Chereads / Xế Chiều Tới Bồi Rượu Với Người Thương / Chapter 8 - Chương 8: Không lường trước

Chapter 8 - Chương 8: Không lường trước

Đã gần hết ngày rồi mà còn có người tới tìm, ông chủ và cậu cả đều không có ở nhà khiến cho gia nhân trong nhà không biết có nên mở cửa không.

Trước lúc đi ông Lợi có dặn người ở trong nhà không được mở cửa nếu có người tới tìm. Người ta không thấy thưa thì tức khắc buổi sau sẽ quay lại.

Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài rất dồn dập, hình như là chuyện rất gấp.

Nhưng gia nhân trong nhà vẫn không dám tùy ý mở cửa,còn phải đợi ý của bà chủ.

Bây giờ trong nhà họ Trần chỉ có mợ Lợi và cô Ngọc ở nhà chủ trì.Nếu không ai cho phép,gia đinh đâu dám tùy hứng mở cửa lớn.

Bên ngoài Vũ Điền đã rất sốt ruột rồi.

Anh gọi lớn:" Mợ Lợi ơi có nhà không...Là con, cậu Điền nhà họ Vũ đây!!!"

Nói xong anh lại đập cửa tiếp.

Cô Ngọc ở gần đó nghe Vũ Điền gọi mới giật mình.Cô vội vàng chạy ra mở cửa.Cô Ngọc ngó đầu ra nhìn.Đúng là Vũ Điền

Xác định rõ ràng người bên ngoài là cậu cả nhà họ Vũ,cô Ngọc hỏi:" Cậu Vũ sao lại tới giờ này!"

" Văn Đắc đâu?"

" Huynh trưởng vẫn chưa về,cậu Vũ vào nhà đợi trước đã."

Vào trong rồi mới thấy cả trên dưới nhà họ Trần đang lo sốt vó đứng ngồi không yên vì lô hàng bị chặn lại kia.

Vũ Điền:" Muội có biết huynh ấy đi đâu không,huynh ấy hôm nay không tới chỗ ta?"

Cô Ngọc dẫn Vũ Điền vào gian nhà chính,cô tiến gần lại chỗ anh,nói nhỏ:" Biết,Lô vải bên làng Đoài bị an phủ sứ bắt lại rồi."

Vũ Điền giật mình,đây không phải là chuyện nhỏ.Tuy cũng may không phải là lô rượu của nhà anh, cũng không phải là lô chiếu cói của làng Văn.Nhưng đây không phải là chuyện nhỏ,chuyện này xảy ra cũng tức là tên an phủ sứ kia đã nhắm tới nhà họ Trần rồi.

Là đang làm khó dễ nhà họ sao!?

Hết ông xã quan,bây giờ đến nhà họ Trần và ông lớn bên làng Đoài ở xã kế bên.Không chừng kế tiếp lại là làng Văn.

Cô dừng lại xem xét xem có nên nói với Vũ Điền hay không thì mợ Lợi đi từ buồng trong bước ra.Nét mặt bà rất không tốt,tất thảy lo lắng,bất an đều hiện rõ lên mặt.

Mợ Lợi:"Vũ Điền à con!."

Trần Văn Đắc và Vũ Điền dù sao cũng lớn lên cùng nhau,tri kỉ thân thiết là do quan hệ của hai bên gia đình.Mợ Lợi sớm từ đầu đã không hề có phòng bị gì với Vũ Điền,xem anh là con trai cũng như người thân trong nhà, không có gì mà phải giấu giấu diếm diếm.

Mợ lại nắm chặt tay Vũ Điền,lo lắng nói:

" Ta thấy có linh cảm không lành.Bây giờ ông nhà với con trai mà có mệnh hệ gì thì sao đây..."

Giọng nói của bà run rẩy,lo lắng đi kèm theo sự bối rồi.

Tâm trạng của ai lúc này cũng là ngổn ngang trăm mối,như ngồi trên đống lửa.

