Chap 27 (DuenMean)
Theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5
Chào buổi sáng tốt lành. Chúng ta sẽ làm mọi thứ một cách slow life và điềm tĩnh. Lạnh* mất rồi. Chết tiệt! Hôm nay thi!! Ối. Tao không muốn tưởng tượng khuôn mặt giảng viên xen lẫn 100 câu hỏi bài thi với 5 câu tự luận dài ngoằng trong vòng 2 tiếng đồng hồ đâu. Khốn kiếp. Mẹ nó. Mấy ông bà thầy cô nghĩ tay tao gắn missile (tên lửa) hay sao mà nhìn thấy một cái là phóng thẳng vào mục tiêu?
Thằng Pee say bia nằm uốn éo trên giường với thằng Mork cho tới sáng. Trong lòng tao đúng ức chế thằng Mork, muốn đi vào táng vỡ sọ nó cỡ một lần. Làm gì có chuyện giả vờ ngồi bên cạnh giường, thấy tao lơ là một chút là bò lên giường, đuổi cổ tao ra ngoài nằm sofa. Mà thôi. Không có thời gian chửi xối xả như súng bắn liên thanh lắm, bởi vì thằng người ngoài hành tinh đã gọi điện đánh thức tao dậy từ lúc mặt trời còn chưa mọc do có bài kiểm tra nhỏ của môn Kỹ năng sống nhưng số điểm thì lại rất là lớnnnnnnnnn.
Bình thường ở nhà cô giáo yêu dấu cũng thi một bài nhỏ để lấy 30% điểm hả? Vậy còn thi giữa kỳ và cuối kỳ thì chiếm bao nhiêu? Tao hoang mang. Hay là thật ra tổng điểm không phải 100 mà 1 triệu!!
Tôi mau chóng thay quần áo, nhét sandwich cá ngừ vào miệng rồi khoác lên vai chiếc balo màu đen đã không mở ra cả tháng nay, hướng thẳng tới trường đại học nhanh nhất có thể. Bình thường tôi chẳng bao giờ đứng đợi trước cửa phòng thi trước một tiếng đồng hồ rồi phải giả vờ tỏ vẻ đẹp trai cho đám con gái ngực bự hú hét như thế này đâu. Nhưng vì muốn nói chuyện bằng tiếng người ngoài hành tinh cho hiểu để còn kiếm cớ đâm thằng nhóc quỷ theo mục tiêu, tôi đành phải hăng hái hơn mọi lần.
2 chân chạy với tốc độ vượt ánh sáng. Tao mà biến hình được chắc giờ cũng làm rồi. Nhưng mà thôi đừng hoang tưởng. Người như thằng Duen luôn luôn sống trên nền tảng hiện thực. Chạy chậm thì tao bay luôn cho rồi.
Bay vào thang máy dành cho thầy cô luôn. Oáiiiiiiiiiiiiiii. Tao không biết, tao dễ thương.
Đợi đến đi tới được phòng thi thì miếng cá ngừ cũng suýt nữa nghẹn ngay cổ, song tôi lại không thể nhổ ra vì thằng Mean đang đứng làm mặt dễ thương ở không xa với bạn bè của nó. Tụi nó đều biết sự thật rằng tao học năm 5 nhưng giả dạng làm năm nhất.
"Duennnnnnnnnnnn."
"Cái gì?" Chẳng hiểu nó la lớn làm gì lắm thế. Đây là nam khôi khoa nhé, không phải James Ji.
"Vui quá. Duen đến đúng giờ hẹn của tụi mình ghê."
"Người ta vốn đúng giờ sẵn rồi." Đừng huyên thiên gì nhiều. Nếu mày biết cái sự khốn nạn trên đường đi của tao, mày sẽ không nói vậy đâu, đồ khớp chó. Đồ hươu phát quang. Đồ ghẻ bột. Đồ ve hành lang.
"Nấm lây lan hả, Duen? Thấy miệng lại lẩm ba lẩm bẩm nữa rồi."
Ốiiiiiiiiiiiiiii. Cái thằng này!!! Tao phát bằng mu bằng tay cho xỉu luôn bây giờ.
"Ngưng lộn xộn đi mà. Qua kia ngồi đi. Ở đây đông người. Tao không thích."
"Ok. Vậy thì các bạn ơi, mình xin phép qua ngồi cạnh thùng rác ẩm ướt một chút nhé." Thấy tất cả đều gật đầu đồng ý, tôi thừa dịp kéo bàn tay nhỏ bé bước ra ngoài rồi thả người ngồi xuống ghế dài trước khi dùng chân khều nhẹ chiếc thùng rác ẩm ướt.
"Thằng Mean, tuần sau là Valentine." Tôi mau chóng bắt đầu chủ đề mới.
"À há."
"Tao định rủ mày đi xem phim tình cảm."
"Tại sao phải là phim tình cảm?" Khuôn mặt nhỏ bé nghiêng cổ hỏi với vẻ thắc mắc. Trong lòng tôi vui mừng phấn khởi, định chơi chiêu mở đường ghi thêm một chút điểm.
"Thì đi với người yêu. Mẹ nó. Phải xem phim tình cảm chứ."
"Chẳng thấy liên quan gì cả."
Hự! Đau thấu tim. Không những không ngại ngùng quắn quéo mà nó còn chẳng hiểu được chiêu trò của tao.
"Mày chẳng hiểu cái khỉ gì hết."
"Mình không hiểu chỗ nào? Thật ra phim tình cảm không nhất thiết phải xem với người yêu. Phim ma còn chẳng thấy muốn xem với người chết mà."
Cảm ơn nha, thằng trâuuuuuuuuuu. Lý do duy nhất khiến tao đi không đặng. Muốn thụi nắm đấm vào bụng rồi lôi thẳng vào nhà vệ sinh đụ nó luôn cho tương xứng với vẻ ghẹo gan làm mặt ngây thơ của nó. Nhưng điều duy nhất người đẹp trai có thể làm lại là...
Nghĩ trong bụng...
Tao giận. Tao dỗi. Nhưng tao lại không thể than trách với thằng hươu phát quang này. Nó có fair với tao không? Trả lời đi!!
"Học bài chưa?" Nó cứ thế đổi chủ đề.
"Học rồi."
"Vậy là mình hỏi gì, Duen phải trả lời được đúng không?"
"Tất nhiên." Được rồi đó. Mồ hôi chảy ròng ròng. Nhớ là tao học mỗi một tờ về thế kỷ 21 đại loại thế. Số còn lại tính phăng đại thôi. Mẹ ơi, tao chết chắc. Nhìn mặt cũng biết là đứa chẳng được tích sự gì.
"Thế thì mình hỏi về kỹ năng sống ở thế kỷ 21 đi, vì % điểm khá nhiều." Bạn đã bao giờ có cảm giác như thể có tia sáng xuất hiện ngay trước mắt chưa? Rốt cuộc đó là tiểu đường ăn vào mắt thôi ạ. Không phải hy vọng!
"Hỏi đi. Đã bảo học hết rồi mà."
"Duen kể những thời đại ở thế kỷ 21 cho mình nghe đi."
"Quá đơn giản. Thời đại sau công nghiệp, thế kỷ 21 mang tính quốc tế, thời đại phát triển kỹ năng, thời đại của kết nối mạng lưới, thời đại của công nghệ cao và thời đại của hội nhập."
"Wowwww. Duen giỏi quá à." Thằng nhóc quỷ vỗ tay bộp bộp. Cho nó biết ai là ai.
"Vậy tiếp theo hãy nói về tư duy sáng tạo đi nào."
"Không. Tao chỉ trả lời nhiêu đó thôi là đủ!" Chột dạ chết đi được. Vấn đề là tao có học đâu.
"Sao thế, Duen? Ôn lại thôi mà."
"Không!!"
"Tư duy sáng tạo theo thuyết của Torrance nói về điều gì?"
"Không biết."
"Trình bày sơ đồ lý thuyết của Guilford cho mình nghe đi."
"Không biết."
"Thế thì hãy nêu các đặc điểm hàng hoá của tư duy sáng tạo đi vậy."
"Tao không biết! Không biết cái gì hết."
"..."
"Chỉ biết một điều đó là tao thích mày. Xong chưa?" Thế nào hả? Cứng họng luôn chứ gì. Chiêu này dù hơi quê một chút, nhưng tôi nghĩ nó vẫn có thể khiến người trước mặt mắc cỡ đến nỗi quắn quéo.
"Duennnnnnn."
"Cảm động hả?"
"Giờ đâu phải thời gian dành cho mấy chuyện vớ vẩn chứ. Một lát nữa là thi rồi đó."
-_- Xong phim. Làm mất công nãy giờ. Fuckkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk. Mày từng nhập tâm với những gì tao nói bao giờ chưa, đồ chết tiệt?
5 phút trước khi vào phòng thi...
Tất cả sinh viên bắt đầu gấp rút ôn đi ôn lại những chỗ chưa nhớ. Còn tôi phải dỏng tai lên tiếp nhận những tài liệu mới mà thằng nhóc quỷ liên tục giải thích một cách nhồi nhồi nhét nhét để có kiến thức vào chém đại trong phòng thi.
"5 phút nữa là thi rồi đấy. Duen đã chuẩn bị vật dụng sẵn sàng chưa?"
"Không chắc nữa."
"Tại sao?" Tại vì lâu rồi tao không mở balo đóoooooooooo. Cơ mà tao nghĩ chắc vẫn còn. Đặc biệt là cây bút mực không chảy mực ngược lại mà tao ăn trộm của đứa bạn dùng rồi không có ý định trả lại. Nhưng vừa mở balo ra một cái. Rầm!! Mẹ nó. Còn mỗi cây bút xóa. Không chậm trễ, tôi ngay lập tức ngước mặt lên chạm mắt với thằng nhóc quỷ.
"Thằng Mean, đưa bút mày cho tao mượn coi. Sắp vào phòng thi rồi. Tao quên mang."
"Mình có 2 cây. Duen lấy màu nào? Có màu hồng với màu vàng." Nó đưa bút cho tôi chọn. Tôi vốn là đứa chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, màu nào cũng được nên bèn chọn đại.
"Màu hồng."
"Ngưuuuuu. Đúng màu mình thích luôn. Nhưng mà không sao. Nếu Duen muốn dùng thì mình sẽ cho Duen mượn."
"Ờ. Vậy đưa đây." Tôi ngoắc ngoắc ngón tay. Nhưng trong lúc thằng người ngoài hành tinh lục balo, vẫn có những tiếng càm ràm không ngừng vang lên.
"Nếu dùng cây này, mình chắc chắn sẽ làm tốt bài thi. Kiểu như là lúc mình viết, bộ não sẽ hoạt động rất tốt. Mực cũng không lem ra giấy. Viết nhanh hơn bình thường. Nhưng dù thế nào mình cũng sẽ cho Duen mượn, mặc dù lúc viết bằng màu khác sẽ khiến mình cảm giác không giống cây màu hồng đi chăng nữa.
