Đôi khi cốt truyện kiểu này có thể có hiệu quả cũng nên. Thấy một số người vẫn cứ trộm liếc nhìn nhau cho dù thậm chí còn không biết cả
tên.
"Khá thú vị."
"Thử không? Rồi chia sẻ ý tưởng với nhau."
"Để tuần này em khảo sát trước xem đã. Còn P' cứ thử nghĩ cốt truyện sơ bộ đi. Rồi tuần sau đến điều chỉnh với nhau bởi vì sắp không kịp nữa rồi." Thời gian càng gần làm cho chúng tôi quyết định làm gì đó nhanh hơn, vội vàng phân chia nhiệm vụ một cách hợp lý. Bởi vì vở kịch đạt được sự thành công cũng đến từ kịch bản tốt nữa.
"Cứ quyết định vậy đi. Lát nữa tao nói với Yongyee cho, con này nó giỏi chuyện lời thoại."
"..."
"Lãng mạn nhưng lại không có chồng."
"Với bạn không cần xỉa xói như thế cũng được."
"Thì mày cũng đừng nói với nó. Ok, tóm lại cứ quyết định như vậy. Còn tên thì chờ xem xét toàn bộ cốt truyện lần nữa đã."
"Vâng."
"Giải tán. Giải tán." P'Shayne là người làm cái gì cũng nhanh chóng, dặn dò xong liền biến mất. Anh ấy là đàn anh rất giỏi trong mảng phim ảnh, mặt mũi không đẹp trai, nhưng người yêu đẹp cực. Bạn bè cùng khóa mỗi người đều ghen tị vì từ khi sinh ra chưa từng nhận biết từ 'thất bại'. Chỉ tài ăn nói và sự giỏi giang của anh ấy cũng làm cho gái gần như chạy đến quỳ dưới chân rồi.
Còn tao à... cúi xuống nhìn bản thân mình một lát.
Ở trong 'Băng man rợ' nhưng không man rợ. Sự 'hot' chỉ ở mức độ cơ bản. Mặt mũi cũng không Trung quốc. Sự giỏi giang cũng không xuất sắc, còn dính vào top danh sách những người có sự tương t��c khủng khiếp với người lạ mặt. Ờ! Đáng đời không có ai thèm hốt.
Trong một tuần này, tôi vẫn tiếp tục dạo tới dạo lui thư viện như đi chơi. Nhưng mỗi lần cũng thường mang ba tên theo đuôi đến cùng. Bởi vì mối quan hệ của chúng tôi quay lại gần như bình thường rồi. Bản thân tôi cũng kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn, ngừng mong đợi và can thiệp vào việc riêng của thằng Khai, nên cũng làm cho sự đau đớn giảm bớt đi phần nào.
Cho dù chưa khỏi hoàn toàn. Nhưng cũng đã đỡ hơn lúc đầu rất nhiều.
Hôm nay tôi và 'Băng man rợ' hẹn nhau đến ngồi ở một cái bàn ở thư viện mà được bao quanh bởi sinh viên nhiều khoa khác nhau. Nhiều người nhìn vào chỗ chúng tôi và mỉm cười. Trong suốt thời gian một tiếng đồng hồ ngồi nói chuyện với nhau luôn luôn có năng lượng được gửi đ���n.
Thằng Bone là người đầu tiên đứng dậy khỏi bàn, thấy nói là xin phép đi vào nhà vệ sinh. Nhưng khi quay trở về lại huýt sáo một cách vui vẻ vì được line của gái. Thằng Khai và thằng Too cũng không ít đâu. Một tuần này, ba thằng bọn nó bóc tem nhiều đứa con gái rồi chỉ vì việc đến ngồi chơi ở thư viện.
Bước vào tuần thứ hai, team viết kịch bản bắt đầu thảo luận với nhau. Chúng tôi đề xuất ý tưởng và phác thảo cốt truyện hoàn tất. Tôi và P'Shayne giúp đỡ nhau viết cách phát triển diễn biến trong mỗi phân cảnh cùng với P'Yongyee viết lời thoại và chỉnh sửa để hoàn hảo hơn.
Việc viết kịch bản vẫn còn cách rất xa từ 'hoàn thành', nhưng cũng đủ để chúng tôi có tên vở kịch ở trong đầu bằng cách đem hai từ ghép lại với nhau. Đó là từ 'Library' có nghĩa là thư viện và từ 'Like' có nghĩa là thích. Cuối cùng chúng tôi liền dùng tên kịch sân khấu hàng năm là.
'Likebrary'
Cái tên mà tất cả mọi người trong cuộc họp đều nhất trí rằng nó chắc chắn sẽ để lại dấu ấn cho người xem.
Rrrr...!
Sau cuộc họp của những người đứng đầu mỗi bên kết thúc, thằng Khai liền gọi điện đến giống như biết rõ. Tôi nhìn màn hình xuất hiện tên nó suy nghĩ một lúc. Nhưng cuối cùng cũng chấp nhận bấm nghe máy một cách ngoan ngoãn.
"Sao thế mày?"
[Rảnh không? Hôm nay đi ăn với xem phim cùng nhau.]
"Ừm... được thôi." Tim của tôi đập mạnh, cảm thấy vui vẻ mỗi lần nó rủ đi ra ngoài. Cho dù luôn tự nhủ với bản thân rằng tất cả những gì người con trai cao cao làm là vì tình bạn, tôi vẫn không nhịn được vui vẻ.
Cho dù không được sở hữu. Chỉ cần được là một phần trong cuộc sống của người mà mình vẫn luôn yêu, nó cũng đáng giá rồi.
[Vậy đi ra bãi đậu xe của khoa đi. Lái xe theo nhau đi.] Giọng trầm trả lời lại nữa, tôi liền hỏi đến hai tên độc nhất vô nhị còn lại.
"Thằng Too và thằng chết tiệt Bone thì sao?"
[Có hẹn. Chỉ còn mày với tao thôi. Nhanh! Mau ra ngoài đi, tao đói.]
Thằng Khai cúp máy. Tôi liền sải chân bước về phía trước, đi thẳng đến bãi đậu xe, nơi đang có thân hình cao cao đợi ở đó. Tôi nhìn nó đứng dựa vào đứa con yêu Chawee cùng với nụ cười, nó cũng cười lại với tôi trước khi rủ nhau đi đến chỗ đã hẹn.
Chúng tôi ghé vào một quán đồ ăn phong cách Ý, gọi đồ ăn ra quất cho đến khi thỏa mãn rồi đi tiếp. Thằng Khai dắt tay tôi đi vào trong một cửa hàng mỹ phẩm lớn, nơi mà chỉ có gái với gái đi khắp nơi, làm cho người không quen thuộc như tôi đứng trơ trọi cùng với người bên cạnh.
"Mày định mua cái gì thế? Và mẹ nó, tại sao tao cũng phải đứng ở đây nữa?" Việc phải đứng trước khu vực son môi là cái gì đó làm tôi xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ.
"Tao muốn mua son môi đưa cho gái." Mặt của tôi cứng đờ ngay lập tức. Nhưng cũng không nói cái gì vì đã chấp nhận được rằng thằng Khai bao gái khắp mọi nơi rồi. Bình thường tôi cũng thường xuyên thấy nó tìm mua nước hoa và mỹ phẩm cho gái. Nhưng bình thường nó chưa từng kêu đứa bạn nào đến giúp ngoại trừ hôm nay.
"Tại sao không để cô ấy đến tự chọn thế?"
"Không biết nữa. Muốn chọn giùm. Thì sẽ nhìn có vẻ có lòng hơn." Vâng. Với người không biết cái gì liên quan đến son như tao đ��y hả? Và nó lại hỏi tiếp. "Màu này đẹp không?"
Tôi nhìn son môi màu hồng trong tay của thằng bạn thân trước khi gật đầu một cách ngơ ngác.
"Ừm."
"Vậy cái này?"
"Cái này cũng đẹp."
"Vậy cái này thì sao? Ba cái này cái nào đẹp hơn?"
"Cô ấy có mỗi một cái miệng mà. Chọn làm gì lắm thỏi thế?"
"Con gái không có nghĩ như mày đâu. Chọn đi!"
"Đây màu hồng. Đây cũng màu hồng. Cái này... cũng màu hồng. Khác nhau chỗ nào?"
"Đúng không?" Giống như là hai con trâu đang đứng chọn son môi luôn ạ. Tất nhiên là tôi và thằng Khai đều không phân biệt được cái nào đẹp hay khác nhau như thế nào. Cho đến khi nhân viên đi đến giúp đỡ.
"Không biết rằng khun cần son kiểu nào ạ?" Thằng Khai huých huých vào vai tôi bảo trả lời, còn bản thân liền lơ đễnh nhìn bóng đèn và trần nhà để né tránh vấn đề. Ôi, thằng trâu!
"Kiểu bôi trên miệng ạ." Ốiiiiiiiiii. Được tính là một câu trả lời rất tuyệt vọng rồi.
"Son môi có nhiều loại đó nạ. Cả dạng thỏi và dạng kem, dạng lì, dạng chì hay là dạng tint bôi mỏng mỏng, nhè nhẹ." Ô hố, những cái nói ra đó không hiểu gì luôn ạ. Tôi chỉ vào thỏi son mà đã chọn với thằng Khai trước đó.
"Lấy dạng này ạ."
"Nếu muốn biết thích màu nào thì thử swatch được đó ạ." Swot?
Một lát sau cô ấy liền bị kéo đi giới thiệu sản phẩm với khách hàng khác. Bỏ lại hai con trâu nhìn mặt nhau cùng với câu hỏi là 'Swot ở đây có nghĩa là gì?'.
"Third."
"Gì?"
"Tao xin thử với mày chút đi." Chỉ thế thôi ạ. Son môi mẫu thử liền bị tô trét lên miệng đến nỗi tao muốn khóc. Thấy thằng Khai cười càng thích thú thì trong lòng tao càng muốn rớt nước mắt. Nhìn vào gương lúc nào là ý thức gần như tan vỡ. Cứ để cho đối phương thử đi thử lại một lúc lâu cho đến khi người nhân viên đó lại quay lại.
"Có thích màu nào không ạ?"
"Kiểu giống như trên miệng bạn tôi này ạ. Ok không?"
"Há!" Cả cửa hàng chết lặng, môi trên tông màu hồng, môi dưới thì kiểu Hàn Quốc với một chút màu cam. Ối, thằng khốn nạn. Sau này nếu rủ đi làm cái gì như thế này nữa thì không cần phải rủ tao đâu ạ. Là bạn không phải chuột bạch thí nghiệm. Cho đến khi lau được sạch màu thì chị ấy phải tìm nước tẩy trang đến nỗi loạn cả cửa hàng. Thanh toán xong tôi vội vàng chạy ra ngoài đến nỗi không thấy hạt bụi nào luôn.
Tất nhiên là thằng Khai mua được rất nhiều thỏi son như ý, cũng mất rất nhiều tiền. Nhưng bạn thân mất mặt đáng giận không chỉ dừng lại như thế thôi đâu. Nó còn kéo tôi vào một cửa hàng hiệu nào đó để chọn mua vòng tay nữa.
"Thằng quần, đắt vãi."
"Thì cứ xem thôi. Cái này đẹp không?" Bàn tay to giơ một chiếc vòng tay màu bạc cho tôi xem.
"Tao không biết chọn vòng tay đâu. Mày chọn đi." Thằng Khai không quấy rầy tôi nữa, chỉ đứng chọn đồ một cách im lặng. Khi thanh toán xong, chúng tôi liền ra ngoài. Ghé chỗ này chỗ kia mua nhiều thứ cho đến khi dừng lại trước một cửa hàng sách lớn. Có rất nhiều cuốn sách mà tôi muốn có nhưng cũng chỉ chọn được vài cuốn mà thôi.
"Nghĩ gì thế?" Thân hình cao cao đứng ở phía sau lưng hỏi.
"Đang nghĩ rằng sẽ mua cuốn nào được."
"Thì cứ lấy hết đi."
"Há? Tao đã mua bốn cuốn rồi. Năm cuốn là quá hạn ngạch rồi. Lấy cuốn này đi vậy." Đưa ra quyết định vào giây cuối cùng bằng cách lấy cuốn sách liên quan đến việc làm phim lên trước khi bước đến thanh toán ở trước quầy.
"Đi nhanh. Nếu không không kịp xem phim." Khuôn mặt đẹp trai gật đầu biểu thị hiểu rõ. Cả hai người chúng tôi bước vào rạp chiếu phim cùng với một đống đồ trong tay.
Mày biết không... rằng hôm nay tao hạnh phúc đến nhường nào?
Được ăn cơm cùng mày, mua đồ cùng mày, đi dạo và được xem phim cùng nhau. Cho dù bây giờ vẫn không ngừng việc dứt lòng nhưng thứ mà tôi và nó là bây giờ là tốt nhất rồi.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong rạp chiếu phim. Sự kiện rất khác so với hôm đó, hôm tôi chỉ có thể ngắm nhìn từ phía sau. Lúc giận nhau, mẹ nó, thật sự rất tồi tệ. Và tôi biết rõ rằng sẽ không đời nào để chuyện đó xảy ra nữa.
Từ lúc bắt đầu chiếu cho đến khi end credits xuất hiện. Thời gian chỉ hai tiếng đồng hồ nuôi dưỡng trái tim thiếu nước của tôi trở nên ẩm ướt hơn. Cho dù bộ phim không lãng mạn đi chăng nữa.
"Phim cliché đó. Nhưng được làm rất tốt." (Cliché đại khái là phim kiểu rập khuôn theo lối cũ.) Cả rạp chỉ còn mỗi mình tôi và thằng Khai vẫn đang ngồi, nói chuyện với nhau, nhìn những cái tên lướt qua mắt một cách chăm chú.
"Nghĩ giống nhau. Thích lời thoại với hành động cuối cùng lắm."
"Ấn tượng vãi."
"Thế lát nữa đi đâu tiếp?" Tôi hỏi.
"Đã hơn nửa đêm rồi chưa, khun Third? Về phòng đi chứ."
"Ờ, tao quên."
"Gửi đồ ở tủ đựng đồ đúng không? Lát nữa ghé qua rồi cùng về." Muốn dừng thời gian lại lâu một chút nhưng cũng biết rằng điều đó là không thể. Tham lam làm gì? Chỉ đang ở cùng bạn.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ một cách chăm chú trong khi thằng Khai sải bước bên cạnh ở không xa. Chúng tôi mỗi người đậu xe ở mỗi nơi nên phải tách ra ở tầng hầm. Trước khi đi, bàn tay to nhét túi nilon màu trắng vào tay của tôi mà không trả lời rằng thứ đưa cho là cái gì.
"Cái gì?"
"Ờ na."
"Cho tao à?"
"Đúng. Ngày mai gặp lại. Đừng dậy muộn đó." Thằng Khai giơ tay lên xoa đầu tôi một cách đáng yêu trước khi tách ra đi về hướng khác. Để cho tôi nhìn chằm chằm túi nilon trong tay một cách im lặng. Và khi thử hé nhìn vào trong tôi liền được thấy...
Cuốn sách mà tôi muốn mua được đựng ở trong đó.
Biết rằng cảm giác đó tốt đến nhường nào không? Cho dù không có được trái tim của đối phương, nhưng nếu được nhận sự quan tâm, nó cũng đầy đủ rồi.
Cảm động. Nước mắt đang chảy. Phải nhanh chóng bước đi trước khi drama hơn thế này. Huhuhu.
Team viết kịch bản cố gắng làm việc một cách tích cực. Cuối cùng thứ mà chúng tôi cố gắng làm trong suốt thời gian hơn một tháng cũng hoàn thành. Khi kịch bản cho kịch sân khấu xong hết, P'Shayne và P'Yongyee tận dụng cơ hội dắt mọi người đi ăn mừng và thừa ra ba thằng bạn theo đuôi của tôi nữa.
Địa điểm là một nhà hàng kết hợp quán bar. Chúng tôi gọi khá nhiều đồ ăn và bia, ngồi với nhau từ 8h tối đến tận bây giờ đã là 11h đêm mà vẫn chưa có dấu hiệu là ai định về.
