Chereads / Cá trên trời / Chapter 10 - Chương 10

Chapter 10 - Chương 10

Ghétttttttttttttttttttttttt.

Tôi đúng ghét thằng Mork luôn. Không hiểu ma cá mút nào nhập vào người mà nghiền cổ tao đến nỗi tụ cả máu. Đã thế còn lượn mất tăm bỏ đi học, để tao đi chickkadaew một cách hiên ngang quanh thư viện. Đồ trâu bạch tạngggggg. Rồi người khác sẽ nghĩ thế nào đây? Liệu tụi nó có nghĩ tao "mất" với mày rồi không?

Ốiiiiiiiiiiiii. Tao đúng muốn búng phần dơ bẩn giữa kẽ móng tay vào mặt nó một triệu lần.

Con nhỏ Prik cũng đâu có thua kém. Promote ở mức cao nhất bằng việc lấy hình zoom ngay cần cổ tao rồi đem đi rêu rao trên page Cute boy, làm tôi phải vội vàng gõ chữ đính chính thông tin ngay rằng đó là vết kiến cắn, do gãi nên vết thương mới lan rộng, để cho công ty thuốc trị ngứa tiếp quản tiếp nhiệm vụ bán hàng.

Từ chỗ gõ phím thanh minh, gõ tới gõ lui thế nào mà thành dựng bàn ra thông cáo luôn. Ngồi xổm trên sàn mím môi bấm một cách vui tay. Lũ nhiều chuyện này cũng vui vẻ quá cơ, úp mì tôm đợi xem tao có khóc nhè hay trốn tránh gì không. Ôi trời...Comment từ mấy chục giờ đã lên tới hàng trăm khiến tôi chỉ muốn đút mặt đi trốn. Tôi phe phẩy nách giải tỏa cơn nóng trước khi phản hồi lại.

Pattawee Panichapun

Vết đỏ nhìn thấy không phải như mọi người nghĩ đâu ạ. Tôi chỉ bị muỗi cắn thôi.

Nếu không tin, tao sẽ bắt tụi mày phải tin. Có vấn đề gì không? Không lâu sau, một vài người tức tốc trả lời bình luận của tôi đến nỗi nó dài như cái đuôi diều. Vấn đề có vẻ như kết thúc nhưng lại không, bởi đã có người dạn hình tôi với thằng Mork đi đâu đó cùng nhau. Trông thân thiết hơn mức bạn bè, ngay cả khi mỗi đứa ở một khoa.

Gift slave Vậy còn tấm này ạ? Anh định chối thế nào?

Pattawee Panichapun À, tấm này chúng tôi đi cùng mấy người cơ. Chỉ là người chụp cắt còn mỗi tôi với thằng Mork thôi. Sự thật là chúng tôi đi rất nhiều ngườiiiiiiiiii.

Nhìn đi. Kế hoạch gian dối của tôi đúng buồn nôn luôn. Cũng may có được skill cãi cùn kiểu up level từ tạp chí xì xào chuyện sao. Người ta trả lời thế nào, tao bắt chước y chang. Ayyyyyy. Người gì đâu mà giỏi. Tốt rồi. Vui quá đi.

Methawee Med Ờ, P'Pee ơi. Nhưng mà tấm này em là người chụp. Thấy 2 anh đi riêng thật mà. Không có bạn chung nhóm nào hết.

Thấy mẹ rồi! Dụ dỗ nó luôn được không? Ngưuuuu. Làm sao đây? Muốn ném điện thoại để giải tỏa cơn tức giận nhưng lại chỉ có thể chạm vào màn hình cho đến khi lủng lỗ để giải phóng sự bức bối.

"Sao lại ra đây ngồi? Muỗi cắn bây giờ."

Cái thằng gây chuyện tới rồi đấy. Bỏ tao một mình đối mặt với sóng thần ha.

Tôi không trả lời mà chỉ quay đầu né tránh. Dỗi! Tao dỗi kiểu infinity thêm 2 viên đồ chiên. Mẹ nó. Không gọi nó là oppa nữa. Tao sẽ quay về gọi nó là thằng Sut (thằng quần) như cũ.

"Về thôi."

"..."

"Pee."

"Đừng có mà chọc đến tao. Mày đã làm những gì?" Tôi quát đối phương, đứng thẳng người, làm mặt nhăn nhó với con cá tra dầu to xác tâm địa xấu xa. Thúi...Làm người yêu trong giai đoạn thử nghiệm chưa bao lâu mà đã dụ cổ họng tao thiếu điều muốn hẹp rồi. Đỏ ửng đến nỗi người ta tụ tập bàn tán vui miệng chưa kìa. Làm mà không biết suy nghĩ.

Là người yêu chứ không phải nô lệ trá hình, là con búp bê cao su để nó ngăn cách sự tự do ra khỏi cuộc sống.

"Tao đã làm gì?"

Chao ôiiiiiiiii. Đáp vô cùng tỉnh bơ luôn, thằng quần. Lại còn hỏi mình đã làm gì. Mẹ nó. Tức đến nỗi muốn tát cho răng cửa thụt vào hộp sọ luôn cho biết mùi. Sao tôi phải nhắc lại những hành động khốn nạn của nó cho nó nghe chứ? Sao mày không bật lại video tối qua đi?

"Nếu không biết thì tránh xa tao ra."

"Chuyện dấu kiss mark ấy hả?" Mấy vụ này thì thông minh hơn liền ha.

"..."

"Tại mày bảo muốn tao deep kiss mà. Không để ý cái là tính hiếp tao luôn." Xem nó tỉnh bơ đáp kìa. Tao mà hiếp mày ấy hả? Khốn kiếp. Say đến nỗi suýt ngủ gật như thế thì lấy đâu ra sức mà hiếp mày.

"Mày đừng có mà viện cớ. Rồi sao không nói trước? Thế thì tao sẽ không đi loanh quanh cho ai thấy."

"Tại sao phải nói?"

"Thế tại sao mày không nói?"

"Để người khác biết rằng mày có chủ rồi." Chẳng nói chẳng rằng, nó vươn tay giữ cánh tay, kéo tôi lại gần nó hơn. Giây phút này, tao không phải nữ chính để mà lảo đảo đâm sầm vào bờ ngực rộng lớn đâu nhé, đồ khốn. Tao mà có lảo đảo thì răng cũng va vào nhau thôi. Tao không có lùn, đô, đen, ngắn, khuỷu tay sần sùi, đầu gối rụng rời, mông queo quắt gì đến mức đó.

Người như thằng Pee ấy mà, cao gầy đít căng.

"Buông tay tao ra."

"Hết dỗi nha." Lại còn làm mặt như con chim bìm bịp uống phải nước tiểu với tao nữa chứ. Không có đẹp trai đâu nha, thằng khốn.

"Không hết. Sao tao phải tha thứ cho mày một cách dễ dàng chứ?"

"Đói bụng rồi ạ."

"Không cần xài chiêu này. Ăn tát lại bây giờ. Tao dữ hơn Duen nhiều đó nha."

"Dữ cũng yêu."

Cái thằng này! Nhịn tay nhịn chân đi nào. Đây chính là ưu điểm của Sutthaya oppa đó sao? Không. Tôi phải gọi nó là thằng Sut (thằng quần). Thằng khốn này đã thông minh lại còn xảo quyệt nữa cơ. Cười tủm cười tỉm, phả hơi thở vào cổ khiến tao suýt nữa xụi lơ. Từ chỗ tiếp tục giận thêm cỡ 2 năm, giờ giảm xuống còn 45 phút. Mất mặt quá đi thôi.

"Về chưa? Về phòng rồi giận."

"Tìm thuốc cho tao nữa. Ngày mai không được còn dấu."

"Khó lắm."

"Ai bảo mày làm. Mày phải chịu trách nhiệm."

"Rồi rồi. Chịu trách nhiệm hết mà." Sau đó còn dám cả gan dắt tay tôi cùng nhau bước đi. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cơ mà chắc phải về phòng nó giải quyết tiếp thôi. Đặc biệt là cái page Cute boy mà không biết có kết thúc bằng việc ám sát admin page với con nhỏ Prik hay không.

Sau khi quay về lăn lộn trong phòng thằng Mork, tôi lập tức gọi điện ngay cho anh trai cực yêu dấu là thằng Duen. Hắn không để cho tôi đợi máy lâu, bấm nghe một cách nhanh chóng. Cơ mà không thể để hắn biết tôi hư hỏng chạy qua phòng thằng Mork ngủ được. Bằng không, tôi sẽ mất hết danh dự đàn ông đã tích lũy gần 20 năm.

[Sao thế, N'Pik người xinh đẹppppppp?]

Ôi. Thằng trâu. Bảo sao lại nghe máy lẹ thế. Lại lưu số tao là tên ai đấy? Nói giọng ngọt như mía lùi chết đi được.

"Tao đây, Duen."

[N'Pik này giỏi quá đi. Còn biết nói giọng đàn ông nữa chứ.]

Đồ chết tiệt!! Quả không hổ là anh trai tao thật sự. Cảm thấy tội nghiệp cho cái họ dòng chung dễ sợ. Đã cố gắng nói giọng bình thường rồi mà hắn vẫn ghẹo cho được. Bảo sao không ở với ai lâu được. Hở ra là chia tay rồi lại đi tìm người mới. Mẹ nó. Thật muốn nguyền rủa "chuối" nó sưng cỡ 2 tháng cho nó bỏ luôn cái thói này đi.

"Duen, tao là em mày nhé. Không phải Pikachu người đẹp. Điên không thế?"

[Ơ. Thằng quần! Thảo nào tao thấy giọng giống bê đê tập dẹo.]

-_- Muốn khóc mà khóc không ra nên chỉ có thể làm mặt what happen với điện thoại với vẻ chán đời.

"Không gặp có một ngày mà mày quên tao luôn hả?"

[Nói nhiều. Có chuyện gì? Tao còn chưa xử lý vụ mày qua ngủ với thằng Mork đâu đấy.]

"Tại say chứ bộ."

[Tối nay đừng có mà gây chuyện nữa. Tao không về phòng. Ở nhà trông phòng đấy.]

"Tao là em mày nhé, không phải chó. Rồi sao lại không về? Mải làm gì?" Con mắt bắt đầu giật giật. Anh trai tao là con người kỳ lạ. Tin tôi đi. Thể nào hắn cũng kiếm chuyện làm gây đau đầu nhức não cho xem.

[Canh người ngoài hành tinh dựng vòm nhận bằng tốt nghiệp.]

"Người ngoài hành tinh biết dựng vòm nữa hả?"

[Ối. Cái thằng này! Đừng tọc mạch được không? Tóm lại tối nay tao không về. Mày cũng ngoan ngoãn về phòng ngủ đi. Khoá cửa cho chặt vào đấy. Bây giờ ăn trộm nhiều lắm. Đồ của tao mà mất dù chỉ là viên ngậm cà dại hoa tím thôi, tao cũng sẽ táng mày rớt đầu.]

"Đợi đã, Duen. Duen..."

Bíp!

WTFFFFFFFFFFFFF. Quả là người anh trai yêu thương tôi rất nhiều. Chửi xong là hắn cúp máy ngay. Rồi mày có biết tao đang ở riêng trong phòng với thằng Mork không hả? Tối nay tao mà không thoát thì là lỗi của mày đấy nhé, thằng nghiệp chướng. Đã thế dạo này còn không có sức "công" nữa chứ. Xa rời Fab (quay tay) đã lâu do thằng Duen không chịu chia sẻ phim sex vì mải cua con người ta.

"Gọi cho anh mày hả?"

"Đừng có tọc mạch được không?" Thằng Mork đi thẳng từ nhà bếp về phía tôi, trong tay cầm nước và ly thuỷ tinh đặt ở trước mặt.

"Lấy nước cho này."

"Tính dùng thuốc mê với tao chứ gì. Hứ! Không có tác dụng đâu, thằng quần."

"Có xem phim nhiều quá không vậy?"

"Phim cũng dựa trên câu chuyện có thật mà. Đừng tưởng sẽ ăn được tao. Dù có là người yêu trong giai đoạn thử nghiệm thì cũng đừng hòng sờ mó được tao. Tao chiến đấu thật đấy." Nói một tràng dài cũng mệt lắm chứ. Bưng nước lên nhấp một ngụm cho đỡ khát tí nào.

"Sao bảo không uống?"

"Nhiều chuyện."

Thân hình cao lớn bước tới gần, thả người ngồi trên ghế sofa bên cạnh tôi.

"Chưa hết giận nữa hả?"

"Chưa."

"Cho làm lại nè." Thằng Sut nghiêng cổ tới gần. Tính bắt tao mút cổ mày lại chứ gì. Mưu kế khốn nạn quá cơ. Đã bảo đừng chọc điên tao mà nó vẫn cứ làm. Chắc là chưa bao giờ thấy inside con người tao.

"Càn rỡ rồi đó mày."

"Tại rảnh mà. Tụi mình kiếm gì đó kích thích làm đi." Cái gì mà kích thích. Cần dùng giấy thấm dầu* không đây? Thúi! Không thể tin tưởng được, bởi lẽ ánh mắt hấp háy của nó khiến tao đúng muốn đạp nó gập làm đôi. Tao nghĩ đúng hay sai khi leo lên xe nó về căn hộ đây chứ? Biết vậy đi với băng Kitty thì tốt rồi. Ít nhất cũng an toàn, dẫu thần kinh có bất ổn đi chăng nữa.

(*) มันๆ có nghĩa là kích thích. Ngoài ra còn có nghĩa là dầu.

"Ghẹo gan rồi đấy, thằng Mork."

"Pee."

"Gì?"

"Pee..."

"Cái gì, thằng Sut?"

"Mày có xấu hổ không khi làm người yêu tao?" Con quỷ drama lại nhập nữa rồi.

"Nam khôi như mày không nên thiếu tự tin chứ." Tôi hỏi ngược lại. Thử nghĩ mà xem. Người tâm trí bình thường nào lại đi thích người khác thường như tôi chứ? Đã thế gia đình còn vặn vẹo.

"Tao chẳng có gì chắc chắn hết nếu đó là chuyện của mày."

"Không chắc chắn là yêu tao?"

"Không chắc chắn là mày có yêu tao hay không."

"Ngày nào cũng nói chuyện thế này, chắc tao yêu mẹ mày quá!!"

Và tôi nhìn thấy nụ cười yếu ớt của nó đáp lại. Tao muốn take over nụ cười của mày đem bán đấu giá ngoài chợ trời ghê. Nếu là người khác có lẽ đã hú hét ở trong lòng rằng bác sĩ Sutthaya đẹp trai quá, nụ cười giật tung lỗ chân lông gì đó. Nhưng với tôi thì không hề có moment đó, ngoại trừ sự xấu xí của nó mỗi ngày đều cạnh tranh với sự đẹp trai của tôi.

"Vậy bao giờ mày mới mềm lòng mà đồng ý hẹn hò?"

"Đợi mày cư xử ngoan ngoãn trước đã."

Chúng tôi im lặng trong giây lát. Khoảng 2,58711140 giây sau, tôi quay qua đặt câu hỏi cho nó.

"Hỏi chút. Mày thích tao ở điểm nào?"

"Mọi điểm thuộc về mày."

"...!!

"Điểm nào thuộc về mày tao cũng thích hết."

