Sau giải bóng rổ, rất nhanh đã đến phần thi diễn kịch. Cả tháng này Tần Nhã cũng phải tham gia tập kịch cho lớp mình, thương thế của hắn chưa lành hẳn, nhưng vai của hai chỉ là một vai phụ, cho Tần Nhã bị thương cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Có thời gian rảnh hắn liền đến lớp Nghiêm Lục Khiết. Nói là xem lớp bạn tập kịch, nhưng Tần Nhã chỉ chăm chú vào người mà hắn cần chăm chú. Hắn gian manh đem từng cử chỉ, động tác cơ thể Nghiêm Lục Khiết mà suy nghĩ sâu xa, khiến cho Nghiêm Lục Khiết nhiều phen không hiểu sao sởn gai ốc.
Hôm nay là ngày chính thức công diễn, gần sát giờ, ai nấy tấp nập chuẩn bị cho phần biểu diễn sắp tới. Rốt cuộc lại phát hiện không thấy Liễu Bạch đâu, gọi điện cũng không nghe thấy. Bọn họ bắt đầu nháo nhào lên.
Tần Nhã đi đến lớp Nghiêm Lục Khiết trùng hợp thấy cảnh rối loạn này.
"Sao vậy?"
Thanh âm trầm ấm vang lên, Nghiêm Lục Khiết hướng mắt về phía cửa lớp, một thanh niên tóc đen dài đến thắt lưng, mai tóc hai bên được thắt lại bởi một dây lụa màu đỏ cùng màu với bộ lễ phục đỏ, đôi mắt đen toát lên vẻ oai phong lẫm liệt. Hào quang xung quanh hắn toả ra khiến Nghiêm Lục Khiết không khỏi chớp mắt, càng lúc càng tiến gần nam nhân kia hơn...
"Nghiêm Lục Khiết, em còn tiến thêm bước nữa hậu quả tự chịu."
Nghiêm Lục Khiết bị tiếng nói làm cho thức tỉnh, chợt nhận ra đáy mắt nam nhân đối diện chỉ chứa mỗi hình ảnh của chính mình, đủ biết hai người đã gần như thế nào.
Đột nhiên một nữ sinh chạy vào thông báo khẩn, Liễu Bạch do hôm qua quá hồi hộp nên ngủ trễ, kết quả sáng nay dậy trễ, trên đường cấp tốc chạy đến trường đã bị trật chân, bây giờ đang ở phòng y tế.
Thế nên các cụ nói chớ có sai, bánh bèo vô dụng.
Mọi người khẩn trương chạy xuống phòng y tế, Liễu Bạch ngồi đó, trông thấy Nghiêm Lục Khiết liền khóc bù lu bù loa, chân nàng bị bong gân, sưng vù lên một cục. Tập hai tháng trời, cuối cùng lại không diễn được, bọn họ người trách người ý kiến đổi kịch. Nhưng mãi vẫn không thống nhất được với nhau, kịch đã tập hai tháng, nói bỏ sao có thể.
Sau đó bọn họ đồng loạt hướng cặp mắt về phía Liễu Bạch, bên cạnh là Nghiêm Lục Khiết đang toát mồ hôi hột..
Nghiêm Lục Khiết lau nước mắt không tồn tại trên mắt mình, đành ngồi im để đám nữ sinh mặc váy hoá trang, bộ váy đáng ra của Liễu Bạch mặc lại đưa cho Nghiêm Lục Khiết. Kết quả phần trên Nghiêm Lục Khiết thực sự nhan sắc so với mỹ nhân thì không kém. Nhưng phần dưới, váy chỉ dài tới mắt cá, để lộ đôi giày thể thao nam màu vàng khá nổi bật, có thể gọi là khiến cho người nhìn tụt cảm xúc không phanh.
Nhưng phải chịu thôi, các người còn mong đợi gì nữa hả?
