Chereads / Xế Chiều Tới Bồi Rượu Với Người Thương / Chapter 6 - Chương 6:Đối lòng ta,tâm hướng người

Chapter 6 - Chương 6:Đối lòng ta,tâm hướng người

Hai người cứ thế mà giao kèo.

Trần Văn Đắc viết một nửa,nửa còn lại Vũ Điền viết.Hai người họ trao đổi câu vần rất tốt, phối hợp vô cùng ăn ý.

Trần Văn Đắc:" Thiên tăng tuế nguyệt, nhân tăng thọ, Xuân mãn càn khôn, phúc mãn đường."

Vũ Điền:" Câu đó được đấy,viết thêm ba bốn câu như vậy đi !"

" Tân niên hạnh phúc bình an đến, Xuân mới vinh hoa phú quý về.''

Cứ say xưa như thế đến cuối buổi,Trần Văn Đắc không về nhà mà ở lại nhà họ Vũ,dẫu cũng không phải lần một lần hai nên mọi người trong nhà cũng không còn lạ lẫm gì nữa.

Suốt cả một buổi quay đi quẩn lại vẫn là mấy câu như:

Phúc mãn đường niên niên thịnh, Tài như ý tuế tuế hưng.

Xuân như ý, phúc như Đông Hải, Thọ vô cương, tài tựa Nam Sơn.

Xuân an khang thịnh vượng,Niên phúc thọ miên trường.

...

Ăn uống xong hai cậu lại chui vào phòng nghĩ câu đối mà viết tiếp.Bấy giờ Trần Văn Đắc đang hì hục cái gì đó rất chăm chú, phải đến lúc này Vũ Điền tắm xong đi vào phòng,anh thấy Trần Văn Đắc đang thoả mãn giơ cao câu đối vừa viết lên nhìn ngắm chăm chú.

Vũ Điền chẳng biết chàng viết gì mà lại vui vẻ như vậy,trừ phi nội dung của câu đối kia có vấn đề.

Anh gõ cửa"cộc cộc" mấy tiếng làm cho cái người kia giật bắn mình,chàng quay ra nhìn ai là người đứng ở cửa,tay lại vội vội vàng vàng giấu câu đối vừa viết đi.

Trần Văn Đắc lắp ba lắp bắp mà nói:" Tắm... tắm xong rồi hả...!?"

"Ừm,viết gì vậy?Đưa ta xem."

"Không được!"

"...!?"

"Cái này không xem được...bí...bí mật."

Trong phòng tối chỉ có ánh nến từ chiếc đèn dầu là đang lập loè chiếu sáng,thế nên Vũ Điền chẳng hề nhìn rõ được gương mặt của Trần Văn Đắc ra sao.

Chàng không muốn nói cũng không ai ép được chàng.Vũ Điền lười hỏi chàng,vẻ mặt thản nhiên nói:'' Đi tắm đi,nước thằng Tèo chuẩn bị xong rồi... phòng của khách chưa ai dọn dẹp gì đâu,tối nay cứ tạm ngủ ở đây đi,u ta cũng đã cho gia nhân về nói lại với ông Lợi rồi."

Trần Văn Đắc:''Ừm."

Có đằng trời Trần Văn Đắc cũng sẽ không cho Vũ Điền xem câu vừa nãy Trần Văn Đắc viết là cái gì.Anh mặc kệ chẳng cần tò mò làm gì,vốn Vũ Điền cũng không phải kiểu người thích xem những cái riêng tư của người khác.

Nhưng có lẽ là ý trời sắp xếp như vậy.Trong lúc Trần Văn Đắc không có mặt,Vũ Điền lại nghĩ ra một vài câu đối,anh tiến về phía bàn rút lấy một tờ giấy đỏ,lật lại đúng mặt có hoạ tiết để viết.

Tình cờ thay cái tấm giấy đó lại là câu đối khi này Trần Văn Đắc thỏa mãn ngắm nhìn,Vũ Điền không nghĩ nhiều,anh chỉ nghĩ đó là tấm mà Trần Văn Đắc viết nét chữ đẹp nhất,ưng ý nhất mà thôi.

Ai dè đâu khi không phòng bị gì mà đọc lên, nội dung của nó làm cho anh sững lại.

Đó không phải câu đối treo tết.

Nét chữ thư pháp được viết bằng chữ nôm, mực đen giấy đỏ.

Nhất tâm hướng chân nhân,Tâm can vì quân,Cố hương tại quân,Nhất thế duy quân.

