Chereads / Oxygen The Series / Chapter 6 - Chương 5

Chapter 6 - Chương 5

Tôi đặt bàn tay lên đôi môi mình... Khoảnh khắc đó đã qua đi, nhưng sao cảm giác cứ như vừa mới đây. Cái chạm ấm áp ấy vẫn còn vấn vương nơi đây, tựa như con dấu được đóng chặt với mặt giấy, không bao giờ nhạt phai.

Nó cũng giống như một con tem, sẽ không bao giờ tan biến đi...

Tôi không hề biết em đã từng làm điều ấy với những ai rồi. Nhưng... đó là lần đầu của tôi.

Tôi ngó nghiêng xung quanh rồi dừng mắt về phía hồ bơi, nơi có một ai đó đang chơi ghi ta cho ban nhạc của khoa Nhạc. Solo vừa độc tấu với cây đàn, vừa đưa mắt nhìn tôi. Nụ cười trên khóe môi hòa quyện cùng ánh mắt chứa chan khiến cơ thể tôi nóng bừng lên.

Chết tiệt... mình vẫn còn đặt tay lên môi.

Tôi rời mắt khỏi cái người vẫn chưa thôi làm ra bộ mặt trêu ghẹo mình. Thật tốt khi gieo mắt nhìn quanh, trông thấy ai ai cũng đã say mèm cả rồi, thế nên cũng chẳng có người nào để ý thấy.

Khi tôi và Solo vừa tới, đã bắt gặp cảnh tượng mọi người đang ngồi uống rượu ở chung quanh hồ bơi. Vừa mới bước vào, một cậu nhóc khoa Nhạc trông như đã say mềm đi tới kéo Solo vào chơi ghi ta trong một nhóm người đã "ngà ngà chén rượu, lâng lâng men say". Còn tôi thì tìm tụi thằng Noh hoài mà không thấy, vậy nên đành phải ngồi đỡ bên bể bơi một mình.

Thiệt tình... cả ba đứa tụi nó cùng biến đi đâu mất tiêu rồi chứ??

"Au!... Thằng Gui." Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.... tụi nó lại còn đi thành hàng từ hướng bãi biển vào nữa cơ!

Mà đằng kia không phải nhóc Kao sao?

"Tụi mày..." Tôi nheo mắt nhìn cái tụi đang cố tình né tránh ánh mắt mình một cách đáng nghi. Thường thì nếu có bàn rượu dâng tận miệng thế này, tụi nó sẽ không nỡ lòng từ chối. Nhưng lần này lại khác, có vẻ như tụi nó đã không hề động chạm vào bất cứ thứ gì trong ấy.

"Em đi tìm bạn đã nha anh." Thằng nhóc ranh mãnh lại biện cớ rồi dọt đi đầu tiên.

"Tao thèm rượu." Nói rồi thằng Noh cũng bỏ chạy theo tên nhóc Kao.

"Tao muốn đi bơi." Wine vừa dứt lời thì ngay lập tức nhảy tỏm xuống hồ. Nó đơ cái người ra một lát trước khi đi lên tìm cái tụi vẫn còn trên bờ.

Có vẻ như nó đã sực nhớ ra bản thân mình vốn dĩ không hề biết bơi chứ gì...

Tôi đưa mắt nhìn người còn lại, cái đứa trông bình thường nhất, bởi vì ngoài việc nó không né tránh ánh mắt tôi, mà trái lại còn nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi nhếch mép cười.

"Không có gì..." Beer nói rồi vỗ nhẹ lên vai tôi: "Chỉ là tao cũng muốn có một người đặc biệt cho riêng mình quá đi à..."

"Thằng Beer chết tiệt!"

Tôi đánh giá quá thấp về tụi nó rồi. Thật ra tôi cũng phần nào đoán được, rằng tụi nó sẽ chẳng bao giờ để lọt mất những chuyện như thế này.

"Đừng để tao bắt được mày, Beer!" Tôi chỉ có thể hét lên từ đằng sau khi nó đã bỏ chạy đến chỗ của thằng Noh.

Nhưng nếu nghe thấy rồi... thì tức là tụi nó cũng đã nhìn thấy.

"Err Gui!"

Tôi giật mình trước khi khi quay lại nhìn thằng Noh đang hét to từ phía bên kia.

"Thì..."

"Tụi tao thật sự không có thấy cái gì hết."

Đám bạn tồi này!

Người tốt hơn nhiều cái đám bạn đang ra sức trêu chọc tôi chính là người đang không ngừng khẩy đàn ghi ta... Nhưng khi em nhìn tôi thì lại thầm cười, vậy là có ý gì chứ?

Có lẽ đêm nay, tôi nên thử đạp chú cún này ra khỏi giường xem sao...

Mấy đứa khoa Nhạc này thật sự rất phù hợp để học Nhạc. Ngoại trừ Solo chơi đàn ra thì những người còn lại sẽ hát hò theo và nốc rượu liền tù tì. Một số ít thì đã không còn giữ nổi tỉnh táo do đã say bét. Không như bên tôi, tụi nó uống kinh đến mức bất tỉnh luôn, đã thế lại còn chả buồn để ý đến việc giữ gìn bầu không khí gì cả. Chắc có lẽ tôi là trường hợp hy hữu của khoa Kỹ thuật khi không hề chạm vào một giọt rượu nào ấy nhỉ.

"Anh Guitar không uống cùng bạn hả?" Solo bước tới rồi vô tư thả hai chân xuống hồ bơi bên cạnh tôi trước khi cầm cây ghi ta lên gảy tiếp.

"Anh không hề thích uống, nhưng nếu cần một ngụm cho lịch sự thì không sao."

Tôi đã từng uống rất nhiều chỉ để đáp lại lời mời vào năm nhất Đại học. Lúc ấy, tôi đã bị đàn anh ép uống rượu và khi say chỉ đi loạng choạng và đau đầu chút thôi chứ bản thân vẫn còn ý thức được mình đã nói gì và làm gì. Các anh chị ấy bảo rằng tôi trông không hề giống với người mới biết uống lần đầu đâu. Nhưng mà dù sao đi nữa tôi vẫn không thích uống rượu.

"Vậy ạ."

"Còn Solo thì sao... em không uống hả?" Tôi hỏi lại em một câu tương tự, nhìn điệu bộ của chú husky, tôi nghĩ em là người không dễ dàng gì mà bỏ qua thứ như rượu này được.

"Không, nó không hề tốt hơn... việc ở bên cạnh bầu bạn với Guitar như thế này đâu."

Tôi không nói gì mà chỉ bật cười thành tiếng, em nói là "sẽ tốt hơn nếu không uống", chỉ để cho tôi thấy rằng cún bự cũng muốn uống lắm đấy. Nhưng mà "con sâu rượu" này lại buộc phải kiềm hãm bản thân mình lại. Nếu mà có suy nghĩ rằng tôi sẽ khuyến khích để em được vô tư rượu chè nhờ vào mấy lời nói ấy, thì em thật lầm to khi nghĩ thế rồi.

"Đúng vậy đó, tốt hơn hết là ngồi đây bầu bạn với anh... chứ uống nhiều không có tốt đâu." Tôi thoáng nhìn người bên cạnh mình trong khoảnh khắc khi tiếng ghi ta bỗng dưng im bặt đi. Và tôi phát hiện ra bộ mặt cáu kỉnh như trẻ con của husky trong lúc ấy, kể cả cây đàn trong tay em cũng đã được đặt xuống một bên.

"Ừm... không uống đâu."

Tôi giả vờ như không để ý cái người miệng thì nói là không uống đâu, nhưng lại nhích người đến gần tôi hơn.

"Vậy mới ngoan nè."

"Em chắc chắn sẽ không uống... nếu anh Guitar không cho phép điều đó." Người bảo rằng mình không uống rượu cất lời bằng chất giọng nài nỉ rồi nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tôi.

"Uhm... giỏi lắm nè." Tôi quay sang nhìn Solo và giả đò nghiêm túc. Tay thì đưa lên xoa đầu em như một lời tán thưởng. Nhưng đối phương lại gật đầu một cách chán chường và sau đó nhướng ánh mắt nài nỉ lên nhìn tôi.

"Ưmmm..."

"So có thể uống một chút đó."

"Em không uống đâu." Em từ chối ngay lập tức, khuôn mặt bơ phờ lúc nãy giờ đã nhanh chóng biến mất.

"Uống đi."

"Không sao thật mà." Cứ tỏ ra không sao vậy đó, nhưng tai với đuôi thì cứ ngoe nguẩy liên hồi.

"Kao... sắp hết rượu chưa hả?" Tôi nhìn thẳng ra phía sau của Solo, nơi Kao đang ngồi chung với đám bạn của mình. Chủ nhân của cái tên ấy quay lại nhìn rồi lắc đầu ý nói là vẫn chưa hết. Nhưng người đang quay lưng lại với Kao là Solo thì lại không thấy được điều đó.

"Kao, tao bảo là mày giữ yên đó mà!..."

Tôi nhướng mày nhìn người nào đó đang hét lớn vào mặt bạn mình rồi mỉm cười. Solo chớp mắt liên tục rồi quay lại làm vẻ nũng nịu như trước.

"Đi thôi nào."

"Đợi em đã anh Guitar..." Chú husky nói bằng giọng điệu nằn nì rồi vươn người dậy. Trước khi rời đi, em cứ siết chặt lấy tay tôi như sợ rằng sẽ có thêm màn giận dỗi nào đó nữa.

Đấy, cái người bảo là mình không uống đấy...

Còn Kao? Em ấy thân thiết với đám bạn của tôi từ khi nào vậy...?

Tôi bước đến chỗ đám bạn đang tụ tập nhậu nhẹt với nhau ở chỗ bãi đá, sau đó lại ngồi thụp xuống bên cạnh Solo, đó là chỗ ngồi còn trống duy nhất ở đây. Dường như bọn nó đã bắt đầu say khướt rồi, bởi vì lúc tôi đến bọn nó cũng chẳng thèm trêu chọc tôi như mọi khi.

Kruk krukkkk

Chiếc phone xịn xò đặt trên bàn rung lên liên tục. Tôi quay qua nhìn chủ nhân của chiếc điện thoại, em vẫn còn đang uống rượu, không mấy màng quan tâm đến. Tôi không biết có phải do mình nghĩ quá rồi hay không, nhưng thật sự là tôi có cảm giác Solo rất lạ, kể từ lúc em tách riêng ra để nghe điện thoại trong khi chúng tôi cùng quay trở về resort vào trước đó.

Mặt em trông thật ủ rũ. Tôi không biết mình cần làm gì khi em quay trở về và tỏ ra vẻ mặt khẩn khoản? Nhưng rồi tôi chợt nhận ra em không còn giống như trước nữa, kể từ sau lúc em đi nghe cuộc điện thoại đó. Khi em quay về bên tôi, em đột nhiên nói rằng...

'Guitar... Nếu anh muốn đi, hãy thành thật mà nói thẳng ra với em nhé. Chỉ cần nói rằng anh không còn cảm giác gì nữa, vậy là đủ rồi.'

"..."

'Ở cạnh nhau hay không đều có sự khác biệt cả, nếu anh và em vẫn còn đang giữ trạng thái như hiện tại thì em vẫn sẽ để Guitar đi. Còn nếu chúng ta đã bên nhau, thì em không thể nào ngăn nổi cảm xúc trong mình được...'

"..."

'Và em sẽ không để Guitar đi... ngay cả khi Guitar không còn cần em nữa.'

Những lời mà Solo nói khi ấy sẽ mãi mãi ghim sâu vào tâm trí tôi. Khi tôi định nói điều gì đó, thì em đã cản lại trước khi nó kịp thốt ra khỏi miệng tôi trong khi gương mặt em vẫn vui cười. Không biết điều gì đã xảy ra, khiến cho em có suy nghĩ như thế? Không hiểu sao em lại sợ cái cảm xúc mà tôi gọi là "thích rất nhiều" sẽ chấm dứt. Mặc dù, đối với tôi, tôi luôn tự tin rằng thứ cảm xúc ấy không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành tình yêu.

Tôi có thể hiểu được là em vẫn chưa muốn tâm sự về chuyện đó. Nhưng tôi lại không hề muốn em suy nghĩ về những điều buồn bã như thế.

Làm sao mà tôi nỡ rời đi...? Nhìn vào vẻ mặt ủy khuất đó lại khiến tôi càng thêm đau buồn hơn.

Nhưng lại nhớ đến lúc mà em có thể tự tin khẳng định điều đó như thế, tôi.....

"Chờ anh nhé So, anh chắc chắn mình sẽ mang về cho em ý nghĩa của 'từ' đó."

"So ơi!" Tôi quay sang huých vào tay em và chỉ vào chiếc phone trên bàn. Ban đầu, em trố mắt ra nhìn sang tôi. Nhưng sau khi khi em thấy nơi mà tôi đang chỉ vào thì ánh mắt lập tức thay đổi.

"Cái thứ chết tiệt gì thế!" Solo rủa sả trước khi cầm lấy chiếc phone đem ra ngoài bờ biển.

Tôi không thể nói được gì cả bởi tôi biết rõ chú cún đang tức giận. Mặc dù không hề biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi vẫn hết sức lo lắng. Solo chưa bao giờ có biểu hiện thái quá như thế truớc đây. Hơn nữa là, nếu ở trước mặt tôi, chú husky sẽ trông vô hại đối với bất kì người nào mà.

"Anh chạy theo xem nó đi." Kao nở nụ cười cùng giọng nói thỏ thẻ cầu xin: "Hãy làm cho nó bình tĩnh lại, em và Jedi chưa bao giờ có thể làm được điều đó."

"Đã từng xảy ra chuyện như thế này rồi ư?" Tôi quay lại hỏi Kao.

"Cũng được hai, ba lần như thế rồi anh ạ. Xảy ra ngay giữa giờ học cũng có."

Tôi gật đầu rồi đứng dậy ngay. Không cần nói tôi cũng cảm nhận được sự lo lắng của Kao dành cho bạn mình. Tôi vui, vì ít ra Solo đã có được một người bạn tốt, lại biết lo lắng cho em như vậy. Tôi không đề cập đến cách cư xử... chỉ nói đến tính tình bên ngoài của chú cún thôi, thì tôi không biết liệu có ai có thể đến gần được em ngoài Kao và Jedi ra hay không nữa?

"Anh đi xem tình hình của So thế nào trước đã nhé!"

"P'Gui..."

"Krap." Tôi ngoảnh đầu nhìn về hướng của người vừa cất tiếng gọi mình. Kao lắc đầu hai, ba lần như để giữ cho mình tỉnh táo hơn và rồi sắc mặt liền chuyển sang vẻ nghiêm túc hẳn:

"Thằng So nó không phải là một người biết kiềm chế... chuyện càng rối rắm thì nó càng thiếu kiên nhẫn. Người có thể đến gần nó lúc này chắc chỉ có mỗi mình anh thôi. Bảo trọng nhé anh trai!"

Không phải là người bình tĩnh ư? Thật ra tôi có thể đoán ra được một chút, khi em suýt đánh nhau với Beer. Nhưng thật sự, tôi muốn biết rõ nguyên nhân của vấn đề này bắt nguồn từ đâu.

"Anh sẽ lo chuyện này." Ngay khi tôi vừa dứt lời, Kao mỉm cười và nhẹ nhàng ngả người lên bàn như thể em ấy không muốn biết thêm chuyện gì nữa.

"Anh sẽ lo chuyện này ha!"