Đến hội trưởng, tiết mục trên sân khấu kết thúc, mọi người tản ra phía hai bên cánh gà. Nghiêm Lục Khiết lén nhìn từ phía cánh gà ra sân khấu, tìm kiếm một dáng người quen thuộc. Tần Nhã đang đứng cách đó không xa, hắn cũng nhìn thấy cậu, gương mặt lại ngẩn ngơ một chút rồi tiến gần đến cậu.
"Đẹp lắm!!!"
Nghiêm Lục Khiết đỏ mặt cúi xuống, người kia tiếp lời.
"Ngoại trừ đôi giày kia, mất thẩm mỹ."
Nghiêm Lục Khiết trợn mắt mấp máy môi, đột nhiên Tần Nhã cúi người phả nhẹ làn hơi vào tai cậu.
"Cố lên!"
Nghiêm Lục Khiết bịt một bên tai đỏ mặt đẩy người kia ra, người nọ lại cười lớn giờ ngón cái. Nghiêm Lục Khiết không thèm nhìn trực tiếp tiến lên sân khấu.
Gương mặt thanh tú vừa ló diện, đã được sự hưởng ứng của các nam sinh bên dưới rất nhiệt tình. Họ hô hoán vỗ tay rầm rộ nhưng khi chú đến đôi giày không hợp lý kia lại im bặt nhịn cười. Nghiêm Lục Khiết ban đầu có chút run sợ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Vai Juliet nếu đã né không được, thì thôi cứ diễn đi.
Dẫn kịch: Nhờ hóa trang, Romeo có thể men đến gần cô gái mà mình chú ý và bắt đầu tán tỉnh bằng những lời lẽ cầu kỳ bay bướm
Khâm Dĩnh Hy bước ra sân khấu, buông lời mật ngọt khiến các nữ sinh bên dưới chết đứ đừ:
"Nếu bàn tay tôi chẳng chút nào xứng đáng, lại làm cho tay cô uế tạp, tôi biết cách chuộc tội bất kính đó: môi tôi sẵn sàng xóa nó bằng một cái hôn nồng nàn."
Nghiêm Lục Khiết cao giọng kiều diễm trêu đùa, khiến nam sinh bên dưới hú hét cuồng loạn.
"Người hành hương đáng mến ơi! sao lại nói xấu bàn tay mình thế, nó cũng chỉ ước ao được sử dụng theo thói quen bình thường thôi, những bậc thánh vẫn để tay mình chạm phải người hành hương và một cái bắt tay chính là cái hôn của những người sùng đạo."
Tần Nhã đứng sau cánh gà, chợt thấy có điều gì không ổn, hai người này diễn sâu như vậy, thật khiến cho người ta có cảm giác tình yêu rất mãnh liệt!
_Juliet: Vú hỏi tên chàng đi, nếu chàng đã có vợ, con nhất quyết sẽ chẳng bao giờ lấy chồng!
Tần Nhã nhìn gương mặt uỷ khuất của Juliet là Nghiêm Lục Khiết kia, những lời đó nếu nói với hắn, dù chỉ là diễn, hắn cũng một lòng một dạ đi theo cậu. Nhưng lời nói kia lại đem nói ra với nam nhân khác, quả thật chua chết hắn!
Trần Nghiên Hạo vốn đứng bên cạnh Tần Nhã quan sát sân khấu. Cậu nhìn thấy biểu tình Tần Nhã, híp mắt cười, trêu đùa vỗ vai hắn, nháy mắt ý bảo chỉ là một nhân vật hư cấu, hà cớ gì phải ăn dấm.
_Romeo: Cứ gọi anh là tình yêu của em, thế là anh được đổi tên rồi! Anh nghĩ có lẽ mình không thể sống mà thiếu em rồi!
