Chapter 31 - Chương 31

"Trình Cảnh, bỏ lại họ ở đó có sao không?"

Sau khi bước ra từ khỏi rạp phim, Trình Cảnh  một mạch nắm tay Tiêu Duệ Đình ra bờ hồ, nơi đối diện vòng quay.

Hắn trấn an Tiêu Duệ Đình.

"Đương nhiên là không sao rồi. Cậu nghĩ đội trưởng của chúng ta là ai."

Tiêu Duệ Đình gật đầu. "Cũng phải."

Cậu đi đến bên cạnh Trình Cảnh, mặt hồ phản chiếu bóng đèn lấp lánh trong đêm. Tiêu Duệ Đình nhắm mắt tận hưởng cơn gió nhẹ trên mặt hồ, trong lòng thật dễ chịu.

Đứng từ đối diện nhìn lên vòng đu quay đầy đèn sáng, Tiêu Duệ Đình thích thú ngắm một lúc lâu cũng không chán. Cảm thấy người bên cạnh mình có vẻ im lặng hơn thường ngày. Tiêu Duệ Đình quay sang, mới phát hiện nãy giờ Trình Cảnh vẫn đang chăm chú nhìn mình.

Trình Cảnh bị bắt tại trận, vội xoay mặt nhìn vòng đu quay sáng đèn rực rỡ đối diện.

"Trình Cảnh."

Trình Cảnh đứng thẳng người, nghiêm túc hô to. "Dạ có!"

Tiêu Duệ Đình: "..."

Trình Cảnh: "..."

Tiêu Duệ Đình cười lớn. "Đồ ngốc!"

Trình Cảnh gãi đầu, biết làm sao được, tự dưng khi không lại gọi tên hắn như vậy, làm hắn có chút phản ứng không kịp có được không!

Tiêu Duệ Đình cười đã đời, lúc này mới thoải mái nói.

"Trình Cảnh, nói tớ nghe xem, câu từ bao giờ thì thích tớ?"

Trình Cảnh bị hỏi vấn đề bất ngờ, ấp úng không trả lời được, hắn nhỏ giọng đáp.

"Tớ cũng không biết nữa."

"Vậy... cậu vì sao mà thích tớ?"

Trình Cảnh gãi đầu. "Tớ cũng không biết vì sao lại thích cậu."

Tiêu Duệ Đình bật cười, định mở miệng châm chọc thì Trình Cảnh đã nói tiếp.

"Nhưng tớ biết tớ không thích ai khác là vì tớ thích cậu."

Đột ngột trên trời vang lên một tiếng nổ, pháo hoá theo sau xuất hiện phát sáng cả một vùng trời đen, rọi xuống gương mặt thanh tú của Tiêu Duệ Đình.

Chính là trong lòng Tiêu Duệ Đình lúc này cũng có một tiếng nổ vang lên như thế.

Tiêu Duệ Đình nâng khuôn mặt Trình Cảnh lên nhìn mình.

"Trình Cảnh, tớ suy nghĩ kỹ rồi."

Thanh âm Tiêu Duệ Đình bị tiếng pháo hoa đè lấp, nhưng cậu vẫn không có ý đề cao âm thanh, chỉ nhẹ nhàng cười nói.

"Sự dung túng của cậu, cuồng nhiệt của cậu, ôn nhu của cậu, hết thảy đều phải vì tớ và chỉ có thể dành riêng cho tớ. Trình Cảnh, tớ yêu thích cậu."

Tiêu Duệ Đình bị tiếng pháo hoa chèn ép nhưng Trình Cảnh lại nghe đến ngẩn người, sau đó hắn đưa tay lên, tự đấm vào mặt mình một cái.

Tiêu Duệ Đình: "..."

Cư xử như người bình thường đi alo???

"Cậu làm gì vậy?"

Trình Cảnh giọng run run, nói. "Tớ xem đây là thật hay mơ."

Vì Trình Cảnh đã từng mơ thấy cảnh này rất nhiều lần rồi, mỗi lần tỉnh dậy đều hụt hẫng vô cùng.

