Tưng!! Rầm!!
Không cần làm hình ảnh slow motion. Không cần cap hình đăng Facebook. Bởi lẽ không kịp nữa rồi.
Hỏi rằng vì sao ư? Thì đầu tao đã say hello với mặt sàn bê tông xong xuôi rồi. Ngaaaaaa.
"Pee!!!" Tiếng la thất thanh vang tới màng nhĩ. Hình ảnh trong màn mắt của tôi mờ ảo. Cả thế giới giống như quay mòng mòng. Tôi chỉ nhìn thấy mỗi ánh đèn trên trần nhà quán rượu soi sáng như thể ánh sáng của hy vọng.
Hy vọng tao không mất mặt hơn thế nữa. Đồ địa ngụcccccccccc.
"Có sao không? Hới! Mất hồn luôn kìa." Ai đó lên tiếng, cố gắng lay người tôi mấy lần cho tỉnh. Và rồi tôi đã phát hiện ra một sự thật rằng chỉ trong tích tắc ngay sau đó, thân hình của tao đã ngã ngửa khỏi ghế với tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng.
Ốiiiiiii. Khốn nạn. Đầu tao còn nảy tưng tưng nữa chứ. Chết tiệt.
"Có vỡ sọ không đây? Hay là để anh gọi cứu thương?"
"P'Pee. Hưuuuu. P'Mork chỉ tỏ tình thôi mà đã sốc luôn hả?"
"Đừng chết nha. Bĩnh tĩnh nào." Xem fanclub yêu dấu của nó nguyền rủa tao kìa. Mẹ nó. Muốn quăng tụi nó xuống nước quá đi. Tao vẫn chưa chết. Tao chỉ ngã ngửa thôi mà. Đệt mợ tụi bay.
"Thằng Pee, ok không? Thằng Pee!!"
Và người vừa xuất hiện trong màn mắt của tôi đã khiến cho hình ảnh mờ ảo ngay lập tức rõ ràng hơn. Chẳng phải cái gì đâu mà tại tao lồi mắt. Mày gọi tao lớn tiếng quá rồi đấy, thằng khốn Sutthaya kia. Rồi xem lực tát nó để lại trên gò má mỏng manh của tao đi. Mày dùng tay hay chân vỗ mặt tao đấy, thằng quần. Cơ thể tao tê liệt mất phân nửa. Từ chỗ nghĩ rằng có thể tự đứng dậy, giờ chuyển thành nằm sải lai cho mày đỡ dậy rồi đây này.
"Tỉnh rồi. Xê ra nào." Không biết là giọng của ai vừa cất lên, song nơi vốn bị chen chúc bởi bao nhiêu con người đã được chừa lối đi để tôi có thể một lần nữa ngồi lại trên ghế như người bình thường.
Và người vẫn luôn ở bên tôi chỉ có nó...
Thằng Mork.
Cùng với Nan vẫn luôn dùng tay phe phẩy gần đó, ngay cả khi nó chẳng có cảm giác mát hơn tí nào, Thiên thần ạ. Thúiiiiiii.
"Bác sĩ Sutthaya chăm sóc N'Pee với nhé." Đám fanclub chuyên hoang tưởng vẫn chưa chịu ngừng. Hồi nãy còn nghe tụi nó chuẩn bị kinh cầu nguyện cho tao nữa cơ.
"Sao rồi?" Thằng Sut hỏi tôi sau khi cố gắng xem xét vết thương trên đầu.
"Choáng."
"Không có gì vỡ chứ?"
"Có chứ."
"Ở đâu?"
"Mặt tao đây này!!" Thảm rồi, thằng khốn. Đâu ra cái vụ xin được hôn tao chứ. Nghe xong cái là lỗ tai lùng bùng, gửi sóng âm đến màng nhĩ trên cơ thể khiến cơ mặt giật liên hồi.
"Vậy tức là vẫn bình thường. Vẫn ghẹo gan được như cũ."
"Lừa chửi tao nữa chứ, thằng khốn." Tôi nghe thấy tiếng cười khe khẽ của thằng Mork trước khi nó quay qua nói chuyện với bạn bè, đàn anh, bao gồm cả đám fanclub đã trở về trạng thái bình thường ngay sau khi một vài người tưởng tượng ra thế giới đầy chết chóc của tao vài phút trước.
Tôi chỉ đành chớp chớp mắt nhìn mọi người ngồi xuống vị trí cũ. Có khác ở chỗ Thiên thần của tôi chuyển sang ngồi phía đối diện, để cho thằng Sut lượn tới lượn lui ở bên cạnh. Mẹ nó. Không muốn hít thở chung bầu không khí với nó đâu. Muốn nín thở lắm, cơ mà sợ chết.
"Đừng uống nhiều rượu." Nó đưa mặt tới gần, thì thầm một câu đúng khẽ để chỉ tôi có thể nghe thấy.
"Là ba tao chắc?"
"Không phải ba nhưng muốn làm cái khác."
"..." Tôi chỉ biết im lặng nhìn mặt đối phương, cắn răng nhẫn nhịn, cố không phản bác. Do đông người nên tôi không muốn phô diễn ra hình tượng tồi tệ.
"Nghe thấy những gì tao nói ban nãy mà đúng không? Mày thật sự đáng yêu."
"Mày từng chết chưa?"
"Chỉ muốn nói là tao sẽ làm thật. Bất kể là chuyện theo đuổi...hay..."
"..."
"Hôn."
Tôi đẩy mạnh vai thằng Mork bắt nó tách ra trước khi tôi cảm thấy tức giận hơn thế. Nó lấy sự tự tin từ đâu vậy chứ. Nó thừa biết là tôi thích Mueang Nan, làm gì có thời gian để ý đến người trước đây từng là tình địch của mình như nó. Dù nó có thật lòng nói rằng nó nghiêm túc đến đâu đi chăng nữa, cảm xúc của tôi cũng...
Cũng...
"Foggy, cho mình ngồi cạnh được không? Cô đơn quá." Bam...
Cũng...
"P'Att ơi, pleaseeeee."
Nhỏ Bam.
Tôi chỉ biết dõi theo P'Att lết thân xác quay về ngồi cạnh Nan rồi để cho cái con người xinh đẹp kia ngúng nguẩy hông xà nẹo kế bên thằng Mork. Cũng chẳng có cảm giác gì đâu. Bình thường thôi mà. Cơ mà đôi lúc cũng thấy hơi bực bội. Kiểu như có quyền gì mà đuổi đàn anh như P'Att chứ.
Rồi hỏi rằng tại sao tôi không thèm để ý đến Nan? Tôi đúng để ý luôn đấy chứ. Chỉ là yên tâm thôi. Cậu ấy có anh trai giám sát rồi. Ai cũng đừng hòng tiếp cận.
"Cạn ly nào, doc tương lai. À! Dentist tương lai nữa chứ." Thế rồi cô nàng nâng ly lên cụng với tôi và thằng Mork với điệu bộ...
Khùng điên.
Sao tôi lại có cảm giác cô gái này kỳ quặc chết đi được, từ lời nói cho đến tính cách, điệu bộ. Nếu gạt khuôn mặt sang một bên thì ở nhà người ta gọi là thiểu năng đó. Bộ gia đình cho ra nước ngoài học từ bé hay sao mà cứ một câu tiếng Thái lại bắn một câu tiếng Anh. Hồi đầu nghe tôi còn tưởng là ngôn ngữ của bọn trẻ trâu nữa cơ.
"Pee ơi."
"Hả...?" Rồi sao đây? Đi guốc trong bụng tao hay sao mà nhìn nhau bằng ánh mắt đó?
"Bam muốn vào nhà vệ sinh. Pee dắt mình đi đi."
"M...mình hả?" Phải hỏi lại ngay. Nhấn mạnh là tao và cô gái này thân thiết đến đâu mà lại đến mức có thể dắt nhau vào nhà vệ sinh? Hới! Bảo là bạn thằng Mork thì kêu nó dắt đi chứ.
"Nhưng mà nếu Pee khó xử thì không sao. Doc tương lai..."
"Không cần! Mình t...tiện mà. Đi!" Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi phản xạ của chính mình nữa, bật dậy còn nhanh hơn lúc ngã vật ra hồi nãy gấp mấy lần.
Cô gái tên Bam đi phía trước tôi dẫn đường. Cô nàng mất hút trong nhà vệ sinh, bỏ tao đứng chờ trước cửa nhà vệ sinh nữ với nỗi lo sợ. Không phải sợ người ta nhìn không hay đâu, mà là tao sợ ma tụi mày ơi.
"Xong rồi." Đợi được một lúc thì Bam bước ra. Tôi nhẹ cả lòng. Mới đầu lông lá gì dựng đứng hết cả. Đi thôi người đẹp ơi. Thằng Pee xin phép về lại chỗ ngồi với đám đông ngột ngạt còn hơn đứng yên một chỗ trò chuyện với oan hồn quanh đây.
"Vậy thì đi thôi."
"Khoan đã, Pee." Đệtttttt. Giữ cánh tay tao lại làm gì chứ? Hiểu là tao đẹp trai, giàu có, học giỏi, nhưng đó không phải là trọng điểm để mà có thể tỏ tình trước cửa nhà vệ sinh nhé. Đây là ai chứ... Thằng Pee chỉ một trái tim, chỉ một tình yêu đấy.
"C...có chuyện gì không? Ra bàn nói cũng được mà."
"Pee có ý gì với Mork hả?" Mẹ nó. Lại còn hỏi với vẻ mặt ngây thơ vô số tội nữa chứ.
"Hỏi cái gì vậy chứ. Haha. Sao mình có thể có ý gì với nó. Chỉ là bạn bè với nhau thôi."
"Không có ý khác như một số người vẫn nói phải không?"
"Kh...không...không có." Rồi hà cớ gì tôi phải nói năng lắp ba lắp bắp như thế? Cái gì đây? Dáng vẻ thay đổi thế này. Cả ánh mắt cũng chẳng còn quý mến tao nữa. Cứ mỗi lần nhắc tới thằng Sutthaya, mắt cô gái này lại sáng rỡ.
"Tốt quá. Dù Mork bảo chỉ là bạn, nhưng mình vẫn hy vọng nhiều hơn thế."
"...!!"
"Bởi vì thật sự thì Mork cũng đang bối rối. Đôi lúc mình nghĩ có thể Mork thật ra không thích Pee."
"..."
"Nếu Pee không thích Mork thì mình yên tâm rồi. Enjoy drinking thôi." Người trước mặt cười híp mắt trước khi quay mông bỏ đi, chẳng buồn ngoảnh đầu lại nhìn bóng dáng tao lấy một cái. Nực cười... Vậy rồi rủ tao dắt đi xả nỗi buồn làm gì?
Trước giờ tôi chưa từng bực bội như lúc này. Không biết có phải do hậu quả của việc ngã ngửa đã khiến tâm trạng tôi biến động lúc lên lúc xuống không nữa. Bởi chưa đầy vài phút trước, thằng Mork vừa mới nói rằng nó thích tôi thì ngay sau đó, cô gái của nó đã bảo với tôi rằng cô ta thích nó.
Tao sắp phát điênnnnnn.
Muốn vò đầu bứt tóc dễ sợ. Tôi bám theo mông cô nàng đẹp mà bị khùng kia, trong lòng thầm nghĩ một khi mày đã dám đem tình cảm của người khác ra đùa giỡn, tỏ tình ngay cả khi vẫn còn bối rối với chính bản thân mình như vậy thì tao sẽ rõ ràng cho mà xem. Và nói ở đây luôn là tôi không đời nào để tâm đến nó.
"Thằng Mork." Tôi đi thẳng tới chỗ nó. Nó vẫn ngồi nguyên chỗ cũ và đang tán gẫu với các anh chị.
"N'Pee sao rồi em? Sao mặt mày lại căng thẳng thế kia?" P'Liu hỏi nhưng tôi chẳng buồn quan tâm, hết nhìn nó rồi lại nhìn Bam với một cảm xúc không cách nào giải thích nổi.
"Có chuyện gì?"
"Để tao nói cho mày biết. Nguyên tắc thép của thế giới giới hạn mỗi lần chỉ được thích một người mà thôi. Nếu mày không làm được thì đừng làm như vậy với bất kỳ ai. Còn Nan..."
"..." Cá trên trời của tôi im lặng nhìn. Đừng nói là Nan, người trong bàn cũng đồng loạt quay qua nhìn. Thế nhưng tôi chẳng muốn quan tâm gì nữa hết. Không muốn đợi băng Kitty đã say ngoắc cần câu như chó kia nữa. Không đợi thời gian hay cơ hội lãng mạn gì thêm. Điều duy nhất mà tôi phải làm chính là nói ra toàn bộ tình cảm đã luôn giữ kín cho đối phương biết.
"Mình xi...xin phép nói điều này."
"Quan trọng lắm hả, Pee?"
"Ừm. Mình ra ngoài đợi nhé."
Chẳng buồn quan tâm xem tôi mất bình tĩnh nhiều như thế nào, là thằng Pee tồi tệ trong mắt của những ai. Tôi cũng không hiểu sao tâm trạng muốn tỏ tình của tôi lại rối tung, không giống như những gì tôi nghĩ và chuẩn bị sẵn kế hoạch.
Người nhỏ con đi theo tôi không rời. Chúng tôi ở bên ngoài quán. Nơi đây cách xa khỏi ánh đèn và tiếng nhạc khá nhiều. Nhưng dù vậy, tôi vẫn nhìn rõ khuôn mặt của Nan, khuôn mặt của người mà tôi bảo rằng thích hồi năm nhất.
"Pee có chuyện gì muốn nói với mình hả?" Và rồi cá trên trời là bên khơi gợi chủ đề.
"Ch...ch...chuyện là mình th..."
"Pee. Bình tĩnh."
Tôi hít một hơi thật sâu, thu gom tâm trí đang phân tán trở về một lần nữa, ngay cả khi nó gần như không thể kết nối được như trước. Mẹ nó. Chẳng hiểu nó bay đi phương trời nào.
"Mình thích Nan."
"..."
"Thích Nan từ lâu lắm rồi. Thích từ hồi năm nhất lận, nhưng chưa bao giờ d...dám. Mình không dám thẳng thắn tỏ tình với Nan. Nhưng giờ thì mình nghĩ là mình nên nói với Nan, trước khi..."
"Trước khi gì cơ, Pee?"
"Trước khi Nan trở thành của người khác."
Nói ra hết rồi. Tình cảm giữ kín bao lâu nay, lâu ơi là lâu, lâu thật là lâu, giờ tôi đã có thể nói ra hết. Nhưng tại sao...
Lại không cảm thấy vui như tôi đã nghĩ một tí nào.
Tại sao lại không vui? Nếu là như những gì tôi nghĩ trước đó...thì cho dù có bị cậu ấy từ chối, tôi nghĩ có lẽ nó vẫn hạnh phúc hơn thế này không phải sao? Hạnh phúc khi được thổ lộ với người mình thích bấy lâu nay.
"Không đâu. Pee không hề sợ mình thuộc về người khác." Thế thì tại sao Nan lại nói câu này?
"..."
"Pee chỉ sợ người khác phá hoại tình cảm của Pee dành cho mình thôi."
"..."
"Pee chỉ sợ...rằng bản thân yêu người khác không phải mình."
Tôi im lặng, không đồng tình hay phủ nhận bất cứ điều gì. Bởi lẽ tôi không biết mình có suy nghĩ như những lời Nan nói thật không, hay cảm xúc sâu bên trong tôi nó bối rối đến mức nào nên đành đợi nghe câu trả lời từ đối phương. Đến lúc đó mới xác định xem nó như thế nào.
Rồi sao hôm nay tao nghĩ thông suốt vậy ta?
"Mình có người mà mình thích rồi. Nhưng dù không có, mình biết tình cảm của Pee không ở nơi mình."
"Sao Nan biết? Là do Nan tự nghĩ đấy thôi."
Hay cuối cùng có nghĩa là ngay từ đầu Cá trên trời cậu ấy đã không thích mình nên tìm đại lý do gì để biện hộ cũng được hết.
"Không phải mình tự nghĩ. Nếu Pee thật sự thích mình, Pee sẽ làm tất cả để ở gần mình hơn thế này. Pee sẽ muốn nói chuyện với mình. Pee sẽ muốn đi theo làm phiền, muốn làm tất cả để cho mình có phần chung trong đó. Và mình cũng nhìn thấy Pee từng cố gắng làm tất cả những điều đó"
Tôi mỉm cười. Cậu ấy vẫn luôn biết. Thế thì tại sao...
