Tình huống đang trở nên rắc rối, bởi lẽ tôi đang bị lũ điên này bao vây, chỉ chực chờ cho ăn chân do lỡ nói năng ghẹo gan với tụi nó theo mệnh lệnh của P'Duen. Kết cục thì sao? Bây giờ tôi đổ mồ hôi hột, đứng phân vân xem nên rút hay đứng yên đợi cước bay lên mặt.
"Nghĩ là thay đổi vẻ ngoài rồi thì muốn ghẹo gan thế nào cũng được à?" Tên đầu gấu của khoa tiến tới gần khiến tôi phải lùi về phía sau.
Làm sao đây? Giờ mà đáp 'ừ' nữa, tao chết chắc.
"..." Không trả lời thì hơn.
"Im im hả, thằng Pee? Thách thức tao đúng không?"
"..." Lại không đáp, dù miệng có ngứa râm ran đi chăng nữa.
"Hới, mày. Dạy dỗ nó chút đi chứ." Vào giây phút sức mạnh tàn ác của lũ khốn nạn này nắm lấy cổ áo, hiệp sĩ cưỡi hắc cẩu liền xông tới cứu tôi trốn thoát trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
"Vẫn chưa tởn nữa à, lũ chấy chó? Muốn ăn đòn đúng không?"
Người vừa xuất hiện kịp thời chính là ông anh trai tôi.
"Ơ...ờ." Đối phương lắp bắp đáp.
Nhớ là tụi nó từng bị anh tôi với đám bạn tẩn cho một trận tơi bời hoa lá rồi. Việc đó càng gây thêm thù hằn khiến tụi nó muốn bắt nạt tôi nhiều hơn.
Nhưng như đã nói, có anh trai bảo kê cho tốt như vậy đấy.
"Động đến em tao nữa hả? Lũ chúng mày ra bã hết!"
"Duen, đủ rồi."
"Câm miệng đi, thằng Pee. Mày không cần quan tâm bất cứ gì hết. Cứ đi thẳng qua bên kia, giả bộ đứng bấm điện thoại cho cool cool vào. Không cần bắt chuyện với ai trước. Cứ ra vẻ cool cool vào. Hiểu chưa?"
"Cư xử lạnh lùng ấy hả?"
"Cha mày ấy. Muốn bị tao táng lắm đúng không? Nhanh! Mau làm theo kế hoạch."
Kế hoạch quần què gì nữa. Hồi nãy suýt thì toi. Thế nhưng tôi có thể làm gì ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, để cho thằng Duen lo liệu lũ bạn chung khoa của tôi theo tính khí phạm pháp của hắn, còn mình chỉ có thể tìm góc ngầu ngầu có ánh sáng đẹp làm khung cảnh trước khi tựa người, rút điện thoại ra giả vờ bấm.
Hư! Xin hãy rơi vào bẫy đi mà, Cá trên trời của tôi.
Tay tôi lướt trên màn hình điện thoại, song đôi mắt dưới cặp kính gọng đen lại nheo lại nhìn thân hình nhỏ nhắn đang đứng ở xa không rời. Mueang Nan luôn nổi bật giữa bao nhiêu con người. Cậu ấy đang trò chuyện vui vẻ với bạn bè. Nụ cười ấy. Đôi mắt ấy.
Muốn chiếm hữu...
Muốn cậu ấy thuộc về mình. Nhưng trước hết phải tìm cách tiếp cận được người ta cái đã.
Và có vẻ như cách của thằng cha Duen cũng có khá nhiều tác dụng, bởi chỉ cần đứng yên một chỗ nghịch điện thoại thôi, mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía tôi rồi.
Bọn con gái kia, lũ bạn cùng khoa, đàn anh từng ngó lơ. Và thậm chí ngay cả...
Cá trên trời.
Đệtttttt. Cậu ấy nhìn tôi. Cậu ấy nhìn tôi kìa, quý vị khán giả ơiiiiiiiiiiiii.
Sự hồi hộp tăng lên gấp bội. Nó dâng trào khiến cho trái tim đập lỗi nhịp khi ánh mắt ngọt ngào ngước lên nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười. Song chỉ trong tích tắc mà thôi, bởi chỉ một lát sau khi mắt chúng tôi chạm phải nhau, người nhỏ con tiếp tục quay qua cười nói với bạn.
"Tới lúc rồi, thằng Pee. Làm nóng động cơ đủ rồi đấy." P'Ko bỗng tiến tới cùng 5 vị thần và một tên đầy tớ.
Tôi nghĩ băng của thằng cha Duen dù nát hay ác đến đâu, bọn con gái cũng nhìn không rời mắt thôi. Vẻ ngoài ngầu lòi bặm trợn cộng với sự siêu cấp man rợ của tụi nó khiến tia sáng của tôi tăng thêm gấp bội, hay người ta còn gọi là hào quang tỏa sáng đấy.
"Bước tiếp theo đi mày. Nói chuyện!" P'Jeans tiến tới thì thầm thật khẽ.
"Nói gì cơ anh? Duen hắn vừa bảo em chỉ được nói một câu thôi."
"Nhưng mà không phải với mục tiêu chứ, thằng chết tiệt. Nhanh. Mau qua chỗ người ta. Bạn của Nan để tụi tao lo liệu từng người." Nhanh như chớp, lũ khốn nạn kia liền phân bào như vi khuẩn, tiến tới nhóm của Cá trên trời trước khi tất cả chia ra 2 đứa một nhóm, tách những người bạn ra khỏi người nhỏ con một cách giả trân.
Để lại duy nhất mình tôi với thằng cha Duen đứng ngây ra ở phía xa xa.
"Mau qua đó đi, thằng Pee. Tao không muốn can thiệp nhiều, cơ mà đường rộng mở rồi đấy, em trai." Hắn vỗ vai tôi bộp bộp thay lời động viên.
Nhưng đối với người mình thích thầm tận 2 năm, hơn nữa lại còn không có can đảm tiến tới tỏ tình thì tôi chẳng biết làm thế nào cho phải. Chỉ việc đi thẳng mà không để đầu gối run run đã khó khăn rồi.
"Duen...tao không dám."
"Đã làm đến mức này rồi, đừng có sợ chứ. Tụi tao ở ngay đây mà, có đi đâu đâu."
"..."
"À! Mày đừng có mà nói chuyện học hành với người ta đấy. Cố gắng làm sao cũng được để đối phương cảm thấy vui vẻ rồi thấy mày hài hước ấy. Nhưng đừng đến mức như Cây hài cafe* đấy nhé. Cư xử cho ngầu vào. Đứng cho đẹp trai nữa. Đi!" Xong rồi hắn lập tức đẩy tôi ra chiến trường.
Thề luôn là hồi nãy suýt ngã dập mặt nếu không mau chóng lấy lại bình tĩnh kìm lại bước chân.
Và hiện tại...
Tôi đã đứng đối diện với Mueang Nan.
Thình thịch!
Mẹ nó. Tim ơi...Mày đập nhanh làm gì chứ.
"Ơ...ờ. Chào." Tôi ấp úng mở lời. Người trước mặt liền ngẩng đầu lên nhìn, song hai hàng lông mày lại nhíu lại lộ vẻ căng thẳng khiến tim tôi rớt tõm xuống mắt cá chân.
Sao thế nhỉ? Hay là cậu ấy không thích bản mặt tôi?
"Phải Pee không...?" Oáiiiiiiii. Thiên thần nhớ kìa. Thiên thần nhớ tên tôi thật kìa.
"N...nhớ mình luôn hả?" Tôi nói bằng giọng trầm. Thằng Duen bảo phải cư xử ngầu ngầu, cool cool như tủ lạnh ấy.
"Suýt nhận không ra luôn đó. Cậu hot ghê. Mình còn thắc mắc có phải cùng một người không?"
Mắc cỡ nhaaaa. Cậu ấy khen kìa, làm sao đây ta? Ối. Nách ướt nhẹp luôn rồi này. Cơ mà không được bộp chộp kẻo lại không cool. Lần này, thằng Duen đang đứng núp ở phía xa xa sẽ phi cước vào mặt tao chết cho xem.
"À, cảm ơn nha."
"Cậu đi cùng đàn anh hả?"
"Phải. Nhóm của anh trai mình á. Tụi năm 4 ấy." Thật ra thằng Duen mặt bất cần đời học năm 5 cơ.
"Hot lắm luôn." Đệtttttt. Đừng nha! Đừng để ý cái lũ kia chứ. Tôi cất công đầu tư thay đổi bản thân vì cậu ấy đến mức này rồi, làm ơn để thằng Pee vào tầm mắt đi mà.
"Rồi Nan tham gia sự kiện hợp lực người độc thân thế này, người yêu Nan không nói gì hả?"
"Không nói gì đâu. Party thôi mà, nghĩ nhiều làm gì."
Ờ nhỉ! Cậu ấy nói đúng thật.
Cơ mà xin lỗi nhé. Tôi sẽ giả bộ là có người yêu rồi đúng như câu nói sợ chồng 2, chồng 3 gì đấy. Cậu ấy không nói dối được người như tôi đâu, bởi tôi đã biết hết sự thật rồi. Ok?
"Ăn gì chưa nè?" Vừa tiến tới vừa hỏi tiếp.
"Ăn rồi."
"Khát nước không? Để mình..."
"Không. Mình uống rồi." Tao nói chưa hết câu luôn á. Triệt đường nhau chết đi được.
"Nan. Ờ...thích động vật không? Kiểu chó hay mèo gì đó." Tao hỏi cái gì vậy chứ. Xàm quá đi mất.
"Thích chứ. Ở nhà nuôi tận 2 con Beagle đấy." Người kia vừa nói vừa cười vui vẻ. Ngúiiiiiiiiiiiii. Muốn quắn quéo ruột thắt lại luôn cho biết thân biết phận. Người gì đâu mà đáng yêu thế này. Đáng yêu cực.
">///<"
"Vậy còn Pee? Thích nuôi động vật không?"
"Thích. Mình muốn nuôi chim cánh cụt."
"..."
Bộ chiêu này không qua nên Thiên thần mới lặng như đá thế kia hả ta?
"Haha. Đùa thôi mà. Mình cũng thích nuôi chó."
"Ok. Có vẻ Pee là người hài hước nhỉ." Hài muốn chết luôn ấy. Suýt nữa tiêu tao rồi. Chơi trò gì chẳng thèm bàn bạc với bộ não của mình.
Nghĩ hết ra rồi. Nói chuyện gì nữa đây nhỉ?
"Thế bạn bè đi đâu cả rồi?" Câu hỏi thiểu năng dễ sợ. Vừa mới thấy lũ khốn nạn kia hốt đi đấy thôi.
"Không biết nữa. Thấy các đàn anh bảo rủ qua kia uống nước."
"Ừm...Thật ra tụi mình cũng có quen biết nhau vì học chung môn nè. Có nhiều chỗ mình không hiểu mà bạn bè lại chẳng có thời gian nên muốn..."
"..."
"Cho mình xin Facebook để liên lạc được không?" Mặt dày rồi đấy.
Tim đập mạnh còn hơn lúc đợi thi tuyển vào đại học hồi 2 năm trước. Không biết nữa. Tôi luôn sợ hãi trước những câu trả lời mình đặt kỳ vọng khá cao.
"Xin lỗi nha, nhưng mình ít khi dùng lắm."
"Line được không? Cho mình xin Line nhé."
"Cũng không dùng luôn."
"Twitter?"
Người kia lắc đầu thay cho câu trả lời. Cuối cùng thì sao? Nếu không có thì cho người ta biết luôn đi.
"Xin số điện thoại nha."
"Chuyện là...mình không thích nói chuyện điện thoại lắm."
Rrrrrrrrrrrrrrrrrrr
Thế mà không lâu sau, tiếng chuông lại cất lên. Chẳng những thế còn phát ra từ chiếc điện thoại sang chảnh của người nhỏ con. Cái gì vậy chứuuu. Trả lời tao đi. Cái này không, cái kia cũng không. Tóm lại cậu ấy vẫn chưa tin tưởng khi tôi tấn công bằng cách này đây mà.
Đúng là tự triệt đường mình mà. Chết mất thôi.
Sau khi thân hình mỏng manh cúp máy, tôi chỉ biết cười trừ. Đúng lúc đó, tên nam khôi khoa Y hèn hạ lê bước đến, cắt ngang giây phút ngọt ngào của hai chúng tôi. Tôi đúng muốn dùng ngón tay dí cho nó bẹp mắt. Ỷ mình là nam khôi một chút là mày làm cái ánh mắt đắc ý liền ha. Nhưng mà tôi không sợ nó đâu. Lúc này...Thời khắc này...Vẻ đẹp trai của tôi và nó đúng sít sao.
"Mork. Tưởng hôm nay không đến rồi chứ." Ư hư. Thiên thần của tao chạy như bay đến bắt chuyện, bỏ mặc con chó thảm hại là tôi ảo não nhìn theo, dỏng tai lắng nghe cuộc nói chuyện của cả hai.
"Đến chứ. Nan rủ rồi mà."
"Thế ăn gì chưa?" Y hệt câu của tôi luôn. Đồ Thiên thần bắt chước.
"Xong xuôi rồi."
"Cơ mà hôm nay cậu trông bảnh quá ta." Còn khen nữa chứ. Rồi bộ suit màu đậm với quần tây kia đẹp hơn quần jeans ngầu ngầu style thằng cha Duen chỗ nào? Dẫu đối phương có trông lịch lãm và công tử cực kỳ đi chăng nữa.
"Hửm...Kém hơn Nan mà."
"Đừng có mà dẻo miệng. Mình vẫn chưa quên cậu ăn trộm tài liệu của mình đâu."
"Ăn trộm hồi nào. Bạn mượn đấy chứ. Haha."
Oh shit! Vui rồi đây Kuma ơi. Đứng nói chuyện với nhau tíu tít, có thèm quay qua nhìn xem tao mọc rễ đến lớp đá nào rồi chưa? Chao ôi...Cách nhau có mấy cm đâu, sao lại quên nhau luôn thế.
Giờ phút này không quan tâm gì nữa hết. Chết thì chết. Tôi vội bắn ánh mắt qua chỗ thằng Duen và bộ sậu ngay lập tức.
Và hình như tụi nó tinh như acid*, bởi không lâu sau, thân hình cao cao và lũ bạn liền đi một mạch tới chỗ chúng tôi không khác gì cơn bão, sau đó cử một người làm đại diện chen vào giữa cả hai.
(*) Người Thái xem việc có thể nhìn thấu sự việc là khôn khéo, tinh ranh, cũng giống như adid có thể nhanh chóng thẩm thấu đồ vật.
Mẹ nó. Tao hả hê.
Nếu thằng Pee không thể thì chó phương nào cũng đừng hòng được ăn. (suy nghĩ của thằng Duen bắt đầu xâm chiếm)
"Xin lỗi. Nam khôi khoa Y đây phải không?" Đó là giọng nói ồm ồm của thằng cha Jeans. Nó làm mặt đểu đểu không khác gì tên sở khanh. Mày đóng phim làm gì đấy?
"Ừm..."
"Hới! Vậy biết anh không? Đây này...Nam khôi khoa Kỹ thuật."
Xạo sựuuuuuuuu. Biết là đẹp trai, cơ mà có nhiều thứ ở anh vẫn còn cách xa với từ này nhiều năm ánh sáng lắm. Một trong số đó chính là tài năng và phẩm chất.
"Thế ạ? Em không biết."
"Có chuyện gì sao ạ?" Thanh âm nhỏ bé kia trông có vẻ đang mang theo tâm trạng. Dường như Nan không hiểu hành động của lũ khốn nạn này cho lắm. Nhưng thật lòng mà nói thì tôi cũng chẳng hiểu. Tụi mày tới cản thằng nam khôi khoa Y hay ngăn tao khỏi quỹ đạo của cậu ấy vậy chứ. Trả lời đi!
"Không. Chỉ định chào hỏi đàn em nam khôi chung trường thôi."
"..."
"Với anh cũng muốn hỏi về vụ tiến triển của cuộc thi hoa khôi - nam khôi năm nay ấy mà."
"Để hôm khác có hay hơn không ạ?"