Trần Nghiên Hạo mắt vẫn híp lại, miệng vẫn giữ vững nụ cười thần thánh, nhưng hàn khí toát ra so với Tần Nhã còn muốn khủng khiếp hơn. Tần Nhã vỗ vai, mắt nhìn đểu, miệng nhoẻn cười ra vẻ cảm thông lắm.
Trên sân khấu, Khâm Dĩnh Hy cùng Nghiêm Lục Khiết diễn đầy sâu lắng cảm động. Trong cánh gà, Tần Nhã mặt mặt đen hơn đít nồi, Trần Nghiên Hạo cười đến cực kỳ chói mắt.
Ăn dấm chua với nhân vật kịch cổ điển quả là thú vị!
Tiếng một nam sinh phụ trách hậu cần lên tiếng.
"Lục Ngôn Hạ, chuẩn bị đến cậu!"
Trần Nghiên Hạo nghe thấy vậy, đi tới tươi cười nhìn Lục Ngôn Hạ. Mười giây sau, trang phục trên người Lục Ngôn Hạ đồng loạt bị cởi bỏ. Trần Nghiên Hạo mặc lên trên người bộ trang phục, tuy có chút chật nhưng chung quy cũng không sao.
Lục Ngôn Hạ được Hàn Văn thân thủ nhanh nhẹn trùm kín áo lại, thắc mắc hỏi.
"Lớp trưởng, làm sao vậy?"
Trần Nghiên Hạo mắt híp cong lên, trên môi nở nụ cười. "Kịch bản có lỗ hổng, tớ đem sửa một chút á."
Nói xong để đám Lục Ngôn Hạ ngơ ngác, bước lên sân khấu.
Lớp phó thủ vai cha của Juliet, trông thấy Trần Nghiên Hạo lên sân khấu có chút hốt hoảng, nhưng nhìn thấy Trần Nghiên Hạo mặc phục trang của Lục Ngôn Hạ. Bèn nhanh nhẹn theo kịch bản mà mời cậu ngồi xuống. Không ngờ lớp trưởng lại hỏi một câu xúc động lòng người:
_"Cảm ơn ngài Capulet, Romeo đâu?"
Một giây...hai giây.... lớp phó như chết trân trên sân khấu
Phắc, chuyện gì vậy, cậu ta nhớ lộn kịch bản hả!!
Vũ Ân run run giọng, cố lái lại theo kịch bản một chút.
_"À...um.... Romeo đã bị lưu đày....Mọi việc... diễn ra khá dồn dập..."
Trần Nghiên Hạo ngồi tựa lưa vào chiếc ghế sô pha trên sân khấu, mắt tươi cười nói.
_"Có phải ban nãy các người đánh đập Romeo không? Có biết thân hình cậu ấy mỏng manh lắm không, đánh thì đánh nhẹ thôi, không cần nặng tay như thế! Còn nữa, không được cho cậu ấy làm quá nhiều việc nặng, cậu ấy rất thích ăn pizza phô mai ..."
Bên dưới chợt phát ra tiếng cười lớn
Phắc, chuyện gì vậy, cậu ta làm gì vậy!!??
"Lớp trưởng?!"
Khâm Dĩnh Hy cùng Nghiêm Lục Khiết đờ người, cằm như đã rớt lộp cộp xuống sàn nhà. Trên sân khấu, Trần Nghiên Hạo thủ vai bá tước Paris như một ông bố già giảng thuyết về con trai mình, quý ngài Capulet ngồi im cong đôi vai lên, đầu cúi gập người xuống gật gật dạ dạ, tâm tình sắp khóc đến nơi
Nghiêm Lục Khiết cắn răng không thể chịu được nữa, bèn chạy lên sân khấu qua loa lớn tiếng vài câu rồi đẩy Trần Nghiên Hạo xuống phía sau cánh gà.
Cả khán phòng ồ lên, phân đoạn này tuyệt nhiên không hề có trong kịch bản gốc nha.
Nghiêm Lục Khiết biểu tình rất không bằng lòng.
