Solo năm 10 tuổi
Solo: Mom! //Bước đến ôm mẹ//
Lalit: So à! Mẹ đã dặn sao hả?
Solo: Nếu được ở cùng Mom... cùng mẹ, con phải nói chuyện bằng tiếng Thái. //Bộ mặt đáng thương//
Lalit: Đúng rồi! Con mang trong mình dòng máu của người Thái. Thế nên khi con đã ở đây rồi thì phải nói cho bằng được nhé con trai.
Solo: Vâng ạ! //Gật đầu ngập ngừng//
Lalit: Đâu nào? Đưa mẹ xem con đang muốn khoe thứ gì nào?
Solo: Mỹ thuật, cô giáo bảo hãy vẽ một bức tranh về niềm hạnh phúc của con. //Giơ tờ giấy ra//
Lalit: Thế sao chỉ có mỗi mẹ và So ở trong này thôi? Bố con đâu?
Solo: Phải có bố ư? //Cau mày//
Lalit: Bố chỉ bận bịu với công việc thôi mà. Tuy là vậy nhưng con cũng không được bỏ quên bố đâu nhé. //Vuốt ve đầu//
Solo: Cô giáo bảo con vẽ về hạnh phúc, cơ mà bố không phải niềm hạnh phúc của So đâu.
Lalit: //Lệ tuôn rơi// Thế có những gì khác trong bức vẽ của So nè ?
Solo: Guitar ạ! Cô giáo bảo con hãy vẽ hình ảnh về điều mà con cảm thấy hạnh phúc, ngoài bố mẹ ra, thì cây đàn guitar chính là niềm hạnh phúc của con ạ. //Cười vui vẻ//
Lalit: Nếu thế thì con phải giữ gìn Guitar cho tốt nhé!
Solo: //Gật đầu mạnh// So vẫn còn dùng cây guitar của mẹ đấy. Một ngày nào đó So sẽ có được Guitar của riêng mình, đến lúc ấy So sẽ khoe cho mẹ xem.
Lalit: Phải "mang" đến tìm mẹ đấy nhé! //Cười//
------------------------------------
Cậu bé Jirayu năm 10 tuổi
Thầy Nid: Gui à! Con đang làm gì vậy? //Ngước mặt ra nhìn//
Gui: Con đan hoa vương miện cho mẹ nuôi ạ. //Cười dịu dàng//
Thầy Nid: //Cảm động// Giỏi lắm! Nhưng con đừng để các em thấy được nhé, các em sẽ xin đấy.
Gui: Không sao ạ! Con đã dành phần cho các em sẵn luôn rồi.
Thầy Nid: Thế con làm cái này cho mẹ nuôi nhân dịp gì vậy?
Gui: Mẹ nuôi không được khỏe, Gui thấy mẹ đã phải uống rất nhiều thuốc. Thầy Nut bảo là nếu mang hoa đến tặng thì mẹ sẽ khỏi bệnh. //Cười tươi//
Thầy Nid: //Khẽ lau nước mắt// Thế thì để thầy giúp con nhé! Chờ thầy sẽ đi lấy thêm hoa cho.
Gui: Con cảm ơn thầy ạ!
Thầy Nid: //Mang hoa về// Các con làm gì mà đến đông thế này!
Gui: Các em nói là muốn giúp một tay ạ.
New: Mẹ nuôi sẽ sớm khỏe thôi.
Prik: Cho em giúp với.
Thầy Nid: //Mỉm cười trong nước mắt rồi kéo ôm bé Pla - đứa trẻ nhỏ nhất vào lòng mình// Chúng ta cùng giúp nhau làm nào! Cô hiệu trưởng sẽ mau chóng khỏe lại thôi.
Gui: //Cùng lũ trẻ bước đến// Mẹ nuôi ơi, Gui tặng cho mẹ này.
Hiệu trưởng: //Mở to mắt// Cái gì vậy hả con?
Gui: Gui và các em làm rồi mang đến. Mẹ mau khỏe lại nhé!
Hiệu trưởng: Cảm ơn các con nhiều lắm! Gui cần phải chăm sóc các em thật chu đáo đấy nhé! //Xoa đầu//
Gui: Vâng mẹ nuôi! Con sẽ chăm sóc cho các em thật là tốt. Mẹ mau chóng khỏe lại nhé!
Hiệu trưởng: Mẹ đã từng bảo rằng nụ cười của Gui khiến cho người khác cảm thấy hạnh phúc, con còn nhớ chứ?
Gui: //Gật đầu ngập ngừng// Con nhớ ạ.
Hiệu Trưởng: Thế sao không mau cười lên đi nào. Mẹ không thấy mệt chút nào hết.
Gui: Gui đã thấy bộ dạng đáng sợ của ông chú đó khi ông ấy nói chuyện với mẹ nuôi...sau đó mẹ ngất xỉu.
Hiệu trưởng: //Kéo vào lòng ôm ấp// Không sao đâu con, mẹ không sao. Mẹ còn có thể sống cùng với Gui thêm nhiều năm nữa cơ.
Gui: Vâng ạ. //Ôm mẹ nuôi thật chặt//
Hiệu trưởng: Từ nay về sau nếu Gui có được một ai đó quan trong đối với con, thì con hãy chăm sóc người đó thật tốt như những gì con đã làm với mẹ và các em nhé!
Gui: //Gật đầu ngập ngừng// Nếu xuất hiện người như thế con sẽ dẫn người đó đến thăm mẹ nuôi nha.
--------------------------
Ashira năm 10 tuổi
Mae Jaa: Ashira à!
Kao: Umm Huh?
Mae Jaa: Cậu Ashira của mẹ là đàn ông con trai mà.
Kao: Mẹ Jaa muốn làm đàn ông hử?
Mae Jaa: //Tỏ ra khó chịu rồi cười// Cậu Ashira đừng phá phách nữa không cẩn thận mẹ đá cho một cú bây giờ.
Kao: Mẹ Jaa thật là thích bạo lực. //Phồng má lên trêu ghẹo//
Mae Jaa: Nghe mẹ đây này! Nếu một ngày nào đó Ashira của mẹ gặp được đúng người con yêu thương. Con phải chắc chắn là người đó không có người yêu hay là họ đã có bất cứ ai đã đi ngang qua đời rồi, con biết không?
Kao: Tại sao lại phải kiểm tra họ thế ạ? Nếu mình mà muốn có được ai thì chỉ việc chộp lấy cơ hội thôi chứ?
Mae Jaa: //Nhổ ba sợi tóc trên đầu Kao//
Kao: Đau quá! Mẹ Jaa độc ác quá đi!
Mae Jaa: Nếu Ashira tranh giành của người khác nghĩa là Ashira không phải đàn ông. Người đàn ông thực thụ không bao giờ đi tranh giành đồ của người khác đâu.
Kao: Vậy ạ. //Đảo mắt//
Mae Jaa: Con có muốn bị người ta đánh cho gãy mũi không vậy?
Kao: //Nhíu mày// Thế làm sao có thể biết được họ có người yêu chưa ạ?
Mae Jaa: Có nhiều cách để kiểm tra lắm. Nếu không ngốc thì con có thể moi ra manh mối mà. Bắt đầu từ việc điều tra từ người này, từ người kia cũng là một ý hay đấy.
Kao: //Vẻ mặt suy ngẫm//
Mae Jaa: Thế này đi... mẹ sẽ bày mưu tính kế cho. Nhớ cho kĩ đây. Nếu đã gặp được người con thích thì hãy nhìn vào ví tiền của họ.
Kao: Là sao ạ? //Mở to mắt//
Mae Jaa: Nếu người đó thích người khác hay người ta đã yêu nhau rồi thì họ sẽ hay kẹp hình nhau giữ trong ví đó.
Kao: Ò!
Mae Jaa: Nhưng đó chỉ mới là điều căn bản thôi chứ không phải ai cũng thế. Mẹ chỉ ra đó là một nguyên tắc cơ bản cho con biết đấy.
Kao: //Hòa mình vào thế giới riêng của cậu mà không để ý đến câu nói phía sau của mẹ Jaa//
Mae Jaa: Hiểu chưa nào Ashira? //Lắc lắc mình mảy cậu bé//
Kao: //Gật đầu// Giống như mẹ Jaa đã đặt tấm hình của một chú đẹp trai ngay mặt sau ảnh của bố vậy.
Mae Jaa: Thằng Kao này!!!
--------------------------
Ashira và bạn thân
Kao: Hãy nghe tao đây So! //Mặt mày nghiêm túc//
Solo: ...
Kao: Mẹ Jaa bảo là khi chúng ta đã thích một người mà họ đã là bông có chậu rồi ấy, ta không nên dính líu đến họ nữa.
Solo: ...
Kao: Gặp được đúng người hãy xem lén ví tiền của họ.
Solo: ...
Kao: Mày thích anh đó đúng không? Vậy mở ra xem đi. Nếu anh ấy có người yêu hoặc là có crush rồi thì đảm bảo anh ấy sẽ bỏ ảnh vào ví tiền luôn.
Solo: ... //Mặt mày tỏ ra mệt mỏi//
Kao: Nhưng mà nếu như anh ấy có như vậy thì mày phải bỏ liền nha mày. Mẹ Jaa bảo là không làm thế sẽ không đáng mặt đàn ông con trai. Người đàn ông chân chính không bao giờ tranh giành với người khác.
Solo: Kao!
Kao: Gì?
Solo: Mệt không?
Kao: Mệt gì? Tao vẫn khỏe.
Solo: Đầu óc mày vẫn ổn đấy chứ?
Kao: //Nắm tóc bạn mình// Dám nói tao vậy hả?
Solo: //Kéo tay bạn ra khỏi đầu mình// Tao sợ mày không khỏe.
Kao: Đừng có nói chuyện kiểu kì quặc thế, tao sợ đấy. Mày tính âm mưu gì với tao? //Nheo mắt nghi ngờ//
Solo: Điên sao mà sợ? Nếu mày bị bệnh thì nói trước để tao còn biết đường mà nghỉ chơi.
Kao: Thằng bạn đểu! Cái này thật đúng như những gì mẹ Jaa đã nhắc nhở tao mà. Biết thế tao đã không giúp mày.
Solo: Hành động như thế thì ai sẽ làm chứ. //Quay ngoắt mặt đi//
----------------------------------------------
Sinh hoạt tại thư viện của Husky
Guitar: So giới thiệu chút đi.
Solo: Solo Sinwarokin
Guitar: Đây là tên thật của em hả?
Solo: //Gật đầu//
Guitar: Tại sao lại đặt tên như vậy, nó có ý nghĩa gì không?
Solo: ... Trong lúc mẹ em đang chơi solo đàn guitar trên sân khấu thì bố đã nhân cơ hội cầu hôn. //Giọng lạnh lùng//
Guitar: //Chớp mắt một hồi rồi vội vàng chuyển sang câu chuyện khác// Nhờ mẹ dạy cho mà em mới biết chơi đàn phải không?
Solo: //Gật đầu//
Guitar: Kể anh nghe một chút về chuyện của em đi.
Solo: ...
Guitar: Chuyện đó hỏi sau cũng được. So vừa từ nước ngoài về hả? //Dòm vào tờ khai lai lịch//
Solo: //Gật đầu//
Guitar: Ráng nói thêm chút gì nữa đi. //Cười//
Solo: Ở Anh từ khi nào không rõ nữa, chỉ mới về đây học.
Guitar: Thế sao em có thể nói được tiếng Thái vậy?... Đây là anh đang hỏi thăm em đấy, không phải tra khảo đâu. //Tươi cười//
Solo: Mẹ em đã dạy cho từ bé. //Cười dễ chịu//
Guitar: Khi em nói đến mẹ mình thì nụ cười thật ngọt ngào. //Xoa đầu//
Solo: ... //Nhướng mày rồi cười nhẹ nơi khóe miệng//
Guitar: Thế mẹ của Solo là người Thái chính gốc ư?
Solo: Mẹ là người Thái còn bố là con lai Thái-Anh.
Guitar: Không có gì lạ... màu tóc, màu mắt chắc là được thừa hưởng từ mẹ của em cả này. Anh cũng đã bảo rồi đấy, em không hẳn một trăm phần trăm là người Thái.
Solo: //Gật đầu//
Guitar: Em lười nói chuyện hả? Thế vậy thôi, chúng ta đi ăn đi. //Đứng lên//
Solotar: Guitar... //Đứng dậy theo//
Guitar: Gì cơ?
Solo: Em không thể cười được bởi đang nhắc đến người mẹ của em...
Guitar: ...
Solo: Em chỉ đang cười bởi vẻ đáng yêu của anh.
Guitar: //Đỏ mặt//
------------------------
Ashira và P'Gui
Guitar: Dạo này Kao nổi tiếng lắm nhé! //Cười//
Kao: Huh?... mấy người đó chỉ muốn theo dõi tiếp câu chuyện thôi, thế nên mới đơm đặt thêm chuyện đấy.
