'Tôi không biết người ấy nhìn tôi xa cách đến đâu
Nhưng với tôi,
Người ấy...
Ở ngay đây thôi mà.'
"Ayyyyyyyyyy. N'Mork. >///<" Bà chế Liu ngã ngửa ra đằng sau luôn rồi. Chả hiểu fin cái quái gì mà dữ vậy không biết. Chỉ là một câu nói nhảm nhí, ra vẻ ta đây làm trái tim đám fanclub xem video quắn quéo thôi mà.
Vụ này tôi tạm thời huề đã. Sợ cái sự hot của mình đè bẹp danh xưng nam khôi của nó. Thồ...
"Ok. Quay xong rồi. Tuần sau hãy đón chờ xem video và bài phỏng vấn trong tập san nhé. Chỉ còn chờ P'Duen trở về từ Khao Yai nữa thôi. Dù sao anh cũng phiền N'Pee nhắc nhở anh trai nha." Sau khi bà chế Liu chết trôi theo dòng nước, giờ chỉ còn lại thằng cha Tle thay mặt lên tiếng.
Tôi gật đầu thay câu trả lời trong lúc liếc mắt nhìn thằng Sut cũng đang nheo mắt nhìn tôi.
"Vậy tụi anh đi trước đây. Cảm ơn 2 đứa nhiều nhé."
"Vâng. / Vâng."
Haha. Tao thắng rồi. Tao nói trước mày.
Ngay khi vừa khuất bóng lưng 2 anh chị khóa trên, cuộc chiến giữa tôi và thằng Sutthaya bắt đầu.
"Hồi nãy mày nhìn mặt tao có vấn đề gì?" Tôi hỏi như muốn gây sự. Kiểu như là...Bạn có hiểu không? Con người một khi đã không ưa bản mặt thì có làm thế nào cũng không thể ăn nói dễ nghe với nhau. Mẹ nó. Khó còn hơn lúc cố rặn ỉa với vẻ mặt bình thản nữa cơ.
"Không." Nó đáp ngắn gọn.
"Xạo sự. Thấy mày nhìn tao cơ mà. Suy tính âm mưu gì trong bụng đúng không?"
"Ừm..."
"Đấy. Lộ bản chất thật của mày ra rồi kìa. Vụ Cá trên trời cũng thế. Đừng tưởng tao không biết mày đang tranh giành để tán tỉnh Mueang Nan. Miệng bảo không can thiệp nhưng hành động luôn luôn trái ngược. Chắc chắn một điều rằng người như thằng Pee không đời nào chịu thua người như mày!"
"Mày thật sự hiểu như vậy phải không?"
"Tao không có ngu như mày mà không nhìn ra nhé. Haha."
Thằng Mork nheo mắt nhìn một cách bất lực. Cái gì chứ...Tao đã nói gì sai? Rõ ràng bắt được tận tay, thế mà lại làm vẻ mặt như bị hút collagen thế kia, thằng quầnnnnnnnnnnnnn.
Rồi đâu ra cái vụ bắt tao nói 2 lời cho mày đáp mạnh miệng thế kia. Lúc nào cũng lấn át taoooooooo.
"Đi ăn cơm không?" Thằng khốn này giỏi đổi chủ đề ghê.
Hồi thi đầu vào, mày được trọn điểm mạch lạc hả?
"Ăn cái gì lắm thế. Tao vừa ăn với mày hồi trưa mà. Bao tử mày lủng hả? Không chứa được cái gì hết."
"Không có đói."
"Thế còn rủ làm gì?"
"Thì muốn đi ăn với mày."
"Mơ đi. Một lần là đủ rồi. Hôm nào tịnh tâm được, tao sẽ mang áo với quần đem trả lại."
"Không cần trả."
"Tại sao?"
"Không lâu nữa lại mặc mà."
"Phụtttttttttt. Quần mày ấy, giữ lại mà mặc đi. Đi đây. Hy vọng hôm nay sẽ không phải gặp mày nữa. Xuỳ xuỳ." Tôi xua tay đuổi nó như đuổi chó, song bản thân lại là người rời đi. Rốt cuộc tao đang mắng ai vậy chứ. Cảm thấy thật bối rối với chính mình. -_-
Như đã nói, hôm nay là ngày rảnh rỗi nhất trong tuần. Vì không biết phải làm cái quái gì nên tôi đành ngồi chic chic ở tiệm cafe trong trường. Gần đây có tiệm mới mở nên tôi muốn gọi một, hai ly sữa bò nguyên chất 100% đú trend xem sao. Nửa đêm thì làm thêm chai M10* nữa theo đúng phong cách dị hợm của thằng Duen.
(*) Một loại nước tăng lực.
Tại băng Kitty hay uống M10. Nhìn tụi nó ngầu quá trời quá đất nên tôi cũng muốn thử. Cơ mà nếu hỏi rằng cơ thể tao có tiêu tùng không thì phải nói là...Không ai có thể đảm bảo tính mạng cho tao.
Rrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr
Triệu chứng điện thoại rung liên hồi buộc tôi nhanh chóng lục tìm trong chiếc balo cỡ lớn trước khi nhìn rõ đầu dây bên kia.
Thằng Duen...
"Gọi sao không nghe?" Vừa bấm nghe một cái, hắn đã gằn giọng ngay. Có biết 3 ngày 2 đêm mà mày đi Khao Yai, cuộc đời tao nát bấy bao nhiêu bận không hả? Một mặt tôi muốn méc, song mặt khác lại muốn cho qua. Sợ người ta bảo mình đàn bà.
[Tao đào đâu ra thời gian để nghe điện thoại của mày chứ hả, thằng khỉ Pee? Vẫn chưa làm xong công trình phòng chống sốt xuất huyết khùng điên gì đó đây này.] Ơ, sao giọng anh tao lại tâm trạng thế kia? Từ chỗ giận hắn chuyện không chịu nghe điện thoại, giờ biến thành tôi phải ngồi nghe hắn cằn nhằn à.
"Chưa ngủ nữa hả?"
[Ngủ hồi chiều rồi. Mau vào vấn đề đi. Tụi bác sĩ ma quỷ này sắp ăn đầu tao đến nơi rồi.]
"Có đàn chị bên khoa Truyền thông xin phỏng vấn 10 chàng trai được yêu thích nhất trường gì đó. Mày cũng có tên. Dù sao lúc về thì ghé qua toà nhà khoa Truyền thông đấy."
[Tao xin khiếu.]
"Tại sao chứ? Có mỗi phỏng vấn thôi mà."
[Ơ hay, cái thằng khỉ này! Tao đã nói xạo cả lớp học phần là học năm nhất rồi, việc gì phải phỏng vấn làm lộ tẩy mình chứ. Dùng não mà nghĩ đi chứ, thằng Pee. Không phải có não chỉ để gắn thêm vào hộp sọ đâu.]
Hự!! Đau đến tận dây thần kinh nối trái tim.
"Ai mà biết chứ. Không muốn làm thì tự đi mà nói với họ." Tao cắt đuôi thả chùa* anh rồi đấy. Xí!
(*) Nghĩa là không còn liên quan đến nữa.
[Nói giùm đi. Không muốn qua tòa nhà khoa Truyền thông đâu. Nhiều người tố giác lắm.]
"Chuyện của mày."
Ai mà không nhớ cơ chứ. Mẹ nó. Cả quãng đời sinh viên của thằng Duen, bạn gái khoa nào cũng có, đánh bật sách kỷ lục của trường, là chủ nhân của danh hiệu cao thủ sát gái nhất trường. Cả khoa này, những khoa bên cạnh, con gái bác giúp việc, hắn đều đã tán qua. Tóm lại cuộc đời thằng Duen quá là dày dặn kinh nghiệm.
Tao nên tự hào khi có thằng anh khốn nạn như vậy đúng không?
[Làm mỗi nhiêu đó cũng không được hả? Mày không nhớ công ơn tao tí nào à? Hồi lớp 6, ai là đứa đã lấy tạp chí khiêu dâm cho mày xem? Rồi hồi lớp 7, ai là đứa đã dạy mày chơi bài Yugi? Ai là đứa đã dạy mày chơi tài xỉu để mày thắng tới tận một lượt? Mày nhớ lại đi.]
Ư hư. Làm cho một tràng.
Chuyện là...tao có nên tự hào về mày không chứ!! Toàn dạy cái tốt không à. Hắn nói với tôi như thể lớn lên thành con bạc là lợi ích về mặt Y học ấy. Thúiiiiiiiii.
[Tóm lại mày có giúp tao không?]
"Ờ. Để nói với chị ấy cho."
[Tốt lắm. Vậy tao đi đây. Phần còn lại lo liệu cho xong xuôi đấy. Mẹ nó. Giờ muỗi bu đầy người tao rồi. Máaaaaa.] Thế rồi anh đỡ đầu cúp máy giống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nghiệp chướng nặng đổ lên đầu tôi rồi. Bắt người ta đi tìm chàng trai mới để phỏng vấn cho đủ 10 người chỉ vì cái sự nghễnh ngãng của thằng Duen mà thôi.
Từ chỗ ban đầu không nghĩ gì hết, giờ tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn rồi. Mãi cho đến khi...
"Brownie đây ạ." Một bạn nhân viên nữ đi tới, bưng theo bánh đến phục vụ.
"Ờ...Không phải ạ. Bạn mang lộn bàn rồi." Tôi lập tức từ chối. Chẳng phải vì ngại ngùng chủ nhân của món bánh Brownie này đâu mà là tao không muốn tốn thêm tiền. TT
"Đúng rồi ạ. Có người gọi cho bạn."
"Hả? A...ai thế ạ?"
"Người đó không cho nói ạ."
"Vậy tại sao người đó lại cho tôi?"
"Không biết ạ."
Dứt lời, cậu ta vội ngoảnh mông bỏ đi. Sợ tôi sẽ hỏi gì thêm hả, cô gái? Hoang mang hết cả rồi. Ai gọi bánh cho tao ăn vậy ta? Rồi tao có nên ăn đáp lễ không nhỉ? Lỡ nó bỏ thuốc thì sao? Nhưng mà đó là đồ free đó nha.
Hới. Sự an toàn phải đặt lên hàng đầu. Không! Dù thế nào cũng không ăn. Không! Không!
Múc nó luôn. Măm măm. Ngon quá đi mất.
"Ủa, Pee?"
Lại tới rồi. Kể từ lúc cái sự đẹp trai xuyên thủng lỗ chân lông, lúc nào cũng có người tới bắt chuyện. Hiểu rằng cái sự hot nó không thiên vị ai nên tôi đặt muỗng múc bánh xuống, lập tức ngẩng mặt lên nhìn người vừa đến.
Cô nàng là bạn cùng khoá với tôi đây mà.
Là cô bạn chưa từng ác và cũng chưa từng tốt với tôi. Tóm lại chúng tôi đối xử bình thường với nhau trong suốt quãng thời gian tôi còn xấu xí.
"Sao vậy?" Tôi đáp lại.
"Pee, đàn anh nói với cậu chưa?" Đi tới là bụp vào luôn. Hới! Làm ơn kèm chủ đề cho tao với.
"Chuyện gì cơ?"
"Họ yêu cầu top 3 của năm 2 khoa Nha sĩ đến giúp dạy phụ đạo cho các em năm nhất chuẩn bị thi môn Intro bio đấy."
"À. Hôm nào thế để mình còn chuẩn bị nè? Rồi vụ phụ đạo này là sao? Chỉ có năm nhất thôi hả?" Việc tới rồi đây. Lúc nào cũng quá trời event, bởi lẽ không những đẹp trai lồng lộn mà trí thông minh của tôi còn chưa bao giờ xếp sau ai.
"Buổi phụ đạo có tổng cộng 3 ngày. Ngày mai bắt đầu ngày đầu tiên với năm 2 khoa Nha, khoa Y và khoa Khoa học. Ngày thứ 2 và thứ 3 sẽ là năm 3 và các khoá trên của nhóm ngành sức khỏe. Tóm lại cậu ok đúng không?"
"Không có vấn đề gì. Mình cũng muốn giúp các em mà. Cảm ơn cậu nhiều vì đã báo tin nha."
Tôi là người tốt bụng mà. Biết đâu công đức sẽ giúp tôi có cơ hội chiếm được tình yêu của Cá trên trời. Ngúiiiiiiiii.
"Rồi Pee đi ăn có một mình thôi hả?"
"Ừm. Có chuyện gì hả? Ngồi ăn chung không?"
"Không có. Mình tưởng cậu đi cùng...Kệ đi. Mai gặp ở buổi phụ đạo nhé. Bye."
"Bye."
Lời của cô bạn khiến tôi nhanh chóng quay trái quay phải. Đây không phải phim Shutter có cái bóng đi theo đâu nha. Nghĩ vậy, tôi liền nổi da gà, vội vàng đứng thẳng dậy.
"Anh ơi, nhà vệ sinh ở đâu ạ?"
Tao mắc ỉa!
Hoạt động học thuật anh dạy em...
Húiiiii. Hồi hộp quá đi. Tối qua đợi đến khi ngủ được cũng gần 4 giờ sáng. Ngồi xem lại bài với tóm tắt nội dung cho buổi phụ đạo. Thế mà đến lúc dạy thật, kiến thức bỗng biến mất sạch sành sanh, bởi tôi không ngờ buổi phụ đạo lại hoàng tráng lệ đến mức này. Chừng gần 100 người thì phải.
Rồi nhìn đứa nào đứa nấy nào có phải gà mờ. Lũ nhóc kính cận đeo bảng tên đến đây này đều thuộc nhóm ngành sức khỏe. Sợ lắm. Hãi quá đi...Lỡ dạy sai là thấy mẹ cả dòng họ, dù cho thằng Duen đã huỷ hoại hình tượng thông minh của gia đình chúng tôi rất nhiều đi chăng nữa.
Lúc này tôi đang đứng cùng lũ bạn team phụ đạo ngày đầu tiên. Khoa Nha 3 người, khoa Khoa học thêm 2 người và khoa Y...
Đi một mình hả?
Mắt kính dày cộm được lòng vì là đứa khều tôi lúc xông vào kiếm thằng Sutthaya ở lớp học hôm bữa.
"Sao hả, Pattawee? Còn nhớ mình không?" Cất công nhiều chuyện trong bụng nữa chứ. Ơ kìa...Đi đến bắt chuyện với tao tỉnh bơ.
"Wasin phải không?"
"Tốt quá. Còn nhớ mình này."
"Hề hề. Cơ mà khoa Y chỉ cử một người đi dạy thôi hả?" Tôi hỏi.
"Không có. Vẫn còn..."
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. >///<" Ơoooo. Shit! Tiếng la hét vang lên khiến cả căn phòng thiếu điều muốn vỡ tung. Tựa như thời gian một lần nữa ngừng quay, cùng với đó là hình ảnh slow motion mọi người đang quay đầu nhìn về phía cửa vào.
Thằng Mork. -_-
Tôi mất luôn cả tâm trạng hồi hộp kể từ lúc nhìn thấy áo của nó xuất hiện trong tầm mắt.
"Bác sĩ Sutthaya. Oáiiiiiiiii."
"P'Mork dạy nữa kìa. Áaaaaa."
"Nam khôi khoa Y năm ngoái đúng không? Người thật đúng đẹp trai luôn."
Và kỳ này còn rất nhiều tiếng xì xào khác nữa. Đập cánh tay giãy đành đạch ở bàn cũng có luôn. Rồi thằng Sut này cũng lẳng lơ quá đi. Vừa đi vừa cười. Chắc là check rating xem mình nổi tiếng cỡ nào. Mãi cho đến khi nó dừng lại ngay trước mặt tôi. Tiếng xào xáo lúc ban đầu chỉ còn là thứ gì đó vo ve trong màng nhĩ.
