Tít tít tít
"Ư... Muốn ngủ nữa."
Tít tít tít tít
"So... Tắt chuông giúp anh với."
Tít tít tít tít tít tít
"So..."
Tôi mở mắt mình ra một cách nặng trĩu. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là chiếc đồng hồ đã được đặt ngay bên cạnh đèn ngủ. Mặc dù nhìn không rõ, nhưng tôi chắc chắn con số trên mặt đồng hồ là năm.
Năm giờ sáng... buồn ngủ muốn chết. Tôi chỉ ngủ được có ba bốn tiếng thôi ư.
Tít tít tít
"So!" Tôi tăng âm lượng, nằm bật dậy và quay sang cái người vừa được gọi tên, ẻm đang ngồi dựa vào đầu giường trong khi mắt thì dán chặt vào chiếc phone còn miệng thì cười tươi như hoa. Ánh mắt em vẫn còn chưa rời khỏi màn hình, cứ như thể không hề nghe thấy tiếng gọi của tôi vậy đó.
"So à." Tôi cau mày, huých tay vào chân em. Cảm thấy thật sự bực mình vì vừa bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, vừa bị ngó lơ, bởi chú husky này chỉ biết chăm chú vào chiếc điện thoại.
"Guitar?" Solo rời mắt khỏi màn hình điện thoại rồi quay sang nhìn tôi. Chú cún nhìn tôi theo cách ngơ ngác đến lạ kỳ trước khi gương mặt em thay bằng một nụ cười và bắt đầu cười rộ lên.
Thường thì nếu bắt gặp nụ cười của em chắc chắn tôi sẽ cảm thấy rất vui... nhưng không phải là bây giờ.
"Em cười gì vậy?" Tôi hỏi em bằng giọng rõ ỉu xìu và không hề cố che giấu điều đó.
Điều làm tôi khó chịu nhất là bị đánh thức lúc vẫn còn đang ngủ!
Quan trọng nhất, đây là ngày nghỉ lễ!
Và đáng nói hơn nữa, bây giờ chỉ mới có năm giờ sáng thôi á!
"So!" Tôi gọi em lần nữa. Solo ngưng cười, im thin thít cầm lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Guitar nhìn thật đáng yêu nha!!!" Em vừa nói vừa cười, đưa ảnh trong điện thoại cho tôi xem. Gì đây?? Mặt mũi thì nhăn nhó, đôi mắt thì đỏ hoe, cộng thêm đầu tóc rối bù xù lù nữa chứ.
"Nhìn ghê quá. Xoá đi nha."
"Không đâu... của em." Solo nhăn mặt rồi dịch người né tránh khỏi tôi đang cố gắng nhào đến giành lấy chiếc phone để thủ tiêu tấm hình chụp ấy.
"So!"
"Anh mà xoá là em cắn à."
Gì chứ...??
Tôi thấy bản thân mình đang đơ toàn tập. Cơn buồn ngủ vì bị đánh thức sớm mới đây bỗng biến mất đâu hết trơn hết trọi. Người doạ cắn tôi thì cười hả hê, sau đó lại cắm cúi vào màn hình một cách rất là vui vẻ vì đã khiến tôi nói không nên lời như thế này đây.
"Em là cún sao hả?" Tôi ghẹo em, nhân tiện giơ tay lên xoa mặt vỗ mày, sau đó nhích người đến ngồi ở đầu giường cạnh chú cún.
Tự nhiên cơn buồn ngủ tan biến, tâm trạng cáu kỉnh cũng biến mất luôn.
"Thì anh Guitar thích nghĩ như vậy mà..." Solo rời mắt khỏi màn hình và nhìn sang tôi. Một nụ cười tinh nghịch xuất hiện trên gương mặt của em, nhưng chỉ chớp mắt có chút là nụ cười ấy biến đâu mất tiêu. "Nếu là cún thì có thể cắn được anh... Được làm cún cũng chả thành vấn đề gì."
"So!" Tôi liền đánh vào tay người cạnh bên mình khi thấy được ánh mắt kì lạ của em đang lướt lên lướt xuống người tôi như cái máy quét.
"Hử hử?"
Tít
Tôi thở dài bởi vì cảm thấy ghét cái âm thanh này quá đi thôi. Vừa ngay lúc quay sang thì đã nhìn thấy em trưng mắt ra nhìn tôi.
Nhưng đôi mắt lấp lánh và nụ cười trên khoé môi kia có ý gì đây?
"Em làm gì mà thức lúc năm giờ sáng vậy?"
"Lúc đầu, em thức dậy chỉ để tắt báo thức thôi..." Solo trả lời, sau đó em cúi đầu xuống bấm thứ gì đó trong điện thoại rồi đưa máy chìa tới trước mặt tôi: "Vừa lúc thấy người ta tag nhiều quá nên em vào xem thử."
Tôi nhướng mày, nhận lấy chiếc điện thoại trong ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi vừa thấy dòng tus trên màn hình...
Gui Jirayu:
Chính thức là người yêu của nhau. ☺
5.3k lượt thích 1.1k lượt bình luận
Status mà tôi cập nhật trước lúc đi ngủ.
Tôi cảm giác như mình đang bị ù tai, mờ mắt. Cảm giác như lúc này, gương mặt đã nóng bừng lên. Càng để ý đến cái người đang mỉm cười nhìn tôi, càng khiến tôi như muốn chui rụt vào trong chăn.
Chắc tôi chớt quá!!!... Mấy người này không ngủ hả trời!? Cố ý đăng khuya như vậy mà cũng có nhiều người like thế kia.
Hay là mình đã quyết định sai lầm?... Nên hay không nên thiết lập chế độ công khai.
"Guitar..." Giọng nói dịu dàng cất lên cùng với chiếc ôm thật chặt.
"Ừ." Tôi dang tay ôm lấy em, chôn mặt vào bờ vai của người cao to hơn mình.
"Cảm ơn anh nha!"
Không đâu...
Nếu những gì tôi được nhận lại là niềm hạnh phúc của em thì... điều tôi làm là đúng đắn.
"Cứ ngồi xem mãi đến nỗi không thể ngủ lại được..." Solo thì thầm. Giọng nói nghe có vẻ mãn nguyện lắm, khiến tôi mỉm cười theo.
"Chỉ là một câu ngắn ngủi thôi, vậy tại sao em lại..?"
"Cho dù chỉ là một câu ngắn ngủi..." Em khẽ cười, nghiêng người sang rồi nhấc tay lên sửa soạn lại mái tóc đang bù xù của tôi "... nhưng lại ý nghĩa vô cùng."
Tôi mỉm cười, chẳng còn biết nói gì nữa cả, chỉ đành ngồi yên để em tiếp tục chỉnh tóc cho.
Đó là hạnh phúc giản đơn khi mà được ở cạnh nhau...
"Guitar ngủ tiếp đi. Em tắt báo thức rồi." Solo nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh, ý chú cún muốn nói là em sẽ thức tiếp.
Như thế này thì làm sao tôi có thể ngủ tiếp được cơ chứ?
"Nếu So không ngủ thì anh cũng không ngủ đâu."
Chú cún dứt khoát gật đầu, nhích người ngồi đối mặt với tôi, đồng thời giữ lấy tay tôi.
"Guitar có bị sao không?"
Tôi nhướng mày trong ngạc nhiên, nhìn vào mặt người đặt câu hỏi mà cảm thấy thật bối rối.
"Thì anh ổn mà..." Tôi dừng lại. Cảm giác kì lạ cứ thi nhau ùa đến và câu nói của người nào đó chợt xuất hiện trong đầu tôi.
"Em đã chia sẻ gánh nặng của mình với Guitar rồi... thế nên, anh hãy chia sẻ lại gánh nặng của mình với em được không?"
"Hứa là sẽ nói nhé..."
"Anh mệt." Tôi mỉm cười nhìn vào gương mặt lạnh lùng của người đang hiện lên vẻ lo lắng thông qua việc xoa bàn tay của mình và cảm thấy mình đã quyết định đúng khi nói ra. "Việc học của anh vất vả quá. Bởi vì anh sắp tốt nghiệp rồi. Nào là chuyện thực tập, nào là việc làm thêm khiến anh cảm thấy mình không có đủ thời gian, dường như trong đầu anh lúc này chỉ toàn một mớ hỗn độn. Chúng khiến anh khổ sở trong việc quyết định đưa ra một điều gì đó."
"Em có thể phụ giúp anh mà."
"Giúp thế nào nà?" Tôi nhìn vào khuôn mặt cau mày suy nghĩ của chú cún, cảm giác như có một dòng chảy ấm áp đang lan toả trong trái tim mình.
"Nếu anh dạy em... Em sẽ làm được." Solo nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy quyết tâm, mặc dù giọng của em còn không mấy tự tin.
"Không cần đâu em." Tôi bật cười khi nhìn thấy gương mặt tự động chau lại của chú cún. Cứ như chương trình được thiết lập sẵn vậy.
Không cần em phải làm gì cả. Không cần em phải giúp gì cả...
"Em là người yêu của anh."
"Chỉ cần em luôn bên cạnh anh là đủ rồi."
Tôi mỉm cười, ngắm nhìn gương mặt đang mỉm cười lại với mình trong niềm hạnh phúc. Bây giờ có cảm giác gánh nặng mà mình chưa bao giờ bày tỏ ra bỗng nhiên nhẹ nhõm đến lạ thường.
Cho dù tôi là người luôn tươi cười nhưng không một ai biết rằng tôi đã mệt mỏi đến nhường nào. Tôi chỉ có thể giữ chặt nó trong lòng, chưa một ai từng thấy, chưa một ai muốn cố gắng để hiểu hay là do chính bản thân tôi không muốn một ai biết đến. Tôi đã tự tạo nên một bức tường ngăn cách với mọi người và không có bất cứ quan hệ gì với bất kỳ ai bởi vì tôi thấy đó là thứ không cần thiết.
Và rồi "người ấy" bước vào...
Hay tôi nên gọi đó là một "chú cún ngoan" nhỉ?
Rồi tôi bật cười với những gì mình đang nghĩ. Đến cả người được nhắc đến cũng đang nhìn tôi ngu ngơ không hiểu gì.
Đột nhiên, một chút suy nghĩ thoảng qua trong đầu.
Tôi siết chặt tay người đang ngồi bên cạnh và mỉm cười.
"Hay là chúng ta đi chơi đi?"
Nói là đi chơi vậy thôi...
Thật ra là dạo quanh trung tâm thương mại gần chung cư.
"So." Tôi huých vào người lái xe đang cau có mặt mày sau khi cả hai đã đến nơi.
Ban đầu thì cũng vui vẻ lắm. Tôi bảo em hãy ngủ thêm chút nữa, đến mười giờ hẳn đi, em cũng chịu đi ngủ một cách dễ dàng. Nhưng lúc tôi bảo đến trung tâm thương mại để mua ít đồ dùng và nguyên liệu nấu ăn thì mặt em bỗng nhiên chùng xuống ngay tắp lự.
"Chúng ta đi xem phim đi." Tôi bật cười khi gương mặt điềm tĩnh đang ngồi bên cạnh quay sang chớp mắt nhìn tôi, trong phút chốc lại bỏ quên bộ dạng lạnh lùng vốn có của bản thân em. Dáng vẻ dễ thương như vậy khiến tôi không kiềm lòng được đưa tay lên xoa nhẹ đầu em.
"Không phải chỉ đi sắm đồ thôi hả?"
"Thì anh đã nói là đến đây chơi mà. Mặc dù nói là đến đây mua sắm nhưng cũng có nhiều chỗ cho chúng ta chơi... Anh chưa từng đi dạo quanh trung tâm mua sắm bao giờ." Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật. Bởi dù ngay cả là trung tâm mua sắm, tôi cũng chưa từng đi dạo chơi một cách thoải mái một lần nào, có thời gian để ngủ là quý hoá lắm rồi ấy.
"Vâng ạ!" Chú cún nở một nụ cười. Em cuối cùng cũng chịu xuống xe.
Bởi vì cả hai đã tranh thủ ăn cơm trước khi đi, nên khi vừa đặt chân vào trung tâm thương mại là tôi liền bị em háo hức kéo đến rạp chiếu phim. Solo làm mặt lạnh như thường nhật nhưng tôi vẫn thấy được nụ cười ẩn giấu nơi khoé môi của em. Điều đó giúp tôi nhận ra em đang hạnh phúc.
Chỉ vậy thôi, mà tôi đã nói không thành lời...
"Guitar muốn xem phim nào ạ?" Solo quay lại hỏi tôi. Em nhìn vào các bộ phim đang hiện trên màn hình như thể mình là nhà thẩm định phim vậy.
"Tuỳ vào em đấy. Anh xem thể loại nào cũng được." Lần này tôi sẽ giao nhiệm vụ cho người nào đó. Solo lặng lẽ gật đầu rồi dẫn tôi sang quầy bán vé.
Tôi lén lấy điện thoại lên chụp mọi góc máy từ đằng sau lưng em. Tôi không hay biết rằng bắt đầu từ lúc nào, hành động này đã dần trở thành một thói quen khó bỏ của mình. Tôi lén chụp chú cún vào lúc ngủ, lúc ăn, những lúc mà em không hề hay biết.
Solo bỗng nhiên quay lại nhìn khiến cho tôi phải khựng lại vài giây. Tôi vội vàng cất điện thoại vào túi và tươi cười nhìn em như mọi lần. Cún bự kéo lấy tay tôi mà chẳng nói năng gì, rồi cứ giữ hoài như thế và bước đi tiếp. Tôi để ý thấy tất cả mọi người đang dồn hết sự chú ý về phía hai đứa và họ tụm tụ lại bàn tán với nhau khi tôi quan sát chung quanh. Chỉ cần nhìn sơ qua bầu không khí ấy thì tôi cũng đoán được vài phần.