Guitar: Em đừng nói thế chứ! Rồi chuyện đó sẽ được xóa thôi.
Kao: Thì đã xóa rồi.
Guitar: Nếu xóa đi Phu thì cũng không còn chuyện để kể nữa rồi... và Kao cũng sẽ không gặp được Phu luôn.
Kao: //Nheo mắt nghiệm lại// Xin lỗi cũng được.
Guitar: Tốt lắm!
Kao: Thằng So đâu rồi anh?
Guitar: So đang nói chuyện với Phu.
Kao: Ờ.
Guitar: Người mà em từng tìm trong Oxygen là Phu đúng không?
Kao: //Gật đầu ngập ngừng// Lúc đó anh ấy biến đâu mất tiêu, em tìm thế nào cũng không ra.
Guitar: Hai người quen biết từ khi nào?
Kao: Tụi em đã gặp nhau trước khi em bước vào năm nhất. Thời điểm đó, em đã thầm mong là anh ấy và em sẽ cùng vào một trường. Nhưng mà chạy quanh trường thì chả tìm ra luôn.
Guitar: Au... So bảo là Phu cũng đang học cùng trường với anh không phải sao? Thảo nào mặt cậu ta quen quen, hình như anh đã từng gặp từ năm nhất cho đến năm hai rồi. Nhưng sau đó thì không còn trông thấy nữa.
Kao: //Gật đầu// Đúng rồi anh. Anh ấy bằng tuổi anh đấy. Chắc là anh đã từng gặp rồi. Nhưng từ khi em học năm nhất thì anh ấy không còn ở Thái nữa...có gặp một lần nữa vào lúc em lên năm hai, lúc đó anh ấy đã là sinh viên năm tư.
Guitar: Vậy tại sao lại gặp được cậu ta vào năm hai nhỉ?
Kao: Anh ấy trở về Thái khi em đang học năm hai cơ mà.
Guitar: Hửm... lạ ghê nha. Cùng tuổi với anh, anh đã từng gặp vào thời điểm học năm nhất, năm hai. Đến khi anh năm tư thì Kao lại bảo là cậu ta không ở Thái. Kao gặp lại cậu ta khi anh tốt nghiệp mất rồi. Thế thì cậu ta đã rời đi khi anh năm tư.
Kao: Thật chán với mấy người thông minh như anh ghê. //Miệng ba láp/
Guitar: //Cười//
Kao: Đủ rồi. Nói chuyện với anh chỉ phí lời. Đừng nói nữa. //Bỏ đi//
Guitar: Au...
Kao: Nè So! P'Gui đòi đánh tao.
Solo: Guitar!
Guitar: Ơ...
------------------------------------------------------
Chuyện những chú chó nhà Ashira
Kao: Nhà em cũng nuôi chó đấy.
Phu: ...
Kao: Anh có muốn biết tên chúng không?
Phu: Không.
Kao: Đứa đầu của em tên Kaiet.
Phu: ***
Kao: Đằng sau cái tên này là cả một câu chuyện đấy anh.
Phu: Bỏ qua tên con này đi. //Đảo mắt//
Kao: Vậy còn mấy đứa em nuôi gần đây. Này nhé, em có tận năm con cún.
Phu: Xong chưa?
Kao: Em còn chưa bắt đầu mà. Anh phải nhớ tên chúng trước đã, để em cho anh xem hình của chúng. //Mở hình ra//
Phu: Ờ... cứ tóm gọn tên chúng đi.
Kao: Con này tên Messi. //Chỉ tay vào chú chó đầu tiên//
Phu: //Nhướng mày ngạc nhiên//
Kao: Đây là con Dee nè. //Chỉ tiếp//
Phu: //Mặt vẫn đơ ra//
Kao: Còn đây là Hunso và Genji. //Chỉ tay vào cặp cún trong hình//
Phu: ...
Kao: Cuối cùng là Mercy... dễ thương không? //Tự hào//
Phu: Không có Lucio sao?
Kao: //Tỏ ra ngạc nhiên// Anh thật là hiểu em nha. Genji vừa mới sinh con. Em định đặt tên cho đứa con đầu lòng của nó là Lucio luôn đấy.
Phu: Đặt tên nó là Genji... mà lại có bầu ư?
Kao: Thì đúng rồi... chỉ có con Dee và con Mercy là giống đực.
Phu: Cái thằng nhóc này.
Kao: //Cười tươi//
Phu: Thở phào nhưng sau đó lại cười và đưa tay lên vò đầu người nào đó đến nỗi tóc tai bù xù.
🍭🍭🍭End Special Moment 01🍭🍭🍭
Jedi-người vô hình
Gui: Thật ra tác giả thích cái tên "Jedi" này lắm đấy!
Jedi: Em cũng từng được nghe chuyện này, nhưng tên mà tác giả thích nhất thì nên dành cho nhân vật chính mới đúng, đằng này lại chỉ là một nhân vật phụ thôi.
Gui: Không sao cả! (Cười)
Jedi: Không sao thì tốt rồi!
Gui: Anh thấy nhiều người cũng muốn em có đôi có cặp nữa đấy!
Jedi: Em cũng nghĩ là nên như vậy anh ạ! Mà chắc khó.
Gui: Tại sao?
Jedi: Em bận học nên không có nhiều thời gian để quan tâm đến chuyện đấy đâu. Thằng Kao được xuất hiện nhiều thì em cũng mừng rồi. (Bật cười)
Kao: Quý ông tử tế ít có tham vọng quá cơ! (Bĩu môi)
Jedi: Sao lúc nào mày cũng cướp cảnh của tao thế nhỉ?
Kao: Biết làm sao được, người ta hot quá mà!
Jedi: (Làm lơ) Thằng So đi đâu rồi anh Gui?
Gui: Nghe bảo là đi mua cá vàng rồi á!
Jedi: Thằng So mà nuôi cá ấy ạ?
Gui: ... (Cười)
Kao: Nó mua về cho mày đấy!
Jedi: Mua cho tao làm gì? (Tỏ vẻ thắc mắc)
Kao: Mua cá vàng về làm bạn với mày, chắc nó thấy tội nghiệp mày vì mày không có ai bên cạnh đó thằng bác sĩ! (Cười nắc nẻ)
Jedi: ...
----------------------------------------------
Là 3Kings chứ còn ai vào đây nữa!
Pramuk: Tae! Anh Jak đi đâu rồi nhỉ?
HongTae: Vẫn một mình ngồi xe lăn ra khỏi nhà như thường ngày. (Thở dài)
Pramuk: Có ai đi cùng không?
HongTae : Anh ấy bảo anh chỉ ở công viên thôi, chẳng đi đâu xa cả nên không cho ai đi theo hết á.
Pramuk: Theo mày thì bao giờ anh ấy mới hồi phục đây?
HongTae: Nếu anh ấy không chịu mở lòng với bất cứ ai, không chịu dùng phương pháp vật lý trị liệu thì chúng ta cũng chẳng biết làm phải thế nào cả.
Pramuk: Tao cảm giác như tao là em mà chẳng giúp được gì cho anh ấy hết. (Mắt cụp xuống)
HongTae: Tao cũng cảm thấy vậy, trong khi ngày trước chúng ta đã rất thân với nhau.
Pramuk: Mày nghĩ sẽ thế nào nếu lúc đó tao là đứa đi theo mẹ...
HongTae: Mày đừng nói chuyện của mẹ nữa, thằng Muk! Anh Jak mà nghe thấy thì xui đấy! (Nhìn xunh quanh)
Pramuk: Xin lỗi... xin lỗi! Tao sẽ cẩn thận hơn.
HongTae: Đừng nhắc đến quá khứ không thể thay đổi được, chúng ta cứ nghĩ về tương lai thì tốt hơn.
Pramuk: Hi vọng anh ấy có thể mở lòng với một ai đó.
HongTae: Muk! Tao nhớ bố mình có quen biết với một người là chủ của trang trại gì đó thì phải? Người mà có con trai từng đến chơi với chúng mình ấy!
Pramuk: Ờ... Tao vẫn còn nhớ, ông ấy trồng hoa đúng không?
HongTae: Đúng rồi! Gọi cho bố nhanh đi!
Pramuk: Từ từ... Đang nói chuyện của anh Jak mà mày lại lái sang chuyện đấy. Tae! Ý mày là... (Mở to mắt)
HongTae: Ừ! Hồi nhỏ anh Jak rất thích hoa, bây giờ mày đã hiểu ý của tao chưa? (Cười)
Pramuk : Để tao gọi cho bố! (Cười ngoạc mồm)
-------------------------
Nếu Solo thích Kao
Cảnh 1
Solo: (Nhìn chằm chằm)
Kao: Nhìn khỉ gì?
Solo: Nhìn mày!
Kao: Mặt tao giống họ hàng nhà mày à?
Solo:...
Cảnh 2
Kao: Thằng chó! Tại sao tao cũng phải chạy chứ?
Solo: Ai biểu mày cúp họp câu lạc bộ làm chi?
Kao: Mà mày không thấy mệt à?
Solo: Mệt chứ!
Kao: Mặt có vẻ bình thản quá nhỉ? (Cau mày)
Solo: Được nói chuyện với mày cũng làm tao đỡ mệt rồi.
Kao: Thể loại gì mà nói chuyện với người khác cũng đỡ mệt được, mày có bị khùng không đấy! (Lấy tay sờ trán bạn)
Solo:...
Nếu Kao thích Solo
Cảnh 1
Kao: So! Tao thích mày!
So: Tao không thích mày. (Mặt thản nhiên)
Kao: Đấy là chuyện của mày! Còn tao vẫn cứ thích mày đó. (Nhún vai)
Solo:...
Cảnh 2
Kao: Mày ăn cái này đi. (Múc cho Solo)
Solo: ... (Bỏ vô miệng)
Kao: Hôm nay mày về bằng gì? Cho tao về cùng với!
Solo: Ừm.
Kao: So! Tao lười đi bộ quá, cõng tao đi mà!
Solo:... (Cúi thấp lưng xuống để cõng)
Gui: Ủa mà sao lúc So thích Kao có vẻ khó khăn hơn so với lúc Kao thích So thế? (Bật cười)
Jedi: Anh ơi thằng So làm sao mà đấu lại thằng Kao chứ! Nhìn bên ngoài hay cắn nhau vậy thôi chứ thật ra vâng lời còn hơn là con nữa cơ.
Gui: Dễ thương ghê nhỉ? Muốn thấy cảnh hai đứa yêu nhau lắm rồi đây này!
Jedi: Từ từ... bình tĩnh anh ơi!
---------------------------------------------------------------
Ngày bình thường của những người yêu nhau
Gui: So! Ăn cơm thôi.
Solo: Ứưư... (Lăn qua lăn lại)
Gui: Dậy nhanh đi nào! (Túm lấy chăn)
Solo: Buồn ngủ...
Gui: Bình thường nghe mùi đồ ăn là bật dậy liền, không phải sao? (Cười)
Solo: (Úp mặt xuống gối)
Gui: Kiểu này Kao lại giành ăn hết đồ ăn cho mà coi!
Solo: (Bật dậy nhanh như tên bắn) Sao nó lại đến đây?
Gui: (Lắc đầu và hướng mắt về phía người đang chạy ra khỏi phòng ngủ rồi mỉm cười bước theo sau)
Solo: Có thấy ai đâu.
Gui: Anh chỉ lừa cho chú cún hay nhõng nhẽo phải rời khỏi giường thôi mà.
Solo: Guitar, đồ nói dối. (Mặt nũng nịu)
Gui: Ai biểu chú cún của anh không chịu dậy ăn nè! (Lấy tay xoa lên mái tóc đang rối xù của Solo)
Solo: Tối qua em chơi Ghi-tar hơi muộn. (Bước đến ôm eo rồi áp trán của mình vào trán Gui)
Gui: Em muốn gì đây? (Véo má)
Solo: Buồn ngủ. Mình đi ngủ cùng nhau đi.
Gui: Nhưng đồ ăn... (Bị nhấc bổng người lên)
Solo: Em không nghe thấy gì cả. (Đặt Gui lên giường rồi nằm đè lên)
Gui: Anh thấy nặng đấy nha! (Đẩy cái mặt đang định áp vô mặt mình ra)
Solo: Không nặng đâu mà.
Gui: Người em không hề bé đâu đấy, không nặng thế nào được?
Solo: Vậy mình đổi vị trí đi. (Xoay người cho Gui nằm trên thay)
Gui: Nặng không? (Lay người)
Solo: Không nặng. (Ôm chặt eo)
Gui: Chú cún hay nói xạo. (Áp mặt vào lồng ngực của người đó)
Solo: Ngủ thôi.
Gui: Buồn ngủ thì ngủ đi, bỏ anh ra rồi ngủ!
Solo: Không bỏ.