"Sao rồi?"
"Xin lỗi. Bạn là ai?" Không! Tôi tuyệt đối sẽ không giao tiếp với nó. Như đã nói, thứ nhất, tôi cảm thấy ngứa mắt nó cực kỳ. Thứ 2, 100 đứa đàn em thì 70 đứa là fanclub của nó.
Vụ này tao tuyệt đối sẽ không chấp nhận trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
"Là người của mày đó. Không nhớ hả?"
"Đừng có mà ghẹo gan. Giữ cái câu buồn nôn đó mà nói với fanclub của mày đi."
"Có những lời, có những câu không phải ai cũng dùng được đâu."
"..."
"Vì nếu nó thật sự quan trọng, nó chỉ có thể nói với duy nhất một người mà thôi."
"Tùy mày vậy."
Tao chịu mày rồi. Cuộc khẩu chiến lần này tôi chịu thua, bèn chọn cách quay mặt né tránh. Cãi nhau với nó biết đời nào cho xong. Tuy nhiên, ánh mắt lại đụng phải vật thể sống nhỏ bé khiến cho mọi nỗi phẫn uất của tôi tan vỡ trong chớp mắt.
Mueang Nan.
Ôi...Người nhỏ con đi tới đây rồi, thế nhưng cậu ấy không đi một mình mà bên cạnh còn có một người con trai khác hộ tống không rời. Không phải P'Att mà là...Tao không quen nha.
"Sao rồi, Mork? Sao rồi, Pee?" Oáiiiiiiii. Giọng ngọt quá đi, người ơi. Tao xin làm quái xế một bữa để cảm thán Mueang Nan một cách nhập tâm một lần.
"X...xin chào." Chết tiệt. Giọng run đến tận trái cổ.
"Sao Nan đến được đây?" Và rồi thằng Mork một lần nữa ngắt lời tôi, hỏi một câu hỏi cực kỳ mất não. Cậu ấy đi bộ đến chứ còn sao nữa, thằng quần. Không lẽ mày thấy cậu ấy đu dây giữa không trung hay sao?
"Ban đầu định về nhà. Nhưng nghe bảo buổi chiều có buổi phụ đạo nên qua cổ vũ nè."
"À...Rồi đây là..." Tôi chỉ tay về phía người con trai bên cạnh.
"Đây hả?" Nan nhìn về người kia trước khi quay qua nhìn thằng Mork với vẻ mặt cười cười.
"..."
"Anh trai mình đó. Tên là P'Nuea." Oái!! Đây là ông chồng bình phong mà Cá trên trời hay nhắc à? Nhưng mà sao hôm nay lại quyết định nói với tôi là không phải người yêu nhỉ?
Hay là...Cậu ấy để ý tôi!!
Người như thằng Pee chỉ có thể cười sung sướng, mắt nhìn anh vợ tương lai suýt lòi cả con ngươi. Thằng cha Nuea rất cao. Cao ngang bằng thằng Mork luôn nên tôi cảm thấy lạ lùng chết đi được. Không hiểu Cá trên trời của tôi di truyền cái sự lùn tịt như yêu tinh giữ nhà như vậy từ ai nữa.
Nhưng mà cũng đáng yêu. Vợ không bao giờ sai. Đó là chân lý của các ông chồng.
"Xin chào, N'Pee. Rất hân hạnh được làm quen." Người kia giơ tay vỗ cánh tay tôi bộp bộp. Đồ khốn! Nếu tay mày nặng như vậy thì giơ đầu gối đập mặt tao luôn đi.
"Rất hân hạnh ạ."
Người như thằng Pee sẽ không nổi giận vì phải niệm chú trong lòng đây là anh vợ.
"Em nghĩ P'Nuea nên đi ngồi nghỉ ngơi trước đi. Lát nữa là bắt đầu dạy rồi. Đứng lâu lại mỏi." Úi! Thằng Sut này lúc nào cũng cắt ngang. Rồi nhìn nó làm mặt mày không hài lòng đi. Có biết nó khiến người nghe căng thẳng lắm không hả?
"Không sao đâu. Anh về giờ ấy mà. Nan chỉ dắt anh qua giới thiệu cho bạn bè làm quen thôi."
"Thế ạ?"
"Mork. Đừng nhăn nhó chứ." Ơ. Thiên thần lại chạy qua xà nẹo với kẻ thù của tôi nữa rồi. Chán nản...
"Có làm như vậy đâu."
"Thấy cậu đang làm đấy thôi. Cố gắng lên nhé, bác sĩ Sutthaya. Mình với P'Nuea về đây. Đi nhé, Pee. Gặp lại sau." Cá trên trời vẫy tay trước khi rời đi cùng anh trai. Tóm lại tổng cộng thời gian chúng tôi nói chuyện với nhau là...Ờm...Chắc khoảng 30 giây?
Chẳng hiểu vội đi chạy marathon ở đâu chứ. Bực mình chết đi được.
"Và bây giờ đã đến lúc chúng ta bắt đầu hoạt động phụ đạo. Xin mời bác sĩ Sutthaya đến từ khoa Y."
"Íiiiiiiiiiiiii. Anh bác sĩ." Sau khi MC lên tiếng thông báo, cả căn phòng bỗng trở thành chiến trường khốc liệt. Hới! Đây là buổi phụ đạo học thuật đó, không phải concert của EXO đâu. Các em quắn quéo làm cái vẹo gì chứ?
Mất công tao rên ư hử theo rồi này.
Nhưng thật không muốn phủ nhận rằng nó đúng đẹp trai. Càng lúc đứng ngay trước sân khấu lại càng nổi bật. Tụi nhóc năm nhất thi nhau mải mê ngắm nghía khuôn mặt nó hơn là nhìn lên màn hình máy chiếu.
"Xin chào các em. Anh tên là P'Mork. Đang học năm 2. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học về chủ đề tế bào, hệ hô hấp của tế bào và hoá sinh. Chúng ta sẽ không đi quá sâu, bởi vì tất cả nội dung của năm nhất vẫn nằm ở mức nền tảng."
"P'Mork. Hưuuuu. Đúng đẹp trai."
Tôi đúng muốn đi qua táng đầu một cái. Bảo nhìn màn hình mà các em nhìn mặt nó làm gì hảaaaaaa? Cơ mà không muốn cắt ngang đâu, bởi nếu tôi mà lên dạy, sợ rằng các em gái sẽ chỉ nhìn mặt P'Pee đến nỗi không làm được việc gì hết.
"Bác sĩ! Bác sĩ Sutthaya!" Team staff gọi trong lúc chỉ vào đồng hồ đeo tay của mình.
Thằng Sut gật đầu tỏ ý hiểu.
"Nhưng anh phải tính toán thời gian đã vì anh sợ sẽ lố giờ mất." Ờ. Nó thông minh thật sự. Ra hiệu chút xíu là nó đã hiểu rồi. Đây là người hay kỳ đà biến thân vậy chứ? Hỏi thật.
Tôi nhìn bàn tay dày cầm điện thoại của nó lên, bấm xem thời gian hiện tại.
Rầm!!
Hưuuuuuuuuuuu haaaaaaaaaaaaa.
Tiếng ồn ào xôn xao vang khắp cả khu vực, khiến ánh mắt tôi vốn đang tập trung về phía màn hình máy chiếu lập tức liếc mắt qua cùng lúc với đám nhóc năm nhất.
H...hình nền điện thoại của nó...
Là hình của tôi.
Hình tôi lúc đang ngủ trên giường nó.
Thằng khốnnnnnnnnnnn chữ 'n' kéo dài đến vô cực.
Tấm hình đó xuất hiện trên màn hình trong tích tắc trước khi bị kéo ra khỏi tầm mắt. Có lẽ nó đã quên mất. Cơ mà không hiểu sao nó lại đặt hình nền điện thoại là hình tôi cơ chứ?
Tôi...Người ghét nó ra mặt.
Tôi...Người vốn là kẻ thù.
Tôi...Người không đời nào hòa thuận với nó.
Và tôi...Người không thể nào chống chọi lại sức mạnh tọc mạch của fanclub nó. Bởi lẽ chưa đầy vài phút sau, căn phòng học bỗng rực lửa. Tiếng thông báo tin nhắn từ cả Facebook lẫn Line vang lên liên hồi khắp cả căn phòng. Tôi tin rằng chẳng bao lâu nữa, nó sẽ trở thành chủ đề gây đau đầu thêm một khoảng thời gian.
Ôi thôiiiiiiiii. Thằng Pee không biết phải đút mặt vào đâu nữa, bởi vì cho dù tránh trái né phải thì vẫn bị nhìn chằm chằm.
"P'Mork thích P'Pee chắc luôn rồi đúng không?"
"Đến mức này rồi mà. Chẳng còn lại gì hết."
Lũ mất nết!! Cái câu thằng quần Mork thích tôi đúng nhảm nhí luôn, bởi nếu thật sự như vậy thì...
"Thằng Mork" sẽ là chủ ngữ.
"Thích" sẽ là động từ.
Còn tao sẽ là...vị ngữ!!
"Các em ơi, anh xin sự hợp tác với nào. Anh sắp bắt đầu dạy rồi. Phiền các em cất điện thoại đi nhé. Anh xin..." Cuối câu còn làm giọng ngọt giọng ngào nữa chứ. Chỉ vậy thôi, cả phòng im phăng phắc.
Tao thật sự tin tưởng năng lực kiểm soát quân đội của mày.
Và buổi phụ đạo bắt đầu diễn ra gần 45 phút. Tôi buồn ngủ hết lần này đến lần khác, bởi hiện tại ngoài thằng Sut ra thì còn có bác sĩ Wasin kính dày bằng bờ đê phụ nhau nói thao thao bất tuyệt trước phòng, còn mình thì nhìn 2 đứa khoa Khoa học nghĩ game entertain một cách sôi nổi.
Tôi hiểu bọn được học bổng. Thích làm những thứ khác lạ như vậy đấy.
Tiếc là Mueang Nan không có ở đây, bằng không đã có người nói chuyện cùng rồi. Cơ mà nghĩ kỹ lại... Không có mặt cũng tốt. Mất công lại hiểu lầm chuyện ban nãy.
Chán quá điiiiiiiiii! Bao giờ mới được dạy đây?
Cầm điện thoại lên chơi đi vậy. Và ngay khi tay ấn vào nút F màu xanh dương, lợi liền rung, ngón tay liền khoá và dưới nách liền ướt nhẹp.
Hiện tượng chia sẻ tấm hình trong điện thoại ban nãy hiện trên màn hình máy chiếu của thằng Mork biến thành chủ đề nóng hổi. Lướt đến đâu của dòng thời gian cũng toàn là hình này.
Đặc biệt là con nhỏ Prik tag hình có tên tôi và thằng Mork bằng cách thức tọc mạch đẳng cấp advance như mọi lần.
Bé Chilli FC MorkPee chân chính đã tag hình ảnh - Sutthaya Nithikornkul và Pattawee Panichapun 35 phút trước
P'Pee ngưng nhẫn tâm chưa ạ, P'Mork? ^o^
Càng đọc càng lên máu. Tôi siết chặt tay, đưa mắt tìm kiếm con nhỏ Prik. Hễ gặp nó đang ngồi ở đâu, tôi sẽ đi tới túm tóc thật mạnh trước khi ấn đầu nó xuống bàn rồi lắc qua lắc lại. Ma nước mắt Cupid nhập rồi. Quyết không nhân nhượng!!
"Pee..."
"..."
"Pee...Người ta gọi kìa."
"Hả?" Kế hoạch mưu tính trong đầu bỗng chốc tan tành trong chớp mắt ngay khi tôi bị bọn bạn chung khoa khều khều. Gì thế...Đã xảy ra chuyện gì?
"Đến lượt mình dạy rồi hả?" Tôi hỏi.
"Không có. Mấy đứa khoa Khoa học gọi Mork và Pee lên sân khấu chơi game làm mẫu."
Cái gì vậy chứuuuuuuuuuu?
"Rồi sao lại là mình?"
"Không biết nữa. Mau đứng dậy đi. Bây giờ các em đang đợi kìa." Ốiiiiii. Tôi ghét bọn được học bổng. Tụi này thích tìm hoạt động gây đau đầu cho làm mà không hỏi lấy tao một câu. Thế rồi tôi đành phải đi lên sân khấu trong sự mơ hồ, chẳng biết cái quái gì hết.
"Nha sĩ của chúng ta tới rồi. Vỗ tay đi nào."
"Quýt quiuuuuuu. P'Pee!! MorkPee. MorkPee. MorkPee."
Thấy mẹ rồi!! Đây không phải idol đâu nhé. Dừng! Hưuuuuu. Dừng lại đi mà, mấy con đ*ỹ ơi. Tao sắp chết đến nơi rồi này. TT
"Các em trật tự đã nào. Game anh muốn cho chơi chính là trò hỏi đáp đơn giản thôi. Ai sai thì thua. Người hỏi có quyền hỏi bất cứ thứ gì liên quan đến sinh học. Sau đó chúng ta sẽ chơi lần lượt như vậy cho đến khi một trong hai bên trả lời sai. Ai trả lời được nhiều nhất sẽ chạy ra nhận phần thưởng từ chỗ anh ở ngay phía trước đây. Còn giờ chúng ta hãy xem mẫu của anh bác sĩ Mork và P'Pee đã nhé."
"MorkPee. MorkPee. MorkPee."
Mày vẫn chưa thôi nữa hả? Tôi đúng muốn tìm băng Kitty kéo quân đến nã súng lũ nhóc ma quái này thật sự.
"Căng thẳng hả?" Thanh âm trầm thấp của thằng Mork hỏi sau khi nhích tới gần và thì thầm một câu thật khẽ tựa như làn gió thoảng qua.
"Ờ. Mày không biết trên Face lúc này share hình tao trong điện thoại mày nhiều như thế nào đâu. Tao thật sự muốn hỏi. Mày đặt hình tao làm hình nền làm gì?"
"Lỡ tay bấm thôi."
"Cái đầu mày ấy!"
"Bình tĩnh."
"Kêu tao bình tĩnh thế nào được? Fanclub mày..."
"Sao hả?"
"Nhìn tao."
"Thì đừng quan tâm."
"..."
"Quan tâm tao đủ rồi."
"Khốn kiếp! Quan tâm mày thì được cái gì chứ? Đứng cách xa ra sẽ dễ cho tao hơn. Tao không muốn trở thành tâm điểm ánh nhìn của bất cứ ai."
"Chơi game mà bảo đứng cách xa là thế nào?"
"Mỗi người cầm một mic nha. Bắt đầu từ ai trước đây...À. Bác sĩ Sutthaya trước nhé." Cuộc khẩu chiến giữa chúng tôi kết thúc và một lần nữa diễn ra dưới hình thức của game. Tôi tuyệt đối không đời nào chịu thua nó.
"Câu hỏi là bộ phận nào của tế bào không thay đổi khi bị phân rã bởi pro-test?" Xí! Câu hỏi quá ư là đơn giản.
"Cell wall hay còn gọi là thành tế bào."
"Chính xác không, P'Mork?" Thằng nhóc được học bổng này cũng hớn hở quá rồi đấy. Mày có biết mông tao thắt lại bao nhiêu lần rồi không? Khốn kiếp...
"Chính xác."
"Yeah!!!! Team P'Pee." Chao ôi. Tao xây dựng lực lượng quân đội từ lúc nào không hay vậy cà? Bây giờ đến lượt tôi. Mẹ nó. Tao sẽ hỏi thật khó cho nó không trả lời được mà mất hết mặt mũi với fanclub cho xem.
