Thiên Trường- Phủ Thái Bình.
Giữa mùa đông năm 1453.
Bây giờ đã là ở giữa mùa đông,vậy chỉ còn một,hai tháng nữa là đến tết Nguyên Đán. Bà con ở làng Văn lúc này đang cố gắng dệt xong lô chiếu cói cuối cùng của năm rồi bán cho thương buôn.Nhanh để người ta còn đi sớm rồi về với gia đình người ta.
Vũ Điền là người làng Văn,anh cũng giúp bà con chút chuyện vặt như: Nhuộm cói,phơi sợi cói,...
Tuy là nhà họ Vũ không theo nghề dệt chiếu nhưng dẫu cũng là người làng Văn,giúp đỡ bà con là chuyện nên làm.Cậu Vũ ở trong làng cũng được mọi người rất yêu mến,tuy tính cậu có hơi khó ở,nhưng tâm cậu thiện.
Ở gian chính nhà họ Vũ,Vũ Điền mở cửa, bây giờ đang chuẩn bị ra khỏi nhà,anh vừa bước ra cửa được mấy bước thì thấy Trần Văn Đắc đến.
Anh lấy làm lạ,tính ra tầm giờ này thì chàng nên phụ mợ Lợi tính chuyện sổ sách trong nhà.Không phải ở đây.
Vũ Điền:"Huynh tới đây làm gì?"
Đắc nhìn anh,chỉ chỉ vào trong nhà nói:"Cha đệ nói ta qua lấy rượu, cuối tuần còn chuyển lên chợ huyện nữa."
Vũ Điền gật đầu với chàng rồi quay ra cửa, nhưng anh còn chưa kịp định hình gì đã bị Đắc giữ lại,chàng nắm cổ tay anh hỏi: "Đệ đi đâu?Nay thầy đồ đâu có dạy học."
Điền đứng yên đó,anh nhìn chàng,nhíu mày dò xét Trần Văn Đắc một lượt.Vũ Điền bỗng bật cười thành tiếng:"Haha,bây giờ là giữa tháng mười một!"
Hình như Trần Văn Đắc vẫn chưa hiểu ý của anh,mặt mày phán xét trông người trước mắt chàng.
Trần Văn Đắc:"Ừm....thì sao?"
Vũ Điền:"Ta qua phụ mấy nhà trong thôn làm lô chiếu cuối cùng trong năm."
Lúc này Văn Đắc mới ngẩn người ra,nét mặt ngơ ngác hình như vừa nhớ ra cái gì đó.
"Ừ,ta nhớ ra rồi,đệ đi bây giờ luôn hả"
Chàng bỏ tay anh ra,nét mặt dịu dàng mà nhìn vào đôi mắt của đối phương,bốn mắt chạm nhau.
Trần Văn Đắc có dung mạo kể ra không tồi, chàng được xem là mĩ nam tử đẹp nhất làng Nguyệt.Đôi mắt đào hoa tựa như biết cười,lông mày rậm,sống mũi cao và khuôn mặt có góc cạnh đầy đủ,rõ ràng.Làn da bánh mật, cơ thể săn chắc,có cơ có múi,trên mặt còn có hai núm đồng tiền.Nhìn vào rất ưa nhìn,thuận mắt.
Vũ Điền:"Ừm,đi bây giờ.Ta đến nhà cậu Huy trước,đi với huynh ấy lấy cói ở chỗ mợ Tư rồi mới lại giúp mấy bà con chút việc vặt thôi.''
Chàng gật đầu,mỉm cười:"Đệ đi đi."Trần Văn Đắc xoa đầu anh,chàng cười,hai núm đồng tiền lộ rõ ra qua nụ cười bên môi của chàng, chói lọi qua ánh dương buổi sớm.
Trong bất giác Vũ Điền thấy có chút ngượng ngùng, ở một góc không ai trong hai người chú ý đến, hai vành tai trắng nõn của Vũ Điền đỏ ửng lên.Người cũng nóng.