"Anh sẽ lo chuyện này nha!"

"Anh sẽ lo chuyện này luôn đó!"

Cứ nghĩ là tụi nó đã ngủ hết rồi... nhìn xem cái tụi bạn này, trông thật muốn đá quách chúng nó đi cho xong!

Tôi lê đôi chân chạy khỏi tiếng trêu chọc cứ văng vẳng hoài trên quãng đường đi tìm gặp Solo của bộ ba thằng bạn thân. Nhưng sau khi đi được một lúc rồi thì không còn thấy gì nữa, kể cả bóng dáng của em cũng chẳng còn đâu. Tôi liền tự hỏi em đã đi đâu? Cả bầu trời càng lúc càng chìm dần trong màn đêm mù mịt, ngay cả những cơn gió cũng thổi mạnh từng cơn. Điều này chỉ tổ làm cho con người ta cảm thấy bồn chồn lo lắng thêm thôi.

Nếu em lại đổ bệnh thì cả ngày hôm đấy đừng có mà cố bắt chuyện với anh nữa nhé, để xem tới lúc đó em có biết quan tâm đến bản thân mình hay không?

"Không!" Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vọng đến từ dưới gốc cây dừa cách tôi không xa.

Tôi từ từ bước tới nhưng có vẻ như Solo không hề biết là tôi đã ở gần em đến vậy.

"Tôi bảo không!" Giọng nói lạnh lùng và giận dữ cứ thế vang vọng. Tôi hoảng hồn và chỉ có thể chớp mắt nhìn theo món đồ nào đó đã trôi tuột khỏi bàn tay của chú cún một cách bất lực.

Chiếc phone đã bị ném xuống biển...

"Guitar..." Giọng nói kiệt quệ vang lên khiến cho tôi cảm thấy tốt hơn khi em cất tiếng gọi tên mình, nhưng trông như Solo bật ra cái tên đó mà không hề nhận ra tôi đang hiện diện tại nơi đây, ngay lúc này. Thân thể cao lớn mảnh khảnh ấy ngả người tựa vào thân cây một cách đầy yếu ớt đến mức khiến cho lòng tôi cảm thấy suy sụp theo.

Tại sao lại ra nông nỗi này...

"Krap." Tôi mỉm cười nhìn người đang dựa mình vào thân cây dừa, sau đó em quay sang nhìn tôi trong bộ dạng sững sờ: "Gọi anh là anh bay đến ngay nè, thấy tuyệt chưa nào!?"

Tôi thật sự không phải là dạng người có khiếu hài hước và có tài trong việc đẩy vụt tâm trạng của mọi người tốt lên được. Nhưng giờ thì tôi thật sự muốn cố gắng giúp cho chú cún này ngọ nguậy cái tai như trước đây, mặc dù không biết em sẽ gọi đây là hài hước hay gì thì tùy vậy....

Không còn nghi ngờ gì nữa...

Tôi chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo khi chú husky cứ mãi dán chặt mắt vào mình trong lặng thình thinh mà không thèm mở miệng nói một lời nào. Sau một hồi, em cũng dần dần nở một nụ cười chua xót.

Nếu cười như thế thì tốt hơn hết là đừng cười dùm cái...

Nhanh như cắt!

Tôi bước đến ôm chầm lấy chàng trai cao lớn ấy. Tôi nhẹ nhàng vùi gương mặt em tựa vào bờ vai của mình, bàn tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu em như cách mà tôi vẫn thường hay làm. Cơ thể So dường như bị đóng băng trong giây lát rồi sau đó em mới thả lỏng người ra và ôm chầm lấy tôi.

"Anh biết rằng mình không thể khiến cho tâm trạng lúc này của em tốt lên được... Nhưng anh có thể ôm em mãi như vầy nhé!" Tôi cười nhẹ khi chú cún đang vùi sâu gương mặt của mình hơn nữa, đến khi tôi cảm nhận được hơi thở nóng bừng và cái chạm nhẹ nơi chóp mũi xinh đẹp khiến tôi cảm thấy nhồn nhột từ em. Cánh tay em dường như siết chặt lấy vòng eo của tôi hơn vì sợ rằng tôi sẽ biết mất khỏi em.

"Hãy cứ như vầy nhé!"

"So..."

"Đừng hỏi điều gì cả..." Solo nói với giọng nói nghẹn ngào. Em kiệt quệ đến ngay cả tôi còn cảm nhận được.

"Ừ... anh sẽ không hỏi."

"Em hứa! Đến một lúc nào đó, khi em đã sẵn sàng, em sẽ kể cho anh nghe."

Tôi cười trước những lời em nói rồi im lặng không trả lời gì. Tôi tin khi sẵn sàng rồi, em sẽ giãi bày mọi điều cùng tôi.

Không thể nhớ được rằng chúng tôi đã ôm nhau bao lâu... nhưng thật sự là tôi rất thích bầu không khí khi ấy. Bởi hành động đó giúp em trút hết mọi suy tư mà không cần phải nói ra... chỉ vậy thôi đã là tốt lắm rồi. Thậm chí, nếu em nói ra được, có lẽ sẽ còn tốt hơn nhiều nữa.

"Không muốn về nữa."

Giọng nói nài nỉ ấy khiến lòng tôi bình ổn hơn. Ít ra thì em không còn tỏ ra tức giận hay buồn bã nữa.

"Phải trở về đi học nhé!"

"Khi đi học, em chẳng thể nào gặp được anh."

Đúng vậy! Tôi học hành vất vả còn So chăm chỉ luyện tập cũng nhiều. Khi ở trường, hầu như chúng tôi khó mà gặp được nhau nguyên cả ngày. Chỉ có thời gian gặp nhau nói chuyện mỗi tối trước khi đi ngủ. Ngày nào tôi không đi làm thì cũng phải cắm đầu vào thực hiện đề án này rồi đề án nọ. Về phần em cũng phải tập luyện nhạc cụ hoặc là đi trình diễn.

"Đành chịu thôi chứ biết sao giờ."

Tôi cũng vậy, đành chịu thôi.

"Nếu anh Guitar đi thực tập..." Giọng Solo dường như không vui, thậm chí vẫn còn vùi chặt gương mặt nơi bờ vai tôi cho đến khi tôi phải giơ tay lên vuốt ve đầu em thêm lần nữa để dỗ dành.

Lúc trước, tôi có nói với So về việc mình sẽ phải đi thực tập sớm hơn dự kiến. Ban đầu thì chú cún này cũng có hơi kích động quá mức, nhưng khi tôi làm dịu em bằng cốc sữa ấm thì....

Chờ đã.

Tôi lùi bước chậm rãi trước khi nheo mắt nhìn theo người nào đó đang làm bộ mặt y hệt như một chú bối rối.

"Ở đây không có sữa ấm..." Tôi báo trước rồi lại liếc nhìn về phía bên kia.

"Thì đã bảo không có mà."

"Thế thì em sao mà ngủ ngon được?"

Người đang nghe mở mắt lim dim rồi chuyển sang bộ dạng ngán ngẩm, chán chường.

"Hôm qua ngủ đã không được ngon giấc rồi."

"Krap."

"Hôm nay lại uống rượu nhiều thế, chắc sẽ ngủ được thôi."

Tôi nhìn vào cái người đang nở nụ cười rạng rỡ ấy rồi lại gật đầu đáp trả câu nói vừa rồi của tôi. Nhưng sau đó tôi bèn lén nhéo tay chú cún khiến cho em khẽ nức nở.

Ít ra thì đã mang nụ cười của em về lại... và tôi sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.

"Uống nhiều nhiều đi nha, em sẽ dễ ngủ hơn." Tôi cất giọng dịu dàng . Solo vui vẻ gật đầu, kể cả cái đuôi và đôi tai của chú cún cũng đang ve vẩy liên hồi khiến cho tôi muốn véo thêm đến hai, ba lần.

Tay trong tay cùng chú cún cưng, tôi cảm thấy tâm trạng em đã dần tốt lên, trông đã khác so với lần nghe điện thoại khi nãy. Khi bước đến trước cửa resort, tôi đột ngột dừng bước lại khiến Solo phải quay sang nhìn với vẻ ngơ ngác.

"So." Tôi nở nụ cười đồng thời siết nhẹ tay em.

"Vâng."

"Đêm nay anh sẽ ngủ ở phòng bạn."

Mặc dù là vờ như không biết... nhưng không có nghĩa rằng tôi sẽ bỏ qua cho chú cún gian dối này đâu nhé.

Kỳ thi giữa học kỳ đến nhanh hơn tôi nghĩ. Tuần trước vừa mới đi chơi về, nhưng khi trở về thì mọi người đã phải quay cuồng với việc thi cử và bao gồm cả tôi. Tồi tệ hơn là tôi còn phải làm thêm, điều đó cũng đồng nghĩa với việc khoảng thời gian ôn thi của tôi sẽ ít hơn người khác, vậy nên tôi cần phải dốc sức học hành nhiều hơn bất kì ai. Còn Solo cũng phải luyện tập vất vả không kém. Solo nói rằng kỳ thi của em phần lớn là thực hành hết. Từ việc có thời gian đến ngồi trông coi tôi làm việc bây giờ lại phải tập luyện đến đêm khuya, khi kết thúc thì đến đón tôi cùng về.

Kring...

Tôi quay sang trao nụ cười cho người vừa bước vào rồi mang cốc sữa đến cho em như mọi lần. Solo lướt nhìn rồi đưa tay đón lấy cốc sữa mà không thèm nhìn lấy tôi hay nói một lời nào.

Tôi đây đã cố vờ như chẳng biết chuyện gì, cứ đem sữa cho em mỗi ngày như bình thường vậy mà vẫn chưa hết dỗi nữa.

Việc cũng trôi qua cả tuần rồi, kể từ ngày mà chúng tôi trở về từ chuyến đi chơi ở biển chứ ít gì, thế mà chú cún này vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, không chịu nói chuyện với tôi một lần nào cả. Hỏi cái gì cũng trả lời ngắn ngủn và cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau nữa chứ, cứ thấy tôi cười với em thì em lại quay mặt tránh đi suốt. Tuy vậy, em vẫn làm mọi điều như bình thường, bất kể là đưa đi, đón về hay ngồi chờ tôi pha sữa cho uống. Thế nên tôi thấy việc giận dỗi này trông đáng yêu chết đi được, đến mức không muốn dỗ dành luôn.

Nguyên nhân khiến cho chú cún này dỗi lâu đến vậy cũng bởi vì, ngày hôm đó ở biển, tôi thật sự đã trốn đi ngủ ở phòng của bạn mình. Hơn nữa, dù cho Solo có kêu gọi, nài nỉ cỡ nào tôi cũng không chịu mở cửa cho em vào. Cũng vì hành động đó mà ngày hôm sau tôi đã cảm thấy vô cùng hối hận khi nhìn thấy mặt mũi trông như người mất ngủ cả đêm của đối phương. Ngoài ra, lúc lên xe chuẩn bị quay về, cái người đang ngồi bên cạnh tôi cũng quay mặt tránh đi chỗ khác chẳng thèm nói năng gì, rồi còn tựa đầu vào cửa sổ nữa chứ. Cho dù tôi đã nói là cứ dựa vào vai tôi đây này nhưng em vẫn chẳng chịu nghe lời, đến mức tôi phải là chủ động kéo đầu của cái người ương ngạnh đó tựa vào vai mình, lúc đầu chú cún cũng tỏ vẻ chống đối muốn di chuyển ra, nhưng khi thấy vẻ mặt quở trách của tôi thì cũng chịu nhắm mắt ngủ một cách chán chường.

Tìm đâu được cái kiểu giận dỗi mà vẫn vâng lời như này kia chứ... Tôi nghĩ nó rất chi là dễ thương.

Solo đứng lên và cầm cốc sữa đến bồn rửa sạch như mọi lần. Khi xong xuôi thì em cầm túi xách của tôi cùng với chìa khóa đang đặt trên quầy bước ra ngoài đứng chờ cho đến khi tôi đi ra rồi sau đó thì tới khóa cửa tiệm.

Chú cún lạnh lùng bỏ chìa khóa vào túi xách rồi nhìn lướt qua tôi mà không nói gì. Khi tôi trao nụ cười đến thì em vội quay mặt đi, sau đó dẫn tôi đến nơi đỗ xe như mọi lần.

Tôi nghĩ rằng có lẽ chỉ như thế này đã là quá đủ rồi...

Mặc dù dáng vẻ đó có dễ thương cỡ nào đi chăng nữa, nhưng nếu vẫn để mặc cho sự việc tiếp diễn lâu hơn thế này thì cún bự sẽ dỗi thật mất, đến khi đó chắc tôi sẽ không biết phải dỗ dành em như thế nào nữa đây.

"So ơi!" Người vừa được tôi gọi tên đến quay mặt lại nhìn cũng không, vẫn cắm đầu cắm cổ mà lái xe, làm như không nghe thấy cho đến khi tôi phải đưa tay thọc nhẹ vào em, và rồi Solo cũng chỉ nhìn thoáng qua chừng vài ba giây.

Thôi thì như vậy cũng tốt.

"Học bài cùng với anh không?" Tôi mỉm cười khi thấy gương mặt điềm tĩnh ấy bắt đầu có chút phản ứng: "Anh học ở kí túc xá thì nóng... Nên anh muốn đến học cùng Solo có được không?"

"..." Vẫn im lặng không nói gì nhưng dường như ánh mắt đã trở nên lấp lánh hơn, khoé môi cong nhẹ và điều quan trọng là đôi tai đã bắt đầu ngọ nguậy.

"Không được sao...?" Tôi giả vờ nói với giọng điệu ỉu xìu rồi khẽ thở dài: "Không sao đâu, anh không..."

"Ai nói là không được ạ!" Solo ngắt lời tôi ngay lập tức, còn tôi thì vội vàng quay mặt ra phía cửa sổ xe nén lại tiếng cười để không bật nó ra khỏi miệng.

"Thì nếu So vẫn chưa hết giận, anh không đến có lẽ sẽ tốt hơn... Anh không muốn đến rồi lại làm cho em khó chịu."

"Hết (giận)..."

"Cái gì nè?"

"Hết (giận) cũng được."

"Chắc chắn hết (giận) nha, không được giận nữa nha!"

"Em không giận nữa."Vừa dứt câu, cũng là lúc tôi quay mặt lại phá lên cười thành tiếng. Chú cún nhìn tôi trong bối rối, trước khi gương bắt đầu cau có lên.

"So hứa rồi nha! Cấm nuốt lời đó." Tôi vội nhấn mạnh.

"Anh Guitar hư quá!" Miệng thì ra vẻ trách móc nhưng em vẫn quay sang mỉm cười.

"Tại anh không biết dỗ như thế nào cho tốt mà."

"Nhận lời rồi, cấm nuốt lời nha!"Chú cún liếc mắt nhìn, gương mặt nghiêm túc như muốn nói rằng cho dù tôi không chịu đi cũng sẽ đến kéo đi cho bằng được.

"Ừ!" Tôi gật đầu một cách hăng hái, đó cũng là lúc tôi nhìn thấy được hình ảnh chú cún nở nụ cười tươi rói. Em có nhận ra bản thân mình đã thể hiện cảm xúc nhiều lên mỗi ngày hay không... kể cả là một nụ cười mỉm hay là một nụ cười thật tươi.

"Guitar..." Solo cau mày, tỏ vẻ trầm tư một lát rồi nói với giọng điệu bất đắc dĩ: "Em phải tập nhạc, vậy Guitar sẽ học bài được sao, học ở ký túc xá không phải tốt hơn sao ạ?"