Tôi gần như không động đến chất cồn vì sợ rằng lại lỡ miệng nói cái gì không phù hợp nữa. Giống như hiểu rõ nhau, dạo gần đây thằng Too và thằng Bone cũng không cho tôi cơ hội làm điều đó. Cho dù đây là sự quan tâm tốt. Nhưng tình trạng của bọn nó bây giờ chẳng khác gì mấy con chó ngoài đường bởi vì nhiều chuyện dây vào tảng đá cứng như người gấu.
Cụng với nhau từ lúc bắt đầu ăn cơm cho đến khi quán sắp đóng cửa. Hết liền rót tiếp không để cốc rỗng nên tình trạng mới lôi thôi lếch thếch như đã thấy. May là P'Yongyee bã lén về trước. Nếu không chắc chắn phải nhận nhiệm vụ khiêng mấy con trâu này lên xe cùng với lệ rơi đầy mặt. P' thoát được. Vì vậy nhiệm vụ này liền rơi xuống trên người tôi.
Ô hố, tao sẽ làm thế nào với bốn cuộc sống này được đây?
"P'Shayne, em nghĩ nên dừng đi, nếu không lát nữa P' không về được đâu." Nếu muốn phanh thì phải phanh ở cái người là đầu têu này đây.
"Không sao. Lát nữa vợ đến đón." Ờ, cảm ơn. Mày tự sống sót tốt lắm.
"Ba thằng bọn mày cũng dừng được rồi. Tao không mang về đâu."
"Mắt tao vẫn còn rõ ràng lắm nha." Thằng Bone vẫn còn mạnh miệng. Vừa nãy mới thấy chạy đi móc họng nôn cùng với thằng Too. Có mà ngu mới tin, thằng nghiệp chướng.
Tôi phải rót bốn cốc nước lọc đưa cho bọn nó uống để tỉnh táo hơn và điều đó cũng có giúp được chút ít. Có thì cũng chỉ thằng Khai thôi, vịn vào tường bước lung la lung lay đi vào nhà vệ sinh trong khi cả mặt đỏ bừng. Bình thường nó không mấy khi như thế này đâu ạ. Sai ở chỗ là đến gặp được người có cùng ngôn ngữ đã thế còn xây dựng tâm trạng tốt như P'Shayne. Mọi thứ liền biến thành như đang thấy.
Tôi ngồi chờ thằng Khai quay trở lại ở bàn một lúc lâu nhưng nó vẫn không chịu trở về. Tâm trí chỉ cứ thúc dục đứng thẳng dậy, bước đi tìm đối phương ở nhà vệ sinh nam.
Nhẹ nhõm khi thấy thân hình cao cao đang đứng đi ở bồn tiểu.
"Đái lâu vãi."
"Ừ."
"Còn tỉnh không đấy? Nói năng không rõ ràng rồi đó mày." Miệng thì trách cứ nhưng mắt thì vẫn nhìn thằng Khai cố gắng kéo khóa quần cùng với thân thể vô lực như thế. Tôi thấy rồi cảm thấy đáng thương đến nỗi vội vàng bước vào hỗ trợ đối phương đến rửa tay xong.
"Mày ổn không? Đây là mấy ngón?" Tôi giơ ngón cái và ngón trỏ lên. Thằng Khai cũng cứ đứng nhìn bằng ánh mắt mơ hồ như thế.
"..."
"Chắc là thật sự say lắm rồi. Lát nữa tao đưa về. Xe mày lát nữa tao nói với người quản lý của hàng trông giùm trước đã. Còn hai tên..." Vẫn chưa kịp nói cái gì tiếp tôi đã bị thân hình cao to đẩy mạnh dựa vào tường đến nỗi phải hét ầm lên. "Hới, cái gì vậy!"
Khuôn mặt của đối phương tiến lại gần đến nỗi tôi ngửi thấy mùi cồn nồng nặc khắp quanh mũi. Não mẹ n�� trống rỗng hết, không biết phải làm gì trước ngoại trừ đứng trợn mắt nhìn thằng say xỉn một cách bất động.
Cũng mất nhiều phút cho đến khi thu thập được lại ý thức. Cố tình muốn đẩy người con trai cao cao ra nhưng thằng Khai nhanh hơn khi nó dùng hai tay chống vào tường rồi khóa tôi ở nguyên tại chỗ.
"Thằng Khai, mày say rồi đó. Thằng... ưm!"
Ngay giây phút đó, thế giới của tôi bị ném một cách mạnh mẽ cho đến nỗi lạc mất phương hướng. Đôi môi của người trước mặt đặt lên miệng của tôi mà gần như không kịp cảnh giác, làm cho suy nghĩ ở trong đầu tôi tất cả đều trở nên tán loạn.
Tôi không thể thở được và thằng Khai cũng cứ vẫn ngậm chặt đôi môi như thế.
Câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu tôi chính là 'Mày cố tình hôn tao phải không?'. Tôi nghĩ như thế nhưng không có âm thanh gì len lỏi ra được ngoài tiếng rên rỉ ưm a gần như vô nghĩa.
Với kỹ thuật của người say như thằng Khai, nụ hôn của nó dẫn dắt cảm xúc của người như tôi một cách dễ dàng. Tôi không còn biết tốt xấu đúng sai gì nữa. Cho dù tự nhủ với bản thân rằng người trước mặt là bạn nhưng tôi vẫn cứ ích kỉ.
Tận sâu bên trong vẫn hi vọng rằng có lẽ có thể tiến xa hơn thế.
Đôi môi tiếp nhận nụ hôn thay đổi cường độ, dùng sự thành thạo của nó làm cho tôi chịu mở miệng ra và chèn chiếc lưỡi nóng bỏng tiến vào bên trong. Vô số giọt mồ hôi chảy ra trên mặt và sau lưng.
Tôi cảm thấy không quen khi bị lưỡi càn quét trong khoang miệng, thậm chí không biết rằng phải thở bằng cách nào nên liền để cho đối phương là người dẫn đường. Cảm giác ngọt ngào nhanh chóng tiến vào trong lồng ngực. Bàn tay to trượt khỏi bờ tường đến cầm lấy mặt của tôi sau đó ngẩng mặt tôi lên để tiếp nhận nụ hôn một cách thuận tiện hơn.
"Ưmmmmm." Tôi bắt đầu kêu lên phản kháng khi việc hít thở trở nên khó khăn hơn trước.
Nhưng người chỉ theo ý mình cũng cứ vẫn chăm chú với nụ hôn trao đổi nước bọt cho đến khi ẩm ướt, quấn lưỡi qua lại cho đến khi sợi nước trong suốt chảy ra bên khóe miệng. Thằng Khai hút tất cả mọi thứ ra khỏi tôi giống như muốn rút linh hồn ra khỏi thân thể vậy. Vị khô khốc hòa lẫn với vị tanh chảy vào trong cổ họng. Sự đau đớn nhỏ bé lan rộng ra khắp mọi phần trên mặt. Tôi bị cắn. Bị hôn một cách thô bạo đến nỗi miệng tê đau. Khi để cho làm thỏa mãn rồi thằng Khai mới chịu buông ra và trả lại tự do cho tôi.
Tiếng hít thở của tôi vang lên khắp cả khu vực. Trong khi người say vẫn đang nhìn bằng ánh mắt mơ màng. Đương sự dùng lưỡi liếm môi qua lại nhưng vẫn không chịu nhường chỗ.
"Khai..."
"Praew."
"...!!" Giống như có một cây búa to đánh thẳng vào màng tai tôi một cách mạnh mẽ. Tôi bất động ngay lập tức khi nghe thấy nó đang gọi tên người khác trước mặt mình. Đã thế người con trai cao cao vẫn chưa chịu dừng lại như thế khi nó cúi mặt xuống hôn tôi một lần nữa và càng mãnh liệt hơn trước.
Tôi biết rằng bản thân có lẽ không có ý nghĩa đối với nó lắm nhưng tôi vẫn cứ muốn đối xử tốt với nó nhiều nhất có thể. Tôi có thể chịu đựng tiếp những lời nói và hành động tồi tệ của nó, chịu được khi bị lợi dụng chỉ để thử nghiệm, chịu được khi phải đi theo nó chọn mua đồ cho người khác. Bởi vì tôi tin rằng cảm xúc dành cho thằng Khai đầy đủ đối với niềm hạnh phúc xảy ra trong trái tim của tôi rồi.
Nhưng xem thứ mà người ngu ngốc như tôi nhận được đi.
Tôi cũng không hi vọng gì nhiều. Chỉ là lúc bị hôn...
Giúp gọi tên tao một lần được không?
"Praew, praew..."
Sau khi đôi môi của người trước mặt tách ra, nó chỉ cứ gọi tên người khác. Trong khi người nghe chỉ có thể đứng thầm rơi nước mắt trong lòng. Đây chính là cảm giác của người yêu thầm phải không?
Bởi vì cho dù có thích nhiều đến nhường nào cũng không thể giữ người đó thành của mình được.
Đây chính là nỗi đau đớn... nghiêm trọng nhất từ khi yêu thầm nó đến bây giờ.
Cho đến sáng hôm nay, tôi vẫn cứ vào học như bình thường. Sau khi đưa nhau về, mỗi người chúng tôi không ai nhắc đến chuyện tối qua nữa. Bản thân tôi cũng không. Mọi người chỉ biết rằng thằng Third đi tìm thằng Khai ra khỏi nhà vệ sinh. Thật sự chỉ có thế.
Tiết đầu tiên bắt đầu vào lúc 10h sáng. Tôi ngồi cạnh người con trai cao cao. Nó quay sang xin lỗi tôi rối rít về việc quá say đến nỗi thành gánh nặng để tôi phải khiêng trở về. Tôi chỉ có thể cười ngượng ngùng, cứ nói lặp đi lặp lại rằng không sao cả. Cho dù bên trong triệt để tan nát không còn một mảnh nào nguyên vẹn.
Câu 'Không sao' thật ra có lẽ nói ra là để an ủi bản thân thì đúng hơn.
"Bọn mày, lát nữa trưa học xong rồi, khoan đã tách ra nhá." Giọng trầm của người bên cạnh vang lên, thu hút sự chú ý từ màn hình máy chiếu trở lại chỗ đương sự một lần nữa.
"Có chuyện gì thế, thằng chết tiệt Khai? Tao có hẹn với đàn em câu lạc bộ chụp ảnh." Thằng Too hỏi với sự thắc mắc. Hôm nay không có tiết chiều. Bình thường thường sẽ giải tán thân ai nấy lo. Còn tôi thì phải vào nói chuyện với team kịch sân khấu tiếp.
"Quan trọng không?" Thằng Bone cũng hỏi.
"Cũng không hẳn. Nhưng tao muốn bọn mày ăn cơm cùng nhau trước."
"Ok."
"Thế mày thì sao, Third? Ăn cơm cùng nhau trước được không?" Tôi gật đầu xem như đáp lại trong khi cúi đầu ghi chép tiếp mà không để ý thằng Khai nữa.
Chắc không có lý do phải từ chối. Nếu nó sẽ đau, cứ để cho thật đau từ tận hôm nay luôn đi. Tôi phải chịu đựng tiếp để đến ngày mai bản thân sẽ mạnh mẽ hơn, không cần khóc lóc như trước đây nữa.
Càng chuyện của tối qua chôn giấu ở trong đầu lâu bao nhiêu thì càng nhấn mạnh mối quan hệ giữa tôi và nó. Trước đây tôi chưa từng mất đi thứ gì chỉ được trái tim của bản thân quay trở lại để chăm sóc lần nữa, cho dù đối phương không nhận nó đi chăm sóc từ tận lúc đầu đi chăng nữa.
Tiết học kết thúc trước 15 phút, chúng tôi đi đến nhà ăn của khoa để chiếm chỗ ngồi. 'Băng man rợ' tách nhau ra đi mua đồ ăn trước khi quay lại tụ họp với nhau lần nữa ở chỗ băng ghế dài. Cũng chỉ có thằng Khai biến mất.
"Nó đi đâu thế?" Tôi nói một cách lơ đễnh.
"Tao cũng không biết. Cũng không đi gọi cơm cùng tao nữa nha." Thằng Too đáp.
"Nói chuyện tối qua đi. Thằng Khai nó có gây chuyện gì không?" Là thằng chết tiệt
Bone chen vào để cho tôi trả lời. Bởi vì thằng Too không có ý định trả lời câu hỏi đó mà chỉ cắm mắt cắm mũi ăn cơm.
"Không đâu." Giọng nói phát ra nhẹ bẫng.
Không có chuyện gì xảy ra đâu. Mọi thứ vẫn còn như cũ. Ngay cả bản thân tao cũng vẫn còn như cũ.
Đau như cũ...
"Sau này tao nghĩ là nên cai rượu với bia đi. Hỏng việc vãi."
"Đang tính đây."
"Thế bây giờ mày đã ổn chưa thế, thằng Third?"
"Tao à? Chuyện gì?"
"Thì chuyện thằng Khai đó."
"Ồ, tao vẫn đang cố gắng. Có lẽ cần một chút thời gian."
"Người gặp nhau mỗi ngày thì khó như thế đấy. Nhưng mày giỏi lắm rồi, không biểu hiện dấu hiệu gì ra ngoài. Mọi th�� nó sẽ từ từ tốt lên thôi." Nó sẽ tốt thật à? Tôi tự hỏi bản thân như thế. Nhưng thứ đang hỏi được trả lời một cách nhanh chóng.
"Bọn mày." Giọng của thằng Khai làm cho cả ba người chúng tôi phải quay lại nhìn nơi phát ra. Thân hình cao cao đứng cười ở phía trước, sau lưng còn có một cô gái dễ thương nữa.
Cô ấy ăn mặc rất gọn gàng, nhìn khác hẳn so với tất cả những cô gái mà thằng Khai từng cua. Bỗng nhiên, cảm xúc của tôi chìm xuống khi thấy chiếc vòng tay đắt tiền mà đã ra ngoài mua cùng nó mấy tuần trước ở trên người cô ấy. Lúc đó, nó rất chú tâm chọn, chúng tôi ở trong cửa hàng gần cả tiếng đồng hồ chỉ để chọn một thứ đồ. Cô ấy thật sự rất phù hợp làm chủ nhân của thứ đó.
Tôi không ghen tị đâu. Cuốn sách mà thằng Khai mua cho ngày hôm đó, tôi mở ra đọc đi đọc lại mỗi ngày, đặt nó ở dưới gối. Giá trị của nó không phải ở giá tiền mà là ở chỗ ai là người đưa thì đúng hơn.
"Hey, dẫn gái ở đâu đến thế?"
"Gái khoa bên cạnh."
Nhưng thứ kì lạ hơn thế, cô gái này là người đầu tiên thằng Khai dẫn đến giới thiệu với bạn. Hơn là cứ để cho chúng tôi tự biết với nhau như mọi lần...
"Rồi sao nữa? Không định giới thiệu cho bạn quen biết hả?"
"Thì định giới thiệu đây."
"..."
"Đây là Praew, người yêu tao."
"Xin chào, mình tên Praew, năm ba khoa Nghệ thuật. Rất hân hạnh được quen biết."
Cô ấy giới thiệu bản thân một cách dễ thương trong khi ngồi xuống ghế theo thằng Khai một cách ngoan ngoãn. Tôi cười với cô ấy nhưng không nói cái gì. Chắc là bởi vì ng���c đau thắt đến nỗi không thể thốt ra một từ nào cũng nên.
Thằng Too giơ tay ra vỗ đùi tôi ở dưới bàn như là sự an ủi. Tôi chỉ có thể cười rồi lấy tai nghe lên đeo để không cần phải nghe tiếng của cô gái đó và thằng Khai nữa. Còn tay thì chỉ cứ xúc cơm vào miệng không ngừng. Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy của tay cầm thìa và nĩa.
Cảm xúc không thể diễn tả được dâng lên trong lồng ngực. Cả hai con mắt trở nên nóng hổi. Đến như thế vẫn cứ cúi đầu không chịu đối mặt nói chuyện với ai.
"Bạn Khai có sao không thế?" Tiếng của cô ấy lọt qua tai nghe bay vào. Nước mắt của tôi rơi xuống đĩa cơm mà không thể kiểm soát được.