"Trước khi có Mork...bước vào cuộc đời."
"..."
"Cậu thử nghĩ kỹ lại xem. Người mà cậu bảo là thích ấy, rốt cuộc là cậu thích ai?"
"..."
"Rồi chuyện cậu nổi giận đùng đùng như hồi nãy cũng là vì ai?"
Câu chuyện của Sao dưới nước
Pee dường như câm nín một lúc lâu trước khi lặng lẽ rời đi, không hề lên tiếng phản bác. Tôi không biết trong đầu cậu ấy đang rối rắm đến mức nào, nhưng biểu hiện ban nãy rõ ràng gọi là "ghen". Chỉ là người kia có lẽ vẫn chưa chắc chắn.
Mork ấy mà, tiến vào cuộc đời của Pee cũng được một thời gian rồi. Ngày qua ngày, hình ảnh của người nào đó đã xâm chiếm mọi ngóc ngách. Tôi biết rõ điều đó và càng nhìn thấy rõ hơn vào hôm nay, lúc Pee bước vào trong quán. Bởi lẽ ánh mắt của cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào chỗ của nam khôi khoa Y siêu đẹp trai và cô bạn siêu kỳ lạ của cậu ấy, hơn là quan sát xem tôi đang ngồi ở đâu.
Thật ra tôi muốn đi tới vỗ vai cậu ấy rồi bảo rằng, "Chúc mừng nhé, Sutthaya. Cậu thành công rồi.", nhưng sợ rằng nó không đúng lúc vì người kia vẫn cảm thấy bối rối xen lẫn buồn phiền.
Đang định quay qua an ủi thì ánh mắt lại bắt gặp người nào đó nên chúng tôi đành phải nói chuyện.
Tôi không biết mình đã biến mất khỏi bàn trong bao lâu, nhưng mà nếu tính thử thì cũng cỡ 30 phút. Đến lúc trở về, các bạn có biết cảnh tượng tôi nhìn thấy là gì không? Bạn trẻ Pattawee Panichapun đã say ngoắc cần câu, một hình ảnh mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Thật ra thì tôi cũng muốn buồn, cơ mà thật sự không thể nhịn cười nổi. Không tin bạn thử nghe giọng của đám bạn trong vòng rượu mà xem.
"Nữa nàoooooooo. Xin phép on the rock một lyyyyyy."
Chỉ với 30 phút mà tao đã nếm mùi on the rock rồiiiiii.
"Đủ rồi. Thằng Pee đừng uống nhiều. Bạn mày không vác về nổi."
"Đúngggggg. Tao không nổi rồi. Ức!" (2 vật thể sống trong băng Kitty)
"Hưuuuuu. P'Pee say mềm oặt còn hơn chó trước cửa 7-11 nữa." (N'Prik)
Xoảng!!
"Say rượu rồi bết bát chết đi được. Thằng Pee làm vỡ 4 cái ly rồi. Cảm ơn nhé." Tụi những chàng trai được yêu thích nhất trường tỏ vẻ hốt hoảng rồi ngay lập tức chuồn đi. Tôi cũng chỉ biết đứng nhìn mà không hề có ý định can ngăn. Người thật đã ngồi khoanh tay cấm không cho cầm ly rượu ở kia rồi.
Làm tốt nhiệm vụ quá nhỉ, bạn Sutthaya.
Còn điều không tốt đó là anh trai tôi đã xuất hiện từ bao giờ. Hơn nữa còn ở không xa 2 người đó.
P'Nuea.
"Mork mau đưa Pee về đi. Chị không nổi rồi." Bà mẹ nhiều chuyện như P'Liu lên tiếng với sắc mặt không chống chọi nổi. Từ chỗ party ăn chơi vui vẻ, giờ nó đã biến thành lễ hội tắm alcohol mất tiêu.
"Em cũng nghĩ vậy." Cậu bạn siêu đẹp trai ngoan ngoãn đáp lời. Tôi bèn đi tới phụ một tay.
Càng đứng gần, tôi lại càng thấy Mork quan tâm Pee nhường nào.
"Cần mình phụ gì không?"
"Không sao. Mình vẫn nổi. Thằng Pee, giày đâu?" Cuối câu, cậu ấy quay qua hỏi bằng giọng đều đều, song ánh mắt lại nhìn một lượt khắp sàn do quan sát thấy chân Pee trống không và đang giẫm lên cái gì đó trên sàn.
"Khôngggggg biết. Hỏi Hoàng tử đi!!!"
"Mày có phải Lọ lem đâu chứ. Mày ngồi yên nhé." Một tay giữ eo đối phương lại, còn tay kia mò mẫm tìm giày dưới chân bàn.
Và tất cả luôn ở trong tầm mắt của mọi người. Mork làm tất cả những điều mà rất nhiều người chưa bao giờ làm.
"Đâu rồi? On the rock đâuuuuuu?"
"Mang giày vào đi đã." Bàn tay dày im lặng cúi đầu mang giày vải vào cho người say trước khi kéo thân hình xiêu vẹo mất kiểm soát đứng cho vững một lần nữa.
"Để anh vác cho, thằng Mork. Có vẻ như cậu làm không nổi đâu." P'Nuea ngắt lời.
Úi chà...Sao tôi cảm giác giống như có dòng điện xẹt qua con mắt của hai người đó.
"Không sao. Em vẫn nổi."
"Vậy Pee qua đây, anh có chuyện muốn nói." Anh ơi...Anh đang chơi trò gì thế.
"Cái gì dợooooo?"
Bụp!!
"Hớiiiiiiiiiiiii." Ngay khi đầu mũi của P'Nuea chạm xuống má của Pee, tiếng la ó rộ lên khắp quán. Ngay cả Mork cũng không vừa lòng, dù đã nhanh chóng tách Pee khỏi anh trai tôi đi chăng nữa.
"P'Nuea." Sao đây? Giọng nói lạnh lùng của cậu chàng Sutthaya Nithikornkul mà bao năm nay chưa bao giờ nghe thấy.
"Sao?"
"Anh thơm má thằng Pee làm gì?"
"Xin lỗi. Tại cái mũi nó đụng."
"Vậy thì em cũng xin lỗi, nhưng xin anh một việc."
"Việc gì?"
"Đừng động đến thằng Pee nữa."
"..."
"Người của em, em giữ kỹ."
"Hới, Mork. Bình tĩnh. Đưa thằng Pee về nhà trước đã. Chuyện khác từ từ hẵng nói sau. Mình năn nỉ." Sau đó thì một số người phải nhào tới can trước khi xảy ra trận thi đấu thể thao Muay Thai kịch tính trong quán rượu do tranh giành một người.
"Mork đưa Pee về đi. Còn P'Nuea, em xin..."
Tôi nghĩ ít nhất thì Mork và P'Nuea có lẽ sẽ nghe lời tôi. Và hình như bác sĩ tương lai đã ngoan ngoãn đầu hàng vì lo lắng cho người nào đó hơn.
"Thằng Pee, mau qua đây. Giờ tao dắt mày đi uống rượu như mày thích này." Dụ như dụ con nít vậy. Thế mà hình như lại có tác dụng, bởi vì sau khi người thân cao hơi khuỵu gối xuống, người say rượu gần như không hay biết chuyện gì cũng lập tức nhảy lên lưng. Sao mà cảnh tượng này lại dễ thương đến thế.
Mork bảo Pee đáng yêu, bảo sẽ tán Pee. Và giờ thì người kia đang thực hiện rất tốt nhiệm vụ đó.
"Vậy em đi trước nhé các anh chị. Đi trước nha mọi người. Xin lỗi vì đã không ở lại đến cuối bữa tiệc." Người thân cao lặp lại lần nữa. Những người còn lại bèn gật đầu tỏ ý mau đi đi trước khi cậu nhóc khoa Nha phát huy sức mạnh.
Nhưng bạn biết gì không? Mỗi bước chân mà Mork và Pee rời đi.
"Cố lên nhé, Sutthaya. Quýt quiuuuuu."
"Làm nhau! Làm nhau! Làm nhau! Làm nhau! Làm nhau!"
Cái tiếng cổ vũ cho họ "làm" nhau cứ thế vang khắp quán. Haha.
Vào khoảnh khắc mà tất cả mọi người vui vẻ và bắt đầu uống tiếp thì tôi phải đi theo phụ Mork đưa người say khướt về xe sao cho an toàn nhất. Nhưng suốt dọc đường đi theo, tôi lại liên tục nghe thấy rất nhiều câu, có câu hiểu, có câu không của hai người họ.
"Đồ rượu chè. Uống không được mà còn ra vẻ. Bị hôn rồi thấy không?"
"Ngưuuuuuu. Mắng tao hả, thằng Suttttttttt?"
"Ghen với tao hay bị thất tình? Làm như vậy càng khiến tao lo lắng."
"..."
"Lo mọi thứ luôn. Lỡ say ở chỗ nào không có tao thì phải làm sao? Mày có thể bị làm hại giống trong club tối hôm đó, bởi vì mày cứ nghĩ sẽ thoát thân được trong khi thật sự không phải."
"..."
"Lo cho mình bằng lo cho người khác đi. Thậm chí khi trời mưa, mọi người bỏ rơi mày ở dưới toà nhà, mày vẫn cứ bảo là không sao, không cần lo... Nhưng cuối cùng mày lại đội mưa về phòng trong bộ dạng ướt sũng như chuột lột."
"..."
"Nhưng mà mày không cần sợ đâu. Hôm đó tao cũng đội mưa chạy theo mày tới trước cửa căn hộ. Sao hả? Cảm động rồi chứ gì. Nếu cảm động rồi thì cho tao cơ hội nhé. Tao hứa...sẽ chăm sóc mày thật tốt."
"Tiếng con gì cứ kêu vo ve ồn ào thế? Moáaaaaaa."
-_-
Tôi đã hiểu tại sao Mork lại là chàng trai một biểu cảm, bởi vì tôi...cũng thế.
Mẹ nó. Pee à!
"Để mình mở cửa cho." Tôi lập tức xung phong ngay khi chúng tôi đi tới xe của Mork đậu ở bãi đậu xe bên ngoài. Đợi đến khi đưa được thân hình mềm oặt của Pee vào bên trong, chỉnh lại tư thế cho ngồi ngay ngắn cũng mất khá nhiều thời gian.
"Cảm ơn nhiều nhé, Nan."
"Không có gì. Dù sao cũng nhờ cậu chăm sóc giúp nhé."
"Ừm. Rồi còn 2 anh của nó thì sao?"
"Để mình lo liệu cho. Dù sao cậu cũng chăm sóc tốt người này với nhé. Mình cảm giác cậu ấy đã rơi vào cái bẫy mà cậu đào rồi đấy, chỉ là vẫn còn bối rối. Mau làm cho suy nghĩ trong đầu cậu ấy rõ ràng hơn đi. Cố lên nhé."
Mork mỉm cười đáp lại trước khi xoay người trở về ghế lái. Mãi cho đến khi chiếc xe màu đen rời đi. Tôi chỉ đành hy vọng Cá trên trời của các cậu ấy sẽ sớm ngày trở thành hiện thực. Bởi lẽ hôm nay mạng xã hội đang ngập tràn hình ảnh của...
'MorkPee cặp đôi thật VS Nuea Nakin chuẩn bị lao tới xực.'
'Anh kia tên là Nuea hả? Khôngggggg. Anh ấy thơm má N'Pee của bác sĩ Sutthaya rồi.'
'Tin rằng P'Mork sẽ ghen tị với khoảnh khắc đó. Bị giành kìa. TT'
Và còn rất nhiều ý kiến bên dưới tấm hình nhanh chóng được đăng tải chỉ trong chưa đầy vài giây. Tấm hình P'Nuea thơm má Pee giữa biết bao nhiêu người trong quán. Cơ mà biết gì không? N'Prik cô nhóc năm nhất khoa Y lại chỉ đăng lên duy nhất một tấm hình. Và điều đó cũng ngay lập tức chấm dứt tất thảy mọi đề tài đang diễn ra trên Facebook.
Bé Chilli FC MorkPee chân chính
Nếu say mà được chăm như thế này thì tôi tình nguyện say cả đời. Các bạn có nghe bác sĩ Sutthaya nói, 'người của em, em giữ kỹ' chưa? #MorkPee_cặp_đôi_thật
Hình ảnh Pee nằm trên lưng Mork trong bộ dạng khuôn mặt nhăn nhó như thể đang cực kỳ bối rối, còn người cõng lại mỉm cười đến tận mang tai. Trong đầu chắc chỉ toàn kế hoạch chinh phục đối thủ thôi chứ gì, bạn Sutthaya.
P'Nuea...Anh thua rồi.
Người đó thật sự giữ kỹ người của mình.
Kết thúc câu chuyện của Sao dưới nước
Tôi không biết thế giới của tôi tối tăm lâu thế nào. Tôi không biết trái tim mình cảm thấy lạnh lẽo nhiều ra sao.
Chỉ với một câu ngắn ngủi của Mueang Nan và đống alcohol thẩm thấu vào trong mạch máu.
Trái tim tôi lạnh lẽo. Đôi mắt tôi tăm tối.
"Thằng khốn nào tắt đèn đấy? Đệtttttttt." Chả trách sao thế giới lại tăm tối chết đi được. Tối chưa đủ mà còn bật điều hoà 0 độ nữa hả? Trứng tao thiếu điều muốn đông cứng, run cầm cập sau khi bị ai đó không biết ném xuống giường một cách cẩu thả.
Không có tí tâm trạng yêu thương nào hết. Tao chỉ cảm thấy xương cột sống rung lắc vài độ Richter. Hoặc có khi nó dịu dàng nhưng do tao tự tưởng tượng ra cũng không chắc nữa. Mãi cho đến khi có một chiếc khăn nhúng nước còn lạnh hơn cả nước đá áp lên trán. Giây phút này đừng nói là trứng, ngay cả mặt tao cũng run bần bật.
Khỏe luôn không hả, thằng khốn?
"Tỉnh rồi hả? Mày cứ uống cho nhiều vào." Thanh âm trầm thấp lên tiếng.
"Đứa nào đấy, thằng quần? Ai?" Thằng chết tiệt này mở đèn cũng mờ ảo quá đi. Ai mà nhìn ra chứ. Nhìn mỗi đầu ngón chân mà đã nhầm tới nhầm lui giữa ngón cái với ngón trỏ. Tôi chỉ lờ mờ đoán nó đang ngồi ở mặt sàn kế bên, chống khuỷu tay lên thành giường nhìn tao chăm chú.
"Không biết thật hả?"
Kêu tao nhớ lại cái gì? Những gì tôi còn nhớ đó là bị Mueang Nan từ chối tình cảm. Sở dĩ tôi uống nhiều rượu chẳng phải vì điều gì. Lý do duy nhất là vì tôi muốn xoá khuôn mặt của người nào đó ra khỏi đầu.
"Mẹ nó...Đồ xấu...xa. Mày bắt cá hai tay hảaaaaa?"
Rồi miệng tao bị cái quái gì không biết, cứ giật giật không ngừng, chẳng giống trong suy nghĩ gì cả.
"Ai là đồ xấu xa?"
"Nó đểu. Thích người đẹp rồi còn dám bảo thích taoooooo." Tôi sẽ không nói đó là ai đâu. Khốn kiếp. Nó còn chưa chịu nói với tôi cơ mà.
"Nhưng nó thật sự thích mày đấy."
"Nhiều chuyện!!"
"Nhưng mà muốn biết. Hỏi cái này được không?"
"Tao sayyyyyy. Tao sẽ không trả lờiiiiiiii."
"Mày ghét ai vậy? Nói tao nghe với." Sao tôi lại có cảm giác giọng nó quen quen thế nhỉ? Chưa kể thằng điên này còn nhích tới gần quá mức. Mẹ nó. Đúng muốn sút cho bay đi thật xa. Ngặt nỗi chân không còn sức.
"Đừng hỏi nữa được không? Chóng mặt hết cả nàyyyyyy. Phiền phức."
"Ghét thằng Mork hả?"
"Phải!! Mày nói đúng rồi đó."
"Nhiều không?"
"Nhiềuuuuuu."
"Ngứa mắt ai?"
"Lại thằng Mork đó đấy."
"Muốn mắng ai?"
"Thằng Mork."
"Muốn nổi giận với ai?"
"Thằng Mork! Thằng Mork! Thằng Mork!"
"Nhớ ai?"
