Chapter 34 - Chương 34

Tần Nhã nhìn người trước mặt đang có gì muốn lại thôi, rồi lại mấp máy môi muốn nói, rồi lại thôi. Một bộ dáng vô cùng khiến người khác muốn khi dễ.

Tần Nhã liếm môi: con cái nhà ai mà đáng yêu đến như vậy.

"Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?"

"Em..." Nghiêm Lục Khiết suy nghĩ một chút rồi lại nhụt chí. "Không có gì."

Tần Nhã gõ trán cậu. "Nhân lúc tâm trạng tôi đang tốt thì mau nói. Nếu cậu không nói, tâm trạng tôi sẽ không tốt. Tâm trạng tôi không tốt, hậu quả cậu tự chịu."

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Lạ lắm à nghen!

Tại sao hàng này một hai cứ phải hố cậu như vậy? Tại sao quay đi quay lại người chịu hậu quả vẫn là cậu?

Tần Nhã cúi xuống nhìn cậu. "Chịu nói chưa?"

Nghiêm Lục Khiết đỏ mặt vội tránh né. "Chuyện là..." cậu mím môi, giọng nói vặn nhỏ hết mức có thể. "Anh với lại Trần Nghiên Hạo, quen biết nhau sao?"

"Trần Nghiên Hạo là ai?"

Nghiêm Lục Khiết: "..."

"Lớp trưởng lớp em."

Tần Nhã gật đầu. "Vậy hả?"

Vậy hả??? Thế nào là vậy hả??? Xin hỏi ý nghĩa của câu vậy hả???

Đội trưởng cầu anh bắt đúng sóng, cầu cùng tần số.

"Bởi vì em thấy, hôm nọ anh với cậu ấy nói chuyện, sau đó cùng đi đâu đó."

Tần Nhã trong đầu còn đang nhớ xem mặt Trần Nghiên Hạo trông như thế nào, nghe Nghiêm Lục Khiết nói vậy liền hỏi. "Cậu theo dõi tôi sao?"

"Không có... anh đừng hiểu lầm. Em chỉ là tò mò. Nếu anh không muốn nói..."

"Cậu ấy hẹn tôi ra, nói là chuyện quan trọng liên quan tới cậu."

"Ể...?"

"Cho nên tôi mới đồng ý gặp. Nếu không thì tôi cũng chẳng quan tâm."

Nghiêm Lục Khiết ngẩn người, bởi vì chuyện liên quan đến cậu nên đội trưởng mới đi gặp Trần Nghiên Hạo sao. Nhưng chuyện đó là chuyện gì, sao Trần Nghiên Hạo không trực tiếp nói cho cậu biết?

"Tưởng là có chuyện gì, ai ngờ cậu ta hẹn tôi ra, sau đó chỉ nói: Anh nói Nghiêm Lục Khiết tránh xa Khâm Dĩnh Hy của tôi ra."

Nhớ lại thái độ của Trần Nghiên Hạo lúc đó, Tần Nhã liền muốn đấm cho Trần Nghiên Hạo một trận. Cậu ta mở cặp mắt híp kia ra nhìn hắn, môi mỏng nhếch lên mang theo giọng điệu uy hiếp. Trần Nghiên Hạo nói: "Nghiêm Lục Khiết là bạn tôi, cậu ấy có như thế nào tôi cũng bỏ qua. Nhưng nếu Nghiêm Lục Khiết đụng vào người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ấy."

Tần Nhã điên máu, cái giọng điệu uy hiếp đó là gì, hắn còn đang muốn nói cậu lo quản tốt Khâm Dĩnh Hy của cậu đi mới đúng. Cái tên đó cứ thử đụng vào Nghiêm Lục Khiết nhà hắn mà xem!

Nghiêm Lục Khiết sau khi nghe xong phần câu chuyện đã được lược bỏ, đầu óc trở nên mù mịt.

Cậu lớp trưởng vẻ mặt luôn cười nói, xung quanh toát ra dương quang ấm áp sưởi ấp ngày đông đâu?

Cậu lớp trưởng luôn híp mắt cười rộ, ngây thơ hồn nhiên đâu?

Ủa cái gì vậy nè???

Tần Nhã buồn cười nhìn dáng vẻ không dám tin của Nghiêm Lục Khiết. Suy nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt, thật dễ đoán.

"Bỏ quá chuyện đó đi, có một việc quan trọng hơn cần nói với cậu."