"Thằng Third, mày có sao không?" Thằng Khai hỏi. Tôi liền vội vàng lau nước mắt trên má cùng với cười to tiếng.
"Nhạc buồn quá mà. Tự nhiên nước mắt chảy. Haha."
"Third, P'Shayne gọi phải không? Đi với tao." Thằng Bone rất nhanh, chỉ nói một tí nó đã cầm cổ tay của tôi kéo tôi đứng dậy rồi. Tôi bước theo thằng bạn thân đi nhưng cuối cùng cũng phải dừng chân khi thằng Khai chạy theo đến.
"Thằng Bone, tao xin nói chuyện cùng thằng Third một chút."
"Nó có hẹn với đàn anh."
"Tao xin một lát thôi. Năm phút." Thằng Bone chấp nhận lời yêu cầu. Nó đứng cách tôi và thằng Khai không xa lắm. Mặt của tôi lúc này chắc chắn phải đỏ bừng và nhìn tồi tệ lắm.
"Mày có chuyện gì không?"
"Khóc làm gì?"
"Là tao nghe nhạc buồn thôi. Không có gì đâu."
"Third, cho dù tao có người yêu nhưng thỏa thuận giữa chúng ta vẫn còn như cũ nha."
"Nghĩa là sao?"
"Thì chuyện tao muốn mày chuyển đến ở cùng nhau đó. Cho dù tao có người yêu nhưng tao sẽ không dẫn cô ấy vào trong phòng. Mày sẽ được thoải mái." Tôi hít hơi thở vào trong, cắn môi bản thân thật chặt cho đến khi cảm giác được vị tanh của máu. Trong suốt thời gian làm bạn với nhau, thằng Khai chưa từng biết gì hết.
"Khai... chúng ta quen biết nhau mấy năm rồi nhỉ?"
"..."
"Hơn hai năm rồi chưa?" Tôi ngừng nói một thời gian bởi vì tiếng phát ra rất run rẩy, chờ đến lúc kiểm soát được tâm trạng một lúc rồi mới mở miệng nói tiếp. "Nếu mày sợ rằng tình bạn của chúng ta sẽ biến mất. Không cần lo lắng. Tao vẫn ở chỗ cũ thôi."
"..."
"Mày không cần đối xử tốt với tao đến mức này cũng được. Nếu mày muốn yêu ai thì cứ chọn đi. Tao sẽ không quay lại nữa."
Quay lại cũng không biết rằng bản thân phải đau thêm bao nhiêu, mất mát thêm nhiều thế nào nữa. Bởi vì thậm chí người luôn vui tươi như tôi cũng vẫn mất hết khả năng miễn dịch của bản thân.
Nếu hôm nay nó chọn rồi thì cũng không còn lý do gì để tự lừa dối bản thân nữa.
"Ok."
"Thằng Khai."
Tao yêu mày...
"Người yêu mày dễ thương đấy."
Tao yêu mày...
"Cảm ơn."
Tao yêu mày. Nhưng không thể nói ra được...
Một cuốn sách liên quan đến việc dứt lòng từng nói rằng thời gian không phải thứ làm cho chúng ta dứt lòng được nhanh hơn nhưng việc làm việc nặng mới là tác nhân kích thích làm chúng ta quên sự đau đớn đi một thời gian.
Vì vậy, tôi liền dành tất cả thời gian vào việc làm vô số thứ khác nhau. Cả cái người ta bảo làm hay tự can thiệp vào làm, công việc khoa, báo cáo, hoạt động đặc biệt, sự kiện trường tôi đều làm hết. Ít nhất lúc gắng sức làm cái gì đó, chuyện của thằng Khai cũng biến mất khỏi não của tôi một phần nào.
Sự kiện kịch sân khấu hàng năm cũng sắp bắt đầu rồi, thêm vào đó còn phải vào phòng họp thường xuyên hơn. Một tuần nhiều lần bởi vì chúng tôi phải phân phối công việc lớn cho nhiều bên trước khi có cuộc họp lớn lần đầu tiên vào tuần tới để phân chia công việc chi tiết cụ thể với tất cả mọi người.
Trạng thái của 'Băng man rợ' cũng giống như biển lặng. Tôi không vào can thiệp cuộc sống riêng tư của bất cứ ai ngoại trừ lắng nghe ở xa xa. Tình yêu của thằng Khai và người yêu tiến triển tốt đẹp. Nhiều lần tôi nhìn thấy cả hai ở cùng nhau. Đau đó. Nhưng khi nh�� đến chuyện công việc phải làm tôi liền không có thời gian để quan tâm nữa.
Thằng Too ra ngoài chụp ảnh thực địa cùng với câu lạc bộ thường xuyên hơn. Còn thằng Bone cũng sống cuộc sống cùng với bộ phận âm thanh và gái của nó. Mỗi người chúng tôi đều có nhiệm vụ riêng làm cho mối quan hệ của từ 'bạn bè' không còn gắn bó như trước đây nữa. Yêu nhau nhưng không nhất thiết phải dính chặt lấy nhau. Mỗi người chúng tôi đều có ước mơ và tất nhiên là mỗi con đường riêng.
Trong quá khứ, tôi từng tưởng tượng rằng được gặp gỡ một người nào đó mà tôi yêu và sống cuộc sống lứa đôi cùng nhau cho đến già. Chỉ cần đứng ở ban công, chia sẻ chung một điếu thuốc lá trong tay, sau đó chúng tôi liền hôn nhau. Sáng ngày hôm sau, tôi thức dậy để làm việc trong khi một người nào đó cũng vội vàng hấp tấp dậy khỏi giường một cách nhanh chóng. Kỳ nghỉ thì có kế hoạch đi du lịch ở nước ngoài hoặc ở tỉnh khác. Chúng tôi không cần phải có nhiều tiền trong tài khoản, chỉ cầu không cần phải vất vả trong tương lai là đủ.
Rồi nhìn giấc mơ hồi đó đi, giống như một người trong cái bọn coi thế giới đẹp đẽ mà chưa từng trải qua từ 'đau đớn'.
Bây giờ tôi nhận ra rồi. Giấc mơ trong quá khứ bị vẽ lại. Tôi dành thời gian ở cùng với đàn anh nhiều hơn để nói chuyện với họ. Tôi muốn làm công việc viết kịch bản, muốn thử tạo nên một bộ phim. Và khi làm xong rồi tôi sẽ ngồi xem đi xem lại như thế khoảng 50 lần. Sau đó rời đi để tiếp tục làm những bộ phim khác. Đến khi cất được một khoản tiền nhất định rồi sẽ dùng đi du lịch vòng quanh thế giới.
Không chắc 30 hay 40 năm tiếp theo tôi có lẽ ở mỗi người một bán cầu với bạn bè 'Băng man rợ' cũng nên. Là một người già ngắm nhìn sự phát triển của thế giới, không sợ rằng sẽ chết cô đơn một mình nữa. Bởi vì đã học được rằng việc có tình yêu còn đau đớn hơn thế nhiều lần nhiều.
Đây là cảnh drama sau khi xem La La Land à?!
Được rồi. Tương lai vẫn còn vừa dài vừa xa. Bây giờ chắc phải đưa bản thân mình vượt qua được năm bốn trước đã. Hơn nữa hôm này còn phải bận rộn thu xếp đồ đạc với thằng Too nữa bởi vì tôi đang chuẩn bị chuyển chỗ ở lần thứ ba.
Tháng trước tôi liên lạc được với chủ của chung cư đã cho thuê và sẵn sàng chuyển vào ở sau khi kí hợp đồng xong. Còn phòng cũng không xa với bạn bè gì hết, chỉ cần đi thang máy lên năm tầng nữa. Hello...
Tôi không nói với thằng Bone và thằng Khai chuyện này. Bởi vì nghĩ rằng bọn nó có thể đang bận rộn với công việc cá nhân nên không muốn làm phiền. Nếu không phải thằng Too là chủ nhân của căn phòng mà tôi ở nhờ cả mấy tháng trời, tôi có lẽ cũng không nói với nó.
Thiết bị đồ dùng các loại đều được chuyển đi trong thời gian không lâu. Tôi lại sở hữu phòng của chính mình một lần nữa. Và thỏa thuận mà thằng Too từng hứa rằng sẽ không dẫn gái vào trong phòng trong suốt thời gian ở cùng nhau đã bị vô hiệu hóa. Nhìn nó có vẻ vui vẻ lắm, mở miệng giục chuyển đồ đến nỗi tao muốn giơ chân đạp cho một phát.
"Mệt chết đi được. Ôiiiiiiiiiiiiiii." Hot boy ser thả người nằm lên giường trong lúc kêu la to tiếng ồn ào khắp phòng. Tôi chỉ có thể chống hông nhìn đối phương một cách chán ngán.
"Thì tao đã nói rằng sẽ tự chuyển đồ rồi."
"Mày là bạn tao không? Ngồi nhìn mày chuyển tới chuyển lui sao được. Thần kinh."
"Không phải bởi vì vội vàng dọn đường cho người mẫu ảnh nữ mới hả?"
"Đừng có làm như hiểu tính cách tao rõ lắm."
"Khi nào sẽ ngừng lăng nhăng?" Tôi hỏi. Giống như câu hỏi đã biết rõ ràng sẽ không có câu trả lời.
"Mày hỏi vô vọng thế. Giống mấy câu hỏi đại loại như khi nào sẽ ngừng thở vậy." Tao biết liền. Sẽ tìm được ý nghĩa gì từ người như nó đây? Đừng nói chỉ thằng Khai thôi, đến cả thằng Too và thằng Bone cũng khốn nạn ngang nhau. Chắc chắn không đời nào dừng lại ở chỗ một người nào đó.
"Ờ, tao xin lỗi. Là do não tao quá tải không tốt."
"Thật ra, sẽ có một ngày chúng ta mệt mỏi. Mày nghĩ rằng con người chúng ta sẽ cứ chạy một cách vui vẻ mà không đời nào dừng lại nghỉ ngơi à?"
"Mày đó."
"Tao là người ạ, không phải Người hùng tia chớp mà có thể chạy không có ngày dừng. Một ngày nào đó cũng phải dừng ở chỗ một người nào đó thôi."
"Xin lý do của việc dừng chút đi."
"Thời gian và cơ hội. Thời gian nghĩa là tao già đến nỗi chạy không nổi nữa. Mẹ nó, mệt."
"..."
"Còn cơ hội thì giống như... lúc mày gặp một ai đó, người ấy rất phù hợp với hình mẫu của mày. Nhưng mày và người ấy gặp nhau sai thời điểm bởi vì mày vẫn chưa chịu dừng bản thân. Cuối cùng tình yêu cũng không thành được. Vì vậy, cơ hội của tao là một ai đó hợp ý và người ấy tiến đến vào đúng lúc mà tao quá mệt mỏi để chạy nhảy. Nó liền dừng. Thế thôi..."
"Nếu vậy mười năm nữa chúng ta gặp nhau và cũng đúng lúc mày dừng bản thân, mày sẽ chọn tao không?"
"Như này, nếu tao gặp một con bò thì tao không cần phải lựa chọn con bò nào làm vợ luôn à?"
"Aw."
"Mày nói cứ như tao không chọn ấy. Ngực không bự thì tránh ra." Xin lỗi vì sự xía mũi của tao vào chuyện của mày làm cho mày cảm thấy khó chịu nha.
Tôi không biết rằng người lăng nhăng có suy nghĩ tương tự nhau không? Nhưng nghĩ rằng con người chúng ta sinh ra từ những cách nghĩ khác nhau, gia đình khác nhau, dù thế nào chắc cũng không nghĩ giống nhau đâu. Như thằng Khai tôi nghĩ rằng nó là bản sao của Người hùng tia chớp luôn đó. Cứ chạy mãi, ghé chỗ này một lát chỗ kia một lát, nhưng cuối cùng cũng không có ngày dừng ở chỗ bất cứ ai.
"Nghĩ gì?" Người nằm lăn lộn ở trên giường hỏi giống như biết tỏng được suy nghĩ của tôi.
"Không."
"Dạo này không mấy khi được dành thời gian cùng nhau nhỉ? Học xong là thân ai nấy lo suốt."
"Tao cũng hiểu là hoạt động nhiều. Thế thằng Khai và người yêu như thế nào rồi? Dạo này không thấy cập nhật tin tức." Bây giờ tôi không còn đau đớn đến mức phải khóc lóc khi nhắc đến chuyện này nữa rồi.
"Nếu trả lời rồi mày có buồn không?"
"Tao cách nó xa vừa đủ, không còn đặt trái tim ở chỗ nó nữa."
"Ừm. Thấy vẫn yêu nhau tốt đẹp."
"Thế à." Tôi đáp bằng giọng nhẹ nhàng. Thì nếu dừng lại ở chỗ cô gái đó được thì tôi cũng vui mừng. Cô ấy khác biệt với tất cả mọi người và nhìn từ sự gắng sức của thằng bạn thân rồi nghĩ rằng dù thế nào cũng sẽ tiến triển tốt đẹp. "Có người yêu dễ thương như thế thì để tao quan tâm chăm sóc đến chết cũng được."
"Cũng giống như nó từng làm với tất cả mọi người thế thôi. Nhưng chỗ không giống chính là... bạn của chúng ta nó ngu thật sự."
"Ngu như thế nào?"
"Thì kể từ ngày hôm nó chưa từng dẫn bất cứ ai vào phòng nữa."
"..."
"Cho dù biết rằng cuối cùng mày cũng không đời nào quay trở lại."
Kịch sân khấu hàng năm 'Likebrary' sắp bắt đầu rồi. Cuộc họp lớn triển khai vào lúc 6h chiều sau khi học xong. Tất cả những sinh viên khoa Nghệ thuật Truyền Thông tham gia vào việc tổ chức kịch sân khấu hẹn nhau tập trung lại đông đúc và dùng phòng họp của khoa làm chỗ hẹn. Người đứng đầu lớn nhất là P'Shayne, người ngồi ở vị trí đạo diễn và làm nhiệm vụ phân phối nhiệm vụ cho mỗi người.
Tôi ngồi xếp bằng trên sàn cùng với 'Băng man rợ'. Và cho dù tôi ngồi bên cạnh thằng Khai nhưng chúng tôi cũng không nói chuyện gì với nhau ngoài việc nhìn mặt nhau một cách bình tĩnh. Sau đó liền quay sang chú ý những người đứng ở trên sân khấu.
"Kịch sân khấu năm nay đang chuẩn bị bắt đầu. Nhiều người chắc cũng đã biết rồi rằng chúng ta vừa viết xong kịch bản chưa lâu. Tôi làm nhiệm vụ đạo diễn, có thằng Khunname năm bốn làm trợ lý, còn team viết kịch bản được Yongyee và Third đến viết cho. Ah! Vỗ tay nào." Tôi đứng dậy trước khi cúi người xem như cảm ơn ngay lập tức khi anh chị em trong khoa cùng nhau vỗ tay.
"Tiếp theo đây là danh sách tên những người đứng đầu của mỗi bên và phải tự tìm người vào team. Bắt đầu ở backstage trước..." Sau đó đàn anh dáng gấu niệm danh sách tên kéo dài giống như tụng kinh vậy.
Bối cảnh của kịch sân khấu khoa sẽ thuê làm để tiết kiệm thời gian công việc một cách hoàn hảo. Còn những đạo cụ nho nhỏ thì để cho những đàn em trong khoa có chút khiếu nghệ thuật làm giùm.
Trang điểm và trang phục có tiền bối đội cổ vũ và 'Băng gái giới tính thứ hai' ra mặt nhận làm một cách tự nguyện cho tiếng hò hét vang lên khắp cả phòng họp. Phía điều phối viên phải liên hệ với nhiều chỗ khác nhau được tiền bối chủ tịch năm ba nhận. Bộ phận phúc lợi thì nhiều người một chút bởi vì hội mấy người ham ăn đề cử nhau một cách nhanh chóng.
Bạn tôi như thằng Too nhận nhiệm vụ làm nhiếp ảnh gia với ba, bốn người đàn em nữa. Còn thằng Khai và thằng Bone thì nhận phần điều khiển âm thanh và ánh sáng.
