Chapter 39 - Chương 39

Rất sớm mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, toàn đội ôm tâm thái hào hứng đi đến sân thi đấu. Cánh cửa hội trường vừa mở ra, Nghiêm Lục Khiết đã bị choáng ngợp bởi không gian bao la rộng lớn, chen chút người là người.

Nghiêm Lục Khiết bởi vì muốn hoà nhịp cùng đội. Hôm nay cậu cũng mặc đồng phục thi đấu trường An Dĩ. Đồng phục này chính là lúc đặt in đồng phục, Nghiêm Lục Khiết đã được mọi người ưu ái đặt cho một cái, còn được in tên và số ở đằng sau lưng hẳn hoi. Không khác gì một tuyển thủ đích thực.

Bởi vì hôm nay bọn họ sẽ đấu với đội đứng đầu nhánh thua, chính là trường Hồng Kính.

Bọn Tiêu Duệ Đình từ sau khi biết vụ việc đám người trường Hồng Kính dai dẳng tìm Nghiêm Lục Khiết tính sổ, bọn họ đã nung nấu ý chí báo thù, đòi lại công bằng cho Nghiêm Lục Khiết.

Cả hai đội cùng làm nghi thức ra sân, khi bắt tay nhau, đội trưởng trường Hồng Kính bắt tay với đội trưởng trường An Dĩ. Chỉ là không hiểu sao tay của đội trưởng trường Hồng Kính run rẩy, gương mặt xanh mét khổ sở.

Rốt cuộc giờ phút thi đấu cũng chính thức bắt đầu. Nghiêm Lục Khiết ôm tâm tình hồi hộp ngồi cạnh Tiêu Duệ Đình, Tiêu Duệ Đình cũng giống cậu, chăm chú nhìn về phía sân.

Hiệp một bắt đầu, quả bóng vừa được tung lên, Trình Cảnh tận dụng lợi thế chiều cao, nhanh chóng đoạt lấy bóng di chuyển sang sân đối phương. Gần đến khu vực 3 điểm, hắn quan sát rồi chuyền cho Khâm Dĩnh Hy, Khâm Dĩnh Hy dẫn bóng về khu vực 3 điểm làm một động tác giả nhảy lên. Đám người trường Hồng Kính nghĩ hắn muốn ghi cú 3 điểm, đồng loạt nhảy lên che tầm bóng. Không ngờ Khâm Dĩnh Hy chỉ nhảy người lên, còn bóng đã truyền về cho Tần Nhã. Tần Nhã nhận bóng, khéo léo đập bóng luồn dưới chân đối phương rồi nhanh chóng chạy lên bắt bóng, tạo tư thế đẹp bật người úp bóng vào rổ, trực tiếp lấy được 2 điểm dưới sự ngỡ ngàng của mọi người.

Cả khán đài la hét cổ vũ, tên của Tần Nhã nhanh chóng được xướng lên.

Đội của trường An Dĩ thi đấu rất áp đảo đội còn lại. Bất luận thế nào bóng đưa tới tay Tần Nhã đều chắc chắn có thể ghi điểm.

Ở hiệp hai, đội Hồng Kính cử ra hai người kèm cặp Tần Nhã, Tần Nhã gần như là không có cơ hội nhận bóng. Nhưng nhờ vậy lại vừa vặn thòi ra Khâm Dĩnh Hy. Khâm Dĩnh Hy khu vực hoạt động rất rộng, kết hợp với Trình Cảnh tạo thành một bộ đôi như vũ bão càn quét bảng điểm đối phương.

Lại nói đến hàng phòng thủ của trường An Dĩ, mỗi lần trường Hồng Kính tưởng bọn họ có thể ghi điểm, Lâm Tử Quyên cùng Sở Mục lập tức vỗ cho bọn họ tỉnh mộng. Quả thật là toà thành vững chắc.

Kết thúc hai hiệp đấu, hai đội được nghỉ giải lao 10 phút. Nghiêm Lục Khiết vội vàng chuyền nước và khăn lau cho mọi người.

Huấn luyện viên động viên họ. "Mọi người làm rất tốt, chì còn hai hiệp nữa, cố gắng giữ vững duy trì phong độ."

Mọi người đồng loạt hô to.