"Việc gì?" Còn quan trọng hơn việc hình tượng lớp trưởng của cậu bị bóp méo sao.

"Ngày mai chở tôi đi học."

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Chuyện quan trọng quá, đỡ không nổi!

Vài ngày sau liền tới ngày xuất phát, đội bóng trường An Dĩ hào hứng leo lên xe để tiến đến thành phố H.

Từ đây đến thành phố H cũng hơn hai tiếng, trên xe ban đầu nói chuyện rất rôm rả, dần dần về sau bọn họ đều say giấc nồng. Nghiêm Lục Khiết cũng không ngoại lệ, cậu ngủ mà đầu cứ đập lộp bộp vào cửa kính. Tần Nhã ngồi kế bên thấy thế mà ruột gan không khỏi đau lòng, hắn lay Nghiêm Lục Khiết dậy đổi chỗ, nhưng đáp lại hắn chỉ là mấy câu mớ ngủ vớ vẩn.

"Để con ngủ thêm 5 phút nữa thôi. Há cảo sắp xong rồi."

Ai là mẹ cậu chứ. Lại còn há cảo gì ở đây? Tần Nhã bật cười thành tiếng, tay khẽ nhấc đầu Nghiêm Lục Khiết tựa vào vai mình. Nhưng kể cả trong lúc ngủ cậu vẫn là rất cứng đầu. Năm lần bảy lượt hắn nhấc đầu Nghiêm Lục Khiết tựa vào vai mình, nhưng Nghiêm Lục Khiết cứ chúi sang bên kính xe mà gõ bôm bốp, không chịu nằm yên trên vai hắn.

Để thằng nhóc đi thi đấu mà về phải đền tiền kính xe rồi phải chi tiền trị bệnh mất trí nhớ nữa thì cũng tội. Tần Nhã phải ra tay nghĩa hiệp!

Tần Nhã vòng tay qua người Nghiêm Lục Khiết, hắn đặt tay mình lên kính xe, lòng bàn tay ngửa ra gối đầu cho cậu. Thay vì đập đầu vào kính, Nghiêm Lục Khiết trực tiếp đập đầu vào tay hắn. Và cứ thế, một người say sưa ngủ , một người vật và vật vờ, lâu lâu bàn tay quên nhiệm vụ gục xuống, nhưng cũng nhanh chóng trở lại vị trí để bảo vệ người mà chủ nhân nó thương yêu.

Sau hơn hai tiếng đi đường, xe đậu trước một khách sạn đối diện bãi biển trong xanh, mọi người vươn vai bước xuống hít thở bầu không khí gió biển. Huấn luyện viên tức tốc bước vào khách sạn để nhận phòng, Trình Cảnh chịu trách nhiệm tập hợp thành viên và giữ gìn trật tự.

Còn vị đội trưởng nào đó đáng lẽ ra nên làm việc có ích gì đó, hiện tại đang bế Nghiêm Lục Khiết từ trên xe bước xuống, gương mặt thản nhiên xem nhẹ biểu cảm trắng xanh trộn lại của đám đội viên. Mà Nghiêm Lục Khiết lúc này vẫn đang ngủ say sưa không màng thế sự xung quanh.

Toàn đội vừa đi nhận phòng vừa truyền tai nhau.

"Thấy chưa đã nói với cậu rồi, từ đợt quản lý bị bệnh là tớ đã nghi rồi."

"Không phải chứ, làm sao cậu biết."

"Quản lý nghỉ bao nhiều ngày đội trưởng liền nghỉ bấy nhiêu."

"Xì cậu đã là gì, tớ biết từ cái đợt đội trưởng đeo nhẫn rồi."

"Cái gì? Mau kể..."

Cả đội bóng vừa bát quái vừa di chuyển đến căn phòng chung. Bọn họ được ngủ chung một phòng rộng lớn, cả đám không những không chê ban tổ chức keo kiệt, ngược lại còn rất hào hứng.

Tối đến, mọi người tụ tập nhau tổ chức tiệc nướng ngoài trời. Nghiêm Lục Khiết sau khi ngủ một giấc dài chưa nhét cái gì vào bụng. Cậu đương nhiên là người nóng lòng tiệc nướng nhất. Mọi người vừa ăn vừa lớn tiếng đùa giỡn, Tần Nhã rất tự nhiên lấy hết xiên này đến xiên kia cho Nghiêm Lục Khiết, cậu vẫn vô tư đón nhận xiên thịt ăn đến là vui vẻ.