"PR ạ, được Jupjaeng năm ba làm người đứng đầu, phải làm page bao gồm việc quan hệ công chúng b��t đầu ngay từ ngày hôm nay luôn. Nhiếp ảnh gia hoặc ai có hình ảnh trong quá trình làm hoạt động cũng cứ gửi vào page để có thể giúp tạo trào lưu trong năm nay."
Mọi người đều gật đầu hiểu rõ. Bởi vì những công việc khác đã được phân phối hết rồi. Còn thì cũng chỉ...
"Cuối cùng rồi. Berm!"
"Áaaaaaaaaa. Thằng gấu, tên Baibua ạ." Một đàn anh bóng hét lên to tiếng khi nghe được đạo diễn gọi tên bã sai quá là sai.
Biệt danh là Berm thật nhưng tên trong ngành là Bua. Tao sẽ khóc.
"Ờ, tao xin lỗi. Thằng Bainad. Ới! Baibua sẽ là người đứng đầu team tuyển diễn viên và dạy diễn xuất. Việc này nặng chút nhá và cũng muốn đẩy nhanh làm nữa. Cho đến khi workshop với nhau xong xuôi thì đến kiếp sau mới diễn được." Giọng mỉa mai của P'Shayne làm cho team tuyển diễn viên lên tiếng không hài lòng. Cho đến khi một người nào đó hét lên từ trong hàng.
"Ngày mai công bố công khai luôn đi ạaaaaaaaa. Tuần sau chắc chắn sẽ có diễn viên."
"Thế thì phải như này, chọn người đến diễn nhá chứ không lấy ma lai như bọn mày."
"Thằng Shayne, mày xuống tát với tao dưới này luôn đi." Giữa cuộc xung đột đó, tôi chỉ có thể cười vào sự ngớ ngẩn của team tổ chức kịch cho đến khi cảm thấy mệt. Nhìn có vẻ năm nay nhóm của 'Likebrary' phải làm việc nặng hơn những năm trước nhiều lần.
"Mày viết kịch bản cũng xong rồi đúng không?" Rồi giọng trầm của một người nào đó cũng làm cho tôi ngừng cười. Nhớ được rất rõ nó là giọng của ai cho dù chúng tôi không còn nói chuyện với nhau thường xuyên như trước đây đi chăng nữa.
"Không đâu. Phải đi giúp P'Bua tuyển diễn viên nữa."
"Được đấy. Vậy tuyển người đẹp đẹp vào nữa nha." Tôi liếc đối phương ngay lập tức.
"Tao phải lựa chọn theo tính cách nhân vật đã viết được không. Mày thì chỉ lo mỗi đẹp thôi. Sao hả? Định tìm thêm bồ nhí à?"
"Vẫn chưa có bồ nhí mà. Muốn tìm thêm sao được?"
"Một trái tim một tình yêu rồi chứ gì?"
"Thì... đối với tao, mẹ nó, chỉ có mỗi mình Praew đẹp." Nói xong nó liền gửi cho tôi một nụ cười ngọt ngào, bản thân tôi cũng cười đáp lại.
Nếu là trước đây, khi nghe được lời mà nó nói, tôi chắc cảm thấy đau đến nỗi không thể chịu được. Nhưng khi vượt qua được quãng thời gian khó khăn đau khổ, lần này nó trở nên nhẹ nhàng hơn. Nếu nói rằng không cảm thấy gì thì có vẻ quá giả dối. Đối với tôi, nó không phải là chuyện dễ dàng để dứt lòng. Nhưng cũng không phải là không thể làm được. Đến ngày hôm nay...
Cũng sắp thành công rồi.
"Không để cô ấy đến cast à?"
"Không cho đến đâu. Lo."
"Tao hiểu. Người yêu ai thì ai cũng phải lo. Chúc cho yêu nhau lâu dài nha. Tao cũng vui mừng nữa."
"Cảm ơn, bạn."
"Dù sao lát nữa tao xin phép đi trước vậy. Bởi vì phải nói chuyện với P'Shayne chuyện kịch bản một chút nữa."
"Cứ tự nhiên." Thằng Khai không giữ tôi lại. Vì vậy sau khi tất cả mọi người giải tán, tôi liền rời đi một đường khác để chạy trốn cuộc trò chuyện rủ rê khiến trái tim khó chịu. Ngày mai tôi chắc phải làm việc nặng như trước để cảm xúc đau đớn đó biến mất khỏi trái tim một cách vĩnh viễn...
Sáng ngày hôm sau, công việc công bố công khai về việc cast diễn viên kịch sân khấu phát triển đi rất xa. Các loại áp phích bị dán trên các tòa nhà học khắp trường đại học. Sau khi học xong, sinh viên rảnh việc đều phải tham gia vào mà không thể tránh được. Còn tôi thì dùng lỗ hổng này để tách mình ra khỏi bạn bè trong nhóm. Rồi thay vào đó là ở cùng với người gấu như P'Shayne.
Từ một thành hai, từ hai thành ba, cho đến bây giờ đã nhiều ngày rồi tôi và 'Băng man rợ' không ăn cơm hay đi đâu cùng nhau ngoại trừ chào hỏi nhau trong tiết học. Không lâu nữa là phải bắt đầu cast diễn viên rồi. Tất cả những ngày rảnh rỗi tôi đều dùng vào việc đi theo P'Shayne thân gấu, người vẫn luôn phải kiểm tra sự tỉ mỉ của những bên khác nhau.
Hôm nay là lượt của team làm đạo cụ bối cảnh.
Cho dù chúng tôi thuê làm những bối cảnh lớn nhưng ngân sách có được từ nhà tài trợ cũng không đầy đủ đến thế, làm cho chúng tôi mượn sức của sinh viên khoa bên cạnh như Kiến trúc đến giúp lên dàn giáo tô màu giùm.
"Vẫn chưa khô ạ, thằng trâu Third. Nhấc cái chân mày ra." Tôi nheo mắt nhìn bọn bạn cùng chuyên ngành đang cầm chổi quét sơn ồn ào.
"Đến đây. Không cần đến đứng cản trở bọn nó." P'Shayne ngoắc tay bảo tôi đứng ở phía còn lại mà phía trên đang sơn màu bối cảnh một cách tích cực.
"Đẹp đó." Tôi nói lên.
"Ừm. Hôm qua Maprang đến xem, mẹ nó, đứng ngoác mồm luôn đó." Maprang là tên người yêu lão ạ. Cô gái đẹp đến nỗi con trai trong khoa phải đến khóc lóc cầu xin làm người yêu, có suy nghĩ bốc đồng cũng là ở chỗ hẹn hò với thằng con trai thân g��u giống như P' đây.
"P' hẹn hò với nhau bao nhiêu năm rồi thế?"
"Ba."
"Sao gặp nhau được? Thật ra chị ấy không chọn người khốn nạn như P' làm người yêu cũng được mà."
"Vả miệng theo số tuổi của bản thân ngay bây giờ!" Tôi kéo khóa miệng ngay lập tức. Đừng chỉ nói mỗi mình tôi, ai họ cũng muốn biết cả. Hay là lúc gặp nhau lần đầu tiên, P' dùng vũ lực để ép buộc chị ấy làm người yêu nhỉ?
"Tao biết mày đang nghĩ gì đó. Mẹ nó, không có cái bụng bầu này thì chắc chắn kéo vào nhà vệ sinh rồi."
"Còn biết rõ nữa. Thông minh vãi."
"Tao thích thầm cô ấy từ lâu rồi. Nhưng tao không dám tiếp cận bởi vì lúc đó người tán Maprang xếp hàng dài đến tận ga Hua Lampong. Rồi mày nhìn mặt tao, nhìn dáng tao đi."
"Thế cuối cùng tại sao chị ấy lại chọn P' thế?"
"Tao giỏi." Đạp tao một phát đi. Không giúp trở thành sức mạnh truyền cảm hứng cho ai hết. "Thực ra cũng cứ đưa đồ, chăm sóc từ xa xa đó. Con người chúng ta gắn bó với nhau bằng thời gian. Với tình yêu cũng như vậy. Khi nào đến lúc cô ấy yêu chính là yêu, nhưng nếu cô ấy không yêu có nghĩa là thời gian đéo gì cũng không có hiệu quả."
"Nghĩa là chỉ có thể dùng được với một số trường hợp thôi à?"
"Ờ đó. Mày từng thích ai không?"
"..." Tôi ậm ừ, không nói chấp nhận hay từ chối.
"Nếu có thì chờ đến lúc mà người ấy yêu lại mày. Nhưng nếu người ấy không yêu thì mày đừng đợi. Nó tốn thời gian."
"Thế chúng ta làm sao biết được lúc nào nên chờ hay rút lui?"
"Nó ở chỗ này nè." Đàn anh năm bốn dùng ngón trỏ chạm vào đầu bản thân một cách nhẹ nhàng.
"Tóc à?"
"Não ạ, thằng khốn nạn."
"Xin lỗi."
"Cơ thể của con người chúng ta có cơ chế tự bảo vệ của mình. Như con người có sức mạnh không giống nhau thì sức chịu đựng sự đau đớn cũng không giống nhau. Nỗi buồn từ sự chờ đợi giống như thứ làm cho não nhận lấy tổn thương. Chịu được thể hiện rằng chờ được. Nhưng nếu chịu không được, đó là cơ thể không thể chấp nhận được. Đó chính là lúc mày biết rằng nên chờ đợi tiếp hay nên dứt lòng."
"Tại sao lại phải dùng não thế? Con người chúng ta không dùng trái tim trong việc quyết định à?"
"Thế này đi nha. Ví dụ nếu có người chĩa súng vào mày, bộ não chỉ huy mày chạy trốn và sống sót. Nhưng trái tim không ph���i như vậy, nó chỉ ra lệnh bơm máu nhanh hơn. Trong khi chân mày vẫn đứng ở chỗ cũ để chờ viên đạn bay đến xuyên vào."
"..."
"Vì vậy, bộ não dạy cho mày 'tự sống sót' từ sự đau đớn. Trong khi trái tim chỉ dạy cho mày 'nhận biết' sự đau đớn mà thôi."
"..."
"Kiểu nào khốn nạn hơn hả? Việc yêu một ai đó chỉ dùng mỗi trái tim là không được đâu. Mày phải tự bảo vệ bản thân bằng cách dùng bộ não suy nghĩ nhiều nhiều vào nữa." Bàn tay to vỗ lên bả vai tôi với sức mạnh khá lớn trước khi tách người ra đứng giám sát công việc ở khu vực khác một cách cool ngầu.
Tôi đã biết tại sao P'Maprang lại chọn người con trai thân gấu này làm người yêu rồi.
Có lẽ con người chúng ta cũng không cần cái gì nhiều hơn một người mạnh mẽ mà có khả năng bảo v��� chúng ta được. Người mạnh mẽ cả bộ não và tâm hồn...
Thằng Khai mất tích khỏi mạng xã hội từ tận thứ năm. Nó để lại một tin nhắn trên line rằng cần phải giải quyết vấn đề cá nhân. Sau đó, đương sự cũng không ngoi lên đi học nữa. Và không liên lạc với bất cứ ai trong suốt cả một tuần.
Tôi, thằng Bone và thằng Too liền chỉ có thể phỏng đoán nhiều trường hợp khác nhau. Bây giờ ý kiến của chúng tôi đều nghiêng về phía người yêu của nó. Có lẽ thằng Khai chắc là đang dính với người yêu đến nỗi dẫn nhau đi ấp ở đâu đó ngoài kia.
Thứ hai nó vẫn chưa ngoi lên. Chúng tôi liền gọi đến nhà của tên rắc rối để hỏi thăm khả năng. Không biết là chết hay chưa nhưng mẹ của nó chỉ trả lời lại là con trai yêu dấu xin nghỉ ngơi một thời gian.
Đi mà không chịu không nói v���i bạn bè thế à!
Cả ngày thứ ba vẫn thiếu vắng dấu vết của nó. Sau khi giải quyết công việc của khoa xong xuôi, tôi liền kéo thân thể về phòng cùng với kịch bản phải dùng cho việc cast diễn viên vào ngày mai. Hỏi rằng có lo lắng cho người biến mất không thì cũng lo lắng. Nhưng khi nghĩ rằng nó có lẽ đang trốn đi chơi với người yêu tôi liền nhẹ lòng đi rất nhiều.
Từ lúc học được dùng não nhiều hơn, bây giờ tôi mạnh mẽ hơn trước đây nhiều. Mẹ nó, thật sự phải cảm ơn P'Shayne.
Tôi thả người lên giường, nằm sấp mặt một cách kiệt sức do mất năng lượng vào những công việc đã làm. Không biết ngủ quên lúc nào, lúc nhận ra thì bầu trời đã tối đen rồi. Ánh sáng trong phòng tắt gần hết. Tôi chống đỡ thân mình ngồi dậy. Sau đó bước chân xuống khỏi giường để mò mẫm đường đi bật đèn.
Rắc!
"Hey!!" Ánh sáng trong phòng làm cho tôi làm cho tôi hét lên một cách giật mình khi nhìn thấy một người nào đó đang ngồi quay người ở trên chiếc ghế làm việc.
Thằng chết tiệt. Tao cứ nghĩ là 'Shutter'. (Shutter là phim kinh dị Thái Lan)
"Sao... sao đến được thế?" Tôi hỏi một cách khẩn trương. Càng nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của thằng Khai không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì liền không thể nhịn được sợ hãi. Hay là nó trở thành vật chất làm cho con người có thể nhìn thấy được nhỉ?
"Tao vẫn chưa chết. Tại sao phải làm vẻ mặt giật mình đến như thế hả?" Người trước mặt nói bằng giọng bằng phẳng, nhưng tay khác đang cầm một xấp giấy màu trắng lên. Tất nhiên đó chính là kịch bản dùng để cast diễn viên vào diễn trong vở kịch năm nay.
"Đó là kịch bản của tao."
"Mày là người nghĩ tính cách nam chính à?"
"Không phải. P'Shayne mới là. Mày không cần phải đổi chủ đề. Làm sao vào được trong phòng tao thế?" Tôi sải bước trở lại chỗ giường, chậm rãi thả người ngồi xuống và cố gắng hành động bình tĩnh nhất có thể.
"Thằng Too đưa cho." Thằng bạn quỷ sứ! Việc tao đưa một thẻ chìa khóa nữa cho mày không có nghĩa là mẹ nó đưa cho ai cũng được đâu nhá!
"Thế nhiều ngày qua mày biến đi đâu?"
"Xem xét lại bản
thân."
"..." Tôi không nói thêm gì vào ngoài việc để cho thân hình cao cao kể hết câu nói.
"Third, chúng ta không còn nói với nhau những câu dài dài bao lâu rồi thế?" Tôi không hiểu mục đích của thằng Khai lắm. Có lẽ nó cư xử lẫn lộn thất thường. Đang tốt lành liền biến mất nhưng lúc trở về liền biến thành như đã thấy. Nói thẳng ra là đoán không kịp tâm trạng của nó.
"Cũng không biết. Tao không nhớ được nữa."
"Từ lúc tao giới thiệu Praew với bọn mày đúng không?"
"Thực ra cũng không đâu. Mỗi người chúng ta đều có việc phải làm phải nghĩ thì đúng hơn."
"Thằng Third... Bây giờ tao..."
"..."
"Chia tay với cô ấy rồi."
Câu nói cực kì bằng phẳng được thốt ra từ đôi môi một cách phù hợp. Tôi ngồi im lặng. Càng nhìn thấy người con trai cao cao không biểu hiện bất cứ thái độ buồn bã gì cả, tôi càng không biết phải làm sao cho phải. Bình thường sẽ phải đứng dậy đi vỗ vai nó rồi an ủi rằng không sao cả, nhưng lần này tôi lại ngồi yên bất động.
"Tại sao lại nhanh đến thế ch���?" Ngay cả khi người con gái này nhìn có vẻ hợp với nó hơn nhiều những người trước đó nữa.
"Tao vừa nhận ra bản thân mình mẹ nó cực kì khốn nạn."
Thực ra, mày đáng phải tự biết thân mình từ lâu rồi. Nhưng tôi không nói đâu. Sợ bạn sẽ buồn lòng.
"Gặp người mới rồi chứ gì?"