Gui: Em không thấy vướng à? (Ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt quen thuộc của người ấy)
Solo: Không! (Vừa bỏ tay ra khỏi eo thì lập tức giữ lấy khuôn mặt Gui rồi hôn nhẹ)
Gui: Biết tận dụng cơ hội quá mà! (Lắc đầu cười)
Solo: Lâu lắm rồi mới được ở cùng nhau vào buổi sáng thế này. (Mặt rầu rĩ)
Gui: Anh còn phải đi làm nữa chứ! (Xoa đầu)
Solo: Sao lúc nào anh cũng phải đi sớm vậy?
Gui: Thì anh làm ở xa mà. Nếu muốn dậy cùng lúc thì em hãy mau học cho xong đi rồi chúng ta sẽ có thể đi làm cùng nhau.
Solo: Ừm... (Cười)
----------------------------------------
Tài liệu về cuộc sống của Gui
Solo: (Cúi nhìn tờ giấy có chứa câu hỏi rồi cau mày) Giới thiệu về bản thân anh đi nào!
Gui: Anh tên là Gui, tên thật là Jirayu. Còn "Guitar" là cái tên đặc biệt mà một chú cún đã đặt cho anh. (Bật cười)
Solo: Kể chuyện về bản thân chút đi!
Gui: Anh là trẻ mồ côi. Được mẹ nuôi chăm sóc kể từ lúc anh đã có nhận thức rồi. Mặc dù không phải là mẹ ruột nhưng anh luôn coi bà ấy như mẹ ruột của mình. Cuộc sống cũng chẳng có gì nhiều ngoài việc đi làm kiếm tiền trả học phí.
Solo: Những việc hay làm lúc rãnh rồi là gì?
Gui: Lúc còn ở trại trẻ mồ côi, nếu 3Kings đến tìm thì anh đi chơi với chúng nó, vui lắm cơ. Còn khi lớn lên rồi thì ngoài những lúc đi học và đi làm ra thì anh cũng không còn nhiều thì giờ nữa. Thời gian nghỉ ngơi lâu nhất chắc là lúc lướt web trên điện thoại trước khi ngủ, có lẽ vậy...
Solo: Nhắc đến điện thoại mới nhớ. Sao anh không chịu đổi điện thoại đi? Nhiều lúc ấn còn không hiện nữa kìa! (Cau mày)
Gui: Vì nó là đồ mắc tiền đầu tiên mà anh tự dành dụm tiền mua được, nếu thay cái mới thì anh cũng muốn đợi nó hư rồi mới thay. Mua loại điện thoại có thể lên mạng được là bởi vì công việc thời nay toàn phải trao đổi qua mạng, trước khi quyết định mua nó, anh đã phải suy nghĩ trong nhiều ngày đấy! Nên anh mới không muốn thay cái mới.
Solo: Câu hỏi tiếp theo... Màu yêu thích?
Gui: Thật ra anh không đặc biệt yêu thích một màu nào cả. Nhưng nếu cho chọn thì chắc là màu xanh lá. Nó làm anh nghĩ đến thiên nhiên.
Solo: Nghề nghiệp?
Gui: Hiện tại ngoài việc học thạc sĩ thì anh đang giúp việc cho bố em! (Cười)
Solo: Bố em bắt anh làm nhiều việc lắm đúng không?
Gui: Không đâu! Vì ông ấy đang phải theo dõi công việc ở Phuket nên anh mới phải giải quyết công việc ở đây. Cứ nghĩ đến chuyện ông ấy tin tưởng anh như vậy thì anh cũng hết mệt rồi.
Solo: (Gật đầu rồi nhìn vào tờ câu hỏi) Câu hỏi gì thế này?
Gui: Có chuyện gì sao?
Solo: (Vò tờ giấy rồi cười) Tình trạng hôn nhân?
Gui: Hửm... Trong đó có câu hỏi như vậy luôn hả?
Solo: Em là người hỏi nên muốn hỏi gì cũng được. (Nhếch mép cười)
Gui: Muốn vậy cũng được... Mà tình trạng là gì đây nhỉ?
Solo: (Nhăn mặt)
Gui: Thì là có người yêu rồi! (Giơ tay ra bóp lấy mũi cái người đang hờn dỗi)
Solo: Cho qua vậy.
Gui: (Cười)
Solo: Tương lai có những dự định gì nào?
Gui: Anh không nghĩ gì nhiều. Chỉ cần có một cuộc sống vừa làm việc vừa có thời gian rảnh ở bên chú cún nào đấy thì cũng đủ rồi.
Solo: Em cũng vậy. (Cười ngoác mồm)
🍊🍊🍊End Special Moment 02🍊🍊🍊
Anh Pim và những đóa hoa
Nhân viên A: Anh Pim, hôm nay vào thăm vườn ạ?
Pim: Ừm! Tính vào coi hoa hồng tí.
Nhân viên A: À... Có phải là hoa hồng xanh đích thân anh Pim mua về chăm sóc không ạ?
Pim: Ò, nó đó. //Cười//
Nhân viên A: Trông anh Pim yêu quý nó lắm luôn ấy ạ.
Pim: Sao lại nghĩ thế?
Nhân viên A: Lần đó em theo anh Pim vào vườn, lúc anh Pim lấy nó ra để chăm sóc nhìn anh ân cần hơn bình thường ạ. //Gãi đầu ngại ngùng//
Pim: Chắc vì nó giống tôi quá chăng?
Nhân viên A: Vâng ạ?
Pim: Đi làm việc đi.
Nhân viên A: Vậy em xin phép ạ.
** Tiếng điện thoại **
Pim: Vâng, thưa bố.
Vibul: Pim, chuyện bố hỏi đó sao rồi?
Pim: //Thở dài// Bố cũng biết là con phải làm việc ở tiệm mà, bắt con phải quanh quẩn trong trang trại sao mà được?
Wiboon: Nhưng tiệm hoa cũng đâu phải rộng lớn gì đâu. Con cũng đã thuê người làm rồi. Nếu tự mình làm hết mọi thứ thì thuê họ làm gì?
Pim: Nhưng...
Vibul: Bớt cái tính không tin tưởng người khác đó lại đi. Nhân viên cũng làm việc với con lâu rồi, phải giám sát mọi thứ luôn hay sao?
Pim: //Nhíu mày// Nhưng bố bắt con phải chăm nom ai cũng không biết nữa.
Vibul: Ai bảo không quen biết? Trước kia còn lẽo đẽo đi theo người ta cơ mà, không phải hay sao?
Pim: Ý bố là ai?
Vibul: Thì ba anh em Pra Mook, Hong Te, Jakrawat đó.
Pim: //Tròn mắt// Bố nói là cậu ấy không đi được... Ai là người không đi được ạ?
Vibul: Ừm... Hình như là người anh cả Jakrawat.
Pim: ...
Vibul: Pim?
Pim: Con đồng ý.
Vibul: Hửm?
Pim: Con sẽ chăm sóc cho cậu ấy.
--------------------------------------
Khun Ashira và bé Moon
Moon: Khun Ashira ơi, bé Moon tới rồi.
Kao: Đến bằng cách nào đấy?
Moon: Mum đưa tới... Ê! Chị Jan! //Chạy tìm búp bê Mặt Trăng đang nằm trên sàn nhà.//
Kao: Vẫn còn cố nhớ ra được.
Moon: Khun Ashira ơi, sao chị Jan phẳng thế ạ? //Giơ con búp bê lên cho Kao xem.//
Kao: Vì nó là gối nên phẳng tự nhiên vậy đó.
Moon: //Gật đầu lia lịa.//
Kao: Thế hòa nhập với bạn mới được chưa?
Moon: Được rồi ạ. Ai cũng tốt với bé Moon hết ạ.
Kao: Có làm như anh nói không?
Moon: Có ạ! Lần nào bé Moon cũng nói với mấy bạn muốn cóp-pi bài rằng 'có trí tuệ thì tự mà làm đi chứ!'.
Kao: //Gật đầu hài lòng// Thế còn ai trêu chọc nữa không?
Moon: //Cười đến độ hai má phúng phính// Piglet hay chọc bé Moon, nhưng lần nào Kleun cũng tới giúp hết.
Kao: Kleun?
Moon: Kleun to con và rất khỏe nữa. Kleun chỉ cần đẩy một cái thôi là Piglet đã ngã ra bàn rồi. Bé Moon cũng muốn được to lớn như Kleun.
Kao: Tốt rồi. Phải biết lợi dụng người khác, hiểu không?
Moon: //Nghiêng cổ// Nhưng Mum bảo rằng lợi dụng người khác là không tốt.
Kao: Lợi dụng được, nhưng phải khéo léo, không được để cho người bị lợi dụng lo lắng.
Moon: Bé Moon không hiểu.
Kao: //Thở dài, rồi lấy kẹo trà xanh đưa cho bé Moon.// Ăn nhiều trà xanh vào để thông minh.
Moon: Vâng! Bé Moon sẽ ăn thật nhiều luôn.
-------------------------------------------
Ngài chủ tịch và anh đại Jay
C: Làm gì đó?
Jay: Thổi sáo chăng? //Nở nụ cười//
C: //Mặt nghiêm nghị// Jay... Ai dạy cậu ăn nói kiểu đó?
Jay: Cậu Kao bảo rằng nếu tôi nói kiểu đó, ông chủ sẽ cười, không phải ạ? //Mặt mày hoang mang vì không hiểu gì//
C: Cười à?
Jay: Vâng ạ.
C: Vậy cười cũng được. //Cười, rồi cúi người hôn lên trán và bỏ đi//
Jay: //Đỏ mặt// Ông chủ, kẻo có ai vào thấy.
C: Ai mà tới?...
*Tiếng gọi to*
Kao: Hia! Em đói!
C: //Mặt nhăn nhó//
Jay: Cậu Kao! Tôi chuẩn bị đồ ăn rồi, cậu ngồi xuống đi.
Kao: Gà rán, Hia thật là hiểu lòng em quá! //Ngồi ăn và chẳng để ý tới ai//
Jay: Cậu thích là tôi vui rồi. //Cười//
C: //Lặng lẽ đi vào phòng ngủ//
Jay: Ông chủ... //Đi theo vào trong và quay lại cười với người đang ngồi//
C: ...
Jay: Giận ạ?
C: Không, làm việc thôi.
Jay: //Lại ngồi bên cạnh rồi ngó nhìn// Nhưng đống tài liệu đó đã duyệt rồi mà.
C: Kiểm tra lại lần nữa.
Jay: Vậy bánh nãy mình cất công làm chắc phải cất lại rồi. //Thở dài và giả đò lấy dĩa bánh bên cạnh lên//
C: Tôi sẽ ăn. //Bỏ đống tài liệu lại và kéo lấy dĩa bánh//
Jay: //Cười//
C: Jay.
Jay: Vâng.
C: Cậu giận tôi không?
Jay: Chuyện gì ạ?
C: Tôi đã bỏ rơi... ép cậu qua ở với Lalit.
Jay: //Xoa lưng người đang rầu rĩ// Chuyện đã qua lâu rồi mà.
C: ...
Jay: Ông chủ... Tôi rất vui vì được quen biết phu nhân và cậu chủ.
C: //Ngước mặt lên nhìn//
Jay: Nếu ngày đó ông chủ không gửi tôi đi, chắc tôi sẽ không bao giờ biết hai người họ và sẽ không bao giờ nói tiếng Thái được. //Cười lớn//
C: Hmm.
Jay: Không phải nghĩ nhiều đâu ạ... Tôi rất vui vì mọi thứ được như ngày hôm nay. Vui vì hiện tại được ở cạnh bên ông chủ.
C: Ừm. Tôi cũng rất vui. //Cười rồi kéo ôm Jay//
🌺🌺End Special Moment 03🌺🌺
Tập đặc biệt
Từ nhỏ tới lớn, tôi đều ít có cơ hội được tham gia các hoạt động vào những ngày lễ trong năm. Nếu hôm nào không phải đi học hay đi làm thì tôi thường ngủ một giấc thật dài, muốn được nghỉ ngơi cho thật đã để chuẩn bị năng lượng cho những ngày tiếp theo. Mặc dù tôi đã tốt nghiệp và cũng không còn khó khăn như trước kia nữa nhưng việc ngồi máy bay đi đi lại lại liên tục để xử lí công việc cho bố Solo cũng làm tôi thấy mệt mỏi không ít. Ban đầu tôi nghĩ nếu Solo tốt nghiệp thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn, nhưng dễ dàng đâu chả thấy? Chỉ thấy từ lúc Solo vừa mới tốt nghiệp xong thì bố em đã đưa phần lớn công việc cho con trai làm hết trong khi tuổi của ông ấy còn chưa chạm ngưỡng bốn mươi nữa cơ.
** "Tôi sẽ đưa Jay đi du lịch."
** Tôi không thể nhớ được sắc mặt của mình trông như thế nào khi vừa nghe thấy câu nói đó, chỉ biết rằng nó có vẻ không được ổn cho lắm. Anh Jay đứng cách chỗ tôi không xa, khuôn mặt đỏ bừng cả lên, giống như đang cảm thấy tội nghiệp cho tôi vậy.