"Cậu làm gì vậy?"
Trần Nghiên Hạo híp mắt cười nhìn cậu.
"Tự dưng tớ lại muốn lên sân khấu một chút."
Nghiêm Lục Khiết bất đắc dĩ thở dài, đây là lần đầu tiên cậu thấy Trần Nghiên Hạo làm việc không có quy tắc như vậy. Kể từ khi Tần Nhã bóp méo hình Trần Nghiên Hạo thuần khiết đến nay, Nghiêm Lục Khiết cảm nhận Trần Nghiên Hạo thật sự có sự thay đổi rất lớn.
Nghiêm Lục Khiết người bị ép diễn kịch, cuối cùng vẫn phải là người giữ vững tình tiết kịch.
Nghiêm Lục Khiết quay sang dặn dò Khâm Dĩnh Hy.
"Thôi được rồi! Chút nữa diễn cho đúng kịch bản, đừng có nháo, nhất là phân đoạn Romeo và Juliet hôn nhau, cậu phải nằm im đó!"
Trần Nghiên Hạo cười tươi rạng rỡ: "..."
Tần Nhã: "..."
Rốt cuộc kịch cũng đến hồi kết, Trần Nghiên Hạo ung dung bước ra sân khấu, đây là phân đoạn bá tước Paris cùng Romeo đánh nhau. Romeo đánh gục bá tước Paris, y nằm lăn ra chết. Nhưng gã trai Paris mà Trần Nghiên Hạo thủ vai, khi chết lại nằm đè lên người Khâm Dĩnh Hy. Bị đè lên ôm chặt, Khâm Dĩnh Hy không cách nào thoát ra được đành nằm im coi như mình cũng chết, mặc cho Nghiêm Lục Khiết tuỳ cách xử lý.
Tần Nhã dưới cánh gà đi qua đi lại hai răng nghiến ken két, chợt trông thấy đàn em lớp dưới chuẩn bị cho tiết mục lớp mình. Hắn bước lại đem gương mặt điển trai của mình áp chế đối phương, đối phương là nữ sinh đang chuẩn bị tiết mục người đẹp và quái vật, trông thấy hắn liền hồn lìa khỏi xác mà buông cái đầu con quái vật đang mang trên tay xuống. Tần Nhã cong môi cười nhẹ, cúi đầu cảm ơn nữ sinh đã cho mình mượn cái đầu con quái vật. Có điều lời cảm ơn hoàn toàn không lọt vào lỗ tai nàng, chính là nàng đã bị vẻ điển trai kia làm cho mê muội rồi.
Nghiêm Lục Khiết đứng trên sân khấu nãy giờ giật giật khoé mắt, cậu đành chạy đến bên cạnh Khâm Dĩnh Hy đang bị Trần Nghiên Hạo kia đè chết.
_ Ta thấy cái gì đây? Môi chàng vẫn còn vương mùi thuốc độc. Như vậy là thuốc độc đã kết liễu cuộc đời chàng. Ôi, chàng ác quá, chàng đã uống hết cả rồi, chẳng để lại cho ta lấy một giọt để giúp ta đi theo chàng. Có thể trên môi chàng còn có đủ chất độc để giúp em chết, nếu em hôn chàng lần cuối?
Đột nhiên một loại thanh âm truyền đến.
_"Khoan đã!!"
Chuyện gì nữa vậy????
Thể loại tình tiết gì đây??!!!
Trên sân khấu xuất hiện một thanh niên dáng người to cao, thân mặc lễ phục Nhật Bản, nhưng đầu lại là một con quái vật
Nghiêm Lục Khiết trong lòng gào rú nhìn tên quái vật đối diện, các người điên rồi, các người điên hết rồi!!!
Cậu kìm chế cơn giận trong người, nhỏ nhẹ hỏi:
_"Ngươi....ngươi là ai????"