"Cũng không hẳn." Đối với thằng Khai, không có mấy lý do đâu. Không gặp người mới thì cũng chán đồ cũ. "Tao thích nhìn con gái giống như đồ chơi, chỉ nghĩ rằng bọn tao sex với nhau. Mỗi người đều được lợi liền kết thúc." Đương sự im lặng đi một lúc trước khi liếc mắt sang nhìn tôi.
"Tiếp đi. Đang nghe đây."
"Tao là người dễ chán, muốn thử nhưng không muốn ràng buộc. Tao sex với vô số người nhưng mày biết gì không. Một ngày nào đó bọn tao cũng sẽ biến thành người xa lạ với nhau mà thôi."
"Thì bởi vì mày không dừng chứ sao."
"Đúng vậy nhỉ." Sự im lặng bao phủ khu vực một lần nữa. Cho đến khi thời gian trôi qua, giọng trầm vang lên một lần nữa. "Ờ! Kịch bản này hay đấy. Tao thích."
"Hơi thường một chút."
"Mày tự viết à?"
"Ừm."
"Xin thử đọc ra tiếng được không?"
Tôi cau mày lại với nhau sắp thành cái nút. Nhìn bàn tay to đang cầm tờ giấy trắng rồi cố gắng đọc từng chữ cái được in ở phía trên.
"Anh là người có khuôn mặt như thế này, hình dáng như thế này. Anh có lẽ không thể thay đổi bản thân nhiều lắm vì em. Anh cũng không có bao nhiêu tiền trong tài khoản. Có lẽ không thể mua đồ đắt tiền cho em được nhưng anh xin thay thế nó bằng thứ hữu ích đối với em."
"..."
"Anh không phải là thiên tài, thậm chí ngu ngốc là đàng khác. Nhưng anh sẽ dùng tất cả mọi khả năng để chăm sóc em tốt nhất có thể."
"..."
Nội dung lúc này là thứ mà tôi viết lên từ những suy nghĩ tận sâu bên trong của bản thân. Cho dù chủ nhân của những câu nói này là nam chính của câu chuyện đi chăng nữa.
"Rồi em tin không? Cho dù cuộc sống của em có vô số người tới lui, em cũng sẽ thấy anh vẫn luôn dõi theo ở chỗ cũ."
"Thằng Khai, tao nghĩ..."
"Rồi em tin không? Cho dù cuộc sống của anh có vô số người tới lui, anh cũng sẽ thấy 'em' vẫn luôn dõi theo ở chỗ cũ."
Nội dung bị đổi tất cả đại từ. Điều đó làm cho ý nghĩa của câu nói cũng thay đổi theo.
Từ 'dõi theo' đó, cảm giác ấm áp ở tận sâu.
Tôi và thằng Khai là bạn của nhau. Không biết rằng câu nói phía trước có ý nghĩa ẩn giấu hay chỉ là việc đọc lời thoại quá mức ngọt ngào một cách bình thường. Nhưng bây giờ và tại thời điểm này...
Không có ai... dời ánh mắt của mình ra khỏi người đối phương được.
Việc cast diễn viên kịch sân khấu bắt đầu rồi. Nhiều sinh viên quan tâm và ùa vào đăng ký đông đảo đến nỗi chật ních. Làm cho phải tìm ghế bổ sung cho ngồi chờ ở bên ngoài phòng họp rất nhiều. Tôi, P'Baibua và nhiều người của team cast nữa mỗi người đều chuẩn bị rất tốt để cho việc lựa chọn diễn viên trong ngày hôm nay phù hợp với kịch bản đã viết nhiều nhất có thể.
Chúng tôi dùng phòng họp nhỏ để làm địa điểm cast diễn viên. Theo trình tự đó, chúng tôi để ứng cử viên vào mỗi lúc ba người theo kịch bản phải diễn. Bắt ��ầu từ nữ chính của câu chuyện trước. Thứ hai là nam chính. Tiếp theo là những diễn viên phụ.
"Húiiiiiiiiiiiii. Gái đẹp đầy ra. Đó là hoa khôi Quản lý. Hoa khôi Nha khoa. Hoa khôi Luật Maemeng!!" Tiếng của thằng Too thỉnh thoảng chen vào. Nhìn có vẻ nó rất hạnh phúc với việc thưởng thức những bông hoa xinh đẹp đang ngồi cùng nhau ở bên ngoài. Bởi vì lúc thu thập hình ảnh của thành viên ủy ban tuyển chọn diễn viên như bọn tôi xong. Nó liền cầm máy ảnh chạy ra khỏi phòng ngay lập tức.
Niềm hạnh phúc của mày chờ ở chỗ này rồi ạ. Triệu chứng nặng đến mức lưu trữ đến tận hai cái thẻ nhớ. Thố... Thằng hám sắc ơi.
Còn thằng Bone và thằng Khai cũng không ít đâu. H��m nay can thiệp vào dành nhiệm vụ phúc lợi bằng cách phân phối đồ ăn nhẹ và thức uống cho các ứng cử viên. Chuyện là chắc mày đã quên rằng bản thân có nhiệm vụ điều chỉnh ánh sáng và giám sát âm thanh! Nhưng tôi không có thời gian để chú ý lắm đâu bởi vì ba cô gái đầu tiên đã bước vào phòng rồi.
"Giới thiệu bản thân luôn đi ạ." P'Berm, chế đại của việc tuyển chọn nói qua mic.
"Xin chào. Tên Sha, Nisha. Học ở khoa Kỹ thuật, ngành Hóa học ạ."
"Có vị trí gì? Hay là khả năng đặc biệt gì không? Hãy trình diễn cho chúng tôi xem một chút đi ạ."
"Em là hoa khôi khoa Kỹ thuật của năm hai ạ. Khả năng là hát và chơi guitar ạ."
"Vậy trước khi thử với kịch bản, hát cho P' nghe một chút đi."
Các bước cast cứ tiếp tục tiến hành một cách liên tục. Thằng Bone và thằng Khai cũng muốn tham gia nên kiếm ghế đến ngồi bên cạnh tôi. Chắc là muốn ngồi xem mấy em ấy đến nỗi đũng quần lắc lư. Còn thằng Too thì không cần hỏi đến ạ. Mẹ nó, zoom ống kính đến nỗi gần như sắp xuyên qua cả lá chắn của mấy em hoa khôi rồi.
Hết người này đến người khác bước vào, thể hiện diễn xuất theo kịch bản được nhận rất tốt. Một số diễn tốt cả cách nói cùng với hình ảnh phù hợp với kịch bản. Nhưng vẫn chưa có bất cứ người nào nổi bật lên cả. Cho đến khi ba cô gái nữa bước vào trong phòng.
"Đẹp vãiiiiiiiiii. Thằng Third chọn người này chắc luôn." Tiếng của thằng Bone thỉnh thoảng thêm vào đến nỗi cảm thấy phiền chán. Thấy nó đoán tình hình với thằng Khai một lúc lâu rồi ạ, và cũng không có dấu hiệu là sẽ ngừng lảm nh��m nữa.
"Chưa, chưa."
"Đến người khác. Người kia." Thằng Khai chu môi về phía đàn em số thứ tự thứ 9, là người duy nhất mà tôi nhìn ngay từ lúc đầu bước vào. Bởi vì hình tượng nhân vật rất chuẩn.
"Nghĩ gì thì nói cho tao với." Thằng Bone lại huých tôi nữa.
"Im lặng đi, hai thằng bọn mày đó."
"Lát nữa sẽ để N' diễn đoạn này cho xem chút. Nam chính sẽ hát bài hát chủ đề của vở kịch để tán tỉnh N', lời thoại cũng theo thế luôn." P'Baibua đưa kịch bản cho cô gái số 6 trước khi hai thằng bạn thân lại bàn luận chủ đề tiếp cùng nhau lặng lẽ. Nhưng làm phiền tai tao chết đi được.
"Nhạc của nhóm Oasis à? Mẹ nó, cũ lắm."
"Wonderwall, bài yêu thích của thằng chết tiệt Third." Thằng Khai luôn biết rõ tôi thích cái gì đến nỗi đôi lúc cũng cảm thấy tốt đó ạ, khi tình bạn của chúng tôi vẫn còn đến từ sự để tâm.
"Mày chọn à?" Câu hỏi từ thằng Bone gửi đến hỏi tôi.
"Ờ."
"Nếu là mua xổ số thì thằng Khai đã trúng rồi."
"Xổ số cũng không hào hứng bằng tao đâu."
"Xin lỗi nha. Bọn mày chú ý phía trước giùm đi được không? Tao phiền." Sau tiếng chửi của tôi, hai thằng man rợ cũng không nói thêm gì nữa. Cuối cùng người mà chúng tôi bỏ phiếu chọn ra cũng theo như thằng Khai đã dự đoán phía trước. Khi N' đội cổ vũ khoa Sư phạm số 9 giành được vị trí nữ chính.
Mặc dù vẫn chưa công bố kết quả một cách chính thức. Nhưng điểm số nhận được cao hơn hẳn từ tờ điểm số của mỗi người làm cho không cần phải đoán già đoán non gì nữa.
Sau khi nữ chính được cast xong xuôi thì chuyển sang phía nam chính. Tất nhiên là việc cast lần này bao gồm cả nam khôi và thành viên đội cổ vũ của khoa, gom cả những người mặt mũi đẹp trai khắp cả trường đại học lại một chỗ. Chúng tôi vẫn dùng quy trình như cũ là cho diễn xuất theo kịch bản được chỉ định cho.
Tính cách nhân vật của nam chính được thằng đạo diễn mặt gấu viết. Nhưng nói luôn rằng hôm nay P' ấy không đến. Tất cả hy vọng liền được ủy thác vào những người còn lại.
Quá trình tuyển chọn vẫn cứ tiến hành liên tục. Cho đến lúc nghỉ ngơi sau khi cast kịch bản nam chính kết thúc hoàn toàn rồi nhưng vẫn chưa lựa chọn được nên là ai. Thế nên đến thời điểm mà chúng tôi phải nói chuyện sơ bộ với nhau.
"Nhiều người diễn được nhưng không sức hấp dẫn gì cả." Tôi chỉ có thể lắng nghe một cách im lặng, để cho những người có kinh nghiệm bình luận với nhau.
"Đây cũng nghĩ vậy. Vai Trin là play boy và rất lăng nhăng chứ sao."
"Ừm. Tớ nghĩ là người diễn phải thật sự khốn nạn từ bên trong. Nó phải có nội tâm như thế." Hố... Nam chính không khốn nạn ạ, chỉ lăng nhăng thôi. Mấy P' mẹ nó chặt chém nhau ác lắm.
"Không được rồi. Cho dù rất đẹp trai nhưng cũng thật sự không được."
"Cứ chọn trước r���i chờ xem workshop đã, biết đâu sẽ tốt hơn."
"Hình tượng không được đây chứ. Nhìn có vẻ đều là người tốt cả. Đến diễn người khốn nạn được à? Ow!" Giọng của P'Baibua dừng lại đột ngột giống như ngừng lại trước cánh cửa thiên đường. Mọi ánh mắt từ từ di chuyển theo chủ nhân của giọng nói đó một cách chậm rãi. Cho đến khi dừng lại ở chỗ thân hình cao cao của một người nào đó đang ngồi đánh game trên điện thoại đến muốn sống muốn chết.
"Nong Khaiiiiiiiiiiiiiiiii."
"Há? Có gì không ạ?" Vào tròng rồi thằng trâu. Nhiều chuyện còn không biết nữa.
"Làm nhiệm vụ gì trong kịch sân khấu thế?"
"Giám sát âm thanh và ánh sáng ạ."
"Để người khác làm đi. Đến thử lấy kịch bản này đọc coi."
"Đọc làm gì ạ? Giám sát âm thanh, có phải lồng tiếng đâu."
"Không phải như thế. P' muốn Khai thử cast xem. Đoạn này luôn. Thế thằng Prim đi đâu thế? Lúc cast trai đẹp xong liền biến mất luôn. Third, đến giúp khớp thoại với bạn chút đi."
"Há? Cái gì ạ?"
"Giúp bạn chút." Chỉ có thể ngồi làm mặt ngơ ngác một lúc lâu, thằng Khai liền nắm cổ tay tôi kéo đứng dậy và bước theo đôi chân dài đi đến phía trước bàn thành viên ủy ban.
Nó giơ một tờ giấy cho tôi đọc sơ qua. Cảnh này là lúc nữ chính đặt câu hỏi để cho nam chính lựa chọn cần muốn kiểu nào. Rồi tại sao tao lại phải đóng vai nữ chính chứ? P'Prim, P' biến đi đâu rồi!
"Khai đọc kịch bản xong chưa?"
"Vâng."
"Third thì sao?"
"Em đọc giấy nha."
"Tùy thôi. P' xem mỗi mình Khai thôi." Tôi hít m��t hơi thật sâu vào phổi, nhìn chằm chằm vào dòng chữ phông Cordia New cỡ 16 trong tay trước khi mở miệng ra đọc lời thoại.
"Trin, em hỏi cái này chút đi."
"Vâng." Tại sao tôi cảm thấy bản thân giống cô gái nhỏ tuổi dậy thì đến mức này chứ?
"Nếu cho chọn giữa mặt trời và mặt trăng, anh sẽ chọn cái gì?"
"Chọn mặt trời. Bởi vì sẽ được nhìn thấy em một cách rõ ràng." Thằng Khai nói theo kịch bản một cách chuẩn xác. Đã thế ánh mắt mà nó gửi đến còn làm cho người nhìn như tôi nổi da gà nữa là đàng khác.
"Thế thời gian và tiền thì sao?"
"Thời gian. Anh sẽ được dùng nó vì em."
"Sự thật và giấc mơ?"
"Sự thật. Bởi vì ở đó có em đang chờ."
"Ăn và ngủ?"
"Ngủ. Ít nhất cũng đầy đủ đối với việc gặp em trong mơ."
"Thế giữa em và giấc ngủ thì sao? Anh chọn cái gì?" Đây là dòng cuối cùng mà chúng tôi phải khớp thoại với nhau rồi. Và câu trả lời của Trin là chọn nữ chính. Vì vậy tôi liền dời ánh mắt khỏi những chữ cái trước mặt để nghe rõ ràng câu trả lời đó một lần nữa.
"Ngủ."
"Chết tiệt. Mày chọn sai. Làm lại."
"..." Tôi thu thập ý thức và nhắc lại câu hỏi đó một lần nữa.
"Thế giữa em và giấc ngủ thì sao? Anh chọn cái gì?"
"Nếu cho chọn giữa em và ngủ, anh chọn ngủ nhá."
"..."
"Ngủ với em."
Bùm!!
Chết hết luôn đi.
Rồi việc thêm thoại một cách ngẫu nhiên của thằng Khai cũng làm cho nó nhận được vai nam chính kịch sân khấu một cách ngẫu nhiên như vậy. Băng P'Baibua la hét đến nỗi họng sắp vỡ sau khi thằng Khai diễn bịa ra. Lời thoại 'Ngủ với cậu' được nói ra, có thể gọi là sự đào hoa rực rỡ của nó làm cho mọi người cho điểm nó một cách không có gì phải nghi ngờ.
Cú shock nốc ao tôi lần thứ hai lần nữa khi vị khách không muốn chào đón đến cast kịch bản xuất hiện ở chỗ này.
Praew, người yêu cũ của thằng Khai.
Cô ấy bước vào trong phòng cùng với nụ cười vui tươi và trả lời câu hỏi một cách lưu loát. Vì vậy, vai bạn của nữ chính liền rơi vào tay cô ấy mà không có ai nghi ngờ.
Cho dù biết rằng thằng Khai và Praew phải khó chịu. Nhưng tôi cũng không thể giúp gì hơn thế được.
Chúng tôi công bố kết quả ngay lập tức khi việc tuyển chọn kết thúc. Bởi vì trong những giờ tiếp theo, nhóm tổ chức phải dành thời gian với việc trình bày tất cả diễn viên về lịch trình diễn t��p và những lịch trình khác nữa. Đặc biệt, workshop cũng dùng thời gian đến tận ba tháng tròn trĩnh. Và để không lãng phí thời gian, chúng tôi mới bắt đầu từng phần hoạt động ngay từ đầu.
