Giờ tập kịch tại lớp 11C1, cằm Liễu Bạch đã trực tiếp rơi lộp cộp xuống sàn. Cô run rẩy lắc cánh tay Nghiêm Lục Khiết, lắp bắp không nói nên lời.
Nghiêm Lục Khiết tỏ vẻ cũng bất lực có được không, tự dưng ban nãy sau khi sinh hoạt câu lạc bộ, Tần Nhã một hai đòi đến lớp Nghiêm Lục Khiết xem cậu tập kịch. Nghiêm Lục Khiết ban đầu không đồng ý, Tần Nhã liền khoác vai Khâm Dĩnh Hy kế bên, bảo Khâm Dĩnh Hy mời hắn đến. Nghiêm Lục Khiết lúc này mới miễn cường đồng ý.
Ai ngờ ba người chuẩn bị rời nhà thể chất, Lâm Tử Quyên từ đâu đùng đùng xuất hiện. Lâm Tử Quyên chỉ nói một câu.
"Tôi cũng muốn đi xem diễn kịch ở lớp cậu."
Lời vừa thốt ra, Khâm Dĩnh Hy cùng Nghiêm Lục Khiết đồng loạt té xỉu.
Liễu Bạch đỏ mặt túm chiếc váy đồng phục, đối diện với Lâm Tử Quyên nói.
"Tử Quyên... đã lâu không gặp."
Cả lớp đã biết con người thật của Liễu Bạch - hiện tại chứng kiến Liễu Bạch đang e ấp: "!!!"
Lâm Tử Quyên gật đầu, ôn nhu xoa lên đầu Liễu Bạch, sau đó tìm một góc lớp đứng nhìn.
Lần này đến phiên Tần Nhã cũng muốn thất thố.
Liễu Bạch đỏ mặt, cô bởi vì tập kịch mà lâu rồi cũng không bám dính lấy Lâm Tử Quyên, ai ngờ hôm nay Nghiêm Lục Khiết nhà cô lại mang đang đến phúc lợi cho cô như vậy. Liễu Bạch có chút đỡ không nổi.
Lớp C1 cư nhiên có thêm hai soái ca xuất hiện, mọi người vô cùng không tập trung. Cuối cùng Nghiêm Lục Khiết đành lên tiếng cắt phăng bầu không khí ngượng ngạo.
"Coi như trước mặt chúng ta là khán giả, các cậu đến vỏn vẹn hai người lạ cũng run thì sau này đứng trước mấy ngàn người diễn kịch phải làm sao?"
Mọi người đều có vẻ đồng ý, bắt đầu vào vị trí tập. Liễu Bạch đích thị là con bánh bèo vô dụng, sau khi gặp Lâm Tử Quyên thì tay chân cuống cuồng, giọng điệu run rẩy. Khiến không ít lần Trần Nghiên Hạo phải cắt cảnh để tập lại cho cô. Sau một hồi vật vã, Liễu Bạch cười trừ bảo mọi người nghỉ ngơi chút, để cô tập riêng với Nghiêm Lục Khiết.
Liễu Bạch đau khổ chạy về phía nam sinh đang ngồi trên ghế. Gương mặt cậu sát khí hằm hằm, kế bên là vị đội trưởng đang cười đến vô lại, kế bên nữa là đám nữ sinh trong lớp đang bâu lấy hắn.
Nghiêm Lục Khiết nghiến răng, cậu đúng là tạo nghiệt mà.
Liễu Bạch chạy đến, đòi Nghiêm Lục Khiết thử diễn cảnh Juliet cho cô xem. Sau một hồi năn nỉ có, đe doạ có, rốt cuộc Nghiêm Lục Khiết vẫn phải vì cô mà diễn thử.
Nghiêm Lục Khiết lật lật tờ kịch bản, hơi nhăn mặt một tí. Cậu nhắm mắt lại tưởng tượng, mềm mại ưỡn người đưa tay ra xa, gương mặt thanh tú sáng bừng, khiến người ta không khỏi tưởng tượng thật sự đang có Juliet đứng trước mặt
"Than ôi! Romeo! Nghĩa lý gì một cái tên? Đóa hoa mà ta gọi là bông hồng, dù mang tên gì, cũng vẫn ngào ngạt hương thơm. Tên chàng, Romeo ơi! Có dính dáng gì đến bản chất của chàng đâu."
Mọi người xung quanh bất ngờ đứng hình vài giây, ai trong lòng cũng thật muốn đem nàng Juliet kia về nhà. Tần Nhã cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn chăm chú nhìn Nghiêm Lục Khiết, mắt không muốn chớp.