Tôi cố gắng đưa mắt nhìn kỹ người trước mặt. Ánh đèn từ phía cuối giường dẫu chỉ le lói, nhưng tôi lại quá khao khát muốn biết nó là ai. Từ chỗ thu gom lại tâm trí sau khi say như chó, cộng với mùi hương quen thuộc mà tôi vẫn luôn cảm thấy thân quen đã giúp tôi biết.
Không phải P'Nuea. Không phải Mueang Nan. Lại càng không phải P'Yok và P'Jeans.
Mà là thằng Mork, chủ nhân cái tên tôi lẩm bẩm nãy giờ.
"Thằng Mork."
"Vậy còn bây giờ? Thích ai..."
"..."
"Sao hả? Bây giờ mày thích ai?"
"M..."
"..."
"Mày! Thằng Mork!"
Tôi nhìn thấy nụ cười của nó giữa bóng tối nhờ có một chút ánh đèn phản chiếu trước khi nó thốt ra một câu khiến tôi gần như ngừng thở ngay lập tức.
"Có biết bây giờ thằng Mork ấy mà, đúng thích mày luôn."
Trong tích tắc, thế giới của tôi như thể một lần nữa bước vào thời kỳ tăm tối, bởi lẽ đôi môi đã bị ai đó áp xuống một nụ hôn bá đạo, không thèm hỏi ý kiến tao một câu. Bàn tay dày luồn vào sau gáy tôi, khiến môi chúng tôi ép sát nhau hơn. Thế rồi tôi cũng phát điên mà để mặc cho nó tiến xa. Đầu lưỡi nóng bỏng, ẩm ướt của đối phương chen vào trong bên khoang miệng, càn quét tất cả như thể muốn nuốt trọn cả người tôi.
Tôi không thở được. Nó ngột ngạt đến nỗi tôi phải hé môi rồi ngẩng đầu đớp lấy nhiều không khí nhất có thể. Nhưng người như thằng Sutthaya có phải người thường đâu chứ, chèn lưỡi vào dây dưa khiến tôi suýt nữa nghẹt thở, nghiêng đầu hôn một cách mãnh liệt buộc tôi phải đưa bàn tay rảnh rỗi đẩy vai nó trong khi chẳng còn chút sức lực.
Nhưng nó lại không có tác dụng. Tôi để cho mọi thứ trôi qua một cách mất kiểm soát. Mãi cho đến khi đối phương chịu rời ra.
"H...hôn tao làm gì?'
"Muốn hôn."
"Ghét mày."
"Lười nghe rồi. Vậy nên..."
"..."
"Làm luôn được không?"
Khoan đã. Làm cái quần què gì chứ uuuuuuuuu. Tao man nhé. Tao mannnnnnnnnn.
Lúc này trong đầu tôi đang bốc hỏa, vội dùng tay đẩy mạnh đầu thằng Mork trước khi nghe thấy tiếng bật cười kiểu ghẹo gan vang tới màng nhĩ.
Cái gì? Bộ nhìn mặt tao vui lắm hả? Quầnnnnnnnnnnn.
"Sao người mày lại run? Hết say rồi hả?" Khốn kiếp. Mày bảo muốn "làm" tao, con trâu nào còn có mặt mũi say mèm nữa chứ. Hỏi thật.
"Tr...tránh xa tao ra."
"Hồi nãy mày nói thích tao."
"S...say...Ng...người say nói chuyện không tỉnh táo."
"Bây giờ còn nói chuyện tỉnh táo mà."
Hết cả trí khôn để phản bác. Triệu chứng mắt lúc nhắm lúc mở. Đúng bối rối với bản thân. Biết vậy không thèm uống rượu. Ụp vào bãi phân còn chẳng choáng váng thế này. Đã đau vì Mueang Nan không đáp lại thì chớ, giờ còn đau hơn vì tao lại ở trong phòng thằng Sut nữa rồi. Không những vậy còn bị nó bĩu môi. Tao căng thẳnggggggggg.
"Ngủ đi. Tao không làm gì mày đâu. Nhưng mà lau người cho xong trước đã." Khi nó làm điệu bộ muốn kéo áo tôi lên, bàn tay còn nhanh hơn cả ánh sáng vội vàng hất cánh tay nó ra.
"Kh...không cần! Tránh ra!"
"Giữ kỹ cái gì mà lắm thế. Trước sau gì cũng 'làm' nhau thôi."
"T...thằng kh...khô...khốn." Ối. Tao ghét bản thân mình cứ lắp ba lắp bắp. Cái chữ "kh" cứ mắc ngay cổ. Phải chăng toàn bộ thành trì bảo vệ của tôi đã sụp đổ? Ai cũng được, làm ơn hãy giúp tôi với. Hưu...Tôi không muốn làm thụ đâu. Tôi mắc cỡ với Mueang Nan.
"Mày vui tính ghê. Lúc say cũng vui tính."
"Đừng có động...đến tao!"
Nếu là trong tiểu thuyết khác, lúc thụ đang bị đám người trái tim chó má, lòng dạ ác độc, bản chất xấu xa vây quanh hãm hiếp thì chắc chắn sẽ có công chạy tới cứu.
Rầm rầm rầm rầm.
Đệtttttttttttt. Ông trời có mắt nên đã cử thiên thần xuống cứu thằng Pee rồi phải không?
"Lát tao quay lại."
Trái tim tôi vui mừng khôn xiết, nhìn thằng Mork đi ra ngoài sau khi có người ở bên ngoài đập cửa rầm rầm mấy cái trước khi nghe thấy tiếng ồn ào hơi nhỏ cùng với giọng nói của một số người đang quát tháo.
Cơn tò mò mãnh liệt đã khiến tôi cố gắng gượng thân hình có alcohol chạy loạn xạ trong mạch máu, ráng lết cơ thể yếu ớt đi tới trước cửa. Hai con mắt sau đó mở to cùng với ánh đèn đã được bật lên. Đoàn người giám hộ của tôi đã xuất hiện với sự khủng bố. Tụi nó đang xách cổ áo thằng Mork lên, đẩy thân hình cao to ngã sóng soài xuống sàn rồi đứng thành một hàng thẳng tắp một cách ngầu lòi.
"Nếu các người thành tâm muốn biết thì chúng tôi sẵn lòng trả lời."
"Để để phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới."
"Chúng tôi đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người."
"Tôi - Ko Tharathorn, James Pawornruj, Yok Puttipat, Jeans Rachanon và...Duen...Ronapee*."
(*) Jitti đặt tên theo 5 anh em trong series Suparburoot Jutathep (Quý ông nhà Jutathep).
"5 người chúng tôi là băng Kitty Jutathep bảo vệ dải ngân hà. Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng tôi."
Tụi mày bị điên thì có!
"Chơi cái trò gì thế!!"
Tôi hét ầm lên luôn. Thấy băng Kitty đứng đối diện thành nhóm Jutathep mà tim tôi muốn rụng rời. Nghĩ mà xem bộ dạng 5 đứa nó. P'Ko gãy chân phải chống nạng để không té. P'James trật khớp cổ phải ngước mặt lên, 2 con mắt còn chẳng nhìn thẳng được. Còn P'Yok với P'Jeans say ngoắc cần câu, chân đứng chân khuỵu. Thằng Duen đứng chính giữa đỡ 2 người say khướt kia đứng cho thẳng.
Trời ạ. Từ chỗ đang say, giờ tôi tỉnh như sáo 100%. Sao tao lại cười? 555555555555555555555
"Thằng Pee, mày không bị làm sao đúng không? Tao tới cứu mày rồi này." Thằng Duen lao tới chỗ tôi, hạ tông giọng trầm thấp giống cậu Chawee trong Nước mắt Cupid. Thúiiiiiiiiiii. Rồi 2 đứa khốn nạn say mèm kia? Sao mày thả tụi nó xuống sàn?
Nhưng điều tôi lo nhất chính là tụi nó đánh thằng Mork làm gì? Nó đã làm gì tao đâu chứ.
Thấy đối phương từ từ đứng dậy trong bộ dạng mặt mày nhăn nhó mà không khỏi tội nghiệp. Với cả nó cũng chẳng có quyền tới gần tôi, bởi lẽ tôi đã có băng những chú sư tử Jutathep bao bọc cho rồi.
"Thằng Pee, tao hỏi. Nó có làm gì mày không?" Thằng Duen vỗ vai khiến tôi bừng tỉnh.
"Kh...không. N...nó không làm gì tao cả."
"Vậy thì 2 anh em mày rút đi. Ở đây để tao xử lý." P'Ko cắt ngang. 2 chân rón rén bước đến gần thằng Mork như muốn gây sự.
Chuyện là...tôi lo. Sợ rằng người chết sẽ là anh ấy. Cứ nhìn thân hình thì biết. Đỡ làm sao nổi.
"P...P'Ko, đủ rồi. Mình về thôi. Tha cho nó đi."
"Mắc gì? Nó đưa mày về phòng đấy. Vụ này phải làm cho ra ngô ra khoai."
"Nhưng anh có nổi nữa đâu. Thôi mà." Thằng cha Ko quay ngoắt qua nhìn một cái sắc lẹm.
"Đây là ai chứ? Tao là thằng Ko quất bò, bò chết! Quất trâu, trâu ngủm! Xong nhé!!"
"Nhưng mà tao hẻo rồiiiiiii, thằng chết tiệt." Công dân hạng 2 như bạn Yok và bạn Jeans bắt đầu la lối với khuôn miệng giật giật. Vụ này hỗn loạn cho đến cuối cùng bị tạm dừng bởi thằng Duen - thủ lĩnh của băng như thường lệ.
"Đi ra thôi. Tụi mày xuống dưới đợi trước đi. Ở đây tao sẽ tự giải quyết với thằng Mork."
"Có nên khôngggggg?"
"Ờ. Đi đi. Còn mày, thằng Pee..."
"Tao sẽ ở lại với mày." Tôi vội ngắt lời, thậm chí không thèm đợi anh mình nói hết câu. Chỉ là tôi lo cho thằng Duen. Sợ hắn bị thằng Mork đập ra bã, dù thật sự thì điều đó rất khó xảy ra đi chăng nữa. Băng Kitty rời đi, chỉ còn 3 người chúng tôi trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng điều hoà kêu rè rè.
"Thằng Mork." Anh tôi bắt đầu nói nghiêm túc hơn mọi lần.
"Ngồi đã được không ạ?" Hình như là đau lắm. Nhìn mặt nó mà tôi xót xa. Nhưng ai bảo nó sai khi động đến tôi trước. Đó là điều đáng bị không phải sao?
"Không cần. Thẳng thắn luôn nhé. Cái hôm lần đầu tiên nhìn thấy mày trong club, tao chưa từng nghĩ mày sẽ dây dưa với em tao nhiều như vậy nếu không tình cờ nhìn thấy bài đăng mà họ chia sẻ trên Facebook. Mày muốn gì đây?"
Tôi im lặng. Thằng Mork im lặng. Thằng Duen cũng im lặng. Mọi thứ trên Trái Đất này giống như ngừng quay, chỉ còn mỗi ánh mắt đối phương nhìn tôi không rời là vẫn còn chuyển động.
Ờ. Muốn gì đây? Mày thích người man như tao cho lãng phí thời gian làm gì. Nếu hỏi rằng lỡ hẹn hò với nhau thật thì đứa nào sẽ là chồng? Chắc chắn tôi phải là đứa đè nó rồi. Vậy mới không huỷ hoại thanh danh của dòng họ.
"Em chỉ thích."
"Thích? Mày mà thích em trai tao ấy hả? Người như thằng Pee có cái khỉ mốc gì đâu. Mặt mũi như mày tìm người tốt đến đâu cũng được, tại sao phải là em tao? Nếu mày hy vọng sẽ trêu chọc nó thì tao nói luôn là mày đã lầm rồi, bởi vì tao sẽ không cho phép mày làm như thế nữa đâu."
Chuyện là Duen, nghe thì có vẻ yêu thương tao đấy, cơ mà nói như vậy thà mày lấy chân phi thẳng vào mặt tao đi.
"Em không mong đợi sự hoàn hảo ở con người thằng Pee. Chắc chắn là nó không thể nào tốt hơn người khác rồi. Em chỉ dùng trái tim để thích một người thôi mà cũng cần phải có lý do sao ạ?"
"Mày không cần nói những lời hoa mỹ."
"Chỉ cần anh thử mở lòng, thằng Pee có lẽ đã biết tình yêu là gì rồi."
"..."
"Tình yêu không phải đến từ gia đình, từ bạn bè. Anh biết rõ nó tốt đẹp thế nào, hạnh phúc ra sao. Anh không cần sợ nó sẽ đau khổ đâu. Bởi vì nếu nó đau thì em cũng chẳng khác gì."
"Mày nói hay lắm, thằng Mork. Nhưng đối với người như thằng Pee thì vẫn chưa đến lúc. Mày nói yêu vào sẽ hạnh phúc. Nhưng mày có biết bao nhiêu năm nay, hay thậm chí là bao nhiêu lần tao bắt đầu tình yêu, nó đều có kết cục như thế nào không? Chẳng có cái gì vững chắc hết. Mày có thể đảm bảo vào cái ngày mà thằng Pee đau khổ, mày sẽ đau khổ bằng nó ư?
"..."
"Em tao, tao tự chăm sóc được. Ok nhé. Còn nếu hôm nào nó muốn yêu, tao sẽ để cho nó yêu."
Thằng Duen dường như không chịu nghe bất cứ lời cản ngăn nào, vội vàng nắm cổ tay kéo thân hình rã rời nửa say nửa tỉnh của tôi ra khỏi phòng. Tôi chỉ nghe thấy tiếng hét với theo của thằng Mork vang tới màng nhĩ, song không một ai có ý định dừng lại nghe dù chỉ là trong tích tắc.
"Anh!! P'Duen!! Nhưng mà tất cả hạnh phúc của em chính là em trai anh đấy."
"..."
"Anh không cho em chút cơ hội nào sao!"
Tiếng thằng Mork bắt đầu nhỏ dần. Chúng tôi cũng đi xa đến nỗi gần như không thể nghe gì thêm.
Tôi chỉ thắc mắc. Hạnh phúc đến từ tình yêu đáng khát khao như vậy sao?
Tại sao ai cũng thèm muốn, ngay cả bản thân tôi?
"Đi tắm, rửa mặt rồi tao lấy sữa cho."
"Duen. Buồn ngủ."
"Tao ra lệnh!!"
Sau khi ghé vòng vòng đưa team Kitty Jutathep về nhà xong, chúng tôi trở về phòng. Vừa về tới nơi, thằng khốn Duen chẳng nói chẳng rằng đã sai này sai nọ một tràng làm tôi đau cả đầu. Vậy nhưng có bao giờ tôi cãi lại được nên đành ngậm ngùi đi về phía phòng tắm, định mượn dòng nước mát lạnh dập tắt đi cơn nôn nao do say rượu để có thể hiểu ra nhiều điều hơn.
Sau khi tắm rửa, rửa mặt, thay quần áo xong xuôi, lần này Trái Đất vốn quay mòng mòng bỗng nhiên một lần nữa đứng yên. Tôi từ từ lê bước tới gần thằng Duen đang ngồi ngửa cổ ngoác miệng ở sofa, trên bàn có ly sữa chuối yêu thích của tôi đặt không xa.
Úi...Sao tao lại cảm giác sợ thằng Duen ở chế độ này quá vậy nè?
Nam mô a di đà Phật. Ai cũng được làm ơn cứu thằng Pee với. Chưa biết chừng đêm nay tao sẽ chết dưới chân ông anh trai ruột mất thôi.
"Ngồi đi."
"D...Duen bị làm sao thế? Giận tao hả?"
"Đã không uống được rượu mà còn muốn uống. Mày thừa biết bạn tao không chăm sóc được ai mà vẫn tin tưởng. Mày còn muốn làm tao lo lắng đến đâu nữa?" Chế độ...drama. Hưuuuuuu. Tao không muốn như vậy đâu, Duen.
"Xin lỗi. Chỉ là tao buồn." Tao chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.
"Buồn cái quái gì?"
"Nan không chấp nhận tình yêu của tao nên tao phải uống để quên đi thế giới giống trong phim truyền hình. Mày hiểu mà đúng không?"
"Ngu ngốc."