Tôi không có nhiệm vụ trong phần này liền ngồi dựa hẳn vào tường nhìn nhóm diễn viên nhảy nhót từng bừng một cách vui vẻ. Cho đến khi thời gian trôi qua đến lúc chiều tối, thằng Too vẫn đang bận rộn với việc chụp ảnh, thằng Bone biến mất, còn thằng Khai thì làm các hoạt động với dàn diễn viên. Làm cho tôi không biết rằng sẽ vào làm phiền ai được. Đến cả lúc nghỉ vẫn không dám di chuyển đi đâu ngoài việc bấm điện thoại giết thời gian.
Lúc nghỉ có nhiều người nằm bất động ở trên sàn trong khi team phúc lợi vẫn cùng nhau làm việc một cách tích cực, chia đồ ăn nhẹ và thức uống một cách không có chút thiếu sót nào. Không lâu sau thân hình cao cao của nam chính dán nhãn đỏ bước thẳng đến tìm tôi. Cùng với ngồi xuống bên cạnh trong khi đưa đồ ăn nhẹ và nước cam cho.
"Cho à? Ờ. Cảm ơn." Tôi nhận lấy để không làm nó buồn lòng nhưng cũng không chịu mở cái gì ra để ăn. Có lẽ bởi vì thằng Khai thích chăm sóc mọi người như thế này, tôi mới không muốn nghĩ quá xa và đưa bản thân vào tình huống mạo hiểm nữa.
"Mau mở ra ăn đi."
"Vẫn chưa đói."
"Lát nữa sẽ có người đến giành đấy."
"Mày cũng đưa đi cho người khác nhiều mà. Cằn nhằn cái gì?"
"Thấy mày mệt cả ngày."
"Mày cũng thế mà."
"Muốn ăn cái gì? Lát nữa tao ra ngoài mua cho."
"Không ăn cái gì hết cả." Tôi né người một chút rồi cúi xuống b��m điện thoại để đổi chủ đề.
"Chơi gì thế?"
"ROV."
"Cho chơi chút."
"Người định chơi game nhanh đi làm hoạt động đi. Bắt đầu rồi kia kìa." Tại sao dạo này thằng Khai nó trở nên kì lạ thế nhỉ? Kể từ hôm qua trồi ra ở phòng của tôi. Bầu không khí ảm đạm liền thay đổi. Tôi không muốn nghĩ rằng đây là trạng thái biển lặng trước bão mà chỉ cần động một chút liền xuất hiện làn sóng to lớn vỗ mạnh vào trái tim tôi lần nữa.
Với một số hành động của thằng Khai, tôi không suy nghĩ về phía bản thân nữa.
Nhìn có vẻ nó sẽ không xin xỏ tôi nhiều, không lâu liền lèo nhèo rồi quay sang làm hoạt động tiếp cả tiếng đồng hồ. Làm cho người không có việc gì làm như tôi cảm thấy buồn ngủ ngay lập tức. Cuối cùng cũng nhịn không được nằm xuống ng��� trên sàn một cách gián tiếp.
Lúc nhận ra thì đồng hồ treo tường đã chỉ đến số 9 và số 12 rồi. Vãiiiiiiiiiiii. 9h tối. Tỉnh dậy không phải bởi vì âm thanh to đập vào tai gì đâu. Mà là bởi vì dạ dày đang thắt chặt lại thì đúng hơn, làm cho phải tỉnh dậy.
Tôi nhìn đến chỗ team diễn viên đang làm quen với nhau và tham gia hoạt động cùng nhau một cách liên tục mà không có dấu hiệu là sẽ dừng. Thằng Too nhìn cũng có vẻ đang chăm chú với việc chụp ảnh, còn có thằng Bone làm trợ lý ở bên cạnh. Thấy thế này rồi ai dám mở miệng rủ đi ăn cơm chứ?
Nhưng giống như may mắn ở bên cạnh tôi khi đồ ăn nhẹ và thức uống mà thằng Khai đưa cho mấy giờ trước vẫn đặt ở gần đây, đã thế lần này còn có hộp cơm giấu ở đó nữa. Tôi cảm thấy muốn cảm ơn team phúc lợi bởi vì làm việc tích cực đến nỗi muốn rớt nước mắt. Mở hộp cơm ăn một cách no nê hạnh phúc và cũng đúng lúc ngừng quay. Yesssssssss.
Về thôi ạ. Tao sẽ không còn phải chán nữa. Chờ như người ngu ngốc thế này không tốt chút nào.
Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi giải tán mỗi người một hướng. Còn bản thân thì xin thời gian ghé vào nhà vệ sinh trước khi về bởi vì quất hết một chai nước lọc. Nhưng lúc bước ra ngoài tôi lại phải đối mặt với một cô gái dễ thương. Cho dù đã luôn cố gắng tránh né.
"Ờ... Xin chào, Praew." Tôi chào hỏi cô ấy một cách lúng túng.
"Chào Third. Không được nói chuyện với nhau gì cả nhỉ?" Tôi hiểu cảm giác không thoải mái này trong khi bản thân chỉ là bạn thân của thằng Khai. Rồi nghĩ thử xem lúc mà thằng bạn thân như nó phải làm hoạt động chung với người yêu cũ, nó sẽ cảm thấy tồi tệ đến mức nào.
"Đúng."
"Cậu khỏe không?"
"Cũng ok. Praew thì sao?" Nhìn có vẻ giống câu hỏi nhảm nhí nhưng tôi cũng không thể nghĩ ra cái gì ngoài thế nữa.
"Cũng tốt."
"..."
"Ờ, bây giờ cũng trễ rồi. Người yêu tớ chắc đã đến đón rồi đấy." Cô ấy cúi xuống nhìn đồng hồ trong khi vẫn nói nhanh không ngừng. Nhưng eh! Praew vừa nói rằng người yêu đến đón.
Đừng nói là chia tay nhau bởi vì có người thứ ba. Cái gì mà đến nhanh đi cũng nhanh vậy?
"Praew có người yêu mới rồi à?"
"Hẹn hò với nhau lâu rồi."
"...!" Cái gì thế? Rối.
"Ừm. Đừng nói với Khai nha."
"Có chuyện gì?"
"Khai nhờ tớ giúp. Sự thật thì..."
"..."
"Chúng tớ không hẹn hò với nhau đâu."
Xin đó. Xin chút. Đây là cái quái gì thế. Vãiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
Praew bước đi xa, để lại mỗi mình con trâu ngu ngu đang đứng cào đầu bản thân không ngừng. Câu nói nghe được phía trước có nghĩa là gì đây? Praew và thằng Khai, cả hai không hẹn hò với nhau ngay từ đầu à? Rồi có lý do gì phải lừa bạn bè trong nhóm đến mức này chứ?
Vô số câu hỏi xoay quanh ở trong đầu. Tôi quay trở lại phòng họp nơi có ba thằng bạn thân đang đứng chờ. Nhưng vẫn không nói hay hỏi ra chuyện Praew, chỉ có thể cất giấu lại và suy nghĩ nguyên nhân một mình.
Trong bóng tối của phòng ngủ, tôi vẫn còn bồi hồi về chuyện đã được nghe một tiếng trước không ngừng. Muốn hỏi nhưng không đủ can đảm bởi vì nghĩ rằng chắc không liên quan gì đến mình lắm. Nhưng một phần lại nghĩ rằng mình cũng là một người trong số đã bị lừa suốt thời gian qua. Và người biết rõ câu trả lời đó chính là thằng Khai.
Rrrr...!
Nó rất là thiêng ạ bởi vì đầu dây là số của nó.
"Chuyện gì?"
[Hôm nay page đăng rất nhiều hình.]
"Page gì?"
[Thì kịch sân khấu đó.] Gọi đến chỉ để nói về page thôi á. Càng ngày càng trở nên xàm xí rồi đấy.
"Ừm... Rồi sao?"
[Có người đăng hình mày nữa.]
"Thế tao phải hào hứng không?"
[Ừ. Vậy không làm phiền nữa. Sáng mai gặp. Ngủ ngon.]
"Thằng Khai..." Tôi gọi tên đối phương. Trong lòng muốn hỏi câu hỏi vẫn còn vương vấn ở trong đầu. Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra mặc dù đầu dây bên kia im lặng giống như đang chờ câu trả lời.
[Thằng Third, chuyện gì?]
"Không có gì. Ngủ ngon." Đường dây bị ngắt sau đó. Tôi nằm ở trên giường và suy nghĩ gì đó vui vui. Một lát sau nhớ ra liền vào page kịch sân khấu Nghệ thuật Truyền thông. Tất nhiên rằng hôm nay là ngày ra mắt dàn diễn viên. Mỗi người đều tạo dáng cực ngầu cùng với những dòng chú thích từ admin page để kêu gọi rating. Có cũng chỉ là...
"Chết tiệt!" Tôi chửi thề ra tiếng to khi một trong số đó có hình tôi đang ngồi xúc cơm vào miệng một cách ngon lành. Đã thế dòng chú thích còn kinh khủng đến mức không nhịn được nghĩ rằng ai là người nghĩ ra vậy!!
LakornNitade
Nếu cho chọn giữa em và ăn, anh xin chọn 'ăn'.
...ăn em.
#Hamăn #Teamviếtkịchbản
Con người chúng ta khi xem một bộ phim chúng ta sẽ chọn từ cái gì?
Nội dung?
Tên đạo diễn?
Vẻ đẹp của diễn viên?
Trào lưu?
Hay là do... sở thích?
Tôi chọn nó từ sở thích của bản thân. Không cần là trào lưu cũng sẽ xem nếu cảm thấy rằng bộ phim đó là thể loại mà mình vẫn luôn xem. Tôi thường tránh né anime hoặc hoạt hình thiểu năng. Bên cạnh đó cũng thường luôn chọn xem thể loại Sci-fi thriller lặp đi lặp lại nhiều hơn. (Sci-fi là phim khoa học viễn tưởng, thriller là phim giật gân)
Một đàn anh từng nói rằng việc chọn xem phim cũng giống với việc chọn người yêu vậy. Rất ít khi chúng ta xem thể loại mà chúng ta không thích. Có lẽ bởi vì đã dựng nên một bức tường rằng nó không hay, không thú vị và không được nhận sự mở lòng tiếp nhận. Cho dù có lẽ nó tốt cũng nên...nếu được thử.
Câu chuyện xảy ra lúc nào tôi vẫn chưa làm rõ được đầu đuôi ra sao. Mối quan hệ giữa tôi và thằng Third càng ngày càng tệ đi. Cho đến khi nó tan vỡ vào ngày chúng tôi ngồi nh��m nhi bia ở phòng của thằng Bone. Chỉ nhâm nhi bia, không biết thế đéo nào mà mọi thứ lại sụp đổ một cách tồi tệ.
"Thằng Khai..." Người trước mặt gọi tên tôi, thằng Third đứng yên ở trước cửa một cách lúng túng, tôi liền phá vỡ bầu không khí căng thẳng bằng cách mở miệng nói.
"Thằng Bone gọi tao tới. Đang uống bia cùng nhau à?" Nó không trả lời bất cứ điều gì ngoài việc đứng chắn ở chỗ cũ. Mối quan hệ của chúng tôi không ổn cho lắm. Tôi nhớ được rằng thằng Third thay đổi sau khi chúng tôi trở về từ quán bar đêm hôm đó. Và nó cũng không chịu nói lý do giận bắt nguồn từ cái gì mới được.
Tao không biết được không? Hỏi thằng chết tiệt Too và thằng trâu Bone thì bọn nó cũng chỉ cứ lắc đầu. Thế nên liền biến thành vấn đề chưa được tháo gỡ đến b��y giờ cũng vẫn chưa nhận được sự sửa chữa. Cho đến khi tôi biết rằng mình đã làm gì sai.
"Vào đi. Đây là bạn của anh." Tôi lựa chọn ném suy nghĩ trong đầu ra trước khi dắt lấy cổ tay trắng trẻo của một đàn em bước vào bên trong. Thực ra tôi không muốn đưa em ấy đến đâu. Nhưng thằng Bone đó, gọi đến rủ vào đúng lúc tôi và cô ấy đang chuẩn bị về, đã thế còn đang ở trên đường nữa. Cuối cùng mới phải dẫn luôn ghé qua trước khi về.
"Ốiiiiiiiiiiiiii, người đẹp. Mời ạ. Mời." Thằng bạn tôi nó cũng khốn nạn chẳng khác gì nhau. Vừa nhìn thấy gái đẹp một cái liền vội vàng hấp tấp cùng nhau tìm chỗ ngồi.
"Cơn gió nào mang mày đến đây thế?" Thằng Too hỏi.
"Đưa em ấy đi ăn xong. Thằng Bone gọi đến rủ nên ghé qua."
"Ồ. Em uống bia không?" Trong lúc đang hỏi Snook, tôi có quay sang nhìn người đang đứng cách xa ở phía cửa. Cùng lúc với thằng Bone kêu lên.
"Thằng Third, đóng cửa. Quay lại đây ngồi."
"Tao định... sẽ về."
"Thế à? Vậy thì về đi. Mày chắc là say rồi nhỉ?" Thằng chết tiệt này! Bạn nói về liền cho đi một cách dễ dàng như thế à? Tôi thể không để cho thằng Third thành công, vội vàng phản ứng một cách nhanh chóng. Ít nhất... cũng cầu chúng ta được nói chuyện với nhau một chút.
"Ngồi cùng nhau trước đã." Và cho dù thằng Third có quay trở lại ngồi bên cạnh thật, chúng tôi vẫn cứ im lặng với nhau. Nói thẳng ra là tôi rất khó chịu, không biết phải làm như thế nào tất cả mọi thứ mới quay trở lại như cũ.
"Khai, mày biết chưa? Dự án kịch sân khấu bắt đầu rồi đó. Đặt c��c nhiệm vụ gì rồi?" Còn tốt là có hai thằng bạn thân vẫn luôn hỏi han và kiếm chuyện để nói, việc ngồi uống bia hôm nay mới không tẻ nhạt như đã nghĩ.
"Trợ lý đạo diễn."
"Hốiiiiiiiiii, nhiệm vụ này mấy người năm bốn đặt trước rồi ạ. Đừng ngớ ngẩn chứ."
"Tao có thể giám sát âm thanh ánh sáng." Thực ra đây cũng là công việc chính mà tôi phải làm.
"Vẫn còn đang chọn người. Tao cũng muốn làm phần này. Nhưng của thằng Third nặng hơn bạn bè một chút."
"Sao thế?"
"Viết kịch bản. Ngồi nghĩ thử xem sẽ cho ai yêu nhau."
"Sao mày biết được rằng tao sẽ viết về tình yêu? Trước đây có lẽ là đúng, nhưng bây giờ tao không tin tưởng nữa." Không chỉ nói không, đương sự còn quay sang nhìn mặt tôi trong khi nói nữa là đàng khác. Nghĩa là sao thế? Muốn dằn mặt mỉa mai tao à? Tôi thậm chí còn không biết bản thân đã làm gì sai nên liền cảm thấy không hài lòng. Đáp lại một cách nhanh chóng.
"Người như mày cũng từng tin tưởng vào cái gì à?"
"Tao không phải mày mà có thể tin tưởng vào tình yêu khắp mọi nơi. Đâu cũng có như hiện tại."
"Thằng Third!"
"Bình tĩnh, bạn. Bình tĩnh..." Còn tốt là thằng bạn vẫn luôn phanh lại nên chuyện mới không trở nên lớn như đã nghĩ. Mẹ nó, muốn trả lời lại chết đi được, rằng tao dẫm trên đầu nó à? Từ trước đến giờ, những lúc mà nó muốn cái gì tôi cũng luôn làm cho suốt. Nếu nó để tôi không dẫn gái vào phòng tôi cũng sẽ làm. Chấp nhận làm tất cả để giữ gìn mối quan hệ này.
Rồi nhìn nó xem. Thậm chí còn không cố gắng giữ lại mà chỉ cứ liên tục làm sụp đổ thêm.
Chúng tôi ngồi uống tiếp. Bản thân Snook cũng cứ thường luôn lấy lòng hỏi cái này cái kia để cho tâm trạng của tôi tốt hơn.