Đang lúc căng thẳng,bên ngoài chợt nghe thằng Tí vui mừng gọi lớn:"A...cậu cả...cậu cả về rồi..."

Nghe vậy cô Ngọc mới mừng như điên mà chạy ra ngoài đón huynh trưởng.

Thị Ngọc:" Anh,sao rồi..."

Sự mừng rỡ của cô chợt tắt lịm khi thấy cảnh tượng trước mắt.Từ mừng rỡ trở thành kinh sợ.

Vũ Điền theo chân mọi người chạy ra,anh không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình nữa.

Trước mặt anh là Trần Đình Lợi đang yếu ớt nằm gục trên ngựa,trên người bầm dập những vệt máu loang lổ,giao lĩnh rách nát cộng thêm những vết xanh tím trên người.

Anh sững sờ.

Cô Ngọc chạy tới đỡ ông Lợi đang nửa tỉnh nửa mê xuống,lo lắng gọi:"Thầy...thầy...thầy ơi!"

Vừa gọi cô vừa gắt gao ôm lấy ông Lợi mặc kệ cho viên lĩnh vốn sạch sẽ đều đã bị bùn đất và máu loang lổ dính trên người.

Mợ Định chạy ra thấy vậy mới kinh hãi,gương mặt bà méo mó.Chạy nhanh ra chỗ chồng rồi sốt ruột gọi gia đinh.

" Mau...mau...thằng Tí chạy vào chuẩn bị nước nóng rửa ráy cho ông.Còn con Đào,mày chạy nhanh xuống cuối làng gọi thầy thuốc về đây..."

Lúc này Vũ Điền chợt để ý đến Trần Văn Đắc, anh không thấy chàng cử động,nghi đã có chuyện chẳng lành.

Vũ Điền chạy lại phía ngựa,anh nắm ống giao tay áo ngoại bào của Trần Văn Đắc,lay chàng.

Vũ Điền:" Văn Đắc, chuyện này là thế nào... huynh...huynh nói ta nghe...!"

Còn chưa để Vũ Điền nói thêm gì,Trần Văn Đắc vừa nhìn thấy anh thì mất cân bằng ngã xuống ngựa.

Chàng mơ mơ màng màng thấy gia đinh đang chạy đông chạy tây,thấy mẫu thân đang lo lắng cho cả cha lẫn mình,thấy cái Ngọc đang khóc lóc nỉ non.

Trước khi mất ý thức,Trần Văn Đắc có nghe được tiếng gọi của người nọ.Người trong lòng cùa chàng đang lo lắng gọi:"Trần Văn Đắc!"

Không biết là do đâu,vô thức chàng cảm nhận được bản thân đang nằm trong lòng cùa người đó.Người đó đang gắt gao ôm chàng mà run rẩy,lo lắng cho chàng.

...

Khi ý thức trở về,Trần Văn Đắc tỉnh lại thấy toàn thân mình đau nhức,băng vải băng khắp nơi,còn có cả mùi thuốc cao nồng nặc.

Thấy chàng tỉnh dậy,thằng Tí bưng thuốc vào mới giật mình.Nó chạy lại giường,đặt thuốc lên ghế rồi đỡ Trần Văn Đắc ngồi dậy.

Tí:"Cậu tính rồi!"

Nó vui mừng rồi lại gọi lớn lên:" Cậu Đắc tỉnh rồi bà chủ,mọi người ơi!!!"

Trần Văn Đắc bên này ngồi dậy,trong cổ họng chàng bây giờ khô khốc,khàn khàn giọng nói:

"Thầy của ta sao rồi?"

Tí:" Ông chủ vẫn đang hôn mê thưa cậu, nhưng cậu đừng lo lắng quá,thầy thuốc nói đã ổn rồi."

" Bây giờ mấy giờ?"

" Giờ Thìn rồi thưa cậu."

Trần Văn Đắc giật mình, chàng nhận ra bản thân đã bỏ lỡ điều gì.