Ức! Đau nhất cũng chính là câu này đấy. Anh em nhà người ta không phải sẽ vội vàng lao đến ôm ấp an ủi nhau à? Vậy mà sao thằng khốn này lại ngồi khoanh tay nheo mắt lườm lườm. Đã thế hắn còn xả một tràng những lời như con dao sắc lẹm đâm thẳng vào ngực tao nữa. Mày khốn nạn thật sự, Duen à.
"Thằng Jeans bảo mày giận ai không biết. Tới nơi là sạc cho thằng Mork một trận trước khi biến mất cùng với Nan. Quay lại thì say mèm còn hơn con chó trước cửa 7-11."
"..." Đừng để tao gặp đấy. Tao sẽ giẫm miệng P'Jeans đầu tiên cho mà xem.
"Nếu là vì Nan thì không sao. Nhưng nếu là vì thằng Mork thì chắc phải nói chuyện lâu đấy."
"V...vậy nếu thật sự là vì nó thì sao? Mày có mắng gì tao không?"
Tôi chẳng còn gì để mất nữa rồi. Chỉ là tâm trạng bối rối, bực bội, bồn chồn không cách nào giải thích thành lời. Trong lòng đã nặng trĩu lắm rồi nên tôi không muốn nó tích tụ thêm nữa.
"Thằng Pee, nghe tao nói đây. Mày hiểu những gì thằng Mork nói phải không?"
"Ừm. Nó bảo thích tao giống như tao thích Nan."
Tôi thật thà đáp. Nhưng thứ tôi nhận được lại là thằng khốn Duen cứ cười ngặt nghẽo như con ma điên, lăn ra giãy đành đạch trên sofa trước khi bình tĩnh lại, ngồi thẳng người và chuẩn bị nói chuyện với tôi một lần nữa.
Cái gì vậy chứ? Tao hoang mang. Có thằng anh trai thế này, tao tội nghiệp cho cái họ mình đang dùng quá đi.
"Mày biết không? Tâm trạng thầm thích hay cảm nắng một người so với việc thật sự yêu một ai đó không giống nhau đâu."
"Mày nói gì vậy?" Tôi ngồi gãi đầu.
"Tình yêu của 2 người không phải chỉ là nắm tay cùng nhau bước đi, đưa nhau đi học bài lúc thi cử, tặng hoa cho nhau vào những dịp lễ quan trọng hay công khai cho bất kỳ ai biết rằng tụi mày đang hẹn hò như mày từng mơ. Nó còn hơn thế nữa. Tình yêu như thế, mày có thể thiếu được. Dù cho không có...mày vẫn có thể tồn tại. Nhưng nếu là tình yêu theo định nghĩa của thằng Mork, mày sẽ không chỉ nắm tay nhau cùng bước đi. Cuộc đời của mày sẽ gắn liền với nó. Mày sẽ muốn xuất hiện ở mọi nơi mà nó có mặt. Tự do của mày sẽ luôn bị buộc chặt với người còn lại. Và quan trọng là..."
"..."
"Mày sẽ không thể thiếu nó."
"Duen, tao..."
"Còn muốn có nữa không, thằng Pee?"
"..."
"Tình yêu ấy. Muốn có không?"
"Không biết. Tao bối rối. Từ ngày có nó bước vào, tao chẳng hiểu gì hết. Mày có mắng tao không, Duen? Tao giống như người nói một đằng làm một nẻo. Miệng bảo là ghét, nhưng tao lại nói thích nó. Tao muốn trốn nó, nhưng tao lại hôn nó. Càng lúc tao bảo là không thì dường như nó lại càng đúng. Cảm xúc của tao như thế nào cũng không rõ, chỉ biết rằng nó không tệ như đã nghĩ."
Người tôi run. Miệng tôi run. Mỗi một bộ phận trong cơ thể đều run lên. Nó đúng ngột ngạt luôn. Nhưng giải thích cho người khác nghe thì lại sợ người đó không thấu hiểu. Càng là thằng Duen thì tôi càng sợ, bởi vì hắn đâu có giống người ta.
"Còn cảm thấy thế nào nữa, mau nói hết với tao."
"Nó cứ sợ sợ ấy, Duen. Giống như nó từng nói năng ngọt ngào với tao, đi theo tao, nói với mọi người là thích tao. Nhưng khi biết nó còn thích thêm một người khác, tao lại cảm thấy tức giận và bực bội không rõ lý do. Tao thậm chí quên luôn lẽ ra mình nên quan tâm Nan thật nhiều. Vậy mà hình ảnh của Nan lại bị gạt đi đâu không biết, chỉ còn mỗi khuôn mặt nó."
"..."
"Ghét nó. Ghét nó thật sự. Hưuuuuuu!!!" Mẹ nó. Muốn đập đầu xuống bàn nhưng lại sợ đau trán nên đành đập đầu xuống sofa, giương mắt nhìn thằng Duen tỉnh bơ lấy sữa chuối của tao uống.
"Thế này nhé, thằng Pee. Tao tôn trọng tình cảm của mày. Tao nghĩ mày thích thằng Mork mất rồi."
"...!!" Th...thích rồi á? Thích giống nhưng những gì tôi lỡ miệng nói trong khi vẫn chưa hiểu tình cảm của bản thân ấy à?
"Tao lo cho mày thật, nhưng lại không muốn mày đóng kín bản thân. Nếu muốn biết về tình yêu thì cứ nhảy vào đi. Đau khổ chết đi sống lại thế nào thì nói tao, tao chữa lành cho. Cơ mà..."
"Cơ mà cái gì?"
"Tao tuyệt đối không cho phép mày bị đè. Sau này nếu có yêu nhau, mày phải đè nó. Ok không?"
"L...làm cách nào?"
"Để tao chỉ cho. Đưa tai lại gần đây."
Tôi không biết mình có còn giữ được dáng vẻ cool ngầu và chickkadaew như cũ nữa không, song những lời của thằng Duen có vẻ không chắc chắn lắm tôi sẽ đè được thằng Sutthaya. Nghiệp chướng!
Hôm nay là thứ 7 nên tôi không cần phải đi đâu. May quá, không cần phải chịu đựng ánh nhìn của bất cứ ai, rồi cả những lời bàn tán rằng đây chính là cái thằng say mèm còn hơn chó ư. Chưa kể còn có thời gian rảnh rỗi ngồi hóng hớt xem tin đồn giữa tôi với thằng Mork đã tới đâu rồi.
Tấm hình thằng Mork cõng tôi về tối hôm qua, dưới tài nghệ chụp ảnh của fanbase là cô bé Prik đã bùng nổ lượt like, trở thành đề tài gây xôn xao. Nhưng điều khiến tôi khó hiểu chính là P'Nuea thì có liên quan gì đến, sao lại ở trong fandom MorkPee anti Nuea Nakin gì đó của tụi fan cuồng mất rồi?
Tội nghiệp anh ấy quá.
Nhưng mở ra toàn thấy người ta chia sẻ tấm hình thằng cha Nuea thơm má tôi thôi.
Đồ khốnnnnnnnnnnnnnnn. Facebook N'Prik đâu rồi? Tao sẽ cử đội quân cảm tử cho nổ banh nhà nó. Đúng ba đúng mẹ luôn. Rồi sao tao có thể chấp nhận chứ. Hưuuuuu.
Trời ơi. Có một comment bảo tôi là thằng Pee Wan Thong. Ơ! Tao có muốn chọn đâu chứ.
(*) Wan Thong là con gái độc nhất của một gia đình giàu có và quyền quý. Tương truyền nàng rất xinh đẹp, có chồng là và con trai. Nhưng sau này lúc chồng ra trận thì nàng lâm bệnh chữa mãi không khỏi. Gia đình nàng mời thầy về xem thì khuyên nàng đổi tên là Wan Thong, sau đó bệnh tình của nàng thuyên giảm đi thấy rõ. Mẹ nàng bắt nàng cưới chồng mới nên nàng bị người đời mỉa mai là đồ đàn bà 2 lòng. Chuyện đến tai vua và hoàng hậu, nàng bị ép lựa chọn giữa 2 người chồng. Nàng không chọn được nên bị bắt kết liễu đời mình.
Tụi mày toàn tạo ra mấy cái moment khốn nạn cho tao bị chửi bới và tung hô nhé. Quầnnnnnnnn.
Hơn nữa, người khiến tôi ghét nhất không phải ai xa lạ mà chính là thằng Duen người hèn hạ của tôi. Dậy từ sáng sớm in hình tôi với thằng Sut dán đầy trên tường. Đúng khốn nạn luôn. Nó đào hết tất cả những gì ở trên Facebook thằng Mork ra ghẹo gan tôi chơi.
Tấm hình lúc tôi ngồi trên ghế trong lớp Hoá phân tích và ăn trộm cục gôm của nó.
Tấm hình danh sách sinh viên học môn đó được fanclub tiết lộ.
Tấm hình lúc tôi ngủ say như chết, nước miếng chảy tùm lum từng đăng trên tường.
Tấm hình chứa mảnh ghép 2 ly nước có caption "nhau".
Tấm hình profile của nó có dính tôi vào như oan hồn.
Và tấm hình nó cõng tôi về với nụ cười kéo đến tận mang tai, trong khi mặt tôi nhăn nhó còn hơn ngậm phân trong miệng.
Thằng Duen nó ghẹo gan, in ra dán một nùi làm tốn mất mấy m diện tích trên bức tường xinh đẹp. Thúi! Rồi không biết giờ này nó ra ngoài tán gái dụ con nít ở đâu nữa, bỏ tôi ngồi lẻ loi một mình trong phòng. Những tin tôi biết cũng chỉ có P'Ko và P'James đã quay lại nằm chết dí trong bệnh viện do tụi nó đăng hình lên kêu gọi sự chú ý trên Facebook.
Ting!!
Nữa rồi. Tín hiệu địa ngục lại tới nữa rồi. Trong lòng đúng muốn ném cái Ipad trong tay xuống giường cho xong chuyện rồi quay qua làm việc khác, thế nhưng lại nhịn không được nên phải cầm lên đọc. Và nó cũng chẳng phải ai xa lạ ngoài nhân vật quen thuộc, người duy nhất dám mặt dày nói chuyện với tôi, bởi tôi chẳng đồng ý add người khác.
Thằng Sutthaya.
Sutthaya Nithikornkul
Dậy chưa?
Pattawee Panichapun
Nếu chưa dậy thì tao có trả lời được không?
Hỏi ngu ngốc.
Sutthaya Nithikornkul
Còn choáng không?
Pattawee Panichapun
Hết rồi.
Sutthaya Nithikornkul
Tóm lại sao đây? Chuyện chúng mình ấy.
Pattawee Panichapun
Muốn biết làm gì?
Sutthaya Nithikornkul
P'Duen tới kiếm tao, bảo thế nào cũng được, tùy tao với mày.
Ý là cho tao cơ hội theo đuổi rồi đúng không?
Nghiệp chướng! D. Duen ngón tay 9.5 của tao lại gây chuyện nữa rồi. Đi đâu làm ơn bàn qua với tao chứ. Mẹ nó. Chưa kể thằng Sut bị cái quần què gì không biết. Tấn công dồn dập khiến cho tôi không kịp trở tay. Thế này thì lật ngược ván cờ bắt nó làm thụ kiểu gì đây không biết.
Pattawee Panichapun
Giờ tao vẫn chưa có câu trả lời.
Thằng Mork đọc tin nhắn của tôi một lúc rồi sau đó biến mất. Hơn nữa còn không chịu trả lời. Ái chà... Rồi mắc mớ gì tao phải bồn chồn rằng tại sao thằng trâu bạch tạng không chịu hồi âm chứ? Rồi tao bị cái gì mà cứ ngồi nhìn chằm chằm màn hình Ipad rồi lên cơn co giật như người bị bệnh Parkinson thế này?
Ờ. Không trả lời thì không trả lời. Mẹ nó. Ném Ipad sang một bên luôn.
Ting!! Vụt!
Bật người dậy vồ ngay lấy Ipad rồi ngồi đọc.
Tao căm ghét bản thân. -_-
Sutthaya Nithikornkul
*gửi hình con mèo dễ thương qua*
Pattawee Panichapun
Chơi trò gì của mày đấy?
Sutthaya Nithikornkul
Dễ thương không?
Pattawee Panichapun
Ừm.
Sutthaya Nithikornkul
Thích không?
Pattawee Panichapun
Thích. (Tôi đáp ngắn gọn. Mèo dễ thương thật, ai cũng thích thôi.)
Sutthaya Nithikornkul
Vậy còn tao? Mày thích không?
Pattawee Panichapun
O[]O
Tao sốc!!
Sutthaya Nithikornkul
Cho xin số đi.
Pattawee Panichapun
Tao-không-cho.
Sutthaya Nithikornkul
Lười gõ rồi.
Pattawee Panichapun
Thì khỏi gõ. Mày đừng nói chuyện nữa.
Sutthaya Nithikornkul
Ờ. Không gõ nữa cũng được.
Nó biến mất cỡ chừng một phút rồi trả lời.
Sutthaya Nithikornkul
Đến kiếm luôn được không? Muốn gặp.
Chỉ một câu ngắn ngủi mà sao tao lại run rẩy không ngừng thế này? Mẹ nó. Nhẹ nhẹ thôi. Trái tim sắp không xong đến nơi rồi. Ngưuuuuuuuu. Rồi sao tao lại muốn nằm ra giãy đành đạch vậy chứ? Gặp cái quần què gì cơ? Muốn gặp cái quái gìiiiiiiiiiiiii? Tôi lật người ngồi dậy gõ đáp lại. Nách gần như ướt đẫm. Sống chết kiểu gì cũng phải làm giá cái đã.
Pattawee Panichapun
Nhưng mà tao không muốn gặp mày. Ok không?
Sutthaya Nithikornkul
Biết...Không gặp cũng được, nhưng đừng quên ăn cháo nhé. Treo ngay trước cửa đó.
Chỉ trong tích tắc ngay sau khi đọc xong tin nhắn, tôi tức tốc leo xuống giường, chạy ra trước cửa với tốc độ gấp 400 lần. Mở tung cửa quay trái quay phải cũng chẳng thấy ai, chỉ còn lại bịch cháo gà và thịt heo treo ngay nắm cửa cùng với miếng post-it màu xanh chanh có dòng chữ viết tay giun dế của thằng Mork.
'Ăn nhiều vào nhé, vợ bác sĩ.'
Chết lặng!!! Tao sẽ cho mày biết tay. Mẹ nó.
Rốt cuộc thứ 7, chủ nhật tôi chẳng ra ngoài đi đâu ngoài việc nằm chat với thằng Sut ở trong phòng. Có nó đưa cơm, đưa nước cho ăn, cho uống như thể tao là người bại liệt. Ông anh trai giữa yêu dấu là thằng Duen và đám bạn cũng lặn mất tăm. Thật lòng tôi muốn đi thăm P'Ko với P'Jeans, định cảm ơn tụi nó đã xông tới ứng cứu vào cái đêm say ngoắc cần câu mà không gặp. Chẳng hiểu vội xuất viện đi làm chuyện khốn nạn ở đâu không biết.
Hôm nay sẽ làm lại. Cuộc đời tôi từ giờ sẽ không cô đơn nữa, bởi vì P'Pae đã rủ tôi đi chơi sự kiện Medicis của khoa Y giải tỏa căng thẳng một chút. Dù sao cũng không học nhiều.
"Các bạn sinh viên có thắc mắc gì nữa không? Nếu không có thì chúng ta có thể tan học rồi." Chỉ cần nghe thấy vậy, tôi lập tức chạy ù ra khỏi phòng. Nhắc mới nhớ, cuối tuần vừa rồi không hề khiến cho tụi bạn chung lớp thay đổi ánh nhìn về tôi. Ánh mắt ngự trị nơi thân hình tao giống như chuẩn bị hóng hớt. Ngột ngạt đấy, nhưng nghĩ rằng rồi nó cũng quen thôi nên tôi lựa chọn bỏ qua như mọi lần.
Bộp!
"Tao gọi mấy lần rồi. Lại đơ mặt ra." Khốn kiếp. Táng tao một cái đến nỗi não thiếu điều muốn rớt ra. Anh gọi bình thường cũng được mà.
"Anh tới từ khi nào?"
"Lâu đến mức cắm rễ luôn rồi. Lẹ lên đi. Sự kiện công bố nam khôi Medicissssssss lỡ mất bây giờ." C...cái gì của P'Pae vậy chứ. Mẹ nó. Một đống chữ "s" phả vào mặt tao tới tấp.
