Sau cuộc gặp gỡ kỳ lạ với Lila, Kaito cảm thấy tâm trí mình như một mê cung không lối thoát. Những ký ức mơ hồ cứ dội về, rồi lại vụn vỡ, không thể kết nối lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh. Cảm giác hoang mang bao trùm, nhưng sâu trong lòng anh, có một sự thôi thúc mạnh mẽ mà anh không thể lý giải – anh phải đi tìm sự thật.
Kaito đi bộ qua những con phố đông đúc của Tokyo. Đó là thành phố anh từng nghĩ là nhà, nhưng giờ đây, mỗi bước đi lại khiến anh cảm thấy mình như một kẻ lạ giữa đám đông. Mọi thứ quen thuộc nhưng lại xa lạ. Những câu hỏi không ngừng xoay vần trong đầu, như thể chúng muốn bóp nghẹt anh:
"Liệu những ký ức này có phải là của mình? Còn tôi thì sao? Làm sao để biết mình vẫn là chính mình giữa tất cả những điều này?" Anh không thể trả lời nổi. Mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, như thể anh đang sống trong một thế giới song song mà anh không thể hiểu hết.
Kaito dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi. Anh lấy chiếc điện thoại trong túi ra, mở màn hình. Lila đã đưa cho anh chiếc điện thoại này khi anh còn hoang mang, nhưng nó dường như không có giá trị gì ngoài việc giữ liên lạc. Trong khi anh lướt qua những tin nhắn chưa đọc, một cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên màn hình "Gyokuryu Ryu" Một cái tên nghe quen mà cũng lạ lẫm. Anh không nhớ được mặt mũi người này, nhưng sự lạ lẫm này không thể phủ nhận sự kết nối mơ hồ.
Không thể chờ đợi nữa. Kaito nhấn gọi lại, quyết định gặp lại người bạn cũ, dù ký ức về anh ta vẫn còn mờ nhạt.
Quán cà phê mà Ryu hẹn gặp Kaito nằm ở một góc khuất của Tokyo. Không gian trong quán ấm áp, với ánh sáng vàng vọt từ đèn treo, nhưng Kaito lại không cảm nhận được sự yên bình. Một sự lạ lẫm đột ngột ập đến khi anh nhìn thấy người bạn cũ đang ngồi chờ. Cái tên "Gyokuryu Ryu" vang lên trong đầu, nhưng khuôn mặt của anh ta lại là một mảnh ghép chưa thể xếp vào đúng vị trí.
"Lâu rồi không gặp, Kaito," Gyokuryu Ryu nói, giọng hơi trầm nhưng có gì đó nghiêm túc, khiến Kaito cảm thấy sự bất an trong lòng.
"Cậu là… Gyokuryu Ryu phải không?" Kaito hỏi, đôi mắt quan sát từng chi tiết, tìm kiếm sự xác nhận.
Ryu gật đầu, nhưng ánh mắt anh ta lại chứa đầy sự lo lắng.
"Lila đã giúp đỡ cậu, đúng không? Tôi đã nghe nói về cậu. Nexus không đơn giản chỉ là một tổ chức bình thường. Mọi thứ mà cậu đang đối diện, Kaito, đều không phải ngẫu nhiên."
Kaito nhìn Gyokuryu Ryu, cảm thấy những ký ức mơ hồ đang bắt đầu quay lại, nhưng vẫn không thể nhìn thấy toàn bộ bức tranh.
"Lila nói tôi từng là một phần của nhóm chiến đấu chống lại Nexus, nhưng tôi không nhớ gì cả. Cậu có thể giúp tôi không?"
Ryu thở dài, nhấp một ngụm cà phê trước khi trả lời.
"Cậu không chỉ là nạn nhân của họ, Kaito. Cậu còn là… chìa khóa để giải quyết tất cả. Nhưng tôi không biết cậu sẽ phản ứng thế nào khi biết sự thật."