Bùm!! Chết tiệt. Tim tao tự động nhảy bập bùng như đĩa scratch. Tôi đúng ghét nó luôn. Ghét vì đã làm tôi mất kiểm soát đến mức này. Để chấy ăn đầu nó luôn được không? Khốn kiếp...

Bé Chilli fan cứng MorkPee

Buổi trưa thám thính mọi sự kiện...

Xin chào, N'Prik đây ạ. 18 tuổi, học năm nhất khoa Y. Hồi nhỏ thích ăn Cerelac trộn chuối. Lớn lên thì thích ăn cereal. Cuộc sống thường ngày chính là làm fan hâm mộ. Đầu cấp là fanclub nhóm Big Bom (Big Bang). Cuối cấp thì chuyển qua thích nhóm EL (EXO). Sau này mẹ không cho thích nghệ sĩ nữa vì lãng phí tiền mua photobook và đồ officials.

N'Prik cảm thấy khá đè nén và không có nơi để giải tỏa. Cuối cùng chốt hạ ở koojin mà cũng có thể là koojing như P'Mork và P'Pee. Cặp đó em là người tự pha, tự rót và tự uống* ạ. Mong sao các anh ấy mau mau hẹn hò để em còn có thể sớm ngày lập fanpage "Nithikornkul Family".

(*) Ý chỉ đẩy thuyền.

Nếu các anh ấy không hẹn hò, chắc em sẽ có tâm trạng lồng ngực vỡ vụn ngậm ngùi uống sữa dâu. Bởi lẽ thành viên fandom MorkPee chúng tôi càng ngày càng đông. Từ hàng chục lên tới hàng trăm. Hiện giờ đã là hàng nghìn, có thể tổ chức meeting rồi. Không muốn nói nhưng mà tụi antifan cùi bắp cũng đông lắm. Bữa nào đẹp trời là lại kiếm chuyện. Prik đúng muốn lấy bảng đèn táng đầu tụi nó thật sự.

Đừng hỏi Prik có quan tâm MorkPee nhiều không.

Ít lắm. Prik thậm chí gần như không care luôn. Nhưng đừng để khuất tầm mắt nhé.

Dạo gần đây lạ lắm, vì bất kể là P'Pee hay P'Mork thì cũng chẳng có động tĩnh gì trên mạng xã hội. Với bản tính tò mò, Prik đành đảm đương nhiệm vụ trở thành thám tử Conan, người xuất hiện ở đâu đổ bể ở đó để theo dõi cuộc sống MorkPee với camera Iphone 22.1 của Trung Quốc, với chất lượng hệ thống một triệu pixel, ghi lại hình ảnh một cách ấn tượng.

Thời gian này năm nhất phải nối đuôi nhau đi dựng vòm nhận bằng tốt nghiệp vào buổi chiều. Nhưng trước đó, khoa tụi mình và khối sức khỏe có project tổ chức hoạt động Melody of Love hay còn gọi là hoạt động hát tình ca nhân ngày Valentine dành cho các cặp tình nhân trong trường. Bởi lẽ ngày lễ tình yêu cũng sắp tới rồi, vậy nên phải hẹn riêng những người liên quan ở sân đa năng của tòa nhà học chung.

Thôi được rồi. Em không muốn rề rà quá nhiều. Vận mệnh em chỉ có nhiêu đây thôi. DuenMean đã đủ quắn quéo rồi. Muốn có vai. N'Prik chỉ cần chen hàng mua được vé ma từ chỗ ông bác trước cửa Impact là đã rơm rớm nước mắt rồi. Nói trước nha. Thuê Prik tới chơi hết mình không cần nâng giá. Thuê 100 chơi hẳn 150 luôn nhé. Đáng hay không thì phải hỏi hội trưởng hội fanclub xem sao.

Ayyyyyyyyyyyyyyy. >///<

Đến rồi rồi. Bên tay trái. Xuất hiện với hiệu ứng chói mắt đi cùng hào quang khắp area. P'Mork đi đầu, cách P'Pee khoảng 200m. Nhưng vì Prik có ống nhòm nên không khó để có thể săm soi. Thấy vậy thì phải làm gì đây? Chụp hình chứ còn sao nữa. Đừng chậm trễ. Thời gian là vàng bạc.

Định dùng chiêu mỗi người một hướng chứ gì. Hừ! Không có tác dụng đâu. Lúc này chụp hình lia lịa đến nỗi điện thoại suýt nữa bị tống vào kho. Save đầy cả bộ nhớ đến nỗi phải xóa bớt cái bản mặt của mình để lưu hình người em đang phát cuồng. Vậy mới nói. Điện thoại mà mất chắc không ai giữ rồi đem trả đúng người. Thể nào cũng có vụ chạy đi trả cho MorkPee, bởi lẽ ngay cả lockscreen cũng là khuôn mặt của người khác.

"Đến đủ rồi đúng không nào?" Đàn anh khoa Dược - chủ tịch hoạt động siêu đẹp trai lên tiếng. Em thích anh ấy nhiều lắm nhưng ít hơn MorkPee, bởi vì đó là cặp đôi chính của em.

"Em ơi, em đang chụp gì thế?"

"À, không có ạ." Em vội vàng hạ điện thoại xuống ngay lập tức, nhưng lại phải đối mặt với đám bạn bánh bèo năm nhất khoa Y tá cứ nhìn mãi không rời mắt.

Sao? Nhìn hả? Nhìn cho lắm lát hồi tao hét vô mặt bây giờ.

Em là một đứa fan quá khích ạ. Đã cố gắng điều chỉnh bản thân soft xuống rồi, cơ mà cái tính nết gặp ai cũng la hét thì không thể nào loại khỏi bản chất. Mẹ em còn lo lỡ làm bác sĩ rồi, liệu có hét vào mặt làm bệnh nhân sốc chết trên giường bệnh không.

Vô chuyện nào. Cứ hướng ra biển mãi thôi (lạc đề). Làm ơn cầm lái cho nó cẩn thận xíu.

Lạc ra ngoài Thái Bình Dương thì khó mà quay về lắm.

Chẳng biết các đàn anh nói gì đâu. Đầu cứ gật gật, trong khi 2 mắt nhìn mục tiêu không trật đi đâu. Mỗi người đứng một góc. Chả hiểu tại sao phải làm như vậy. Mệt. Con ngươi cứ phải đảo qua đảo lại suýt thì chóng cả mặt.

P'Mork chẳng có vẻ gì hết, còn P'Pee thì đứng chung với nhóm bạn khoa Nha. Có đôi lúc...

Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

Họ nhìn nhau. Họ nhìn nhau kìaaaaaa. Eye contact kiểu ngay tại khoảnh khắc. Thống kê thời gian mà MorkPee nhìn chằm chằm là 1.05 giây. Ối. N'Prik muốn quắn quéo.

Khi nào rảnh phải đi tìm hiểu thôi. Họ không phải người yêu hả? Vậy á? Thế thì sao đồng hồ đeo tay của bác sĩ Sutthaya lại ở chỗ P'Pee nhỉ? Rồi kia...Nhẫn...nhẫn cùng mẫu mà khác màu (trắng và bạc). Má ơi. Điều đó có nghĩa là gì đây, quý vị khán giảaaaaa?

Với bản tính bà tám, N'Prik nhanh chóng bò ra khỏi Hiệp hội Khoa Y kính dày qua đứng chung với nhóm khoa Nha bên cạnh P'Pee.

"Ơ, em." Người kia chào hỏi.

"Em chào P'Pee."

"Đến tham gia hoạt động hả?"

"Dĩ nhiên rồi ạ. Valentine này em muốn ủng hộ mọi người có được tình yêu."

"À. Tốt lắm."

"Vậy còn...P'Pee với P'Mork thì sao ạ? Bao giờ mới hẹn hò?"

Không trả lời. Ngập ngừng như uống Bisolvon* vào người. Bình thường vội vàng chối bay chối biến là không phải cơ mà, thế mà sao bây giờ vẫn không chịu nói gì nhỉ? Vậy có nghĩa là gì ta? Dấu kiss mark mờ mờ trên cổ của đối phương lại càng giải đáp cho nghi vấn có thể MorkPee đã hẹn hò và ở chung như vợ chồng rồi.

(*) Thuốc điều trị rối loạn hô hấp.

"P'Pee..."

"Hới. Họ chọn áo rồi kìa." Ấy! Lại đổi đề tài. Thế là N'Prik đành từ bỏ nỗ lực hóng hớt, đi theo người trước mặt và bạn chọn áo tham gia hoạt động trong sự kiện Melody. Có rất nhiều màu. Nghe P'Pee nói chuyện với bạn, lỗ tai liền dỏng lên nghe ngóng hết mức có thể.

"Pee, xem màu nào thế?"

"Đang thử màu xanh da trời. Size L cũng ok." P'Pee nói. Tay cầm áo lên xem.

"Màu hồng cũng đẹp nè."

"Haha. Ngọt ngào quá."

"Hới. Pee. Mình nghĩ cậu lấy màu trắng đi."

"Vậy hả?"

"Phải. Hợp với cậu lắm." Một cô bạn lấy chiếc áo đó ướm lên người của P'Pee.

"Mình nghĩ màu xanh da trời đi. Màu trắng mỏng quá. Thằng Mork không cho mặc."

Khoan đã!!

P'Mork-không-cho-mặc.

2 tai nghe rõ mồn một.

Ốiiiiiiiiiii. Rồi kêu người ta nghĩ thế nào đây? Không là gì của nhau, sao lại không cho mặc áo mỏng? Bạn bè giữ kỹ nhau có phải hơi quá rồi không?

Không lâu sau, bác sĩ Sutthaya lại gần đứng do nhận nhiệm vụ ghi size áo cho những người tham gia hoạt động.

"Prik lấy màu gì?" Kia kìa khuôn mặt đẹp trai lơ lửng ngay trên đầu. N'Prik bèn ngước mắt lên nhìn rồi mỉm cười.

"Màu hồng, size S ạ."

Và rồi người đàn ông siêu cấp đẹp trai rời đi, mãi cho đến khi dừng lại ở chỗ P'Pee.

"Xanh da trời, size L."

"...!!" Sutthaya siêu cấp đẹp trai thậm chí gần như không hỏi người bên cạnh mà chỉ cất giọng và viết theo ý mình.

"Vẫn chưa hỏi mà." P'Pee phản bác.

"Chọn cho."

"Nếu tao muốn mặc màu trắng thì sao? Có vấn đề gì không?"

"Có. Vì tao không cho phép mặc."

"Can thiệp không phải chuyện."

"Tao muốn can thiệp mọi chuyện liên quan đến mày."

Khoan!

Dừng lại ngay. "Can thiệp mọi chuyện liên quan đến mày" có nghĩa là gì vậy, oppa? Ốiiiiiiii. Fin quá đi ba mẹ ơi. Lộn nhào 3 vòng. Hưu...

Chưa hết. Còn nữa. Bởi lẽ sau đó chúng tôi còn thảo luận về các bài hát sẽ sử dụng trong hoạt động. Mọi người đưa ra rất nhiều ý kiến. Hầu hết cho rằng nên dùng nhạc Thái hơn là nhạc nước ngoài. Nhưng mà kệ người khác đi. Muốn đề xuất cái gì cũng chẳng vào cerebrum (não) lắm đâu, bởi vì em đang mải nhìn cặp đôi MorkPee.

"Gần của Scrubb được không ạ?"

"Dừng của Groove Riders đi anh. Bài classic."

"Nhẹ nhàng thôi."

Biết bao nhiêu là ý kiến. Em đau cả đầu. Vì N'Prik muốn biết P'Pee nghe thể loại nhạc nào nên đã chen vào đặt câu hỏi để anh ấy được thể hiện ý kiến.

"P'Pee có đề xuất bài nào không ạ?"

"Ờ...Không có. Anh ít khi nghe nhạc lắm. Chẳng biết bài gì hết."

Oái. Tệ quá.

"Có ai đề xuất bài nào nữa không?"

P'Mork giơ tay.

"Tất cả là em, Chỉ mình em, Người yêu dấu và...Tôi yêu em."

"..."

"Nghe những gì tao nói rồi phải không?"

"..."

"Hãy biết đi nhé."

Khoan! Bấm pause đã nào.

Bác sĩ Sutthaya chơi lớn mà không thèm tham khảo sự chuẩn bị của N'Prik. Hưu...Như thể những câu vừa nãy không phải để đề xuất mà là để nói với người nào đó, bởi lẽ ánh mắt của nam khôi khoa Y không hề liếc nhìn ai ngoài Pattawee của khoa Nha.

Trái tim của Prik đang bay lơ lửng trên tầng thứ 7 thiên đường. Quầy vé từ giá 6 nghìn nâng thành 20 nghìn. Nhưng rồi giấc mộng cũng tan thành mây khói khi hoa khôi khoa Truyền thông là P'Bam bước kiêu sa tới nhập hội trong khi chẳng liên quan gì đến mình. Prik sẽ tha thứ vì chị đẹp và là bạn lâu năm với bác sĩ Sutthaya. Nhưng đôi khi hành động của cả hai khiến P'Pee...

Trước booth.

"Lát nữa họp xong đi đâu tiếp?" P'Mork di chuyển từ hàng của khoa Y lần mò qua chỗ P'Pee.

"Ăn cơm với P'Pae. Còn mày?"

"Cũng ăn cơm với bạn."

"Vậy à?"

"Sao thế?"

"Không."

"Chỉ là ăn cơm với Bam thôi. Không có gì đâu."

Khoan đã mẹ ơi!

Sao P'Mork lại nói bằng tông giọng dịu dàng như vậy? Chưa kể còn giơ tay lên vò đầu P'Pee nữa. Anggggg. Điên mất thôi. Sao mình lại ở trong cái góc full option moment như vậy chứ. Trả lời đi!

Điều đó càng củng cố nỗi hoài nghi rằng 2 người này chắc chắn không chỉ là bạn bè. N'Prik xin phép lấy đầu (gối) ra bảo đảm. Nếu không phải sự thật, em chấp nhận té cầu thang tòa nhà học cho tất cả mọi người trong trường xem luôn.

Trước khi giải tán, anh chủ tịch hoạt động siêu đẹp trai phát cho mọi người những chiếc trâm cài hoa làm bằng thép không gỉ. Và vẫn còn một hộp lớn để phát cho những người trong sự kiện Valentine. Nhưng nó tuyệt nhất ở chỗ chúng ta sẽ chỉ tặng món đồ này cho người mà chúng ta muốn tỏ tình duy nhất vào ngày 14. Vậy nên hiện giờ N'Prik đang đảo mắt, suy nghĩ rằng có lẽ sẽ để dành tặng P'Yok băng Kitty khoa Kỹ thuật vì đã thầm mến mộ từ lâu. Anggggggg.

Q"Muốn ăn gì?" P'Mork hỏi. Nghe đồn mỗi người đi một đường cơ mà không phải sao?

"Liên quan gì đến mày? Lát nữa tao tự mua."

"Vậy tách nhau ra từ chỗ này nhé."

"Ừm..." P'Pee gật đầu.

Thế rồi bác sĩ Sutthaya rời đi. Nếu là người khác thì có lẽ chỉ nhìn thấy họ đi ngang qua nhau và rời đi. Nhưng đối với shipper cứng sasaeng thứ thiệt như Chilli thì không thể nào bỏ lỡ moment quan trọng. Bởi trước khi cả hai xa nhau, cảm phiền cúi đầu nhìn xuống tay.

