Được trải qua ngày Thứ Bảy cùng với Solo trong lúc em bị bệnh khiến tôi nhận ra rằng... Khi đổ bệnh, em không chỉ làm nũng nhiều hơn mà còn bướng bỉnh, cứng đầu nữa.
"Solo, dậy uống thuốc đã nào!" Tôi đặt khay thức ăn xuống rồi ngồi cạnh chú husky đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông, trông hệt như một cuốn sushi, cho đến khi mái tóc đen của 'cún bự' ló ra khỏi tấm chăn
"So..." Tôi khẽ gọi tên em và đến giờ cũng là lần thứ mười rồi, dù cho có lay mạnh cỡ nào cũng không xi nhê gì. Thậm chí, em ấy còn không thèm động đậy nữa kìa.
"Solo à."
"Ưmm..." Âm thanh ai đó như bị nghẹt mũi phát ra từ trong chiếc chăn rồi nhanh chóng quay ngoắt sang phía bên kia.
"So..." Tôi khẽ thở dài rồi quyết định xài chiêu: "Em không muốn nói chuyện với anh sao?"
Đột nhiên!
"Hey!" Tôi shock đến nổi kêu lớn thành tiếng. Lúc này đây, "miếng sushi" bắt đầu quay vội người lại, cánh tay dứt khoát đẩy tấm chăn ra. Sau đó, em ấy nhanh chóng kéo tôi nằm xuống giường và vòng tay ôm tôi từ phía sau. Giống hệt như đêm hôm qua.
Mới sáng sớm thôi mà, theo tôi thấy thì tốt hơn hết là tôi nên gỡ mấy cái "xúc tu" bám chặt này ra khỏi người mình ngay.... "So!" Tôi nghiêm giọng, cố gắng thoát khỏi cánh tay đang dính chặt lấy mình, nhưng nó càng lúc càng siết chặt hơn: "Anh sẽ giận đó."
"Guitar..." Giọng nói khàn khàn cất lên rồi cái ôm cũng dần nới lỏng ra: "Em xin lỗi."
Tôi cựa quậy mình mảy trước khi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt buồn bã của người bệnh trước khi dùng hai tay véo má em: "Anh sẽ giận nếu So không chịu ăn đấy nhé!... Còn chuyện mà Kao phàn nàn, chúng mình vẫn chưa bàn đến đâu nha! Sao em không quan tâm đến bản thân mình vậy hả?"
"Thế về cái ôm..." Solo dùng tay xoa xoa chiếc má ửng đỏ do bị tôi véo, ánh mắt lờ đờ tỏ vẻ đáng thương nhìn tôi như muốn cầu xin điều gì.
"Không... không được." Ngay khi vừa dứt lời, tôi dường như có cảm giác thật ngượng ngùng khi bắt gặp nụ cười của ai kia... Kiểu này là đang ám chỉ em ấy muốn ôm tôi chứ gì nữa:
"Đừng có đánh trống lảng. Nếu em không ngồi dậy, anh sẽ giận đó!"
Tôi thôi không quan tâm đến cái người đang cười đùa, trêu chọc "cây ghita" này, đã thế lại còn thích đánh trống lảng. Thay vào đó, tôi đứng dậy cầm bát cháo lên. Chà chà! Cũng may là bé bự husky đã chịu nghe lời và ngồi dậy sát mép giường.
"Ăn đi rồi ngủ tiếp." Tôi múc thìa cháo đầu tiên đút cho Solo. Em ấy có chút chau mày nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống. Chắc do mệt nên em ấy cảm thấy có chút chán ăn.
"Guitar..." Tôi nheo mắt lại khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào từ đối phương. Tôi biết mình phải nhìn sang hướng khác ngay, nhưng thôi tiêu rồi, không kịp mất rồi. Tôi đã hoàn toàn bị thôi miên bởi ánh mắt ấy:
"Ừ?!"
"Em no rồi..." Husky trông thật ngoan cố, đôi tai rũ xuống cùng ánh mắt nài nỉ đang duỗi người ra khỏi đống chăn bông.
Quả thật là siêu cấp đáng yêu!
Tôi thở dài nhìn phần cháo còn thừa. Cứ nghĩ mình có thể ép em ấy ăn hết bát cháo nhưng với trường hợp này thì ai lại nỡ chứ:
"Được rồi, vậy em uống thuốc nha." Tôi mỉm cười, gương mặt của chú cún vui mừng quay sang nhặt thuốc. Dường như là em ấy đã chịu hợp tác:
"Em thấy trong người thế nào hả?"
"Khỏe hơn rồi ạ."
"Có nhức đầu không?"
Solo khẽ lắc đầu. Tôi đưa tay chạm vào trán em ấy kiểm tra lần nữa và may là thân nhiệt đã không còn cao như hôm qua.
"Vậy em nghỉ ngơi đi. Đến trưa anh sẽ gọi dậy ăn cháo rồi uống thêm một liều nữa nha."
Solo liền cau mày khi nghe thấy cái từ "cháo". Tôi bật cười vì trông thấy phản ứng đáng yêu đó và kéo em ấy dậy ngay khi em ấy có ý giả vờ ngủ tiếp.
"Đợi thức ăn tiêu hóa hết rồi hẵng đi ngủ."
Solo gật đầu và ngồi nhìn tôi chằm chằm.
"So... chuyện của Kao..."
"Anh Guitar ăn cơm chưa ạ?"
"Anh ăn rồi... nhưng còn chuyện..."
"Anh Guitar không buồn ngủ sao?"
"Không, So..."
"Guitar..."
"Anh sẽ không nói chuyện với em nữa." Tôi nheo mắt lại rồi tự dập tắt nụ cười của mình ngay lập tức để cho bé bự biết được mình thật sự đã sai lại còn dám chuyển chủ đề nữa chứ? Thật đáng để bị phạt mà!
Đừng tưởng làm bộ dạng nũng nịu và hành động cầm tay tôi lắc lư như thế là sẽ thoả ý nguyện nhé!
"Guitar..."
Tôi nhíu chặt mày hơn, cố gắng hết mức để môi không lộ ra nụ cười cho chú cún hay làm nũng kia thấy.
"Guitar... em đầu hàng anh rồi."
Nét mặt nghiêm túc của tôi bất giác nở một nụ cười từ lúc nào không hay. Nhưng sao có cảm giác đau tê tê ở hai bên má, chắc cũng vì nhịn cười hơi lâu nên vậy, đến nỗi tôi phải đưa tay lên xoa nhẹ hòng giảm đi cơn đau.
"Em giải thích đi."
Solo gật đầu đồng ý rồi lại làm bộ đáng thương. Lúc này đây, em ấy tiến lại gần tôi hơn:
"Thời gian tập tành của em không được nhiều như các bạn khác. Và đây là lần đầu em diễn trên sân khấu ngoài biển, với lại lại còn do khoa của Guitar tổ chức nữa... Nếu bắt em phải tính, ngoại trừ ban ngày và giờ ngủ ra thì em không biết nên tập luyện lúc nào nữa."
"Thế thì em ngủ lúc nào?"
Em ấy mở thật to đôi mắt và nhanh chóng nhích người đến nhẹ đặt cằm lên bờ vai tôi. Điệu bộ trông như em ấy đã làm gì có lỗi vậy...
"Là lúc..."
"Nếu thế thì không chỉ đơn giản là bỏ bê sức khỏe vào ban sáng thôi đâu, có vẻ như em cũng thờ ơ với thời gian ngủ nghỉ của bản thân mình luôn."
"Em có đi ngủ mà... Sau khi luyện tập đó anh! Nó không quá ba tiếng đồng hồ..." Solo siết chặt tay tôi rồi nói với giọng điệu uể oải.
"So..." Tôi thở dài. Tôi dịch người ra đưa đôi bàn tay chạm lấy khuôn mặt em ấy, rồi nhìn thẳng vào mắt em ấy, sau đó lên tiếng: "Phải chăm sóc cho bản thân nhé! Ngay cả anh đây này, dù có làm việc mệt nhọc đến đâu thì anh cũng không bao giờ bỏ mặc bản thân mình. Chúng ta phải biết yêu quý bản thân mình, em hiểu điều anh nói chứ?"
Solo nắm lấy bàn tay tôi. Không biết là mình đã nói gì mà lại khiến em ấy mỉm cười dịu dàng đến thế.
"Guitar à, có lẽ anh là người đầu tiên nói điều này với em."
"Vậy chúng ta làm theo lời anh nói đi. Chăm sóc bản thân thật tốt nè, không làm việc quá sức nè. Ban ngày có thể luyện tập, nhưng nhất định phải ăn cơm nè. Phải dành thời gian đi ngủ vào ban đêm, không luyện tập nhiều đến mức không có thời gian ngủ nè..."
Tôi liền mỉm cười khi thấy cái gật đầu tán thành từ em ấy.
"Guitar..."
"Ừ?"
"Hoạt động ở biển...?"
"Để anh bàn bạc với bạn trước đã nhé! Thật ra anh vẫn chưa biết chi tiết về hoạt động này lắm."
Vì tôi phải tốn công tốn sức với cái người này nên tôi cũng không có dịp nói chuyện với đám bạn. Ngay cả điện thoại cũng không màng đến. Nguyên nhân sâu xa là vì tôi đang trở thành cái gối bất đắt dĩ để cho con cún bự này ôm cả đêm. Còn nếu nói đến ban ngày lại càng không thể vì tôi bận chăm sóc cho em ấy mà. Thế này thì biết khi nào mới nói chuyện với đám bạn được nhỉ!?
"Đi nha!"
Tôi nghĩ...
"Anh thật sự không biết rõ lắm về hoạt động này, đến cả ngày nào tổ chức cũng không biết..."
"Thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật tuần sau."
"Thật ra, những ngày đó anh đều rảnh..." Tôi nhìn chú cún bị bệnh đang vẫy tai vẫy đuôi khi tôi vừa dứt lời. Tôi khẽ cười và giả bộ suy ngẫm: "Có nên đi không ta...?"
"Đi đi." Em ấy vừa nói vừa lắc nhẹ cánh tay tôi. "Uhmmm... Nếu em biết cách tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt thì có thể anh sẽ suy nghĩ lại."
Điều này đồng nghĩa với việc, nếu ai đó mách với tôi chuyện em ấy lại bỏ bữa thì thỏa thuận này coi như bị hủy bỏ.
"Em hứa." Khuôn mặt Solo tràn đầy quyết tâm, em ấy đột nhiên giơ ngón tay út ra trước mặt tôi. Tôi được phen cười ngặt nghẽo trước dáng vẻ trẻ con ấy. Đến khi đã hài lòng rồi tôi cũng chấp nhận thuận mà đưa tay ra móc ngoéo:
"Em hứa rồi đó nha."
Buổi sáng trôi qua, buổi trưa cũng trôi qua. Và rắc rối ấy.... cuối cùng thì nó đã xảy đến ngay ban chiều.
"Anh đừng về nha!"
"So à..."
"Không cho về."
"Nhưng mà em đã đỡ hơn rồi mà..."
"Ôi! Đau đầu quá nè..."