Liễu Bạch dường như cũng lấy được cảm hứng, dự định tập theo giọng điệu của Nghiêm Lục Khiết. Đột nhiên Khâm Dĩnh Hy ở đâu ra, một bên dạt dào cảm xúc bước đến, tay nắm lấy tay Nghiêm Lục Khiết, tay đỡ eo cậu.
"Anh xin bằng vào lời nói của em. Cứ gọi anh là tình yêu của em, thế là anh được đổi tên rồi! Anh chẳng còn muốn mình là Romeo nữa."
Mọi người hết thảy đều nhìn về phía Khâm Dĩnh Hy. Cậu ta sao lại xuất hiện vậy Σ(❛□❛✿). Hơn nữa hai người nhìn còn rất hợp có được không hả?!!
"Thôi được rồi!"
"Thôi được rồi!"
Hai loại thanh âm đồng loạt vang lên cắt đứt màn diễn sâu của hai người.
Khâm Dĩnh Hy bị kêu đến tỉnh, hắn sợ hãi quan sát vẻ mặt của Tần Nhã. Đúng như dự đoán, Tần đội trưởng mặt đen hơn đít nồi, đang phóng hàng ngàn con dao găm lên người Khâm Dĩnh Hy.
Khâm Dĩnh Hy gãi đầu.
"Do Nghiêm Lục Khiết diễn quá tốt, tớ nhất thời cũng nhập tâm theo."
Trần Nghiên Hạo cười cười. "Đúng vậy nha! Tớ cũng thấy hai cậu diễn rất tốt, cho nên phải nhanh chóng hô ngừng. Nếu không thì sợ sẽ phát sinh gì đó."
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, còn có thể vậy???
Nghiêm Lục Khiết cũng khó hiểu hỏi Tần Nhã.
"Đội trưởng, ban nãy anh nói thôi được rồi cái gì?"
Tần Nhã làm ra vẻ suy tư.
"Ban nãy tôi có nói thôi được rồi cái gì sao?"
Nghiêm Lục Khiết trợn mắt nhìn con người lật mặt còn nhanh hơn lật trứng rán, lắc đầu phủi tay ý bảo không có gì rồi nhanh chóng ra một góc đợi Liễu Bạch tập diễn.
Trong lúc mọi người tiến hành vở kịch, Tần Nhã ngồi trên ghế chăm chú quan sát người trong lòng mình.
Nghiêm Lục Khiết tập trung vào vai diễn, Nghiêm Lục Khiết cười đùa cùng bạn bè, từng biểu cảm đều được Tần Nhã chăm chú thu lại vào mắt không sót cử chỉ nào.
Người trước mặt hắn lúc cười rộ lên thật đẹp, con quái vật trong lòng hắn lại rục rịch. Thật muốn đem Nghiêm Lục Khiết về nhà nhốt lại, để nụ cười đó mãi mãi chỉ dành cho hắn.
Tần Nhã chợt nhận ra, rằng Nghiêm Lục Khiết khác với hắn, cậu là một người hướng ngoại hồn nhiên vui vẻ, còn hắn chỉ là kẻ ích kỷ chỉ trốn trong bóng tối.
Tần Nhã xoè bàn tay về phía Nghiêm Lục Khiết, hắn nắm lại, tất nhiên, Nghiêm Lục Khiết vẫn không bị bắt lại vào trong tay.
Hắn muốn thổ lộ, lại sợ bị từ chối, sợ Nghiêm Lục Khiết sẽ ghét bỏ hắn. Tần Nhã lo được lo mất, cho dù Nghiêm Lục Khiết không có ý bài xích khi hắn chạm vào cậu thì nhe thế nào? Lỡ như Nghiêm Lục Khiết đối với ai cũng như vậy thì hắn biết làm sao.
Nghiêm Lục Khiết đối với ai cũng như vậy...
Tần Nhã nghiến răng, không được, hắn sắp không khống chế được con quái vật trong lòng mất rồi.
Thời điểm Tần Nhã còn đang đấu tranh nên nhốt Nghiêm Lục Khiết ở dưới hầm hay xích lại trên giường, một bàn tay khẽ vươn ra, đập nhẹ lên vai hắn.
Tần Nhã hoàn hồn, ngẩng nhìn lên xem là ai. Trước mặt hắn là nụ cười Colgate ấm áp những ngày đông.
"Anh là bạn của Nghiêm Lục Khiết sao?"
Tần Nhã bị tắm nắng nụ cười, hắn đánh giá người trước mặt, lại là một tên đẹp mã khác vây xung quanh Nghiêm Lục Khiết. Nghĩ tới đây Tần Nhã lập tức sôi máu.
"Đúng vậy, tôi là của Nghiêm Lục Khiết."
Trần Nghiên Hạo: "..."
Anh đánh rớt chữ "bạn" đi đâu rồi hả alo?
