Chapter 27 - Chương 27

Tại phòng bếp, Trình Cảnh ôm đầu, khóc chít chít nép sau Tiêu Duệ Đình.

Tiêu Duệ Đình: (-_-)

Tiêu Duệ Đình chỉ là nghe tin Nghiêm Lục Khiết bị bệnh, bèn đi theo Trình Cảnh đến thăm cậu. Ai ngờ vừa tới nơi lại trông thấy Tần Nhã hầm hầm đi ra, miệng vừa lầm bầm cái gì mà chỉ còn một chút nữa là được, vừa toả sát khí kẹp đầu Trình Cảnh.

Tiêu Duệ Đình không hiểu, cũng không muốn hiểu. Cậu ghét bỏ đẩy Trình Cảnh đang giả vờ giả vịt đáng thương khỏi vai của mình, hỏi.

"Đội trưởng, cậu nói cuối tuần này cùng đi khu vui chơi sao?"

Tần Nhã gật đầu, ban nãy khi hai người tiếp xúc thân cận, hắn cảm nhận Nghiêm Lục Khiết không có ý bài xích hắn. Có lẽ cố gắng tiếp cận với Nghiêm Lục Khiết thêm một thời gian nữa, liền sẽ bắt gọn người vào trong tay rồi.

Tuy nói như vậy nhưng cũng không thể vồ vập bày tỏ với Nghiêm Lục Khiết sỗ sàng được. Chiếu theo tính cách của cậu, nếu hắn quá vồ vập, chắc chắn sẽ doạ chạy Nghiêm Lục Khiết mất.

Tần Nhã nhìn chiếc nhẫn đá trên tay mình, đã đến bước này rồi, lại càng phải cẩn trọng từng chút. Tần Nhã lo được lo mất, liếm môi nói.

"Nhưng các cậu giúp tớ rủ Nghiêm Lục Khiết cùng đi."

Vì vậy khi Nghiêm Lục Khiết đang định thần ở trong phòng, Trình Cảnh cùng Tiêu Duệ Đình cùng hào hứng bước vào.

Có Tiêu Duệ Đình đến thăm bầu không khí liền thay đổi, Nghiêm Lục Khiết rất nhanh đã không còn thắc mắc tại sao ban nãy mình không đẩy Tần Nhã, vui vẻ cười đùa cùng Tiêu Duệ Đình.

Tiêu Duệ Đình cùng Trình Cảnh đến còn mua thêm ít trái cây, hỏi han dặn dò Nghiêm Lục Khiết rất nhiều. Một lát sau Tiêu Duệ Đình bị Trình Cảnh đẩy ra ngoài.

Tiêu Duệ Đình: "..."

Không phải thích bám dính lấy cậu lắm hả, bây giờ tự nhốt mình chung một chỗ với Nghiêm Lục Khiết làm gì?

Tiêu Duệ Đình dậm chân, đã thế ông đây mặc kệ cậu.

Bên trong, Trình Cảnh đang chắp tay năn nỉ Nghiêm Lục Khiết.

Nghiêm Lục Khiết xoa mi tâm. "Có nghĩa là, anh muốn em đi chung đến khu vui chơi ư?"

Trình Cảnh gật đầu. "Phải, đây là cách làm lành hàn gắn tình cảm giữa anh với Đình Đình."

"Nhưng sao lại gọi em đi cùng?"

"Vì nếu không có em, Tiêu Duệ Đình sẽ không chịu đi."

Nghiêm Lục Khiết: cho nên là, kéo cậu theo làm bóng đèn sao?

"Có cả Tần Nhã nữa, nên em yên tâm."

Yên tâm?

Có Tần Nhã mới không yên tâm có được không hả???

Trình Nói dai Cảnh vẫn năn nỉ không ngừng, khi Nghiêm Lục Khiết còn đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối, Tiêu Duệ Đình đột ngột bước vào.

"Cậu xong chưa?"

Trình Cảnh chít chít chạy đến kế bên Tiêu Duệ Đình, Tiêu Duệ Đình liếc mắt ghét bỏ nhìn hắn. Rốt cuộc lần này Trình Cảnh lại là người bị đẩy ra ngoài. Tiêu Duệ Đình đóng cửa phòng Nghiêm Lục Khiết lại, đem cửa khoá kỹ lại.