P'Mork siêu cấp đẹp trai nhét thứ gì đó vào tay của P'Pee rồi miệng lẩm bẩm đại loại như là "cho nè" rồi biến mất, bỏ lại người đang đứng cười tủm tỉm, nhìn trâm cài hoa trong tay với vẻ mặt đỏ bừng.

Bắt quả tang nha. E hèm!!

Vụ này một mình N'Prik cong người uốn éo như cọng* Pote, trong khi dân tình đã giải tán đi làm việc hết cả rồi.

(*) Tên một loại snack.

Thật ra tôi muốn tiếp tục theo dõi cuộc sống của cả hai cơ, nhưng vì cô bạn dễ thương đã gọi điện kêu chuẩn bị đi dựng vòm nhận bằng tốt nghiệp nên N'Prik đành phải nói lời tạm biệt tại đây. Khi nào tình cờ may mắn có được vé hàng đầu ở Impact, chúng ta lại gặp nhau nhé.

Hôn P'Yok. #sai

Chúng tôi tách nhau ra. Tôi cất trâm cài hoa vào túi quần. Romantic ghê. Thằng Mork đưa giữ giùm, để nó cạ vào chân tôi đến nỗi chảy cả máu. Thằng quần! Nhưng mà cũng chẳng đi được đâu xa. Tôi vẫn nhìn thấy lấp ló đầu của Sutthaya oppa không gần mà cũng chẳng xa. Hết giận rồi nên phải gọi nó sao cho hay hay. Đó là kết quả của đức hạnh và lòng thương cảm từ sâu trong tiềm thức.

Ban đầu tôi hẹn với P'Pae đi ăn cơm như thường lệ. Nhưng sau khi đọc tin nhắn Line, người kia lại thay đổi kế hoạch không đến. Thế là tôi phải ăn cơm một mình theo thói quen. Dạo này lạ lắm. Thằng Duen biến mất thôi chưa đủ. Ngay cả cái băng khốn nạn của hắn cũng lặn mất tăm. Cô đơn chứ gì. Giờ mới nhớ lại lúc thằng Mork quay đầu bỏ đi, trốn đi ăn cơm với con người lạ lùng như Bam.

Tôi đi mua cơm và nước, quay lại chiếc bàn trống ngồi. Chẳng có gì đâu. Lặng lẽ ăn cơm cho đến khi một nhóm con gái thả người ngồi xuống băng ghế gần đó.

"Nhìn thấy bác sĩ Sutthaya không? Đúng dễ thương luôn." Ơ...Tự dưng nhắc về oppa tao khơi khơi. Nhưng mà không sao. Thằng Sut nó hot từ bao giờ. Sự thật này tôi nên chấp nhận được rồi.

"Ừm. Rồi đi cùng ai thế?"

"Hình như là Bam khoa Truyền thông."

"Họ là gì của nhau?"

"Chả biết nữa. Nhưng nếu là người yêu thì muốn ủng hộ. Hợp quá trời. Tụi đàn em còn bàn tán mà."

"Cơ mà không phải nghe nói cậu ấy đang nói chuyện tìm hiểu ai đó năm 2 khoa Nha sao?"

"À. Từng nghe nói nè. Nhưng theo như những gì dạo này theo dõi trên Face thì Mork không nhắc tới người đó nữa. Mình nghĩ cậu ấy không nghiêm túc đâu. Chỉ là phong trào do người khác vun đắp vào mà thôi."

"Đúng thế. Nếu thật sự là người yêu thì mình buồn lắm. Chẳng thấy hợp gì hết."

Những lời đó khiến cổ họng tôi khô khốc. Từ chỗ lặng lẽ cúi đầu ăn, giờ tôi không thể làm như vậy nữa rồi. Thật sự tôi là người không suy nghĩ quá nhiều về lời nói của người khác. Nhưng khi chính tai nghe thấy như vậy, tim tôi không khỏi run rẩy. Không thích một tí nào.

"Thật sự thì trước đây mình từng có suy nghĩ không muốn Mork có ai. Nhưng đến bây giờ mình phải chấp nhận sự thật rằng nếu cậu ấy có người yêu thì chỉ mong là người thích hợp một chút. Nói thật, mình gần như không thể nhớ nổi mặt của tên nhóc khoa Nha đó. Trông cứ ngố ngố, kỳ quặc sao ấy. Nếu có hẹn hò thì sớm muộn cũng chia tay thôi. Trông có vẻ không hợp với Mork."

"Lập fanpage được không ta? Anti luôn."

"Haha. Điên quá..."

Rồi cuộc nói chuyện tiếp tục kéo dài. Bây giờ tao cười không nổi luôn. Im lặng cực kỳ. Cũng chẳng thể nghĩ được trò cười nào trong đầu ngoài việc nuốt từng ngụm nước miếng. Tôi vội vàng dọn đĩa dọn ly rồi cứ vậy bỏ đi.

Trước giờ toàn nghe từ phía ủng hộ hẹn hò mà chưa lần nào nghe từ phía không thích.

Tệ quá.

Vậy nên lúc đó tôi không nghĩ đến việc đi đâu cả ngoài việc vào học và vội vã về phòng ngay lập tức. Không liên lạc với ai. Tắt điện thoại. Lặng lẽ ngồi một mình trong phòng để đợi Sinh vật ngậm chân* vào lúc đêm khuya và trông ngóng sự trở về của thằng Duen...

(*) Tên một page chế meme nổi tiếng bên Thái.

Thật ra tôi không muốn kể lể gì đâu. Chỉ là muốn có một người bạn để trò chuyện cùng thôi. Bởi lẽ lúc này trái tim đang hụt hẫng như thể cả thế giới đều tăm tối. Tôi chưa từng có cảm xúc như vậy trong cuộc đời. Đây là lần đầu tiên tôi suy nghĩ rất nhiều về lời nói của người khác. Hay vì tôi đã quá quan tâm đến thằng Mork?

8 giờ tối.

Thằng Duen vẫn chưa về. Tôi vốn đang ngồi đợi liền chuyển sang nằm phơi bụng đến nỗi cứ thế mà ngủ thiếp đi. Tỉnh lại cũng là lúc nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

Cốc cốc.

Mông dính chặt trên sofa thế này lười đứng dậy ghê. Sao hắn không tự mở cửa nhỉ? Gõ làm cái mẹ gì. Nhưng vì không muốn phiền phức nên tôi đành phải lết xác ra mở với sự chậm chạp gần như là bò.

"Sao lại tắt máy?" Đây là câu đầu tiên mà tôi nhận được ngay khi nhìn thấy thằng Mork đứng ở cửa với vẻ mặt căng thẳng và thừa cơ hội chui vào trong phòng một cách trơ trẽn, không thèm hỏi thăm sức khoẻ tao lấy một câu.

"Không muốn nói chuyện."

"Bị làm sao? Có biết là lo không?"

"Chẳng thấy có gì phải lo hết. Tao chỉ về phòng nằm thôi mà."

"Lo chứ. Người yêu cơ mà." Nó giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Dù vậy, tôi vẫn chọn cách gạt tay nó ra bằng một lực không mạnh lắm.

"Chưa...chưa tới mức đó mà. Và cũng có thể sẽ không tới."

"Bị làm sao? Sao lại nói như vậy? Giận gì tao hả? Nói cho rõ đi đã nào." Thằng Mork giữ lấy 2 vai tôi, đứng nhìn chằm chằm vào mặt như thể không muốn cho tôi né tránh.

"Chẳng giận gì cả."

"Mày không nói, tao sẽ không biết."

"Tao cảm giác tụi mình...nên dừng lại. Mày với tao không hợp đâu."

"Sao mày biết không hợp? Lấy cái gì ra để đánh giá?"

"Thì suy nghĩ của tao đó. Mày thích hợp với Bam hơn tao. Không thể nào đâu, thằng Mork. Giờ mày với tao đi đâu cũng có nhau là vì có người ủng hộ thôi. Mẹ nó. Mày không yêu tao thật lòng đâu."

"Vậy còn mày, Pee? Mày không yêu tao hả?"

Sao phải hỏi những câu như vậy chứ. Không phải tôi đang nói về chuyện thích hợp ư? Lần này sao tôi lại đau lòng hơn lúc bình thường, khi người khác bảo tôi và nó không xứng đôi? Bởi vì cuộc đời chưa bao giờ yêu nên tôi mới không biết phải làm sao. Nếu có thể bảo vệ cho mình không bị tổn thương, tôi cũng muốn làm...

"Pee."

"Không. Tao không muốn yêu mày nữa."

Tao sợ đau.

Sợ mà không rõ lý do. Chỉ biết rằng nếu không lún sâu hơn nữa, có lẽ tôi sẽ không phải khóc, dù là hiện tại đã sắp khóc đến nơi.

"Ok...Tao nghĩ mày cần ở một mình."

Đối phương rời đi, xoay người bước ra khỏi phòng mà không nói gì thêm. Đó là câu cuối cùng vẫn đang văng vẳng trong đầu tôi. Thật sự thì tôi muốn nói rằng "Mày có đau không, xin lỗi nhé," nhưng lại chẳng thể thốt lên lời nào ngoài việc lặng lẽ đứng nhìn cho nước mắt rơi.

Đã 3 ngày rồi thằng Mork không xuất hiện.

Nếu là trước đây, dù tôi có đuổi đi xa đến đâu thì nó vẫn mặt dày xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Nhưng bây giờ thì khác ở chỗ ngay cả cái bóng của nó, tôi cũng không nhìn thấy. Một ngày của tôi trôi qua một cách đơn giản. Thằng Duen cứ hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không chịu trả lời.

Hắn sợ tôi nghĩ quẩn nên đã kéo băng Kitty về phòng gây náo loạn một trận. Tóm lại đêm đó hư mất một cái máy tính, do thằng cha Ko vừa ngồi chơi bài vừa uống rượu mà vô tình làm đổ nước vào đó. Đồ đáng nguyền rủa.

Hôm nay cũng thế. Ăn cơm trưa một mình. Tôi cố gắng tìm lý do cho việc ở một mình như lúc trước là không có vấn đề gì hết. Nhưng mà có phải vậy đâu. Tôi nhớ thằng Mork. Nhớ đến nỗi phát điên rồi. Mày chết dẫm ở đâu rồi, thằng quần? Mau ra đây ngay lập tức. Tao không có muốn đuổi mày đâu mà. Tao muốn mày quay lại dỗ tao ngay lập tức.

Đây là câu mà tôi muốn nói với nó nhất, nhưng lại chỉ có thể nghĩ trong lòng.

"Pee."

"Nan." Đã bao lâu rồi tôi không gặp Cá trên trời? Đã bao lâu rồi khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười tươi biến thành sự vẩn đục? Tôi cảm giác Mueang Nan đang có nỗi buồn, nhưng lại không rõ lý do là gì.

"Lâu rồi không gặp nhỉ."

"Phải."

"Sao cậu lại khóc?" Ơ! T...tao khóc hả? Ngay khi đưa tay lên chạm lên viền mắt. Ôiiiiii. Má ơi. Tao khóc thật này.

"Kh...không có. Mình chỉ ngáp thôi."

"Chắc là ngáp dài quá đó. nước mắt chảy ròng ròng luôn kìa."

Fuckkkkkkkkk. Hít nước mũi lần nữa. Không muốn thừa nhận là ngồi khóc vì nhớ thằng Mork đâu.

"Nan đã đi đâu thế? Không thấy cậu đi học."

"À. Mình đi ngoại tỉnh ấy mà."

"Với ai?"

"Người mà mình yêu." Chao ôiiiiiii. Nếu là lúc trước, có lẽ tôi đã nằm xuống vật vã rồi. Thiên thần đáp bằng chất giọng trong trẻo đâm thấu tim gan. Nhưng hôm nay, những lời vừa nghe được vẫn chưa đủ sắc bén để có thể găm vào lồng ngực rỉ máu. Thời gian thay đổi. Trái tim tôi cũng không còn như xưa.

"Thế nào? Vui không?"

"Nhiều lắm. Vui nhất trên đời luôn."

"Tốt rồi."

"Vậy còn Mork và Pee? Thế nào rồi? Thấy tán tỉnh nhau một thời gian."

"Kết thúc rồi." Tôi chỉ nói vậy. Chính mình là người lựa chọn, sao bây giờ lại khao khát muốn quay lại? 3 ngày không gặp, tôi cảm giác mình như sắp chết. Nhưng mà lâu dần cũng sẽ lãnh đạm thôi.

"Sao Pee vẫn tự lừa người dối mình?"

"...?"

"Khi mà việc có Mork ở trong cuộc đời không tệ tí nào, sao cậu lại chọn ở một mình nữa? Bạn mình thích Pee lắm. Thích từ hồi năm nhất lận. Vậy thì tại sao nó lại có thể kết thúc?"

Năm nhất...Thích từ năm nhất lận.

"Nan nói gì cơ?"

"Thì Mork ấy. Thích Pee lâu lắm rồi."

"Nhưng mình đuổi nó đi. Rồi nó cũng không quay trở lại. Nó biến mất rồi. Không kết thúc sao được."

"Pee."

"..."

"Mork xin nghỉ bệnh 2 ngày nay rồi. Cậu không biết hả?"

Sutthaya solo

Lúc bị bệnh, cuộc đời tôi đúng thảm hại. Chưa từng nghĩ việc đợi thằng Pee tan học dưới cơn mưa 2 ngày trước lại khiến tôi không thể gượng dậy nổi thế này. Cũng may là triệu chứng không nặng lắm. Sau khi uống đủ các loại thuốc thì đỡ hơn. Thề luôn là ngày mai có thể đi gây rối thằng Pee ở trường được rồi.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khiến tôi quay qua dành sự chú ý. Bình thường ngoài mẹ và Mean ra thì không ai gõ cửa phòng tôi vào lúc tối muộn như thế này. Vì không muốn người bên ngoài đợi lâu, tôi từ từ ngồi dậy khỏi giường, mau chóng đi ra mở cửa.

"Pee..."

"Hức!" Chỉ trong tích tắc, thân hình mỏng manh của đối phương lao đến ôm trọn người tôi. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể của Pee run rẩy nhiều đến mức nào. Bởi lẽ tiếng nức nở và biểu hiện khóc lóc bù lu bù loa đã nói rõ điều đó.

"Sao thế? Đừng khóc."

"Đừng yêu người khác nhé."

"...!!"

"Đừng đi đâu nhé. Nếu tao có đuổi, mày cũng đừng đi."

"Chưa từng nghĩ sẽ đi rồi mà." Tôi xoa lưng người mít ướt để vỗ về. Muốn cười mà cười không nổi. Chắc chỉ có thể nói là cưng quá đi? Ai lại dám vứt bỏ người như nó chứ. Đã hiếm có khó tìm thì chớ.

Chẳng biết là ai đã kêu nó đến vào lúc tối muộn thế này. Hiểm nguy thì nhiều. Tôi không muốn để nó ra ngoài một mình. Nhưng người như thằng Pee có bao giờ nghe lời đâu. Không những bướng bỉnh mà còn cứng đầu. Nhớ về những gì nó nói cách đây 3 ngày, tôi thất thần. Hôm nay lại như lật ngược lòng bàn tay. Người đuổi tôi đi lại cứ thế mà nhào tới ôm chặt.