Thật ra hôm nay tôi vẫn chưa tới tòa nhà khoa Nha do chỉ học quanh quẩn ở tòa nhà trung tâm nên không rõ hoạt động khoa Y tổ chức hoành tráng đến đâu. Thằng Sutthaya cũng chẳng thấy nói gì. Nhưng ngay khi vừa mới đến thôi. Chao ôi...Hội trường với sức chứa gần một nghìn người của khoa Y chật ních bởi những người là người, thiếu điều muốn giẫm lên đầu nhau mà đi.
Tiếng la hét vang ầm ĩ khắp cả khu vực trước khi P'Pae dắt tôi đi về phía trước sân khấu nơi ngập tràn ánh sáng và sự náo nhiệt. Sinh viên chạy tán loạn ở phía trước. Có thể nói là thu hút không chỉ riêng sinh viên ngành sức khỏe mà còn tất cả các khoa khác trong trường.
Tôi phải chen chúc trong biển người đông đúc cho đến khi thoát khỏi tầng địa ngục Avici mới có thể đến được bên cánh gà.
"Này. Dắt tới cho rồi đấy." P'Pae nói ngắn gọn, sau đó buông tay ra tôi trước khi ánh mắt quay qua chạm phải một người luôn luôn quen thuộc như thằng Mork.
"Hới. Anh. Đi đâu thế!"
"Đi ghẹo gái của tao chứ còn sao nữa. Byeeeeeeee."
"Ăn cơm chưa?" Đây là câu chào hỏi đầu tiên của mày hả, thằng Mork? Đúng là đồ không có hy vọng.
"Ăn sáng thì ăn rồi. Ăn trưa thì chưa đói. Mới 11 giờ thôi." Tôi bình tĩnh đáp, mắt đảo một vòng ngắm người trước mặt từ đầu đến chân. Mẹ nó. Hôm nay thằng Sut trông bảnh bao hơn bình thường. Không những diện nguyên set đồng phục sinh viên mà tóc tai còn chải chuốt khiến cho nó đẹp trai đến nỗi bánh bèo phải ngoái nhìn.
"Tiếc quá. Mày đến muộn nên không nhìn thấy tao đi trên sân khấu. Mày biết không? Con gái hú hét rầm trời đấy."
"Tao ứ thèm biết nhé. Người thật cũng thường thôi mà, có thấy đẹp trai chỗ nào đâu."
"Thật à?"
"Ừm. Tao đẹp trai hơn nhiều."
"Ăn cái này không?" Rồi nó chìa bánh cho tôi.
"Thôi. Chả ngon." Bánh trái vôi răng gì của nó không biết. Ăn vào chỉ tổ nhức nướu.
"Sao mày biết? Bộ từng ăn rồi hả? Thử chút không? Ngon lắm đấy." Rồi nó ăn liền mấy miếng ngay trước mặt tôi. Vẻ mặt nó trông có vẻ ngon lắm khiến tôi phải nhìn theo.
"Đừng có mà dụ tao."
"Một miếng không sao đâu."
"Một miếng thôi nhé." Nhưng bạn có biết một miếng của tôi nó dài đến khi hết hộp không? Tiếng MC trên sân khấu, tiếng hò hét của đám con gái xung quanh không thể ngăn cản sự nghiệp ăn uống kiểu unlimit của tôi.
Cảm phiền hãy gọi tao là đồ béo ú. -_-
"Biết ngon thế này tao đã mua từ lâu rồi."
"Sao bảo không ngon cơ mà?"
"Nhiều chuyện! Ngày mai tao sẽ ăn nữa." Rồi tôi ngang nhiên cướp miếng bánh cuối cùng trong tay thằng Mork lên ăn. Măm măm.
"Hới. Cái đó của tao mà."
"Còn miếng cuối cho tao đi. Ngày mai mua trả lại cho."
"Không có bán. Mẹ tao tự làm. Nếu muốn ăn thì phải đến nhà tao. Mẹ tao muốn gặp con dâu."
"Đo ván!"
^^
"Và giờ đã đến lúc hoạt động chơi game diễn ra rồi ạ. Mời 4 bạn xung phong lên chơi game nào!!!!"
Giọng nói của MC trên sân khấu bắt đầu có ảnh hưởng với tôi một lần nữa sau khi hết sạch đồ ăn. Nhóm sinh viên khoa Y chịu trách nhiệm tổ chức sự kiện gật đầu ra hiệu cho các bạn đi lên, bao gồm cả những sinh viên khoa khác.
"Nào nào. Người đầu tiên đã lên rồi. Mời 3 bạn xung phong khác đi ạ."
"Yeah yeah. Cố lên, Prik."
"Kia là N'Prik fandom MorkPee đây mà. Cố lên nhé, Chilli." Tôi lập tức quay ngoắt qua, đứng nhìn nhỏ Prik vẫy tay vẫy chân trên sân khấu. Đã thế còn mỉm cười với tôi nữa chứ. Giây phút này, tôi vội núp dưới gầm sân khấu. Sợ con nhỏ gọi.
"Chỉ còn 2 bạn xung phong nữa thôi ạ."
"Chị ơi, em request được không ạ? Em cảm giác nhiều người cũng muốn thấy cặp này chơi game ạ." Nghiệp chướng...Giọng nhỏ Prik chứ không ai. Đừng nha, em gái. Nam mô a di đà Phật...
Thằng Pee xin cầu nguyện một chút.
"Ai thế? Em cứ mời lên đi."
"P'Mork nam khôi khoa Y với P'Pee khoa Nha ạ."
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii."
Rầm!! Đầu gối sụp xuống đến nỗi thằng Sut phải lao tới đỡ tôi dậy. Đã thế tất cả mọi ánh mắt đều không hẹn mà gặp đồng loạt nhìn về phía tôi và thằng Mork. Hưu...Tao không muốn chơi mà. Mày ơi, tao thật sự không muốn chơi.
Tôi chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, nhìn mặt đối phương giống như cầu xin sự giúp đỡ.
"Đi đi. Một chút thôi mà."
"Không mà. Không muốn đi."
"Đi rồi ngày nào tao cũng mang bánh mẹ làm cho ăn được không? Lên thôi." Chẳng nói chẳng rằng, tôi bị lôi lên sân khấu một cách mơ hồ giữa tiếng la hét làm cho thế giới gần như tăm tối. Hưuuuuu.
"Mọi người có mặt đủ rồi. Hôm nay chúng ta sẽ chơi một game rất vui theo như khoa Y của chúng tôi đã chuẩn bị. Trong game này, 4 người sẽ phải bốc thăm để chọn cặp." Một đàn chị cầm phiếu thăm tới cho tôi bốc. Mãi cho đến khi kết quả được công bố. Tôi cặp với Nual? Nual nào cũng không biết. Còn thằng Mork cặp với nhỏ Prik.
"Sau đây chị xin mời ban tổ chức lên minh hoạ một cách đơn giản. Trước hết mỗi team sẽ cử mỗi đội một đại diện. Mỗi người đứng một bên. Mỗi bên sẽ lần lượt có quyền hỏi bất cứ câu gì. Tương tự như đoán câu trả lời. Ví dụ..."
"Ai rớt môn Vật lí hồi năm nhất bước ra." Đàn anh đứng ở xa xa hỏi trước khi đàn chị đứng minh hoạ còn lại bước ra.
"Vậy đấy. Nếu đối phương hỏi đúng thì bạn phải bước ra. Ai bước tới điểm chính giữa sân khấu trước thì thua. Ok nhé. Bắt đầu thôi nào!"
Cặp đầu tiên bắt đầu trước. Tôi chỉ biết im lặng đứng nhìn. Nó giống game bắt lỗi nhau thì đúng hơn. Với cả tôi cũng không quan tâm lắm vì người bên dưới sân khấu cứ cầm điện thoại lên chụp hình tôi với thằng Mork liên tục. Ngay cả khi chúng tôi đứng xa và bị chắn bởi N'Prik và Srinual mà tụi nó vẫn không ngừng chụp choẹt. Điều đó càng khiến tôi mất bình tĩnh. Đến lúc nhận ra thì người ta đã chơi xong hết rồi. Tôi còn chẳng biết Nual ra chơi game từ lúc nào.
Bình tĩnh cưng ơi.
(*) Jitti chơi chữ. ตัวเอง còn dùng để xưng hô giữa các cặp yêu nhau, có thể hiểu như "cưng, bé yêu".
Ý là nói tao hãy bình tĩnh đi ấy.
"Nào nào. Đến lượt cặp còn lại. Hãy cùng xem xem team MorkPrik sẽ giành chiến thắng hay team PeeNual sẽ gỡ hoà nhé. Xin mời N'Mork qua góc bên kia, còn N'Pee đứng đây nhé."
"Rồi...Mời N'Pee bắt đầu trước."
Tôi đành suy nghĩ xem cái gì thằng Mork đã từng làm.
"Ai là nam khôi khoa Y bước ra." Ốiiii. Câu hỏi của tao đệt mợ chết đi được. Tôi chỉ biết rủa thầm mình trong bụng, nhìn thằng Mork bước về phía trước một bước. (3 bước nữa là nó thua rồi)
"Ai từng ăn trộm gôm bước ra."
Đệt mợ. Câu hỏi nhảm nhí còn hơn cả tao. Cơ mà người đã từng làm thì phải thừa nhận. Tôi bước về phía trước một cách không thể tránh được giữa tiếng cười của đám người ở trên và dưới sân khấu. Sao hả? Bộ mấy người chưa từng ăn trộm gôm của bạn chắc?
"Ai từng được điểm top của khóa bước ra." Nó bước.
"Ai từng quên áo choàng bước ra." Tôi bước.
"Ai thích Bam khoa Truyền thông bước ra."
Khó hiểu. Mình vừa hỏi cái gì thế? Tôi nghe thấy tiếng xì xào vang khắp nơi. Dù vậy, thằng Mork chẳng có vẻ gì sẽ bước ra như tôi đã nghĩ. Giờ đổi thành nhiệm vụ hỏi tiếp thuộc về nó.
Không thích Bam? Nó không thích Bam kìaaaaaaaaa.
"Ai từng thất tình đến nỗi say mèm bước ra."
Tôi đứng yên, không chịu bước ra. Bởi lẽ tôi không say vì thất tình, cũng chẳng say vì Mueang Nan mà chỉ say vì một mình nó. Hơn nữa, dường như đối phương đã biết nên mới mỉm cười rõ tươi thế kia.
Giờ chỉ còn lại 2 bước. Tôi và nó, không biết ai sẽ thua hay thắng. Và bên đặt câu hỏi tiếp theo là tôi.
"Ai rơi vào lưới tình bước ra."
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii." Tiếng hò hét của người bên dưới vang lên ngay khi thằng Mork bước về phía trước. Chỉ còn một bước nữa thôi là nó sẽ thua tôi.
"Điện thoại ai rung bước ra."
Câu hỏi gì của nó vậy chứ. Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi liền cảm nhận được thứ gì đó kỳ lạ. Điều đó khiến tôi thò tay rút chiếc điện thoại đang rung liên hồi trong túi quần lên xem. Đó là dãy số lạ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng rồi thắc mắc vừa dấy lên đã hoàn toàn bị triệt tiêu khi người trước mặt áp điện thoại vào tai.
Tôi nhấc bước chân run rẩy tiến thêm một bước, gần như chạm tới chỗ thằng Mork một cách bất lực. Chỉ còn lại một bước duy nhất...
"Đến lượt N'Pee hỏi kìa."
"A...Ai gọi nhầm số bước ra." Tôi tin chắc nó đã nhầm. Nó lấy số tôi ở đâu được chứ. Quan trọng là sao nó lại gọi lúc này? Nhưng rồi...
Thằng Mork lại không hề có ý định bước ra. Vì thế câu hỏi cuối cùng nghiễm nhiên thuộc về nó.
Khắp nơi đều cực kỳ yên ắng. Mọi người trong phòng đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng rung liên hồi từ chiếc điện thoại của tôi mà thôi. Nó vẫn vang lên không ngừng. Và tôi không có ý định sẽ nghe nó.
"Điều tôi muốn nói đó là..."
"..."
"Nếu muốn làm người yêu của nhau thì hãy nghe điện thoại của tôi đi."
Theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5
"Nếu muốn làm người yêu của nhau thì hãy nghe điện thoại của tôi đi."
"Nếu muốn làm người yêu của nhau thì hãy hỏi anh trai nó đi."
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. >///<"
Tôi xuất hiện giữa bầu không khí vui vẻ của buổi hôn lễ và tiếng hét của đám diễn viên quần chúng.
Chao ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Khốn kiếp!!!
Nói luôn là tao cạn lời, chỉ có thể đứng nhìn em trai mình bị thằng nam khôi khoa Y thả thính ngay trên sân khấu. Đã thế cái đám cổ vũ hú hét còn hơn bị người ta giật mất vé Maroon5 ngay trước mắt.
Khung cảnh lãng mạn quần què gì chứ. Bước bước, dừng dừng. Tao chẳng cảm thấy fin theo tụi mày tí nào. Chơi cái trò chết tiệt gì mà không thèm cân nhắc tuổi tác. Thật ra sở dĩ tôi có mặt ở đây chỉ vì muốn chọc phá thằng nhóc Mean thôi. Nó tổ chức booth hoạt động với bạn ở đây. Nhưng không ngờ cảnh tượng tôi nhìn thấy lại là khung cảnh tình yêu lãng mạn siêu cấp sến súa. Rồi thằng em tao cũng bẽn lẽn, chuẩn bị bấm nghe điện thoại của nó một cách dễ dàng. Không! Tao không cho phép!!
2 chân bước phăm phăm tới trước sân khấu, giữa ánh mắt của đám đàn em nhìn tao từ đầu tới chân. Hiểu là người ta đẹp trai, cơ mà giờ không phải lúc để mê mẩn khuôn mặt điển trai sánh ngang với thánh thần của tao đâu. Giây phút này phải leo lên sân khấu nhanh nhất có thể trước khi thành công nắm cổ tay của thằng Pee.
Tịch thu điện thoại của nó nhét luôn vào túi quần. Kệ cho nó rung đến khi trứng tao mềm oặt cũng không cho nghe đâu.
"Xuống đi, thằng Pee. Còn mày, xuống dưới giải quyết với tao." Tao lớn tiếng nói rồi kéo em trai mình đi xuống, không buồn quan tâm đến bất cứ ai, song vẫn không quên chỉ mặt gọi thằng Mork đi theo xuống dưới giải quyết.
"Nhẹ thôi, thằng Duen. Tao đau." Xem nó đáp kìa. Thằng chết tiệt. Bị nó tán chưa bao lâu mà cái sự nam tính của mày đâu hết rồi? Từ chỗ vốn đã không có, giờ lại càng tìm không ra. Tao còn tưởng đâu có nhỏ em gái đến tuổi dậy thì nữa cơ, thằng quầnnnnnnn.
"Câm miệng đi."
"Duen, mày bị cái gì của mày vậy? Không xấu hổ với người khác hả?"
"Xấu hổ làm gì? Sinh ra đã đẹp trai, chẳng có gì phải xấu hổ hết."
"Được rồi, mọi người ơi. Để cho gia đình họ giải quyết tiếp với nhau đi. Chúng ta hãy cùng chờ xem bao giờ MorkPee thành đôi nhé. Haha. Giờ đã đến thời khắc của ban nhạc chúng tôi rồi. Mời các bạn chuẩn bị đến với nhóm Câu giáo* đi ạaaaaaaaaa."
(*) Đọc ngược lại của giao cấu.
MC giải vây tốt thật sự, có khả năng đánh lạc hướng chú ý từ chỗ tôi và thằng Pee sang nhóm nhạc gì đó của tụi nó. Giờ chỉ còn vài đứa hóng hớt cầm điện thoại lên chụp hình với sự phấn khích còn hơn nhìn thấy James Ji cưỡi kỳ đà. Tôi bèn sải bước thật nhanh ra đằng sau sân khấu, nơi khuất ánh nhìn trước khi đợi cái đứa gây chuyện là thằng Mork theo sau.
Nhưng vừa nhìn thấy cổ nó xuất hiện trong tầm mắt thôi, tao phát tiết luôn!!
"Ái chà. Tao mới thả một chút mà mày đã vượt rào rồi hả? Tao táng vỡ sọ cho khỏi khâu vết thương bây giờ."
"Anh cho em tự do rồi." Xem đi...Xem cái thằng ngứa mắt đó trả lời kìa. Tao qua phòng tìm nó để nói quyết định như thế nào là tùy thuộc nó và em trai nhưng phải ở trong tầm mắt tao. Rồi đây là cái gì? Thứ 7, chủ nhật mới ghé có một chút mà mày đã dụ em tao làm người yêu rồi hả, thằng khốn?