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Tiêu Duệ Đình đến bên giường Nghiêm Lục Khiết, môi mỏng cười lên để lộ chiếc răng nanh. "Cậu đang bệnh vẫn nên nghỉ ngơi thêm đi."

Nghiêm Lục Khiết không hiểu sao nghe trong giọng của Tiêu Duệ Đình lại có cảm giác chua chua. Giống như Tiêu Duệ Đình đang ghen vậy.

Cậu nhìn Tiêu Duệ Đình đánh giá, không lẽ ghen với cậu và Trình Cảnh?

Nghiêm Lục Khiết tò mò hỏi. "Duệ Đình, cậu với đội phó..."

"Tớ và Trình Cảnh không hề như cậu nghĩ, đừng hiểu lầm." Tiêu Duệ Đình giống như có ai đạp đuôi, hùng hổ trả lời.

"Tớ định hỏi, cậu và đội trưởng vì sao lại giận nhau..."

Không ngờ vô tình lại nghe ra thông tin gì đó dữ dội hơn rồi.

Tiêu Duệ Đình: cho chừa cái thói hấp tấp này!

Nghiêm Lục Khiết đột nhiên nhận ra, nói như vậy, từ cái vụ ở KTV kia, Trình Cảnh và Tiêu Duệ Đình thái độ với nhau rất kì lạ. Thì ra như thế, thì ra chính là như thế.

Như đã khám phá ra cái gì, Nghiêm Lục Khiết dùng ánh mắt "tớ đã hiểu rõ" nhìn Tiêu Duệ Đình. Cậu chỉ ngón trỏ vào Tiêu Duệ Đình, tay còn lại chỉ về phía Trình Cảnh đang đứng ngoài cửa phòng. Sau đó từ từ đem hai ngón trỏ chạm vào nhau.

Tiêu Duệ Đình: "..."

Đậu xanh Nghiêm Lục Khiết cậu ta đã thấu hiểu cái gì vậy hả???

Tiêu Duệ Đình nghiến răng, vội nhào tới tách hai ngón tay Nghiêm Lục Khiết ra. Trẻ nhỏ không nên có cái suy nghĩ này biết không hả???

Nhưng Nghiêm Lục Khiết giống như hiểu ra rồi, ánh mắt đồng tình nhìn Tiêu Duệ Đình.

"Cậu yên tâm, tớ sẽ giúp đỡ hai người."

Tiêu Duệ Đình: tâm thật mệt!

"Không phải như cậu nghĩ, bọn tớ thực sự không có gì!"

"Rồi rồi tớ biết rồi."

Tiêu Duệ Đình hỏi ngược lại. "Thế còn cậu và đội trưởng thì sao?"

Nghiêm Lục Khiết mím môi, nhìn Tiêu Duệ Đình không nói. Tiêu Duệ Đình giống như cũng như đoán ra được, bắt chước động tác Nghiêm Lục Khiết ban nãy, hai ngón tay trỏ dính vào nhau.

Mịe nó đúng là tạo nghiệt mà.

Nghiêm Lục Khiết nhào lên gỡ hai ngón tay đang dính chặt vào nhau của Tiêu Duệ Đình. "Tớ với hắn ta mới không phải như vậy. Cậu mau buông ra."

"Tớ cứ không buông đấy." Tiêu Duệ Đình cười lớn, cho cậu trêu tôi này.

"Buông ra."

Nghiêm Lục Khiết đỏ mặt nắm lấy hai ngón tay Tiêu Duệ Đình, bởi vì đang bệnh nên sức lực của cậu rất yếu, gỡ nửa ngày cũng không thấy Tiêu Duệ Đình buông ngón tay ra, ngược lại còn chọc cho Tiêu Duệ Đình nổi hứng làm mấy động tác khoa trương hơn.

Cái gì mà hai ngón tay dính chặt vào nhau, còn có vẻ rất ngấu nghiến nhau là cái gì hả?

Nghiêm Lục Khiết nghiến răng: "Không được làm như vậy, cậu mau buông ra!"

"Không buông nhé, năn nỉ đi." Tiêu Duệ Đình thích thú trêu ghẹo người nào.

"Năn nỉ cậu, buông ra, tha tớ đi mà, chịu hết nổi rồi!" Nghiêm Lục Khiết khóc không ra nước mắt, tôi là người bệnh, vật lộn không lại với cậu. Cầu thấu hiểu, cầu không giỡn nhây!