Cún bự keo kiệt này!... Em không biết là người ta đang nhìn em còn nhiều hơn nhìn anh sao hả? Từ khi nào mà vẻ ngoài của tôi lại dễ dàng thu hút người khác đến thế được? Tôi mang mũ theo đội trước khi xuống xe. Và trong khoảnh khắc đó lại càng khiến tôi thêm phần tự tin dám chắc rằng những ánh nhìn ấy thật sự không phải dành cho tôi.
Tôi tháo mũ xuống, mỉm cười với chú cún đang mặt nặng mày nhẹ kia, lắc lư nhẹ tay em để em biết là hai đứa vẫn tay trong tay cùng nhau. Chỉ là một hành động nhỏ vậy thôi, lại khiến cho bộ mặt nghiêm túc ấy chuyển sang mỉm cười gần như chỉ trong tích tắc.
"Nếu muốn anh đội mũ thì lần sau So cũng phải đội mũ nhé!"
Bởi vì tôi không thích người khác nhìn em.
"Hì!" Solo cười khúc khích, nắm chặt tay tôi hơn.
"Xin chào ạ!"
"Phim... sẽ bắt đầu chiếu khoảng mười một giờ ạ."
Tôi hoảng hồn quay sang nhìn người mua vé khi vừa nghe được tên phim.
Đó là...
"Cho hai người. Bạn muốn ngồi ở đâu ạ."
Khoan..
"Ghế ngồi giữa của dãy trên cùng."
"Đây là ghế Honey Moon ạ."
Tôi nhìn người cầm thẻ đưa cho nhân viên bán vé một cách bối rối, cảm giác lúc đó gần như là lực bất tòng tâm, không kịp ngăn lại vì mọi thứ dường như đã diễn ra quá nhanh.
"So..." Tôi thầm thì và cảm thấy giọng mình đang run rẩy.
"Vâng!" Người được gọi tên quay lại nhìn tôi cười sau khi lấy vé xong xuôi.
"Anh..."
"Hai người trông thật hạnh phúc."
Tôi quay sang cười trừ với nhân viên bán vé, kể từ lúc chúng tôi đến mua vé, bạn nhân viên này đã nhìn tay chúng tôi một cách chăm chú. Nhưng tôi không thèm để tâm, bởi vì...
"Guitar..."
"Anh sợ ma lắm!"
"..." Solo chớp mắt không ngừng rồi trên khóe môi em nhếch lên một nụ cười. Và cuối cùng thì em lại đột nhiên cười vang lên, khiến cho tôi cau mày và nhìn em trong hờn dỗi. Lúc còn ở côi nhi viện, các cô và Mae Yai rất thích đem chuyện ma ra kể cho lũ trẻ con, để hù cho chúng sợ mà không dám cứng đầu nữa, và tôi cũng là một trong số bọn trẻ sợ ma đó... đến cả tận bây giờ tôi vẫn còn sợ đây này.
"Đừng có cười anh nữa." Tôi dùng tay còn lại nhéo má cái người đang cười không ngớt.
"Em xin lỗi." Solo cố gắng ngừng lại nhưng vẫn còn vương vấn tia cười đáng ghét ấy trên môi: "Em không ngờ là người như anh lại biết sợ đấy... Lúc sáng anh hét lớn như vậy làm em ngạc nhiên không ít rồi. Nhưng giờ..."
"Lạ lắm hả?"
"Không." Solo lắc đầu: "Em chỉ cảm thấy vui khi mình càng ngày càng được hiểu về Guitar nhiều hơn, tất cả mọi thứ về anh." Tôi sẽ giữ mãi câu trả lời ấy trong trí nhớ của mình.
Thật sự là như những gì em vừa nói đó... Solo là người duy nhất có thể thấy được mọi mặt trong con người tôi.
"Chúng ta mua vé phim khác nha."
"Không cần đâu em, phí tiền. Anh là người nói với em là xem phim nào cũng được mà. Nếu So muốn xem thì anh sẽ xem cùng em. Chúng ta nên chịu trách nhiệm với lời nói của mình, đúng không nào."
Chúng tôi mỉm cười với nhau và đi đến quầy mua popcorn. Tất nhiên, tôi cũng sẽ góp chung bởi vì tôi không muốn đụng đến cái gì cũng dùng tiền của chú cún. Em chịu đồng ý rồi sau đó tôi rút tiền đưa cho nhân viên thu ngân.
Thời gian qua, em luôn chi trả cho tôi rất nhiều thứ, điều đó khiến tôi cảm thấy không ổn tí nào...
Chúng tôi mang đồ đi vào trong rạp, ngồi đợi đến khi phim được chiếu mà không hề buông tay nhau, dù là một giây.
Tôi cảm giác như thời gian trôi qua chậm thật đấy, như cả một năm vậy, mà bộ phim thì kéo dài chưa đến một tiếng rưỡi. Cứ lúc nào có cảnh giật mình thì thì bàn tay tôi lại được người nào đó siết chặt hơn khiến tôi thấy ấm áp hơn.
Dường như là nỗi sợ đã xen lẫn cùng niềm hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy chẳng có gì gọi là đáng sợ cả, bởi cho dù có đối diện với nỗi sợ hãi lớn đến nhường nào đi chăng nữa thì người ấy vẫn luôn bên cạnh mình.
Tôi có cảm giác như bị bệnh đến nơi khi vừa ra khỏi rạp chiếu phim, không cần nhìn vào gương cũng biết mặt tôi đang tái mét ra. Tôi để ý thấy vẻ mặt của mọi người hình như rất bình thản khi chọn xem phim này. Lúc vào xem trong rạp, chú cún cứ ngồi yên như tượng sáp vậy, chẳng thể nào làm em run sợ dù chỉ một chút. Nếu mà chúng tôi không nắm tay nhau thì tôi đã nghĩ rằng bên cạnh mình là khoảng trống, không có ai ngồi ở đó.
Lần đầu tiên xem phim ma.... Và cũng có lẽ là lần duy nhất trong cuộc đời tôi.
"Vui không hả?"
"Cũng bình thường."
So thì bình thường chứ anh sắp chết đến nơi rồi nè...
"Đây là lần đầu em đi xem phim ở Thái đấy." Solo vừa nói vừa nắm tay tôi đi về phía siêu thị. "Lại còn được xem phim với Guitar nữa."
"Đây cũng là lần đầu anh đi xem phim đấy." Tôi mỉm cười khi thấy em nhìn mình đầy ngạc nhiên. "Lần đầu thật đấy. Anh chưa bao giờ đi xem phim cả, cảm thấy nó lãng phí."
Với lại tôi cũng không phải người rãnh rỗi gì, có muốn đi xem cũng khó.
"Em sẽ dẫn anh đi xem nữa."
"Không xem phim ma nữa nha." Tôi giả vờ nhăn mặt. Solo khẽ bật cười rồi gật đầu đồng ý.
Tôi dạo quanh lựa đồ, còn cún bự đẩy xe lẽo đẽo theo sau. Chúng tôi chủ yếu mua rau, trái cây cùng với gia vị sắp hết. Và bất cứ lúc nào mà Solo tiến lên phía trước, thì tôi lại lôi điện thoại ra để chụp lén khoảnh khắc từ phía sau của em.
"Em có muốn ăn món gì đó đặc biệt không." Tôi lấy sữa mà em thích uống mỗi tối, cho nó vào giỏ hàng rồi quay sang hỏi. Bởi vì tôi nấu món gì em cũng đều ăn sạch sẽ, nên tôi không chắc là rốt cuộc em thích ăn món nào nữa.
"Món gì cũng được ạ. Miễn là của Guitar nấu."
"Chọn những thứ mà So thích đi ha. Em thích ăn món gì nè?"
"Thật ra, em cũng không thích món nào đặc biệt cả..." Solo làm mặt trầm ngâm.
"So..." Tôi vươn tay huých vào ai kia, đang yên đang lành mà sao bỗng dưng em lại ngẩn người ra thế kia. Nhìn mặt em có vẻ kỳ lạ, thật khiến cho người ta không thể không lo lắng cho được.
"Em muốn ăn cà ri xanh *(Keeng khieu whan)..." Solo mỉm cười với tôi nhưng không hiểu sao tôi lại nhìn thấu được nét u buồn trong đó. "Lúc còn ở Anh, mẹ em đã từng nấu cho em ăn."
"Chiều nay anh sẽ nấu cho em ăn nhé!" Tôi kéo tay người đang cười u sầu kia lại gần. "Mình ăn cùng nhau nha."
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với em, nhưng tôi biết Solo yêu mẹ của mình nhiều như thế nào... Và tôi cảm thấy vui khi em quyết định kể chuyện về mẹ em cho tôi nghe. Mặc dù không phải chuyện gì em cũng mang ra kể.
"Chúng ta đi mua nguyên liệu nào." Tôi cố gắng nói bằng giọng điệu vui tươi, rồi bước đến giúp em đẩy chiếc giỏ xe chở đồ, để Solo đi phía sau mình. Dường như nét mặt em cũng đã trở lại vẻ bình thường, tôi cũng vì vậy mà cảm thấy vui lây.
Lúc nghe câu chuyện gia đình của em, tôi chợt nghĩ đến một điều làm mình có đôi chút vướng mắc. Kể từ khi quen Solo đến giờ, tôi chưa từng nhìn thấy em nghe điện thoại của một ai nữa. Thì điều đó cũng tốt cho So, em sẽ không còn căng thẳng khi liên lạc với người nào đó ở đầu dây bên kia.
Nhưng nó lại khiến tôi có cảm giác lo lắng đến lạ kỳ.
Tôi gạt đi suy nghĩ trong đầu, lo lắng cũng chỉ từng đó chuyện thôi.
Không mất nhiều thời gian, chúng tôi đã mua đầy đủ mọi thứ. Tôi nhìn chú cún đang chất nào là bánh, nào là kẹo đầy cả xe đẩy khiến tôi không khỏi lắc đầu.
Mua nhiều như vậy, năm nào mới ăn hết được đây.
Tôi đưa thẻ tín dụng cho thu ngân, rồi giữ ví em lại để em đứng nghịch điện thoại gần đó.
"So đang làm gì đó?" Tôi quay sang hỏi vì thấy em không thèm rời mắt khỏi chiếc phone của mình, nụ cười thì sáng bừng hẳn. Nhìn không đáng tin chút nào... Bình thường, lúc nghịch điện thoại em cũng cười nhưng không hề giống như hôm nay.
"Để em đẩy cho." Solo đặt điện thoại vào tay tôi rồi nói, em đẩy xe đi về phía trước, bỏ lại tôi đứng sau ngơ ngác nhìn theo.
Tôi nhấc điện thoại lên xem mới phát hiện màn hình đã được bật sẵn. Cả người tôi dường như đóng băng khi thấy được dòng tin trên màn hình, cảm giác mặt mình đang nóng bừng lên. Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đang bất giác cười rất tươi, khóe miệng đã rộng lên đến tận mang tai...
Solo Siwalokin đã đăng:
Caption: "Mine" *(Của tôi)
*Đính kèm ảnh chụp lén khoảnh khắc phía sau của Gui*
"Kao... Mày không được ngồi đây."
"Không được hả P'Wine?"
"Không có chỗ dành cho người FA đâu em trai, cầu vồng nhuộm đầy sắc hồng kia kìa, tao nhìn mà thấy ruột gan run rẩy hết cả lên nè."
"Người đang yêu là như vậy hả P'?"
"Tao có thể rời đi được không?" Tôi ngắt lời, chạm tay vào người đang ngả đầu trên chiếc bàn khiến cho em ngước mặt lên nhìn và tôi thực sự muốn rời đi... nếu như thằng Wine đừng kéo tay áo để níu tôi trước.
"Tao chỉ đùa thôi. Sáng nay cũng chả có bao nhiêu người lắm, có là tao đã ghẹo mày nhây hơn như thế này nữa đấy, thằng bạn thân à!" Thằng Wine nói xong thì quay mặt sang tán gẫu với Kao tiếp. Thay vì thấy vui vì tụi nó thân thiết với nhau thì tôi lại có cảm giác rợn cả sống lưng mình một cách kỳ lạ làm sao ấy.
Nháo nhào lên là cái chắc... và khỏi phải nói, thằng Noh mà xuất hiện thì cậu nhóc nào đó sẽ ra sao rồi.
Thật sự hôm nay, việc mà chúng tôi tụ tập lại vào sáng sớm thế này điều tình cờ đến nỗi bất bình thường. Thường thì tôi sẽ dậy thật sớm bởi vì tôi cần phải có thời gian dư giả để mà đánh thức chú cún ngủ nướng, rồi lại còn phải chuẩn bị bữa sáng. Nhưng hôm nay không hiểu tại sao chú cún lại thức dậy nhanh vô cùng. Phải nói là tôi chẳng cần hao công tổn sức với em như những ngày trước nữa.
"Rồi sao mà tụi bây lại đến từ sáng sớm chi vậy?" Tôi quay sang hỏi Beer khi nó đang ngồi lẻ loi một mình, mặc cho cặp bài trùng mới kia cứ thủ thỉ cùng nhau.
Chúng tôi ngồi cùng nhau tại nhà ăn từ mười phút trước, tức là còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới vào giờ học. Ngay khi chúng tôi vừa đến, Solo liền nhận được cuộc gọi từ Kao bảo là nhóc ấy cũng đang ở đây, Wine và Beer cũng cùng đi chung.