"Xyanua là chất độc làm giảm metabolism (sự trao đổi chất) của tế bào, có thể gặp nhiều nhất trong organelle (bào quan) nào?"
"Mitochondria. (ti thể)"
"Ch...chính xác."
"Yeah!!!!! Team bác sĩ Sutthaya."
Sau đó thì vậy đấy. Lần lượt thay phiên nhau hỏi - đáp rất nhiều câu, nhưng chẳng có ai trả lời sai. Vậy nên mấy đứa được học bổng khoa Khoa học liền cắt ngang, tuyên bố cả hai đều chiến thắng rồi cho bọn nhóc học phụ đạo lần lượt chơi thử game. Tôi và thằng Sutthaya vội vàng đi xuống sân khấu một cách nhanh chóng. Định bụng trở về chỗ ngồi cùng bạn, song thằng khốn này đã giữ tôi lại.
"Có chuyện gì?" Tôi hỏi bằng giọng mơ hồ.
"Game vẫn chưa kết thúc mà. Không muốn biết xem ai sẽ thắng à?"
"Mày thách tao đúng không?"
"Nghĩ như thế cũng được."
"Vậy mày hỏi đi." Tôi cũng trưng ra vẻ mặt nhất quyết không chịu thua.
"Tao không thích ăn gì?"
"Hới! Đây có phải chuyện phải hỏi đâu chứ?" Tôi vội vàng phản bác ngay. Vớ vẩn quá đi mất.
"Nhưng là câu hỏi mà tao đợi mày trả lời."
"Trà xanh chứ gì. Chó không thích ăn."
"Chính xác. Đến lượt mày hỏi."
"Vậy còn tao? Không thích cái gì?"
"Mày không thích tao."
"Chính xác." Nó thừa biết rồi nhỉ.
"Vậy còn tao? Mày biết tao thích ai không?"
"Hứ! Thì Mueang Nan đó. Cá trên trời của tao mà mày âm mưu ngoạm." Tôi nói một cách châm biếm.
"Sai! Mày thua rồi."
"Thua cái khỉ gì chứ."
"Tao không thích Nan."
"..."
"Bởi vì cảm xúc của tao bảo rằng..."
"..."
"Tao thích mày."
Tôi đúng thắc mắc...
Rằng mình có bị lãng tai không sau khi nghe thằng Mork lảm nhảm chuyện vớ vẩn khùng điên gì đó của nó. "Thích tôi". Nó nói như vậy đấy. What happens? Thằng quần. Repeat một lần nữa cho tao nghe coi. Thế nhưng dây thanh quản lại không hoạt động. Thậm chí đến cả nhếch môi còn khó khăn, bởi dường như nó đã dính chặt vào nhau mất rồi.
Vậy nên tôi chỉ có thể cứng họng, tay đưa lên ngoáy tai vì nghĩ có khi mình nghe nhầm.
"M...mày..." Tôi run rẩy mở miệng. Chó ăn phải bả có lẽ cũng có cùng tâm trạng vật vã như tôi lúc này. Nếu câu nói đó thật sự thốt ra từ miệng nó thì cho dù là trêu chọc, tao vẫn sốc đó nha, thằng khốn.
"Mày nghe những gì tao nói đúng không?"
Thằng Mork nhắc lại. Ngỗng mổ. Lại còn làm mặt nghiêm túc nữa chứ...
"Đ...đừng...c...có mà đùa tao. Tao không đời nào rơi vào bẫy của mày đâu." Đợi đến khi rặn ra từng chữ cho đủ một câu, tao suýt nữa phải đi học lại tiếng Thái.
"Tao nghiêm túc."
"...!!"
"Tao thật sự thích mày."
"Không! Tao không thích mày. Nếu cho rằng cách này sẽ khiến tao hoảng sợ và nhụt chí thì...mày nghĩ lầm rồi. Mẹ nó. Tao không có cảm xúc gì hếtttttt." Ôi...Nhưng mà chân tao bước không nổi rồi. Nếu như mày nói câu này thì thà cầm đôi bốt ngắn đập thẳng vào mặt tao luôn cho rồi.
Tôi thích Nan.
Và nó cũng thích Nan. Sự thật chỉ có vậy.
"Nhìn mặt tao này, thằng Pee." Tôi vội hất cánh tay nó ra ngay lập tức sau khi thằng Mork cố gắng vươn tay nắm lấy vai tôi.
"Đừng nói nữa. Tao không phải bạn cho mày đùa giỡn đâu."
Nói rồi tôi vội bỏ về chỗ ngồi cũ. Bao giờ mới đến lượt tôi tao chứ? Không muốn nhìn mặt nó đâu mà. Càng những lúc tôi ở cùng thằng Mork, tụi nhóc năm nhất lại càng nhìn chăm chú, thiếu điều muốn ăn gàu giữa đỉnh đầu tao đến nơi. Tôi không hiểu. Ship MorkPee làm cái quần què gì chứ? Thật sự thì mọi người nên biết một điều đó là "PeeNan". Ok chưa?
Về tao sẽ âm thầm lập fanpage tự biên tự diễn cho đến khi nào Cá trên trời nhiễm luôn cho coi nè.
Âm hồn con nhỏ Prik nhập vào người tao...
Sau khi tôi làm mặt ngây ngốc, thằng Sut liền không nói một lời nào, lặng lẽ đi về phía còn lại. Nhưng dọc đường đi, đám đàn em chả thèm để tâm đến nội dung trên màn hình, chỉ mải chào hỏi nó. Đứa thì thì thầm vào tai, đứa thì đưa bánh kẹo cho. Ôi thôi. Fanservice thứ thiệt nha mày. Tôi mà đi ra, không chừng còn được ăn nhiều bánh kẹo hơn thế, vì tôi cũng hot đâu thua kém.
Cơ mà tôi không muốn làm như vậy. Mất công người ta lại bảo người cool mà đi giành scene.
Tôi chỉ có thể ngồi yên một chỗ mà thôi. Đôi khi cũng có liếc qua nhìn kẻ thù vài lần. Mãi cho đến khi tụi nhóc được học bổng khoa Khoa học bò lết xuống sân khấu sau khi dạy xong. Hứ! Tao đã bảo rồi là đừng có bày nhiều game. Nhìn đống thây chó ngồi lè lưỡi lờ đờ mắt ở dưới sân khấu mà thấy rầu.
Đây! Tướng đi phải chickkadaew như thằng Pee này. Đẹp trai ngầu lòi đúng theo phong cách của chàng trai high-class.
"Xin chào các em. Anh tên là Pee. Học năm 2 khoa Nha. Hôm nay anh sẽ dạy về chủ đề..." Sau đó thì dài dòng lê thê như đọc kinh luôn. Nhồi nhét hết kiến thức mà bộ não có thể lưu trữ được. Đến lúc nhận ra thì toàn bộ nội dung đã kết thúc một cách hoàn hảo với 10 đứa nhóc năm nhất ngủ như chết trên ghế. Khốn kiếp...Tao giảng bài hấp dẫn đến mức đó luôn hả?
"Có em nào thắc mắc gì không? Cứ hỏi anh nhé." Tôi nói giọng hơi lớn một chút, khiến cho những đứa còn lại vội vàng quệt nước miếng rồi ngồi thẳng dậy như tấm phản gỗ.
Tụi mày cần giường luôn không? Tao bán rẻ cho này.
Và rồi có một cô bé đàn em giơ tay. Tôi liền bĩnh tĩnh cho người kia thời gian hỏi.
"Bao giờ P'Pee mới yêu P'Mork ạ!"
"Ốiiiiiiiiiiiii. Thẳng thắn quá. >///<" Cái lũ còn lại hét banh luôn.
Khốn nạn...Câu hỏi gây run háng cực kỳ. Con nhỏ vô duyên thúi. Đó đâu phải là chuyện cần biết chứ? Hới! Tụi nó định thi môn sinh học hay môn sáng tác cuộc đời trong tưởng tượng của tôi và thằng Mork vậy chứ? Mở môn mới luôn không để tao báo hội phong trào sinh viên cho?
Rồi sao tao phải khùng điên mà nóng bừng mặt theo tụi nó chứ? Điều hoà hỏng hả?
"Anh xin những câu hỏi liên quan đến môn học nhé." Giả vờ đánh trống lảng theo step. Tôi nghe thấy tiếng xôn xao giống như là bất mãn. Lỗ tai cũng rung lắc theo. Cơ mà tôi chả quan tâm. Người như thằng Pee luôn được phép lựa chọnnnnnnnnn.
"Thế thì hỏi lại đi vậy. Em muốn biết mỗi lần chúng ta cảm thấy mắc cỡ hay hồi hộp, đó có phải do dòng chảy của hormones adrenaline không ạ?" Đ...đây đâu phải nội dung mà tao dạy hôm nay chứ, nấm lùn? Nhưng mà không đáp thì không được. Mất hết danh dự của khoa. Càng thấy thằng Mork đứng nhìn như thể đang chờ đợi, trong lòng tôi lại càng kiêu căng. Mày biết tay tao chắc luôn. Mày cứ đợi đấyyyyyy.
Ờ! Đã hỏi thì phải trả lời thôi.
"Đúng."
"Vậy thì lúc này adrenaline trong cơ thể P"Pee chảy nhiều hơn mức bình thường rồi."
"Haha. Không đúng rồi em."
"Thế thì tại sao mỗi lần nhắc tới P'Mork, P'Pee lại đỏ mặt?"
"...!!"
"Hay là anh định cãi là không mắc cỡ?"
"Híuuuuuuuu."
Ôi. Con nhóc quỷ này cứ khoái chọc cho tao bị đâm thọt suốt. Ai cũng được, làm ơn bưng thằng Pee siêu cấp đẹp trai vào lò mổ với. Tao muốn đầu thai làm trâu bạch tạng đứng nhai cỏ lắm rồi.
Tôi ngồi đọc sách ở bàn trong lúc cầm 10 tấm post-it màu xanh chanh lên đọc trong yên lặng. Sau khi hoạt động anh dạy em kết thúc, một số đàn em đi tới chìa miếng giấy nhắn cảm ơn. Cơ mà nó sẽ hay hơn thế nếu nội dung nhắc tới sự tài giỏi và đẹp trai của tao chứ không phải dòng chữ to bằng nồi cà ri "MorkPee".
Một số cái còn phải ngồi gỡ. Không biết dùng tay hay chân cào nữa. Đọc tới đọc lui toàn là cổ vũ tôi đồng ý yêu thằng Sut. -_-
Đã thế trước khi ra khỏi phòng còn tràn ngập tiếng xì xào xoay quanh chủ đề tại sao tôi lại đỏ mặt. Tin đồn cũ chưa kịp thanh minh, tin đồn mới đã ập tới khiến nó càng ăn sâu. Quay qua nhìn trên bàn thấy điện thoại đặt ngay bên tay, trong lòng tôi đúng muốn cầm lên hóng hớt vụ việc của mình. Nhưng mà...
Ngay cả nghĩ cũng đừng nhé, thằng Pee.
Đọc sách của mày đi. Đừng quan tâm điện thoại. Nó chẳng có gì quan trọng hết.
Mày phải...đọc sách. Điện thoại không tồn tại.
Không! Đừng!
Mẹ nó. Cầm chuột mở máy tính lên luôn. Chắc là không sao đâu nhỉ? Một tí thôi mà. Muốn điều tra xem người ta bàn tán gì với nhau.
Phụt!!
"Chết tiệtttttt." Tôi chửi thề thành tiếng trong sự bực tức, bởi lẽ màn hình đã tắt cái rụp dưới bàn tay của người nào đó.
Bộp!!
"Vô lễ." Lực táng 7 độ Richter làm đầu tao lệch sang hẳn một bên. Từ chỗ đang suy nghĩ miên man, giờ bỗng chốc tan biến sạch sành sanh. Không cần đoán đó là ai. Tay nặng như trâu. Nếm mùi ngay từ hồi nhỏ, tưởng là quen nhưng lại chẳng quen tí nào. Tay chân nặng thế này, chả đứa nào thèm lấy làm chồng đâu.
"Táng tao làm gì?"
"Xin lỗi. Không cố ý." Tiếng thằng Duen lẩm bẩm. Thằng anh khốn nạn! Thậm chí không cố ý mà mày còn làm tao nghẹn khí quản. Nếu mày mà cố ý, chắc thân tao chẻ thành đôi quá.
"Đau nha."
"Tao thấy mày loay hoay một lúc rồi. Ngứa cả mắt. Mau đi ngủ." Hắn thấp giọng ra lệnh khiến tôi chỉ muốn vò đầu bứt tóc cho hả giận. Bị cái gì vậy chứ? Bộ ba mẹ không yêu mày hả? Trong lòng mày từng yêu thương tao chút nào chưa, Duen...Mày có yêu tao không vậy? Hừmmmmm.
"Tao vẫn chưa muốn ngủ. Rồi đang làm gì đó?"
"Có cái mask đắp mặt mới, bổ sung collagen." Coi nó trả lời kìa. Mặt mũi luộm thuộm như anh trai tôi mà tính đắp mặt nạ để kéo dài tuổi xuân á? Giới thiệu cho hắn mua formalin* về tiêm thấy hiệu quả còn nhanh hơn.
(*) Hợp chất làm khô da, dùng trong bảo quản xác.
"Ma Cindy nhập hả? Tâm trạng nào mà lại mua thế?"
"Không có...Tao ăn trộm của thằng nhóc bạch tạng để được mặt trẻ măng như nó đấy."
"Nó ở đây là ai?"
"Đừng có nhiều chuyện được không, thằng Pee? Dành thời gian mà lo cho mình đi."
"Tao là em mày đấy. Nói năng đàng hoàng với tao chút coi."
"Mày chửi thầm tao trong bụng, tao còn chưa nói câu nào đâu." Khốn kiếp! Hắn biết luôn kìa. Đây là năng lực đặc biệt của mày hả? Ngồi thiền thế mà biết được suy nghĩ của tao.
Nhưng mày có biết trong suốt 3 ngày anh biến mất đi Khao Yai, cuộc sống của thằng em đẹp trai đã xảy ra chuyện gì không? Rồi giờ tôi lại càng căng thẳng, không biết bắt đầu giải quyết vấn đề nào trước tiên. Định kể cho hắn nghe thì sợ lại dài dòng lê thê, bởi thằng khốn này có năng lực ghê gớm có thể khiến một bộ phim ngắn trở thành phim bom tấn.
Tôi tin chắc rằng trên Facebook lúc này chỉ toàn chuyện của tôi và thằng Mork. Nếu thật sự muốn gạt vấn đề sang một bên, có lẽ chỉ có duy nhất một chuyện mà tôi nên làm. Như vậy thì phong trào khùng điên này mới biết mất.
"Duen..."
"Cái gì?" Hắn quay qua hỏi. Đồ khốn. Tao ám ảnh chết đi được...
"Tao sẽ tỏ tình với Nan. Làm ơn nghĩ giùm câu nào đỉnh đỉnh, không thì cũng dựng tình huống với."
"Thằng trâu...Mày là đứa thích thì tự nghĩ đi."
"Tao có biết đâu. Mày giỏi nhất khoản tán gái mà. Giúp tao đii. Nha P'Duen." Hình như là lần đầu tiên trong vòng một năm nay tôi gọi hắn là anh. Tại tôi muốn năn nỉ cho hắn mủi lòng một tí, bởi mỗi lần lâm vào cảnh bế tắc, quanh đi quẩn lại cũng chỉ thấy mình hắn.
"Thằng khỉ Pee, tao nổi da gà."
"Nha...Giúp đi mà. Nếu không tao sẽ giận mày."
"Mày cứ việc giận."
