong tâm trạng nào hả?'

'Thôi mà. Mày biết. Chọn giùm chút đi để đem đi mở xem tối nay luôn.'

'À, chọn cái này đi.'

'Mày nghĩ rằng tao đang hài hước à?'

'Aw! Mày không hài hước nhỉ. Vậy... phim này.'

'Người nhà tao còn chưa mất.'

'Cái này.'

'Mày không đoán không ra tâm trạng của tao bây giờ thật à?'

'Thế ai người ta sẽ rảnh đến mức ngồi đoán tâm trạng của mày hả? Phim này là phim cuối cùng rồi nhá.'

'Vãiiiiiiii. Bạn Third, mẹ nó, mày đỉnh thế. Đúng ý tao chuẩn không cần chỉnh.'

'Tại sao thế? Dạo này mày đang yêu à?'

'Ừm... có một người tao đang tiến tới tán tỉnh.'

"Thằng Khai... Thằng chết tiệt Khai, mày có đang nghe tao nói không đấy?" Cái tát mạnh làm cho đầu văng ra kết hợp cùng với giọng nói tức giận kéo tôi tỉnh dậy từ kí ức trong quá khứ quay trở lại hiện thực một lần nữa. Hồi năm ngoái chúng tôi đã từng đến đây, nói về cùng một chủ đề giống như hôm nay.

"Há! Mày nói cái gì?"

"Tao đã nói rồi, rằng tao làm sao biết được mày đang ở trong tâm trạng nào."

"Mày biết. Chọn giùm chút. Lát nữa mua về xem tối nay luôn." Thằng Third gật đầu. Sau đó, đứng dậy bước thẳng đến chỗ kệ để mấy nghìn bộ phim. Không lâu sau thân hình mỏng manh cũng quay trở lại cùng v��i một số đĩa phim. Nếu để cho đoán, tôi nghĩ rằng nó chắc lười đi lại nhiều lần nên cầm đến hết luôn.

"Cái này ok không?"

"Dạo này tao không hài hước đâu."

"Cái này."

"Tao cũng không cảm thấy drama luôn." Tôi nghe được tiếng rít miệng không hài lòng vang lên. Nhưng người trước mặt vẫn cố gắng tiếp tục giơ đĩa phim khác cho tôi.

"Cái này chắc luôn." Lần này là phim rom-com. (romantic - comedy)

"Third..." Không nói gì nhiều hơn thế, tôi nhanh chóng nắm lấy cổ tay của nó lên một cách tùy tiện, để cho lòng bàn tay trắng trẻo chạm vào phần ngực bên trái của tôi một cách chặt chẽ.

"Tim đập mạnh à?" Nó hỏi một cách dễ thương, nên tôi liền trả lời rằng...

"Không. Núm vú cứng rồi này."

"Khốn nạn vãi!"

"Thì bộ phim mà mày lấy đến nó đâu chỉ rom-com đâu. Mẹ nó, xem rồi. Cảnh sex còn nhiều hơn cả lúc tao tính điểm xem bóc được bao nhiêu tem trong vòng nửa năm nữa, thằng quần."

"Thế ai người ta biết được rằng mày đắm chìm đến mức này chứ? Xem cũng chỉ là để học hỏi nghệ thuật thôi có được không? Mày thật là! Phim này là phim cuối cùng rồi nhá." Sau đó nó liền nhét một đĩa phim vào trong tay tôi.

"Mày đáng yêu thật. Chọn đúng ý tao chuẩn không cần chỉnh luôn."

"Nếu không đúng thì tao sẽ đấm bẹp mặt mày ngay tại đây luôn."

"Man rợ vãi."

"Xem phim yêu thầm như thế này, mày lại mong muốn tình yêu của ai nữa hả?"

"Cũng có một người..."

"..."

"Nhưng không dám tán thái quá, sợ sẽ mất đi nó." Chúng tôi cứ nhìn chằm chằm nhau một cách bất động. Không lâu sau thằng Third chính là người tránh né ánh mắt cùng với tiếng lầm bầm nho nhỏ.

"Thế à?"

"Vậy tao cũng đi chọn phim cho mày. Ngồi trước nha."

'Thằng Khai, mày đi chọn phim hay là tự vác máy đi quay phim vậy? Lâu chết đi được.'

'Cằn nhằn thế làm vợ tao luôn đi nha. À! Phim này có được không?'

'Bây giờ mặt tao chắc muốn đánh nhau lắm nhỉ. Cảnh hành động nhiều đến mức này mày nghĩ rằng tao định đem súng trường đến bắn lén giảng viên hay sao hả?'

'Thì thấy mày stress chuyện điểm số.'