Tội nghiệp rồi sao chứ??
Cuối cùng thì hôm sau hai người đó biến mất mà chẳng nói một lời, còn tôi thì cũng đã biết lí do của sự mất tích đó rồi...
"Bị bỏ rơi mất rồi!"
"Bỏ rơi cái gì cơ?" Giọng ngái ngủ của người vừa thức dậy cất lên cách chỗ tôi không xa. Còn chưa kịp quay lưng lại trả lời thì bàn tay với ngón tay dài như xúc tua bạch tuộc của ai đó đã ôm lấy eo tôi từ phía sau.
"Thì chuyện bố em với anh Jay trốn đi du lịch cùng nhau đó!" Tôi giải thích trước khi lấy một tay vuốt nhẹ cánh tay của người đang ôm eo mình, tay còn lại làm nhiệm vụ quậy nồi cà ri trên bếp như cách tôi vẫn hay làm.
"Lại đi nữa rồi à?" Chú cún xị mặt xuống, nói với giọng giận dỗi. "Lúc em xin đi thì lại chẳng cho đi!"
"Đấy là do mỗi lần em dẫn anh trốn đi chơi thì lần nào lần nấy cũng đều xin nghỉ lâu lắc hết cả đó."
Còn nhớ năm ngoái, sau khi tốt nghiệp xong và trở lại đây, chú cún đã lôi tôi cùng trốn đi chơi mà không thưa không rằng gì với bố em cả, làm cho đằng ấy giận run người, suýt nữa thì lấy dao băm chú cún bông trên giường của Solo ra, làm cho cái người rất quý chú cún bông đó phải nhanh chóng đưa tôi quay trở về nhận lỗi. Còn nữa... mới chưa đầy một tháng kể từ ngày đó thì chú cún lại tiếp tục trốn đi chơi, lần đó em lên kế hoạch với Kao một cách hoàn hảo, cũng may là công việc không quá nhiều, em đẩy hết việc cho bố mình rồi lôi tôi đi du lịch cùng em chắc cũng gần một tuần. Tôi còn nhớ rất rõ lúc quay về, vẻ mặt của ông ấy thật đáng sợ biết bao. May mà có anh Phu đi cùng, cũng nhờ Kao năn nỉ nên anh ấy đã lên tiếng nói đỡ cho chúng tôi. Vì vậy mà bố cũng đã tha lỗi cho chú cún. Lúc đầu cũng định tán dương cho hành động của ông ấy nhưng khoảng vài ngày sau thì bố Solo đã đẩy việc cho em làm và dẫn anh Jay đi chơi một cách tỉnh bơ.
Tính cách giống nhau quá đi!
"Nhưng em đã xử lí hết công việc rồi mới đi mà!" Chú cún to đầu nói giọng nũng nịu rồi dụi dụi sống mũi vào vai tôi. Làm như mình không còn là người thừa kế của RK- một tập đoàn được nhiều người kính nể rồi ấy!
"Em đã quên rằng mỗi ngày đều có hàng tá công việc mới cần được giải quyết rồi sao?" Tôi tắt bếp trước khi đẩy cánh tay xúc tua mực ấy ra khỏi eo và quay lại đối diện với mặt chú cún ở sau lưng.
Solo vẫn còn đang mặc trên người bộ đồ ngủ, em bĩu môi khi tôi đẩy cánh tay của em ra. Hai mắt chớp lia lịa, nhìn tôi vẻ nũng nịu với bộ dạng như có thể ngủ bất cứ lúc nào vậy. Khi thấy tôi đang nhìn thì em liền cười tủm tỉm và không nói câu gì, lấy tay gãi đầu tóc đang rối bù của mình rồi tiến đến ôm lấy tôi.
"Guitar! Em đói."
"Ừ. Để anh múc đồ ăn ra cho nhé!" Tôi dịu dàng xoa đầu người hay làm nũng này hai ba cái rồi nở một nụ cười ấm áp, xong tôi đẩy người em ra, nhưng cánh tay rắn chắc của cái người cao lớn này lại chẳng chịu buông tha cho tôi. Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay ấy hai ba lần thì đành từ bỏ vì đằng nào cũng chẳng có hiệu quả đâu.
"Ư... buồn ngủ."
"Tóm lại là em đói hay em buồn ngủ đây?"
"Cả hai."
"Như vậy cũng được nữa hả?" Tôi cười vui vẻ khi nhận được câu trả lời theo style của Chú Cún.
"Vừa ăn vừa ngủ trên đùi Guitar có được không?"
"Vừa ngủ vừa ăn là không được."
"Vậy thì em vừa ôm vừa ăn nha." Solo vẫn không ngừng thương lượng với giọng nói càng lúc càng nhõng nhẽo hơn.
"Tóm lại là không chịu bỏ anh ra đúng không?" Tôi quay người sang một bên rồi nhướn mày hỏi. Nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời thì cái người áp mặt vào vai tôi lúc nãy liền ngước mặt lên, lấy sống mũi ấn mạnh xuống má tôi khiến tôi không kịp làm gì cả.
"Thơm."
Còn dám mở miệng nói nữa cơ đấy!
Tôi lắc đầu ngán ngẩm nhưng cũng không hề để bụng chuyện người ấy lợi dụng cơ hội hôn mình, tự nhiên mặt tôi nóng bừng cả lên, cũng may là không có ai nhìn thấy cả.
"Chào buổi sáng ạ!" Giọng nói nhẹ nhàng của một cậu nhóc cất lên từ phía sau lưng làm cho nhiệt độ đang dần ổn định trên khuôn mặt tôi lại có dịp tăng vọt. Tôi cố gắng đẩy con bạch tuộc đó ra khỏi mình, nhưng xem ra chú cún không chịu hợp tác cho lắm. Ngay cả khi em biết có người đến nhưng vẫn tỏ ra vẻ không quan tâm.
"So! Bỏ anh ra đã. Moon đang nhìn chúng ta kìa!" Tôi nhắc em nhưng có vẻ như không hiệu quả cho lắm vì không những không chịu buông tay mà em còn ra sức ôm tôi chặt hơn.
"Anh Gui!" Tiếng của Moon lại cất lên khiến mặt tôi càng nóng bừng hơn trước, tôi muốn loại bỏ thứ dị vật này ra khỏi người nhưng làm thế nào cũng chẳng được.
"So..."
"Ư..."
"Bỏ anh ra!" Tôi giả vờ nổi cáu nên mới thoát ra khỏi vòng tay đang ôm chặt lấy mình, đầu chú cún đang gục xuống vai lập tức ngước mặt lên nhìn tôi với ánh mắt mang vẻ hờn dỗi như muốn nói rằng từng ấy vẫn chưa đủ...
"Tự dưng chen ngang."
Lại còn quay sang trách bé ấy nữa chứ.
"Đừng nói em thế chứ!"
Chú cún lập tức bĩu môi khi thấy tôi bảo vệ bé Moon. Thật không dám nghĩ đứa nhỏ trước mặt là em của Solo. Mặc dù không có quan hệ huyết thống gì với nhau nhưng bản thân đáng ra phải là người bao bọc bé nó nhiều hơn tôi mới đúng.
"Bé Moon lại đây nào!" Tôi véo nhẹ má chú cún bên cạnh như để dỗ dành rồi quay lại gọi đứa nhỏ đang đứng trước cửa bếp bảo bé vào trong.
Bé Moon đến đây ở cũng được hơn ba năm rồi, từ một cậu nhóc ngày nào còn phơi nắng phơi sương, mặt phúng phính dễ thương giờ đây đã cao lớn hơn nhiều. Nước da mà ánh nắng không thể làm hại được vẫn cứ trắng muốt như tuyết vậy. Hai má phúng phính, hồng hào của bé vẫn giống như xưa, điều duy nhất thay đổi có lẽ chính là ánh mắt. Ngày trước, đôi mắt của bé to tròn, trong veo, trông thật dễ thương biết mấy, bây giờ tôi cũng không phủ nhận rằng nó vẫn giống như trước kia, chỉ là đôi lúc tôi bất chợt nhìn thấy đôi mắt to tròn ấy lại trở nên sắc lẹm khi bé nhìn vào những người bắt nạt mình.
Tôi đã có cơ hội đến đón bé ở trường nhiều lần và tất nhiên là tôi thường đến sớm hơn so với giờ tan học. Thỉnh thoảng bé ấy bước ra mà không thấy tôi thì sẽ tìm một chỗ ngồi chờ và nó cũng giúp tôi biết được rằng bé ấy hay bị các bạn bắt nạt thường xuyên đến mức nào và cứ mỗi lần như vậy thì không lâu sau đều sẽ xuất hiện một cậu con trai chạy đến ngăn cản và đẩy những đứa bắt nạt bé ấy ra làm mấy đứa đấy phải chạy đi.
'Bé Ra' hay tên thật là Rapha là người bạn thân duy nhất của bé Moon, bé ấy hay che chở, bảo vệ cho bé Moon trong khi bản thân cũng không cao lớn hơn là mấy. Những lúc bé Ra quay qua nhìn thì cậu nhóc được che chở ấy có vẻ như muốn khóc và tôi luôn nhìn thấy được điều đó mỗi khi đứng quan sát bé ấy từ xa.
Đôi lúc tôi thấy đôi mắt to tròn ấy của bé Moon bỗng trở nên sắc lẹm đến đáng sợ biết bao. Một ánh mắt mà bé Ra không hề nhìn thấy được.
"Đúng là không nên để em ấy ở với Kao và bố Solo lâu như vậy."
"Anh Gui?" Người đứng trước mặt tôi nghiêng đầu thắc mắc. Đôi lúc muốn hỏi một số chuyện nhưng hễ nhìn thấy đôi mắt to tròn nũng nịu ấy thì lại chẳng mở miệng được.
Thôi kệ đi. Chuyện gì đến ắt cũng sẽ đến mà thôi.
"Bé Moon đói bụng chưa nào?" Tôi lảng sang chuyện khác rồi kéo cún bé nhưng dáng người không hề bé lại gần rồi ôm lấy bé ấy như cách mà tôi vẫn thường hay làm. Hình như tôi nghe được tiếng hít thở khá mạnh với vẻ không hài lòng của người đứng ở phía sau lưng. Nhưng tôi đã giả bộ lờ đi và thú thật bản thân tôi cũng cảm thấy thích thú khi nhìn chú cún hờn dỗi.
Bộ dạng nhõng nhẽo đó nhìn dễ thương muốn chết đi được ấy!
"Chưa ạ!" Bé Moon cười mỉm rồi lắc đầu một cách trông thật đáng yêu... Đáng yêu đến mức làm tôi có thể bỏ qua hết những tính cách lạ thường của bé ấy.
"Rồi hôm nay bé Ra có đến tìm em không?" Tôi hỏi về người bạn thân của bé, người thường xuyên đến tìm bé trong suốt một tuần qua.
Dạo này hai đứa cứ dính lấy nhau, vì kể từ lúc bố Solo bảo năm sau sẽ cho bé ấy đi du học Anh, bé Ra cứ hay nũng nịu như muốn khóc đến nơi ấy. Còn bé Moon bề ngoài thì có vẻ nghe lời nhưng thật ra tôi biết bé ấy cũng không muốn rời xa bé Ra đâu.
"Ra giận em mất rồi!" Mặc dù tôi đã khá quen với sự thay đổi trong cách nói chuyện của bé nhưng thú thật tôi cảm thấy sợ hãi mỗi khi nghe thấy những lời nói thể hiện vẻ chững chạc của một người trưởng ngày càng rõ hơn ở bé.
Bé Moon được lớn lên bởi sự chăm sóc của nhiều người, nhưng có lẽ nhiều nhất vẫn là bởi bố Solo mặc dù có cả anh Jay ở cùng nữa. Có vẻ bé ấy cũng đã bị ngấm không ít những tính cách của người làm kinh doanh, điều đó làm cho tôi cảm thấy lo lắng. Dù vậy thì điều duy nhất mà tôi có thể làm được cũng chỉ là bảo ban bé ấy để bé không trở thành một người quá hà khắc. Nhưng nếu bé phải đến Anh cùng với bố Solo và anh Jay, vì hai người họ phải quay lại Anh để giải quyết công việc, thì tôi cũng không thể biết được liệu bé ấy sẽ trở thành người như thế nào nữa?
Có lẽ phải thường xuyên rủ chú cún cùng bay qua Anh mới được.
"Guitar..." Giọng nói nhẹ nhàng cùng cái chạm trên vai làm tôi cảm giác được điều gì đó. Solo cau mày đôi chút khi nhìn qua cậu nhóc đang mím chặt môi, đôi mắt to tròn của bé Moon rưng rưng như sắp khóc.
Trong suốt một năm qua... đây là lần đầu tiên tôi thấy bé có hành động như một đứa trẻ, giống như trước kia vậy.