Tiêu Duệ Đình cười khẽ, nhón gót chân hôn lên môi Trình Cảnh. Nụ hôn nhẹ nhàng mang theo cả sự yêu thương trước giờ chưa từng có.

"Trình Cảnh, cậu nói xem đây là thật hay mơ?"

"Trình Cảnh của tớ, tớ yêu thích cậu."

"Về thôi, tránh cho bọn Tần Nhã phải tìm."

"Trình Cảnh?"

"Trình Cảnh!"

Trình Cảnh giật mình, thấy Tiêu Duệ Đình đang đứng đó đưa tay ra cho hắn. Trình Cảnh vui vẻ, vội chạy tới nắm tay Tiêu Duệ Đình, cúi xuống ôn nhu hôn lên tay cậu.

"Tiêu Duệ Đình, tớ là của cậu."

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

"Tôi không yêu nữ nhân!"

"..."

"Tôi cũng không yêu nam nhân."

"?!!!!!!"

"Tôi chỉ yêu em!!"

"Chíuuu....Bụp.....Bụp....."

Nghiêm Lục Khiết không kịp nghe mấy chữ cuối cũng không biết đọc khẩu hình, cậu bịt một bên tai hét lớn:

"Đội trưởng, lúc nãy anh nói cái gì!!!!!"

Tần Nhã sau khi từ miệng phun ra hai chữ "yêu em" liền bị tiếng pháo hoa vùi dập không thương tiếc. Mặt hắn đen lại, dựa thẳng lưng vào ghế, miệng thầm rủa:

"Chậc, mất hứng!"

Tiếng pháo hoa nãy giờ vẫn nổ vang trời, Nghiêm Lục Khiết lại thấy Tần Nhã nói gì đó, nhưng căn bản là không nghe được chữ nào, cậu hỏi lại:

"Anh nói gì???"

Tần Nhã lắc đầu, khom người lại chỗ Nghiêm Lục Khiết ngồi, hắn xoay mặt sang nhìn pháo hoa, tay gõ đầu cậu.

"Không có gì! Mau ngắm phong cảnh đẹp!"

Đu quay hoàn thành một vòng lớn, Nghiêm Lục Khiết cùng Tần Nhã bước ra khỏi cabin. Nghiêm Lục Khiết trong lòng vẫn còn trắc trở câu nói ban nãy của Tần Nhã, cứ thế lâu lâu cậu lại liếc trộm hắn một lần.

Tần Nhã buồn cười hỏi.

"Mặt tôi có dính gì sao?"

Nghiêm Lục Khiết cuống cuồng hướng mặt lên trời nhìn màn pháo hoa còn sót lại. Pháo hoa sáng rực rọi lên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt hổ phách tựa mặt hồ yên tĩnh in rõ hình ảnh phản chiếu của bầu trời sắc màu.

Nghiêm Lục Khiết mặc áo khoác toàn thân run nhẹ, ở đây gần chân núi, càng tối trời càng lạnh.

Đột nhiên cậu cảm nhận tay mình được một bàn tay to lớn cầm lấy. Nghiêm Lục Khiết nhìn xuống tay, lại ngẩng mặt lên nhìn Tần Nhã đang dứt khoát đút hết thảy tay hắn và tay mình vào túi áo khoác.

"Đội trưởng... anh..."

Tần Nhã vẫn nhìn lên bầu trời, liếm môi nói.

"Sưởi ấm tay cho cậu! Tránh cho khi về lại phát bệnh."

Nghiêm Lục Khiết bĩu môi đáp lại:

"Anh phải nhét cả người em vào túi áo khoác thì mới mong em ấm được!"

"Như ý cậu muốn."

Nghiêm Lục Khiết chưa kịp hiểu chuyện gì, cả người đã bị thân hình to lớn của Tần Nhã từ phía sau bọc lấy, hắn lấy hai vạt áo hai bên trùm người cậu. Nghiêm Lục Khiết thẹn quá hoá giận, nhăn nhó cố vùng vẫy nhưng càng động thì càng bị ôm đến ngạt thở. Tần Nhã trên môi nở nụ cười thoả mãn mặc cho Nghiêm Lục Khiết a a ô ô.