"Thì mau đưa đây đi." Trì với cả hoãn.
"Hôm qua bạn mình xin mượn mình còn không cho vì nó là của bố mua cho mình. Bố bảo hãy giữ gìn nó thật tốt vì nó là món quà sinh nhật duy nhất từ bố hồi năm ngoái. Nhưng mà không sao. Vì Duen, mình làm được, dù cảm giác khi mình dùng bút màu vàng có thể khiến bài thi tan nát đi chăng nữa.
"..."
"Mình có thể sẽ bị điểm kém. Lúc ở trong phòng có thể không nghĩ được gì. Đầu óc có thể tê liệt hết."
"Khốn kiếp! Nếu mày nói đến mức này thì đưa cây màu vàng đây."
"Nga...Thật hả? Được chứ. Duen cầm lấy đi!!" Nó nói trong lúc đặt cây màu vàng vào tay tôi một cách nhanh chóng.
Thằng trâu. Biết vậy tao nói màu vàng ngay từ đầu cho xong. Ghéttttttttttttttttttt.
Thử nghĩ mà xem. Nếu chúng tôi là người yêu, tôi sẽ phải dành bao nhiêu lâu nữa của cuộc đời trong việc thấu hiểu sự Indie của nó? Chỉ nghĩ thôi, cuộc đời thằng Duen cũng thiếu điều muốn tắt nắng rồi. Hưu...
Một tuần sau...
Và rồi ngày hôm nay cũng đã đến. Đó là ngày mà sinh viên toàn trường và cả thế giới đều chờ mong để một lần nữa hội ngộ. Ốiiiiiiiiii. Tao thật sự muốn dễ thương cho hợp với xu hướng Valentine, nhưng ai dè nó lại trùng với ngày công bố điểm của bài thi nhỏ môn Kỹ năng sống. Từ chỗ chuẩn bị kế hoạch với băng Kitty rằng sẽ ngỏ lời xin thằng Mean làm người yêu, bây giờ đành phải dời lại một lát vì thằng chấy chó cứ lôi kéo tao đến tận nơi xem điểm.
"Duen xem điểm thi chưa?" Giọng nói the thé vang đến màng nhĩ sau khi nó ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ tôi ngồi đợi trong tiệm kem.
"Gọi gì đó ăn trước đi đã rồi hẵng hỏi."
"Mình lấy kem blueberry."
"Ờ. Để tao gọi cho."
"Thế Duen không gọi hả?"
"Tao sẽ ăn với mày."
"Ok luôn. Ngưuuuuu." Tao ấy mà, ghét cái tiếng thiểu năng của mày chết đi được. Tôi gọi kem ra ăn. Trong lúc đó, cuộc trò chuyện nghiêm túc liền bắt đầu.
"Mình vừa vào hệ thống REG cách đây một tiếng. Điểm số xem như là rất mỹ mãn." Thằng nhóc quỷ vừa nói vừa mỉm cười. Vì thế, khuôn mặt ngọt ngào trông có sức sống hơn mọi lần.
"Mày được bao nhiêu?"
"118 á."
"Xem như cũng tốt. Hả!!" Ôi chu choa mạ ơi. Khốn kiếp. Điểm thi tuyệt đối là 120. Nhắc lại! 120 đó. Mày điên rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Mẹ nó. Tôi còn nghĩ không biết mình có trên trung bình nổi hay không đây. Trái ngược với thằng nhóc quỷ. Trong khi nó đã trôi đến tận sông Nile thì trai đẹp còn đang ngoi ngóp ở cửa sông Chao Phraya.
"Duen ngạc nhiên gì vậy?"
"Mày sai 2 câu hả?"
"Ừm. Hồi đầu mình nghĩ sẽ được điểm tuyệt đối cơ. Nhưng chắc là bị trừ điểm câu tự luận vì N'Mean viết không kịp. Hưuuuuu."
"Ừ! Miễn là mày vui, em yêu ạ. Thật ra có thể là do cây bút màu hồng của mày cũng nên." Có con vợ tương lai thông minh áp đảo chồng thế này thật không tốt tí nào. Cũng may là kỹ năng sống trong đời thực của nó vẫn yếu hơn để lâu lâu tao còn đàn áp. Nếu không, tao đã tự sát để trốn tránh sự nhục nhã trên thế giới từ lâu rồi.
"Vậy còn của Duen thì sao?"
"Vẫn chưa xem. Với lại tao cũng sẽ không cho mày xem."
"Nga! Cho mình xem đi mà. Chờ mong lắm đó." Ghét cái mặt overacting của nó thật sự.
"Để tao xem cái đã." Chẳng nói chẳng rằng, tôi vội cầm điện thoại lên mở ra trang chủ hệ thống REG, trang web công bố điểm của trường. Nhìn thấy tên môn Life skill mà toát cả mồ hôi hột. Miệng run. Cổ run. Không dám bấm vào xem ngay cả khi cuộc đời này chưa từng sợ bất cứ thứ gì. Thậm chí lúc công bố môn Giải tích 2, tao còn chẳng hồi hộp bằng lúc này.
Thấy điểm thi hồi trước mà do dự. Một là uống Vita rồi đi ngủ, hai là uống Vixol rồi đi chết.
Ngay khi mạng Internet tốc độ cao load xong trang tính hiện điểm, rầm!!
Chaiyoooooooooooooo. Tao được trên trung bình rồi. Hức! Muốn rớt nước mắt. Xin phép share về cho mẹ xem ạ.
"Duen thế nào rồi? Thấy cười không khép được miệng luôn nè." Cái đứa trước mặt cười khúc khích, giả vờ chồm người tới đòi xem điểm. Tôi liền đưa điện thoại cho nó xem cho đã cái nư.
"Này. Cầm lấy xem đi." Thấy con mắt tròn xoe mở to lại càng ngoác miệng cười không khép. Sao hả? Thấy được sự cố gắng của tao rồi đúng không?
"Duennnnnnnnn."
"Cái gì?"
"Đây là điểm hay số thập phân vậy?"
Đồ mối mọt!! Tát luôn được không? Trên trung bình kiểu suýt soát mà mày còn gọi là số thập phân nữa hả? Kỳ vọng của mày ở đâu chứ, đồ chết tiệt?
"Phải rồi. Ai mà giỏi như mày. Lần nào thì được điểm gần như tuyệt đối. Bạn bè mày cũng cho rằng tao rất ngu đúng không? Nhưng để tao nói cái này cho mà nghe. Tao từng học được điểm khốn nạn hơn thế nhiều. Khốn nạn đến nỗi tưởng rằng đó là điểm phân số. Nhưng bạn tao chưa một đứa nào nói như vậy." Thừa nhận rằng tức muốn hộc máu. Bình thường trai đẹp không hay tủi thân đâu, nhưng khi nghe người như thằng Mean nói, không hiểu sao nó lại đau buốt như bị bác sĩ cạo vôi răng.
Bây giờ con tim tao đang rỉ máu.
"Mình không cố ý nói cho Duen nghĩ vậy đâu mà. Mình chỉ muốn Duen cố gắng hơn thế này. Bây giờ Duen đã làm tốt rồi. Nhưng mình vẫn chưa thấy được sự cố gắng của Duen đủ nhiều."
"Được điểm cao như thế này mà còn gọi là chưa đủ nhiều hả?"
"Nếu trước khi thi, Duen học hết tài liệu và cố gắng hiểu nó thì mình sẽ tin. Nhưng theo như những gì mình nhớ thì Duen chọn cách chỉ học một bài vì lười. Mình sẽ không nói gì cả nếu Duen nỗ lực làm nó rồi chỉ được 10 điểm hoặc chưa tới 10, bởi vì đó là điều Duen cố gắng hết sức để làm."
"..."
"Không phải vì mình mà là vì bản thân Duen."
Tôi cứng họng luôn. Không nghĩ tới người ngoài hành tinh nói chuyện cũng hiểu. Và tôi không thể tìm được lý do nào để phản bác như mọi khi. Đôi mắt thằng Mean ánh lên một chút thất vọng thay vì mỉm cười như mọi lần. Nó khiến tôi càng cảm thấy tồi tệ và khó chịu.
Tôi lắc lắc tay đối phương trước khi nói với nó bằng giọng dịu dàng, không châm biếm như mọi lần.
"Lần sau"
"..."
"Lần sau sẽ cố gắng hơn. Lần sau sẽ chú tâm học bài. Lần sau sẽ làm vì bản thân và vì mày."
"Ừ. Cố lên nhé, Duen. Mình sẽ ở bên cạnh. Ở đây...Không đi đâu hết."
"Hứa rồi cấm rút lại lời nhé."
"Tuân lệnh."
Tại sao lại thích thằng Mean, bây giờ tôi đã có câu trả lời rồi. Không phải vì nó khiến cho cuộc sống vô vị trở nên tươi vui một lần nữa. Không phải vì nó mang lại tiếng cười vào những ngày căng thẳng. Mà một trong những lý do khác có lẽ là...
Nó khiến cho người tệ hại như tôi muốn trở thành một con người tốt hơn.
Sau khi tàn phá đống kem cho thỏa thích rồi, thằng Mean rời đi để chuẩn bị lên sân khấu do hôm nay một nhóm lớn sinh viên năm nhất khoa Y sẽ phải tham gia hoạt động Melody of Love. Một phần khác sẽ tham gia biểu diễn tiểu phẩm kịch để chào mừng ngày của tình yêu vào buổi chiều.
Chắc chắn một điều rằng thằng nhóc quỷ được chọn diễn vai xem như là nổi bật nhất trong vở kịch. Điều đó làm nó sướng rơn người, cứ khoe mãi không thôi về độ quan trọng của nhân vật của mình.
Chủ đề của câu chuyện là Snow White (Bạch Tuyết).
Và nó đảm nhận vai
Chú lùn!
Muốn khóc ghê. Tán tỉnh một thằng nhóc lùn tịt. Chưa kể 6 đứa bạn tướng cũng na ná con chấy khác của nó cũng đóng cùng một loại vai. Tôi hộ tống nó tới tòa nhà khoa y trước khi trốn đi tìm băng Kitty để chuẩn bị kế hoạch gây bất ngờ ngỏ lời xin làm người yêu vào ngày quan trọng. Thằng Ko, khỉ Yok, khốn Jeans và trâu James trông cũng rất hào hứng với vụ này.
Sắp xếp hết mọi thứ, bao gồm cả script phải nói với thằng người ngoài hành tinh. Phải nói làm sao cho nó hiểu nhiều nhất quả thực là một điều không dễ dàng, bởi vì thằng nhóc quỷ nó ngu!!! Lỡ đâu nói rồi mà nó vẫn không hiểu thì tao vỡ mặt.