Tần Nhã cùng Trình Cảnh đang áp tai vào cửa nghe trộm: "..."

Hai người còn đang vật lộn, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Tần Nhã như một con sói nhanh như cắt lao vào phòng. Trông thấy cảnh tượng Nghiêm Lục Khiết đang bất lực nằm trong lòng Tiêu Duệ Đình. Hắn nghiến răng gào ầm lên:

"Hai người các cậu!! Đều là thụ thì nhốt nhau một phòng để nhổ lông chân à?!!!!!"

Nghiêm Lục Khiết thấy Tần Nhã gầm lên, cậu lờ mờ hỏi.

"Cái gì là thụ?"

"Đình Đình!!!"

Tiêu Duệ Đình xoa mi tâm.

Khổ rồi!!!

Trình Cảnh giống như con rắn, uốn éo đến chỗ Tiêu Duệ Đình lôi cậu ra khỏi giường, bắt đầu móc nước mắt treo bên ngoài.

"Đình Đình, tại sao cậu lại ôm ấp người khác ngoài tớ như vậy. Hu hu hu Đình Đình, không phải tớ đã nói cậu là nên suy xét tớ trước sao? Nghiêm Lục Khiết chỉ là người đến sau, hơn nữa lại còn là ... của đội trưởng!"

Nghiêm Lục Khiết người đến sau: cái gì của đội trưởng?!

"Nghiêm Lục Khiết!"

Nghiêm Lục Khiết bị gọi vội vàng ngồi thẳng người, chỉ thấy Tần Nhã mặt không biểu tình nhét cậu vào chăn.

"Còn đang bệnh, mau nghỉ ngơi đi."

Sau đó lại đẩy hai người kia cút khỏi ngoài phòng.

Nghiêm Lục Khiết ngơ ngác nhìn một đoàn rối loạn trong phòng được đội trưởng quét đi hết, chợt nhớ ra.

Không phải ban nãy Tiêu Duệ Đình đã khoá cửa phòng lại rồi sao? Tại sao đội trưởng lại dễ dàng mở cửa phòng ra như vậy hả?

Nghiêm Lục Khiết đi đến bên cửa phòng kiểm tra, phát hiện ổ khoá phòng mình vậy mà... bị hư mất rồi! Cũng không biết Tần Nhã kia rốt cuộc dùng sức lớn như thế nào, tay nắm cửa hiện tại lỏng lẻo chỉ có thể đóng vào, đẩy nhẹ một cái cửa cũng có thể mở.

Nghiêm Lục Khiết buồn cười đánh giá, Tần Nhã người này nhìn bên ngoài có vẻ trầm ổn, kỳ thực bên trong chính là một người nóng nảy, đụng chuyện liền hấp tấp không thèm suy nghĩ kỹ có đúng không?

Thời điểm Tần Nhã bước vào phòng, Nghiêm Lục Khiết còn đang nằm trên giường cười ngu người, hắn đặt đĩa trái cây đã được rửa sạch lên bàn, búng nhẹ lên trán Nghiêm Lục Khiết một cái.

"Sao không nằm ngủ một lát đi, tấu hề cái gì vậy?"

Nghiêm Lục Khiết ôm trán oán hận nhìn người nào. Được rồi, tính tình bên ngoài của đội trưởng đúng thật là không có gì tốt đẹp, vừa khó ở còn hay bắt nạt cậu. Nghiêm Lục Khiết bĩu môi với tay lấy trái táo trên bàn xoa xoa bề mặt, vui vẻ há miệng cạp lấy một miếng lớn. Vừa nhai táo vừa hỏi.

"Anh đã ăn gì chưa?"

Tần Nhã vừa định nói thì Nghiêm Lục Khiết đã đẩy đến cho hắn trái táo bị cậu cắn nham nhở.

"Có muốn ăn không?"

Tần Nhã bên ngoài bày bộ mặt ghét bỏ, động tác lại cúi người cắn lên miếng táo, vị trí còn là đè lên vết cắn trước đó của Nghiêm Lục Khiết.

Ăn xong còn liếm môi nói. "Tạm được."

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Vốn chỉ muốn trêu một chút, cứ năm lần bảy lượt trêu phải ổ kiến lửa là cái dạng gì đi à?

