Chereads / Oxygen The Series / Chapter 11 - Chương 10

Chapter 11 - Chương 10

Sau khi dân làng chia ra ai về nhà nấy, tôi, Solo, anh Jay và cả những người của bố Solo cũng cùng nhau đi về. Ngoài ra, còn có bé Moon khóc lóc đòi đi theo nữa, bởi vì bé thấy thầy giáo đẹp trai của mình bị thương nên mới đòi đi theo. Lúc này, Solo đang bế bé Moon và xoa đầu an ủi bé, nhìn có vẻ khác với mọi hôm. Chúng tôi vào trong nhà để nói chuyện, thật may khi mấy người của bố So không cùng vào theo.

"Moon ơi... Để anh băng vết thương cho thầy đẹp trai chút đã nha!" Tôi chạm vào cánh tay đang ôm lấy cổ Solo của Moon. Bé quay qua nhìn tôi và ngập ngừng gật đầu, rồi tụt xuống ôm P'Jan ngồi bên cạnh.

Tôi rửa vết thương cho Solo, lấy thuốc mà dân làng mang đến đắp lên vết thương của em. Thật may khi em không bị gì nặng cả, chỉ bị rách môi và bầm má.

"Không đau đâu mà!" Solo đưa tay đặt nhẹ lên đầu tôi. Chắc là do tôi vô tình thể hiện nét mặt đau lòng nên em mới nói như vậy. Tôi gật đầu ý bảo mình biết rồi, nhưng vẫn cảm thấy xót xa thay em mỗi lần chấm thuốc lên vết thương của cái người đang ngồi im mà chẳng cảm thấy đau đớn gì kia.

Sau khi xử lý xong vết thương, chúng tôi quay sang nhìn anh Jay đang ngồi ngẩn ngơ bên kia. Tôi và Solo nhìn nhau, em nhíu mày, nhìn có vẻ như đang lo lắng cho anh Jay không khác tôi là bao.

"Jay."

"Hả?" Anh Jay trả lời, nở một nụ cười mệt mỏi với chúng tôi.

Lần này, kể từ khi anh ấy quay trở lại đây, anh ấy lại trở thành anh Jay của ngày trước, một người luôn cười nhưng không hạnh phúc, trông như là đang cố che giấu điều gì sau nụ cười đó, trông có vẻ như anh ấy lúc nào cũng có điều để suy nghĩ, hay là có khi... còn tệ hơn trước. Tôi không hiểu tại sao thầy Hia vui vẻ của bọn trẻ bây giờ lại trở nên như vậy. Nhưng nếu tôi đoán không lầm có lẽ là...

"Không cần lo về người phụ nữ đó đâu." Solo điềm tĩnh nói, "Cũng chỉ là người phụ nữ mà bố em dây dưa lâu hơn những người khác thôi."

Tôi nhìn họ một cách khó hiểu. Nếu để tôi đoán từ những gì mà Solo nói thì đó là người phụ nữ tên Linda nào đó, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả. Bởi vì anh Jay không chịu trả lời nên Solo mới quay sang giải thích cho tôi.

"Người có địa vị như bố em có nhiều phụ nữ ve vãn xung quanh thì cũng là chuyện bình thường. Linda cũng là một trong số đó." Solo liếc nhìn anh Jay khi thấy anh ấy quay mặt đi chỗ khác. "Gọi là người tình cũng được... Dù em không mấy khi gặp bố nhưng em có nghe nói bố 'thay người tình như thay áo'. Nhưng người phụ nữ này lại ở bên bố đến tận mấy tháng... Có lẽ là từ lúc em bay về Thái Lan."

Ngay cả khi ông ấy đến Thái cũng mang người phụ nữ này theo bên mình, hèn gì anh Jay mới đau lòng đến vậy.

"Vậy So..." Tôi ngoảnh sang phía Solo một cách lo lắng, nhưng cún bự chỉ quay sang cười và lắc đầu.

"Em không sao đâu. Guitar cũng biết mối quan hệ giữa em với bố rồi đấy, không mấy tốt đẹp. Ông ấy muốn ai thay thế vị trí của mẹ là chuyện của ông. Người đáng để em quan tâm là người ở đó kìa." Solo quay qua nhìn anh Jay. Cuối cùng, khi không ai nói gì nữa cả thì em mới thở dài, "Bố có biết không?"

"Biết gì ạ?" Anh Jay ngẩng đầu lên hỏi.

"Biết Jay yêu ông ấy!"

"Cậu chủ!" Anh Jay giật mình nói, vội vàng lấy tay bịt miệng Solo lại, "Nói nhỏ chút chứ ạ."

Solo kéo tay anh ấy ra, nhíu mày vì anh ấy không chịu trả lời.

"Sao?"

"Tôi... không chắc nữa."

"Chưa có nói đúng không?"

"Ừm!"

Khi thấy vẻ mặt đượm buồn của anh Jay, tôi mới lén đá nhẹ vào chân của chú cún mặt đơ. Solo quay sang nhìn tôi bằng vẻ mặt sưng sỉa, còn giật lấy P'Jan của bé Moon nữa. Bé con cứ nghĩ là cún bự đùa với mình nên vội đứng lên giành lại P'Jan trong khi bé thì đang cười một cách khoái chí.

"Cứ mặc kệ chuyện của tôi đi ạ, lo chuyện của hai người trước thì hay hơn." Nét mặt anh Jay chuyển sang vẻ nghiêm túc. Solo cũng ngừng trêu bé Moon rồi trả lại P'Jan cho bé.

"Kể em nghe đi!"

"Lúc vào thành phố, tôi đã đến gặp bọn họ. Tôi nghe nói là bởi vì ông chủ không liên lạc được với tụi mình nên mới sai người đi tìm." Anh Jay tỏ vẻ căng thẳng, siết chặt tay, "Bọn họ bảo ông chủ muốn gặp cậu chủ."

"Hờ... Bao nhiêu năm trôi qua, ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến em. Khi có việc cần dùng đến thì lại ép buộc em làm theo." Giọng Solo đầy căm phẫn, gương mặt em lạnh lùng đến nỗi tôi phải nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay em.

"Cậu chủ..." Anh Jay thở dài, biểu hiện như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng, anh ấy lại thay đổi chủ đề, "Tôi sẽ giúp cậu chủ kéo dài thời gian."

"Kéo dài thời gian?" Tôi lặp lại khi không hiểu điều anh ấy nói có ý gì. Kéo dài thời gian nghĩa là sao?

"Ừm... Nếu ông chủ đã muốn gặp ai, thì có nghĩa là người đó phải đến gặp ngài ấy ngay lập tức. Lúc này có lẽ bọn họ đã cho người đi gửi tin là đã gặp tôi rồi. Nếu cậu chủ vẫn không muốn gặp ông chủ, ngài ấy chắc chắn sẽ ra lệnh cho người đến bắt cậu về." Anh Jay nhìn ra phía ngoài cửa cửa sổ đang mở. Tôi cũng nhìn theo, thấy những người đó đang đi chung quanh nhà, như thể sợ rằng chúng tôi sẽ bỏ trốn đi mất.

"Em sẽ trở về vào chủ nhật tuần sau." Solo trả lời bằng giọng hằn học, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

"Cậu chủ chắc không muốn cậu Gui gặp rắc rối đúng không?"

Tôi và Solo nhìn nhau, thấy được sự lo lắng trong em. Thật ra, tôi cũng muốn nói với em là không sao đâu, nhưng tôi lại nghĩ anh Jay nói như vậy là muốn cho em bớt cứng đầu lại, nên mới không lên tiếng.

"Em vẫn chưa muốn về."

"Vì vậy nên tôi mới nói là sẽ kéo dài thời gian giúp cậu chủ." Anh Jay mỉm cười, sau đó đưa tay xoa đầu Solo một cách dịu dàng như thể đang an ủi một đứa trẻ không chịu lớn. "Tôi sẽ trở về trước, còn chuyện của bọn họ và chuyện của ông chủ tôi sẽ tự mình giải quyết."

"Anh Jay sẽ không sao chứ ạ?" Tôi hỏi trong lo lắng, mặc dù chưa từng gặp bố của Solo, nhưng tôi có thể đoán được ông ấy là người như thế nào.

"Không sao đâu... Tôi muốn hai cậu nghỉ ngơi trước. Với lại chỉ còn ba ngày nữa là hết năm rồi." Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh như thấu hiểu tôi.

Còn ba ngày nữa là hết năm rồi... Và cũng là ngày sinh nhật của Solo nữa.

"Lúc này, ông chủ đang đi công tác ở Phuket, tôi sẽ kéo dài thời gian để ngài ấy ở đó ba ngày. Nhưng sau đó thì cậu chủ không thể tránh được nữa đâu."

Có nghĩa là chúng tôi chỉ được ở đây thêm ba ngày nữa thôi sao?

"Nhưng tụi em đã dự tính sẽ trở về vào tuầ..."

"So..." Tôi ngắt lời của cái người đang tỏ ra tức tối, "Trở về sớm vài ngày cũng không sao đâu. Sau này, nếu có thời gian chúng ta có thể quay lại đây mà."

Mặc dù không biết là khi nào mới có thời gian để trở lại đây.

Solo thở dài, nhìn tôi một lúc rồi gật đầu.

"Chuyện kinh doanh mà chúng ta đã bàn với nhau, tôi đã xử lí xong hết rồi."

"Kinh doanh gì vậy, anh Jay?"

"Chuyện này anh nghĩ là nên để cậu chủ giải thích sẽ hay hơn."

Tôi quay sang nhìn Solo để tìm câu trả lời. Em đặt tay lên đầu bé Moon, người luôn yên lặng ngồi suốt từ nãy giờ, rồi gập người ngồi dậy.

"Chuyện mà em nói với dì Jit."

"À... Lúc mà So nói sẽ kể cho anh nghe."

"Ừm... Em biết là mẹ của Guitar từng gửi tài liệu liên quan về nơi đây vào thành phố để tìm giáo viên tình nguyện. Có lẽ là bắt đầu gửi từ khi bà ấy biết mình bị bệnh."

Tôi gật đầu hiểu. Có lẽ bà đã gửi từ lúc bà biết thời gian mình còn có thể dạy những đứa trẻ ở nơi đây không còn bao nhiêu lâu nữa.

"Em nhờ Jay đi xử lí giúp, bởi vì nghe được nếu chỉ có một bức thư thôi thì chẳng có ai quan tâm đâu, cũng không thèm mở ra mà đọc đâu. Đúng là có nhiều tổ chức phi lợi nhuận thật, nhưng cũng có nhiều khu vực thiếu sự quan tâm. Nên có nhiều tổ chức muốn giúp đỡ nhưng lại không có quỹ. Nên em mới... trở thành nhà tài trợ để giúp đỡ một chút." Solo mỉm cười khi nhìn bé Moon, rồi lại ngước mặt lên mỉm cười với tôi. "Họ sẽ bắt đầu nhận tình nguyện viên vào cuối tuần này. Có thể sẽ cần chút thời gian, nhưng cam đoan một điều rằng bọn trẻ ở đây sẽ được tiếp tục học hành."

Tôi ngồi bất động một lúc, bởi vì não tôi không kịp tiếp thu những gì em nói. Nhưng sau khi hiểu ra, một nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng tôi dường như xuất hiện ngay lập tức.

Em lại vậy nữa rồi... chú cún này thật là!

Tôi nhìn Solo trong khi trong lòng đan xem vô vàn cảm xúc không thể diễn tả bằng lời được. Đó chắc có lẽ là cảm giác tự tận sâu đáy lòng, gói trọn những tâm tư mà tôi muốn bày tỏ với em.

"Cảm ơn em!" Cuối cùng tôi cũng chỉ nói được một câu ngắn ngủi như vậy. Nói nhiều bao nhiêu cũng không thể sánh bằng những điều mà em đã làm. Solo không nói gì cả, em chỉ đưa tay ra nắm lấy tay tôi thay cho câu trả lời.

Tôi không biết chú cún này sẽ khiến cho tôi cảm thấy hài lòng đến mức nào đây nữa... Như vậy đã là nhiều lắm rồi, không biết nhiều hơn thì sẽ thế nào nữa.

"Vậy, tôi rời đi trước nhé! Hẹn gặp lại ở BăngKok." Anh Jay mỉm cười với chúng tôi trước khi đứng dậy và bước ra khỏi nhà.

Tôi gác lại những suy nghĩ của mình rồi đi ra ngoài tiễn anh Jay. Anh ấy đi lại chỗ đám người đó, nói chuyện một chút rồi quay sang phía chúng tôi. Đám người đó quay qua cúi đầu với Solo một cách kính cẩn.

Tôi mới chỉ bắt đầu nhận thấy những người đó ăn mặc như những người bình thường khác. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ những người đó đều mặc trang phục màu đen, mang kính râm màu đen ấy chứ... Nếu mà chú cún biết tỏng tôi suy nghĩ như thế trong đầu thì chắc là em sẽ cười tôi đến chết mất.

"Có lẽ tôi không thể nói lời tạm biệt với lũ trẻ được. Nhờ hai người nói với chúng rằng tôi sẽ lại trở lại đây."

"Được ạ! Cảm ơn anh nhiều lắm, anh Jay."

"Đừng quên nói chuyện đó nha, cậu chủ!" Anh Jay quay lại và hét lên, vẫy tay một lần nữa trước khi quay lưng đi, bỏ lại chú cún đang đứng nhăn nhó mặt mày lầm bầm cái gì đó bên cạnh tôi.