"P'Khai đừng uống nhiều. Em lo." Nói thẳng ra là người này mới chỉ nói chuyện qua line được một tuần và cũng vừa gặp nhau lần đầu tiên ngày hôm qua. Mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu nhanh chóng và cũng sẽ kết thúc nhanh chóng bởi vì tôi không nghĩ ở một chỗ hay trao trái tim cho bất cứ ai cả.
Yêu kiểu này tốt hơn nhiều. Lấy lòng nhau vài lần, không thể cùng nhau được thì tách ra. Mỗi người đều không mất lợi ích, nó liền kết thúc.
"Không nhiều ạ."
"Không cho hút thuốc lá nữa."
"Ok."
"Nghe lời như thế chứ."
"Nghĩ rằng nó chỉ nghe lời mỗi mình em thôi à?" Bỗng nhiên, tâm trạng li���n ngừng lại lần nữa khi giọng của một người nào đó chen vào. Tôi không chờ đợi mà quay sang nhìn người đó bằng ánh mắt nghiêm trọng. Thằng Third... rốt cuộc mày muốn làm cái gì?
"Ý của anh là gì ạ?"
"Thì đó là âm mưu của thằng Khai. Đạt được rồi thì nó sẽ vứt bỏ."
"Thằng khốn nạn Third!" Tôi lao vào nắm chặt cổ áo của nó bởi vì không nhịn nổi. Trong lòng chỉ có thể phẫn nộ chửi rủa nó không ngừng rằng muốn cái đéo gì một cách lặp đi lặp lại. Ờ! Thế mày bị cái đéo gì!
"Mày bình tĩnh. Mày say rồi phải không? Cùng về phòng nha?" Thằng Too tách cả hai chúng tôi ra khỏi nhau trước khi quay sang hỏi ý kiến của người mặt đang đỏ bừng bởi vì chất cồn. Nhưng tình trạng này không được gọi là say đến nỗi không tỉnh táo mà. Dù nhìn thế nào cũng thấy rằng rõ ràng là muốn kiếm chuyện với nhau.
Thằng Third chưa từng như thế này. Trong suốt hai năm mà chúng tôi quen biết nhau, bất kể tôi có ai đó hoặc làm cái gì, nó luôn luôn thấu tình đạt lý. Khác với bây giờ, ngớ ngẩn, vô lý chết đi được.
"Tao không say. Mẹ nó, nói sự thật cũng sai à?" Nó lại nói tiếp đến nỗi tôi không nhịn được vội vàng đáp trả lại một cách nhanh chóng.
"Rồi sao? Ít nhất tao cũng biết yêu ai đó. Không giống mày đâu. Ngớ ngẩn, vô lý chết đi được."
"Mày thực sự dám nói hay thứ mày đang có nó là yêu?"
"Là yêu. Và tao cũng biết rằng tao nên trao nó cho ai mà không phải thằng bạn khốn nạn như mày." Tôi không thể chịu nổi rống lên, cùng lúc đẩy mạnh người có thân hình nhỏ hơn với sự tức giận. Lúc nhận ra thì thằng Third đã chỉ cứ cúi đầu xuống nhìn sàn nhà mất rồi.
"Thằng Khai, Third nó say. Đừng chấp nhất với nó."
"Say nhưng miệng thì cứ kiếm chuyện."
"Quan tâm nó chút. Dạo này nó không ổn."
"Mày nghĩ là nó là vợ tao hay sao mà phải quan tâm!" Chưa từng cho tao được ích lợi gì cả. Thậm chí cả từ 'tình bạn' còn không cho nhau được. Thế thì tại sao tôi lại phải quan tâm nó chứ?
"Hey, tao nghĩ là mày nói tử tế với nó cũng được mà, thằng Khai."
"Khi nào nó ngủ với tao thì tao sẽ nói tử tế. Hài lòng chưa!!"
Pha!!
Trong giây phút đó, hình ảnh trong mắt của tôi rung động. Thân thể ngã xuống sàn cùng với sự tê dại từ từ lan rộng ra một cách chậm rãi. Thằng Bone đang đứng thở hổn hển ở chỗ không xa và lại chuẩn bị giơ tay lên lần nữa để đấm tôi thật mạnh. Nhưng thằng Too lao vào cản trước, tôi mới không bị đấm một cái nữa đến nỗi vỡ mặt như đã nghĩ.
"Thằng Khai, đây là bạn đó. Người bạn yêu mày."
"..." Tôi im lặng. Lựa chọn rằng sẽ không phản ứng lại. Thế tại sao người bạn như nó không quan tâm tao chứ?
Điều đó khó chịu đến nhường nào. Nhưng chưa từng có bất cứ ai hiểu được.
"Thằng Third nó... nó..."
"Bone, thôi đủ rồi."
"..."
"Tao xin lỗi nha. Là tao không tốt."
Thằng Third ngẩng mặt lên nhìn tôi cùng với nước mắt đầy má. Làm cho trái tim người nhìn co thắt dữ dội bởi cảm giác tội lỗi. Tao xin lỗi nha, đây là điều mà tôi muốn nói ra nhưng lưỡi lại quá tê cứng để di chuyển. Chỉ có thể nhìn chằm chằm người trước mặt từ từ chống đỡ bản thân lên rồi bước đi xa mà thôi.
Tôi bị thằng bạn thân lôi cổ ra nói chuyện cùng nhau ngoài ban công ngay lập tức bởi vì không cần thiết phải để Snook nghe được vấn đề xảy ra trong nhóm. Nhưng nó cũng không giúp tôi hiểu rõ được hơn bất cứ điều gì sau khi nói chuyện với nhau xong. Chỉ có thể nhớ được trong lòng chuyện hai thằng bọn nó cố gắng ra sức bảo vệ thằng Third mà thôi. Thế tao thì sao?
Chưa từng có bất cứ ai hiểu tôi dù chỉ một người, không có bất cứ ai hiểu được sự khó chịu chồng chất trong lồng ngực mà không thể vứt bỏ đi được. Tôi đau lòng vì làm tổn thương thằng Third. Nhưng đồng thời cũng không có bất cứ ai nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra. Thế tại sao chỉ mỗi mình tao phải cảm thấy tội lỗi chứ?
Không công bằng chút nào cả.
Tại sao tôi lại là người duy nh���t cảm thấy mình ngu ngốc? Bọn nó có bí mật, tôi biết. Thậm chí tôi còn thấy ngày hôm đó... ở chỗ rạp chiếu phim, thấy thằng Bone ôm thằng Third đang khóc không ngừng. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã làm điều gì đó không tốt. Nhưng cuối cùng vẫn không biết rằng điều không tốt đó là gì mới được.
Tất cả mọi đứa bạn đều lựa chọn giữ bí mật với tôi, đến nỗi không nhịn được nghĩ rằng tao... chắc không còn quan trọng với bất cứ ai nữa rồi.
Sáng ngày hôm sau, thằng Third không đi học. Hỏi thằng Too nó cũng chỉ trả lời rằng nó muốn nằm ngơ ngác một mình mà thôi. Tôi liền không muốn quan tâm nữa nhưng cảm giác tội lỗi cứ dâng lên không ngừng. Cuối cùng cũng quyết định đến phòng tìm đối phương sau khi học xong. Tôi không hỏi nó giận tôi chuyện gì bởi vì nó chắc sẽ không nói.
Điều duy nhất có thể nói chỉ còn lại 'Xin lỗi'. Từ duy nhất mà tôi nói ra từ tận đáy lòng.
Và nó có hiệu quả. Mối quan hệ của chúng tôi trở lại tốt hơn một lần nữa và càng bền chặt hơn bởi vì cùng một thời gian với việc thằng Third phải viết kịch bản kịch sân khấu. Chúng tôi dính lấy nhau như cũ, đi đâu cũng luôn đi cả bốn người. Cả việc ngồi quan sát trong thư viện và bao gồm cả việc rủ đương sự ra ngoài xem phim với mua đồ cùng nhau.
Thằng Third giúp tôi chọn son môi cho gái. Nó biết rõ rằng tôi phải chăm sóc tất cả những đứa con gái bắt đầu bước vào và có mối quan hệ với tôi một cách đại khái rồi. Nhưng chiếc vòng tay Hermes đã đi chọn cùng nhau đó, tôi mua làm quà sinh nhật cho chị gái 'P'Klear'. Đắt đến mức này tao sẽ đầu tư vào người khác à? Nhưng cũng không nói với nó.
Kỳ lạ không? Người bạn như Third mẹ nó lại là người duy nhất mà tôi muốn để cho ở cùng mọi lúc.
Cho dù là chuyện nhỏ hay to đến mức nào tôi cũng sẽ nhớ đến nó đầu tiên. Đây chắc là lý do làm cho chúng tôi quen biết nhau lâu và sau cùng liền trở thành bạn thân của nhau.
Rồi một buổi tối... Mọi thứ đều thay đổi...
Bốn người chúng tôi vẫn còn cắm rễ ở thư viện bởi vì thằng Third đang cố gắng tìm kiếm ý tưởng trong việc viết kịch bản. Bọn còn lại liền cầm laptop và điện thoại lên chơi. Nhưng tôi khá xui vì điện thoại hết pin. Xạc dự phòng cũng không còn nên đành xin mượn laptop của thằng Third để chơi và nghe nhạc giết thời gian.
Lúc đó không biết tại sao tôi tự dưng lại nhấn vào kênh 'Movie quá đỉnh' để xem trào lưu. Là việc bình thường khi chúng ta đăng nhập vào cái gì đó là sẽ không chịu đăng xuất ra. Tất nhiên rằng thằng Third cũng là một trong số đó. Tài khoản của nó vẫn đang nổi bật lên trước mặt. Tôi bấm vào xem chơi chơi nhưng clip gần đây nhất ở đây lại thôi thúc người ngứa tay như tôi nhấn vào xem.
Video đó dùng tên là 'Review phim – Ngu ngốc...khờ dại...điên rồ bởi vì tình yêu'. Độ dài không mấy phút đồng hồ. Nhưng kỳ lạ là nó lại bị đặt chế độ riêng tư thay vì công khai cho những người theo dõi xem.
Khoảng thời gian mà video được phát, tôi thấy thằng Third cười vào máy ảnh như mọi lần...
"Xin chào. Tuần này chúng ta lại quay trở lại gặp nhau một lần nữa trên kênh 'Movie quá đỉnh'. Nhưng đây có thể là video cuối cùng trong năm này mà tôi quay rồi. Sững sờ luôn. Lần này tôi sẽ review một bộ phim đã lâu rồi. Tên phim là Crazy, Stupid, Love ạ."
Tôi ngẩng mặt lên nhìn người thật đang ngồi viết kịch bản nguệch ngoạc lên giấy trước khi cúi xuống nhìn video trên màn hình một lần nữa. Thật sự may mắn là đang đeo tai nghe, nếu không chắc chắn sẽ bị chửi vì xâm phạm sự riêng tư của nó.
"Tên tiếng Thái là Ngu ngốc, khờ dại, điên rồ bởi vì tình yêu."
"..." Người nói im lặng đi một lúc, chỉ cứ cúi mặt không nói năng gì. Cho đến khi đương sự thở ra một cái rồi ngẩng mặt lên nhìn máy ảnh lần nữa.
"Tôi bây giờ thật sự rất ngu ngốc và điên rồ. Tôi... vẫn luôn yêu đơn phương người bạn thân của mình suốt thời gian qua."
Thằng Third không nói liên quan đến phim!
Bàn tay đang di chuyển trên bàn phím nhấn phím space để dừng video. Dời ánh mắt đến chỗ hai thằng bạn đang b��m điện thoại một cách vui vẻ. Bỗng nhiên liền cảm thấy không thể thở được. Nhưng sự nhiều chuyện không nên bị dừng lại nên liền nhấn phát video tiếp.
"Chúng tôi là bạn trong cùng một nhóm, quen biết nhau hơn hai năm rồi. Nhưng mối quan hệ của từ 'bạn bè' làm cho chúng tôi không thể tiến xa hơn thế này nữa. Tôi cảm thấy rằng bản thân khát vọng thứ gì đó mơ mơ hồ hồ quá nhiều. Nói rằng sẽ dứt lòng rất nhiều lần nhưng cuối cùng đâu lại vào đấy bởi vì phải gặp nhau mỗi ngày."
Nụ cười của người nói đó ánh lên sự buồn bã đến nỗi tôi không muốn tưởng tượng rằng ở sâu thẳm bên trong nó buồn đến nhường nào.
"Thực ra, tôi có thể trốn chạy khỏi nó được nhưng tự tôi lại không làm thế. Thằng Khai..."
Tất cả mọi phần trên mặt của tôi t�� dại khi nghe được tên của bản thân vang lên trong tai. Ánh mắt của thằng Third nhìn ống kính máy ảnh ngập tràn nước mắt.
"Tao xin lỗi vì yêu mày."
"...!!"
"Tao luôn cố gắng suốt thời gian qua để cất giữ bí mật này lại. Nhưng là tự tao khốn nạn... Mẹ nó, tự khốn nạn khi biết được rằng mày đối xử tốt với tao chỉ bởi vì muốn chứng minh sự thật, tao liền không thể chịu đựng được. Bởi vì thật ra thì tao cảm thấy rất tốt khi mày luôn đối xử tốt với tao. Cảm thấy tốt... đến nỗi không thể chấp nhận được nếu tất cả mọi thứ sụp đổ mất. Tao xin lỗi nha."
Tôi thở dài một cái thật to nhưng vẫn chịu đựng xem tiếp cho đến hết.
"Xin lỗi vì không thể làm nó tốt hơn thế này được. Tao không nói với mày được đâu bởi vì nếu nói thì tao sẽ không còn lại gì hết."
"..."
"... ngay cả mày."
Đúng! Nó không còn lại gì hết vào ngày biết được sự thật. Mày phá hủy hết niềm tin của tao.
Mặt của tôi tê dại giống như bị tát. Toàn bộ thân thể cũng tê dại đến nỗi không thể động đậy được. Tôi thích con gái và không thể chấp nhận được khi thằng Third nghĩ hơn mức bạn bè. Đây chính là bí mật đã cất giữ suốt hai năm à? Nếu có thể được thì tôi không muốn biết được. Nếu có thể được thì chúng ta không nên là bạn của nhau.
Tôi ngẩng mặt lên, chuyển ánh mắt nhìn ba thằng bạn thân trong nhóm. Trong suốt thời gian qua tôi đoán rằng bọn nó biết thằng Third có suy nghĩ không thành thực với tôi nhưng lại không chịu nói. Đối xử với tôi như một thằng ngu. Điều đó cũng đúng. Ngu suốt hai năm đến mức này thì tìm núi đến đặt lên đầu tao luôn đi.
Đối với thằng Third, nó là bạn thân mà tôi vừa quan tâm vừa chăm sóc. Nhưng điều đó cũng bắt nguồn từ bản chất là một người bạn mà thôi. Tôi không muốn mất đi nó. Đồng thời cũng không sẵn sàng thay đổi trạng thái từ bạn bè thành dạng khác. Buổi tối hôm đó sau khi trở về từ thư viện tôi liền vội vàng trở lại phòng. Ngẫm nghĩ các loại biện pháp khác nhau làm cho nó ngừng hi vọng và dứt lòng khỏi tôi.
Tất nhiên rằng tôi vẫn cần nó. Cần bạn...
Muốn có được người bạn như trước trở lại như cũ. Tôi nghĩ đến nỗi đầu sắp nổ. Ở một mình với sự khó chịu và phân tâm. Tôi không thích con trai và cũng sẽ không có ngày đó.
Một đêm tròn trĩnh tôi dùng thời gian để liên lạc những đứa con gái đã từng bước vào trong cuộc sống tôi. Một trong số đó là người bạn cũ mà chưa từng có 'quan hệ' với nhau. Chúng tôi từng học cùng trường thời trung học cơ sở và bây giờ cũng học cùng trường đại học với nhau. Tôi năn nỉ cô ấy để đạt được mục đích mình cần. Đó chính là việc giả vờ lấy người bạn cũ như Praew làm người yêu.
