Một tuần trước giáng sinh, Nghiêm mẹ bắt gặp Tần Nhã sau khi thả Nghiêm Lục Khiết đang trên đường trở về, liền một mạch bắt hắn về nhà mình trổ tài nấu nướng. Nghiêm Lục Khiết thấy hắn đứng giữa phòng khách hết a lại ô, đuổi về cũng không đuổi được, giữ lại thì chỉ sợ ba. Nghiêm ba trước giờ nổi tiếng là cổ hủ nghiêm khắc, trong nhà cậu sợ nhất chính là ba mình. Nếu để Nghiêm ba biết được cậu và Tần Nhã tình cảm trên mức bạn bè chắc ông sẽ đánh bọn họ ra bã.
Thức ăn được bày biện đẹp mắt trên bàn, cả nhà cùng ngồi vào thưởng thức, Nghiêm mẹ luôn miệng hỏi thăm Tần Nhã, Tần Nhã cũng lẽ phép trả lời câu hỏi cũng như không quên khen lấy khen để các món ăn Nghiêm mẹ nấu. Còn lại Nghiêm Lục Khiết và Nghiêm ba chỉ trầm tư ăn uống.
Sau khi ăn xong Nghiêm Lục Khiết phụ mẹ rửa chén đĩa, Tần Nhã bị đuổi ra phòng khách. Hai nam nhân một già một trẻ ngồi giữa phòng khách, Nghiêm ba lên tiếng:
"Tôi nói, dạo này cậu có vẻ quan tâm đến Lục Khiết nhà tôi nhỉ?"
Tần Nhã toan trả lời: đương nhiên, vì con trai bác là người yêu cháu. Nhưng thật may Tần Nhã không có não tàn như vậy. Hắn từ tốn đáp:
"Cháu là muốn thân với Lục Khiết một chút, bởi cậu ấy là một người bạn rất thú vị!"
Nghiêm ba chỉ ừm một cái, chưa kịp nói gì thì Nghiêm Lục Khiết chạy ra lôi hắn thẳng lên phòng riêng của mình. Tần Nhac ngồi trên giường ấm đã lâu không nằm, thích thú nhìn xung quanh phòng, tay hắn vuốt ve cái drap giường đầy mùi của Nghiêm Lục Khiết. Nghiêm Lục Khiết từ dưới nhà đem trái cây lên trông thấy cảnh đó liền không khỏi rùng mình, miệng không ngừng chửi rủa loạn xạ. Hắn như không có chút tiết tháo nào liền nói:
"Toàn là mùi của em, thơm thật đó!"
Nghiêm Lục Khiết thẹn quá hoá giận liền đưa tay kéo hắn xuống đất ngồi, không ngờ lại tạo thế đẹp cho Tần Nhã đè cậu lên giường. Hai người cười đùa vui vẻ một lúc, hắn cúi sát xuống trao cho y một nụ hôn nhẹ nhàng, bỗng bên tay truyền đến một thanh âm giận dữ.
"Nghiêm Lục Khiết!!!"
-----
Nghiêm Lục Khiết run run đứng kế bên cạnh Tần Nhã giữa phòng khách, mắt đã hoàn toàn nhoè đi không thấy gì. Nghiêm ba thì giận dữ không ngừng.
"Cậu nói con trai tôi là người bạn thú vị? Thú vị như vậy à? Nghiêm Lục Khiết, con được lắm! Nếu hôm nay ta không vô tình đi ngang qua phòng con thì con còn giấu đến bao giờ?!! Dám làm chuyện xấu hổ này, sau này Nghiêm gia đi ra đường còn có thể nhìn mặt mọi người xung quanh sao?! Hôm nay ta phải giáo huấn lại con đàng hoàng mới được!!!"
Vừa nói ông vừa đem cây roi da ra quất thẳng vào người Nghiêm Lục Khiết, cậu sợ hãi nhắm mắt chịu trận. Cây roi vụt xuống một tiếng thấu da, Nghiêm Lục Khiết lại không cảm nhận đau đớn gì. Cậu mở mắt ra thì thấy Tần Nhã đang ôm trọn lấy mình. Vết roi hằn một vệt đỏ đậm trên cánh tay hắn, hắn nén đau đớn lại nói.
"Bác trai, xin đừng đánh Tiểu Khiết, em ấy không có lỗi."
Nghiêm ba hừ một tiếng quát lớn.
"Cậu nghĩ tôi không dám ra tay với cậu sao? Được, hôm nay ta sẽ giáo huấn cả hai đứa!"
Nghiêm ba đưa cao tay giáng xuống thêm một đòn lên người Nghiêm Lục Khiết, nhưng rất nhanh đã được Tần Nhã đỡ được, Nghiêm Lục Khiết lúc này nước mắt thi nhau chạy dọc gò má vội van xin.
"Ba... ba à! Xin hãy chấp nhận tụi con! Trước giờ con chưa dám làm gì cãi lời ba, ba bắt con học gì con liền học đó, ba không cho con chơi bóng con cũng không chơi nữa. Chỉ xin việc này ba hãy cho phép tụi con được bên nhau!!!"