"Đã nói là đừng vội nói rồi mà."

"Nói chuyện gì vậy em?"

Solo giả lơ câu hỏi của tôi, thay vào đó quay sang bế bé Moon đang bám lấy chân của mình.

"So, nói anh nghe chuyện gì..."

"Thầy Hia đi đâu vậy ạ?"

Tôi ngập ngừng, quay qua nhìn Solo. Không biết nên trả lời câu hỏi của bé như thế nào nữa.

"Đợi khi nào trở về thành phố rồi, nếu rảnh rỗi thầy ấy sẽ trở lại đây mà." Solo bình thản trả lời. Tôi vội quay sang nhìn bé Moon, sợ bé sẽ khóc. Nhưng thật lạ là bé chỉ gật đầu thôi.

"Chỉ ba ngày nữa thầy cũng sẽ về nhà, phải không ạ?"

"Moon?"

"Moon nghe không hiểu gì hết, nhưng Moon biết là ba ngày nữa các thầy cũng phải trở về rồi. Moon không sao đâu ạ." Đứa trẻ này nói mình không sao nhưng lại ôm chặt P'Jan, mắt đỏ hoe lên trông thật tôi nghiệp.

"Hay là vầy đi. Nếu có cơ hội, anh sẽ trở lại đây thăm em nha." Tôi vội nói và đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Moon.

"Vâng ạ. Em..."

"Muốn đến ở với bọn anh không?" Một giọng nói to và rõ ràng chen vào câu nói của bé Moon. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn mặt Solo vì cái câu mà em vừa mới nói ấy. "Điều em muốn nói với Guitar chính là chuyện này. Chúng ta xuống làng trước đi đã, có lẽ mọi người đã đợi ở đó rồi, em sẽ nói trực tiếp với mọi người."

Solo đi một mạch về phía làng như thể muốn tránh né những câu hỏi của tôi. Tôi cũng vội đi theo sau em, khi sắp đến nơi, tôi mới thấy mọi người trong làng vẫn còn đứng ở đó, không ai quay về nhà như tôi nghĩ. Cho dù là lũ trẻ con cũng ngồi tụm lại một chỗ dưới đất, trông nghiêm túc hơn hẳn mọi khi. Chắc có lẽ là chuyện lúc sáng đã khiến các em ấy hoảng sợ không ít.

"Thầy ơi! Thầy có bị làm sao không?" Chú Man vội bước đến hỏi, rồi quan sát Solo một cách lo lắng.

"Con không sao đâu! Chú gọi mọi người đến đây đi!"

Tôi đón lấy Moon rồi bế bé lên, đứng chung với dân làng và đám trẻ đang vây thành một vòng tròn để lắng nghe.

"Hôm trước, con đã đi quan sát xung quanh khu vực này rồi, và thấy có một số nơi, có vài địa điểm đã sẵn sàng để khai thác nhưng chẳng có ai sử dụng cả, đúng không ạ?"

"Đúng vậy thầy! Cô hiệu trưởng từng nói với tụi chú về chuyện cải tạo tất cả đất đai sao cho dễ làm ăn hơn lúc trước. Nếu một ngày nào đó, khách du lịch hay ai đó đến đây tụi chú sẽ có khu vực đón tiếp khách nhiều hơn, và còn có nhiều không gian làm việc khác nữa. Nhưng chưa kịp nói chi tiết gì hơn thì cô hiệu trưởng đã ngã bệnh rồi. Nên tụi chú cũng chẳng biết phải nên làm gì tiếp theo nữa." Chú Man giải thích.

"Có nhiều chuyện mọi người không cần phải nhờ đến người hiểu biết đâu. Chỉ cần dựa vào kinh nghiệm vốn có cũng đủ rồi." Solo không chỉ nói riêng với chú Man thôi, em nhìn tất cả dân làng mà nói.

"Nhưng nếu tụi chú thất bại thì có thể sẽ mang lại những hệ quả xấu, thầy à!"

"Ý con nói đến là trong tình huống không có ai ở đây để đưa ra lời tư vấn nào cho mọi người thì dù sao mọi người cũng nên tin cậy vào nhau, thà làm thử còn hơn cứ để mãi ở đó, không phải sao? Con nhìn sơ qua cũng đủ biết chỉ bán rau không thôi cũng không thể nuôi nổi cả cái làng này." Solo bình thản nói, không quan tâm đến vẻ mặt đang dần dần sa sầm lại của dân làng. Không một ai phủ nhận những điều mà em nói cả. "Bây giờ, có thể là đủ sống, nhưng những ngày sau lại chi tiêu nhiều hơn thì chỉ với mỗi mức thu nhập đó kiểu gì cũng không thể nào đủ được. Nếu như mọi người chỉ làm theo những gì mà cô hiệu trưởng chỉ bảo thôi mà không nỗ lực thêm thì chính mọi người sẽ là người chịu khổ."

"So..." Tôi khẽ gọi. Tôi lo sợ không biết liệu những lời nói của em có khiến cho dân làng nghĩ không tốt về em hay không nữa. Nhưng khi Solo quay lại nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng chỉ đứng yên bất động, bởi vì tôi chợt hiểu ra những điều mà em nói cũng bởi vì đó là những gì em muốn tốt cho mọi người ở đây.

"Con chỉ muốn cho mọi người biết tự dựa vào chính bản thân mình. Nhưng mà thôi vậy... bây giờ, con cũng là một phần của ngôi làng này rồi, vì vậy... trong khi mọi người đã có kinh nghiệm làm việc rồi, còn con có kiến thức về quản lý công việc, chúng ta lại còn có thêm một kĩ sư tài giỏi đang ở đây nữa." Solo nhìn vào mắt tôi và nở nụ cười. "Con nghĩ là chúng ta có thể giúp nhau lên kế hoạch."

Ngay tại giờ phút này đây, tôi nghĩ rằng chú cún mà mình luôn xem như một đứa trẻ đôi khi lại không phải là một đứa trẻ như tôi nghĩ. Những điều mà em nói ra là những điều mà trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

"Có lẽ, con không thể ở đây để giúp đỡ mọi người được, bởi vì con chỉ còn ba ngày để ở đây. Nhưng con sẽ tìm những vật dụng cần thiết rồi gửi đến cho mọi người. Mọi người có đồng ý không ạ?" Solo quay sang hỏi dân làng, họ nhìn chú cún cách cảm động, thay nhau gật đầu như giã gạo.

"Và còn một chuyện nữa... Con đã xử lý vấn đề bức thư của cô hiệu trưởng rồi, hông bao lâu nữa sẽ có các giáo viên tình nguyện lên đây để dạy học cho bọn trẻ, như những gì cô hiệu trưởng mong muốn."

"Thật hả thầy!"

"Thật sao ạ!"

Lũ trẻ ngồi ngơ ngác nãy giờ bắt đầu reo lên ngay khi nghe đến từ giáo viên. Các em ấy nhìn có vẻ rất phấn khích, hạnh phúc không khác gì khi lần đầu tiên gặp tôi.

"Ừ... Có lẽ sẽ phải đợi một chút, nhưng chắc chắn sẽ đến."

"Yeah!"

"Chuyện cuối cùng..." Solo im lặng và lui lại cho dì Jit bước lên trước.

"Hai ba ngày nay tôi luôn nói chuyện với thầy giáo. Thầy đến để đề nghị tài trợ cho lũ trẻ ở đây. Bản thân tôi thì không có vấn đề gì cả, bởi vì tôi muốn bọn nó được học cao hiểu rộng. Con ai cũng được quyền tự nguyện và tự quyết định ý định của mình."

Tôi trợn tròn mắt, quay sang nhìn Solo trong ngạc nhiên. Em cũng quay sang nhìn lại rồi khẽ nhếch khóe miệng lên cười.

"Con sẽ để cho bọn trẻ và gia đình cùng nhau đưa ra quyết định. Nếu bọn nhỏ muốn vào thành phố học, con sẽ chi trả học phí cho. Nhưng không phải cho miễn phí đâu, khi nào có việc làm, kiếm ra tiền thì phải trả lại, bằng số tiền tài trợ mà mình đã dùng. Hoặc nếu như vẫn chưa cần dùng vào lúc này, thì khi nào vào thành phố học thì cứ liên lạc với tụi con, con sẽ giúp cho ạ."

Dân làng quay sang bàn luận sôi nổi với nhau, nhưng tôi chẳng mấy để tâm đến điều mà họ nói, bởi vì lúc này đây, ánh mắt của tôi đang dán chặt vào một người... Người luôn dựa dẫm vào tôi.

Em sửa chữa lại mọi vấn đề và hết lòng giúp đỡ người dân nơi đây. Giống như em cảm thấy tôi chưa sẵn sàng để suy nghĩ hay giúp đỡ cho bất cứ ai ngay bây giờ được, nên mới suy nghĩ và làm mọi việc thay cho tôi. Em khiến tôi nhận ra rằng em cũng yêu nơi này như mẹ nuôi đã từng... như cách mà tôi yêu nơi đây vậy.

Chỉ nói cảm ơn em cả triệu lần cũng không sao sánh bằng những gì em đã làm được.

Không chỉ quan tâm mỗi bé Moon không thôi đâu, em còn mở ra cơ hội cho những đứa trẻ ở nơi đây nữa.

"Cái này người ta gọi là lấy sự giàu có để tạo nên những điều có ích." Solo thì thầm, tôi bật cười, lén đánh nhẹ vào cánh tay của người hay khoe khoang với vẻ chán ghét.

"So biết cách quản lý nữa hả?" Tôi tò mò hỏi. Tôi biết là em phải học cách quản lý công việc của gia đình, nhưng không nghĩ là em đã học nó từ trước. Tôi cứ nghĩ em bắt đầu học về những điều đó lúc em bàn chuyện công việc với nhân viên ở chung cư hay khi đi quan sát công việc cùng với anh Jay cơ.

"Không muốn biết cũng phải biết, em học những việc này đã từ lâu lắm rồi. Bố cử người qua dạy cho." Solo nói với giọng điệu trôi chảy hệt như đang trả lời một câu hỏi bình thường. Nhưng tôi nhìn ra được em không muốn nói đến chuyện này chút nào, nên tôi không hỏi thêm gì nữa.

Dân làng để cho bọn trẻ chạy đi chơi, còn chúng tôi tụm tụ lại với nhau tiếp tục bàn chuyện lên kế hoạch sử dụng không gian nơi đây. Tôi chịu trách nhiệm thiết kế, cố gắng lên bản thiết kế sao cho dễ hiểu nhất và cố gắng viết những ghi chú và con số đơn giản và ngắn nhất. Bởi vì người dân ở đây biết không nhiều chữ và đôi khi phải nhờ mấy đứa trẻ đọc hộ cho mình.

"Khu vực chăn nuôi không nên ở xa quá đâu ạ! Vật nuôi cần được chăm sóc, nên nuôi gần chúng ta sẽ tốt hơn. Với cả khu vực chăn nuôi quá lớn so với số lượng vật nuôi nữa." Tôi chỉ cho dân làng thấy những điểm sai của nơi này trong bản vẽ của họ. Nó giống như tình hình hiện tại của họ vậy.

"Tụi chú có một khu vực rộng rãi thích hợp để sử dụng ở ngay sau nhà chú ấy, thầy ạ."

"Chúng ta có thể di chuyển chúng đến đấy, mấy con gà thôi thì cũng không quá khó khăn đâu ạ."

"Những địa điểm cũ có vị trí nhìn có vẻ phù hợp với việc trồng trọt, chúng ta trồng thêm rau nhé?"

"Cô hiệu trưởng từng nói tụi chú nên đầu tư trồng thêm cây ăn trái, dùng nơi đó để trồng được không?"

"Chúng ta cần phải nghiên cứu xem thử nên trồng loại cây gì, loại nào dễ trồng và dễ mang lại thu nhập cao hơn."

"Con từng thấy sách liên quan đến vấn đề này được quyên góp ở trong lớp học của bọn trẻ. Mọi người thử để bọn nhỏ đọc cho nghe xem thử, cứ xem như đó là cơ hội để học hỏi cũng được." Tôi đưa ra một lời đề nghị. Sau khi mọi người đã đồng ý hết rồi, họ từ từ giải tán khỏi buổi họp hành và gọi lũ trẻ lại dẫn chúng vào trong lớp học.

Tôi đã nói với Solo rằng, chúng tôi chỉ đưa ra những hướng dẫn và lên kế hoạch giúp họ mà thôi. Phần còn lại phải để cho dân làng tự mình mày mò học hỏi, tự dựa dẫm vào nhau, phải biết tự suy nghĩ và tạo ra những cái mới. Tôi không có lo lắng nhiều bởi vì họ đã có thứ quan trọng gọi là kinh nghiệm, nhưng chẳng qua họ không chịu sử dụng tiềm năng của bản thân mình thôi.

Mọi thứ chắc chắn sẽ trở nên tốt đẹp.

"Moon đến ở với các thầy được sao ạ?"

"Ừ!"

Tôi rời mắt khỏi dân làng, quay qua nhìn hai cha con nhà husky đang ôm ấp nhau không rời.

"Được thật sao ạ?"

"Ừ!"

"Tại sao lại được vậy ạ?" Đứa trẻ nghiêng đầu hỏi. Nhưng dường như husky cha bắt đầu lười trả lời rồi nên mới quay mặt tránh né.

