Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Xế Chiều Tới Bồi Rượu Với Người Thương

trieulaccongtu
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
112
Views
Synopsis
Chuyện kể về câu chuyện tình của cậu cả nhà họ Vũ và cậu cả nhà họ Trần những năm giữa thế kỷ XV. Thân phận của anh với cậu khác biệt như thế,cớ gì cứ phải thương nhau.Họ Vũ và họ Trần xưa nay giao hảo rất tốt,con trai của họ lớn lên cùng nhau,nói đúng ra chính là bạn nối khố. Biến cố xảy ra vô vàn giữ chuyện tình của hai người,định kiến?Họ chẳng biết,khó khăn cứ ùn ùn mà đến,chớ thể nào lường được. Thay phiên nhau chứng kiến đối phương phải chịu biết bao nhiêu là thống khổ lại không thể làm gì.Lực bất tòng tâm. Mà khi trải qua biết bao là thống khổ,họ ngồi bên nhau,đồng xanh bát ngát,họ nắm lấy tay của đối phương,bồi rượu với đối phương.Rượu Hợp Xuân chỉ cần hai người là đủ, không thừa,cũng chẳng thiếu...
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương1:Thử một chút thôi

Xưa ở một xã thuộc Thiên Trường(Đại Việt) có gia đình họ Trần nọ theo nghề thương buôn.Giao hảo rất tốt với các đại gia trong vùng,nói chung cứ là nhà quyền quý thì đều có mối quan hệ tốt với nhà họ.

Gia đình nhà họ Trần này giàu nứt đố đổ vách, làm nghề thương buôn.

Nhưng phải nói quan hệ giao hảo tốt nhất với gia chủ nhà họ Trần trước nay cũng chỉ có nhà họ Vũ nọ.

Gia đình họ Vũ đây cũng chẳng phải hạng tầm thường.Nhà này lâu đời đã làm nghề ủ rượu.Nổi danh nhờ rượu Hợp Xuân,danh tiếng vang xa khắp cả Thiên Trường lúc bấy giờ.

Hai bên hợp tác với nhau,một bên cung cấp rượu,một bên thu mua với số lượng lớn rồi bán ra ngoại vùng.Tính ra đến bây giờ cũng đã là đời thứ năm rồi.

Đại Việt-Thiên Trường-Phủ Thái Bình năm 1440.

Ở làng Nguyệt thuộc huyện Thanh Lan-Thiên Trường có nhà họ Trần nọ làm nghề thương buôn đã được năm đời gia chủ.

Gia chủ đời này là Trần Đình Lợi,gia chủ đời thứ năm.

Từ cửa nhà họ Trần đi ra có một nam nhân trung niên,ông mặc một thân giao lĩnh màu xanh tràm,vừa tao nhã,vừa toát nên vẻ thương buôn.Hôm nay ông Lợi có chuyến đến kho rượu nhà họ Vũ,lấy một lô tới Kinh Bắc.

Nhà họ Vũ này ở làng Văn,người ở làng Văn chủ yếu làm nghề dệt chiếu cói,người làng Văn mấy năm về đây cũng người đọc sách,cách mấy năm cũng sẽ có thư sinh đi thi khoa cử,tuy không đỗ được Trạng nguyên nhưng chí ra cũng là đỗ Tú Tài.Có kẻ học cao lại không cầu danh thì đi làm ông Đồ,còn nhà họ Vũ là ngoại lệ ,năm đời đều làm nghề ủ rượu.

Lần này ông Lợi dẫn theo con trai là Trần Văn Đắc.

Vốn cũng không tính dẫn nó theo,nhưng nó quyết nằng nặc muốn theo đi,mục đích cũng chỉ là đến chơi với trưởng tử nhà họ Vũ mà thôi.Mà nhà ông nương tử đang nhiễm phong hàn,ở nhà có kẻ hầu người hạ nhưng cũng không thích kẻ ồn ào bám víu nên bất đắc dĩ ông phải dẫn con trai theo.

Trẻ con ham chơi,ông cũng hết cách.

Tới nhà họ Vũ,ông xuống ngựa,đỡ thằng quý tử nhà ông xuống,dặn dò nó.

Trần Đình Lợi:"Đắc nghe thầy dặn này!Lần này thầy đi xa,u mày đang bệnh không muốn có ai phiền hà nên thầy gửi mày ở nhà ông Định.Ở đây nhớ phải nghe lời ông Định đấy,thầy về rồi thầy đón mày về."

Trần Văn Đắc gật gù nghe thầy nó bảo,ậm ờ nói:"Con biết rồi,thầy cứ yên tâm mà đi."

Ông Lợi không biết nó có nghe thật hay không,ấn ấn mi tâm,nói:"Vì là mày nên thầy mới không yên tâm đấy Đắc ạ."

Không ai hiểu con bằng phụ mẫu,ông Lợi biết thừa tính thằng quý tử nhà mình,vừa khó bảo vừa ương bướng,lại còn ham chơi.

Huống chi hài tử ở độ bảy tuổi,tám tuổi thường rất khó bảo.