Được rồi. Giờ đã cũng gần đến lúc. Vở kịch của khoa Y đang bắt đầu ở sân hoạt động, nơi có rất đông sinh viên ở đó. Bong bóng màu trắng và hồng được trang trí khắp sự kiện trước khi ánh sáng trắng hiện lên chớp lóe cùng tiếng nhạc. Đó là màn mở màn khiến không ít người vỗ tay rần rần.
"Ngày xửa ngày xưa, có một đứa bé da trắng như tuyết được sinh ra..."
Màn biểu diễn tiếp tục diễn ra. Tôi, lúc này đang ngồi phía trước sân khấu với tụi Kitty, cũng tập trung vào cảnh tiếp theo là màn xuất hiện của thằng nhóc Mean.
"Snow Whiteeeeeeeeeee!!!!!!!!" -_- Tiếng như còi xe cảnh sát.
Thằng người lùn ngoài hành tinh xuất hiện trong bộ trang phục dễ thương. 2 má đỏ như trái cà chua. Đôi mắt to tròn cuốn hút khiến nhiều người bất giác mỉm cười theo mỗi lần nó cất giọng hay nhảy xung quanh sân khấu như những đứa bạn khác.
Thằng nhóc quỷ dù thế nào vẫn là thằng nhóc quỷ. Không biết nó ếm bùa ngải gì người vào mà tôi cứ nhìn không chớp mắt. Quên mất luôn nữ chính là Snow White cực kỳ xinh đẹp có hoàng tử "chuối" to và mụ phù thủy ngực size đúng bự.
"Snow White, cô về nhà với tụi ta không?"
Giọng nói thỏ thẻ không ngừng vang lên. Và có nhiều lần khán giả không khỏi phì cười theo đôi chân nhỏ bé chạy nhảy như một chú thỏ.
Tóm lại người lùn là đây sao?
"Thật không thể tin cuối cùng Casanova giết không chết, nổi tiếng là người dày dạn kinh nghiệm trong chuyện gái gú như mày lại rơi vào bẫy của đứa nhóc năm nhất thế này." Thằng Ko cắt ngang. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú phía trước sân khấu, không có thời gian eyecontact với tao tí nàoooooo.
Đẹp trai lắm. Mày đẹp trai. Thúi!!"
"Ờ. Tao từng nghĩ người như mày sẽ dừng lại ở người như thế nào. Có phải sẽ xinh đẹp, dáng bốc, ngực bự và có sự tự tin như mày thích không? Nhưng giờ thì tao thấy rồi. Hóa ra mày thích người bé như chấy chó, mắt lồi như ếch nhái, chân ngắn như cột móng, mỏ bĩu như cái thau úp ngược, tay thì ngắn cũn như hạt mầm nhú không hết. Đó là còn chưa bao gồm vụ tiến hoá không theo kịp tuổi tác. Thế này thì tao biết gu của mày không phải người rồi, Duen."
"..."
"Đây rõ ràng là limited edition."
"Nếu mày còn nói như vậy thì qua đánh nhau với tao luôn đi, thằng Yok!!" Khốn kiếp. Nói người yêu tương lai của tao không còn chút gì giống con người, dẫu cho những lời thằng khốn này không ngừng lảm nhảm có là sự thật đi chăng nữa.
"Ái chà chà. Có vụ bảo vệ nhau nữa chứ. Thì cũng dễ thương." Thằng James chen vào.
"Tất nhiên rồi. Mẹ nó. Thằng Mean đúng dễ thương."
"Còn khiến người ta muốn làm nữa. Muốn làm mấy lần rồi."
Bộp!!
"Còn nói lần nữa, miệng mày đầy máu chắc luôn." Đây mới là táng đầu dạy dỗ thôi nhé. Đừng để máu nóng tao lên. Người như thằng Mean phải là của một mình tôi. Đứa nào cũng không được phép nổi thú tính, bởi vì chỉ mình tao được dâm dê. Thúi!
Câu chuyện của Snow White tiếp tục cho đến khi kết thúc, nhưng là kết thúc kiểu happy ending khi thằng cha hoàng tử về với cận vệ hoàng gia, còn Snow White bị mụ phù thuỷ giết chết. Khốn kiếp. Quả là một câu chuyện cổ tích đặc biệt làm đau lòng người chiến sĩ, nhưng tuyệt đối không phải với con nhỏ Prik mê thằng Yok, bởi vì em nó hú hét không ngừng khi kết cục tụi con trai về với nhau.
Tao bó tay.
"Được rồi. Tiết mục diễn kịch về ngày Valentine của khoa Y đã kết thúc. Trước hết phải cảm ơn tất cả mọi người ở hậu trường, cho dù là biên kịch, đạo diễn, tổ trang phục, PR, tổ dàn dựng, tổ ánh sáng và quan trọng nhất là các diễn viên của chúng taaaaaaaa." Cặp MC nam-nữ lúc này đang đứng bên dưới sân khấu tiếp tục dẫn dắt chương trình trong khi tất cả diễn viên đứng thành một hàng ở phía trước với khuôn mặt tươi cười. Chỉ có duy nhất thằng Mean là đứng đó không ngừng ngoáy mũi.
"Đúng vậy. Mọi người đều đã góp phần khiến cho vở kịch Snow White part hoàn chỉnh trình làng một cách hoàn hảo. Tất cả diễn viên đều đóng rất đạt. Bắt đầu từ Snow White ạ!" Nam MC bắt đầu giới thiệu các diễn viên thay cho màn kết. Nữ chính xinh đẹp liền bước ra cúi đầu xuống một cách đáng yêu.
Ái chà! Khe ngực khoét sâu đến tận trái tim. Trắng trẻo, đẫy đà giật tung tuổi thằng Duen quá đi.
"Hoàng tử siêu đẹp trai và mụ phù thuỷ xấu xa."
"Quýt quiuuuuu." Tiếng huýt sáo và vỗ tay vang dội khắp mọi nơi, mãi cho đến thời khắc quan trọng mà tôi đã lặng lẽ tập luyện với tụi Kitty nhưng chưa bao giờ hỏi ý kiến thế giới xem có muốn cho tao làm nó hay không.
"Và nhân vật quan trọng không thể thiếu đó là...7 chú lùn!!!"
Ngay khi xướng tên xong, thằng James đứng rung "trứng" từ nãy giờ đưa cho tôi một bó hoa hồng màu trắng rất lớn. Thật sự rất rất lớn. Lớn đến nỗi tao ôm không xuể, che hết cả mắt cả mũi. Mẹ nó. Thật muốn hỏi lại rằng mày đặt với cửa hàng là muốn một bó hoa hay vòng hoa tang thế. Trả lời đi!!
"Đi đi chứ, thằng Duen. Hỏng hết kế hoạch bây giờ."
Tụi Kitty còn lại vội vàng đẩy tôi ra phía trước sân khấu giữa tiếng hò reo cổ vũ của đám sinh viên.
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii."
"Phải P'Duen không ta? Nam khôi khoa Kỹ thuật đây mà."
"Ayyyyyyyy. Cầm hoa tặng ai thế? Nữ chính hả? Đừng nhaaaaaaa."
"Chồng cũ tuiiiiiiiiiiiiiii."
Úi dà! Rất nhiều những lời nói theo cả hướng tích cực lẫn tiêu cực. Cơ mà trai đẹp không quan tâm. Mục tiêu duy nhất là đồ chết tiệt nhí nhảnh đang ngây mặt ra trên sân khấu với bạn bè của nó kia kìa. Tôi bước lên phía trước, dừng lại ở vị trí mà cả 7 chú lùn đang đứng cùng với bó hoa to.
"Gì thế nàyyyyyyy? Nguồn động viên to lớn của ai đây ta?" Con nhỏ MC cất lời trêu ghẹo qua micro. Chuyện là tao mắc cỡ không biết phải làm sao sau khi mặt dày rất lâu không có limit.
"Đàn anh khoa Kỹ thuật phải không ạ?"
"Phải." Tôi hét lại. Mẹ nó. Cả sự kiện nghe thấy hết.
"Chủ nhân bó hoa ra nhận đi nào. Có phải nữ chính của chúng ta không đây?" Hóng hớt thôi chưa đủ mà còn khích tướng tao nữa chứ. Con nhỏ nữ chính liền ngại ngùng quắn quéo hết cả người kiểu không thèm hỏi thăm sức khỏe tao lấy một câu.
"Không phải. Mang lên tặng cho chú lùn."
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. >///<"
Không chỉ những người xung quanh đang nhập tâm với màn cẩu lương ngày Valentine mà còn có tiếng kêu của 4 đứa âm binh chết tiệt đang hòa vào một cách thích thú.
"Thằng Mean, mau ra nhận hoa của mày đi." Tôi nói lớn. Chủ nhân cái tên liền bước ra với vẻ mặt ngây ngốc. Nó quỳ gối nhận lấy bó hoa khổng lồ trong vòng tay trong khi người khác bấm chụp hình liên tục.
"Duen t...tặ...tặng mình hả?"
"Ờ."
"Sao lại tặng mình?"
"Muốn tặng. Tại mày đáng yêu."
"Ngưuuuuu. Cảm ơn nha. Mình mắc cỡ quá. Toàn người nhìn thôi."
"Mày từng giải thích ý nghĩa của rất nhiều điều cho tao nghe trước khi thi. Hôm nay tao cũng muốn giải thích ý nghĩa của một điều cho mày nghe. Hãy lắng nghe tao nhé."
"Vâng ạ."
"Mày biết Torrance, biết Guilford, biết Einstein và rất nhiều người khác. Nhưng có thể mày chưa biết đủ về tao. Ý nghĩa của tao chẳng có gì nhiều và lý thuyết của tao cũng không nhiều đến mức đau đầu. Tao tên Duen, cảm giác tim đập mạnh mỗi khi ở cạnh mày. Ăn không ngon, ngủ không yên nhưng lại hạnh phúc khi ở gần mày. Y học gọi nó là triệu chứng phải lòng, nhưng cảm xúc bảo rằng triệu chứng của nó là tình yêu."
Khắp nơi tĩnh lặng như thể chăm chú lắng nghe những điều tôi đang nói, bao gồm cả đồ nhỏ con trước mặt.
"Tao học năm 5. Phải lòng như vậy rất nhiều lần, nhưng kỳ lạ ở chỗ tao chưa bao giờ phải lòng đi phải lòng lại một người ngoại trừ mày. Tao thích ở gần mày, đi theo chân mày, trò chuyện cùng mày, mặc dù nói chuyện chẳng hiểu gì như thể khác biệt ngôn ngữ."
"..."