"Thì bởi vì thầy đẹp trai tốt bụng chứ sao nữa." Lúc tôi bước đến thì bé Moon cũng nhào đến ôm lấy chân tôi. Chắc có lẽ là vì chỉ cần hỏi tôi thì sẽ có được câu trả lời.

"Những bạn khác sẽ đi cùng chứ ạ?"

"Tùy vào sự quyết định của mấy em ấy nữa." Tôi ngồi xổm xuống rồi mỉm cười với bé. "Nhưng nếu đến đó rồi thì Moon sẽ không được gặp mọi người ở đây thường xuyên đâu đấy nhé, bé có chịu được không?"

"Nếu đi rồi Moon sẽ được học hành tử tế, có thật nhiều tiền để giúp đỡ mọi người, Moon chịu được ạ. Thầy đẹp trai bảo rằng, là đàn ông thì phải biết chịu đựng." Bé ra vẻ quyết tâm đến độ hai má phúng phính cả lên. Tôi thơm lên cái má mũm mĩm của bé đến nỗi bé cười rộ lên.

"Nếu cứ dính lấy Guitar thì em sẽ không dẫn đi đâu." Chú cún đang đứng khoanh tay trước ngực nói xen vào với giọng điệu khó chịu, mặt nhăn mày nhó khó chịu gấp mười lần bình thường.

"Cái đồ chỉ biết ăn hiếp!" Tôi trêu.

"Thấy ghét!"

Đến trẻ con mà cũng không tha nữa?

"So này! Nếu chỉ có mỗi Moon muốn đi thôi thì phải làm sao?" Tôi vội đổi chủ đề trước khi ai kia cau có hơn. Solo liếc mắt nhìn tôi và làm như không nghe thấy. Nhưng khi tôi mỉm cười lại với em thì em cũng chịu trả lời lại bằng một giọng điệu dịu ngọt.

"Lúc đầu, em cứ nghĩ là trường nội trú sẽ tiện hơn nếu có nhiều đứa, nếu không thì có thể tìm một chỗ cho tụi nhỏ rồi tìm người đến chăm sóc. Nếu chỉ có mỗi bé Moon thì... Em nghĩ là mình nuôi được."

Bé Moon ngước mặt lên nhìn tôi rồi bước đến ôm lấy chân của người vừa mới nói. Còn cái tên bắt nạt lúc nãy cứ tỏ ra không quan tâm nhưng tay thì lại đang xoa đầu bé Moon không ngớt.

"Sẽ để bé ở cùng với So hả?"

"Đâu..." Solo từ chối. Em bước đến, nắm lấy tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc. "Sẽ để nó đến ở với chúng ta chứ!"

Tôi mỉm cười ngọt ngào khi nhận được câu trả lời, không biết phải nói như thế nào nữa. Cho dù tôi vẫn còn lo lắng về chuyện bố của em, nhưng tôi đã có quyết định từ lâu rồi. Lúc này, tôi đang cố gắng không nghĩ đến những chuyện tồi tệ hay nhìn đời quá bi quan nữa.

Tôi chỉ muốn nghĩ đến những điều hạnh phúc mà lúc này tôi đang có trước tiên. Bởi vì sau khi rời khỏi đây thì sẽ có rất nhiều chuyện để tôi phải quan tâm.

"Nếu thật sự chỉ có mỗi bé Moon thôi thì em sẽ để Guitar luyện tập trước khi đón bọn trẻ này. Nếu cứng đầu thì một ngày nào đó em sẽ ném nó ra khỏi ban công. Đừng ai nói đỡ hay cản lại đó." Solo giả vờ hù dọa. Nhưng thay vì sợ hãi, thì bé Moon lại lắc đầu nguầy nguậy.

"Bé Moon hông có cứng đầu."

"Phải không?"

Tôi bật cười vì giọng điệu như thể không tin của chú cún. Phần Moon thì gật đầu khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Chúng tôi tiếp tục đi dạo theo con đường mòn. Khi đi ngang qua khu đất trồng rau, đứa trẻ vui vẻ chạy nhanh đến chỗ vườn rau của mình rồi còn trò chuyện với chúng không ngừng. Bé chẳng thèm quan tâm đến chúng tôi đang đứng đó nhìn mình dù chỉ một chút.

"Dì Jit bảo là, lúc trước đứa nhóc này ít nói lắm." Solo nhỏ giọng nói như không muốn để cho Moon nghe thấy. "Những đứa trẻ ở đây đã mất một khoảng thời gian khá là dài để cố gắng giúp cho nó mở miệng nói chuyện. Nghe nói là trước đây nó từng bị mẹ của mình bạo hành nên rất sợ người. Lúc mẹ của Guitar đến chăm sóc thì nó mới chịu mở lòng, mới trở thành đứa trẻ bình thường."

Thì ra là vậy...

"Chịu tiếp xúc gần và cứ bám lấy chúng ta như vậy chắc là vì Guitar rất giống mẹ."

Tôi mỉm cười với câu nói đó. Chuyện tôi giống mẹ nuôi đúng là sự thật, nhưng chuyện Moon cứ bám lấy chúng tôi thì...

"Anh nghĩ Moon bám lấy So nhiều hơn."

"Em không muốn nó cứ bám lấy mình chút nào."

"Cứng miệng thật đấy!" Tôi trêu, nhưng thay vì tỏ ra không cảm xúc gì thì người cứng miệng kia lại cười hihi.

"Miệng em không có cứng..." Solo dí sát mặt mình vào mặt tôi, "Guitar từng nếm rồi, không phải sao?"

"Chú cún này!" Tôi vội đẩy gương mặt trêu chọc của em ra xa. Thật may khi chú cún chịu lùi lại rồi cười phá lên để tôi không cần phải xấu hổ hơn thế này.

"Mặt đỏ rồi kìa..."

"Moon, mình đi dạo với nhau đi." Tôi dang tay đón bé và bế lên mà không quan tâm đến cái người đang đứng cười ở phía sau.

"Sáu tuổi đầu rồi, tự mình đi đi." Em ghen tị và dừng cười lại rồi bắt đầu càm ràm.

"So bế còn nhiều hơn anh nữa." Tôi dứt lời thì cái tên ghen tuông kia cũng im tiếng, chắc chắn là không cãi lại được.

"Để Moon tự đi ạ." Đứa trẻ hồn nhiên nói. Tôi quay qua nhìn người đang đi bên cạnh cách trách móc.

"Không sao cả, bé Moon chỉ bé xíu như vầy, đến khi em lớn lên anh không thể bế được nữa rồi, còn bế được thì cứ bế nha!"

Moon có dáng người nhỏ hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Lúc bế bé, tôi chẳng thấy nặng chút nào. Làn da trắng sáng cùng với đôi má đỏ như trái cà chua càng khiến cho bé trông thật đáng yêu.

"Nếu Guitar yêu bé Moon mặt trông đáng ghét này hơn em, thì lúc nào đó chắc chắn em sẽ ném nó ra đường." Tôi nghe có người lầm bầm sau lưng mình. Kiểu làm như lẩm bẩm cho mình em nghe thôi, nhưng thực chất thì đang cố tình để tôi nghe cho rõ từng chữ một.

"Ngang ngược thật, Moon nhỉ?" Tôi cuối xuống nhìn vào đôi mắt sáng ngời của đứa bé rồi hỏi.

"Thầy đẹp trai bướng bỉnh!" Bé nói xong thì cười rộ lên.

"Chút nữa sẽ biết tay anh." Solo híp mắt lại rồi hành động như muốn kéo Moon ra khỏi tay tôi.

"Không được làm gì bé nha So!" Tôi quay người lại trước khi bàn tay của husky bắt được bé. Còn người sắp bị ai kia ăn hiếp thì cười không ngừng như thể đang vui lắm ấy.

Không biết là chúng tôi đã đứng ở đó được bao lâu, quay qua quay lại như người không có việc gì làm. Nhưng không khí thì luôn luôn đầy ắp tiếng cười và niềm hạnh phúc.

"Cứ để vậy cũng được." Tôi dừng cuộc chiến bằng cách đối mặt với Solo, đưa Moon cho em bế, sau đó giữ lấy tay áo em. "Có được không em?"

Solo ngơ ngác một chút. Sau vài giây, em cuối xuống nhìn tay áo đang bị tôi nắm lấy và mỉm cười hài lòng.

"Được chứ!"

Con đường chúng tôi đi qua ngập tràn nụ cười và tiếng cười. Tôi chẳng thể biết rằng sau ba ngày nữa chuyện gì sẽ xảy đến.

Nhưng bây giờ, tình yêu của tôi... Không phải chỉ là chuyện của hai người chúng tôi nữa.

Bởi vì bây giờ không chỉ có hai chúng tôi thôi, mà còn có thêm một chú cún con nữa.

Mà cún con này có lẽ là một mối dây liên kết lớn... gắn kết tôi và Solo trở nên bền chặt hơn trước.

Tôi thức dậy sớm hơn mọi khi một chút, bởi vì hôm nay là một ngày đặt biệt. Ngoài việc hôm nay là ngày cuối cùng mà tôi ở đây, hôm nay cũng là ngày cuối cùng của năm nữa.

Và điều quan trọng hơn... Hôm nay là sinh nhật của cún bự đang nằm ngủ bên cạnh tôi đây.

Tôi trở mình đứng dậy đi ra khỏi chỗ ngủ một cách yên lặng, cố gắng hết sức không để Solo bị đánh thức. Bởi vì tôi biết rõ hơn ai hết cún bự có giác quan nhạy bén đến cỡ nào. May thay khi hôm qua chúng tôi nói chuyện với dân làng đến tận khuya, nên em mới mệt hơn mọi hôm.

Bình thường thì người dân ở đây thức dậy rất sớm, chỉ cần bước ra ngoài đi theo hướng vào làng sẽ nghe tiếng người ta làm cái này cái kia. Nhưng hôm nay lại trở nên yên ắng lạ thường, giống như chưa có ai thức dậy vậy, chuyện này là không thể nào. Tôi đến nhà dì Jit, cũng là ngôi nhà nằm ở chính giữa ngôi làng. Càng tiến đến gần ngôi nhà thì tôi lại càng nghe thấy tiếng nói chuyện rõ ràng hơn.

"Người thành phố họ làm gì vào ngày đầu năm mới vậy ạ, ngoại?"

"Họ mở tiệc ăn mừng..."

Tôi đứng yên và lắng nghe cuộc nói chuyện một lúc lâu, nghe thấy tiếng mấy đứa trẻ hỏi dì Jit không ngớt. Lén nhìn vào thì thấy bọn trẻ ngồi thành một vòng tròn và đang làm cái gì đó.

"Mọi người đang làm gì vậy ạ?" Tôi ghé mặt khỏi cửa nhìn nhưng không bước vào. Bọn trẻ đứng thành một hàng vái chào tôi rồi lại tiếp tục làm những việc đang dở dang, đó là giúp nhau phân loại rau.

"Thầy có muốn dùng món gì đặc biệt không?" Dì Jit mỉm cười phúc hậu với tôi, chỉ tay về mấy nguyên liệu nấu ăn, nom có vẻ nhiều hơn mọi ngày.

"Không cần đâu ạ, cứ bình thường là được rồi. Dì có cần con phụ giúp gì không ạ?"

"Không đâu thầy, chỉ cần mấy đứa nhỏ này là được rồi. Có vài món được những nhà khác giúp làm rồi. Thầy cứ đi dạo trước đi là được."

Tôi gật đầu, vẫy tay tạm biệt bọn trẻ rồi đi ra ngoài. Dì Jit nói rằng họ nghỉ lễ mỗi năm một lần vào ngày đầu năm, và bình thường sẽ tổ chức tiệc ăn mừng vào ngày ba mươi mốt. Nói là tiệc ăn mừng nhưng thực chất chỉ là việc mang thức ăn ra chia sẻ và ăn cùng nhau vậy thôi.

Hôm qua, dân làng nói với tôi và Solo nếu chuẩn bị xong xuôi rồi thì họ sẽ đến gọi chúng tôi đến ăn chung. Đó là lí do vì sao tôi lại dậy sớm. Một phần là muốn giúp, phần còn lại là vì...

Tôi có việc cần làm... Nếu không phải buổi sáng thì chắc chắn không thể tách khỏi cún bự được đâu.

Điểm đến là nơi mà tôi từng đến ngồi ngắm trăng cùng Solo và bé Moon. Nơi đây có một cái cây tách biệt với những cái cây khác. Tôi lấy thiết bị mà mình chuẩn bị từ Bangkok ra khỏi túi đeo vai. Tôi buộc các mảnh giấy vào sợi dây đã chuẩn bị trước, sau đó mắc những chuỗi dây đó vào các cành trên cây.

Cũng chẳng có gì khó khăn hay đặc biệt gì đâu, nhưng tôi hi vọng là em sẽ vui.

Sau khi đứng mỉm cười với thành quả của mình được một lúc, tôi cũng quay lưng đi về. Dì Jit bảo hôm nay mọi người sẽ dành thời gian quây quần bên nhau cho đến nửa đêm. Và bình thường, con đường này cũng không có mấy ai qua lại, vì vậy sẽ không có ai đi ngang qua và nhìn thấy cái mà tôi đã chuẩn bị đâu.

Hôm nay, tiết trời đặc biệt trong lành. Có lẽ tôi đã bắt đầu quen với khí hậu như thế này rồi, nên cảm thấy thoải mái thay vì cảm thấy lạnh như những ngày đầu, hoặc cũng có thể vì hôm nay là một ngày có điều gì đó đặc biệt, thế nên tôi mới cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp chăng?

