Chapter 5 - Chương 5:Giao kèo

Người nọ cứ nhìn Vũ Điền mà khó chịu,chàng đi sóng vai với anh,không vui vẻ lắm mà nói:

"Ngây thơ không kìa !"

"Tính nói ta là không nhận ra ý tứ của cô Hồng chứ gì ?"

Trần Văn Đắc thở dài một hơi,bất đắc dĩ mở lời:" Xem ra đệ không ngốc !"

Vũ Điền liếc chàng một cái,cũng không để ý Trần Văn Đắc là tâm trạng gì,vẫn cứ thản nhiên mà nói tiếp:" Thật ra thấy cây bút không tồi,hình như là lông chồn,loại gỗ làm thân cũng khá tốt,nhận cũng không có vấn đề gì cả.Không phải ta đáp lại tấm lòng của cô Hồng, trước đấy đã nói rõ rồi, trước mắt ta ưu tiên thi cử,xong rồi mới tính tới chuyện khác."

Vũ Điền không để ý nhưng lúc này hai đầu lông mày của Trần Văn Đắc đã dần giãn ra, chàng mỉm cười:"Ai biết đâu được!"

Vũ Điền:"..."

Bên nhà mợ Mão Thanh Huy còn đang chật vật không biết xoay sở thế nào,anh đâu thể nào chia thân ra ba đầu sáu tay mà làm hết việc này sang việc kia.

May sao lúc này Đỗ Thanh Huy nhìn thấy Trần Văn Đắc và Vũ Điền ngoài cổng.Anh mừng rỡ chạy ra ngoài,hớn ha hớn hở vọng giọng ra gọi:" Đắc,Điền,nhanh chân lại giúp một tay nào."

Thấy anh gọi cậu Trần với cậu Vũ mới chạy nhanh ra,xem cậu Huy cần nhờ gì.Mà không cần suy nghĩ sâu xa làm gì,cậu Huy đây là cần người hỗ trợ rồi,một mình anh nhuộm cói với khuân vác thì còn làm được,chứ để anh dệt là thôi rồi.

Thật ra cậu Huy tuy là người của làng Văn,đã thế lại là con trai của ông trưởng làng thế mà lại không biết dệt chiếu.

Đỗ Thanh Huy:" Lại dệt chiếu với mợ Mão đi,ta đang không biết làm sao,may quá hai người tới kịp."

Bây giờ Trần Văn Đắc lại ngớ người ra tiếp,anh cười một cách méo mó:" Cậu Huy không biết dệt ?"

Đỗ Thanh Huy gãi đầu,anh cười khổ không biết nói làm sao cho phải:" Không... không biết..."

Mợ Mão thấy không đứa nào vào,sốt ruột mới gọi:" Mấy đứa ơi !"

" Để ta dệt đi,cậu Huy với Đắc cứ ra phơi mấy sợi cói màu ra trước,mai mợ còn có cái dùng." Vũ Điền nói.

Nhưng lúc Vũ Điền vào trong Trần Văn Đắc cũng theo chân mà đi cùng.Vào cùng cũng chẳng biết làm được cái gì,Trần Văn Đắc cứ nhìn chằm chằm đôi bàn tay của Vũ Điền đang tỉ mỉ dệt chiếu,chốc chốc lại quay qua chỗ mợ Mão.

Mợ Mão thấy chàng cứ ngồi đó nhìn, ngược lại không tức giận mà hiền từ hỏi:" Cậu không biết làm đúng không?"

Trần Văn Đắc:" À...dạ vâng, không sao đâu mợ, con nhìn lúc là hiểu rồi."

Nói xong thì rút một vài sợi cói,đi lại chỗ mợ Mão rồi bắt chước Vũ Điền ở góc bên kia mà làm.

"Thế này phải không ạ?"

Bất chợt mợ Mão bật cười thành tiếng,bà nhẹ nhàng vỗ vỗ vai chàng,nói:" Dệt chiếu không dễ như con nghĩ đâu, ở chỗ của cậu Điền thì đúng,nhưng ở đầu này con phải dệt khác!"

Vũ Điền cũng không nhịn được cười mà nhìn chàng,anh cười tươi,khoé mắt rỉ ra nửa giọt nước:" Bây giờ huynh mới là người ngây thơ đấy,nếu dễ thế thì cậu Huy đã không phải chạy ra ngoài rồi."

Thế là từ đó đến chạng vạng xế chiều,mợ Mão dạy cho Trần Văn Đắc dệt chiếu,chàng lúc đầu còn ngượng tay ngượng chân nhưng lâu sau cũng gọi là biết làm.