P'James, mày đúng phế luôn. Không những không thể đưa thằng nam khôi này rời đi mà tôi còn có cảm giác Nan đang bực bội theo. Tôi bèn nháy mắt ra hiệu là đủ rồi, làm ơn cử đứa đỉnh nhất ra đi. Thế nhưng...
Phụt!!
"Wooooooooo." Tiếng la hét xen lẫn phấn khích của người trong sự kiện vang lên ngay khi mọi thứ ánh sáng bị dập tắt, chỉ còn lại duy nhất bóng tối.
"Chào mừng mọi người đã đến với sự kiện của những người bị đá. Đêm nay sự độc thân sẽ chẳng phiền hà gì hết, chỉ cần cùng nhau quẩy hết mình tới sáng mà thôi!!" Giọng của MC cất lên cùng với tiếng nhạc khẽ ngân vang. Việc di chuyển trong bóng tối cũng gây nên sự hỗn loạn không kém.
"Nan...đi cùng mình." Tôi nhìn không rõ lắm. Trời thì ngày càng tối, song tôi nhận ra giọng nói của thằng Mork nam khôi khoa Y. Nó đang tranh giành Thiên thần một cách vô liêm sỉ.
Thứ đầu tiên tôi tóm được chính là lòng bàn tay của Nan. Chính sự khùng điên của tụi thằng Duen khi cố gắng chen tới đã xô tôi và người nhỏ con đến gần bên nhau.
Chẳng quan tâm ai thế nào đâu, nhưng tôi nghĩ băng Kitty đã làm rất tốt.
"Ơ...ờ. Nếu không ghét, m...mình thử nhảy cùng nhau được không?"
"Được." Giọng nói ngọt ngào đáp trước khi tay tôi đan vào lòng bàn tay mềm mại kia. Ốiiii. Thằng Pee suýt vỡ lồng ngực rồi đây. Cha mẹ ơi. Đã mềm mà người lại còn thơm nữa chứ.
"Nan biết không?"
"..."
"Rằng mỗi ngày mình đều đợi Nan trước cổng khoa đấy."
"Đến mức đó luôn hả?"
"Đúng."
"Tại sao? Chẳng thấy có lý do gì cả."
"Đó là bởi vì..."
"..."
Làm sao đây? Có nên tỏ tình luôn không?
"Bởi vì mình..."
Bụp!!!! Đúng nhói luônnnnnnnn. Đang vui thì chó lại chen ngang. Rồi hỏi rằng là ai, ở phương nào thì có lẽ là lũ khùng điên kia thôi. Thằng cha Duen không hiểu triệt tiêu tình địch là nam khôi khoa Y ở xó xỉnh nào, song giờ hắn lại quay lại nữa rồi. Chắc là cố tình muốn đẩy cho tôi với Mueang Nan ở gần nhau.
Nhưng...
Đã hỏi tao câu nào là có cần hay không chưa? Nhảy đụng tùm lum khiến xương tao suýt gãy rồi đây.
"Đ...đau không?" Tôi hỏi Nan.
"Không sao. Còn cậu?"
"Không..."
Bộp!! Giờ bắt đầu bị sao nữa đây?
Tôi vội quay ngoắt trong bóng tối, quan sát thấy sự hỗn loạn và vây quanh của băng hipster Kitty của thằng cha Duen. Mẹ nó. Tụi nó bị cái gì vậy chứ.
Tôi buông tay Mueang Nan, đang tính quay sang xử lý tụi thằng cha Ko thì bị tay của người nhỏ con một lần nữa giữ lại.
Lại nữa rồiiiiiiiiii. Cậu ấy lại làm nũng.
Tôi chẳng quan tâm gì nữa hết ngoài việc tiếp tục đan tay vào và nhảy cùng người trước mặt trong bóng tối. Những đụng chạm kia khiến tôi lâng lâng. Khoảnh khắc đó khiến những bước chân tôi như thể đang đi trên bông gòn. Tất cả mơ ước như thể một lần nữa biến thành hiện thực.
Cá trên trời đứng ở đây và chúng tôi đang nhảy cùng nhau.
Không ai mở miệng nói gì. Chúng tôi thả trôi cảm xúc theo tiếng nhạc đang cất lên và vang vọng nơi trái tim của cả hai.
Chính vào lúc ấy, tiềm thức không cách nào dừng lại được ham muốn ở sâu bên trong.
Tôi áp mặt tới gần đối phương.
Từ từ cẩn trọng hôn một cách dịu dàng, không hề vồ vập.
Đôi môi ấy tựa như điều trân quý và tôi sẽ không dễ dàng rời ra.
Dù nó có vẻ kỳ lạ đi chăng nữa. Chao ôi...Hoá ra Thiên thần cũng có mặt thô à. Ý tôi là tay ấy. Với lại mùi hương trên cơ thể lúc ở gần cũng không phải mùi hoa trộn lẫn vanilla nữa. Cơ mà kệ đi. Bất kể là mùi gì, bàn tay có thô ráp ra sao, chỉ cần là Mueang Nan, tôi quyết chiến đấu không lùi bước.
Đêm nay...chúng tôi trò chuyện, chúng tôi cùng nhau nhảy và chúng tôi hôn nhau trong sự tự nguyện của đối phương trước khi quãng thời gian hạnh phúc chấm dứt cùng với tiếng nhạc. Tôi từ từ rời khỏi đôi môi kia. Ánh đèn xung quanh bắt đầu rực sáng một lần nữa.
Tay chúng tôi đan vào nhau. Cơ thể chúng tôi áp sát.
Ngay cả ánh mắt cũng chạm phải nhau không rời.
Nhưng!
Nhưng...
Nhưng...
Ối cha mẹ ơi. Mueang Nan đâu rồi?????
"M...mày không phải Nan hả?" Và có vẻ như đối phương cũng ngạc nhiên không kém. Tao ấy mà. Mueang Nan.
Và mày...Kiểu như là tao hôn mày.
Chết tiệtttttttttttt.
Nam khôi khoa Y!!!
I'm fine. Thank you. Kill tao!!
Giết tao đi, thằng quầnnnnnnnn.
Tao phải trách ai? Tao phải trách ai đây? Không! Không! Rồi làm cách nào cái thằng mặt củ hành như tên nam khôi khoa Y lại đứng trước mặt tôi? Ối...ba mẹ ơi. Thiên thần đâu mất rồi? Trong lúc tối tăm, người tôi lỡ sờ soạng không phải Mueang Nan mà là thằng khốn kẻ thù trái tim của tôi ư?
Oh my Buddha!!
"Hới, Pee. Bị cái quái gì thế? Đứng hình như gặp phải ma vậy." Thằng cha Duen lao tới hỏi. Còn hơn gặp phải ma nữa cơ. Cái lũ phía trước chính là tổ chức phản động Palestine đó.
"D...Duen." Tôi im lặng nhìn chăm chú thằng nam khôi. Nó cũng nhìn tôi lại chằm chằm.
Miệng tao giật giật luôn.
"Rồi đây là ai? Bạn mày hả? Nhìn nhau làm gì thế? Thiên thần của mày đâu? Ăn được nhau chưa?" Cuối câu, nó quay qua khẽ thì thầm vào tai tôi, song ánh mắt lại hấp ha hấp háy.
Nhịn đi, thằng Pee.
"Thơm ngọt luôn."
Nhịn đi. Đây là anh mày. Hắn chỉ muốn biết.
"Ăn Thiên thần là vậy đấy. Mềm không? Ô hô hôooooo."
"Ăn cái nhà bố mày ấy, Duen. Tao đúng muốn phi cước vào miệng mày thật luôn. Còn mày..." Tôi quay qua chỉ mặt thằng gây chuyện mắng.
"..."
"Tránh xa chân tao!" Đây là lần đầu tiên...Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thốt ra những câu chửi thề như vậy. Thằng Duen với băng Kitty im phăng phắc rồi dừng hết mọi chuyển động, trái ngược với thằng nam khôi khoa Y tên Mork chẳng có tí thái độ sợ sệt nào.
Nhìn mặt y hệt lũ dâm tặc ấy, thằng quần!
"Mày nghĩ tao muốn hôn mày lắm sao, đồ xấu xí?" Ốiiiiiiiii. Đau! Đau nhói tới tận chân răng bên trong.
"Đồ bác sĩ rác rưởi. Mày thì đẹp trai lắm đấy."
"Nam khôi khoa cơ mà."
"Mày là đồ ác quỷ thì có." Tôi không ngần ngại mà cãi lại. Khốn kiếp. Nụ hôn tao dành cho Thiên thần sao lại biến thành của thằng chết tiệt này chứ.
"Thằng Pee. Giữ gìn hình tượng chút đi. Thiên thần của mày nhìn kìa." Thằng cha Ko lao tới thì thầm. Quả là có tình yêu trong việc lên kế hoạch và thật sự chỉ nên để khinh bỉ mà thôi. Thúiiiiiii.
Một khi đã điên tiết lên rồi, cái gì cũng chẳng quan tâm nữa. Đã thế Mueang Nan còn cười khúc khích như thể đã biết hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra khiến tôi muốn cầm cuốc phang vào khuôn mặt ngọt ngào một, hai cái để giải tỏa tâm trạng.
Khó chịu quá đi mất. Hôm nay đã cất công ăn diện bảnh bao hết rồi mà.
"Duen, tao về đây." Tôi nói bằng tông giọng xen lẫn bực tức.
"Vội đi đâu chứ?"
"Chuyện của tao."
"Thế còn bạn mày?"
"Nó không phải bạn tao./ Không phải bạn em!!" Ư. Lại còn nói cùng lúc với tao chứ, đồ ác quỷ trái tim.
Phiền chết đi được. Về đây! Kế hoạch tán tỉnh đành dời sang bữa khác vậy. Xin phép bình tâm cái đã.
Theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5
Party người độc thân tối qua chẳng vui gì hết. Chả diễn trò sinh viên năm 5 giả làm năm nhất được. Hồi đầu còn nghĩ việc ngồi ngây mặt giả làm nhóc con với tụi năm nhất sẽ chẳng có gì vui. Nhưng mà xin lỗi nha. Kể từ lúc tôi gặp tên bác sĩ người bé bằng d** kiến là thằng nhóc Mean, cuộc sống liền có thêm nhiều màu sắc hơn ngay.
'Nụ hôn đầu của thằng nhóc này phải là của tao!'
Nhớ tới chuyện ngày hôm đó...Tao sao có thể nói ra. Mắc cỡ lắm.
Bánh bèo chết đi đượccccccc. Thế mới hợp với thằng bác sĩ ẻo lả đó. Nó bị đàn anh trêu chọc, cuối cùng nói ra lại chỉ nhận được một tràng cười khùng khục. Nói thật thì lũ kia không cố ý làm gì thằng nhóc bạch tạng đâu, chỉ đơn giản chọc ghẹo vì mặt mũi nó đáng yêu thôi.
Thằng quỷ này chính là con thỏ hoảng loạn.
Ý là nói tao ấy. Hoảng theo nó làm cái quái gì chứ.
"Ngưuuu. Ngưuuuu." Tôi quay ngoắt qua hướng phát ra tiếng động. Một lực khều mức âm chạm đến, gần như chẳng đả động gì đến lớp biểu bì.
"Mày bị câm hả? Cái gì mà cứ ngư với nga." Tôi mỉa mai một cách phiền não.
Nghĩ tới nó là nó liền xuất hiện. Lần này khuôn mặt ngô ngố đánh phấn em bé tỏa ra mùi nghệ. Thằng nhóc này lúc nào cũng ăn mặc nghiêm chỉnh. Quần áo tóc tai gọn gàng. Không những vậy hôm nay còn đeo theo bảng tên cũ.
Vì sao ư...?
Vì tôi buộc lòng phải trả cho nó chứ sao. Còn mình ấy hả? Ôi!! Vội tức tốc lục lại bảng tên 5 năm trước rồi đem ra phủi bụi một lần nữa. Vậy là tôi lại trở thành N'Duen, freshy năm nhất của khoa Kỹ thuật. Thế mà đám nhóc này tin hết luôn mới sợ.
Nguyên một lớp tin luôn. Haha. Đồ ngu.
"Sinh viên năm 5 học học phần này giơ tay nào. Cô muốn biết thông tin."
F**kkkkkkkkkkkkk. Thúi!!
Gọi tên làm gì lúc này chứ, bác ơi? Giờ khắc này đừng tưởng thằng Duen sẽ đứng dậy. Quan trọng đến mấy cũng phải giữ mặt mũi trước. Tôi ngồi lì tại chỗ, quay qua chú ý thằng nhóc bạch tạng đang đứng quá đầu ở đây thì hơn.
"Mày có việc gì không?"
"Cho mình...mình ngồi...ngồi chung nha."
"Đĩa nhà mày bị dừng hả? Nói năng cứ lắp ba lắp bắp. Tao ghét người ăn nói không liền mạch lắm. Hiểu không?" Tôi quay qua nạt nó. Thế nhưng đôi mắt to tròn kia lại rưng rưng nước mắt. Đã thế miệng còn mếu máo như sắp khóc đến nơi.
Hới! Tao không có ghét thằng nhóc mà.
"Đ...đừng khóc...Đừng có khóc đấy." Hử! Thành ra tao mới là người bị dừng đĩa (phim).
"Không. Mình không có khóc."
"Không khóc thì im lặng đi. Ngồi xuống!!" Xong rồi thằng nhóc nhỏ con cởi balo sau lưng ra trước khi ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh tôi. Ư hư. Cái balo hiệu nổi tiếng kia chẳng có gì đâu, nhưng sao mày phải xách theo bình nước như mấy đứa con nít vậy chứ. Tao điên mất thôi.
"Hỏi thật. Mày có phải năm nhất không vậy?" Thắc mắc dễ sợ. Muốn hỏi ghê.
"Phải. Tưởng mình năm 5 hả?"
"Không. Tao tưởng mày học mẫu giáo. Sao phải xách bình nước đi học chứ. Bộ mày học trường chùa* hay sao mà xách đi ăn cùng cà mèn chứ?"
(*) Trường được xây trong khuôn viên của chùa hoặc do chùa cấp kinh phí, bắt nguồn từ thời vua Chulalongkorn (Rama V) thường cho xây dựng trường học trong khuôn viên chùa.
"Sao lại nói năng bất lịch sự với mình vậy?" Ơ, thằng quỷ này. Hỏi một đường trả lời một nẻo.
"Tao hỏi!"
"Mình sẽ trả lời khi nào Duen nói năng lịch sự với mình trước." Mơ đi mày. Rồi sao biết được tên tao?
Nhưng khi cúi xuống nhìn bảng tên của mình, tôi liền biết ngay. Ờ...Tao là N'Duen, đàn em năm nhất mà ai ai cũng tôn là siêu cấp đẹp trai của khoa. Và tôi sẽ vẫn tiếp tục đóng giả.
"Ai cho mày gọi tên tao."
"Duen nói năng bất lịch sự. Mình sẽ không trả lời câu hỏi của Duen."
"Chuyện của mày."
"Mình tên Mean nhé."
"Ờ, thằng quần."
"Tên Mean."
"Ờ."
"Mình tên Mean."
"Dạ...Dạ...Ok ạ." Chó thật chứ. Chỉ là thằng nhóc năm nhất mà dám lên mặt với tao. Mày bị điên à? Thằng nhóc bạch tạng lùn tịt, mắt lồi. Mẹ nó. Chả được tích sự gì. Đây là người hay phôi vậy chứ.
"Thấy chưa? Duen ăn nói lịch sự rồi này." Làm mặt vui mừng với tao nữa chứ. Thật lòng dễ sợooooo.
Tôi chỉ có thể bĩu môi với nó. Mẹ nó. Ăn nói lịch sự đàng hoàng gì chứ. Nhìn mà muốn nhay muốn cắn. Thề luôn là chắc chắn nó không biết chuyện này đâu. Cơ mà thắc mắc lắm. Muốn hỏi ghê.
"Này mày."
"Lại ăn nói bất lịch sự rồi."
"Thôi nào. Cho tao tạm nghỉ đi mà. Lát nữa rồi hẵng ăn nói lịch sự của mày tiếp." Thằng nhóc nhỏ con bắt chước bĩu môi theo. Cái đồ bắt chước.
