Chereads / Xế Chiều Tới Bồi Rượu Với Người Thương / Chapter 7 - Chương 7:Bên sông không thấy người

Chapter 7 - Chương 7:Bên sông không thấy người

Cứ thế trong mơ màng mà ngủ thiếp đi,trong hai người cũng không ai để ý ai là người ôm đối phương trước.Mơ mơ màng màng ôm lấy nhau ngủ trong vô thức.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy Vũ Điền đã không thấy Trần Văn Đắc đâu.Chàng dậy sớm,số câu đối trên bàn cũng bị mang đi một nửa vì có lẽ Trần Văn Đắc đã mang đi rồi.

Vũ Điền chau mày khó chịu:" Đây là có bệnh à! Tự nhiên dở thói ở đâu ra không biết."

Mới sáng sớm đã không thấy cộng sự đâu,đã vậy câu đối hứa cùng lên chợ huyện bán cũng lấy đi trước một nửa không thèm đợi.Ai lại không khó chịu cho được.

Bước ra khỏi phóng mới thấy trời đã sáng từ lâu rồi,thấy thằng Tèo bưng thau nước tưới cây đi qua Vũ Điền mới giữ nó lại hỏi:"Giờ nào rồi?"

Thằng Tèo ngây ngô đáp:"Thưa cậu,giờ là giữa canh Tỵ rồi ạ." Nói xong thì nó bê thau nước đi tiếp.

Vũ Điền ngẩn người,thế mà đã vô thức ngủ tới muộn như vậy rồi mới dậy...

Lúc sau thằng Tèo quay lại Vũ Điền lại giữ nó lại hỏi:"Trần Văn Đắc đâu?"

Thằng Tèo thấy thế mới nhớ lại,nó cố nhớ lại viễn cảnh ban sáng trần thuật cho cậu chủ:

"Thưa cậu chủ,từ sáng sớm ông Lợi đã cho người đến gọi cậu Trần về rồi.Cậu Trần có dặn con bẩm lại với cậu là dời sang mai hãng qua chợ huyện,lô hàng của ông Lợi bị tuyên phủ sứ chặn lại trên lộ rồi.Cậu Trần phải đi với ông Lợi lên lộ một chuyến, chắc tới xế chiều mới về,hẹn cậu ra chỗ hay tới."

Vũ Điền nghe nó nói mới gật đầu,xua xua tay cho nó xuống.Anh lại gian nhà chính,tự rót cho mình chén trà nguội,xoa xoa mi tâm.

Mới tối qua nhắc đến tuyên phủ sứ,ai ngờ được đúng sáng hôm nay đã có chuyện rồi.

Cũng chẳng biết lô hàng này là lô nào,của ai mà lại bị chặn ở bên lộ.

Ông Lợi với Trần Văn Đắc vừa mới từ Kinh Bắc về ngày hôm qua nên sẽ không có chuyện đây là lô mới chuyển đi được.Từ làng Nguyệt lên lộ ít nhất cũng phải một ngày đi ngựa nên khả năng lô hàng mới là không thể.

Trừ phi là lô hàng đợt chuyển đi một tháng trước.

Có khả năng là rượu Hợp Xuân của nhà anh. Mà cũng có khả năng là lô chiếu cói của bà con làng Văn.

Ngoài ra cũng có khi là lô vải của phú thương phía làng Đoài kế bên.

Tình thế rối như tơ vò, chẳng đâu vào đâu làm mới sáng sớm Vũ Điền đã đứng ngồi không yên.

...

Mợ Định thấy con trai đứng ngồi không yên thế kia cũng đoán được phần nào.Bà Hoa lấy cuốn sách nhỏ đưa cho anh,nói:" U biết con lo cái gì...nhưng năm tới con lên kinh thi rồi,chớ được lơ là việc học."

Anh nhận lấy quyển Ý Kinh từ tay của mẹ, gương mặt nhăn nhó nhưng vẫn cố tỏ ra ổn hơn chút:" Con xin."

Vũ Điền" U uống thuốc chưa? Có khoẻ lên chút nào không?"

Kể từ hai,ba năm về trước sức khoẻ của bà Hoa đã dần trở nên yếu đi không rõ nguyên nhân.

Thường xuyên ốm vặt,cứ ra ngoài đâu xa là y như rằng sang hôm sau chính là nhiễm phong hàn.Còn chưa kể càng ngày càng gầy đi cho dù có tẩm bổ rất nhiều thứ.

Mợ Định vịn tay ghế ngồi bên cạnh con trai,bà xoa đầu anh một cách ân cần:" U uống rồi, thằng Tèo vừa mang vào xong.Con đừng lo lắng quá,u khoẻ lên nhiều rồi."

Gương mặt của mợ Định hốc hác đi rất nhiều, những vết đồi mồi cũng dần dần xuất hiện. Sớm đã không còn nét xuân sắc khi xưa nữa rồi.