Đứng cười với suy nghĩ của mình một lúc thì tôi tiếp tục cất bước về làng.

"Có thấy không!"

"Không thấy đâu cả, ngoại ơi!"

Tôi nhìn vào tình hình trong làng trong ngạc nhiên. Mọi người trong làng, bao gồm cả bọn trẻ đều đang chạy tán loạn hết lên, còn có tiếng hét lớn vang lên không ngớt. Nội dung mà tôi nghe được hình như chỉ có đôi câu là "Có thấy không?" và "Không thấy!" cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Tôi túm lấy cánh tay của bé Sao đang chạy ngang qua mình. Em ấy nhanh chóng quay qua nhìn tôi rồi nói vội với giọng đầy lo lắng.

"Đừng có cản đường, em đang đi tìm thầy hay cười."

Tôi chớp mắt và nhìn cậu bé đang chạy theo hướng ngược lại với ánh mắt ngẩn ngơ. Thầy giáo hay cười mà mọi người đang tìm không phải là tôi sao?

"Guitar!" Tiếng la hét đầy lo lắng vọng lại từ xa. Tôi đang định quay lại thì thấy người đang gọi mình hết quay trái thì lại quay phải, hình như vẫn chưa nhìn thấy tôi đang đứng ở đây nên em vẫn đang hét lên để tìm tôi.

Tôi bước đến chỗ Solo và nhận ra em đang rất hoảng loạn. Hình như mọi người đã bắt đầu nhìn thấy tôi rồi nên mới ngừng chạy tán loạn và quay sang nhìn tôi. Nhưng người lo lắng nhất lại chẳng để ý đến, dù chỉ một chút.

"So..." Tôi đặt tay lên bờ vai rộng của người đang quay lưng về phía mình. Giây phút mà em quay lại, tôi cảm giác như mình đang nhìn thấy một chú chó husky nhỏ bé đang run rẩy vì sợ hãi, "Em có sao không?"

Tôi toan đưa tay chạm vào mặt của người đang đứng yên trước mặt mình để em cảm nhận thấy tôi. Nhưng trước khi tôi kịp làm vậy, thì toàn thân đã bị em kéo đến và ôm chặt.

"Anh đi đâu vậy?" Tôi có thể cảm nhận được tiếng thì thầm đang run rẩy của cái người đang ôm mình. "Em cứ nghĩ là ai đó mang anh rời khỏi em."

Ai đó mà em nói đến có thể là bất cứ ai, nhưng tôi hiểu rõ ý em là ai.

"Anh đi dạo xung quanh về ấy mà. Xin lỗi vì đã không nói với em." Tôi đưa tay ôm lại và trả lời với cảm giác hối lỗi. Solo không nói gì hơn thế, em chỉ im lặng ôm tôi được một lúc và thở dài trước khi rời ra.

"Đừng có đi đâu mà không nói với ai một tiếng như vậy nữa đấy." Solo nói bằng giọng đầy trách móc, còn véo nhẹ má tôi như muốn trả đũa việc tôi lại khiến em phải lo lắng thêm một lần nữa.

"Vâng ạ!" Tôi gật đầu đồng ý rồi vội quay sang xin lỗi dân làng khi khiến họ phải lo lắng. Họ không nói gì ngoài cười khúc khích trước khi quay về nhà của mình.

Chỉ còn lại tôi và một chú cún bự...

"Em giận hả?" Tôi huých vào cánh tay của người đang trở lại im lặng như mọi khi... Hoặc có thể nói là im lặng hơn bình thường một chút. Tóm lại, ngay cả bé Moon trông có vẻ muốn tới gần nhưng vẫn chọn đi về cùng với dì Jit thay vì ở lại bám dính lấy chúng tôi.

"Không có."

Không có... Mặc dầu giọng nói này nghe có vẻ đơn giản nhưng đầy mỉa mai và giận dỗi lắm.

"Anh xin lỗi mà." Tôi làm hòa bằng cách mỉm cười với em như mọi lần và chắc chắn lần này...

"Không có giận... nhưng mà lo."

Vẫn là kết quả tương tự như cũ.

Em dang cánh tay đầy ấm áp ôm chầm lấy tôi như để khẳng định cho những gì mình vừa nói.

Chúng tôi đi đến nhập hội với những người khác đang mang đồ đến lớp học, là địa điểm mà mọi người sẽ tập trung lại vào ngày hôm nay. Thật ra, ngoài rất nhiều món ăn được các gia đình chia nhau ra nấu nướng thì cũng chẳng có gì nữa cả.

Một người đàn ông đã đứng chờ sẵn ở trước lớp học. Tôi và Solo nhìn nhau, không hiểu gì khi thấy dân làng và bọn trẻ đứng thành hàng và mỉm cười với chúng tôi.

"Đây là sao vậy ạ?" Tôi dừng lại trước mặt họ vì bị chặn ở trước cửa lớp học.

"Ngày mai các thầy sẽ trở về rồi phải không ạ?" Bác Man bước ra phía trước và nở nụ cười.

"Dạ."

"Tụi chú không biết phải trả ơn các thầy thế nào mới phải... Nên mới làm chút điều nhỏ nhặt này."

Họ mở đường, để cho tôi và Solo bước vào bên trong. Điều đầu tiên khiến tôi chú ý đến là lớp học đã hoàn toàn thay đổi. Bàn gỗ của bọn trẻ được xếp chụm lại với nhau thành một cái bàn lớn đặt ở giữa căn phòng. Phòng học trước giờ không hề có tường nhưng nay đã được dựng những tấm ván gỗ ở chung quanh. Trên đó dán tất cả các bức tranh vẽ chứa đựng những ước mơ của bọn trẻ. Sàn nhà của phòng trước kia thường để không giờ được trang trí bằng những cái cây nho nhỏ khiến cho lớp học trông thoải mái hơn mọi khi. Tấm bảng luôn sạch sẽ bởi vì tôi luôn lau chùi mỗi khi kết thúc buổi học được viết nguệch ngoạc bằng hàng tá dòng chữ viết tay.

"Cảm ơn!"

"Em yêu các thầy."

"Trở lại đây nữa nhé!"

"Ước mơ của em ở đây!"

Tôi đứng mỉm cười nhìn những nội dung trên bảng thật lâu, lúc sau tôi mới cảm nhận được có người bước đến từ phía sau.

"Mọi người muốn ở lại để giúp đỡ nơi này, thầy ạ." Dì Jit bước đến đứng bên cạnh tôi, nhìn lên bảng và mỉm cười. "Moon nó vẫn còn nhỏ, nó vẫn còn có thể mơ ước xa xôi. Dì cũng muốn nó có một tương lai tươi sáng, nên xin nhờ cả vào thầy."

"Dạ!" Tôi trả lời một cách chắc nịch để dì ấy có thể yên tâm rằng tôi sẽ chăm sóc tốt cho bé.

Cho dù không phải là một gia đình ruột thịt, nhưng dì ấy vẫn nuôi nấng bé trong nhiều năm qua. Sự lo lắng này không khác gì người thân trong cùng một gia đình. Nếu Moon lớn hơn một chút chắc cũng quyết định như nhưng bé khác, nhưng bởi vì bé còn nhỏ và dì Jit cũng đặt nhiều hy vọng nơi bé nên mới đồng ý cho bé đi với tôi. Đó có lẽ là cách yêu thương của dì ấy.

"Nếu đã sẵn sàng thì cháu sẽ cho người đến đón nó." Solo quay qua nói với dì Jit sau khi em đứng nhìn bảng được một lúc lâu không khác tôi là mấy. "Cho cháu thời gian giải quyết xong chuyện ở đó trước đã."

Dì Jit gật đầu và mỉm cười, không nói gì thêm nữa. Mọi người ngồi xuống, tất cả các món ăn đã được bày hết lên bàn.

"Ăn nhiều vào nhé hai thầy."

"Trở về rồi thì không còn được ăn mấy món này nữa đâu nhé."

Tôi bật cười vì câu nói của họ. Chúng tôi bắt đầu bằng việc vừa dùng bữa vừa trò chuyện với nhau, chủ yếu không thể tránh khỏi việc trả lời những câu hỏi về ngày đầu năm của đám trẻ tò mò. Tôi ăn hết mọi món ăn đến nỗi căng phình cả bụng, phía Solo cũng no nê không thua gì tôi đến nỗi mặt em xệ ra hết luôn rồi.

Tôi đã dành thời gian ở với dân làng từ sáng cho đến tối. Khi đến giờ ăn cơm trưa hay cơm chiều, tôi cũng về lại làng giúp nấu nướng rồi cùng ăn cơm với họ. Bầu không khí ngập tràn hạnh phúc khiến tôi cảm thấy thời gian sao trôi qua nhanh quá. Đến khi bầu trời trở nên đen kịt, thì mọi người phải trở về nhà bởi vì ánh sáng từ ngọn đèn dầu không đủ để xua đuổi đám côn trùng.

Tôi nói lời chào tạm biệt với dân làng và mấy đứa nhỏ đến ôm mình. Dân làng có lẽ biết tôi sẽ trở về từ lúc rạng sáng, chúng tôi có thể sẽ không gặp được nhau vào sáng mai nên họ mới làm thế. Mà điều đó cũng đúng... Tôi nói với Solo rằng chúng tôi sẽ chia tay mọi người vào lúc này rồi sẽ lặng lẽ rời đi vào sáng mai. Tôi không thích nói lời từ biệt và cũng không muốn chứng kiến khoảnh khắc ấy như lúc này. Tôi có thể chịu đựng được bởi vì mình đã trưởng thành rồi, nhưng nếu tôi thấy bọn trẻ khóc lóc lúc mình sắp rời đi thì có lẽ sẽ mủi lòng mà không nỡ đi mất.

"Moon phải là một đứa trẻ ngoan nhé!" Tôi xoa đầu đứa trẻ cuối cùng còn nán lại, có em Ja cũng đang đứng đợi không xa. Moon cắn chặt môi để nén nước mắt, sau đó gật đầu lia lịa rồi ôm chặt P'Jan. "Nếu mọi việc xong xuôi hết rồi anh sẽ đến đón, trước lúc đó nhớ phải nghe lời người lớn, hiểu không?"

"Vâng ạ." Bé nói xong rồi ôm chặt tôi. Sau khi chớp mắt vài cái để ngăn cho nước mắt không rơi rồi bé bước đến ôm lấy Solo trong yên lặng. Solo cũng không nói gì ngoài việc nhẹ nhàng xoa đầu bé rồi rời ra.

Chỉ còn mỗi tôi và Solo đứng đó sau khi Moon và Ja cùng nhau đi về. Cây đèn em đang cầm cũng là ánh sáng duy nhất còn lại của chúng tôi.

"Chúng ta cũng về thôi." Solo bước tới nắm lấy tay tôi, toan đưa tôi về nhà. Nhưng tôi đã bắt lấy tay em trước.

"Chúng ta đi dạo với nhau đi."

"Đi dạo?"

"Ừ. Đi dạo dạo quanh đây thôi... Đi nha." Tôi đứng yên chờ đợi câu trả lời từ người đang tỏ vẻ không hiểu gì. Rồi em cũng gật đầu đồng ý khi thấy tôi vẫn còn chưa có động thái gì.

Tôi đưa Solo men theo con đường tắt để đến đó nhanh hơn. Cún bự chỉ đi theo mà không nói lời nào. Nếu tôi mà mang em vào rừng chôn chắc cũng không khó đâu.

"So cầm đèn nha!" Tôi buông tay mình ra khỏi tay của cún bự mà mình luôn nắm lấy suốt dọc đường đi, sau đó bước ra phía sau và bịt mắt em lại.

"Guitar?"

"Em đi thẳng đi."

Người bị bịt mắt đáng ra phải tò mò nhưng lại chẳng nói gì cả mà chỉ biết lẳng lặng đi thẳng theo như lời tôi nói. May là đất ở khu vực này bằng phẳng nên không thể khiến em bị sẩy chân được. Cái cây trông khác biệt với những cây khác giờ đây mỗi lúc một gần. Cho đến khi hai đứa chúng tôi dừng lại ở trước thân cây rồi thì tôi mới từ từ lấy tay ra.

Tôi không chắc vẻ mặt Solo lúc đó như thế nào nữa bởi vì tôi đang đứng ở sau lưng em. Nhưng em vẫn đứng yên một lúc rất lâu đến nỗi tôi bắt đầu băn khoăn không biết có gì bất thường không nữa.

Cái cây này không được to cho lắm, có một sợi dây dài buộc từ nhành này sang nhành khác và quấn quanh thân cây. Dọc theo sợi dây là tất cả những bức ảnh mà tôi đã lén chụp Solo suốt những tháng qua đều được treo ở đây. Chúng là những bức ảnh mà tôi đã gửi cho thằng Noh nhờ nó giữ giúp và luôn mang theo bên mình từ trước cả lúc đến đây. Lúc nó nhìn thấy những bức ảnh, tôi chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống đất thôi. May là khi ấy có Sun ở đó giúp tôi, ngăn cho tôi không bị nó trêu chọc đến rối lên mất.

"So..." Tôi khẽ gọi, bước đến đứng bên cạnh em. Những vẫn chưa kịp nói gì thì cây đèn cầm bỗng bị vứt xuống đất đến nỗi cái cán văng ra xa. Xung quanh chúng tôi chỉ còn lại bầu trời đầy sao.