"Mày từng xem phim con heo chưa?"
Thằng nhóc bạch tạng đảo mắt. Nó đảo lên, đảo xuống, đảo qua, đảo lại. Tôi sợ nó lác mắt thật luôn. Nghĩ gì mà lắm thế? Mày học bác sĩ cơ mà. Sau này môn giải phẫu không lẽ dính F truyền kiếp sao?
"Phim con heo hả? Ừm..."
"..."
"Phim con heo là gì cơ?"
Hự!! Sao mày có thể sinh ra trên Trái Đất này được chứ, thằng quầnnnnnn? Ối. Gặp phải thằng nhóc đáng yêu như thế, tôi thật sự không biết nên làm gì. Rồi cái ý nghĩ đè thằng nhóc này ra chắc phải dời sang kiếp sau mất thôi. Không. Không được. Tao đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Người siêu cấp đẹp trai như thằng Duen mà có ý nghĩ đè thằng nhóc này ra ư? Điên mất thôiiiiiiiiiii.
"Kệ nó đi." Tôi nói qua loa.
"Duen, phim con heo là gì vậy?" Không những trợn tròn mắt mà nó còn nắm cánh tay tôi lắc lắc. Ối. Xương tao trật hết cũng vì sự tò mò của mày đấy.
"Mày muốn biết làm gì?"
"Tại Duen hỏi."
"Tao hết muốn biết rồi."
"Duen." Ngúiiiiiiiii. Tao ghét nhóc con tọc mạch!!
"Thế này nhé. Mày nhìn thấy tấm hình này không?" Tôi móc cuốn tạp chí FHM yêu dấu ra, song không mở trang bắt mắt lắm. Cũng may là tôi đọc nhiều đến mức có thể nhớ được trang nào đàng hoàng nhất.
"Nhìn thấy...con gái."
"Ừm. Mày nhìn thấy tấm hình này rồi thì có cảm giác thế nào?" Trông chờ ghê. Nổi hứng? Thích thú? Nhỏ nước dãi? Chảy máu mũi? Tim đập mạnh? Ắt hẳn phải xảy ra một triệu chứng nào đó. Như tôi hồi mới mua ấy. Ôi. Có hết các biểu hiện luôn. Đã thế còn phải lập tức đi gặp bác sĩ vì máu phụt ra quá nhiều.
"Cảm giác hả?...Thì tốt. Áo đẹp ghê á!" Cái đầu mày ấyyyyyyyyyy.
Thề luôn là từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi chưa gặp ai mặt ngu ngơ, khờ khạo như thằng nhóc này. Tôi nên vui khi học lại một năm để xoay vòng rồi gặp phải kỳ quan thế giới mới đúng không?
"Vậy còn Duen? Nhìn thấy tấm hình này rồi thì có cảm giác thế nào?"
"Muốn?"
"Muốn gì cơ?"
"Muốn tát cho lật ngửa rồi ăn trộm nút áo!!"
Mỉa mai nó luôn. Phiền phức. Đồ nhóc con đầu gỗ. Đồ nhóc con...Ốiiiiiiiii. Không còn từ nào để mắng.
"Ngư. Ác quá."
"Mày im đi."
"Các bạn sinh viên ơi, có lẽ nhiều bạn đã biết môn Kỹ năng sống hằng năm sẽ tổ chức dự án. Cô rất hy vọng tất cả các bạn sinh viên có thể lập nhóm và gửi danh sách tên cho cô nội trong hôm nay. Riêng hoạt động thì còn tùy thuộc xem tổ chức cái gì, với điều kiện là phải có ích cho xã hội."
Tiếng chế Samornsri đứng trước phòng thông báo. Chính chế là người đã cho tôi con F học kỳ vừa rồi. Hứ! Dự án khùng điên gì chứ. Bắt tôi vô nhóm nào không biết. Học kỳ vừa rồi tôi vừa mới cùng tụi khoa Kỹ thuật quyên góp đồ ăn cho chó đây thôi. Có khi dính F là do hậu quả của việc dành đồ ăn với chó cũng nên.
"Duen làm chung với mình không?" Giọng nói bé xíu hỏi tôi. Tao muốn ấn cho bẹp mắt luôn. Mày ngây thơ đi đâu vậy chứ.
Mẹ nó. Muốn đè ra phát, ra cắn ghê. Ngứa răng quá đi mấttttttttt.
"Nhóm mày có những ai?"
"Trong course cho mình lập nhóm 10 người. Có tụi bạn khoa Y của mình thôi à. Mình thấy Duen có một mình thôi, sợ không có nhóm. Nếu không có vấn đề gì thì tụi mình chung nhóm nha." Tâm hồn đẹp ghê. Rõ ràng là thiên thần mà.
"Ờ. Viết tên tao nữa."
"Duen tên gì thế? Cho mình xin mã số sinh viên luôn nhé."
Hổ. Thấy mẹ rồiiiiiiiii. Mã số sinh viên bắt đầu bằng năm Phật lịch. Thằng nhóc Mean là năm nhất nên mã số là 57. Còn tôi thì...Hổ. Tao không muốn quay ngược gốc gác đâu. Nói ra thì nó biết ngay tao học năm 5 liền.
"Để tao viết rồi nộp cô cho. Mày cứ kêu bạn viết tên trước đi."
"Sao Duen tốt bụng quá vậy. Cảm ơn nha."
Chết tiệt. Tao không hề tốt bụng. Mẹ nó. Tao đúng ích kỷ thì có, sợ người khác biết mình học năm 5, hiểu chưa thằng nhóc ngu ngốc? Khốn kiếp. Phim con heo là gì còn chả biết. Tôi đúng muốn giơ háng nhồi khuôn mặt ngọt ngào của nó vào thật chứ.
Và sau khi kết thúc buổi học chứa đầy sự hỗn loạn, thằng nhóc bạch tạng không chịu đi cùng bạn mà lẽo đẽo bám theo tôi như kiến đầu to bám theo mẹ.
"Mày đi theo làm gì?" Tôi hỏi bằng giọng hậm hực. Thế rồi cái đồ đáng yêu kia lại nâng mắt lên nhìn kiểu tao cứ dùng chiêu này cho mày tội nghiệp đấy.
"Không biết nữa. Mình cảm giác muốn cảm ơn Duen." Gian xảo gì tao nữa? Đong đưa gì tao nữaaaa?
"Nhân dịp gì cơ? Tao có tham gia cúng dường cho nhà mày đâu."
"Không có. Chuyện hôm bữa ở khoa lúc đàn anh trêu mình rồi Duen giúp ấy. Mình cảm ơn nhiều lắm." Xong rồi nó cầm tay tôi lắc lắc như mẹ chuột túi. Thằng quầnnnnnn. Tay lại còn mềm nữa chứ. Ngúiiii.
"Ờ. Tao không chấp nhất đâu. Bù lại vụ tao lấy bảng tên mày đi vậy."
"Ngưuuu. Không sao mà. Để hôm nay mình đãi cơm."
"Không cần. Tao có khả năng tự trả."
"Không sao đâu. Tụi mình là bạn mà. Bạn bè phải đãi nhau chứ." Hổ...Mày nhìn người tao đi. Nhìn collagen trên mặt tao trước đi đã, thằng nhóc bạch tạng. Nếu mày biết tao học năm 5, mày sẽ không nói như vậy đâu, đồ cún con.
"Ờ ờ. Tùy mày." Chịu nó luôn. Người khỉ gì mà cứng đầu chết đi được.
"Tụi mình đi kiếm chỗ ngồi trước đi. Lát nữa đem bình ra quán đổ thêm nước khoáng nữa." Người kia lẩm bẩm một mình rồi sải bước bằng đôi chân ngắn ngủn của nó dừng lại trước một cái bàn trống.
"Không cần đâu mày. Mua luôn cho đơn giản. Cứ làm như thế này bao giờ mày mới lớn? Phải học lại cách hành xử đi. Đi theo tao." Rồi tôi kéo tay nó đi mua cơm ở quán. Phải bắt đầu dạy lại từ đầu như dạy con vào mẫu giáo, từ cách mua nước hiệu gì tốt cho đến tìm quán cơm ngon ngon cho nó.
Lúc sau, do chân nó ngắn nên tôi không muốn đợi nữa, đi thẳng một mạch tới quán ruột của chế Leng rau củ hầm.
Rầm!!
"Ngưuuuu. Mình xin lỗi nha."
"Giữ đống ở đó đi." Nó đập đầu vào lưng tôi. Hỏi rằng có đau không? Cái này phải hỏi nó mới phải. Trông mỏng manh thật sự.
"Cơm quán này ngon. Sạch nữa."
"Ư...Muốn ăn canh rau củ."
"Thì gọi đi."
"Duen ăn gì?"
"Ếch cay xào nấm."
"Wowwwwwwww. Ngầu quá. Duen ăn đồ có sự sống mà người bình thường không ăn được luôn." Ôi. Chết tiệt. Đây là khen hay chửi tao vậy chứ. -_-
Sau khi để mặc cho nhóc con địa ngục viết menu, tôi hộ tống nó đi mua nước. Thế là được 2 chai nước suối. Lượn tới lượn lui một lát thì có cơm nên chúng tôi quay về chỗ ngồi ở bàn.
Tôi nhìn thằng nhóc ngồi mở chai nước một cách khó khăn.
"Đưa đây tao mở cho." Mẹ nó. Mở chai nước cũng không có sức, thế thì cuộc đời còn lại của nó phải làm sao đây.
"Cảm ơn nha."
"Giữ đống như cũ."
"Duen kêu mình giữ đống ở đâu cơ*?"
(*) Câu "giữ đống ở đó" thể hiện ý không xem trọng những điều người khác làm.
"Mỉa mai cơ màaaaa. Tao đang mỉa mai mày đấy. Hiểu không?"
"Vậy sao Duen lại mỉa mai mình?"
"Kệ mẹ nó đi."
"Lại nói khó nghe nữa rồi. Sao cậu bảo sẽ ăn nói lịch sự cơ mà?"
"Ờ. Ăn cơm đi. Nói nhiều tao vả vỡ miệng bây giờ."
"Tức là tay phải mạnh lắm luôn. Vỡ miệng lại phải băng bó nữa. Phiền lắm đó nha."
"Chết tiệt."
"Ý Duen nói cái gì vậy?"
"...?"
"Hồi nãy Duen nhắc tới con vật*." Tao chết! Poh Teck Tung** đến lượm xác tao đi. Tao không muốn ở trên Trái Đất với thằng nhóc alien này nữa. Xin luôn đó. Năn nỉ màaaaaaaaaaaaaaa.
(*) Hai từ đọc gần giống nhau trong tiếng Thái.
(**) Poh Teck Tung là một quỹ cứu hộ được thành lập tại Thái Lan nổi tiếng với việc giải cứu tai nạn đường bộ và quản lý các xác chết không có người nhận.
"Hớiiiiii! Duen, làm gì ở đây thế bạn hiền?"
Thấy mẹ rồi!
Lũ chết tiệt dẫn đầu bởi thằng Ko, theo sau là thằng James. Tụi nó kéo nhau đến nguyên băng luôn. Giờ thì xông thẳng tới chỗ bàn của tôi xong xuôi rồi. Tao có bại lộ không đây?
"Ơ, đi với thằng nhóc nào đây? Rồi lấy bảng tên...Oáiiiiiiiiiii. Giả làm con nít." Tiếng thằng quỷ Yok. Kiểu như là...tao ghét mày.
Nhưng lo sợ kế hoạch sẽ đổ bể nên tôi bèn nháy mắt với nó. Tôi quen biết nó nhiều năm rồi. Dẫu có vai vế là đàn em đi chăng nữa, song mỗi lần làm gì đó mờ ám, thằng quỷ này đều bắt kịp.
"Điên à, thằng Yok? Đi cùng bạn khoa Y tên Mean." Xong rồi chu mỏ về hướng thằng nhóc địa ngục.
"Ô hổ. Bác sĩ Mean. Xin chào. Mình tên Yok nhé. Học năm nhất."
"Xin chào nha. Mình tên Jeans. Cũng học năm nhất luôn."
"Tao cũng thế. Tên James nhé. Còn thằng này tên Ko, học năm nhất. Ớ. Năm 3-4!"
"..."
"Rất vui được làm quen nhéeeeeeee." Mẹ nó. Dẹo ghê hồn. Tao biết ngay là năm nhất...kiếp còn lại.
Lũ khốn nàyyyyyy.
"Là bạn Duen hả? Sao mặt già quá vậy?"
"Ơ cái thằng nhóc này!!" Thằng Ko xông tới.
Tiêu đời mày rồi, thằng nhóc quỷ. Poh Teck Tung mau lượm xác thằng nhóc Mean trước đi. Hôm nay chắc được nhiều chân lắm đây. Thồ. Mô Phật!!
Sứ mệnh theo đuổi Mueang Nan đang bắt đầu với một mình tôi đơn thương độc mã, bởi lẽ băng Kitty mà tôi hay gọi là lũ khốn nạn đã biến mất đi đâu không biết. Chắc là đi đâu đó tụ tập với P'Duen rồi. Thôi kệ. Các anh ấy không có ở đây thì tốt rồi, bởi nhiều khi thay vì tạo dựng mối quan hệ thì biết đâu lại biến thành phá hoại.
Trong lúc đợi vào lớp học buổi chiều, tôi ngồi trước cửa phòng như mọi khi. Do chưa từng có bạn bè nên tôi đành phải ngồi một mình. Nhưng kỳ lạ sao...hôm nay ai cũng nhìn tôi.
Bộ gót chân đứa nào trên đầu tao hả!
"Cậu...học khoa Nha sĩ đúng không?" Một cô gái bước tới bắt chuyện. Cậu ấy rất dễ thương, cơ mà thật lòng mà nói thì không bằng Mueang Nan.
"Ừm. Đúng."
"Cho mình ngồi chung nha."
"Hả?" Tôi khó hiểu cực độ. Làm gì có ai muốn chơi chung với tôi. Nếu là trước đây thì chắc chỉ có thằng cha Pae chủ tịch hội sinh viên khoa Kiến trúc cả ngày chỉ biết đập muỗi và ép thành bộ sưu tập. Dạo này khá hơn một chút là được băng Kitty cho nhập hội. Nhưng như đã nói, chẳng có đứa nào bình thường hết. Thế mà sao hôm nay lại có người muốn ngồi chung vậy chứ?
Và đây không phải người đầu tiên mà là người thứ bao nhiêu của ngày cũng không biết muốn tiến tới làm quen tôi.
"Mình bảo là cho mình ngồi chung nha." Cậu ấy nhắc lại một lần nữa.
"À! Cứ tự nhiên. Đây có phải bàn mình đâu." Xong rồi cô nàng ngoắc tay gọi thêm vài cô bạn kéo tới ngồi chật kín bàn. Chuyện là...đôi khi người ta nói thế thôi nhưng cũng nên biết ngại chứ.
"Cậu tên gì thế?" Thế rồi các cô nàng bắt đầu đặt câu hỏi.
"Pee."
"Sao mình chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta? Mình mới biết thông qua một người bạn khác ở khoa Nha."
"À, mình cũng thường thôi. Nếu cậu còn nhớ thì mình chính là người ra trước phòng giải bài cùng với những bạn khoa khác đấy."
"Hả!!!! Người đó á?" Xong rồi thi nhau giơ tay sờ mặt, sờ mắt tôi. Nắn tới nắn lui đến nỗi suýt lên máu mua hết mấy quầy vé số rồi bác ơi. Không những vậy còn dùng ngón tay ấn ấn miết miết ngay chỗ bầu mắt khiến mắt tôi thiếu điều muốn rớt ra ngoài.
"Cậu không đeo kính sao trông bảnh quá vậy."
"Đẹp trai nữa. >///<"
Úi. Mắc cỡ. Ngại ghê á. Ngạiiiiiiii. Hôm nay tôi không đeo kính đi học thật do bị thằng cha Duen đè ra nhét contact lens vào mắt. Hắn ra lệnh cho tôi không được lấy kính đeo ngoài những lúc ở phòng. Vậy nên vụ đi học hôm nay ngập tràn sự hỗn loạn và tức tối. Hứ!