Ở bên dưới còn có một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt.

Trăng treo lơ lửng tựa sầu ta,

Ý hợp gần kề khó nói ra.

Muốn ngỏ đôi lời đành lặng lẽ,

Tâm can duy nhất, chính là chàng.

Vũ Điền như chưa tin vào mắt mình, Trần Văn Đắc đây là viết cái gì đây...rõ ràng chính là thơ tình...Là viết cho ai?

Khi Trần Văn Đắc đi vào thì mọi thứ đều đã sắp xếp lại như bình thường rồi, không có gì đáng nghi ngờ,câu thơ chàng viết cũng chưa bị đụng tới.Mà Vũ Điền đã nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi rồi.

Chàng tiến lên kiểm tra song xuôi mọi thứ ,lúc đó Trần Văn Đắc mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là chưa bị phát hiện.

Ở cuối phòng Vũ Điền có một cái võng,trên võng cũng đã được chuẩn bị chăn mền rồi.

Nhưng Trần Văn Đắc khi tiến lại chỉ cầm mền lên,không nằm xuống võng mà lại ôm mền đi về phía giường nhỏ của Vũ Điền đang nằm.

Chàng vén màn.

Trần Văn Đắc:"Này,nằm xích vào chút đi cho ta nằm với."

Vũ Điền chưa hề ngủ,anh xoay người lại,ngồi dậy,mặt mày khó coi nói Trần Văn Đắc:"Ra võng mà nằm,hai thằng đàn ông chung cái giường nhỏ làm sao mà ngủ?"

Thấy anh phản ứng như vậy Trần Văn Đắc vẫn cứ thản nhiên nằm lên giường,chàng nằm hướng mặt về phía Vũ Điền ngồi, mỉm cười đáp:

"Trời lắm muỗi lắm,ta không muốn đang ngủ mà cứ bị chích đâu."

"Vậy thì chùm chăn qua đầu đi."

"Ấy chết sao được,ngạt thở chết ta thì sao!"

"Vậy thì hở chăn ra là được."

"Hở chăn ra sẽ bị muỗi đốt đó!"

Không làm gì được người nọ,Vũ Điền bất đắc dĩ đành để cho chàng nằm tạm trên giường của mình.

Vì diện tích giường rất nhỏ nên hai người lúc nằm phải chen nhau,vai người này kề sát vào vai người kia.

Thật không thoải mái cho lắm.

Khi mà Vũ Điền nghĩ là Trần Văn Đắc đã ngủ rồi thì nghe chàng lên tiếng.

" Số câu đối kia đệ viết là lấy tiền giúp đỡ mợ Mão đúng không...?"

Vũ Điền giật mình,chàng xoay người đối mặt về phía Trần Văn Đắc:"Sao huynh biết được?''

Trần Văn Đắc cũng xoay người,mặt đối mặt với Vũ Điền.

Hơi thở nóng bỏng của hai chàng trai phả vào đối phương,bốn mắt nhìn nhau chăm chú vô cùng.

Cả hai đều là chưa từng nhìn người kia ở một khoảng cách gần như vậy.

Trần Văn Đắc:" Đệ đâu giấu được ta,lớn lên với đệ từ nhỏ,đệ nghĩ gì làm gì ta lại không biết sao!"

Vũ Điền không nói gì,anh hạ tầm mắt xuống, lông mi dài trong màn đêm khẽ run rẩy.

Tuy không thể nhìn thấy đối phương nhưng Trần Văn Đắc mơ màng có thể biết được từng cử chỉ của người bên cạnh chàng.

" Vả lại với gia cảnh nhà đệ thiếu gì tiền mà lại phải đi viết câu đối kiếm tiền chứ,đệ không muốn mở lời xin thầy của đệ,mà tiền của đệ cũng không giúp được bao nhiêu,thế nên mới nghĩ ra cách này."

Bị người nọ đoán trúng phóc làm Vũ Điền chẳng biết nói gì nữa.Anh nằm ngửa người, đáp:"Ừm" một tiếng cho có.

Đợi rất lâu sau không thấy anh nói gì thêm Trần Văn Đắc mới nhẹ nhàng nói:"Được rồi ngủ đi thôi,sáng mai ta với đệ bày ra chợ huyện bán."

" Xong vụ này nếu gặp thằng Sơn thì cấm nó về lại làng...Mợ Mão thế này là khổ lắm rồi."