Bầu không khí đang phi thường náo nhiệt, Tiêu Duệ Đình rất biết cách làm khuấy động, cậu giơ chai nước ngọt lên hào hứng nói.

"Chúng ta chơi trò chơi đi!!"

Toàn trường lạnh ngắt như tờ, mọi người đều vô thức nhớ lại tình huống phát sinh ngày ấy, cặp mắt quái dị liên tục bắn về phía Tiêu Duệ Đình.

"Không ai muốn chơi sao?"

A Phúc phỉ nhổ. "Đương nhiên là không rồi, ai thèm chơi cái thể loại trò chơi hố người như vậy nữa chứ."

Sở Mục gật đầu. "Trình Cảnh hôm đó còn chưa có chia tiền hát đâu."

Vì vậy không hiểu tại sao, nhà Tiêu Duệ Đình Trình Cảnh đồng loạt nhận được những ánh mắt ghét bỏ của cả đội.

Tiêu Duệ Đình: "..."

Trình Cảnh: "..."

Ăn uống xong xuôi, mọi người cùng dọn dẹp rồi trở về phòng ngủ nghỉ. Toàn đội bọn họ có tổng cộng 12 người, được xếp ở phòng lớn 4 giường, mỗi giường sẽ có 3 người ngủ chung.

Khi chia giường, Nghiêm Lục Khiết đương nhiên được mọi người ưu tiên để ngủ cạnh Tần Nhã.

Có điều người được phân giường ngủ cùng Nghiêm Lục Khiết và Tần Nhã mới chính là kẻ đáng thương nhất có được không! Nằm kế Nghiêm Lục Khiết chắc chắn sẽ bị đội trưởng lột da, nhưng nếu nằm kế đội trưởng... thà bọn họ ngủ dưới đất còn hơn!

Khâm Dĩnh Hy khỏi thương liền quên đòn, hăng hái muốn xung phong trèo lên giường Nghiêm Lục Khiết, hắn nhanh chóng bị cả đội bịt miệng ném lên giường của Trình Cảnh cùng Tiêu Duệ Đình mất rồi.

Trình Cảnh vỗ má Khâm Dĩnh Hy cười nói. "Dĩnh Hy ngoan, biết điều sẽ gặp nhiều may mắn nha."

Khâm kém may mắn Dĩnh Hy : "..."

Cả đội một phen bàn bạc tính toán kỹ lưỡng, người ngủ cùng giường với Tần Nhã và Nghiêm Lục Khiết, phải là người có cái đầu lạnh. Nếu không nằm ăn cơm chó sẽ rất nghẹn có được không! Vì vậy lát sau toàn đội rất có nghĩa khí, đẩy Lâm Tử Quyên ra.

Lâm Tử Quyên: ...

Lâm Tử Quyên không làm mọi người thất vọng, chia giường xong liền không nói hai lời xách gối nằm gọn một bên giường, kéo chăn đi ngủ.

Nghiêm Lục Khiết nhìn Lâm Tử Quyên có chút không biết nói gì, cậu đưa tay lên ngực trấn tĩnh trái tim non nớt của mình. Tần Nhã nhìn thiếu niên mặt đỏ tai hồng đang nắm chặt gối kẹp trước ngực mình. Hắn bình thản nói.

"Đều là con trai, cậu sợ cái gì?"

Đội trưởng a câu này nghe hơi bị quen đó nha, Nghiêm Lục Khiến lại nhớ lại cảnh tượng lúc đó, tim sắp thòng tới gót chân rồi!

Tần Nhã cười khẽ, xoay người nằm xuống bên giường còn lại. Hắn đập đập tay xuống phần nệm trống chính giữa hắn và Lâm Tử Quyên.

"Phòng tắt đèn rồi, còn không mau vào ngủ, không sợ ma hả?"

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Cuối cùng vẫn là sợ ma hơn, Nghiêm Lục Khiết ngoan ngoãn chui vào chăn, nghiêm túc đặt tay lên bụng ngủ.

Đám Sở Mục ngủ cùng giường với nhau, thì thầm nói nhỏ.

"Đội trưởng lại đi đem chuyện ma quỷ bắt quản lý lên giường. Quản lý thật đáng thương."

Qua một lúc, không gian hoàn toàn chìm vào yên tĩnh. Cả phòng điện tắt tối thui, chỉ có ánh trăng sáng hắt vào từ bên ngoài cửa sổ. Nghiêm Lục Khiết nhắm mắt lại, cậu không ngủ được, vốn đã ngủ cả buổi sáng trên xe, bây giờ hai con mắt còn sáng hơn trăng!