Trần Nghiên Hạo cong đôi mắt híp lên cười tươi, tay giơ ra. "Em là lớp trưởng lớp 11C1, tên Trần Nghiên Hạo. Đàn anh tên gì ạ?"
"Tần Nhã." Tần Nhã lại bị tắm nắng, hắn thuận theo bắt tay Trần Nghiên Hạo.
"Vậy ạ". Trần Nghiên Hạo híp mắt thu tay về, cậu cúi xuống thì thầm vào tai Tần Nhã. "Lát nữa em có thể mời anh một ly nước được không?"
Nghiêm Lục Khiết đứng ở giữa lớp tập kịch, tầm mắt vô thức quét đến chỗ Tần Nhã đang ngồi. Bắt gặp cảnh Trần Nghiên Hạo cùng Tần Nhã đang cùng một chỗ với nhau, còn đang thì thầm nói chuyện gì đó.
Trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đội trưởng và lớp trưởng trước đó có gặp qua nhau rồi sao? Gặp qua lúc nào sao cậu không biết!
Kết thúc buổi tập, Nghiêm Lục Khiết đến bên chỗ Tần Nhã, dự định rủ hắn cùng đi về. Bởi vì lâu rồi bọn họ không đi chung, Nghiêm Lục Khiết cảm thấy có chút thiếu.
"Hả? Hôm nay tôi có chút việc bận rồi. Cậu về trước đi."
Tần Nhã gõ nhẹ lên trán Nghiêm Lục Khiết, Nghiêm Lục Khiết cứ như vậy đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng Tần Nhã đi mất.
Gì đây, lần đầu tiên chủ động lại bị người ta tạt một xô nước lạnh. Nghiêm Lục Khiết ngồi xuống ôm đầu, sao lại cảm thấy không vui như vậy chứ?
"Sao vậy?"
Khâm Dĩnh Hy đi tới đá nhẹ vào chân Nghiêm Lục Khiết.
Nghiêm Lục Khiết trừng mắt nhìn hắn. "Không liên quan tới cậu, hôm nay không bám Trần Nghiên Hạo đòi về chung với cậu ấy nữa sao?"
"À!" Khâm Dĩnh Hy nhăn mặt. "Cậu ấy nói hôm nay bận, bảo tớ về trước rồi."
"Hôm nay cậu ấy cũng bận sao?"
Nghiêm Lục Khiết nhớ lại hình ảnh ban nãy Trần Nghiên Hạo đứng một chỗ với Tần Nhã, trong lòng chợt nhói một cái.
Hai người bọn họ, rốt cuộc là quan hệ gì?
Sau hôm đó, Tần Nhã không còn một hai đòi đến lớp cậu nữa. Bọn họ cứ như vậy chỉ còn gặp mặt nhau ở giờ sinh hoạt câu lạc bộ.
Ngược lại làm cho mọi người không ngờ nhất là, từ sau hôm ấy Lâm Tử Quyên vậy mà lại là người đều đặn mỗi ngày theo chân Nghiêm Lục Khiết cùng Khâm Dĩnh Hy đến lớp C1.
Điều này làm cho Nghiêm Lục Khiết vô cùng lo lắng, lỡ như Liễu Bạch không biết được sự thật, một khi phát hiện ra sẽ đau khổ như thế nào.
Nghiêm Lục Khiết đành quyết định phải nói cho Liễu Bạch biết sự thật. Có điều đứng trước mặt Liễu Bạch, Nghiêm Lục Khiết lại không nỡ mở lời. Chỉ có thấy ấp úng trong miệng mấy câu "Lâm Tử Quyên... Lâm Tử Quyên... không phải... không phải..."
Liễu Bạch thấy Nghiêm Lục Khiết ấp úng, đành cười lớn vỗ vai cậu một cái. "Tớ biết cậu lo lắng cho tớ, tớ cũng biết cậu muốn nói gì."
Nghiêm Lục Khiết: cậu đã trở nên thông minh vào lúc nào vậy?
Liễu không thông minh Bạch: "..."
Liễu Bạch kẹp đầu Nghiêm Lục Khiết, gầm gừ.
"Cậu bỏ cái ánh mắt khinh bỉ đó ngay!"
Sau đó tựa như tâm thần phân liệt, trở mặt dịu dàng nói. "Nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần tình cảm cậu trao cho đối phương là chân tâm, vậy thì cậu còn cần gì giới tính nữa?"
Nghiêm Lục Khiết không ngờ có ngày Liễu Bạch lại có thể nói ra được câu nói triết lý này, hơn nữa cậu còn không thể phản bác được có được không!
Mọi chuyện cứ như thế được Nghiêm Lục Khiết cho qua.