Kaito cảm thấy sự căng thẳng trong lời nói của Gyokuryu Ryu.
"Chìa khóa? Để làm gì?"
Ryu im lặng một lúc lâu, ánh mắt đượm buồn, rồi đứng dậy, quay sang Kaito.
"Cậu sẽ hiểu sớm thôi. Nexus không chỉ muốn xóa ký ức của cậu, họ muốn kiểm soát tất cả mọi thứ."
Chưa kịp hiểu hết lời nói của Ryu, quán cà phê bỗng chao đảo. Tiếng súng nổ bất ngờ khiến không gian trở nên hỗn loạn. Những kẻ đeo mặt nạ và trang bị vũ khí xông vào quán, lao thẳng về phía họ.
Ryu không nói gì, chỉ nhanh chóng ẩn mình sau một chiếc bàn gần đó. Khách hàng và nhân viên quán đều hoảng loạn. Một số người lao vào góc phòng, trong khi những nhân viên nhanh chân chạy vào bếp để trốn. Một vài người cố gắng thoát ra ngoài qua cửa sau, nhưng tình huống quá hỗn loạn.
Kaito không có thời gian để quan tâm đến họ. Anh phải bảo vệ chính mình.
Kaito cảm thấy sự hoang mang trong lòng, nhưng một phần của anh lại không thể chịu đựng sự do dự. Kaito nhìn quanh, nhận ra rằng mình phải hành động ngay lập tức. Cảm giác hoang mang trong lòng anh dần lắng xuống, thay vào đó là một quyết tâm mới. Anh không còn là một người lạc lõng, mà là một chiến binh đang đối diện với cái chết ngay trước mắt. Mặc dù những ký ức chưa đầy đủ, nhưng anh cảm thấy mình không hề yếu đuối. Cảm giác đó mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Kaito nhìn thấy một tên tấn công đầu tiên cầm dao găm lao về phía anh. Mắt anh lóe lên, thân thể phản ứng tự động. Anh né sang bên trái, nhanh như chớp, tay nắm lấy một chiếc ghế gần đó và vung mạnh vào đầu kẻ tấn công. Tiếng va đập mạnh vang lên khi ghế chạm vào thái dương của hắn, khiến hắn ngã ngửa xuống sàn.
"Một cú đập là đủ, mình không cần giết hắn, chỉ cần hạ gục," Kaito nghĩ thầm, lòng không dao động.
Một tên khác, vũ trang bằng súng, nhanh chóng tiến lại gần và bắt đầu bắn. Kaito ngay lập tức lăn người về phía sau chiếc bàn gần đó. Đạn rít qua không khí, găm vào mặt bàn, nhưng anh đã kịp tránh. Không suy nghĩ thêm, Kaito nhanh chóng dùng chiếc bàn làm khiên chắn, lao về phía kẻ thứ hai. Một cú đá mạnh vào đầu gối khiến hắn ngã quỵ. Kaito lập tức đạp mạnh vào cổ tay hắn, khiến khẩu súng rơi xuống.
"Sống sót bằng mọi giá, phải sử dụng mọi thứ trong tầm tay," suy nghĩ lóe lên trong đầu anh.
Hai tên còn lại, một kẻ cầm dao và một kẻ có súng, đồng loạt lao tới. Kaito xoay người như một cơn lốc, dùng chiếc bàn chắn đòn, rồi vung chiếc ghế về phía tên có súng. Ghế va mạnh vào ngực hắn, khiến hắn loạng choạng. Kaito không để hắn kịp phục hồi, lao vào kẻ cầm dao, nắm chặt cổ tay hắn và xoay người một cách điêu luyện, đập mạnh hắn xuống sàn.
"Nhanh hơn, chính xác hơn, không được để nỗi sợ cản bước," anh tự nhủ.