Cậu Vũ nắm lấy tay của mẹ mình,anh nói bằng giọng kiên định:" Đợi con thi thành danh, nhất định sẽ tìm thầy thuốc có tiếng nhất Thiên Trường này về khám khỏi bệnh cho u."

Mợ Định mỉm cười hiền từ,bà búng vào trán Vũ Điền một cái rất nhẹ:" Tiên sư bố anh,nhà họ Vũ đâu có thiếu tí tiền thuốc mời thầy thuốc tốt về cho u mày."

"Thầy thuốc tốt khác,tốt nhất khác.Trị bệnh phải trị tận gốc."

Bà hết nói nổi con trai của mình rồi,sau cùng bà cũng chỉ vỗ vỗ tay anh,khuyên một câu mà thôi:

"Không cần đâu,thầy của con sẽ không để ta phải chịu khổ đến thế.Ngược lại là con,khi đấy con lo cho con trước đi, sau đó là lo cho vợ con của con.U già rồi, sớm muộn gì cũng đi... Mấu chốt là sớm hay muộn mà thôi."

Bà vừa nói xong câu đó nét mặt của Vũ Điền trở nên rất khó coi,anh "hừ" một tiếng,hai đầu lông mày nhíu chặt lại.Ghì giọng:

" Toàn nói mấy lời xui xẻo,u đừng nói nữa!"

Thế là cả ngày hôm đó Vũ Điền viết xong chỗ câu đối,để gọn sang một góc.Thời gian còn lại anh tập trung vào sách vở,ai nói cũng không biết,ai làm gì cũng không hay.

...

Lúc này bên chỗ Trần Văn Đắc chuyện khó xử lí hơn chàng nghĩ.

May mắn đều không phải là lô rượu nhà họ Vũ, cũng không phải là lô chiếu cùa làng Văn. Nhưng đây là lô vải tơ tằm của ông lớn bên làng Đoài.

Lô vải bị quan trấn bắt lại ở chuyến đầu tháng mười hai.An phủ sứ giữ lại trên trấn tới tận bây giờ giao lại cho phía quan lộ thẩm lại mới cho xuất ra ngoại vùng.

Khi đó an phủ sứ bắt lô hàng này vì danh tiếng của ông chủ kia không được tốt,hình như có liên quan tới mấy chất bị triều đình cấm lưu hành.

Lúc này quan lộ đang kiểm tra từng tấm vải một.Trần Văn Đắc không có chút thiện cảm nào với tên tuyên phủ sứ mới nhận chức mày.

Một lão già mặt mày gian trá,nhìn vào thôi cũng đã thấy không thuận mắt.

Tuyên phủ sứ ngồi xuống,ông ta có một cái bụng bự ngoại cỡ như mang bầu,còn có bộ viên lĩnh màu tím của gã trông thật xấu xí.

Gã mở lời:" Tiếc cho các vị,lô vải này sẽ bị giữ lại."

Ông Lợi khó chịu nhưng không biểu hiện rõ, ông siết tách trà còn đang mân mê.Nghiến răng nghiến lợi đáp:" Ý của tuyên phủ sứ là có ý gì?"

Gã cười lộ ra hàm răng vàng và cái miệng nói năng phát gớm:" Lính của ta vừa tìm ra thuốc thiện trong lô vải này đấy."

...

Tới buổi xế chiều như đã hẹn,Vũ Điền tới bờ cỏ may ven bờ sông Diêm chờ Trần Văn Đắc.

Cả ngay hôm nay,cứ hễ rảnh rỗi lúc nào thì đều sẽ nhớ ra chuyện lô hàng buôn bị bắt của ông Lợi trên lộ.

Làm anh cứ đứng ngồi không yên.

May sao còn có buổi hẹn này để anh hỏi rõ Trần Văn Đắc xem là chuyện gì,lúc đó có lẽ sẽ nhẹ lòng hơn đôi chút.

Nhưng Vũ Điền đợi ở đó rất lâu không thấy có ai đến.

Linh cảm trong anh có gì đó không lành.

Bây giờ là cuối canh Dậu vẫn không thấy Trần Văn Đắc đâu.Chành quên buổi hẹn rồi hay chăng?

Không thể nào, với tác phong của Văn Đắc điều đó không thể xảy ra.

Mọi suy đoán trong đầu Vũ Điền bây giờ ngổn ngang trăm mối,anh lo lắng cho Trần Văn Đắc.

Linh cảm chẳng lành,anh chạy về nhà lấy tạm ngựa của ông Định,phi tới nhà họ Trần.

Trên đường đi Vũ Điền phi đi rất nhanh,tựa hồ chưa bao giờ anh phi nhanh đến vậy.Một mạch phi đến trước cổng nhà họ Trần.

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)