Tôi nhéo má cái người đang ăn vạ kêu la đau đầu, đã thế bộ mặt lại lộ vẻ khó chịu lắm lúc cứ đanh lại như sáp ong vậy, trông cái bản mặt chán ghét chưa kìa. Đã nói xạo không giỏi lại còn làm bộ mặt như thế nữa chứ? Ai mà tin cho được!
"Uống thuốc đi nào!"
Em ấy làm hành động nhặt từng viên thuốc để uống rồi cứ chồm đến kéo tay tôi lại theo thói quen. Còn bảo là cho dù có chết cũng nhất quyết không cho tôi về cơ. Chuyện xảy ra từ lúc thằng Noh nói là sẽ đến phòng tìm, tại nó cô đơn quá. Nguyên nhân là vì Sun vẫn chưa về, còn nó thì lại không chịu ở một mình một cõi. Với lại trông Solo có vẻ đã ổn hơn rất nhiều rồi nên tôi nghĩ là đã đến lúc mình phải về thôi, ấy thế mà cún bự này lại không đành lòng.
"Khuya rồi, đừng về mà."
Khuya trong nhận thức của em ấy là tầm 6 giờ chiều thôi à...!!!
"So, em đừng bướng nữa mà."
"Anh Guitar... Cứ ở lại đã nhé! Em chắc chắn là sáng sớm mai sẽ đưa anh về mà." Ánh mắt dịu ngọt ấy khiến tôi suýt chút nữa bị cuốn theo nhưng buồn thay cho em ấy, lần này đã khác...
"Không..."
"Nha..."
[Làm sao đây bạn Gui yêu dấu.]
"Tao không về đâu. Mày đi tìm thằng Feat đi."
[Gui! Cái thằng chết tiệt này! Có chồng quên mất bạn hả mày, tao sẽ mách thằng Feat...]
Tôi nhìn điện thoại rồi thở một hơi thật dài. Nếu không nhanh tay cúp máy chắc bị cằn nhằn thêm hai tiếng đồng hồ nữa quá. Tôi quay sang nhìn người bên cạnh rồi thở dài thêm lần nữa. Thì ra người bệnh thường hay hành động quá khích nhỉ!!? Chả giống như đang bị bệnh chút nào. Nhưng không thể trách em ấy được...
Tôi mới là người sai bởi vì lúc nào cũng chịu thua trước vài lời nói ngắn ngủi đó của em ấy.
"Sao anh thành thạo việc chăm sóc người bệnh quá vậy?" Solo kéo cả cánh tay tôi vào trong chăn, cho đến khi tôi không còn nhìn thấy tay mình nữa và tôi cảm nhận được đối phương đang nắm tay tôi lật tới lật lui.
"Thế em thử đoán xem anh từng chăm sóc cho ai rồi?" Tôi bật cười. Vẻ mặt của chú cún như đang tin là thật, em ấy bắt đầu khó chịu.
"Anh Guitar chỉ được chăm sóc cho mỗi mình em thôi." Husky đe doạ tôi.
"Anh tự chăm sóc bản thân mình... từ khi còn nhỏ đấy."
Solo quay mặt lại nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc. Nhận ra điều gì đó không đúng, tôi vỗ nhẹ tay của em ấy nhằm xoa dịu bớt.
"Kể chuyện cho em nghe đi... rồi em mới ngủ."
"Phải nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ nữa sao?"
"Em thật sự muốn biết chuyện của anh, Guitar à." Solo nói rồi nằm lên đùi tôi một cách thoải mái và vô tư. Dường như ánh mắt dịu dàng đó chính là lý do khiến tôi không nỡ chối từ được:
"Anh lớn lên ở viện mồ côi..." Có lẽ tôi nên bắt đầu câu chuyện như thế này nhỉ.
"Guitar..."
"Đó là một ngôi nhà nhỏ bé với một người mẹ có tấm lòng to lớn, mẹ nuôi Mae Yai là giám đốc viện và cũng là người chăm sóc bọn anh. Tụi anh sống với nhau rất hạnh phúc dù không hề biết đến bố mẹ ruột mình là ai. Nhưng có lẽ chỗ này nằm tách biệt, nơi không mấy ai biết đến, đó là lí do nó bị đóng cửa. Mẹ đã cố gắng rất nhiều trong việc tìm chỗ ở mới cho bọn anh. Tuy anh là con trai lớn nhưng anh lại theo mẹ vì anh không muốn đi đâu cả."
Tôi đặt tay lên xoa đầu Solo. Chuyện này thật ra không hề tồi tệ như em ấy nghĩ đâu, bởi tôi vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi lần kể về Mae Yai.
"Mae Yai không phải là người giàu có gì, ngôi nhà duy nhất của mẹ chính là trại trẻ mồ côi. Khi bọn anh rời đi, mẹ có được chút ít tiền giữ bên mình. Bọn anh đã tìm thuê một căn phòng nhỏ để ở. Vì mẹ đã lớn tuổi nên không thể đi làm được, ai cũng từ chối nhận người có tuổi vào làm việc, thế nên, từ năm mười ba tuổi anh đã bắt đầu tự mưu sinh..."
"..."
"Bọn anh đã phải vật lộn để có được một công việc tốt và cả học bổng của trường nên dường như mọi thứ đã trở nên tốt hơn nhiều. Việc anh đã tự biết chăm sóc cho bản thân làm mẹ cảm thấy an lòng và mẹ cũng mong là anh có thể thực hiện được mọi mơ ước say này của mình..."
Tôi nhắm mắt lại mỗi khi nhớ lời nói lúc đó, lời nói của người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
"Con sẽ trở thành một giáo viên tình nguyện cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời con ."
"..."
"Trong cuộc đời anh, chỉ có mẹ là quan trọng nhất. Bởi vì bà là mẹ của anh... Mặc dù bà ấy không thật sự là mẹ ruột nhưng những khi ốm đau bệnh tật thì hai mẹ con anh vẫn chăm sóc cho nhau, đùm bọc lẫn nhau. Như em thấy, đó là lý do anh biết cách chăm sóc người bệnh."
"Vậy hai người còn liên lạc với nhau không?"
"Không... Bởi vì bà sống ở nơi không có điện và sóng điện thoại. Cách duy nhất để gặp là trực tiếp đến thăm bà ấy. Nhưng vì ngày nào anh cũng bận bịu đi làm kiếm tiền, ngay cả khi kết thúc kì học thì anh cũng vẫn không có thời gian về thăm bà ấy."
Không thể đổ lỗi cho ai được cả... Cũng như khi tôi cố gắng để học tập, tôi cũng phải tự chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình. Từ những năm đầu, tôi làm việc ở rất nhiều nơi, nhiều đến nỗi không có thời gian để đi đâu cả. Tôi làm như vậy cũng chỉ muốn tiết kiệm tiền đủ để dùng mà trang trải cuộc sống. Tôi thật sự muốn giảm bớt lượng công việc lại để có thời gian đến thăm mẹ nuôi.
"Guitar..."
"Ừ."
Solo ngồi dậy rồi nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến nhất, em ấy luôn khiến tôi mỉm cười theo cách như thế.
"Một ngày nào đó, chúng ta hãy cùng nhau đi đi..."
"Đi đâu!!?"
"Đi thăm mẹ của anh Guitar."
"Tại sao So muốn đến thăm mẹ anh vậy?" Tôi ngạc nhiên. Tôi không ngờ rằng mình lại nhận được lời đề nghị đó khi kể ra câu chuyện này.
"Em muốn được gặp bà..." Solo nhẹ nhàng mỉm cười rồi nhích người lại gần tôi hơn. Khó lòng mà từ chối đôi bàn tay đang nhẹ nhàng chạm lên má mình, tôi nghiêng đầu chợp mắt và cảm nhận thật sâu sự ấm áp từ cái chạm ấy.
"Em muốn biết bà là người thế nào..."
Tôi liền mở mắt khi cảm giác được một thứ gì đó nhẹ lướt qua bờ môi. Không biết từ lúc nào chú cún đã lợi dụng sơ hở mà áp mặt đến gần, chiếm hết cả tiện nghi của tôi.
"Em muốn biết bà ấy là người như thế nào mà khiến anh trở nên dịu dàng đến vậy, Guitar!"
Ngay sau câu nói ấy, dường như các bộ phận trên gương mặt của chúng tôi, mũi, trán đã chạm vào nhau. Đến cả đầu môi của hai đứa... chỉ còn là khoảng cách nằm giữa ngón tay mà ai đó dùng để ngăn chặn việc xảy bất kì nụ hôn nào.
Thứ Hai đến nhanh quá.
Sau khi chăm sóc người đang bị bệnh là Solo từ thứ Sáu cho tới chủ nhật, cuối cùng thì tôi cũng được ngủ một giấc thoải mái vào chiều hôm đó, sau khi em ấy đưa tôi trở về ký túc.. Nom có vẻ em ấy đã khỏe hẳn rồi, mặt mũi rạng rỡ đến phát ghét, còn tôi tuy không bị lây bệnh nhưng mặt mày lại nhợt nhạt hẳn đi do thiếu ngủ....
Sau "sự việc ấy", Solo nhanh chóng ngủ thiếp đi, bỏ lại mình tôi ngồi ngẩn ngơ. Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa bao giờ muốn đập đầu vào bàn như lúc này, và tôi cũng thừa biết rằng dấu hiệu này là gì.
Đó là biểu hiện của những người đang ngại... nhưng chắc có vẻ tôi ngại hơi lâu nên kéo dài cho tới sáng sớm, thành ra không được ngủ tí nào luôn.
Cho dù bị bé bự này nịnh nọt, nũng nịu các kiểu nhưng tôi cũng chưa bao giờ gặp tình trạng như này. Thiết nghĩ rằng, nếu không có ngón tay của người kia ngăn lại thì chuyện gì sẽ xảy ra? Và quan trọng là... tôi không hề có ý định sẽ chối từ những cảm xúc lúc ấy.
Tôi đang ngồi nghĩ cái quái gì đây?...
Sau khi vuốt đầu đi vuốt đầu lại, úp mặt lên úp mặt xuống, thì khuôn mặt của người đó vẫn cứ mãi lởn vởn mãi trong tâm trí, cảm giác như tình trạng của tôi mỗi ngày một nặng hơn.
"Tình trạng như thế này... chắc là đang nhớ người nào đấy à, cậu Gui?!" Giọng nói ghẹo gan, tiếng bước chân lớn dần, khiến tôi phải ngước đầu lên nhìn. Đúng như tôi dự đoán, phía bên kia của bàn ghế đá là Wine đang chống cằm nhìn tôi.
"Thế hai thằng kia đâu?" Tôi phớt lờ câu hỏi của nó và hỏi về hai đứa bạn của nó, không biết lặn mất đi đâu trong khi sắp tới giờ học.
"Mua nước... đó kìa." Nói rồi, Wine vẫy tay gọi Noh và Beer, hai người đang tiến về chỗ chúng tôi.
"Mày với thằng nhóc năm nhất ấy nay nổi như cồn rồi nhỉ?!" Noh ngồi xuống và nở nụ cười trêu đùa, còn tôi chỉ biết nhìn lại trong ngơ ngác.