Tần Nhã vui vẻ khẽ đẩy khuỷu tay Nghiêm Lục Khiết. "Cưng à, trận này thắng xong, em có thưởng cho anh không."

Nghiêm Lục Khiết lau mồ hôi trên trán Tần Nhã. "Anh muốn quà gì?"

Tần Nhã liếm môi. "Anh muốn em."

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Cút cút cút!

Cậu đỏ mặt ném khen lên người Tần Nhã. "Còn chưa biết đã thắng đâu!"

A Phúc kế bên không nghe rõ Tần Nhã nói gì, nhưng sau khi nghe Nghiêm Lục Khiết nói vậy, liền nói. "Chắc chắn là chúng ta phải thắng đám Hồng Kính rồi! Mọi người cố lên, đem vinh quang về cho Tổ Quốc!"

Mọi người phá lên cười, còi báo hết giờ nghỉ giải lao, đội An Dĩ chồng tay lên nhau, hô to ba chữ "An Dĩ". Sau đó xốc lại tinh thần ra sân tiếp tục thi đấu.

Hiệp thứ ba bắt đầu, có vẻ lúc nghỉ giải lao, huấn luyện viên đã trấn an đội Hồng Kính. Hiệp này đội Hồng Kính đã lấy lại tinh thần, liên tục tấn công phía sân đội An Dĩ.

Có điều đội Hồng Kính như cũ vẫn dùng hai người kèm Tần Nhã, Tần Nhã bây giờ đến di chuyển cũng còn khó khăn. Nghiêm Lục Khiết càng quan sát càng cảm thấy có gì đó không đúng. Hai đội giằng co một lúc, Tần Nhã cuối cùng cũng tránh thoát thế kìm cặp, tạo ra một lỗ hổng để Trình Cảnh truyền bóng qua. Ngay lúc này Mặc Huy Cẩn từ đằng trước chắn bóng lại, khuỷu tay hắn khẽ động.

Đồng tử Nghiêm Lục Khiết co rụt, tư thế này cậu không thể nào quen hơn, chính là lúc đó Mặc Huy Cẩn cũng dùng tư thế này, ỷ vào thân hình to lớn mà che đi tầm mắt trọng tài, đẩy té cậu, hại cậu gãy tay.

Nghiêm Lục Khiết vội vàng la lớn. "Nhã! Coi chừng hắn!!!"

Nhưng đã không kịp, Mạc Huy Cẩn tiểu xảo đẩy té Tần Nhã. Tần Nhã chưa kịp ngồi dậy, liền cảm nhận một trận đau đớn từ cánh phải mang lại. Bàn chân Mạc Huy Cẩn đã thô bạo đạp lên cánh tay rắn chắc của hắn.

"Đội trưởng!!!"

"Tần Nhã!!!"

Tiếng còi tạm dừng trận đấu vang lên, thành viên đội An Dĩ hốt hoảng chạy tới chỗ Tần Nhã. Tần Nhã người đổ đầy mồ hôi, cánh tay phải rũ xuống không còn biết cảm giác gì ngoài đau đớn. Mặc Huy Cẩn đứng kế bên cũng diễn kịch cúi người xuống hỏi han.

Nhưng giờ phút này không còn ai để ý hắn diễn có đạt không. Mọi người đỡ Tần Nhã đi ra ghế dự bị, đội cấp cứu cũng nhanh chóng chạy tới sơ cứu cho hắn.

Sự việc Tần Nhã bị chấn thương ngay giờ phút quan trọng, mọi người không ai có thể lường trước được. Không khí toàn đội lúc này bao trùm một màu đen u ám.

Tần Nhã nén đau, chất giọng vẫn đáng ghét như mọi ngày. "Cái bộ mặt lúc này của các cậu là sao? Lo mà thi đấu cho tốt! Tôi ngồi đây quan sát các cậu. A Phúc, lần này cậu đảm nhận vị trí của tôi."

A Phúc bị điểm tên vội run rẩy. "Đội trưởng... em..."

Cậu mới chỉ đấu ở những vòng đầu, còn chưa bao giờ đấu ở những vòng quan trọng như thế này, cảm giác rất lo sợ.

Mọi người đồng loạt cảm thấy không thể tiếp tục thi đấu được nữa. Không có Tần Nhã, cả đội chính là con rắn bị mất đầu.