Tôi từ từ đẩy cửa vào nhẹ nhàng nhất có thể, đưa người đang khóc nước mắt đầm đìa vào bên trong trước khi ấn đôi vai gầy ngồi xuống cuối giường và khuỵu gối xuống gần hơn để lau nước mắt cho người trước mặt.

"Bệnh hả?" Nó hỏi bằng giọng run rẩy.

"Ừm."

"Sao không nói với tao?"

"Gọi điện không được."

"Bây giờ thế nào rồi?"

"Chưa khỏi bệnh nữa. Đầu đau, người nóng ran hết cả lên." Nói dối đấy ạ. Thật ra khỏe hẳn rồi là đằng khác. Thằng Pee liền giơ tay lên chạm nhẹ vào trán tôi.

"Nói dối không chớp mắt nhé mày."

"Không gặp nhau 3 ngày, lúc gặp lại sao mày lại khóc?"

"Tại mày đấy." Người kia nhăn mặt. Tôi mỉm cười đáp lại vì biết rõ câu trả lời. Chắc nó cũng giống tôi. Cảm giác nhớ nhung đến nỗi con tim gần như trống vắng nhưng lại chẳng thể đi tìm.

"Yêu tao được rồi hả?" Tôi dò hỏi.

"Không được thì tao có đến đây không? Dù có bị mắng chửi thế nào thì tao cũng lỡ yêu mất rồi."

"Có ai đã nói gì à?" Câu nói đó khiến lông mày tôi nhíu lại. Có phải đây chính là nguyên nhân khiến hôm đó tôi và nó đi quay lưng lại với nhau? Thật ra tôi chỉ muốn cho đối phương thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện, bởi lẽ tôi chưa từng biết đầu đuôi lý do khiến nó phải suy nghĩ nhiều như vậy.

"Không...Chỉ là có lẽ nhiều người nghĩ rằng tao không hợp với mày. Mày là nam khôi khoa, xứng đáng gặp một người tốt hơn tao, có thể làm mày nở mày nở mặt."

"Pee..."

"Mày không xấu hổ khi phải nắm tay tao đi khắp nơi à? Không sợ người ta sẽ nói là sao lại hẹn hò với một người như tao ư?" Hình như thằng Pee lại sắp khóc nữa rồi. Tôi không thích nước mắt của nó chút nào. Tôi thích nụ cười, thích tiếng cười, thích cái tính ghẹo gan của nó hơn.

"Nếu sợ thì sao có thể yêu mày?"

"..."

"Nếu sợ thì sẽ dám tiến tới theo đuổi mày à? Sẽ dám thể ra hiện trước mặt mọi người là thích mày ư? Người sợ hãi sẽ không làm như vậy đâu. Bởi vì nghĩ là yêu mày rồi nên tao mới phải làm mọi thứ cho nó rõ ràng."

Người trước mặt dường như lặng đi một lúc. 3 ngày không gặp với tôi như tra tấn. Tôi có rất nhiều điều muốn nói, muốn trò chuyện, muốn nhìn mặt. Và rồi hôm nay thằng Pee đã ở ngay trước mặt. Tôi không muốn lãng phí thời gian, vội vàng rướn mặt tới hôn đối phương, dù rằng người kia sẽ sốc trong giây lát đi chăng nữa.

"Ưuuu." Tiếng rên khe khẽ phát ra khi môi chúng tôi chạm vào nhau. Mãi cho đến khi tôi từ từ đưa đầu lưỡi vào tìm kiếm sự ngọt ngào trong khoang miệng. Pee đáp lại mọi thứ một cách vụng về. Có lẽ là vì trước giờ chưa từng trải nghiệm những chuyện như vậy. Thế nên tôi đành đóng vai trò dẫn dắt, dỗ dành từng chút một.

Chiếc lưỡi thon nóng bỏng khuấy đảo một hồi. Đôi môi hơi hé mở một cách dè dặt. Cơ thể run lên khi tôi trượt đầu lưỡi theo hàm răng trước khi quay lại trêu chọc đầu lưỡi của nó như một sự kích thích.

Do thấy tội nghiệp, tôi hơi nghiêng mặt một chút, rời khỏi nụ hôn, để cho người kia hít thở đầy phổi trước khi nghiền nát môi dưới một lần nữa với nỗi nhớ nhung.

Ngọt...Pee quá ngọt ngào. Nó gần như phá hủy toàn bộ ý thức khiến tôi không thể nghĩ thêm gì khác. Càng lúc rời ra và nhìn chăm chú vào đôi mắt mơ màng của người trước mặt, tôi lại không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Tôi ấn mũi xuống gò má, rải những nụ hôn dọc theo quai hàm và chóp cằm cho đến khi khuôn mặt ngọt ngào ngước lên.

Một bên tay đang rảnh đỡ lấy đầu đối phương. Bên còn lại luồn vào trong áo, vuốt ve tấm lưng mềm khiến người bên dưới bật ra tiếng rên rỉ.

"M...Mork, tao...tao sợ."

"Tao ở đây mà. Không có gì phải sợ cả." Tôi thì thầm bên tai, áp môi xuống hõm cổ rồi đẩy nhẹ cơ thể đang run rẩy xuống giường. Thừa dịp, tôi từ từ cởi từng cúc áo sơ mi của người dưới thân cho đến khi để lộ ra bộ ngực trắng nõn của Pee.

"Hưuuuu. Không chịu đâu." Âm thanh ngăn cản vang lên.

"Không sao. Sẽ ổn thôi mà." Chỉ nói vậy, tôi quét lưỡi một đường từ xương quai xanh trượt dần xuống lồng ngực, ép người dưới thân co giật liên hồi. Lưỡi tôi liếm khắp cơ thể trắng nõn khiến cả người thằng Pee đỏ bừng. Ngay cả khuôn mặt và cần cổ cũng không loại trừ. Nhưng mà kỳ lạ làm sao... Càng nhìn, tôi lại càng nghĩ đó là hình ảnh gây kích thích vô cùng.

"Hức..." Tôi trượt đầu lên, một lần nữa hôn lên cánh môi của người đang sợ hãi. Tay phải luồn xuống cởi quần đối phương, không để cho người kia biết, trêu chọc, vuốt ve cho đến khi đôi mắt ướt át kia mơ màng, ngửa đầu lên đón nhận hương vị của nụ hôn một cách thuần thục.

Sau khi phòng tuyến cuối cùng bị tôi dỡ bỏ, cơ thể trần truồng cúi đầu cuộn tròn vì xấu hổ, khiến tôi phải trượt môi quét một đường dọc khắp cơ thể, để lại những vết đỏ thể hiện chủ quyền. Từ môi, vành tai, cần cổ trắng ngần, lồng ngực cho đến rốn và trượt xuống từng chút một, từng chút một...

"Kh...không nổi rồi, Mork. Hức...Không nổi."

Tôi hiểu rõ sự nhộn nhạo trong lòng của Pee. Cảm giác giống như núi lửa sắp phun trào. Cảm xúc bùng nổ lên cao như thể có ai đó đốt pháo hoa trong đầu, bởi lẽ tôi cũng đang có cảm giác tương tự.

"Ổn mà. Ổn thôi..."

Nói là vậy nhưng thay vì dừng lại, tôi lại tùy ý mà tiếp tục tiến tới, cúi người hôn vào mặt trong của bắp chân, kéo dài cho đến đùi và hông. Rất nhiều cảm xúc khác nhau dâng trào trong tâm trí. Tôi nắm lấy "cậu nhỏ" của Pee. Dù người kia có cố gắng chống cự bằng cách khép chân lại che chắn, nhưng nó cũng chỉ đến vậy mà thôi. Bởi lẽ người dưới thân đã mềm oặt, gần như không còn sức để ngồi dậy.

"Không mà. Không chịu đâu." Pee lắc đầu từ chối ngay lập tức vì biết rõ tôi đang làm gì.

"Suỵttttttt. Không sao đâu. Tin tưởng nhau không?"

"S...sợ."

"Tin tao nhé." Tôi chỉ để lại những lời đó rồi cầm chặt "cậu nhỏ" của đối phương trong tay và bắt đầu chuyển động bằng cách di chuyển bàn tay lên xuống theo nhịp điệu từ chậm rãi biến thành tăng tốc gấp nhiều lần, kích thích các dây thần kinh trong cơ thể trỗi dậy. Tôi lặp đi lặp lại việc này cho đến khi "cậu nhỏ" căng cứng.

Nhưng tôi vẫn không dừng lại. Nhanh hơn, mạnh hơn, thôi thúc muốn đi đến điểm tận cùng của người trước mặt.

"Á...Á...Hức...S...sắp tới rồi."

Càng nghe thanh âm rên rỉ đó, tôi lại càng nhanh tay hơn. Lực ma sát từ lòng bàn tay với "cậu nhỏ" khiến thân hình mỏng manh mấy lần co giật.

"Aaaaaaaaaaa." Cho đến khi sức lực của đối phương gần như cạn kiệt, chỉ có thể nằm nhắm mắt thở hổn hển trên giường.

Tôi nhân thời gian đó từ từ lột bỏ quần áo khỏi cơ thể một cách không gấp gáp lắm. Khi cơ thể cả hai đều đã trần trụi, lúc này tôi mới bò lên giường, tách 2 chân của người kiệt sức ra khỏi nhau.

"Định...định làm gì?"

Tôi không đáp mà chỉ dùng lòng bàn tay ấn nhẹ vào phần bên dưới của Pee. Điều đó khiến cơ thể mỏng manh chọn cách nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng, để mặc tôi từ từ đút ngón tay vào bên trong cửa mình mềm dẻo.

"Ô...ối. Đau...Mork. Đau quá." Cậu ấy nói như thế, gần như là quằn quại khi có vật thể lạ xâm nhập vào cơ thể, ngón tay bấu xuống giường một cách đáng thương. Vì muốn giảm bớt nỗi đau đã xảy ra, tôi bèn chọn cách không cử động đầu ngón tay trong thời gian ngắn mà chỉ giữ nguyên như vậy để đối phương có thể thích ứng trước.

"Hít vào thật sâu. Đừng căng cứng."

"Hưuuu. Đau."

"Biết rồi. Biết rồi ạ."

Tiếng rên rỉ đan xen với tiếng nức nở và tiếng thở hổn hển. Tôi chỉ đang đợi chờ thời gian. Không thể vội vàng theo ý muốn được mà chỉ có thể đưa tay xoa mái tóc mềm mại thay cho hành động dỗ dành. Đợi cho người bên dưới hết sợ hãi và bớt căng cứng, tôi mới bắt đầu cử động, bởi lẽ lỗ nhỏ phía sau vốn đang siết chặt ngón tay cũng gây kích thích không hề nhẹ.

Sau đó không lâu, tôi bắt đầu di chuyển các ngón tay ra vào nơi sâu nhất. Cơ thể gầy gò uốn éo với khuôn mặt nhăn nhó, để bật ra tiếng rên liên tiếp vang đến màng nhĩ. Cả người đối phương mềm oặt khi đầu ngón tay tôi xuyên qua bức tường mỏng manh, tiến vào bên trong.

"Mork...Hức..."

"Ừ."

"Mork."

"Biết rồi ạ." Sau khi bắt đầu được một lúc, tôi liền quay qua tìm kiếm dụng cụ hỗ trợ. Do Pee vẫn là tấm chiếu mới trong chuyện này, tôi buộc phải cẩn thận nhất có thể để ngăn ngừa những thương tổn.

Sau đó, tôi thoa lotion lên toàn bộ "cây gậy" của mình, hướng bộ phận căng cứng đến gần lỗ nhỏ phía sau rồi tách 2 bên đầu gối của cơ thể mỏng manh ra để có thể tiến vào một cách chính xác. Nhưng khi mới thử đẩy vào một chút thôi, Pee chỉ biết quằn quại trong nỗi đau. Nước mắt chảy thành từng dòng khiến lòng tôi không khỏi xót xa.

"Ốiiiiiiiiiiiiiiii."

"Pee, bình tĩnh. Đừng căng cứng. Đừng gồng."

"Đau. Ốiiiiiiiii. Mork. Đau."

Rầm!!

Trong tích tắc, thế giới của tôi như thể xoay vần nhiều vòng. Đến lúc nhận ra thì tôi đã thấy mình nằm lăn lộn dưới chân giường rồi. Thật lòng mà nói thì tôi vừa bị Pee đá.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn không từ bỏ, cố gắng bò lên vị trí cũ một lần nữa.

Cảm giác mình mạnh mẽ thế nào đó cũng không biết.

"Hít vào thật sâu. Chịu đựng được không?"

"..."

"Chịu đựng được không?" Tôi hỏi lại. Khi thấy người kia gật đầu, tôi liền tiếp tục tiến tới bằng cách ấn bộ phận căng cứng vào lỗ nhỏ phía sau một lần nữa. Dù chỉ là một chút, nhưng triệu chứng run rẩy của người bên dưới vẫn xuất hiện. Tôi nhìn thấy rất nhiều nước mắt tuôn rơi làm ướt đẫm gối. Rồi sao tôi có thể cắn răng làm tiếp?

"Hưuuuuuu."

Tôi hít một hơi thật sâu. Dù cảm giác ham muốn đến đâu thì tôi cũng nên dừng lại. Tiếng van xin của Pee có sức ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí tôi. Những gì tôi có thể làm chỉ là rút "cây gậy" ra, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trong lúc luồn tay ra sau gáy, trao cho nó nụ hôn ngọt ngào.

"Xin lỗi nha. Không làm nữa đâu."

"Hức..."

"Không làm nữa đâu. Không sao rồi."

Tôi rải những nụ hôn lên khắp mặt, liên tục nói an ủi rằng không sao đâu. Mãi cho đến khi tâm trạng của người mít ướt lắng xuống và chúng tôi bắt đầu rời khỏi nhau. Nhưng...

Người dưới thân lại giữ cổ tay tôi lại.

"Kh...không sao." Thân hình mỏng manh nói bằng khuôn mặt đỏ bừng. Chắc là mắc cỡ muốn độn thổ. Chỉ có tôi là mỉm cười với biểu cảm dễ cưng như thế này.

"Đau đấy nhé. Cho làm tiếp hả?"

"Hứa trước đi là sẽ chăm sóc."

"Suốt cuộc đời luôn cũng còn được."

Chúng tôi bắt đầu lại lần nữa bằng việc tôi bắt đầu an ủi lại từ đầu. Chẳng thấy mệt tí nào. Ở cùng người như Pee, làm bất điều gì cũng hạnh phúc hết. Khi đến thời điểm chúng tôi cùng nhau "cố gắng" một lần nữa, tôi không muốn nhìn ngắm bất cứ bộ phận nào ngoài khuôn mặt của người dưới thân đang cắn môi gần như bật máu.

Tôi di chuyển bộ phận căng cứng tiến vào lỗ nhỏ phía sau một cách chậm rãi, đan cả hai lòng bàn tay vào tay đối phương, nhấn chìm nó trên giường trong khi đều đặn cử động người tiến vào cho đến khi bộ phận đó nuốt trọn tất cả của tôi. Pee thở hổn hển, đôi mắt ngân ngấn như thể cầu xin tôi rằng đừng làm mạnh quá.