"Chúng ta giống như người Trái Đất và người ngoài hành tinh, nhiều lần cố gắng giao tiếp với nhau. Có lúc hiểu, có lúc không, nhưng chưa từng có ý nghĩ muốn dừng lại. Bởi lẽ một khi dừng lại, hạnh phúc của tao sẽ biến mất."
"..."
"Mày đã thay đổi mọi thứ trong cuộc đời tao. Nó tốt hơn trước đây rất nhiều. Nhưng tao mong mỏi nhiều hơn thế. Không phải vì bất cứ ai mà là vì mày nên tao mới muốn trở thành một người đủ tốt. Tao đã giải thích hết ý nghĩa của mình rồi. Tao hỏi chút nhé. Mày hiểu ý nghĩa của nó đúng không?"
"Ừm. Mình hiểu ý nghĩa những lời Duen nói." Khuôn mặt ngọt ngào gật đầu lia lịa.
"Những gì tao giải thích đó là tình yêu. Có lời giải thích ý nghĩa nào của Mean giống không?"
"Cảm giác của mình...tất cả đều giống với Duen. Yêu..."
"Thích và yêu không giống nhau. Yêu tao và yêu gia đình cũng không giống nhau. Vẫn khẳng định là yêu như vậy chứ?"
"Yêu ạ. Vẫn yêu Duen như vậy."
"Trái tim chúng ta giống nhau rồi nhé."
Chính vào lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng ồn lớn vang lên từ những người xung quanh khiến cho não tôi gần như trống rỗng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn người đang quỳ gối ngồi ngoài rìa sân khấu trước khi quyết định nói ra câu cuối cùng.
"Mean."
"..."
"Làm người yêu nhau nhé."
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii." Tiếng hú hét từ những người xung quanh khiến lỗ tai thiếu điều muốn tê liệt, bao gồm cả người trước mặt đang mắc cỡ đỏ mặt hơn gấp bội. Cái lũ băng Kitty cũng quắn quéo cách đó không xa, đồng thời hỗ trợ hết mình. Cuối cùng thằng Mean có hiểu hay không không hiểu thì tôi cũng phải chấp nhận cho bằng được.
Tôi vẫn còn rất nhiều thời gian để giải thích những ý nghĩa khác nhau cho nó nghe.
"Nếu lý thuyết về tình yêu của Duen làm mình hạnh phúc giống như đã từng, đau lòng nhưng vẫn nhận được sự vỗ về, thi thoảng cãi nhau nhưng chưa từng cách xa thì mình..."
"..."
"Đồng ý ạ. Mình sẽ làm người yêu của Duen."
Ayyyyyyyyyyyyyyyyy. Hú hét trong lòng. Muốn khóc chảy nước mắt như Ichitan. Tao thành công rồi, mọi người ơiiiiiiiiiiiiiiii. Thằng nhóc quỷ không ghẹo gan nữa rồi. Nó là người yêu của tôi. Là người yêu của tôi kể từ hôm nay và...mãi mãi về sau.
Ai bảo mãi mãi không có thật.
Rồi ai bảo sự ngốc nghếch của con người chỉ có thể là chuyện mãi mãi.
Đừng quên chứ. Ít nhất vẫn còn có DuenMean nằm ở trong nhóm đó.
Happy Valentine.
Kết thúc theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5
Chap 27
Úiiiiiiiiii. Bụng chướng. Đã thế thái dương còn giật ầm ầm. Nhịp điệu cha cha cha là cái gì đó khốn nạn thứ thiệt. Tôi không thể nhớ tối qua mình đã vác đầu đi làm những gì. Chỉ biết là ra ngoài kiếm gì đó ở 7-11 ăn cho đỡ buồn sau khi tắm rửa thay đồ chuẩn bị đi ngủ nhưng mãi không ngủ được!!
Tại thằng khốn Duen cứ nằm nghiêng không ngừng khích cho tao dỗi thằng Sut. Càng nói càng tủi. Tủi rồi thì nổi cơn ghen khó ở. Hồi đầu tôi định tha thứ cho nó từ lúc đội mưa chạy tiễn tôi ra xe rồi. Vậy mà thằng anh chết tiệt cứ lải nhải suốt bên tai rằng con gái thích nó nhiều lắm này. Rồi thì Bam khoa Truyền thông cũng theo đuổi nó. Sao hả? Tao nghĩ nhiều luôn chứ sao, thằng trâuuuuuuuuuu.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì giận thằng Duen cũng không được. Biết sao được, hắn nói sự thật mà. Tôi thừa biết là thằng Mork không đáp lại đâu, nhưng mà tao không thích. Ai mà lại thích người khác tán tỉnh người yêu mình chứ.
"Tỉnh rồi à?" Đồ khốn. Tao giật cả mình. Mẹ nó. Chơi thò mặt vào trong tầm mắt kiểu không thèm bắn tín hiệu cho tao chuẩn bị tinh thần.
"Ưuuuuuuuu." Muốn đáp dài hơn thế cơ, nhưng chắc là cứng quai hàm. Cảm giác cổ họng khó chịu như ngậm một nắm cát. Nói hay nuốt nước bọt xuống cổ cũng khó khăn. May là người không nóng. Chỉ có triệu chứng đầu đau râm ran là khiến tôi không thể đánh giá được gì nhiều.
"Hôm nay đi học nổi không? Lịch học mày có tiết lúc 10 giờ." Thanh âm trầm thấp nghiêm mặt nói. Nếu tôi nhớ không nhầm thì buổi trưa nó có tiết vì nó từng bảo các lớp buổi sáng của tuần này nghỉ.
"N...nổi chứ." Ôiiiiiiiiiiiiiiii. Phát điên với chất giọng khàn quyến rũ của mình.
"Không khỏe à? Đau đầu lắm không?" Mu bàn tay ấm áp đặt lên trán khiến tôi không kịp chuẩn bị. Sắc mặt thằng Mork trông có vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết, như thể ma bác sĩ tương lai đang nhập vào người nó.
"Tao ok." Tôi cố gắng dựng người ngồi dậy với sự hỗ trợ của đối phương.
"Tối qua mày say quá."
"Say? Tao say sao?"
"Ừm...Say bia rồi khóc lóc, không chịu về phòng nữa." Chết tiệt!! Tao thảm hại như thế từ bao giờ. Cảm giác xấu hổ bắt đầu len lỏi vào nhịp thở mỗi phút giây.
"Nói nhảm. Sao tao lại làm như vậy? Vớ vẩn chết đi được."
"Vớ vẩn thế nào thì mày cũng làm rồi. Không những vậy còn than tủi thân, sợ tao thích Bam nữa cơ." Bre! Tao chỉ nghĩ thôi màaaaaaa. Không ngờ lại lỡ miệng nói ra thật. Đừng tin những gì mình làm. Đừng làm những gì mình tinnnnn. Lúc đó ai mà quản được cái miệng để không thở thoi thóp chứ.
Nhưng khi nhớ tới chuyện làm tôi và thằng Sut cãi nhau, tôi vội giả vờ quay mặt né tránh, không cần nghe bất kỳ lời nào nữa, ngay cả khi thật sự trong lòng tao đúng tò mò nhưng vẫn phải ra vẻ cái đã. Ái chà...
"Pee, quay qua nói chuyện đã."
"..."
"Pee, nói chuyện."
Không thèm trả lời. Chuyện là tao muốn làm giá. Muốn biết xem nó sẽ làm thế nào nếu tôi không tỏ thái độ đáp lại.
"Có quay hay không?"
"Không!"
"Không quay qua nói chuyện, tao làm đấy nhé!!" Trong tích tắc, thân hình cao cao nhảy lên giường, ngang nhiên phủ phục trên người tao. Không những vậy còn trừng mắt nhìn như cố gắng nói rằng nếu tao không nghe lời thì sẽ bị tra dầu cho đến khi lăn ra giãy đành đạch. Đồ khốn. Mày tính bắt tao làm thuộc địa đến đâu nữa?
"Ối. Thằng Mork, xuống đi. Tao khó chịu."
"Nói chuyện đã."
"Thì xuống trước đi."
"Nói chuyện thật đúng không? Hôm này phải làm rõ nhé. Nếu không làm rõ thì khỏi cần phải đi học. Nằm giãy cho tao đè đi." Có nhiều lựa chọn cho Pattawee quá à. Cảm thấy vui mừng khi nó chừa cho tao quá trời lựa chọn. Thúi!!
"Ờ. Mau xuống đi." Trước khi "trứng" tao dựng đứng. Mẹ nó. Khiêu khích cho tao nổi cơn. Hết cả sự nhẫn nại. Nằm vật ra cho nó nghiền nát hõm cổ. Người ta đã khó kiềm chế bản thân thì chớ.
Thấy tôi đầu hàng trước lời đề nghị, nó từ từ bò xuống khỏi người một cách ngoan ngoãn trước khi tôi dựng người ngồi dậy, cốc thật mạnh vào đầu nó với sự tức giận.
Cốc!
"Đau nhé."
"Thế này mà đã than. Mẹ nó. Hồi nãy lúc mày đè trên người tao thì đau không đâu ha."
"Tưởng đâu mày khoái."
"Khoái cái đầu mày!! Rồi đó. Có gì muốn biện hộ thì nói đi. Tao không cho mày nhiều thời gian đâu. Còn phải mau chóng tắm rửa đi học."
"Dỗi hả?"
"Không có dỗi. Chỉ là không hiểu. Lúc xảy ra chuyện, tao thừa nhận rằng mình rất bế tắc. Tao không sẵn sàng để nghe lý do của bất kỳ ai vì tin rằng có nghe cũng không vào đầu. Nhưng mà bây giờ tao sẵn sàng rồi. Thật ra...nếu việc mày hẹn hò với tao không ổn thì cứ nói." Tao lại drama nữa rồi đấy. Đổi cuộn phim còn nhanh hơn cả Fast and Furious. Vậy đấy. Tâm trạng lên xuống thất thường của hormones tuổi động dục.
"Thằng Pee, tao vẫn chưa bàn đến chuyện tấm hình bị rò rỉ hay mối quan hệ gì vào lúc này mà tao muốn nói rằng từ trước tới giờ, mày cứ nhìn vào người khác, cứ hỏi rằng tao ok với mày không, muốn tiếp tục hẹn hò với mày không. Đây không phải lần đầu mà đã rất nhiều lần tao nghĩ mình nên hỏi lại mày câu này.
"..."
"Mày đã quên hỏi bản thân mình rằng mày có muốn ở bên tao hay không."
Chết tiệttttttt. Xịn thế! Lưu về rồi đăng lên Twit(ter) kêu gọi lượt re(tweet) được không ta? Vừa mới mở account cách đây vài ngày. Cảm giác muốn trở thành người nổi tiếng. Thúi!!
Tôi vẫn chưa trả lời thằng Mork mà chỉ im lặng tiếp tục nghe nó nói huyên thiên.