"Còn bày đặt ngơ ngác, mày chưa đọc bài trên fanpage đó à?" Beer lướt lướt điện thoại rồi đưa tới cho tôi.
Admin Page Cute:
Có người âm thầm báo tin cho mị là anh Gui tới chăm em Solo tận nơi làm việc luôn, hơn nữa anh Gui cũng là người phỏng vấn em ấy nữa. Dễ thương quá đi, ứ ư! Chuyện là vậy đó chưa có gì thêm, nhưng phải nói đây thực sự là một couple, sure luôn. #SoloGui
P.S: Đừng quên chờ xem thành quả quảng bá trường của em Solo nhé!
*Kèm theo ảnh Solo đứng trước máy quay, Gui cạnh máy quay, hai người tươi cười nhìn nhau*
8.9k lượt thích. 552 lượt chia sẻ.
Tấm này chắc được chụp lúc Solo nói lời cảm ơn, vì tôi nhớ rõ đấy là lần đầu chú cún ấy chịu cười nhẹ trước máy quay, hơn nữa lúc đó tôi cũng cười lại nữa.
"Cười to lên, cười tươi lên đi nào bạn tôi, cười lên đi!" Tiếng cười của Noh làm tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ và vội trả lại điện thoại cho Beer.
"Tao lúc nào chả cười." Tôi thành thật đáp lại, vì bản thân tôi vốn là người hay cười. Mẹ nuôi từng nói rằng nụ cười của tôi có thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, nên tôi cũng luôn tin vào điều đó và cũng cảm thấy hạnh phúc mỗi lần nở nụ cười.
"Để tao nói cho mày nghe, Gui." Beer vẫy tay ra hiệu, tôi cũng ngó cái mặt lại gần hơn vì cũng muốn biết điều mà nó muốn nói là gì: "Nụ cười của mày mang lại niềm vui cho người khác là thật... nhưng không phải ai cũng giống như ai."
"Khác thế nào?"
"Thì mày cười với người khác thì như kiểu là khách hàng, bạn bè..." Nó bỗng ngập ngừng, quay sang hai thằng kia rồi cười tủm tỉm với nhau... chả đáng tin tí nào.
"Tao không muốn biết nữa."
"Nhưng tao muốn nói. Này, mày không nhận ra khi có chuyện liên quan đến Solo, mày cười khác với lúc mày cười với người khác à?"
Cười là cười, nụ cười cũng phân biệt người này người kia nữa sao?
"Để tao nói cho mà nghe nhé, bạn tao." Noh tiến lại gần tôi hơn, rồi cười hehe trước khi nói tiếp: "Người ta gọi đó là cười ngọt ngào, nếu không dùng để thả thính... thì cũng là kiểu cười với người mình thích."
"Thằng Noh kia!" Tôi hoảng hốt kêu lên thành tiếng và bịt vội cái miệng oang oang nãy giờ của nó lại, rồi đưa mắt lườm hai thằng đang ngồi cười hô hố kia.
"Biết làm sao được? Ai biểu mày không chịu nhận ra sớm hơn, đã thế lại còn dễ dàng thừa nhận là thích em ấy. Trêu tí cũng không được... thế thì tao sẽ chọc cho mày đỏ mặt luôn."
Tôi chỉ muốn lấy siro tạt vào mặt thằng bạn mình, lời lẽ của Noh cộng thêm hành động gật gù từ hai đứa kia khiến tôi phải thắc mắc một cách...
Làm sao mà mình lại làm bạn với tụi nó được nhỉ? Đúng thật là sai lầm mà.
"Không được à?"
Thích thì cứ bảo là thích thôi, tôi nghĩ chẳng việc gì phải làm cho mọi thứ rắc rối lên cả.
"Tốt thôi, biết điều muộn như thằng Noh rồi cũng bị "chó gặm tha đi" đó thôi."
Tôi khẽ cười khi nghe Beer nói câu đó, vì hai thanh niên song sinh này đang chuyển đối tượng sang Noh nên tôi cũng thở phào nhẹ nhõm được một tí.
"Chuyện đón tân sinh viên..." Tôi nói để kéo sự chú ý của tụi nó về lại, trước khi nhắc đến chuyện mà chú cún càm ràm từ lúc em ấy bị ốm, cho đến hôm đưa tôi trở về.
"Ờ... thứ Sáu này rồi mà." Tụi nó quay sang nói với nhau một cách nghiêm túc.
"Nói cho tao nghe chi tiết hơn được không? Lúc đó tao không có nghe."
"Bình thường có thấy mày quan tâm tới mấy cái hoạt động này đâu, không phải à?" Wine quay sang, nheo mắt thắc mắc. Và tất nhiên câu hỏi của nó đã nằm sẵn trong những gì mà tôi dự đoán rồi.
"Năm nay, tao bớt việc rồi nên cũng có nhiều thời gian hơn, sáng giờ tao cũng chẳng làm gì mấy, nên thiết nghĩ rằng năm nay nên tham gia hoạt động tí. Với lại, năm cuối cũng không làm gì nhiều, tham gia mấy cái này coi như nghỉ xả hơi ấy mà." Tôi cười thầm khi thấy nó gật đầu hiểu ý.
"Trả lời một cách máy móc y như được chuẩn bị sẵn rồi..."
Đôi khi, tôi cũng chán mấy đứa nhanh nhạy và thông minh như thằng Beer này thật.
"Tao cũng không rõ mấy, chắc phải hỏi mấy đứa năm hai rồi... Jo ơi!" Noh quay sang vẫy gọi đàn em năm hai đang ngồi cách đó không xa, nên người được gọi tên cũng lịch sự bước tới.
"Chào mấy anh ạ." Jo chắp tay chào, rồi ngồi vào chỗ trống cạnh Noh.
"Mày nói chi tiết cái vụ đón tân sinh viên ngoài bãi biển cho tụi anh nghe đi." Noh quàng vai đàn em một cách thân mật và lấy nước cho chẳng khác gì đang lấy lòng em ấy. Thực ra, hầu như bọn tôi ai cũng vậy, chắc ngoại trừ tôi ra là không chơi thân với ai đến mức quàng vai bá cổ nhau được, vì tôi không có thời gian để tham gia hoạt động như bao người khác.
"Ủa mà mấy anh không nghe gì luôn ạ? Hôm đó bọn em cũng có đến thông báo cho mọi người biết rồi mà."
"Trách anh Gui kia kìa, ảnh muốn biết... Này, đây là cựu Moon của trường muốn biết đấy nhé, mày không tính giải đáp cho ảnh luôn à?" Ngồi không không cũng bị "trúng đạn", may mà thay vì trách cứ tôi thì Jo nhìn lại tôi với ánh mắt đầy bất ngờ.
"Thế mà không nói với em ngay từ đầu là anh Gui muốn biết, chắc có người vui gần chết luôn khi mà biết anh Gui cũng đi ấy." Jo nói rồi liếc mắt sang cái bàn em ấy ngồi trước khi sang đây, sau đó cười bí ẩn.
"Thế chú mày có chịu nói chưa? Sắp đến giờ tụi anh học rồi." Noh quay sang cằn nhằn em ấy, nên Jo cũng chịu nói ra, tuy hơi bĩu môi tí nhưng mà kệ đi vậy.
"Việc đón tân sinh viên chính thức của khoa em thì xong rồi, nên tụi em mới nghĩ là nên đưa mấy em năm nhất đi nghỉ ngơi ở bãi biển, và đây cũng là năm đầu tiên luôn, vì tụi em biết mấy khóa trước bên khoa mình chưa năm nào được đi biển cả. Thế nên, tụi em mới nghĩ nên đổi không khí tí, biến việc đón tân sinh viên trở nên "chill" hơn. Còn tụi em vẫn chỉ đạo mọi hoạt động, để mấy anh nghĩ là đi nghỉ ngơi ạ. À phải rồi... tụi em cũng có hoạt động trả lời câu hỏi nữa đó."
Có nói gì thì cũng là của đàn em, vì mấy năm trước lúc bọn tôi đón tân sinh viên cũng như vậy. Xong là xong, nhưng mối quan hệ anh em bền chặt lắm, có thể hơn mấy người tổ chức ở chỗ khác luôn. Như đám bạn của tôi nói, tụi nó thường kết thúc ở quán bar, rảnh thì rủ nhau đi nhâm nhi, tự khắc sẽ thân thôi. Tôi cũng chỉ nghe vậy thôi, vì tôi toàn phải đi làm.
"Có chương trình ca nhạc nữa đó anh, vì tụi em cũng có bạn bên khoa nhạc nên cũng rủ tụi nó đi cùng. Năn nỉ mãi một hồi, cuối cùng tụi nó cũng đồng ý đón tân sinh viên ở đó chung với tụi em luôn. Ở đấy không phải nghe mấy anh lầm bầm nữa mà được nghe ca sĩ người ta hát hò nè."
"Này, mày nói ai lầm bầm đấy? Bọn mày thì ngoan lắm cơ! Năm ngoái, say rồi còn chạy lên sân khấu, khổ cho bạn tao phải kéo bọn bây xuống... láo thật mà."
Nếu nhớ không nhầm, thì Jo là đàn em bí mật của Noh. Năm ngoái, lúc tụi nó đi uống rượu đãi bù, về Noh cũng có than với tôi rằng mấy đứa năm nhất lên sân khấu quẩy, tụi nó phải chạy vội lên để kéo tụi nhỏ xuống vì có một vị khách trông có vẻ như muốn phang cái ly lên mặt mấy đứa nhỏ.
"Khoan đã..." Beer ngắt lời làm tôi giật mình, vì nó đang nheo mắt nhìn tôi cùng với nụ cười bí hiểm: "Tao nghĩ là tao đã biết vì sao thằng Gui nó quan tâm đến việc đón tân sinh viên này rồi."
Tôi đã nói là ghét cái sự thông minh này của nó rồi mà...
"Sao thế hở Beer?... Rồi, tóm lại là mày chắc chắn đi phải không Gui?"
Tôi gật đầu trả lời thay cho câu hỏi của Wine, rồi đứng dậy đi thẳng vào tòa nhà mà chẳng màng đến tiếng cười của hai anh em song sinh ở phía sau.
"Tao đi kiếm Sun đây, bai."
"Gặp lại mày sau nha." Tôi vẫy tay tạm biệt thằng bạn, rồi tiếp tục bỏ đồ vào cặp.
Noh vội vàng đi gặp Sun, còn hai anh em nhà kia tan học cái là chạy ào ra ngay, tụi nó như vậy cũng được một tuần nay rồi. Tôi hỏi Wine thì nó bảo ba của tụi nó đang nằm viện nên chiều nào cũng phải vội đi chăm nom.
Hôm nay, tôi có hẹn đi mua đồ với chú cún mặt lạnh, và "đồ" mà tôi nói đó chính là sữa...
Vừa mới rời lớp học cái là chiếc siêu xe quen thuộc ấy cũng đã đậu ngay trước cửa khoa, tôi nhanh chóng chui vào trong trước khi trở thành tâm điểm của nhiều người hơn nữa. Nhưng lúc tôi cài dây an toàn xong cũng chẳng thấy tài xế muốn lăn bánh. Cuối cùng, tôi cũng đành phải quay sang nhìn... mặc dù chẳng muốn chạm vào ánh mắt ấy tí nào.