Tôi khựng lại, để cho đối phương thích nghi một lúc lâu rồi mới bắt đầu di chuyển thân dưới ra vào một cách chậm rãi. Chỉ vậy thôi mà thân hình mỏng manh đã vặn vẹo, kêu la khắp phòng. Tôi đành cúi xuống hôn bịt miệng, phá vỡ tiếng rên rỉ và chuyển động phần thân dưới ra vào nhanh hơn vào mỗi phút giây.

Làm bùng lên ham muốn bên trong tâm trí của hai chúng tôi. Bởi lẽ tiếng khóc xen lẫn nỗi đau đớn lúc ban đầu đã biến thành tiếng rên rỉ ngọt ngào khiến tôi nhẹ nhõm hơn phần nào.

"Bấu vai đi này. Nếu đau thì cứ bấu mạnh vào."

Tôi thả tự do cho tay đối phương. Thân hình thanh mảnh vội níu lấy cổ tôi trước khi truyền lực đến khiến đầu tôi loạng choạng và những giọt mồ hôi lớn bắt đầu thấm khắp cơ thể. 2 bàn tay trượt tới nắm lấy vai tôi, bấu mạnh cho đến khi rỉ máu để giải tỏa cơn đau.

"A...A...A."

Cơ thể mỏng manh di chuyển lên xuống theo cường độ mãnh liệt. Cái hông thon tự động ưỡn lên, cho phép tôi thuận lợi tiến vào.

"A. M...Mork. S...sắp."

Tiếng rên rỉ của Pee cùng với biểu cảm gợi tình đã đánh thức ham muốn trong người tôi để gia tăng cường độ nhanh hơn nữa. Dòng điện trong người chạy quanh một cách hỗn loạn. Tất cả sợi thần kinh rách toạc như thể nó cần được giải phóng cùng lúc với ai kia.

"Hức..."

Tôi cắn răng thúc mạnh phần thân dưới theo nhịp điệu cho đến khi khuôn mặt ngọt ngào nằm lả đi trên gối. Khi lực ma sát của chúng tôi gần chạm đích, tay tôi giữ chặt lấy "cậu nhỏ" của Pee, di chuyển lên xuống theo nhịp điệu chuyển động ra vào. Nhanh, mạnh và bắt đầu đạt tới điểm chúng tôi muốn.

"Aaaa."

2 chúng tôi ôm chặt nhau. Chân tay buộc vào nhau khi cảm xúc lên tới đỉnh. Cảm giác như bị cơn bão thổi bay đi thật xa.

Tôi biết rõ nó sẽ không chỉ kết thúc ở đó. Chẳng bao lâu nữa, một màn mây mưa mới của chúng tôi sẽ bắt đầu. Với người non nớt kinh nghiệm đang nhắm mắt nằm thở hổn hển vì kiệt sức, tôi chọn cách thả người nằm xuống bên cạnh đối phương, kéo thân thể mỏng manh yếu đuối vào trong vòng tay một cách nâng niu.

Đợi đến khi hơi thở gấp gáp lúc ban đầu ổn định lại lần nữa.

Ngay cả như thế, tôi vẫn chọn cách nói với cậu ấy. Nói để cậu ấy biết rằng...Dù thế nào đi chăng nữa thì chúng tôi cũng phải sánh bước bên nhau.

"Pee..."

"Hừm?"

"Tao chỉ là người bình thường mà mọi người hay nói là khác thường. Tao rất mệt mỏi khi phải trở thành những gì người khác mong đợi. Vô cùng ngột ngạt khi phải mỉm cười với tất cả mọi người. Nhưng còn với mày, tao mỉm cười là vì tao muốn mỉm cười. Bật cười thành tiếng là vì muốn bật cười thành tiếng. Tao muốn là chính mình. Muốn hiểu thấu con người mày. Muốn...yêu mày."

"Tao cũng yêu mày. Nhưng mà người khác..."

"Kệ người khác. Kệ mẹ nó đi."

"..."

"Con người không lựa chọn điều tốt nhất trên thế gian cho mình đâu. Con người chỉ lựa chọn điều khiến mình hài lòng nhất thôi. Và mày chính là người đó. Người mà tao hài lòng khi ở bên."

Thúc, Thúc. Thúc. Thúc vào cho nó lọt ra khỏi thế giới.

Ôi. Rách lá lách rồi thì phải. Đột quỵ một cách tự do khiến ruột tao xoắn cả vào. Mày eu reu rong* tao cái gì mà lắm thế. Đã hỏi cơ thắt hậu môn của tao xem có tiếp nhận được không chưa? Hồi đầu cũng dịu dàng lắm. Vậy mà sao nửa sau mày lại tăng lực tấn công, không thèm hỏi qua bản mặt tao thế hả?

(*) Tên tiếng Hàn của bài Growl (Gầm gừ) - EXO

Đây là cái gì chứ. Bắt tao quay mông lại rồi bò quỳ. Thúc đến nỗi suýt phọt cả nước tiểu. Tao bị đè ra lật úp lật ngửa không biết bao nhiêu lần. Mãi mới được nghỉ giải lao đây này.

"Mork..." Giọng tao run luôn.

"Chuyện gì?"

"Ch...cho tao đổi sang làm mày được không?" Dù có chết thế nào cũng không được quên chuyện mà thằng Duen đã giao phó. Thay phiên làm vợ chồng đi. Thế thì sẽ win-win, không ai phải thiệt thòi.

"Được chứ." Oáiiiii. Sao mày cả tin quá vậy, Sutthaya oppa? Thay phiên nhau được nữa hả? Tôi bèn nằm nghiêng, nhìn thân hình to lớn của nó xoay người nằm ngửa ra như con cá mắc cạn.

What! Ối. Quân khốn nạn. Cứ thế nằm phơi "chuối" để tao on top. Tao không có muốn on topppppp. Tao không biết làm!! "Xin làm" ở đây ý là tao muốn đâm mày ấy, không phải để mày nằm yên rồi tao nhún nhảy kiểu freestyle.

"Ch...chuyện là kh...không phải." Lại cư xử một cách đáng phỉ nhổ. Nói ra thì mắc cỡ, cơ mà tim tao đã quá tải rồi. Đừng để anh đây mang tiếng là không có bản lĩnh. Thằng Duen biết chắc là một mình tôi sẽ không đời nào đè được thằng Mork thành công, phải nhân lúc đầu choáng váng, mắt mơ màng mà xin nó cho đâm lại. Rồi nhìn kết quả nhận được đi...

Đồ đầu bùi này. Phải giải thích bao nhiêu lần nữa nó mới hiểu?

"Sợ đau hả? Không sao. Từ từ hạ người xuống." Ốiiiiiii. Nói như thể tao đang treo người trên tòa nhà Baiyoke, đu đưa qua lại trong tư thế bơi ngửa. Đau thì đau sẵn rồi. Chỗ nào cũng sưng tấy cả rồi này. Nhưng chuyện là tao muốn..."chi chi chành chành" quả cà tím dài ngoằng của mày cơ.

"Mork. Ý...ý tao là...ch...cho tao 'lên trên' được không?"

"Được chứ. Nếu nằm mệt rồi thì 'lên trên'. Để tao đứng xử lý cho."

Sốccccccccccccc. Giây phút này, tao sốc hàng. Bởi lẽ không chỉ diễn tròn vai làm con trâu bạch tạng mà lỗ tai nó còn điếc nặng. Chẳng nói chẳng rằng, tay chân bắt đầu nắm tay nắm chân, lật người tôi đứng quay mặt vào bức tường "Krabi side, me need youuuuu". Chẳng ai cứu tao hết ngoài sự trì trệ trong ruột gan.

"M...Mork, tao đau quá. Không nổi rồi." Tôi vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa rưng rưng nước mắt. Đủ rồi cái nỗ lực nằm trên nó. Tôi xin phép dừng tại đây thôi. Đừng hòng có hiệp tiếp theo. Đừng hòng lại "gì đó" nhau theo cách này.

Làm ơn hãy bỏ tao lại giữa đường rồi ngủ đi. Hưuuuuuu.

"Đau lắm hả?"

"Hưuuuu. Đau." Nãy giờ tôi nói là đau thật đấy, không có xạo đâu.

Chỉ đứng thôi chân cũng run mà mày còn thúc vào mông tao nữa hả?

Nhưng khi nhìn thấy tôi tỏ vẻ đau sắp chết như bị nã súng, nó rủ lòng thương nên bồng bế tôi về nằm ngửa trên giường một lần nữa.

"Ok ạ. Ok..."

Nó nói như thế, tim tôi bỗng nhẹ nhõm hơn phần nào. Nhưng mà mẹ nó, chỉ 0.2 giây mà thôi, bởi vì sau khi dựng dậy vỗ về xong xuôi, nó lật người, ngang nhiên đè tôi xuống giường. Quay cuồng luôn. Nghiền nát môi đến nỗi tao phải rên u i trong cổ họng. Một tay nắm chắc Pee nhỏ, trong khi tay kia mơn trớn khiến đầu ti cứng cả lên. Nghĩ mà xem.

Miệng thì bảo ok, nhưng hành động lại cực kỳ chuyên nghiệp. Tao kiệt sức lả người nằm mơ màng trên giường luôn rồi, thằng quần. Đâu rồi cái sự Sutthaya oppa của nó? Được 1-2 lần không đủ, nó còn ăn luôn cả combo kiểu full option. Đột quỵ kiểu thịt thà siết chặt. Không tội nghiệp phần dưới của nhau tí nào.

Bộ mày không xem tao là Downie hả? Một lần giặt là đủ rồi, tại sao cứ thích phức tạp hóa lên?

"Ngưuuu. Mork." Gọi như vậy là vì đang run đấy ạ.

Tôi biết nó sắp sửa "làm nặng" tiếp, bởi lẽ 2 chân đã bị tách ra một lần nữa. Tôi lập tức nhắm tịt mắt để lỡ tên lửa có phóng vào còn kịp nín thở. Không phải tôi hổ thẹn với việc bị chiếm hữu mà bất ngờ trước sự vĩ đại đẳng cấp Grand Canyon.

"Nh..nhẹ nha."

"Ừ."

"H...hứa trước đi."

"Hứa. Nhưng không được căng cứng nhé. Hít thở thật sâu."

Tao hít đến nỗi khí quản muốn hẹp luôn này. Cứ mải focus chuyện hít vào mà suýt nữa quên luôn vụ thở ra. Cơ bụng phập phồng lên xuống niệm thần chú, đồng thời ca bài ca đau quá và quen rồi với nhịp điệu nhẹ nhàng.

Ngay khi tòa tháp Tokyo tiến vào say hello. Trời ạ. Điên cuồng khuấy đảo. Đau đến mức không thể diễn tả bằng tiếng Hy Lạp hay tiếng Đức. Mày đang mở đường hay nâng mũi khoan xuyên thủng người tao đấy? Đâm vào còn sâu hơn trước khiến tôi phải giật nảy người, với tay ôm chặt lấy cổ nó.

Không biết trả đũa bằng cách nào để nó đau như những gì tôi cảm thấy. Với một tinh thần bình đẳng và tình yêu công lý, tao bấu tay vào gáy nó luôn. Bấu thật mạnh theo nhịp điệu ra vào ngụp lặn trong đại dương mông má. Dù vậy, nó không hề kêu ca một câu nào mà chỉ cắn răng không ngừng thúc vào bên dưới của tao.

"Mork...Nhẹ chút..." Tôi nói trong bộ dạng mồ hôi thấm đầy mặt, nhìn nó qua màn mắt lim dim. Không biết contact lens rớt đâu mất một bên. Nhìn thấy rõ có một nửa. Lúc mờ lúc tối. Ặc! Tao chết mấttttttttt.

"Đừng cắn môi."

"Hức..."

Ơ hay. Đau quá nên mới cắn môi. Vậy mà nó chẳng hiểu ngôn ngữ "hức" của tao, cứ thế đút vào sâu hơn nữa. Ốiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Càng cho vào, càng nhói. Nó làm tôi vô thức cắn môi dưới mạnh hơn, đến nỗi có thể ngửi thấy mùi máu.

"Bướng thật. Đã bảo là đừng cắn."

Sau đó, nó cúi người áp lên môi tôi một nụ hôn. Đau hơn cắn môi chính là hôn nó đấy. Xâm chiếm hết mọi thứ, cả bên trong lẫn bên dưới và bên trên.

Không muốn nói đâu, cơ mà đúng xấu hổ luôn. Chỉ đau lúc ban đầu thôi. Sau khi cào cấu và đâm vào mấy bước, giờ thì fin tới 3 giới luôn. Hơi thở hổn hển, ôm lấy eo đối phương như thể chúng tôi sẽ không rời xa nhau dù là kiếp nào đi chăng nữa. Thằng này nó giỏi lắm. Tăng lực đạo tiến vào suốt, không để tôi đợi lâu, khiến trong lòng tôi không khỏi suy nghĩ rốt cuộc nó điêu luyện hay nhu cầu cao đây nữa.

"Pee...Hức...Pee."

"Hức..." Muốn gọi tên nó nhưng lại gọi không thành tiếng. Người tao nhói lên vào khoảnh khắc nó thúc vào liên tục như thể băm thịt. Tôi ôm nó với khuôn mặt cực kỳ nhăn nhó, chờ đợi cơn bí bách đó kết thúc. Và...

Và giây phút đó

Và!!

Lại "đu đưa" tao tiếp. Vẫn chưa xong. -_-

Đồ khốnnnnnnnnnnnnn.

Đủ rồi. Xin luôn á. Sutthaya. Tao biết...là...mày...bí...bách...nhưng...làm...ơn...nhìn...vào...mắt...tao...với.

Tao phát điênnnnnnnnnn.

Tôi mở mắt lên buổi sáng hôm sau, buổi sáng mà thời tiết đẹp chết đi được. Ngay cả khi máy lạnh bật 20 độ, tao vẫn nóng. Tôi quay sang nhìn người bên cạnh cũng dậy sớm để nói lời chào buổi sáng và phun nước bọt vào nhau như trong quảng cáo kem đánh răng. Nhưng mà không...Nó không hề như vậy, bởi vì thân hình to lớn của Sutthaya oppa đã biến mất, chỉ còn tao nằm liệt như cọng rau trên giường.

Cùng với sự nóng nực mà cả ghét trên người cũng muốn tróc ra, tôi vội vàng tung chăn ra khỏi người, cố gắng cử động cơ thể hay duỗi người một cách lười biếng theo thói quen. Vậy mà...Úi...Úi...Đừng nói là động đậy, chỉ mới lộ nướu thôi, tao còn suýt không làm được!! Ối, mẹ ơi!! Mẹ nó. Đau. Đau hết cả. Đau thấu lồng ngực. Đau mà nước mắt chảy như nước khoáng Mont Fleur.

"Hưuuuuuu." Không hiểu làm kiểu gì mà tôi cứ thế khóc ngon ơ. Khóc ngay trên giường luôn ấy chứ.

"Pee...Dậy rồi sao không gọi?" Táng bay đầu nó luôn được không đây? Vừa dậy là tao khóc luôn rồi. Lấy sức đâu mà gọi mày chứ, Sutthaya?

"Đau. Hưu. Đau toàn thân."

"Khoan hẵng cử động. Để tao đi lấy thuốc" Sau đó nó làm mặt hoảng hốt, biến mất một lúc trước khi quay lại với một viên thuốc to bằng con trâu và một ly nước lọc.

Thật ra mày không cần lấy nước cũng được, bởi vì tao uống nước mắt của mình đến nỗi no luôn rồi.