Ơ. Khốn kiếp! Khích tao nữa chứ. Giây phút này, tôi nhào tới ôm eo hắn luôn. Cha sinh mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên tôi giả trân một cách nghiêm túc như thế này. Hồi hộp đến mức rung cả lợi.
"Duen, tao năn nỉ mà."
"Cầm mic đi đi."
"Tao nghiêm túc đó nha."
Tôi và thằng Duen ấy mà, chưa lần nào nói chuyện tử tế với nhau. Ghẹo gan nhau mỗi 10 giây. Nhưng như đã nói, chúng tôi ở bên nhau từ bé. Nếu hỏi rằng có yêu hắn không thì phải khẳng định chắc nịch là rất yêu. Cơ mà tao yêu Cá trên trời nhiều hơn. Chấm hết.
"Ờ. Để tao bảo bạn giúp. Cơ mà tao không bảo đảm đâu nhé." Vừa mới nghe hắn sẽ rủ băng Kitty tham gia kế hoạch, niềm hy vọng từ chỗ lóe lên như vì sao trên dải ngân hà giờ bỗng nhiên vụt tắt. Bạn còn nhớ mà đúng không...Lũ chết tiệt đó đã làm được trò trống gì chứ?
Chẳng có cái gì hết!!!! Suy tính bao nhiêu kế hoạch đều đổ bể sạch sành sanh.
Con cá khi xưa vẫn trôi lơ lửng trên bầu trời giờ phóng thẳng ra ngoài vũ trụ luôn rồi. Đệt. Nghĩ mà rớt nước mắt. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa từng có cảm giác này. Nó phấn khích, vui sướng và mừng rỡ. Thúi!!
"Đi ngủ đi. Mai tao xử lý cho." Thằng Duen nói trước khi tôi quay về giường, đặt người nằm xuống với niềm hy vọng, giấc mơ và động lực.
2 bên mí mắt khép lại thật đấy, nhưng bộ não vẫn tiếp tục suy nghĩ kế hoạch tỏ tình Mueang Nan. Tóm lại! Tối qua không ngủ luôn. Ngay cả đánh rắm còn phải gồng vì hồi hộp hết cả lên. Hư...
Hức!!
Tôi ngóc đầu dậy trong sự mơ màng. Dù mí mắt vẫn lờ đờ, song một thứ gì đó đã báo hiệu sự xui xẻo đang diễn ra. Và ngay khi tôi quay đầu lại nhìn đồng hồ trên đầu giường. Khốn kiếppppp. 9 giờ rưỡi.
Hôm nay tôi có lớp lab hóa phân tích lúc 10 giờ. Nhưng nhìn bộ dạng tao đi...
Nhanh như chớp, tôi vội leo xuống giường bằng tốc độ ánh sáng, rửa mặt, đánh răng. Tắm cũng không cần nữa. Tôi sẽ đi với bộ dạng này luôn. Đem nước hoa xịt vào nách hòng che mắt người đời. Tôi lấy sách vở và đồ dùng học tập xong xuôi thì chuẩn bị phóng đi, thế nhưng người vốn đã xui xẻo thì chẳng có cách nào cứu nổi. Mở tủ quần áo cũng mở rồi, tìm cũng tìm rồi...
Áo choàng (gown) của tao đâu rồi cà?
Nhớ là tối qua...Nghĩ đến đây, khuôn mặt thằng Duen liền trôi vào trong khe não. Thằng bò xám lại chơi trò bậy bạ gì nữa rồi đúng không? Hắn nên biết là nếu vào lab mà không có áo choàng, tao sẽ bị trừ 10 điểm. Đồ điên. Đồ $^&%#%!฿$#@!*@)*^&.
Cơ mà không kịp nữa rồi. Thôi thì đành liều mạng xông pha.
May sao căn hộ ở gần trường nên tôi tới trước cửa phòng học lúc 9 giờ 55 phút 22 giây với thân hình ướt nhẹp mồ hôi và thiếu vắng chiếc áo choàng.
Mày tiêu đời rồi. Benjawan xử thằng Pee chết chắc luôn.
Tôi hít một hơi thật sâu, toan bước chân vào phòng, từ bỏ 10 điểm sắp cuốn bay vào hư không, nhưng lại bị giữ lại trước.
"Cái gì?" Tôi lập tức quay ngoắt qua.
Thằng Mork...
Mọi khi khoa Y học lab buổi chiều cơ mà? Sao nó lại xuất hiện ở đây được nhỉ?
"Tao thấy mày chạy hớt hải. Không mang theo áo choàng phải không?" Thanh âm trầm thấp hỏi bằng giọng bình thản, còn tôi hoang mang như gà mắc tóc luôn. Bình thường quy định sử dụng phòng thí nghiệm là phải mặc áo choàng trước khi vào phòng.
"Không phải chuyện của mày."
"Mượn đỡ của tao không?"
"Không cần."
"Nhưng 10 điểm lận đó. Mượn đỡ cũng được. Tao chưa dùng gấp đâu." Mới đầu còn nghĩ trong bụng là có chết cũng không thèm. Nhưng khi nhớ đến điểm số và tiếng quát của cô Benjawan, người rất xem trọng học thuyết thịt heo tươi một microphone*, tôi gần như không cần phải suy nghĩ, vội vàng giật phăng chiếc áo choàng từ tay thằng Mork rồi mặc vào.
(*) Series hài của nghệ sĩ Udom Taephanit (Note)
"Mượn đỡ đi vậy. Học xong rồi trả."
"Ừm..." Thằng Mork trở ra bàn ngồi cùng bạn, còn tôi đi vào phòng học mà không tồn tại suy nghĩ gì. Vừa đúng lúc cô đang điểm danh. Tóm lại hôm nay tôi đến kịp suýt soát. Hồi hộp đến mức mấy lần đánh rắm trôi theo làn gió. Cô bắt đầu thao thao bất tuyệt tóm gọn lại bài học, nhưng chẳng đứa nào thèm nghe vì tụi nó đã đọc hết rồi.
"Pee..." Một cô bạn gọi tôi. Hội này đông lắm. Ai cũng gọi đó là Hội góa phụ đen. Sao hả? Tụi bay sợ rồi chứ gì?
"Có chuyện gì hả?"
"Hỏi thật nha. Cậu là gì với bác sĩ Sutthaya thế?" Nữa rồi. Lại hỏi về thằng Sut.
"Thì là bạn bè. Cơ mà không thân lắm." Tôi đáp theo sự thật. Ai lại muốn thân thiết với kẻ thù chứ.
"Không thân?"
"Ừm."
"Thế sao cậu lại mặc áo của bác sĩ Sutthaya đến?" Làm sao đây? Ánh mắt đó, đừng nói nhóm bạn của tôi là một trong những fanclub của thằng Mork đấy nhé. Tính sao đây, thằng Pee? Tao đùa phải góa phụ đen rồi chứ sao nữa.
Tôi phải trả lời thế nào để lảng tránh nhiều nhất có thể đây?
"À...Kh...không có gì đâu. Tại mình tìm không thấy áo choàng của mình nên mượn đỡ của nó."
"Ơ. Thế bên đó không cần mặc hả?"
"Nó học lab chiều."
"Không phải đâu, Pee. Tuần này khoa Y học chung lab sáng mà."
"Hả? Cậu nói gì cơ?"
"Khoa Y học lab sáng nên mình mới thắc mắc bên đó không dùng à?"
Im bặt luôn. Nó ngay lập tức biến thành cảnh tượng khôi hài, bởi lẽ tôi không biết phải tìm lý do hay nghĩ ra lời nào để phản bác lại nữa. Tôi không sai đúng không? Tại nó bảo học lab buổi chiều chứ bộ. Nếu mà biết thì tôi đã không lấy rồi.
Nhưng sao tôi lại cảm thấy áy náy một cách kỳ lạ vậy nè?
Từ chỗ không buồn suy nghĩ gì hết, về sau tôi bắt đầu nghĩ nhiều. Tâm trí gì đó bay thẳng ra ngoài Trái Đất, làm tôi lấy lộn tùng phèo hết cả hóa chất. Mãi cho đến khi tôi nhịn không nổi mà xin phép cô ra ngoài đi vệ sinh trong khi 2 chân lại rẽ vào cung đường khác, vốn dẫn tới phòng thí nghiệm của tụi khoa Y năm 2.
Gần tới nơi, tôi rón rén bước chân thật khẽ, mặt dán vào khung cửa, mắt dò tìm mục tiêu. Vụ này không cần trông chờ đến máy scan, bởi lẽ hào quang của thằng Mork lan toả chết đi được. Và nó cũng là đứa duy nhất không mặc áo choàng làm thí nghiệm.
"Th...thằng Mork." Tôi đi xuống cuối phòng, hét tên nó giống như tiếng thì thầm.
Ế! Hét kiểu gì cho giống đang thì thầm chứ. Tôi cũng thấy khó hiểu với bản thân. Nhưng dù có gọi cách mấy, nó vẫn không quay qua. Bộ tai mày điếc tạm thời hả?
"Thằng Mork...Thằng Sut!!"
Vụt!!
"Tha...ya..." Tôi bổ sung chữ vào khoảng trống do bị những người trong phòng đổ dồn sự chú ý vào, ngay cả chủ nhân cái tên. Đừng mà...Đừng bắt lỗi tao.
"Thằng Mork, lại đây xíu." Tôi nhanh chóng vẫy tay gọi trước khi thân hình cao cao đi tới chỗ mình. Chúng tôi nói chuyện với nhau ngay tại cánh cửa ở phía cuối phòng. Tốt quá. Như thể chỉ có 2 người. Cơ mà khốn nạn thật. Tai bọn bạn nó kéo căng y hệt đĩa cơm chó, chuẩn bị toàn lực hóng hớt rồi đấy anh chị em ơi.
"Có chuyện gì?"
"Có lab sao không nói? Đem áo cho tao mượn làm gì?"
"Sợ mày bị trừ điểm."
"Đừng tưởng đối xử tốt với tao là mọi thứ sẽ biến mất. Lấy lại áo của mày đi." Tôi toan cởi áo choàng để trả thì nó đã giữ tôi lại trước rồi làm vẻ mặt chán nản 'mày mà cởi, tao táng'.
"Giữ lấy mặc đi. Tao không bị trừ điểm đâu."
"Sao lại không bị?"
"Tao đẹp trai."
Ai cũng được, kiếm giùm tôi cái bô với. Giờ tôi rất muốn ói. Lý do khốn nạn và gây buồn nôn nhất mà tôi từng được nghe. Định bảo là mặt mũi kiếm ăn được chứ gì. Thế thì tôi chẳng cần tìm áo choàng để vào lab nữa rồi, bởi vì mặt tôi trông đẹp hơn nó nhiều lớmmmmmm.
"Mau đi học đi. Tan học rồi hẵng mang trả tao."
"Ở đâu cơ?"
"Lát nữa hẹn. Mở điện thoại đi. Có gì nhắn tin báo."
"Không có mang theo."
"Vậy lát tính sau." Thằng khốn này mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện rồi bỏ đi trốn. Bạn nó cũng vội vàng quay ngoắt qua giả vờ chú tâm học hành, trong khi não tụi mày lưu trữ đầy đủ thông tin rồi. Thế nên tôi chẳng thể làm gì được ngoài việc quay lại phòng học cho đến khi tan lớp.
Ban đầu tôi cũng nghĩ thầm trong bụng là đem trả ở đâu. Nhưng ngay khi nó cử quân cảm tử là thằng mắt kính Wasin qua truyền tin, tôi mới hiểu. Vậy nên sau khi tan học, tôi lập tức thẳng tiến tới tiệm cafe sát bên khoa Y.
Thật lòng mà nói thì tôi chẳng muốn nợ ân tình của ai lâu. Trả nhanh còn về, vì 3 giờ chiều sau giờ học, tôi còn có hẹn lên kế hoạch tỏ tình Mueang Nan với tụi thằng Duen và băng Kitty.
"Này, áo choàng. Thôi thì cảm ơn vì đã cho mượn. Cơ mà lần sau không cần." Vừa tới nơi, mông còn chưa cảm nhận được ghế ngồi, tôi đã vội ném áo cho thằng Mork.
"Ngồi đi đã. Tao có chuyện muốn nói."
"Còn chuyện gì nữa? Tính đòi ơn nghĩa hả"
"Ngồi đã."
"Ờ. Đừng có lâu la đấy. Có chuyện gì mau nói đi."
"Không gọi gì ăn hả?"
"Tao không đói."
"Nước cũng không uống?"
"Anh ơi, cho một apple Italian soda." Chết tiệt. Rốt cuộc cũng bị dụ gọi cho bằng được. Phiền phức cách nó nói quá đi mất. Chẳng vô vấn đề gì hết.
"Bánh không?"
"Đừng có mà đánh trống lảng. Có chuyện gì muốn nói thì lẹ lên. Tao không có rảnh rỗi đến mức đó." Vậy mà thằng Sut lại ghẹo gan bằng cách ngồi yên rồi chơi điện thoại, không hề có ý định lên tiếng hay nói bất cứ lời nào. Lâu quá...Lâu đến nỗi nhân viên đi ra cắt ngang.
"Italian soda đây." Vâng, thưa bà chế. Phục vụ thần tốc thật sự. Xin phép giải nhiệt một chút nhé. Chịu không nổi với chủ đề nóng hổi mà thằng Mork đang cố gắng nhóm lên rồi.
"Tóm lại có nói hay không? Nếu còn im lặng nữa, tao đi đấy nhé."
"Chuyện hôm qua...Còn nhớ những gì tao nói không?"
Tao cứng họng luôn. Chưa quên nữa hả? Đào lên làm gì chứ. Fuck.
"Chuyện nói xạo của mày ấy hả? Tao nhớ không lâu đâu. Cơ mà nếu mày thật sự không thích Mueang Nan thì tránh đường cho tao đi."
"Có người từng nói với tao..." Nó lộ vẻ nghiêm túc, còn tôi chỉ biết ngồi im. Ghét ánh mắt như thế này của thằng Mork nhất trong 3 giới. Ánh mắt mà tôi không tài nào đoán ra nó đang nghĩ gì.
"Nói cái quái gì cơ?"
"Người đó nói rằng mọi thứ thuộc về mày tưởng như gần nhưng thực chất lại rất xa."
"Mày triết lý cái gì vào lúc này chứ?" Thề luôn là chúng tôi đang cùng nói về một chuyện.
"Tao thật sự không thích Mueang Nan. Là bạn bè lâu năm nên không thể là mối quan hệ khác đâu. Mày có thể yên tâm. Còn về phần mày...Tao tin mày cũng không thích Nan đến mức đó."
"Đừng làm ra vẻ biết rõ. Mày có phải tao đâu."
"Biết chứ. Mày không thích Nan đâu."
"..."
"Bởi vì không lâu nữa mày sẽ thích tao."
Phụt!!!!!!
Tôi suýt phun apple soda vào mặt nó. Mày lấy sự tự tin đó ở đâu vậy chứ, thằng nam khôi khoa Y kia? Ngay cả anh trai tôi, con người siêu cấp tự luyến, còn phải xếp sau mày nữa đấy. Tao bó tay thật sự.
"Lau không?" Thằng khốn. Còn mặt mũi chìa khăn lau mặt cho tao nữa chứ.
"Không cần."
"Lát nữa nó dính đấy."
"Lau đầu mình trước đi." Thật lòng mà nói thì hạt nước bọt của tôi vẫn còn dính trên tóc của nó kìa. Nát bét!
Nhưng nát hơn thế chính là nó lại lấy khăn lau mặt đi lau đầu mình thật theo lời tôi nói. Sao lúc nhìn như vậy, thằng Mork đúng giống con nít luôn nhỉ? Dễ bảo, dễ nghe. Không ghẹo gan như mọi lần.
