Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Truy Tìm Kí Ức

🇻🇳KamajiKaito
--
chs / week
--
NOT RATINGS
2.5k
Views
Synopsis
Truy Tìm Ký Ức là một tiểu thuyết xoay quanh Kamaji Kaito, một nhân vật mất trí nhớ và phải đối mặt với quá khứ bí ẩn của mình. Kaito vô tình bị cuốn vào cuộc chiến chống lại Nexus, một tổ chức ngầm tàn bạo kiểm soát bằng công nghệ và vũ khí tối tân. Kaito đồng hành cùng Lila Aquotte, người từng là thành viên của nhóm chống Nexus, và các đồng đội mới như Ryu Gyokuryu, Akari Minase, và Yuuhei Shiranami. Trong hành trình này, Kaito không chỉ phải khôi phục ký ức mà còn khám phá những âm mưu đen tối của Nexus, đối mặt với những kẻ thù nguy hiểm như Kisaragi Kaoru, Dr. Asuka, và sát thủ Zero. Cốt truyện được đan xen giữa các trận chiến gay cấn, những bí mật được hé lộ từng bước, và các mối quan hệ phức tạp giữa đồng minh lẫn kẻ thù. Kaito dần nhận ra mình từng có mối liên hệ sâu sắc với Nexus, điều khiến anh bị truy đuổi và cuốn vào vòng xoáy sống còn. Câu chuyện kết hợp yếu tố hành động, điều tra, và những cú twist bất ngờ, đưa độc giả vào một thế giới đầy căng thẳng và bí ẩn.
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Lưới Kí Ức Vụn Vỡ

Tokyo, thành phố rực rỡ dưới ánh đèn neon chói lóa, nơi những con phố đông đúc kéo dài bất tận nhưng ở một góc khuất trong căn phòng chật hẹp, thế giới của Kamaji Kaito lại hoàn toàn tĩnh lặng. Không khí trong phòng như bị đông cứng, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc từng nhịp, từng nhịp như thể thời gian đang dừng lại, cố chấp không cho anh thoát khỏi sự mơ hồ bao trùm.

Kaito mở mắt. Một cơn ác mộng vừa qua đi nhưng những hình ảnh trong đó đã bị xóa sạch khỏi trí óc anh. Anh không thể nhớ nổi giấc mơ đó là gì, chỉ cảm nhận được một khoảng trống lạnh lẽo lan tỏa trong tâm trí như thể một phần bản thân anh đã bị ai đó lấy mất, không lời giải thích.

Anh ngồi dậy, cơ thể nặng nề như đang chống lại chính mình. Đôi tay anh run rẩy, tìm kiếm điểm tựa trên chiếc giường lạnh lẽo như thể nếu không bám vào thứ gì đó, anh sẽ rơi vào một hố sâu vô tận. Mắt anh lướt qua những đồ vật xung quanh, chúng quen thuộc nhưng lại lạ lùng đến mức không thể gọi tên. Chiếc đồng hồ, chiếc bàn, những bức tường... Tất cả đều như mơ hồ, như những mảnh vụn mà anh không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Anh đưa tay lên xoa trán, cảm giác như có một lớp sương mù vây quanh, phủ lấp mọi suy nghĩ. "Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại cảm thấy... như thể mọi thứ này không phải của tôi?"

Tiếng thở dài của anh vang lên trong không gian tĩnh mịch, nghẹn ngào và đau đớn. "Tại sao mình lại cảm thấy như vậy? Những thứ này sao lại vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đến thế?"

Kaito quay sang nhìn vào không gian bên ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn neon lấp lánh nhưng không thể xua tan được cảm giác tăm tối đang lấp đầy lòng anh. "Liệu có phải tôi đã sống như thế này trước đây? Hay tất cả những gì tôi biết chỉ là những mảnh vỡ mà tôi tự tạo ra cho chính mình?"

Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không vô tận, như thể tìm kiếm một câu trả lời mà chính anh cũng không chắc liệu có tồn tại hay không.

