Chapter 2 - Chương2:Ám muội!!!

Lúc cậu Vũ chạy vào thì thấy bà Hoa đang nhàn hạ ngồi uống trà.

Cậu nhìn bà,hít một hơi gọi:"U ơi."

Bà nhìn thấy cậu thì bỏ chén trà xuống,thở dài,duỗi tay ra ý để Vũ Điền đi tới ôm bà:

"Điền,lại đây với u nào!"

Cậu Vũ rúc vào lòng bà Hoa,nhìn y như con mèo nhỏ rúc người vào ổ mèo ấm áp.

Vũ Điền hai má phụng phịu,chẳng nói chẳng rằng,cứ yên vị ngồi yên ở đó.Ông Định thấy thế mới lấy làm lạ.Nãy giờ không thấy Văn Đắc đâu thì mới đặt xấp ngân phiếu xuống.

Ông đè giọng,ho khẽ mấy tiếng rồi mới hỏi: "Đắc đâu rồi con?"

Ông vừa dứt lời thì Trần Văn Đắc mở cửa đi vào.Thấy vậy ông mới thở phào rồi nhìn sang chỗ nhi tử nhà mình.

Nhìn hai đứa nó ông lại thấy buồn cười,vẫy vẫy tay gọi Văn Đắc về phía mình rồi mới ôn tồn bảo:

"Hai đứa cãi nhau à?"

Hai đứa nó như thế nào chẳng lẽ ông lại không biết.Trẻ con hờn dỗi là chuyện bình thường,cãi nhau đôi câu.Qua tí lại làm lành ngay ấy mà.

Trần Văn Đắc ngây ngô ngước mắt lên,chớp chớp nói:"Không có ạ!"

Vũ Điền:"Huynh chọc ta trước!"

Câu trả lời của hai đứa nó đưa ra trái ngược nhau,đứa thì mặt mày tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra,đứa thì mặt cứ hằm hằm như ai lấy mất cái gì của nó vậy.

Bà Hoa nhíu nhíu mi tâm,cất lời:"Thôi không cãi nhau!"

Quả nhiên là lời của bà chủ,hai đứa Vũ Điền và Trần Văn Đắc không hó hé lời nào,mà ông Định cũng im re.

Thấy cục diện trước mắt có vẻ ổn định rồi thì bà Hoa mới vào chủ đề chính.Bà nói bằng kiểu giọng ôn tồn, không có lên gân:

Đào Thị Hoa:"Hai đứa nghe u bảo này.Ông Đồ Giang bữa trước có dặn ta ngày mai đưa hai đứa tới học đấy.Trước u có dặn rồi,còn nhớ không Điền?"

Vũ Điền gật đầu tỏ ý là đã nhớ.

Bà Hoa thấy cậu gật thì coi là xong,bắt đầu nói tiếp:"Đắc học ở đấy nhớ bảo ban em giúp bác nhé!Huynh đệ có gì giúp đỡ nhau,đừng gây gổ nghe chưa."

Bà nhìn Trần Văn Đắc mà dặn dò,nó cũng nhìn bà mỉm cười.

Trần Văn Đắc:"Vâng,con nghe rồi thưa bác Hoa."

***

Sáng hôm sau hai đứa nhỏ được gia nhân đưa tới tận cửa nhà ông Đồ Giang.Nhà của ông Đồ không xa lắm, chỉ ở ngay đầu làng của làng Văn.

Học trò của ông Đồ Giang không nhiều,chỉ có bảy đứa tính cả con gái ông là cô Nhan, bằng tuổi với Vũ Điền. Ngoài ra còn có con trai của trưởng thôn hai làng Nguyệt,Văn lần lượt là cậu Tường và cậu Huy bằng tuổi Văn Đắc.Và có con trai út của phú hộ của vùng đó là cậu Hạnh,và trưởng tử nhà xã quan là cậu Xuyên,hai đứa nó hơn Văn Đắc một tuổi.

Trong bảy đứa thì Văn Đắc là đứa mà ông Đồ Giang cưng nhất,ít nhất là lúc bấy giờ.Nó vừa thông minh lanh lợi,lại có mặt mày anh tuấn sáng sủa, nói chung theo góc nhìn của ông thì chính là đẹp trai.

Buổi đó vẫn như thường lệ,Trần Văn Đắc vẫn luôn được ông đồ Giang khen hết lời. Học trò cưng nhưng ông không hề ưu ái cho đứa nào cả,đứa nào cũng như đứa nào, không hề câu nệ.