"Tụi tao mang áo quần đến bệnh viện cho mẹ từ sáng, rồi đi thẳng đến đây luôn."
"Rồi bác trai sao rồi hả?" Tôi lo lắng hỏi thăm. Bố tụi nó nhập viện cũng đã mấy tháng trời rồi mà vẫn chưa được xuất viện. Tôi có cảm giác dường như tụi nó không muốn nói cho tôi biết, thế nên tôi cũng chưa từng hỏi đến, cũng chỉ biết sơ sơ qua là như thế thôi.
"Ông ấy đã đỡ hơn rồi. Nếu không có biến chứng gì nữa thì chắc sẽ được xuất viện sớm thôi."
"Đừng lo lắng quá nha!"
"Cảm ơn nhiều!"
Tôi gật đầu và không nói thêm gì nữa. Sau đó chuyển sự chú ý sang chỗ cún bự, khi em kéo tay tôi áp vào chiếc má của mình rồi gục xuống bàn lần nữa.
"Sao hôm nay em lại dậy sớm vậy? Lúc bọn anh đến rồi mà em vẫn còn buồn ngủ vậy nè." Tôi lấy cánh tay còn lại của mình để chống cằm, thầm cười trong lúc ngắm nhìn cái người đang ngủ.
Khi trông thấy tôi hỏi thì em liền lật mặt mình nghiêng sang một bên để nhìn tôi, rồi dùng bàn tay tôi như thể đó một chiếc gối đệm cho má của em vậy.
"Em có thể ngửi thấy mùi đồ ăn." Solo đáp lại với cặp mắt lim dim.
"Hôm qua, chúng ta ăn hơi bị nhiều luôn ấy. Vẫn còn quá sớm để đói bụng lại mà." Tôi mỉm cười. Hôm qua chú cún này đã ăn hết món cà ri xanh, thế nên tôi không hề nghĩ là em lại thức dậy vì mùi đồ ăn đâu. Bình thường vào mỗi buổi sáng, tôi sẽ chỉ làm mấy mấy món đơn giản mà lại không dậy mùi mấy. Tôi cứ nghĩ rằng sẽ rất khó để đánh thức người nào đó.
"Mùi thơm ghê!" Nói thế rồi đôi mắt lim dim của em nhắm lại ngay lập tức, mặc cho tôi ngồi chống cằm nhìn em cũng chẳng chịu buông tay tôi ra mà thay vào đó lại dùng tay tôi để làm chiếc gối đệm của riêng em.
"Thật là chán ngấy với cái thằng bạn mê trai bỏ bạn này ghê á P' ơi!!" Kao thoáng nhìn người đang ngủ bên cạnh tôi một cách khinh khỉnh, đã thế trên môi lại nở thêm một nụ cười nhạo.
"Bạn bè và bồ bịch là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau nhóc à." Wine nói rồi nhẹ nhàng vỗ vào vai Kao và làm như tụi nó đồng cảm với nhau lắm ấy. Riết rồi tôi thấy chúng nó phiền phức thật!
"Bắt đầu đông người rồi đó." Beer rời mắt khỏi chiếc phone. Nó nhìn xung quanh trước khi quay sang chỗ chúng tôi: "Nếu mày không muốn bị dòm ngó thì có thể rời đi được rồi đấy."
"So." Tôi rời tầm mắt của mình khỏi thằng bạn để thúc người nào đó vẫn đang còn nằm ngủ. Chú cún ngái ngủ cau có nhưng rồi cũng chịu mở mắt để ngồi dậy cho đàng hoàng.
"Buồn ngủ." Solo tính giơ tay lên dụi mắt nhưng khi em vừa trông thấy mặt tôi thì lại thả tay xuốngvà sau đó chuyển sang nhấp nháy đôi mắt của mình.
Đáng yêu ghê luôn!
"Người ta bắt đầu kéo đến nườm nượp rồi, tốt hơn là So nên về phòng ngủ tiếp đi." Tôi bảo rồi đứng lên sau đó giúp em kéo cánh tay để đứng dậy. Solo lẽo đẽo đi theo sau tôi và dường như với bộ dạng ấy, chú cún có lẽ sẽ gục xuống bất kỳ lúc nào nếu như tôi buông tay em ra.
Tôi không ý kiến gì khi thấy mọi người chung quanh quay lại và thì thầm nhỏ to với nhau. Thay vào đó, tôi chỉ biết cười trừ thôi. Người ta biết chuyện giữa Solo và tôi hiển nhiên là vì họ quan tâm đến bọn tôi. Tôi biết điều đó chứ. Nhưng "come out" chính là quyết định mà tôi đã lựa chọn mà. Vì thế nên tôi phải biết chấp nhận hậu quả từ hành động đó. Nhưng kể cả những người xung quanh có cái nhìn phiến diện hay không về bọn tôi thì cũng chẳng thành vấn đề nữa rồi.
"Tao đã nói rồi mà, bọn họ đã 'ăn' nhau rồi đó, thấy chưa!"
"Mày nói be bé cái mồm lại thôi."
"Có làm sao đâu? Nếu không phải là đang quen nhau thì tụi bây có chăm sóc cho nhau như thế không hả?
"Chuyện đó đã xảy ra từ lâu lắm rồi nhé."
Tôi quay sang nhìn vào nơi mà giọng nói cố ý được đẩy to lên, cứ như thể đang muốn tôi nghe thấy vậy. Qủa nhiên tôi đoán chẳng hề sai chút nào, chính là tên nhóc trước đây từng tranh cãi với tôi khi tôi đi đến xem buổi chụp hình của So ở trường.
Những lời nói đó không hề làm tôi tức giận hay buồn bực gì cả đâu. Tôi thậm chí còn không hề có ý định là mình sẽ quay sang nói lại gì cậu nhóc đấy. Nhưng có vẻ như mấy đứa bạn xung quanh tôi không nghĩ giống vậy thì phải...
"Mày có vấn đề gì với bạn tao sao?" Thằng Wine đi thẳng đến chỗ tên nhóc đang nói. Tôi kịp thời bắt lấy cánh tay của nó lại, vì nom như là nó đang có ý định lao vào em ấy.
"Thì em chỉ đang nói sự thật thôi." Thằng nhóc đó nhún vai và nhìn tôi với thái độ khinh miệt: "Hay là mấy người tính chối bỏ đây hả? Tụi bệnh hoạn..."
"Lại thêm một tên xấu xa xuất hiện nữa..." Giọng nói vang lên từ phía người đang đứng bên cạnh Solo. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nhóc ấy, kể cả tôi cũng thế. Kao đang đứng cạnh Solo với ánh mắt ánh lên tia ngao ngán.
"Mày nói ai đó?"
"Thì tên xấu xa là mày chứ còn ai hả!!"
Tôi chỉ biết cười thầm. Khỏi phải chỉ đích danh thì cũng biết là ai đang chiếm ưu thế hơn. Với một người với cái đầu nóng nhưng giọng nói điềm tĩnh trong khi tên còn lại thì miệng mồm to tiếng nhưng dễ bị tổn thương đến tận xương tuỷ. Vậy thì, tên nhóc nóng tính kia chẳng phải đã bị quật trước rồi đấy sao.
"Mày xô tao!!"
"Thật tình là tao đang giúp mày đó." Kao thầm thì rồi quay sang nhìn tôi cười mỉm như đang muốn nói điều gì. Và nhóc ấy giúp tôi nhận ra...
Vừa nãy khi tôi bắt lấy tay của thằng Wine thì tôi đã lỡ buông tay ra khỏi Solo... Và trong suốt khoảng thời gian đó, Kao là người đã giúp tôi giữ cánh tay của Solo lại.
"Chúc may mắn!" Nói xong câu đó thì nhóc ấy cũng thả tay của người đang giữ yên lặng.
Tôi thở dài nhưng cũng không thể đến ngăn cản khi Solo bước đến túm lấy cổ áo của tên nhóc kia lại. Bởi vì em là một "chú cún cao ráo" cho nên tên nhóc đó dường như đang bị lơ lửng khỏi mặt đất khi chú cún đang dùng lực tóm lấy và lôi nhóc ta lên.
Không phải là tôi vô tâm mà là tôi chỉ không muốn làm phức tạp mọi chuyện. Nhưng nếu người ta nói trong khi bản thân không biết rõ vấn đề nằm ở đâu, mà lại 'dặm mắm thêm muối' thì chẳng phải họ đang làm quá mọi chuyện lên ư. Đó là một bài học mà ta nên biết.
"Đừng gây thương tích cho nó nha mày. Lớn chuyện á!" Kao nói vu vơ như thể nói cho có vậy. Sau đó nhóc ấy nhếch môi lên cười.
Tôi cũng cười khi nhìn thấy chú cún chịu bỏ tay xuống theo lời người bạn của em.
Thật là một đôi bạn ăn ý với nhau...
Nói thật, thì tôi còn chưa tính sổ chuyện thằng nhóc 'láu cá' ấy dám bảo Solo kiểm tra ví tiền tôi..
"Cái... gì cơ?" Tên nhóc run rẩy cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng cách chỉnh lại cổ áo của mình.
Solo không làm gì cả, ngoại trừ việc ánh mắt sắc bén của em đang nhìn trừng trừng vào mặt tên nhóc ấy theo kiểu lầm lì bất thường đến nỗii rất đáng sợ.
"Còn một lần nào nữa là mày coi chừng đó."
Ngắn gọn, súc tích và dễ hiểu.
Tôi cười thầm và kéo cái người trông như đang giận dữ nhưng lại kiềm nén lại dù cho em vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh như mọi khi. Chúng tôi không quan tâm đến những gì đang diễn ra sau lưng mình nữa. Đám bạn của tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện đó, chắc vì tụi nó hiểu được rằng việc nhắc đến chỉ làm hỏng tâm trạng của chúng tôi thôi. Rồi sau đó, chúng tôi tiếp tục đi bộ cho đến khi dừng lại trước toà nhà của khoa Nhạc.
"So à, lần sau em đừng nóng nữa nhé!" Tôi khuyên bảo và rồi xoa nhẹ lên mu bàn tay của em.
Nếu không có tôi ở đó, không có Kao ở đó để khuyên can em thì tôi thấy chuyện này có lẽ sẽ không thể dừng lại được, khi mà Solo chỉ nói và rời đi như thế.
"Nó động vào Guitar... những hai lần rồi đấy."
"Ừ... anh biết." Tôi lay nhẹ tay chú cún khi tâm trạng em đã dịu xuống, sau đó tiếp tục nói: " Nhưng So là người có nổi tiếng, là đại diện của trường chúng ta, em vẫn còn nhiệm vụ phải làm cơ mà. Nếu không có người cản lại thì em phải biết cách tự kiềm chế bản thân mình, em hiểu chứ?"
"Nhưng mà..."
"Anh không phải nói để em tuân theo lời anh đâu, anh nói để em tự cẩn thận hơn để tránh không gây ảnh hưởng đến những việc khác. Hãy cố gắng đừng sử dụng đến vũ lực... Nếu tên nhóc kia không phải người bắt đầu kiếm chuyện trước... thì em có nghĩ anh sẽ trở thành phương tiện của cậu ta không?
"Vâng." Solo cười rồi siết nhẹ tay tôi.
"Gửi gắm So cho em nhé Kao." Tôi quay sang nói với Kao, người đang đứng cạnh tôi, có vẻ như sẽ là một người có khả năng khuyên nhủ được Solo, nhưng mà... "Chỉ là những vấn đề cần thiết thôi nhé, không phải là thứ gì đó như việc kiểm tra ví tiền hay đại loại như thế đâu nha."
"Cái gì mà kiểm tra ví tiền ạ?" Thằng nhóc láu lỉnh mở to đôi mắt ra phản ứng như thể không hiểu lời tôi nói cho đến khi bị tấn công bằng một cú đá thì: "Ơ đúng rồi ha... em quên mất là mình có hẹn. Thôi em xin phép đi trước nhá anh."
Tôi lắc đầu khi thấy thằng nhóc láu lỉnh này chạy vọt ngay vào trong toà nhà đến nỗi khiến cho Beer và Wine đang đứng cạnh tôi đây cũng phải bật cười.
Kao khiến tôi nhớ đến mấy đứa nhóc từng sống chung với mình hồi còn bé. Bọn chúng đều là những đứa trẻ đáng thương. Không biết hiện giờ tụi nhỏ đã lớn đến thế nào rồi. Nếu như lũ trẻ mà giống kiểu của thằng bé này chắc tôi đau đầu chết mất.
Solo quay sang mỉm cười và đưa tay lên để chạm vào má tôi như thay cho lời tạm biệt. Tôi cũng gật đầu và mỉm cười đáp lại để em lẳng lặng đi theo bạn của mình vào trong tòa nhà của khoa Nhạc.
Tôi đưa đôi bàn tay và áp lên gò má của mình. Cái chạm ấm áp mà người ấy vừa để lại vẫn còn vương vấn nơi đây, và dường như nó chẳng thể nào biến mất đi đâu được. Không hiểu từ lúc nào, cái chạm má như thế lại dần trở thành lời tiễn biệt của hai đứa chúng tôi mỗi khi rời xa nhau... Nhưng thật sự tôi cảm thấy hạnh phúc khi em làm điều này với mình mỗi ngày.
"Cười ngọt ngào ghê nha bạn! Cứ tiếp tục cười như thế đi!"
"Hôm nay mày không đi làm phải không?"