 Anh tìm điện thoại, mở ra những tin nhắn và thông báo mà không thể hiểu nổi. Một cuộc gọi nhỡ từ Ryu Gyokuryu – một người bạn cũ mà anh không nhớ rõ mặt, đã không ngừng khiến anh cảm thấy lạ lẫm. Xuất hiện giữa những thông báo không liên quan. Đặc biệt, một thông điệp kỳ lạ từ một địa chỉ email không quen thuộc làm anh rợn người: 

 "Kaito, nhớ lấy những gì cậu đang đọc. Cậu không thể trốn tránh mãi được." 

 Đó không chỉ là một lời cảnh báo, mà như một lời triệu hồi, kéo anh vào một vòng xoáy mà anh không thể thoát ra. 

 Sự bất an lấn át Kaito khi anh quyết định ra khỏi căn phòng. Cảm giác bị theo dõi khiến anh không thể đứng yên. Anh không biết mình đang tìm gì, nhưng một linh cảm mạnh mẽ thôi thúc anh phải tiếp tục đi. Mỗi bước chân trong không gian đông đúc của Tokyo đều khiến anh cảm thấy mình không thuộc về nơi đây, nhưng cũng chẳng thể rời đi. 

 Tình cờ, Kaito tìm thấy một cửa tiệm cà phê nhỏ phía trên cửa có tấm bảng gỗ với chữ dòng chữ "Familier" giữa lòng Tokyo, Kaito bước vào quán nơi ánh đèn vàng mờ ảo và không gian ấm cúng khiến anh cảm thấy lạ lẫm nhưng cũng nhẹ nhàng. Quán cà phê này không giống những nơi anh thường xuyên lui tới, và không khí ở đây có gì đó mờ ảo, như thể thời gian ở đây trôi chậm lại, chờ đợi ai đó. Anh ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, nơi ngoài kia là những con phố đông đúc của Tokyo, nhưng trong quán lại yên tĩnh đến lạ. 

 Một người phụ nữ bước vào, làm cho không gian trở nên tĩnh mịch hơn. Cô ta có một vẻ đẹp khó tả, không phải kiểu sắc sảo mà là một sự cuốn hút lạ kỳ. Lila Aquotte, tên cô là vậy, nhìn như một người lạ trong một thành phố đầy những gương mặt xa lạ. Cô mặc chiếc áo khoác đen, mái tóc dài thả tự nhiên, nhưng điều khiến Kaito cảm thấy kỳ lạ là đôi mắt của cô. Đôi mắt ấy như nhìn thấu tận sâu trong lòng anh, khiến anh có cảm giác như mình đang bị soi mói, nhưng lại không thể dứt ra được. 

 Lila bước đến bàn Kaito, không vội vã, nhưng lại có vẻ như đã xác định rõ điều mình muốn làm. Cô ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi anh. Kaito cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ trong lòng, như thể anh đã từng biết cô từ trước, dù không thể nhớ nổi bất kỳ điều gì về cô. 

 "Anh không nhớ tôi, phải không?" 

 Lila hỏi, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại có một sự lạnh lùng đến lạ. Đó là câu hỏi mà Kaito không thể trả lời ngay lập tức. Dường như cô biết điều gì đó mà anh không thể hiểu được. Anh gật đầu, cảm thấy sự bối rối dâng lên trong lòng. 

 "Không sao đâu," 

  Lila tiếp tục, ánh mắt sắc bén như đang thấu hiểu sự lúng túng của anh. 

"Nhưng những câu hỏi của anh sẽ sớm có lời đáp. Đừng lo, Kaito. Mọi thứ sẽ trở lại với anh, chỉ cần anh đủ kiên nhẫn những thắc mắc của anh sẽ sớm có được câu trả lời." 

 Kaito không thể rời mắt khỏi cô. Lila không giống bất kỳ ai mà anh từng gặp. Cô không chỉ là một phụ nữ bình thường, mà còn là một phần trong một thế giới mà Kaito không thể lý giải. Cô ta biết anh, biết quá nhiều về anh, như thể họ có một mối quan hệ chưa được kể ra. 

 "Lila, tại sao…?" 