Mặc dù không hài lòng nhưng vẫn biết quan tâm cho nhau, chú cún này đáng yêu thật mà.

"Phòng So cũng rộng mà, chắc âm thanh cũng sẽ không thể vang ồn khắp cả phòng được đâu." Tôi nói theo sự thật và Solo đã nắm lấy tay tôi ngay khi vừa dứt lời. Tôi siết nhẹ tay em trước khi quay đi mở cửa xe, nhưng cuối cùng lại bị đối phương giữ lấy không chịu buông ra.

Chú cún này...

Tôi chầm chậm gỡ tay mình ra khỏi tay chú cún, phải mất một lúc bàn tay mới được trả lại sự tự do. Sau đó, Solo cũng mở cửa theo sau khi tôi bước xuống và đứng dựa lưng vào xe chờ tôi như mọi lần.

Tôi thấy nhiều đến nỗi có lẽ đã thành thói quen luôn rồi, nhưng dù cho nhìn bao nhiều lần tôi cũng cảm thấy không hài lòng với dáng vẻ trông nhã nhặn quá mức cho phép đó, mặc dù không phải em cố ý làm như vậy. Nếu không quen biết nhau thì có lẽ tôi sẽ cho rằng "Moon" của năm nhất là người hoàn hảo về mọi mặt, kể cả mặt mũi, dáng vẻ hay chỉ cần đứng bình thường như thế kia thôi cũng trông vô cùng tuyệt vời. Nhưng sau khi quen biết rồi...

Không nói đến thì hơn...

Tôi mang tài liệu cùng với sách vở cần thiết cho việc ôn tập, sau đó kèm theo bộ đồng phục đi học và một bộ đồ ngủ nữa bỏ vào túi trước khi đi xuống dưới lầu. Solo vẫn đứng đó với bộ dạng trông như tượng sáp, mặt lạnh lùng thì vẫn lạnh lùng như trước, đến mức tôi chịu không nổi mà nghĩ rằng nếu có một con ruồi bay đến đậu trên mặt em, chú cún này sẽ phủi đi hay vẫn đứng yên cho nó đậu.

Nghĩ rồi bật cười cho đến khi cái người mà tôi đang nói xấu trong lòng quay qua nhướng mày nhìn tôi thắc mắc.

Tôi không trả lời gì ngoài việc bước đến mỉm cười với em rồi leo lên xe. Mỗi khi tôi nhìn thấy em trưng ra vẻ mặt như chú cún husky rồi thể hiện cảm xúc qua nét mặt như vậy thì tâm trạng của tôi cũng trở nên tốt hẳn lên.

Căn phòng rộng rãi dù không bước chân đến cả tuần rồi vẫn trông sạch sẽ như trước. Tôi đặt đống sách vở ngay trên chiếc sofa ở giữa phòng, bởi đây là góc mà tôi thích nhất và cũng chính là nơi mà chú cún vẫn hay ngồi tập nhạc.

"Guitar!" Solo gọi và vẫy tay ra hiệu cho tôi đi đến phòng ngủ.

"Sao vậy?"

"Quà sinh nhật ạ."

"Quà..." Tôi mở to mắt nhìn người vừa nói với vẻ ngạc nhiên, bởi vì, trước giờ tôi vẫn nghĩ rằng quà sinh nhật chính là bài hát mà em đã tặng cho tôi nghe trên sân khấu: "Tại sao đến hôm nay mới đưa cho anh?"

"Nó không thể mang đi được ạ." Solo khẽ cười rồi dẫn tôi đến trước tủ quần áo.

"To đến mức mang đi không được luôn hả?" Tôi cười tươi, cảm thấy có chút phấn khích, bởi vì bản thân đã không nhận được món quà nào từ lâu lắm rồi.

Nhưng tại sao lại phải cất trong tủ quần áo, lại còn tự mình dẫn tôi đi xem nữa... Không biết là có bất ngờ gì không đây?

"Mở luôn đi ạ."

Tôi mở cửa tủ theo yêu cầu của em, bỏ mặc những thắc mắc trong lòng sang một bên. Trái tim nhảy múa loạn xạ vì háo hức đến độ quắn quíu hết cả người.

"Trông Guitar bây giờ cứ như một đứa bé vậy." Solo cười khúc khích, nhưng hiện tại sự tò mò trong tôi đã quá nhiều, nên cũng chẳng để tâm mà phản bác lại lời em nói, điều tôi quan tâm lúc này là nhanh chóng đưa mắt đi tìm món quà được giấu trong tủ quần áo trước mặt.

Không thấy có cái gì cả... ngoại trừ việc quần áo trông có vẻ nhiều hơn trước đây.

Khoan đã nha!

Nếu tôi nhớ không lầm thì rõ ràng lần trước đến đây quần áo của Solo đâu có chất nhiều đến đầy cả tủ như thế này đâu!

Tôi mở xem hết tất cả các ngăn của tủ, ngoại trừ quần áo đang được treo lơ lửng, quần áo mặc hằng ngày hay thậm chí là boxer cũng nhiều lên đáng kể.

Đừng có nói là...

Tôi quay lại nhìn người đang đứng mỉm cười, rồi không thể ừ cũng chẳng thể hử trong khoảnh khắc bắt gặp được vẻ mặt đang mong đợi của đối phương.

"So mua quần áo cho anh hả?"

Nếu em mua quần áo tặng tôi thì tôi cũng không nói gì đâu, nhưng đâu cần thiết phải mua nhiều như vậy, hơn nữa xem ra giá cả cũng không phải rẻ.

"Dạ, đúng rồi ạ." Solo gật đầu.

"Nhưng đâu nhất thiết phải mua nhiều như thế này, chỉ cần một một bộ cũng đủ rồi mà."

"Nếu em không mua nhiều..." Solo chau mày tỏ vẻ không hiểu: "Rồi Guitar sẽ mặc gì khi ở đây ạ?"

"Ý của So là..."

"Em mua quần áo cho Guitar để dùng khi ở đây, thật ra thì không phải chỉ có quần áo thôi đâu, trong nhà bếp còn có cả cốc đôi nữa nha."

Tôi không biết làm gì ngoài việc chớp mắt liên tục và cố gắng sắp xếp mọi thứ đang diễn ra trong đầu mình ngay tại khoảnh khắc đó. Solo cười tươi hơn rồi bước đến dẫn người đang vô cùng ngơ ngác và bối rối là tôi đây đi theo em vào nhà bếp.

Mà này, tôi đã bao giờ nói là sẽ chuyển đến đây sống kia nhỉ? Mua đầy đủ hết mọi đồ dùng như thế này, nó đồng nghĩa với việc tôi sẽ dọn đến đây sống cùng, không phải sao?

"Guitar..."

Tôi quay lại nhìn người vừa nói rồi bật cười thành tiếng.

Chú cún husky đang cầm hai chiếc cốc áp vào má mình. Mỗi cái cốc đều có in hình chú cún quay đầu sang một bên, miệng thì chu ra như thể sẽ hôn nhau, nên khi em cầm nó áp vào má kiểu ấy giống hệt như chú cún ở trên chiếc cốc đang hôn má Solo vậy.

Dễ thương quá đi trời ơi, đến nỗi tôi muốn chụp hình lưu lại...

"So, em cứ để yên như vậy một lúc nha." Tôi nói rồi vội đi lấy điện thoại đặt trên sofa. Solo tỏ vẻ không hiểu nhưng vẫn đồng ý đứng yên để cho tôi chụp hình.

Tôi sẽ lấy tấm đó đặt làm ảnh đại diện cho cuộc gọi đến của cả hai.

"Dễ thương không ạ?"

Tôi gật đầu, mặc dù biết rõ đối phương muốn hỏi hai cái cốc kia, chứ không phải hỏi chính bản thân em. Nhưng cái gật đầu của tôi ở đây thật ra là dành cho Solo.

"Đây là của em... đây là của Guitar." Solo nói rồi đưa cái cốc có hình chú cún đeo vòng cổ màu hồng cho tôi, còn cái cốc mà em đang cầm thì có hình chú cún đeo vòng cổ màu xanh da trời.

Tôi mỉm cười rồi cầm lấy chiếc cốc em đưa cho mình. Tâm trạng cũng tốt lên hẳn khi nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của em.

Nhưng mà...

"Rồi anh nói với So lúc nào là anh sẽ đến ở đây hả?"

Gương mặt hạnh phúc lập tức chuyển sang nét mặt buồn bã vô cùng ngay khi mà câu hỏi vừa buông xuống, khiến cho tôi gần như muốn đưa tay lên tự vả miệng mình.

Tôi cảm thấy tội lỗi tới nỗi quên thắc mắc là tại sao chú husky lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh đến khó tin như vậy, kiểu như đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi ấy.

"Em... mang đồ về phòng cho Guitar cũng được ạ." Solo đặt cái cốc đang cầm trong tay xuống bàn rồi cười nhạt, trước khi lướt qua tôi.

Tôi nhìn cái cốc đặt trên bàn và nhìn cái mình đang cầm trên tay đến nỗi có cảm giác như là chú cún trên ly cũng đang trưng ra vẻ mặt buồn bã.

Đột nhiên cảm thấy hoa mắt, choáng váng vì tưởng chừng như chiếc cốc vô tri vô giác ấy đang có sự sống.

"Ý của anh là nếu anh đến ở đây cùng với em luôn thì có lẽ không tốt lắm... Sợ sẽ làm phiền So." Tôi nói trong khi không quay đầu lại nhìn, và nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng đã dừng hẳn: "Thì chúng ta... vẫn chưa là gì của nhau mà."

"Là..." Âm thanh trả lời ngày một lớn hơn cùng với hơi ấm toát ra từ lồng ngực của người đang bước đến ôm tôi từ phía sau.

"Là?"

Cánh tay đang quấn quanh eo tôi siết chặt hơn, cảm giác ấm áp từ cơ thể và hơi thở ấm nóng của người đang đặt cằm trên vai khiến cho tôi cảm nhận được cơ thể mình đang nóng dần lên. Tôi không dám quay mặt lại nhìn bởi vì chỉ như thế này thôi cũng đủ khiến cho trái tim đập thình thịch đến mức muốn nhảy ra ngoài.

"Là người đặc biệt của nhau."

Đó là lời mà tôi đã nói, không phải sao...?

Cảm giác như bị "đánh trúng tim đen" vậy đó.

Tại sao khi mà chính mình nói thì không cảm thấy ngại lắm, nhưng khi chú cún này nói ra, nó lại khác nhau đến thế kia...

Không rõ vì sao mà bàn tay đang cầm cái cốc của bản thân lại trở nên run rẩy, phải cố gắng tập trung hết mức để cái cốc cho thật chặt, bởi vì sợ là nếu sơ ý một chút thì có thể sẽ làm cho nó rơi xuống mà vỡ mất.

"Guitar, không có phiền đâu ạ... Em muốn chúng ta được ở gần nhau, vì biết là cả hai hiếm khi có thời gian gặp nhau, hơn nữa không bao lâu nữa Guitar cũng phải đi thực tập rồi còn gì, đến ở cùng em nha. Để có thể gặp nhau mỗi ngày lúc đi ngủ không phải tốt lắm sao ạ?"

Tôi cố gắng không để tâm đến vòng tay ấm áp đang ôm trọn lấy mình và tập trung vào những điều em nói.

"Nhưng phòng ở kí túc xá của anh..." Tại sao giọng nói lại run rẩy đến vậy...

Chú cún khẽ cười, rồi di chuyển gương mặt đến áp sát vào má tôi.

"Cứ bỏ đó đi ạ... Không thì chuyển ra luôn thì tốt hơn."

"Ý của anh là..."

"Đi mà anh, nha...nha..."

"..."

[Xin chào ạ.]

"Dạ, con là Guitar đây bác. Con gọi để báo với bác một tiếng là ngày mai con sẽ chuyển ra khỏi kí túc xá đó ạ."

[Ao... Thế rồi Gui sẽ ở đâu vậy con?]

"Con sẽ chuyển đến sống cùng bạn... ơ... với người bạn đặc biệt ạ."

[Ôi ôi chết rồi... Gui của bác nay có bạn đặc biệt luôn rồi đó hả?]

"... Dạ."

[Vậy bác chúc con gặp nhiều may mắn nhé, nếu có gì khó khăn cứ nói bác sẽ giúp cho nha con.]

"Con cảm ơn bác nhiều lắm ạ."

Tôi thở dài trong khi nhìn chiếc điện thoại mới đặt xuống. Không biết là cuộc sống từ nay về sau sẽ như thế nào. Tôi cảm nhận thấy sự quan tâm của mình dành cho chú cún này ngày một nhiều thêm, kiểu mà nói chuyện điện thoại chỉ lỡ miệng dùng từ "bạn" để nói về em thì phải sửa vội thành "bạn đặc biệt" ngay lập tức, bởi vì sợ em sẽ nghe được rồi giữ trong lòng và suy nghĩ nhiều, kể cả khi chú cún đó không quay lại nhìn.

Solo không có vấn đề gì đâu... Nhưng bản thân tôi đây lại rất coi trọng việc này...

"Guitar dễ thương quá!"

Đó đó thấy chưa... Rõ ràng là đang nghe mà.

Tôi làm như không quan tâm rồi thì chỉ biết cắm đầu cắm cổ học bài tiếp. Mặc dù có tiếng đàn ghi-ta xen vào nhưng nó cũng không thành vấn đề gì. Bình thường tôi cũng vừa học bài vừa nghe nhạc sẵn rồi. Hơn nữa, Solo chỉ gảy đàn nhỏ nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy được gì, có thể em muốn để cho tôi tập trung, nên tôi cũng chẳng có ý nghĩ là sẽ dời vào phòng ngủ hay là bất cứ nơi nào khác để học cả.

Cảm giác thật tuyệt khi chúng tôi được ở gần nhau như thế này...

Kreng... Kreng...

Tôi nhìn vào chiếc phone mới tinh của Solo đã mua sau chuyến đi biển vừa rồi với ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Dạo gần đây cứ mỗi lần thấy chiếc phone của Solo rung lên là ký ức về tâm trạng bất thường của em ngày hôm ấy lại xuất hiện trong tâm trí tôi.

"So ơi, em có điện thoại này." Tôi quay qua gọi người vẫn mải mê gảy đàn ghi-ta.

"Ai ạ?" Solo hỏi trong khi không thèm ngoảnh lại nhìn tôi.

"Không có lưu tên."

"Chắc là Kao... Nó nói sẽ gọi đến, Guitar nghe dùm em luôn đi ạ."

"Tuân lệnh thưa ngài So." Tôi bật cười rồi cầm điện thoại lên, ấn nghe theo lời nhờ vả.

"Xin chào ạ."

[...]

"Xin chào ạ. Có nghe rõ không ạ?" Tôi lặp lại khi không nghe được bất kì âm thanh hồi đáp nào, thậm chí chỉ một ít... Hay vì tín hiệu không tốt?

[Xin chào ạ!]

Tôi lập tức quay sang nhìn tấm lưng của người đang ngồi gảy đàn ghi-ta ngay khi nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia.

Không phải Kao...

"Ờ... Không biết ai đang gọi đến? Nhưng tôi sẽ chuyển máy cho Solo ạ."

[Không cần đâu ạ... Kẻo cậu ấy lại ném điện thoại nữa.]