"Lau không?"
"Mắc gì tao phải dùng sau mày?"
"Vào nhà vệ sinh không?"
"Không cần. Tao tự lo được. Ở với mày vớ vẩn quá. Tao đi đây." Dứt lời, tôi vội đứng dậy khỏi bàn, không hề có ý định quay đầu lại nhìn người phía sau lưng. Nói thật thì tao mắc cỡ với những người trong tiệm. Ngay cả nhân viên cũng xì xào bàn tán. Tóm lại buổi gặp mặt của tôi và thằng Mork lại khốn nạn như mọi lần.
Nhưng vào khoảnh khắc lúc tôi đang mở cửa bước ra khỏi tiệm, bỗng có một cô gái mở cửa đi vào. Kiểu như là...Đúng xinh luôn. Đúng của đúng của đúng thêm lần nữa. Tất cả ánh mắt của mọi người trong tiệm, ngay cả tôi, đều đồng loạt vô tình nhìn về someone beautiful gần như không rời mắt.
Nếu không phải đang thích Nan thì tôi đã tán cô ấy rồi. Chao ôi!
Chán cái sự đẹp trai của mình thật sự. Con gái liếc mắt nhìn suốt.
Tôi đi về hướng căn tin dưới toà nhà khoa Nha, định bụng kiếm gì đó ăn trước khi vào học ca chiều như mọi ngày. Nhưng điều khác lạ chính là ánh nhìn của rất nhiều người. Tôi nghĩ thầm trong bụng, cái vệt nước tôi phun ra dính ở đâu mà thi nhau nhìn tôi chằm chằm thiếu điều muốn lòi cả con mắt như vậy chứ?
"Thằng Pee!!" Ai gọi tao thế?
Cuộc sống sau khi đẹp trai và hot không nhẹ tí nào. Có hơi chán nản bản thân. Chẳng hiểu nổi tiếng tới đâu nữa.
"Ở đây này." Tôi lập tức quay ngoắt qua trước khi ánh mắt chúng tôi hoà quyện vào nhau như thể đường nâu ngọt chảy nước.
P'Pae. -_-
Ngồi vẫy tay lia lịa luôn chứ. Trước mặt có không ít hơn 2 đĩa cơm đang đặt. Tôi liền không chậm trễ, sải bước tới chỗ anh ấy với tốc độ ánh sáng trước khi thả người ngồi xuống phía đối diện.
"Cơn gió nào thổi anh đến toà nhà khoa Nha vậy?" Tôi hỏi với vẻ cực kỳ bất ngờ.
"Tới tìm mày đấy."
"Tìm em? Chuyện gì cơ?"
"Mày chẳng biết chuyện quái gì hết đúng không? Có từng mở Face chưa?" Tôi lắc đầu. Cũng vì muốn trốn tránh thế giới đầy hỗn loạn nên tôi quyết định tắt điện thoại rồi vứt nó lại trong phòng luôn.
"Đã xảy ra chuyện gì à? Có chuyện gì mà em cần phải biết hả?"
"Đây. Cầm lấy mà đọc. Mày chuẩn bị sẵn tinh thần rồi hẵng lướt." Nói rồi anh ấy liền đưa điện thoại cho tôi.
"Sao vậy? Tin đồn khủng khiếp lắm hả?"
"Không. Tao sợ hư điện thoại thôi." Ngỗng mổ!
Nhưng tôi vẫn ngoan ngoan nhận lấy, dùng account của P'Pae lướt xem tin tức trên dòng thời gian. Mọi tấm hình, mọi dòng bình luận được chia sẻ và nhắc đến tràn lan, kể từ sự việc đàn em lên tiếng trêu chọc chuyện tôi mắc cỡ với thằng Mork cho đến hình chụp hình nền điện thoại xuất hiện trên màn hình máy chiếu đều hiện lên lác đác.
Và một câu chuyện mới tôi chưa từng nghĩ sẽ là chủ đề vào lúc này...
Bé Chilli.
Cái đứa trước giờ bám theo tôi còn hơn cả nghiệp chướng đã đăng hình trên dòng thời gian của mình, cùng với đó là nỗi thắc mắc cực độ rằng tại sao P'Pae lại có thể kết bạn với con nhỏ Prik được chứ? Nhưng giây phút này bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng tấm hình mà nó đăng tải nữa rồi.
Bé Chilli FC MorkPee chân chính
Nếu thật sự không quan trọng, P'Mork chắc chắn không làm đến mức này. (chú ý cái tên)
Vâng! Caption như vậy nhưng lại là hình tôi mặc áo choàng có thêu tên thằng Mork bự bằng nắp vại.
SV.Y. Sutthaya Nithikornkul
Fuckkkkkkk. Thế này thôi mà cũng đem ra làm chủ đề hả? Tao chỉ quên áo thôi mà, thật sự không có quan hệ gì với nhau đâu.
'Thật à? Tóm lại họ yêu nhau chưa vậy, N'Prik?'
'Pee này thật không hiểu đang nghĩ thế nào nữa. Nhưng mà trong tiết Sutthaya bị trừ 10 điểm vì không có áo choàng.'
Ơ. Sao nó bảo không bị trừ mà? Lừa tao hả, thằng quầnnnnnn?
"Mày thử vào trang chủ Facebook của thằng Mork đi." P'Pae gật gù.
"Tại sao?"
"Có mắt thì tự xem đi chứ." Ơ hay. Lại ghẹo gan.
"Thì sao? Chỉ là hình ly nước thôi mà.
Thằng Sut thật sự chỉ đăng như thế. Đó là hình 2 ly nước đặt cạnh nhau và dùng tên caption là "One another" hay dịch ra là "nhau".
Thế là tụi fanclub kéo nhau lũ lượt vào hỏi rằng đang ám chỉ ai.
Nó sẽ tốt hơn thế nếu ly nước bên cạnh kia không giống apple soda mà tôi vừa gọi. À không...Cơ mà món này cũng nhiều người gọi mà? Điều tôi quan tâm nên là việc trả điện thoại cho chủ nhân của nó mới phải, bởi lẽ biểu cảm của thằng cha Pae chỉ có thể nói rằng...rất giữ của.
"Có thấy gì đâu. Trả..."
"Đợi đã. Cho mượn đấy."
"Anh có bị sao không thế?"
"Không. Tao bình thường." Đây mới gọi là không bình thường ấy. Rồi việc gì tôi phải ngồi hóng hớt dòng thời gian của thằng Mork chứ? Miệng bảo ghét nhưng trong lòng lại muốn tọc mạch.
Ái chà!!
Mãi cho đến khi dòng thời gian của nó được tag hình bởi một ai đó.
Hình chung của thằng Mork...
Với một cô gái. Người đã đi ngược vào tiệm cafe và khuôn mặt đúng nghĩa xinh đẹp. Giây phút đó, tôi liền biết ngay chủ nhân ly nước còn lại trong tấm hình của thằng Mork là ai.
May quá, không phải là tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Nhưng lạ lùng hơn thế chính là dòng caption mà cô gái kia là người đăng.
'Nhớ'
'Mork đang công khai hả?'
'P'Bam, hoạt náo viên khoa Truyền thông.'
'Ơ? Vậy còn N'Pee khoa Nha? Đừng nói chỉ là phong trào thôi nha.'
Ờ. Thì chính là phong trào mà. Chỉ là koojin mà các người tự nghĩ, tự tưởng tượng ra thôi. Hỏi rằng tôi có đồng tình không thì nói luôn là không! May là thằng Mork đã nhanh chóng công khai. Sự thật này khiến tôi không còn hoài nghi liệu nó có giành Cá trên trời với tôi nữa không.
Tốt rồi...Mày làm tốt lắm, Sutthaya.
"Như thế này là đúng rồi mà anh. Thế thì nó sẽ ngưng động đến Nan." Tôi đưa điện thoại trả lại cho P'Pae. Người kia nhận lấy với vẻ mặt có phần khó hiểu.
"Đọc rồi hả?"
"Ờ. Cuộc sống từ đây về sau chắc sẽ yên bình." Anh ấy gật đầu, song lại lướt điện thoại đọc một cách nghiêm trọng.
"Hới. Không phải. Mày đọc lộn rồi. Đọc lại đi."
"Không đọc nữa đâu. Em đi mua cơm đây. Buổi chiều còn có tiết."
"Đọc đi đã, thằng Pee!!"
Rồi hắn đưa lại điện thoại cho tôi. Trong lòng tao đúng kiểu đủ rồi anh à. Chuyện của nó thì cứ để cho nó và fanclub tự lo liệu đi, có liên quan gì đến tôi đâu chứ. Nhưng với lực thúc không khác gì con trâu bạch tạng của P'Pae đã khiến chiếc điện thoại cùi bắp nằm lại trong tay tôi.
Có gì lạ đâu?
Nó chỉ đăng bài mới dài còn hơn cả cây cầu Golden Gate thôi mà. Chắc là định công khai người yêu của nó chứ gì.
Sutthaya Nithikornkul
Em...Liệu em có phải người ấy không?
Người khiến tôi phát điên và muốn trở thành điều vô lý.
Người khiến tôi muốn học bác sĩ để có thể chữa trị lúc em bệnh tật.
Người khiến tôi muốn học kiến trúc thiết kế ngôi nhà cho em ở.
Người khiến tôi muốn làm phi công đưa em đi chơi thật xa.
Người khiến tôi muốn làm nhạc sĩ, ít nhất cũng có thể chơi được vài bản nhạc đơn giản cho em nghe.
Người khiến tôi muốn làm nhiếp ảnh gia lưu giữ mọi khoảnh khắc thuộc về em.
Người khiến tôi muốn làm mọi chuyện cùng nhau.
Nếu em là người ấy...Tôi muốn nói là tôi thật sự thích em. Dẫu đôi lần khiến em khổ sở và không tin tưởng lời nói của tôi, nhưng dù thế nào tôi vẫn thích. Thích con người em và muốn em thử mở lòng. Mọi thứ cần phải có thời gian. Tôi đợi được. Chỉ là chờ đợi như mọi lần...
Xin em...hãy quên đi những ký ức tồi tệ của chúng ta rồi cùng nhau bắt đầu lại nhé.
Tôi sẵn lòng làm tất cả cho em.
Tôi nhìn mặt P'Pae. Tay chân run rẩy hết cả, bởi chỉ chưa đầy vài giây sau đó...
Sutthaya Nithikornkul đã thay đổi ảnh đại diện
Chỉ là hình của thằng Mork
Lỡ tay chụp dính tôi
Vậy mà thôi...
Theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5
3 ngày 2 đêm ở Khao Yai đã xảy ra rất nhiều chuyện. Một trong số đó là mối quan hệ của tôi và thằng nhóc quỷ bạch tạng kia. Bởi vì cuối cùng tôi cũng được...
Cho vào blacklist của nó xong xuôi.
Nhóc con chết tiệt gì mà tính tình muốn nhổ nước bọt chết đi được. Còn nhớ cái đêm tôi bảo sẽ đè nó ra hiếp không? Chao ôiiiiiiii. Bạn đã bao giờ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai Casanova giết không chết, tán gái, tán uke (thụ) khắp bao chiến trường đến nỗi có được danh hiệu người đào hoa nhất trường, thế mà phải ngậm đắng nuốt cay ngay khi thằng nhóc quỷ khóc bù lu bù loa. Rồi ai mà hiếp nổi chứ.
Đợi đến khi dỗ dành nó rồi về được phòng, trời cũng đã gần sáng. Đã thế còn phải banh mắt lên đi chiến dịch phòng chống sốt xuất huyết chủ chốt kia nữa. Tóm lại sau khi về nhà, cuộc đời thằng Duen chẳng còn gì nữa ngoài sự giàu có.
Giàu mà xu*. -_-
(*) Nguyên tác là รวยแต่เขือ, đọc ngược là เหลือแต่ควย (chỉ còn 'chuối') mà tớ không biết dịch thế nào cho vần nên để giống xu cà na nha :3.
Rồi sáng nay cũng vậy, bởi vì dự án kỹ năng sống lại đầu độc cuộc sống của tao nữa rồi. Thằng nhóc bác sĩ năm nhất đeo mắt kính chân một mẩu hẹn tao từ sáng sớm, bảo là đến phụ làm báo cáo và chuẩn bị bài thuyết trình. Rồi hẹn ở đâu không hẹn, nó lại lôi tới tiệm cafe trong bệnh viện, nơi mà tao chưa bao giờ bén mảng tới vì không thích. Chỉ biết tụi sinh viên khoa Y và Y tá hay tụ tập say hello hoặc tìm chồng ở đây.
Nên tôi chẳng biết phải làm sao. Mọi khi toàn mặc áo đồng phục khoa Kỹ thuật cũ mèm, học năm 5 có mỗi một môn nhưng ngày nào cũng vô trường lượn lờ tán gái. Giờ không biết làm sao nên đành giở ngón nghề cũ mà ở nhà hay gọi là bản chất chôn giấu bằng cách lục lấy áo choàng bác sĩ trong tủ của thằng Pee ra mặc làm đạo cụ. Ít nhất tao cũng là sinh viên khoa Y đó nha.
Đến nỗi một, hai cô nàng khoa Y tá phải thốt lên. Khà khà.
"Kia là đàn anh khoa Nha hả? Sao đẹp trai quá vậy?"
"Phải đó. Sao mình chưa bao giờ thấy nhỉ?"
Èo!! Chỉ đi ngang qua một cách thời thượng thế này thôi mà đã khiến tụi con gái quanh đó tương tư. Như vầy người ta gọi là chưa được lòng đó. Chứ nếu mà là đồ thật thì đám đông đã bu vào tao rồi. Hãy đến đây nào, các em gái. Nổi không đó, babe?
"Duennnnnnnnn. Duen, ở đây này." Tụt cả hứng. -_-
Nghiệp chướng của tao tới rồi. Thấy nó vẫy tay từ phía xa xa, hứng thú rung trứng đi tung tăng lấy le với gái lập tức biến mất. Tôi đành sải bước tới chỗ thằng nhóc quỷ nhanh nhất có thể.
Nhìn mặt nó mà bực mình thật sự. Cơ mà lại muốn trêu chọc hơn.
"Mày lớn tiếng làm gì hả, thằng Mean? Không mắc cỡ với người ta à?"
"Hưuuuuu. Mình xin lỗi. Mình chỉ mừng quá thôi mà." Rồi nó làm mặt nhăn nhó đến khi chỉ còn 2 ngón rưỡi.
"Mừng cái quái gì? Mày điên rồi."
"Hôm nay Duen ngầu lắm á."
Úi chà...Nếu là đứa con gái khác, tôi đã cười toét miệng rồi kéo vào phòng xử nặng rồi. Nhưng đến khi thằng nhóc Mean nó nói, không hiểu sao tao lại nổi da gà nhỉ?
"Nói lắm thế. Phiền phức. Rồi bạn mày đi đâu cả rồi?"
"Chưa tới nữa. Mình vào trong trước đi."
Tôi đi theo nó. Sau khi thả người ngồi trên ghế, đứa nào đó cứ ngồi tròn mắt không ngừng nhìn tôi. Thấy mẹ rồi! Đừng có mê sức hút và vẻ đẹp trai của tao đấy, thằng quần. Tao không muốn làm đứa xui xẻo bị lựa chọn đâu.
"Duen đang nghĩ gì vậy?"
"Mày nhìn mặt tao làm cái quái gì? Chưa thấy người đẹp trai bao giờ hả?"