Vào một buổi học chiều năm 1449,ông Đồ Giang có một câu hỏi cho đám học trò, dù sao chúng nó cũng ở độ tuổi mười sáu,mười bảy tuổi;cũng sắp tới tuổi khoa cử,ông muốn hỏi đám nó có đứa nào đi khoa cử không.

Ông đồ Giang trầm giọng:"Thầy hỏi các con, sau này các con tính theo nghề gì để kiếm sống?Đã tính tới khoa cử chưa?"

Cậu Tường và cậu Huy có cùng một chí là không làm ăn ở quê,hai người họ không thích ràng buộc mãi ở một nơi,muốn lên kinh làm ăn khởi nghiệp.

Đinh Văn Tường:"Chắc con sẽ theo ông Lợi nhà họ Trần chuyến lên Trung Đô,làm chân nào đó kiếm tiền khởi nghiệp thầy ạ!"

Còn cậu Huy lại có lối đi khác.

Đỗ Thanh Huy:"Con sẽ tham gia nghĩa quân!"

Lúc nghe cậu Tường nói thì ông còn có thể gật gù.Nhưng đến phiên cậu Huy thì ông lại có hơi sửng sốt.

"Tiến quân cho đội nghĩa quân là tốt,ta tin con.Nhưng chiến trường khắc nghiệt,thâm sâu khó lường,con phải thật tỉnh táo không được chọn sai phe tướng...Còn chưa kể đao kiếm vô tình,mất mạng là chuyện một sớm một chiều!"

Thanh Huy không cúi đầu,anh nhìn thẳng vào mắt của thầy mình.Trong mắt anh có sự quyết tâm,nó có sự rực rỡ mà quyết đoán dễ dàng nhận ra.Ít nhất là Vũ Điền đã nhìn thấy rõ điều đó trong mắt anh.

Nó rất đẹp,lòng quyết tâm đó.

Thanh Huy dõng dạc nói:"Chí con đã quyết,tuyệt không hối hận...Vả lại con thấy đầu quân cho đất ta không có gì là sai cả, bảo vệ Đại Việt cũng là bảo vệ gia đình con thưa thầy!"

Đồ Giang mỉm cười dịu dàng,ông xoa đầu Thanh Huy, giọng điệu ôn tồn mà trìu mến: "Ý con quyết vậy rồi,thầy ủng hộ còn chẳng kịp nữa là."

Đến hai cậu Hạnh,Xuyên thì khỏi phải nói. Vũ Điền đoán bừa cũng biết cậu Xuyên đương nhiên sẽ tiếp quản cơ ngơi của ông xã quan.Còn cậu Hạnh thì sẽ thi khoa cử vào năm tới.

Vì sao Vũ Điền biết à?Thật cũng chẳng khó đoán như thế,Trịnh Công Xuyên là trưởng tử nhà xã quan đương nhiên sẽ thay cha tiếp quản cơ nghiệp.Hồ Quang Hạnh trí từ đầu đã là thi cử,ngày đêm cứ miệt mài học hành chí cũng để đỗ được Trạng Nguyên.

Quả nhiên là như thế,chuyện của Trịnh Công Xuyên và Hồ Quang Hạnh cả vùng này ai cũng biết cả.Ông Đồ cũng không có ngạc nhiên gì lắm,sớm đã biết từ trước rồi.

Mấy năm này cục diện có vẻ đã thay đổi, trước khi Vũ Điền tới học thì Trần Văn Đắc còn là học trò cưng của ông Đồ Giang. Nhưng sau hai năm ông đã rõ được trong số học trò của mình đứa nào mới là đứa đáng kì vọng nhất.

Không ai khác,người nọ chính là Vũ Điền. Cậu thạo kinh văn cũng hiểu lòng dân, kinh thi đều là giỏi nhất trong đám học trò của ông.

Vũ Điền chẳng phụ kì vọng của thầy,cậu cũng có hướng lên kinh thi khoa cử,thậm chí nếu phải thời thì có lẽ có thể làm quan.

Vũ Điền:"Con muốn lên kinh thi khoa cử!Nếu đỗ thì sẽ không phụ lòng dân.Không đỗ thì về quê theo cha con nghề ủ rượu."

Cậu ngồi thẳng lưng, ở độ mười lắm tuổi nhưng lại lộ ra dáng vẻ chĩnh chạc hiếm thấy.

Trần Văn Đắc chống cằm nhìn cậu cười cười:"Con theo cha con."

Vũ Điền ngoảnh mặt sang nhìn chàng, nhướng mày:"Sao thay đổi nhanh thế?"