Tôi gần như đứng hình ngay tức thì, cái cảm giác kì lạ bỗng len lỏi trong lòng.

Tôi có thể chắc rằng chuyện hôm ấy chỉ có mỗi tôi và Solo biết, làm thế nào mà người này lại biết được...

Hay Solo đã nói cho anh ta??? Nhưng nếu thật sự là Solo nói, thì tại sao người này lại sợ em ném điện thoại lần nữa???

"Nếu vậy..."

[Không biết cậu là cậu Kao hay cậu Jedi ạ?]

Tôi bặm môi thật chặt để cố kiềm nén cảm giác run sợ ở trong lòng, không biết tại sao giọng nói trầm tĩnh của đối phương lại có thể làm cho tôi cảm thấy lo lắng một cách vô cớ đến vậy.

"Không phải ạ..."

[Cậu Gui phải không ạ?]

Làm thế nào mà anh ấy... biết được?

"Vâng ạ..." Tôi nín thở đáp lời bằng giọng nói yếu ớt, trong lòng dâng lên chút kì lạ, cái cảm giác chẳng lành như chạy loạn xạ trong lồng ngực, mặc dù không biết là vì cớ gì.

[Chuyện là như thế này...]

"..."

[Phiền cậu chuyển lời cho cậu chủ ạ...]

"...Vâng ạ."

[Nếu vẫn nể mặt người bạn cũ này, thì làm ơn đừng trái lệnh ông chủ nữa...]

"..."

[Nên biết là cái gì không nên làm thì hãy dừng lại ngay từ bây giờ đi ạ.]

"..."

[Và...]

"..."

[Ông chủ nói là nếu như vẫn cứ không chịu tự mình liên lạc lại, thì ông ấy sẽ đích thân đến tìm cậu chủ.]

"Tôi... sẽ chuyển lời cho em ấy ạ."

[Cảm ơn ạ!]

Tôi lặng nhìn chiếc điện thoại trong tay với cảm giác không thể diễn tả nổi, nhưng cảm giác rõ ràng nhất có lẽ là sự lo lắng kỳ lạ đang hiện hữu trong tâm trí lúc bấy giờ.

Người vừa gọi điện đến chính là người của bố Solo.

Điều mà anh ấy nói đến... nó giống như anh ấy muốn nhắn nhủ là ông chủ đó vẫn luôn giám sát Solo trong suốt thời gian vừa qua.

"Guitar..."

Tôi nhìn đôi bàn tay đang run rẩy của chính mình, không hiểu vì đâu mà lại như vậy.

Sợ hãi???

"Guitar..."

Tôi ngước mặt nhìn người đưa đôi bàn tay nắm chặt lấy tay mình, vẫn gương mặt điềm tĩnh nhưng sâu trong ánh mắt ấy lại hiện rõ sự lo lắng khôn siết như muốn hỏi 'đã xảy ra chuyện gì thế'.

"Anh không khỏe hả?" Solo đặt tay lên trán tôi rồi chau mày lo lắng, việc duy nhất mà tôi có thể làm trong khoảng khắc đó là nhìn em không rời mắt.

"So..."

"Dạ."

"Cười với anh một chút đi."

Solo tỏ vẻ không hiểu nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng đầy chân thành. Tôi nhìn bàn tay đang được đối phương kéo đến hôn nhẹ và rồi cảm thấy như đã tìm được liều thuốc chữa lành cho trái tim đang tổn thương của chính mình ngay lúc này.

Tôi chợt nhận ra rằng bản thân không hề biết gì về chuyện của Solo cả, thậm chí chỉ một chút... Nhưng giờ đây tôi đang bước vào thế giới của em từng chút một.

Và bây giờ tôi đã biết rồi, là chuyện gì đã khiến cho Solo cảm thấy giận dữ mỗi lần nhận điện thoại.

Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu tường tận, nhưng nó chắc chắn phải là chuyện có liên quan đến bố em. Và tôi cũng chẳng ngu ngốc để không nhận ra rằng ông ấy chính là nguyên nhân khiến cho Solo lo lắng về chuyện của chúng tôi.

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Solo...

Nơi trái tim loạn nhịp, bàn tay run rẩy hay cảm giác lo lắng ban nãy, nó không xuất phát từ nỗi sợ phải đối mặt với cái gì.

Không xuất phát từ nỗi sợ bố của em hay những điều sẽ xảy ra trong tương lai.

Cũng không xuất phát từ nỗi sợ khi biết được người đó vẫn luôn giám sát và biết mọi đang thứ diễn ra ở xung quanh em.

Nhưng đó là nỗi sợ...

Sợ là tôi sẽ đánh mất em.

Từ lúc tôi chăm chăm vào điện thoại, Solo cũng dần hiểu ra rằng số mới gọi tới hồi nãy không phải là của Kao như em đã nghĩ. Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu rồi mà chúng tôi vẫn ngồi im lặng như thế này. Tôi không nói gì thêm, Solo cũng chẳng mở miệng nói lấy một lời, cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau và chờ đợi xem ai là người lên tiếng trước.

"Đói không?" Cuối cùng tôi là người phá vỡ sự im lặng và bầu không khí khó chịu đang vây bủa giữa chúng hai chúng tôi trước.

"Guitar..." Solo nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn khoản, đôi mắt thường dửng dưng với người khác, ngoại trừ tôi ra.

"Người gọi đến..." Tôi bắt đầu cất lời, Solo liền quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ: "Người ấy bảo rằng, nếu em vẫn còn coi người ấy là bạn thì đừng làm trái lời ông chủ nữa, cái gì mình biết là không nên thì hãy dừng lại..."

Tôi kịp thời kéo cái tay đang tính đập bàn lại, bởi tôi đã đoán được thể nào em cũng sẽ như thế này.

"Người ấy bảo rằng ông chủ sẽ đích thân tới đây nếu như em không chịu liên lạc lại."

"Jay..." Solo nghiến răng trong khi vẫn đang siết chặt lấy tay tôi đến mức tôi cảm thấy hơi đau một tí.

"So..." Tôi cười và nắm chặt tay em thay vì để em nắm lấy tay mình: "So nói với anh là khi nào sẵn sàng sẽ kể anh nghe... và anh cũng sẽ tôn trọng quyết định ấy."

Khi em không muốn tôi biết, tôi cũng sẽ tỏ ra như mình không biết gì và dù có thắc mắc cũng không hỏi.

"Nhưng So cũng phải biết là... Nếu không muốn rơi vào ngõ cụt chúng ta phải nói chuyện với nhau, phải cùng nhau giải quyết vấn đề. Nếu So muốn anh ở đây, thì So phải nói cho anh biết, để chúng ta còn giúp nhau nghĩ cách nữa." Tôi xoa nhẹ cái tay đang siết chặt ấy cho đến khi em buông lỏng ra. Solo nhìn tôi không rời mắt, tôi cũng nhìn lại em... bằng ánh mắt thấu hiểu.

Hiểu hết mọi chuyện dẫu cho em không nói ra bất kỳ điều gì... hiểu rằng em có lí do của riêng mình.

"Nếu So cảm thấy hạnh phúc với vị trí mà chúng ta đang đứng ngay tại lúc này thì cứ cho qua mọi chuyện đi vậy, và anh cũng sẽ vui vì ngày hôm nay... Nhưng hôm nào đó vấn đề bất ngờ ập đến và anh không biết gì cả, thì So cũng biết mà phải không, rằng nó sẽ đi vào ngõ cụt mà chúng ta không thể tìm thấy lối thoát nào ngoài việc buông tay nhau cả?" Tôi không nói gì thêm trừ việc mỉm cười với người đang cụp mắt.

Em phải tự đưa ra quyết định...

Solo chỉ là một chàng trai đang độ mười tám, mười chín tuổi, em vẫn còn quá nhỏ nếu so với người đã chăm sóc mình từ lúc nhỏ, thậm chí với tôi em còn rất nhỏ nữa là đằng khác... Dẫu vậy, tôi cũng chỉ biết giúp em nghĩ cách chứ không thể nào quyết định thay được.

Tôi không biết là em đã phải chịu đựng những gì, điều đó nặng nề ra sao, và cũng chẳng biết phải xoa dịu đi như thế nào, bởi vì em chưa bao giờ kể tôi nghe.

Nhưng nếu em nói... nếu em nói ra, chắc chắn tôi sẽ luôn bên cạnh và cùng em vượt qua mọi khó khăn đó.

"Em không biết mình nên làm gì..." Solo cất lời một cách chậm rãi, em cúi gằm mặt xuống đến nỗi tôi không tài nào thấy được đôi mắt em.

"Nói anh nghe đi!"

"Em sợ mình sẽ mất Guitar... nên em mới cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra và giữ những chuyện ấy cho riêng mình." Bàn tay ấy nắm chặt tay tôi hơn, như sợ tôi sẽ bỏ đi mất.

"..."

"Em từng nói nếu mình chưa là gì của nhau và Guitar muốn rời đi thì em sẽ bằng lòng buông tay, nhưng khi đối diện với thực tại thì em sợ lắm... sợ anh sẽ đi mất."

"So..."

"Có hai lí do khiến em chưa muốn quen với Guitar." Solo ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy đau khổ khiến tôi cũng cảm thấy nhói đau theo: "Em muốn Guitar có sự lựa chọn... Em biết là chuyện này sẽ xảy ra, biết là ba sẽ như thế nào, và ngày mà ba nhúng tay vào chắc chắn Guitar sẽ đau khổ. Nếu anh muốn đi, em sẽ không níu giữ anh lại. Nhưng nếu mình chính thức quen nhau rồi... thì cho dù lúc đó Guitar có khóc lóc ỉ ôi đi chăng nữa, em cũng sẽ không buông tay đâu."

"..." Tôi chẳng thể nói ra lời nào khi nghe thấy lí do khác hoàn toàn với những gì mình đã ngầm đoán.

Điều duy nhất mà tôi có thể làm ngay lúc này là nắm tay em chặt hơn.

"Em ích kỷ từ cái ngày đầu tiên em đến gặp Guitar rồi, ngay từ đầu em đã biết sẽ có chuyện nhưng vẫn cố chấp tiếp cận anh, biết rằng một ngày nào đó Guitar sẽ đau khổ nhưng em vẫn không dừng lại. Em... lẽ ra không nên kéo Guitar vào mới phải."

Tôi cảm thấy trái tim mình như đập chậm lại và nỗi đau như lan ra khắp cơ thể khi nhìn thấy ánh mắt u sầu của em.

"Có một nguyên nhân nữa nhưng không liên quan đến chuyện đó, mà liên quan đến mẹ... em vẫn chưa muốn nói ra."

Tôi không nói gì ngoài việc gật đầu, bởi vì vẻ mặt của Solo trông có vẻ còn đau buồn hơn khi em nhắc đến chuyện của mẹ.

"Nếu giờ Guitar muốn rời xa em... em sẽ không níu kéo đâu." Bàn tay đang nắm chặt tay tôi cũng từ từ buông ra, Solo trao cho tôi một nụ cười như thể đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận dù cho bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Tôi cũng chầm chậm buông tay, nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của đối phương trước khi gửi lại nụ cười như mọi lần, rồi xoa nhẹ vào đùi em.

"Kể anh nghe đi."

"Guitar..." Solo gọi một cách dịu dàng, nụ cười len lỏi chút hạnh phúc đã thế chỗ cho nỗi đau lúc nãy và nó khiến tôi cảm thấy ấm lòng theo.

Tôi xoa đầu người đang nhẹ nhàng nằm vào lòng mình. Solo nhìn tôi, tôi nhìn lại em rồi cả hai cùng cười. Tuy tôi vẫn chưa nói lời nào, nhưng hành động của tôi đã thể hiện rõ hết và gửi tới nơi em rồi.

Tôi chọn ở bên cạnh em...

"Em không thích ba, không yêu thương và cũng chẳng thân thiết gì cả..." Solo nói bằng tông giọng lạnh lùng cùng với ánh mắt gay gắt. Nhưng khi tôi trao gửi một nụ cười dịu dàng thì thái độ của em cũng mềm mỏng lại hẳn.

"Bốn năm trước kể từ lúc mẹ mất, người luôn bên cạnh em chỉ có mỗi mình Jay. Cho dù em biết anh ta là người của ba nhưng em vẫn rất quý anh ta, vẫn xem anh ta như một người bạn, như một người anh, như một thành viên trong gia đình..."

Tôi gật đầu, tay vẫn xoa nhẹ đầu em, nhưng trong đầu chẳng hiểu chuyện gì.

Người gọi đến đó chắc là Jay... và cũng có thể là người gọi tới cho Solo lúc ở bãi biển, nhưng nếu như thế thì tại sao Solo lại phải ném điện thoại đi, hơn nữa lại còn rất tức giận trong khi hai người thân nhau như vậy?

"Hai năm trước, ba lấy lại Jay, và anh ta làm mọi việc theo lệnh của ba, chấp nhận trở về làm việc cho ba một cách dễ dàng trong khi anh ta thừa biết em chẳng còn ai ở bên... Và điều đó khiến em nhận ra rằng, việc Jay đến bầu bạn với em cũng là vì làm theo lệnh của ba." Solo nắm tay tôi và xoa nhẹ.

"Rồi em chỉ còn một mình. Làm tất cả mọi thứ một mình và Jay không bao giờ liên lạc với em nữa, ba cũng không quan tâm, em hành xử như kẻ không ra gì suốt cả năm trời..."

Tôi dần hiểu ra, nhận ra nỗi đau mà em đang che giấu trong giọng nói cố tỏ ra điềm tĩnh ấy.

Những ai chưa từng trải qua sẽ không bao giờ hiểu được đâu.

Tôi cảm thấy vui vì em đã chịu nói ra, mặc dù tôi cũng chưa hiểu hết sự tình được. Dẫu cho cuộc sống của tôi rất khó khăn, nhưng tôi luôn có những đứa em và mẹ nuôi ở bên cạnh mình, bởi vậy cho dù không có ba mẹ nhưng cũng chẳng có vấn đề gì..

Nhưng Solo lại không có ai...

Em chỉ có hai người trong cuộc đời này, nhưng rồi đột nhiên họ cũng rời bỏ em đi mất.

Chắc em đau lòng lắm...

"Em uống rượu, em đi chơi đêm, em làm tất cả những việc mà em nghĩ là tồi tệ, là xấu xa. Lần nào em bị tạm giam cũng có người của ba qua bảo lãnh, ba chưa bao giờ xuất hiện hoặc gửi lời hỏi thăm tới em cả. Ông chỉ đưa em đi ra rồi lại trả em về cái biệt thự ngột ngạt ấy như mọi lần."

Solo bật cười thành tiếng như đang tự nhắc nhở lại chính bản thân mình. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu em, và khẽ cười để động viên và để em biết rằng có tôi ở đây rồi.

"Ngày mà em lựa chọn lối đi cho cuộc đời này, cũng là ngày đầu tiên mà Jay liên lạc lại với em sau hai năm im bặt. Anh ta nói, ba cho phép em theo học ngành mà mẹ đã trăn trối trước khi mất, từ đó em mới thôi không hư hỏng nữa vì nghĩ đến mặt mũi của mẹ. Rồi em sắp xếp đồ đạc và tới đây theo học ngành mà mẹ từng học."

Tôi không ngắt lời khi thấy Solo im lặng. Bởi bản thân tôi cũng hiểu rõ cảm giác ấy, chỉ khác là em thì nghĩ về người đã khuất, còn tôi thì nhớ về người vẫn đang sống nhưng lại không có cơ hội để gặp mặt.