"Với tao, nếu không ok hay không hạnh phúc, tao sẽ không níu kéo. Tao sẽ nói thẳng. Nhưng sở dĩ mỗi ngày tao đều ở cùng mày và vẫn làm mọi thứ như vậy, đó là bởi vì tao không muốn mất mày. Khác với mày, người không bao giờ tự vấn bản thân. Nếu không tin tưởng tao thì thì xin hãy tin tưởng chính mình. Hãy ích kỷ chút đi. Không ai trách đâu." Đầy một bụng triết lý. Còn nghiêm trọng hơn cả thi Olympic. Đồ khốn! Tao phát điên, nhưng không cách nào nặn ra nước mắt vì vẫn chưa tới climax.
Nhưng nó vẫn thao thao bất tuyệt giống như vô cùng bức xúc.
"Không cần sợ người khác sẽ cho rằng mày là con nít. Không tự đi được phải để người khác dìu dắt. Tao chỉ mong một điều. Đừng để những người không biết rõ về mày dẫn dắt đi đâu là đủ."
Đúng cảm động. Được rồi. Tao xin phép nói chuyện có ý nghĩa chút. Lúc này không muốn hài hước. Mất công cảnh tâm trạng không hiệu quả.
"Sao tao lại chưa bao giờ hỏi? Mỗi đêm trước khi ngủ tao đều tự hỏi bản thân mình rằng tình cảm mà tao dành cho mày nó gọi là gì. Cuối cùng tao vẫn chỉ có một câu trả lời đó là tao đã yêu mày mất rồi. Và tao vẫn muốn ở bên mày, thằng Mork."
"..."
"Tao biết tao cứ hỏi mày vì thật sự tao không có bất cứ sự tự tin nào. Tao chưa từng yêu, chưa từng có người yêu, chưa từng có ai muốn chơi cùng. Thế rồi một ngày nọ khi có mày bước vào, tao cứ sợ rằng một ngày nào đó sẽ mất mày. Có thể tao là đứa ích kỷ khi không nói cái khỉ gì hết, bởi vì thật sự mày là nam khôi khoa, có rất nhiều người thích. Rồi mày kêu tao làm sao dám mạnh miệng tuyên bố rằng mày là của tao, rằng mày chắc chắn không thể thoát khỏi tao. Tao biết lấy sự tự tin đó ở đâu đây?"
"..."
"Người cả đời chưa từng có ai như tao bảo vệ mình bằng cách trốn tránh vấn đề là sai sao? Chắc chắn rằng nó sẽ khiến mày đau lòng vì tụi mình không hiểu nhau, nhưng tao cũng đau mà. Đau lắm đó... Tao không quan tâm người khác chửi bới tao thế nào, bởi vì trước đây tao vẫn có thể vượt qua nó. Nhưng mà tao sợ..."
"..."
"Sợ rằng cuối cùng mày sẽ tổn thương khi bị người khác mắng mỏ. Toàn người yêu mến mày. Lỡ đâu một ngày kia họ ghét mày vì hẹn hò với người như tao, mày nghĩ tao còn hạnh phúc không?"
Khốn kiếp. Tao muốn cười nhưng lại cười không nổi. Nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt. Quan trọng là nó khiến cho thằng Mork dường như khóc theo tao. Máy drama start đơn giản quá nhỉ.
Cuối cùng, tôi bèn giơ tay đánh mạnh vào vai nó để dừng tâm trạng thảm hại chết tiệt này lại.
"Đừng có khóc nhé, thằng Sut. Mày mà khóc là tao đấm mày thật đấy."
"Ai khóc? Không có khóc." Thằng trâuuuuuu. Rồi con chó nào đang lau nước mắt lia lịa trên giường thế kia? Cảm động chỗ nào? Mày buồn cái gì? Nhìn tao mà học tập đây này. Mẹ nó. Thử chạm lên má, nhìn biết ngay là vỡ ống nước kiểu không thể kiểm soát. Nước suýt nữa ngập phòng luôn đó mày. Đứa nào sẽ giặt ga giường đây?
"Nước mắt mày đang chảy kìa. Tao ghét nước mắt của mày, thằng Mork. Tao thật sự ghét nước mắt của mày."
"Đâu cho ôm cái nào. Mày còn mít ướt hơn tao nữa." Bàn tay dày kéo người tôi vào vòng tay của nó. Sự ấm áp cảm nhận được cộng với nhịp điệu vuốt ve tới lui trên đầu như thể tôi là một đứa con nít khiến tao ngay lập tức nhận ra.
Mẹ nó. Tao quên gội đầu!
"Không cần sợ tao sẽ tổn thương khi bị người khác mắng mỏ. Không cần bất cứ điều gì hết. Mày cứ ích kỷ đi. Mày có toàn quyền đối với con người tao. Bởi vì khi ở cùng mày, tao đúng hạnh phúc luôn. Rồi mày nghĩ thử mà xem. Nếu tụi mình không ở bên nhau, tao sẽ cảm thấy tồi tệ hơn bị người khác mắng mỏ như thế nào?" Thanh âm trầm thấp thì thầm bên tao. Nó khe khẽ nhưng lại không ngừng vang vọng trong đầu.
"Có lừa cho tao tin sống chết không đấy?"
"Người khác không khiến tao hạnh phúc nhiều hơn người yêu đâu. Mày hãy biết lấy điều đó."
Đệttttttttttt. Lại dính thêm một cú. Không biết thằng Sutthaya đào chiêu từ Twitter của ai. Chao ôi... Câu nào câu nấy đánh vào dây thần kinh rồi lan tới mạch máu nuôi dưỡng trái tim một cách kỳ diệu. Cảm giác cuộc đời màu hồng ngay lập tức.
"Thế còn chuyện của Bam thì sao?" Tôi hỏi tiếp.
"Nói đến mức này rồi còn không tin tưởng nữa hả?"
"Tin. Nhưng cứ hỏi vậy thôi."
"Là bạn bè. Không có gì hơn thế. Nếu thích Bam thì có lẽ đã thích từ hồi cấp 3 rồi. Việc gì phải để cho thời gian trôi qua lâu như vậy, đúng không?"
"Chẳng biết nữa."
"Đó đâu phải là câu hỏi. -_-"
"Ủa vậy hả?" Hahahahahahahaha. Thằng trâu. Mày hiểu trò đùa này không? Diễn quá trời quá đất mà thằng Sut lại đáp tỉnh bơ, không nhập tâm vào vai diễn của tao tí nào hết. Fuck!
"Từ giờ phiền lòng thế nào thì cứ nói. Mất công cuối cùng đau khổ một mình thì lại không công bằng." Thằng Mork rời ra khỏi cái ôm nóng chết tiệt, đến nỗi nách ướt như thác Sai Yok, sau đó giơ tay lên dùng ngón cái dịu dàng gạt đi những giọt nước mắt trên má.
Đồ khốn. Tao khoái thật sự. Không đi học được không? Muốn eu reu rong* quá đi.
(*) Tên bài Growl của EXO, nghĩa là gầm gừ.
"Ừm. Nếu không thoải mái sẽ nói."
"Thế giờ đã nói là hết dỗi rồi được chưa?"
"Ốiiiiiiiiiiiiii. Tao hết dỗi từ lúc mày đội mưa tiễn tao ra xe rồi, đồ khốn. Nhưng mà anh tao khích cho dỗi tiếp cho đến khi xảy ra chuyện."
"P'Duen..."
"Nghiến răng làm gì thế? Tức anh tao hả? Ăn sút bây giờ."
"Anh trai không động chạm được nhưng tao thì động chạm được nhé. Cho động chạm xíu đi." Chạm cái đầu mày ấy, thằng trâuuuuuuu. Làm rõ rồi thì đi đi. Ngồi làm mặt khớp chó gì nữa. Tao sẽ đi học!!
Vật va vật vờ.
Giờ tôi đã hiểu tại sao trường đại học lại giống ngôi nhà thứ hai, bởi vì đó là chỗ ngủ của chúng tôi. Oáiiiiiiiii. Hạnh phúc kiểu chickkadaew, dẫu phải đi học với việc bị mọi ánh mắt dòm ngó kiểu unlimit. Nhưng với thằng Pee người man rợ và có một tâm lý cứng như đá do được bảo bọc bởi sợi tình yêu bền chặt của Sutthaya, thế này thôi cũng có thể vượt qua mọi mặt trận rồi. Oẹeeeeeeeeee.
Bên cạnh tôi vẫn là những đứa bạn thân chưa từng màng đến thế giới, không màng bất cứ cái gì ở đời thực ngoại trừ thế giới trong game online của tụi nó - Manoch và Chantawit. Học cũng giỏi mà ngờ nghệch. Đeo mắt kính dày cộp không thèm nể nang mặt mũi ai giống tôi hồi năm nhất, hệt như cloning (hàng nhái). Nhưng điểm cực kỳ tốt đó là tụi nó không bao giờ đánh giá tôi qua vẻ bề ngoài như lời những người khác nói.
Thật muốn hỏi quá đi. Lúc đó 2 tụi mày đút đầu ở đâu thế? Hồi tao không có ai ấy.
Chao ôi! Nếu tôi không thất tình với Mueang Nan rồi thằng Mork không tới theo đuổi, có lẽ giờ này tôi đã hẹn hò với Manoch rồi phụ nhau phá hủy hơn 200 kho vũ khí của kẻ thù rồi.
"Này. Tối qua chuyện của mày nổi lắm đấy." Cái gì? Tao hoang mang với câu nói không có chủ đề của thằng Chantawit chết đi được.
"Chuyện gì?"
"Status của bồ mày ấy."
"Bồ tao? Thằng Sut ấy hả? Status gì?" Chuyện là tao say ngoắc cần câu. Chả biết cái khỉ gì với ai hết. Tỉnh dậy là võng mạc như bị tiểu đường. Drama đẫm nước mắt. Đợi đến khi lết xác đi học được thì hầu như không có thời gian cầm điện thoại lên xem động tĩnh gì.
"Thử mở Facebook bồ mày xem đi."
Lần này thì không có học hành ngủ nghê gì nữa. Tôi móc điện thoại ra từ trong balo trước khi ấn vào application màu xanh da trời mà dạo này gần như không hề bấm đăng nhập vì sợ sẽ không chịu nổi phong trào chửi rủa. Nhưng giờ trái tim đã khá hơn rồi. Tao sẵn sàng đón nhận mọi tình huống.
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy chính là dòng trạng thái gần đây nhất mà thằng Mork đã đăng trước đó mấy tiếng và dễ dàng thu về gần 7 nghìn lượt like. Tôi quét mắt đọc từng dòng một cách chậm rãi trong khi trái tim đập loạn nhịp. Nó bảo vệ tôi đến mức này, thể hiện tình yêu đến mức này, xem tôi hiện diện trong cuộc đời nhiều đến mức này, vậy mà tôi còn giận dỗi nó nữa sao?