"Cảm ơn nhé."
"Rồi có bạn gái chưa nè?"
"Con nhỏ điên này. Sao lại hỏi cậu ấy như thế?" Một người khác đập tay đập chân búa lua xua. Ờ...Sao có thể hỏi như thế? Chỉ mấy ngày trước đây các người còn lơ đẹp tôi mà. Trong lòng thật muốn chửi thành cả một bài rap. Thấy người ta đẹp trai một chút là tươm tướp, trong khi tôi chính là đóa sen trong bùn lầy mà chẳng một ai thèm khai quật món bảo vật của xã hội này hết.
Chỉ biết phát cuồng thằng nam khôi khoa Y, nam khôi khoa Y học tương cận. Nói cho mà nghe nè, chẳng đứa nào đẹp trai bằng tôi đâu.
"Sao hả? Có bạn gái chưa?" Bà chế này cũng áp bức tao quá cơ. Không trả lời chút là dồn ép làm sợ vãi đ*i.
"Chưa ạ."
"Oáiiiiiiiiiiii." Bánh bèo gào rú.
"Nan, chiều nay rảnh không?" Ư hư. Chết tiệt. Đứa nào gọi cái tên này làm mặt tôi giật giật, vội vàng quay ngoắt về hướng phát ra âm thanh. Tôi nhìn thấy Cá trên trời đang lướt ngang qua. Khuôn mặt ngọt ngào đi cùng làn da trắng như sữa khiến tôi không tài nào rời mắt. Mọi thanh âm xung quanh bỗng chốc yên ắng. Chỉ có người nhỏ con kia là cho dù có nói bất cứ gì tôi cũng nghe thấy từng ký tự.
"Làm gì cơ?" Ốiiiii. Chất giọng ngọt ngào chiếm lĩnh trái tim P'Pee thật sự.
"Rủ đi chơi ấy mà."
"Xin lỗi nha. Mình có hẹn mất rồi. Để lần sau nhé." Nói dễ nghe quá. Quên béng luôn cậu ấy từng là ngôi sao gợi tình trong pub. Thúi!
"Thầy vào rồi. Mau đi thôi." Người kia rời đi. Tôi bèn đứng thẳng dậy, không để tâm đến tụi con gái hấp dẫn tới bắt chuyện hồi đầu, bởi lẽ hôm nay tôi định chen vào ngồi cạnh Thiên thần để chúng tôi có cơ hội trò chuyện với nhau một lần nữa.
Tranh giành xô đẩy đương nhiên là phải có nên tôi vội sải bước thật nhanh, vượt trái lách phải len lỏi xuyên qua đám đông. Mà cái lớp Analysis có ít người hồi nào đâu chứ. Vụ này phải chiến đấu thôi, bởi chỉ có chiến đấu mới có thể giành chiến thắng. Mày hát luôn không, thằng Pee!!
Và rồi Thiên thần cũng ngồi xuống vị trí kia. Hộc hộc...Chỉ còn lại một chỗ bên phải thôi. Rồi tôi ...chạy...còn nhanh hơn cả ánh sáng. Cảm phiền hãy tưởng tượng theo cảnh slow motion.
Không....Không màaaaaaa.
Bịch!!
Vấp chân mình ngã chổng vó ở cầu thang dốc. Mẹ nó chứuuuuuu. Tao mắc cỡ!
Gây nên tiếng xì xào và xôn xao vang khắp phòng. Nếu là mấy ngày trước, có lẽ sẽ chỉ nghe thấy tiếng cười cợt. Nhưng giờ thì không. Toàn người chạy tới kéo tôi dậy rồi hỏi han một cách lo lắng.
"Có sao không?" Ốiiiiiiiiii. Thằng Pee muốn rớt nước mắt. Cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa từng có ai hỏi câu này ngoài thằng Duen.
Những người khác cũng toàn hỏi những câu tương tự như là "Có bị gì nhiều không?". Bạn hiểu không? Ý nghĩa khác nhau cả do tuần đó. Loại câu hỏi chế nhạo, mỉa mai giờ không có nữa đâu. Thằng Pee nổi tiếng rồi. Oáiiiiiiiiiiiiiii.
Mải nghĩ ngợi lung tung mà quên mất tiêu đang làm nhiệm vụ. Tôi vội cảm ơn trước khi đứng dậy thật hiên ngang rồi nhìn thẳng về phía chỗ ngồi còn trống bên cạnh Thiên thần.
Nhưng...
Nhưng...
Rồi lại nhưng. Ôiiiiiii. Sao mà lắm thứ điều kiện.
Thằng nam khôi khoa Y - quân khốn nạn còn hơn cả băng Kitty đã chiếm mất chỗ ngồi của tôi bằng chế độ phát xít. Đệt cụ thật chứ. Nhưng giờ phút này tôi chẳng quan tâm nữa. Ra sao thì ra. Tôi bèn đi lên ngồi cạnh thằng nam khôi khoa Y một cách tỉnh bơ.
Tao sẽ giả vờ quên, không nhớ rằng tao đã từng hôn mày. Chỉ cần được ngồi gần gần Mueang Nan mà thôi. Ít ra mùi hôi chân sộc lên mũi cũng vẫn ổn. Thế này thôi thì chẳng cần quan tâm cái khỉ mốc gì nữa hết.
"Chào." Thằng khốn này chào hỏi tôi nhưng lại nhướng mày kiểu đắc thắng.
Trong lòng nó chắc vui lắm vì có thể giành chỗ ngồi của tôi.
"Ờ." Tôi đáp cụt ngủn, đầu vẫn quay qua nhìn Mueang Nan không chớp mắt rồi tự thôi miên chính mình.
Nhìn đi...Nhìn đi...Nhìn đi.
Ngoắt!
"Chết tiệt. Nhìn rồi." Chỉ vậy thôi, cả khu vực đồng loạt quay qua nhìn luôn. Chắc do tôi hơi lớn tiếng. Tại người ta vui chứ bộ. Mueang Nan cất công quay qua nhìn đó. Ngúiiiiii. Mắc cỡ.
"Ủa? Chào Pee. Tối qua vui không?" Hứ! Còn có mặt mũi mà hỏi à? Cũng tại cưng mà người đẹp trai như anh phải hôn môi với thằng nam khôi khoa Y, làm người ta ô uế hết trơn. Giải độc cho người ta đi.
Đây là những lời tỉ tê tôi nghĩ trong lòng. Nhưng những gì đáp ra lại là...
"Vui." Ngắn gọn và vô vấn đề.
"Về muộn không?"
"Từ lúc nhảy xong á." Sao có thể không về? Dỗi chết đi được. Phải vội vàng đi tìm nước súc miệng. Súc đi súc lại bằng Listerine rồi chà tới chà lui bằng kem đánh răng một hồi lâu trước khi bắt tay vô làm sạch răng và làm treatment cho môi thêm một set nữa. Tóm lại là rửa hết cả miệng luôn.
"À. Vui ghê ha. Mình cũng về sau đó không lâu.
Nói vậy là đang chế giễu đúng không? Tôi lại còn là loại dễ mềm lòng nữa chứ. Nói thế thôi là tha thứ liền luôn.
Tôi cố gắng rủ Cá trên trời nói chuyện, chẳng mảy may để ý đến thằng Mork nghiệp chướng đang ngồi bên cạnh. Không những nói chuyện ngay trước mặt mà tôi còn bắn ánh mắt đắc thắng với nó. Mãi cho đến khi thầy bắt đầu giảng bài, chúng tôi mới ngừng tán gẫu. Dù vậy, thi thoảng vẫn có những tiếng thì thào lọt ra từ chỗ thằng nam khôi khoa Y và Mueang Nan.
"Thứ 7 này..." Chất giọng ngọt ngào cất lên. Tôi dỏng tai lên nghe ngóng.
"Ừm, thứ 7."
"Đừng quên nhé."
"Không quên đâu. Cất công dành thời gian đi xem phim với Nan mà." Hả! Thằng Mork. Mày! Tính hớt tay trên Thiên thần của tao ư? Chuyện thế này sao có thể chịu thua. Dù vậy, tôi có thể làm gì khác ngoài dỏng tai lên nghe ngóng.
Nó chính là người Nan hẹn nên mới không chịu đi chơi với bạn bè trong nhóm.
"Làm gì đến mức đó. Mình là người hẹn Mork mà. Cũng vui khi cuối cùng thời gian rảnh của hai đứa cũng trùng nhau." Mueang Nan, sao lại thể hiện ra mặt như vậy chứ? P'Pee ngồi đây này. Luôn rảnh chỉ cần cậu mở lời.
"Đúng nhỉ. Lần cuối cùng đi xem cùng nhau là năm ngoái rồi."
"Haha. Phải phải. Nhớ là anh mình đuổi theo nổi trận lôi đình."
"Sợ chết khiếp. Đem anh trai ra giả làm người yêu. Giữ giá dễ sợ."
"Giờ với Mork mình không giữ nữa rồi." Hới. Khoan đã! Đây là đang tán tỉnh nhau đấy à?
Đừng nha. Không! Tôi sẽ không đời nào đến muộn. Trong đầu bắt đầu suy tính rất nhiều kế hoạch, đợi chờ bùng phát với người nào đó chung thuyền. Và một trong số đó chính là thằng cha Duen và the gang. Tụi nó phải giúp tôi lên kế hoạch ngăn chặn thằng nam khôi khoa Y, cái đứa dám liều mạng trở thành tình địch với tôi.
Mẹ nó chứ. Mày không những lấy mất nụ hôn đầu của tao mà còn tranh giành mối tình đầu với tao nữa à?
Nghĩ vậy, tay liền mò mẫm sang kế bên.
Ăn trộm cục gôm của nó luôn! Khốn kiếp! Hận!
Và rồi thứ 7 cũng đã đến.
Tôi đang đứng trước cửa rạp chiếu phim cùng với P'Duen và lũ bạn Kitty khốn nạn yêu dấu. Hôm nay xem như là ăn diện cực kỳ bảnh bao đến đợi từ lúc rạp chiếu phim bắt đầu mở. Đợi đến khi dỏng tai lên nghe được hẹn nhau ở đâu, cái cổ cũng suýt trật. Không những vậy, hôm đó tôi còn lấy được dụng cụ học tập của thằng Mork cho vào balo nữa.
"Bao giờ Thiên thần của mày mới tới vậy chứ?" Thằng cha Duen sốt ruột hỏi. Thấy hắn bảo mắc tiểu mà có chịu đi đâu, cứ muốn đợi xem.
"Cũng không biết nữa, Duen. Họ không nhắc tới thời gian."
"Ơ hay! Sao lại không nói? Thế thì làm sao biết được?"
"Thấy bảo là bàn tiếp trong Line."
"Thấy mẹ rồi, thằng ngu. Lỡ đâu đợi tới 9 giờ tối thì sao? Lúc đó tao chết mất." Thằng cha Ko ngắt lời bằng tông giọng xám xịt. Chúng tôi đã chuẩn bị kế hoạch xong xuôi và tin chắc rằng nó sẽ diễn ra trơn tru. Không những vậy còn có thể khiến cho Thiên thần tung hô tôi kiểu không còn giữ mình nữa.
"Bình tĩnh nào. Cứ ngồi đợi đi đã." P'Yok, người trông có vẻ bình tĩnh nhất, lên tiếng ngăn cản.
Mãi cho đến khi chúng tôi cắm rễ ở đó gần 2 tiếng đồng hồ.
Và rồi...đúng 12 giờ trưa, 2 thân hình cực kỳ quen mắt của người nhỏ con và cái tên cao lều khều đã tiến vào khu vực võ đài xong xuôi. Băng Kitty và tôi vội vàng chạy theo rồi trốn sau cây cột, chuẩn bị rất nhiều cho kế hoạch, sau đó từ từ đem ra dùng theo số thứ tự đã liệt ra trong danh sách.
Mẹ nó. Chẳng hiểu sao lại không lên danh sách trước trong đầu chứ, lũ nguuuuuuuu.
Nhìn thấy họ mua xong vé, tôi lập tức chạy tới hỏi nhân viên.
"Xin lỗi. Vừa hay tôi đi cùng bạn nhưng không kịp mua vé." Lại là chiêu cũ nhưng lần nào cũng xài được hết. Không hổ là câu hỏi bất diệt.
"Vâng."
"Không biết 2 người bạn vừa tới ngồi ở chỗ nào ạ?"
"À, G9 và G10 ạ."
"Thế thì cho tôi ghế F9 đi vậy." Tôi nói thẳng. Hơn nữa còn đặt ghế ngồi ngay trên đầu cặp đôi kia để tiện bề hành động một chút.
"Chốt lại là phim 'Cuộc rong chơi của cậu nhỏ*', một chỗ, suất 13:15 nhé ạ."
(*) Cậu nhỏ ở đây có thể hiểu theo cả hai nghĩa.
"Hả?"
Tên phim đúng chu choa mạ ơi luôn. Rồi đây là gu của Thiên thần đó ư? Thằng Pee muốn chếttttttt.
"Cuộc rong chơi của cậu nhỏ."
"Được được." Mày lẹ lên giùm cái. Tao không muốn nghe. Sao có thể qua được khâu kiểm duyệt vậy? Hỏi thật.
Có được vé xong xuôi rồi, tôi liền chạy về chỗ thằng cha Duen và the gang để nói tiếp những chuyện còn lại trước đó. Nhưng bởi vì thằng cha Jeans muốn ăn lươn nên chúng tôi đành phải dời quân sang quán ăn Nhật trong khi bàn lại mọi chuyện một lần nữa.
"Thế này đi. Tao tính sẽ để tụi chết tiệt này núp mình rồi mai phục ở bãi đậu xe. Nếu thằng nam khôi khoa Y lái xe đến, tao sẽ tông nó. Tông xong, tụi tao sẽ kiếm chuyện đòi bảo hiểm. Lúc đó mày sẽ xuất hiện giống như nam chính, xung phong đưa người ta về nhà." Thằng cha Duen bắt đầu giải thích cho tôi nghe.
"Ờ. Rồi sao nữa?"
"Trong lúc xem phim, mày cứ cố gắng phá đám đi. Phần còn lại để tụi tao lo."
"Chết tiệt. Tao nghĩ kế hoạch đổ bể cũng tại tụi mày ấy. Với cả Nan chắc không biết là mày đâu ha. Xuất hiện dark tone and handsome như thế kia."
"Phân biệt được chắc. Tụi tao là ai nào?"
"Lũ khốn nạn."
"Thằng quần này! Tụi tao chính là các vị thần của năm nay đấy. Vậy nên mày không cần làm gì hết, cứ tiếp tục theo kế hoạch đi. Khi nào tụi tao xử lý xong, mày cứ chạy vào. Làm cái tướng men men vào đấy."
"Rồi mà. Cái đó là chắc chắn rồi."
Thời khắc quan trọng đã tới. Tôi vội bám theo 2 người kia đi vào rạp trước khi thả người ngồi xuống chỗ ngồi phía sau. Hơi xui xẻo một chút là ghế số 9 lại nằm cùng bên với thằng nam khôi khoa Y là thằng Mork. Cơ mà không sao. Chỉ cần nhìn thấy ngọn tóc đáng yêu của Mueang Nan từ đây là tôi đã không cần gì nữa rồi.
Khi bộ phim "Cậu nhỏ" bắt đầu trình chiếu, 2 người kia cũng bắt đầu...nhìn vào mắt nhau.
Tôi đúng muốn trở thành hệ thống 4D phun Pepsi vào mặt nó thật sự.
Một lát sau thì nắm tay. Ngúiiiiiiiii. Chỗ đó phải là của tao, thằng quần.
Sau khi phim chiếu thêm cỡ 30 phút, Mueang Nan bắt đầu tựa vào vai thằng Mork.
Ốiiiiiiii. Tao chịu hết nổi rồi. Tôi dùng chân đạp mạnh vào ghế ngồi phía trước khiến 2 cái đầu giật nảy rồi rời khỏi bờ vai rộng, quay về phía sau nhìn.
"Xin lỗi nha. Tôi bị bệnh động kinh." Tôi giả giọng lí nhí trước khi nghe thấy tiếng chẹp miệng của người nhỏ con.
