Chapter 30 - Chương 30

Chuyện tối hôm đó cứ như vậy mà trôi qua, hai người cũng không ai nhắc lại nữa. Tần Nhã lại quay trở về là một vị Tần đội trưởng trời đánh thánh đâm doạ người doạ quỷ.

Có điều tuy không ai còn đả động tới, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ kể từ tối hôm đó đã trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.

Hôm nay là ngày hẹn đám Trình Cảnh đi chơi. Nghiêm Lục Khiết được báo đứng trước cửa nhà sẽ có xe đến đón. Trời cũng đang sang đông rồi, khoác trên mình chiếc áo của Tần Nhã, Nghiêm Lục Khiết đút hai tay vào hai bên túi, ấm áp lạ thường.

Một chiếc xe màu đen đỗ xịch trước mặt Nghiêm Lục Khiết, Trình Cảnh có lẽ do quá hào hứng nên sau khi xe dừng, hắn liền nhảy xuống thân thủ nhanh nhẹn đẩy Nghiêm Lục Khiết vào xe, hệt như một vụ bắt cóc có kế hoạch từ trước!

Nghiêm Lục Khiết sau khi chui được hơn đầu vào xe mới phát hiện Tần Nhã đang ngồi vắt chéo chân, tay chống cằm nhìn mình. Trên người Tần Nhã còn đang khoác một kiện áo giống y như áo mà Nghiêm Lục Khiết đang mặc.

"Cái áo này..."

Tần Nhã qua loa chống chế. "Thiếu gia nhà tôi sau khi thấy tôi không có áo khoác mặc nên đã cho tôi một cái giống vậy."

Nghiêm Lục Khiết bĩu môi.

"Đột nhiên muốn trả lại cáo áo này cho thiếu gia nhà anh!"

Này cũng quá giống áo đôi rồi.

"Thiếu gia???" Trình Cảnh bất ngờ lên tiếng khiến Nghiêm Lục Khiết nhận ra trên xe không chỉ có mình hai người họ.

Nghiêm Lục Khiết vội che miệng, có lẽ việc Tần Nhã là con ở trong ngôi biệt thự kia Trình Cảnh và Tiêu Duệ Đình không biết. Cậu lỡ miệng nói ra như vậy...

Nghiêm Lục Khiết chột dạ nhìn Tần Nhã, hắn nhịn cười nói.

"Tôi chỉ là con ở trong một gia đình khá giả, các cậu đừng miệt thị tôi."

Phụtt!!!

"Tần Nhã là con ở á??!!"

Tiêu Duệ Đình không khỏi ngạc nhiên vặn to thanh âm của bản thân, về phần Trình Cảnh trong miệng đang nhai cool air nghe xong liền nuốt xuống cái ực, thở không ra tiếng. Còn Tần Nhã quay hơn nửa người hướng mặt ra cửa sổ bờ vai run run như đang cười.

"Mọi người! Tôi cũng không muốn đem chuyện đời tư lên để bàn tán, chúng ta có thể đổi chủ đề không?"

Tần Nhã cố nín cười để nói bằng thanh âm bình thường nhất đến đỏ cả mặt, lại bị Nghiêm Lục Khiết hiểu lầm là đang xấu hổ, cậu vội nói theo.

"Nghe nói ở khu giải trí chúng ta chuẩn bị đến tối nay có tổ chức lễ hội mùa xuân rất náo nhiệt!"

Trình Cảnh rất nhanh cũng phối hợp:

"Phải đó phải đó! Hôm nay sẽ là ngày bắn pháo hoa nha, ở đó còn có một cái đu quay cực kỳ lớn nữa. Còn nữa, nghe nói khi cabin của vòng quay lên tới nơi cao nhất, hai người ngồi trong cabin tỏ tình với nhau sẽ mãi bên nhau trọn kiếp."