"Tự do cái quái gì? Tao bảo làm gì phải thông qua tao nữa."
"Em hỏi anh rồi."
"Hồi nào?"
"Trong lòng."
"Thằng khốn Mork!!" Dứt lời, tôi vội lao tới kéo cổ áo nó luôn. Có thằng em rể ghẹo gan như thế này, nó có xứng đáng bị đập cho bất tỉnh không chứ?
"Duen, đủ rồi. Đừng làm gì nó mà." Thằng khỉ Pee này bị cái gì vậy chứ. Chưa gì mà mày đã yêu nó hơn tao rồi hả? Xí! Nghe mà nước mắt đầm đìa đến nỗi tôi muốn bật chế độ drama kêu gọi sự chú ý. Tôi đành ngoan ngoãn buông cổ áo thằng Mork xuống rồi quay qua đối diện với thằng em yêu dấu một lần nữa.
"Bây giờ mày bảo vệ nó luôn rồi hả, thằng Pee? Thế hồi trước lúc mày bị táng đầu, bị trêu chọc, té, khóc, bứng quần lót (wedgie), là ai đã giúp mày? Ai đã trả thù cho mày, kéo mày đứng dậy khỏi đất? Ai đã lấy giẻ lau cho mày lau nước mắt? Ai đã kéo quần lót từ rãnh mông cho mày? Có nhận biết không hả!!"
Đủ drama chưa? Đủ đáng thương chưa? Thật ra tôi cố tình rặn nước mắt cơ, nhưng nó không chảy. Chắc là do xảo trá chưa tới trình chăng?
"Duen. Hưuuuuu." Ơ. Em tao cứ thế mà khóc. Tôi bèn lao tới ôm nó.
"Sao hả? Cảm động tới mức khóc luôn à?"
"T...tao mắc cỡ."
Thằng quần! Tôi táng đầu nó một cái.
"Đi làm gì thì đi đi. Phiền phức. Rồi đừng để tao nhìn thấy tụi mày làm cái gì đó vượt rào nữa đấy." Miệng thì đuổi, nhưng tao vẫn đứng khoanh tay nhìn tụi mày rời đi cho đến khi khuất tầm mắt. Ở lại canh chừng lâu đến nỗi ban nhạc chơi đã xong và hoạt động mới đã bắt đầu. Thằng Mork lên trên sân khấu một lần nữa với tư cách đàn anh nam khôi khoa.
"Duennnnnnnnnnn." Thấy mẹ rồi. Nước dãi chó!
Tao quên luôn. Quên mất đi cùng đồ chết tiệt. Tôi lập tức quay ngoắt qua. Cảnh tượng nhìn thấy chính là thằng nhóc Mean ngó tới ngó lui tìm tôi với khuôn mặt hớn hở. Thằng này chính là hiện thân của sự vui vẻ kiểu không có giới hạn mà ở nhà người ta hay gọi là thần kinh bất ổn.
Rồi tôi còn có thể làm gì được ngoài việc dời ánh mắt khỏi thằng Pee, đi thẳng một mạch về lại booth hoạt động của nhóc Mean một cách miễn cưỡng. Thật lòng mà nói thì tôi ghét mắt nó. Ghét luôn cả miệng nó. Ghét đến nỗi muốn cắn cho đứt rồi nuốt xuống bụng. Mẹ nó!
"Duen đi đâu về hả? Thấy bạn bảo là Duen đi lên sân khấu."
Phù! Nó vẫn chưa biết đây mà.
Sự nghiệp giả làm con nít vẫn chưa đổ bể. Ai bảo cái đồ dễ bảo này nó nguuuuuuu. Haha.
"Làm gì có."
"Nhưng họ bảo Duen kéo tay một đàn anh năm 2, còn nói đó là em trai nữa. Mình khó hiểu."
"Ai bảo là em trai? Đó là P'Pee...Anh trai tao ấy màaaaaaa."
Trơn tru không tụi mày? Dù thế nào tao cũng không cho phép mình sơ sẩy để nó biết tao học năm 5. Nguyên tắc thép của nghề điệp viên chính là không được tiết lộ thân phận thật cho con mồi biết. Thúiiiiiiiiiii.
"Duen có anh trai luôn hả? Không thấy nhắc bao giờ."
"Có chứ. Tại mày chưa bao giờ hỏi."
"Hưuuuuu. Phấn khích quá đi. Duen có anh trai nữa này. Giới thiệu cho mình làm quen đi. Anh trai Duen học chung khóa với anh trai mình luôn á."
"Vậy hả? Nhưng mà tao không muốn cho mày làm quen. Xong nhé."
"Duen độc ác. Chỉ định chào hỏi thôi mà."
"Tao không biết. Tao dễ thương!"
Đây là chiêu kết màn tôi vừa nghĩ ra nóng hổi. Mày không có quyền hỏi tao cái khỉ gì hết, bởi vì tao dễ thương.
"Duennnnnnnnnn."
"Nói nhiều tao đánh cho bây giờ. Rồi bạn mày đâu rồi?"
"Kia kìa...Nhưng chắc lát mới qua. Mình trông booth trước." Nói rồi nó chỉ tay về phía trước sân khấu, nơi có nam khôi khoa Y các năm đang mỉm cười tươi rói, đặc biệt là thằng Mork. Hừ!
"Đâu nào? Booth của mày có hoạt động gì? Tôi lập tức đánh trống lảng. Booth hoạt động của nó với đám bạn vẫn chưa có người vào, do phải đợi hoạt động trên sân khấu kết thúc đã, sau đó mới có vụ chơi game và giành quà như các lễ hội khác. Giờ cứ đứng đợi thôi. Cắm rễ luôn rồi.
Ơ! Quên mất. Thằng Pee đâu rồi nhỉ? Đang định quay về tìm thằng em trai mình thì...
"Duen qua chơi game này." Nhóc quỷ! Lúc nào cũng phải chạm trán với ác quỷ. Chưa kể con quỷ này còn thích tỏ vẻ dễ thương abstract (trừu tượng) khiêu khích con mắt tao.
"Game khỉ gì?"
"Game của booth mình nè. Mình cho Duen chơi đầu tiên luôn đó."
"Ư hư. Đáng tự hào thật sự."
"Đúng không nào? Mình biết chắc chắn Duen sẽ vui mà."
Tao mỉa mai! Có hiểu là tao đang mỉa mai không đấy. -_-
"Đây này. Hái sao!!" Xem nó hào hứng present cái cây chanh có treo giấy kìa. Rồi tao phải làm gì đây? Hái khỏi cây xem quà của mình à?
"Ờ. Tao hái nhé." Toan giơ tay hái thì tiếng hét lập tức cất lên.
"Không được. Duen phải chơi game trả lời câu hỏi đã. Nếu trả lời đúng mới được hái." Nghiệp chướng. Tao ghét tên nhóc khoa Y cũng vì lẽ này. Đúng ba đúng mẹ luôn. Thế mà cũng cố nhét môn học vào cho bằng được. Chết mất thôi. Mày còn học thuộc lòng thuật ngữ sinh học không đấy? Rồi hỏi ai không hỏi lại đi hỏi tao. Thằng Duen...người thông minh nhất gia đình, người là sinh viên nổi bật với điểm thi đầu vào đứng thứ 2 từ dưới đếm lên.
Đồ điên!! Lỡ tao trả lời sai thì phải đút mặt vào đâu chứ? Hay là phải đút mặt vào háng mày đây hả, thằng nhóc Mean?
"Duen bị nấm ở miệng hả? Thấy miệng cứ lẩm ba lẩm bẩm."
Khớp chó.
Tao ghét con nítttttttttttttttttt.
"Ngưng nhiều chuyện đi. Đâu, hỏi tao cái gì nào?"
"Có 3 câu hỏi. Trả lời đúng một câu thì đã có thể hái rồi."
Ghét thật. Một câu thôi tao còn chẳng biết có qua nổi không nữa. Nhưng cũng may có cái để cho tao lựa chọn. Rồi việc gì tao phải nghiêm túc với cái game khùng điên hái sao giành quà này chứ? Bộ nó có Lamborghini làm quà giải nhất hay sao?
"Bắt đầu từ câu hỏi đầu tiên nhé. Rắn có nọc độc mạnh nhất châu Á là rắn gì?"
C...câu hỏi đầu tiên khốn nạn chết đi được. Đây là câu hỏi hái sao đê tiện hả? Sao trừng tới trừng lui mà vẫn không biết đáp án là gì?
Trong châu Á...Chao ôi! Sao tôi lại quên được nhỉ?
"Rắn hổ mang." Tôi dõng dạc trả lời.
"Ngưuuuuu. Sai rồi. Đáp án là rắn cạp nong. Không sao nhé, Duen." Thằng nhóc quỷ giơ tay lên vỗ vai tôi nhè nhẹ thay lời an ủi. Bộ mày nghĩ tao mong đợi quà của mày lắm hay sao!
"Kệ nó. Mau hỏi tiếp đi."
"Câu hỏi thứ 2. Dựa theo nghiên cứu, tim người đập khoảng bao nhiêu lần mỗi phút?" Ốiiiii. Tao muốn dùng đầu đập chết tươi thằng nhóc Mean cho rồi. Câu hỏi chết tiệt gì của mày đấy? Cha sinh mẹ đẻ đến giờ tao chưa từng nhìn thấy. Ai bảo hồi nhỏ không chú tâm học môn Khoa học của cô Udom Suk.
"Đổi sang câu hỏi khác được không?" Tôi mặc cả.
"Không được. Đoán thử đi."
"150 đi vậy."
"Duennnnnnn. Đập như thế thì chết mất rồi còn đâu. Đáp án là 72 lẫn mỗi phút." Nói xong, nó gập miếng giấy câu hỏi vào. Rồi nhìn biểu cảm của nó đi. Nó làm như tao ngu lắm vậy. Thằng Duen không chịu được! Tôi vội đưa đầu mũi chạm vào mặt nó luôn.
"Vậy còn như thế này? Tới không? Đập đã đủ mạnh chưa? Hả!!" Tôi lớn tiếng quát, ra vẻ dễ thương nhìn chằm chằm nó không rời mắt.
"Hưuuuu. Duen." Sau đó nó đưa tay lên ngực rồi vỗ vỗ như vậy vài lần.
Tim mày đập mạnh mỗi khi ở cùng người đẹp trai chứ gì. Nhưng điều tôi thắc mắc đó là...
Sao tôi cũng có cảm giác giống vậy?
Rồi sao lại cảm thấy nó đáng yêu quá chừng?
"Tránh xa tao ra. Phiền phức." Tôi vội cách xa nó một chút. Chỉ một chút mà thôi. Nhưng khoảng cách thật gần ban nãy khiến tôi nhận ra thằng Mean đã đổi sang nhãn hiệu phấn mới, không phải phấn mùi nghệ của nó nữa. Chắc là đổi sang Chaingard* trị ve.
(*) Nhãn hiệu sữa tắm cho chó.
"Cảm giác tim mình đập mạnh quá. Mình xin phép một chút nha."
"Đi làm cái quái gì thì làm đi."
Bởi vì tao cũng không nổi nữa rồi.
Quay lưng lại với nhau được 5 phút thì nhóc Mean khều tôi trả lời tiếp câu hỏi của nó một lần nữa. Tao ghét mặt mày.
"Câu hỏi cuối cùng rồi. Duen phải cố lên nhé."
"Ờ. Mau hỏi đi."
"Loài vật nào có tên khoa học là Varanus salvator."
"Khốn kiếp*!!"
(*) Duen thốt ra từ 'เหี้ย', còn có nghĩa khác là kỳ đà.
Câu hỏi khốn nạn. Sao có thể đem ra hỏi chứ? Rồi ai mà biết. Đứa nào biết thì cũng quá trâu rồi.
"Yeah!! Duen giỏi quá. Đáp án là kỳ đà hoa."
Ơ...hay. Tự nhiên lại đúng. Tao cứ thế mà đáp đúng.
"Duen, sao Duen giỏi quá vậy? Duen biết không? Bạn mình còn không trả lời được nữa đó."
"Tao không biết. Tao dễ thương."
Tao ưỡn ngực hiên ngang luôn. Không ngờ chỉ chửi thề một câu mà đã thành đáp án khiến tôi nở mày nở mặt. Tao có cần phải hạ mình tôn thờ kỳ đà làm bùa may mắn không đây?
"Vậy hái đi. Mong chờ ghê." -_- Tao ghét mặt mày vì trông overacting thật sự.
Thế là tôi vươn tay lấy đại một mảnh giấy treo trên cây hái sao. Tôi thậm chí còn chẳng nhìn xem trong đó là gì mà đưa luôn cho thằng Mean xem hộ.
Tao mong chờ...
Và chẳng bao lâu sau, tiếng la làng của thằng Mean bỗng vang lên.
"Wow. Chúc mừng nha. Duen được đồ gọt bút chì."
Ốiiiiiiiiiiiiii. Thằng quần. Đáng vui mừng ở chỗ nào? Không chừng đó là món quà rác rưởi nhất trong booth của mày rồi cũng nên. Khốn kiếp. Hồi nhỏ tôi từng mua mỗi cái 1 baht. Mày tưởng tao sẽ mừng đến mức nhảy cẫng lên hay sao?
"Lấy màu gì đây?"
"Màu gì cũng đưa đây." Xoè tay đợi rồi này.
"Vậy lấy màu xanh lá hình khủng long nha." Chết tiệt! Sống trên cuộc đời 22 cái mùa xuân xanh, chưa có lần nào tôi cảm kích đến mức suýt nữa rớt nước mắt như lần này.
Tao được tặng đồ gọt bút chì.
"Ơ. P'Duen. Anh làm gì ở đây thế?"
Thấy mẹ rồi!
Đừng nha mày. Đừng có làm đổ bể lúc này nha. Bởi lẽ hình như thằng nhóc quỷ Mean bắt đầu nghiêng mặt qua đầy thắc mắc, quay đầu hết nhìn tôi rồi lại nhìn đàn em ở khoa.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu tôi lôi cổ thằng gây chuyện này ra ngoài kia nói chuyện. Cơ mà nó đã sai. Sai ở chỗ thằng nhóc quỷ đã đưa tay giữ cánh tay tôi lại trước.
"Duen, sao đàn anh này lại gọi Duen là anh..." Nhóc Mean hỏi, giọng run rẩy. 2 mắt nó cũng run luôn.
"Đừng quan tâm mà. Hới! Poom, qua đây coi."
"Đi đâu cơ anh? Ái chà. Dạo này tán con nít hả? Năm nhất nữa chứ. Chả trách người ta bảo khóa trên khoa Kỹ thuật rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm."
Đệttttttttttttttttttt cụ!!
"Khoá trên khoa Kỹ thuật". Sao mày có thể nói ra từ đóoooooooo.
"Tên gì thế, nhóc?" Nè. Nó vẫn chưa biết điều.
"Tên Mean ạ. Rồi sao anh lại gọi Duen là anh?"
"Phải gọi chứ. Anh ấy học năm 5 lận mà. Em thân với P'Duen đến mức không gọi bằng anh luôn hả? Chết rồiiiiiii. Đi xa quá rồi đấy." Nó còn dùng ngón tay khảy khảy cằm tôi. Để ý đi chứ, thằng chết tiệt. Bể tan tành! Kế hoạch tán tỉnh của tao đổ bể cũng tại tụi đàn em rác rưởi này đấy.
"Duen. Thật hả? Duen học năm 5 thật hả?"
"Đừng có quan tâm. Thằng Poom, mày tránh xa chân tao ra được không?"
"Ôi. Mới vậy thôi đã đuổi. Giữ kỹ nhóc con hả anh? Không sao. Em đi cũng được. Bái bai nhé, cậu em dễ thương." Thằng Poom đáng nguyền rủa sải bước rời đi, còn thứ không chịu rời đi chính là chú đỉa mặt con nít như thằng Mean. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt không tài nào đọc nổi là đang thất vọng hay muốn khóc nữa.
"Duen..."
"Tao đã nói là đừng quan tâm. Rồi nhìn mặt tao như vậy làm gì? Mặt tao giống người yêu mày hả?"
"Sao Duen lại nói như vậy chứ? Sao Duen không nói với mình?"
"..." Lập tức bước vào chế độ hỏa táng tao.