Pháo hoa màn dạo cuối được phen bắn lên hết cỡ hoành tráng, Tần Nhã đột nhiên cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Nghiêm Lục Khiết, còn tham lam đưa lưỡi vào trong miệng cậu phớt nhẹ một cái rồi mới chịu rời. Đúng lúc pháo hoa cũng kết thúc, trả lại trên bầu trời một màn đen đầy khói.

Nghiêm Lục Khiết mặt đỏ tai hồng trợn tròn mắt nhìn hắn.

Gương mặt Lươn Nhã chính trực nói:

"Ban nãy cậu cứ vùng vẫy, người ta chen lấn đẩy tôi đụng trúng môi cậu! Răng cậu sắc thật đấy, sứt môi tôi rồi."

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Tại sao cứ luôn có cảm giác bị ăn đậu hủ nhưng còn bị mắng vốn là sao vậy cà?!!!

Tần Nhã đưa tay đeo nhẫn đá vẫy trước mặt Nghiêm Lục Khiết, không thấy cậu đả động gì liền nói:

Nghiêm Lục Khiết, tôi đếm từ một đến ba, nếu cậu còn không mau tỉnh tôi sẽ hôn cậu. Một...hai..."

"Tỉnh tỉnh tỉnh! Em tỉnh rồi!"

Đội trưởng anh không có chuyện gì đừng đem môi người khác ra hôn bừa có được không? Bệnh nặng lắm rồi đó!!!

Tần Nhã liếm môi nuối tiếc, hắn lôi điện thoại ra gọi cho Trình Cảnh, hẹn nhau ra cổng chính để trở về.

Thời điểm đứng ở bên ngoài cổng, Nghiêm Lục Khiết trông thấy Tiêu Duệ Đình vẫn như cũ vui vẻ cười nói đi tới. Trình Cảnh đi bên cạnh cũng rất vui vẻ không kém, khoé miệng kéo lên tới mang tai 10 phút còn chưa gỡ xuống đâu.

Bốn người cùng ra xe, Trình Cảnh chủ động đi bên cạnh Tần Nhã khoe thành quả của mình.

"Cậu xem, chính là Tiêu Duệ Đình tự mình thổ lộ với tớ nha, tớ còn chưa kịp làm gì cả. Còn cậu thì sao, có thành công không?"

Tần Nhã đen mặt kể lại tình huống phát sinh ban nãy, Trình Cảnh nghe xong nhịn không được cười từ trên xe đến lúc về nhà.

Tần Nhã: anh em tốt đâu?!

Về đến nhà cũng đã gần 10 giờ rưỡi hơn, Nghiêm Lục Khiết rong chơi từ sáng đến giờ mắt cũng đã dính sát vào nhau. Cậu leo lên giường đắp chăn chuẩn bị ngủ, di động lại nhận được tin nhắn thoại từ Tần Nhã. Nghiêm Lục Khiết bấm play, giọng trầm ấm của hắn vang lên giữa căn phòng:

- "Ngủ ngon"

Nghiêm Lục Khiết không rõ vì sao lại đỏ mặt khẽ cười, ụp điện thoại vào ngực mình lăn tới lăn lui, lại không có tiền đồ khẽ cười.

Tần Nhã anh chúc người ta ngủ ngon lại khiến người ta mất ngủ rồi.

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Tiểu kịch trường:

- Hôm nay nhóm bọn tớ đi chơi còn được cho tiền.

- ???

- Đột nhiên có một nam nhân đến đưa tiền cho bọn tớ, nói bọn tớ cùng chạy tới chỗ của hắn, sau đó giả vờ chen lấn đẩy hắn và người yêu hắn vào cabin.

- A... đúng là tuổi trẻ.

- Mà hình như người còn lại mà bọn tớ cố ý đẩy vào cabin, cũng là nam.

- !!!