Trần Văn Đắc có đôi mắt biết cười, chàng cứ nhìn chằm chằm cậu mà trả lời:"Không được rồi...Nhà ta chỉ có ta là huynh trưởng, bé Ngọc là phận nữ nhi,lại là con út trong nhà,cơ nghiệp nhà họ Trần ta đương nhiên phải gánh!''

Vũ Điền nhìn ra chút trêu chọc trong lời nói của Trần Văn Đắc,cậu quay mặt đi chẳng nói gì.

Ông đồ Giang lại có hơi thất vọng,Trần Văn Đắc chỉ kém Vũ Điền một chút thôi, làm thầy ông cũng muốn chàng đi thi khoa cử.

Lúc này Vũ Điền cũng mặc kệ Văn Đắc,cậu lớn lên với người này,cậu hiểu chàng hơn bất kì ai,ngay cả song thân của chàng cũng không hiểu chàng bằng cậu.

Vũ Điền:"Nhà ta còn có đệ đệ,nên ta không giống huynh đâu,đừng có nói bóng nói gió!"

Trần Văn Đắc nhìn anh,hai đầu lông mày nhướng lên:"Em nói gì thế,nói bóng gió gì cơ?"

Cậu không thèm nhìn Trần Văn Đắc nữa,quay mặt hẳn đi.

Nhưng cái quay đầu này cậu lại lướt tới chỗ cô Nhan.Vũ Điền thấy hình như có gì đó hơi lạ,ánh mắt của cô Nhan có bất thường.

Thôi mà Điền cũng mặc kệ,mặt mày tỉnh bơ nhìn cô Nhan:"Thế còn Nhan thì sao?"

Thị Nhan nghe thấy Điền nói thế mới giật mình.

Đặng Thị Nhan:"A,ta á?"

Cô Nhan cười hì hì,nói cho qua chuyện:"Ta cũng chưa tính gì...hmm...phận nữ nhi mà...ha ha...chỉ mong tấm chồng thôi."

Trong điệu cười gượng gạo của cô Nhan,Vũ Điền nhận ra ánh mắt của cô luôn hướng về một người.

Là Trần Văn Đắc!

Thì ra là vậy...cô Nhan đây là có ý với cậu Trần.

Không hiểu sao nhưng Vũ Điền cảm thấy lòng mình có hơi để tâm suy đoán này...Cô Nhan có ý với Trần Văn Đắc à!

***

Chiều hôm đó,vẫn như thường lệ hai người Trần Văn Đắc và Vũ Điền ở bờ sông Diêm mà tán gẫu.

Vũ Điền nằm ra bờ cỏ may,gió buổi xế chiều ngày hè hiu hiu mang theo hơi ẩm của dòng sông cùng cái mát mẻ của cơn gió mùa hạ.

Năm nay Vũ Điền mười lăm tuổi,ngũ quan của thiếu niên hài hoà,có đường nét rõ ràng. Tuấn tú có,thanh tú có,mày kiếm mắt đào hoa,bờ môi mỏng và sống mũi cao mang theo ít non nớt của tuổi thiếu niên.

Cậu đẹp,có lẽ là di truyền từ phụ mẫu.Dù sao thì ông Định hồi xưa là tài tử tuấn tú nhất làng, còn bà Hoa cũng là một trong những cô nương xinh đẹp nhất ở làng bên.

Trần Văn Đắc nhìn cậu,đây có lẽ là hiểu ý của cậu rồi.Chàng nhìn về hướng bờ bên kia sông nói:"Ta sẽ theo cha ta làm nghề thương buôn."

Vũ Điền vẫn nhắm mắt, không lạnh không nhạt "Ừm" một tiếng.

Trần Văn Đắc:"Cái Ngọc là phận nữ nhi,sau này phụng cho nhà chồng.Cơ nghiệp nhà họ Trần chỉ có ta là con trưởng,đệ biết mà...Gia ta năm xưa chỉ có mỗi phụ thân ta là con trai thôi, ta không có thúc bá,nên cơ nghiệp này chỉ có ta mới gánh được."

Vũ Điền không đáp lời,cậu vẫn im lặng.

Trần Văn Đắc lúc này dời tầm mắt lên người cậu,nói tiếp:"Đệ thì khác, dưới đệ còn có cu Nghĩa,còn có một thúc thúc..."

Vũ Điền đột nhiên lên tiếng cắt lời:"Ta hiểu mà huynh không cần giải thích vậy làm gì!"

Cậu mở mắt:"Huynh không tham gia là chuyện của huynh,ta tham gia khoa cử là chuyện của ta,sao huynh phải giải thích với ta như vậy làm gì?"