"Không có." Tôi quay sang trả lời thằng Noh, cái đứa đang duỗi người ngay cạnh tôi trước khi ngước nhìn đồng hồ treo trên góc tường.
Đã qua giờ tan lớp cỡ một tiếng đồng hồ rồi...
"Tụi tao định đi ăn lẩu Shabu nè, đi cùng đi."
"Đi hết luôn hả?"
"Ừ, hết luôn. Sun cũng đi luôn."
Phải nói là tôi cũng chưa từng đi ăn chung với bạn bè một lần nào cả. Cũng có thời gian trong năm nay và chuyện tiền bạc không phải là vấn đề gì. Nhưng mà...
"Tao phải hỏi So trước đã." Tôi không chắc là chú cún có muốn đi chung hay không.
"Tao quên mất tiêu là bạn yêu của tao phải đi hỏi ý kiến của chồng trước đã!" Noh trêu chọc, còn phần tôi chỉ đành nhún vai vì cũng chả biết phải biện hộ sao với nó nữa.
Cuối cùng chúng tôi cũng bước ra khỏi lớp học. Tôi tiến về phía Solo khi em đang ngủ trên chiếc bàn đá cẩm thạch trước khoa của chúng tôi, giống như mọi hôm em đợi tôi vậy. Bên cạnh còn có cả Kao đang ngồi đeo tai nghe, vừa nhắm mắt vừa đu đưa cái đầu.
"Kao, em vẫn chưa về luôn à?" Tôi hỏi thăm Kao rồi ngồi xuống cạnh người đang gục đầu trên bàn.
"Tụi em vừa mới xong tiết học lúc nãy nên giờ tiện thể đi qua đây ngồi nghỉ tí trước khi quay lại." Kao tháo tai nghe ra và quay sang trả lời tôi với gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
"Kao cùng đi ăn lẩu Shabu đi!" Wine quay sang mời em nó.
"Chắc không nổi đâu anh ạ. Hôm nay tụi em gặp một cuộc chiến quan trọng và hầu như chả được nghỉ ngơi cả ngày rồi. Tụi em phải đánh trống suốt tám tiếng đồng hồ, thật sự đã mệt lả người rồi."
Tôi huých tay người đang ngủ trong lo lắng, Solo ủ rũ nhíu chân mày nhưng khi vừa nhìn thấy tôi lại chuyển mặt sang vẻ nũng nịu rồi tựa vào vai tôi.
"Guitar... em mệt."
"Tụi bây..." Tôi quay sang tụi thằng Noh trong khi tụi nó đã nhìn tôi nãy giờ.
"Ờ... bọn này hiểu. Dù sao thì mày cũng không đi làm được. Thôi thế thì để lần sau cũng được."
"Ok..."
"Để tụi tao chở thằng Kao cho. Mày cứ đưa cậu nhóc của mày về phòng nghỉ ngơi đi."
Tôi gật đầu cảm ơn tụi nó rồi quay sang tạm biệt Kao, người đang vẫy chào trước khi tôi đưa chú cún bự lên xe, trong khi em vẫn còn đang giữ chặt lấy cánh tay tôi, điều này làm tôi hao tốn một nửa sức lực. Và ở đâu đó vang lên những tiếng hò hét của đám sinh viên khi thấy chúng tôi.
Dám chắc là mấy tấm hình mới chụp này của bọn họ sẽ được đăng lên page...
"Em lái nổi không?"
"Nổi..." Solo quay sang và nhìn vẻ mặt của em trông không đến nỗi tệ như tôi nghĩ: "Lúc nãy chỉ là em làm nũng chút thôi. Em muốn ăn món do chính tay Guitar nấu hơn."
"Chúng ta ở đây rồi này." Tôi cười rồi giơ tay lên xoa đầu chú cún và em cũng ôn nhu đáp nhận hành động ấy.
"Và cả..." Solo gỡ tay tôi ra khỏi đầu mình rồi nở một nụ cười: "Em muốn trở về nhà ngay để ôm Guitar."
Tôi có thể cảm thấy được bản thân mình đang cười như một tên điên rồi đây. Chẳng biết phải nói gì nhưng cũng chẳng thể cười thêm được nữa. Cuối cùng, tôi chỉ có thể lặng im nhìn đối phương để gửi gắm cho em biết được cả hai đứa đều có cùng chung một cảm xúc.
Tôi cũng muốn ôm lấy em...
Solo đậu xe ở vị trí này mỗi ngày. Bãi đỗ xe được tách biệt và chứa cỡ tầm bốn đến năm chiếc xe sang trọng được đậu thành một hàng. Và tôi cũng chả bao giờ thắc mắc tại sao em lại đậu xe ở đây, nhưng có thể là vì em có địa vị chăng?
"Cậu chủ à!" Một người phụ nữa mặc trên mình bộ đồng phục nhân viên của căn hộ chạy đến ngay khi vừa thấy chúng tôi xuất hiện.
Cậu chủ ư??... Người đàn ông tên Jay cũng gọi Solo như vậy, nghĩa là...
"Để tôi giúp cậu, đi hướng này ạ! Ông chủ vừa gọi đến, hình như có vấn đề gì đó ạ." Người nhân viên đang vội nhưng cô ấy vẫn không quên quay sang chào hỏi tôi một cách đầy lịch sự.
Tôi chạm nhẹ vào cánh tay người bên cạnh khi thấy em đang nhăn mặt.
Dường như những gì tôi cho rằng không hề sai...
Căn hộ này thuộc quyền sở hữu của chú cún... Không có gì làm lạ khi đây là lần đầu tiên tôi đưa Solo về trong lúc em đang cảm thấy mệt mỏi, hẳn điều này đã khiến các nhân viên ngỡ ngàng.
"Guitar..."
"Đi thôi nào!"
"Guitar có thể chờ em ở trong phòng trước nha."
"Để anh ngồi đợi ở đây cũng không sao đâu... chúng ta lên đó sau cũng được mà." Tôi nở nụ cười và không quên siết nhẹ bàn tay của em như một lời nhắc nhở rằng em phải thật bình tĩnh. Solo gậtc đầu rồi siết chặt tay tôi trước khi rời đi theo người nhân viên kia.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa ngay cạnh cửa ra vào. Tôi thấy Solo đi đến sảnh quầy nói chuyện gì đó với người quản lý, nhìn anh ta có vẻ bồn chồn không ít. Tôi chỉ có thể hy vọng là chú cún sẽ giữ bình tĩnh như những gì tôi đã dặn dò trước đó.
Khi tôi rời mắt khỏi quầy, và nhìn ra ngoài thông qua tấm cửa kính trong suốt thì ngay lúc đó, có một người con trai xuất hiện, anh ta bước ra từ một chiếc xe sang trọng. Ánh nhìn của tôi vô tình chạm vào người con trai có đôi mắt màu xanh ấy. Anh ta là một chàng trai ngoại quốc sở hữu vẻ ngoài lịch lãm, có vẻ như chỉ lớn hơn tôi tầm ba đến bốn tuổi, mặc trên mình bộ com lê màu đen, mái tóc vàng và ăn mặc đúng chuẩn một quý ông dự event thật sự.
Chàng trai đó nhìn tôi với gương mặt trầm tĩnh rồi nở một nụ cười. Tôi cũng lịch sự mỉm cười với anh ta, sau đó di chuyển ánh mắt của mình trở lại bên trong. Chú cún đang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Em không chịu quay mặt lại, chỉ khi tôi nở nụ cười dịu dàng sang thì em mới quay đi tiếp tục thảo luận công việc.
"Xin chào."
Tôi quay người theo tiếng chào hỏi và chắc chắn đó chính là người đàn ông ngoại quốc mà tôi vừa chạm mắt lúc nãy.
"Tôi có thể ngồi đây được không?"
Anh chàng ngoại quốc này nói tiếng Thái thật lưu loát...
Tôi nhíu mày nhìn vào ánh mắt của người đang cười rất tươi trong nghi ngờ. Nhưng dù cho tôi có để ý kĩ thế nào đi nữa cũng không thể phát hiện ra được bất cứ dấu hiệu nào cho thấy ý đồ của anh ta, ngoại trừ sự thân thiện kia.
Nếu anh ta không phải đến với sự thiện chí và không hề có ý đồ gì thật sự thì có nghĩa là anh ta giấu nó rất kĩ đến mức tôi khó lòng nhìn thấu được.
"Nếu anh không có ý gì thì anh có thể ngồi." Tôi mỉm cuời khi bản thân mình đã thẳng thắn, điều này có vẻ như đã làm cho anh ta có đôi chút bất ngờnhưng rồi sau đó lại cười phá lên.
"Vậy việc tôi có thể ngồi đây là vì tôi thật sự không có ý đồ với cậu ư... cảm ơn cậu."
"Vâng."
"Tôi chỉ vừa chuyển đến đây trong hôm nay..." Chàng trai tóc vàng thoải mái bắt chuyện. Anh ta cởi áo khoác rồi đặt nó sang một bên: "... từ Anh Quốc sang thẳng đây."
"À... vâng." Tôi đáp. Tôi không thể nói gì nhiều hơn được, thế nên tôi quay sang nhìn người đang đứng ở quầy.
"Đừng lo lắng nha... có lẽ là họ đang bàn chuyện về quản lý thôi."
Tôi quay sang nhìn anh ta với vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Chàng trai mỉm cười rồi ngừng lại một chút trước khi tiếp tục nói:
"Là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn lớn phải như thế đấy. Cậu ấy phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề."
"Anh trông có vẻ hiểu rất rõ."
"Đúng thế, tôi hiểu rất rõ. Bởi tôi đã tồn tại ở thế giới này lâu rồi."
"Anh hiểu được phần nào vậy?... Anh hiểu được trách nhiệm và vai trò của con trai chủ tịch tập đoàn lớn hay anh hiểu được cảm giác của người con trai tên Solo?" Tôi mỉm cười khi thấy người ngồi trước mặt mình lặng câm, "Có lẽ "cậu ấy" không muốn một ai biết đến vai trò và trách nhiệm của mình... có phải anh đang muốn nhắn nhủ điều gì đó tương tự như vậy không?"
"Đúng vậy đó." Anh ta quay sang nhìn người đang được nhắc đến và mỉm cười lần nữa: "Nhưng giờ thì không đâu."
"..."
"Bởi vì giờ đây..." Anh ta quay sang nhìn tôi rồi nở nụ cười rất chân thật và đầy sự biết ơn: "Cậu ấy đã có cậu."
"Anh..."
"Mọi người chúng ta khi sinh ra đều có trách nhiệm và vai trò của riêng mình. Dù gì ta cũng phải đối mặt và giải quyết nó, thậm chí có cố thoát khỏi nó đến mức nào đi chăng nữa. Giống như cậu So được sinh ra để hoàn thành sứ mệnh của mình là một người thừa kế độc nhất của một tập đoàn doanh nghiệp lớn hoặc như tôi đây, đảm nhiệm vai trò làm người xấu để cậu ấy ghét. Đấy chính là thứ mà chúng ta đã chọn lựa..."
"..."
"Cho dù chúng ta có tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ấy ngay cả khi không thích... thì tại sao chúng ta lại không cố gắng thêm vào điều gì đó để ta có thể hài lòng được với nó đi?"
"Tại sao anh không nói với So?" Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mặt mình và cố tìm kiếm sự chân thành trong đôi mắt ấy. Nhưng chẳng thể thấy gì cả ngoài sự vô thần trống rỗng. Vậy thì nó chỉ rõ ràng thông qua sự chân thành trong lời nói của anh ta.
"Một số chuyện không phải ai cũng có thể nói với... một số người được đâu. Ngay cả khi chúng ta cùng sử dụng chung một loại ngôn ngữ/ngay cả khi chúng ta dùng những ngôn từ như nhau. Nhưng mà kết quả cho ra lại thật sự không hề giống nhau."
"Anh hài lòng với điều đó ư?" Lần đầu tiên tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm thông.
"Tôi phải làm nhiệm vụ của mình... con đường mà tôi chọn chính là phải làm những điều mà tôi không thích." Anh ta cười buồn bã rồi nhìn vào mắt tôi: "Đứa trẻ đó giống như một đứa em trai quan trọng của tôi vậy. Từ giờ trở đi, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi muốn cậu có thể là hậu phương bên cạnh giúp đỡ cậu ấy."
"Ngay cả khi điều này sẽ cản trở nhiệm vụ của anh ư?"
"Đúng thế..." Đôi mắt xanh ấy dường như đã mệt mỏi đến mức tôi có thể cảm nhận được nỗi lo lắng bên trong đó. "Dù cho đó là tôi... hay bất kì ai đi nữa."
"Tôi..."
"Guitar!"
Tôi quay sang theo nơi giọng nói của chú cún được cất lên. Em chạy về phía tôi như thể vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của người đang đối diện.
"Em bàn việc xong chưa?"
"Xong rồi." Em cười ôn nhu và chìa tay ra giữ lấy tay tôi: "Về nhà thôi nào."
"So à... kia là." Tôi giữ cánh tay của em rồi liếc nhìn người vừa mới dọn đến căn hộ này. Solo nhướng mày không hiểu nhưng rồi khi quay lại nhìn, đôi mắt họ chạm nhau. Ánh mắt người bên cạnh tôi lập tức thay đổi.
"Chào cậu chủ."
Đây là lần đầu tiên... khi tôi thấy Solo nhìn ai đó với ánh mắt như thế.
Không phải là ánh mắt tức giận hay dữ dội. Mà đó dường như là một ánh mắt lạnh nhạt như thể em đang nhìn vào một vật vô tri vô giác vậy.
"Jay."