"Thằng Mork, người tao đỏ hết rồi này."

"Không sao. Dấu đỏ có thể mờ được. Uống thuốc đi đã." Mày đúng là chả được tích sự gì. Nó vội vàng đỡ đầu tôi dậy, nhét thuốc vào làm tôi suýt thì sặc trước khi đẩy tôi nằm sải lai, không mặc quần áo như cũ. Cũng may còn biết xấu hổ mà đắp chăn che "chỗ đó" lại, dù trời có nóng đến mức sắp bốc hơi đi chăng nữa.

"Muốn đi tắm." Tôi nói.

"Đợi đã nhé."

"Người nhớp nháp."

"Ngồi dậy nổi hả?"

"Hưu...Không ngồi dậy được. Bế xíu đi."

"Cao như cây cột đèn trên đường cao tốc thế này mà còn đòi người ta bế nữa hả?"

"Khốn kiếp! Có được tao rồi phũ phàng hả?" Mẹ nó. Thay vì hối lỗi, nó lại đứng bên cạnh giường cười khiến mặt tôi bỗng nóng ran một lần nữa. Cái thằng này rõ ràng cố tình trêu ngươi tôi.

Tối qua lúc năn nỉ tao thì bồng bế các kiểu ha.

"Ok. Đi tắm nhé để còn ăn cơm với uống thuốc chống viêm. Một mình thuốc giảm đau không xi nhê gì đâu."

"Biết rồi."

"Đi. Đừng xị mặt chứ. Để tao đỡ."

"Đi lấy áo mày đi đã."

"Lấy làm gì?"

"Tao mắc cỡ mà. Lấy áo mày cho tao mặc đi đã. Có gì vào phòng tắm tao cởi."

"Có gì đâu mà mắc cỡ. Thấy cũng thấy hết rồi. Đau thế này còn đòi tự tắm nữa hả?"

"Nhiều chuyện. Đưa đây đi."

"Ok." Sau đó, nó đi về phía tủ quần áo, lục lọi một hồi trước khi quay lại cùng một chiếc áo thun trắng. Tôi vội vàng mặc vào đại rồi để nó đỡ dậy khỏi giường trong tình trạng chân run bần bật.

Nếu là những đứa thụ khác, mặc áo công vào sẽ dài che chân, vai áo rớt đến khuỷu tay, trông romantic chết đi được. Rồi nhìn tao đi. Lấy áo nó mặc mà vẫn lộ "trứng" ra say hello. Thế thì tao còn mặc cho đỡ mắc cỡ làm gì. Quầnnnnnnnnnnnnnnn.

"Hưuuuuuuuuuuu."

"Pee, sao thế?"

"Mẹ nó. Áo ngắn quá. Tao mắc cỡ. Khốn kiếp."

"Đã bảo rồi. Mặc làm gì cơ chứ. Đi nổi không?"

"Không sao. T...tao sẽ đi từ từ." Tôi cắn răng bước từng bước về phía trước. Cũng may có bàn tay dày vẫn luôn đỡ vai và eo để tôi không bị ngã. Bởi vì chỉ đứng thôi, tôi cũng đã suýt té. Mãi cho đến khi đến được phòng tắm, tôi mới vội vàng đẩy thằng Mork ra, còn bản thân quay qua tắm rửa, gột sạch vết bẩn đêm qua cho bằng hết.

Tôi thừa nhận mình gần như kiệt sức, nhưng lại không muốn trở thành gánh nặng khiến thằng Mork phải mệt mỏi nữa. Nhiêu đây thôi đã bận rộn muốn chết rồi.

Tôi tắm xong trong bộ dạng khăn quấn ngang eo. Đi tập tễnh ra ngoài chưa được 3 bước thì Sutthaya oppa đã sắp xếp xong đoàn hộ giá ngay ở trước cửa.

"Thay áo đi đã rồi ăn cơm uống thuốc." Thanh âm trầm thấp nói bằng giọng đều đều, nắm tay tôi đi tới tủ quần áo.

"Mày định đi học hả?" Tôi hỏi do thấy nó khoác lên mình bộ trang phục trang trọng, mặc áo sinh viên thắt cà vạt trường học Sutthaya.

"Ừm. Lớp Hóa phân tích có buổi thảo luận. Tuần này tao là lớp trưởng. Không đi không được." Ờ nhỉ. Tao quên mất phải đến lớp để thảo luận dự án.

"Tao cũng có nè."

"Mày đi không nổi đâu. Tao sẽ gửi đơn xin nghỉ cho bạn mày để đưa cho thầy."

"Nhưng mà nhóm tao..."

"Pee, đừng cãi. Ăn cơm uống thuốc rồi nằm nghỉ. Tao sẽ nhanh chóng quay lại."

"Ừm."

Tôi từ từ mặc quần áo vào cho xong, sau đó đi ra ngoài ăn bữa cơm mà thằng Mork đã nấu sẵn để trên bàn. Nhìn sơ bằng mắt thì trông cũng hấp dẫn. Bởi lẽ đó là cháo thịt bằm với ờ...

Tao không muốn nói đâu cơ mà xin phép suy nghĩ thành tiếng cho mọi người nghe chút. Người khác khi nấu bữa sáng thì cháo cũng là một lựa chọn quan trọng. Hoặc nếu là breakfast kiểu phương Tây một chút thì sẽ có trứng chiên, xúc xích, ham, bacon hay cái quái quỷ gì đó.

Nhưng còn thằng cha Sutthaya oppa này thì lại đúng chất Thái luôn. Chiên lạp xưởng cho tao ăn. Phong cách này lập dị chết đi được. Dù vậy, tôi vẫn phải nhẫn nhịn mà tiếp tục ăn vì sợ nó tủi thân đòi đi tự tử mất.

"Ờ. Pee." Nó nói trong lúc ghim lạp xưởng ăn.

"Cái gì?"

"Tao thấy rồi nhé."

"..."

"Lá thư mày viết cho tao ấy." Thằng khốnnnnnn. Đồ xấu tính. Sao có thể lục lọi balo của tao chứ.

Phải nói trước là 3 ngày nó biến mất. tôi đúng giận nó luôn vì không chịu đến dỗ dành. Vì vậy, tôi đã viết thư, định bụng dốc toàn tâm kể lể đời sống tình cảm giữa tôi và nó. Độ dài gần chục trang A4. Không biết viết cái gì mà lắm thế. Vừa viết vừa khóc. Nước mắt chảy ròng ròng đến nỗi thằng Duen phải bộp đầu tới lui.

Khi biết được sự thật là nó bị bệnh, tôi cũng chẳng buồn lấy nó khỏi balo. Quên mất tiêu cho đến khi nó nhắc tới.

"Mày mở balo tao hả? Xấu tính."

"Thì mày viết cho tao mà."

"Thì vậy, nhưng mà không muốn cho mày đọc nữa."

"Viết cái gì mà hơn 10 trang thế. Haha." Ơ hay! Cười nhạo tao nữa chứ. Tao giật tóc mai, chọc đui mắt bây giờ.

"Không biết." Bực bội đó nha.

"Pee..."

Làm giọng ôn nhu cơ đấy. Hứ! Chưa kể còn đưa tay ra nắm tay tôi nữa chứ.

"Cái gì?"

"Những gì mày viết..."

"Đọc rồi thấy sao? Buồn luôn chứ gì."

"Không. Tao lười đọc. Nó dài quá." Ối. Đồ chết tiệttttttttttttttttttttttttttttt. Còn cái gì khốn nạn hơn thằng Mork không? Muốn dắt nó đi sở thú thật sự. Mất sạch luôn cái tâm trạng cảm động. Biết vậy tôi đã vò nát rồi nhai nuốt luôn từ 3 ngày trước rồi.

Tóm lại kết thúc chủ đề. Tôi không muốn tranh luận với nó vì 10 tờ giấy và một cây bút mực, vội vàng ăn cháo uống thuốc rồi quay về nằm liệt trên giường như trước. Về phần Sutthaya oppa, tôi biết nó thật sự không muốn đi đâu. Nhưng vì trách nhiệm của nhóm mà nó phải gánh vác, nó đành tức tốc tham gia lớp học vào buổi chiều như thường lệ. Còn tôi nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm vài tiếng.

Rồi bạn tin không? Gieo nhân nào gặt quả ấy. Thúi! Kiếp trước chắc tao thường xuyên cúp học nên kiếp này lũ bạn khoa Nha tham gia buổi thảo luận mới gọi điện réo từ lúc mùi xì hơi của thằng Mork vẫn chưa kịp bay mùi. Nhưng mà bạn hiểu tâm trạng của người vừa ngủ được nửa tiếng không? Không muốn ngồi dậy. Cùng với triệu chứng sốt và cơn đau đầu, cộng thêm cái điều hoà 25 độ nhưng còn lạnh hơn Bắc cực khiến tôi chẳng muốn ngồi dậy đi đâu cả.

Nhưng tôi không thể làm như vậy, bởi vì thầy nói buổi thảo luận sẽ tính điểm theo nhóm. Đã thế tôi còn là nhóm trưởng của dự án sẽ nộp vào cuối kỳ. Không thể nào thiếu tôi được, nếu không chỉ có chết.

Duennnnnnnnnnnnnnnn.

Mỗi lần gặp khó khăn, tôi luôn nhớ tới hắn. Nhưng do không muốn hắn biết rằng tao thất thân với thằng Mork rồi nên đành chọn cách tránh gọi cho hắn mà thay vào đó gọi cho P'Pae đến đón ở dưới chung cư.

Bây giờ còn đau khổ hơn cả cuộc đời của Dao Pra Sook. Đau gan, đau lá lách đến nỗi đi lại không nổi nhưng vẫn phải đánh liều mượn đồng phục của thằng Mork mặc vào rồi đi xuống dưới đứng đợi với khuôn mặt trắng bệch như chân gà siêu thị. Đợi cho đến khi P'Pae đến đón, lúc này chúng tôi mới cùng nhau khởi hành.

Đừng hỏi rằng Pae siêu cấp đẹp trai lái Benz hay BMW. Xin đừng tìm kiếm sự xa hoa nơi con người mà con gái cả trường đều ngó lơ. Chỉ cần cái xe máy Honda Wave 100 không có hệ thống phun xăng kia thôi là đã tốt biết mấy rồi. Nhưng mà bạn có hiểu không? Con người ta chinh chiến cả một đêm. Đau thì đau ơi là đau. Đi thì gần như không nổi. Phải ngồi sau xe máy là cái gì đó khốn nạn vô cùng.

Khi tới trước cửa tòa nhà, tao mất hồn cả một lúc lâu.

"Cảm ơn anh nhiều lắm." Lợi dụng xong là đuổi đi ngay.

"Mày nổi không đó, thằng Pee? Sao mặt tái mét như con cá thòi lòi thế này?" Chuyện là...tao đau cũng vì câu chửi của anh đấy. Trời ạ.

"Nổi mà anh. Vẫn ổn." Đáp là thế nhưng sự thật tao không hề ổn. Tao đau đầu. Muốn nôn. Cả người đau nhức, lúc nóng lúc lạnh. Những triệu chứng vừa kể nên được rồi.

Nên chết được rồi. Thế nhưng tao vẫn phải giả vờ mỉm cười đáp lại.

"Em lên lớp trước đây."

"Để tao lên chung. Lỡ đâu chết ngay cầu thang, tao tội nghiệp người trong trường." Yêu tao thật sự.

"Cảm ơn anh nhiều nhé."

"Thế thằng Mork đi đâu?"

"Nó đi học. Em không muốn làm phiền nó."

"Học cái quái gì mà quan trọng đến mức đó? Nó có lo cho mày không vậy? Sắp chết đến nơi rồi này. Rồi sao không đi chung? Mày cũng biết là 2 lớp ở sát rạt nhau mà."

"Nó không biết. Em cố tính cúp mà. Còn nó không cúp được."

"Nếu tao biết nó chăm sóc mày không tốt thế này, tao không để cho nó tán tỉnh đâu." Để rồi đó thôi. Để cho nó chơi tao đến lủng luôn này. Không kịp nữa rồi, P'Pae. Tao thành ván đã đóng thuyền mất rồi.

"Có gì giải quyết sau. Em vào lớp trước đây." Tôi nói vậy trước khi bước tập tễnh vào trong phòng.

"Ờ. Mau vào đi. Học xong rồi có gì về chung. Mẹ nó!"

Tôi chẳng buồn quan tâm P'Pae đâu ạ. Nổi giận là thế, nhưng khi nhìn thấy tụi con gái khoa khác đi ngang qua, đầu anh ấy ngoái lại nhìn như muốn xuyên thấu. Còn bản thân phải tiếp tục đối diện với đám bạn khoa Nha. Môn thảo luận này chia sinh viên thành từng phòng. Mỗi phòng có 10 người để làm việc nhóm và bàn bạc về bài thuyết trình cho dự án.

"Xin lỗi nha. Mình đến muộn." Tao nói bằng giọng khàn khàn.

"Không sao. Thầy vẫn chưa đến. Pee tới cùng đàn anh khoa Kiến trúc hả?"

"Ừm."

"Hồi nãy có người gửi đơn xin phép của Pee đó."

"Ai vậy?"

"Không biết nữa. Hình như không phải khoa Y. Mắt kính dày cộm." Không phải thằng Mork đâu, bởi vì có lẽ nó bận đến mức không thể nhúc nhích đi đâu. Tôi nghĩ chắc chắn đó là Wasin.

Và rồi tất cả im lặng. Tôi bèn ngồi dựa vào ghế, nửa tỉnh nửa mơ. Dù vậy, bộ não vẫn nhận biết được tất cả những gì người khác đang nói. Và chủ đề của những tiếng xì xào kia đều là về chuyện của tôi.

"Mấy ngày liền MorkPee không đi đâu cùng nhau. Mình nghĩ Mork không nghiêm túc đâu."

"Ừm. Nhìn bây giờ đi. Hình như Pee bị bệnh mà cũng chẳng thấy xuất hiện."

"Khe khẽ một chút."

"Đây này. Trên Face gần như không nói chuyện luôn. Mình nghĩ Bam khoa Truyền thông mới là thật. Dạo này hay ăn cơm rồi tag hình với Mork nữa đó."

"Ở cùng cái anh khoa Kiến trúc như trước cũng tốt. Mork không thích Pee thật lòng đâu."

"Chỉ tạo phong trào thôi."

"Suỵtttttttt. Nói qua Line đi."

Ô hổ...Tụi mày nói đến cỡ đó, không cần Line liếc gì nữa đâu. Xuyên đầy 2 lỗ tao luôn rồi, đám bạn nha sĩ kia ơi. Dù vậy, tôi chọn cách không phản bác hay đáp trả lại mà chỉ giả vờ ngủ, đợi xem bao giờ thầy mới vào lớp.

"Các bạn sinh viên, thầy xin lỗi nhé. Nãy giờ thầy vào lộn phòng."

Sakchai người dũng cảm đã tới rồi. Tới cùng dáng vẻ thở hổn hển, bởi lẽ thầy ấy là bác sĩ khét tiếng trong làng đi lộn phòng. Lần này cũng thế. Không biết thầy ló mặt vào phòng nào nữa. Nhưng cũng may là tôi vẫn đến kịp, dù có muộn gần 10 phút đi chăng nữa.

"Quiz trước nhé. Sau đó chúng ta sẽ nói về chuyện dự án."