Nghiêm Lục Khiết trở mình xoay lưng về phía Tần Nhã, có điều vừa mới trở mình, đập vào mắt cậu chính là gương mặt Lâm Tử Quyên đang nhắm mắt. Nghiêm Lục Khiết không biết phải làm như thế nào, đành xoay lưng lại với Lâm Tử Quyên. Vừa trở mình, đầu cậu vừa vặn đập vào ngực Tần Nhã. Tần Nhã cũng chưa ngủ, thấy cậu xoay người lại hắn thì thầm.

"Không ngủ được?"

Nghiêm Lục Khiết khẽ ừm một tiếng, sau đó cả hai lại không nói gì nữa. Đột nhiên trên eo cậu truyền đến một cảm giác hơi nặng. Cậu dựa vào ánh sáng le lói của ánh trăng nhìn theo, là tay của một người. Mà người nọ lại không phải là Tần Nhã, là tay của Lâm Tử Quyên.

Nghiêm Lục Khiết: alo, cầu Liễu Bạch... mới không phải! Không thể để Liễu Bạch vào hoàn cảnh này được!!! Ai đó! Cứu!

Tần Nhã chau đôi mày, hắn gạt tay Lâm Tử Quyên ra, đem tay mình vòng qua gáy ôm vai Nghiêm Lục Khiết nép vào người mình hơn. Mùi hương từ tóc Nghiêm Lục Khiết xộc thẳng vào mũi hắn, Tần Nhã nhắm mắt hít thở đều điều tiết lại nhịp thở của mình. Hai người cùng im lặng không nói gì.

Trong không gian tĩnh mịch Nghiêm Lục Khiết lại nghe thấy tiếng tim đập rất mạnh, tuy nhiên không phải tiếng tim của cậu. Cậu nhỏ giọng nói.

"Đội trưởng... là tim anh đập mạnh đúng không?"

Tần Nhã nhắm mắt giọng đều đều:

"Không phải tim tôi."

Đội trưởng nha anh là đang xấu hổ sao, Nghiêm Lục Khiết đưa tay lên miệng khẽ cười. Bỗng Tần Nhã nắm lấy tay cậu đặt lên ngực mình. Nghiêm Lục Khiết quả nhiên cảm nhận được tay mình cũng run theo từng nhịp tim đập như muốn nhảy ra ngoài của hắn. Tần Nhã nói:

"Cậu xem, nếu đây là tim của tôi vì sao khi ở cạnh cậu tôi không điều khiển được? Tôi vốn muốn nó đập bình thường mà?"

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Toàn đội: "..."

Đù moá nó sến!!! Tại sao trước giờ bọn họ lại không biết đội trưởng của bọn họ lại có thể nấu cơm chó đẳng cấp thế này. Ai đó bắt cóc đội trưởng của họ rồi! Mau trả đội trưởng lại!!!

Tần Nhã không biết mình đã bị nghi ngờ đổi hồn, trêu đùa Nghiêm Lục Khiết.

"Cậu làm gì đó đi, muốn lủng phổi rồi nè."

Nghiêm Lục Khiết rụt tay lại trùm mền kín đầu nhắm chặt mắt, cậu chỉ nói nhỏ, cũng không biết Tần Nhã có thể nghe thấy không.

"Đội trưởng, ngủ ngon!"

Tần Nhã cười, cũng không muốn trêu chọc cậu nữa, hắn nhắm mắt lại nói khẽ.

"Ngủ ngon."

Tần Nhã đặt tay lên tim mình, cảm nhận tiếng va đập cực mạnh. Đây không phải là lần đầu tiên hắn ngủ chung với Nghiêm Lục Khiết, nhưng trái tim vẫn chẳng thể nào bình tĩnh được khi hắn chạm vào cậu.

Tần Nhã cong môi.

Chịu thôi.

Không phải tim tôi vì nó đã thuộc về em rồi!

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Tiểu kịch trường:

Nghiêm Lục Khiết: tại sao mấy lần trước ngủ chung em không nghe thấy tim anh đập mạnh nha.

Tần Nhã: *ánh mắt khinh bỉ* vừa leo lên giường đã ngủ như một con lợn chết rồi, có thể nghe thấy gì sao?

Nghiêm Lục Khiết: éc?