Tôi từng nghĩ là thang máy của nơi này trông quá lớn so với mức cần thiết, đặc biệt là thang máy VIP mà Solo thường dẫn tôi lên xuống hằng ngày. Nhưng đến hôm nay tôi lại cảm thấy nó vô cùng chật chội, chỉ vì cái bầu không khí im ắng ngột ngạt đến mức chẳng có câu từ nào có thể diễn tả bằng lời lúc này.
Solo đang đứng ở góc trong cùng của thang máy bên cạnh tôi, gương mặt lạnh lùng không hề biến sắc, cộng thêm cái không khí áp bức nơi đây khiến tôi cảm thấy như vậy. Ở góc còn lại của thang máy là anh Jay im lặng nép sát vào tường, còn tôi thì đang đứng ở giữa hai người bọn họ.
Sự ngột ngạt trong lòng thật sự khiến cho người ta không thể nói thành lời...
"Anh ở tầng nào ạ?" Tôi quay qua hỏi anh Jay để phá vỡ sự im lặng đáng sợ này, nếu nói ở cùng tầng với tôi thì chắc là không có khả năng đó đâu, bởi vì phòng của chú cún này có vẻ như đã chiếm hết một dãy rồi, còn dãy đối diện cũng chỉ có duy nhất một phòng thôi, nhưng trước nay chưa từng thấy ai ra vào phòng đó cả.
"Phòng tôi ở ngay dưới cậu một tầng ạ." Anh ấy quay qua cười nhẹ với tôi vừa lúc cánh cửa thang máy mở ra ở tầng phía dưới: "Gặp nhau..."
"Đến đây làm gì?"
Không chỉ có mình tôi đứng hình mà dường như anh Jay đang bước chân ra khỏi thang máy cũng khựng tại chỗ, anh ấy quay mặt lại, nhìn thẳng vào Solo đang đứng ở cạnh tôi.
"Tôi quay trở lại đây theo lệnh ạ." Anh Jay nói với giọng trầm tĩnh, tôi quay đi nhìn Solo, có vẻ là em đang cắn chặt răng để kiềm nén cảm xúc của bản thân, tôi nhận thấy sự giận dữ đang ngày càng lớn dần lên trong emhơn: "Tôi không thể..."
"Mau biến đi cho khuất mắt."
"So..." Tôi cất tiếng gọi, chạm nhẹ vào bàn tay đang nắm chặt lại của Solo, rồi quay sang anh Jay, anh ấy gật đầu cảm kích và cười gượng gạo với tôi trước khi bước ra bên ngoài.
Tôi nắm lấy bàn tay người vẫn im lặng đi theo mình, thậm chí khi đến phòng rồi đối phương vẫn giữ vẻ trầm mặc đó.
"Nay tụi mình nên ăn gì nhỉ?" Tôi hỏi ngay sau khi đặt hết đồ đạc xuống, cố gắng để cho bản thân tỏ ra bình thường nhất có thể.
"Gì cũng được." Solo trả lời bằng giọng điệu trầm tĩnh giống như không có gì xảy ra, nhưng tôi biết nó thật sự không phải như vậy. Nếu bình thường vào đến phòng, việc đầu tiên mà chú cún này làm là nhảy đến ôm lấy tôi hay nũng nịu làm trò này làm trò kia thì bây giờ lại đi dọc theo bức tường kính kia, nói là bình thường thì có lẽ không đúng.
Tôi bước vào với người đang đứng thất thần bên cửa kính, nhìn gương mặt cố tỏ vẻ không có gì từ phía bên cạnh và phải thở dài. Bất kể là em đang cảm thấy như thế nào hay nghĩ gì cũng được, nhưng sự bất thường của Solo cũng khiến cho tôi nhói đau trong tim.
Tôi đi đến trước mặt Solo, em chẳng nói gì ngoại trừ việc di chuyển ánh mắt đang hướng ra cửa kính nhìn sang, đôi mắt hoàn toàn tĩnh lặng trông dịu dàng xuống đôi chút khi nhìn thấy tôi.
"Guitar..."
Tôi vươn tay kéo cổ chú cún bự vùi xuống vai mình. Tay còn lại thì choàng ra sau vỗ về tấm lưng để xoa dịu đi sự khó chịu trong lòng em.
Tôi chẳng nói gì ngoại trừ việc chờ đợi... Chờ đến khi em có thể tự mình nói ra tất cả.
Solo vẫn đứng yên lặng như thế, một lát sau thì khẽ phá lên cười, vùi gương mặt vào hõm cổ tôi đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của em, rồi sau đó thì vòng tay qua eo để ôm tôi sít lại gần hơn.
"Em không bao giờ 'đấu' lại Guitar được cả..."
"Nếu em 'đấu' lại được thì chẳng phải anh đây quá kém cỏi rồi hay sao!" Tôi cười lớn, tách ra khỏi em rồi dẫn cún bự đến ngồi cùng ở chiếc sofa ưa thích. Tôi thấy tâm tình của cún bự cũng đã thả lỏng đi được phần nào, sau đó thì nghiêng người nằm xuống đùi tôi ngay khi vừa ngồi xuống ghế.
Chú cún này làm như bắp đùi săn chắc của tôi là cái gối êm ái không bằng, thật sự không hiểu là thích cái gì luôn.
"Em không biết mình nên bắt đầu như thế nào?"
"Kể chuyện em với anh Jay cho anh nghe đi."
"Guitar muốn nghe hả?"
"Anh muốn nghe mọi chuyện liên quan đến So."
Những chuyện khiến cho em cảm thấy thoải mái khi có thể nói ra được...
"Em không nhớ là Jay đến từ đâu..." Solo bắt đầu nói cùng với gương mặt điềm tĩnh: "Chỉ biết là khoảng thời gian đó em không gặp ai khác ngoại trừ mẹ với Jay, em yêu thương Jay giống như người trong gia đình, kể cả mẹ cũng thương Jay lắm."
"Anh Jay bao nhiêu tuổi hả So?"
"Lớn hơn em mười tuổi ạ."
Tôi mở to mắt ngạc nhiên, không thể tin rằng người đó đã gần ba mươi tuổi rồi, trông dáng vẻ bên ngoài tưởng chừng như chỉ lớn hơn tôi hai, ba tuổi thôi.
"Guitar thấy bố em có lẽ sẽ còn ngạc nhiên hơn như thế này nữa." Solo nhếch môi cười, đưa tay đến chọc nhẹ vào khóe môi tôi.
"Rồi So có nói là anh Jay quay trở về bên bố..." Tôi xoa đầu người đang nằm trên đùi, trông có vẻ đã thư giãn hơn, khi thấy được dáng vẻ thoải mái của em, thì có thể nghĩ rằng giờ đây Solo đã quay trở về là chú cún hằng ngày của tôi rồi.
"Lúc mẹ mất, em bám lấy Jay dữ lắm... Jay thường đến ôm em vào lòng rồi nói 'không sao đâu, có anh ở ngay đây rồi'." Solo khẽ cười và chuyển thành ý cười sâu trong khóe mắt: "Trải qua hai năm, anh ấy cũng rời bỏ em mà đi, quay trở về bên bố, cho dù em có cầu xin và cố gắng liên lạc với anh ấy như thế nào thì anh ấy cũng chưa từng để tâm đến."
"Đó là lệnh của bố em phải không?"
"Em cũng nghĩ như vậy... Em cố gắng rồi, nói anh ấy đừng đi, nói là em sẽ không để bố làm gì, nhưng Jay vẫn không trả lời." Solo nghiến răng, đôi mắt hằn lên tia giận dữ: "Mặc dù không biết là vì điều gì, nhưng anh ấy đến tìm em cũng chỉ có thể vì lệnh của bố vậy thôi. Em..."
"So!" Tôi cắt đứt cuộc trò chuyện, mỉm cười với người đang làm ra vẻ mặt lạnh nhạt, Solo ngước mặt nhìn tôi, gương mặt cứng nhắc của em trông cũng dịu dàng xuống đôi chút: "Anh muốn hỏi chuyện này một chút nha."
"Dạ."
"So biết anh Jay mấy năm rồi?"
"Từ khi em có thể nhớ được thì đã có Jay bên cạnh suốt rồi, có lẽ từ năm bốn tuổi."
"Rồi anh ấy rời bỏ em mấy năm rồi?"
"Hai..."
"Anh ấy có nói lí do cho So biết không?"
"Không..."
"Rồi lúc mẹ em mất anh ấy là người đã luôn ở bên ôm lấy So, nói là 'không sao đâu' phải không nè?"
"..."
"Anh ấy là người duy nhất ở bên cạnh So trong suốt khoảng thời gian hai năm sau khi mẹ em mất phải không?"
"..."
Tôi nở nụ cười tươi với Solo, rồi nhìn người đang giữ im lặng với ánh mắt dịu dàng, gương mặt từng tỏ ra lạnh lùng giờ đây đã thấp thoáng nét bối rối và có chút không tự tin.
"Và tại sao So lại lấy khoảng thời gian chỉ hai năm để phán xét người mà mình đã biết hơn mười năm hả?" Tôi đưa tay để nâng gương mặt của em ngước lên nhìn mình: "Anh ấy không thể nói ra lí do, việc đó không có nghĩa là không có lí do. Anh ấy biến mất, không có nghĩa là anh ấy rời bỏ em. Anh nói đúng hay không hả?"
Solo im lặng, không nói lời nào ngoại trừ nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối... và có phần tự trách bản thân.
"Anh Jay nói rằng So là người em trai quan trọng... Anh ấy cầu xin anh ở bên cạnh So bất kể sẽ gặp chuyện gì." Tôi nhìn người đang khẽ mở mắt bởi sự ngạc nhiên, rồi tiếp tục một cách chậm rãi: "Anh biết anh ấy hôm nay là ngày đầu tiên, nhưng lại cảm thấy người con trai này là một người tốt... Rồi So biết anh ấy đã mười năm mà So không nhận ra hay sao, rằng anh ấy là người như thế nào?"
Tôi buông cho Solo miên man trong dòng suy nghĩ của mình, để em tự đối diện với bản thân. Không thể làm gì hơn ngoài việc trao ánh nhìn dịu dàng đến So như một lời động viên, an ủi.
"Jay là người hay cười..." Solo chậm rãi lên tiếng rồi từ từ nhắm mắt lại: "Mẹ từng nói muốn sau này em trưởng thành sẽ là một người tốt như Jay, mẹ thường nhìn Jay bằng ánh mắt hối hận... Mẹ nói là đã làm điều gì đó có lỗi với Jay."
"Ừ."
"Jay thích nấu ăn lắm. Mẹ cũng hay nói là Jay nấu ăn ngon hơn mẹ." Người đang nhắm mắt khẽ bật cười: "Thật sự, em cũng nghĩ như vậy, chỉ là không muốn mẹ buồn nên không nói ra."
"Hửm... Nói như này, anh cũng muốn một lần được thử tay nghề của anh Jay đây nè."
"Em sẽ nói Jay làm cho anh ăn thử nha."
"Ừ." Tôi mỉm cười khi bắt đầu thấy được sự thay đổi của em.
"Hơn nữa, Jay học giỏi cực kì... Mẹ thích để Jay đến dạy bài tập về nhà cho em lắm." Solo làm vẻ mặt cau có, mặc dù mắt vẫn nhắm: "Bình thường thì tốt bụng lắm, nhưng khi là giáo viên dạy em thì la mắng như chó á."
"Nói người khác vậy hả?" Tôi véo gò má trắng nõn của đối phương bởi vì không hài lòng, còn gương mặt của người dám nói người khác là chó kia cũng nhăn nhó theo, nhưng chỉ sau một khoảng khắc em cũng nở nụ cười.
"Đau mà."
"Thì anh véo cho đau đó." Tôi cười lớn, chuyển sang xoa xoa gò má vừa bị véo của ai kia.
"Hơn nữa..." Solo ngưng cười, mở mắt nhìn tôi cùng với ánh nhìn xao động: "Jay chưa từng nói với ai là bản thân anh ấy cảm thấy như thế nào, mẹ nói Jay thích giữ mọi thứ cho riêng mình."
"Rồi So biết lí do vì sao mình lại giận anh Jay chưa?"
"Em giận Jay vì đã bỏ cho em ở một mình, giận vì Jay đã chọn bố..."
"..."
"Nhưng em chưa bao giờ ghét Jay hết."
"Rồi So nghĩ nên làm sao thì tốt hả?"
"Em..." Solo đảo mắt nhìn xuống, tôi thấy sự hối hận trong đôi mắt đó.
"So có nhớ anh từng nói là chúng ta sẽ giúp nhau giải quyết mọi vấn đề không?" Tôi cười khi thấy em gật đầu: "Ý của anh là mọi chuyện... Bao gồm cả chuyện này."
Sẽ bắt đầu từ việc giải quyết sự hiểu lầm của hai anh em này, rõ ràng là yêu thương nhau gần chết thế mà không ai chịu giải thích bất kì điều gì với đối phương.
"So sẽ không bao giờ biết sự thật nếu vẫn không chịu mở lòng. Sẽ không có cách biết lí do nếu vẫn không chịu hỏi. So biết anh Jay rõ nhất mà, biết anh ấy là người hay giữ mọi thứ trong lòng. Nếu như vậy hãy thử nói chuyện với nhau có phải tốt không? Cho dù anh ấy không thể nói lí do, nhưng ít nhất cũng vẫn tốt hơn việc tự mình suy diễn lung tung."