"Bạn mình nhiều người cũng bảo rằng Duen học năm 5, Duen là đàn anh, nhưng mình không nghe vì tin tưởng Duen. Nhưng hóa ra mình đã lầm phải không?
"Lảm nhảm cái gì của mày đấy? Ờ! Tao học năm 5. Lớn tuổi hơn mày nhiều. Cứ để cho mày gọi thẳng tên tao một cách ngược đời, chịu đi chung với mày, chơi thứ game mất não với mày, phải ngồi nghe những tiếng ngư ngư nga nga trong khi tao không hề muốn nghe tí nào. Phiền phức chết đi được."
Tao đang nói cái gì vậy chứ?
"Mình cũng biết là Duen phiền phức."
"..."
"Nhưng mình vẫn muốn ở gần Duen. Biết đâu một ngày nào đó, Duen sẽ cảm thấy thích mình."
"..."
"Mình thích ở cạnh Duen, đi cùng Duean, ăn cơm với Duen và luôn có Duen ở bên. Nó giống như việc mình luôn luôn được bảo bọc, trong khi hóa ra hoàn toàn không phải. Chỉ do mình tự nghĩ mà thôi, bởi vì cuối cùng điều mình biết chỉ là Duen ghét mình."
Rồi nước mắt nó cứ thi nhau chảy ròng ròng, đến nỗi khuôn mặt trắng trẻo của nó đỏ bừng một cách đáng thương. Người xung quanh chỉ biết nhìn xem có phải tôi đang ăn hiếp con nít hay không. Tôi bèn vội vàng kéo cổ tay nhỏ nhắn rời khỏi sự kiện.
"Mình xin lỗi nha, Duen."
"Thằng Mean, mày đừng drama. Giận tao vì nói dối thì mày cứ nói."
"Mình chưa bao giờ giận. Dù cho Duen có nói dối thì mình cũng không có ý nghĩ sẽ giận. Nhưng mà từ giờ mình sẽ không thích Duen nữa. Mình sẽ ghét Duen. Mình sẽ ghét mọi thứ mà Duen yêu. Sẽ thích mọi thứ ngược lại với Duen. Sẽ tránh thật xa Duen."
"Nếu tao ghét rau không rửa, vậy mày phải ăn rau à?"
Trêu nhóc con vui ghê. Nhìn thấy nó khóc, thay vì căng thẳng, tự nhiên giờ tôi đã có cái gì đó vui vui để làm rồi.
"Ngưuuu. Mình sẽ thích rau."
"Nếu tao ghét ếch?"
"Mình sẽ thích ếch."
"Ghét người ghẹo gan?"
"Mình sẽ thích người ghẹo gan."
"Ghét sinh viên khoa Kỹ thuật."
"Mình sẽ thích sinh viên khoa Kỹ thuật."
"Vậy nếu tao cực kỳ ghét chính mình thì sao? Mày có thích tao như trước không, thằng Mean..."
Chiếu đi chiếu lại một cảnh phim. Cơ mà tao nghĩ chiêu này sẽ qua.
Mong chờ ghê. Nó không được giống hồi đó. Nó phải thông minh hơn chứ. Đây đã là chap 18 rồi nhé. Mày không tiến bộ hơn thì không phải là người nữa rồi.
"Hức...Duen..."
"Sao hả?"
"Con người ta có thể ghét chính mình nữa hả? Điên mất rồi. Hưuuuuu."
Hẻo! Mày mới điên mất rồi ấy.
Tao tỏ tình
mà vẫn chưa nhận ra nữa.
Thằng quầnnnnnnnnnnnnnnnn.
Tao đúng muốn ghét mày hết lần này đến lần khác. Nhưng mà tao lỡ thích mất rồi. Hiểu không hả, thằng nhóc ngu ngốc kia!!!
Kết thúc theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5
Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có lần nào tôi nát mặt kiểu bác sĩ không thể khâu được như lần này. Cũng tại cái game bước bước dừng dừng kia khiến mọi thứ có kết cục như thế này. Đã thế anh trai tôi còn dập thằng Mork một trận tơi bời hoa lá, làm fanclub nó ngồi khóc ngay dưới sân khấu cũng có.
Cái gì vậy chứ? Muốn tụi tao có được nhau đến mức đó luôn hả?
Rồi không cần hỏi tình trạng N'Prik ra sao, bởi lẽ hiện giờ Facebook nàng ta loạn cả lên, đến nỗi thằng Duen đã trở thành người bị liệt vào blacklist của fandom MorkPee xong xuôi. Bây giờ tao nên tội nghiệp ai đây? Thằng Mork, thằng Duen hay...chính mình vì sinh ra đã hot?
Nói thật nhé. Nếu thằng Duen không đến tạo nét, tôi cũng chưa nghe đâu. Nó nhanh quá.
Nhưng nếu rung thêm một phút nữa thì cũng không chắc. Chưa biết chừng sẽ đè được thằng Mork theo như chỉ dẫn của thằng Duen.
Còn bây giờ thằng anh trai yêu dấu của tôi đã biến mất theo tầng mây đi đâu rồi cũng không biết. Hồi nãy còn thấy đứng khoanh tay canh chừng cơ mà. Chao ôi...Làm cứ như tao quan trọng lắm ấy. Rốt cuộc cũng ra ngoài tán gái chắc luôn. Bằng không đã đứng ngoác miệng ở quanh đây rồi.
Hoạt động trên sân khấu thì mặc kệ nó tiếp tục diễn ra, còn mình quay qua bấm nghịch điện thoại. Thánh thần ơi! Bảng tin ngập tràn chuyện của tôi, thằng Mork và thằng Duen. Nếu bàn tán về nhau đến mức này, sao không mời tao đến phỏng vấn luôn đi để khỏi phải đoán già đoán non sự tình nữa? Rồi xem từng cái bình luận đi.
'N'Mork buồn lắm đây. Bị anh trai N'Pee cản đường.'
'Như vậy họ gọi là chân tình đánh bại Duen khoa Kỹ thuật nè.'
'Hình như Pee sắp bấm nghe á. Tiếc hơn không?'
'MorkPee đừng căng thẳng nha. Sau này cũng ngỏ lời hẹn hò với nhau thôi.'
Và còn rất nhiều bình luận khác trước khi tôi lướt lướt màn hình cho đến khi gặp...
Bé Chilli FC MorkPee chân chính
Để khi nào các anh ấy chốt hạ bên nhau mình sẽ update cho các bạn biết nhé. Còn bây giờ xin phép bám rìa sân khấu cái đã ạ. >///<
Trái tim của em mạnh mẽ ghê. Tôi thật không khỏi thắc mắc bộ ba mẹ không yêu thương hay sao mà lại cổ vũ người khác thành một cặp cho bằng được. Quan trọng nhất là người kia còn là sinh viên khoa Y, fan cứng ship cuồng nhiệt ra mặt. Tôi đây chịu thua.
"Cho tôi nghe tiếng fanclub của bác sĩ Sutthaya với nào."
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii." Tiếng hô hào vang khắp mọi nơi khiến tôi phải quay qua, một lần nữa hướng sự chú ý về phía chủ nhân cái tên. Bởi lẽ hoạt động hiện tại trên sân khấu chính là tập trung nam khôi các năm lên giới thiệu phương pháp học gì đó đại loại vậy.
Cơ mà chẳng biết nữa. Người đẹp trai cũng nhiều mà sao tôi lại chỉ nhìn mỗi cái thằng mặt đầy đặn kia thôi?
Cái đồ không đẹp trai. Cái đồ xấu xí. Cái đồ mặt mo.
"P'Morkkkkkkk." Nhưng mà tin đi. Mọi điều tôi nghĩ chưa bao giờ nằm trong bộ não của fandom nó. Kiểu dù thằng Mork có đứng giữa sân khấu mà xì hơi thì tụi con gái vẫn hú hét quên trời quên đất. Tin tôi đi.
Đến tận bây giờ tôi vẫn thắc mắc. Người thích nó ra mặt nhiều lắm, sao lại đi thích tôi?
"Sau khi ban nãy Mork dành cho fanclub một bất ngờ lớn, tạm thời chúng ta khoan hẵng bàn tới aftershock nhé ạ. Điều tôi muốn hỏi chính là bác sĩ có technique nào trong việc học không, vì kết quả học tập của bạn đều nằm ở những thứ hạng đầu. Chưa kể còn phải tham gia rất nhiều hoạt động."
Tôi im lặng đứng nghe, chăm chú nhìn người trên sân khấu không chớp mắt.
"Phân chia thời gian thôi ạ. Một ngày có 24 tiếng thật đấy, nhưng dù cho có bận bịu nhiều đến đâu, nếu chúng ta sắp xếp thời gian hợp lý, biết lúc nào nên tập trung, lúc nào nên chơi, lúc nào nên nghỉ, mọi thứ sẽ có cơ chế của riêng nó. Việc học bài cũng vậy. Mỗi ngày đều đọc và tìm hiểu. Mỗi ngày một ít. Còn hơn là dồn lại lúc gần thi mới học. Như vậy tốt hơn nhiều."
"Bác sĩ thích những môn nào?"
"Sinh học với Tiếng Anh. Vừa đủ qua thôi."
"Vừa đủ qua" cái đầu mày ấy. Hạng nhất của khoa Nha còn không so nổi điểm số với nó. Tao khinh! Làm như khiêm tốn lắm. Đừng có mà đi xuống đấy. Tao sẽ khạc đờm vào mặt trong sự ngứa mắt.
"Câu hỏi này có lẽ rất nhiều người muốn biết đây. Hiện tại điều gì quan trọng nhất đối với cuộc sống của bạn?"
"Em ạ. Em nè!! Mẹ nè con ơiiiiiiiiiiiiii." Lũ nhóc và đám quần chúng bên dưới hét lên.
Sao tao lại cười chứ? Haha.
"Nếu cuộc sống của tôi là một ngôi nhà và có những cột móng đóng xuống cho kiên cố thì có lẽ chỉ một vài cây cột được dựng lên để chống đỡ cho ngôi nhà mang tên Sutthaya mà thôi. Cây cột đầu tiên là gia đình. Họ là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi. Bởi lẽ nó được đóng xuống kể từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ và bao gồm cả tương lai."
Tôi thích câu hỏi này. Và tôi cũng thích cả câu trả lời khùng điên của nó nữa...
Bởi vì cột móng đầu tiên của thằng Mork cũng giống với cột móng đầu tiên của tôi.
"Cột móng thứ 2 là việc học hành và trách nhiệm công việc trong tương lai. Tôi đầu tư khá nhiều cho điều này. Bởi vì điều đó có nghĩa rằng suốt cả cuộc đời, tôi luôn phải bước tiếp. Nó có thể quyết định vận mệnh của chúng ta nên tôi tự nhủ mình phải dốc sức làm nó cho thật tốt."
"..."
"Cột móng thứ 3 là bạn bè. Trên thế giới này, tôi không thể sống một mình. Dù đã từng chứng kiến người nào đó không có điều này, song tôi nghĩ họ chính là điều quý giá. Bạn bè là những trải nghiệm. Bạn bè là những niềm vui. Bạn bè là thứ giúp chúng ta học được rằng thế giới to lớn đến nhường nào và có thể khiến nó thu hẹp lại. Tôi chưa bao giờ cô đơn và lúc nào cũng muốn nói lời cảm ơn vì đã giúp tôi có được điều này."
Muốn quá...Muốn có tâm trạng đó.
Hồi mẫu giáo tôi cũng từng có bạn, cơ mà chẳng yêu thương gì đâu. Bị nó táng đầu ăn cướp cây kem. Tao ghi hận tới tận bây giờ. Lên cấp 3 cũng chỉ biết cắm đầu học khiến cho bọn bạn chẳng ai thèm. Cho đến khi vào đại học, tao cũng vẫn bị trêu chọc. Thế nên tôi không thích khoảng thời gian mỗi khi có ai tiến tới làm quen cho lắm.
Đám người này thích tự xưng là bạn nhưng chưa từng có ý tốt. Thế nên đa phần cuộc sống trước giờ của tôi chỉ có 2 cột móng được đóng xuống như những lời thằng Mork nói mà thôi.
"Cột móng cuối cùng..."
Thằng Mork dừng lại một lát, quay qua nhìn tôi một hồi trước khi một lần nữa trở về với câu hỏi.
"Người yêu."
"Anh bác sĩiiiiiiiiiiiiiiiii." Tao sắp cảm động đến nơi rồi nếu không có đám oan hồn on tour hú hét ầm ĩ khắp cả cái hội trường.
"Nếu hỏi rằng cuộc đời tôi điều gì là quan trọng, cuối cùng có lẽ là một người nào đó ở bên cạnh tôi. Và kỳ lạ làm sao, từ này có thể cắt nghĩa theo nhiều cách. Người ấy có thể làm bạn với tôi. Chúng tôi có thể cùng nhau tận hưởng cuộc sống, kể cho nhau nghe những điều mình gặp phải. Tôi muốn cùng người nào đó vun đắp từ này, để người ấy có thể nhìn thấy giá trị của việc có bạn bè tốt như thế nào."
"..."
"Người ấy là động lực giúp tôi muốn học tập và có trách nhiệm hơn với công việc. Không phải chỉ vì bản thân mà tôi còn làm vì người nào đó. Ít nhất là vì hạnh phúc trong cuộc sống lứa đôi và biết đâu cuối cùng người ấy có thể là gia đình của tôi. Đúng vậy! Dù chúng tôi không ở bên nhau ngay từ đầu, nhưng hiện tại và tương lai, tôi hy vọng người ấy sẽ là một phần trong đó."
Mọi người trong phòng im phăng phắc, chăm chú nhìn theo ánh mắt của thằng Mork đang hướng về phía tôi. Bản thân tôi cũng suýt không giữ nổi cân bằng. Tôi nghĩ mình không ok lắm với hàng trăm cặp mắt xét nét kia. Không ok tí nào.
"Cậu cũng vậy."
"..."
"Dù tôi không ở bên cậu ngay từ đầu, nhưng tôi muốn là người cuối cùng của cậu."
"Hollllllllllllllllllllllll."
Tiếng hét theo phong cách mới vang lên. Nó ầm ĩ khắp cả khu vực còn hơn lúc thằng Sut bảo tôi nghe điện thoại gấp 3 lần. Làm sao đây? Tao chẳng biết phải làm thế nào nữa. Chỉ biết đứng mà chân run cầm cập. Đây chính là cái mà người ta hay nói là mừng đến mức "thịt thà nhảy múa" ư? Nhưng mà sai ở chỗ tao không có mừng nha. Tao mất mặt nhé, cái đồ chết tiệt. Cái đồ đáng xấu hổ. Ai bảo mày nói như thế.
Quay qua chỗ khác đi. Đừng có nhìn tao!!
Nhưng hình như không kịp nữa rồi, bởi lẽ con nhỏ Prik và cộng đồng fan đã đồng thanh hét vang.
"MorkPee! MorkPee! MorkPee! MorkPee!"
Hollllllllllllllllll.
Tôi vội vàng núp mặt sau cánh gà, nghe thấy tiếng cười râm ran rộ lên cho đến khi MC chuyển sang phỏng vấn đàn em nam khôi năm nhất cuối cùng trước khi làm điệu bộ chuẩn bị đi xuống sân khấu và bắt đầu hoạt động mới. Nhưng...
Cuộc đời tao bị cái gì vậy chứ? Update hoàn cảnh cho tao không thôiiiiiiiiiiiiiiiii.
Một màn hỗn loạn diễn ra. Fin được nửa chừng thì bạn Bam người đẹp chết bò ngã trâu không rõ xuất hiện từ đâu, ôm theo một bó hoa hồng màu đỏ to bằng con trâu đi thẳng tới trước sân khấu, khiến cho người trong sự kiện đồng loạt quay qua nhìn và chuẩn bị hóng hớt hết mức có thể. Sau đó, bàn chân nhỏ bé dừng lại ngay trước mặt thằng Mork một cách đáng ngờ.
Hới!! Ác quỷ...Ác quỷ của cuộc đời tao?
"Nhận hoa đi nè, doc tương lai."
Đừng nha mày. Bước ra làm gì? Thằng Mork chết tiệt. Tao cảnh cáo rồi đấy nhé. Ôi. Hồi hộp đến mức mồ hôi đầm đìa, trứng ướt, mắc tè hết cả rồi. Con nhỏ Prik đâuuuuuuuuuu?
"Cảm ơn nha."