Ít nhất cũng giúp che mắt thằng Third để nó dứt lòng với tôi một cách hoàn toàn đi. Bởi vì bất kể như thế nào, giữa chúng tôi cũng không thể nào được.
May mắn là P'Shayne năm bốn lão đãi ăn mừng những người viết kịch bản ở một nhà hàng. Tôi liền dùng cơ hội này để tạo ra một tình huống. Đêm đó liền uống rất nhiều rượu, có thể gọi là gần như không ngừng nghỉ từ tận lúc vào quán. Có lẽ với sự phiền muộn đã tích lũy trong suốt cả một tuần và việc chỉ suy nghĩ về chuy��n của thằng Third làm cho tôi phải tìm lối thoát cho bản thân.
Sau khi uống rất nhiều, tôi tìm thời gian tách người đi vào nhà vệ sinh và không chịu ra ngoài. Chờ đến khi đối phương ra đi tìm. Tất nhiên rằng thằng Third là người đó. Nó cằn nhằn giống như mọi lần nhưng thứ không giống chính là cảm giác của người nghe.
"Đái lâu vãi."
"Ừ."
"Còn tỉnh không đấy? Nói năng không rõ ràng rồi đó mày." Tôi cố gắng kéo khóa quần. Bàn tay trắng liền vội vàng vào giúp đỡ không để tuột xuống nữa. Tại sao thế? Tại sao lại không đi yêu người khác?
"Mày ổn không? Đây là mấy ngón?" Nó hỏi. Nhưng tôi không đáp lại ngay cả khi vẫn còn đủ ý thức.
"..."
"Chắc là thật sự say lắm rồi. Lát nữa tao đưa về. Xe mày lát nữa tao nói với người quản lý cửa hàng trông giùm trước đã. Còn hai tên..." Không chờ đợi cho tốn thời gian, tôi xoay xở nhấn mạnh thân hình mỏng manh của thằng bạn dựa vào tường đến nỗi đương sự làm ầm ĩ lên. Tôi liền không chậm trễ nín thở đầu nhập hôn xuống dưới.
"Thằng Khai, mày say rồi đó. Thằng... ưm!"
Thằng Third dãy dụa chống cự mất một lúc. Không lâu liền bất động chịu để tôi hôn đến nỗi thân thể run rẩy. Run... đến nỗi tôi cảm nhận được và cảm giác thương tiếc dâng lên bắt lấy trái tim tôi. Nhưng tôi vẫn không ngừng ngậm lấy đôi môi của đối phương không để cho người trước mặt có cơ hội được hít thở.
Cố gắng chèn lưỡi xâm phạm vào trong khoang miệng của nó để nó cảm thấy xấu hổ. Nhưng không đâu. Chính tôi mới là người không rời khỏi nó được. Đã thế còn chỉ c��� dây dưa trao đổi sự ngọt ngào đến nỗi tâm trí gần như mơ hồ. Lúc nhận đã là khi đương sự phản kháng để tìm không khí hít thở nên tôi liền phải buông ra.
"Khai..." Thằng Third gọi tên tôi. Và tôi buồn lòng khi phải nói ra như thế này...
"Praew."
Tôi hôn nó lần nữa. Nhưng lần này lại trở thành nụ hôn chỉ toàn vị đắng. Người bị tấn công trước mặt thân thể run rẩy. Tiếng nức nở len lỏi vang lên không ngừng. Trái tim của bản thân người nghe cũng đau theo. Nước mắt vẫn rơi xuống từng giọt từng giọt còn chảy xuống chạm vào mặt của tôi. Tao xin lỗi vì làm cho mày khóc. Tao xin lỗi...
"Praew, praew..."
Vì gọi tên cô ấy trước mặt mày. Nhưng bởi vì không còn thấy được lối thoát nữa nên tao thật sự chỉ có thể làm được thế này.
Third... dứt lòng với tao đi nha.
Việc quyết định chấp nhận sự thật đôi khi cực kì đau đớn. Tôi phải ép bản thân mình làm người ngu ngốc không biết gì hết tiếp cho đến khi diễn xuất này kết thúc. Tất nhiên rằng sự cố gắng lặp đi lặp lại của tôi làm cho đối phương đau lòng.
Tôi phải nhìn thấy nước mắt của nó lần này đến lần khác nhưng vẫn phải giả vờ như không biết gì hết. Vẫn ngồi bên cạnh nhau, nói đến chuyện người yêu mới của tôi, nhìn thấy nó gửi một nụ cười ngượng ngùng đến với cảm giác miễn cưỡng. Cả khó chịu và đau đớn.
Sau cuộc họp lớn của kịch sân khấu xong, tôi liền quyết định ra mắt Praew với bạn bè một cách chính thức. Sau đó thu dọn đồ đạc phóng xe đi rúc đầu ở nhà của đàn anh khoa Nghệ thuật Truyềnthông một mình để né tránh vấn đề.
Lão tên P'Ton, học năm bốn nhưng mỗi người một trường đại học khác nhau. Năm nay lão làm luận văn nên liền đi ra thuê nhà làm studio với ba, bốn người bạn nữa ở bên ngoài. Tôi liền đúng lúc có nơi để rúc đầu. Tất nhiên rằng tôi không hi vọng gì nhiều hơn thế. Không trông mong rằng mấy P' ấy sẽ đến sửa chữa vấn đề giùm đâu, chỉ cầu không cần phân tâm suy nghĩ chuyện này là đủ.
"Muốn đến mà chẳng ho he gì thế mày." Người con trai dáng gầy mặt râu ria lên tiếng chào hỏi. Tôi chỉ đến cùng với mỗi một cái ba lô. Có thằng Chawee làm tài xế đưa đến như mọi lần.
"Stress P' à. Uống rượu đi."
"Thằng khốn nạn Khai, nhà tao là studio không phải nơi tụ tập."
"Có gái đến chơi không?
"Mày đang nghe tao không đấy?"
"Vào bên trong luôn nha. Thế để em ngủ phòng nào?"
"Cuối giường tao ấy."
"Ok, ok."
Tôi ở đây nhiều ngày, dùng mấy anh làm chỗ giãi bày tâm sự. Nhưng cũng không kể cái gì sâu hơn thế. Mỗi ngày đều kết thúc cùng với rượu và thuốc lá. Hoang phí đến mức đem ra xếp trước nhà có thể mở cửa hàng bán phế liệu được luôn. Thời gian rảnh sau khi tỉnh dậy, tôi ngồi nhìn mấy anh ấy cắt ghép phim và làm clip cùng nhau một cách vui vẻ. Đến tối lại nốc rượu cùng nhau như cũ.
Giống như hôm nay, đã là ngày thứ năm của việc ở nhờ bằng cách ép buộc.
"Lát nữa đàn em ở trường tao sẽ ghé vào nhá." Một đàn anh nói. Mỗi người đều gật đầu hiểu rõ.
Mười lăm phút đồng hồ sau. Tiếng động cơ xe vang lên trước cửa nhà trước khi giọng nói du dương từ người bên ngoài bay vào trong tai. P'Ton tự nguyện đứng dậy đi mở cửa cho trước khi bốn năm đứa con gái bước vào chào hỏi.
"Xin chào, đêm nay xin tham gia cùng nhá."
Và căn nhà mà P'Ton luôn nói rằng không phải nơi tụ tập cũng trở thành cái kiểu mà miệng lão nói không mà không có chút chênh lệch nào. Mỗi người đều uống và giao lưu với nhau một cách chậm rãi. Càng muộn bài nhạc được bật càng gia tăng sự vui vẻ. Tôi chìm đắm trong chất cồn. Lúc nhận ra thì một em gái nào đó đã đến ngồi cùng rồi.
Bàn tay của tôi đặt ở trên người cô ấy. Chúng tôi mơn trớn nhau như vậy khá lâu trước khi tôi cầm lấy khuôn mặt trắng trẻo ấy rồi đặt đôi môi xuống. Chúng nhau hôn nhau một cách lặng lẽ thay vì giống như tôi hôn những đứa con gái khác. Tại sao...
Lại có hình ảnh của thằng Third lóe lên một cách rõ ràng.
Miệng của chúng tôi vẫn đang tiếp xúc v��i nhau. Tôi quyết tâm chịu đựng để tiến tiếp về phía trước và có vẻ như đối phương sẵn sàng phối hợp một cách tốt đẹp. Nhưng cuối cùng tôi lại dừng lại.
Tôi nhớ nụ hôn của thằng Third, nhớ đến khuôn mặt của nó lúc khóc, nhớ đến... quãng thời gian ở cùng nhau.
"Mẹ kiếp!!" Sự âm ỉ vẫn luôn đè ép trong trái tim trong suốt thời gian qua làm cho tôi rời khỏi đàn em đó. Và chỉ cứ chửi thề to tiếng đến nỗi những người xung quanh quay sang nhìn một mắt.
Tại sao thế! Tại sao lại biến thành tao chính là người không thể quên được!
Tôi chỉ có thể ngồi cúi mặt bởi vì không biết phải làm gì. Bỗng nhiên cảm giác được sự nóng hổi trong hốc mắt. Không đâu. Tôi không phải đang chuẩn bị khóc. Tôi chỉ say...
Thế giới mà không có thằng Third, nó không phải không tốt đâu. Nhưng nó khốn nạn, khốn nạn quá mức.
"Thằng Khai, đi với tao một chút." Tiếng của P'Ton khiến cho tôi phải đứng dậy. Chúng tôi đi ra sau nhà. Bàn tay to đưa cho tôi một điếu thuốc lá trước khi chúng tôi cùng nhau đứng hút một cách im lặng.
Khói màu trắng phiêu đãng trong không khí. Tôi nhìn nó từ từ tan biến hòa vào bóng tối như vậy không biết bao nhiêu lần cho đến khi điếu thuốc trên tay chỉ còn một nửa.
"Chuyện trốn đến rúc đầu ở nhà tao không phải vì phiền muộn chuyện học hành đúng không?"
"..." Tôi không trả lời.
"Người đến nhà tao phần lớn không tránh nóng thì cũng tránh tình yêu."
"Nhà P' không phải bãi biển. Tại sao em lại phải làm như thế?"
"Mẹ nó, triệu chứng tố cáo."
"Nhìn ra được đến mức đó luôn." Hay là có lẽ P'Ton có thể là cố vấn tốt của tôi bây giờ nhỉ? Suốt thời gian qua đều nghĩ cá tính và sự giỏi giang của lão có lẽ không giúp gì được. Đối với tình yêu đôi khi lão nhạy bén hơn thế cũng nên.
"Thằng Khai, làm cứ như thể tao không hiểu mày ấy."
"Thực ra thì đúng là trốn tránh tình yêu giống như đã nói đó. Bởi vì có chút vấn đề với bạn."
"Bạn thân có suy nghĩ không thành thực đúng không?" Thằng chết tiệt. Thông minh vãi. Mấy chuyện soi mói này lúc nào cũng rõ như lòng bàn tay. Không hiểu tại sao lại không chịu nói chuyện với nhau ngay từ ngày đầu đến đây nhỉ?
"Bạn thân của em... là con trai."
"Ừm. Tao cũng không thấy mày thân thiết với bất cứ đứa con gái nào. Phần lớn đ��u bắt 'ăn' hết."
"Vãi."
Mọi người ai cũng biết rằng tôi tách biệt trạng thái của bạn bè và người yêu một cách rõ ràng. Nếu đứa con gái nào là bạn của tôi, tất nhiên rằng chắc chắn chúng tôi không thể tiến xa hơn thế được. Trường hợp của thằng Third cũng giống vậy. Nhùng nhà nhùng nhằng chết đi được.
P'Ton kẹp điếu thuốc trong tay lên hút lần nữa trước khi nhả khói màu trắng ra. Tôi cứ nhìn như thế rồi quyết định hỏi tiếp.
"Chấp nhận được à? Bạn là gay."
"Tại sao lại không được? Thì đó là bạn."
"Nhưng bây giờ bạn không nghĩ như thế."
"Thế cảm giác như thế nào với nó? Ghê tởm không? Muốn giữ khoảng cách? Hay cảm giác gì..."
"Không biết nữa. Hỏi rằng có ghê tởm không thì cũng không. Nhưng chuyện giữ khoảng cách v���i nó cũng có đôi lần. Giống như thứ mà chúng ta nghĩ với nó nghĩ không giống nhau. Đôi lúc cũng muốn tách mình ra ngoài. Muốn chúng em trở lại như cũ. Nhưng P' biết không? Càng ngày nó càng khó làm được."
"..."
"Em trốn đến ở cùng P' cũng là để quên nó đi. Nhưng cuối cùng... lại nhớ hơn trước. Nhớ khuôn mặt của nó, nhớ nụ hôn của nó. Ngay cả khi miệng nói rằng muốn để nó dứt lòng và chỉ làm bạn. Thật sự mâu thuẫn vãi luôn." Suy nghĩ nó không trắng hay đen hoàn toàn. Mà nó xam xám mơ hồ đến nỗi không thể tìm được câu trả lời.
"Vậy tao hỏi chút." Thân hình gầy vứt điếu thuốc xuống đất trong lúc dùng chân dẫm cho đến khi không còn khói. "Lúc mày xem một bộ phim mày sẽ chọn từ cái gì? Nội dung? Tên đạo diễn? Vẻ đẹp của diễn viên? Trào lưu? Hay là sở thích?"
Câu hỏi dài dòng đó được đưa ra. Người làm phim như chúng tôi cần thiết phải xem vô số thể loại phim. Nhưng đôi lúc chúng tôi lựa chọn xem nó từ sở thích để đáp ứng nhu cầu tinh thần hơn là xem để học hỏi tìm kiếm kiến thức.
"Nếu là em thì chắc sẽ chọn theo sở thích. Thích thể loại nào thì sẽ xem thể loại đó thường xuyên."
"Đúng không? Vậy mày thích thể loại nào?"
"Sci-fi thriller chứ sao."
"Vậy thể loại mày không thích thì sao?"
"Anime. Nếu được chọn thì sẽ không xem."
"Trước đây, tao mẹ nó nghĩ giống y chang mày. Nhưng đến một ngày nào đó trưởng thành hơn, mày sẽ còn học được thêm rất nhiều thứ."
"..."
"Việc chọn xem phim cũng giống với việc chọn người yêu vậy. Rất ít khi chúng ta xem thể loại mà chúng ta không thích. Bởi vì mày đã dựng nên một bức tường rằng nó không hay, không thú vị. Nhưng nếu mày thử mở lòng, đôi khi nó có thể hay cũng nên."
Triết lý vãi.
Giọng nói chậm rãi nói huyên thuyên dài dòng mà bản thân người nói thì không quay sang nhìn vào mắt tôi dù chỉ một chút. P' vẫn chỉ cứ nhìn bụi cây, nhìn bầu trời theo cảm xúc nghệ sĩ của lão. Nhưng tất cả mỗi câu nói đó lại dần dần được chôn vào trong tâm trí của tôi một cách chậm rãi.
"Hiện tại tao xem anime suốt luôn đó. Cũng không bị ép buộc phải xem nhưng trái tim mẹ nó tự chọn."
"P' nói thì được đấy. Phim và cuộc sống thực khác nhau rất nhiều đó. Em chắc không thể chấp nhận được đâu."
"Là mày không chấp nhận được hay muốn trốn thoát khỏi sự thật mà xã hội từ chối thừa nhận đây?"
Nghẹn! Nghẹn đến nỗi nói không ra lời.
"Tình yêu trong cuộc sống thật nó không theo kịch bản đâu, thằng khốn nạn. Mày ép buộc bản thân theo những chuẩn mực mà xã hội nói. Cho dù mày yêu con gái, mày cũng sẽ phải gặp vấn đề khi họ nói thôi."
"..."
"Nghĩ thử xem. Chọn để người khác chửi rủa bởi vì gạ gái liên tục. Hay là bị bàn tán rằng yêu con trai nhưng chỉ hẹn hò với mỗi một người. Bị chửi giống nhau. Nhưng kết quả nhận được lại khác nhau đó."
"P'Ton, em..."
"Tao không bảo mày đi thích con trai đâu nha. Nhưng muốn để tự bản thân mày quyết định mà không lôi xã hội vào để đắn đo. Mày lớn rồi. Sắp thành người lớn rồi đó."
"..."