"Em làm gì đi kìa!" Tôi thì thầm với người bên cạnh, chú cún liền cau mày với vẻ lo lắng như muốn hỏi lại tôi rằng cho em xử lí chuyện này ấy hả? Khi thấy tôi gật đầu thì em tỏ vẻ khó xử như kiểu không biết phải bắt đầu từ đâu? Nhưng cuối cùng, khi thấy những giọt nước mắt lăn ra từ khóe mi của bé Moon thì chú cún lập tức gập người ngồi xuống.
"Khóc làm gì?" Chú cún đáng chết hỏi với giọng lạnh lùng, nhưng bé Moon không những chẳng nói gì mà còn khóc nức nở hơn trước nữa, bé ấy khóc thành tiếng. Đứa nhỏ tiến đến ôm chặt lấy cổ anh trai mình, làm cho người được ôm không biết phải làm gì cả, tay nhấc lên nhấc xuống trông thật buồn cười.
"Ra... Huhu... Ra giận!"
"Giận thì lo đi dỗ nó đi chứ!" Câu nói an ủi được thốt ra từ miệng của Solo, chú cún nói giọng ngán ngẩm, trái ngược hoàn toàn với hành động lấy tay vỗ nhẹ lưng bé Moon.
Tôi cười hạnh phúc khi thấy cảnh hai anh em ôm nhau như vậy. Chú cún lấy tay giật giật ống quần tôi để ra hiệu cho tôi ngồi xuống cùng an ủi cún bé. Thật ra ngay từ đầu thì tôi cũng có thể tự mình an ủi bé Moon được, vì tôi hiểu rất rõ rằng cảm xúc của bé với người bạn thân này sẽ không giống với những người khác. Vì vậy, tôi biết mình nên làm gì? Chỉ là tôi có cảm giác như bé ấy muốn được anh trai mình an ủi nhiều hơn.
Có lẽ là từ lúc nhỏ rồi chăng? Bé ấy luôn muốn được chơi với Solo hơn bất cứ ai khác.
Không lâu sau thì bé Moon cũng nín khóc nhưng khuôn mặt lại ủ rũ như lúc đầu. Ngay cả khi ăn cơm bé ấy vẫn cứ ngồi trầm ngâm, không chịu nói gì cả, lại chỉ ăn có một chút thôi. Đến cuối cùng thì tôi và Solo nhìn nhau rồi cả hai quyết định đứng dậy.
"Chúng ta đi gặp Ra thôi!" Tôi chìa tay ra để bé Moon nắm, vừa nghe đến tên của bạn thân thì môi đứa nhỏ liền mím chặt, lưỡng lự trong chốc lát rồi đứng dậy nắm lấy tay tôi, cùng nhau bước ra khỏi nhà và còn có cả Solo bước theo sau nữa.
Nhà của bé Ra cách nhà chúng tôi không xa lắm, bé đã từng chỉ nhà mình cho chúng tôi thấy lúc đi chơi cùng nhau. Nhưng tôi chưa từng đến tận nhà tìm bé bao giờ cả vì bé ấy lúc nào cũng tự mình đạp xe đến gặp bé Moon. Ngay cả bố mẹ của bé ấy tôi cũng chưa từng gặp, bởi cứ mỗi lần đến trường đón bé Moon thì tôi thường chỉ thấy bác tài xế đến đón bé Ra mà thôi.
Suốt quãng đường đi, bé Moon luôn nắm chặt tay tôi. Bộ dạng của đứa nhóc ngồi bên cạnh như thể trong đầu nó cứ luôn suy nghĩ về điều gì đó, đến nỗi tôi cũng không dám quấy rầy. Nhưng khi đến nơi và đứng trước cổng nhà thì cái người đang nắm lấy tay tôi lại chỉ đứng im một chỗ, không chịu bước lên phía trước. Tôi cũng không thúc giục bé ấy vì tôi muốn bé tự quyết định chuyện của mình.
Nhưng tôi đã quên mất rằng ở đây còn tồn tại một người thiếu kiên nhẫn nữa...
"Nắm tay nhau lâu quá rồi đấy!" Chú cún bước tới nói chen ngang rồi kéo tay bé Moon ra khỏi tay tôi một cách tỉnh rụi. Đến khi tôi quay sang nhìn em thì em giả bộ như không biết gì rồi lập tức nắm lấy tay tôi.
"So..."
"Em ghen đấy!"
Nghe nói đứa bé đó là em trai cơ mà... lại còn chưa học hết cấp hai nữa chứ!
"Nhưng mà..."
"Ghen."
Nhắc đi nhắc lại như vậy thì tôi còn làm gì được nữa... ngoài việc mỉm cười và nắm chặt tay em.
May mắn thay, lúc được nắm tay tôi thì chú cún cũng không còn hối thúc gì bé Moon nữa. Chúng tôi đứng im lặng ở đó một lúc lâu trước khi bé Moon bước đến nhấn chuông cửa nhà bé Ra. Không lâu sau có một người phụ nữ từ bên trong bước ra, có lẽ là người giúp việc của nhà bé Ra.
"Đến tìm ai vậy ạ?"
"Chúng tôi đến tìm bé Ra !" Tôi mỉm cười với cô ấy nhưng lại bị chú cún đứng bên cạnh lắc lắc bàn tay tôi với vẻ không bằng lòng.
"Cấm cười đấy!" Solo nói với giọng không hề nhỏ xíu nào.
"Nói nhỏ thôi em!" Tôi thì thầm nhắc, em nghe xong liền xị mặt xuống. Em hất mặt sang một bên như đang hờn dỗi nhưng nhất quyết không chịu buông tay tôi ra. Thấy vậy tôi nhẹ nhàng lắc đầu rồi quay qua giải thích. "Tôi đưa bé Moon đến tìm bé Ra, thưa cô!"
"À! Thì ra là bạn của cậu chủ. Xin mời vào!" Cô ấy cười ngại ngùng rồi vội vàng mở cổng cho chúng tôi vào, lúc tôi đi qua trước mặt, cô ấy liền liếc nhìn tôi rồi mặt đỏ bừng cả lên, lần này thì cái người đang nắm chặt tay tôi cau mày với vẻ không bằng lòng một xíu nào. Em bỏ tay tôi ra và thay vào đó là vòng tay qua ôm lấy vai tôi. Chú cún hay ghen cười khoái chí khi thấy có người nhìn mình như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy. Tôi muốn mắng em cũng không được vì xem ra tâm trạng của chú cún đang tốt nên cuối cùng tôi chỉ biết mặc kệ cho em muốn làm gì thì làm.
Sau khi bước vào phía trong ngôi nhà khang trang ấy, tôi đã biết được tên của cô giúp việc, cô ấy là Jip, cô đã đi gọi cậu chủ của mình xuống giùm chúng tôi. Không lâu sau thì bé Ra chạy từ lầu trên xuống.
"Moon!" Bé Ra mở to mắt, vội vàng chạy về phía bé Moon. Khi vừa đến gần thì bé ấy lắc người bé Moon hết qua trái rồi lại qua phải làm bé ấy quay người 360 độ. "Có bị làm sao không? Ai bắt nạt thì cứ nói với Ra!"
Có vẻ như bé ấy đang hiểu lầm chuyện gì đó. Và cũng chẳng hề để ý đến tôi luôn!
"Ra!" Bé Moon nói giọng nũng nịu, đến nỗi tôi với Solo phải quay sang nhìn nhau. Đôi mắt to tròn, trong veo ấy lại sáng long lanh như trước kia, nhìn bé Ra không rời mắt rồi tiến đến ôm lấy cánh tay của bé ấy.
Bình thường thì tôi cũng có thể đoán được rằng những lúc ở bên cạnh bé Ra, cậu nhóc này sẽ cư xử không giống với khi ở cùng những người khác. Nhưng đến ngày hôm nay thì tôi đã thấy được sự khác biệt ấy một cách rõ ràng đến nhường nào.
Khi bé Moon bước lại gần nhõng nhẽo thì bé Ra có "men" đến mức nào đi chăng nữa cũng phải ôm chặt lấy bé ấy và không ngừng xoa đầu an ủi như thể biết được rằng đằng ấy vừa bị ai bắt nạt vậy.
"Ra đừng giận nữa nha!"
Khi cả hai đứa bắt đầu chuyển sang chế độ làm nũng lẫn nhau thì tôi liền đứng lùi về sau một chút và không quên kéo chú cún đi cùng và tôi tự nhủ rằng xíu nữa khi hai đứa quay người lại thì thể nào cũng thấy chúng tôi mà thôi. Nhưng khi thấy thái độ chúng nó như thể chỉ còn mỗi hai đứa nó trên trái đất này thì tôi đã quyết định bước ra ngoài và bảo với cô giúp việc rằng buổi chiều chúng tôi sẽ đến đón bé Moon sau. Solo có vẻ rất hài lòng khi tôi làm như vậy, đến nỗi dù hai đứa đã về tới nhà rồi nhưng em vẫn cứ cười tủm tỉm miết thôi.
"Em có thấy bé Moon của chúng ta cao lớn nhanh quá không?" Tôi quay qua hỏi cái người đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh với vẻ tò mò.
"Sao vậy ạ?"
"Anh còn nhớ hồi trước người bé Moon rất thấp bé, lúc mới gặp bé Ra em ấy còn cao chưa tới ngực của bé Ra nữa cơ! Vậy mà bây giờ..."
"Cao bằng nhau rồi nhỉ?"
Đừng nói là bằng nhau... không lâu nữa chắc chắn bé ấy sẽ cao hơn bé Ra cho mà xem. Chẳng biết là do bé Moon lớn quá nhanh hay do bé Ra chậm lớn nữa?
Bé Rapha là một cậu con trai có nước da trắng trẻo, mặt mũi dễ nhìn nhưng lại có vẻ khá bạo lực, chắc vì bé ấy là người thích bảo vệ, che chở cho bé Moon nên ai cũng có thể dễ dàng thấy được vẻ đó từ con người của bé. Vả lại, bé còn có một vài vết sẹo trên người nữa, chắc cũng chẳng sai khi nói bé là một đứa trẻ côn đồ. Tôi đã từng được chứng kiến tận mắt cảnh bé ấy đánh gãy răng một bạn cùng khóa nữa cơ.
"Lại suy nghĩ chuyện người ta nữa rồi!"
"Hử?" Tôi quay sang nhìn cái người vừa nói với vẻ ngơ ngác và thấy chú cún đang khoanh tay trước ngực, mặt nhăn nhó nhìn về phía mình. Em dang rộng tay ra như thể bảo tôi rằng đó là điều mà em muốn, cuối cùng khi tôi tiến lại gần theo nguyện vọng của em thì em lập tức kéo tôi vào lòng và ôm thật chặt.
"Mấy khi hai đứa được ở cùng nhau, vậy mà còn nghĩ đến chuyện của người khác nữa!"
"Anh chỉ tò mò một chút thôi mà!"
"Tò mò cũng không được!"
Không biết em đáng yêu hay là đáng ghét đây?
"Rồi! Không nghĩ đến chuyện của người khác nữa!"
"Tốt!"
Tôi bật cười khi đang nằm gọn trong cái ôm ngày càng chặt của chú cún. Nhưng vẫn chưa kịp nói gì tiếp thì ánh mắt tôi bất chợt liếc qua nhìn cuốn lịch treo trên tường cách đó không xa.
Năm 2018 đã đến rồi sao?
"So!"
"Dạ?"
"Em từng ăn mừng năm mới bao giờ chưa?"
"Đã từng... Nhưng là từ lúc mẹ em còn sống." Cái người đang ôm chặt tôi run rẩy một chút khi nhắc đến mẹ mình. Tôi định ngước mặt lên thì em liền nhấn đầu tôi xuống như thể không muốn tôi thấy sắc mặt của em lúc này.
"Cũng lâu lắm rồi anh chưa được ăn mừng năm mới!" Tôi dựa đầu vào tấm ngực rộng của người ấy và bắt đầu kể cho em nghe chuyện của mình. "Lần gần đây nhất có lẽ là lúc anh còn ở trại trẻ mồ côi, còn nhớ lúc ấy bọn anh ăn mừng với cháo và snack do mọi người quên góp."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Ừ. Anh nhớ lúc đó mình cảm thấy rất vui." Tôi mỉm cười khi nghĩ về quãng thời gian đó. "Nhưng anh nghĩ thứ làm cho mình vui không phải vì nó là ngày đầu của năm mới đâu."
"..."
"Mà vì nó là ngày mà chúng ta được gặp những người mình yêu thương một cách đông đủ nhất."
Nếu không được ở bên nhau thì ngày ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả.
"Đúng là như vậy!"
"Chúc mừng năm mới muộn nhé So!"
