Lúc đó anh đi quả thật rất vội,cũng không biết vì sao nữa,cứ có cái gì đó thôi thúc anh đi thật nhanh như muốn trốn tránh Trần Văn Đắc.
" Không để ý. "
Vũ Điền không muốn nghĩ nữa,anh bước lại kho tiếp tục lấy thêm mấy bó sợi nữa rồi mới nghỉ.Trần Văn Đắc cũng giúp anh khuân vác xong thì tiện đà đó giúp anh đẩy xe kéo luôn.
Trên đường đi,Vũ Điền đi sau cậu Huy và Văn Đắc đang đẩy xe.Anh trầm ngâm, không thể nào không nghĩ tới một chuyện.
Không phải Vũ Điền chưa từng nghĩ tới bản thân anh có ý với Trần Văn Đắc,nhưng không đời nào có chuyện đó.Chàng và anh xưa nay chỉ là bạn mà thôi,từ bé đã chơi với nhau do hai gia đình thường xuyên qua lại nên thân nhau cũng là chuyện bình thường.
Còn chưa kể tới Vũ Điền là người đọc sách, năm nữa sẽ bước vào kì thi quan trọng. Anh biết rõ bản thân nên làm gì,không nên làm gì.Theo Nho học,chuyện đàn ông với đàn ông là trái với luân thường đạo lí.Quá hoang đường,kinh tởm!Nếu Trần Văn Đắc biết được anh từng nghĩ rằng anh có ý với chàng, chàng sẽ cảm thấy thế nào?
Chắc chắn sẽ nghĩ như anh,rằng nó quá trái với lẽ thường,chẳng ra làm sao cả.
Vậy nên,điều mà Vũ Điền rút ra cuối cùng. Rằng anh với Trần Văn Đắc thân thiết như vậy không thể nào là hai bên có ý tứ với nhau được,mà chính chỉ có thể là tri kỉ.
Đúng , là tri kỉ , tri kỉ mà thôi.
Cho đến khi Vũ Điền va người vào một bờ lưng rắn rỏi,anh mới chợt nhận ra bản thân đang nghĩ cái gì.
Hoang đường không cơ chứ,thế mà anh vừa đi vừa suy tư đến không biết trời trăng mây gió gì,phải đến khi Trần Văn Đắc thấy anh không nói gì mới dừng lại,quay ra đã thấy anh đụng trúng mình.
Vũ Điền sực tỉnh,anh chao đảo suýt nữa thì ngã ra đất.
" Sao tự nhiên lại thất thần thế , có sao không ? " Trần Văn Đắc giữ lấy cổ tay của Vũ Điền, không để cho anh ngã.Chàng để ý đến sự bần thần từ đôi mắt của Vũ Điền, chẳng biết anh đang suy tư cái gì mà lại thần trí bất định thế này.
Không thấy anh đáp lại,Thanh Huy ở phía bên thấy mới cười cười:" Cậu Vũ suy tư cái gì mà chăm chú thế , là đang thương nhớ cô nương nào hay sao? "
Vũ Điền đứng thẳng người,mặt mày điềm đạm trả lời:" Cậu Huy này , cô Liên nhà huynh đã đến tuổi trăng tròn rồi à , nhanh quá nha."
Ba người lại bắt đầu đẩy xe đi tiếp , Thanh Huy nghe câu trả lời của Vũ Điền , anh mỉm cười:" Thì ra cậu Vũ đây là để ý tới bào muội của ta à , thật không nghĩ tới ! "
Anh cười cười nói nói mà đáp lại:" Không có đâu , ta chỉ hỏi thôi , chuyện là lúc nãy cha của huynh có nhắc tới chuyện đó với ta đấy , cô Liên lớn nhanh ghê , mới đó đã tới tuổi se duyên rồi ."
Chẳng biết có phải do Vũ Điền với Thanh Huy đi chậm quá hay không , nhưng cậu Vũ cứ có cảm giác như Trần Văn Đắc đẩy xe đi nhanh hơn , cách anh và Thanh Huy đang tán gẫu mấy mét liền.
" Đắc ! Sao đi nhanh thế , đợi chúng ta với ."
Vũ Điền gọi chàng,nhưng vẫn không thấy Trần Văn Đắc nói năng gì.Cứ như kiểu vừa nghe thấy việc Thanh Huy nói Vũ Điền để ý tới cô Liên nhà ông trưởng làng là liền bài xích ngay vậy.