"Vâng ạ. / Vâng ạ."

Sau khi làm xong bài kiểm tra, chúng tôi bắt đầu thảo luận về nội dung của dự án và bài thuyết trình. Nhưng mà xui xẻo làm sao thầy hướng dẫn là ông bác Sakchai phải đi liên hệ về bài nghiên cứu với thầy cô bên ngành Khoa học nên đã bỏ cho chúng tôi tự thảo luận trong nhóm rồi gửi bài thuyết trình vào mail để thầy kiểm tra tiến độ.

Nhưng vào chính lúc này, cơ thể tôi không còn chịu nổi nữa. Ai nói gì tôi cũng chẳng hiểu. Mẹ nó. Chóng mặt hết cả. Đến nỗi vài đứa bạn phải lên tiếng hỏi.

"Pee...Không khỏe hả?"

"Đúng đó. Mình nghĩ cậu không nổi đâu. Về trước không? Dù sao thầy cũng không có ở đây."

"Không sao. Trước tiên tụi mình thử phác thảo nội dung ở đây đã."

"Không nổi thì nói nha." Ít ra thì bạn bè cũng lo lắng cho tôi phần nào. Cũng may là tôi ở chung nhóm với tụi con gái và 2 thằng đeo mắt kính bẽn lẽn, không xuất hiện chung phòng với lũ khốn nạn từng bộp đầu tôi như lần trước.

"Thằng Pee, thầy mày ra ngoài rồi. Về chưa?" Thằng cha Pae ló đầu vào lớp, làm gián đoạn các bạn trong nhóm hết cả.

"A...anh về trước đi."

"Mày đúng thật là. Này các em, thằng Pee mà có chết thì hãy đưa nó vào bệnh viện nhé. Tao đi đây." Dứt lời, P'Pae lượn đi luôn, bỏ lại tôi ngồi lắc đầu, mặt mày xây xẩm ở trong phòng.

Giữ nguyên vị trí đó lâu thật lâu cho đến khi...

Cạch!!

"Pee!"

"Thằng Mork..." Tôi quay qua nhìn thân hình cao cao đang thở hổn hển bên cạnh khung cửa trước khi lao người đến thật nhanh. Cả mặt và lưng mồ hôi nhễ nhại, thấm đẫm chiếc áo đồng phục. Một vài người bạn ở trong phòng khá sốc trước sự xuất hiện không báo trước của nó. Nhưng người kia nào có để tâm.

"Không khỏe mà còn đi nữa. Nếu P'Pae không gọi, có lẽ tao sẽ không biết đúng không?" Thằng Mork quỳ gối ngồi xuống sàn, giơ tay chạm nhẹ vào trán tôi, còn tay kia cầm một bịch vô số thuốc, khiến tôi tự hỏi liệu có phải nó đi tống tiền dược sĩ về hay không.

"Tao ổn."

"Không ổn đâu. Giọng khàn đặc hết cả. Uống thuốc hạ sốt đi đã." Người kia lấy chai nước trong balo trước khi mở thuốc trong bịch đặt trên tay tôi.

"Thuốc trị sổ mũi với thuốc trị ho nữa. Thuốc chống viêm hồi nãy uống ở phòng rồi. À. Gel hạ sốt nữa. Để tao dán cho."

"Đợi đã. Nhiều quá."

"Phải uống. Đừng khiến tao lo."

"Rồi sao mày đến được đây?"

"Cúp."

"Hả!"

"Cúp đi mua thuốc rồi về quay về tìm mày đây này. Còn đau đầu không? Muốn nôn không? Sao người lại nóng ran thế này? Tao không mang theo nhiệt kế. Hới. Sao tao có thể quên được chứ?"

"Thằng Mork, bình tĩnh. Hít vào thật sâu." Biến thành tôi là người phải cản nó lại trước khi các bạn trong phòng sững sờ khi nhìn thấy khía cạnh khác thường của nó. Thế này thôi cũng không biết người trong phòng sẽ nghĩ ra sao rồi.

"Xin lỗi. Tao chỉ hoảng hốt quá."

"Không sao. Uống thuốc là ổn thôi. Mày về phòng thảo luận đi."

"Không. Đúng lúc tao đã phác thảo xong dự án. Định đưa mày về này."

"Nhưng..."

"Pee, cậu về trước đi." Một người bạn lên tiếng. Sutthaya oppa liền đứng thẳng dậy, ôm eo đỡ tôi đứng dậy bằng 2 chân.

"Cảm ơn rất nhiều vì đã chăm sóc Pee."

Rồi nó đưa tôi ra ngoài cùng chiếc bịch triệu loại thuốc. Tôi biết nó thật sự lo lắng. Nếu không đã chẳng xuất hiện trong bộ dạng mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại như vậy.

"Cảm ơn nhé."

"Gì cơ?"

"Cảm ơn vì đã giữ lời hứa rằng sẽ chăm sóc tao."

"Nó đâu phải chuyện khó khăn gì. Bởi vì nó vốn là điều tao phải làm suốt cả cuộc đời rồi. Phải làm cho quen."

"Thế bây giờ đã quen chưa?"

"Không. Chắc phải thử xx thường xuyên thì mới quen."

"Cái đầu mày ấy!"

Sau khi MorkPee rời khỏi phòng...

Tiếng trò chuyện trong nhóm bạn khoa Nha bắt đầu rộ lên một cách sôi nổi về chủ đề MorkPee.

"Sao bảo họ không nói chuyện? Sao bảo Mork không lo?"

"Thì đâu có động tĩnh trên dòng thời gian gì đâu. Với cả dạo này cũng chẳng thấy đi cùng nhau. Mork cũng không tấn công như hồi trước."

"Nhưng nếu thật sự không có ý gì với nhau thì sao lại chấp nhận cúp học đi tìm? Khoa Y căng thẳng vụ dự án lắm."

"Đáng suy nghĩ. Nhưng điều đáng suy nghĩ chính là sao Mork lại biết Pee uống thuốc ở phòng rồi? Họ ở chung hả?"

"Hay là...họ đã hẹn hò rồi?"

"Cũng có thể. Nhưng mà bà thấy tướng đi của Pee lạ lạ không? Đi giống như bị..."

"Ốiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Không nổi. Vụ này phải lan truyền!!"

Theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5

Cơ thể tôi như bị dòng điện ngàn volt truyền vào người, dẫn đến việc phải cử động cơ thể với cảm xúc run rẩy. 2 tay dù cứng đờ nhưng vẫn cố gắng lần mò trên khắp các tế bào da. Những giọt mồ hôi lớn bắt đầu túa ra trên trán khiến tôi phải cắn răng tiếp tục chịu đựng sự xuýt xoa khi bị đau nhói trong trái tim.

"Shittttttt. Ốiiiiiiiiiiiii."

Tiếng thở vốn bình lặng bỗng trở nên gấp gáp. Con tim đập thình thịch như thể trống trận, khơi dậy rất nhiều cảm xúc trong tâm trạng. Có thể là do tâm trí đang tìm kiếm sự phấn khích. Tôi cố gắng xé miếng vải thành từng mảnh, để nó rách theo phần da, làm lộ ra vết xước màu đỏ.

"D...Duen. Hức." Tiếng khóc lóc ngọt ngào vang thẳng đến màng nhĩ. Tôi đành nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên đôi mắt ngân ngấn.

"Không sao mà." Tôi dịu dàng nói.

"Duen. Nh...nhưng mình sợ máu. Hưuuuuuuuuuu. H...h...hưuuuuuuuu."

Ôi. Thằng quần!! Mày khóc cái gì mà lắm thế hả, thằng Mean chết tiệt kia? Từ chỗ cố gắng ngồi xử lý vết thương của mình, tôi buộc phải dừng lại. Mẹ nó. Ra mài gỗ cho nó dựng vòm, vậy mà khốn kiếp, bị lưỡi dao cắt đến nỗi phải xé áo băng bó vết thương như trong phim truyền hình. Nhưng mà cái gì đây chứ. Khóc lóc như là mất người thân, làm bọn bạn nó đồng loạt quay qua nhìn.

"Mày khóc cái gì mà lắm thế. Tao mới là người đau, không phải mày."

"S...sợ máu."

Khốn nạn thật mà. Học bác sĩ mà lại sợ máu. Tao thật sự quan ngại cho tương lai của ngành Y học nước nhà.

"Tránh ra xa được không? Tao sẽ băng bó." Tao xé áo mình làm gì nhỉ? Khó hiểu. Hay là xem phim nhiều quá? Thấy cảnh nam chính xé áo mình băng bó vết thương ngầu nên tiềm thức đã mách bảo rằng phải thử. Rồi thế nào? Burberry của tao rách tơi tả mất một nửa.

"Không chịu. Mình sẽ ở cạnh Duen."

"Không đi thì im lặng. Ngậm miệng vào."

"Sao Duen lại xé áo?"

"Thì để băng bó vết thương đó, đồ ngu."

"Mình có băng cá nhân nè. Nó đơn giản hơn nhiều. Duen làm vậy không phải trông ngu ngốc hơn à?" Chẳng nói chẳng rằng, nó lấy miếng băng cá nhân trong balo ra. Giờ này bực bội ghê luôn á. Mày lừa mắng tao hả, thằng quầnnnnnnnnnnnnnn?

"Ờ. Tao ngu."

"Qua việc xem điểm của Duen thì câu này cũng hợp lý lắm."

"Mày có đang ghẹo gan tao không đấy? Tao chỉ nói mỉa mai thôi. Không có muốn mày hùa thêm."

"Thế tại sao Duen lại mỉa mai mình?"

"Ối. Thằng Mean. Mày ngưng kiếm chuyện với tao được không?"

"Mình không có mà. Mình ở yên có một chỗ thôi. Ở đây mà lo lắng cho Duen từ phía xa xa." Ái chà... Nói câu này một cái là tim tao mềm xèo bị người ta xì hơi lốp xe.

Vì không muốn tranh cãi quá nhiều với nó, tôi đành thành khẩn nhận thua, vội vàng lấy miếng băng cá nhân hình con Keroro xanh lá cây dẹo không nể nang mặt mũi tao dán lên vết thương.

Muốn biết sự thật không? Dao cứa vào da thịt có tí xíu. Chỉ một miếng băng dán thôi là đủ. Cơ mà tại tao diễn sâu.

Đây đã là ngày thứ 5 tôi phải qua phụ nó dựng vòm cho tụi sinh viên trong lễ tốt nghiệp. Rồi nghĩ thử mà xem nó. Tao phải dựng vòm cho cái lũ chuẩn bị tốt nghiệp. Điên mấttttttttttt. Còn tao thì không. Tao ăn nguyên con F. Hahahahaha. Ối. Thật muốn khóc ra nước mắt máu. Đám bạn thân cũ đua nhau sửa soạn áo Krui* hết rồi mà tao vẫn ngồi đây cắt giấy dựng vòm. Nam mô a di đà Phật...

(*) Áo choàng các sinh viên hay khoác lên mình trong buổi lễ tốt nghiệp.

Tối qua thằng em trai yêu dấu ăn gan hùm không thèm về phòng, bỏ tao nằm cô đơn lạnh teo trứng trong căn phòng 4 góc. Muốn xả hết những nỗi bực dọc tích tụ trong lòng cho nó nghe, nhưng mà nó lại không có ở đây cho tao bắn nước bọt. Nhớ quá đi. Lo muốn rớt nước mắt. Không có nó, tao thật sự không ở được. Hức!

Muốn biết sự thật không? Tao xạo đóoooooooooo.

Đúng vui luôn. Tối qua lúc thằng khỉ Pee không có mặt, nghe thằng Pae bảo qua ký túc xá ở với nó, tôi liền cảm giác nhẹ nhõm một chút. Cũng chẳng lo gì lắm đâu. Lấy luôn con heo đất của em trai yêu dấu đập vỡ tan. Ăn trộm tiền của nó đi mua sữa cho nhóc con.

Nghĩ mà xem tao cùng đường đến mức nào. Học không xong bị mẹ tịch thu luôn ngân quỹ nên tao đành sử dụng cách thức ăn trộm tiền trong ống heo đi bao nuôi người ngoài hành tinh để show sự sugar daddy. Trả bằng đống tiền xu mà tao đếm cả tiếng đồng hồ. Đã thế còn nặng trĩu cả túi quần. Từ chỗ "chuối" trông đã lớn, giờ trông nó lại càng hùng vĩ hơn, dù một số người có hay nói "trứng" P'Duen trông méo mó đi chăng nữa.

Kể từ ngày thằng Mean biết tao là đàn anh năm 5, nó không hề tỏ vẻ ghét bỏ gì cả. Nó vẫn gọi tôi mà không có danh xưng phía trước là anh như cũ. Điều đó khiến chúng tôi trông có vẻ thân thiết hơn, bởi ngày nào tôi cũng đi theo tán tỉnh nó kiểu không có ngày nghỉ lễ.

Cuộc sống của tôi có thể trông lúc nào cũng vô nghĩa. Nhưng giờ thì thằng Duen version mới đã return lại một lần nữa sau khi biến mất từ năm lớp 8, lúc nghiện guitar và những đứa bạn mắt kính.

Tôi sẽ bắt đầu nghiêm túc với cuộc đời, nghiêm túc với tình yêu. Và tôi cũng biết thằng Mean chính là điều tôi thiếu vắng trong suốt 23 năm. Nó tựa như mảnh ghép mà tôi cố gắng theo đuổi bấy lâu nay nhưng chưa lần nào thành công. Hôm nay tôi đã gặp được rồi...

"Mean."

"Hửm...Có chuyện gì hả?" Giọng nói trong trẻo cất lên, thậm chí không buồn nhìn cả mặt vì nó đang cố gắng cắt giấy dựng thành cảnh của nước Nhật cho tụi tốt nghiệp chụp hình.

"Mày từng yêu ai bao giờ chưa?"

"Từng chứ."

"Ai thế?"

"Mẹ mình, ba với anh trai. À, còn có các bạn nữa."

"Thế còn tao? Mày yêu không?"

"Hưuuuuu. Mình cũng yêu Duen."

"Nhưng tao không muốn là người mà mày yêu giống như những người khác."

"Sao Duen lại nói như vậy?" Vừa nói, miệng vừa run bần bật như sắp khóc đến nơi.

Tao mỉm cười hài lòng. Tao đã thử rất nhiều chiêu rồi, cả search Google lẫn đi hỏi từ tụi khoa Kỹ thuật cho đến khoa Nông nghiệp. Tao đẹp trai hết để có thể tán tỉnh loại người bạch tạng như nó. Lần này nó phải thành công.

"Tao muốn nhiều hơn thế. Muốn nhận được tình yêu theo một kiểu khác từ mày."

"Tình yêu...Duen."

"Ừ."

"Duen muốn mình yêu Duen như cún ở nhà hả?"

Phảiiiiiiiiii. Tao muốn làm cún. Ôi. Cái đồ ngu ngốcccccccccccc. Đồ đần độn! Đồ bạch tạng. Đồ mắt lồi. Đồ mặt 2 ngón tay. Đồ chân ngắn mặt mo. Đồ con nít quỷ không hiểu chuyện. Đồ mắt cá chân chó mới đẻ. Tao không biết phải chửi mày gì nữa rồi này.

Giờ tao ngưng làm mặt dụng cụ nấu nướng cũng chỉ vì cái thằng ăn chấy này đấy. Vậy mà nó vẫn không hiểu mục đích mà tao muốn truyền tải. Đây là mày ngu hay mày ngu thế, thằng Mean?