Tôi chỉ nói như vậy rồi im lặng, buông cho em tự suy nghĩ. Tôi biết rõ Solo là người như thế nào. Gặp những chuyện như thế này cho dù có là người thông minh cỡ nào, nhưng những chuyện của cảm xúc nó lại là cái gì đó rất mong manh, khiến con người ta phải trăn trở. Nếu em không phải người ưa hỏi, trong khi anh Jay cũng không phải người ưa giải bày, vì lẽ đó, khi có hiểu lầm xảy ra thì việc tháo bỏ khúc mắc không phải là điều dễ dàng.
Solo vẫn còn nhỏ. Thêm nữa, lúc đó em vẫn còn là một đứa trẻ để có thể đối mặt với chuyện lớn như thế, nên không có gì lạ nếu khi đó Solo dùng cảm xúc của bản thân làm căn cứ để phán xét mọi thứ. Khi không có người ở bên nhắc nhở sẽ chỉ khiến cho sự việc đi quá xa như thế này thôi. Nhưng bây giờ nó không phải...
"So đã có anh rồi nhé."
"Guitar..."
"Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết..." Tôi xoa nhẹ má em: "Nếu muốn nói chuyện với anh Jay, anh sẽ đi cùng, sẽ ở bên cạnh So, sẽ đợi để nhắc nhở, đợi thấu hiểu... Nếu So cần."
"Guitar..." Solo nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, đôi môi khẽ nở nụ cười: "Em sẽ nói chuyện với Jay..."
"..."
"Guitar ở bên cạnh em nha."
"Ừ!" Tôi gật đầu đồng ý, nghiêm túc đến mức chú cún phải bật cười. Khi thấy em có thể cười như vậy thì tôi cũng bắt đầu thả lỏng sự căng thẳng của bản thân mình mà cười theo, tiếng cười của hai chúng tôi hòa lẫn vào nhau xua tan đi bầu không khí ngột ngạt ban nãy.
Solo đưa tay lên kéo nhẹ đầu tôi xuống, môi của chúng tôi từ từ chạm vào nhau trong khi nụ cười vẫn còn vương vấn. Sự ấm áp, dịu dàng truyền đến, cảm xúc dâng lên ngày càng nhiều khiến cho tôi thấy ấm lòng. Tôi rời ra khi cảm thấy bản thân như không còn không khí để thở nữa. Chóp mũi chạm với chóp mũi dọc dừa của người đang nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh.
"Em thật may mắn khi có Guitar."
Tôi khẽ lay người khi cảm nhận sự ngột ngạt và im lặng đáng sợ đang bao trùm cả căn phòng, khiến cho bầu không khí nơi đây trở nên thật ảm đạm và lạ lẫm. Hết ngó bên trái là chú cún đang ngồi trong trầm lặng với gương mặt lạnh lùng, quay sang phải lại bắt gặp chàng trai ngoại quốc với gương mặt trông rất trẻ trung, mặc dù khẽ cười nhưng vẫn hoàn toàn im lặng, không khác gì nhau.
Rồi tại sao tôi phải là người 'kẹt' giữa hai người bọn họ để chịu trận như thế này kia chứ?
Tôi chỉ có thể khẽ thở dài. Đưa tay khều nhẹ chân chú cún đang trưng ra gương mặt lạnh lùng kia như một lời nhắc nhở. Solo đảo mắt nhìn trước khi chau mày, nhưng cuối cùng vẫn chịu mở lời:
"Tại sao lại biến mất?"
"Tôi cần phải làm như vậy." Anh Jay trả lời một cách nhanh chóng, tôi lén mỉm cười khi thấy anh ấy trông sốt sắng đến mức bất thường.
"Bởi vì bố phải không?"
"Không phải đâu ạ... Không phải do ông chủ ạ." Anh Jay phủ nhận, lắc đầu nguầy nguậy đến mức tôi cảm thấy ngạc nhiên với hành động đó.
"Rồi, anh đến ở cùng tôi chắc chắn là vì có mục đích gì đó đúng không?" Solo quay sang nhìn chằm chằm người đang đối thoại với mình một cách nghiêm nghị.
"Đó là vì... Ông chủ muốn tôi đến ở cùng để bầu bạn với cậu chủ."
"Hử???"
Tôi xoa nhẹ tay Solo trấn an và lắc đầu nhắc nhở để ra hiệu cho em biết cứ nghe tiếp đi đã.
"... Nhưng chuyện tôi yêu thương cậu chủ như em trai của mình là sự thật, không phải vì lệnh gì hết." Ánh mắt anh Jay trông vô cùng nghiêm túc và kiên định. Solo từ từ buông lỏng bàn tay đang siết chặt ra, tia nhìn gắt gỏng có vẻ đã dịu đi đôi chút.
"Tại sao không nói một lời nào... Tại sao không liên lạc lại?"
"Tôi..." Anh ấy đảo mắt nhìn xuống, dáng vẻ trông không tự tin.
"Nếu như xem tôi là em trai thì hãy nói ra đi." Solo nói với giọng gay gắt, dáng vẻ nghiêm túc nhưng không cộc cằn như lúc đầu, ngược lại nó trông giống như đang nài nỉ hơn.
"Cậu chủ." Anh Jay thẳng thắn và dứt khoát, sự nhút nhát trong đôi mắt của anh ấy đã biến mất hoàn toàn: "Tôi đến ở với cậu chủ là vì yêu cầu của ông chủ và tôi rời khỏi cậu chủ ... là vì yêu cầu của bà chủ."
Tôi nhìn Solo bằng sự lo lắng khi thấy dáng vẻ giật mình của em, cố gắng siết tay để trấn an, nhưng có vẻ như chú cún không có phản ứng gì.
"Có nghĩa... là như thế nào?"
"Trước khi bà chủ mất, bà ấy đã nói với tôi hãy quay trở về bên ông chủ khi mà cậu chủ có thể sống tự lập được rồi... Cậu chủ có thể sẽ không biết, nhưng sự thật thì ngoại trừ tôi với bà chủ ra vẫn còn rất nhiều người ở xung quanh cậu." Anh Jay thở dài rồi khẽ mỉm cười: "Bởi vì, cậu luôn sống khép mình nên chưa từng nhận ra điều đó."
"..."
"Nhưng ông chủ thì không có ai... Phải làm việc một mình và không thể tin tưởng ai." Anh Jay nói bằng giọng run rẩy, gương mặt buồn man mác: "Bà chủ... cầu xin tôi quay về bên cạnh ông chủ."
"Tại sao mẹ lại lo lắng cho bố kia chứ?... Trong khi bố chưa từng quan tâm hai mẹ con tôi!" Solo hét lên, gương mặt tỏ vẻ giận dữ vô cùng. Nếu tôi không giữ lại thì có thể em đã đứng dậy đập vỡ cái bàn mất rồi.
Khi thấy vẻ mặt tức giận cùng với cảm xúc hiện tại của người bên cạnh, tôi cũng đau lòng theo. Mặc dù, đang tức giận nhưng tôi có thể cảm nhận được nỗi u buồn trong giọng nói của Solo.
Giận giữ để che giấu đi sự đau đớn.
"Tôi thật sự không biết... Tôi chỉ có thể nói rằng tôi chưa từng muốn rời bỏ cậu chủ."
"Rồi tại sao không đến nói với tôi bất kì điều gì?... Tại sao không nói ngay từ lúc đó?" Solo siết chặt tay tôi, nhìn chằm chằm anh Jay bằng ánh mắt đau lòng.
"Bởi vì tôi cảm thấy có lỗi... Kể cả với cậu và bà chủ." Anh ấy đưa mắt nhìn xuống, trông đau khổ không khác gì Solo: "Mặc dù tôi chưa từng muốn rời bỏ, nhưng tôi... vẫn sẵn lòng quay về bên cạnh ông chủ."
"Ý anh là sao?"
"Tôi không muốn để ông chủ cô đơn nữa..."
"..."
"Tôi yêu C." (*)
"!!!"
"Tôi yêu bố cậu...Yêu từ rất lâu rồi." (sốc toàn tập J)
(*) Khun C là bố của Solo. Mặc dù nghe thấy ổng đã có một đứa con trai đã lớn, đang là sinh viên, ai nghe cũng tưởng ổng già queo rồi chứ gì. But.........no....... nhé, ông còn trẻ 'măng' hà, ổng mới chỉ có 37-38 tuổi hoy, tức là chỉ lớn hơn Jay tám tuổi thoy í, và đây cũng là lí do tại sao bạn So nhà mình ở khúc trên bảo Guitar rằng nếu gặp bố của ẻm thì sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa kìa nhé!!!!
Không chỉ Solo đứng hình đâu, vì thậm chí tôi đây vừa biết chuyện không lâu cũng giật mình không kém. Tôi không biết là Solo cảm thấy như thế nào vì em hoàn toàn im lặng. Không có bất kì cảm xúc nào thể hiện ra ngoài ngoại trừ sự trống rỗng.
"Vì cảm thấy có lỗi nên tôi đã không liên lạc với cậu, nghĩ là để cho cậu ghét có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng cũng chịu không được... cuối cùng vẫn phải lén đến xem cậu mỗi ngày, cho Mary làm người giúp việc, nhờ cô ấy gọi điện báo cáo tình hình của cậu, nhờ cô ấy đến chăm sóc cậu thay."
"Đủ..."
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ nói ra sự thật, nhưng khi cậu đến hỏi thì chịu không được nữa, không muốn nói dối, không muốn tiếp tục hiểu lầm nữa..."
"Đủ..."
"Tôi..."
"Tôi nói là đủ rồi!"
"So!" Tôi hét lên trong giật mình khi người bên cạnh đứng lên rồi đi đến túm lấy cổ áo anh Jay.
"Sẽ làm gì tôi cũng..."
Ngay lập tức!
Anh Jay mở to mắt, cơ thể run rẩy ở trong vòng tay của Solo.
"Xin lỗi!" Giọng nói của người đang quay lưng với tôi cất lên trong run rẩy: "Xin lỗi ạ, vì đã hiểu lầm."
"Tại sao..." Anh Jay nhỏ giọng hỏi, chốc sau vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì cũng dần dần thay đổi, nước mắt từ từ rơi ra từ đôi mắt xinh đẹp mang sắc xanh da trời: "Cậu chủ..."
"Tôi thật ngu ngốc vì chưa từng hiểu Jay."
"Không... Không sao đâu." Anh Jay rời ra, đưa tay lau nước mắt rồi lắc đầu phản đối cùng với một nụ cười: "Chỉ cần cậu không ghét tôi cũng đã quá đủ rồi."
"Có lẽ tôi đã không hiểu hết mọi chuyện... Nếu vẫn không nói chuyện với bố phải không?" Solo hỏi với giọng run rẩy, em quay lại đứng bên cạnh và nắm lấy tay tôi.
"Có những chuyện... Nó vượt quá suy nghĩ của chúng ta." Anh Jay mỉm cười, nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn: "Đôi khi cậu nên thử nói chuyện với ông chủ lúc mà ông ấy đến đây."
"Tôi sẽ cố gắng."
Mọi chuyện trông tốt hơn rồi. Solo có vẻ đã có thể nói chuyện với anh Jay bình thường trở lại. Mặc dù bản thân có làm ra dáng vẻ điềm tĩnh đến nhường nào, nhưng tôi biết rõ em đang cảm thấy hạnh phúc không khác gì anh Jay, người đang nở nụ cười thật tâm, chứ không còn là nụ cười đau khổ như ban đầu nữa.
Tôi cũng ngồi cười không khác gì họ, cảm thấy thật tốt khi họ có thể thấu hiểu nhau mặc dù bản thân vẫn đang lo lắng chuyện của bố Solo không ít.
"Bố của Solo đang đến đây phải không ạ?" Tôi hỏi anh Jay, còn cún bự thì đang ngồi bên cạnh, tựa vào vai tôi chơi game trong im lặng.
"Có lẽ sẽ sớm thôi... Tôi đến trước cũng vì ông chủ ra lệnh cho đến để giải quyết chuyện của cậu chủ."
"Giải quyết..."
Anh Jay khẽ cười trước khi gật đầu.
"Ừ... Chuyện cậu chủ với cậu Gui, ông chủ muốn hai người ngừng liên lạc với nhau... Nhưng có lẽ tôi làm không được rồi."
"Rồi như thế này anh sẽ không sao chứ ạ?" Tôi hỏi bởi cảm thấy lo lắng cho anh ấy, nhìn dáng vẻ của anh Jay rồi tôi nghĩ bố Solo có lẽ trông rất đáng sợ, không biết là nếu anh Jay không hoàn thành nhiệm vụ thì có bị gì không nữa?
"Không sao đâu ạ. Ông ấy sẽ không làm tổn thương tôi đâu..." Mặc dù nói như vậy nhưng đôi mắt của anh Jay lại trở nên xao động thoáng nét đau buồn: "Có lẽ ông ấy sẽ tự mình đến giải quyết."
"Vậy sao?" Tôi thở dài.
"Không cần lo lắng đâu ạ..." Solo trầm giọng và vươn tay tới chạm nhè nhẹ vào má tôi. Tôi quay sang, mắt đối mắt với chú cún trông có vẻ khác hẳn với mọi lần: "Em sẽ không để ông ấy làm gì Guitar đâu."
Ánh mắt của Solo trông rất nghiêm túc và kiên định, cứ mãi quấn chặt lấy không chịu di chuyển đi đâu như muốn bảo tôi hãy tự tin. Và cái chạm ấm áp trên má cũng khiến cho tôi cảm thấy thật sự thoải mái hơn nhiều.
"Anh không sợ ông ấy làm gì anh đâu." Tôi mỉm cười, kéo tay Solo đến giữ lại rồi siết nhẹ: "Anh chỉ sợ là chúng ta sẽ không được ở bên nhau."