"Phải. Duen đẹp trai lắm. Hôm nay còn mặc áo choàng nữa chứ, trong khi không biết mặc để làm gì. Nhưng trông nó hợp với Duen lắm, dù dạo này da mặt của Duen trông có hơi thô ráp đi chăng nữa." Ối. Thằng chết tiệttttttttt. Mày dám dùng từ "thô ráp" với tao hả? Mặt nạ mà tao cất công ăn trộm của mày dùng không có hiệu quả gì hay sao?
"Mày dám nói tao hả, thằng Mean?"
"Ngưuuuu. Không có. Mình không cố ý mà. Mình...mình...chỉ..."
"Uống gì?" Tôi vội đổi chủ đề ngay. Thế thì nó sẽ ngưng mè nheo khóc lóc ngư nga.
"Không giận hả? Vậy thì...mình uống sữa tươi caramel."
"Ừm. Đứng dậy gọi món đi."
"Ơ. Duen không gọi cho mình hả?"
"Mắc gì tao phải gọi cho mày? Tao chỉ hỏi vậy thôi."
"Không sao. Để mình tự gọi. Còn Duen? Muốn uống gì để mình gọi cho?"
"Nước cà dại hoa trắng đi."
"?? Trên đời có loại nước này nữa hả, Duen?" Nó trợn tròn mắt hỏi. Tao đúng muốn lấy ngón chân chọc cho lòi con mắt. Căn tin khoa Kỹ thuật còn có đó. Bộ chưa từng uống hay sao?
Hay là khoa Y chỉ được phép ăn đồ hiso (cao cấp) thôi nhỉ? Nghĩ vậy, kế hoạch trêu chọc thằng nhóc bạch tạng lập tức hiện lên trong đầu tôi không ngừng.
"Lấy một ly sinh tố cà dại hoa trắng đi."
"Hưuuuuuuu. Sinh tố cà dại hoa trắng?"
"Ờ. Nó có nha. Đó là menu đặc biệt. Mày đi gọi cho tao một chút cũng không được sao?" Định bụng bắt nó đi lúc quầy thu ngân đông người cho mày mắc cỡ toàn tập luôn. Ai lại cho cà dại hoa trắng vào xay chung với yoghurt chứ? Hỏi thật.
"Được chứ. Nhưng mà nó có thật hả?"
"Ơ hay, cái thằng này! Tao bảo có là phải có. Nếu không tin thì mày thử hỏi những người khác xem." Tôi cố làm ra vẻ nghiêm trọng, quyết không cho nó biết bên trong tao đang cười ngặt nghẽo ra sao.
"Vậy để mình đi gọi đã nha." Thế rồi nó đứng dậy khỏi bàn. Tôi giả vờ lấy notebook ra, mở file lên chuẩn bị bài một cách hào hứng, nhưng 2 tai vẫn dỏng lên nghe ngóng hết công suất.
"Chị ơi, cho em một ly sữa tươi caramel với một ly sinh tố cà dại hoa trắng ạ." Ô hổ...Giọng nó the thé chạm tới thân não thứ 3 triệu 6 trăm ngàn, gửi tín hiệu tới tai khiến mọi người trong tiệm đồng loạt quay qua nhìn nó.
Chết tiệttttttttt. Đúng là siêu cấp ngu ngốc thật sự.
Tôi cười nắc nẻ luôn. Tự hào về bản thân vô cùng. Bởi vì ngu ngốc hơn tôi chính là nó đấy. Haha.
"Sinh tố gì cơ ạ?" Nhân viên đơ mặt luôn. Hiện thân của trâu bạch tạng là đây chứ đâu.
"Sinh tố cà dại hoa trắng ạ."
"Không có đâu ạ."
"Ơ...Hết rồi ạ? Vậy bao giờ mới có lại?"
Hự!!!! Thằng mặt chó kia, mày còn có mặt mũi đi hỏi ghẹo gan nữa à? Họ chỉ cần nói rằng không có thì lẽ ra nó phải hiểu rồi chứ. Cơ mà tôi đã quên mất người trước mặt chính là thằng nhóc Mean - người ngoài Trái Đất.
"Thằng Mean, mày qua đây coi." Do tội nghiệp nó bị người trong cả tiệm nhìn, tôi đành phải triệu hồi nó về. Bởi lẽ trong thâm tâm tôi ngập tràn tính nhân văn.
P'Duen siêu cấp đẹp trai, tốt bụng và có đủ đức hạnh. Vậy nên tôi quyết định nói ra sự thật.
"Nhiệm vụ mà Duen giao cho mình gọi không có. Làm sao đây?"
"Ôi. Tiếc quá. Ngày mai mày mua lại cho tao đi vậy."
"Thế ngày mai có không?"
"Phải hỏi nhân viên xem sao. Tiệm này không có thì mày qua tiệm khác hỏi. Ok không?"
"Hưu." Thế rồi nó gật gà gật gù. Thồ. Tao khinh!! Cuộc đời nó bị trêu chọc thế nào cũng chưa từng nhận ra. Cơ mà nếu người khác trêu nó là chịu không nổi nhé. Chỉ mình tao được phép trêu thôi!!
"Sữa tươi caramel có rồi đây." Nhân viên trước quầy thu ngân thông báo. Thằng nhóc Mean quay lại một lần nữa giữa những ánh nhìn thích thú của người trong tiệm.
Thành thật mà nói thì nó đáng yêu. Ai cũng cưng chiều, chỉ có tao là ngứa mắt.
Ngay khi nó đặt ly sữa trên bàn, bản chất cũ của tao lại lộ ra. Tôi vội giành sữa của nó uống một cách thản nhiên. Tao sẽ hút cho đến khi nào chỉ còn trơ trọi cục đá.
"Duen. Đây là sữa của mình mà." Đồ chết tiệt này cũng mè nheo ghê.
"Bộ mày có viết tên trên đó à?"
"Ngưuuuuuuu."
"Im miệng đi. Bạn mày tới rồi kìa." Tóm lại nó trả tiền còn tao uống. Quá sức là hạnh phúc khi được nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của nó. Muốn trêu nhóc connnnnnn. Nhưng rồi tâm trạng cao hứng của tôi bỗng mất sạch ngay khi câu chào hỏi đầu tiên của lũ bạn nó xuất hiện.
"Xin chào bạn hiền. Xin lỗi đã đến trễ. Tụi mình bắt đầu thôi. Phần giới thiệu mình muốn chèn hình @$&(*&&)*!@#$฿..." Sau đó, cái đám kính cận bắn một tràng khiến người tao đầy lỗ không. Nếu làm đến mức này, tụi mày tìm khẩu M16 nã tao luôn cho rồi.
Làm cái gì đã bao giờ thảo luận xem khe não tao có tiếp nhận được không chưa? Tao không có thi KSPT* để mà phải đối mặt với những môn học như tụi mày đâu. Tao là thằng Duen người man rợ với điểm thi đầu vào khoa Kỹ thuật đứng thứ 2 đó nha.
Từ...dưới...đếm lên.
(*) Viết tắt chữ cái đầu của nhóm học viện Y danh giá nhất Thái Lan.
Moáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
"Mình muốn bổ sung kiến thức về bệnh kèm theo ví dụ, nguồn gốc của bệnh, sự bất thường của huyết áp hoặc cơn sốt thể hiện ra. Các cậu đồng ý không?"
Kiểu như là...Thằng khỉ! Mày đang nói tiếng người hay tiếng Klingon* vậy chứ? Tao còn tưởng mình đang lơ lửng trong USS Enterprise, chuẩn bị phóng vào không trung. Tụi mày làm tao cứng họng nhưng lại không cách nào phản bác. Mẹ nó. Tao cứ hoài nghi mãi đây là môn kỹ năng sống hay là buổi họp của Tổ chức Y tế Thế giới nữa.
(*) Ngôn ngữ của người Klingon trong Star Trek.
Ai cũng được, hãy lôi tao ra khỏi bọn người ngoài hành tinh này với. Tao ngấtttttttttttt.
"Hới! Đồng ý chứ. Còn Duen thì sao?" Rồi sao nữa? Quay qua nhìn tao chứ còn sao.
"Tùy thôi. Tao sao cũng được." Tôi đáp qua loa trước khi tựa vào lưng ghế, chĩa cái nhìn chăm chú sang bàn đối diện. Tay cầm chuột thật đấy, cơ mà mắt tao đã nhìn xuyên thấu ngực gái xinh cỡ X xong xuôi.
Dễ thương chết đi được. Đã thế còn nâng mắt lên nhìn đáp lại nữa chứ. Úiiiiiii.
"Quyết định vậy nhé. Tụi mình bắt đầu tìm kiếm thông tin và gõ bài thôi." Tai thì nghe nó phân việc, cơ mà mắt tao đã liếc một góc 45 độ rồi. Ngỗng mổ. Mặc kệ tụi khoa Y tìm bài tìm tin đi. Thế nhưng không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm từ lũ nhóc quỷ.
"Trước khi tìm bài xin phép xíu. Đàn anh khoa mình share tin nè. Chuyện sinh viên biến thái thích nhìn ngực nhìn váy phụ nữ thật sự rất đồi bại. Làm kiểu gì những người như thế cũng không biến mất khỏi thế giới."
Hự!! Thốn cực. Không khác gì lấy đao đâm sâu vào bụng tao.
"Ngư. Sao thế giới đáng sợ quá vậy." Thằng nhóc bạch tạng lên tiếng.
"Loại người này đáng sợ thật. May là đàn anh khoa tụi mình không như vậy. Nhưng còn khoa khác như là..." Và rồi 9 đứa còn lại không hẹn mà gặp liền liếc mắt qua chỗ tao.
"Ờ đấy. Sao thế giới này toàn người dâm dê thế nhỉ? Già rồi thì ngực cỡ A, B hay C gì cũng quắt queo lại thôi. Mông má nhìn sexy vậy chứ cũng chỉ là da thịt bọc xương. Nổi cơn ham muốn làm gì mấy cái thịt thà không biết." Nghĩ vậy, tôi vội cụp mắt xuống, lặng lẽ dời folder phim con heo trong laptop. Mất công chó đâu đây bới tung.
Câu hỏi là...tao chột dạ...làm gì?
Ơ mà! Thấy mẹ rồi. Người mà tao vừa địa ngực ban nãy thế mà lại ngang nhiên đi thẳng tới chỗ tôi.
Đi ra!! Chúng ta chưa bao giờ nói chuyện với nhau mà. Dù cho tôi có đẹp trai và nhẵn mặt đến đâu thì cô cũng không nên khiến tôi phải rơi vào tình cảnh nuốt không trôi, ói không ra như thế. TT
"Ờ. Tụi mày làm bài trước đi nhé. Lát tao về." Tôi vội nói.
"Đi đâu vậy?"
"Mày đừng có nhiều chuyện được không?"
"..." Quay qua nạt thằng nhóc Mean xong, tôi vội đứng dậy khỏi bàn và lao ra ngoài tiệm bằng tốc độ ánh sáng. Chưa đầy một phút sau, cô nàng xinh đẹp kia đi tới.
"Anh tên Duen đúng không?" Biết tao nữa kìa. Vụ này đỉnh rồi đây.
"Ừ."
"Em nhận ra anh nè. Rồi..." Sau đó thì dài luôn. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện. Đến lúc nhận ra thì, 'Ơ kìa, sao tao lại ở quán cơm vậy cà?' Ôi...Tệ quá! Rồi người được con gái tới thả thính làm quen như thằng Duen như thế làm gì có chuyện dễ dàng buông tha. Phải có vụ trao đổi số điện thoại, trao đổi Line với nhau chứ. Trò chuyện vui vẻ với người đẹp xong, cúi đầu nhìn đồng hồ lần nữa thì đã trôi qua gần cả tiếng.
Đồ đạc thì bỏ lại tiệm cafe. Bài vở thì chẳng làm. Thế nên tôi buộc lòng phải nói với em gái xinh xắn đáng yêu rằng có gì anh gọi sau, xin phép quay lại địa ngục với tụi bác sĩ cái đã. Vậy nhưng hình ảnh đầu tiên sau khi về tới tôi lại chỉ nhìn thấy thằng nhóc Mean đang dọn dẹp đồ đạc bỏ vào trong balo. Chỉ còn notebook của tôi được gập lại cùng với ly nước quen quen mà tôi hay mua uống ở căn tin khoa Kỹ thuật.
"Ơ, Duen. Về rồi hả?"
"..."
"Mình nghĩ có lẽ Duen giận mình. Nước mà Duen muốn uống đây này. Nhưng mà chắc nó chảy nước mất rồi. Với cả cũng chẳng phải sinh tố. Để bữa sau mình mua lại nhé. Mình về trước đây. Nóng quá. Ngưuuuu."
"Thằng Mean."
"Hưuuuu."
"Đi mua về hả? Đi bằng cách nào?"
"Đi bộ á."
"Ở khoa tao á? Mày điên rồi hả?" Tôi lớn tiếng quát. Xa muốn chết như vậy, mày làm làm cái gì chứ? Hỏi thật.
"Mình chỉ quan tâm Duen thôi mà. Muốn Duen được uống thứ mình thích." Tôi cứng họng luôn.
"Cảm ơn."
"Không có gì. Mình sẵn lòng."
"Còn học nữa không?"
"Ưu. Còn học tiếp ở toà nhà trung tâm." Cái nó nói cách xa chỗ tôi và nó đang đứng khoảng 9 triệu năm ánh sáng.
"Để tao đưa đi."
"Không cần đâu. Ngại lắm. Để mình kêu anh trai đến đón."
"Tao đã bảo là sẽ đưa đi mà. Đừng làm tao mất hứng được không?"
"Mình không có. Chỉ sợ Duen ghét mình thôi. Hình như Duen không thích mình từ lâu rồi. Nếu mình có lỡ làm gì sai thì cứ nói với mình. Mình sẽ điều chỉnh." Thấy mẹ rồi. Tự nhiên người ngoài hành tinh vào chế độ drama.
Đã khi nào thảo luận với tao chưa hả? Đôi khi tao cũng muốn comedy mà, thằng nhóc bạch tạng kia. Rồi nói như thế ai mà dám quát dám mắng cơ chứ? Nếu là người khác cư xử tính tình như vậy với tôi, tôi sẽ chỉ bỏ đi. Nhưng với thằng nhóc này tôi lại làm không được. Thậm chí không dám ngoảnh mặt bỏ đi. Giây phút này, bao nhiêu lỗi lầm đã làm một tiếng trước bắt đầu xuất hiện, hợp lại chuẩn bị phát nổ khiến lồng ngực tao thiếu điều muốn vỡ tung.
Line với số điện thoại nhanh chóng vỡ tan khỏi cơn tưởng tượng của tao.
"Tao không có ghét mày." Thật lòng mà nói thì chỉ ngứa mắt nên mới muốn trêu thôi. Hiểu không?
Đôi lúc tôi cũng miệng chó nữa. Nhiều khi nói mà chẳng thèm suy nghĩ.
"Ưu."
"Tao thật sự không có ghét."
"Mình hiểu cảm xúc Duen dành cho mình mà. Có lẽ Duen cảm thấy ngột ngạt vì mình cứ nói rồi hỏi không ngừng. Nhưng mỗi lần thấy Duen im lặng thì dù cho nói giỏi đến đâu, mình cũng không thể nói một mình được."
"Mày đừng nghĩ nhiều chứ."
"..."
"Thằng Mean...Mày đừng có mà khóc đấy." Tôi không hiểu mình còn định thanh minh đến bao lâu. Nó không nghe thì kệ nó đi. Thế nhưng cái tay lại không nghe lời, bất giác nắm lấy tay thằng nhóc quỷ bạch tạng thản nhiên kéo nó đi theo.