Tần Nhã cũng biết như vậy, luyện tập chuẩn bị bao lâu lại bị bọn kia chơi xấu, hắn liều mạng đề xuất cột tạm tay phải lại, tiếp tục ra sân. Tất nhiên lời vừa thốt ra, mọi người đều hốt hoảng đè chặt hắn trên xe đẩy băng ca.

Một cảm giác bất lực bao trùm toàn đội trường An Dĩ.

Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên, xoá đi bầu không khí ngột ngạt.

"Khâm Dĩnh Hy cậu chơi vị trí của đội trưởng được không?"

Khâm Dĩnh Hy ngạc nhiên nhìn Nghiêm Lục Khiết. "Vị trí của đội trưởng?"

Chính là vị trí dẫn dắt các đợt tấn công của toàn đội.

"Cũng được, trước kia tớ từng đi thi đấu ở nước ngoài, có thể nắm bắt. Nhưng nếu tớ chơi ở vị trí đó, vậy còn vị trí của tớ..."

Vị trí của Khâm Dĩnh Hy chính là ghi điểm, kiến tạo, hỗ trợ phòng thủ.

Nghiêm Lục Khiết bẻ khớp tay. "Để tớ."

Toàn đội một phen chấn động, Tần Nhã đang đau đớn cũng bị câu nói của cậu làm cho tỉnh táo, hắn kéo Nghiêm Lục Khiết lại.

"Em nói gì vậy?!"

Nghiêm Lục Khiết cởi áo khoác thể thao của mình ra, để lộ bộ đồng phục thi đấu trường An Dĩ, số 11 Nghiêm Lục Khiết.

Cậu tự tin mỉm cười. "Vị trí của Khâm Dĩnh Hy đang chơi, chính là vị trí mà ngày trước Nghiêm Lục Khiết tớ đảm nhận. Cho nên không ai có thể hiểu rõ vị trí đó hơn tớ cả. Các cậu cứ an tâm giao cho tớ."

Tần Nhã nhìn thiếu niên trước mắt, đôi mắt hổ phách toả sáng một khát khao chiến đấu mãnh liệt. Đây mới đúng là Nghiêm Lục Khiết với đam mê bóng rổ bất diệt mà mọi người nên biết đến.

Tần Nhã sảng khoái nói. "Được, Nghiêm Lục Khiết giao cho em đó."

Toàn đội: "Cái gì?"

Huấn luyện viên lo lắng nói. "Tần Nhã, Nghiêm Lục Khiết, hai em suy nghĩ kỹ đã rồi hẵng quyết định."

Mọi người cùng đồng ý năn nỉ hai người bọn họ. Tần Nhã chỉ cười.

"Tôi tin tưởng Nghiêm Lục Khiết."

Không thể thuyết phục được Tần Nhã và Nghiêm Lục Khiết, Trình Cảnh đành điên theo hai bọn họ.

"Không thử sao biết. Được rồi, Nghiêm Lục Khiết, cậu lo mà chơi tốt đi."

Tiêu Duệ Đình gật đầu. "Nghiêm Lục Khiết cố lên."

Rốt cuộc vẫn không tìm ra ai có thể chơi tốt vị trí của Khâm Dĩnh Hy, càng không nói vị trí của đội trưởng. Mọi người đành thoả hiệp để Nghiêm Lục Khiết vào sân, trận đấu lại được tiếp tục.

Tần Nhã tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng. Nghiêm Lục Khiết nhìn thấy Tần Nhã đang lo cho mình, nhân ý lúc mọi người tản ra, cậu chạm lên nốt ruồi dưới mắt phải của hắn, ôn nhu nói.

"Nhã, anh năm lần bảy lượt đều bảo vệ em. Hiện tại hãy để em được một lần bảo vệ anh đi."

Tần Nhã mở to mắt nhìn Nghiêm Lục Khiết, hắn trước giờ chưa từng hi vọng cũng chưa từng có ai bảo vệ hắn. Bây giờ có người nói muốn bảo vệ hắn, lại còn là người hắn để ở đầu tim nói ra.

Tần Nhã cảm nhận ấm áp mà ánh nắng của riêng hắn mang lại, hắn sủng nịch hôn lên bàn tay đang đặt trên mặt mình.

"Cẩn thận một chút. Đừng quá sức, nếu mệt thì thay người."