Tôi sử dụng technique này trong suốt cả bộ phim. Mỗi lần một bên bắt đầu tiến tới gần bên còn lại, tôi sẽ dùng chân đạp, thả bắp rang vào người. Rất nhiều thứ nằm trong hệ thống 4D kiểu full HD, khiến cho cuộc sống đi tìm hạnh phúc thông qua việc xem phim không thể nào xảy ra. Khung giờ lãng mạn bỗng chốc giảm nhiệt cho đến khi bộ phim kết thúc. Thề luôn là 2 người đó xem phim không hiểu gì đâu.
Đến tôi xem còn không hiểu mà. Haha.
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, tôi bám dính lấy 2 người đó còn hơn cả paparazzi trước khi 2 người họ đi xuống tầng hầm. Giây phút ấy, tôi liền gọi báo về xe mục tiêu với đơn vị đặc công phục kích.
Đếm ngược. 5...4...3...2...1.
Rầm! Tiếng cửa xe BMW đóng vào. Người lái là thằng Mork Ma Ha Hok, người chiếm mất trái tim trong sáng của Mueang Nan. Bên cạnh nào phải ai khác ngoài con búp bê trước xe và mối tình đầu của tôi.
"Snoopy gọi Teletubbies. Nhanh lên. Đang ở đâu? Họ sắp đi rồi." Vẫn không ngừng hắng giọng vào điện thoại.
[...]
"Teletubbies!"
[Teletubbies đã rõ, Snoopy. Hiện giờ băng Kitty đang tiến vào địa phận.]
"Mau xử lý đi. Hiện giờ xe mục tiêu đã di chuyển ra khỏi địa phận rồi."
[Tinky-Winky đã rõ. Dipsy vào gear. Lala làm hậu phương. Và Poooooo.]
Rầm!!
Tôi nhìn tận mắt chiếc xe cà tàng lao vun vút tới rồi tông thật mạnh vào chiếc xế hộp sang trọng. Cảnh tượng trước mắt dường như ngưng đọng lại tại một khoảnh khắc. Tiếng va chạm mạnh vang đến tai trước khi mọi vật trên Trái Đất chuyển động lại lần nữa với màn bước xuống của Cá trên trời. Cậu ấy không bị thương ở đâu cả, song có lẽ hơi hoảng sợ. Còn người kế bên vốn là tình địch kia thì trông có vẻ bực bội không kém.
"Oáiiiiiiiii. Xin lỗi ạaaaaaa. Không cố ý mà. Tinky không nhìn thấy. Tinky xin lỗi." Ư hư. Lũ trâu bê đê phương nào vừa tông trúng đấy?
Nếu không dụi mắt kỹ, có lẽ tôi sẽ không biết con màu xanh lá, vàng khè, đỏ lòm và xanh dương kia chính là P'Ko, P'Yok, P'Jeans và P'James đâu. Không những vậy, thằng cha Duen còn ăn mặc thành má mì bê đê bận đồ báo đốm dắt gái đi khách cho lên mâm chuẩn bị ship ra nước ngoài.
Thúiiiiiiii. Trơn tru quá rồi.
Hồi đầu thấy tụi nó bảo sẽ giả trang, nhưng tôi không ngờ sẽ chơi lớn như thế này.
Nét bặm trợn và mad men của tụi nó bị nuốt chửng cùng với đôi tất được nhét vào ngực và bộ đồ tập bó sát nhìn thấy cả "tên lửa" cỡ bự của từng người.
Tao cứng họng luôn.
"Po thật sự xin lỗi nha."
"Để Dien giải quyết. Hư hỏng nhiều thế này phải gọi bảo hiểm rồi." Ô hổ. Thằng Duen, mày lẳng lơ quá rồi đấy. Rồi kiếm giày cao gót với son môi đỏ ở đâu ra thế? Chết mất thôi. Tôi vốn đang trốn ở một góc không biết phải làm sao luôn. Hắn chơi lớn đến từng chi tiết thật sự.
Đây là lý do tôi yêu hắn.
Ngay cả không phải chuyện của mình, hắn vẫn chơi lớn đến mức này.
"Tính sao đây, Mork?" Người nhỏ con ngẩng đầu lên hỏi.
"Chắc phải gọi bảo hiểm như đã nói thôi."
P'Yok chớp mắt ra tín hiệu với tôi. Giây phút này, tôi vội hít vào thật sâu rồi bước chân khỏi góc tối trong dáng vẻ hiên ngang.
"Xảy ra chuyện gì thế ạ? Ơ. Nan!" Á àaaaaaa. Gian xảo theo step.
Không thể đi bình thường được, phải đút tay che "trứng" trong túi, bởi thằng Duen đã nhấn mạnh phải đi tướng cho men men vào.
"Pee...Sao lại đến được đây?"
"Đi dạo chơi thôi à. Đúng lúc sắp về thì nhìn thấy xảy ra tai nạn ở khu vực này."
"Đúng rồi. Giờ tụi mình đang gấp lắm á." Tốt quá đi, Mueang Nan.
"Cần mình chở không? Để Mork giải quyết với người gây tai nạn đi." Tôi chớp mắt lại với thằng Duen lúc này đang đứng vắt chéo chân làm mặt má mì ở xa xa. Nhìn gần băng Kitty đúng là không ổn thật mà.
"Không được đâu. Đây là xe mình mà."
"Hả!!"
"Đúng rồi. Quan trọng là Mork còn bận việc nữa. Phải đi ngay."
Đ...đừng làm vẻ mặt như thế chứ, Cá trên trời. Đừng có phụng phịu năn nỉ với những điều bất khả thi.
"Nếu Pee không có ý kiến gì,"
"..."
"Cho Mork quá giang chút được không?"
Kh...không màaaaaaaaaaa. Duen. Thằng cha Duen. Cứu với. Làm sao đây?
"Nha. Mình năn nỉ á."
"Ờ..."
"Pee..."
"C...cũng được." Tôi đáp một cách miễn cưỡng.
Nhưng điều tôi nghĩ chính là sao lại là tao chứ? Cứng họng!!
Snoopy gọi Teletubbies. Làm sao đây? Hiện giờ mục tiêu đã bị thay đổi.
Tinky-Winky nói với tao đi. Giờ tao không biết phải làm sao nữa. Hưuuuuuu.
Hiện tại tôi đang ở trong tình cảnh ngang trái. Nhưng như đã nói rồi đấy quý vị khán giả...Người đã xui xẻo thì có làm thế nào cũng không khá hơn được. Băng Kitty thậm chí còn hóa trang thành Teletubbies như thế kia mà mọi thứ lại đảo ngược hết chỉ vì xe gặp nạn không phải của thằng khốn Mork mà lại là của Mueang Nan. Rồi cái gì cũng không nặng bằng việc Thiên thần nhỏ bé bảo sẽ ở lại giải quyết, còn kêu tôi chở thằng khỉ này đi nữa.
Chết mất thôi. Thằng Pee muốn chết. Tao dậy sớm để chở thằng nam khôi mặt dầu như nó à!
"Dien nghĩ thế này đi. Để các bé giải quyết vấn đề ở đây. Khi nào bên bảo hiểm đến thì về chung với em vừa tới. Như thế thì sao?" Thằng Duen lập tức chen vào, nhưng tôi vẫn ghét hắn thật sự.
Ghét cả giọng nói lẫn bộ đồ của hắn luôn!
"Cứ vậy đi, Nan. Để mình bắt taxi về." Tốt...Nó phải như vậy sẵn rồi. Là kẻ thù thì đừng hòng đòi hỏi.
"Nhưng Mork tới vì mình mà, sao có thể để cậu tự về chứ? Được không, Pee? Xin luôn á." Sau này Thiên thần bắt đầu ghẹo gan. Miệng tao bảo không, nhưng câu trả lời chỉ thể là có thôi đúng không?
"Cứ vậy đi." Cuối cùng đành miễn cưỡng đáp với vẻ mặt ỉu xìu.
"Vậy nhờ Pee chở Mork đi công chuyện rồi đưa về nhà giùm nhé."
"Không!!" Ư hư. Tiếng ồn ào phát ra từ băng Kitty vang lên, thiếu điều bắt kịp cả tiếng gió. Một trong số đó có cả giọng của tôi. Sao tôi phải chở nó đi chứ?
"Biết các chế sợ rồi mà. Tôi có đi đâu đâu. Đây là xe tôi mà." Mueang Nan quay qua nói với thằng khỉ Duen một cách bình tĩnh. Cuối cùng thì sao? Thôi thì ra sao thì ra vậy. Chết từ lúc lỡ hôn nó mất rồi.
"Cứ vậy đi. Nan...không có vấn đề gì đúng không?"
"Không đâu. Có gì sẽ bảo người yêu đến đón." Thiên thần nở một nụ cười. Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã khóc lên khóc xuống rồi. Nhưng mà xin lỗi nhé, đó chỉ là anh. Thằng Pee đủ rộng lượng nhoé.
"Mày có đi thì đi lẹ đi. Hứ!" Xong rồi tôi quay qua nói khẽ với thằng nam khôi khoa Y.
2 thái cực rõ ràng.
Trước khi bắn ánh mắt qua chỗ the gang với vẻ hơi lưu luyến. Ưuuu. Bỏ công đầu tư thuê trang phục. Chiếc xe cà tàng của nhóm cũng hỏng luôn. Vậy mà kết quả lại đảo ngược. Tôi đúng choáng váng. Mọi nỗ lực về lại số âm. Tôi vội vàng dẫn thằng Mork* hay nói cách khác là khói đi về phía chiếc xe đang đậu ở đó không xa.
(*) Mork có nghĩa là sương mù.
Rầm!
Tôi đóng cửa xe bên mình trước khi quay qua nhìn thân hình cao cao của ai kia đi về phía còn lại. Và...
Rầm!
"Đóng cái quái gì mà lớn tiếng thế. Xe tao hư cũng tại mày đấy nhé." Chửi được là phải chửi. Xin phép dùng nó làm nơi giải tỏa tâm trạng một chút vậy. Tao ghét cặp kính của mày, thế nhưng sự mọt sách lại chẳng hiện lên cho người ta quý mến một chút nào, cái thằng man rợ này*!!
(*) Câu này có nghĩa là Mork dù đeo kính nhưng không hề trông giống mọt sách.
"Tao đóng cùng lúc với mày mà. Ghẹo gan rồi đấy." Cãi tay đôi luôn.
"Bên kia không thể đóng lớn tiếng được. Mày còn cãi tao nữa hả?" Trong lúc lái, tôi cứ kiếm chuyện cãi nhau với nó. Một khi con người đã phiền muộn thì có làm cái gì cũng không vừa mắt.
Sau khi xe lăn bánh được một lúc, tôi lái một cách thư thả mà không có mục tiêu. Ban đầu cũng định giỡn với nó để giết thời gian, nhưng về sau lại không hợp rơ được. Với cả ba tôi cũng không dạy cư xử như thế nên buộc phải dừng mọi tính toán.
"Rồi đi đâu đây?"
"Bệnh viện."
"Mày đi thăm ai thế? Hay là mày bệnh...Sắp chết chưa?"
"Không phải chuyện của mày!!" Ơ hayyyyyy. Chửi tao nữa chứ. Ơn nghĩa cho quá giang còn chưa kịp ngoắc tay tính toán, vậy mà nó không những chửi mà còn buộc tội tao.
"Thế thì xuống xe chỗ này luôn nhé. Tao chán cãi nhau với mày rồi."
"Tao nghĩ mày nên hỏi lại đầu óc bản thân trước đi. Toàn thấy mày chọc cho cãi không chứ đâu."
Một màn im lặng...
Trúng tim đen chết đi được. Thật ra nếu là trước đây, tôi sẽ thấy bình thường thôi. Nhưng bởi vì nó đã lấy mất nụ hôn đầu nên tôi hận nó đến tận xương tủy tới ngày hôm nay.
"Hỏi thật. Mày ghét gì tao dữ vậy hả, thằng Pee?" Hổ...Mày còn dám hỏi ư?
"Tao ghét mày làm tình địch của tao. Nếu không muốn bị ghét thì tránh đường cho tao tán Nan đi."
"Hụ hụ."
"Mày làm tiếng như vậy là sao? Cổ họng mày có vấn đề hả?"
"Tao không có tán. Cậu ấy có người yêu rồi."
"Vậy thì tốt! Bởi vì tao sẽ tán. Đừng có mà xạo sự chuyện Nan có người yêu nữa đi."
"..."
"Cứng họng luôn là làm sao tao biết được chứ gì. Tao mà lị." Tôi quay qua nhìn nó rồi làm biểu cảm mặt giật giật một cái, cố gắng ra oai là tôi đang trội hơn nó.
"Ờ. Cứng họng. Sao mày giống con nít quá vậy?"
"Chết tiệt."
"À. Suýt quên. Cậu ấy từng nhờ đem trả cho mày mà tao lười trả nên dùng hết luôn rồi. Như thế này có gọi là có lòng không?" Tôi liếc mắt nhìn tay thằng Mork đang lục tìm trong túi của nó cho đến khi lấy ra vật gì đó.
Bẹp!!
Kem đánh răng của P'Pee bị thằng khốn này bào nữa rồi.
"K...kem đánh ră..."
"Hới. Rẽ khúc này là tới rồi!"
"Hớiiiiiiiiiiiii. Mẹ nó!"
Rầm!!
Chiếc xe không kịp rẽ vào bệnh viện nên lao thẳng vào chốt an ninh trước tiên.
Sự choáng váng cộng với nỗi tổn thương khi lần đầu chơi chiêu tán tỉnh Thiên thần, nhưng người ấy lại chẳng phải của mình. Cái vụ đem trả lại không đau lòng bằng cái đứa mặt dày lấy ra xài tiếp đâu. Mẹ nó. Khốn nạn vô cùng.
Tao đúng muốn cho nó gia nhập băng Kitty thật sự.
Chiếc xe dừng lại sau khi hoàn toàn mất thăng bằng. Tôi vội chạy xuống xem thì thấy khói tỏa ra từ mui xe. Khi người phụ trách an ninh đi tới xem xét thì tanh bành luôn. Nó là mui xe hay máy làm lạnh vậy chứ. Tỏa ra khói trắng xóa lãng mạn thế này. Ngúiiiiiiiii.
"Tới rồi sao không nói?" Đổ hết mẹ lỗi cho nó luôn.
"Phải thấy chứ. Bảng bệnh viện to còn hơn vách nhà mày nữa cơ mà."
"Mày!!" Khi tôi làm điệu bộ sắp nhào tới vồ lấy mặt nó một cái, bác bảo vệ tốt bụng đã ngăn lại.
"Đừng cãi nhau nữa. Ở đây xe rẽ nhiều lắm. Dù thế nào thì cũng dời xe đậu sang một bên trước đã. Còn cậu Mork, bác sĩ đang đợi cậu đấy. Cậu mau lên đi ạ." Đây xem như là người ta năn nỉ nhé mày. Bằng không mày chết chắc.
Ế! Cơ mà bác bảo vệ biết nó kìa.
Không những vậy còn biết cả bác sĩ đang chữa trị cho nó. Bị hội chứng nhiều chuyện hay sao mà phải đi chữa bệnh thường xuyên đến mức ai cũng nhớ hết vậy?
"Đi thôi. Tính đứng trông chừng xe hay sao? Đưa chìa khoá cho bác xử lý đi."
"Tao tự xử lý được. Để gọi bảo hiểm."
"Thì gọi đi. Nhưng mà tao nóng."
"Mời mày. Đi đâu thì đi đi. Chừng nào bảo hiểm đến tao sẽ gọi anh tới đón."
"Vậy tao ở đây bầu bạn."
"Không cần. Không có xin!" Lỡ đâu nó đứng đợi thì xui rồi. Chưa kể thằng cha Duen còn là thể loại khùng điên ba trợn. Một khi đã giả gái, chắc chắn hắn sẽ không chịu đổi thành con trai. Cả băng Kitty cũng thế. Lỡ thằng Mork nhìn thấy bà má mì bận đồ báo đốm đến đón tôi trước cổng bệnh viện, không chừng tất cả mọi kế hoạch đã tính toán sẽ tan thành mây khói.