Nghiêm Lục Khiết hơi ngờ nghệch, Trình Cảnh anh phối hợp hơi quá mức cần thiết rồi, kể chuyện này ra làm gì, trên xe nếu không tính bác tài xế nữa thì là có 4 thằng đực rựa đó! À phải rồi anh đang ra ám hiệu cho Tiêu Duệ Đình đúng không?

Chiếc xe hơi đen bóng men theo khúc cua của con đèo, cảnh tượng hùng vĩ hiện ra. Tiêu Duệ Đình mắt chữ A miệng chữ O dán chặt mặt vào cửa kiếng xe. Nghiêm Lục Khiết ngồi bên cạnh, gương mặt không cảm xúc thở dài, thầm trách số mình đang yên đang lành tự dưng bị lôi đi làm bóng đèn. Chút nữa nên gợi ý cho Trình Cảnh nên rủ Tiêu Duệ Đình đi chơi xa, hai người sẽ có nhiều thời gian với nhau hơn...

"Không hiểu sao anh lại lôi em theo làm gì nữa không biết!"

Trình Cảnh ngồi ở ghế phụ quay xuống nhe răng cười, hai tay chắp lại, Nghiêm Lục Khiết chẹp miệng.

"Mà lôi em theo cũng được thôi". Nghiêm Lục Khiết chỉ về phía nam nhân đang dựa cả người hắn vào người mình, nhỏ giọng nói. "Lôi theo đội trưởng đi chung làm cái quái gì nữa?!!"

Tần Nhã tuy ngủ mà không ngủ, miệng khẽ cười, tay lại quàng chặt người cậu hơn, Nghiêm Lục Khiết bỗng cảm thấy hơi thở có chút dồn dập, hai má lại nóng bừng

Trình Cảnh thấy vậy vội cười nói.

"Vì anh nghĩ bốn người chơi sẽ rất vui nha."

Nghiêm Lục Khiết:"..."

Đoạn đường hơi xa nên bốn người rất nhanh đã ngủ mất. Sau khi ghé vào chỗ dừng chân ăn trưa, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi. Trình Cảnh lập tức xoè ra bốn vé vào cổng, phát cho mỗi người một vé rồi cùng nhau đi vào.

Tần Nhã đảo mắt nhìn quanh khu vui chơi, tiện tay kéo nhẹ Nghiêm Lục Khiết đi sát mình.

"Hôm nay cuối tuần rất đông, cẩn thận bị lạc."

Nghiêm Lục Khiết vùng vằng rời khỏi người Tần Nhã.

"Đội trưởng, chúng ta là đang mặt áo khoác rất giống nhau, đi chung mà còn đi sát thế này dễ bị người khác soi mói dị nghị lắm. Anh mau bỏ ra!"

Không phải cậu không muốn cởi áo khoác ra đâu, chỉ tại Tần đội trưởng vị này một mực lại quấn cậu như quấn cái bánh tét nữa rồi.

Tiêu Duệ Đình đột ngột tách Tần Nhã ra, kéo tay Nghiêm Lục Khiết vui vẻ nói.

"Chúng ta chơi trò gì đó vận động cho ấm đi!"

Sau đó không kịp để Nghiêm Lục Khiết kịp ú ớ gì, trực tiếp lôi cậu đi chơi hết trò này đến trò khác. Tần Nhã cùng Trình Cảnh phải sóng bước đi phía sau.

Nhìn hai vị nhà mình cả ngày chỉ biết vui vẻ cười nói kéo tay nhau đi phía trước, Tần đội trưởng cùng Trình đội phó đi phía sau đồng loạt cảm thấy có chút... ngứa mắt.

Trình Cảnh lắc lắc đầu mấy cái, vội kiếm chuyện trêu Tần Nhã.

"Cậu xác định sao? Hôm nay sẽ thổ lộ chứ?"

Tần Nhã rất có hợp tác trả lời. "Cậu có biết H2 + O2 sẽ thành HOHO không?"

Trình Cảnh: "..."