Cuộc đời thằng Duen người dễ thương như thể có nghiệp chướng. Khi có suy nghĩ muốn nghiêm túc với một người nào đó trong cuộc đời, tao lại gặp phải cái đồ chết tiệt gì nữa cũng không biết, đầu óc không được bình thường. Thật muốn hỏi trái tim kiêu hãnh của mình rằng sao có thể thích nó. Ma quỷ phương nào nhập vào vậy chứ. Chắc chắn nó đã bỏ bùa tao. Quân khốn nạn. Thằng nhóc Mean không hổ là bãi đờm ghê gớm nhất của cuộc đời tao.

Mệt...Tao chửi trong lòng mà thấy mệt.

Phải thở qua đường da để hấp thụ khí oxy. Cực kỳ mệt khi nhìn thấy khuôn mặt như sắp khóc của nó. Sao nào? Giờ mới nhận ra là tao vừa tỏ tình hả?

"Mày bị sao thế, thằng Mean?"

"Duen..." Hừ! Định sám hối bây giờ hả? Quá muộn rồiiiiiiiiiiiiii.

"Có chuyện gì thì nói đi."

"Đũng...đũng quần Duen rách kìa. Ngưuuuu. Lẹo mắt chắc luôn." Rồi nó lớn tiếng khóc bù lu bù loa, làm tụi năm nhất khoa Y chạy tới vây xem Godzilla là tao đây. Ngỗng mổ. Đũng quần rách đến tận khe đít mà sao tao lại không biết. Đó là quần jeans loại 1 của chợ trời đấy nhé.

"Duen rách đũng quần. Hưu..."

Tôi thầm nghĩ trong lòng. Nếu mày còn la lớn nữa, tao sẽ sút mày bay xuống dưới lầu, can tội làm tao mất hết cả mặt mũi, thằng nhóc quỷ.

"Im lặng đi, thằng Mean. Người ta nhìn đầy rồi kìa."

"Hứp! Mình im lặng ngay nè."

Lại còn làm mặt ghẹo gan khiến tao muốn đá.

Đá mình đi ra tìm quần mặc ấy. Fuck...

"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. >///<"

Lần này hỗn loạn rồi đây. Lũ con gái năm nhất chạy tới quắn quéo ngay khi tôi đứng thẳng người dậy. Tiếng la thánh thót xuyên thủng mọi tế bào ráy tai. Bởi vì dường như tụi nó sốc nặng với "chỗ đó" đẳng cấp thần Prakan, đến nỗi thằng Mean phải kéo cánh tay tôi chạy trối chết ra ngoài, cùng nhau chui vào nhà vệ sinh.

"Mình xin lỗi vì đã nói lớn chuyện Duen rách đũng quần."

"Kệ nó đi."

"Nhưng rách đũng như vậy, Duen cũng thấy tệ mà."

"Cho nên mới đi tìm quần này."

"Cũng mà Duen có mặc gì đó bên trong cái quần bị rách đũng."

"Nó sẽ tốt hơn thế nếu mày ngưng nhắc đi nhắc lại cái từ 'rách đũng' đấy. Nó đâm thủng trái tim tao. Hiểu không!"

"Ngưuuuuu. Xin lỗi nha."

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu boxer của tao không giãn đến nỗi không còn dây thun để mà co giãn. Thứ giữ nó lại với eo chính là sợi thắt lưng da. Nếu không nó đã tụt xuống mắt cá chân từ lâu rồi. Lúc lấy cái ná cao su buộc quanh eo rồi đi ra dựng vòm tiếp vẫn không sao mà. Giờ phút này, trái tim tao muốn ở nhà rồi. Muốn về nhà, nhưng ngặt nỗi lại không thể đi ra ngoài như thế này.

Tôi cố gắng gọi điện cho băng Kitty nhưng không đứa nào nghe máy. Lúc khẩn cấp cứ thích rủ nhau mà biến mất. Đến lúc tao không cần thì lũ chết tiệt này lại xuất hiện.

"Thế này đi. Mình có quần thể dục trong balo. Nhiều khi nó lại có giúp được." Thằng nhóc bạch tạng đưa ra đề nghị. Tôi lập tức trợn tròn mắt.

"Thật hả? Vậy mày đi lấy đi. Tao sẽ đợi ở đây."

"Đợi xíu nhaaaaaaa."

Sau đó, nó biến mất khoảng 5 phút, bỏ tao phơi "trứng" trong nhà vệ sinh. Mỗi lần gặp ai bước vào, tao đều giật bắn người. Vậy đấy. Chưa bao giờ chứng kiến grand opening thứ thiệt. To kiểu Big Bum đập thẳng vào mặt đến nỗi phải ngất xỉu. Nếu hỏi rằng tao đã tạo phúc đức bằng cái gì mà có thể to đến mức này thì phải nói là

Tao không biết. Tao dễ thương!! Kết thúc nhé. Hihihihihi.

"Duen, đến rồi mày." Thằng Mean mặt hớn ha hớn hở chạy tới cùng với một chiếc balo sau lưng.

"Đâu rồi? Lấy ra đi."

"Đây này. Mặc cẩn thận nha. Cái này mình quý lắm đó." Rồi nó đặt chiếc quần thể dục hình vịt Donald màu vàng chóe vào tay tôi. Hả! Cái gì cơ! Mày định cho Duen người dễ thương mặc quần này ấy hả? Không...Tuyệt đối không.

"Mày bị điên hả, thằng Mean? Ai mà thèm mặc chứ."

"Mình mặc nè."

"Rồi đứa điên nào lại mặc trong trường chứ. Có điên không?"

"Mình còn mặc chơi tennis với bạn ở sân trường nữa đó."

O[]O

Tao chịu. Tao chịu hết, nhưng mà không phải với cái quần này.

"Không được đâu. Nó nhỏ lắm, không co giãn."

"Nhưng mà bé vịt có dây thun co giãn. Chắc Duen mặc được mà."

Bé vịt? Nó đang nói đến cái quần đúng không?

"Mau lên đi, Duen. Nếu không thì chẳng còn gì để mặc đâu."

"Ờ ờ." Cuối cùng tôi cũng giật lấy con vịt mỏ vều mặc đỡ. Đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời, còn ghê gớm hơn vụ giả gái thành má mì đi chơi pub khoảng 20 lần. Sự tự tin và đẹp trai của tao đã mất sạch ngay khi đút chân vào ống quần bên trái.

"Wowwwww. Đáng yêu quá đi." Thằng bạch tạng vỗ tay bộp bộp.

Đáng yêu chứ. Bó người tao muốn xỉu luôn. Chân thì kẹt ngay giữa ống quần, di chuyển đi đâu cũng vướng víu hết. Vậy mà nó còn có mặt mũi bảo là đáng yêu. Bản tính xu nịnh người khác lây từ ai đấy.

"Bó người tao hết cả rồi này."

"Duen đừng cử động nhiều không nó lại rách nữa bây giờ. Chiếc quần này mình quý lắm, bởi vì đó là món quà mẹ mua cho mình lúc mình thi vào lớp 7."

Tao cảm động muốn rớt nước mắt. Thúi!

Mặc từ hồi lớp 7. Tới giờ là đã trải qua bao nhiêu lâu rồi chứ, thằng quầnnnnnn.

"Duen sẵn sàng để ra ngoài chưa?"

"Ờ. Tao sẽ về chỗ vòm lấy đồ rồi về nhà luôn."

"Hưu. Về đi. Hôm nay không cần trông mình đâu." Nó làm mặt ỉu xìu lúc nói ra câu này.

"Sao thế? Nhớ tao hả?"

"Ừm. Mình muốn có Duen ở gần."

Có thẳng thắn quá không, thằng chết tiệt? Lúc muốn bày tỏ tình cảm, nó cũng làm được mà. Thế thì tại sao mỗi lần tao tỏ tình, nó lại ngốc nghếch kiểu kiếp này không ai có thể sánh bằng?

"Vậy cúp đi chơi không?"

"Với cái quần này hả?" Ờ nhỉ. Tao quên mất.

"Nếu vậy thì dựng vòm đi. Tao chẳng có gì phải mắc cỡ khi ngồi trông mày đâu."

"Yeah!! Duen đáng yêu quá đi." Thân hình nhỏ bé lao tới ôm tôi cứng ngắc. Nhưng tôi không nghĩ sẽ mở miệng. Nó đã cất công lao người tới ôm. Còn áp má vào hõm cổ tao nữa. Cảm giác rạo rực liền.

Nhưng khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, định bụng hướng thẳng về khu vực vòm nhận bằng tốt nghiệp, tôi lại gặp phải thứ có sự sống gọi là đồ siêu cấp khốn nạn.

"Ayyyyyyyyyyyyy. P'Cindy, N'Tinky-Winky nhớ lắm á."

"Cả N'Dipsy nữa."

"N'Lala nữa ạ."

"Rồi thì N'Po. Saranghaeyoooooooo."

Bảo sao tao gọi mãi không được. Hoá ra là dành thời gian hoá trang thành gái hư trong concept "bóng gió trâu on tour". Bất kể là thằng Ko, thằng Yok, thằng quỷ James hay thằng Jeans chết tiệt đều trông không ra thể thống gì thật sự. Cảnh tượng giống như Dejavu lúc tao là thủ lĩnh của tụi nó từ trung tâm thương mại cho đến night club.

Ốiiiiiiiiiiiiii. Vớ vẩn dễ sợ.

"Cindy ơi, Dipsy nhớ quá nè." Bug James chơi lớn, sà tới cọ mặt vào khe ngực tao, khiến tụi năm nhất cười ầm ĩ.

"Quỷ cái!" chính là từ ngữ duy nhất mà tôi có thể dành tặng cho sự lẳng lơ của nó. Tụi chết tiệt này năm nào cũng thế. Năm ngoái thì hoá thân thành Power Rangers để cổ vũ đám nhóc năm nhất đi dựng vòm. Khoa nào cũng ghé cái mặt vào, từ đầu hàng cho đến cuối đường. Bởi lẽ tao vẫn còn nhớ cái bản mặt mình lúc mặc bộ đồ kiến X (Kamen Rider X). Ôi...

"Tránh xa tao ra, thằng James."

"Tinky cũng nhớ ạ."

"Dừng lại ngay, thằng Ko chết tiệt. Chơi cái trò quái quỷ gì thế. Vớ vẩn." Tôi ngăn nó lại.

"Thế thì chơi với N'Mean người đáng yêu cũng được ạ."

"Ngưuuuuu. Sao tay bạn Duen thô ráp quá vậy? Sờ mặt mình thô bạo hết cả." Hahahahaha. Sao tao mắc cười quá. Cứng họng luôn, đặc biệt là chủ nhân bàn tay như thằng quỷ Ko. Còn thằng Yok với thằng Jeans ấy hả...

"P'Yokkkkkkk." Mẹ nó. Bỗng có một cô bé năm nhất chạy đuổi bắt với nó ngay giữa sân từ lúc nào không hay. Đần độn thật sự.

"Ê mày." Tôi hỏi.

"Gì vậy chế."

"Chế cái đầu mày ấy. Mày đang giả gái nên hôm nay không cần mặc quần chứ gì."

"À há."

"Cho mượn mặc coi. Giờ tao đau 'trứng' quá." Tôi cảm giác cái con vịt Donald sẽ không thể chống đỡ sức nặng "củ khoai" của tao đâu...

"Ờ ờ. Ở đằng sau xe ấy. Đậu trước cửa khoa. Thế chế không nhập bọn với tụi em hả?"

"Để hôm khác. Hôm nay tao có hẹn."

"Ái chà. Với thằng nhóc nói tiếng người không hiểu hả chế?"

"Tao táng cho bây giờ."

Tôi làm điệu bộ chuẩn bị rời đi nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại kéo cổ tay đồ nhỏ con đi cùng. Phải cảm ơn tụi Kitty khốn nạn đã chừa lại tận 4 cái quần jeans bó "trứng" cho tao chọn. Sau đó, chúng tôi cúp buổi dựng vòm để đi chơi cùng nhau. Tôi từng xem "Tàu điện đi tìm nhé mày" (tựa Việt là Tàu điện tình yêu) rất lâu rồi. Ở trên đó romantic lắm. Tôi bèn vứt xe lại rồi đi về bằng tàu điện cùng thằng nhóc Mean.

"Hưu. Nhiều người quá." Thằng nhóc bạch tạng bắt đầu phụng phịu. Nhưng do số lượng người đang chen chúc nhau, tôi buộc phải giơ tay lên che chắn nó khỏi những người khác.

Sao nào? Romantic chứ gì.

Tôi đã nghĩ là nó sẽ có tác dụng mà.

Chúng tôi không mở miệng nói gì một lúc lâu. Đi qua gần 6-7 trạm, chúng tôi vẫn đứng im nhìn nhau không rời mắt. Tôi biết trái tim của thằng Mean đang từng chút một tiếp thu tình cảm của tôi.

Tàu dừng trạm. Cánh cửa từ từ bật mở. Mọi người nối đuôi nhau bước ra, bao gồm cả thằng nhóc Mean. Nhưng tôi đã nhanh hơn thế, vội vàng nắm lấy cổ tay nhỏ bé, giữ cho nó đứng nguyên vị trí cũ.

"Ngư. Duen. Tới trạm rồi mà."

"Khoan hẵng đi." Tôi ngăn nó lại, nói bằng giọng nói trầm thấp siêu cấp đẹp trai.

"Nhưng nó sắp lỡ mất rồi đó."

"Thằng Mean, nhìn vào mắt tao."

"Ưu." Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn theo mệnh lệnh.

"Ở tao tồn tại một cảm xúc kỳ lạ với mày. Tim đập mạnh mỗi khi ở cùng mày. Thích mùi phấn em bé trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mày. Thích những tiếng ngư nga trong vô thức, ngay cả khi trước đây tao đúng ghét nó."

"..."

"Mày khiến tao muốn thay đổi bản thân. Ngừng lãng tử. Ngừng cúp học. Tao muốn bước cùng mày, ăn cơm cùng mày, nói chuyện cùng mày, đi theo đến mọi nơi. Thậm chí còn muốn học cho xong để mặc đồ tốt nghiệp khiến mày tự hào. Mày nghĩ nó có lạ không?"

"Duen..."

Từ giờ tôi sẽ nghiêm túc. Tôi sẽ tỏ tình với nó bằng những cảm xúc mà tôi có. Và tôi thề rằng lần này nó phải thành công. Nó phải hiểu được tình cảm mà tôi có và...nhận lời yêu tôi trên chuyến "tàu điện đi tìm nhé tao" này.

"Thằng Mean, mày có biết mày tựa như điều giúp tao có thể bước tiếp về phía trước không?"

"Hứiiiiiiii. Duen xem mình là gót chân hả?"

Đúng rồi đấy. Em chính là gót chân trong cuộc đời tôi.

"Thúi. Thằng khỉ. Ối. Thằng khỉ. Nói huỵch toẹt luôn nhé. Tao thích mày. Hiểu chưa, thằng nhóc ngu? Nghe đi!!"

'Trạm kế tiếp...Siam.'

Ờ. Nghe đi. Tới Siam rồi đó, thằng trâuuuuuuuuuu.

Hui! Tao mệt...

Kết thúc theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5