"Em chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện đó."
"Ừ..." Tôi trả lời rồi khẽ cười khi thấy vẻ mặt khó chịu của chú cún.
"..."
"Anh cũng không chấp nhận."
Kỳ thi cuối kỳ ngày càng đến gần, điều đó có nghĩa là sắp đến thời gian tôi phải đi thực tập rồi. Sau khi thi xong tôi sẽ có khoảng gần một tháng để nghỉ ngơi trước khi phải dành cả học kì kế tiếp cho việc thực tập. Tôi đã suy nghĩ là mình sẽ dùng khoảng thời gian nghỉ cuối năm nay để đi thăm mẹ nuôi. Nhưng đang có một vấn đề...
Ngày mà tôi thi xong và đi thăm mẹ, Solo phải ở lại thêm một tuần nữa để thi phần thực hành cuối cùng.
"Đừng có làm vẻ mặt nhăn nhó đó chứ." Tôi nói rồi vươn tay đến chọc chọc vào má chú cún đang trưng ra vẻ mặt nhăn nhó và khoanh tay trước ngực. Gương mặt lạnh lùng thể hiện rõ vẻ không hài lòng.
"Tại sao thời gian thi của chúng ta không trùng nhau chứ?"
"Biết làm sao được, thôi thì lần sau So đi cùng anh cũng được mà."
"Em không muốn để Guitar đi một mình."
Tôi thở dài nhưng cũng chẳng thể nói gì hơn cả, biết rõ là đối phương lo lắng nhiều cỡ nào nên mới như vậy. Nếu em phải đi đâu đó xa một mình, có lẽ tôi cũng sẽ lo lắng không kém gì.
"Anh không sao đâu mà." Tôi nói bằng thái độ tự tin, nhưng có vẻ như người kia không tin tưởng cho lắm.
"Guitar!" Solo thở dài, tháo dây an toàn và cũng choàng tay qua người tôi tháo dây an toàn giúp. Thật tốt khi mà kính xe hoàn toàn sẫm màu nên người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
"Ừ!"
"Anh có nhận ra là bản thân mình hay lo lắng cho người khác không...?" Solo hỏi với vẻ mặt nghiêm túc, rồi tôi cũng lặng người theo khi nhìn thấy gương mặt đó của em. Hình như tôi là người như thế thật, càng là người thân thiết thì tôi càng lo lắng quan tâm. Và tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể, đã như thế từ thuở bé rồi. Có lẽ vì trong cô nhi viện tôi là anh cả nên luôn phải chăm sóc người khác đến mức thành thói quen luôn.
"Ừ, anh biết."
"Thế rồi, có biết hay không... là Guitar ít khi quan tâm đến bản thân mình?"
"..."
Tôi nói không thành lời trong khoảng khắc ấy. Không biết nên trả lời như thế nào. Nói là không thì cũng không hẳn hoàn toàn. Tôi muốn tìm một lý do gì đó để trả lời lại nhưng trong đầu là một mảng trống rỗng, tôi chẳng thể nghĩ ra được gì.
"Guitar nói với em phải biết tự chăm sóc bản thân, còn Guitar thì sao?... Mặc dù, không bỏ bê bản thân, nhưng khi gặp những chuyện như thế này Guitar lại luôn luôn nghĩ mình sẽ tự đối mặt với nó..." Solo nhìn thẳng mặt tôi trong im lặng, không có bất kỳ biểu hiện gì cho thấy em đang nói đùa cả: "Có phải anh đã quên rồi hay không rằng trong suốt bốn năm nay, Guitar chỉ học và làm thêm? Chưa từng một lần nào đi đâu xa một mình hết... Rồi như thế mà kêu em không lo lắng được sao?"
"Thì anh..." Thật ra thì tôi cũng không cố tình làm ra giọng điệu lấp lửng, e dè đâu nhưng khi bị đối phương nói với mình bằng thái độ trầm tĩnh như thế kia thì bản thân cũng vô thức trở nên lo lắng.
Những lời mà Solo nói đều là sự thật, tôi chưa từng đi đâu xa một mình cả. Đi xe cũng không rành lắm. Mặc dù chưa bao giờ bỏ bê bản thân nhưng cũng là kiểu người 'đã đến lúc tự làm được rồi', thật sự là vậy.
"Guitar đi xe, lỡ lên nhầm xe hoặc đi nhầm chuyến thì phải làm như thế nào? Điện thoại thì không có internet, em đã nói sẽ đăng kí cho thì lại bảo là lãng phí."
Thì tại khu vực trường học đã có Wifi rồi...
"Em muốn ngang bướng một chút, ích kỉ một chút nói là anh hãy chờ cho đến khi em thi xong rồi mình cùng đi gần chết đây này, nhưng lại muốn cho Guitar có nhiều thời gian để ở bên mẹ hơn."
Đáng yêu quá đi...
"Em biết Guitar là con trai, hơn nữa cũng đã lớn rồi, nhưng dù sao thì em cũng không thể không lo lắng được..."
Thật sự tôi rất vui vì em đã lo lắng cho mình đến thế...
"Thôi làm ra vẻ mặt chán nản được rồi đó..." Tiếng cười ha hả vang lên trong khi bàn tay của đằng ấy đang đưa đến véo nhẹ vào má tôi. Tôi muốn bảo là đối phương thôi trưng ra vẻ mặt chán nản kia đi, nhưng bản thân lại chết trân khi thấy đôi mắt lấp lánh thích thú của đối phương.
"Vậy..." Tôi nhìn người đang nhướng mày lắng nghe rồi nói tiếp: "Vậy tụi mình phải làm như thế nào đây?"
"Hửm..."
"Tụi mình nên làm gì để vẹn cả đôi đường hả?"
Làm thế nào mà tôi có thể đi đúng lịch trình ban đầu đã đặt ra, để được ở bên cạnh mẹ nuôi thật lâu, nhưng lại không làm cho Solo cảm thấy lo lắng về chuyến đi này của mình.
"Thì chính So là người khơi mào chuyện này mà... vì vậy tự mình tìm cách mà giải quyết cho anh đi chứ." Tôi nói rồi đẩy gánh nặng sang cho người đang ngồi chớp chớp mắt.
"Guitar..." Solo lắc đầu, khẽ bật cười và kéo tôi đến ôm thật chặt: "Đáng yêu!"
"Anh vẫn chưa làm gì cả mà." Mặc dù nói như vậy nhưng tôi cũng đưa tay ra ôm lại em cùng với một nụ cười tươi trên môi. Tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp len lỏi ở sâu thẳm trong tim mỗi khi ở bên người này.
"Trước khi ra ngoài em có nói chuyện với Jay." Solo rời ra nhưng cũng chẳng chịu quay lại chỗ ngồi ban đầu. Em đưa tay lên xoa nhẹ má tôi trong thích thú.
"Hai người nói chuyện gì với nhau hả?"
"Jay nói là sẽ không liên lạc với bố... Và xem như đây là chuyến du lịch để nghỉ ngơi."
"Ý của em là..."
"Em để cho Jay đi theo bầu bạn với Guitar trước nhé... Rồi em sẽ nhanh chóng theo sau."
"Nếu anh Jay đồng ý thì anh cũng không có ý kiến gì." Tôi nhận lời một cách hài lòng. Có bạn đi chung cũng tốt mà, hơn nữa anh Jay còn có thể được nghỉ ngơi.
Khi nghe tôi trả lời mà không hề có chút do dự nào, chú cún cũng nhếch môi cười vô cùng hài lòng, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán tôi rồi rời ra.
"Tập trung học nha."
"Em đó tự nói với chính mình thì hơn." Tôi bật cười, véo hai bên má của người vừa bảo mình phải cố gắng tập trung học hành với vẻ không hài lòng.
"Đồ mách lẻo..." Solo khẽ cằn nhằn. Không cần nói tôi cũng biết rằng em ấy đang nói tới ai. Lần nào tôi gặp Kao, đứa nhóc tinh ranh ấy cũng đều rất hăng hái hớt lẻo chuyện chú cún Solo rất thích ngủ trong lớp cho tôi nghe. Tôi cũng chẳng biết lí do tại sao lại như vậy, mặc dù buổi tối em thật sự đã ngủ rất ngon rồi kia mà.
"Mách lẻo như vậy cũng tốt, Solo có làm gì sai trái thì sẽ có người đến nói cho anh biết." Tôi mỉm cười chờ xem phản ứng của đối phương, nhưng khi thấy được nụ cười ở khóe môi đằng ấy thì lại muốn bỏ qua cho, không muốn trách cứ nữa.
Chú cún bật cười ha hả, rồi đưa mặt lại gần cho tới khi chóp mũi của hai chúng tôi chạm vào nhau.
"Vừa yêu vừa say mê anh như vậy thì làm sao em dám làm gì sai trái kia chứ."
"..."
Bang!
"Guitar!"
Tôi giật mình trong khi gương mặt đang nóng bừng lên, sau đó thì quay lại nhìn người mở cửa xe bước xuống theo mình.
"Mắc cỡ đến nỗi quên luôn túi xách hả anh?" Lời nói trêu chọc cùng với hành động giơ túi xách lên khiến cho gương mặt đang nóng bừng của tôi càng nóng hơn lúc ban đầu, hơn nữa còn có...
Hàng chục cặp mặt của những người đang đứng trước cổng khoa nhìn đến nữa chứ.
"Cái đồ gian manh." Tôi đánh nhẹ vào ngực của người đang cầm túi xách của mình, sau đó vội giành lấy chiếc túi và chạy thật nhanh vào tòa nhà khoa để trốn đi ánh mắt của mọi người ở quanh đó.
Chú cún đó... Ngoài khuôn mặt lạnh lùng ra thì em cũng chẳng biết "liêm sỉ" là gì nữa.
"Bạn Gui của chúng ta, đã làm hành động táo bạo gì trước cổng khoa vậy?"
Tôi không trả lời câu hỏi của Wine, thay vào đó chỉ biết chọn cách úp mặt xuống bàn trốn tránh nó. Không cần nói cũng biết, chiếc điện thoại tự động kết nối WiFi của tôi đây đang rung lên liên hồi vì lý do gì. Trốn không khỏi page đó thiệt mà, thế nào cũng bị "thêm hoa vẽ lá" rồi bị trêu chọc nhiều hơn nữa cho mà xem.
Tôi từng nghĩ nếu mọi người đã biết được mối quan hệ của chúng tôi là gì rồi thì sẽ ngừng quan tâm chứ... Ấy vậy mà lại thành ra bị "hóng hớt" nhiều hơn ban đầu nữa cơ.
"Mày xem clip này chưa, sao lại hỏi nó nữa làm gì?"
"Gì cơ?" Tôi ngẩng đầu lên ngay lập tức khi nghe thấy câu nói của Beer, xem clip gì kia chứ...?
"Thì clip này nè... quay từ lúc mày bước xuống xe cho đến khi mày chạy vào tòa nhà khoa đó." Nó nói rồi chìa điện thoại đến trước mặt tôi cùng với một nụ cười trêu ghẹo: "Tao đây muốn xin cái máy này ghê đó, quay rõ và sắc nét kinh khủng khiếp... Rõ đến mức có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mày luôn á, mà đó cũng chính là điểm nhấn quan trọng của clip này."
"Điểm nhấn gì chứ?" Tôi hỏi rồi cầm lấy điện thoại của nó mở lên xem và phải công nhận một điều rằng clip này thật sự quay rất rõ, nhưng khi nhìn thấy caption thì tôi lại không thể nào mắng người quay được.
Couple này đáng yêu quá đi. P'Gui với gương mặt ửng đỏ trông dễ thương lắm luôn nha. Còn Solo cũng cười theo nữa kìa. Aaaaaa...
Bản thân tôi thì không quan trọng với những chuyện này rồi, thêm nữa chú cún cũng chưa từng để tâm tới nó, một điều nữa là...
Trong clip này có một cảnh chú cún lạnh lùng đang mỉm cười rất tươi, như thế này... rồi làm sao mà tôi nỡ yêu cầu xóa đi cho được chứ.
"Chờ đã Gui... Đó là điện thoại của tao, tại sao mày lại bấm lưu hả?"
Chết mất, tôi vui tới nỗi đã quên mình mà bấm lưu luôn...
Tôi vội đưa lại điện thoại lại cho nó, rồi ụp mặt xuống bàn như cũ. Cố gắng không quan tâm những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình từ khắp phòng. Thì đó... Không chỉ có hai ba thằng bạn thân ở bên cạnh, mà có vẻ như thật sự là cả phòng luôn ấy.
Những người này đúng là tò mò đủ thứ chuyện mà. Mặc dù, tôi không quay qua nhìn, nhưng tai đây vẫn có thể tiếp nhận mọi "tín hiệu" mà họ phát ra nhé.
"Nói chuyện nghiêm túc trước nè... Tóm lại tụi mày sẽ thực tập ở đâu?" Noh hỏi với giọng điệu nghiêm túc, sau đó tôi ngồi thẳng người lên rồi nhìn nó. Bình thường nó không phải người nghiêm túc kiểu này đâu, nếu tỏ vẻ như vậy có lẽ là nó thật sự đang căng thẳng.
"Tao thì vẫn như cũ, thực tập trong tỉnh này." Wine trả lời rồi nhẹ nhún vai, xem ra nó là người đầu tiên liên lạc với nơi mà bản thân đang nhắm đến và sẽ có công việc nhanh nhất trong nhóm bọn tôi.