 Kaito bắt đầu, nhưng lời nói của anh bị cắt ngang bởi chính những câu hỏi không thể thốt ra. Dù ký ức bị xóa, một số mảnh vụn nhỏ vẫn còn lại trong tâm trí anh. Việc anh thốt ra tên "Lila" có thể là do trí nhớ mờ nhạt về một mối liên hệ trước đây, dù anh chưa thể giải thích rõ tại sao mình biết tên cô. Cô nhìn anh một cách bình thản, như thể đã chuẩn bị sẵn cho những câu hỏi này. 

 "Câu trả lời sẽ đến với anh khi thời gian đến," 

 Lila nói, đôi môi mỉm cười nhẹ. Cô đứng dậy, như thể cuộc gặp gỡ này không phải là ngẫu nhiên, mà là một phần trong một kế hoạch đã được vạch ra từ trước. Khi cô bước ra khỏi quán, Kaito chỉ còn lại một cảm giác mơ hồ và những câu hỏi chưa có lời giải. 

 Kaito nhìn Lila chăm chú, ánh mắt pha lẫn giữa sự nghi ngờ và tò mò. Những lời cô nói ra như thổi bùng lên một đống tro tàn trong tâm trí anh, nhưng tất cả chỉ là những mảnh vụn không rõ hình thù. 

 "Anh không tin tôi, đúng không?" - Lila nói, đôi môi mím lại tạo thành một nụ cười nhàn nhạt. 

 "Nhưng anh biết đấy, sự thật không cần anh phải tin. Nó vẫn ở đó, chờ được tìm ra." 

 "Vậy sự thật là gì? Tôi là ai? Và tại sao tôi lại ở đây?" - Kaito hỏi, giọng anh không giấu nổi sự bực tức. 

 Lila nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt như xuyên thấu tâm can anh. 

 "Anh là Kaito Kamaji. Anh từng là một trong những người giỏi nhất mà tôi biết. Nhưng giờ anh không nhớ gì cả, phải không? Nexus đã lấy tất cả những gì thuộc về anh – ký ức, bản sắc, lý do để tồn tại. Thứ anh còn lại chỉ là một cái vỏ trống rỗng." 

 Kaito cảm thấy như đất dưới chân mình đang rung chuyển "Nexus". Cái tên đó đọng lại trong đầu anh, như thể anh đã từng nghe đến nó ở đâu đó, nhưng giờ lại chẳng thể nhớ nổi. 

 "Vậy... tại sao cô biết tôi?" Kaito nheo mắt, cố gắng kiểm soát sự hỗn loạn trong đầu. 

 Lila đặt tách cà phê xuống bàn, hơi nghiêng người về phía anh. 

 "Bởi vì tôi là người duy nhất trong tổ chức cũ của anh còn sống sót để nhớ về anh. Và tôi ở đây để giúp anh tìm lại chính mình, Kaito."  

 Không gian như ngừng lại. Lila nhấn mạnh từng từ, giọng nói của cô lạnh lùng nhưng đầy chắc chắn. Kaito lùi lại trong ghế, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Những ký ức ngắn ngủi, không rõ ràng bắt đầu lóe lên – tiếng súng nổ, những khuôn mặt lờ mờ, và cảm giác mất mát sâu sắc mà anh không thể giải thích. 

 "Nhưng... tại sao họ làm thế? Tại sao Nexus lại muốn xóa ký ức của tôi?" Kaito hỏi, đôi mắt anh giờ đây rực lên sự quyết tâm. 

 "Bởi vì anh biết quá nhiều, và anh là mối đe dọa lớn nhất của họ," - Lila đáp. Cô ngừng lại một chút, ánh mắt đăm chiêu. 

 "Nhưng anh không chỉ đơn giản là một người bị xóa ký ức, Kaito. Anh là chìa khóa để đánh bại Nexus. Và họ cũng biết điều đó." 

 Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả hai. Lila liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó đứng dậy. 

 "Nếu anh muốn biết thêm, hãy gặp tôi ở địa chỉ này vào tối nay." 

 Cô đặt một tờ giấy nhỏ lên bàn trước khi rời đi, bỏ lại Kaito với hàng trăm câu hỏi trong đầu và cảm giác rằng mọi thứ anh biết về bản thân sắp bị thay đổi mãi mãi.