Anh thở dài:" Huynh ấy sao vậy chứ !"
Thanh Huy kế bên như nhớ ra cái gì đó,anh huých vai Vũ Điền , nói nhỏ:" Này,mấy bữa nay ta hay nghe thấy bảo thằng Đắc với cái Liên hay qua lại lắm , bà hàng cá ngoài chợ với ông Điều cuối làng nói cho ta nghe đấy!"
Vũ Điền kinh ngạc:" Sao cơ ?"
Thanh Huy:" Sao chăng cái gì , ta còn nghe bên hàng nước của mợ Loan là thấy hai đứa nó nắm tay lén lút nữa đó . Chà chà , đà này có khi nghe nói đệ có ý với con bé Liên là thằng Đắc nó khó chịu rồi !"
Còn không để hai người ở đó mà tám phét thêm câu nào thì Trần Văn Đắc đã không nhịn được gắng giọng gọi :"Này,hai người có đi nhanh không? "
Trần Văn Đắc có vẻ cảm thấy có gì đó không đúng.
" Nãy hai người nói cái gì mà lời to tiếng nhỏ thế . Nói xấu ta à?"
Chàng để ý đến chút phán xét trong điệu bộ của Vũ Điền, nó làm chàng thấy giật mình.
...
Đến cuối ngày mới chuyển xong đống sợi cói đến mấy nhà trong làng.Thấy ba đứa có vẻ vất vả , mợ Loan phía hàng nước mới gọi lại cho ba người chén nước.
Mợ Loan nhìn Trần Văn Đắc cứ cười cười rồi nhìn sang Đỗ Thanh Huy làm cho chàng thấy không tự nhiên.
Mợ Loan ho nhẹ rồi nhìn qua chỗ Đỗ Thanh Huy cười cười:" Cậu Huy này , bao giờ thì lấy vợ đấy !?"
Đỗ Thanh Huy đang uống dở hớp trà thì giật mình ho sặc sụa. Anh nhìn mợ Loan bằng với cái điệu bộ khó nói:" Sắp rồi , qua tết mang trầu cau sang rước cô Đoài nhà mợ về .''
Mợ Loan giật mình đứng phắt dậy,hai mắt trợn lớn vì kịnh ngạc:" Ối giời,cậu Huy nói thật đấy à ?"
Thanh Huy được đà cười như được mùa, anh nói:" Thật đấy,định ngày mai qua nhà ra mắt bác,may quá bác lại hỏi trước thế này rồi.Sao,mợ Loan có ưng chàng rể này không đây?"
" Con Đoài nó quá tuổi cập kê rồi,vớ được con là hời quá,hời quá...Để...để tối về mợ nói với ông Loan rồi mày dẫn ông Tị bà Tị qua nói chuyện nhá !"
Mợ Loan vui mừng đến luống cuống cả tay chân,bà nói năng cũng trở nên không được lưu loát,cái điệu bộ này có vẻ là mong chồng cho nhi nữ nhà mình lắm rồi.
Vũ Điền nhân lúc này âm thầm lay lay cổ tay Trần Văn Đắc . Chàng cũng nhìn anh, còn cười rất tươi nữa,tính mở miệng hỏi anh muốn làm gì.
Trần Văn Đắc chờ đợi,nhưng người trước mắt lại ra hiệu cho anh im lắng,chàng chỉ chỉ ra ngoài...À ha,hình như là muốn chạy trốn đây mà.Biết ý của Điền Trần Văn Đắc cũng rất phối hợp,nhân lúc hai người kia không để ý thì lẻn chạy đi chỗ khác.
Anh biết nếu còn ngồi thêm nữa thì người tiếp theo bị giục lấy vợ sẽ là hai cậu Điền Đắc.
Mà mợ Loan vui mừng hớn hở thế vậy đâu có để ý đến hai đứa Điền,Đắc chạy đi lúc nào đâu.
Lúc Đỗ Thanh Huy tìm được Trần Văn Đắc và Vũ Điền thì lúc đó hai người họ đang ở nhà của ông Lăng, Trần Văn Đắc đang phụ mợ Lăng nhuộm màu đỏ cho bó sợi cói khi nãy ba người chuyển đến.Còn Vũ Điền đang ngồi dệt phụ mấy chỗ đơn giản với cô Hồng nhà ông Lăng.