Sâu trong lòng tôi cảm thấy rất tiếc, nhưng lại chẳng thể làm gì được vì nó đã trải qua rồi. Điều tôi chọn làm bây giờ chỉ làm bấm thích bài viết trên trước khi gõ ngắn gọn những gì mình muốn nói.
Pattawee Panichapun
Cảm ơn đã biến một người tầm thường như tao thành một người đặc biệt với mày.
Tan học, tan học, tan học rồi aaaaaaaa! Tôi vội vàng thu dọn đồ dùng học tập cho vào balo. Hôm nay thằng Manoch bảo sẽ mời tôi đi ăn món thịt chó Tom Yum ở quanh khu tòa nhà Khoa Nông nghiệp. Lần đầu nghe, mắt tôi liền trợn tròn. Nó sẽ ngon hơn da trâu chiên bao nhiêu chứ?
Nói trước luôn là từ khi quen biết 2 đứa này, tôi đã được ăn rất nhiều món ăn độc lạ mà thế giới này có thể tạo ra. Khi tất cả mọi thứ đã xong xuôi, tôi mau chóng bước một mạch ra khỏi phòng vì muốn ăn thịt chó. Nhưng chưa kịp đi tới đâu thì 2 chân đã khựng lại ngay chỗ cửa.
Với thằng Manoch và Chantawit đứng nhíu mày đợi hỏi tôi tính thế nào.
"Đi ăn cơm thôi." Thằng khốn Mork. Cắt ngang niềm hạnh phúc ăn uống của tao quá đấy.
"Ăn cái gì. Tao sẽ đi ăn với bạn tao."
"Nhưng bây giờ tao không có bạn. Và tao cũng rất nhớ mày. Đi ăn chung đi mà."
"Ở đâu?"
"Căn tin khoa tao đó. Quán đó có món trứng chiên sốt cà mày thích nữa đấy. Vậy nên đi với tao đi mà." Nói như thể tao là con nít. Đem đồ ăn ra dụ rồi bảo đi theo. Nói luôn tao không phải con nít 2 tuổi đâu nha.
Nhưng cũng có một khoảnh khắc tôi phải dừng lại suy nghĩ.
Thịt chó VS sốt cà
"Hới. Không cần đi với tao cũng được. Bữa sau rồi đi ăn. Đi với bồ mày đi." Thằng Wit vội chấm dứt vấn đề vì không muốn tôi quyết định lâu. Vì vậy, tôi đành phải đồng ý với thằng Mork ngay lập tức.
Chúng tôi nắm tay nhau bước đi. Chắc chắn một điều rằng chúng tôi đều bị dòm ngó bởi rất nhiều cặp mắt. Cơ mà bây giờ không có thời gian quan tâm gì lắm đâu. Quan tâm bản thân và thằng Sut đẹp trai đi bên cạnh là đủ rồi.
Hỏi rằng có lãng mạn không thì phải nói rằng rấttttttttttt.
Thằng khốn rủ tôi tới căn tin khoa Y phát cẩu lương. Đó là nơi diễn ra truyền thuyết tình yêu hoa mai của tôi và nó. Tìm thấy bàn trống là ném ngay balo giữ chỗ rồi mau chóng gọi đồ ăn ngay lập tức. Tao đói. Nói thật đó.
Và trong lúc ăn cơm, cuộc trò chuyện ngọt ngào của chúng tôi bắt đầu.
"Thấy mày trả lời comment dưới status của tao. Đọc mà mắc cỡ." Hollllllllll. Tao gõ mà còn mắc cỡ đây này. Nghĩ thầm trong bụng sao tao làm được vậy nhỉ. Sến chết mất.
"Vậy hả? Tao thấy bình thường."
"Có nhiều người ủng hộ mày lắm đấy. Đã đọc chưa?"
"Vẫn chưa đọc. Họ bảo thế nào?"
"Bảo là mày hãy cố lên. Không cần quan tâm. Yêu một mình tao đủ rồi."
"Câu đầu tiên ok. nhưng còn mấy câu sau phải mày tự thêm vào không đấy?"
"Lấy mà xem không?" Nó đưa điện thoại cho tôi đọc. Một tay trượt slide, tay còn lại xúc cơm cho vào miệng ăn một cách ngon lành. Món sốt cà này đỉnh thật đó, anh Pisan.
Ting!!
Ơ. Tới công chuyện mày rồi, thằng Sut. Ai nhắn tin thế? Ôiiiiiiiiii. Hình profile lại còn xinh. Chưa kể còn bắt chuyện bằng một tin nhắn dễ thương bánh bèo theo đúng style nữa chứ.
Preawpear Hathichanok Cảm ơn đã đồng ý lời mời kết bạn nhé, nam khôi khoa.
"Ai đây!" Làn gió ghen tuông đã che mờ con mắt. Tao muốn chửi một trận với sự tức giận quá đi. Không phải muốn chửi đứa con gái kia mà chửi thằng Sut ấy. Đồng ý kết bạn làm gì chứ. Thấy xinh một chút là chịu không được hả mày?
"Không quen." Nó liếc mắt nhìn một lúc trước khi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
"Rồi sao lại đồng ý kết bạn?"
"Cậu ấy inbox năn nỉ nên đành phải đồng ý."
"Mẹ nó!"
"Sao vậy? Ghen với tao hả?" Làm mặt mũi khiêu khích tao cho ăn sút vô cùng. Mày cứ đợi đó mà xem. Ăn cái nĩa vào mặt đi để coi còn ghẹo gan được nữa không.
"Ai ghen với mày? Tao chỉ hỏi!!" Rồi sao tao phải lên giọng chứ? Làm cho những người ngồi gần đó phải quay qua nhìn và xì xào bàn tán.
"À. Vậy thì đừng nghĩ nhiều."
"Phải. Tao có nghĩ gì nhiều đâu." Tao chỉ nghĩ tới chiếc quan tài dùng để chôn cất mày thôi, đồ khốn. Làm tâm trí tao rối loạn không thôi. Lúc thì chuyện của Bam, lúc thì chuyện của fanclub. Bao nhiêu là vấn đề. Bóp chết thằng Sut luôn cho rồi để đỡ phải rắc rối.
"Vậy thì đưa đây để tao trả lời tin nhắn của cô ta. Cất công bắt chuyện thế này."
"Không cần. Để tao tự trả lời!"
Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Không có cơm nước gì nữa hết, triển khai bấm điện thoại trả lời tin nhắn gần nhất.
Sutthaya Nithikornkul Không có chi.
Preawpear Hathichanok Đang làm gì thế?
Sutthaya Nithikornkul Ăn cơm?
Preawpear Hathichanok Ăn cho ngon nhé. Mork có đặc biệt thích ăn gì không? Để mình mua cho.
Sutthaya Nithikornkul Không chắc nữa. Để hỏi nó đã.
Preawpear Hathichanok Sao lại phải hỏi chính mình? Mork vui tính ghê.
Sutthaya Nithikornkul Không phải vui tính mà đây không phải là Mork.
Preawpear Hathichanok ...Thế đây là ai?
Sutthaya Nithikornkul Người yêu Mork.
Nhìn thấy dòng chữ "Read" hiện lên nhưng không có bất cứ phản hồi nào. Chắc là sốc quá. Tôi bèn xử lý hết dãy tin nhắn dài cả trăm nghìn triệu của nó trước khi đưa lại cho chủ nhân.
"Yên tâm chưa?" Thằng Mork chăm chú hỏi trong khi nở nụ cười gian tà. Mẹ nó. Để tao nghiêm trọng một mình, còn bản thân chén sạch đĩa cơm. Thằng trâuuuuuuuuu.
"Ờ."
"Ăn cơm đi. Nguội hết rồi."
"Nguội từ lúc đứa con gái kia nhắn cảm ơn vì đã đồng ý kết bạn rồi, đồ khốn!"
"Có biết tại sao tao lại nói thích mày không?" Lại đánh trống lảng. Coi chừng ăn bàn chân vị A la hán nha mày.
"Không biết."
"Đoán đi."
"Không biết mà. Lười đoán."
"Sự thật đó là..."
"..."
"Tao sợ tương lai sẽ không gặp được của lạ như mày nữa nên tao mới phải giữ lại."
Ối. Thằng quầnnnnnnnnnn. Làm tao cất công cảm động, vậy mà câu trả lời nhận được lại trân trọng trái tim của tao ghê hồn. Đồ trâu bạch tạng. Ai bảo nó là người tốt? Tôi sẽ cãi lại liền. Thằng này nó ác chết đi được. Lừa cho người ta tưởng là nam chính lâu ơi là lâu, ai dè nó lại là nhân vật phản diện hy vọng chiếm đoạt tài sản thừa kế là tình yêu của tao.
"Tao nói xạo mà cũng tin hả?"
"Nói cái khỉ gì tao cũng tin hết."
"Nhưng bình thường mày có tin tao đâu."
"Nếu tao không tin mày, tao có yêu mày không, thằng Sut!!" Hỏi lòng mình mà xem.
"Húiiiiiiiiiiiiiiiiiii." Tiếng gào rú từ những bàn bên cạnh vang lên khiến tôi vội vàng quay trái quay phải nhìn láo liên trước khi úp mặt vào đĩa cơm cho bớt xấu hổ. Quên béng mất. Lỡ nói lớn tiếng trong khi quên rằng tao đang ở căn tin khoa. Hưuuuuuuuu.
Xấu hổ chết mất. Mệt đến mức gần lên đỉnh.
"Mork, Pee..."
Nỗi xấu hổ chưa hết tuổi thì bão lớn đã lại ấp tới. Ngay khi ngước mặt lên chạm phải người vừa đến, cả thế giới đang quay bình thường bỗng trôi ra khỏi quỹ đạo một cách ngang ngược. Tôi nhìn thấy Bam đang đứng ở phía trước mặt trong khi những cảm xúc trước đây vẫn tác động mạnh đến.
Mọi lời mà Bam nói với thằng Mork.
Mọi lời mà người kia từng nói về tôi theo hướng tiêu cực đã quay trở lại tác động mạnh đến tinh thần.
"Tụi mình có chuyện cần nói." Giọng nói đó nhẹ bẫng, gần như là thì thầm, khiến không ai có thể nghe thấy ngoại trừ 3 chúng tôi.
"Có chuyện gì vậy, Bam? Đợi thằng Pee ăn cơm đã được không?" Thằng Mork cắt ngang. Gương mặt căng thẳng không khác gì tôi.
"Không sao. Tao no rồi. Có chuyện gì cần nói hả? Tìm một góc yên tĩnh nói chuyện được không?" Tôi cảm giác ở đây quá lộ liễu nên phải di chuyển địa bàn sang tiệm cafe khoa Y. Chúng tôi chọn góc trong cùng khá riêng tư.