Đây không phải là năm đầu tiên mà tôi với Solo làm việc quên cả thời khắc giao thừa như vậy. Đến lúc nhận ra thì người ta cũng ta ăn mừng năm mới hết cả rồi. Chúng tôi làm việc đến quên cả ngày tháng, chẳng có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, lúc rảnh rỗi thì hai đứa cũng chỉ ở trong phòng, ngủ cạnh nhau cho đến sáng hôm sau. Vậy nên cũng không lạ gì khi đến hôm nay tôi mới nhận ra rằng ngày đầu năm mới đã trôi qua mất rồi.
"Chúc mừng năm mới, Guitar!" Solo thì thầm bên tai tôi. Khi tôi ngẩng mặt lên thì em liền đặt nhẹ môi lên trán tôi rồi mỉm cười. "Cảm ơn anh vì một năm vừa qua nhé!"
"..."
"Và cả những năm sau kể từ giờ trở đi nữa."
"Anh cũng vậy!"
Ngày đầu năm mới cũng chỉ là một ngày bình thường mà thôi...
Số ngày mà chúng ta yêu nhau... sẽ ngày càng nhiều hơn... nhiều hơn nữa...
Và tựa như hơi thở...
Không bao giờ đổi thay...
-----------------------
Happy New Year!
-----------------------
🌹🌹🌹End Special Happy New Year🌹🌹🌹
Có đôi khi tôi cảm thấy dường như thời gian đã trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Chỉ không đến vài giờ đồng hồ buông mắt xuống nghỉ ngơi, tôi đã mơ đến những chuyện từng xảy ra trong quá khứ, nơi đan xen cả hạnh phúc lẫn đau buồn, những cảm xúc mà tôi đã từng nếm trải và đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in, khiến tôi có cảm giác rằng những chuyện ấy như chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua. Mặc dù chuyện cũng đã trôi qua mười năm rồi.
Gui, trước đây từng là một đứa trẻ được nhận nuôi và chăm sóc mấy em nhỏ mồ côi, rồi trở thành sinh viên bước chân vào giảng đường đại học nơi mà cậu gặp được người mà bản thân muốn ở bên cạnh suốt cuộc đời. Cho đến bây giờ, đã trở thành một Gui trong độ tuổi đi làm, phải giải quyết tất cả mọi thứ ở cương vị thư kí riêng của người yêu, càng trưởng thành trách nhiệm cũng càng nhiều thêm. Nhưng tôi vẫn là tôi của trước đây và người luôn ở bên cạnh tôi vẫn là em.
Tôi bấm khoá màn hình hiển thị cốc đôi có in hình hai chú cún đang quay mặt vào nhau, bởi vì đã đến giờ phải đi ra ngoài. Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa, để bản thân thêm tự tin hơn tôi đưa tay chỉnh trang lại quần áo một lần nữa cho tươm tất trước khi cầm đồ đạc cần thiết bước ra khỏi phòng cùng với chìa khóa xe của cái người không có mặt ở nơi đây lúc này.
Quán rượu không xa trường đại học mà tôi từng học nằm ở cuối đường là nơi tôi hẹn với đám bạn đã không được gặp nhau mấy năm liền. Nhưng mối quan hệ của chúng tôi vẫn tốt đẹp như xưa, bởi vì chúng tôi vẫn gọi điện nói chuyện với nhau suốt. Tiếc là Noh với Sun ở xa không tiện đến, chỉ có ba người là Beer, Wine và tôi.
"Gui."
Tiếng gọi thân quen khiến tôi bất giác nở nụ cười. Thật sự được gặp nhau cũng vui lắm, nhưng có lẽ sẽ vui hơn nếu nó không đứng dậy vẫy vẫy tay rồi hét lớn tiếng đến mức những người ngồi ở bàn khác cũng quay sang nhìn.
Tôi lắc đầu, không quên nở nụ cười xin lỗi đến người khác trong lúc bước đến chỗ đám bạn. May thay lúc này Wine đã bị người anh sinh đôi của mình bịt miệng rồi kéo ngồi xuống. Vì vậy không còn ai cau mày nhìn chúng tôi một cách khó chịu nữa.
"Vẫn ồn ào như trước đây vậy."
"Mày thì vẫn lịch sự, gọn gàng như 'vải gấp'(*) giống trước đây." Wine cãi lại ngay lập tức khi nghe thấy lời chào hỏi từ tôi. Nhưng tôi vẫn chưa kịp trả lời cái gì thì nó đã sửa lại câu khác, "Không... Từ lúc trở thành thư ký của ngài Solo có cảm giác như sự 'quý sờ tộc' của mày nó đập vào mắt tao càng nhiều hơn trước đây nữa thì phải."
(*) Vải gấp: vải được gấp ngay ngắn chỉ sử dụng khi nói đến những người PHỤ NỮ xưa có tính cách gọn gàng, ngăn nắp nên ở đây cách nói của Wine mang ý mỉa mai.
"Mày không thể trở thành người 'quý sờ tộc' được đâu, vấn đề nằm ở mày nhiều hơn đó." Người anh trai sinh đôi ngồi im lặng từ đầu tới giờ lên tiếng rồi đảo mắt sang nhìn đứa em của mình một cách gay gắt làm cho tôi bật cười theo mà chẳng thể giúp được gì.
Việc mỗi người chúng tôi cùng nhau trải qua cuộc sống mưu sinh cho đến khi tuổi đã bước sang hàng ba có lẽ đã khiến cho những tâm tư suy nghĩ của chúng tôi đều có phần thay đổi so với khi còn trẻ. Nhưng khi được trở lại sum họp cùng với hội bạn một lần nữa thì những tính cách ngày xưa lại có dịp bộc lộ trở lại.
Đôi khi, có lẽ vì lúc ở cùng nhau chúng tôi được thỏa sức là chính mình, không cần thiết quan tâm đến mặt mũi hay danh tiếng gì hết. Hai đứa bạn của tôi thì vẫn như xưa chẳng thay đổi gì cả, mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu.
"Thật ra thì mày có thời gian rảnh đến gặp bọn tao bởi vì bị bắt buộc nghỉ phép phải không? Lúc đầu nghe nói là chỉ nghỉ đúng một ngày để đến đám cưới chị Kaew."
"Ừ." Tôi gật đầu trả lời câu hỏi của Beer rồi khẽ thở dài, "Anh Jay nói là nếu tao không chịu nghỉ phép dài dài (nghỉ phép nhiều ngày) thì chắc tao sẽ bị đuổi việc theo lệnh của bố So."
Đến bây giờ tôi vẫn còn buồn cười với sắc mặt hối lỗi của anh Jay mà mình trông thấy mấy ngày trước, có vẻ như lúc đó anh ấy bị bắt ép phải nói chuyện một cách hung dữ trong khi bản thân lại chẳng muốn. Vì vậy, kết quả là tôi mủi lòng nhận lời và chấp nhận việc bị đẩy lên máy bay trở về (Thái) nghỉ ngơi trong sự bàng hoàng.
"Rồi người yêu của mày đâu, bình thường dính lấy nhau lắm mà, không phải sao?" Wine đẩy ly rượu đến cho tôi rồi hỏi với vẻ mặt tò mò hết sức đáng ghét.
"So vẫn còn bận việc ở Anh. Lúc đầu, tao cũng muốn ở lại giúp em ấy cho xong xuôi hết mọi chuyện trước. Nhưng em ấy không chịu, chắc thấy tao bận rộn đến nỗi nhiều ngày rồi không được ngủ." Tôi bật cười khi nghĩ đến gương mặt của chú cún, cái người giờ đây có lẽ đã đang quay cuồng làm việc, "Bây giờ em ấy trưởng thành lắm, có công việc có nhiệm vụ quan trọng phải làm, đôi khi tụi tao phải tách nhau ra mỗi người một nước bởi vì có những công việc với khung giờ trùng nhau nữa."
Phải... Solo trưởng thành nhiều đến nỗi đôi lần tôi cảm thấy kinh ngạc, cũng không khác chuyện bé Moon trông càng ngày càng trưởng thành hơn. Mặc dù phải nghĩ đây là chuyện tốt, nhưng sao lại khác biệt một cách rõ ràng đến vậy, khiến cho người luôn ở bên chăm nom em như tôi đây không thể nào không lo lắng về sự thay đổi đó được.
Mặc dù là như vậy, nhưng đó cũng chẳng phải cảm giác gì quá tồi tệ. Bởi vì, điều mà tôi có được nhiều hơn sự lo lắng và kinh ngạc đó chính là niềm vui khi được nhìn thấy em trưởng thành hơn mỗi ngày. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cản trở hay cấm đoán không cho em trưởng thành, chỉ cầu mong những cảm xúc dành cho nhau vẫn mãi vẹn nguyên như trước, những chuyện khác tất nhiên sẽ giải quyết được, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
"Ờ, như vậy thì tốt rồi." Beer mỉm cười với tôi như muốn nói rằng nó đã hiểu, "Tóm lại sau đám cưới chị Kaew, nếu mày rảnh không biết làm gì thì thử bay đi tìm thằng Noh đi."
"Đi tìm thằng Noh rồi sẽ được nghỉ ngơi sao?"
"Người sống trầm lặng như thằng Gui, hiếm khi đi đâu. Đi tìm thằng Noh là đúng rồi."
Tôi cau mày nhìn hai anh em tụi nó cãi nhau trong ngơ ngác. Tôi nhớ rằng ngoài mình ra thì còn có Noh là người làm việc trái ngành, bởi vì nó chọn đi theo giúp đỡ công việc cho Sun, một bác sĩ thú y ở miền bắc, lâu lâu mới đến tụ họp với bạn bè một lần.
"Nếu không biết làm gì tao sẽ ghé qua tìm nó, thời gian (rảnh của cả hai) không trùng nhau, vì vậy lâu rồi không gặp Noh, được nghỉ một lần như vậy có lẽ phải đi thăm nó một chút mới được." Tôi nhớ là mấy lần trước lúc nó đến gặp Beer và Wine, tôi thì có khi bận việc ở Anh, khi thì Phuket rồi còn ở tỉnh khác nữa, nên phải nói là để được gặp nhau khó càng thêm khó. Cho dù thế nào lần này tôi cũng sẽ đi gặp nó. Nhưng chỉ là....
Trước khi đến đây Solo đã nói rằng em sẽ đến tìm tôi khi nào công việc được giải quyết xong xuôi, em muốn được nghỉ ngơi và quay lại làm việc cùng nhau. Có lẽ tôi phải chờ xem tình hình như thế nào trước đã rồi mới đưa ra quyết định rằng sẽ gặp nhau ở đâu là thuận tiện nhất. Nếu em đến trễ có lẽ tôi phải đi gặp Noh trước.
"Đủ rồi, đừng có nói chuyện người yêu mày nữa đi. Nói đến chi rồi không ngừng bày ra cái vẻ mặt nhớ nhung em nó suốt vậy." Wine bĩu môi với tôi rồi hất đầu về phía thức ăn như muốn ra hiệu cho tôi rằng hãy nhanh chóng ăn đi, "Nhanh ăn đi rồi cùng nhau đi dạo, hôm nay là ngày của bạn bè đó."
"Ngày của bạn bè." Tôi mỉm cười và gật đầu đồng ý với lời mà bạn mình nói rồi cúi xuống ăn thức ăn mà tụi nó đã gọi sẵn cho mình.
Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi đã hẹn nhau đi dạo hóng mát, ngắm nhìn phong cảnh dọc bờ sông, nghĩ đến những chuyện trong quá khứ lúc chúng tôi còn học đại học đi đâu cũng đi cùng nhau, cũng như chia sẻ câu chuyện của mỗi người sau quãng thời gian dài đi làm như thế này nữa. Tôi có rất nhiều chuyện muốn kể cho tụi nó nghe lắm và tin chắc là tụi nó cũng không khác gì tôi.
Beer nói là với cách ăn mặc cũng như mặt mũi như chúng tôi không thích hợp với việc làm những hành động táo tợn. Đặc biệt là tôi, người vẫn thường có thói quen mặc suit, mặc dù tôi đã cởi cà vạt và áo ngoài để trên xe nhưng vẫn trông khác hẳn so với người dân nơi đây. Vì vậy, cuối cùng chúng tôi quyết định cùng nhau đi vào ngồi chơi trong khuôn viên của trường đại học.
Bây giờ trời cũng đã xế chiều, mấy em sinh viên thì đang tham gia các hoạt động trong sân của khoa mình. Chắc chẳng ai nhận ra những đàn anh đã tốt nghiệp mười năm như chúng tôi đâu, bất kể lúc trước có nổi tiếng đến cỡ nào. Thế nên, bây giờ chúng tôi có thể đi dạo tận hưởng một cách thoải mái bởi sẽ chẳng có một ai bước đến chào hỏi cả, mặc dù cũng có vài người ngoái nhìn bọn tôi một chút nhưng cũng chẳng thấy khó chịu gì.