Lúc ra về mợ Mão có vu vơ:" Hai cậu tính bao giờ lấy vợ thế?Lấy nhớ mời ta nữa đấy nhé." Làm cho hai người Trần Văn Đắc và Vũ Điền chỉ muốn chạy nhanh đi càng sớm càng tốt. Còn Đỗ Thanh Huy được đà cười như được mùa,xong tiện đó còn mời mợ Mão qua tết Nguyên Đán thì qua nhà ăn cưới nữa.

Vũ Điền:"Cậu Huy đúng là...nhân tiện ghê..."

Đến cuối tháng lô chiếu cói cũng thuận lợi giao cho thương buôn.

Đương nhiên là có ông Lợi, lần này trong đoàn buôn của ông Lợi nhà họ Trần còn có Trần Văn Đắc,chàng đi theo học hỏi kinh nghiệm buôn bán của cha chàng,cũng như là mở rộng quan hệ.

Chiều ngày hôm đó là vào giữa tháng mười hai, tiện lô chiếu cói của làng Văn,ông Lợi cũng kêu con trai qua nhà họ Vũ lấy lô rượu cuối năm.Rượu Hợp Xuân là một phần,một phần còn có rượu gạo mới với ít rượu Hợp Xuân được thêm vài công thức nữa,do Vũ Điền nghĩ ra gửi tặng cho nhà họ Trần vài vò.

Loại rượu Hợp Xuân mới này có mùi thơm hơn bình thường,nhưng hơi tốn kém vì cậu Vũ còn bỏ thêm ít thảo mộc đắt tiền vào nữa.Chính vì thế nên chưa dám bán ra bên ngoài,nhỡ chẳng may nguyên liệu ủ rượu có vẫn đề gì lại ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Vũ thì không hay.

Vì đây là chuyến đi buôn đầu tiên của Trần Văn Đắc nên chàng hơi lo lắng,lúc lấy lô rượu ở nhà họ Vũ,Trần Văn Đắc có hơi căng thẳng. Vũ Điền thấy rõ sự lo lắng ấy,anh vỗ vai chàng.

Vũ Điền:"Dần sẽ quen thôi,lần đầu đi lo lắng là chuyện bình thường."

Biết là an ủi như thế Trần Văn Đắc cũng không chắc bớt lo lắng đi phần nào nhưng anh vẫn nói.Trần Văn Đắc nhìn anh,vẻ mặt lo tới với hai mắt thâm quầng do khó ngủ của chàng trông thật tiều tụy.

Trần Văn Đắc:"Lỡ đâu đi đường gặp bất trắc gì thì sao,lỡ đâu ta về muộn hơn dự kiến, lỡ...lỡ..."

Còn chưa để chàng nói nốt thì Vũ Điền đã dùng tay chàng lại,anh chau mày:"Đi xa đừng nói mấy điều xui xẻo..."

Trần Văn Đắc gật đầu.

...

Vậy là phải đến ngày hai mươi sáu tháng chạp đoàn buôn của ông Lợi mới trở về,may vừa kịp dịp gần tết.

Nửa tháng này có nhiều chuyện xảy ra,không có mấy chuyện vui vẻ gì.

Thứ nhất là bên phía nhà mợ Mão,cậu Sơn con trai bà lại sang xã bên đánh đề,đánh lỗ sạch tiền,đã vậy còn thêm bao nhiêu là nợ về cho mợ Mão.

Mới mấy bữa trước bên xã bên mấy gã đồ tể còn sang tận lành Văn siết nợ.

Cậu Sơn thì bỏ đi biệt xứ không rõ tăm hơi, nhà cửa mợ Mão bị đạp tan nát chỉ còn mỗi cái chòi. Chúng nó qua lấy đi hết,đến cả cái khung để dệt chiếu kiếm cơm cũng bị chúng nó siết nốt.

Chuyện thứ hai là ở bên lộ vừa mới đổi một tuyên phủ sứ khác,cũng không rõ lí do.

Lúc Trần Văn Đắc về là đến chiều liền chạy qua nhà họ Vũ luôn,thế là liền nghe được cậu Nghĩa kể cho việc của nhà mợ Mão.

Trần Văn Đắc:" Bây giờ mợ Mão ra sao rồi ."

Vũ Đình Nghĩa trống cằm ngoài ghế đá,nét mặt tám chính phần là giống Vũ Điền,chỉ là còn nơm nớp mang theo điệu bộ của thiếu niên.

Đình Nghĩa:" Giờ mợ Mão ở bên nhờ bên nhà ông trưởng làng rồi cậu Trần ạ,huynh không biết đâu,khi biết tin anh Điền nổi nóng kinh lắm.Đang bữa cơm còn bật dậy cầm đuốc đi tìm cậu Sơn cơ mà...May mà u đệ cản kịp đấy !"

Cậu Nghĩa thở dài,đứng dậy nói:"Anh Điền ở trong phòng đấy,huynh tìm huynh ấy chứ gì,cứ vào mà tìm."