Trần Văn Đắc nhìn cậu,hai con mắt đào hoa lại cong lên,gõ vào đầu Vũ Điền một cái rất khẽ:

"Ngốc ạ!Ta chỉ có đệ là bằng hữu thân thiết, không nói với đệ thì nói với ai bây giờ?"

Vũ Điền gạt tay Trần Văn Đắc ra,mặt nặng mày nhẹ ngồi dậy:"Biết rồi biết rồi...Huynh dở hơi thế,ta đâu phải trẻ con mà huynh còn gõ đầu."

Cậu liếc xéo chàng một cái, cái dáng vẻ này kì thực rất giống năm Vũ Điền còn bé.

Trần Văn Đắc bỗng bật cười,vươn tay xoa đầu Vũ Điền:"Ha ha...Trong mắt ta đệ vẫn còn trẻ con mà!Cả ta cũng thế...Điền ơi,cả hai chúng ta đều chưa hề trưởng thành!Nào, dãn cơ mặt ra,đệ khó tính thế này thì sau này cô nương nào muốn còn gả cho đệ đây!''

Vũ Điền vẫn mặt mày cau có,hất tay Trần Văn Đắc đang xoa xoa trên đầu mình ra, khó chịu trả lời:"Sau này ắt sẽ có người gả! Ngược lại là huynh đấy,chưa gì đã có người nhắm đến rồi kia kìa,còn ai dám gả cho huynh nữa."

Nghe xong thì Đắc còn cười tươi mà đáp: "Ha ha,họ nhắm rồi thì cứ để họ nhắm đi,ta không để ý..."

Nhưng giây sau lại:"Khoan!...Đệ vừa nói có người nhắm ta á?Đệ biết à?Cô nương nhà nào lại lộ liễu thế nhỉ!"

Vũ Điền quay mặt sang nhìn chàng,ngay trước mặt cậu là gương mặt của Trần Văn Đắc đang vừa ngạc nhiên vừa hãi hùng.

Vũ Điền:"Huynh không nhận ra?"

Cậu hoàn toàn không nghĩ rằng Trần Văn Đắc lại không để ý đến ý tứ trong ánh mắt của cô Nhan được.Rõ ràng lộ liễu rành rành như thế.

Trần Văn Đắc:"Ta có biết đâu...đệ nói ta mới biết đó.Ai thế?"

Điền vả "bốp" một cái đầu Trần Văn Đắc,mặt mày dở cười dở nhăn nhó ,nói:"Cô Nhan nhà ông đồ Giang đấy!Cô Nhan hình như có ý với huynh, huynh để ý ý tứ của cổ mà xem."

Văn Đắc "A" một tiếng lãng xẹt rồi bảo:"Biết rồi!"

Vũ Điền:"...?"

Giây sau nụ cười trên môi của Trần Văn Đắc dịu dàng một cách kì lạ,chàng vuốt ve mái tóc dài của Vũ Điền,ôn tồn mà nói:

"Ta không đời nào không nhận ra ý tứ của cô Nhan."

"Vậy nãy sao còn bảo không biết mà!"

"Cố tình chọc đệ đấy!Sao,để ý à?"

Vũ Điền:"Hừ...ai thèm để ý,ta chỉ vô tình thấy thôi."

Cậu hoàn toàn không thể nào nhìn ra ý vị trong ánh mắt của người đối diện.Một cảm giác rất kì là,Trần Văn Đắc đã cười như thế không biết bao nhiêu lần rồi...nhưng sao lần này lại lạ như thế.

Vũ Điền không biết,ý vị trong đó rất sâu xa, lạ thật khi nó làm trái tim cậu ngứa ngáy rộn ràng.Cậu không hiểu,hoàn toàn không hiểu.

Ánh mắt,cử chỉ,điệu cười của chàng dành cho cậu, ở ngay khoảnh khắc này thôi đã mang một cái gì đó ám muội rồi.

Nhưng Vũ Điền chính là như bây giờ,mờ mịt không rõ,cũng chẳng biết vì lí do gì.

Vì sao?

Ánh tà dương đỏ thắm che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của cậu,nóng,rất nóng.

Trần Văn Đắc:"Muộn rồi,về nhà thôi nào...Ta đưa đệ về!"

Câu nói đó của chàng không biết cậu có nghe rõ hay không,Điền chẳng biết diễn giải thế nào.

"Không... không cần...ta tự..tự về!"

Nói năng cũng đột nhiên vụng về.

Cũng chẳng biết cậu tự về nhà bằng cách nào nữa.Khi ý thức được rõ ràng trở lại thì cậu Vũ đã ở trước cổng lớn nhà họ Vũ rồi.

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)