Thôi nào! Thừa nhận bản thân được rồi đó, thằng Duen.
"Sao Duen lại nắm tay mình?"
"Nào."
"Mình tự đi được."
"Giận tao hả?"
"Không có...Chỉ là sợ Duen sẽ hất tay mình ra khi gặp người khác."
"..."
"Nó khá là tệ."
"Thằng Mean, mày biết không? Nếu tao đã chọn nắm tay ai rồi,"
"..."
"Tao sẽ không dễ dàng buông đâu."
"Duen..."
Sao rồi mày? Cứng họng luôn chứ gì.
"Vậy lúc vào nhà vệ sinh, Duen cũng sẽ không buông tay mình luôn hả?"
Ối. Thằng chết tiệtttttttt. Đã bao giờ có tâm trạng lãng mạn chưa hảaaaaaaaaa? Làm tao tụt hứng chết đi được. Đồ đần độn!
Sutthaya solo
Tay của tôi run...
Run...đến nỗi không thể khống chế, chỉ biết nhìn vào màn hình điện thoại, tự hỏi xem mình đã làm gì. Tôi đã đăng bài viết dài nhất từng làm trong cuộc đời này trên timeline của mình.
Tôi quyết định thay đổi hình đại diện có thằng Pee trong đó, không hề có ý định bàn bạc với bất cứ ai và gần như không buồn lo lắng người trong hình sẽ thấy thế nào. Nó giống như tâm trạng bốc đồng. Nhưng tôi không hối hận đâu. Làm như vậy cũng tốt, bởi vì từ nay tôi sẽ chọn cách làm điên khùng do không thể chịu áp lực nữa.
'P'Nuea'
Anh trai của Nan đang chơi trội bằng cách add friend thằng Pee kể từ tối qua. Không những vậy còn gửi tin nhắn khai chiến qua chỗ tôi với một câu ngắn gọn, đó là...anh ấy thích thằng Pee.
Nó không sai, nhưng nó sẽ sai nếu tôi vẫn tiếp tục trì hoãn.
Cộng với việc Bam - hoạt náo viên khoa Truyền thông - người đang trở thành đề tài trên Facebook ngay lúc này vừa đăng hình chung với tôi. Cũng không rõ người kia đang ở trong tâm trạng nào nữa. Điều đó càng khiến tôi sốt ruột, không muốn thằng Pee hiểu lầm. Tôi đã đợi nó bấy lâu nay, thế thì việc gì tôi phải triệt hy vọng của mình bằng những chuyện vớ vẩn này chứ.
Hiện giờ tôi vẫn ngồi trong tiệm cafe, ở chỗ cũ mà ban nãy tôi ngồi nói chuyện với thằng Pee. Chỉ là lúc này người ở phía đối diện không phải nó.
"Mork..."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo giọng nói. Khuôn mặt ngọt ngào của cô gái xinh đẹp như Bam nâng mắt lên nhìn về phía tôi. Cậu ấy mỉm cười một cách dịu dàng. Bam là bạn cũ học chung lớp hồi cấp 3. Chúng tôi khá thân thiết và luôn luôn bị ghép cặp. Bởi lẽ cậu ấy là một cô gái cực kỳ perfect.
Xinh, giàu, giỏi, có sức hút. Nhưng mà...
"Mr. Foggy* ơi, tui đang gọi bạn đó. Please follow me." Đây chính là bản chất của Bam.
(*) Mork có nghĩa là sương mù. Trong tiếng Anh sương mù là fog.
Nếu chỉ ngồi yên một chỗ rồi hé môi cười thì cậu ấy sẽ là cô nàng cao quý đối với tất cả mọi người. Nhưng do chúng tôi đã quen biết nhau từ lâu, điều đó khiến tôi biết gần hết tất cả về cậu ấy.
"Ok. Hồi nãy chơi trò gì?" Tôi hỏi trong lúc giơ điện thoại cho người kia xem.
"Tag hình với caption thế nào hả? Whyyyyyy? Nghĩ nhiều làm gì?"
"Trông không hay đâu. Không phải chỉ riêng mình mà cả cậu nữa."
"Who cares? Mình chẳng quan tâm. Sinh ra đã so beautiful. Đã thế còn toàn fanclub crazy đẳng cấp cuồng nhiệt. Chao ôiiiiiii. Busy đến mức này, không có thời gian ngồi để ý ai đâu."
"Bam..."
"What?"
"Nói tiếng người đi. -_-"
"Ok. Sẽ cố gắng."
"Giờ mình bắt đầu căng thẳng. Phải làm sao thì thằng Pee mới quay qua nhìn đây? Nó bế tắc hết cả." Tôi nói những điều mình đang lo âu. Tôi cảm thấy sợ hãi tột độ. Sự tự tin từng có suốt cả cuộc đời bỗng chốc tan biến chỉ cần nhớ tới khuôn mặt nó.
"Vậy đừng thích nữa. Trốn đi. Thế thì cậu sẽ khỏi căng thẳng."
"Không trốn được. Lỡ thích mất rồi."
"Nếu vậy thì tấn công đi. Còn trì hoãn nữa, anh trai Nan xử nặng cho xem."
"Sao cậu biết?"
"Nan nói nè. Có trễ quá không vậy, doc tương lai?"
"Đừng nói mỉa nhau được không?"
"Này, hỏi thật. Nếu P'Nuea thật sự tiến tới tỏ tình với Pee, cậu sẽ nói với anh ấy như thế nào?"
"Còn nói gì được à? Mình làm gì có quyền với thằng Pee đến vậy." Nếu P'Nuea tán thằng Pee thật, chắc anh ấy sẽ rất bạo dạn. Bởi lẽ nó không khác gì đi giành đồ ăn với ăn xin. Tôi vốn đã chẳng có gì ăn rồi, vậy mà anh ấy còn chen ngang.
P'Nuea lúc đó chắc chắn sẽ bị tôi dán mắc là lòng dạ hiểm độc.
"Có nam chính quá không vậy? Nghe nói P'Pae sẽ giúp. Cậu cứ làm hết mình đi. Mình cất công khích cho cậu mau chóng tỏ tình với someone swimming in the sky đấy. Ôi...Bài đăng đó very sweetie."
"Đừng có trêu chọc nữa mà. Có vài người trong fanclub không thích thằng Pee do mình dây dưa với nó quá nhiều."
"Vậy thì mau lên. Mau làm rõ ràng tất cả mọi thứ."
"Làm thế nào?"
"'Làm' ấy...'Làm' cho xong luôn đi."
-_- Đôi lúc Bam khiến tôi trở thành thằng con trai chỉ có một biểu cảm.
"Nghe mình đi, Foggy."
"Cậu sẽ không thể nào bước về phía trước nếu cậu không chịu liều. Mình chỉ có thể nói như vậy thôi."
Bam vỗ vai tôi như thường lệ của một người bạn, sau đó cắm mặt chơi điện thoại, không buồn nghe hay nói gì thêm. Chỉ còn mình tôi hồi tưởng suốt thời gian vừa qua, tôi đã làm những gì vì thằng Pee hay đã đủ cố gắng vì nó chưa?
Thật ra thì nếu nhìn lại chuyện của tôi và thằng Pee hoặc mối quan hệ giữa team khối liên minh, có lẽ sẽ là một câu chuyện dài. Nhưng rồi cuối cùng luôn là tôi đơn phương thích thằng Pee. Hôm đó là buổi chiều thứ 6 của học kỳ thứ 2. Tôi vẫn chỉ là cậu sinh viên năm nhất sống trong sự hỗn loạn, bởi cả bạn bè lẫn đàn anh đều muốn tiến tới làm quen.
Tôi thừa nhận mình thích thế giới yên tĩnh hơn. Mãi cho đến khi tôi gặp được một người mà trước giờ chưa từng thấy mặt. Người đó chính là thằng Pee, cậu nhóc khoa Nha đeo mắt kính dày cộm, cực kỳ giống với một người phát điên vì học hành. Mới đầu nhìn, cảm xúc của tôi chỉ là "tội nghiệp", bởi lẽ mỗi lần chúng tôi gặp nhau, thằng Pee đều bị trêu chọc.
Tôi không biết có phải do tính cách dễ bảo, không chống đối người khác của nó hay không mà khiến ai cũng muốn đem ra so sánh. Thật ra tôi ra mặt ngăn cản hay nói với đám người đó ngừng trêu chọc nó cũng được. Nhưng vì đó không phải chuyện của tôi nên tôi đành để những hình ảnh đó lướt qua đến nỗi quen mắt.
Thằng Pee dường như là người ở trong ký ức hồi năm nhất của tôi. Ban đầu tôi cũng cảm thấy thờ ơ. Nhưng rồi nó bắt đầu có giá trị hơn bởi con người mà tôi nhìn thấy. Thật sự thì thằng Pee giống như một cái cây nhỏ, trông thì yếu ớt nhưng lại rất mạnh mẽ. Nó chưa từng cầu xin người khác tới giúp. Nó chưa từng nghĩ xấu ai, ngay cả khi người nào cũng trốn tránh khỏi nó.
Không có bạn bè. Không có người nói chuyện. Độc thoại một mình trong phòng câu lạc bộ giống như người tự kỷ trong cuộc đời của chính mình. Lúc nào cũng chỉ có anh trai đón nhận và bảo vệ.
Tôi từng hoài nghi rằng con người thật sự có thể ở trong thế giới không có ai ư? Sẽ sống như thế nào? Sẽ làm những gì? Và trong suốt học kỳ vừa rồi, tôi phát hiện ra rất nhiều sự thật về con người của thằng Pee. Cuộc sống một ngày của nó chỉ có mỗi sách vở, câu lạc bộ cá hoàng đế rồi vội vã về nhà ngay khi tan học.
Cô độc...chính là cảm giác lúc ấy của thằng Pee.
Đi một mình. Ăn cơm một mình. Xem phim một mình. Dạo trung tâm một mình. Ngay cả khi ghé vào tiệm giày trông nó vẫn chẳng có bất kỳ sự tự tin nào. Điều khiến tôi nhìn thằng Pee khác biệt so với những người khác đó là nó có thể một mình làm tất cả những việc thuộc về cặp đôi hay nhóm mà không hề oán trách bất cứ ai.
Tôi biết khi ấy thế giới của nó nên có một ai đó tiến tới phá vỡ sự cô độc đó được rồi. Sự tội nghiệp mà tôi từng dành cho đối phương bỗng biến mất từ lúc nào không hay. Hình ảnh của nó lúc gọi set đồ ăn gia đình để ăn một mình vào những ngày P'Duen bận học, hoặc thậm chí là đi đạp vịt một mình vào những ngày căng thẳng. Tôi nghĩ đó là hình ảnh rất đáng yêu.
Và cậu chàng Pattawee ấy cũng thật sự đáng yêu.
Tôi luôn tự nhủ với chính mình rằng muốn dũng cảm tiến tới làm quen với nó một lần. Và thời gian ấy, P'Pae trở thành trợ thủ duy nhất của tôi. Anh ấy là người duy nhất ở bên thằng Pee, bởi đối phương cũng chẳng có bạn bè. Người kia hứa sẽ giúp, cho đến khi tôi phát hiện ra một sự thật.
Sự thật khiến cho sự tự tin biến mất trong chớp mắt.
'Thằng Pee thích Mueang Nan.' Nó thích người bạn mà tôi quen...Theo lời kể của P'Pae.
Tình yêu của tôi thật sự giống như Cá trên trời mà đối phương hay định nghĩa. Tôi để mặc thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, dõi theo nhưng không hề có ý định làm bất cứ gì. Cho đến khi ngày đêm trôi qua, chúng tôi đều đã học năm 2. Và với việc cuộc sống xoay quanh việc theo dõi cuộc sống của thằng Pee đã lâu, tôi quyết định thú nhận tất cả sự thật với Mueang Nan.
Đối với thằng Pee, Cá trên trời của nó tựa như một điều bất khả thi.
Nhưng vào lúc ấy, Cá trên trời của tôi thật sự có thể chạm vào được.
Bạn đã thấy Koinobori bao giờ chưa?
Nó là cờ cá chép. Trôi ngược chiều gió trên bầu trời thật đấy, nhưng lại có thể chạm vào. Đó chính là thằng Pee...Chú cá có thể tìm thấy trên bầu trời và tôi phải kéo nó xuống mặt đất cho bằng được.
Vào sự kiện nhảy.
Thằng Pee thay đổi. Nó đúng đáng yêu, đúng đẹp trai. Ai ai cũng phải nhìn chăm chú.
Tôi hôn nó vì chạy đến kiếm ngay cả khi đối phương chưa từng biết.
Tôi mắng nó ngay cả khi trong lòng chưa từng nghĩ như thế và cảm thấy sụp đổ vì sau đó chúng tôi lại trở thành kẻ thù của nhau. Dù vậy, tôi vẫn không ngừng cố gắng rủ Nan ra ngoài, bởi tôi biết rõ thằng Pee sẽ đi theo Cá trên trời của nó. Tôi chỉ muốn xuất hiện trong tầm mắt của nó, dù có bị ghét đến đâu đi chăng nữa.
Bây giờ tôi không còn cảm giác nuối tiếc những chuyện đã qua. Dù có bỏ lỡ hay làm gì đó không phải đi chăng nữa, nhưng tôi luôn tự hứa với chính mình sẽ cố gắng nhiều hơn lúc đó, làm cho nó tin rằng điều tôi nghĩ và nói ra tất cả đều là thật.
Tôi chưa bao giờ nói dối. Bởi lẽ tất cả những ký ức ở thời đại học
Vẫn chỉ có mình nó...
Kết thúc Sutthaya solo
Sau khi tan học, tôi lập tức liên lạc thằng Duen. Thấy hắn bảo sẽ dắt băng Kitty đi bàn tính kế hoạch theo đuổi Thiên thần. Nhưng mà mẹ nó, thằng anh trời đánh lại sai hẹn, bắt tôi đợi dưới chân tòa nhà lâu ơi là lâu. Tóm lại mọi kế hoạch phải bị gấp lại, hoặc không thì cũng nhét xuống bồn cầu trước đã, bởi lẽ thằng cha Ko và P'James đã lái xe tông thẳng vào thân xe người ta. Thế là phải gửi đi bảo hành cả người lẫn xe cách đây một tiếng.
Hỏi tới hỏi lui thì mới biết P'Ko gãy chân, còn P'James trật xương cổ. Băng Kitty vì thế liền lâm vào cảnh khốn cùng do phải cử 3 tên chết tiệt đi xử lý vụ việc. Riêng thằng Duen lại rẽ hướng cuộc đời popular quần què gì của nó không biết, bảo rằng bận dự án với tụi nhóc năm nhất khoa Y chưa xong.
Vậy nên ngày mai có lẽ tôi sẽ phải xung trận một mình, không thì cũng tập hợp lực lượng nhỏ lẻ. Nhưng nếu hỏi rằng tại sao tôi không nhờ P'Pae giúp thì xin thưa tôi vẫn chưa muốn gặp mặt anh ấy. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy P'Pae, tôi lập tức liên tưởng tới bản mặt thằng Mork, cùng với đó là bài đăng dài ngoằng.
Ấy là còn chưa làm rõ đó. Mạng xã hội hỗn loạn thế nào chưa từng biết đến, bởi lẽ tôi đang bịt mắt bịt tai mình lại.
Tôi không thích tâm trạng như thế này cho lắm. Tâm trạng bị dòm ngó và bị xì xầm chuyện cá nhân. Đã thế còn chẳng thể tọc mạch nữa là đằng khác. Nhưng đến khi thanh minh thì lại không biết phải giải thích cho ai nghe, bởi vì thằng Mork chơi lớn thật sự.