Trình Cảnh: Σ(゚д゚lll)

Trình Cảnh ngẩn người một lúc, sau đó sắc mặt biến đổi.

Trình Cảnh: "Đột nhiên nhận ra, 2Ca + O2 sẽ thành Cacaoo."

Phụt!!!

Hai người không hẹn mà cùng ôm bụng cười lớn, tiếp theo đó hàng loạt các phương trình bị bọn họ biến tấu đến không còn nhận ra hình thù.

Tiêu Duệ Đình liếc mắt nhìn hai thằng dở hơi phía sau, thầm thở dài.

"Sao vậy?" Nghiêm Lục Khiết hỏi.

"Làm thế nào để biết được mình đã thích một người?"

Tiêu Duệ Đình hỏi lại một câu làm Nghiêm Lục Khiết không biết trả lời như thế nào. Trong đầu đột nhiên nhớ lại câu nói trong cuốn sách không đáng tin mà cậu đã đọc được khi đi mua sách cùng Liễu Bạch.

"Chính là khi bạn luôn nghĩ về họ, luôn muốn nhìn thấy họ, mọi dự định trong tương lai của bạn lúc nào cũng sẽ kèm theo sự xuất hiện của người đó. Hoặc chỉ cần đơn giản là mỗi lần trông thấy người đó, tim bạn tự khắc gia tốc, như vậy cũng liền có thể kết luận bạn đã thích đối phương rồi nha."

Nha.

Nhaaaa.

Tiêu Duệ Đình: "..."

Nghiêm Lục Khiết: cho chừa cái tật vừa đọc đã nhớ này!

"Đậu xanh Nghiêm Lục Khiết, cậu đọc sách tuổi hồng hả?"

Nghiêm Lục Khiết đỏ mặt vội xua tay, còn định chống chế giải thích, Tiêu Duệ Đình bên cạnh cười nói.

"Không hổ là học sinh ban C, cậu nói vậy cũng không hẳn là sai đâu."

Gì? Đầu óc dân tự nhiên liền sẽ tiếp thu nhanh như vậy đi à?

Tiêu Duệ Đình quay đầu nhìn Trình Cảnh còn đang há miệng nói cái gì mà canxi kết hợp với sắt sẽ thành cafe, lại quay trở về nhìn Nghiêm Lục Khiết.

"Ngày nào đó cậu đột nhiên nhận ra, vẫn luôn có người bồi cậu nói chuyện, cùng cậu ăn cơm, cùng cậu chơi bóng. Đều đặn mỗi ngày giống như một vòng tuần hoàn vô hạn. Đến nỗi cậu đã hình thành thói quen, vô luận bất cứ việc gì xảy ra, đều sẽ có hắn bên cạnh."

Tiêu Duệ Đình nhoẻn miệng cười, lộ ra chiếc răng nanh. "Như vậy có phải là yêu không?"

Nghiêm Lục Khiết bị câu nói của Tiêu Duệ Đình làm cho ngẩn người.

Vô luận bất cứ việc gì xảy ra, đều sẽ có hắn bên cạnh.

Như vậy có phải là yêu không?

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

"Đậu má hết hồn!!"

"Bốp!"

Trình Cảnh chít chít túm góc áo Tần Nhã, bù lu bù loa.

"Tiêu Duệ Đình lại đánh tớ."

"Ai bảo cậu làm cho bọn tớ giật mình?"

"Định hỏi các cậu có muốn xem phim không. Các cậu lo nói chuyện không để ý bọn tớ chứ bộ."

Nghiêm Lục Khiết, Tiêu Duệ Đình: "Phim?"

Nghiêm Lục Khiết vốn rất sợ phim ma, có đánh chết cậu cũng không dám xem dù chỉ là trailer, giọng cậu hơi run run nói.

"Nếu hoạt hình thì coi, tuyệt đối không coi ma hoặc kinh dị."

Tần Nhã nghe thấy thế mắt lại sáng lên, vờ vờ vịt vịt cầm điện thoại ra chỗ khác, thực chất hắn một mạch đến rạp phim.