Tôi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của người đứng trước mặt mình, đang nghĩ là mình sẽ hỏi tại sao lại vứt đèn xuống đất. Nhưng vẫn chưa kịp đặt câu hỏi thì tôi đã có câu trả lời... Khi mà cún bự bước đến ôm chầm lấy tôi.

"Cảm ơn."

Không phải là cái ôm ghì chặt... Nhưng cảm giác vững chãi hơn bao giờ hết.

"Chúc mừng sinh nhật em." Tôi vòng tay ôm lại em. Cảm thấy thật ấm áp đến mức cứ muốn ôm như thế này thật lâu.

Thật muốn xin lỗi khi chỉ làm được như vậy, nhưng tôi tin chắc là nói ra sẽ bị em 'phủi bỏ' ngay.

Solo buông ra rồi nắm lấy tay tôi. Em bước đến gần cái cây, nhìn những bức ảnh chụp mình trong những tư thế khác nhau với một nụ cười tươi.

"Anh lén chụp khi nào vậy?"

"Lúc nào So lơ đãng là anh chụp." Đặt biệt là lúc ngủ nè, chắc cũng cả trăm tấm.

"Hihi."

"Mang dán lên phòng So đi."

"Ưm... Ảnh của Guitar nữa."

"Gì cơ?"

"Đâu có gì đâu."

Tôi nhíu mày bởi vì nghe không được rõ. Lúc tôi hỏi thêm lần nữa thì em lại quay đi xem mấy bức ảnh của mình một cách vô tư, không chịu cho tôi cơ hội hỏi gì nữa. Cuối cùng tôi cũng chỉ đành bỏ cuộc bởi vì chẳng còn gì để hỏi nữa.

Chúng tôi chuyển sang ngồi xuống nói chuyện với nhau sau khi đứng xem ảnh được một lúc lâu. Tôi nhìn lên bầu trời rộng lớn được điểm tô bằng vô vàn ánh sao lấp lánh. Tôi muốn cảm nhận bầu không khí hiếm hoi này lâu thật lâu, giữ lấy làm kỉ niệm quan trọng mình có với mẹ nuôi và mọi người ở đây.

Lúc đầu, tôi nghĩ mình có lẽ không thể biến ước nguyện to lớn của mẹ nuôi thành hiện thực được. Nhưng đến lúc này, tôi mới hiểu... Có lẽ người không muốn tôi gây dựng hay làm điều gì cho người dân ở đây, người chỉ muốn cho mọi người vượt lên chính mình khi mà không có ai ở cạnh chỉ lối.

Và muốn tặng những trải nghiệm ấy cho tôi như một món quà... để tôi đến đây được học hỏi, được nhìn thấy niềm hạnh phúc trong một cách nhìn khác mà không cần phải có gì cả.

Đó là kinh nghiệm thật sự có quý giá.

"Kể từ khi em có thể ghi nhớ, em cũng chỉ có mỗi mình mẹ là quan trọng nhất..."

Tôi ngưng lại những dòng suy nghĩ trong đầu, quay qua nhìn người đang nói chuyện một cách ngơ ngác. Solo quay sang và khẽ mỉm cười rồi lại nhìn lên bầu trời.

Em chưa từng kể chuyện mẹ của mình cho tôi nghe lần nào và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ hỏi em. Bởi vì em sẽ đau lòng mỗi khi nhắc đến bà ấy.

"Mẹ em là một nhạc công ở quán bar mà bà làm chủ. Mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp, có sức quyến rũ, nấu ăn ngon. Mặc dù mẹ không giàu có lắm nhưng cũng có chút địa vị. Mẹ từng nói là mọi thứ trong cuộc đời bà đều hoàn hảo cả, một điều duy nhất mà mẹ không có là người mình yêu..." Giọng nói hạnh phúc của em khiến tôi cười theo, nhưng không được bao lâu thì âm thanh ấy dần trầm xuống, "Sai lầm duy nhất trong cuộc đời mẹ... có lẽ là mẹ đã yêu bố."

Tôi không thể nói gì ngoại trừ việc nhích người lại gần em hơn nữa và nắm lấy tay em.

"Mẹ lớn hơn bố vài tuổi. Khi mẹ mang thai em... Lúc đó bố chỉ mới mười tám tuổi. Cho dù mẹ không chịu kể em nghe chi tiết, em cũng biết là bố không hề yêu mẹ chút nào. Mọi thứ đều là sai lầm cả." Solo gắt gỏng, mặt đanh lại trông đáng sợ hơn bình thường. Tôi phải nhẹ nhàng vỗ lấy tay để em bình tĩnh lại. "Anh có nhớ lúc em nói có hai lý do khiến em không muốn chúng ta hẹn hò với nhau chỉ vì nói thích không...?"

Tôi gật đầu. Tôi nhớ là lúc đó em nói lý do đầu tiên là muốn cho tôi cơ hội, nếu tôi cần thì sẽ rời đi. Lý do còn lại là chuyện của mẹ em.

"Một lý do nữa là bởi vì bố em hẹn hò với mẹ trong khi ông ấy không hề yêu bà ấy, ông ấy chỉ thấy thích mẹ, lựa chọn mẹ chỉ vì sự bồng bột. Mọi chuyện xảy ra sau đó chỉ vì mẹ em có thai em mà thôi. Lúc đó, có một người giúp việc đã lỡ miệng mang chuyện này kể cho em nghe nên liền bị mẹ đuổi việc ngay lập tức." Solo cao giọng giống như là đang chế giễu bản thân. "Em không muốn chúng ta sẽ trở nên như vậy... Em sợ là nếu Guitar không thật lòng, cuối cùng sẽ chỉ có mình em là đau lòng."

"Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm như vậy cả." Tôi vội vàng nói với người đang làm vẻ mặt buồn bã.

"Ừ... Em biết mà." Solo gật đầu rồi dịu dàng cười khi tôi cau mày làm như không tin.

"Chắc nha?"

"Chắc..."

"Vậy thì tốt quá rồi." Tôi thưởng cho em một món quà bằng cái xoa đầu nhè nhẹ. Em tủm tỉm cười một lúc rồi lại tiếp tục nói.

"Hai mẹ con sống với nhau rất hạnh phúc. Mẹ dạy em chơi ghi-ta, dạy em làm mọi thứ. Khi Jay xuất hiện thì càng hạnh phúc hơn, bởi vì em cảm giác mình như có thêm một người bạn, có thêm một người anh trai. Nhưng bỗng một ngày mẹ phải nhập viện, mẹ bị tai nạn và phải nằm liệt giường trong bệnh viện suốt nhiều tháng liền. Ngày nào em cũng đều vào thăm mẹ và chưa bao giờ ngưng hy vọng cả. Suốt quãng thời gian mà mẹ ở trong bệnh viện, em chưa gặp bố một lần nào. Nhưng đến một ngày, lúc em mở cửa bước vào thì thấy bố đang đứng bên cạnh mẹ, câu đầu tiên mà em nghe mẹ nói... là cầu xin bố cho em được học theo những gì mà mình muốn."

"So, nếu em không muốn kể..." Tôi khẽ gọi em, nắm lấy tay em để em biết tôi vẫn ở đây. Solo lắc đầu, ngước nhìn lên bầu trời rồi nói tiếp.

"Em đi học mỗi ngày vì lời thỉnh cầu của mẹ. Nhưng sau đó, lúc em phải đi cắm trại thì mẹ lại qua đời, không một ai nói cho em nghe sự thật cả. Người giúp việc, người làm vườn, tất cả mọi người đều nói dối em là mẹ đang ngủ. Đến lúc em trở về rồi thì bọn họ vẫn nói dối em. Đến lúc em biết được sự thật, giống như cả thế giới sụp đổ xuống trước mắt mình vậy."

Giống như lúc mẹ nuôi qua đời... Đây có lẽ là lý do mà em không muốn tôi nói dối với bé Moon.

"Em đã từng trải qua một cuộc chia ly đau đớn. Em từng lạc lối, từng có cảm giác như Guitar vậy. Em kể với anh bởi vì muốn anh biết rằng em hiểu và cũng muốn cho Guitar biết tất cả mọi chuyện của em."

"..."

"Em cũng chỉ là một đứa trẻ ngang bướng có vấn đề, sống một cuộc sống không có mục đích, không có hạnh phúc... Cho dến lúc gặp được Guitar." Solo quay sang nhìn tôi, rồi đưa tay vuốt nhẹ má tôi. "Em từng nói rằng Guitar chính là hạnh phúc của em. Nhưng em chưa từng nói lý do vì sao em gọi anh là Guitar. Lý do mà em gọi như vậy cũng bởi vì ghi-ta chính là điều duy nhất khiến em mỉm cười, là hạnh phúc duy nhất mà mẹ để lại cho em."

Đây cũng là... câu trả lời cho câu hỏi mà tôi luôn thắc mắc là tại sao em lại gọi tôi là Guitar. Thì ra bởi vì tôi là hạnh phúc của em, giống như cây đàn ghi-ta của em.

"Một lí do nữa là em không muốn giống ai cả." Cún bự nhún vai, hành động đáng đánh này lấy đi gần hết sự cảm động trong tôi. Tôi bật cười thành tiếng, Solo cũng cười tươi không khác gì tôi.

"Mẹ em rất thích ghi-ta." Solo chậm rãi nói ngay khi tiếng cười của chúng tôi dừng lại.

"Hai mẹ con giống nhau thật đấy."

"Không giống đâu."

"Hửm?" Tôi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, chuẩn bị hỏi tiếp nhưng cũng phải cất lại câu nói khi Solo nhích người lại gần hơn trước.

"Em không thích ghi-ta giống mẹ."

"..."

"Nhưng em yêu Guitar."

"!!!"

"Cho dù là lúc anh cười, lúc anh giận, lúc anh nhăn nhó, lúc anh buồn, lúc nào đi chăng nữa... em cũng yêu."

"..."

"Guitar?"

"..."

"Guitar... Anh nghĩ đi đâu vậy?" Giọng nói pha lẫn tiếng cười cùng bàn tay đưa lên véo nhẹ má làm tôi tỉnh cả người.

Thì cũng có nghe đó, nhưng nếu bắt sắp xếp lại từng câu chữ thì tôi không làm được. Nói một cách đơn giản là tôi không nói nên lời. Lúc tôi tập trung lại được thì... nghe như tim mình ngừng đập trong giây lát rồi lại đập rất nhanh giống như có ai đánh trống bên trong vậy.

"Anh mất tập trung thật đấy." Người mang tâm trạng vui vẻ cười rồi lại không ngừng trêu chọc tôi. Tôi vội đưa tay giữ lấy ngực mình rồi quay mặt tránh đi với vẻ chán ghét.

Xảo quyệt thật... trong khi tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng trước rồi.

Solo không nói gì khiến tôi ngượng ngùng hơn thế nữa. Chúng tôi lại ngước lên nhìn bầu trời đầy sao mà không nói gì thêm.

Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Em yêu anh, Guitar!"

Câu nói thật sự mang tính sát thương rất lớn. Chỉ cần nghĩ đến thôi, đầu óc tôi cũng trống rỗng hết lên.

"Không biết đến năm mới chưa ta?"

Tôi giật cả mình khiến Solo ngồi bên cạnh bật cười thêm lần nữa, bàn tay to lớn của em nhẹ nhàng xoa đầu tôi như thể an ủi một đứa trẻ đang hoảng loạn.

"Chắc chưa đâu. Nếu đến giao thừa thì chúng ta sẽ thấy pháo hoa rồi." Tôi thật thà trả lời, cố gắng phớt lờ ánh mắt trêu chọc của ai kia.

"Là ngày năm mới và ngày sinh nhật mà em hạnh phúc nhất." Solo ngừng cười, thay vào đó lại chân thành mỉm cười với tôi. "Bởi vì em có Guitar."

Tôi luôn mỉm cười mỗi khi đón nhận câu nói ấy. Giờ đây tôi cảm thấy mặt mình còn nóng hơn lúc đầu gấp hai lần, phải cảm ơn khi trời quá tối nên em không thể nhìn thấy được, nếu không chắc tôi sẽ bị trêu còn hơn lúc nãy nữa.

Lúc này có lẽ cũng sắp hết ngày rồi... Có lẽ đã đến lúc cho điều mà tôi đã chuẩn bị từ lâu.

"Thật ra... Anh còn một món quà nữa dành cho So."

"Thật hả?" Solo mở to mắt, coi bộ chú cún trông rất kỳ vọng với món quà. Nhưng tôi cảm thấy hình như mình đã ngượng đỏ cả mặt lên trước mất rồi. Trước khi làm điều đáng xấu hổ này, tôi có điều muốn nói với em trước.

Điều mà tôi cất giữ trong lòng bấy lâu nay.

"Trước tiên, anh muốn cảm ơn So về mọi thứ mà em làm cho anh thêm một lần nữa..." Liệu lời mình nói có phải hơi trang trọng quá rồi hay không? Bởi vì lúc này, người nghe đang cố gắng nhịn cười.

"Không có gì đâu mà."

Tôi hít một hơi thật sâu, xua tan đi mọi lo lắng, sau đó nhìn Solo với anh mắt nghiêm túc.

"Mẹ nuôi từng là tất cả đối với anh... Mọi ước mơ, hy vọng, tương lai. Mọi việc anh làm luôn chỉ vì bà thôi."

Là nơi trú ẩn rộng lớn, là người có công ơn quan trọng trong cuộc đời tôi.