Đấy... ánh mắt lấp lánh này là gì hở?
"Nhìn gì nữa? Lái xe đi." Tôi lấy tay quay đầu tài xế ấy một cách nhẹ nhàng dù trong khoảnh khắc người nọ không muốn, nhưng rồi sau đó cũng chịu quay mặt đi. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên khóe môi của đối phương, tôi lại thấy mặt mình nóng bừng lên, đến độ phải quay mặt sang phía cửa sổ xe suốt dọc đường đi.
Thay vì đi siêu thị như tôi nghĩ, Solo lại chở tôi tới một trung tâm mua sắm nào đấy. Xe vừa dừng, tôi cũng vừa quay mặt sang em, và tính hỏi là tại sao lại đưa tôi đến đây, nhưng....
Chú cún này nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt đó từ khi nào thế...
Cuối cùng, tôi cũng chỉ biết mở cửa xe rồi đi vào trong theo em, bởi vì tôi đâu thể làm được gì khác nữa. Sau khi đi qua cánh cửa, tôi cảm thấy có gì thứ đó chạm nhẹ ở tay mình, nên vội gạt ra gần như ngay lập tức vì giật mình.
"So..." Tôi quay lại nhìn và hơi ngạc nhiên, khi thấy chủ nhân của cái tay ấy nhìn tôi bằng vẻ mặt lạnh lùng, thế nhưng ánh mắt đong đầy đau khổ đó lại như đang cứa sâu vào tim tôi: "Anh..."
"Em xin lỗi..." Solo hơi cúi mặt xuống rồi lướt chầm chậm qua người tôi.
Một cách nhanh chóng!
"Anh xin lỗi, anh hơi bất ngờ vì tưởng không phải em." Tôi nắm lấy bàn tay của Solo rồi dắt em bước theo sau và bản thân cũng đang cố gắng không quay đầu lại để nhìn khuôn mặt của chú cún buồn khổ ấy.
"Nếu anh thấy ghê tởm..." Giọng nói buồn rầu khiến tôi bỗng nhiên dừng bước lại, đã thế, có vẻ em còn tự cắn môi mình đến độ tôi cảm thấy đau thay.
"Nghe này..." Tôi quay lại, tiến lại gần hơn người đang đứng yên kia nhưng vẫn không buông tay em ra, nhẹ nhàng thỏ thẻ: "Anh ngại."
Lại càng ngại hơn nữa khi phải nói cho đối phương nghe... nhưng nếu không nói ra thì chắc em ấy sẽ dỗi vì hiểu lầm mất.
"Anh ít khi thể hiện ra, nhưng không có nghĩa là anh không có cảm xúc gì hết... bị như thế ai mà không ngại cơ chứ hở?!"
Lí do mà tôi ít khi thể hiện sự ngại ngùng đó ra bên ngoài bởi vì tôi là con trai, chứ đâu phải bản thân không biết ngại đâu. Thử bị bé bự này nũng nịu coi, ai cũng ngại cả thôi, nhưng nó chỉ nằm ở ranh giới của việc xử lí và thể hiện ra sao thôi. Ngay cả "sự việc ấy" cũng vượt ngoài giới hạn mà tôi có thể kiểm soát chính bản thân mình rồi, nên thành ra kết quả nó như thế này đây.
"Hehe!"
Tôi mở to con mắt nhìn cái người hãy còn trưng ra bộ mặt bơ phờ khi nãy cho đến khi tâm trạng em vui tươi và đã chịu nở nụ cười trở lại, và điều đó đã khiến tôi bất ngờ không thôi. Hơn nữa, muốn gỡ tay mình ra khỏi bé bự ấy cũng không được vì giờ còn bị giữ chặt hơn cả khi bị tua mực quấn lấy nữa.
Solo... chú cún cao tay.
"Em đói rồi."
Tôi vẫn cứ bước tiếp, không quan tâm tới người đang xoa xoa cái bụng đói trông thật tội nghiệp kia.
"Guitar..."
"Đói..."
"Đi ăn đi..."
"Em tự mà đi đi nhé, anh không đói." Tôi nói rồi giả lơ và tiếp tục nhìn quanh, nhưng nhìn đi nhìn lại thì cũng lại nhìn thấy ánh mắt lấp la lấp lánh của cái người đang than đói nãy giờ, và nụ cười đó là gì?
"Bảo người ta đi ăn một mình, rồi sao..." Solo tiến lại gần hơn, rồi từ từ cúi mặt xuống, cho đến khi trán của hai chúng tôi gần như chạm vào nhau: "... lại đưa em tới trước quán cơm?"
Tôi cúi xuống nhìn đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau, và ngó sang biển hiệu của quán ăn ở trước mặt.
Yayoi
Gui...
Sau khi ăn uống xong xuôi, chúng tôi đi lựa sữa rồi bỏ vào xe đẩy hàng, sau đó Solo đi sang khu vực bày bán sản phẩm tắm gội.
"Guitar, chọn cho em với."
"Ở nhà hết rồi à?"
"Muốn mua mấy chai nhỏ để mang đi biển ấy mà."
Tôi gật đầu đồng ý, rồi ngoan ngoãn vào trong lựa... mà quên mất là tại sao phải chọn giùm, trong khi cũng chẳng phải là đồ cho mình. Chọn dầu gội, kem đánh răng, bàn chải đánh răng các thứ xong xuôi, chúng tôi đi ra tính tiền, nhưng hình như món nào cũng có hai cái hết.
"So, sao cái nào cũng hai cái thế?"
"Thì cứ mua trước đi ạ."
Tôi gật đầu và không nói gì thêm, vì nghĩ rằng chắc em ấy mua dự trữ trước. Đợi Solo thanh toán xong, tôi bước vào xách hộ rồi mang đồ để lên xe.
"Anh Gui!"
Còn chưa bước chân lên xe thì bỗng nghe thấy gọi của tiếng ai đó, nên tôi quay lại nhìn. Là một cậu con trai đang chạy ngược trở ra từ lối vào của trung tâm mua sắm, em ấy cao ráo, điển trai, nhưng tôi nghĩ là mình không quen biết với người này.
"Hả?"
"Anh tới đây chơi ạ?" Đối phương nở nụ cười thật tươi đến độ tôi ngơ ngác cười lại.
"Anh tới mua đồ, không biết em là..."
"Em là K, khóa dưới anh, em học năm nhất ạ."
Thảo nào nhìn lạ hoắc, thật ra tôi chẳng quen biết đứa năm nhất nào cả... ngoại trừ S, Moon của khoa mình ra.
"Ừm..." Tôi đưa mắt nhìn người vừa đi ra đứng tựa lưng vào xe và đợi ở bên kia, rồi cười trừ, vì cảm giác như Solo đang không hài lòng, điều đó có thể thấy rõ qua việc lông mày em ấy cứ thắt chặt lại và bầu không khí đáng sợ đang tản ra ở quanh đây.
Nhưng có vẻ cậu nhóc tên K này không hề nhận ra điều đó.
"Em hay mua cà phê chỗ quán anh lắm luôn ấy, nhưng anh lại nhận không ra em... buồn thật đấy."
"Xin lỗi vì anh không nhớ được em nhé, nhưng mà giờ anh phải đi rồi." Tôi mỉm cười lịch sự với K, rồi quay sang bé cún bự đang trừng mắt nhìn người mới đến.
"So... mình đi về thôi." Tôi cười một lần nữa, Solo quay sang và khẽ gật đầu. Không khí khó chịu ấy giờ đây cũng dịu bớt đi rồi, đôi khi có lẽ cũng giống như những gì mà tụi Noh kia nói.
Nụ cười mà tôi dành cho mỗi người khác nhau thật...
"Vậy gặp lại sau nhé, anh Gui!"
Thằng nhóc này... tôi nheo mắt nhìn người đang đứng vẫy tay hét lên ở đằng sau qua gương chiếu hậu, nhưng không thể không cảm thấy nụ cười ấy có gì đó là lạ.
"Em không thích cậu ta." Người giữ im lặng suốt dọc đường đi lên tiếng khi tôi đi lên lấy sữa ấm xuống đưa cho em. Thật sự là tôi cũng vừa mới biết đây thôi, nhưng lại bị người ta nhìn chằm chằm như sắp bị 'ăn tươi nuốt sống' luôn, hơn thế nữa lúc em ấy ở trên xe chỉ im lặng và cau mày suốt thôi.
"Cậu ấy là đàn em khóa dưới của anh, không có gì đâu." Tôi nói với người đang đứng chau mày dựa lưng vào xe, nhìn có vẻ cũng đã bình ổn rồi đấy nhưng tay thì lại siết chặt ly sữa.
"Ánh mắt của cậu ta..." Solo hơi nheo mắt một tí, sắc mặt trông còn khó chịu hơn mới nãy.
"Em ấy nghĩ gì thì cứ kệ đi." Tôi lấy lại cái ly rỗng mà đối phương đang giữ chặt trong tay.
"Nhưng em không thích..."
"Quan trọng là ở anh mà, không phải sao?" Tôi mỉm cười dịu dàng, khi tôi vừa dứt lời thì Solo cũng đã thôi không trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đó nữa, và điều đó khiến tôi tin rằng em ấy hiểu tôi đang nói gì.
Người ta nghĩ gì về mình hoặc người ta cần gì ở mình nó không hề quan trọng, quan trọng là cái nhìn và cách cư xử của mình đối với điều đó mà thôi.
"Ừm."
"Về nhà nghỉ ngơi đi nhé!"
"Đây, của anh." Solo lấy túi đồ trong xe, rồi đưa cho tôi.
"Cái gì thế?" Tôi vén mở cái túi ra thì thấy kem đánh răng và mấy món đồ mà chúng tôi mua ở trung tâm ban nãy, và chính tôi là người đã chọn chúng.
"Đồ đi biển đó ạ."
"Để anh tự mua cũng được, em giữ mà dùng..."
"Nếu không nhận, đây sẽ giận."
Đang đe dọa á hở...
"Dạ... dạ... nếu vậy thì lát lái xe cẩn thận đấy nhé."
Tôi nhướng mày khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh trông có vẻ như đang rất thích thú của Solo... hoặc có thể là tôi quên mất điều gì đó rồi thì phải? Tôi không thể lên tiếng hỏi được nữa khi mà "tài xế" đã lăn bánh rời đi. Đã bảo rồi mà, bình thường rề rà thuyết phục mãi mới chịu đi, thế mà hôm nay sao chịu về dễ dàng thế...
Khoan đã...
Nhớ mình đã nói là sẽ để ý biểu hiện của em ấy trước khi quyết định đi hay không đi mà.
Gui...
Lại bị dụ nữa rồi!
"Nhanh nữa đi, nhanh lên!!!"
"Mày đang bơi hay đang bò hả??? Nếu mày thua mày chết chắc đó."