Ai mà thèm chấp nhận chứ. Cô gái kia đăng hình rõ ràng như thế mà sao dám nói xạo bảo thích tao? Tự hỏi lòng mình đi.
"N'Pee!!!!!! N'Pee ơi."
Ai vậy ta?
"N'Pee." Tôi vội quay ngoắt về hướng phát ra tiếng kêu thất thanh xuyên thẳng qua ráy tai từ xa xa. Chết tiệtttttttt. P'Liu. Tôi quên mất phải báo với chị ấy rằng thằng Duen không chấp nhận phỏng vấn lần này.
"X...xin chào, P'Liu, P'Tle." Người xưa, người cũ và là người gây rất nhiều rắc rối trong cuộc đời tao.
"Chào em, N'Pee. Chị định hỏi là hôm bữa nhờ em nhắn với P'Duen, em đã nói chưa nè?"
"Chuyện là...Xin lỗi nhé ạ. Duen thật sự không tiện trả lời phỏng vấn."
"Hả! Thật á? Thế thì chị phải chốt sổ column rồi."
"Em thật sự xin lỗi vì đã không báo trước cho chị. Em cũng thay mặt Duen xin lỗi anh chị luôn. Tại do hắn không rảnh. Thấy bảo bận làm dự án."
"Chọn ai bây giờ? Thời gian cận kề thế này." P'Liu bắt đầu rối rắm. Quay sang trái là thợ chụp hình, quay sang phải là chó lông xoáy.
"Att được không mày? Att mà là người yêu Nan ấy." P'Tle gợi ý. Chỉ vậy thôi, cái hông lập tức bật dậy, tự động liên tưởng đến Cá trên trời, dỏng tai lên ngồi hóng hớt gần cả 10 phút.
Nhưng thứ nhận được lại là thằng cha Att đã về nhà mất tiêu. Team kiên trì như băng Truyền thông liền tìm số điện thoại liên lạc gọi anh ta quay lại. Tóm lại chàng trai vàng như P'Att mai mới rảnh nên buộc phải đổi lịch.
"Pee...Chị cảm ơn nhiều nhé."
"Không có gì ạ."
"À, chị quên nói. Ngày mai chúng ta có buổi party kết thúc column những chàng trai được yêu thích nhất trường ở quán Saranrom. Dù thế nào cũng phải đến cho bằng được nhé."
"Party sao ạ?"
"Đúng thế. Ngoài 10 người ra thì còn có thể dắt theo bạn bè tới chung vui đấy. Thấy Att bảo cũng sẽ dắt Nan tới phỏng vấn."
"Hả!! Vậy ư? Thế thì em đồng ý."
"Ừ. Mai gặp nhé."
Vụ này đỉnh đây. Tôi phải mau chóng chạy về bệnh viện chuẩn bị kế hoạch thôi, bởi vì có lẽ băng Kitty hipster đã di dời lực lượng tới đó tụ tập rồi.
Được rồi. Kỳ này nếu không có được Cá trên trời làm người yêu, mày cứ việc xông tới phi cước vào miệng tao đi.
Quán Saranrom...
Quán này cũng nhộn nhịp quá đi, bởi lẽ người đông chật kín. May là đã đặt bàn trước nên về sau không cần lo nghĩ đến chuyện không có ghế ngồi uống. Tôi đến quán vào khoảng 8 giờ, thấy P'Liu vẫy tay ở giữa quán, vây quanh bởi những chàng trai đẹp mã xuất hiện trên column được yêu thích nhất trường. Tôi vội đút tay vào túi quần, đi một cách chickkadaew tới bàn cùng với...
"Ốiiiiiii. Rượu bia con bố!! Hư...Vụ này tao xin 2."
"2 chai?"
"2 thùng!!!!"
Thấy mẹ rồi. Quên mất mình dắt theo 2 tên khốn nạn là P'Yok và P'Jeans đến. Còn thằng Duen trốn đi làm dự án, bỏ mặc 2 thằng bạn chí cốt nằm treo chân trong bệnh viện.
Nhưng trước khi tới được đó, đột nhiên có một sự bất ngờ len lỏi trong đầu tôi. Bình thường đa phần khách khứa ở cái quán Saranrom này là đàn ông con trai. Quán đặc biệt chiếu truyền hình trực tiếp các trận bóng đá được yêu thích và ca nhạc để cuộc đời tĩnh lặng trong tâm hồn. Thế mà hôm nay lại đông đúc bởi các cô nàng mặt mũi xinh xắn, dễ thương Pachinko, nhí nhảnh thế này.
Sau khi đi tới bàn, tôi mới hiểu ra. Khốn kiếp...Fanclub của 9 thằng điên kia đây mà.
Ờ. Rồi có đứa nào mua vé làm bảng đèn vẫy vẫy bảo rằng fanclub tao không? Cảm giác phấn khích đến nỗi trái cổ run bần bật.
Một trong số đó...
"MorkPee ơiiiiiiiiiiiiiii."
Moéeeeeeeeee. Bé Chilli. Con nhỏ Prik - người đến cùng sự phá hoại. TT
Nó vác hẳn tấm bảng đèn bự còn hơn cái tên quán vào trong. Đã thế còn vẫy tay với tôi nữa chứ. Thấy mẹ rồi. Tôi chẳng biết phải làm gì ngoài việc vẫy tay đáp lại rồi lập tức đi tới bàn ngồi.
"Xin lỗi đã đến muộn ạ." Tôi nói theo phép lịch sự. Dường như chẳng ai nói năng gì, chỉ ngồi uống như thường lệ. Cơ mà cái tụi đồ nhắm hết mất rồi, chỉ còn rượu với bia cho tao uống thôi.
Nói thật thì tôi không quen với alcohol. Hồi đi cùng Nan đã suýt chết rồi. Vậy nên lần này đến, tao đã tự hứa với lòng mình sẽ không chạm dù chỉ là đầu lưỡi.
"Lấy ly cho Pee nào. Cho đá nữa. Mix với gì? Soda hay nước có ga? Hới. Lấy cái này đi. Đổ cola vào." Khốn kiếp...Đã hỏi tao muốn uống hay chưa mà tự tiện sắp xếp xong xuôi? Cơ mà không dám từ chối vì người đưa ly rượu chính là Mueang Nan. Đã thế còn ngồi cạnh nhau nữa chứ. Hồi đầu tôi nào để ý, cứ mải nhìn thằng Mork đang ngồi ở phía đối diện cùng với người nào đó bằng ánh mắt gây sự.
Cô gái đó. Người xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thùng.
Tôi mau chóng gạt phăng suy nghĩ kỳ lạ đang làm loạn ra khỏi đầu.
Tập trung nào, thằng Pee. Tập trung vào miệng Thiên thần đi. Muốn hôn chết đi được.
"Pee nhìn mình. Có gì dính trên mặt mình hả?" Ốiiiiiiii. Nghe giọng nói dễ thương của Mueang Nan đi.
"Kh...không có gì đâu. Chỉ nhìn người dễ thương thôi mà." Chaiyo!!! Tao dám đùa rồi. Tao dám làm rồi, anh chị em ơi. Cơ mà ánh mắt nhận được lại chỉ là biểu cảm trợn tròn mắt của P'Att mà thôi.
Đồ thối tha. Tao không có trông mong đâu nhé.
"Pee hài hước ghê. Thảo nào Mork lại..."
Ực...ực...ực.
Không nghe! Không muốn nghe thấy cái tên này nên tôi quyết định nâng rượu lên uống, chẳng buồn quan tâm ai hết. Từ chỗ bảo rằng thằng alcohol kia, mày không uống được tao đâu, giờ tao xin phép rút lại lời. Bởi lẽ tao đã xử xong một ly lớn rồi. Ghét bản thân mình chết đi được.
"Thằng Mork, cho tao mượn điện thoại với nào. Hết pin rồi." P'Att lớn tiếng ngắt lời giữa đống bạn trong vòng rượu.
"Bam...Xin!" Thế nhưng chủ nhân chiếc máy lại xoè tay về phía cô gái kia. Mắt tôi giật giật một cách lạ thường, sau đó thở không nổi. Người ta chỉ đưa điện thoại cho nhau giữ giùm thôi mà. Chết tiệt. Liên quan gì đến mày.
"Này." Rồi thằng Sut này cũng chưa từng giữ đồ, cứ thế ngoan ngoãn đưa cho mượn.
Người khác uống rượu thật đấy, song ánh mắt lại tập trung ở chỗ nó, khiến tao không khỏi thắc mắc liệu nó có phải là bạn với nhỏ Jok dọc đường cao tốc không.
"Mật khẩu là gì?"
"Đưa đây đã." Bàn tay dày đưa ra trước mặt trước khi đón lấy điện thoại, bấm mật khẩu của nó rồi đưa lại cho P'Att.
5 phút trôi qua.
"Hới, thằng Mork. Lỡ bấm block rồi. Cho xin lại mật khẩu."
"Để em bấm cho." Mẹ nó. Lại chiếu phim lặp lại lần thứ 2. Thằng cha Att này cũng biến thái thật. Thấy điên cuồng bấm chat Line, không biết có cua gái ở đâu không. Cơ mà mỗi lần uống rượu, tôi liền quên hết những gì mình đang làm gì.
3 phút trôi qua...
"Này...Lại khoá rồi, thằng Mork."
"1409." Chắc là phiền phức quá nên nói luôn. Nh...nhưng mà mật khẩu...
"P'Morkkkkkkkk. 1409 là sinh nhật P'Pee. Íiiiiiiiiiii."
"Híuuuuuuuuuu!! Là sao ạ? Là sao?" Thấy mẹ rồi. Con nhỏ Prik tạo đề tài, còn những đứa còn lại trong bàn nổi dậy còn hơn cả team Bang Rajun*, chuẩn bị lực lượng hóng hớt xông vào mục tiêu.
(*) Một lực lượng quân khởi nghĩa.
"Chắc là tình cờ ạ." Tôi vội vàng phản bác. Đừng có mà tạo đề tài lúc này nha. Chuyện cũ còn chưa làm rõ mà.
"Không phải tình cờ mà là cố tình."
"Iyaaaaaa." Ư hư. Hỏi mỗi bà nội*, tao méc ông nội luôn bây giờ, lũ khốn. Giữ gìn hình tượng cho nhau với chứ. Tụi mày là những chàng trai được yêu thích cơ mà? Đừng có tọc mạch chuyện của tao chứ.
(*) Đồng âm với chữ 'ya' trong từ bà nội.
Tôi bắn ánh mắt hằn học sang chỗ thằng Mork kêu nó im miệng đi. Còn dưới bàn ấy hả...Tao đã ghim móng tay vào mu bàn chân nó xong xuôi. Dù đã được bao bọc bởi chiếc giày, nhưng nó chưa từng ngăn cản được sự kiên trì của thằng Pee. Tao sẽ nghiền nát nó bằng hết.
"Là sao dợ? Là sao? Giải thích đi nào, bác sĩ Sutthaya. Người ta tò mò."
"Hỏi người kia đi."
Vút!! Nh...nhìn tao làm cái quái gì? Tao không có liên quan gì hết á. Kia kìa! Cô gái xinh đẹp kia cơ mà.
"Thế nào hả, bạn Pattawee? Có something wrong gì với nhau không đây?" Giây phút này tôi đúng muốn quay qua cầu cứu lũ chết tiệt giúp tôi thành toàn với Mueang Nan. Nhưng dường như lúc này không kịp nữa rồi, bởi lẽ tụi nó đã bị đám còn lại khoá cổ liên tục đổ rượu vào miệng.
Khụ khụ. (tiếng sặc rượu)
Tụi mày động đến băng Kitty của tao hả? Khốn kiếpppppppppp.
Cuối cùng đành phải tự mình cứu lấy mình.
"Không có gì đâu mà. Đúng hơn là tình cờ thôi, phải không thằng Mork?" Cuối câu, tao nghiến răng khiến quai hàm thiếu điều muốn rung lắc.
"Ừm...Đúng thế."
"Dù gì chúng ta cũng tập hợp các chàng trai được yêu thích nhất ở đây rồi. Các bàn bên cạnh cũng toàn là fanclub. Hôm nay chúng ta chơi game hỏi - đáp không? Bắt đầu với MorkPee nhé."
"Đồng ý. Triển luôn!!!" (người trong bàn)
"Cổ vũ ạ. MorkPee. MorkPee. MorkPee!" (các bàn bên cạnh)
Đèn từ chỗ đang tắt, nay bà chế Liu lại đổ thêm dầu vào. Tao mà là heo thì chắc đã bị nướng khét đến mức không thể ăn được nữa. Vậy mà nó vẫn lấy ra chiên lại.
Tôi chỉ biết nhìn mặt Mueang Nan, lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý rằng đừng tin nhé, nó xạo sự đấy. Và rồi Cá trên trời mỉm cười đáp lại như thể đã thấu hiểu cùng với một câu ngắn gọn.
"Chơi đi. Để mà làm rõ luôn." Chao ôi!! Hoá ra Thiên thần của tao cũng nhiều chuyện ghê.
Ờ. Như thế cũng tốt. Để mà làm rõ luôn. Tôi từng nói bằng mọi giá sẽ tỏ tình với Nan cho bằng được. Nếu không được thì cứ phi cước vào miệng tao.
"Có ai muốn hỏi trước không? Cứ hỏi đi nhé. MorkPee chuẩn bị trả lời nào." Chế Liu khơi gợi chủ đề, còn con nhỏ Prik chuẩn bị sẵn máy quay video xong xuôi. Cả quán im phăng phắc. Rón rén đi tè vào chậu cây cũng còn nghe thấy tiếng. Im lặng đến nỗi tao sợ...
"Bác sĩ Sutthaya. Cô gái bên cạnh là ai?" Câu hỏi đầu tiên bắt đầu với chủ đề nóng hổi.
"Bam...là bạn."
"Thật hả? Thấy đăng hình chung với nhau. Tưởng là công khai rồi chứ."
"Có người thích rồi."
"Thích ai?"
Lần này thì một số bàn rộn ràng luôn. Và mọi thứ bỗng chốc im bặt. Thằng Mork giữ yên lặng, song ánh mắt nó lại đang nhìn chằm chằm về phía tôi. Đừng nha mày...Tao tuyệt đối không chấp nhận. Đừng làm tao mắc cỡ trước mặt bao nhiêu người.
"Thích ai thế, P'Mork?"
"Người trên Facebook."
"Làm rõ đi chứ. Có mấy người lận. Tóm lại là ai?"
"Thích Pee."
"Oáiiiiiiiiiiiiiiii."
S...sốc. Tao sốc rồi. Không có phản bác. Không có lên tiếng phân trần gì hết. Tao chỉ cứng họng, nhưng tai vẫn nghe rõ mồn một...
"Sao lại thích? Có người perfect hơn thế này theo đuổi mà có thấy mày ngó tới đâu."
"Tao thích vì tao muốn thích, không phải thích vì người khác bảo hợp."
"Đây là đang cố ý tỏ tình với thằng Pee đúng không?"
"Tỏ tình lâu rồi. Là tại nó không biết thôi."
"Không ngoại tình nhé. Có người đẹp hơn này, trẻ hơn này, dễ thương hơn này. Không tiếc à?"
"Như hiện tại là yêu nhất rồi."
"Có gì muốn nói với thằng Pee?"
"Có 3 điều tao muốn nói. Điều thứ nhất...Sao mày lại đáng yêu như vậy! Điều thứ 2..."
"..."
"Tao tán nhé."
"..."
"Và điều thứ 3."
"..."
"Cho hôn chút đi."
Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Giữa tiếng la hét của tất cả người trong quán.
Tưng!!
Tao ngã ngửa ra chết mất rồi.