Nữ nhân viên bán vé nhìn người thanh niên anh tuấn đứng trước mặt ngạc nhiên cực độ. Cư nhiên người này chạy tới đòi mua hết vé xem phim tình cảm, hoạt hình, hành động, chỉ chừa mỗi phim ma.

Thiên a sao ông bất công với soái ca quá vậy, cho người ta cái mã đẹp trai lại không cho người ta thần kinh bình thường!

Cho đến khi Tần Nhã rút ra một tấm thẻ Infinite màu đen bóng, chữ nổi trên đó được mạ vàng, nữ nhân viên kia mới trợn mắt lên nhìn hắn.

Aduvjp không những soái mà còn phú nữa nha!

Nữ nhân viên hai tay run run đón chiếc thẻ từ tay Tần Nhã, bấm máy tính tiền vé rồi đưa thẻ quẹt nhẹ qua máy, sau đó cẩn thận đưa lại thẻ cho hắn. Tần Nhã sau khi đã ký tên và cất thẻ liền sử dụng mỹ nam kế áp sát đối phương căn dặn.

"Chút nữa có thêm ba người khác tới đây cùng tôi, chị chỉ việc nhớ mặt tôi mà nói tất cả phim tình cảm tâm lý hoạt hình hành động ngày hôm nay đều đã bán sạch, chỉ còn phim kinh dị. Được chứ?"

Bất ngờ bị áp sát, nữ nhân bán vé không kịp hoàn hồn chỉ đỏ mặt gật đầu vài cái, quên mất phải hỏi hắn số vé hắn đã mua phải làm sao đây. Tần Nhã quay đi, không quên tặng lại nụ cười nửa miệng mê man chết người.

Xong việc hắn chạy lại chỗ ba người bọn họ, Nghiêm Lục Khiết sau khi thấy bóng dáng hắn liền chỉ trích.

"Đội trưởng, anh nghe điện thoại gì mà lâu vậy?"

Hắn liếm môi nói.

"Tranh thủ đi vệ sinh một chút."

Tần Nhã môi hơi cong liền kéo cả đám về phía rạp phim. Nữ nhân viên bán vé đương nhiên không thể quên mặt vị phú soái ca kia rồi. Nghiêm Lục Khiết chỉ đến phim nào, cô cũng lắc đầu nguầy nguậy, chỉ có phim kinh dị và phim ma là còn.

Trình Cảnh âm thầm quan sát vẻ mặt nham hiểm của Tần Nhã, tên trời đánh nhà ngươi đã nhúng tay vào rồi phải không?? Không lý nào tất cả phim đều hết vé! Hắn huých vai Tần Nhã.

"Cậu lại giở trò gì rồi?"

Tần Nhã khẽ cười:

"Tớ vốn là có lòng tốt tạo cơ hội thích hợp để cậu và Tiêu Duệ Đình ôm nhau."

Trình Cảnh đá mắt sang thiếu niên đang nhăn mặt phía trước.

"Nghiêm Lục Khiết cậu ta chắc gì chịu xem."

Tần Nhã cười khẩy, hướng đôi mắt tự cao đi đến chỗ thiếu niên đang đứng, hắn gập người cúi đầu xuống bên tai Nghiêm Lục Khiết khẽ thì thầm.

"Cậu chủ yếu phải biết tác hợp với Trình Cảnh. Cậu xem, phim kinh dị là lúc thích hợp nhất để hai bọn họ giảng hoà, cậu một mực không chịu xem, không phải là đang phá chuyện tốt của người ta sao?"

Nghiêm Lục Khiết trợn mắt nhìn hắn, nhưng cũng rất nhanh gãi gãi đầu, cũng đúng nha.

Tần Nhã cười nhẹ xoa đầu cậu, tiếp lời:

"Tuy là xui xẻo cuối tuần coi phim bị hết vé, cậu cũng phải biết xoay chuyển tình thế sao cho có lợi chứ. Ngoan, nếu sợ có thể núp sau vai tôi."