Rốt cuộc giải đấu bóng rổ mùa đông cũng tới trong sự mong đợi của mọi người, đây là giải đấu cuối cùng của đám năm 3. Sau khi giải đấu này kết thúc, toàn bộ thành viên năm 3 kể cả Tần Nhã và Trình Cảnh, đều sẽ rời khỏi câu lạc bộ để tập trung cho việc ôn thi đại học.
Cho nên giải đấu này đối với đám năm 3 trong đội rất có ý nghĩa. Ai cũng đã ở trong tư thế sẵn sàng.
Mấy ngày gần thi đấu, Nghiêm Lục Khiết cùng Khâm Dĩnh Hy xin lớp trưởng cho nghỉ tập kịch để chuẩn bị. Trần Nghiên Hạo rất vui vẻ đồng ý, tiện thể cũng cho mọi người nghỉ ngơi. Vì vậy Nghiêm Lục Khiết cuối cùng đã có thể dành thời gian nhiều hơn cho đội bóng, cùng với huấn luyện viên, Tần Nhã và Trình Cảnh ngồi lại để đánh giá các đối thủ.
Tần Nhã trông thấy Nghiêm Lục Khiết rốt cuộc cũng có thời gian ở cạnh bên mình, tâm tình nhanh chóng phấn khởi. Mấy hôm nay vì để nghiên cứu chiến thuật, Tần Nhã cũng không thể nào có thời gian bám lấy cậu.
Hiện tại bọn họ bao gồm huấn luyện viên, Tần Nhã, Trình Cảnh cùng Nghiêm Lục Khiết đang ngồi chung một bàn nước. Huấn luyện viên đưa ra phương án, Tần Nhã đưa ra nhận xét, Trình Cảnh tổng kết mọi thứ lại một lượt. Còn Nghiêm Lục Khiết đang xem tất cả các clip được ghi lại từ những trận đấu của các đội bóng khác, tay không ngừng ghi chép vào quyển sổ.
Nghiêm Lục Khiết bấm vào clip của một trường tại thành phố H. Clip vừa bấm play, hình ảnh cao to của các thành viên trong đội liền đập vào mắt cậu. Một người đeo miếng vải màu đỏ ở cánh tay thực hiện vài động tác luồn lách, sau đó úp rổ một cú đẹp mắt, Nghiêm Lục Khiết buột miệng.
"Đẹp quá!"
Đột nhiên một thanh âm trầm ấm truyền đến bên tai.
"Cái gì đẹp?"
Nghiêm Lục Khiết bị Tần Nhã doạ đến hồn bay phách lạc, la lớn một tiếng lọt người ra đằng sau. Cũng may có Tần Nhã nhanh tay đỡ được.
Hắn nhìn cậu, vị chua bốc lên: cậu được lắm, có tôi ở đây còn dám ngắm trai sao?
Nghiêm Lục Khiết đưa điện thoại ra giữa bàn cho mọi người cùng xem.
"Em đang tham khảo kỹ thuật của đội này, đội trưởng của bọn họ có vẻ chơi rất hay!"
Còn dám khen người ta trước mặt tôi?
Tần Nhã không một chút thương tiếc búng vào trán Nghiêm Lục Khiết, nghiến răng nói.
"Cậu đang ở trước đội trưởng chơi hay nhất hành tinh này rồi còn muốn khen người khác hay sao??"
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Đội trưởng nha chứng bệnh hoang tưởng của anh ở trên hành tinh mẹ người ta không chữa được nữa rồi đúng không??!!
Huấn luyện ngồi cạnh thấy thế liền bật cười. "Hai em thân nhau thật đấy."
Tần Nhã nhe răng. "Đương nhiên rồi ạ."
Nghiêm Lục Khiết: "Ai thèm thân với anh!"
Ba người còn lại cùng cười lớn, sau đó lại tập trung nghiên cứu chiến thuật. Sau khi bàn bạc xong, mọi người cùng tạm biệt tách ra về nhà.
Nghiêm Lục Khiết cùng Tần Nhã tản bộ về nhà. Tần Nhã bởi vì muốn được Nghiêm Lục Khiết chở về mới cất công đi bộ tới quán nước. Ai ngờ Nghiêm Lục Khiết vì trông thấy quán nước cũng gần nhà mình, cho nên cậu trực tiếp đi bộ.
Trên đường đi cả hai chỉ im lặng không nói gì, bầu không khí gượng gạo đến đáng sợ. Nghiêm Lục Khiết lén nhìn Tần Nhã, cậu thực sự muốn biết mối quan hệ giữa đội trưởng và lớp trưởng là như thế nào. Nhưng lại ngại mình quá phận, Nghiêm Lục Khiết đành khó chịu giữ trong lòng.
Tần Nhã đi chậm lại, hỏi.
"Nghiêm Lục Khiết, cậu có gì muốn nói với tôi sao?"