Nghiêm Lục Khiết ho khan. "Ăn vậy không no đâu..."

"Ăn gì mới no, ăn cậu hả?" Tần Nhã chen ngang.

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Tôi thua, tôi thực sự thua con hàng này có được không?!!! Mau, mau trả đĩa bay cho hắn về với hành tinh mẹ đi!!!

Nghiêm Lục Khiết đỏ mặt đánh lên vai hắn, Tần Nhã buồn cười nói. "Đùa thôi, ban nãy Trình Cảnh đem đồ ăn tới cho tôi rồi. Cũng đã ăn luôn rồi."

"Vậy được." Nghiêm Lục Khiết không được tự nhiên nói. "Em muốn ăn cháo."

"Ban nãy cũng đã nhờ Trình Cảnh mua cháo cho cậu, để tôi xuống lấy."

Tần Nhã xoay người định đi xuống nhà, đột nhiên vạt áo bị kéo lại. Nghiêm Lục Khiết nhìn chằm chằm vạt áo.

"Em muốn ăn cháo của đội trưởng nấu."

"Cháo đó không ngon bằng cháo mới đâu. Cháo mới nếu cậu ăn không vừa miệng tôi lại bảo Trình Cảnh đi mua cái khác."

Trình Cảnh ở một góc xó xỉn nào đó: hắt xì!

Tiêu Duệ Đình đi bên cạnh vội né 2 mét.

Nghiêm Lục Khiết lắc đầu. "Ai nói không ngon, buổi sáng là do em mệt người không muốn ăn nên không ăn hết. Em chê không ngon hồi nào!"

Tần Nhã nhìn Nghiêm Lục Khiết một hai muốn ăn cháo mình nấu, tâm trạng thực vui vẻ. Có điều cháo đã nấu từ trưa, chỉ còn dư lại một ít. Tần Nhã khuyên tới khuyên lui cuối cùng mới thuyết phục được Nghiêm Lục Khiết ăn cháo mới.

Nghiêm Lục Khiết ăn xong thì Tần Nhã đem thuốc tới. Được kinh nghiệm ban trưa dạy dỗ, Nghiêm Lục Khiết không còn dở thói mè nheo nữa, nghiêm (sợ) túc (hãi) uống hết thuốc.

Sau khi uống thuốc, Nghiêm Lục Khiết giống như heo một dạng, bị Tần Nhã ấn lên giường đắp chăn kín mít bắt đi ngủ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ do tác dụng của thuốc, cậu mơ màng nói. "Đội trưởng, trước khi về anh nhớ khoá cổng giúp em."

Tần Nhã chỉ liếm môi im lặng không nói gì.

Ổ khoá ngoài cổng đã bị hắn phá hư, còn có thể nói gì sao?!!!

Hắn đi xuống nhà đóng chặt cửa nẻo, dọn dẹp phòng bếp, tiện thể còn vào phòng Nghiêm Lục Khiết... tắm rửa thay đồ. Quần áo là ban chiều Tần Nhã nhờ Trình Cảnh đem từ nhà tới. Tần Nhã nhìn qua đống quần áo trong tay, áo thun màu xanh đọt chuối, kẹp trong đó còn có cả một chiếc quần tam giác cùng màu.

Tàn Nhã nghiến răng: sao lúc chiều không kẹp đứt đầu cái thằng không đáng tin kia đi nha, một hai cứ phải nương tay làm gì.

Cũng còn may gu thời trang của Trình Cảnh không quá dị hợm, vẫn còn được cái quần thể thao màu đen.

Tần Nhã dứt khoát vứt cái áo xanh đọt chuối cùng chiếc quần tam giác chói mù con mắt kia vào sọt rác. Hắn để mình trần, chỉ thay quần thể thao vào. Xong xuôi lôi điện thoại ra nhắn tin với quản gia hôm nay sẽ không về nhà.

Bác quản gia đáng thương buổi sáng nghe Vương bác sĩ kể lại chuyện thiếu gia không đi học, trên tay còn bị thương. Hiện tại thiếu gia lại nói đêm nay không muốn về. Bác quản gia sắp ngất tới nơi rồi có được không hả?

Làm quản gia sẽ dễ dàng lắm sao? Tâm già thật mệt!!!

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

- Em muốn ăn cháo đội trưởng nấu.

- Nào lại đây, tôi cho em ăn cháo l**i.

- ???