"Thấy trường tự nhiên muốn quay trở lại học ghê luôn đó." Wine than vãn theo đúng phong cách của một người kĩ sư đã làm việc vất vả, nó hay nhắn tin than vãn với tôi rằng chán, mệt, ghét làm việc nhưng rồi lại bị người anh trai sinh đôi của mình đẩy đầu một cái thật mạnh đến nỗi gần như ngã nằm một đống xuống đất luôn.
"Miệng thì nói là muốn đi học lại, lúc cho đi học sao mày không học đi."
"Thì nếu bây giờ quay trở lại được tao sẽ cố gắng chuyên tâm học nè!"
"Rồi có quay lại được hay không?"
"Được rồi được rồi." Tôi vội cản lại trước khi hai anh em nó đánh nhau, "Đến cái tuổi này rồi mà vẫn còn đánh nhau không ngừng nữa cơ đấy."
May không có Noh, cái người "nắng mưa thất thường" (*), nếu nó mà ở đây với tâm trạng không tốt thì có lẽ tôi phải mệt đến độ gần như bốc hơi luôn quá. Miệng nói là nhớ những chuyện ngày trước là thật, nhưng không nhất thiết phải khơi gợi lại mọi thứ như thế này đâu.
(*): Ở đây tác giả sử dụng câu thành ngữ "ma nhập ma xuất" ý nói đến những người có cảm xúc lên xuống thất thường giống với tình trạng của những người bị ma nhập.
"Cái đồ ích kỷ, tao ngừng cãi nhau cũng được." Wine nói với vẻ mặt cau có, như không hài lòng với việc phải dừng lại cho đến khi thắng. Mặc dù nó biết rõ rằng bản thân không bao giờ cãi thắng được anh mình, "Nếu đi theo lối này chắc là sẽ đi qua quán café của chị Kaew chỗ mày từng làm việc phải không?"
Mấy đứa bạn của tôi thì không có nhiều kỉ niệm với quán café này, nhưng với tôi, một người từng làm việc ở nơi đó cho tới tận năm cuối đại học tất nhiên không bao giờ quên được, chỉ cần quay sang nhìn một chút tôi liền gật đầu trả lời ngay. Bởi vì, con đường mà chúng tôi đang nhìn ở phía trước chính là con đường mà tôi đã đi qua cả ngàn lần lúc phải đi từ tòa nhà của khoa đến chỗ làm.
"Cùng ghé qua đó đi."
Tôi không đáp lại lời nói của Beer, nhưng lẳng lặng bước theo sau tụi nó. Từng mảng ký ức của quá khứ cứ hiện dần trong tâm trí tôi, tất cả vẫn rất rõ ràng đến mức đáng ngạc nhiên. Đặc biệt hơn là những ký ức khi có một ai đó ở cùng với tôi trong suốt khoảng thời gian ấy.
Con đường chúng tôi đi cùng nhau, tòa nhà tổ chức cuộc thi 'Moon Star' mà em từng nhận giải thưởng, cho đến quán café nơi bắt đầu của mọi chuyện.
Khoảng thời gian chúng tôi gặp nhau và bắt đầu yêu nhau xảy ra trong khuôn viên trường Đai học, nhưng nó không kết thúc tại đây.
Mặc dù điều ấy làm cho tôi nhớ đến nhiều hơn... Đặc biệt khi nhìn thấy quán café của chị Kaew, nơi đây ngoại trừ được mở rộng hơn thì cũng chẳng thay đổi chút nào cả.
Tôi nhìn phía trước của quán café, nơi từng có một chú cún ngồi chờ đến nỗi bị muỗi cắn khi chúng tôi mới quen biết nhau rồi bật cười, không thể tin rằng Solo của ngày ấy đã trưởng thành, trở thành một người sếp mà ai ai cũng kính trọng như ngày hôm nay. Thoáng chốc, em đã trưởng thành cả về suy nghĩ lẫn cách cư xử, trở thành một người lớn khiến cấp dưới phải nhất nhất tuân theo mệnh lệnh mà không hề có chút luống cuống.
Càng bước vào bên trong quán, nhìn thấy mấy em sinh viên mặc tạp dề phục vụ khách hàng ở quầy, nỗi nhớ của tôi càng sâu sắc hơn đến nỗi phải cầm điện thoại lên bấm xem. Mặc dù tôi cảm thấy rất lạ khi mà Solo vẫn chưa gửi một tin nhắn nào cho mình, nhưng tôi cũng không hề có ý nghĩ sẽ làm phiền đến công việc của em. Bởi vì, tôi biết rõ nếu mình nhắn tin chắc chắn chú cún sẽ phải dừng hết tất cả mọi thứ để trả lời lại ngay tức thì.
"Nhớ lúc học năm hai không, lúc mà mày đang làm việc ở đây có người đến đánh nhau trước quán."
Câu hỏi của Beer làm cho tôi thoát ra khỏi những hồi tưởng. Sự việc xảy ra vào năm hai lần đó, thật sự cũng không tính là nghiêm trọng lắm, nhưng bởi vì nó cũng kịch tính không ít, vì vậy cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in.
"Nhớ chứ!"
"Lúc tụi mình đến ôn bài thì có người đánh nhau phải không?" Wine hỏi với giọng điệu đầy phấn khích sau khi nhớ ra chuyện đó, "Tao nhớ chính xác luôn là lúc ấy mấy đứa trẻ trong quán hoảng loạn cả lên, nhưng thằng Gui đã bước đến phía trước mỉm cười rồi khóa cửa quán lại một cách cực kì ngầu luôn nha."
"Đó là nhiệm vụ."
Lúc đó tôi là nhân viên duy nhất trong quán, còn nhóm người đánh nhau kia thì ở không xa cửa lắm, đâu ai biết được liệu rằng họ có xông vào trong này hay không đâu, hơn nữa khi ấy còn có rất nhiều mấy em năm nhất, năm hai đang ôn bài trong quán, nếu tôi không làm gì cả, có lẽ tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn. Tôi không hề nghĩ tới chuyện sau sự việc ngày hôm đó sẽ lại giúp quán tăng thêm tiếng tăm đâu.
Từ vị trí cựu Moon của trường đại học bình thường, mà lẽ ra mọi người đã quên hẳn rồi, lại trở nên nổi tiếng hơn lúc đầu, hầu như những ngày mà tôi làm việc mọi người đều đến đông nghịt cả quán.
"Mày đó đúng bình tĩnh luôn ha, lúc mới biết nhau, tao cãi nhau với mấy đứa trong khoa khác, mày vẫn đi báo với giảng viên với vẻ mặt bĩnh tĩnh, không có xông vào giúp tao như thằng Beer với thằng Noh, lúc đó tao đúng giận mày luôn."
"À... Mà cuối cùng mày cũng trở nên thân thiết với mấy đứa cãi nhau với mày không phải sao?"
"Ờ. Chính tao đó." Wine cả mặt nhăn nhó thừa nhận, "Mà thật ra lúc đó mày nói cái gì? Tao không nhớ nữa."
"Nó nói là bên đó đánh mày trước, rồi còn có rất nhiều nhân chứng nữa, đi gọi giáo viên tới trước khi sự việc trở nên nghiêm trọng hơn là biện pháp tốt nhất cho cả hai phía rồi. Nhờ thằng Gui mà lúc đó mày mới có thể thoát được." Beer trả lời thay tôi rồi đẩy đầu em nó thật mạnh như muốn quở trách, "Mày bị điên hay gì mà cãi nhau chỉ vì chuyện bàn ăn, nếu tao biết là mày cãi nhau vì chuyện đó, tao sẽ không bao giờ vào giúp mày đâu."
"Mày là anh tao nha Beer, bất kể là chuyện gì mày cũng phải giúp tao chứ?"
"Làm như thằng Gui đó là đúng nhất rồi, nó là người duy nhất còn tỉnh táo."
Đúng rồi... Thật sự khi ấy tôi là người duy nhất giữ được sự bình tĩnh.
Thời còn học năm nhất, lúc mới lập nhóm, Wine hay gây chuyện với mấy người khoa khác lắm chỉ vì tranh giành bàn ăn với nhau thôi, tôi luôn ở trong tình huống này suốt nên biết rõ rằng miệng của Wine không phải dạng vừa gì và cũng thật may khi bên đối phương chịu không nổi với miệng nó mà ra tay trước, vì vậy mà kết quả cuối cùng lại có lợi cho bên chúng tôi. Phải nói luôn là sự việc lúc đó hỗn loạn lắm, tôi không vào giúp bạn không phải vì không muốn, nhưng bản thân đang tự lượng sức, bên chúng tôi chỉ có ba bốn người không thể nào đấu lại với bên đó có đến cả chục người được. Vì vậy, tôi đã nhanh chóng đi gọi giảng viên trước khi sự việc tồi tệ hơn rồi bị phạt cả hai bên.
Lúc đó, tất cả nhân chứng đều nói rằng bên kia ra tay trước rồi Wine, Beer và Noh mới ra tay vậy nên cả ba mới thoát được. Nhưng tôi lại bị Wine giận vì nó nghĩ là tôi không chịu giúp. Nếu tôi nhớ không lầm hình như còn bị Wine nói mình không phải là bạn bè chí cốt gì đó của nó nữa chứ, là người khác có lẽ không thể chịu nổi rồi, may mà tôi hiểu bạn mình nên thay vì giận nó thì tôi lại quay sang cố gắng giải thích lý do cho nó nghe. Cuối cùng nhờ Beer nói giúp thêm, vì vậy giữa chúng tôi cũng chẳng còn vấn đề gì khúc mắc nữa, nên vẫn là bạn của nhau cho đến tận bây giờ.
"Lúc đó tao đúng 'trẻ trâu' luôn. Nếu không có thằng Gui chắc tao bị ăn đòn bầm dập luôn rồi, 'miệng chó' quá mà."
"Gui chắc là quen với 'miệng chó' của mày từ ngày đầu tiên gặp nhau rồi."
"Ừ." Tôi gật đầu tán thành với câu nói của Beer nên bị Wine nhìn với ánh mắt hình viên đạn như muốn mắng nhiếc tôi vì đứng về phía người anh trai sinh đôi của nó.
"Đủ đủ rồi, thôi nói chuyện hồi còn trẻ đi, cứ như mấy ông già vậy tụi mày."
Lần này tôi với Beer cùng thở dài, vì cái người nói lúc đầu muốn ôn lại chuyện quá khứ cũng chính là người yêu cầu ngừng nói chuyện. Không biết là nó đã quên rồi hay sao rằng 'cái miệng của nó còn hơn cái chợ bán cá' nữa là, nên không lạ gì khi nói đến chuyện nào đều luôn có nó xúm xụm lại.
Tôi ngồi chơi và nói chuyện với đám bạn tại quán café cho đến khi trời chập tối, rồi thì tụi nó cũng chia tay tôi quay trở về trước, vì ngày mai còn có việc phải làm từ sáng sớm, mà địa điểm làm cũng không gần lắm. Lúc đầu Wine không chịu, chỉ nói đến công việc là bày ra hành động đưa tay lên bịt tai lại, nếu Beer không kể cho nghe có lẽ tôi không biết là em trai nó trong lúc làm việc nghiêm túc cỡ nào, nghe đồn là năm nay đã làm cho hai em thực tập sinh phải khóc rồi.
Không muốn tin cũng phải tin là cùng một người khi so sánh chàng trai 'ngầu lòi' trong câu chuyện đó với người có vẻ đang say trà xanh vào lúc này đây. Thật tình thì tôi chẳng muốn tin chút nào, rằng chàng trai 'cool ngầu' trong câu chuyện kể trên với cái người đang trưng ra bộ dạng say trà xanh lúc này là cùng một người đâu.
"Mày vẫn chưa về phải không?"
"Ừ. Mày đưa Wine về trước đi. Căn hộ tao ở gần đây." Tôi trả lời và vẫy tay chào tạm biệt Beer, chờ cho đến khi bạn mình đi ra khỏi quán rồi nghiêng người tựa vào thành ghế sofa và lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Khoảng thời gian này mà quay về phòng chắc chỉ có mà nhớ đến cái người bình thường đi đâu cũng đi cùng nhau suốt thôi. Mặc dù cũng có đôi lúc phải tách nhau ra đi làm việc khi có các cuộc họp trùng lặp (trùng giờ khác địa điểm), nhưng tôi vẫn chưa quen với việc không được gặp mặt em, đặc biệt hơn khi phải ở những nơi mà chúng tôi thường xuyên ở cùng nhau như căn hộ hay là nhà.
Bởi vì, tôi chưa muốn quay về căn hộ nên ngồi uống café và kiểm tra công việc trên notebook mà mình đã cầm theo lên xe lúc đi như một thói quen. Ít nhất tôi cũng không cảm thấy quá rảnh rỗi. Mặc dù mọi việc đã được giải quyết xong xuôi ngay từ khi biết là mình phải nghỉ phép rồi.
Lạ...
Tại sao hôm nay chú cún vẫn chưa gửi tin nhắn cho tôi nhỉ?