Lời vừa nói ra, Tần Nhã cảm nhận trong lòng ấm áp vô cùng. Ngược lại đối với Nghiêm ba chính là càng châm dầu vào lửa, ông đưa cao tay tính giáng một đòn xuống nhưng rất may Nghiêm mẹ đã vội lao ra cản, Nghiêm ba bất lực quát.
"Ta không có đứa con như ngươi!!! Từ bây giờ ta không quản ngươi nữa! Muốn làm gì thì làm!"
Nghiêm ba tức giận bỏ đi vào phòng bếp lôi chai nước uống cho hạ hoả, Nghiêm mẹ vội vàng bảo Tần Nhã cùng Nghiêm Lục Khiết lên phòng. Tần Nhã nãy giờ vẫn ôm chặt Nghiêm Lục Khiết liền nghe lời đỡ cậu lên. Hắn để Nghiêm Lục Khiết nằm trên giường, tay cậu vẫn còn run vì sợ.
"Lần đầu tiên em dám cãi lại ba luôn á."
Tần Nhã đang lo sợ cậu bị doạ, nghe cậu nói xong liền bị cậu chọc cho buồn cười, hắn xoa đầu Nghiêm Lục Khiết.
"Anh chưa thấy ai cãi lại người lớn mà còn mang dáng vẻ mới vừa lập công như em."
Nghiêm Lục Khiết vươn tay đặt lên tay Tần Nhã, thở dài.
"Em không muốn cãi, em chỉ muốn nói với ba rõ ràng những điều trong lòng. Việc này trước sau gì họ cũng cần phải biết. Em xin lỗi, vì em mà anh phải chịu đòn thay như vậy, có đau không?"
Nói không đau chính là nói dối, tuy nhiên Tần Nhã vẫn giữ trên môi nụ cười.
"Hai vết roi này có đáng là gì, nếu ba em có thể chấp nhận chúng ta thì hai mươi vết như vậy anh cũng chịu được!"
Nghiêm Lục Khiết liếc hắn.
"Em còn tưởng anh đau, định hôn hôn cho anh bớt đau, nếu anh không đau thì..."
Tần Nhã đột ngột nằm lăn trên sàn, gương mặt đau khổ. "Ui! Đau quá! Đau chết mất."
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Mẹ ơi cho con mượn bảo vật gia truyền, con muốn làm thịt lươn!
Sau khi bị Lươn Nhã vòi vĩnh hôn hôn, Nghiêm Lục Khiết lúc này mới ôm hắn, dịu dàng nói.
"Hãy cho ba em thời gian, em sẽ thuyết phục ba!"
Tần Nhã không nói gì chỉ gật nhẹ xoa đầu Nghiêm Lục Khiết rồi đắp chăn cho cậu, sau đó tắt đèn đi ra khỏi phòng. Khi xuống cầu thang lại nghe tiếng Nghiêm mẹ truyền đến.
"Ông đó, cũng đâu cần hà khắc như vậy?"
Nghiêm ba quát lớn.
"Cái gì mà hà khắc, cái đó là trái với tự nhiên, bà cũng quá dễ tính rồi!!!"
Tần Nhã chậm rãi bước xuống, cất tiếng.
"Trên thế giới người ta đã công nhận có hơn một ngàn loại động vật có xu hướng đồng tính, nếu con người cũng vậy thì cũng không có gì là trái tự nhiên. Bác trai, xin bác hãy suy nghĩ lại việc này!"
Nghiêm ba trợn mắt.
"Cậu còn trả treo với tôi?"
Tần Nhã không muốn làm mọi chuyện trở nên tệ hơn, hắn đi đến trước mặt Nghiêm ba và Nghiêm mẹ quỳ xuống, đầu chạm xuống sàn. Một kẻ tâm cao khí ngạo như hắn trước giờ cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ làm việc này. Nhưng vì tiểu bảo bối của hắn, có kêu hắn xuống hai mươi tầng địa ngục hắn cũng sẵn sàng. Nghiêm mẹ hoảng hốt vội đỡ Tần Nhã dậy, nhưng hắn nhất quyết vẫn quỳ một chỗ, hắn nói.
"Tình cảm của cháu dành cho Tiểu Khiết không phải loại tình cảm một sớm một chiều. Cậu ấy muốn gì cháu liền làm cái đó. Cháu sẵn sàng đem mọi thứ tốt nhất của mình ra để khiến cậu ấy hạnh phúc! Bác trai, xin người hãy cho bọn cháu được bên nhau!"
Nghiêm ba sau khi nghe được, cơ mặt cũng hơi dãn ra một chút, nhưng cũng không nói gì liền bỏ lên lầu. Từ sau buổi đó, không khí trong nhà có phần căng thẳng hơn hẳn. Nghiêm Lục Khiết cũng ít nói chuyện khi ở nhà hơn trước, thật ra là cậu cũng không biết phải mở lời như thế nào.
Ba cậu vốn là người gia trưởng nghiêm khắc đến cực điểm. Phàm là mọi sự trong nhà đều do ông quyết định. Mẹ cậu lại là một người dịu dàng, lúc nào cũng nghe theo sự sắp xếp của ba. Căn bản cả nhà trước giờ chưa từng có việc hi hữu như thế này xảy ra. Cho nên ai cũng không biết cách giải quyết chuyện này như thế nào mới phải.