Nghiêm Lục Khiết bởi vì bị bệnh nên giấc ngủ rất chập chờn, cậu tỉnh giấc khi mới chỉ có 12 giờ đêm.
Cậu mơ màng cựa quậy, đầu vô tình chạm phải một địa phương vững chắc nào đó. Đưa tay sờ thử, Nghiêm Lục Khiết phát hiện địa phương này cũng không hẳn cứng như đá, chỉ hơi mềm và còn nhấp nhô lên xuống.
Nghiêm Lục Khiết lờ mờ tỉnh dậy, xung quanh là một mảng tối đen, chỉ có ánh đèn ngoài đường vụn vặt hắt vào. Cậu đưa tay sờ soạng vùng trước mặt, sờ một hồi cảm thấy có gì đó sai sai. Xúc giác từ bàn tay cậu mang đến cảm nhận hệt như đang sờ ngực người nào.
Ngực.
Người nào.
Nghiêm Lục Khiết giật mình vội rụt tay về, có điều nửa đường đã bị bàn tay ai đó tóm gọn. Nghiêm Lục Khiết suýt chút nữa hét lớn, cũng may trước khi cậu kịp la lên, đèn trên đầu giường đã được mở sáng.
Nghiêm Lục Khiết dụi mắt hồi lâu mới nhìn ra được trước mặt cậu là Tần Nhã. Tần Nhã không mặc áo, để lộ cơ ngực săn chắc cùng sáu cơ múi ẩn hiện quyến rũ, đang ở trên giường cậu.
Tần Nhã xoa mớ tóc loà xoà sượt qua nốt ruồi dưới mắt phải. Hắn cất tiếng, chất giọng khàn khàn vang lên, hẳn là đang ngủ mà bị đánh thức.
"Sao lại tỉnh dậy rồi?"
Nghiêm Lục Khiết không tin vào mắt mình.
"Sao anh lại ở đây?"
Tần Nhã, nam nhân luôn bình tĩnh trước mọi tình huống: "Cậu muốn tôi nằm ở sofa hay dưới sàn nhà sao? Lạnh lắm. Ngủ chung giường với cậu mà tôi còn thấy lạnh đây."
Miệng than lạnh nhưng lại mình trần, alo???
Ủa không đúng! Trọng điểm không phải như vậy!!!
"Sao anh không về nhà anh?"
"Sợ cậu lại nửa đêm cắm đầu chảy máu."
"..."
Thực muốn để hắn xuống mẫu giáo học lại chút ít lời hay ý đẹp. Tại sao đội trưởng của cậu lại có thể tồn tại đến bây giờ mà không hề sứt mẻ gì vậy? Người như hắn sẽ không phải chỉ cần thở một câu liền bị người ta tẩn một lần sao?
Có điều cậu quên mất, đội trưởng của cậu đây chính là trước khi người ta kịp tẩn hắn thì hắn đã chôn sống người ta rồi!
Tần Nhã búng nhẹ lên trán Nghiêm Lục Khiết, buồn cười hỏi. "Nghĩ gì mà mặt ngu vậy? Có muốn ăn chút gì không?"
Nghiêm Lục Khiết nhe răng. "Đội trưởng anh không được búng trán em nữa! Còn búng nữa sau này em sẽ bị ngáo ngơ mất!!!"
Tần Nhã bình tĩnh trả lời. "Ai bảo cậu hiện tại không ngáo ngơ?"
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Tần Nhã xoay người tắt đèn rồi nằm xuống, nói tiếp. "Cho nên tôi mới phải ở lại canh chừng tên ngáo ngơ nào đó, đến bản thân cũng không tự chăm sóc mình nên hồn."
Nghiêm Lục Khiết: hoặc có thể hiểu là, tôi quan tâm cậu nên mới ở lại để chăm cậu?
Tần Nhã người này... rốt cuộc vì sao mà quan tâm cậu đến như vậy?
Hơn nữa còn quan tâm đến mức khiến cho cậu có chút cảm động rồi!