Ông Lợi gõ cửa nhà họ Vũ,rất nhanh đã cho gia nhân chạy đến mở cửa.Nó thấy ông Lợi thì "A" một tiếng,mở cửa cho ông nói:"Ông đến tìm ông nhà con ạ!Ông đợi chút,ông chủ nhà con ra ngay ạ."

Ông Lợi "ừm" rồi đi theo gia nhân vào nhà,ngồi trong gian nhà chính với con trai.

Nhà họ Vũ tuy giàu có nhưng nội thất đều là vẻ tối giản,mang lại cho người khác sự đơn giản mà ấm cúng.

Đợi được một lúc thì ở gian bên một người đàn ông trung niên bước tới.Ông vén rèm cườm,trên người còn mặc một bộ giao lĩnh màu nâu giản dị.

Có vẻ vừa từ hầm rượu về.

Vũ Văn Định:"Nay ông dẫn cả cu Đắc tới nữa à?"

Ông sắn ống tay lên đi đến chỗ hai cha con nhà họ Trần.Ông Định nở nụ cười,lộ ra hàng răng sớm đã ố vàng.

Trần Đình Lợi:"Dẫn nó ở nhờ đây mấy hôm.U nó nhiễm phong hàn, không tiện để ở nhà với gia nhân,nó trẻ con ham chơi đòi theo đi...Bất đắc dĩ mới lôi thằng nhỏ qua đây!''

Vũ Văn Định:"Ừ,thằng cu Điền đang chơi ở sân sau đấy,Đắc thích thì cứ ra đó mà chơi với em."

Ông vừa dứt lời thì Trần Văn Đắc đã nhảy tót xuống ghế:"Con ra ngoài chơi với em Điền."

Ông Lợi thở dài,hắng giọng nhìn theo nó nói vọng ra:"Chơi cẩn thận đấy, không có gì thì đừng vào để thầy với ông Định bàn chuyện làm ăn!"

***

Sân sau nhà họ Vũ có một khoảng sân rộng, trong sân có một cây hoa đào lớn đang phai tàn.

Mà con trai trưởng nhà họ Vũ đang ngồi sau gốc cây,thân hình cậu khuất sau tán cây,chỉ lồ lộ ra một góc giao lĩnh màu lục nhạt.

Văn Đắc chạy ra sân sau,ngó nghiêng một vòng không thấy người đâu mới để ý tới góc áo sau thân đào.

Nó rón rén đi lại gần,trong lòng thầm đoán chắc người này là Vũ Điền,cậu cả nhà họ Vũ.

Văn Đắc gắng giọng,đè giọng trầm trầm,cuối cùng đột ngột nói lớn:

Trần Văn Đắc:"Điền!!!làm gì đấy?"

Thằng nhỏ sau gốc cây giật mình quay đầu lại hét toáng lên.

Vũ Điền:"Aaa,Thầy...Thầy...con...con..."

Nhưng nhìn lại cái người đứng sau cậu không phải thầy mình mà là một thằng cu đang nhe răng cười toe toét.

Vũ Điền:"Trần Văn Đắc!!!Làm gì thế,làm đệ sợ hết hồn!"

Trần Văn Đắc nhìn cậu nhỏ cười"Haha" không ngậm được mồm,ngồi phịch xuống bên cạnh cậu,ôm bụng cười tiếp.

Vũ Điền nhìn nó mà tức không làm gì được,hắng giọng nói:"Có gì đáng cười!Im Mồm.''

Trần Văn Đắc ngưng cười,ngoái người ngó sang chỗ Vũ Điền,tinh nghịch hỏi:"Này,làm cái gì đấy?"

Vũ Điền ngó nghiêng một lượt,thấy không có ai mới ghé lại gần chỗ Văn Đắc nói nhỏ:

"Chỉ cho huynh biết thôi đấy nhé.Không được kể cho ai nghe đâu!"

Văn Đắc gật đầu,hai đứa xem cái chuyện sắp tới kia như bí mật lắm,thần thần bí bí chụm vào nhau.

Vũ Điền:"Đệ trộm của thầy đệ một vò Hợp Xuân."

Văn Đắc như vớ phải chuyện gì kinh hãi lắm,hai mắt nó mở lớn nhìn Vũ Điền nói:"Đệ uống rượu!!"

Còn không để Vũ Điền nói cái gì,Văn Đắc đã bày ra vẻ bề trên mà nói Vũ Điền:"Không được đâu Điền ơi,đệ mới có sáu tuổi thôi, không uống được rượu đâu!"

Vũ Điền nhìn nó,bịt miệng nó lại,có chút giận nhìn nó bảo:"Huynh bé cái mồm thôi,đệ đã uống đâu...mới...mới mở ra thôi."

Trần Văn Đắc chớp chớp đôi con mắt,xong gỡ tay cậu ra.

Văn Đắc:"Thế không được đâu,đệ trả lại chỗ cũ đi.Thầy đệ mà phát hiện là toi đời luôn đó!"

Vũ Điền nhìn nó,bĩu môi nói:"Thử chút thôi mà.Chỉ thử một chút thôi."