Hoạt động đầu tiên của việc đến bãi biển là chơi trò cướp cờ. Không biết tụi nhỏ nghĩ thế nào mà chơi cái trò ướt đẫm hết cả người từ sáng sớm. Tôi đang đứng cười cùng đám bạn của mình, lặng nhìn hoạt động diễn ra mà không thể can thiệp vào. Nhóm người cổ vũ xếp thành một dãy đứng xem phía trên bờ trông có vẻ rất nôn nóng. Bởi vì, đội thua cuộc phải bị phạt và mấy đứa nhóc cảm thấy sợ hãi khi có hình phạt cũng là chuyện bình thường thôi.
Quy tắc là mỗi đội sẽ cử một người đại diện bơi đến tranh giành một trong năm lá cờ được đặt ở giữa biển. Mỗi lá cờ sẽ có một con số được viết trên đó, nhưng chỉ có số một là không có hình phạt, còn những số khác thì sẽ phải chấp nhận hình phạt với mức độ nặng nhẹ tuỳ theo thứ tự tương ứng. Nên có thể nói "sống" hay "chết" phụ thuộc hoàn toàn vào tốc độ "nhanh" hay "chậm". Vì nếu ai lấy được cờ rồi thì coi như là của người đó luôn, cấm tuyệt đối việc tranh giành cờ từ tay người khác, mà phải bơi đi lấy cái khác thay thế.
Chúng tôi đang đứng cười cùng nhau như thế này cũng vì nó là hoạt động tham gia của năm nhất và năm hai cùng hợp tác tổ chức hoạt động với khoa Âm nhạc. Nói một cách đơn giản thì mấy em năm hai nghĩ rằng bản thân mình sẽ là bên "dụ dỗ" mấy em nhỏ phải đến tham gia hoạt động chung với năm nhất rồi cho năm ba làm nhiệm vụ giám sát thay... Đó là những gì mà tụi nó đã nghĩ khi lên kế hoạch cho hoạt động thôi.
"Thằng chết tiệt! Đội tao chạm vào lá cờ rồi, nói đội mày buông ra đi."
Và điều quan trọng là, nó làm cho mọi người của khoa Kỹ thuật với khoa Âm nhạc thân thiết nhau hơn đến mức có thể chửi "cha" nhau được, tin rằng đây là cách để kết nối mọi người lại với nhau tốt nhất.
"Anh Gui... Nước đây ạ."
Tôi quay sang mỉm cười theo phép lịch sự với người vừa cất giọng mà không biết nên nói gì.
Có vẻ như em ấy không để tâm tới những điều mà tôi đã nói hôm qua. Tôi cứ nghĩ rằng em ấy đã hiểu, vì thấy em ấy đã chuyển phòng đi rồi. Nhưng sáng nay cứ đi tới đi lui, hỏi này hỏi nọ không ngừng. Có thể gọi là còn nghiêm trọng hơn lúc đầu nữa.
"Cảm ơn!" Tôi nhận chai nước rồi tiếp tục quay đi xem hoạt động đang diễn ra, không hề có ý định sẽ mở nó ra uống.
Tôi khẽ mỉm cười nhìn khi thấy người vừa bước lên bờ với lá cờ số một trong tay. Kao cầm lá cờ số một làm vẻ mặt nhăn nhó, trông không vui lắm, trong khi đội của Kao nhảy lên nhảy xuống trong vui mừng, ngoại trừ mỗi mình cún bự đang cau có mặt mày và càng lúc càng khó chịu hơn. Có lẽ vì tôi đứng ở phía đối diện với đội của Solo, với lại bị che bởi đám đông đứng trước, nên em ấy nhìn không thấy tôi đang ở phía sau cùng.
"Anh Gui không uống nước hả?"
Vẫn còn chưa đi nữa hở...
"Rồi tại sao K còn ở đây. Tại sao không ở với đội của mình?" Tôi nhíu mày và ngưng cười để em ấy biết rằng tôi đang không hài lòng. Các bạn khác đều tham gia hết nhưng bản thân mình thì lại đứng đây nói chuyện với tôi.
Ngay cả Solo còn chưa đến gặp tôi nữa là, thế mà tại sao em ấy lại dám đến đây kia chứ?
"Tại em không phải là đại diện nên..." K trả lời bằng giọng điệu lí nhí, gương mặt thoáng chút bối rối.
"Dù không là đại diện nhưng em cũng không nên đến đây, quay trở về đi." Có thể trông nhẫn tâm, nhưng nếu tôi thể hiện thái độ mập mờ không rõ ràng có lẽ sẽ làm cho em ấy đau nhiều hơn lúc đầu. Nên, làm như vậy là tốt nhất, nhưng sẽ phải tổn thương K nhiều hơn nữa.
K quay trở về với bạn của mình trong bộ dạng chán nản. Tôi chỉ biết thở dài khi nhìn thấy tụi Jo đang vỗ vai an ủi K. Nếu tôi có làm hành động gì khiến em ấy nảy sinh hi vọng thì có thể hiểu, nhưng rõ ràng là tôi đã cắt đứt mọi cơ hội rồi mà, không biết tại sao em ấy vẫn chưa chịu dừng lại.
"Mày làm như vậy là đúng rồi." Beer ở gần đó lên tiếng, sau đó bước tới bên cạnh đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Tao không muốn thấy em ấy cố gắng làm những việc vô nghĩa, nó không tốt cho cả hai bên." Bất kể là bản thân K, tôi hay So cũng vậy.
"Có thể nó nghĩ bản thân mình vẫn còn hi vọng." Beer nhún vai và quay sang nhìn mấy đàn em đang nghe hình phạt.
"Vẫn hi vọng mặc dù tao đã nói tới cỡ đó đó hả?"
"Thì tại mày vẫn chưa có ai."
"Tao có..." So.
Không phải ... Vẫn chưa thể hoàn toàn nói ra thế được. Bởi vì chúng tôi vẫn chưa là gì của nhau. Mặc dù tình trạng hiện tại đã rất rõ ràng đối với chúng tôi nhưng đó cũng chỉ sự rõ ràng với cả hai chúng tôi mà thôi, và tôi cũng chưa từng thể hiện điều đó cho người khác thấy một lần nào, giống như chỉ có hai người chúng tôi tự biết với nhau vậy.
Khi thấy tôi im lặng thì Beer bật cười.
"Nếu mày vẫn chưa rõ ràng, thì bất kì ai cũng có thể nghĩ rằng họ vẫn còn có hi vọng được hết đó."
Câu nói của Beer khiến cho tôi nghĩ ngợi rất nhiều, đến nỗi gần như chẳng màng quan tâm đến hoạt động đang diễn ra hay tiếng vui đùa nhộn nhịp của những người khác nữa. Beer như thể biết được rằng tôi cần thời gian yên tĩnh suy nghĩ cho điều gì đó, nên nó đi qua chỗ của tụi thằng Wine để cho tôi trốn ra ngồi một mình ở trước resort.
Tôi không rõ ràng hả...? Tôi chắc chắn rằng mình rất rõ ràng với So, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ phải nói cho ai biết, mà nghĩ lại thì... Mỗi lần ở gần So, chỉ có em ấy là người bước đến gần tôi trước và cũng là người thể hiện tình cảm cho mọi người thấy.
"Mày tốt bụng quá mức."
Lời mà Noh từng nói bất chợt lướt qua trong đầu tôi. Chính bản thân tôi cũng biết rằng lòng tốt mà mình dành cho mỗi người là không giống nhau... Nhưng liệu người khác có biết được điều đó hay không? Liệu họ có thể nhận ra tôi đối tốt với họ chỉ theo cách bình thường mà thôi hay không?
Không có gì lạ khi tất cả mọi người trong khoa Âm nhạc đều đang cố gắng giúp cho So đến như vậy...
"Tỉnh táo lại được rồi đó mày."
Tôi ngước mặt nhìn Beer rồi gật đầu, nó hơi mỉm cười trước khi ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Tao không rõ ràng tới như vậy luôn hả?"
"Nó không phải là mày không rõ ràng, nhưng hình tượng của mày đã quá tốt bụng ngay từ đầu rồi, bạn bè xung quanh thì có thể biết rằng mày thật sự là người như thế nào, nhưng mấy em năm nhất, năm hai mà hiếm khi gặp mày ấy, tụi nó sẽ có suy nghĩ rằng ai cũng có thể tiếp cận mày được hết đó."
"Vậy giờ tao phải làm như nào?" Phải thể hiện ra cỡ nào để cho họ biết, tôi hạnh phúc với điều đó là thật, nhưng cũng lo lắng chuyện của So không kém.
Bởi vì em ấy luôn luôn rõ ràng với những gì mà bản thân nghĩ, bất kể có ở trước mặt của ai đi chăng nữa. Nhưng người khác lại không biết rằng tôi cũng có cảm giác giống với em ấy vậy. Rồi như vậy So sẽ cảm thấy như thế nào...
"Sao tụi mày không hẹn hò với nhau luôn đi?" Beer nói với giọng điệu trầm tĩnh cứ như đang nói đến những chuyện trời trăng mây gió mà thôi.
"Hẹn hò hả..." Thật tình thì tôi cũng mới gặp Solo không bao lâu, mặc dù tình yêu nó sẽ không phụ thuộc vào thời gian. Và dẫu cho bây giờ cả hai đều chắc chắn với cảm xúc của bản thân mình, nhưng...: "Thì em ấy chưa từng nói ra điều đó mà."
"Mày còn chờ cái chi nữa? Mày có thể nói trước mà ."
Cũng không hề dễ dàng đến thế. Có thể Solo hài lòng với những gì mà chúng tôi đang có rồi, và thêm một điều nữa là...
"Tao đang chờ cơ hội trước..."
"Sao lại phải chờ?"
Tôi quay mặt trốn khỏi nụ cười gian xảo của Beer.
"Tao mắc cỡ."
"Hehe... Mày muốn biết không, là nên thể hiện rõ ra tới cỡ nào?"
Tôi liếc mắt nhìn nụ cười không-đáng-tin của nó rồi lắc đầu.
"Không muốn."
"Không kịp rồi, bạn tao à." Lời vừa dứt thì nó liền đưa tay đến giữ lấy cằm tôi rồi di chuyển mặt mình đến gần: "Xem và nhớ cho kĩ từ bây giờ luôn nhé, sau đó là sự rõ ràng mà mày nên thể hiện ra nha, bạn tao."
"3"
Nó đang đếm cái gì vậy...?
"2"
"1"
**"**Guitar!!!!"
Tôi đẩy mặt Beer ra và cau mày khi hiểu ra nó muốn làm gì. Nhưng bây giờ không có thời gian để chửi mắng nó nữa. Tôi vội quay mặt tìm kiếm chủ nhân của giọng nói thâm trầm đang hét lên một cách đáng sợ. Tôi nhìn thấy Solo đang đứng trên bãi biển cách tôi khá xa, còn có cả Kao và một người nữa, mỗi người mỗi bên đang giữ chặt lấy tay của em. Hoạt động ở đó cũng tạm ngưng lại hết vì mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía tôi và Beer.
"Mày đang làm cái gì vậy?" Tôi hỏi nhỏ nó, nhưng không để ý rằng trong lúc này mà nó vẫn còn dám cười tôi được.
"Hiểu ra cách thể hiện của mày với em nó khác nhau tới cỡ nào chưa? Rồi sẽ không để cho người khác nghĩ rằng họ có cơ hội tiếp cận mày nữa."