"Đến lúc anh gặp So, được quen, được thích em. Anh nghĩ bản thân mình lại có thêm một điều quan trọng nữa rồi, nghĩ rằng lúc ấy anh có hai điều mình muốn bảo vệ, muốn trao đi những thứ quan trọng. Nhưng rồi mẹ nuôi cũng ra đi... Mọi ước mơ của anh dường như bị sụp đổ hết vậy. Anh buộc mình phải mạnh mẽ bởi vì bản thân phải là nơi nương tựa của người khác..."

Tôi không muốn khóc làm cho mấy đứa nhỏ càng buồn hơn, không muốn ai phải lo lắng.

"Rồi So xuất hiện... nói rằng em sẽ là chỗ dựa cho anh, làm mọi thứ khiến anh có thể mỉm cười, làm vì anh, vì những người ở đây, vì mẹ nuôi, làm những điều mà anh không thể làm được." Tôi mỉm cười hạnh phúc, đưa tay chạm nhẹ vào gò má lạnh lẽo của em bởi khí trời se lạnh của nơi đây.

"So từng hỏi anh ý nghĩa của từ "Yêu"... Anh nghĩ là anh trả lời được rồi."

Lúc đầu, tôi nhờ Kao giúp cũng vì muốn tổ chức ngày sinh nhật của em sao cho thật đặc biệt, muốn làm cái gì đó cho em. Nhưng bây giờ không còn giống như thế nữa, bởi vì mọi thứ mà tôi làm tiếp theo đây sẽ chan chứa những ý nghĩa mà tôi cất giấu, chính là hát bài hát mà tôi đã chọn, bài hát mà tôi đã thay đổi vào phút chót.

"Ngày khi không có ai

Ngày mà thế giới đổi thay đến nỗi anh không còn gì cả

Ngày mà vì sao và vầng thái dương bỗng tăm tối đi

Không còn lại chút ánh sáng chiếu soi con đường"

Tôi dịu dàng nhìn vào đôi mắt lấp lánh của người đang nghe, muốn em biết cảm xúc của tôi.

"Nóng bức hay lạnh lẽo ra sao

Có em nắm lấy tay anh cùng bước đi

Chỉ có mình em luôn ở bên cạnh, không để anh một mình

Cho dù có đau khổ hay nản lòng, em vẫn sẵn lòng ở bên cạnh"

'Nếu không thể chịu đựng nỗi, nếu Guitar muốn chỉ cần anh nói ra, cho dù đang làm gì đi nữa em cũng sẽ chạy đến ôm anh.'

"Từ một trái tim, tình yêu của em sẽ tiếp giúp cho hơi thở của anh

Hôm nay, mặc dù phải trải qua một chặng đường dài

Kể từ bây giờ, anh sẽ không còn phải sợ hãi nữa

Chỉ một trái tim cũng đủ thay thế tất cả những gì anh đã mất đi

Chỉ cần em ở đây, bên cạnh trái tim anh

Anh sẽ sống vì em bằng cả trái tim này"

Nhưng có lẽ những trở ngại trên con đường này chúng ta đã lựa chọn không chỉ có một và điều đáng sợ nhất cũng đang đến, nhưng tôi tin rằng chúng tôi sẽ vượt qua được. Miễn là chúng tôi vẫn luôn nắm tay nhau như vậy.

"Cuộc đời không bao giờ chắc chắn cả

Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể mỉm cười như mong muốn

Dẫu cho câu chuyện sẽ tốt hay xấu đi chăng nữa

Anh vẫn biết rằng có người vẫn sẵn sàng ở bên cạnh anh"

Bàn đầu, có lẽ tôi đã rất buồn lòng khi biết em nghĩ rằng tôi đã lo sợ điều đó. Nhưng tôi sẽ không bao giờ hối hận... khi lựa chọn ở đây.

"Từ một trái tim, tình yêu của em sẽ tiếp giúp cho hơi thở của anh

Hôm nay, mặc dù phải trải qua một chặng đường dài

Kể từ bây giờ, anh sẽ không còn phải sợ nữa

Chỉ một trái tim cũng đủ thay thế tất cả những gì đã mất đi

Chỉ cần em ở đây, bên cạnh trái tim anh

Anh sẽ sống vì em bằng cả trái tim này

Sẽ đáp lại em bằng cả trái tim này"

[Bài hát Một trái tim – Dome Jaruwat]

https://youtu.be/MhJkNmnodbc

Tôi nở nụ cười thay cho mọi cảm xúc, nhưng lại không thể lựa chọn thời điểm thích hợp khiến cho em hiểu. Bởi vì đôi lúc... lời nói cũng quan trọng không kém hành động.

"Lúc So bước đến bên cạnh anh là khi ước mơ của anh biến mất. Điều đó khiến anh nhận ra bản thân anh vẫn còn một điều nữa." Tôi nắm chặt tay em hơn nhằm nói với em điều đó là cái gì. "Bây giờ cho dù điều đó có là gì đi chăng nữa cũng không quan trọng. Ước mơ không còn, cái gì biến mất anh cũng mặc kệ, bởi vì lúc này..."

"..."

"So là tất cả của anh."

"..."

"Là ước mơ, hy vọng, là tất cả và bao gồm cả tình yêu của anh."

"Tình yêu?"

Tôi gật đầu, nhẹ nhàng cười khi thấy vẻ mặt đang bối rối của em.

"Uhm."

Tình yêu dành cho tôi...

"Anh yêu So." (Anh cũng yêu em.)

Ý tôi là người con trai tên Solo.

"!!!" Solo mở to mắt, tỏ vẻ bất ngờ và choáng váng hơn cả lúc tôi nói thích em nữa.

"Tập trung, tập trung nào!" Tôi trêu lại em như để trả đũa chuyện em trêu tôi lúc đầu. Nhưng thật ra tôi làm vậy vì tôi đang ngại.

Cuối cùng Solo cũng nở một nụ cười tươi sau khi em ngồi lặng thinh được một lúc. Em không nói gì cả, nhưng đưa bàn tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi lên cao, hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay tôi thay cho mọi câu nói, sau đó ngước mặt lên nhìn tôi.

Trong đôi mắt ấy đang ẩn giấu biết bao nhiêu là cảm xúc... Và có lẽ chính tôi cũng đang nhìn em với ánh mắt như vậy.

Tiếng pháo hoa bắn lên ở đằng xa khiến tôi và Solo rời mắt nhau, chúng tôi quay sang nhìn về hướng pháo hoa đang thắp sáng trên bầu trời đêm. Cho dù pháo hoa ở tận đằng xa nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ, chúng khiến tôi nhận ra rằng bắt đầu từ giây phút này trở đi sẽ là thời điểm của năm mới.

Đã có nhiều chuyện khác nhau xảy ra trong năm cũ, bất hạnh, buồn bã, đau lòng, khóc và cười, tôi sẽ giữ lấy tất cả những chuyện đẹp đẽ này làm kỉ niệm. Và mong rằng năm nay sẽ là một năm tốt đẹp.

"Chúc mừng năm mới, Guitar!" Solo siết lấy bàn tay tôi chặt hơn trước, và tôi cũng... nắm chặt tay em hơn.

Vào năm trước, tôi và Solo nắm tay nhau và cùng nhau vượt qua rất nhiều điều.

Và lúc này, chúng tôi... cũng vẫn đang nắm chặt tay nhau như mùa cũ.

"Năm nay, anh gửi gắm mình nơi em nhé So!"

"Năm nào cũng được hết."

------------------------------------------------------------

Câu chuyện ngoài lề

CC: Kao, bài hát mà anh Gui luyện với mày hôm chủ nhật này là bài nào vậy?

Kao: Hát rồi hả?

CC: Đúng rồi. Nhưng hình như đổi bài đột ngột thì phải.

Kao: Vậy hả? Vậy thì tốt... Lúc đầu tao cũng hỏi ảnh là muốn hát bài này thật hả? Anh của mày mới nói là nếu khó hơn bài này thì chắc không nổi, sợ bị cười thay vì cảm động.

CC: Vậy lúc đầu là bài nào vậy?

Kao: Happy birthday.

CC: ... Vậy bài này nó cảm động chỗ nào...?

Bất cứ khi nào có một ai đó du ngoạn núi non, đều sẽ luôn kể về việc ngắm bình minh hay hoàng hôn. Và tôi là một trong những người muốn xem những gì mà mọi người hay kể. Nhưng có lẽ, tôi lên núi không phải để ngắm cảnh nên đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Trong khi bản thân có cơ hội được sống và làm việc ở đây trong những tháng ngày vừa qua, mà chưa được nhìn ngắm những khung cảnh ấy. Và với những người thành phố dường như luôn phải bận rộn với guồng quay của công việc, họ nên tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên khi có cơ hội. Nhưng khi tôi tưởng chừng như mình sẽ không thể ngắm nhìn nó được nữa thì người bên cạnh đã kịp thời nắm lấy đôi bàn tay của tôi.

Bây giờ, tôi cùng với Solo đang đứng ở nơi đầu tiên mà chúng tôi gặp dân làng. Trên vai chúng tôi đều đã mang theo những chiếc balo, sẵn sàng cho chuyến khởi hành.

"Mất thời gian một chút cũng không sao đâu!"

"Nhưng..."

"Mặt trời đã ló dạng rồi kìa!" Solo nhắc, trong khi mắt em hướng về phía chân trời, nơi mặt trời đang mọc.

Tôi quay lại nhìn khung cảnh tuyệt đẹp mà trước đây mình chưa từng được nhìn thấy. Tôi chỉ biết rằng nó thực sự rất đẹp. Bây giờ tôi đang cảm thấy rất lo sợ, bởi vì cuộc sống sau này của tôi sẽ không còn sự hiện diện của những đứa trẻ mà tôi đã từng gặp khi ở đây. Tôi không biết chúng tôi đã đứng ngắm bình minh trong bao lâu. Nhưng lúc nhận ra thì đã thấy người đứng bên cạnh đưa tay ra và gật đầu.

Đã đến lúc chúng tôi phải rời đi rồi.

Tôi quay lại nhìn con đường mà chúng tôi vừa băng qua lần cuối cùng. Chỉ cần nghĩ về mối quan hệ gắn bó với mọi người trong những ngày vừa qua, tôi đã cảm thấy ấm lòng rồi. Bây giờ, tôi chỉ có thể cầu chúc cho người dân nơi đây sẽ có được một đời sống thật hạnh phúc và tốt đẹp.

Tôi cũng phải trở lại với cuộc sống của chính mình.

"Gui."

Giọng nói đó...

Tôi nhìn lại phía sau. Tôi không nghĩ rằng mình bị ù tai đâu. Tôi nhớ rất rõ giọng nói đó trong ký ức của mình, và không cách nào có thể quên được nó. Và cảnh tượng hiện ra trước mặt khiến tôi phải mở to mắt ngạc nhiên. Dân làng và các em nhỏ đứng vẫy tay chào tạm biệt ở con đường mà chúng tôi đang đi. Mọi người không khóc như tôi đã nghĩ, nhưng thay vào đó họ lại mỉm cười hạnh phúc. Ngay cả bé Moon cũng vậy.

"Chúc thầy giáo gặp nhiều may mắn!" Mấy đứa trẻ đồng thanh nói khiến tôi bật cười, và vẫy tay lại với chúng.

"Guitar..." Solo khẽ thì thầm, "Nhìn kìa!"

Tôi nhìn về phía em đang hướng mắt nhìn đi. Điều nổi bật nhất đập vào mắt tôi chính là một cái cây lớn đứng sừng sững, và tại nơi đó... có một bà lão khoác đang trong mình bộ y phục màu trắng.

Tôi quay đầu lại nhìn vì nghe được giọng nói rất quen thuộc.

"Bà ấy đến để ban phước lành cho chúng ta đó!"

Solo vừa dứt lời thì tôi liền quỳ xuống đất, và bỗng nhiên tôi lại cảm thấy cay xè nơi khoé mắt. Chỉ trong phút chốc, nước mắt tôi lặng lẽ tuôn rơi mà không cách nào kìm nén lại được. Bởi lần này tôi khóc không phải vì đau buồn, mà khóc vì cảm thấy hạnh phúc. Tôi mỉm cười, sau đó chắp hai tay, và cúi sấp người xuống đất rồi waii với bà, thậm chí không quan tâm nó có bẩn hay không.

"Con cảm ơn mẹ nuôi... vì những kỷ niệm quý giá và vì tất cả."

"Guitar..." Solo đỡ tôi đứng dậy khỏi mặt đất, và để tôi nhìn vào cái bóng vừa đứng ở gốc cây lớn đang từ từ tan biến vào hư không.

"Cảm ơn em." Tôi quay sang hướng em, ngẩng mặt lên và nhắm mắt lại khi em định đưa tay lên lau nước mắt cho tôi.

"Mắt đỏ quá!"

"Anh muốn khóc một chút."

"Gọi là khóc cũng kệ, cấm anh khóc." Husky nhăn mặt.

"Anh khóc vì vui mừng cũng không được sao?"

"Không được..." Em im lặng một lúc, lông mày nhíu lại như thể đang suy nghĩ. "Cũng được... Nhưng anh phải nói em biết tại sao anh khóc?"

Tôi nhìn người đang lo lắng cho mình với ánh mắt thích thú. Tôi muốn cười phá lên, nhưng lại sợ em giận. Cuối cùng, tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"Được."

Chú husky gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Em quay lại nhìn dân làng lần nữa, trước khi ngoảnh lại và nắm lấy tay tôi.