Anh không biết cảm giác đó là gì, trước nay chỉ có cắm mặt vào sách vở với hầm rượu, mấy thứ như chuyện tình cảm Vũ Điền thật sự còn kém,rất kém.
Vũ Điền né sang một bên,quay mặt đi ra ngoài cổng.Trong vô thức anh đi vội vã lạ thường,hoàn toàn là không để ý đến tác phong thường ngày của chính mình ra sao, anh chỉ hành động theo bản năng,lúc này phải chạy.
Lúc anh đi rất nhanh,thoáng cái đã khuất dạng sau cánh cổng lớn nhà họ Vũ,để lại Trần Văn Đắc đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh.
Trần Văn Đắc mỉm cười dịu dàng,trong nụ cười có gì đó ám muội,có sự nuông chiều, cũng có cả hụt hẫng.
Nhà trưởng làng ở ngay giữa làng Văn nên Vũ Điền cũng không mất quá lâu để đến đó. Chỉ cần đi qua khu chợ,qua một con kênh nhỏ,rồi qua gốc si cổ thụ hai mươi bước là tới.
Trưởng làng Văn là một lão bá với bộ râu rậm ngắn tũn.Ông mặc bộ viên lĩnh dày dặn, cũng giản đơn.Thấy ông,Vũ Điền đứng ở cổng liền chào hỏi:"Ông Tị ạ."
Ông Tị nhìn thấy anh thì mở cổng,nét mặt vui vẻ,hiền từ:"Ừ,Điền hả con...Tới tìm thằng Huy phải không,nó đang ở gian trong đấy."
Vũ Điền:"Vâng,ông với mợ Tị mấy bữa nay có khoẻ không?"
Anh cười đáp lễ.Vừa vào cổng thì ông Tị đã choàng tay vỗ vỗ mấy cái sau lưng cậu Vũ, cười lên sảng khoái lộ ra hàng răng đã sớm ố vàng:"Ái chà,bận rộn quá không mấy khi gặp được con,cậu Vũ đã lớn thế này rồi!Ông với mợ vẫn khoẻ,khoẻ như trâu luôn đấy thây."
Ở cự li gần thế này Vũ Điền mới để ý tới mùi rượu ngà ngà toả ra từ người ông Tị.
Đỗ Văn Tị:"Cậu Vũ đẹp trai ngời ngời thế này,sau này con mà đỗ đạt là ối cô dòm ngó ngóng trông đấy!Chà chà,bận đó nhớ cân nhắc đến cái Liên nhà ông đấy,nó cũng sắp tới tuổi cập kê rồi,nhanh nhanh ông để nó cho con."
Vũ Điền gãi đầu cười gượng gạo,đang lúc khó xử thì cậu Huy vừa hay đi ra.Thanh Huy tiến tới,anh gãi đầu ngượng ngùng rồi đỡ ông Tị nói:"Phiền đệ rồi,thầy huynh vừa nhậu bên chỗ ông Lăng về đấy."
Ông Tị trước là lính tình nguyện ở khởi nghĩa Lam Sơn,ông tham gia vào giai đoạn cuối, sau cáo về quê lấy vợ sinh con.Cũng vì thế nên cơ thể ông Tị rất khoẻ và săn chắc. Thanh Huy từ bé đã sớm được cha dạy võ nên cũng thừa hưởng thân hình săn chắc của ông Tị.
Ngay lúc ông Tị được dời sang người Đỗ Thanh Huy thì Vũ Điền mới có thể thở phào một hơi.Thân hình của Vũ Điền là kiểu thư sinh nho nhã,nhìn thoáng qua thôi cũng biết là chưa từng đụng vào việc nặng rồi.
***
Hôm đó Vũ Điền với Đỗ Thanh Huy tới nhà của mợ Tư để lấy sợi cói.