"Em biết là người của ba luôn theo dõi mình, em biết ông ấy muốn gì, tất cả bởi vì em là đứa con duy nhất của một ông tỷ phú sở hữu doanh nghiệp lớn. Và ông tỷ phú đó muốn em theo con đường mà ông ta đã dọn sẵn, ông ta gọi tới cảnh cáo chuyện của Guitar, cảnh cáo chuyện bạn bè, ông ta bảo là đừng thân thiết với ai quá, và nhắc nhở em phải làm và sống một cuộc đời theo kiểu mà em cần phải như thế... Ba sắp mở rộng việc kinh doanh sang đây và ông ấy yêu cầu em phải quản lý nó."

Lòng tôi cảm thấy nặng trĩu khi lắng nghe những điều em kể. Đôi vai ấy đã phải chịu nhiều gánh nặng hơn những gì tôi nghĩ, và nó khiến tôi cũng cảm thấy nặng nề theo.

"Em không hề hạnh phúc. Em không ngủ được. Em mệt mỏi, em thấy mọi việc đều phiền phức."

Solo nhắm mắt lại như thể đang cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, vẻ mặt của em chất chứa vô vàn cảm xúc mà không thể nào diễn tả bằng lời được.

"Và rồi em gặp Guitar..."

Em mở mắt ra, và mỉm cười hạnh phúc với tôi.

"Ngày mẹ ra đi, mẹ đã mang theo cả nụ cười và hạnh phúc của em..."

"So..."

"Nhưng ngày mà Guitar đến với cuộc đời em... Guitar đã dạy cho em biết cười là như thế nào và hạnh phúc một lần nữa...

Tôi cười... cũng là lúc tôi thấy giọt nước mình mắt rơi trên má của người đang nằm trong lòng. Cảm xúc nặng trĩu mà tôi đã chất chứa từ lúc bắt đầu lắng nghe câu chuyện, giờ đây biến thành giọt nước mắt thay cho người không chịu khóc.

"So tỏ ra như không có gì, hoặc không khóc cũng được... Anh sẽ khóc thay cho."

"Guitar..." Solo ngồi dậy, đưa tay lau nước mắt cho tôi, rồi ôm choàng lấy tôi.

"So..." Tôi vòng tay ôm lại, không thổn thức gì, chỉ là đau lòng thay em đến nỗi lệ tuôn rơi mà thôi.

"Dạ!"

"Em có mệt không?" Tôi nhắm mặt lại, cảm nhận được từng nhịp đập nặng nề của người đang ghì chặt lấy mình: "Khi phải chịu đựng một mình... Em mệt mỏi lắm phải không?"

"... Mệt ạ." Solo thỏ thẻ, rồi ôm tôi siết chặt hơn.

"Vậy chia cho anh nữa nhé... Anh sẽ gánh giùm em cho..."

Tôi không biết mặt Solo lúc ấy như thế nào, vì tôi rúc đầu vào ngực em, nhưng tôi cảm nhận rõ nhịp tim của đối phương đang đập mỗi lúc một nhanh hơn.

"Guitar... Sẽ không đi hả?" Người đang đặt cằm lên đầu tôi nhẹ giọng hỏi.

"Nếu anh đi rồi thì ai sẽ nũng nịu với anh nữa cơ chứ?... Không có chú husky nào có thể thay thế được đâu." Tôi vừa nói vừa cười, và người nghe cũng khẽ cười, nhờ vậy mà tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Em cảm ơn anh."

"So..." Tôi đẩy mình ra và nhìn vào gương mặt của người đang mỉm cười rồi sau đó đưa tay chạm vào má em: "Nghe anh nhé!"

"Dạ!"

Tôi cười khi nhìn thấy em đang gật đầu lịa lịa với vẻ mặt tươi cười.

"Khi mà So đã bảo anh chuyển qua ở chung, và cũng chịu chia sớt gánh nặng cho anh rồi, thì sau này dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng phải nói cho nhau biết nhé..."

Solo đặt tay lên cái tay đang chạm vào má em của tôi rồi khẽ gật đầu.

"Ba So sẽ không chấp nhận chuyện của chúng ta phải không?"

"Dạ..."

"Anh cũng nói thật là giờ anh vẫn chưa biết phải làm thế nào, không biết phải giúp So ra sao, không biết phải giải quyết chuyện ba So như thế nào, anh thiệt sự không biết phải làm gì cả. Chuyện này, có lẽ chúng ta không thể chuẩn bị đối mặt với nó được cho đến khi nó thật sự xảy ra..."

Tôi cảm nhận như thế nào thì nói thế đấy vì tôi cũng không biết ba em là người như thế nào, hay ông ấy định sẽ làm gì tiếp theo, nhưng mà...

"... nhưng anh muốn em tin là chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này. So làm những gì vừa sức mình, còn anh sẽ làm những gì mà anh có thể làm được."

Solo nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa mà không cần phải nói ra.

"Dạ..."

"Mình cùng nhau vượt qua từng chút một nhé... Cùng nhau giải quyết mọi thứ."

Cả chuyện ba em... và chuyện của em nữa.

"Dạ..."

"Muốn gọi cho anh ấy bây giờ luôn không?" Tôi nhắc lại chuyện tin nhắn của Jay với em, Solo không tỏ thái độ tức giận gì cả, em chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Em sẽ gọi cho anh ta." Solo lấy điện thoại, bấm gọi, rồi mở loa ngoài. Tôi mỉm cười khi thấy em không có ý định giấu giếm gì nữa.

[Chào cậu chủ.]

Giọng của người đã gọi tới cho tôi lần trước to dần chỉ sau một tiếng tút... y như anh ấy đang đợi sẵn vậy.

"Ba đâu?" Solo hỏi ngắn gọn, tôi nhẹ nhàng xoa tay em và khẽ mỉm cười cho đến khi bộ dạng cứng rắn của em mềm mỏng xuống.

[Ông chủ đang họp ạ, nhưng cũng nói sự tình cho tôi rồi.]

"Có gì không?"

[Chắc cậu chủ cũng đã nói chuyện với cậu Gui rồi.]

"Đừng có mà động tới!" Solo hét lên, nhưng rồi em hít thở thật sâu khi quay sang nhìn tôi một lần nữa như thể đang cố kềm chế cảm xúc của bản thân mình lại.

[Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu chủ trên danh nghĩa bạn bè... Không muốn người đặc biệt của cậu chủ phải gặp rắc rối thôi.]

"Câm mồm! Thế rốt cuộc ba có công chuyện gì thế hả, Jay?"

[Ông chủ cũng chỉ muốn nhắc nhở cậu chủ về vị thế của mình như mọi lần thôi. Thêm một chuyện nữa là, ông chủ sẽ hoãn lại chuyến bay về Thái vào tháng sau, khi nào bên này xong việc thì sẽ bay sang bên đấy.]

Vậy có nghĩa là họ sẽ không đến sớm.

"Biết rồi!" Solo thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ thế thôi phải không?"

[Cậu chủ... Tôi vẫn luôn là bạn của cậu chủ, và muốn nhắc cậu chủ lần nữa là giờ ông chủ đã biết chuyện của cậu Gui rồi, nếu cậu không muốn cậu ấy rắc rối thì hãy chấm dứt đi ạ.]

Solo quay sang nhìn tôi như tính hỏi lại, tôi nở một nụ cười tươi thay cho câu trả lời, cuối cùng em cũng mỉm cười rồi hồi đáp lại đầu dây bên kia:

"Không..."

Đoạn nói, tôi đưa hai tay mình lên và giữ lấy mặt của người còn lại. Sau đó, gương mặt của hai chúng tôi chạm gần đến độ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

"So đã nói là mình ích kỷ khi bước vào cuộc sống của anh, trong khi biết làm vậy sẽ khiến anh bị tổn thương. Thế thì anh cũng xin ích kỉ bằng việc không quan tâm đến cả hai lý do đó của So nhé..."

"..."

"Quen với anh nhé... và dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng đừng buông tay anh."

Cho dù phải khóc... cho dù phải nản lòng đến mức muốn rời bỏ, hay phải gặp điều gì đó cũng mặc kệ...

Tôi đã quyết định rồi...

"Câu trả lời của em là?" Tôi cười, rồi nhẹ nhàng cọ mũi của mình vào chiếc mũi thẳng dọc dừa của em như đang thúc giục.

Sự im lặng ấy chỉ diễn ra trong chớp nhoáng... chỉ vài giây sau, tôi cũng biết được câu trả lời bằng việc đôi môi kia đang ấn mạnh xuống môi mình, đó là chính là câu trả lời cho mọi câu hỏi.

Hi vọng Jay sẽ hiểu cho chúng tôi.

[Tôi hiểu rồi. Hẹn gặp lại sau.]

"Guitar..."

"Ừm."

Bàn tay bạch tuộc của cún bự choàng qua ôm lấy eo khi tôi vừa dứt câu, tôi không khỏi mỉm cười khi quay sang nhìn người đang nằm bên cạnh mình với nụ cười đong đầy hạnh phúc.

"Quen nhau rồi..."

"Ừm!"

"Dù anh có muốn đi em cũng không chịu đâu đấy." Solo nhắc lại tới ba lần khiến tôi phải khẽ bật cười đến độ người nói bĩu môi hờn dỗi.

"Dù em có đuổi anh cũng không đi đâu." Tôi đưa tay véo nhẹ má người bên cạnh.

Solo thiếp đi trong khi nụ cười vẫn còn vương trên khoé môi, tôi không thể ngưng cười được khi nhìn thấy hình ảnh ấy, lần nào nghĩ về những điều em nói cũng đều khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Tôi là niềm hạnh phúc của em.

Nhưng nó không chỉ thế...

Kể từ ngày em bước chân vào quán, đến ngày em ôm tôi ngủ say...

Ngày tháng bên nhau càng lâu trái tim tôi càng chắc chắn một điều...

"So cũng là niềm hạnh phúc của anh."

Mùa thi đi qua, cuộc sống của tôi trở về với lối nếp thường nhật... và chắc người khác cũng vậy. Dạo này tiệm có vẻ vắng khách hơn nếu so với khoảng thời gian đang ôn thi, vì dạo đó sinh viên ôm sách vở ngồi học tới tận khuya mới về. Thi xong, bao nhiêu căng thẳng cũng tan biến đi hết, mọi người trở lại với guồng quay ồn ào như trước đây, không cần tìm kiếm chỗ yên tĩnh để ôn bài nữa.

Hôm nay, tôi cũng tới tiệm như thường lệ, nhưng khác ở chỗ, hôm nay tôi không đến với tư cách là một nhân viên, mà như là một khách hàng, cũng tính nói ra rồi... Nếu nhớ không nhầm thì đây là ca của...

"Chào anh Gui!"

"Chào Khim." Tôi cười với em ấy rồi bước đến ngồi ở một cái bàn gần quầy.

"Lâu rồi không gặp, thấy nhớ anh ghê luôn ấy." Khim dứt lời rồi lại ngồi cạnh tôi. Xong, em ấy tỏ vẻ khác lạ... trông chẳng đáng tin tí nào.

"Em không làm việc à?"

"Cho Tae làm trước ạ." Khim nói rồi ngồi im nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi khi tôi nên cho mỗi đứa làm một ca để không có thời gian ngồi không như thế này, vì ngoại trừ tôi làm một mình một ca ra thì các ca trong khoảng thời gian học sẽ có hai nhân viên cùng làm, lí do là vì tôi không muốn mấy em phải quá sức, với cả nếu có chuyện gì thì còn giúp nhau được.

"Anh nói chị Kaew trừ lương chắc sẽ khá hơn nhỉ!?"

"Đừng vậy mà anh Gui... Khim chỉ thắc mắc tí thôi." Khim nhăn mặt một chặp rồi cũng trở lại ngồi nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét như vừa nãy.

"Thắc mắc gì thế?" Tôi cười, và không cảm thấy áp lực gì mấy vì cũng chẳng biết em ấy đang tò mò chuyện gì.

"Chuyện giữa anh... và Solo."

Thiết nghĩ chắc chắn sẽ là chuyện này mà...

"Thế em thắc mắc gì?"

"Thì người ta cứ bảo là anh và Solo ngày nào cũng về chung ấy ạ. Có người còn đồn thổi là anh với Solo đang yêu nhau nữa đấy, thậm chí họ còn nói là hai người ở chung nữa kìa." Khim mở to mắt như đang chờ tôi nói gì đó, còn tôi thì vẫn nở nụ cười và không nói lời từ chối nào cả.

Thì tất cả đều là sự thật mà....

Keeng

Tôi mặc kệ ánh mắt tò mò của Khim và quay sang phía cửa quán. Ba đứa bạn đã hẹn nhau trước tiến thẳng tới chỗ tôi, và theo sau là một người mà tôi đã không gặp lâu lắm rồi.

"Chào Gui."

"Chào Sun." Tôi chào lại Sun, cái đứa mà tôi chưa gặp lại nó kể từ khi vào năm học. Chắc là vì nó học nhiều quá đến nỗi không có thời gian đi đâu, nên Noh lúc nào cũng là người phải sang gặp nó, thành ra tôi cũng không có cơ hội gặp nó luôn.

"Mấy anh đến chẳng đúng lúc tí nào." Khim tuy nhăn nhó cái mặt, nhưng cũng chịu đứng dậy nhường chỗ cho mấy thằng bạn của tôi.

"Sao thế? Đang nói gì với nhau à?..." Chưa kịp nói hết câu, Wine đã bị Khim kéo đi thầm thì to nhỏ với nhau rồi.

Tôi quên mất là không nên để hai người này ở chung chỗ với nhau...

Nếu đoán không nhầm... chắc lát nữa tôi sẽ đối mặt với những người có tính hóng hớt cao hơn cả người bình thường, tụi này sẽ gặng hỏi cho đến khi tôi trả lời mới thôi.

"Hửm..." Tôi đưa tách cà phê lên uống, chẳng màng để ý đến ánh mắt lạ lẫm của Wine, và ánh mắt khó hiểu của mấy đứa đang liếc nhìn mình. Cuối cùng, sau khi nói chuyện xong xuôi, Khim ngớ người cười tủm tỉm, còn Wine quay sang hỏi đúng như tôi đã đoán: "Rốt cuộc là sao đó, Gui? Trả lời tao đi, bọn tao cũng muốn biết."

"Nói gì với nhau thế?"

"Lát mày sẽ biết thôi, Sun... nếu Gui nói ra."

Tôi trợn to mắt bất đắc dĩ trước sự đùn đẩy của Wine, khiến cho Sun nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ như đang mong đợi điều gì đó.

Thực ra, trước đây Sun không phải loại người tò mò như thế này đâu, nhưng có cảm giác như "cái nhiều chuyện" của Noh cũng lây sang người yêu nó mất luôn rồi.

"Là vậy đó."

"Thế nào ạ?"

Tôi liếc mắt nhìn Khim đang đứng thích thú sau lưng Wine rồi khẽ bật cười.

Thôi nào... Tôi cũng chẳng có ý định giấu diếm điều gì cả.

"Thì như những gì Khim nói đó... Tất cả đều đúng hết."

"Úiiiiiiiiiiii!!!"

"Đây mới đúng là bạn của tao." Wine vỗ nhẹ vai tôi, và chìa ngón tay cái ra.