"Thế thì tùy mày. Tao vội."
"Ờ. Đi đâu thì đi đi."
Sau khi gọi bảo hiểm xong xuôi, tin nhắn Line từ thằng cha Duen vang lên như đã thấy. Tôi lập tức mở tin nhắn ra đọc. Cơ mà mẹ nó, mỗi lần nhìn thấy tên hắn là tao muốn sang chấn tinh thần.
D. Duen 9.5 ngón tay bự trứng rất to Ở đâu đấy?
P. Pee chồng Mueang Nan Bệnh viện.
D. Duen 9.5 ngón tay bự trứng rất to Đi làm gì ở đó? Tụi tao sắp về tới nhà rồi này.
P. Pee chồng Mueang Nan Quay xe lại gấp.
Hiện tại con tao hư rồi.
Tông vào mui xe. Đầu xe nát bét.
Nếu lo cho tao thì mày phải đến nhanh.
D. Duen 9.5 ngón tay bự trứng rất to Chết tiệttttttt.
Thế rồi hắn gửi stickers người ta đang chịch nhau cho tôi mở mang tầm mắt. Liên quan không chứ, thằng Duen kia? Cái gì cũng down về lưu. Không phải clip sex thì cũng là hình ảnh man rợ của hắn.
P. Pee chồng Mueang Nan Lẹ lên. Tao nóng.
Gửi thêm stickers 2 con voi đang bùm chéo nhau. Tôi có nên tự hào khi có người anh như vậy không? Ôi!
Sau khi chờ bên bảo hiểm đến xử lý và cảm ơn bác bảo vệ bệnh viện đã giúp đỡ người đẹp nhất năm xong xuôi thì cũng đã đến lúc tôi nhảy lên chiếc xe cà tàng hết bảo hiểm hơn cả kiếp của băng Kitty, bởi nó đỗ cái phịch vừa đúng lúc khiến tôi phải nhanh bước chân để không ai nhìn thấy.
Thằng Mork thì thằng Mork. Có ăn được tao đâu. Hahahahaha.
"Hới. Thằng Pee!" Tiếng P'Jeans chửi thề trong lúc chỉ tay ra phía ngoài.
Thấy mẹ rồi.
Đứng đực ra như ma giữ nhà luôn. Thứ tôi nhìn thấy không phải ảo ảnh, không phải bóng phản chiếu mà chính là thằng Mork...bằng xương bằng thịt đang đứng nhìn tôi và băng của thằng Duen ngồi trong xe rời đi cùng với một nụ cười mà tôi không cắt nghĩa được.
Chết tiệttttttt.
"Tại mày hết. Tao bị bắt quả tang rồi đó thấy chưa?"
"Ơ hay. Mày ăn nói như thế, Dien tát cho bây giờ. Táng nữa nhé. 9.5 ngón tay của Dien cho ngất xỉu luôn nè." Thế nên tôi chỉ biết im lặng. Cứ cãi tay đôi với thằng cha Duen không biết bao giờ mới dứt, bởi hắn có vẻ thích diễn vai má mì lắm rồi.
Sứ mệnh theo đuổi Cá trên trời lại bắt đầu một lần nữa. Hôm nay không học chung, nhưng tôi vẫn dùng cách đợi ở khoa như mọi lần. Bình thường có dám đâu, cơ mà giờ mặt dày hơn nhiều rồi.
Lấy châm ngôn của thằng Duen làm chủ đạo: "Liều ăn nhiều".
Thấy thân hình mỏng manh chuẩn bị vào lớp, tôi liền lao tới chào hỏi.
"Chào, Nan." Hư hư...Dù là bao nhiêu lần vẫn cảm thấy hồi hộp như vậy. Adrenaline trong cơ thể đang sôi sùng sục. Muốn bắt người nhỏ con đè ra phát, đè ra nhéo cho đỡ nhớ. Hôm qua xem như là xui xẻo khi phải chở thằng Mork. Cứ nghĩ là đền tội cho những nghiệp chướng đã tạo từ kiếp trước đi. Còn hôm nay chính là thời khắc tạo phước tạo đức giúp chúng tôi ở bên nhau thêm một lần nữa.
"Ơ kìa, Pee. Cậu làm gì ở tòa nhà khoa Dược thế?" Thanh âm ngọt ngào đáp lại. Ốiiiiiiii. Tim nó đập bình bịch không ngừng luôn. Mẹ nó.
"Đến tìm Nan nè."
"Có chuyện gì hả?"
"Chỉ đến hỏi là hôm qua ổn không thôi. Chuyện xe ấy."
"À, không có vấn đề gì. Đưa đi sửa rồi. Còn chuyện tiền sửa xe, P'Cindy sẽ trả."
"Đ...đợi đã. Ai là Cindy cơ?"
"À, chính là cái chế bê đê người bự bự mặc áo hình con hổ ấy." Oáiiiiiiiii. Thằng Duen. Thằng chết tiệt. Sao nghĩ vậy được chứ? Tao mắc cỡ thay cả dòng họ luôn.
"V...vậy à?" Tao nói không nên lời luôn. Anh trai tôi là idol từ hồi nhỏ. Trai đẹp handsome tán gái trên mọi mặt trận, từ khoa mình, khoa kế bên cho đến đứa con gái bác bán hàng mới 7 tuổi, hắn cũng buông lời đong đưa hết. Thế mà sao hôm nay lại biến thành bà má mì bê đê tên Cindy vậy chứ, thằng nghiệp chướng?
"P'Tinky, Dipsy, Lala và P'Po cũng dễ thương quá chừng. Người gì đâu mà tên lạ ghê. Chắc là tên theo nhóm."
Thiên thần của tôi vẫn tiếp tục giải thích. Phải rồi. Quả thật là tên theo nhóm, bởi ngoài đời tụi nó chính là thằng Ko, thằng Yok, thằng Jeans và thằng James - lũ hèn hạ chết tiệt. "Mình cũng nghĩ vậy. Haha." Trơn tru ghê. Thuận theo dòng nước đi mày. Đừng nghĩ nhiều.
Người dễ thương làm gì cũng không sai. Lúc nào cũng đúng hết.
"Vậy mình vào học trước đây."
"Khoan đã." Tôi giữ tay Nan lại.
Thình thịch.
Ốiiiii. Người yêu dấu của thằng Pee ơi, cớ vì sao cơ thể lại mềm nhũn như jelly vị nho thế này? Ngúiiiii.
"Có chuyện gì hả?"
"Chiều nay rảnh không?"
"..."
"Định rủ đi ăn kem á." Mắc cỡ quá đi. Dùng chiêu tán tỉnh như con nít tiểu học, đưa đi ăn kem rồi dắt đi sở thú. Nhưng nếu như những gì trong kế hoạch mà thằng Duen nằm vạch ra tối qua thì phải ngồi ăn kem, xong rồi dắt díu nhau lên phòng ăn tiếp những thứ khác. Ốiiiiiii. Nghĩ thôi mặt cũng đỏ bừng lên rồi.
Tối qua đợi đến khi ngủ cũng là gần sáng. Ngồi xem phim cấp 3 với thằng quỷ Duen. Nằm quằn quại cả anh cả em.
Nói thật, tôi chưa từng nghĩ sẽ xem một cách nghiêm túc cho đến khi thằng Duen bảo rằng tôi nên hiểu biết về chuyện này đi. Vậy là tôi triển luôn. Tóm lại sáng ngày ra cả ga giường lẫn quần đá bóng dơ hết cả. May sao tôi ngủ riêng phòng với thằng Duen, bằng không ngượng chết mất. Bởi vậy tôi chỉ có thể giả vờ không hay không biết, dù trong lòng chuẩn bị phát nổ đến nơi.
Ờ. Đi xa quá rồi. Một lần nữa chuyển cảnh về thực tại.
"À, chiều nay mình không rảnh. Phải đi làm công chuyện với bên nhà."
"Thế hả?" Tao lại hẻo nữa rồi. Suốt ngày bị hẻo nó ám.
Đây có phải năm hạn của tôi không nhỉ?
"Nhưng mà buổi đêm thì rảnh đó. Hẹn bạn tụ tập ở club. Pee có hứng thú không?"
"Hứng thú chứ." Chỉ vậy thôi, tôi gật đầu lia lịa.
"Thế thì 10 giờ gặp nhau ở club xx nhé, ok không? Gần tới mình sẽ gọi báo ha." Nói xong, cậu ấy làm điệu bộ chuẩn bị trốn đi như mọi lần. Cơ mà tôi chính là con đỉa đẳng cấp thượng thừa, cắn mãi không nhả, rút cạn máu da.
"Sao Nan gọi mình được đây? Tụi mình còn chưa có số nhau mà."
"Ơ, thật hả? Nếu vậy thì" Sau đó, Mueang Nan đút tay vào túi, lấy ra chiếc điện thoại đắt tiền.
"..."
"Số Pee là gì thế để mình gọi?"
"088-88000xx nè."
"Ok. Gặp sau nhé."
Tôi chỉ biết vẫy tay, nước mắt lưng tròng với cảm xúc phấn khích còn hơn lúc thi đậu vào khoa Nha với thứ hạng nằm trong top 5 của khoa. Bởi lẽ cảm xúc này hơn thế nhiều. Nhiều hơn cả lúc lên đỉnh hồi xem phim AV nữa. Thúiiiiiii. Đủ rồi. Càng nghĩ càng đi xa. Phải nhanh chóng chạy đi tìm P'Duen và băng Kitty để phụ nghĩ kế hoạch như mọi lần.
Nhưng mà...
Tối nay tôi sẽ không dắt tụi nó theo. Bởi lẽ thằng Pee sẽ một mình xung trận!!
- Club xx, 10 giờ tối -
Bảo dằn lòng cho quen thì có lẽ cũng không quen lắm. Như đã từng nói, tôi không thích tiếng ồn. Thêm nữa, tôi cũng không hợp với alcohol nên mỗi lần uống là Trái Đất quay mòng mòng. Một ly thôi là hết đát, không cần hỏi gì nữa mà đưa thẳng tao lên nằm luôn. Nhưng giờ tôi phải chấp nhận làm tất cả những việc mà mình ghét chỉ bởi vì Mueang Nan đã đưa ly rượu cho.
"Uống một chút đi, Pee." Tôi tiếp nhận một cách ngoan ngoãn. Ngửi thử thấy nó cũng không có gì nên tôi từ từ nhấp xuống cổ 1-2 hớp.
Hôm nay Thiên thần sexy khiêu khích thằng Pee vô cùng. Cậu ấy mặc skinny jeans bó sát chân. Không những vậy, cổ áo thun còn rộng thùng thình khoét sâu có thể nhìn thấy phần rốn trắng nõn.
Thế nhưng tôi phải giữ biểu cảm hứng tình của mình lại trong lòng vì quan hệ của chúng tôi vẫn chưa đâu tới đâu. Cũng may là có số nhau rồi. Thề luôn là sẽ gọi sau mỗi 3 bữa cho nhớ nằm lòng luôn rằng có người tên Pee ở nơi này.
"Thử cái này nữa nè." Bạn Mueang nan cũng ghẹo gan. Mẹ nó. Rót này rót nọ cho tao thử hoài.
Hới! Dạ dày người đấy nhé, không phải cái thùng xăng đâu mà cứ thay thay đổi đổi không màng tới công thức. Cơ mà không nói được. Đó là bạn của người yêu tương lai đấy. Vì vậy, tôi chỉ có thể ngồi cười trừ rồi nếm thử.
"Chắc lát nữa bác sĩ sẽ đến."
"Ai cơ?" Tôi cất giọng hỏi. Còn bác sĩ nào nữa thế? 5 người thôi là đã chật ních cái sofa ở zone VIP rồi. Với cả hôm nay có thằng cha At đi theo thu dọn vụn sao chổi, cứ ngồi lì ở đó giữ em mình không chịu đi đâu. Mỗi lần tôi nhìn Nan, anh ấy lại nhìn chằm chằm như thể chuẩn bị phóng tên lửa ngay khi tôi có ý đồ xấu xa với em anh ấy.
"Mork ấy."
"Hả!!!" Lại là nó ư? Khốn kiếp. Nó chắc chắn là nghiệp chướng bám theo tôi mọi kiếp, thằng quầnnnn.
Thằng này lại còn sống dai nữa chứ. Vừa nhắc tới là nó xuất hiện liền, nhưng khác hơn mọi lần ở chỗ hôm nay nó không đeo kính. Không những vậy, thân hình cao cao chỉ mặc áo thun màu đen phối với quần jeans trông lại đẹp hơn đứa ăn mặc lồng lộn theo những gì thằng Duen chuẩn bị cho như tôi.
"Mork, hướng này." Người nhỏ con vẫy tay trước khi thằng Mork làm vẻ mặt gợi đòn đi tới bàn.
"Chào, P'Att. Chào các bạn." Nó nói, gần như không thèm quay qua nhìn tôi lấy một cái.
Tao mà phải đi dỗ mày ấy à? Hộc hộc.
"Ngồi đi. Chuẩn bị sẵn cái này cho Mork nè." Nói rồi Thiên thần của tao lập tức dâng rượu sake hiso cho người vừa đến. Đối phương cũng ngoan ngoãn nhận lấy, không ngần ngại nhấp thử một ngụm xuống cổ theo phong thái của người có đẳng cấp.
Thử kiểu của tao không? Tu sạch một hớp đến nỗi đầy cả bụng luôn này.
Một lát sau, alcohol bắt đầu ngấm dần vào mạch máu. Tôi cảm giác nóng bừng cả mặt. 2 con mắt gần như mở không lên nhưng vẫn gắng gượng, nhìn Mueang Nan cổ kẽm uống bao nhiêu cũng không gục, cứ thế liên tục cụng ly với bạn bè.
"P'Att, mình ra nhảy đi."
Tôi chỉ có thể vươn tay từ phía xa xa nhưng không tài nào với tới. Tiếng nhạc xập xình bắt đầu cất lên cùng lúc với linh hồn nàng mèo dụ hoặc một lần nữa nhập vào người Cá trên trời.
Ư hư. Mỗi lần cúi người là tao nhìn thấy cả ruột thừa. Nhưng mà may sao có P'At làm cây quất chó ở bên cạnh. Trong lòng thật sự cũng muốn ra quẩy, ngặt nỗi chỉ mỗi đứng dậy rón rén đi tè thôi cũng làm không được thì còn làm ăn gì nữa.
Sau đó, tất cả đều đứng dậy nhảy nhót tưng bừng trên sàn nhảy, chỉ còn mình tôi và thằng Mork vẫn ngồi yên một chỗ dò xét nhau.
"Nhìn tao làm gì?" Tôi là người bắt đầu kiếm chuyện với nó trước.
Mẹ nó. Ngay cả lúc say mà tôi vẫn nhìn rõ mồn một bản mặt ghẹo gan của nó.
"Nhìn tụi mưu mô."
"Mày nói chuyện gì?"
"Thì chuyện mày thuê người tông vào xe Nan ấy. Rốt cuộc mày cần gì?"
"Tao khôn...Ức!" Tao nấc cụt luôn. Triệu chứng mắc tè bắt đầu quấy nhiễu. Tiểu đại ra quần thì lại sợ đánh mất hình tượng trai đẹp mà đợi đến khi thay đổi bản thân được như thế này phải chịu bị mắng là đồ ngố tàu suốt mấy năm trời.
"Mày là cái đồ ngoan cố. Nói rồi mà sao chẳng có ích lợi gì thế? Nan không để ý đến mày đâu."
"Rồi mày can thiệp vào cái gì chứ?"
"Tao là bạn Nan."
"Tao mà quan tâm thì cũng điên rồiiiiiii." Kéo dài giọng để cho biết là tôi không chịu thua đâu. Cơ mà bây giờ hết nổi rồi. Xin phép tạm dừng cuộc cãi vã một lát bằng việc lết xác vào nhà vệ sinh cái đã.
Uầy!!!
Sao mặt đất lại nghiêng vậy ta?