Lỡ hẹn với Vũ Điền rồi ! Làm người ta đợi không biết bao nhiêu lâu,bây giờ còn không cách nào dậy mà lê đi được.

Trần Văn Đắc còn đang lo phía Vũ Điền thì vừa hay lúc này Vũ Điền vừa hay nghe được gia đinh trong nhà bảo chàng đã tỉnh,nên anh vội vã chạy vào

Vũ Điền vén rèm cườm.Anh thấy Trần Văn Đắc đã tỉnh thì trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Suốt từ buổi hôm qua tới giờ,Vũ Điền vẫn luôn ở nhà họ Trần,túc trực bên cạnh Trần Văn Đắc.Vừa rời đi rửa mặt cho tỉnh táo một lúc đã nghe thằng Tí mừng rỡ hô lên "Cậu chủ tỉnh rồi."

Anh lại phía giường chỗ Trần Văn Đắc đang ngồi,nhẹ nhàng đặt tay lên trán chàng:"Chuyện này là thế nào?"

Trần Văn Đắc mở mắt, chàng sực tỉnh:"Điền!"

"Ừm"

"Đệ tại sao lại tới đây!?" Trần Văn Đắc nói.

Vũ Điền:" Linh cảm không lành."

...

Đợi khi Trần Văn Đắc đã tỉnh táo cả rồi Vũ Điền mới quay ra hỏi anh sự tình ra sao.

Tiện tay anh cũng giúp Trần Văn Đắc thoa thuốc luôn.Anh nhẹ nhàng thoa thuốc lên từng vết thương một của Trần Văn Đắc,sợ chàng đau quá,anh cũng lừa lựa thoa sao cho thật nhẹ nhàng hết mức có thể.

Trần Văn Đắc:" Lô hàng này là lô vải của xã bên,ông lớn làng Đoài."

Vũ Điền:"Biết rồi,cái Ngọc nói cho ta nghe trước đó."

Trần Văn Đắc cúi đầu.

"Ban đầu vì danh tiếng của ông lớn xã bên không tốt nên phía an phủ sứ chỉ chặn lại lô đó thôi.Rượu và chiếu đều thành công xuất ngoại rồi."

Vũ Điền không nói gì,vẫn im lặng thoa thuốc mỡ.

Trần Văn Đắc:" Nhưng không ngờ tới khi về Thiên Trường rồi lại có biến.An phủ sứ giao lại lô hàng đó cho tuyên phủ sứ thẩm tra, không hiểu vì cớ sự gì lại tìm thấy thuốc phiện trong lô vải.''

Bàn tay đang thoa thuốc của Vũ Điền chậm lại.

"Thuốc phiện?"

Trần Văn Đắc:" Tên quan lộ kia có cho bắt ông lớn ở xã bên rồi.Kì lạ,ông lớn tuy có dính dán tới chuyện nghiện hút nhưng ít ra ông ấy xưa nay làm ăn chân chính,mấy lô hàng không có lưu hành chất cấm,xưa nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy... Cũng may cha và ta cũng chỉ là thương buôn nên không bị giam giữ."

Vũ Điền:"Không bị giam lỏng nhưng tình trạng này mà ổn à?"

"Ta cũng không nói là ổn,đều do tên tuyên phủ sứ đó.Đúng là phép vua còn thua lệnh làng, phán ta và cha tuy chỉ là liên lụy nhưng có dính dán tới,phạt đánh ba mươi trượng...Ta thân trai tráng còn gánh được,nhưng cha ta già cả rồi còn làm vậy...khác gì bức tử..."

Chàng nói tới đó liền nghiến răng nghiến lợi.

Xem ra đã kết oán với quan lộ rồi.

Vũ Điền thở dài:"Trước đó có nhắc tới, muốn khuyên huynh để ý tới tên tuyên phủ sứ đó một chút...Thật không ngờ tới còn chưa kịp đề phòng,chuyện này lại xảy ra."

Trần Văn Đắc:"Cớ sự này không lường trước được."

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)