Nó đáp ngắn gọn. Đâu có nghe thấy mà đọc từ khẩu hình miệng thôi. Năng lực đặc biệt của tao đấy. Áaaaaaaaaa. Nó nhận hoa cùng với nụ cười của người đẹp Bam rồi. Ốiiiiiiii. Cho tao xin được không? Và chẳng bao lâu sau, những người khác trong fanclub cũng tràn hết lên sân khấu tặng hoa cho nó. Đợi đến khi nhận hết thì đầu thằng Mork có thể mọc thành vườn hoa hồng được rồi.
Rồi con trâu bạch tạng nào nói với tao là muốn làm người cuối cùng hả, thằng Sut kia?
Giận!
Ai bảo nhận hoa của người khác. Đã thế còn khiến tao bức bối trong người. Tôi vội vàng đi xuyên qua đám đông, song lại bị một người nào đó giữ lại. Người này có bàn tay mềm mại, không thô ráp như thằng Duen.
"P'Pee ơi."
N...N'Prik nhóc quỷ.
"Gì thế em?"
Em nó không đáp mà chìa nhành hoa hồng màu đỏ cho tôi.
"Tặng anh hả? Cảm ơn nha."
"Không ạ. Cho P'Pee đem lên tặng P'Mork."
"Th...thôi. Đem tặng nó làm gì? Em muốn tặng thì đưa cho nó đi."
"Của em tặng rồi. Cái này là của P'Pee. Anh mau đi đi!" Không để cho tôi quyết định gì hết, nó vội đẩy lưng cho tôi đi thẳng lên sân khấu. Sức tao cũng nhiều lắm, nhưng lại chẳng buồn phản kháng em nó, chỉ biết luôn miệng nói không đi đâu. Cơ mà chân tao còn nhanh hơn lúc chuẩn bị đua trâu ở Chonburi nữa cơ. Nghiệp chướng quá đi.
Những nam khôi khác cũng có nhiều người tặng hoa cho, nhưng bên phía thằng Mork thì chen vào cực kỳ khó khăn. Đây là sự kiện Medicis hay sự kiện meeting của thằng Mork với fanclub vậy chứ?
"Xin hãy nhường đường ạ. Người thật tới rồi." Tao quay qua bộp đầu nhỏ Prik bằng mu bàn tay trước được không? Ăn nói bậy bạ.
Rồi mấy người này bị cái gì thế? Ngoan ngoãn nép sang hết một bên. Tụi mày tiếp tục giành nhau đi. Tao thích moment đó lắm. Ngaaaaaaa.
Tôi đứng bên phía cánh gà, còn thằng Mork khuỵu gối nhận hoa từ các đàn em và đàn chị. Hiện giờ tay nó tràn ngập bởi những hoa là hoa.
"Này!!" Tôi lặng lẽ chìa ra, gần như không nhìn mặt nó.
Rồi con nhỏ Prik bị cái gì thế? Nhảy tưng tưng sau lưng tao nữa chứ. Bị động kinh hả?
"Tặng tao hả?"
"Em nó nhờ tặng giùm."
"Tay không rảnh mất rồi."
"Vậy thôi khỏi lấy."
"Khoan đã. Muốn có thật mà, cơ mà tay không rảnh."
"Mắc cỡ với MorkPee quá đi. >///<" Âm thanh này xuất hiện sau khi thằng Mork đưa mặt tới gần tôi. Biết vậy mua tai nghe nhét sẵn vào tai thì tốt rồi. Mẹ nó. Hôm nay nghe tiếng hét đến nỗi tai sắp điếc đến nơi.
"L...làm gì vậy?"
"Thì bảo là muốn có."
"Cầm đi." Tôi đưa đại. Thế rồi nó ngang nhiên ngậm lấy nhành hoa hồng từ tay tôi.
"Oáiiiiiiiiiiiiiiii."
Khoan đã?
What! The! Fuck!
Kỳ này thì cả hội trường vỡ oà luôn. Rồi tao nên làm gì đây? Tao nên làm gì đâyyyyyy? Tôi mặc kệ con nhỏ Prik ôm chặt eo mình rên ư a một cách sung sướng, còn thằng Mork đã đi xuống sân khấu xong xuôi. Tao tưởng tượng mình đang từ trên big mountain nhảy xuống. Nhưng điều không ngờ tới chính là nó lại ngang nhiên ngậm lấy hoa hồng. Tao căng thẳnggggggg.
"P'Pee. Hưu...Em fin quá." Giọng N'Prik đấy ạ.
"Bình tĩnh đi em."
"Các anh mau mau hẹn hò nhé. Em muốn lập page."
"Việc này không miễn cưỡng được đâu."
"Không sao ạ. Em sẽ đợi. Áaaaaaaaaaa." Rồi nàng ta uốn éo theo vũ điệu rock and roll một hồi lâu. Tôi thấy mà cạn lời. Chưa kể còn đông người đến mức ngột ngạt. Tôi bèn chen chúc trong đám đông để thoát ra ngoài, đến nỗi suýt nữa bay luôn hơi thở. Tôi định về trước vì sự kiện chơi cả ngày cơ. Chắc tôi không trụ nổi đến lúc đó.
"Về rồi hả?" Ớ! Thằng Mork.
"Thấy rõ ràng là sắp về mà còn hỏi làm gì." Giờ không biết đống hoa hồng kia đi đâu mất rồi, chỉ còn mỗi nhành hoa hồng màu đỏ không chắc có phải của tôi hay không và bó hoa khổng lồ trên tay. Bự như con voi thế kia, ai mà không nhớ nó là của người đẹp Bam chứ.
"Đi ăn cơm không?
"Không đi với Bam hả?"
"Sao lại phải đi với Bam trong khi muốn đi với mày?"
"Tao không rảnh."
"Nói dối không chuyên nghiệp gì hết. Dỗi tao hả?"
"Ai? Sao tao phải dỗi chứ? Nói lại đàng hoàng coi."
"Như thế này gọi là dỗi thứ thiệt đấy." Nó bật cười nhưng không quên đưa tay kéo tôi cùng đi ra. Tôi cũng không kháng cự mà chỉ đi theo nó ra ngoài trong khi mặt mày vẫn nhăn nhăn nhó nhó.
Bên ngoài, ở dưới toà nhà khoa Y, tôi thấy một vài sinh viên đang chơi game hỏi - đáp giống hồi nãy tôi với thằng Mork vừa chơi một cách vui vẻ. Mà nghĩ cũng lạ. Không biết có phải chúng tôi đã tạo phong trào gì đó không nhỉ? Nhưng mà vậy đó. Game khốn nạn đó đã làm tôi mất mặt nên tôi cũng chẳng muốn ghi nhớ nó lắm.
"Tóm lại không chấp nhận tao làm người yêu thật đúng không vậy?"
"Biết thân biết phận rồi còn hỏi làm gì."
"Nếu P'Duen không xuất hiện cũng không chấp nhận luôn hả?"
"Ờ."
"Nhẫn tâm."
"Đi thay hình profile có dính mặt tao trông giống ma Shutter trước đi. Tao sẽ xem xét lại." Ghét ghê. Tôi không muốn mặt mình xuất hiện ở ngoài rìa ô vuông trên Facebook của nó đâu.
"Tại sao? Hình đó mày đáng yêu mà."
"Đáng yêu cái con khỉ. Lỡ Nan nhìn thấy, chắc chắn cậu ấy sẽ cười nhạo tao."
"Nan thấy từ lâu rồi. Tại sao phải quan tâm? Quan tâm trái tim tao đi thì hơn." Cho xin đi. Cho tao ói hết ruột gan rồi hẵng quay lại nói tiếp. Cái thằng này nó giỏi ba cái vụ nói những lời buồn nôn ghê. Trên sân khấu là một lần này.
"Đi kiếm cái gì ăn thôi. Mau lên xe."
"Tao đã bảo không rảnh mà." Tôi vội phản bác. Nói thật thì tôi vẫn bực chuyện nó nhận hoa của Bam, nhưng lại không muốn nói ra vì nghe nó ngớ ngẩn chết đi được.
Ờ. Rồi tại sao tao phải hành xử như vậy nhỉ? Nó chẳng hợp với phong thái nam tính và khuôn mặt đẹp trai tí nào.
"Tao check thời khóa biểu của mày rồi. Rảnh..."
"Mày khốn nạn thật sự."
"Chịu cho mắng, nhưng phải đi cùng nhau."
"Đi đâu thì đi, nhưng không được để cho anh tao biết. Nếu không mày chết."
"Lo cho tao nữa hả?"
Tôi không đáp mà chỉ quay đầu né tránh. 2 chân bước lẽo đẽo theo mông nó cho đến khi tới chỗ chiếc xe nó vẫn thường hay lái. Nó đặt bó hoa con trâu vào ghế sau rồi lấy cái nhành hoa héo hon đưa cho tôi cầm.
"Cái gì?"
"Hoa hồng của mày đó. Cầm giùm đi."
"Không phải của tao. Của N'Prik."
"Nhưng mày là người cầm thì phải là của mày chứ."
"Quan trọng sao? Nghe nói bó của Bam to hơn nhiều. Cái bông bé tí này, mày đem vứt đi cũng được. Có thấy gì quan trọng đâu."
"Ái chà! Dỗi tao thật rồi này. Bạn tặng thì phải nhận chứ. Fanclub tặng cũng phải nhận. Hoa nào cũng quan trọng với tao hết. Nhưng mà người tặng thì độ quan trọng không bằng nhau đâu nha."
"Đo dựa trên cơ sở nào để biết quan trọng hay không quan trọng?"
"Đo dựa trên việc làm búp bê đặt ở đầu xe."
Mặt tôi đỏ bừng, thiếu điều muốn lan đến tận mang tai. Dọc quãng đường đi, tôi thậm chí không dám quay qua nhìn nó, chỉ có thể để mặc đối phương lái xe một mạch tới điểm đến. Đó là một trung tâm thương mại gần trường đại học.
"Ăn gì?" Nó hỏi, nhưng tôi không đáp mà cứ thế đi tiếp.
"Lẩu." Cuối cùng cũng có được câu trả lời khi chúng tôi dừng lại trước cửa một nhà hàng.
"Vào buổi trưa á?"
"Tao muốn ăn. Mày có vấn đề gì à? Muốn ăn vịt quay nữa."
"Rồi rồi. Tùy mày ạ."
Ngồi đợi không lâu thì nồi lẩu cũng được bày lên. Khói bốc lên đầy mặt khiến mắt tôi gần như mở không lên. Nếu contact lens mà tan theo làn khói được, không chừng nó đã tan trong mắt luôn rồi.
"Qua ngồi chung không? Khói bốc lên đầy mặt mày rồi kìa."
"Không!!"
"Tùy mày."
Nhưng sau đó 5 phút thì ế! Sao thằng Mork cứ cười tủm tỉm thế nhỉ? Hơn nữa, ánh mắt nó còn nhìn tới vì sao nào rồi cũng chẳng biết. Với bản tính tò mò đầy mình đã khiến tôi quay đầu lại nhìn bàn phía sau.
Ư hưuuuuu. 5 cô nàng với bộ ngực vĩ đại, lại còn mặc đồng phục không phải của trường tôi nữa chứ. Như thế này nên mày mới cười đến nỗi khô cả lợi chứ gì. Đồ khốn.
"Mày cười cái khỉ gì?" Tôi cất giọng.
"Không có."
"Khói bốc đầy mặt tao rồi. Chuyển qua ngồi bên cạnh nhé."
"Qua đi." Tôi vội lắc mông qua ngồi chung phía với nó. Vậy mà thằng Sut vẫn không dừng việc nhìn bàn trước mặt. Đã thế phía bên kia hình như cũng chú ý tới nó rồi. Mãi cho đến khi...
"Xin lỗi."
Đó kìa. Đi qua tận bàn luôn. Khốn kiếpppppppppp. Dáng nuột như mấy cô quảng cáo motor show. Bộ ngực vĩ đại thế này khiến trứng tao run hết cả.
"Ừ." Tôi đáp thay.
"Bạn mình muốn xin số..." Cô nàng chỉ tay về phía thằng Mork.
"Xin lỗi. Vừa hay tôi có người yêu rồi."
"..."
"Người này." Rồi nó chỉ tay về phía tôi.
"Hưuu. Hụ hụ." Miệng nhóp nhép nhai rau nhưng đầu ngón chân lại giẫm hư giày nó. Sao mày có thể trả lời tao là người yêu của mày? Rồi đây cũng không phủ nhận luôn. Cứ cười trừ cho đến khi cô nàng quay về bàn kiểu đúng tắt nắng.
"Nói cái khỉ gì thế? Tao tổn hại nha."
"Có thấy mày phản bác đâu. Bây giờ không phải thì ít nữa cũng phải thôi."
"Phải cái đầu mày ấy."
":P"
Và những cuộc tranh luận cứ thế thi thoảng xuất hiện trong suốt bữa ăn, cho đến khi bụng no căng mới thôi cãi nhau. Tôi nằm tựa vào lưng ghế, con mắt sắp díu lại đến nơi mà thằng khốn này vẫn khều cho được.
"Cười cái nào."
"Gì thế mày?"
"Cho chụp tấm hình chung đi. Tạo dáng nào."
"Không chịu."
"Cười...Cười đi mà." Tôi không biết nó bấm chụp bao nhiêu lần và mặt mày tôi nhăn nhó hay kinh tởm đến đâu, nhưng tôi cứ mặc kệ nó làm cái trò chết tiệt gì đó của nó cho đến khi chúng tôi bước ra khỏi nhà hàng.
"Lấy đăng được không?"
"-_-"
"Ok. Không làm."
"Muốn làm gì thì làm đi. Đưa tao về phòng nữa đấy." Tôi chỉ nói nhiêu đó trước khi đi lên trước. Trở về một lần nữa đã là 4 giờ chiều. Thằng Duen vẫn chưa về phòng. Cứ đi lang tha lang thang cái gì không biết. Do mệt mỏi cả một ngày dài nên sau khi tạm biệt Mork, tôi liền ngủ say như chết kiểu không buồn bàn bạc với Diêm Vương. Tỉnh dậy cũng đã hơn 8 giờ.
Đúng thắc mắc. Tao ngủ hay đi chầu ông bà vậy chứ?
Mò vào bếp kiếm cơm ăn, tắm rửa, đánh răng, định ngồi học bài chăm chỉ thì cái tay nghiệp chướng lại cầm điện thoại lên.
Xin phép check tin tức một chút đi vậy.
Lượng người theo dõi tôi tăng vọt mấy nghìn chỉ trong vòng một ngày. Cho đến hiện tại đã vượt qua ngưỡng chục nghìn rồi, trong khi chẳng có cái khỉ gì cho tụi mày hóng hớt cả. Bài đăng hay hình ảnh gì đó cũng không bị tag. Thứ duy nhất khiến tôi phải đi theo con đường nhiều chuyện cho đến khi biết được sự thật chính là...
Sutthaya Nithikornkul – đã thay đổi ảnh đại diện
Cùng với dòng caption khiến người ta lũ lượt bão like tận mấy nghìn.
'Cậu ấy cho phép đăng.'
Ôi. Nếu tao thấy trước, tao sẽ không cho mày đăng đâu. Quầnnnn. Chẳng phải hình quan trọng gì cả. Hình selfie cái mặt tao với nó ở nhà hàng lẩu thôi. Cũng may hình này tao không còn là oan hồn nữa mà giống tích gà đính bên cổ nó thì đúng hơn. Fuckkkkk. Giây phút này tao nhảy dựng lên, định bụng chat chửi cho nó vài tăng, nhưng nó đã đăng lên dòng thời gian của tôi trước.
Sutthaya Nithikornkul >> Pattawee Panichapun
Good night.
Kết thúc ở đây thôi cũng được, bởi lẽ hô hấp của tôi vốn đã khó khăn rồi. Vậy mà nó còn comment thêm dưới bài đăng một tràng dài. Thế nhưng tôi lại mong chờ mỗi bình luận được đăng cách nhau chưa tới vài giây còn hơn cả tỷ số bóng đá.
'Đừng học bài nặng quá.'
'Đừng thức khuya.'
'Đừng quên uống sữa trước khi ngủ.'
'Đừng quên đánh răng nhé. Không là sâu răng đấy.'
'Ái chà! Đang cười chứ gì.' Tôi vội tắt ngay nụ cười. Thằng này nhiều chuyện ghê.
'Nhưng đừng cười như vậy với người khác nhé.'
'Và cũng...đừng quên nhớ tao nhé.'
'Vì tao cũng đang nhớ mày.'