Nghiêm Lục Khiết thoáng chốc đỏ mặt, thực may trong căn phòng tối Tần Nhã không thể phát hiện. Cậu nương theo chút ánh đèn đường ít ỏi rọi vào phòng, nhìn theo bóng lưng to lớn của người nào.
Nghiêm Lục Khiết thấp giọng gọi.
"Đội trưởng."
"Có chuyện gì?"
"Anh vẫn còn đang nắm tay em nè."
Tần Nhã: "..."
Tần Nhã không nỡ rút tay về, thuận thế lôi cả người Nghiêm Lục Khiết vào lòng mình. Nghiêm Lục Khiết choáng váng bị ngã xuống lồng ngực người nào, lúng túng cựa quậy muốn thoát khỏi. Không ngờ đối phương còn ôm lấy cậu chặt hơn.
"Cậu yên một chút, tôi lạnh."
Nghiêm Lục Khiết trong bóng đêm trừng mắt với hắn. "Em đang bị bệnh, anh muốn em bệnh nặng thêm hả?"
Không ngờ chỉ nói như vậy, Tần Nhã liền thật thật thà thà bỏ Nghiêm Lục Khiết ra. Còn rất cẩn thận bọc chăn quấn kín người cậu.
"Còn cảm thấy mệt không?"
Xém chút nữa là quên mất vị này nhà hắn đang bệnh.
Nghiêm Lục Khiết buồn cười trả lời. "Chỉ cảm thấy hơi mệt một chút thôi, ngủ một giấc đến mai sẽ khoẻ. Phải rồi, đêm nay anh ngủ lại đây, ngày mai đi học như thế nào?"
Tần Nhã ngữ điệu bình thản đáp. "Trình Cảnh hôm nay báo với giáo viên tôi sốt 40 độ, giáo viên cho tôi nghỉ hẳn một tuần rồi."
Nghiêm Lục Khiết: Người bệnh là cậu có được không hả? Khi không tự dưng người khoẻ lại đi nghỉ học một tuần thì có vấn đề gì không à?
"Sao có thể để anh nghỉ học vô duyên vô cớ như vậy được. Ngày mai anh đi học đi, em cảm thấy đã có thể tự lo được rồi."
Nghiêm Lục Khiết khác với Tần Nhã. Cậu học ban C, nghỉ học thì chỉ cần ở nhà chép lại bài, sau đó tự đọc hiểu không vấn đề gì. Tần Nhã học ban A, hơn nữa lại còn là năm 3, nếu không lên lớp nghe giảng thì làm sao hiểu bài? Chưa nói đến nghỉ một tuần, chỉ cần cúi xuống lụm cục tẩy thôi thì đã có thể bay gốc kiến thức luôn có được không!
Ý thức tầm quan trọng của việc học đi alo?
Tần Nhã nằm nghiêng, tay kê đầu nhìn về phía Nghiêm Lục Khiết. "Yên tâm đi, tôi đã học xong hết kiến thức của lớp 12 rồi, hiện tại đi học là để ôn tập kiến thức và để điểm danh thôi."
Nghiêm Lục Khiết ngoài dự đoán có thể hiểu được tình huống của Tần Nhã hiện tại. Trọng điểm chính là Tần đội trưởng đi học chỉ để điểm danh, kiến thức gì gì đó đội trưởng không quan tâm có đúng không? Đúng không?!!!
Thật ra đa số học sinh ban A năm 3 đều giống như Tần Nhã. Sau khi kết thúc năm 2, bọn sẽ không nghỉ hè mà trực tiếp học luôn chương trình của năm 3. Do đó chỉ cần đến giữa học kỳ thì đã có thể học xong chương trình năm 3 và bước vào ôn thi đại học luôn. Như vậy sẽ có nhiều thời gian để giải đề và trùng tu kiến thức hơn.
Nghiêm Lục Khiết suy nghĩ lung tung, một hồi lại chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm cậu tỉnh lại một lần nữa đã là sáng ngày hôm sau.
Nghiêm Lục Khiết vừa mở mắt, đập vào tầm nhìn chính là cơ ngực bóng loáng nhẵn nhụi của người nào. Cậu suýt chút nữa phun một búng máu.