"Mà khoan, thế còn việc mày bảo "là như vậy, như kia đó" là sao?" Noh kéo tay tôi lại, và nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu như hai đứa đang ngơ ngác kia. Thằng Sun nó đã tránh xa từ cái lúc Khim gào thét lên trong quắn quéo rồi, còn Beer thì nhướng mày nhìn tôi trong bộ dạng rất căng thẳng.

Khim lăn lộn dưới sàn nhà, sau đó bám víu lấy chiếc bàn, rồi nhìn thằng bạn của tôi bằng ánh mắt rạng rỡ một cách bất thường: "Khim có hỏi anh Gui về chuyện Solo, rằng hai người ngày nào cũng đi đi về về cùng nhau, chắc là yêu nhau rồi, và chắc là dọn về ở với nhau rồi cũng nên, nên Khim mới hỏi anh Gui và ảnh cũng nói là mọi chuyện là như vậy đấy... ưưưưư!

"Ừm... công khai."

Tôi nhún vai đón nhận những gì Noh nói. Cho dù không thông báo cho tất cả mọi người đều biết, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu diếm gì cả, và cũng khẳng định như những gì mà mình đã từng nói với người ấy rằng nếu có ai đó hỏi đến, tôi sẽ thành thật trả lời.

"Mày đừng quên nha, Gui... Nếu nói ra rồi, người ta sẽ không chỉ hiểu thế này thôi đâu." Beer nhắc, rồi liếc nhìn Khim đang vừa đi về chỗ làm việc, vừa bấm điện thoại một cách thích thú.

"Không sao đâu!" Tôi cười với bạn của mình, bao gồm cả thằng Sun đang nhìn tôi trong lặng im.

Biết hay không nó khác nhau chỗ nào cơ chứ, khi mà tôi không có ý định che giấu?

"Rốt cuộc, tại sao bọn mày lại hẹn nhau tới đây?" Tôi đi thẳng vào vấn đề. Thật ra, hôm nay tan học sớm hơn bình thường. Ban đầu, bọn tôi cũng tách nhau rồi, nhưng đi đi lại lại một hồi tụi nó lại hú nhau tụ tập ở đây. Tôi thì không có vấn đề gì, vì bản thân vốn ngồi đợi Solo tan học sẵn rồi, nhưng còn tụi này về tới nhà rồi quay lại đây thêm lần nữa để làm gì?

Chắc là có điều gì đó quan trọng đây.

"Gui... mày không biết gì hả?" Beer nhìn mặt tôi rồi thở dài.

Không biết gì?....

Càng nghe tôi càng cảm thấy như...

"Gui... hôm nay có trận thi đấu bóng đá của trường đấy nhá!" Sun đang ngồi bên cạnh thỏ thẻ với tôi.

Thi thố thì sao?... Bình thường tôi vốn không tham gia, hay đi xem trận đấu rồi mà?

"Hôm nay, Khoa Kỹ thuật sẽ gặp khoa Âm nhạc, là trận đấu của mấy em năm nhất, bọn tao là những người đã tuyển mộ mấy em nó nên phải đi coi thôi." Beer giải thích, rồi nhìn mặt tôi.

"Thế tại sao ban đầu bọn mày lại đi về?"

"Bọn tao về thay đồ, còn thằng Noh về đón thằng vợ. Giờ là vòng chung kết rồi, bọn tao sẽ dẫn mấy em đi ăn mừng bất kể thắng hay thua."

Tôi gật đầu hiểu ý của Wine, nhưng vẫn chưa thấy lí do vì sao mình lại liên quan tới chuyện này.

"Gui, tuần trước mày bảo sẽ đi coi trận này mà, không phải à?" Beer làm mặt uể oải, nhìn tôi với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

Càng nghe, tôi càng cảm thấy như mình đang quên điều gì đó...

"Ban đầu, tao cũng không chắc lắm vì sao mày lại muốn đi, nhưng giờ tao biết rồi... Tao vừa mới đi đọc tên các cầu thủ trận này xong, và thấy bên Âm nhạc có chuyển tên một người nào đó từ dự bị sang đá chính. Điều đáng nói là, trận chung kết cũng là trận đấu đầu tiên..." Beer kéo dài tiếng nói như thể đang muốn tôi nhớ ra, và tất nhiên khi nghe tới đó thì tôi cũng chịu... "tên Solo Siwarokhin nào đó vào sân."

Nhớ ra rồi...

[Flashback]

"Guitar."

"Ừm."

"Thứ Sáu tuần sau em đá trận chung kết nữa đấy."

"Sao em lại tham gia trận chung kết?"

"Trong đội có người bị chấn thương từ trận vừa rồi, em vừa hoàn thành xong nhiệm vụ của "Moon" nên bị ép tham gia, vì khoa Âm nhạc ít người, chỉ có vài người dự bị thôi, hình như em là đứa duy nhất đá thay trong số các cầu thủ dự bị."

"Vậy anh sẽ đi xem nhé! Nhưng anh không thể cổ vũ cho em một cách lộ liễu được, vì em đá với khoa anh phải không nhỉ?"

"Anh chỉ cần tới xem là đủ rồi."

"Ừm, anh phải đi coi chứ, không đi thì sao mà về được?"

[End of flashback]

Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt hạnh phúc ấy, mà sao lại quên mất ta?...

Chắc vì học nặng với cả làm việc nhiều quá, hơn nữa lại phải bận liên hệ với nhiều nơi để thực tập nên mới rối trí, thành ra quên một số chuyện đi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại đi quên một chuyện "quan trọng" như thế này.

"Trận đấu bắt đầu mấy giờ?" Tôi quay sang hỏi Beer và đứng dậy.

"Chắc là gần xong hiệp một rồi, bọn tao chỉ đi coi hiệp sau thôi."

Hết hiệp một luôn rồi!?

Tôi vụt chạy ra khỏi quán, và chẳng quan tâm đến tiếng gọi của những thằng bạn đang đuổi theo sau. Tôi chỉ biết cắm đầu chạy về phía sân bóng cạnh khoa Sư phạm, một nơi nằm khá xa chỗ này.

Từ khi chính thức quen nhau, chúng tôi vẫn tỏ ra bình thường như trước đây. Chưa bao giờ khiến cho nhau phải khổ tâm, dù chỉ một lần, đây là sai lầm đầu tiên vì tôi đã hứa, nhưng rồi lại quên mất... Không biết Solo sẽ nghĩ như thế nào nữa đây?

Lạy trời cho con có mặt trước khi hiệp sau bắt đầu...

Sân bóng đông nghẹt người khán giả, và trông có vẻ như phái nữ nhiều một cách lạ thường. Tôi luồn lách vào trong và đưa mắt tìm kiếm người nào đó. May mà tôi tới đúng lúc đang nghỉ giữa giờ...

"Anh Gui!"

Tôi giật mình trước tiếng gọi và thấy rằng S đang vẫy tay.

"S, anh..."

"Anh cũng tới xem ạ? Hiện tỉ số đang là 1-1, áo số 4 bên kia đáng sợ vãi luôn, bọn em chẳng dám tiến tới gần luôn á."

Tôi đứng thở hổn hển nhìn S nói không ngừng nghỉ, và chẳng biết phải ngắt lời như thế nào.

"Nếu nó không phải là "Moon" của trường, chắc em nghĩ nó đi giết người quá. Thằng K bị lườm nhiều đến nỗi nó còn thấy sợ đây."

"S nói... ai thế?"

"Thì K, ở chung khoa với anh đó." S nói rồi chỉ về phía K, người đang nhìn tôi.

"Không phải, ý anh là người mang áo số 4 bên kia á."

"À... Solo đó anh, "Moon" của trường. Anh cũng quen nó mà, không phải à? Dù sao thì cũng nhờ anh bảo nó ngưng đưa cái ánh hào quang đen tối đó với nhé! Em sợ không dám giành bóng luôn đây."

Tôi không còn nghe thấy tiếng của S nữa, thay vào đó tôi chọn chạy theo lối đến chỗ đội bóng của khoa Âm nhạc đang ngồi nghỉ ngơi. Hình dáng quen thuộc của người tôi đang tìm kiếm ngồi ở phía trong góc của ghế, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ như S nói đưa mắt nhìn xuống như thể đang tìm kiếm cái gì đấy.

Tôi cảm thấy hơi nhói lòng trước bộ dạng ấy của đối phương, và chẳng màng quan tâm đến mấy người khoa Nhạc đang nhìn mình trong ngơ ngác, vì thiết nghĩ chắc mấy em nó cũng đã quen với chuyện này từ đợt đi biển rồi.

"Anh Gui... nhờ anh tí nhé!" Kao trong bộ đồ số một tiến về phía tôi, rồi đưa khăn lạnh cùng với một nụ cười tươi.

"Anh cảm ơn."

Tôi đi về chỗ người đang cúi đầu và để khăn lạnh lên đầu em. Solo ngẩng mặt lên và nhìn tôi bằng ánh mắt hững hờ, nhưng khi nhận ra tôi thì em hơi mím môi rồi lại cúi xuống như lúc nãy.

"Guitar tới trễ."

"Anh xin lỗi!"

"Em không muốn đá nữa."

"Anh xin lỗi!" Tôi ngồi xuống trước mặt Solo, rồi ngước nhìn người đang cúi mặt xuống, và khiến cho ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau. Solo vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng em không quay mặt đi chỗ khác.

"Hứ!"

"Anh thừa nhận là anh quên thật, anh xin lỗi nhé!" Tay trái tôi nắm lấy những ngón tay đặt trên đùi em, rồi nhẹ nhàng lắc lư chúng và cười.

"..."

"Dạo này anh bận cả chuyện học, đi làm rồi cả chuyện thực tập nữa nên đôi khi quên mất... Cho dù nghe giống như anh đang bao biện cho mình, nhưng anh cũng muốn nói cho em biết lý do. Anh thật sự xin lỗi." Tôi nhìn mặt Solo, và cố gắng bắt chước ánh mắt nũng nịu của em, nhưng thay vào đó lại nhận được nụ cười thích thú từ em.

Cười vậy là sao?... Nhưng cứ nhận trước đi vậy, vì mình đang có lỗi mà.

"Em không giận..." Solo đan những ngón tay mình vào tay tôi, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng: "Em thấy hụt hẫng khi Guitar không đến, nhưng em chưa bao giờ giận, em biết là anh rất mệt..."

"Vào sân!"

"Lát nói sau nhé!" Solo mỉm cười rồi đứng dậy, nên tôi cũng đứng dậy theo. Tôi chộp lấy tay em khi em đang bước về phía sân.

"Cố lên nhé! Anh sẽ ngồi đây cổ vũ." Tôi khẽ cười khi đối phương nhìn mình để chắc chắn lại điều đó.

Mất công chạy hối hả tới đây rồi, giờ quay lại thì chắc sẽ bị trêu nhiều hơn trước. Đã vậy thì ngồi đây luôn vẫn hơn.

Hiệp hai đã bắt đầu, có vẻ ánh mắt của mọi người đã bị chệch hướng từ quả bóng đang lăn trên sân sang tôi đang ngồi núp mình bên khoa Nhạc. Bốn thằng bạn đang ngồi phía khoa Kỹ thuật cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn chửi là "cái thằng phản bội", nhưng cái miệng của tụi nó chỉ có nụ cười trêu chọc thôi. Không cần phải nói ra cũng thừa biết rằng lúc tôi sẽ bị gì khi tới gặp bọn nó.

Trách ai cũng không được, ngoài việc tự trách mình đã chạy sang đây khiến cho người đang đá bóng dưới sân phải ngước lên nhìn, đến độ không biết người ta đang bàn tán xôn xao... Hoặc có khi đã biết nhưng không quan tâm. Solo trông cũng không bất thường gì, ngoài việc em vẫn luôn điềm tĩnh. Em vẫn luôn nổi bật ngay cả khi mặc đồ đá bóng như bao người khác, đám con gái vây quanh sân vận động hầu như lần nào cũng hét ầm lên mỗi khi thấy em có được quả bóng.

Tôi thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng mới nãy đã khiến cho S thấy sợ ấy...

Với lại, không biết chú cún ấy có biết mình bị chụp hình hay không nữa? Đặc biệt là lúc em hất tóc lên bởi mồ hôi đang tuôn rơi, lúc đó tôi đều nghe thấy tiếng bấm shutter lia lịa đến đáng sợ.

Và tôi cũng là một trong số đó...

Căn phòng ở căn hộ cũng không thấy ảnh của chủ nhà, và trông có vẻ em không để tâm đến chuyện này mấy, vậy nên tôi nghĩ mình sẽ giải quyết vấn đề này cho. Hơn nữa, tuần trước Kao đã lén nói với tôi rằng cuối năm là sinh nhật của chú cún, vì vậy tôi muốn làm điều gì đó cho em.

Muốn tặng món quà hợp với em chắc cũng không nổi, nên đành dùng cách này thôi...

Píttttttttttt!

Tôi giật mình trước tiếng còi, khi nhìn sang sân thì thấy rằng đã kết thúc trận đấu rồi. Trận đấu kết thúc trước sự chiến thắng của khoa Kỹ thuật với tỷ số 2-1, mấy nhóc của khoa Âm nhạc cũng chẳng thấy buồn bã gì. Không chỉ vậy, mấy em còn thân nhau đến mức đi bên cạnh, rồi xoa đầu, xoa lưng một số đứa bên Kỹ thuật sau khi kết thúc trận nữa.

Chắc phải cảm ơn trại đón tân sinh viên ở bãi biển, nhờ vậy mà mọi thứ mới được như ngày hôm nay.

"Guitar..."

"Ừm." Tôi đứng dậy, rồi nở nụ cười với người đang tiến về phía mình trước khi lấy khăn chưa dùng lau mặt cho cún bự đang đưa ánh mắt nũng nịu với tôi.

"Đàn anh rủ đi ăn mừng... cả khoa Kỹ thuật và Âm nhạc luôn, Guitar có đi không?"

Trao người ta ánh mắt đó rồi, còn bày đặt hỏi nữa hả, chú cún này.

"Nếu So đi, thì anh đi."

Solo khẽ mỉm cười, rồi đưa tay vuốt ve nhẹ má tôi, sau đó em sang nói chuyện với mấy đứa khoa Nhạc khác. Tôi cười gượng gạo khi thấy khoa Nhạc quay sang nhìn mình với ánh mắt chòng ghẹo. Liệu những người quanh sân vận động có hú hét ầm ĩ khi nhìn thấy Solo sờ má tôi?

"Đi thôi!" Solo đeo cặp, rồi kéo tay tôi rời khỏi sân bóng và chẳng buồn để ý ai... kể cả tôi.

Cho dù nói rằng đã công khai, nhưng nó không đồng nghĩa với việc không ngại... Không biết mặt chú cún này được làm bằng gì nữa, nhưng dẫu có nói vậy tôi vẫn không hề từ chối bàn tay đang nắm lấy tay mình, mà tôi gần như đi theo sức kéo của đối phương một cách dễ dàng nữa là đằng khác.

"So..." Tôi khẽ gọi, rồi níu lấy tay người đang đi để em bước chậm lại: "Lát anh nói rồi mình chạy luôn nha!"

Solo quay sang nhìn một cách hoang mang, nhưng có vẻ em đã hiểu hơn khi nhìn theo ánh mắt tôi, nên em khẽ bật cười. Sẽ là gì nữa, nếu không phải đám bạn của tôi đang đứng ngay lối ra như thể đang cố tình kia?

"Thôi nào..." Có vẻ Wine đã nhìn thấy tôi rồi nên nó chỉ cho mấy đứa khác cùng quay sang nhìn nữa. Những nụ cười ghẹo gan cùng với tiếng trêu vọng lại từ xa.