"Anh sẵn sàng chưa?"

"Sẵn sàng cho cái gì cơ?" Tôi cười khẽ, rồi quay lưng lại với tất cả mọi thứ trong tâm thế thoải mái và thanh thản.

"Có lẽ sẽ có những trở ngại ở phía trước."

"Anh chưa sẵn sàng có được không?"

"Không được."

Điều này em không cần hỏi tôi cũng được.

Khoảnh khắc khi tôi vừa đặt chân về lại mảnh đất đến Bangkok, những cảm giác nặng nề cứ ngỡ như đã biến mất từ những ngày qua bây giờ lại ùa về cùng một lúc, biết bao áp lực đè nặng mà tôi gần như đã quên đi khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Và hơn thế nữa...

"Không sao đâu." Solo chạm vào cánh tay tôi, rồi tiếp tục bước đi. Tôi định nói không sao, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt em cũng căng thẳng không kém gì tôi.

Chúng tôi đi bộ ra khỏi sân bay. Ban đầu, tôi định về nhà bằng taxi. Nhưng ngay khi Solo dừng bước, tôi nhìn thấy một người đàn ông quen mặt đang đứng ở cửa ra vào. Tôi lập tức hiểu ra rằng...

Có lẽ chúng tôi không cần phải về bằng taxi nữa.

"Cậu chủ."

Bọn họ là người của bố Solo, những người đã từng đi tìm chúng tôi lúc còn ở trên núi. Nhưng lần này chỉ đến có hai người.

"Anh Jay đâu rồi?" Solo hỏi với giọng điệu nghiêm túc, đưa cả túi của em và tôi cho bọn họ cầm lấy.

"Jay đang bận việc ạ."

"Hai người không phải đến đón tôi chỉ vì nghĩa vụ, phải không?"

"Ông chủ ra lệnh cho cậu về gặp ông ấy ạ."

Nghe xong câu trả lời, Solo thở dài, trông em có vẻ khó chịu.

"Bố tôi đang ở đâu?"

"Bây giờ ông ấy đang nghỉ ngơi một mình ở chung cư của cậu ạ."

Solo quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng, nhưng rõ ràng là đang lo sợ nhiều hơn. Tôi mỉm cười với em, ra hiệu cho em biết mình không sao dù không nói lời nào.

Solo im lặng trong suốt quãng thời gian ngồi trong xe. Thành thật mà nói, trông em căng thẳng và lo lắng nhiều hơn cả tôi nữa. Mặc dù khuôn mặt của em vẫn luôn giữ bình tĩnh, bởi vì em không muốn ai biết mình đang nghĩ gì. Nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được em đang cảm thấy ra sao.

Tôi dịch người đến gần rồi dựa vào em và muốn truyền cho em một chút năng lượng. Nếu có ai đó trông thấy thì họ chỉ nghĩ đơn giản là nhìn thấy chúng tôi đang ngồi cạnh nhau mà thôi. Nhưng có lẽ chỉ Solo hiểu rằng tôi đang tựa vào người em.

"Cho anh dựa một chút." Tôi thỏ thẻ để không ai ngồi ở ghế trước nghe thấy. Solo có vẻ bối rối một lúc, nhưng rồi cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ. Gương mặt em không còn căng thẳng nữa. Em đặt tay lên bàn tay tôi, và gạt bỏ đi những cảm xúc nặng nề ở phía sau.

"Guitar có căng thẳng không?"

Tôi vừa lắc đầu vừa mỉm cười. Lúc đầu, tôi có hơi lo lắng một chút. Nhưng bây giờ thì...

"Có So căng thẳng thay anh rồi." Tôi khẽ mỉm cười, lật ngửa lòng bàn tay lên rồi nắm lấy tay em.

"Em nhất định sẽ bảo vệ Guitar." Ánh mắt của Solo hiện rõ vẻ quyết tâm, đã cho tôi thấy được rằng em chắc chắn sẽ luôn làm theo những gì mình vừa nói. Điều ấy khiến cho tôi có cảm giác thật ấm lòng. Nhưng mà...

"Em không cần phải vậy đâu." Tôi lắc đầu, nhìn chằm chằm vào người đang cau mày với ánh mắt dịu dàng, "Lần này đến lượt anh."

Người cần được bảo vệ lần này... chính là em.

"Nếu đó là về chuyện bảo vệ anh, anh tự làm được. Nhưng nếu là chuyện khiến bố của So chấp nhận chúng ta... thì hãy cùng giúp đỡ nhau nha!"

Khi đó là vấn đề của riêng em, tôi cũng nên giúp đỡ... giống như em từng giúp đỡ tôi rất nhiều về chuyện của mẹ nuôi. Nhưng về chuyện thuyết phục bố của So chấp nhận chúng tôi, có lẽ đó không phải là vấn đề mà riêng tôi có thể tự mình giải quyết được... Chúng tôi phải cùng nhau giải quyết nó.

Solo gật đầu, nở một nụ cười tươi hơn trước, và nó cũng khiến tôi mỉm cười theo.

"Dạ."

Con đường đang đi ngày càng quen thuộc, khiến tôi nhận ra rằng chúng tôi đã gần về đến chung cư. Tôi ngó ra bên ngoài cửa xe, nhìn những chiếc xe chạy ngang qua bằng ánh mắt ngỡ ngàng, không biết liệu có phải chỉ mình tôi đang nghĩ xe cộ chạy trên đường ít hơn bình thường hay không? Nhưng chắc chắn một điều là, nó khiến chúng tôi trở về chung cư nhanh hơn.

"Ông chủ có dặn là cậu chủ phải đến gặp ông ấy ngay khi vừa về đến nơi ạ."

"Uhm." Solo gật đầu rồi đi ra cùng với chiếc túi. Sau đó, anh lái xe cúi đầu kính cẩn với Solo trước khi đi sang phía bên kia với một người đàn ông khác.

Solo và tôi đi lên lầu, và chúng tôi trông thấy có một nhóm người đang đứng canh trước căn hộ trống đối diện với căn hộ của chúng tôi. Không cần đoán cũng biết rõ bố Solo đang ở trong. Hơn nữa, Solo đã từng kể với tôi rằng tầng này không được mở bán nên tôi càng thêm chắc chắn điều đó hơn.

"Cậu chủ!" Anh Jay gọi to từ trong đám người đứng ở phía đối diện. Anh ấy bước đến gần chúng tôi với một nụ cười tươi trên khuôn mặt, nhưng nụ cười đó trông thật kỳ lạ. Hiện giờ anh Jay đang mặc một bộ vest chỉn chu như mọi khi. Sau một thời gian dài không gặp, tôi cảm thấy anh ấy thật lạ mắt.

"Xin chào, cậu Gui."

"Chào anh Jay." Tôi nhìn anh Jay bằng một tâm trạng đầy lo lắng. Có lẽ anh ấy đã nhận ra cách tôi nhìn mình, bởi vì anh ấy đã cười lại với tôi như muốn nói rằng anh ấy ổn.

"Nhờ anh chăm sóc Guitar giúp em." Solo nhẹ nhàng chạm vào má tôi, sau đó quay sang đưa túi của chúng tôi cho anh Jay, rồi em bước vào căn phòng đối diện.

"Không cần phải lo lắng đâu! Có lẽ bây giờ họ đang thảo luận về công việc." Anh Jay mỉm cười nói với tôi.

"Vậy ông ấy có biết chuyện..."

"Vào trong phòng rồi hẵng nói, anh cũng có vài chuyện muốn nói với cậu." Anh Jay nhìn nhóm người đang đứng trước căn hộ đối diện như một lời cảnh báo với tôi rằng bọn họ có thể đang nghe lén.

Sau khi vào căn hộ của Solo, chúng tôi ngồi trên ghế sofa ngay giữa phòng khách. Anh Jay không cởi áo vest ra như mọi lần anh ấy vẫn thường hay làm khi đến đây. Anh ấy có vẻ căng thẳng và lúc nào cũng trong tâm thế chuẩn bị. Anh ấy trông như thế nếu không phải vì công việc, thì chắc có lẽ là vì người đang ở trong căn phòng đối diện.

"Cậu Gui vẫn ok phải không?" Anh Jay mở lời bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Em ok ạ."

Tôi muốn nói rằng người thật sự đáng lo hơn chính là anh Jay.

"Về câu hỏi mà cậu Gui định hỏi lúc ở trước cửa phòng... Ngài ấy đã biết chuyện của cậu và cậu chủ rồi. Mà thật sự thì ngài ấy đã biết tất cả mọi chuyện của cậu chủ."

"Vậy ông ấy..."

"Không ai biết được ngài ấy đang nghĩ gì." Anh Jay lắc đầu. Dáng vẻ của anh ấy trông có vẻ không vui, khiến tôi cũng cảm thấy buồn theo. "Ngài ấy và cậu chủ rất giống nhau, kể cả về khuôn mặt lẫn tính cách. Chỉ khác mỗi một điều là ngài ấy không có được sự dịu dàng giống như cậu chủ lúc ở cùng cậu Gui."

"Chắc hẳn anh đã rất khó xử."

Nếu ông ấy có tính cách giống Solo lúc không ở bên cạnh tôi... Hẳn sẽ không có gì lạ khi không có ai thấu hiểu được suy nghĩ của ông ấy.

"Cũng tạm ổn... Lúc trước, ngài ấy rất giống cậu chủ. Nhưng từ khi bắt đầu làm việc... ngài ấy luôn gặp rất nhiều áp lực. Ngài ấy buộc mình phải thay đổi tính cách chần chừ của bản thân, để trở nên quyết đoán hơn." Anh Jay cúi đầu xuống nói, có vẻ anh ấy muốn né tránh ánh mắt của tôi.

"Vậy anh Jay có chuyện gì muốn nói với em không?" Tôi chủ động thay đổi chủ đề câu chuyện vì tôi không muốn anh ấy cảm thấy buồn hơn. Và dường như điều đó đã có hiệu quả, bởi lần này, anh Jay đã ngước lên nhìn tôi với ánh mắt thoáng chút bối rối.

"Cậu Gui đi thực tập ở Phuket phải không?"

"Vâng ạ...Tuần sau em đi rồi ạ."

"Không biết là công ty mà cậu thực tập có phải là công ty RK không?"

"Làm thế nào anh Jay biết vậy ạ?" Tôi hỏi anh trong khi bản thân đang cảm thấy ngạc nhiên, vì tôi nhớ là mình chưa bao giờ nói với anh ấy hay Solo về chuyện này cả. Vậy thì làm sao anh ấy lại biết được chứ? "Hay là..."

"RK là công ty của ông chủ tôi."

"Ahhhh... Hèn gì trông anh căng thẳng quá!" Tôi khẽ cười, rồi nhìn vào khuôn mặt đầy bối rối của anh ấy với một nụ cười.

"Cậu Gui... Cậu không cảm thấy gì sao?"

"Em nên cảm thấy gì sao ạ? Sợ, lo lắng, hay là căng thẳng?... Nếu anh muốn nói tới những cảm xúc đó, thì chắc chắn với anh là em cũng cảm thấy như thế." Tôi cầm cốc nước có hình chú chó được đặt ở trên bàn lên rồi nhìn ngắm nó. Có vẻ như trước khi đi Chiang Mai, husky đã lấy nó ra dùng và không cất đi, "Em đã quyết định cả rồi. Cho dù những cảm xúc đó có tồi tệ đến mức nào đi chăng nữa, em nhất định sẽ giữ lời hứa của mình (Ở chap 24, Gui từng hứa với Jay sẽ không bao giờ rời xa Solo dù có bất cứ trở ngại gì đi chăng nữa). Vậy anh lo lắng vì cái gì ạ?"

"Nhưng mà..."

"Nếu ông ấy thật sự định làm gì em, ngay cả khi em phải đổi nơi thực tập thì cũng không thể thoát khỏi tầm ảnh hưởng của ông ấy. Và điều quan trọng nhất là..." Tôi vuốt ve hình ảnh chú cún đang đeo một chiếc vòng màu xanh da trời ở cổ trên mặt cốc, ngắm nhìn nó rồi nghĩ đến người có lẽ đang cảm thấy khó chịu khi ở trong căn phòng đối diện, "Em không muốn So suy nghĩ nhiều."

Bởi vì nếu tôi cũng bị dao động... thì có lẽ sẽ không còn ai giữ được bình tĩnh trong tình huống này cả. Và mọi chuyện chắc chắn sẽ trở nên tồi tệ hơn bây giờ nữa.

"Em nghĩ một người có địa vị như ông ấy sẽ không dùng công việc để gián tiếp làm hại em đâu ạ, vậy còn anh Jay nghĩ như thế nào ạ?"

Solo từng kể với tôi rằng Solo được sinh ra khi bố em mới mười tám tuổi. Điều đó có nghĩa là bây giờ ông ấy vẫn còn rất trẻ. Nhưng đối với một người trẻ tuổi để có thể điều hành một doanh nghiệp lớn như thế này, chắc chắn không phải là một công việc dễ dàng. Và tôi nghĩ rằng người có địa vị cao như ông ấy... cộng thêm tính cách gần giống với Solo, chắc chắn ông ấy sẽ không sử dụng cách thức bẩn thỉu nào đó với tôi đâu.

"Cũng đúng..." Anh Jay nhẹ nhàng mỉm cười. "Ngài không phải là kiểu người như vậy."