Khi Trần Văn Đắc vào phòng có gõ cửa,nhưng chàng không nghe Vũ Điền đáp lại,nghĩ thầm có lẽ là anh bận gì đó không trả lời.Thế nên Trần Văn Đắc cứ thế mà đẩy cửa bước vào.

Quả nhiên, ở trong phòng Vũ Điền đang luôn tay luôn chân,anh đang viết câu đối treo tết. Anh nghĩ chăm chú quá nên không để ý đến người phía sau.

Vũ Điền:"Có chuyện gì à?Nghĩa...bên ngoài có khách hay sao,...sao không lên tiếng...!?"

Lúc anh quay người lại liền đối mặt với một gương mặt bất thình lình xuất hiện.

Vũ Điền giật mình,Trần Văn Đắc mặt đối mặt với anh,chàng lúc này là đang cúi xuống xem anh viết cái gì.Gần tới mức chóp mũi của hai người chạm cả vào nhau.

Bốn mắt nhìn nhau.

Vũ Điền giật mình dơ chân đạp Trần Văn Đắc một cái.

Chàng ngã "bịch" một tiếng rất lớn xuống nền đất,đau đớn kêu lên:"A...Ui da...Đệ làm sao thế!!!"

Khi Vũ Điền nhìn rõ người trước mắt,anh hoảng hốt trong giây lát.

Thế mà lại là Trần Văn Đắc.

Vũ Điền:"Có sao không...tại sao lại là huynh.''

" Tại sao không thể là ta."

Anh đi tới đỡ Trần Văn Đắc dậy,kéo để chàng ngồi lên ghế còn mình thì ngồi ở bên cạnh.

Vũ Điền:"Giật hết cả mình,còn trách ta cái gì. Tại huynh cả."

Một lúc sau Trần Văn Đắc ổn định lại rồi chàng mới cầm câu đối Vũ Điền vừa viết xong lên xem thử.

" Không tệ,nét chữ rất đẹp...Nếu bán còn có thể bán được tiền!!"

Đột nhiên lúc này Vũ Điền cúi xuống lấy cái gì đó dưới bàn.

Trần Văn Đắc:"Đệ làm gì đấy?''

Vũ Điền:"..."

Đột nhiên Vũ Điền ném xuống trước mặt Trần Văn Đắc một xấp giấy đỏ,ngồi xuống bên cạnh chàng,ung dung mà nói:

"Văn Đắc,viết cho ta mấy câu đối đi !''

Trần Văn Đắc:"Gì nữa,đệ có tay có chân, không tự viết mà lại đi nhờ ta làm gì?"

Văn Đắc khó hiểu liếc nhìn người trước mặt mình.Chàng nhướng mày,cầm xấp giấy đỏ,gõ vào đầu Vũ Điền.

Trần Văn Đắc:"Lại còn nhiều thế này,tính làm gì?"

Vũ Điền lấy tay ôm trán,trừng mắt nhìn chàng một cái,sau mới hắt hơi nói một câu,nói:

"Đương nhiên là mấy ngày gần tết,cần câu đối treo trong nhà!''

"Cũng không cần nhiều thế này!"

Chàng không nói ngoa,xấp giấy của Vũ Điền đưa ít nhất cũng phải ba bốn phân.

Văn Đắc vỗ vỗ chồng giấy,hoài nghi nhìn cậu bạn nhỏ của chàng.

Vũ Điền:"Viết bán lấy tiền.''

Văn Đắc:"Đệ là người đọc sách,tự viết được,sao phải nhờ đến ta?"

Vũ Điền nhìn chàng,anh cười trừ rồi mới nói:

" Nhiều thế này huynh nói xem vì sao ta mới phải nhờ tới...Ta với huynh chia nhau mỗi người viết một nửa,tiền thù lao chia đôi. "

Văn Đắc nhìn anh,cười cười:"Không đủ."

Vũ Điền:"Muốn gấp ba à?Mơ đi...giúp được thì giúp.Không muốn thì ta đi tìm người khác."

Anh nói với giọng điệu có phần buồn bực.

Giận à?Trần Văn Đắc thầm nghĩ như vậy.

Văn Đắc thở dài,nói:"Nếu ta giúp đệ,tiền công tính thế nào?''

Vũ Điền hừ lạnh một cái,nhìn chàng:"Muốn thế nào?"

Văn Đắc:"Vò Hợp Xuân cuối cùng của đệ ủ, lần trước đi buôn cha ta đãi người ta hết rồi, ta chẳng thử được miếng nào.Được không?"

Vũ Điền mở to mắt nhìn chàng nói:"Bỉ ổi...Được rồi,cho huynh là được chứ gì."

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)