Nghiêm Lục Khiết trượt tay xuống cằm hắn nâng lên, vô cùng bá đạo mà cúi xuống hôn lên môi Tần Nhã.

Nghiêm Lục Khiết giảo hoạt cười. "Giao cho anh một nhiệm vụ. Trở về dưỡng thương cho thật tốt, sau đó tắm rửa sạch sẽ nằm nghiêng ráo nước chờ em đem chiến thắng trở về, phục vụ cho em."

Nói xong tiêu sái quay người nước ra sân.

Tần Nhã si ngốc: "..."

Tần Nhã: "///"

A Phúc ở bên cạnh thì thầm với Tiêu Duệ Đình: "Đội trưởng lại ngẩn người nữa rồi!!!"

Tiêu Duệ Đình: "..."

Rất nhanh đội cấp cứu đã đưa đội trưởng đang ở trên chín tầng mây vào bệnh viện. Tần Nhã đi rồi, Nghiêm Lục Khiết lúc này mới thả lỏng cơ mặt xuống.

Mịe nó khi không lại đi tạo nét làm gì, người ta cũng run lắm có biết không!

Trình Cảnh vỗ vai cậu. "Cố lên! Cho dù cậu hối hận thì cũng muộn rồi."

Nghiêm Lục Khiết: alo đây là an ủi hả???

Tiếng còi báo hiệu bắt đầu, Mạc Huy Cẩn khi trông thấy Nghiêm Lục Khiết có chút ngạc nhiên, sau đó hắn khinh thường cười lớn. Hừ con chuột nhắt như mày có thể làm gì nha.

Kết quả vả mặt Mạc Huy Cẩn bôm bốp, Nghiêm Lục Khiết tựa như con cá trơn trượt, tận dụng cơ thể nhỏ nhắn mà khéo léo luồn qua hàng phòng thủ, truyền bóng cho Khâm Dĩnh Hy cùng Trình Cảnh ghi điểm liên tục.

Đội Hồng Kính mệt muốn chết, đội An Dĩ rốt cuộc năm nay đã đầu tư bao nhiêu, tại sao toàn nhân tài ở bên đấy không chứ.

Tuy nhiên thể lực Nghiêm Lục Khiết có giới hạn, ở hiệp bốn cậu bắt đầu có dấu hiệu xuống sức. Trong lúc bị Mạc Huy Cẩn kèm, Mạc Huy Cẩn cố ý nói chuyện phân tán sự chú ý của cậu.

"Nghiêm Lục Khiết, mày cũng có can đảm đứng ở đây sao?"

Nghiêm Lục Khiết quan sát tình hình trên sân, không chút để ý nói. "Không đứng đây thì phải đứng ở đâu? Đứng trên bàn thờ nhà mày chắc?"

Mạc Huy Cẩn bị đạp đuôi, đang tính dùng tiểu xảo, Nghiêm Lục Khiết đã xoay người né tránh, nhanh nhẹn đoạt lấy bóng trong tay người Hồng Kính, bật người ghi một cú 3 điểm. Mọi người đồng loạt reo hò.

Mạc Huy Cẩn trợn mắt há miệng nhìn Nghiêm Lục Khiết, Nghiêm Lục Khiết chạy về phần sân nhà mình, khi đi ngang qua Mạc Huy Cẩn còn đang há miệng. Nghiêm Lục Khiết nhếch môi cười.

"Có bệnh thì đi chữa đi, đừng mãi tìm đến tao như vậy, tao không phải bác sĩ thú y."

Mạch Huy Cẩn: "..."

Nghiêm Lục Khiết trên mặt biểu tình tâm lặng như nước, chạy về hỗ trợ Lâm Tử Quyên.

Trong lòng kiểu: đậu míe xém chút nữa bị hắn vật cho té. Hù chết bé!!!

Thời điểm ban nãy Nghiêm Lục Khiết đối diện với Mạc Huy Cẩn, tay cậu không tự chủ run rẩy, nhưng Nghiêm Lục Khiết vẫn cố giữ bình tĩnh. Bởi vì Tần Nhã đã tin cậu, toàn đội tin cậu, cậu không thể để mọi người đặt sai niềm tin được.

Sau đó cùng với niềm tin chiến thắng, đội An Dĩ đã xuất sắc dành chức vô địch.