Tôi bắt đầu lo lắng khi tình hình không đi theo những gì mà tôi nghĩ, từ việc ngồi chờ em rảnh rồi nhắn tin trước lại trở thành chính tôi phải nhấc điện thoại lên gọi cho em. Bình thường Solo chưa bao giờ để cho tôi phải chờ điện thoại lâu lắc như vậy, nhưng hôm nay lại rất bất thường, bởi vì tôi đã gọi hai cuộc rồi mà em vẫn chưa chịu bắt máy.
Có chuyện gì hay không nhỉ?
"Tại sao không chịu bắt máy vậy So?" Tôi lẩm nhẩm trong miệng một cách lo lắng, trong lúc bấm tìm số điện thoại của anh Jay, vì tôi nghĩ rằng có lẽ anh ấy là người biết rõ nhất Solo đang ở đâu, nhưng mà...
"Anh nhớ em rồi hả?"
Tôi hơi giật mình khi nghe được giọng nói quen tai phát ra từ khoảng cách rất gần, trước cảm xúc phấn khởi xen lẫn niềm vui mừng tôi muốn đi đến bên em ngay, khi vừa quay lại đã nhìn thấy gương mặt buồn ngủ của ai kia đang ngồi ở phía sau, đang tựa đầu vào thành ghế sofa và lẳng lặng nhìn tôi.
"Em đến từ lúc nào vậy?"
"Em đến lâu rồi..." Em trả lời tôi trong lúc rời người khỏi ghế sofa, bước chân uể oải đến ngồi bên cạnh và nghiêng đầu tựa vào vai tôi một cách tự nhiên, "Em đang chờ khi nào anh gọi cho em."
"Thế tại sao So không nhắn cho anh biết?"
"Lúc đầu em thấy anh nói chuyện với bạn... rồi sau đó nghĩ rằng anh muốn yên tĩnh để suy nghĩ gì đó một mình."
Tôi mỉm cười, đến thời khắc này tôi có thể tự tin khẳng định rằng em đã thật sự trưởng thành lên rất nhiều. Nếu là ngày trước chắc chắn không bao giờ có chuyện Solo nghĩ như vậy đâu. Không chừng em sẽ đi thẳng đến gặp tôi ngay từ khi nhìn thấy tôi ngồi với bạn luôn rồi ấy.
"Anh không có muốn ngồi trầm tư suy nghĩ cái gì hết đâu, chỉ là không muốn quay về phòng."
"Tại sao anh không muốn về phòng?" Solo nhích người ngồi lại cho đàng hoàng và quay sang nhìn tôi với sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
"Vì cô đơn lắm."
Tôi liền thẳng thừng nói ra sự thật, sắc mặt của người đang nhìn mình đã chuyển thành vẻ ngạc nhiên trước khi xuất hiện một nụ cười trên gương mặt mệt mỏi của em.
"Em cũng nhớ Guitar."
Solo thì vẫn là Solo, người luôn luôn nghiêm túc và thẳng thắng với những chuyện của tôi.
"Trở về cùng nhau đi."
Trong khi em đến rồi thì tôi cũng chẳng còn lý do gì phải ở một mình tại nơi đây nữa. Tôi muốn đi về ôm chú cún và nằm nhìn em ngủ trong lặng lẽ, thế là đã mãn nguyện rồi.
Chúng tôi cùng nhau trở về căn hộ, tôi đã lái xe thay Solo, người mà giờ đây mệt mỏi đến mức gần như đi không nổi. May mà Solo đã cho người đưa em đến, vậy nên không cần phải bỏ lại xe. Nếu là ngày trước chú cún có lẽ sẽ bướng bỉnh không chịu để tôi lái xe, nhưng lần này em lại lẳng lặng gật đầu đồng ý. Solo dường như đã ngủ ngay khi chúng tôi vừa ngồi vào xe. Điều đó cho thấy rằng em thật sự đã rất mệt mỏi.
Tôi gọi em thức dậy khi chúng tôi đã đến căn hộ, nhìn thấy sắc mặt cũng như giọng nói khan khàn của em càng khiến cho tôi lo lắng không ít, vì trông dáng vẻ của đối phương có lẽ buồn ngủ lắm, đến mức lặng thinh không nói một lời nào. Khi đến phòng, em kéo tay tôi đi vào phòng khách và ôm nhau thật chặt đến nỗi cả hai cùng ngã xuống nằm chồng lên nhau trên ghế sofa.
"So, em chịu nổi không vậy?" Vì sống với nhau lâu rồi nên tôi biết rằng bình thường Solo không như vậy đâu. Có lẽ bởi vì không có tôi giám sát bên cạnh nên em đã gắng sức giải quyết công việc nhanh chóng để đến tìm gặp tôi cho kịp.
"Nổi ạ."
"Miệng thì nói nổi mà mắt mở không lên luôn rồi phải không?"
"Em ngủ luôn không được sao anh?" Solo nói với giọng uể oải trông vô cùng đáng thương, khiến tôi cảm thấy mủi lòng theo nên thay vì muốn nhấc người dậy thì tôi lại áp mặt xuống lòng ngực em rồi nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay đang ôm chặt mình.
"Nếu em thật sự không chịu nổi thì cứ ngủ luôn cũng được, để lát nữa anh lau người cho nha."
"Không phải đâu anh, ngủ cùng nhau đi."
"Solo không tắm thì được, nhưng anh thật sự không thể không tắm." Trước khi vào quán café tôi đã đi dạo bên ngoài với bạn mình một lúc lâu rồi, vừa mồ hôi vừa đủ thứ bám trên người hết, nếu phải ngủ trong tình trạng này chắc có lẽ tôi không ngủ được, "Em đứng dậy đi vào giường ngủ nổi không?"
"Nổi."
"Cho em trả lời lại lần nữa á."
"... Không nổi nữa rồi." Sau khi em nhỏ giọng thừa nhận rồi thì cánh tay đang ôm lấy tôi cũng buông lỏng xuống sofa như chẳng còn chút sức lực nào, "Em không được ngủ cả đêm luôn đó anh."
"Thế sao còn vội vã bay sang đây nữa?"
Tôi ngồi dậy rồi thở dài, vừa tội nghiệp vừa muốn đánh cái người mà bình thường rất thích ngủ hơn bất cứ thứ gì kia, ngày nào không ngủ đủ tám tiếng là em lại trưng ra vẻ mặt cau có, khiến cho tất cả nhân viên đều cảm thấy kinh sợ, đây còn là chính miệng em nói ra là mình không được ngủ cả đêm nữa, thế nên nhõng nhẽo như vậy cũng không có gì làm lạ đâu.
"Thì em muốn nhanh chóng đến gặp anh." Solo giờ đây đã hoàn toàn "biến hình" thành chú cún husky với giọng điệu làm nũng mặc dù mắt mở không lên, cuối cùng tôi cũng chẳng thể nói được gì nữa, chỉ có thể xoa gương mặt nhợt nhạt của em một cách xót xa.
"Nếu buồn ngủ thì ngủ trước đi nha, lát nữa anh lau người, thay đồ cho, anh phải đi lấy gối với chăn đem đến đây đã."
"Em làm phiền Guitar quá phải không...?"
"Quen nhau lâu như vậy rồi, sao phải nói mấy chuyện phiền với không phiền nữa hả?" Có lẽ vì nuông chiều tôi đã trở thành thói quen của Solo rồi, nên chưa bao giờ biết là chuyện này nó chỉ bé xíu xìu xiu cỡ nào nếu đem so sánh với những điều mà em làm cho tôi trong suốt quãng thời gian qua, "Anh sẵn lòng mà, vậy nên ngủ được rồi đó, đừng để anh nghe bất cứ tiếng gì nữa nha."
Chú cún ương bướng này, nếu không hung dữ với em một chút chắc là không chịu nghe lời đâu. Khi ở trước mặt người khác hay lúc làm việc thì trông rất trầm tĩnh như một người lớn thật sự. Nhưng khi chỉ ở hai người với nhau lần nào cũng quay lại là chú cún husky của trước đây.
Chắc vì lẽ đó... Bất kể có kinh ngạc hay lo lắng về việc trưởng thành của em đến nhường nào, tôi cũng chưa bao giờ giữ trong lòng hay phải trăn trở quá nhiều về vấn đề đó.
Solo luôn thể hiện cho tôi thấy rằng tình yêu mà em dành cho tôi chưa bao giờ ít đi dù chỉ một ngày, kể cả thời gian có trôi qua lâu như thế nào vẫn vậy. Và tôi tin rằng chính mình cũng yêu em ngày càng nhiều hơn, mãi mãi yêu em như những gì mà tôi từng nói. Thế nên mỗi ngày của chúng tôi đều đong đầy niềm hạnh phúc như thuở ban đầu.
"Trưa ngày mai chắc cũng chưa dậy luôn."
Không đâu, đôi khi có thể là tới chiều luôn đó chứ.
Tôi khẽ bật cười với chính mình, trong lúc dùng khăn ướt từ từ lau người cho cún bự đang say ngủ cho tươm tất. Lúc Solo ngủ say do mệt mỏi thường rất khó bị đánh thức, đặc biệt khi em biết được mình ở riêng với tôi, bất kể tôi có nhấc tay nhấc chân, hay có dẫn đi đâu thì có lẽ em cũng không dễ gì mà tỉnh giấc được. Vì vậy, tôi có thể dễ dàng hoàn thành việc cởi đồ, lau người, thay quần áo cho Solo mà không phải tốn chút sức lực hay phải cẩn thận từng li từng chút một vì sợ đánh thức em.
Bởi vì, tôi biết chắc rằng chú cún sẽ nhõng nhẽo nếu thức dậy mà không có tôi ngủ bên cạnh, nên tôi đã đẩy chiếc sofa không có thành ghế đến xếp cạnh sofa em đang nằm. Sau khi sắp xếp mọi thứ hoàn tất tôi đi tắm rửa sạch sẽ rồi đến nằm bên cạnh và nhắm nhìn gương mặt của đối phương trong lúc bản thân vẫn chưa buồn ngủ.
"Chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi cùng nhau trong bao lâu rồi nhỉ...?"
Một năm, hai năm hay ba năm đã không có được thời gian nghỉ phép dài đến hai tuần như thế này, không chừng nếu không bị ép buộc cả hai chúng tôi có lẽ vẫn còn đang quay cuồng với công việc như trước. Có lẽ tôi thật sự phải cảm ơn hai vị "phụ huynh" tốt bụng, người cho chúng tôi chuyến du lịch đột xuất này. Bản thân tôi làm việc vất vả đến mức trở thành thói quen rồi nên cũng chẳng thấy có vấn đề gì lớn lao cả. Nhưng với Solo thì khác, bây giờ em gần như không có thời gian rảnh rỗi để chơi nhạc nữa.
Hai tuần này tôi muốn cho em nghỉ ngơi đầy đủ, cả thể chất lẫn tinh thần. Bao gồm việc chúng tôi có thời gian thoải mái cùng nhau làm những điều mà lâu lắm rồi mình chưa được làm.
Á...
Thật ra hình như tôi đã quên mua sữa dự trữ rồi.
Tôi hoàn toàn quên là có một người con trai gần ba mươi tuổi nhưng mỗi ngày đều phải uống sữa ấm trước khi đi ngủ. Trong lúc quay về tôi chỉ toàn lo lắng cho em nên không thể ghé mua được. Nếu em không mệt đến mức ngủ thiếp đi, chắc có lẽ cả hai đã cùng nhau đi xuống cửa hàng bên dưới mua sữa rồi.
Mặc dù em đã từng bảo rằng mình không phải là người thích uống sữa đến mức đấy, thật ra nó chỉ là cái cớ để được gặp tôi mà thôi. Nhưng cuối cùng thì em lại nghiện uống nó từ lúc nào cũng chẳng hay. Mười năm sống cùng nhau, tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay số lần mà em có thể ngủ được khi không cần uống sữa trước đó. Phần lớn là những lúc chúng tôi phải tách nhau ra để làm việc nên không thể ở cùng nhau. Khi không có tôi chuẩn bị sữa cho, em hay nhõng nhẽo nói là không muốn uống và cũng gọi điện để phàn nàn rất nhiều.
"Ngủ ngon nha So!" Tôi xoa nhẹ gương mặt sắc nét của Solo, trước khi thay đổi tư thế nằm cho thoải mái hơn rồi đặt tay trên cánh tay em. Không lâu sau đó cả cơ thể tôi được bao bọc trong vòng tay êm ái của em theo như những gì mình mong đợi.
Lần này tôi không nói gì khi thấy chú cún xích người lại. Bởi vì, tôi không biết rằng việc quay sang ôm nhau đó là do bản năng hay vì em vẫn chưa ngủ say như tôi đã nghĩ trước đó.
... Nhưng bất kể là lý do gì tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi được ngủ trong vòng tay của em.
🌼🌼🌼End The Air 01🌼🌼🌼