Tôi từ từ lê bước về phía trước, nhưng mà mẹ nó, sao lại giống như cứ đi ngược về sau thế nhỉ? 2 tay bám lấy mọi thứ ở 2 bên đường, từ bàn, ghế, tường cho đến kéo quần trong của đứa nào đó không rõ, tao đều nắm rồi giật hết. Mãi cho đến khi tôi đứng được trước chiếc gương trong nhà vệ sinh nam. Mọi ánh mắt nhìn tôi đều rất kỳ lạ. Cơ mà tôi nào có quan tâm, vội vàng quay ra đằng sau kéo zip đứng nhón chân tiểu một cách thoải mái.
Róc róc róc róc róc.
Đây là đang tè hay chạy bằng móng ngựa vậy chứ? 5555
Tôi vội lắc lắc một cách thư thả. Tao nhẹ người rồi. Tay chân không cần rửa gì hết, nhanh chóng về lại bàn ngồi. Mất công Mueang Nan quay lại lại không có người nói chuyện cùng. Nhưng...
"Định đi đâu thế?"
Thấy mẹ rồi, Robin ơi. Ai cũng được, làm ơn nói với thằng Pee rằng tại sao 4, 5 đứa con trai đang làm mặt giống như muốn chu mông chó ra ịn lại bao vây tôi ở đây?
"Đ...đi ra bàn ngồi." Tôi vội lách người tránh né ngay lập tức. Cho dù mặt mũi có choáng váng thế nào, tao cũng phải vượt qua.
Ngặt nỗi đang say thì làm gì có sức, vậy nên lúc bị lôi đi, tôi liền ngã lăn nằm một đống trên đất.
"Tặng cho cậu em say xỉn này một cú đi."
"Tụi mày định làm gì? Hớiiiiiii." Tôi la oai oái khi lũ điên này cố gắng kéo áo khỏi người tôi. Tôi chỉ biết gạt tay kiên quyết chống trả.
"Hới! Làm gì đấy?"
Ngầu chết đi đượcccccccccc.
Tông giọng đẹp trai của người đang đứng trước mặt chính là super hero. Sau khi cố gắng lắc đầu và chậm rãi mở mắt lên, tôi đã có thể nhìn thấy một cách rõ ràng thằng Mork đang đứng sừng sững.
Nhưng mà tôi chẳng quan tâm.
Bởi lẽ tôi bất ngờ với dàn ở đằng sau hơn.
"Oáiiiiiiiii. Chồng ơi, ai dám hiếp chồng của vợ thế?" Thân hình hoang dại trâu bò trên đôi giày cao gót màu đỏ lấn tới buộc thằng Mork né sang bên cạnh trước khi chủ nhân thân hình phá vỡ vòng tròn của lũ con trai cơ bắp để tiến tới chỗ tôi.
Từ chỗ say rượu lúc ban đầu, giờ đây tao tỉnh luôn.
"Ai muốn hiếp chồng của vợ phải bước qua xác của Cindy!"
Ờ, theo nó đi.
Thằng khỉ Duen, vụ nào cũng rối tung.
Rồi bao giờ tao mới được như ý trong tình yêu đây chứ? Hỏi thật!
Theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5...
"Thằng Pee, tao đi trước nhé."
"Dọn đồ rồi hả?"
"Xong rồi. Tao không ở nhà 3 ngày, dù sao cũng tự chăm sóc mình đấy. Rồi đừng có mà đi pub nữa. Tao không rảnh mà vụ nào cũng đi giải quyết cho mày đâu." Nhắc tới nhắc lui đến mỏi cả miệng, chẳng biết thằng Pee có nghe tai trái lọt tai phải không đây.
Hôm nay tôi phải đi cắm trại môn kỹ năng sống với tụi bác sĩ năm nhất. Rồi hoạt động quần què gì không chọn, lại đi chọn đi tuyên truyền cho người dân về bệnh sốt xuất huyết ở xa tít tận Khao Yai. Thấy cha thấy mẹ thật chứ. Muỗi thì ở đâu chẳng có, cơ mà thằng nhóc Mean bảo mấy đứa bạn bên khoa Y muốn đi Khao Yai chơi. Xong chưa?
Khốn kiếp! Hoạt động này có vẻ create hơn vụ cho chó ăn thật. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại tao cũng như cho tụi bác sĩ ăn thôi. Vung tiền ra trả mua vui cho tụi nó. Khỉ thật!!
Rồi đi đâu cũng không được, phải lo lắng cho thằng quỷ Pee. Tối qua, đợi đến khi đứa em trai yêu dấu mà tôi vô cùng giữ kỹ về được tới phòng cũng suýt đứng không vững. "Trứng" nó run luôn chứ sao. Không những say mà còn bị bao vây. Nếu là bao vây để đập nhau một trận thì tôi đã để yên cho nó trải nghiệm rồi. Nhưng mà khốn kiếp, không hiểu có phải pheromone giới tính mẹ nào nhập vào người em trai tôi không mà nó suýt nữa bị con trai bao vây sàm sỡ.
Nếu tối qua không nhờ vụ giả gái đi đong đưa ở pub với tụi Kitty, thằng chết tiệt Pee đã xong đời rồi. Mất công lại chửa hoang con không có bố cho xem. Ối. Tao lại xàm rồi đấy. -_-
"Rồi mà. Đây là ai chứ? Tao tự chăm sóc mình được mà." Nó đáp với vẻ mặt phè phỡn.
"Thế à...Mày liệu hồn đấy. Cứ mơ mộng tới Thiên thần đi rồi mày sẽ ăn chém cho xem. Tối qua tao nhìn thằng nam khôi khoa Y mà mắt cứ giật giật. Mày coi chừng nó kỹ vào. Thằng quần này không đáng tin."
"Nhát gan như nó ấy hả?"
"Mày đang tự chửi mình đấy à, thằng Pee!"
"Duen!! Mày xem thường tao quá rồi đấy. Đi đâu thì đi đi. Rồi đừng có gây chuyện nữa đấy."
"Tao là anh mày đấy nhé, thằng quần. Ăn nói như vậy, đấm nhau một trận luôn đi."
"Tao không đấm mày cho phí sức đâu, đồ trâu mộng!"
"Mày!!"
Sau đó cả hai lao vào đạp chân, rượt nhau chạy vòng vòng. Căn phòng nhỏ bỗng chốc trở thành Disneyland. Đúng là mắt cá chân chó má. Đợi đến khi lết xác đến trường để tập trung được cũng gần giữa trưa. Rồi cái đám khoa Y mắt kính dày cộm kia có chịu rời xe đi đâu, cứ ngồi ăn cơm trưa làm tôi buộc phải ngồi ăn chung giết thời gian.
"Thằng Mean, mày ăn cho đàng hoàng được không?" Tôi hỏi trong lúc nhìn người nhỏ con ngồi ở phía đối diện và đang khảy khảy rau. Không ăn thì mày gọi rau xào làm gì nếu chỉ ngồi húp cơm với canh.
"Ngưuuuu. Người ta rửa không sạch." Nó đáp một cách nhăn nhó.
"Sao mày biết rửa không sạch? Miệng mày có máy scan chất lượng đồ ăn có độc hay sao?" Mỉa mai đấy ạ. Thằng nhóc này cứ khoái ghẹo gan cơ. Tôi biết đôi khi nó không chọc tức đâu, nhưng mà khuôn mặt và tính tình của nó lại gợi đòn chết đi được.
"Tại hình như nó có mùi."
"Phải mùi hôi nách mày không?"
"Duennnnnn. Mình tắm rồi mà." Kéo tên tao rõ dài luôn. Đã thế còn làm miệng méo xệch như cái môi. Mẹ nó. Muốn vả cho vỡ miệng rồi đập một trận luôn cho rồi...
Kệ mẹ nó đi. Đi xa rồi, mau trở về thôi.
Hy vọng gì được ở thằng nhóc quái quỷ này chứ. Phim sex là gì nó còn chẳng biết.
"Đưa đây. Để tao ăn cho." Nói xong thì dùng muỗng xúc một miếng rau của nó ăn thử. Nhưng mà nó có bị cái quái gì đâu chứ. Mọi thứ đều bình thường. Ngoài ếch xào nấm cay thì những cái món này tôi đã ăn quen luôn rồi. Có thấy chết chóc chỗ nào đâu.
"Sao rồi?"
"Bình thường."
"Nhưng mình cảm giác như người ta rửa không sạch. Cậu có biết thuốc trừ sâu như organophosphate rất nguy hiểm đối với hệ thần kinh không? Nó sẽ cản trở sự làm việc của enzyme khiến cho cơ bắp bị co giật, nước dãi chảy khỏi miệng. Nhiều khi còn bị tiêu chảy cơ. Nặng nhất là có thể gây tổn thương hệ hô hấp."
Cạch!!
Tôi buông thìa và nĩa xuống trong lúc tỏ vẻ bất ngờ với thằng nhóc kia.
"Thật hả?"
"Thật mà. Mình từng đọc qua nè."
"Húiiiii. Rồi sao tao chưa chết hả, thằng quần? Vớ vẩn." Tôi đưa tay lắc mạnh đầu nó một cái trước khi kéo đĩa cơm của nó chén sạch. Còn tô hủ tiếu của tôi cũng ăn gần hết rồi, chỉ còn lại một viên thịt nên cho thằng nhóc Mean ăn với húp nước lèo luôn.
Ngứa mắt vụ thích ra vẻ ta đây. Có biết đầu óc thằng Duen không tiếp nhận những loại chuyện này không hả? Đồ điên!!
"Ngưuuuu. Duen, hủ tiếu của Duen cay."
Lúc nó ngẩng mặt lên, tôi ôm bụng cười khùng luôn, bởi lẽ khuôn miệng nhỏ nhắn của nó sưng vù, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Mày cùi bắp thật sự."
"Đem cái này đi ăn không?" Tôi ném sandwich cá ngừ vào mặt nó một cách tuỳ ý. Thằng nhóc này vội chụp lấy một cách nhanh chóng vì sợ nó rơi xuống đất thì sẽ không ăn được nữa. Ăn uống khó khăn. Ai là ba mẹ nó, tôi cũng thấy mệt thay.
"Sao Duen biết mình thích cá ngừ?"
"Sao tao biết được mày? Tao mua cho tao ăn đấy chứ. Món ruột của tao."
"Tụi mình thích giống nhau ghê."
"Nhưng tao không thích mày."
"Nhưng mình thích Duen áaaaaa." Chết tiệt. Làm mặt dễ thương với tao nữa chứ. Bộ mày không biết cái tính khí phiền phức này người ta gọi là nhõng nhẽo à, thằng nhóc bạch tạng kia? Đồ nhóc con còn hôi mùi sữa.
"Mày ngậm miệng lại rồi ăn đi."
"Ngậm miệng lại rồi làm sao mình ăn được?"
"Ốiiiiiiii. Ý tao là mày ngưng nói rồi ăn đi."
"Hồi nãy Duen không có nói như vậy mà."
"Chuyện của màyyyyyyyyyyyy." Cuối cùng tôi cũng hết kiên nhẫn mà hét thẳng vào mặt nó. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo như sắp khóc đến nơi, tôi vội xúc cơm cho vào miệng, không nhìn mặt đối phương lấy một cái. Chán! Phiền phức khi phải cãi nhau với người như nó. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa từng gặp ai khiến tôi phát điên bằng thằng nhóc Mean này. Chết mất thôi...
Sau khi ăn cơm trưa xong thì cũng đã đến lúc lên đường rồi. Mất mấy tiếng lái xe. Chuyến đi lần này khá riêng tư. Chỉ có 10 người mà lại muốn đi rõ xa. Xe đứa nào đứa nấy đi thôi. Tổng cộng có 2 xe. Một chiếc Fortuner của bọn khoa Y, chiếc còn lại của tôi hiện tại đang chở thằng nhóc Mean kế bên. Đằng sau chở thêm 2 đứa bạn của nó nữa.
2 đứa sau chưa từng là gánh nặng, bởi lẽ tụi nó leo lên xe cái là móc điện thoại lướt lướt chơi chơi rồi ngủ say như chết. Cục nợ thứ thiệt chính là đây!! Ngay bên cạnh tôi này.
Rõ ràng là địa ngục của thằng Duen mà.
"Duen, kia là gì thế? Sao mình chưa từng thấy nhỉ? Ngưuuu. Duen, đó có phải là cá sấu Xiêm không?"
"Mày hoa mắt thì có. Cá sấu Xiêm quần què gì mà ở trên đường? Đó là kỳ đà. Mày biết không?"
"Ơ. Kỳ đà sao lại to thế?"
"Chứ mày nghĩ nó nhỏ bằng 'cậu nhỏ' mày hay sao?
"Sao biết mình nhỏ? Duen đã nhìn thấy của mình bao giờ đâu." Xong rồi thằng nhỏ quỷ giơ tay che chỗ hiểm ngay lập tức. Không những vậy còn nhìn tôi bằng ánh mắt thù hằn. Oáiiiiii. Ai mà thèm nhìn của mày chứ?
"Đủ rồi. Im lặng đi. Ngủ luôn cũng được. Tao cần tập trung lái xe."
"Xin lỗi ạ."
"Ờ. Phải ngoan như vậy chứ."
Sau đó thế giới của tôi yên ắng thấy rõ. Chiếc xe chuyển động về phía trước. Gần một tiếng sau khi chúng tôi xuất phát từ trường, tiếng nhạc khẽ cất lên lúc ban đầu một lần nữa tạo ra bầu không khí, bởi trước đó nó đã bị lấn át bởi giọng nói ghẹo gan của thằng nhóc con khiến tôi nghe chẳng hiểu gì cả.
Nhưng khi quay qua nhìn người trong suy nghĩ một lần nữa thì ơ...mày đầu hàng rồi hả?
Tôi chỉ có thể bật cười, nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào đang ngả đầu dựa vào gối kê cổ, tay vẫn che lại chỗ hiểm. Chẳng biết giữ kỹ cái gì lắm. Mẹ nó. Có thấy gì tốt đâu. Chỉ là đồ nhỏ con, đáng yêu làm người ta muốn cưng chiều mà thôi.
Chẳng thấy có gì hay ho hết.
Cạch cạch!! Rầm!!
Chết tiệt. Ở đây cũng nhiều ổ gà ghê. Mới bắt đầu cách xa thành phố một chút là Bộ Đường cao tốc đã làm việc tắc trách, không thèm sửa đường luôn. Càng chạy, xe càng xóc. Tôi liếc mắt vào nhìn gương thì thấy người đằng sau đã nằm đè lên nhau xong xuôi rồi. Còn cái đứa bên cạnh ấy hả?
"Ngưuuuu. Jet ski (mô tô nước)."
Jet ski cái đầu mày. Tao lái xe trúng ổ gà. Đồ chết tiệt này suốt ngày mơ mộng như thật.
"Ơ. Hới." Tôi giật mình thốt lên, bởi thằng nhóc Mean vốn ngả nghiêng ngay từ đầu giờ đã tựa hẳn đầu vào vai tôi. Nhưng nếu nó chỉ tựa không thôi thì tao chẳng có ý kiến gì. Đằng này nước miếng dây cả lên áo Burberry của tao. Khốn kiếp.
Cuối cùng còn có thể làm gì? Dơ thì cũng đã dơ rồi. Với lại thằng nhóc này cũng ngủ mất tiêu, vì vậy tôi đành mặc kệ. Rúc vào mà ngửi mùi hôi nách của tao đi. Mãi cho đến khi tới được địa điểm mà chúng tôi nghỉ ngơi ở resort gần khu làng. Bảo là đến làm việc về kỹ năng sống, nhưng lại sống mà chẳng có kỹ năng gì. Tụi nó đặt mỗi phòng cả ngàn baht. (~800k) Tao bảo là ngủ lều với người dân đi thì 9 đứa công tử, tiểu thư còn lại phản đối. Đứa thì sợ đỉa, đứa thì sợ rắn.
Thế nên tôi đành...Ờ thì chiều tụi bay. Tụi bay đông người, cãi không lại.
Tôi với đám nhóc năm nhất tới nơi vào buổi chiều tối nên không đứa nào muốn làm gì ngoài việc nằm nghỉ ngơi. Sau khi đánh chén bữa tối xong, chúng tôi bắt đầu chia phòng ra ngủ. Mỗi phòng 2 người. Rồi sao...
Vậy còn tao...