Sáng sớm gặp loại chuyện tốt đẹp quá!
Xin lỗi không dám gặp!!!
Nghiêm Lục Khiết cẩn thận nhẹ nhàng quay lưng về phía Tần Nhã, lết thân về góc giường. Vốn định tranh thủ trước khi Tần Nhã kịp tỉnh lại, cậu sẽ xuống giường. Không ngờ Tần Nhã giống như con bạch tuộc, trực tiếp lôi cả người Nghiêm Lục Khiết lại, ngực hắn áp vào lưng cậu, bàn tay còn rất thuận tiện đặt trên eo cậu.
Nghiêm Lục Khiết: Mớ ngủ hả ba?!!!
Nghiêm Lục Khiết khẽ cựa quậy, không ngờ người sau lưng cất tiếng, mang theo giọng điệu ngái ngủ.
"Còn sớm mà, không ngủ tiếp đi."
"Ngủ nữa em thành heo mất."
"Kêu ủn ỉn nghe chơi."
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Nghiêm Lục Khiết cố thoát khỏi móng vuốt Tần Nhã, trong lúc vô tình cậu chợt nhận ra dưới mông mình có cái gì cộm cộm.
Ban đầu còn tưởng là mình nhầm, nhưng lúc cậu nhích thân mình ra xa một chút, thứ vật kia cũng giật một cái.
Nghiêm Lục Khiết: "..."
"Đội trưởng, anh..."
"Phản ứng sinh lý bình thường vào buổi sáng. Cậu đừng có lộn xộn, nếu không hậu quả tự chịu.
Nghiêm Lục Khiết nghe vậy cứng đờ người không dám nhúc nhích. Bởi vì cách một lớp quần kia vẫn có thể cảm nhận được cái mà ai cũng biết là cái gì, đang hăng hái ấn vào mông cậu! Cậu mà nháo cái gì người gánh hậu quả chính là cậu phải không! Mà hậu quả gì thì cậu không biết, cậu chỉ biết hậu quá đó chắc chắn sẽ không dễ chịu!
Vì vậy Nghiêm Lục Khiết ngoan ngoãn nằm a nằm.
Tần Nhã tay giữ eo Nghiêm Lục Khiết, đầu tựa vào vai cậu. Hắn tham lam hít hà mùi hương của đối phương, thật mong sau này ngày nào cũng có thể tỉnh giấc liền thấy Nghiêm Lục Khiết ở bên cạnh như vậy.
"Được rồi, dậy đi!" Tần Nhã buông người ngồi dậy, kéo theo Nghiêm Lục Khiết đang nằm cứng còng trên giường. "Cảm thấy đỡ mệt chưa, ăn chút gì không?"
Nghiêm Lục Khiết không được tự nhiên trả lời. "Em khoẻ rồi."
Nhưng vừa trông thấy anh lại muốn bệnh lại.
Nói xong không thèm nhìn Tần Nhã, một mạch chạy vào phòng tắm đóng cửa.
Tần Nhã cong môi cười, tranh thủ Nghiêm Lục Khiết còn đang ngẩn người bên trong, Tần Nhã đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Có lẽ hôm qua Vương bác sĩ quá mát tay, truyền nước biển cộng thêm uống thuốc vào. Nghiêm Lục Khiết hôm nay đã hạ sốt, người cũng không còn nóng ran giống hôm trước nữa.
Tần Nhã vẫn như cũ chăm sóc cho cậu từng chút một không rời mắt. Đợi đến chiều Liễu Bạch ghé qua, Tần Nhã lúc này liền tranh thủ chạy về nhà thay đồ tắm rửa, sẵn tiện đi mua ổ khoá mới. Xong xuôi lại quay trở lại nhà Nghiêm Lục Khiết tiếp tục chăm sóc và ngủ lại với cậu.
Sang ngày thứ tư thì Nghiêm Lục Khiết đã hoàn toàn khỏi bệnh, Tần Nhã nhân cơ hội liền lôi người nào đi chụp X-quang. Sau khi biết được không có vấn đề gì, lúc này Tần Nhã mới thở phào đưa Nghiêm Lục Khiết trở về.