Nghiêm Lục Khiết đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý, lục bóp lấy tiền ra.

Trình Cảnh nhận lấy đếm đếm. "Vé của em chỉ cần một tờ này là đủ."

Nghiêm Lục Khiết giọng hiển nhiên. "Tiền vé của em và đội trưởng."

Tiêu Duệ Đình: sao giống vợ giữ tiền chồng thế này.

Trình Cảnh nhìn với cặp mắt hâm mộ.

Tần Nhã: thường thôi.

Nghiêm Lục Khiết: nhìn tôi cái quỷ gì!!!

Rốt cuộc cũng mua xong vé vào coi phim. Vừa vào phim đã có ngay một tình huống doạ người, Nghiêm Lục Khiết vẻ ngoài bình thản nhưng trong lòng ruột gan phèo phổi đã trộn thành một nồi thập cẩm.

Mịe nó đã nói là căn phòng này bị ám, cả nhà các người cứ một hai phải đi vào tham quan làm cái gì hả? Rồi mắc gì 12 giờ không ở nhà, chui xuống hầm chơi cầu cơ nha? Bộ điên hay gì!!!

Nghiêm Lục Khiết run rẩy phỉ nhổ trong lòng, bất giác nắm chặt cánh tay người bên cạnh. Tần đội trưởng ngồi kế bên vô cùng ưng ý, đã đúng như trong dự định, hắn khẽ cười xoa đầu cậu, dịu dàng nói.

"Ngoan, đừng sợ!"

Mới lạ!!

Nói không sợ liền sẽ không sợ thật sao? Nghiêm Lục Khiết cắn muốn rách môi, bây giò có được đi ra ngoài không? Tần Nhã lại tiếp tục hình ảnh ôn nhu, rất tự nhiên áp đầu Nghiêm Lục Khiết vào vai hắn, vuốt nhẹ mái tóc mềm.

"Sợ thì gục vào đây!"

Trông thấy đối phương không phản kháng gì, Tần Nhã chầm chậm trượt tay xuống rồi để yên trên vai Nghiêm Lục Khiết.

Phía bên kia cũng cẩu huyết không kém, Tiêu Duệ Đình đưa một mẩu bắp rang lên miệng nam nhân bên cạnh nãy giờ vẫn nép sát vào người mình. Hắn thản nhiên há miệng đón lấy phần bắp rang từ tay Tiêu Duệ Định. Vị phô mai béo ngậy thơm lừng vẫn còn dính trên tay cậu, Trình Cảnh đưa lưỡi liếm sạch ngón tay Tiêu Duệ Đình. Tiêu Duệ Đình một phen điện xẹt toàn thân thể, hai bên má nóng bừng.

Cậu nhỏ nhẹ thì thầm.

"Trình Cảnh, ăn đập không?"

Nam nhân được kêu tên ngẩng lên, khuôn mặt vẫn bình thản, nhưng vẫn làm như mình sợ lắm, hắn lựa thế ôm chặt Tiêu Duệ Đình, nhỏ giọng nói.

"Nhưng mà tớ sợ."

Tiêu Duệ Đình: có quỷ mới tin cậu.

Sau hai tiếng rưỡi la hét chán chê, bộ phim cuối cùng cũng kết thúc, lúc này trời cũng đã tối sập. Nghiêm Lục Khiết hoa mắt chóng mặt được Tần Nhã đỡ bước ra. Lúc bọn họ hướng tìm hai người Tiêu Duệ Đình và Trình Cảnh thì lại không thấy họ đâu.

Tần Nhã tỏ vẻ chắc là đã đánh lẻ rồi, nên tạo điều kiện một chút.

"Có lẽ giờ bọn họ đến chỗ đu quay gì đó rồi, chi bằng tới đó đợi họ."