Rượu Hợp Xuân thơm nức,mùi hoa đào từ trong hũ bay ra,cay cay nhưng cũng thơm ngào ngạt.

Văn Đắc thế mà không kìm được,cuối cùng lại là cá mè một lứa với Vũ Điền.

Trần Văn Đắc:"Vậy thử một chút thôi nhé!"

Trời tính không bằng trời tính, ngay khoảnh khắc hai đứa nó vừa để vò rượu lên trước mặt,thì bà Hoa cũng vừa hay nhìn thấy.

Đào Thị Hoa:"Điền,mày làm cái gì thế hả!"

Vũ Điền giật mình ngoái đầu ra nhìn,nó để vò rượu xuống kéo theo Trần Văn Đắc chạy đi.

Vũ Điền:"Chết cha,u đệ đến rồi!!!Chạy mau chạy mau thôi!"

Bà Hoa vừa chạy ra thì chỉ còn đó là vò Hợp Xuân còn đang mở nắp,hai đứa trẻ đã chạy thục mạng đi đâu rồi không biết.

Bà chắp tay lên hông,nhìn theo hướng thằng cu nhà mình chạy.Ống giao lĩnh màu tím rộng thùng thình sắn lên,bà Hoa cầm vò rượu lên nắp chặt.

Đào Thị Hoa:"Lần sau phải bảo thầy nó cấm cho nó theo vào hầm rượu mới được!Thế này nguy hiểm quá,mới có tí tuổi đã nhăm nhe thế này!"

Nói xong bà lắc đầu ngao ngán,xách theo vò rượu đi vào nhà.

Phía bên kia hai đứa Vũ Điền và Trần Văn Đắc chạy ra khỏi nhà,đến bờ sông mới mệt rã rời ngồi 'phịch' xuống.

Trần Văn Đắc gõ vào đầu Vũ Điền,thở hổn hển rồi mới nói:"Ai bảo đệ dại thế làm gì!"

Nói xong còn ngoai ngoái dùng bờ vai nhỏ bé của mình huých vào vai của Vũ Điền.

Vũ Điền chao đảo,suýt thì té xuống sông,may là có Trần Văn Đắc giữ cậu lại.

Vũ Điền:"Biết rồi,tại đệ cả,được chưa."

Trần Văn Đắc:"Lần sau đừng thế nữa,lần sau còn thế nữa thì không có ai phụ hoạ chung với đệ đâu."

Vũ Điền bĩu môi:"Đệ cũng đâu có cần huynh phụ hoạ chung."

Trần Văn Đắc nằm vật ra bãi cỏ ven sông,rồi tiện tay cũng kéo luôn Vũ Điền xuống.

Trần Văn Đắc:"Tự dưng sao lại đi uống rượu làm gì?"

Vũ Điền:"Thầy đệ nói là nam nhi,đầu đội trời,chân đạp đất.Xong cái hôm thầy huynh sang nhà đệ uống rượu,có nói với đệ là "Là đàn ông mà không biết uống rượu thì không phải đàn ông!"

Cậu nói bằng kiểu dõng dạc,bắt chước y như cái bộ dạng của ông Định lúc trước nói.

Nói xong còn quay sang nhìn Trần Văn Đắc cứ như kiểu muốn nó nói cái gì đó.

Trần Văn Đắc cũng nhìn chằm chằm cậu,hai mắt chớp chớp tinh nghịch.

"Đệ mà là đàn ông á."

Còn chưa nói với nhau được mấy câu thì hai đứa nó đã đuổi đánh nhau khắp nơi,đứa thì tức không sao đánh được,đứa thì cợt nhả vừa chạy vừa khích đểu.Chẳng đứa nào chịu thua đứa nào.

***

Đến tối,cả hai đứa bị phạt quỳ gối ngoài sân.

Bị phạt mà vẫn không an phận.Văn Đắc cầm viên sỏi ném ném về phía Vũ Điền,trêu chọc cậu.

Vũ Điền mặc kệ,hai má phụng phịu liếc xéo Trần Văn Đắc.

May sao lúc này có gia nhân đi tới,nói với hai đứa trẻ:"Hai cậu ơi đứng dậy thôi ạ,bà chủ bảo không cần quỳ nữa.Dặn hai cậu vô ông bà chủ dặn cái gì á."

Vũ Điền đứng dậy,mặc kệ Trần Văn Đắc,phụng phịu chạy vào nhà.

Nhìn vào nhà họ Vũ là biết không thấy giống mấy gia đình thông thường rồi.Ông Định đặc biệt sợ vợ nhất vùng,thê tử nói một thì dạ một,một dạ hai vâng,cái gì cũng là vợ ông,ông Định còn chẳng dám cãi nổi đôi câu.

Thấy cái tình cảnh của cậu Vũ là biết,bà Hoa phạt cậu quỳ ở ngoài mà ông Định còn chẳng dám khuyên ngăn.Lỡ đâu có lỡ lời gì lại chịu chung với nhi tử thì lại đẹp mặt ông chủ quá.

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)