Chapter 44 - PN3 (thượng)

Vào một buổi sáng đầu tuần đẹp trời, khi Nghiêm Lục Khiết vẫn còn lăn lộn trên giường thì mẹ Nghiêm đạp cửa phòng tung chăn lên, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Khi ra cửa còn gật đầu cười nhu hoà với ai đó. Nghiêm Lục Khiết uể oải mở mắt, lập tức bị hình ảnh của Tần Nhã đập vào mắt, cậu liền ngồi dậy đập đập vào mặt mình.

"Không được không được! Sáng sớm không được nghĩ đến hung thần!"

"Ai là hung thần?"

Cậu ngáp dài vài cái uể oải.

"Tần..."

Ể?! Hình như giọng mày hơi quen quen? Nhưng đây là nhà mình mà?

"Đội trưởng a anh khuất mặt khuất mày vất vưởng ở đâu đừng về đây doạ em sáng sớm nha! Uhuhu!"

Tần Nhã nhào lên giường bóp cái miệng chu chu của cậu lắc qua lắc lại.

"Nghiêm Lục Khiết coi bộ em gan lớn bằng trời a, dám nói ai vất vưởng hả?"

Nghiêm Lục Khiết hoàn hồn tỉnh ngủ, người thật việc thật đang ngay trước mặt mình.

Ây da sáng sớm gặp phải hung thần rồi!

Hắn lôi đầu Nghiêm Lục Khiết vào nhà vệ sinh, đóng cửa phòng vệ sinh lại rồi ung dung đi xuống lầu nhìn Nghiêm mẹ đang loay hoay bữa sáng, Nghiêm ba thì vừa đọc báo vừa nhấm nháp tách cà phê nóng hổi. Gia đình này đúng là gia đình kiểu mẫu.

Trông thấy Tần Nhã bước xuống, Nghiêm mẹ vội vàng kéo hắn ngồi vào bàn, đặt xuống chỗ hắn một đĩa thịt hun khói cùng trứng ốp la, mặt trứng còn được xịt tương lên thành hình mặt cười. Nghiêm mẹ vỗ vai hắn nói.

"Cậu bé, bữa sáng rất tốt không thể bỏ qua, con mau ăn đi. Con tên gì?"

Tần Nhã hai tay nhận lấy muỗng nĩa từ Nghiêm mẹ đáp lời:

"Con cảm ơn cô. Con họ Tần, tên Nhã, con là cựu đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ trong trường!"

Nghiêm ba đang đọc báo nghe hai từ bóng rổ liền ngẩng mặt lên nhìn hắn, ông chẹp miệng:

"Đã không cho nó chơi bóng rổ rồi nó còn nhất quyết xin vào làm quản lý đội bóng. Đúng là chê đòn còn quá ít."

Tần Nhã đã nghe Nghiêm Lục Khiết kể qua ba của cậu. Nghiêm ba là một người cực kỳ nghiêm khắc và khó tính. Ông không mong Nghiêm Lục Khiết tham gia thể thao, chỉ muốn Nghiêm Lục Khiết học thật giỏi. Tần Nhã nhìn thẳng vào mắt ông lễ phép trả lời.

"Bác trai, thật ra bóng rổ cũng là một môn thể thao tốt cho sức khoẻ!"

Nghiêm ba nhìn gương mặt thật thà của hắn cũng không nói gì nữa, ông cúi xuống tiếp tục đọc báo, Nghiêm mẹ cũng không quan tâm bèn kéo ghế ngồi cạnh hắn vui vẻ nói.

"Tiểu Nhã, chừng nào rảnh ghé cô ăn bữa cơm gia đình nha! Cô sẽ nấu những món tủ chiêu đãi con!"

Nghiêm Lục Khiết chân vừa chạm xuống bậc thang liền cảm nhận luồng hơi hạnh phúc gia đình bên dưới khẽ chẹp miệng. Alo mẹ ơi mười mấy năm sống chung với mẹ, con chưa từng biết món tủ của mẹ là món nào đó!

Cậu đi xuống ngồi vào bàn nhận lấy đĩa trứng ốp la cùng một ổ bánh mì, lại nhìn sang đĩa Tần Nhã có hẳn vài miếng thịt hun khói, lại nhìn lên biểu tình của mẹ đang triều mến nhìn Tần Nhã.

Nghiêm Lục Khiết phản đối.

"Mẹ, tại sao đĩa của anh ta lại có thịt hun khói?"

Nghiêm mẹ thay đổi thái độ nhìn cậu:

"Có đồ ăn là may rồi còn đòi hỏi hả, mẹ chưa có hỏi tội con chuyện ổ khoá hôm nọ đâu! Khi không ba mẹ về quê, con ở nhà đổi ổ khoá cổng làm gì, còn không cho ba mẹ biết. Con có biết lúc về tới nhà mệt muốn chết, muốn được nhanh chóng vào nhà nghỉ ngơi, vậy mà còn phải đợi con đến chiều tối mới trở về mở cửa. Muốn tạo phản hả?!!"

Tần Nhã uống ngụm nước, nghe kể xém chút nữa liền sặc, cũng còn may hắn nhịn được. Nghiêm Lục Khiết mắt cá chết nhìn tên đầu sỏ gây tội.

Tại sao người thay ổ khoá là hắn, hắn lại được ăn thịt xông khói. Người bị bệnh là cậu, cậu lại không được thịt xông khói!

Mẹ ơi dù rất đau lòng nhưng con vẫn phải hỏi, có phải mẹ đã tìm thấy con ruột của mình rồi không?

Tần Nhã nhìn Nghiêm Lục Khiết khẽ cười, hắn xiên vài miếng thịt từ đĩa mình sang cho Nghiêm Lục Khiết, cậu chỉ nhăn mặt nói không cần, nhưng tay vẫn cứ là dùng nĩa xiên từng miếng ăn ngon lành.

Xong bữa sáng cả hai cùng chở nhau đi học, trên đường đi cũng không nói gì nhiều. Nghiêm Lục Khiết là đang nghĩ đến một chuyện khác.

Sắp tới đã đến Noel, cậu dự định chuẩn bị quà cho Tần Nhã. Vốn tính làm cho hắn bất ngờ, nhưng đối với một con đĩa dư nhiễm sắc thể như Tần Nhã mà nói thì tách hắn ra để đi mua quà là điều không thể.

Tần Nhã từ sau đi thi đấu về thì bám mông Nghiêm Lục Khiết 20/24, trừ những lúc lên lớp và ở nhà, còn lại đều không rời nửa bước. Nhưng bây giờ hắn lại chiếm cảm tình của mẹ rồi, không chừng thời gian ở nhà hắn cũng sẽ lết mặt tới chiếm nốt luôn rồi.

Nghiêm Lục Khiết rủa thầm, Tần Nhã, rời tôi một chút anh đau bụng à?

Nhưng nói như vậy không có nghĩ là không thích nha!

Nghiêm Lục Khiết quyết định, phải gây sự cãi nhau với hắn một chút mới giải quyết được!

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