Tôi gật đầu hiểu mà không nói gì thêm nữa. Bây giờ, điều tôi cần phải quan tâm là người đang làm dáng vẻ muốn xông đến đây bất cứ lúc nào kia kìa. Solo không nhìn tôi nhưng lại nhìn chằm chằm vào Beer. Mặc dù gương mặt trông vẫn điềm tĩnh nhưng cũng có thể thấy rõ em đang cực kỳ tức giận.
"Buông tao ra!"
"Buông mày ra để mày chạy đi đánh anh ấy hay sao?"
Tôi vội đi đến đó khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu từ Kao, có vẻ như em ấy sắp không giữ nổi bạn mình nữa.
"So!" Tôi cất tiếng gọi nhưng cái người đang giận dữ ấy không thèm quay mặt sang nhìn tôi, ánh mắt của em ấy vẫn dán chặt vào chỗ Beer đang ngồi nãy giờ.
"So..." Tôi chạm nhẹ bàn tay đang siết chặt lại của em ấy rồi gật đầu ra hiệu cho Kao cùng người đang giúp kéo Solo lại, sau đó cả hai thở dài rồi đồng ý buông cánh tay đang giữ Solo ra.
"Tiếp tục hoạt động đi, anh xin mượn Solo trước nha." Tôi quay đi mỉm cười và gật đầu bối rối với mấy em nhỏ, trước khi kéo tay người bên cạnh đi theo mình đến trước resort. Còn Beer không biết là đã biến đi đâu mất tiêu.
"So..." Người vừa được gọi tên nhìn tôi với gương mặt điềm tĩnh và lạnh lùng. Solo nghiến răng chịu đựng như thể đang cố kìm nén cảm xúc của bản thân mình lại.
"Dạ."
Tôi mỉm cười khi nhìn thấy em ấy giận dữ nhưng cũng vẫn nói năng tử tế và chờ đợi để lắng nghe điều mà tôi nói. Solo nhìn tôi với ánh mắt đã dịu xuống đi một ít nhưng trông vẫn còn rất giận.
"Bạn anh nó chỉ trêu So thôi."
"Trêu ạ?" Solo tỏ vẻ ngạc nhiên và có vẻ như như cơn giận đã nguôi ngoai đi nhiều. Bầu không khí tối tăm, ảm đạm khi nãy đã tiêu tan hơn một nửa.
"Trêu cho So thành ra như thế này thì anh sẽ biết được lúc mà So thể hiện ra nó rõ ràng tới cỡ nào ấy." Tôi mỉm cười khi gương mặt điềm tĩnh đó đang làm ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hệt như chú cún đang bối rối.
"Tại sao?"
"Bởi vì, có người đến tiếp cận anh... Thôi làm gương mặt cau có đó đi đã chứ!" Tôi đưa tay áp vào má người đang nhăn mặt và véo thật mạnh cho đến khi miệng em ấy chụm nhỏ lại rồi bật cười.
"Lại là cậu ta nữa hả?"
Tôi gật đầu không giấu diếm, Solo kéo tay tôi giữ lại rồi tỏ vẻ khó chịu .
"Bởi vì có người tiếp cận anh... Nên Beer nó muốn cho anh biết là nên thể hiện như thế nào để những người đó không còn nghĩ rằng họ có hi vọng... Vậy nên mới để So thể hiện cho họ thấy đó!" Tôi siết nhẹ tay Solo rồi nói tiếp: "Em có khi nào bận tâm về việc anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm của chúng ta cho người khác thấy giống như cách mà So đã làm với anh hay không?"
"Không ạ..." Solo lắc đầu, khóe môi khẽ mỉm cười: "Em không cần ai biết chuyện của chúng ta hết, chỉ cần không phủ nhận nếu bị ai đó hỏi là được ạ. Việc bày tỏ ra cũng không phải là muốn cho ai thấy, chỉ đơn giản là muốn làm thì làm thôi, không cần phải quan tâm đến ai cả."
Đúng vậy... Có lẽ là do tôi suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì, em ấy cũng chưa từng thể hiện thái độ không hài lòng gì mà.
Chỉ làm vì muốn làm mà không cần quan tâm đến ai, thế là đủ.
"Guitar không cần phải quan tâm tới bất cứ ai đâu..."
"..."
"Là Guitar của một mình em, vậy là đủ rồi."
Nói bình thường thôi, không cần phải mỉm cười dịu dàng kiểu đó, có được không?
Tôi quay mặt lảng tránh đi nụ cười hiếm hoi đó, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào ngực trái của mình, vì cảm thấy giống như con tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
"Tai đỏ..." Giọng nói thì thầm cùng với hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai làm cho tôi như bị đóng băng trong ba giây, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, nhưng khi tỉnh táo lại thì vội quay sang đẩy cún bự hay đùa giỡn kia ra ngay tức thì: "... Mặt cũng đỏ."
"So!"
Sau khi các hoạt động kết thúc, mọi người cũng chia ra đi tắm trước khi gặp nhau ở sân sinh hoạt chung. Buổi chiều tối là khoảng thời gian biểu diễn của các em ở khoa Âm nhạc, còn ban đêm chắc chắn là phải dành cho tiệc tùng rồi. Tôi đứng ở khu vực trước sân khấu của resort xem mấy em khoa Âm nhạc đang chuẩn bị nhạc cụ cùng nhau, bên cạnh chỉ có Noh đứng bầu bạn vì hai thằng bạn sinh đôi nói là đứng gần âm thanh lớn lắm.
Tôi đang đứng ở vị trí này, cũng bởi vì tất cả mọi người đã cùng nhau mở đường cho tôi bước lên phía trước sân khấu khi vừa thấy tôi đặt chân tới đây, đương định tránh đi thì bị kéo đến trước sân khấu. Thật sự, lúc đầu tôi cũng bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi bèn hiểu ra ngay khi quay sang nhìn thấy nụ cười của người đang đứng kết nối ghi-ta ở trên sân khấu.
Tụi nó "chung một giuộc" cả mà!
"Xin chào ạ!" Giọng nói trong trẻo của người đang chạy lên sân khấu không ai khác chính là Kao: "Tới đây và quẩy lên nào!"
Âm nhạc bắt đầu vang lên với giai điệu nhộn nhịp, tôi nhẹ "đu đưa" người theo tiếng nhạc. Kao là đứa nhóc vui vẻ nhưng khi ở trên sân khấu lại trở nên nghiêm túc và duyên dáng giống như một người khác hoàn toàn. Giọng hát trong trẻo của em nó là điểm đặc biệt khiến cho bài hát trở nên thú vị và hấp dẫn. Tôi không hề thắc mắc rằng tại sao em ấy lại có thể đứng trên sân khấu từ những năm nhất.
Ánh mắt tôi đảo sang tay ghi-ta với thân hình cao ráo hay còn là "Moon" của trường Đại học trước khi mỉm cười. Solo trông rất lạ mỗi khi em chơi ghi-ta. Thật sự, tôi đã để ý ngay từ lúc thấy em ấy còn chơi ở trong phòng trước đó rồi, mặc dù gương mặt vẫn điềm tĩnh nhưng tôi có thể nhận thấy niềm hạnh phúc đang lan tỏa quanh người em ấy.
"Anh Gui!" Giọng nói quen tai vang lên cùng với việc K đang tiến đến gần tôi.
"Ừ."
"Cho em cơ hội... không được sao ạ?" K nói với giọng run rẩy và gương mặt như đang cầu xin.
Đến lúc này thì tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã làm điều gì đó khiến cho em ấy phải cố gắng đến mức độ này rồi. Đôi khi, phải nói chuyện thẳng thắng với nhau một cách rõ ràng hơn lúc đầu. Nhưng trước khi tôi quay đi trả lời thì giai điệu của bài nhạc mới vang lên cuốn ánh mắt của tôi quay trở lại sân khấu lần nữa...
Trên sân khấu, nơi từng có Kao đứng ở giữa, bây giờ đã được thay thế bởi hình dáng của "Moon", người đang nhìn tôi cùng với nụ cười tươi tắn trong khi Kao đứng chơi ghi-ta thay. Lạ ở chỗ Solo trông không có vẻ giận dữ gì khi thấy K đứng ở kế bên tôi hay đôi khi có thể là vì...
Bây giờ, em chỉ nhìn thấy duy nhất một mình tôi.
"Cảm giác như tôi vừa mới tỉnh dậy từ giấc mơ của người khác,
Cuộc sống như được trả về từ vực thẳm nơi đã biến mất,
Mới chợt nhận ra rằng giấc mơ từng nắm giữ đó, nó vô nghĩa nhường nào!
Khi cuộc sống của tôi từng trải qua bao điều tốt đẹp,
Nó cũng không thể nào sánh với quãng thời gian này,
Lúc mà cạnh bên có một người nữa,
Một người tử tế và thấu hiểu..."
Giọng hát âm trầm vang lên, không thể nói là hay nhưng nó lại lôi cuốn đến mức khiến cho tôi không thể rời mắt khỏi em.
"Những điều mà tôi chưa từng được biết đến,
Em đến và cho tôi biết bằng sự bao bọc và che chở,
Rằng điều mà tôi đang tìm kiếm,
Điều mà tôi luôn luôn muốn nắm bắt trong cuộc sống này chính là em.
Khi em quay sang nhìn tôi rồi mỉm cười,
Lúc đó, tôi hiểu rằng mọi thứ trông đẹp đẽ trong thế giới này cũng chỉ là sự dối lừa,
Chỉ có em, người trước mặt tôi đây mới là sự thật..."
Tôi khẽ cười khi Solo tạm ngưng một chút vì hát lỡ nhịp, nhưng cũng may vẫn có Kao hỗ trợ để em có thể tiếp tục hát, đôi mắt em ấy trở nên lấp lánh giống như đang tự cười chính mình không kém.
"Bởi vì, cho dù cuộc sống tôi đã từng tốt đẹp đến nhường nào,
Cũng không thể sánh với quãng thời gian này,
Lúc mà có ai đó ở cạnh bên,
Một người tử tế và thấu hiểu,
Những điều mà tôi chưa từng được biết đến,
Em đến và cho tôi biết bằng sự bao bọc và chở che,
Rằng điều mà tôi đang tìm kiếm,
Điều mà tôi luôn luôn muốn nắm bắt trong cuộc sống này chính là em..."
Ánh mắt dịu dàng cùng với nụ cười nhỏ ở khóe môi làm cho tôi cảm thấy nóng bừng hết cả mặt, đến mức nụ cười tươi trên môi cũng tắt dần đi. Tiếng nhạc cũng lắng xuống khi câu hát kết thúc, chỉ còn mỗi Solo đang cầm mic tiến đến phía trước... và cúi người xuống nhìn tôi ở ngay trước mặt em.
"Mọi thứ mà em làm, đã mang lại nụ cười cho tôi thêm lần nữa."
Solo dừng lại một chút và mỉm cười khi kết thúc câu hát... Nụ cười rạng rỡ khiến cho thế giới trở nên bừng sáng.