Thằng Sut không chịu để tôi ở một mình với Bam. Vì vậy, chúng tôi đành phải giải quyết tất cả vấn đề với 3 người. Tôi không biết Bam muốn giải quyết chuyện gì, nhưng nếu để tôi đoán thì có lẽ không thoát khỏi chuyện tỏ tình ở góc tòa nhà ngày hôm đó.
"Pee..." Giọng của Bam không còn vui vẻ như mọi lần.
"Hửmmmm?"
"Chuyện tấm hình bị rò rỉ, chính mình là người tung nó ra."
"Hả..." Tao bất ngờ còn hơn cả lúc biết mình thi đậu vào khoa Nha nữa. Tấm hình bị rò rỉ? Tấm hình khiến tôi khóc như điên như dại rồi còn bất hoà với thằng Mork ấy hả? Là Bam làm sao?
Thật lòng mà nói thì cảm thấy thất vọng quá.
"Cậu có thể tức giận. Mình chỉ muốn xin lỗi. Chỉ là mình không muốn cậu hiểu nhầm Mork."
"..."
"Mình không quan tâm cậu mà quan tâm Mork. Và mình cũng không muốn người mình thích xấu xa trong con mắt của người khác." Đó là lời xin lỗi đi kèm lý do gây đau đớn cực kỳ. Không cần yêu cầu Betadine luôn. Những lời nói của Bam như những nhát dao cứa vào cảm xúc của người nghe. Mẹ nó. Tôi cảm thấy đúng tồi tệ.
Nếu biết sự thật là như vậy, thà rằng không biết còn hơn.
"Xin lỗi đã khiến cậu khó chịu. Sự ích kỷ đã khiến mọi thứ tồi tệ hết cả. Nhưng mình vẫn khẳng định nếu có thể quay ngược thời gian, mình vẫn sẽ tỏ tình với Mork! Nhưng mình sẽ không làm hại Pee."
"..."
"Mình thích Mork. Thích từ lâ..."
"Pee, đừng. Không cần nghe." Câu nói của Bam biến mất một hồi lâu sau khi thằng Mork giơ tay lên bịt 2 tai của tôi lại trước khi ôm tôi vào lòng như thể không cho phép tiếp nhận bất cứ điều gì.
"... !!" Tôi hoang mang. Ơ! Ngồi hoang mang làm cái quái gì. Làm mặt sốc hàng đi chứ, thằng Pee.
Ối. Mày đừng làm thế!! Nó nóng mặt nóng mắt. Chân cẳng xụi lơ. Cả người rã rời như bị liếm cho té. Hành động của thằng Mork làm tôi câm nín, dĩ nhiên là bao gồm cả Bam, người có lẽ cũng cảm thấy không khác gì tôi.
"Mork...Pee phải nghe."
"Nếu Bam đến để nhắc lại những tình cảm trước đó mà mình không thể đón nhận được thì đừng làm. Mình không muốn thằng Pee khó chịu. Đi. Tụi mình đi thôi. Lát nữa mày còn có lớp mà." Cuối câu, nó quay qua nói với tôi trước khi thả tự do khỏi vòng tay mạnh mẽ.
"Đợi đã. Tao không muốn trốn tránh vấn đề thêm nữa." Tôi giữ cổ tay của người thân cao lúc này đang đứng lên.
"Nhưng..."
"Bam muốn nói gì tiếp thì cứ nói đi."
"Ok."
"..."
"Trong suy nghĩ của mình, Pee vẫn là Pee, người chẳng có gì tốt hơn mình và tuyệt đối không xứng với Mork. Vậy nên, mối tình của mình lẽ ra nên thành toàn." Húi. Đau nhói như có người đem gậy 3 đập sau tai. Sao hả mày? Cười không nổi luôn. Người ta nói thích chồng mày kiểu ngang ngược kìa. Trái tim nhỏ bé của Pattawee ngả nghiêng. May là có lòng bàn tay của thằng Mork cố gắng siết vào để tôi giảm bớt phần nào nỗi lo lắng.
Nhưng bởi vì từ trước tới giờ chưa từng bảo vệ mình, tôi bèn phản bác lại.
"Có những người...hành động như thể biết rõ về mình trong khi chẳng biết gì hết. Cũng giống như Bam vậy. Tụi mình thậm chí còn không thân. Vậy mà cậu đánh giá tất cả của mình chỉ vì vẻ bề ngoài. Nó có vẻ không công bằng lắm."
"..."
"Việc mình ở bên thằng Mork và đồng ý hẹn hò với nó, mình không làm tất cả những việc đó để làm hài lòng ai, mà là vì mình hạnh phúc khi được làm thì đúng hơn. Dù Bam có nói thích thằng Mork..."
"...."
"Nhưng mình không thể nhường nó cho cậu."
Holllllllll. Tao cảm giác chinh phục cả thế giới, trong khi thằng Sutthaya mặt mày hớn hở như thể đang cực kỳ phấn khích. Sao hả? Thằng Pee version này có sức ảnh hưởng hơn chưa?
Tôi nghe thấy tiếng cười cay đắng của cô gái ở phía trước mặt cắt ngang. Đôi mắt ánh lên vẻ tự tin trước đó bỗng lung lay. Đoán chừng tâm trạng của người kia có lẽ đang dậy sóng không ít. Sao vậy? Tôi nói gì sai à? Thì người ta không cho thôi.
"Ban đầu mình nghĩ sẽ không từ bỏ chỉ vì Mork bảo rằng không thể nào thích mình. Và mình cũng biết là Pee không có đủ tự tin để níu kéo Mork ở bên cạnh mình. Vậy nên, mình vẫn còn hy vọng. Nhưng nhìn thấy thế này, haiz..."
Lại thở dài vào mặt tao. -_-
"Xin lỗi vì có lẽ mình đã biến tất cả mọi nỗ lực trở thành sự cố chấp. Nhưng mà mình rất vui khi Pee đã tự tin vào bản thân. Mình nói nhé, mình không thua. Và mình cũng không hề hối hận về chuyện thích Mork. Điều duy nhất mình cảm thấy áy náy đó là tấm hình của cậu mà mình đã tung ra mà thôi. Mình sẽ chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm."
"Nếu là thích nó thì mình không có ý kiến gì. Con người đâu thể ngăn cấm tình cảm của mình được." Dù tôi có cảm thấy không thích đi chăng nữa.
"Cảm ơn. Nếu cậu bất cẩn thì gặp lại sau nhé, Mork."
"Hới. Cái gì chứ!" Ơ...Tao bị gì thế này. Phản ứng mạnh mẽ còn hơn cả nữ phản diện trong phim chiếu giờ vàng nữa. Chắc chắn là tao bị điên rồi. Hưu...
"Cơ mà kệ đi. Đối với hiện tại, mình luôn tin rằng việc chúc mừng cho hạnh phúc của người mình yêu mới chính là tình yêu đích thực."
Bam mẹ nó...
Mẹ nó...
Mẹ nó. Có xem phim sướt mướt nhiều quá không vậy! Tao xin phép nôn vào cái câu sến súa vừa rồi được không? Oẹeeeeeeeeeee.
Thân hình mảnh khảnh đứng dậy, nở nụ cười gượng gạo với tôi và thằng Mork. Tôi không mong đợi cậu ấy sẽ thật lòng chúc mừng. Không mong đợi chúng tôi sẽ nói chuyện một cách thân thiết như trước đây. Đối với tôi...Chỉ cần đi ngang qua nhau và nói vài câu chào hỏi là đã quá đủ rồi.
Có những người sinh ra chỉ để quen biết xã giao. Không làm hại đến nhau. Không khiến nhau phải cảm thấy tồi tệ. Tôi nghĩ chỉ cần như vậy là đủ. Bởi vì nếu nó đánh đổi bằng sự thân thiết có thể khiến chúng ta tổn thương ở tương lai, tôi nghĩ đó là chuyện không đáng.
"À, Mork. Mình có chuyện muốn nói."
Bam...Mày vẫn chưa xong nữa hảaaaaaaaa?
"Chuyện gì thế?"
"Mình thích Mork lắm. Không đời nào mình sẽ thay lòng. Điều duy nhất có thể ngăn cách tình yêu của mình chính là cái chết và trai đẹp hơn mà thôi. Cảm ơn nhé."
Xinh đẹp. Bước đi một cách đẹp đẽ, kiêu sa. Ối. Sao tao cứ không ngừng khó hiểu với câu cuối cùng thế nhỉ? Trời ạ!! Cầu cho Bam sớm gặp người đẹp trai hơn để ngưng dây dưa với người yêu tao đi.
"Sao hả? Mày cứng họng luôn chứ gì. Há há." Tôi vừa hỏi vừa cười không ngớt. Thấy thằng Mork giơ nắm tay lên gõ nhẹ vào đầu tôi thì biết ngay nó mất mặt đến mức nào rồi. Cứ đợi mà xem. Đợi Bam cặp kè với người mới cho mà biết là đẹp trai hơn thằng Mork rất nhiều.
"Cứng họng cực kỳ. Cứng họng khi mày không nhường tao cho Bam." Ánh mắt nhìn tôi trông thật sự vui vẻ.
"Cái gì của mình đấy? Lắm lời."
"Thì hồi nãy đứa nào nói?"
"Nhiều chuyện."
"Pee."
"..."
"Pee ơi." Mẹ nó. Khều khều tao làm cái quái gì? Chét bò lên háng hả?
"Cái gì mà lắm thế?"
"Không chơi Face hả?"
"Không! Mày nhiều chuyện cái gì?" Để ý lúc nói chuyện với Bam, tay cứ bấm bấm gì đó không biết.
"Mở Face đi mà."
"Ờ ờ. Mẹ nó." Nó bị cái khỉ gì vậy chứ? Tâm trạng lúc thì vui vẻ lúc thì drama. Hay là do thoải mái trong lòng khi giải quyết vấn đề với Bam xong rồi nên nó mới cười rạng rỡ rủ tôi chơi mạng xã hội nhỉ.
Tôi trượt tay chạm vào màn hình, thấy rất nhiều thông báo màu đỏ hiện trên đó. Nhưng lạ làm sao, một trong những thông báo đó lại khác biệt so với tất cả. Nó là dòng chữ yêu cầu tôi nhấn chấp nhận hoặc từ chối. Chính vào lúc đó, tôi ngước lên nhìn khuôn mặt đẹp trai. Người kia chăm chú nhìn lại rồi gật đầu như thể muốn để tôi quyết định.
"Nếu tao không đồng ý thì sao?"
"Không sao cả. Mọi thứ vẫn như cũ."
"Vậy nếu tao đồng ý?"
"Thì sẽ không thường xuyên có người nhắn tin tìm tao nữa." Mẹ nó. Nói cái lý do làm tao muốn chọn vế thứ 2 chết đi được.