"Ơn giời, bạn tao đây..."

"Chạy!"

"Thằng Gui kia!"

Tôi không quan tâm tới tiếng gọi giật mình của Wine, thay vào đó chỉ ra sức kéo người đang nắm sẵn tay mình cùng chạy qua đám bạn, rồi rời khỏi sân bóng một cách nhanh chóng, sau cùng chỉ nghe thấy tiếng la hét của bọn nó ở phía sau.

"Đừng nghĩ là sẽ vượt qua trót lọt nha mày!"

"Sẽ tóm được mày thôi, Gui à."

"Anh đưa bạn em đi đâu?"

Cũng biết là không trốn thoát được đâu, nhưng lọt khỏi một nơi đông người vẫn tốt hơn là bị trêu giữa sân vận động trước mặt bao nhiêu người chứ.

"Guitar..." Solo gọi với giọng hổn hển, đoạn tôi dừng lại. Khi tôi quay sang, vẫn là khuôn mặt lặng thinh đó, nhưng trông em có vẻ rất mệt, thấy vậy, tôi lại tự trách bản thân mình.

Tôi quên mất là chú cún này mới đá bóng xong.

"Anh xin lỗi. So nổi không?" Tôi vội lấy khăn đang vắt sẵn trên cổ lau mồ hôi cho Solo, còn người đang thở dốc thì vẫn còn đủ sức để gật đầu như thể đang nói rằng mình ổn.

Tôi chỉ đứng chờ, chờ cho đến khi em thở một cách bình thường trở lại và sau đó nắm chặt lấy tay em. Thiết nghĩ tôi sẽ đưa em đến chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, nhưng em đã kéo tay tôi lại.

"Guitar..." Solo đứng thẳng người rồi vẻ mặt em nghiêm túc hẳn lên, em kéo tay tôi đi vào trong góc của tòa nhà: "Em có chuyện muốn nói với Guitar từ lúc đó rồi."

"Ừm."

"Guitar đã từng nói nếu có gì thì phải nói cho nhau biết, phải không?"

Tôi gật đầu, cho dù không hiểu đối phương đang muốn nói điều gì, nhưng cũng không thể nào quên được những điều mình đã nói.

"Nó không chỉ là em phải nói với Guitar... mà Guitar có chuyện gì cũng phải nói cho em biết nữa. Mình có chuyện gì là phải nói cho nhau biết, phải không?" Solo nói với giọng nhẹ nhàng, đoạn em nắm lấy tay tôi.

"Ừm."

"Em biết, khoảng thời gian này anh rất mệt, kể cả chuyện học hành, lẫn chuyện đi làm, rồi cả chuyện thực tập nữa. Rõ ràng là mình ở chung, nhưng Guitar chưa một lần nói cho em biết gì hết cả."

"So..."

"Nếu em giận, em sẽ giận vì Guitar chưa bao giờ nói với em. Anh tỏ ra là mình nổi trong khi anh rất mệt. Anh tỏ ra mình ổn trong khi anh có em bên cạnh..."

Tôi nhìn vẻ mặt của người đang dịu dàng cất lời trong lặng thinh. Tôi không thể nói gì vì mọi thứ đúng như những gì em nói.

"Em đã chia bớt gánh nặng của mình cho Guitar rồi... vậy Guitar cũng chia bớt gánh nặng của mình cho em được không?"

"Anh xin lỗi!" Tôi kéo bàn tay đang giữ lấy má mình rồi úp mặt vào đó như cách em vẫn thường hay thích làm. Sau khi thực hiện hành động đó xong, tôi mới hiểu rằng...

Nó ấm áp đến nhường nào...

"Hứa là anh sẽ nói nhé!"

"Anh hứa!"

Solo đưa tay còn lại xoa nhẹ má tôi và nở nụ cười dịu dàng.

"Em là người yêu của Guitar đấy nhé!"

"So..." Tôi gọi người đang chuẩn bị đi tắm lại. Sau đó, nghĩ rằng đã đến lúc phải nói chuyện này rồi. Tôi đã suy nghĩ mãi suốt cả chặng đường em lái xe về nhà, càng nhìn người đang lái xe càng khiến tôi suy nghĩ về nó nhiều hơn.

"Dạ."

"Có tốt không khi anh muốn học lái xe?"

Thật sự thì tôi đã nghĩ như thế nhiều lần rồi. Trước đây, tôi không có thời gian, với lại cũng chẳng có xe nên nghĩ rằng việc học lái xe là điều không cần thiết cho lắm. Nhưng khi đến sống cùng nhau thế này, rồi phải để Solo lái xe chở mình suốt thì cảm thấy không tốt lắm. Hơn nữa...

"Anh không muốn trở thành người không thể làm gì được lúc Solo không khỏe nữa."

Mặc dù tôi chưa từng nói ra, nhưng hình ảnh Solo đổ bệnh vào lần trước vẫn còn quẩn quanh trong đầu tôi, chưa từng biến mất đi đâu. Nếu lúc đó không có Jedi và Kao, tôi cũng không biết mình phải xoay sở như thế nào nữa. Bắt một chiếc taxi trước trường đưa Solo trở về căn hộ coi bộ không phải chuyện dễ dầu gì. Bởi vậy, không thể phủ nhận rằng nếu tôi biết lái xe có lẽ sẽ tốt hơn.

Tôi muốn trở thành chỗ dựa cho em trong mọi mặt.

"Không sao đâu ạ." Solo khẽ cười rồi bước đến trong lúc tôi đang đứng tựa người cạnh chiếc bàn ăn: "Nhưng nếu Guitar muốn biết lái xe thì em sẽ dạy cho anh."

"Ừ. Nếu rảnh thì dạy cho anh nha."

Mặc dù không biết lúc nào thì em mới rảnh đây...

"So đi tắm trước đi nè. Để lát nữa anh kiếm gì cho ăn nhẹ (ăn lót dạ) nhé!" Tôi nói rồi đẩy vai người vẫn đang mặc bộ quần áo đá banh đi vào nhà tắm.

"Đi ăn ở đó cũng được mà anh."

"Không được." Tôi từ chối, không quên cau mày quở mắng cái người không chịu quan tâm đến sức khỏe của bản thân: "Uống rượu thay cơm không được nha. Tại sao không lo lắng cho sức khỏe của mình như vậy hả?"

"Guitar..." Solo gọi với giọng điệu lí nhí và đi đến nắm cánh tay tôi làm nũng: "Em xin lỗi mà."

"Anh không có giận đâu." Tôi thở dài rồi trao nụ cười đến cún bự đang trưng ra vẻ mặt phụng phịu.

"Nhưng Guitar mắng em kìa!"

"Thì tại em không bao giờ chịu quan tâm đến bản thân luôn này... Anh lo lắng, hiểu từ "lo lắng" không hả chú husky?" Tôi điều chỉnh giọng nói trở lại như cũ, đưa tay xoa nhẹ đầu đối phương để em biết được rằng tôi thật sự lo lắng.

Từ ngày đầu quen biết nhau, Solo đã luôn như vậy, chẳng bao giờ lo lắng hay săn sóc cho bản thân mình cả. Sau khi biết được chuyện của em thì tôi càng hiểu rõ hơn, bởi vì không có ai ở cạnh bên lo lắng và chăm sóc, nên mới khiến em thành ra thế này.

Nhưng bây giờ đã không còn giống như trước kia nữa.

"Lúc trước có thể không có ai lo lắng và chăm sóc cho So... Nhưng bây giờ So đã có anh rồi nhé!"

"Guitar..."

"Anh lo lắng cho So... Nhưng So không thể cứ để anh lo suốt được, chính bản thân em cũng phải tự chăm sóc cho mình, hiểu không hả?"

Người nghe gật đầu lia lịa, nhưng vẫn cau mày tỏ vẻ như không hiểu.

Thật ra, tôi nghĩ không phải em ít khi chăm sóc cho bản thân đâu, có vẻ như Solo để tâm đến những lời mà tôi nói lắm. Trước đây, tôi từng nói với em về chuyện chăm lo cho bản thân và chính Solo cũng đã nhận lời. Tôi biết là em nhớ, nhưng có vẻ như chú cún này không biết phải chăm sóc bản thân như thế nào mới được gọi là tốt.

"Nếu So không nghĩ ra phải chăm sóc bản thân như thế nào, vậy So cứ nghĩ chăm sóc anh như thế nào xem." Người mới nãy còn đang cau mày cong môi cười tươi ngay khi tôi vừa dứt lời.

"Em sẽ cố gắng chăm sóc bản thân mình nhiều hơn ạ..." So tươi cười rồi nhẹ lay cánh tay tôi: "Nhưng Guitar cũng phải chăm sóc em nha."

"Ừ!"

Không nói thì anh vẫn đang làm đây này...

"Em cũng sẽ chăm sóc Guitar giống như vậy."

Chúng tôi cười với nhau, không ai nói với ai lời nào, nhưng chỉ cần như thế cũng đủ làm trái tim tôi cảm thấy ấm áp.

Tôi bật cười thành tiếng khi người chuẩn bị đi tắm ra sức kéo tay tôi đến tận phòng ngủ, cho dù tôi cố gỡ tay em như thế nào cũng không chịu buông, đến mức tôi phải đánh nhẹ tay em rồi đẩy em đi vào phòng tắm. Sau đó, thì trở ra làm thức ăn.

Từ khi tôi đến ở đây, Solo đã không còn ăn thức ăn chế biến sẵn nữa, bởi vì đã có tôi ở đây đợi để nấu cho em ăn mỗi bữa. Còn bản thân thì cũng chẳng thể thức khuya được nữa, bởi vì bị kéo đi làm gối ôm của chú cún mê ngủ kia mỗi đêm.

Cuộc sống hằng ngày của chúng tôi cũng dần thay đổi. Từ việc chỉ một mình đến khi có ai đó đến sống cùng thì đã không còn giống như ban đầu nữa rồi. Lạ hơn là nó không khiến tôi cảm thấy khó chịu một chút nào cả, nhưng thay vào đó, lại tạo nên cảm giác vui vẻ và hạnh phúc nhiều hơn qua mỗi ngày khiến cho tôi cảm thấy giống như...

Tôi không thể sống thiếu em.

"Guitar..." Vòng tay ấm áp từ phía sau làm cho người đang đặt đĩa cơm lên bàn là tôi có chút giật mình, tôi khẽ lắc đầu một cách chán nản với người luôn thích làm cho tôi giật thột như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể vươn tay ra véo mũi cún bự với vẻ không hài lòng.

Đây cũng là một sự thay đổi nữa... Chú cún biết lau khô người mỗi lần tắm xong, không còn để cho bản thân ướt cả mình mảy trong phòng điều hòa nữa.

"Anh đã nói là cũng phải lau khô đầu luôn không phải sao?" Tôi xoay người lại rồi tựa người vào bàn ăn trước khi kéo cái khăn đang vắt trên cổ của đối phương lau đầu giúp em.

Chú cún này không chịu lau khô đầu gì cả. Tôi cũng từng nói nhiều lần rồi. Nhưng...

"Em muốn anh lau cho cơ." Ngay khi vừa dứt lời, So vịn hai cánh tay của mình lên chiếc bàn ăn đồng thời vòng tay ôm trọn cả cơ thể tôi cho đến khi khuôn mặt cả hai chúng tôi gần như chạm vào nhau.

Tôi véo hai bên má của chú cún hay làm nũng, nhưng rồi sau đó vẫn tiếp tục lau đầu cho chú cún, bởi vì theo tôi thấy thì chắc chắn em sẽ không chịu lui ra nếu tôi không làm nốt cho xong.

"Không muốn đi nữa đâu."

"Hửm???"

"Lười đi rồi."

"Lúc đầu không phải em trông hào hứng muốn đi lắm hay sao?" Tôi nhướng mày nhìn em và không khỏi thắc mắc. Lúc đầu, dáng vẻ trông muốn đi uống rượu gần chết, đến bây giờ sao lại nói với tôi không muốn đi chút nào như vậy?

"Muốn ở với Guitar thôi."

"Anh cũng đi cùng đây này."

"Chỉ muốn ở riêng hai người thôi ạ."

"Chúng ta ở chung với nhau mỗi ngày rồi mà, vẫn chưa thấy chán sao?" Tôi mỉm cười khi người đang ngồi im, khép đôi mắt xinh đẹp ở trước mặt để cho tôi lau đầu bỗng mở mắt và chau mày như thể không hài lòng.

"Không bao giờ có chuyện đó."

"Anh nói đùa thôi..." Có vẻ như Solo không xem những lời tôi vừa nói là lời nói đùa, thậm chí dù chỉ một chút. Bởi vì giờ đối phương đang nhìn chằm chằm lại tôi bằng gương mặt lạnh lùng, cộng thêm ánh nhìn lo lắng hiện rõ trong đôi mắt sắc nét kia nữa.

"Guitar nói vì chán em rồi sao?"

Đó thấy chưa...

"Không phải đâu mà... Thật sự anh chỉ đùa thôi." Tôi nhìn vào gương mặt của chú cún hay suy nghĩ nhiều, rồi chỉ có thể thầm nghĩ trong bụng là từ nay về sau sẽ không đem chuyện như thế này ra đùa nữa thì tốt hơn... Nét mặt Solo vô cùng căng thẳng, không chịu cười gì cả.

"..."

"Thật mà, anh xin lỗi nha... nha..." Tôi nhìn người hay cả nghĩ rồi mỉm cười với em, đưa tay xoa nhẹ đầu đối phương để biết là tôi thật sự chỉ đùa thôi. Cuối cùng Solo cũng chịu gật đầu sau khi im lặng trong một lúc và vẻ lo lắng dường như cũng đã nguôi ngoai xuống.

"Đừng nói như vậy nữa nha."

"Ừ... Anh sẽ không nói nữa." Tôi nhận lời, bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy em đã mỉm cười giống như ban đầu.

"Chuyện đi đến quán rượu..."

"Lâu lâu mới được đi gặp bạn bè một lần, với Solo cũng lâu rồi không đi, cho dù thế nào cũng đến đó một chút đi."

Từ khi dọn về sống cùng nhau, tôi cũng chưa từng thấy Solo đi đâu luôn, ngoại trừ trường học với căn hộ. Tôi biết là em cũng muốn đi uống rượu cùng mọi người. Và càng hiểu điều đó hơn bởi vì bạn bè của mình cũng hay đi uống cùng nhau. Tôi chưa bao giờ bắt buộc em ấy phải làm hay không được làm điều gì. Nhưng có vẻ như trong trường hợp này Solo đã chọn việc không làm.

Điều đó làm cho tôi cảm nhận được chú cún này quan tâm và xem trọng tôi tới nhường nào, do đó trong lòng tôi cũng thấu hiểu và xem trọng em giống như vậy.

"Anh sẽ cùng đi để chăm sóc cho em mà, vậy nên không phải lo lắng nha." Tôi kéo cái khăn đặt trên đầu cún bự vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, rồi đẩy ngực đối phương ra để có thể ăn cơm cùng nhau.

Solo giữ người tôi lại không chịu buông, đến mức tôi nhướng mày khó hiểu trong khi em lại chẳng giải thích gì cả. Một lúc rồi mới khẽ mỉm cười trước khi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

"Cảm ơn ạ."

Tại Bor Bar

"Bạn, bạn!"