"Như bài ca đã lâu rồi không được nghe thấy,
Nhắc nhở tôi nhớ rằng bản thân mình từng nghĩ chỉ cần được như thế này,
Những điều mà tôi chưa từng biết đến,
Em đến và cho tôi biết bằng sự bao bọc và chở che,
Rằng điều mà tôi đang tìm kiếm,
Điều mà tôi luôn luôn muốn nắm bắt trong cuộc sống này chính là em..."
[เพลงที่นานมาแล้วไม่ได้ฟัง (Bài hát đã lâu không được nghe) – STAMP]
"Happy birthday my guitar!"
Tôi không biết rằng mình đang cười hay nhìn Solo với ánh mắt như thế nào, cũng không thắc mắc tại sao âm thanh xung quanh trở nên im lặng lạ thường, bởi lúc này, đôi mắt tôi đã được lấp đầy bởi nụ cười của người đang trao ánh nhìn cho tôi.
Tại sao phải tập luyện vất vả như vậy???
'Tại sao So phải tập luyện vất vả, mặc dù chơi nhạc giỏi rồi mà?'
Tại sao không biết chăm sóc bản thân???
'Nó không rành về nhạc Thái, vì mới quay về từ nước ngoài đó anh.'
Lời mà Kao nói khi tôi lén hỏi...
'Em không có thời gian luyện tập bằng các bạn và đây cũng là sân khấu đầu tiên của em, thêm nữa là khoa của Guitar.'
'Đi nha!'
'Đi nha!'
Lúc này đây câu trả lời đã quá rõ ràng rồi còn gì.
"So..."
"Dạ."
Tôi cười với em...
Nụ cười... Chỉ dành cho mỗi em.
"Anh thích So!"
"Anh thích So."
Ờ...
"Úiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
"Tao đã bảo rồi mà."
"Không thất vọng rồi nhé, em trai thân yêu."
"Phải cám ơn tao nhé mày."
"Bạn tao thật không phải dạng vừa đâu."
Thực ra không phải tôi không nghĩ gì trước khi nói đâu, nhưng khi nghe người ta trêu một cách lộ liễu thế này thì cũng ngại thật.
Tôi gãi đầu rồi khẽ cười, còn người được tỏ tình kia thì chết lặng luôn. Mãi một hồi lâu, cũng chẳng chịu mở miệng nói lấy một câu.
"Này!" Kao bước đến thọc Solo, em bật cười khiến nó cũng phải giật mình theo.
Tôi buột miệng nói thích em một lần nữa khi nhìn thấy khoảnh khắc em nở một nụ cười tươi rói. Solo không biểu hiện gì hơn thế cả, nụ cười ấy cũng vội tắt đi, rồi em nhảy từ sân khấu xuống và kéo tay tôi đi khỏi.
Tôi nhìn vào K đang đứng bên cạnh, và hơi cúi đầu tỏ ý xin lỗi em ấy. Cho dù tôi không thể chấp nhận được tình cảm của em ấy, thì đối phương vẫn là đàn em của mình, hơn nữa, em ấy cũng chưa làm điều gì không phải với tôi. Dù sao thì tôi vẫn muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa đàn anh và đàn em, còn K cũng chẳng nói gì ngoài việc nở một nụ cười buồn bã.
"Đưa bạn tao đi đâu thế?"
Tôi nghe tiếng thằng Noh hét toáng lên ở phía sau hoà lẫn cùng với những tiếng trêu đùa ầm ĩ khác khiến tôi không thể nhận ra nổi giọng của ai với ai.
Mới nãy Solo kéo tôi đi rất nhanh, nhưng giờ em đã bắt đầu giữ sức và từ từ đi chầm chậm lại rồi ngừng hẳn. Có vẻ đã đi được một khoảng đủ xa, vì khi tôi quay lại thì không thấy bóng người nào nữa cả, chỉ còn thấy resort ở phía xa xăm.
"So..."
Solo quay lại và buông tay tôi ra, khuôn mặt tĩnh lặng đến độ tôi không thể biết rằng em đang nghĩ gì.
Phản ứng như thế này có nghĩa là gì đây....?
"Guitar..." Solo thở dài, em vuốt tóc lên, rồi ngước mặt nhìn lên bầu trời đêm, em ngắm trời mây lâu đến nỗi tôi cũng phải ngưỡng cổ theo.
Chỉ là bầu trời tối mịt thôi mà, có thấy cái gì đâu.
"So nhìn gì..." Câu tôi định hỏi chợt bị đứt quãng khi tôi cúi đầu xuống và chạm phải nụ cười tươi rói hơn cả lúc đứng trên sân khấu của người đối diện.
"Em cũng thích Guitar."
"..."
Cảm giác khi được ai đó tỏ tình là như thế này sao...
Tôi đã hiểu vì sao lúc trên sân khấu Solo lại đơ người đi rồi, vì giờ tôi cũng chẳng khác em là mấy, đầu óc trống rỗng, con tim đập loạn xạ như sắp bay ra ngoài.
Tự nhiên nói ra...
Chẳng cho anh thời gian chuẩn bị tinh thần gì cả...
"Đừng lấy tay che mặt!"
Tôi nhìn chằm chằm vào người đang gỡ tay mình xuống một cách khó chịu. Bảo tôi không được che mặt... thế còn em ngước mặt lên ngắm nhìn trời mây lâu như thế kia là sao hở?
"Em cười cái gì thế?"
"Thì anh Gui ngại đó."
"Thế em không ngại à?"
"Cũng ngại chứ..." Solo nhún vai và trả lời một cách thoải mái. Tôi bật cười khi thấy bộ dạng đang cố tỏ ra như không ngại ngùng đó của em: "... nhưng không ngượng và dễ thương như anh Guitar ạ."
Chà... Đùa kiểu này nữa ư?
Tôi cười nhẹ rồi đưa mắt ngắm nhìn Solo, em cũng nhìn lại như thể đang thắc mắc tôi sẽ làm gì.
"Ai bảo em không đáng yêu cơ chứ?"
"..."
"Đối với anh... em hơn cả đáng yêu nữa đấy!"
Người ta gọi đó là "counter attack".
Solo có vẻ ngẩn ngơ như đang không biết nên làm gì, bộ dạng ấy khiến tôi không thể không cười phá lên được.
"Guitar đang cười em đó hả?" Solo nhăn mặt trở lại.
"Thì bộ dạng của So... Haha!"
"Bộ dạng em làm sao ạ?" Solo nhếch miệng cười trước khi nhích chân tiến về phía tôi, làm cho tôi suýt không kịp ngưng cười, còn chân thì vô thức bước lùi về sau... vì bộ dạng của người kia trông còn đáng sợ hơn lúc nãy thật.
"Ờm..."
"Nó trông thế nào, Guitar?" Ánh mắt sắc bén ấy nhìn chòng chọc lấy tôi như thể đang cố xuyên thấu qua người tôi vậy.
"Thì nó như... cún ấy." Tôi bật cười lớn, cười đến mềm nhũn cả người khi trông thấy chú cún làm bộ làm điệu y như lời mà tôi đã một lần nữa thốt ra trong vô tình.
"Dám nói em như thế à, Guitar!"
Tôi vô thức lùi bước về sau khi người trước mặt nở nụ cười điệu, và đưa cánh tay lên, hành động đáng nghi ấy có nghĩa là gì?
"So tính làm gì thế?"
"Rồi anh sẽ biết thôi."
Nếu hỏi rằng có đợi cho tới khi biết không... xin thưa rằng là không.
"Anh không muốn biết!" Tôi vụt chạy trên bãi biển hết sức có thể, nhưng vì toàn là cát nên hơi khó khăn một tí. Cuối cùng tôi đành cởi giày ra và chạy bằng chân đất.
"Đừng chạy nữa, Guitar!"
"Mơ đi nhé!"
Nếu dừng chạy thì chắc cũng ngu lắm rồi, vì khuôn mặt đó hiện rõ vẻ không-đáng-tin thế cơ mà.
"Nếu không dừng lại là bị phạt gấp đôi đó nha!"
Không biết là vì tôi sợ câu nói đó, hay là vì giật mình nên tôi khựng lại một tí, một tí thôi, nhưng...
Ngay tức khắc!
Lỡ dại nữa rồi!
"Bắt được rồi!"
Tôi bị kéo về sau nên ngả lưng nằm đè lên người đối phương, có vẻ như chú cún đã quên mất tôi không nhẹ đến mức chú ta có thể đỡ cả người tôi lên, cuối cùng thành ra cả hai cùng ngã nhào xuống bãi cát.
"So bỏ anh ra đi!" Tôi cựa quậy khi bị đối phương ôm chặt eo và nhất quyết không chịu buông, đã thế lại không chịu nằm dậy nữa: "Em không thấy nặng hay sao hả?"
"Guitar phải bị phạt." Solo nói với giọng điệu nghiêm túc, rồi lật người để tôi nằm dưới, ánh mắt sắc bén giờ bỗng lấp lánh lạ thường.
Và trong lòng tôi cũng đang kêu gào lên lần nữa rằng nó không-hề-đáng-tin-tí-nào-cả!
"Em tính làm gì?" Tôi nói với giọng run rẩy khi em cúi xuống đến độ mũi cả hai chúng tôi gần như chạm vào nhau.
"Sẽ làm thế này này."
"Úiiiiiiii! So dừng ngay! Ha... So... haha!"
"Heh..."
"So... ha... haha... anh mệt..."
"Thế thì phải làm thế nào trước nhỉ?"
"Anh xin lỗi!"
Tôi ngưng cười và nhìn trừng trừng vào bé cún có bộ mặt chù ụ nay đã tiến hóa thành chú cún ranh ma khó tính.
Chú cún hâm này cù lét eo tôi!
"Cấm cười!" Tôi véo mạnh cái má trắng nõn ấy, và không buồn để ý tới người đang tỏ vẻ đau đớn ở trước mặt mình.
"Tay dính đầy cát rồi còn nhéo má người ta." Solo làm bộ càm ràm, rồi trả thù bằng việc véo lại má tôi.
"So!"
Sau khi véo má qua, véo má lại được một lúc, không biết từ khi nào mà hai đứa vỡ òa ra cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cún bự cười như thế này, mỉm cười với khuôn mặt hạnh phúc tựa như một người khác hẳn với em của thường ngày.
Solo đặt mình nằm xuống cạnh tôi, chúng tôi cùng nhau ngước nhìn bầu trời đêm được tô điểm bởi những vì tinh tú lấp lánh. Tôi cũng không còn chắc chắn được lần cuối cùng bản thân cảm thấy hạnh phúc như thế này là khi nào nữa.
Không biết là do không khí dễ chịu, hay bởi người bên cạnh, nhưng nếu hỏi tôi ngay lúc này thì chắc tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời là do cả hai.
"Sao So biết hôm nay là sinh nhật anh?" Tôi hỏi bằng gương mặt pha lẫn nụ cười hạnh phúc, cho dù em không nhìn sang.
Đã bao lâu rồi kể từ khi không có ai mừng sinh nhật mình rồi nhỉ?... Chắc là từ khi rời xa mẹ nuôi.
Tôi chưa bao giờ nói với ai là mình sinh ngày nào, đám bạn chắc cũng đã quên mất vì tôi chưa bao giờ nhắc đến và cũng không để công khai trên facebook. Solo là người đầu tiên nói những lời này trong suốt bốn năm qua.