"Em cũng không chắc ông ấy muốn thứ gì. Nhưng nếu đó là con đường giúp em có thể chứng minh mình xứng đáng được ở bên cạnh Solo... Em nhất định sẽ làm." Tôi đặt cái cốc xuống bàn, và nhìn anh Jay đang ngồi yên. "Thế còn anh... anh không nghĩ là mình sẽ làm gì sao ạ?"

Nếu có người khác đứng đây, chắc chắn họ sẽ nghĩ là tôi đang bắt nạt anh Jay. Bởi vì bây giờ khuôn mặt anh ấy trông rất xanh xao, cơ thể đông cứng lại như bị ai đó tấn công.

"Tôi..."

Bang!

Cánh cửa đóng sầm lại với âm thanh rất lớn, nên rất dễ đoán ai là người vừa mới bước vào. Ngay từ xa, Solo bước về phía chúng tôi với khuôn mặt nhăn nhó, rồi ngồi phịch xuống ngay bên cạnh tôi và cau mày khó chịu.

"Có chuyện gì vậy So?"

"Chỉ là chuyện công việc thôi ạ. Em không nghĩ là ông ấy lại bắt em làm việc kể cả ngày nghỉ lễ, thứ bảy và chủ nhật. Có lẽ..." Solo phàn nàn không ngớt. Tóm lại, em phàn nàn nhiều đến vậy chỉ vì em phải đi làm gần như là cả tuần, không có lấy một ngày nghỉ nào cả, và em cũng sợ là mình sẽ không có thời gian bay đến Phuket để gặp tôi.

"Chúng ta nói chuyện với nhau qua điện thoại cũng được mà." Tôi cố gắng tìm cách giải quyết, nhưng thay vào đó em lại nhìn tôi với ánh mắt hung dữ.

"Chỉ không gặp nhau hai, ba ngày thôi là em đã cảm thấy khủng khiếp lắm luôn rồi!"

Vậy thì chúng ta có thể làm gì được đây chứ...

"Cậu chủ, đừng ích kỷ như vậy chứ!" Anh Jay quay sang nhắc nhở Solo. Tôi thầm cười khi thấy khuôn mặt sợ sệt của husky.

"Chỉ vài tháng thôi mà. Em cố chịu đựng một xíu thôi." Tôi nắm lấy tay Solo rồi ghì nhẹ.

"Uhm... Nếu rảnh, em sẽ đến tìm anh. Chắc tầm vài tuần sẽ đến gặp một lần."

"Đồng ý."

Việc thuyết phục chú cún bự vẫn rất dễ dàng dù em có bất mãn đến nhường nào đi nữa. "Cậu chủ... Ông chủ có nói về chuyện của cậu Gui không ạ?" Câu hỏi của anh Jay khiến cho tất cả chúng tôi căng thẳng hơn. Tôi nhìn sang Solo chờ đợi câu trả lời.

"Đây cũng là điều mà em thắc mắc... Tại sao bố không nói điều gì hết, ngoại trừ công việc. Hay bố đang đợi thời điểm thích hợp?"

Em nói cứ như bố em là người xấu.

"Tôi cũng không biết gì cả. Ông chủ chưa từng đề cập đến bất cứ điều gì." Anh Jay mím môi, trông còn căng thẳng hơn cả tôi và Solo nữa.

Cốc cốc

Cuộc trò chuyện của chúng tôi dừng lại ngay lập tức, chúng tôi quay sang nhìn nhau với ánh mắt dò hỏi. Cuối cùng, anh Jay là người đứng dậy đi ra mở cửa.

Tôi thấy anh Jay đứng yên như tượng. Tôi có cảm giác không lành khi thấy vậy nên liền đứng dậy, đi tới chỗ anh ấy.

"Anh Jay." Tôi lay vai anh ấy. Anh Jay quay lại và trông có vẻ rất shock. Anh ấy liền đặt tay lên vai tôi rồi nhanh chóng đẩy tôi vào bên trong.

"Cậu Gui vào trong trước đi."

"Tôi bảo anh lùi lại!" Một giọng nói xa lạ của một ai đó vang lên gần đây. Tôi vội vàng chạy lại đỡ anh Jay khi thấy anh ấy lảo đảo đứng sang một bên.

Tôi thấy có một người phụ nữ đứng ngay chỗ cửa ra vào. Cô gái này có vẻ là người Thái và cùng tuổi với tôi. Cô ta có mái tóc màu nâu dài bồng bềnh. Gương mặt trông thật xinh xắn khi được 'make up' với lớp trang điểm, trông có vẻ là một người tử tế... Nếu không tính hành động cô ta đẩy anh Jay chỉ vừa mới đây.

"Em Sooo..."

Huh... Cô ta đang gọi Solo bằng giọng điệu đầy ngọt ngào.

Tôi chỉ có thể lắc đầu trong ngao ngán, không nghĩ là mình sẽ gặp loại người như thế này ngoài đời thực. Đến mức chưa nói chuyện với nhau lần nào, nhưng tôi đã đoán được tính cách của cô ta ra sao rồi. Tôi nghĩ chắc cô ta chưa biết tính cách của Solo như thế nào, bởi vì nếu cô ta biết rồi thì chắc chắn sẽ không hành động như vậy.

"Ngài cho phép chị đến gặp em." Cô ta định nắm lấy cánh tay của Solo. Nhưng trước khi làm được điều đó, cánh tay của cô ta đã bị anh Jay kéo ra.

"Cô Linda. Xin cô vui lòng đi ra và đợi ở bên ngoài."

"Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi." Cô Linda quay sang la hét rồi giật mạnh tay mình ra khỏi anh Jay, trong khi có vẻ cô ta còn muốn gây thêm chuyện nữa, nhưng...

"Tôi tên Solo." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ người lúc nào cũng giữ im lặng đã cắt ngang cuộc nói chuyện này, "Hãy gọi cho đúng."

"Nhưng Lin nghe Ngài gọi là So mà. Ngay cả... tên giúp việc đứng đằng sau chị cũng gọi là So." Khuôn mặt cô ta tỏ vẻ hăm dọa khi nhìn sang anh Jay. Có thể cô ta đã không nhận thấy rằng đôi mắt của Solo tối sầm lại như thế nào.

"Cái tên 'So' chỉ những người thân thiết mới được phép gọi. Còn đối với những người như chị, thậm chí gọi là Solo tôi cũng thấy ghê tởm." Solo cất giọng điềm đạm, trong khi vẻ mặt của cái người đang nói chuyện với em thì bỗng trở nên biến sắc hẳn đi.

"E... em..."

"Tôi cứ tưởng là bố sẽ tìm một người nào đó tốt hơn thế này, hoặc ai đó có cách hành xử tốt như vậy ở sau lưng bố cơ? Chỉ cần không có bố ở đây là chị đã chạy đi tìm con trai rồi, đến mức mò đến tận phòng. Rốt cuộc chị muốn gì? Khi nhìn thấy anh Jay thì lại la hét bực bội chỉ vì anh ấy ngắt lời chị."

"Cậu chủ..." Anh Jay cố gắng xen vào, nhưng lần này tôi đã giữ chặt cánh tay của anh ấy. Lúc anh ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, tôi chỉ mỉm cười rồi lắc đầu.

Nhìn vào cách cư xử của cô ta, thật đáng để lên án.

"Ngay từ đầu, bố đã bảo tôi phải ra ngoài. Đừng nói là chị không biết tôi vừa mới gặp bố về, trong khi chị cũng có mặt trong căn phòng đó, không phải sao?" Solo tỏ vẻ không hài lòng, dù sắc mặc không hề thay đổi, nhưng trông em đáng sợ hơn bình thường rất nhiều. "Tôi cho phép anh Jay có thể gọi tôi là 'So, ở trước mặt hoặc sau lưng. Vì vậy chị đừng can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi..."

Linda đứng bất động, sắc mặt trông tái nhợt hẳn. Solo cau mày, rồi sau đó ra ngoài vẫy tay gọi bảo vệ vào.

"Đưa chị ta đi thật xa nơi này... Và đừng bao giờ cho người phụ nữ này bước chân vào phòng tôi thêm một lần nào nữa."

"Tuân lệnh, cậu chủ." Mấy nhân viên bảo vệ nhận lệnh, rồi kéo tay Linda, người đang đứng yên đi ra ngoài theo mệnh lệnh của Solo. Sau khi mọi chuyện trở lại như bình thường thì chúng tôi quay về và ngồi trên chiếc ghế sofa. Tôi chỉ có thể ngồi yên lặng nhìn tình huống đang diễn ra với tâm trạng khó chịu. Tôi để mặc cho Solo gây áp lực cho anh Jay bằng ánh nhìn chằm chằm.

"Tại sao anh lại để cô ta đối xử với mình như vậy?" Solo mở lời, bắt đầu cuộc trò chuyện với giọng điệu không hài lòng, "Bình thường anh không bao giờ chịu để yên cho loại người như vậy mà Jay."

"Cậu chủ cũng biết rõ cô Linda là người của ông chủ."

"Anh cũng là người của bố."

"Nhưng mỗi người chúng tôi đều có ý nghĩa khác nhau."

"Khác nhau thế nào?"

"Tôi chịu để cô ấy đối xử như vậy vì ông chủ đã công khai mối quan hệ của Linda đối với gia đình này. Việc ông chủ đi đâu cũng đưa cô ấy theo cùng cũng đã thể hiện rõ câu trả lời rồi thưa cậu chủ." Anh Jay cúi đầu xuống và mỉm cười, "Còn tôi chỉ là thư kí... và có lẽ không bao lâu nữa, tôi sẽ chẳng là gì cả."

"Anh nói cứ như anh sắp đi đâu đó vậy." Solo cau mày, nhưng đôi mắt của em lại hiện rõ vẻ sửng sốt.

"Không có gì đâu. Mà không phải ông chủ hẹn cậu ra ngoài sao? Cậu chủ đi nhanh đi ạ." Anh Jay đánh trống lảng. Trông anh ấy vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh ấy không tỏ ra buồn bã một chút nào. Tôi nhìn Solo cũng biết rằng em không hài lòng với câu trả lời mà mình nhận được, nhưng vì không muốn ép buộc anh ấy nên em chỉ gật đầu.

"Bố bảo anh Jay đi cùng với em."

"Dạ."

"Anh Guitar muốn ăn gì, khi về em sẽ mua cho anh." Solo bỗng biến thành một chú cún dịu dàng, và rúc vào người tôi. Ánh mắt lấp lánh chờ đợi câu trả lời từ tôi.

Tâm trạng em cứ xoay như chong chóng vậy. Vài giây trước vẫn còn tỏ vẻ lạnh lùng cơ mà.

"Để anh tự nấu ăn trong phòng cũng được. Em ra ngoài với anh Jay đi."

"Đợi em về ăn cùng với!" Husky nhõng nhẽo.

"Không được. Trời sắp tối rồi, em hãy kiếm gì ăn ở bên ngoài đi. Nếu lúc em về mà vẫn chưa ăn gì thì anh sẽ giận đó!" Tôi giả vờ tỏ ra hung dữ, khiến cho husky cụp đôi tai của mình xuống. Nhưng rồi cuối cùng em cũng gật đầu vâng lời.

"Em sẽ về nhanh thôi."

"Ừm."

Solo cư xử như thể không muốn đi đâu, cho đến khi tôi phải quay lại nhìn anh Jay. Anh ấy nhìn lại tôi, và cũng tự hiểu bản thân phải giúp tôi kéo cún bự đang mè nheo không chịu đi gặp bố của mình này.

Có đôi lúc em vừa mới nhõng nhẽo như một đứa trẻ, đôi lúc lại cư xử hung hăng, husky thật sự có quá nhiều "bản mặt" khác nhau.

Tôi cảm thấy rất cô đơn khi trong phòng chỉ còn lại một mình tôi. Có lẽ bởi vì chúng tôi đã bên cạnh nhau và không rời xa nhau trong nhiều ngày liền. Hơn nữa, bây giờ chỉ có mình tôi ở trong một căn phòng rộng lớn như thế này, nên không có gì lạ khi tôi thấy cô đơn... nhỉ?

Nhân lúc rảnh rỗi tôi lại đi nấu ăn, và không quên nấu cho cả husky và anh Jay. Lỡ như bụng họ lại cồn cào, cũng sẽ không lo bị bỏ đói.

Cốc cốc

Tôi đặt thức ăn lên bàn, rồi ánh mắt tự động hướng ra phía cửa. Tiếng gõ cửa dừng lại, nhưng tôi nghĩ có lẽ người gõ cửa vẫn còn đang đứng trước phòng.

Sau khi nhòm qua khe nhỏ, tôi thấy đó là anh lái xe đã chở tôi và Solo đến đây. Tôi mở cửa và mỉm cười lịch sự.

"Có chuyện gì không ạ?"

"Có người muốn gặp cậu." Anh ấy chỉ nói thế thôi rồi đứng yên. Nhưng trước khi tôi kịp hỏi bất cứ điều gì, thì anh ấy đã dạt sang một bên... Và điều đó khiến tôi thấy rõ người đang đứng đằng sau.

Người đó giống như một bản sao của Solo, chỉ khác nhau ở chỗ người này trông bình tĩnh và lạnh lùng hơn.

Tôi đưa tay lên chào người đang đứng ở đối diện, và đôi môi nở một nụ cười mà tôi thường dành cho Solo. Bởi vì dường như tôi đang nhìn thấy phiên bản trưởng thành của husky bên trong con người này.

"Xin chào... Ngài chủ tịch."