Tôi liền kéo người bên cạnh đi theo vào trong quán, đến nơi Way đang réo gọi. Vì đây là quán ở cạnh trường Đại học, nên khách hàng đa số là sinh viên hết. Do đó, không lạ khi người trong quán hướng mắt về bọn tôi, đặc biệt là chú cún với vẻ ngoài lạnh lùng đang bị mọi người nhìn chằm chằm đến mức chau mày khó chịu.

Từ lúc Solo đăng kí tham gia cuộc thi với vị trí "Moon" của trường và khi kết quả cuộc thi được công bố, thì giờ đây em đã có lượng người theo dõi ngày một nhiều lên, đến độ có cả page riêng cho bản thân luôn kìa, tôi vẫn còn nhớ như in tên page mà Khim gửi cho xem nữa cơ.

Chỗ mà tụi nó đang ngồi là một cái bàn dài được ghép lại với nhau, số người ngồi ở đó không ít hơn ba mươi, bao gồm cả khoa tôi và khoa của Solo.

"Thằng K! Mang rượu đến cho bạn của tao nhanh lên."

Tôi vẫn chưa kịp từ chối thằng Wine thì K đang ngồi ở phía đối diện đã đưa ly rượu đến cho tôi cùng với nụ cười có vẻ chân thành, nên tôi đành cười lại theo phép lịch sự.

Có vẻ như K đã hiểu rồi... Nhưng mà coi bộ chú husky ngồi bên cạnh tôi lại không hiểu, bởi đối phương đã đưa tay đến giành lấy ly rượu rồi cau mày, nhìn chằm chằm vào K một cách lạnh lùng y như có thể xông vào kiếm chuyện bất cứ lúc nào.

"So..." Tôi xoa nhẹ bàn tay của người bên cạnh như để nhắc nhở, sau cùng Solo cũng chịu nguôi ngoai đi sự khó chịu và thôi nhìn chòng chọc vào K... Rồi tựa người vào tôi, đưa ly rượu lên uống trong im lặng.

Tôi thật sự rất rất vui khi thấy K có thể trở lại dáng vẻ như bình thường, không còn tư tưởng muốn tiếp cận tôi như lúc đầu nữa. Với địa vị là 'cháu' cùng mã số (*) với em ấy, tôi không muốn chúng tôi phải khó xử khi chạm mặt nhau.

Lúc đầu, tôi cũng không nghĩ người sẽ ra mắt với vị trí là "cháu" cùng mã số là K đâu.

Ngày hôm đó, lúc ở biển tôi chẳng quan tâm đến chuyện này, phải nói là quên hẳn luôn thì đúng hơn bởi vì 'em' (**) cùng mã số cũng không có đi cùng. Nhưng tuần trước, ngày mà 'em' cùng mã số của tôi gọi điện đến nói sẽ mở buổi tiệc chiêu đãi của 'dòng họ' cùng mã số (***), khi hỏi là ai sẽ vào 'dòng họ' thì em ấy nói là một người tên K.

(*) (**) (***) Theo như tìm hiểu trên mạng (nguồn tiếng thái): Ở trường đại học, các sinh viên cùng khoa, khác khóa nếu có cùng mã số sinh viên (cùng mấy số đuôi) sẽ được gọi là "dòng họ" (từ này là mình tự gọi đó, không biết dùng từ gì, nếu ai nghĩ ra từ nào hay hơn thì comment phía dưới nhen, dùng "cùng hệ" được hông nhỉ?) cùng mã số ví dụ:

58xxxxx123 : sinh viên năm nhất à "em" cùng mã số của năm hai, "cháu" cùng mã số của năm tư.

57xxxxx123 : sinh viên năm hai à "anh" cùng mã số.

56xxxxx123 : sinh viên năm baà "chú/bác" cùng mã số.

55xxxxx123 : sinh viên năm tư à "ông/bà" cùng mã số.

Túm lại là, P'Gui và K có cùng mã số sinh viên nên ở trong một "dòng họ" cùng mã số, do P'Gui học năm tư, K học năm nhất, nên P'Gui là "ông" cùng mã số, còn K là "cháu" cùng mã số.

Nếu ai đã từng theo dõi bộ Sotus thì chắc đã hiểu rõ khái niệm này rồi nhen!

Chú cún không cấm đoán hay la lối điều gì hết, nhưng tôi cảm nhận được bầu không khí u ám nên đã quyết định từ chối buổi hẹn chiêu đãi ấy.

"Bạn Gui à!"

Tôi quay sang nhìn gương mặt thằng Way một cách dè chừng, cảm thấy không thể tin tưởng lời nói lịch sự quá mức cho phép của nó một chút nào được. Mỗi lần nó nói với cái giọng điệu này thì chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

"Không biết là... Tại sao mày lại chạy trốn bọn tao kia chứ?"

"Chạy trốn?" Tôi giả vờ như không hiểu ý nó nói, cảm thấy những người ngồi quanh cái bàn này đều đang đổ dồn về phía tôi bằng ánh nhìn trêu chọc, thật sự muốn đánh tụi nó một trận ghê.

Tôi quay sang nhìn người đang ngồi bên cánh trái mình và cúi gằm mặt xuống bàn từ lúc chúng tôi bước vào trong quán khi cảm thấy em ấy cố tình đưa tay ra như thể đang khiêu kích tôi. Cái người đầu tóc rối bù xù đó ngước mặt lên nhìn và mỉm cười với tôi bằng gương mặt đỏ ngầu.

"Thì tại anh kéo bạn của em chạy trốn đó mà."

Kao... Thằng nhóc chuyên gây rối này.

"Thì..."

"Mày đừng hỏi những câu mà nó có thể kiếm cớ để lấp liếm chứ!" Tiếng cười ha hả của người ngồi im lặng từ nãy giờ lập tức thu hút mọi ánh nhìn, Beer nó nhìn điện thoại trong tay trước khi ngước mặt nhìn tôi rồi nói với giọng điệu trầm tĩnh: " Tóm lại, bây giờ tụi mày là gì của nhau? Làm ơn, nói cho bọn "quân sư" như tụi tao biết một chút đi."

Quân sư?

Tôi đảo mắt nhìn quanh bàn, trông thật bất thường khi mọi người ai cũng có vẻ như là đang né tránh ánh mắt mình. Nên tôi đành quay qua nhìn Solo đang ngồi nhâm nhi ly rượu mà chẳng quan tâm đến ai.

"Em không biết gì hết."

Tôi gật đầu, bởi vì biết rõ chú cún này không biết cách nói dối, nhưng nụ cười ở khóe miệng đó đã tố cáo cho tôi chắc chắn một điều rằng em biết chuyện.

"Em... em... đau bụng quá ạ."

"Kao!"

Tôi nắm lấy áo sơ mi của thằng nhóc đỏ ngầu cả mặt, có lẽ do em nó uống quá nhiều rượu ngay kịp lúc rồi ra sức kéo cái người đang làm ra điệu bộ đứng lên ngồi phịch xuống.

"Nào, nói cho anh biết đi chứ!"

"Em cũng chỉ đưa ra vài lời tư vấn bình thường cho bạn mình thôi ạ." Sau khi mách lẻo xong, em ấy lại làm ra dáng vẻ muốn chuồn khỏi bàn một lần nữa, nhưng đã bị tôi nắm cổ áo kéo lại.

"Mày cứ kể hết cho nó đi Kao, thằng này nó mà muốn biết cái gì thì không chịu buông bỏ dễ dàng thế đâu."

Tôi cười hài lòng trước những gì mà Beer nói, vì nó thật sự biết rõ tôi là người như thế nào.

"Em cũng chỉ giúp đỡ bạn bè thôi." Kao nói rồi đảo mắt nhìn tôi trước khi thở dài: "Em không nhớ rõ nữa ạ... mà nhớ là chỉ xúi nó chuyện thay đổi bài hát lúc tham gia cuộc thi nè, lúc đi chơi ở biển thì xin sự hợp tác của mọi người trong khoa Kỹ thuật cũng như khoa Âm nhạc một chút xíu nè."

"Xin sự hợp tác?"

"Thì chuyện thay đổi chỗ ngồi, chuyện kéo anh đến trước sân khấu, nói cho người khác im lặng trong lúc thằng So hát, cấm cười nó, cấm trêu chọc cho đến khi anh với nó nói chuyện xong, rủ bạn của anh lén đến xem. Chỉ nhớ được nhiêu đó thôi ạ."

Tôi lặng đi không thể nói ra được lời nào, chỉ có thể buông cho người vừa nói xong nằm dài trên bàn giữa tiếng cười của những người khác.

Thằng nhóc hâm này!

"Chuyện mày muốn biết thì cũng đã biết rồi, giờ thì nói kết quả việc dốc lòng giúp sức của bọn nó được rồi đó, bạn Gui à." Thằng Noh nói rồi nhướng mày ghẹo gan.

Đôi khi tôi nên đem chuyện có con gái nhét số điện thoại vào túi áo của nó cho Sun biết.

"Thì cũng như tụi mày nghĩ." Tôi trả lời với giọng điệu trầm tĩnh. Cảm nhận như nghe được tiếng cười khúc khích của người đang ngồi bên cạnh mình trong một tích tắc trước khi mọi người đang ngồi im ắng quanh bàn phá lên âm thanh náo nhiệt.

"Nghiêm túc!"

"Thật không anh?"

"Vui quá đi Solo ơi!"

"Xin nói cho rõ ràng một lần nữa đi nè, theo như tụi tao nghĩ có nghĩa là sao nào?"

Tôi quay lại nhìn chằm chằm thằng Beer, người đang ngồi cười không quan tâm đến thế sự xung quanh, trước khi bắt gặp ánh mắt của đám người hóng chuyện đang đổ dồn về phía tôi từ khắp bàn.

"Bọn tao hẹn hò với nhau rồi."

"Kritttttttttt!"

"Đã bảo rồi là sự thật mà!"

"Tôi nói với cậu rồi là admin page không có nói bừa đâu!"

"Nghe rõ cả hai tai luôn đây nè!"

Xem ra số người tò mò về chuyện của chúng tôi không chỉ có những người đang ngồi ở bàn này...

Admin Page Cute:

Đã có người xác nhận rồi nhé, họ nói couple này đang hẹn hò là thật.Túm lại, couple real nha nha. Không cần chúng ta tự suy tưởng ghép đôi nữa vì họ yêu nhau rồi. Nào là lúc Solo đá banh thì P'Gui đến cổ vũ, mặc dù có tin là cạnh tranh với khoa mình nhưng lại ngồi trên hàng ghế bên đội đối phương. Vậy là có ý gì đây P? Nào là tỏ vẻ thích thú rồi còn lau mặt, sờ má. Là seooo? Mị muốn gào thét đến chết mất vì sự ngọt ngào này.

*Đính kèm hình ảnh (Ảnh chụp từ phía bên cạnh Solo đưa tay sờ má Gui cùng với một nụ cười tươi)*)

12.2K Likes. 7.3 Comments. 1026 Shares.

Beauty SexySusa:

Thật không? Đã đẩy thuyền từ lâu rồi, nếu đây là sự thật sẽ làm mị phát cuồng quá, ai đó có chứng cứ gì không nói cho mị biết với nà #SoloGui

595 Likes.25 Commets.

Beautiful Inter:

Update tình hình tại quán Bor Bar cực 'Hot', nhóm người khoa Âm nhạc với Kỹ thuật đến uống rượu nè, P'Gui đến với Solo và mị đây được nghe rõ ràng cả hai tai luôn rằng họ đã xác nhận là đang quen nhau, còn về nhân chứng thì có đến hàng trăm người luôn đó chứ! #SoloGui

592 Likes.165 Comments.

Beer Warakul :

Hehe @Gui Jirayu

152 Likes.65 Comments.

Tôi thở dài ngao ngán khi đọc được những thứ mà Beer tag, không có thấy giận hay gì đâu vì họ cũng chưa từng làm gì quá đáng, hơn nữa còn giúp số lượng khách hàng của quán tôi tăng lên mỗi ngày. Phải nói là họ chưa bao giờ làm cho tôi cảm thấy phiền muộn thì đúng hơn. Nhiều lắm cũng chỉ dòm ngó đôi chút chứ không bao giờ đến làm phiền những khoảng thời gian riêng tư của tôi. Trong những lúc thấy tôi rảnh rỗi, nếu muốn chụp hình hay làm điều gì thì đều bước đến xin phép trước hết.

Tôi chẳng thấy nó mất mát gì cả dù chỉ một chút. Dẫu sao thì mọi thứ cũng là sự thật mà.

"Guitar..."

Tôi tạm dừng bàn tay đang lướt điện thoại và quay sang nhìn chú cún lim dim buồn ngủ, người đang đi đến cọ cọ vào cánh tay mình, miệng thì vẫn còn lấm lem sữa...

"Em uống kiểu gì mà để cho miệng dính đầy sữa như vậy nè." Tôi bật cười rồi dùng tay lau sạch vết sữa trên miệng chú cún gà gật.

"Ngủ cùng nhau đi ạ."

"Anh nghĩ là So ngủ rồi chứ?"

"Em chờ Guitar."

"Tại sao chờ anh hả?"

"Muốn được ôm ngủ."

Tôi mỉm cười trước câu trả lời đó, và vui vẻ đi theo em lên giường. Solo ôm tôi rồi nhắm mắt ngủ một cách nhanh chóng giống như chú cún bông đã cạn pin. Bình thường không có chịu ngủ dễ dàng như vậy đâu, nhưng hôm nay có lẽ vì quá mệt mỏi từ việc đá banh cùng với việc uống rượu nên mới khiến cho em có thể thiếp liền ngay khi vừa nhắm mắt lại.

Khác với tôi, người vẫn còn trăn trở một vài điều đến nỗi không thể ngủ được.

Tôi cầm điện thoại lên vào page đó tiếp tục đọc một lần nữa, thấy số lượng tag tên mình dường như cũng tăng lên kha khá nên đã nhấn vào xem.

Ray Rayray :

Gui! Như thế nào hả? Bọn mày là gì của nhau? Tao vẫn chưa biết gì luôn... @Gui Jirayu

149 Likes. 60 Comments.

User 01:

Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng trả lời cho tui biết một chút đi có được không hả? Thật sự rất muốn biết nè, haha @ Gui Jirayu

User 02:

P'Gui, em cầu xin anh đó, muốn biết thêm về cảm nhận của anh nè, hứa sẽ không gây ra sự bực dọc cho anh nữa. @ Gui Jirayu

User 03:

Tui cũng muốn biết @ Gui Jirayu

Thằng Ray này, nó không hổ danh là "kẻ cầm đầu" thật sự mà...

Đã từ lâu rồi tôi không update hay post bất cứ điều gì trên facebook cả.

Tôi quay qua nhìn người đang thở đều đều bên cạnh mình. Tự hỏi rằng nếu em đã thấy được những dòng comments ấy thì có muốn tôi đáp lại nó hay không? Nhưng sau khi nhìn tới nhìn lui một hồi, tôi cảm nhận được sự mong chờ ẩn dưới đôi mắt đang khép chặt kia.

Ừ, ừ biết rồi...

Tôi đảo mắt từ người đang ngủ sang nhấn chiếc điện thoại trong tay, sau khi kiểm tra độ chính xác của những thứ mình vừa gõ xong xuôi thì nhấn post và vươn tay tắt đèn. Cuối cùng, quay sang ôm người nằm bên cạnh mình rồi từ từ chìm vào giấc ngủ như mọi đêm.

Gui Jirayu :

Chúng tôi là người yêu của nhau