"Em lén mở ví của Guitar vào cái hôm đầu tiên mà em đến gặp anh ở quán..."
Lén mở?!
Và quan trọng là mở khi nào, vì tôi luôn để nó ở sau quầy mà, với lại chú cún này đã tranh thủ mở từ lúc nào vậy ta?
Tôi bỗng quay qua nhìn em bằng ánh mắt trách mắng, nhưng Solo mải mê ngước nhìn trời đêm nên không để ý thấy. Không biết hành động ngắm nhìn ấy là hòng muốn trốn tránh cảm giác tội lỗi của bản thân, hay là lơ đễnh thật.
"Thật ra, em cũng chỉ muốn biết trong tim anh đã có người nào rồi hay chưa thôi? Kao nói với em là, những người đã có người yêu hoặc đang thích ai đó thường hay để hình người ấy của họ trong ví, nên em mới mở ra xem và thấy hình anh kèm với dòng chữ là ngày sinh của anh."
Tôi cười không nhặt được mồm trước những lời của cái người tin răm rắp lời bạn mình.
Kao đúng là một thằng nhóc ranh thật sự...
Tấm hình mà Solo nói ấy là ảnh mà tôi đã chụp năm lên mười ba, nó là tấm hình mà tôi chụp chung với những đứa em khác, chúng tôi đứng trước chiếc bánh nhỏ và phải chia mỗi đứa một miếng. Mặt sau là lời chúc sinh nhật cùng với ngày sinh được viết nắn nót, đẹp đẽ bởi mẹ nuôi.
Và đó... cũng là tấm hình cuối cùng mà chúng tôi được chụp chung với nhau.
"Anh cảm ơn nhiều nhé..." Tôi nói một cách chân thành, và không quay sang nhìn Solo đang biểu cảm như thế nào: "So là người đầu tiên đã làm thế này cho anh đấy."
Không chỉ là nói 'Happy birthday my guitar', mà còn về tất cả những gì em đã làm trong suốt thời gian vừa qua, bao gồm cả chuyện phải luyện tập vất vả vì tôi, lên kế hoạch cho việc này và đặc biệt là thể hiện ra cho tất cả mọi người thấy.
Phải nói rằng, từ "my guitar" cứ đọng hoài đọng mãi trong đầu tôi và chẳng chịu biến mất đi.
"Anh cười gì thế?" Tiếng hỏi to dần và song song với đó là ngón tay chạm trên khóe môi của tôi.
"Mình hạnh phúc thì mình cười thôi." Tôi quay đầu sang và nở nụ cười rạng rỡ hơn với Solo, và chắc là nó trông buồn cười lắm bởi vì người kia bỗng nhiên cười lớn. Không biết em có biết hay không, rằng khi cười em điển trai đến nhường nào. Nếu mấy người trên "phây", hoặc Khim thấy chắc sẽ hú hét đến "thài" luôn ấy.
"Guitar..."
"Ừm!"
"Em chưa bao giờ yêu ai cả."
"Anh cũng chưa từng." Thời gian đâu mà có chứ. Ngày qua ngày cũng chỉ biết đi học rồi đi làm không ngừng nghỉ, mãi năm nay mới được nghỉ ngơi một tí, với lại tôi cũng chẳng quan tâm ai một cách đặc biệt cả.
Rồi, sao tự dưng em lại hỏi như thế?
"Mình thích nhau."
"Ừm hứ."
"Có nên quen nhau không?"
Tôi vội ngồi dậy khi nghe câu hỏi ấy, nên người kia cũng ngồi dậy trong im lặng và cũng không giục tôi đưa câu trả lời.
"Sao So lại hỏi mình có nên quen nhau không?" Tôi cười, trong khi Solo thì nhíu mày như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó.
"Tuy em chưa bao giờ có cảm xúc như thế này, nhưng em cũng biết nó là gì. Với lại Kao cũng có nói là, nếu muốn có quyền thì phải trở thành người yêu của nhau trước cái đã."
"Quyền?"
"Ừm... Quyền chỉ có mình em được ở bên cạnh Guitar."
"À..."
Không biết chú cún hâm này phải làm tôi cười thêm bao nhiêu lần mới đủ nữa?
"Anh hiểu ý nghĩa của từ "yêu" là gì không ạ?"
Tôi lặng nhìn Solo bởi chẳng biết phải trả lời làm sao, trong khi đó em lại ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm và rồi nhắm mắt lại như đang đợi chờ câu trả lời từ tôi.
"Yêu là yêu... chắc là có những tình cảm tốt đẹp dành cho nhau, muốn chăm sóc lẫn nhau chăng?" Tôi nói nhưng không chắc chắn mấy.
Dẫu có nói vậy, nhưng câu trả lời đó của tôi cũng là lượm lặt từ những gì tôi từng nghe thấy trước đây mà thôi. Hỏi ý nghĩa của từ "yêu" với người chưa bao giờ biết yêu là gì... thì sao mà trả lời được cơ chứ?
"Có người từng nói là, chúng ta chỉ hiểu được từ "yêu" khi chúng ta đang yêu..." Solo nói bâng quơ như thể đang tự nói với chính mình.
Thật trớ trêu làm sao!
"Nếu vậy thì không lâu nữa anh sẽ hiểu được ý nghĩa của nó."
Tôi nhìn cái người vẫn chưa chịu quay mặt lại và mỉm cười chờ đợi, khi Solo ngại ngùng đáng yêu biết chừng nào, bởi vậy muốn thấy biểu hiện đó thì đành phải thế này thôi...
Nhưng thay vì ngại ngùng hay biểu hiện điều gì đó ra, thì em lại quay sang nhìn tôi và khóe môi nở một nụ cười thật tươi.
"Guitar nói không lâu nữa chắc sẽ hiểu là... nhưng mà..."
"..."
"Em nghĩ... là mình đã hiểu rồi."
"..."
Tình huống oái oăm nhất...
Đỏ cả mặt lẫn tai thế này thì dù không nhìn vẫn cảm nhận được thôi, nó còn nặng hơn cả "my guitar" và cả lúc tỏ tình nữa.
Tôi cắn chặt môi và quay đi quay lại vì không biết phải làm gì.
"Em không vội đâu."
Tôi quay sang nhìn và va phải nụ cười mê hoặc của người bên cạnh, say đắm đến độ người kia đưa tay tới vuốt những lọn tóc trên mặt cũng không biết gì.
"Em biết là mình gặp nhau chưa được lâu lắm... em sẽ đợi đến khi Guitar sẵn sàng, em muốn tình cảm của Guitar dành cho em nhiều như của em dành cho Guitar trước, nếu bây giờ mà tụi mình quen nhau rồi, nó giống như... giống như em đang lợi dụng Guitar mất..."
Tôi bật cười thành tiếng trước câu nói ấy và nở nụ cười tươi hơn để chờ em nói tiếp.
"Nếu vậy thì, em sẽ đợi đến khi tình cảm của Guitar nhiều hơn thế này... một tình cảm chân thật chứ không phải là chỉ thích 'sương sương' như thế này nữa..."
"..."
"Guitar muốn biết ý nghĩa từ "yêu" của em không?"
Tôi mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
"Tình yêu của em là sự chiếm hữu, phải ở với em, và là của mình em mà thôi... em ích kỷ lắm phải không?"
Tôi lắc đầu... thật ra thì nó cũng gần như vậy đấy, nhưng khi người này nói như thế... không biết vì điều gì mà lại khiến tôi mỉm cười được.
"Chúng ta sẽ vẫn chưa hẹn hò với nhau..." Tôi chậm rãi cất lời, cố gắng nhấn nhá từng chữ mà tôi nghĩ là nó đúng với tâm trạng lúc này của tôi nhất: "So muốn anh cảm nhận được nhiều như tình cảm của So... là So muốn nó chắc chắn phải không?"
Solo lặng lẽ gật đầu.
"Anh hiểu rồi..." Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, không quan tâm người ta sẽ nói gì, nhưng tôi hiểu rõ Solo là người nhạy cảm đến mức nào.
Không chỉ để tôi có tình cảm nhiều như em rồi mới yêu, mà em muốn tôi chắc chắn cảm xúc của tôi dành cho em sẽ nhiều hơn so với những người khác, không phải là như khi tôi thấy quý mến một ai đó.
Em đã chắc chắn, còn tôi thì chưa, vì tôi mới chỉ nói thích thôi. Với lại ở thời điểm hiện tại tình cảm đó cũng chưa phải là tình yêu hay có thể tôi vẫn chưa cảm nhận được điều đó. Em cũng biết là khoảng thời gian hai chúng tôi gặp nhau hãy còn chưa lâu, và tôi cũng chưa biết được tình cảm của mình đang ở mức nào nên em cũng không muốn ép buộc tôi làm gì.
Và bên cạnh đó...
"So có lí do về việc chưa muốn tụi mình quen nhau chỉ vì anh mới nói là thích thôi phải không?" Tôi nhìn ánh mắt long lanh ấy và nhẹ nhàng xoa đầu đối phương.
Tôi nhìn ra được là em đang chất chứa điều gì đó trong lòng, tôi không chắc đó là chuyện gì nhưng chắc nó có ảnh hưởng rất lớn đến em.
Nhưng nếu em vẫn không muốn nói ra, thì tôi sẽ không hỏi...
"Nếu vậy..." Tôi nhìn sang cún bự đang dán chặt đôi mắt long lanh dễ thương vào tôi rồi bật cười. Hôm nay, chú cún này đã làm tôi cười bao nhiêu lần rồi không biết: "... anh "đặt cọc" So trước vậy."
"Hử?"
"Tuy mình chưa quen nhau, nhưng sẽ là người đặc biệt của nhau."
Chưa hẹn hò... làm người đặc biệt cũng được.
"So nói là muốn có quyền thì phải hẹn hò, nếu vậy thì... giờ anh tặng quyền đấy cho So luôn nhé!"
Trao quyền lúc nào mà chẳng được, bởi vì nó có thể chưa phải là tình yêu ở thời điểm hiện tại... nhưng tôi chắc chắn rằng mình sẽ yêu em ở tương lai. Nhưng khi em quyết định chờ đợi tôi yêu rồi mới hẹn hò thì tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định đó của em.
"Nếu vậy thì em cũng "đặt cọc" Guitar trước luôn ạ."
Tôi không nói gì khi người bên cạnh nâng cằm tôi lên, em di chuyển mặt mình đến gần hơn khiến tôi thấy khoảnh khắc bây giờ giống hệt như hình ảnh của ngày hôm đó. Ánh mắt em lấp lánh như ánh sao đêm khiến cho cơ thể tôi như bị đóng băng lại và không thể rời mắt khỏi em.
Tôi từ từ nhắm mắt lại khi trán và mũi của hai chúng tôi chạm vào nhau như lần đó...
"Guitar là của mình em thôi."
Lời vừa dứt cũng là lúc bờ môi nóng ấm ấy áp xuống bờ môi tôi một cách nhẹ nhàng.
... Khoảnh khắc này khác với lúc đó bởi bây giờ không còn ngón tay nào tách rời đôi môi của hai chúng tôi nữa.