Nghiêm Lục Khiết gật đầu đồng ý, vốn dĩ hôm nay đi chơi cũng là vì Trình Cảnh nhờ vả mà, cũng nên để hai người bọn họ có không gian riêng đi thôi.

Cả hai mau chóng đi đến vòng xoay. Nghiêm Lục Khiết đang đứng cạnh vòng xoay quan sát một lượt đợi Tần Nhã đi mua nước trở về.

Vừa trông thấy Tần Nhã chạy tới đưa cho cậu chai nước, đột nhiên có đám người đằng sau chen lấn, Nghiêm Lục Khiết chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy cậu cùng Tần Nhã đã bị đẩy vào cabin đu quay mất rồi!

Cánh cửa cabin đóng lại, vòng quay từ từ đưa hai người lên cao trước sự ngỡ ngàng chưa kịp định hình gì của Nghiêm Lục Khiết. Nghiêm Lục Khiết sau khi ra sức đập cửa cuối cùng cũng chịu đặt mông ngồi đối diện Tần Nhã, thở mạnh:

"Thật tình, cuối cùng lại bị đẩy vào đây!"

Cậu lại vô tình ngó xuống, liền bị ánh đèn bên dưới đập vào mắt hấp dẫn.

"Đội trưởng, nhìn xem bên dưới phong cảnh đẹp chưa kìa!!!"

Nghiêm Lục Khiết không thấy người nọ trả lời, tò mò ngước lên nhìn người đó. Trông thấy tầm mắt hắn đặt trên người mình, Nghiêm Lục Khiết không được tự nhiên nhìn xuống bên dưới, ho khan.

"Mau nhìn... phong cảnh..."

Nghiêm Lục Khiết vẫn luôn cắm mặt nhìn xuống bên dưới, cơ bản không biết ánh mắt Tàn Nhã nãy giờ vẫn không dời khỏi người mình, hắn cười nói.

"Thấy rồi, thật đẹp."

Đột nhiên cảm thấy bầu không khí ngại ngùng đến đáng sợ, Nghiêm Lục Khiết suy nghĩ tìm chủ đề để phá tan bầu không khí quỷ dị này. Nhưng nửa ngày cũng không kiếm được chủ đề gì.

Tần Nhã ngồi đối diện quan sát biểu tình rối rắm hiện rõ trên gương mặt Nghiêm Lục Khiết lúc này. Cabin nơi hai người đang ngồi một lúc đã đi lên hơn nửa vòng quay.

Nghiêm Lục Khiết lén quan sát Tàn Nhã, nhịn không được mấp máy miệng.

"Đội trưởng, lúc trước đi KTV, Sở Mục hỏi anh có thích ai không, anh chỉ im lặng, vậy là có hay không?

Câu hỏi vừa thốt ra, Nghiêm Lục Khiết trong lòng lập tức gào thét.

Lúc này có được mở cửa cabin lao xuống không! Khi không lại lôi chuyện này ra hỏi, người ta im lặng là đã không muốn nói rồi mà! Chắc chắn là bởi vì ban chiều Tiêu Duệ Đình hỏi câu kia làm cho đầu óc cậu lú lẫn.

"Có rồi!"

Tần Nhã đột nhiên trả lời, Nghiêm Lục Khiết đang tự vả liền bị câu nói kia làm cho trái tim mình muốn thòng tới nơi. Đội trưởng vậy mà thật sự có người trong lòng sao. Cậu gãi đầu thấp thỏm nói.

"Vậy... cô ấy..."

Tần Nhã đánh gãy lời Nghiêm Lục Khiết.

"Tôi không yêu nữ nhân!"

Nghiêm Lục Khiết cảm nhận tim lệch một nhịp.

Không lẽ anh ta...

Hắn tiếp lời:

"Tôi cũng không yêu nam nhân."

Rốt cuộc là sao!!!Nghiêm Lục Khiết trong lòng gào thét. Anh đùa em à????

Cabin đã đếm điểm cao nhất của vòng quay.

"Tôi chỉ yêu em."