"Mày cũng có nơi thực tập rồi mà không phải sao?" Tôi quay qua hỏi Noh, nhớ không lầm thì ngày hôm đó giảng viên đã gọi nó đi nói chuyện rồi mà.
"Thì có rồi." Nó trả lời tôi, nhưng mặt mũi lại nhăn nhó như không hài lòng: "Nhưng nó xa quá... Xa với chỗ của Sun."
"Tóm lại là mày căng thẳng bởi vì phải ở xa 'vợ'?" Wine hỏi xen vào, tay cũng đã giơ lên sẵn rồi.
"Ờ!"
"Thằng con trâu (Kwaai*)!" Wine la lớn lên rồi kẹp mạnh đầu người đang tỏ vẻ sầu thảm kia: "Thằng Gui với Beer cũng đi thực tập ở tỉnh khác kìa, tao có thấy bọn nó la ó lời nào đâu."
(*) Kwaai hay Thằng con trâu: Nếu ai đã xem phim Thái nhiều thì chắc đã hiểu nghĩa, nhưng vẫn phải giải nghĩa lần nữa để mọi người biết luôn. Ở Thái từ này được dùng khi chúng ta công kích hay làm nhục một ai đó. Bởi vì ở trong văn hoá của xứ sở chùa vàng, con trâu là một loài vật ngu ngốc. Do đó, nếu gọi ai đó là "thằng con trâu", đồng nghĩa với việc chúng ta đang chửi họ ngu hoặc dốt.
"Mợ mày, tao đau nha!" Noh gỡ tay thằng bạn ra rồi ngồi với bộ mặt nhăn nhó. Đôi khi tôi cũng thắc mắc không biết một người như Sun làm sao lại đi thích nó được cơ chứ?... Để nói là đẹp trai thì không phải bởi vì nó chỉ được cái vẻ ngoài đáng yêu đến phát ghét thôi, nói thẳng ra thì Sun trông đẹp trai hơn nó nhiều.
"Mày không phải chửi thầm tao với cái ánh mắt đó đâu Gui!" Nó quay qua chỉ vào mặt tôi ngay tức thì như thể biết tuốt những điều mà tôi đang suy nghĩ. "Rồi tóm lại tụi mày đi thực tập ở đâu? Phải chỗ giảng viên Nop giới thiệu không?"
"Tao đồng ý rồi, còn Gui, nó vẫn đang suy nghĩ."
"Nó ở Phuket phải không?"
Đó chính là vấn đề đấy...Vài ngày trước, thầy Nop là giảng viên bộ môn đã liên lạc tìm tôi và Beer, muốn cho chúng tôi đi thực tập ở một công ty nước ngoài mới thành lập tại Phuket. Có vẻ như công ty đó đã gửi một đề nghị nhận sinh viên thực tập đến trường Đại học. Có lẽ giảng viên không muốn đánh mất cơ hội này bởi vì đây là một công ty lớn, tôi với Beer thì có điểm số cao nhất trong khoa nên được lựa chọn đầu tiên.
Thật ra, tôi muốn từ chối lời đề nghị. Bởi vì nói thế nào thì tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ đi thực tập ở đó đâu, bởi vì nó xa quá. Tôi từng nghĩ nếu mình không làm việc trong tỉnh này thì tôi muốn làm việc ở tỉnh gần với mẹ nuôi hơn.
Tôi cũng không biết gì nhiều về công ty RK này lắm. Chỉ biết nó là công ty của một chủ sở hữu hàng loạt khách sạn và căn hộ đẳng cấp quốc tế. Hình như muốn mở rộng thị trường kinh doanh ở Thái Lan nên đang thành lập công ty mẹ ở đây. Ai có thể nghĩ là một công ty tầm cỡ như vậy lại gửi đề nghị để xin những người trẻ tuổi đến thực tập chứ. (🤔🤔)
"Nếu mày đi thực tập xa như vậy... Rồi 'người nhà' thì sao?" Noh nó quay qua hỏi tôi, tất nhiên 'người nhà' mà nó nói tới không phải là người trong gia đình, mấy đứa bạn của tôi đều biết rõ tôi là trẻ mồ côi và luôn ở một mình trước giờ... Cho đến mấy tháng trước thì dời vào ở chung với chú cún.
"Nếu tao phải đi thì Solo sẽ hiểu thôi..." Đúng vậy, Solo sẽ thấu hiểu cho tôi mà. Càng là những chuyện tương lai hay bất cứ chuyện gì như thế này, chú cún chắc chắn sẽ càng thấu hiểu... Nhưng người mà đang do dự lại chính là bản thân tôi.
Đây là một lý do nữa khiến cho tôi muốn từ chối... Không phải chỉ mỗi Solo không muốn xa tôi, mà bản thân tôi đây cũng chẳng muốn rời xa em.
"Tao thấy căng thẳng quá, Sun nó bằng lòng cho tao đi thật, nhưng là chính tao không muốn đi một chút nào." Noh nói rồi thở dài, có vẻ như chuyện mà nó đang nghĩ đến không khác tôi là mấy: "Biết làm sao được... Cũng phải chịu đi thôi."
"Đúng vậy."
"Nếu người của mày không muốn cho đi thì mày sẽ làm sao hả Gui?"
Chuyện đó...
"Tao..."
"Tại sao phải đi thực tập xa như vậy ạ?" Giọng nói nũng nịu của chú cún mặt lạnh khiến tôi cảm thấy đau lòng, chưa kịp nói lời nào thì đối phương đã đặt cái ly đôi đang cầm trên tay xuống bàn rồi bỏ đi, đến ngồi trên ghế sofa ở giữa phòng, tôi cũng vội vàng đặt cái ly có họa tiết giống vậy xuống rồi đi theo tới ngồi bên cạnh em.
"Anh vẫn chưa quyết định mà." Tôi vội đáp lời, không hiểu là tại sao lại không muốn để đối phương suy nghĩ nhiều mặc dù bản thân cũng có lý do chính đáng: "Anh sẽ thử xem trong tỉnh trước, còn nơi đó sẽ là sự lựa chọn cuối cùng..."
"Guitar..." Solo quay qua nhìn tôi rồi mỉm cười: "Em vẫn chưa nói gì mà, không cần phải trả lời vội vậy đâu."
"Thì anh... không muốn để So suy nghĩ nhiều."
"Chỉ như vậy thôi sao?"
"Thì..." Tôi nhìn em, cuối cùng cũng chịu thua và nói ra sự thật khi thấy vẻ mặt giống như đang chờ đợi của đối phương: "Anh cũng không muốn xa So."
"Em cũng không muốn rời xa Guitar." Chú cún khẽ mỉm cười trước khi nhắm mắt lại, khẽ thở dài: "Nhưng em hiểu mà."
"So..."
"Nếu nơi đó không đáng quan tâm, Guitar có lẽ sẽ chẳng đắn đo suy nghĩ như vầy... Có nghĩa là phải có gì tốt ở đấy, phải không ạ?"
"Ừm..." Tôi thừa nhận điều đó với em. Cầm lấy tay đối phương đặt lên đùi mình rồi tiếp tục giải thích thêm: "Giảng viên của anh muốn cho anh với Beer đi thực tập ở đó. Nơi đó, họ đã gửi lời đề nghị xin người đến thực tập, là một công ty lớn của nước ngoài mới được thành lập ở Thái Lan, quan trọng hơn hình như cũng đang xây dựng công ty mẹ. Anh không hiểu tại sao họ lại muốn đề nghị nhận những người trẻ tuổi như bọn anh đến thực tập nữa. Nhưng anh cũng phải công nhận đây là một cơ hội hiếm có. Nếu được thực tập ở đây thì sau này khi tìm việc làm có lẽ sẽ dễ dàng hơn."
Solo yên lặng không nói gì, em đảo mắt nhìn xuống như đang suy nghĩ hay thắc mắc một vài điều gì đó. Khi thấy đôi lông mày em đang thắt lại, tôi đã vội lay nhẹ tay đối phương để quay lại nhìn mình rồi tiếp tục:
"Nhưng anh không có ý định sẽ làm việc ở đó đâu nha... Anh không muốn làm việc ở xa, nếu được thì muốn làm trong tỉnh hay ở gần mẹ nuôi hơn."
"Em hiểu mà."
"Nhưng anh..."
"Guitar." Solo gọi tên tôi bằng giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Em thật sự hiểu mà."
"..."
"Bình thường anh cũng là người trầm tĩnh mà... Rồi tại sao bây giờ lại trông có vẻ bối rối vậy?"
Tôi cũng cảm nhận được chính mình cũng đang chau mày, vô thức siết mạnh tay đối phương trong tâm trạng buồn rầu, mặc dù đối phương đã biết rõ rồi nhưng vẫn muốn hỏi lại nữa...
"Thì So là người quan trọng..."
"Dạ..." Solo bật cười rồi nói: "Guitar cũng quan trọng với em."
"..."
"Vì vậy em mới nói là em hiểu mà, em biết là Guitar muốn đi thực tập ở đó. Nếu đó là một cơ hội tốt, em cũng không ngăn cản đâu. Anh đồng ý với giảng viên đi ạ."
Tôi mỉm cười đáp trả, và cảm thấy như lời mà Beer đã nói ra trước khi chúng tôi chào tạm biệt nhau, đang lởn vởn trong đầu mình.
'Tụi mày nên vui nhiều hơn khi mà người bên cạnh thấu hiểu... Họ phải chịu đựng cỡ nào với việc chấp nhận cho mày ở cách xa họ. Biết rồi thì cũng đừng có mà suy nghĩ nhiều, tập trung làm việc cho tốt đi."
Không phải là em muốn để cho tôi đi... Nhưng bởi vì em thấu hiểu. Vì vậy, tôi phải làm cho thật tốt, không để cho em thất vọng.
Chúng tôi sẽ lại nhanh chóng quay trở về bên nhau.
"So chắc chắn là sẽ không sao chứ?" Tôi hỏi lại một lần nữa bằng giọng điệu không tự tin. Solo trưng ra vẻ mặt như bị xem thường rồi đưa tay đến véo má tôi.
"Em không phải là con nít nha... Không sao đâu ạ."
Nhưng em là...
"Vậy nếu em nói là không muốn cho anh đi thì Guitar sẽ làm sao?"
Tôi nhìn gương mặt của người đang nhướng mày chờ câu trả lời của mình rồi khẽ mỉm cười, cảm giác câu trả lời mà tôi từng nói với thằng bạn của mình như thể càng rõ ràng hơn nữa khi ở ngay trước mặt của chú cún như thế này.
"Anh sẽ không đi."
"..."
"Nơi thực tập tốt cũng có nhiều mà, anh có thể tìm chỗ khác, có thể sẽ không tốt bằng nơi đó nhưng những nơi có danh tiếng cũng nhiều, thêm nữa anh giỏi như vậy ai mà không chịu nhận chứ." Tôi nói xong rồi bật cười lớn, rồi cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn khi thấy người đang lắng nghe cũng cười theo: "Nhưng chú cún này..."
"Hửm...?"
"Không thể tìm ai khác được đâu."
Bởi vì, tôi không nghĩ sẽ làm việc ở đó, tìm nơi thực tập mới cũng không quá khó so với khả năng của mình. Nếu tôi thực tập ở đó, có lẽ sẽ có cơ hội được làm việc trong một môi trường tốt hơn nhiều. Nhưng tôi cũng tự tin với khả năng của bản thân thì vẫn có thể tìm được một công việc tốt, ngay cả khi phải thực tập ở nơi khác cũng được.
Nhưng chú cún này phải ở một mình...
Cho dù, em ấy nhõng nhẽo bảo là không cho đi, kể cả không có lý do chính đáng đi chăng... Nếu tôi giải thích rồi vẫn không chịu nữa thì tôi cũng sẵn sàng lựa chọn người bên cạnh mình hơn bất kỳ điều gì.
"Một điều nữa... Nếu anh không có việc làm thì để cho So nuôi cũng được ha." Tôi nói đùa như vậy, nhưng thành ra người nghe lại gật đầu một cách nghiêm túc giống như xem những lời nói đó là thật.
"Cũng tốt ạ... Thật ra em cũng muốn Guitar ở nhà nhiều hơn."
"Anh chỉ nói đùa thôi nha. Đừng có làm vẻ mặt nghiêm túc đó chứ." Tôi vội nói, sợ là chú cún này sẽ xem đó là thật rồi nhốt tôi lại, không cho tôi đi làm mất. Vẻ mặt trầm tĩnh đó, đã nói rõ rằng em đang suy nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc đấy.
"Em cũng giỡn thôi ạ."
Hả?... Mặt mũi kiểu này không giống đang giỡn chút nào luôn á.
Chúng tôi cứ ngồi trò chuyện với nhau như thế. Không biết là tại sao chúng tôi lại có thể kiếm đâu ra nhiều chuyện để nói với nhau mỗi ngày mà không thấy chán. Mặc dù, gặp nhau mỗi ngày vào lúc thức dậy và lúc đi ngủ, dường như chỉ tách nhau ra khi đi học, chiều đến thì lại gặp nhau nữa. Khi nhận ra điều đó một lần nữa thì nó đã trở thành niềm hạnh phúc nhỏ nhoi không thể thiếu rồi.
"Vậy... So không nhớ anh hả?" Tôi giả vờ hỏi, mặc dù đã biết rõ câu trả lời.
Chú cún nhếch môi cười, nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.
"Nhớ chứ ạ."
"..."
"Nhưng em giàu mà..."
"..."
"Vì vậy, em không ngốc đến mức phó mặc để cho bản thân nhớ anh mà không làm gì đâu."