Con quái vật gãi gãi đầu:
_"Ta là .... ừm.... Ta là cha đỡ đầu của ngươi đây, hắn chết rồi ngươi phải tự mình đi tìm hạnh phúc khác, còn chưa kịp trả ơn cha mẹ đã tự tử như vậy, còn ra phép tắc gì! Mau, mau đi theo ta!"
Không để Nghiêm Lục Khiết kịp hiểu, Tần Nhã bế xốc người cậu lên lui về sau cánh gà, tiếp đó còn phóng khoáng đem mấy từ "Hết kịch rồi mau hạ màn xuống" phát ra. Ai nấy đều ngỡ ngàng bàng hoàng không nói nên lời...
Vừa xuống đến cánh gà, Nghiêm Lục Khiết nâng cao thanh âm, gầm rú một quãng trời:
"Đội trưởng! Anh mau nói cho em biết, anh làm vậy là có ý gì? Khi không lại phá kịch của lớp em?!"
Tần Nhã day day hai thái dương, cái đầu quái vật có lẽ quá nhỏ so với hắn, hắn lười biếng đổ nồi lên đầu Trần Nghiên Hạo.
"Em thấy rồi đó, là lớp trưởng lớp em nhờ anh làm."
"Anh... anh khi nào tốt tính như vậy, người khác nhờ anh anh liền làm?"
Tần Nhã ỉu xìu cúi đầu không nói gì, Nghiêm Lục Khiết lỡ miệng lớn tiếng, trông thấy vậy cũng đành nuốt lời bực dọc vào.
Nghiêm Lục Khiết chậc miệng, thôi kệ đi, Trần Nghiên Hạo cậu ấy là người viết kịch bản, cũng có thèm diễn theo kịch bản đâu.
"Nhắc mới nhớ, lớp trưởng cùng Khâm Dĩnh Hy đâu rồi?"
"..."
Trong phòng chứa đạo cụ, Khâm Dĩnh Hy khó hiểu nhìn Trần Nghiên Hạo.
"Hạo Hạo, cậu sao vậy?"
Trần Nghiên Hạo hiếm thấy vẻ ủ rũ, nói. "Tớ không hiểu tại sao ban nãy làm vậy. Đột nhiên nghĩ đến có người hôn môi cậu, trong lòng tớ rất khó chịu."
Khâm Dĩnh Hy nhìn thấy bộ dáng của Trần Nghiên Hạo, tâm tình liền trở nên mềm nhũn, hắn xoa đầu cậu.
"Hạo Hạo ngoan." Khâm Dĩnh Hy vui vẻ, liều mạng đào sâu. "Sao cậu lại khó chịu khi thấy tớ cùng người khác hôn nhau?"
Trần Nghiên Hạo bối rối, gương mặt đỏ ứng xoay sang chỗ khác không nói nên lời. Khâm Dĩnh Hy trong lòng cảm thấy đúng là không uổng công mấy tháng nay hắn đeo bám Trần Nghiên Hạo. Hiện tại đây là thời cơ thích hợp, hắn xoay người Trần Nghiên Hạo lại.
"Trần Nghiên Hạo, cậu có thích tớ không?"
Trần Nghiên Hạo ấp úng.
Khâm Dĩnh Hy mỉm cười, ngại không nói sao?
"Vậy cậu dùng hành động chứng minh đi."
Trần Nghiên Hạo cúi đầu, lát sau cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt híp he hé mở ra, trên miệng đồng dạng nở một nụ cười.
Cậu túm lấy Khâm Dĩnh Hy đang ngây ngốc, đè hắn xuống nền, bàn tay luồn vào áo Khâm Dĩnh Hy, môi mềm quấn lấy hắn. Trần Nghiên Hạo giọng tà mị vang lên.
"Dĩnh Hy, là cậu mời gọi tớ!"
Khâm Dĩnh Hy: "..."
Khoan đã!
Hình như có gì...
Sai sai!!!
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