Sợi cói được phơi khô ở một độ khô nhất định,phơi vào mùa khô là hợp lí nhất. Sau phải bảo quản thật tốt cho mấy mẻ về sau.
Nhà mợ Tư là bảo quản sợi cói tốt nhất vùng, thường vào mùa này là bà con trong làng sẽ gửi ở nhà mợ Tư,tới lúc cần sẽ qua lấy.
Ngay cái lúc Vũ Điền vừa vác mấy bó cói lên vai thì lại có một đôi bàn tay của một người khác giành lấy một nửa.
Lúc đầu anh còn tưởng đó là Đỗ Thanh Huy nên chẳng hề để tâm tới,tiện đà với tay xuống lấy thêm một bó nữa thì,vừa vươn tay ngả người vừa nói:
Vũ Điền:"Cậu Huy tự nhiên giành với ta làm gì thế,bên dưới vẫn còn nhiều bó lắm."
Nhưng Vũ Điền còn chưa đụng tay tới bó sợi cói đó thì người đằng sau mới cất tiếng:
"Người có mỗi mẩu gầy nhom mà vác nặng làm gì.Gãy vai bây giờ!"
Vũ Điền giật mình suýt thì làm rơi bó sợi,anh nhận ra giọng nói này.Chủ nhân của giọng nói là người mà anh vô cùng quen thuộc, cho dù có hoá thành tro anh cũng nhận ra.
Vũ Điền:"Đắc!!!"
Anh ngoảnh đầu lại,quả thật là người đó.Hai núm đồng tiền sâu hoắm của Trần Văn Đắc lồ lộ ra sau nụ cười:"Việc nặng có quen làm đâu mà sao cứ nhận về phần mình thế?"
Sau khi định hình lại,Vũ Điền bày ra vẻ mặt tỉnh bơ nhìn vào con mắt màu hạt dẻ của người đối diện,anh cả giận đáp:
"Nói thừa vừa thôi,thân trai tráng việc nặng không làm,làm mấy việc cỏn con thì có nghĩa gì?"
Tự dưng bị hỏi ngược lại làm Trần Văn Đắc như mình sắp bị gia hoả kia bắt nạt rồi.
Mặc kệ Văn Đắc,anh xoay người vác bó cói ra cửa kho nhỏ,mang nó đặt ngay ngắn vào cái xe đẩy ngoài sân.
Trần Văn Đắc nói không sai,đúng rằng xưa nay Điền rất ít đụng tới việc nặng, suốt ngày chỉ có cắm mặt vào mấy loại sách kiểu như Tứ Thư Ngũ Kinh,...vv nên thân hình của anh chỉ gọi là cao,còn lại gầy gò kiểu thư sinh .Việc cày cấy của gia đình anh cũng không đụng tới.Ngoài lúc đọc sách ngoài ra cũng rất cuồng nghiên cứu thêm nhiều loại rượu mới,lúc thì tìm đủ cách thay đổi công thức của rượu Hợp Xuân.
Vũ Điền:"Huynh sao lại tới đây?"
Trần Văn Đắc vừa bước ra kho thì nghe được Vũ Điền hỏi vậy,chàng cũng không có bất ngờ.Trước đó chàng đoán được anh sẽ nói như vậy.
Trần Văn Đắc:"Tới giúp đệ đó!Sao,không muốn ta tới à?"
Vũ Điền:"Không phải,huynh nói tới lấy rượu để chuyển lên chợ huyện mà."
Trần Văn Đắc:"Xong rồi."
Vũ Điền ngạc nhiên:"Sao nhanh thế?"
Trần Văn Đắc không nhịn nổi nữa,chàng cười phá lên.Gia hoả này đầu óc trên mây đó hả.Chàng nghĩ vậy.
"Lúc đệ ra khỏi nhà không để ý tới xe ngựa của nhà ta với thằng Tí hả.Ta đưa rượu cho gia nhân rồi qua đây luôn đấy."
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)