Chúng tôi không nói gì thêm. Tôi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu trước khi xử lý yêu cầu được gửi đến cách đó vài phút. Và không lâu sau đó, nó xuất hiện trên dòng thời gian với tấm hình từng chụp chung từ lâu rồi của chúng tôi.
Sutthaya Nithikornkul đang hẹn hò với Pattawee Panichapun
Một tuần sau...
Happy Valentine's day. Yoohooooo. Mọi người trông có vẻ hạnh phúc, vui vẻ trong thế giới màu hồng. Rất nhiều sinh viên cả nam lẫn nữ mang theo hoa và quà đi khắp trường. Không những vậy còn có rất nhiều hoạt động được tổ chức tại mỗi khoa. Đặc biệt là ngành Khoa học sức khỏe cũng không hề thua kém ngành khác. Nghe nói khoa Y có sắp xếp diễn kịch nữa.
Vậy mà tôi lại phải là một trong những staff của Melody of Love. Nếu ai còn nhớ thì khi ấy chúng tôi từng họp và chọn ra màu áo mà thằng Sut là người bắt tôi mặc áo màu xanh da trời. Ai dè lại xảy ra sơ sót. Vì vậy, tôi nhận được chiếc áo màu hồng cỡ XL lớn hơn mức bình thường khiến tao không dám bước ra ngoài đi đâu, chỉ có thể ngồi ru rú ở vòm bóng bay và phát những stickers hình trái tim cho mọi người. Đã thế thằng Sut còn trốn việc biến đi đâu mất dạng.
Hoạt động Melody of Love được tổ chức theo truyền thống hằng năm. Khác nhau ở chỗ kế hoạch gây bất ngờ thì phải create cho nó khác biệt đi. Từ sáng tôi đã ở đây tổ chức các hoạt động, do hôm nay tất cả hoạt động dạy và học đều tạm ngừng, khiến nhiều cặp bất ngờ đến nỗi đồng ý làm người yêu nhau luôn. Và cặp đôi mới nhất trong list chính là một đứa khoa Nha với một tên con trai khoa Y.
Húiiiiiiiiiiiiii. Gần đến mức tò mò muốn biết xem đó là ai.
Tất cả mọi người trong team tập hợp nhau lần nữa, dự định tấn công bên được tỏ tình gây bất ngờ trước khi nam chính của sự kiện là cái tên bên khoa Y mang theo hoa tiến vào. Khi ấy chúng tôi sẽ đồng thanh hát.
Tôi mở cuộn giấy màu trắng được giao tận tay lúc nãy. Đọc tên bài hát thì ngắn nhưng tao biết ngay là mình không biết hát.
Bài "Bạn đời".
Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng nghe qua, trong khi trước đó thằng Mork đã bảo tôi hãy nghe đi. Nhưng mà việc học thì nặng, các vấn đề lúc trước trong cuộc sống thì drama. Mày bảo tao lấy đâu ra thời gian mà tập hát. Được rồi. Đừng nghĩ nhiều. Sinh ra là thằng Pee hay ở chỗ biết lip-sync. Thôi thì cứ nhép miệng theo người ta vậy.
"Hới, Pee! Mục tiêu sắp tới rồi. Qua trước lối đi nối tòa nhà khoa Y với khoa Nha đợi đi." Nghe thấy bạn ra tín hiệu như vậy, tôi vội vàng đứng thẳng dậy, nhét gấu áo to quá khổ vào túi quần rồi chạy đi gặp một người bạn khác cũng nằm trong team.
"Mục tiêu đâu?" Tôi nghiêng đầu hỏi Wasin. Ngóc đầu nhìn kiểu gì cũng không thấy xuất hiện.
"Rồi mà."
"Từng thấy mặt chưa? Dễ thương không?"
"Từng. Cũng dễ thương."
"Năm nào?"
"Hình như là năm 2. Đứa bên khoa Y cũng năm 2." Húiiiiii. Nói luôn là ghen tị dễ sợ.
Chưa đầy 2 phút sau, team staff mỗi người cầm một quả bóng bay bắt đầu đi vòng quanh khu vực, trộn lẫn vào các sinh viên ở khu vực này. Tôi không biết đứng đâu nên từ từ di chuyển ra khỏi vị trí một chút, thì thầm hỏi Wasin bóng bay.
"Cho tao cái màu trắng với."
"Hết rồi."
"Ơ! Sao kế hoạch gây bất ngờ này chẳng hiểu gì hết."
"Tụi nó vừa mới nói ngay tức thì." Tôi gật đầu tỏ ý hiểu trước khi tránh đường để mục tiêu đứng cho thuận tiện. Nhưng hình như tôi càng lùi, cái tụi này lại càng đi theo cho đến khi tạo thành vòng tròn xung quanh tôi. Những quả bóng bay màu trắng và hồng xung quanh khiến tôi không thể nhìn thấy bên ngoài. Vì vậy, tôi bèn hét lớn hỏi với sự nghi ngờ.
"Hới. Gì thế? Sao lại vây quanh tao? Mục tiêu đâu?"
"..." Không ai trả lời ngoại trừ mỉm cười.
"Gây bất ngờ nhầm người rồi. Đây nằm trong team. Nhìn áo đi."
"P'Pee ơi." Nhưng thay vì nhận được câu trả lời, N'Prik FC MorkPee chân chính, shipper never dies đã chen vào vòng tròn rồi há miệng bắt đầu cất lời hát.
"Em là...tất cả ở hiện thực và giấc mơ"
Và sau đó, màn hợp ca vang lên khiến tôi có cảm giác nổi da gà...
https://youtu.be/-g7PwZyNFQU
Là tất thảy mọi thứ trái tim anh cần
Em là câu chuyện cổ tích mà anh đọc trước khi nhắm mắt và chìm vào giấc mộng
Em là trái tim, dù là ai cũng không thể sánh bằng em
Anh thật may mắn khi gặp gỡ và được phải lòng em
Được có em ở bên cạnh
Có lẽ chỉ mình em có thể khiến Trái Đất ngừng quay mỗi khi em chạm vào mắt anh
Có lẽ chỉ mình em có thể dừng trái tim anh lại nơi đây, nơi có em
Vòng tròn bao quanh tôi từ từ rẽ thành lối đi. Tôi nhìn thấy khu vực này có rất nhiều người đứng nhìn cùng với nụ cười trên môi. Tiếng hát ngừng lại, chỉ còn tiếng guitar êm tai mà thôi. Tim tôi đập mạnh. 2 chân gần như đứng không vững cho đến khi người nào đó xuất hiện cùng với thanh âm trầm thấp quen thuộc trong cảm xúc đang một mình cất vang đoạn hook của bài.
Chỉ em và duy nhất em là người anh mong ước
Anh sẽ làm mọi thứ bằng cả linh hồn và trái tim
Đó là anh sẽ yêu em bất kể là lúc nào, ở nơi nao
Trọn trái tim anh chỉ có...mình em
Thằng Mork dừng lại trước mặt tôi. Trên tay của nó cầm một bó hoa hồng màu đỏ và sau đó đưa nó cho tôi.
Tiếng la ó vang lên khắp mọi nơi khiến tôi muốn ngất xỉu. Đây chính là cảm giác của người được gây bất ngờ bởi Melody of Love đó sao?
"Nhận hoa hồng của tôi đi nào, đồ bướng bỉnh."
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. >///<"
Tay chân gì giờ này run hết cả. Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía chúng tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn người thân cao một lúc trước khi đón nhận bó hoa hồng từ tay đối phương, đồng thời cố hết sức nén cười.
"Khi ấy, mày định nghĩa tình yêu không thể thành là Cá trên trời. Nhưng đối với tao, con cá đó có thể." Những lời mà thằng Mork vừa nói khiến tôi ngay lập tức nhớ lại câu chuyện của vài tháng trước. Khoảng thời gian đó tràn ngập bởi niềm vui và nỗi buồn.
"Bởi vì nó là mày."
"Ayyyyyyyyyyyyyyy." Tiếng con nhỏ Prik đấy ạ. Đoán chừng tí xíu nữa thôi nó sẽ chết.
"Cảm ơn. Cảm ơn mày nhiều lắm, thằng Mork." Có lẽ não tôi đã tê liệt hết cả nên chỉ có thể nói những câu đơn giản này thôi.
"Ở bên nhau thật lâu nhé, Cá trên trời."
"Ừm...Bây giờ không còn là Cá trên trời nữa rồi."
"..."
"Tao ở đây, với mày."
THE END
P/s: May quá cuối cùng cũng lết tới đây rồi :)))
List các chap đặc biệt: (kèm trong sách nên t không có raw để dịch nha huhu)
1. Cuộc sống freshy fantasy Duen Mork
Là khoảng thời gian quay ngược về thời Duen và Mork tham gia cuộc thi hoa khôi - nam khôi trường.
2. Mean không biết, Mean dễ thương.
Sau khi hẹn hò với nhau rồi, đã đến lúc Duen người man rợ chinh phục thằng nhóc quỷ. Vụ này có rate NC-17 rung giường rung gối.
3. Chúc mừng tốt nghiệp
Lễ tốt nghiệp của Duen và nhóm bạn Kitty. Chắc có lẽ phải đốt pháo hoa ăn mừng sự hỗn loạn trong sự kiện thôi.
4. Tâm sự tuổi hồng, mở chủ đề băng Kitty và pretty mông ngực
Hồi tưởng lại khoảng thời gian thành lập băng Kitty từ quá khứ cho tới hiện tại. Làm quen và theo dõi cuộc sống của 5 chàng trai cực hot xem mỗi người có cuộc sống thường ngày như thế nào và...sau khi tốt nghiệp, băng Kitty sẽ làm công việc gì.
5. Somewhere only we know
Vì người yêu của Mueang Nan không quay về nên Cá trên trời của Pee phải đi xa tới tận Chiang mai để đi tìm tình yêu đích thực. Do đó, Pee và Mork nhân dịp này lên miền Bắc để tận hưởng không khí se lạnh trong pub?
6. Prik giữ kỹ, Prik đòi lại đồ của Prik
Sinh viên năm nhất khóa này thật dễ thương. Thế nhưng lại có một em hoa khôi siêu xinh từ khoa Quản trị tới lấy lòng bác sĩ Sutthaya. Vụ này N'Chilli phải ra mặt bảo vệ fandom của mình hết sức.
7. Bác sĩ "răng*"
Sinh viên năm 4 khoa Nha phải tìm case làm răng để thực hành rút kinh nghiệm như các anh các chị. Tuy nhiên, không một ai dám trở thành chuột bạch cho Pee. Vụ này...Sutthaya sẽ làm thế nào?
(*) Có thể hiểu từ "răng" theo nghĩa khác là chịch :)))