Sao tao phải gặp mày nữa vậy, cái...thằng...nhóc...quỷ? Cái gì chứuuuuuuu.
Nó đứng chớp mắt một cách ngây thơ, xách theo túi đeo chéo, hy vọng tôi sẽ nhận nó vào ngủ chung vì người ta đã bắt cặp hết rồi, chỉ còn lại tôi và nó. Thấy mẹ mày rồi, thằng Duen. Đêm nay sẽ ra sao, xin mời theo dõi tiếp. Ức!!
Cạch!!
Tiếng vặn nắm cửa phòng tắm vang lên. Tôi đang nằm gác chân trên đầu gối trên giường cụp mắt nhìn người vừa bước ra do phải xếp hàng đợi lượt dùng nhà vệ sinh. Nhưng hình ảnh nhìn thấy lại là..,
Chết tiệt!! Đáng yêu quá.
Thằng nhóc Mean cột chỏm tóc trước trán như vậy là cái gì chứ? Ư. Nhìn mà "trứng" tao rung luôn. Càng nhìn khuôn miệng bé xinh chúm chím và cái mũi nhỏ nhắn hất lên của nó, tôi lại càng muốn phát điên.
"Duen bị sao thế? Bị võng mạc tiểu đường hả? Mắt trợn trò vậy." Khớp chó thật mà. Đang mơ màng thì mày lại phá tan giấc mơ của tao.
"Chuyện của tao. Mày tọc mạch cái gì?"
"Duen nói năng không lịch sự gì hết."
"Ờ đấy."
"Đi tắm đi. Mình sẽ nằm đợi."
Nằm đợi? Nằm đợi...Tao nghĩ xa liền luôn. Chắc chắn thì mày cởi đồ đi. Chậc.
"Ờ. Nằm thì nằm đi." Dứt lời, tôi vội trèo xuống giường, với lấy khăn tắm rồi cố gắng hết sức nín thở lướt ngang qua mặt nó. Tao không muốn ngửi thấy mùi hương của mày. Nhìn mà lên cơn. Nhìn mà nổi hứng. Cơ mà phải đè nén. Thồ...Cuộc sống thằng Duen thật là đáng thương.
Tắm rửa gội đầu xong xuôi về lại thì...
"Duennnnnnn." Giọng ngọt dễ sợ. Chết tiệt. Rồi cái quái gì đây? Nằm trên giường quyến rũ. Chưa kể chiếc áo trắng mà nó mặc ban nãy trông mỏng manh đến nỗi khiến tôi nuốt nước miếng ừng ực.
"Mày bị cái gì đấy? Chưa ngủ nữa hả?"
"Hưuuuuu. N'Mean ngủ rồi mà ngủ không được." Ơ. Cứ thế mà khóc. Tao đang chơi với thứ gì thế này.
"Mày bị cái gì của mày thế? Bị trật khớp cổ nên ngủ không được hả?"
"Mọi khi trước khi ngủ, mama sẽ thơm đầu Mean và chúc ngủ ngon. Ngưuuu. Nhưng mà hôm nay không có mama."
Đoán xem người trúng số là...ai?
"Duen hôn mình xíu đi."
"..."
"Ngủ không được, làm sao đây? Ngưuuuuu." Tôi chỉ biết vỗ đầu mình trước khi ném chiếc khăn tắm đang quàng trên vai gần tủ đồ, xoay người đi tắt đèn rồi bò lên giường với nó. Tôi vội kéo thân hình mỏng manh nhưng mềm mại ôm vào lòng.
"Ưuuuuu. Ngủ không được. Hư..."
"Mày ngậm miệng lại đi. Không là tao không hôn thay má mày đâu nhé."
"Hứp!!" Có tác dụng rồi. Nó lập tức im lặng. Tôi đưa tay gạt nhẹ một nhúm tóc trước khi đặt xuống một nụ hôn.
"Ngủ ngon nhé..." Thằng nhóc quỷ.
"Ngủ ngon ạaaaa."
Thân hình mỏng manh khép đôi mắt yêu kiều trong bóng tối trước khi hơi thở gấp gáp của người đang khóc bắt đầu ổn định lại. Người nhỏ con đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của tôi.
Mày mơ màng rồi đấy nhỉ? Hừ hừ.
Còn "của tao" thì dựng đứng rồi đây.
Khốn kiếp!! Tội nghiệp tao với. Làm ơnnnnnn.
Từ chỗ dỗ dành thằng nhóc Mean cho nó ngừng khóc, giờ đổi thành tôi mới là người khóc đây. Hưuuuu.
Kết thúc nhiệm vụ theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5
Giờ nghỉ trưa là khoảng thời gian mà tôi...
Ngồi tìm Face(book).
Đừng...đừng nghĩ là tôi làm bài gì nhé. Cuộc sống sinh viên năm 2 khoa Nha không có căng thẳng đến vậy. Cũng làm chuyện nhảm nhí như thường lệ thôi. Hiện giờ tôi đang ngồi ăn cơm với thằng cha Pae ở kế bên, có đồ ăn vặt và đủ loại chai nước ở gần đó. Một đám con gái không biết ở khoa nào đã mang qua làm quà động viên tôi chú tâm học hành.
Ốiiiii. Cuộc đời hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên Pee nếm trải hương vị ngọt ngào như thế. Hay đây là cách vụn móng tay có sự đẹp trai biến thành máy kiếm ăn?
Cơ mà xin lỗi nhé. Được tặng cũng có được ăn đâu, bởi P'Pae cứ mon men bòn rút bánh kẹo của tôi cho vào balo một, hai cái. Giả vờ rủ rê nói chuyện, chỉ này chỉ nọ. Đến lúc nhận ra thì thanh chocolate cỡ bự của tôi đã bốc hơi.
"Làm gì đó, thằng quần Pee? Ăn cơm đi." Anh ấy nói trong lúc miệng vẫn không ngừng nhai cơm. Nếu anh bắn cơm nhiều như thế thì cảm phiền phun thẳng vào mặt tao có lẽ tốt hơn.
"Đang tìm Face."
"Ai? Đừng nói là Mueang Nan đấy."
"Đúng!"
"Sao mày bảo có số người ta rồi? Sao không gọi nói chuyện luôn đi?"
"Cậu ấy không nghe. Ok? Nếu không phải hẹn đi chơi hay có công việc gì quan trọng đã bàn trước mà gọi đại thì im luôn. Nhiều khi còn cúp máy cái rụp."
"Hổ...Tính cách chó má thật." Ơ hay. Sao anh ấy dám chửi vợ tương lai của tôi như vậy chứ. Bản thân hành xử càn rỡ chết đi được tôi còn chưa nói anh ấy "khốn nạn" câu nào. Thế thì hà cớ gì anh ấy dám nói Thiên thần của tôi.
Tìm một hồi thì tôi sực nhớ ra.
Hình profile.
"'P'Pae chụp hình cho em xíu đi." Mang danh học kiến trúc ít ra cũng phải có chút xíu tính nghệ thuật trong việc chụp hình chứ. Tôi đã thay đổi bản thân rồi, nhưng cái Facebook mà năm thì mười hoạ tôi mới chơi vẫn chưa thay hình profile từ thằng mắt kính dày cộm thạch cao đầu tóc rối bù như lợp ngói khiến tôi không khỏi suy nghĩ...Sao tao có thể tiến xa đến mức này nhỉ?
Xin phép chụp dáng vẻ mới đi vậy. Biết đâu Cá trên trời nhìn thấy rồi mau chóng chấp nhận. Nghĩ vậy, tôi lập tức chìa điện thoại cho P'Pae.
"Đợi xíu. Đang ăn cơm."
"Lát nữa hẵng ăn. Giúp xíu coi." Người kia buông muỗng và dĩa xuống, quay qua cầm điện thoại rồi đứng dậy khỏi bàn, nghiêng người sang trái sang phải tìm góc lấy ánh sáng gì đó của anh ấy. Anh ấy không ngần ngại lớn tiếng ra lệnh khiến những người xung quanh đồng loạt quay qua nhìn.
"Tướng ngồi mày không ok tí nào. Thằng Pee, đứng dậy đi." Tôi đứng dậy theo lời anh ấy.
"Ok chưa?"
"Tiến về phía trước...Nghiêng sang trái một chút...Không được. Tay mày giơ lên vuốt tóc đi."
"Được chưa?"
"Chẳng đẹp gì hết. Lên ngồi phía trên đi."
"Hả? Trên bàn luôn á?"
"Ờ." Nhưng để có tấm hình đẹp, tôi đành ngoan ngoãn làm theo, ngay cả khi không biết thành phẩm có đẹp như đã nghĩ không. Ai bảo người chụp là thằng cha Pae, người chẳng nên gửi gắm cái quái gì thậm chí là niềm hy vọng chứ.
"Thằng Pee, ngồi trên bàn rồi hất mặt lên một chút."
"..."
"Thôi khỏi. Mày nằm chổng mông trên bàn luôn đi."
"Ốiiiiii. Anh, chụp lẹ đi. Em mắc cỡ với người ta." Cuối cùng cũng bấm chụp liền tù tì cho đã cái nư rồi ném điện thoại vào mặt tôi. Có cả trăm tấm hình. Tìm tới tìm lui chỉ có duy nhất một tấm là ổn nhất. Số còn lại toàn hình tôi nằm lăn lộn trên bàn, nằm bẹp trên đất kiểu gì cũng có.
"Đăng chưa?"
"Đăng rồi." Chưa đầy 5 phút, lượt like tăng lên 10. Tôi đúng phấn khích luôn. Nhưng đó không phải là trọng điểm, bởi sau khi thay hình profile xong xuôi, tôi liền bắt tay tiếp tục tìm Face của Thiên thần một cách chăm chú.
"Không lần nào tìm thấy luôn hả? Sao kém cỏi quá vậy?"
"Anh im đi. Em đang cố gắng đây."
"Tìm cả năm rồi mà có thấy đâu."
"Hồi đó vẫn chưa có thời gian tìm hiểu đàng hoàng. Tưởng cậu ấy có người yêu rồi nên không muốn tấn công gì nhiều. Nhưng giờ không được nữa rồi. Tình địch đã xuất hiện."
"Ai cơ?'
"Nam khôi khoa Y."
"Năm nào?"
"Cùng năm với em này."
"Phải thằng Mork không?"
"...!! S...sao anh biết?" Giống như mua xổ số vậy. Mặt như P'Pae, người không ai thèm, bị con gái đá, chưa kể còn chẳng ai muốn chơi chung mà lại có thể quen biết được người như thằng Mork. Có vẻ như xã hội bần hàn khoa Kiến trúc như anh ấy cách rất xa so với xã hội hiso bên khoa Y.
"Nó từng đi promote nam khôi với tụi ban chấp hành hội học sinh."
"Thật hả? Có Face nó không?" Để tôi có thể dễ dàng tìm ra Face của Cá trên trời, bởi hình như Nan thân với thằng Mork nhất. Ít nhất cũng phải có Facebook để liên lạc với nhau chứ.
"Có. Lấy không?" Tôi gật đầu lia lịa, để cho thằng cha Pae cầm điện thoại lên bấm vào application màu xanh da trời, cố gắng tìm tên một hồi lâu trước khi gửi vào box chat của tôi ngay lập tức.
Ting!
Link vừa bấm vào xuất hiện trang cá nhân của người tôi ghét nhất tại thời điểm này - thằng Mork...
Hôm nay tôi mới biết nó tên là Sutthaya. Tôi đọc từ dòng chữ tiếng Anh nổi bật trước mặt. Nhưng mà cũng tốt...để tôi còn gọi tên nó cho đúng.
Gọi là thằng Sut* thì thế nào hả, quý ngài nam khôi khoa Y?
(*) Nghe giống chữ thằng quần.
Và càng sốc hơn thế chính là số lượng bạn bè chỉ có hơn 200 người. Nhưng mà...trời ạ. Có tận 50 ngàn người theo dõi. Sao nó lại nổi như vậy chứ? Chưa kể còn bật chế độ công khai, đăng cái gì cũng có thể nhìn thấy.
Nhìn đi. Chỉ đăng mỗi từ "mệt" thôi mà lượt like đã cả ngàn. Rồi nhìn lại hồi tôi còn xấu xí đi. Mẹ nó. Dù có tìm những câu hay ho đến thế nào để đăng lên, nhiều nhất cũng chỉ 10 likes là đỉnh lắm rồi. Một trong số đó là thằng cha Pae, P'Wan và P'Duen vào góp vui mà thôi.
Face thằng Mork. Hừ!
Mới đầu tôi chỉ tính xem qua, định bụng dò la trong danh sách hơn 200 người bạn mà nó có, song ánh mắt lại dừng lại ở tấm hình gần đây nhất mà thằng Sut vừa đăng lên 3 tiếng trước. Ôi chu choa mạ ơi. Chụp chung với Mueang Nan trong bộ đồng phục sinh viên. Lượt like tăng vù vù lên đến gần 2000 likes. Rồi còn cả đống comment của tụi fanclub nữa chứ.
Và may mắn gấp đôi khi thằng Sut nó lại tag Mueang Nan, vậy nên tôi dễ dàng có được tên Face của Thiên thần. Cơ mà trước khi bấm vào cái tên đó, tôi xin phép đọc comment dưới tấm hình mới nhất một chút.
Tên caption là "cười".
Bó tay thật sự, thằng Sutthaya àaaaaaaa.
Bấm vào đọc comment thì toàn thấy tụi con gái, con trai hay thậm chí cả giới tính thứ 3 vào hỏi những chuyện liên quan đến mối quan hệ mập mờ này. Riêng tôi càng hóng hớt càng hăng máu, bởi tôi cũng muốn biết sự thật.
'Mork với Nan là gì của nhau?'
'Bác sĩ Sutthaya hẹn hò với Thiên thần khoa Dược hả? Thế thì em hết hy vọng rồi."
"Thần tiên với Thiên thần công khai rồi hảaaaa? Híuuuuuu."
"Xứng đôi lắm. Nhưng có biết có bao nhiêu người thất tình không? Hưuuuu. P'Morkkkkkk."
Tôi định đóng trang đó vì không có cái comment nào của Mueang Nan hay thằng Sut kia trả lời hết. Tính lướt lên trên bấm vào tên Face của Thiên thần rồi, nhưng nhanh như tốc độ ánh sáng, chưa đầy vài giây sau, bình luận đáp lại mới nhất lại là của thằng Mork.
Sutthaya Nithikornkul
Mueang Nan không phải người yêu tôi. Chúng tôi là bạn nhau từ lâu rồi.
Ư hư. Sau đó bình luận của nó được like tới tấp khiến tôi không khỏi mừng thầm khi Thiên thần vẫn chưa lầm lỡ mà hẹn hò với cái tên kém đẹp trai như thằng Mork. Hơ!
Sau đó liền xuất hiện thêm cả triệu cái comment đặt câu hỏi, vậy mà thằng Sut chẳng thèm trả lời. Lặn mất tăm luôn. Sau đó, nó đăng một status mới nhất khiến lượt like bùng nổ, đến nỗi tôi thắc mắc liệu Facebook hoạt động có còn ổn hay không.
Sutthaya Nithikornkul
Muốn gặp người có thể là tất cả. Là bạn, là người hiểu mình, là người chấp nhận được tính ghẹo gan của mình, không cần phải dành cho nhau những lời hoa mỹ, không quan tâm con người thật của mình ra sao. Chỉ muốn gặp người cười cùng mình, nhảy cùng mình, say sưa cùng mình, ở bên mình cho dù là hạnh phúc hay khổ đau. Chỉ vậy thôi là đủ...
Ư hưuuuuuu, thằng quần! Đăng như vậy, tụi con gái không like mày rồi tiến cử mình thì cũng điên rồi. Nhưng cái khùng điên ở đây chính là tôi đã lỡ tay bấm like bình luận của nó. Chết tiệt...Cuộc đời thằng Pee. Nhìn thấy cái là tôi vội hồi like liền. Chắc nó không thấy đâu. Nhưng chưa đầy 3 phút sau,
Sutthaya Nithikornkul đã gửi lời mời kết bạn
Xong đời tao luôn. Thằng Sut biết tao đi stalk nó. TT