Vũ Điền vẫn chưa ngủ,anh không mở mắt:

" Cậu Huy cuối năm tới sẽ lên kinh đầu quân, bên chỗ tuyên phủ sứ vừa đổi qua một kẻ khác.Kẻ này chẳng biết có đáng tin hay không, nhưng bên chỗ cậu Xuyên có vẻ như không được êm xuôi cho lắm."

Trần Văn Đắc:" Nhà ông xã quan bị khi dễ ?"

Vũ Điền gật đầu:" Tuyên phủ sứ kia cậy quan to mà làm càn,khi dễ làm ông xã quan mấy hôm bữa phải cống lên lộ mấy tấn thóc."

"Vậy thì báo chuyện này lên an phủ sứ,không thế để như vậy được!''

Nét mặt Vũ Điền trở nên khó coi,anh nhíu mày:" Nhưng vấn đề là ở đây."

Anh đừng lại một lúc rồi nói tiếp:"An phủ sứ này là kẻ dứng sau tuyên phủ sứ mới nhận chức.Đừng nói là tuyên phủ sứ,an phủ sứ cũng vừa mới đổi người vào giữa năm vừa rồi. Khi đó còn thấy ông ta bình thường nhưng qua sự việc này có vẻ như không như ta nghĩ."

"Ta nói để cảnh báo huynh trước,nhà huynh là thương buôn,phải giao du vơi nhiều người nên phải cẩn thận chút.Cẩn thận mấy lô hàng, cũng khuyên ông Lợi chút đi,qua tết Nguyên Đán là tới lô rượu Hợp Xuân,ta không muốn chuyện gì bất trắc."

Trần Văn Đắc vỗ vỗ người anh,nhẹ nhàng nói: "Ta biết rồi,đệ yên tâm.Ngủ đi,muộn rồi."

Vũ Điền:"Còn nữa."

Trần Văn Đắc:"Ừm?"

Vũ Điền:"Huynh có người trong lòng rồi à?"

Trần Văn Đắc sững sờ,cặp đồng tử của chàng mở lớn vì ngạc nhiên,Trần Văn Đắc lắp bắp trả lời:"Đệ...đệ đọc tờ giấy kia rồi..."

"Ừm"

"Ừ...ừm...có rồi..."

"Người làng Văn?''

" Sao đệ biết?"

Trần Văn Đắc giật mình, chàng đang lo lắng cái gì đó.Trong vô thức Văn Đắc siết chặt tấm chăn trên người, giao lĩnh không xộc xệch làm lộ ra mảng cơ ngực rắn rỏi,trên đó rịn ra ít mồ hôi.

Đôi mắt chàng run run.

Vũ Điền:" Cô Liên nhà ông trưởng làng à?"

Còn chưa để cho Trần Văn Đắc trả lời Vũ Điền đã nhanh miệng nói tiếp:"Huynh yên tâm đi,ta không có ý với cô Liên đâu, chuyện của huynh với cổ ta đã nghe ở phía mợ Loan rồi,cũng không cần phải giấu ta.Đúng rồi,ta cũng sẽ không cản trở hai người đâu,ban chiều cũng không cần thường xuyên tới gặp ta làm gì, rảnh rỗi cũng là nên tới chỗ cô Liên hâm nóng tình cảm đi...!"

Trần Văn Đắc bịt miệng anh lại,chàng lên tiếng:"Sao hôm nay nói nhiều thế,ngủ đi,ta mệt."

Vũ Điền không biết vì sao khi nói ra những lời đó,trong lòng anh đột nhiên luôn trào ra những cảm xúc vô cùng khó chịu.

Anh bài xích,anh có thành kiến với chính lời nói của mình nhưng lại chẳng nói ra được.

Khó chịu quá.Trong ngực cứ có vài tia co rút rất khó chịu.Vì đâu,vì đâu vậy...từ đâu mà có, vì sao?

Trần Văn Đắc phía bên kia cũng khó chịu không kém gì anh,chàng không thể nói được. Không thể nói người nhắc đến trong câu đối lời thơ kia không phải cô Liên.

Rất muốn nói ra người trong lòng chàng vốn không khó đoán như thế mà.

Chàng lộ liễu như vậy,chàng biểu hiện rõ như vậy,ánh mắt cử chỉ rõ như thế tại sao lại không nhận ra.

Nhưng nếu nhận ra rồi thì sao cơ chứ?

Người đó theo Nho học, đương nhiên sẽ xem đoạn tình cảm đó là trái với luân thường đạo lí ,trái với lẽ thường.

Chắc chắn sẽ không chấp nhận chàng.Chàng sợ,rất sợ điều đó.

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)