Trần Văn Đắc tuy là người của làng Nguyệt nhưng rất thường xuyên tới làng Văn chơi với cậu cả nhà họ Vũ,nên chàng cũng thường xuyên qua lại với bà con làng Văn. Việc chàng thân thiết với mọi người trong làng cũng là chuyện nên làm.
Vũ Điền bên này đang luồn từng sợi cói nhỏ một qua từng khe,từng khe sợi,cứ cách ba bốn sợi lại lách sợi cói vào.Trông rất thành thục.
Đỗ Thanh Huy đi tới,anh hỏi mợ Lăng:"Mợ Lăng còn chuyện gì cần giúp không?"
Mợ Lăng đang phơi sợi cói vừa mới nhuộm ra sân,thấy anh hỏi thế nhưng vẫn luôn chân luôn tay,vọng giọng ra trả lời:" Không còn gì đâu, cậu Huy qua nhà bên giúp mợ Mão đấy ."
Nói xong bà dừng tay một chút,quay mặt nhìn vào Đỗ Thanh Huy , gương mặt đượm buồn:" Mợ ấy rõ khổ,ông Mão mới mất hồi đầu tháng tám năm nay,lại thêm cái thằng cu Sơn suốt ngày rượu chè rồi đề bạc, hại mợ ấy phải làm quần quật ngày đêm trả nợ đấy..."
Đỗ Thanh Huy không phải là không biết,anh thở dài:" Con cũng tính qua nhà mợ Mão, giờ thôi có gì mợ kêu Đắc,Điền phụ nhé, con qua giúp mợ Mão chút ạ."
Lúc Thanh Huy vừa rời khỏi cũng là vừa lúc Trần Văn Đắc đem bó cói vừa được nhuộm màu ra.Chàng cũng nghe thấy chuyện của mợ Lăng với Đỗ Thanh Huy vừa nói.
Chàng đặt sợi xuống nói:" Cói bên trong con đang để ngâm cho thấm màu,cái này được rồi này mợ."
Mợ Lăng:" Kể ra nhà mợ Mão mà có đứa con trai như con với cậu Vũ thì tốt nhỉ,khổ thế không biết, không biết đời trước phá nó cái gì rồi qua đời này nó phá mợ ấy đến thế."
Trần Văn Đắc:" Hôm bữa con còn thấy anh Sơn qua mua thuốc lào bên làng con nữa đấy,đà này hay mợ khuyên mợ Mão gạch tên anh Sơn ra khỏi gia phả cũng được,chứ mà mợ ấy khổ quá."
Chàng chỉ nói chơi thôi,nhưng phản ứng của mợ Lăng lại không vui lắm,bà đánh nhẹ một cái vào vai Trần Văn Đắc nói:" Ấy sao được,nhà mợ ấy mãi mới có được thằng con trai,nói bỏ là bỏ thế nào?"
Lúc sau thì ba cô con gái nhà mợ Lăng cũng vừa về,mợ Lăng cũng cứ thế lại có thêm người phụ,không cần thêm Trần Văn Đắc và Vũ Điền phụ nữa.
Mợ Lăng:" Cảm ơn hai đứa nhé,nào lại nhà mợ làm bữa cơm coi như mợ cảm ơn,các con qua phụ chỗ mợ Mão ấy,kẻo cậu Huy đợi lâu cũng tội."
Lúc đi là Vũ Điền đi trước nên không để ý, nhưng người đi sau là Trần Văn Đắc lại để ý rất rõ ý.Kể ra thì lúc bước ra cổng chàng vô tình nhìn thấy cô Hồng thẹn thùng đỏ mặt nhìn theo bóng dáng của Vũ Điền.
Nghi ngờ có gì đó,lúc đuổi kịp Vũ Điền thấy anh đang cầm một cái bút lông mới cùng một ít trứng gà.
Trần Văn Đắc nheo mắt,chàng đi ngang với Vũ Điền,vừa đi vừa hỏi:" Lấy đâu ra thế?"
Vũ Điền còn chưa nhận ra gì,cứ thản nhiên đáp:" Cái Hồng đưa cho đấy, cây bút ta giữ, còn ít trứng này lát qua đưa cho mợ Mão đi, nhà ta cũng không thiếu."
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)