Trưởng nhóm đứng lùi lại, quan sát các đồng bọn bị hạ gục. Kaito tiến tới, không do dự dù chỉ một giây. Gã rút súng, nhắm thẳng vào Kaito. Nhưng anh đã chuẩn bị từ trước, lao lên như một bóng mờ, né đạn một cách điêu luyện. Trong tích tắc, anh chộp lấy khẩu súng, đấm mạnh vào ngực hắn. Trưởng nhóm ngã xuống đất, hoàn toàn bất lực.
"Chúng không bao giờ dừng lại, nhưng mình sẽ làm chúng phải dừng," ánh mắt Kaito rực lên như lửa.
Kaito đứng thở dốc trong quán cà phê, cơ thể anh đau nhức sau trận chiến. Mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn. Những chiếc bàn và ghế bị xô đổ, vết máu vương vãi khắp nơi. Tiếng la hét, tiếng thở dốc, và âm thanh vỡ nát của những chiếc đĩa vỡ vang vọng trong không gian. Anh nhìn quanh, và nhận ra rằng tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Ryu Gyokuryu không còn ở đó. Kaito ngước mắt lên và thấy những người khách, nhân viên quán và những người may mắn sống sót đang dần bình tĩnh lại, nhưng họ vẫn hoang mang và sợ hãi. Mọi người vội vã rời đi, không ai dám ở lại lâu hơn, như thể không muốn bị liên lụy với cuộc tấn công này.
Kaito nghe thấy tiếng xe cảnh sát từ xa. Một cảm giác căng thẳng dâng lên trong người anh. Anh không thể cứ đứng im một chỗ. Anh phải rời đi, phải tránh xa những câu hỏi. Nhưng anh biết, điều này không hề đơn giản.
Cảnh sát đến nhanh chóng, những chiếc xe màu xanh và đỏ đậu kín trước quán cà phê. Cảnh sát mặc đồng phục bước xuống và bắt đầu điều tra hiện trường. Kaito vẫn đứng im trong góc tối của quán, quan sát mọi thứ, cảm giác như một người lạ, một người ngoài cuộc.
Một cảnh sát bước vào, nhìn xung quanh với vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta quan sát kỹ từng chi tiết, từ những vết máu cho đến những chiếc ghế vỡ vụn. Rồi anh ta đi tới gần Kaito, người duy nhất còn lại trong quán, và hỏi:
"Anh là người duy nhất còn lại ở đây. Có thể giải thích cho chúng tôi những gì đã xảy ra không?"
Kaito không thể trả lời ngay lập tức. Cảnh giác và lo lắng tràn ngập trong anh. Mặc dù anh không phải là người bắt đầu cuộc tấn công, nhưng anh lại là người duy nhất còn sống sót, và điều này tạo ra một sự nghi ngờ. Anh nhìn vào đôi mắt của viên cảnh sát, cố gắng không để lộ sự bối rối, nhưng anh biết rằng mình không thể chỉ đơn giản là im lặng.
Kaito hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, và nói:
"Nhóm người đó… họ tấn công quán cà phê này. Tôi chỉ tự vệ thôi."
Viên cảnh sát không có vẻ gì là thuyết phục. Anh ta nhìn quanh, rồi lại quay sang Kaito với vẻ mặt nghi ngờ.
"Anh là người duy nhất có mặt ở đây hiện tại. Liệu có điều gì mà anh chưa kể cho chúng tôi không?"
Kaito cảm thấy nóng ran trong lòng, nhưng anh không thể làm gì ngoài việc giữ im lặng. Những câu hỏi trong đầu anh cứ xoay vần:
"Làm sao tôi có thể giải thích mọi chuyện khi tôi còn không hiểu rõ bản thân mình?".
Trong lúc đó, nhân viên quán cà phê và một số khách hàng bắt đầu tập trung gần đó, họ cũng đang bị cảnh sát thẩm vấn. Những nhân chứng này bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, mặc dù những lời khai của họ có vẻ rất mơ hồ, chỉ có những hình ảnh hỗn loạn mà họ chứng kiến.
Kaito đứng đó, không thể thoát khỏi cảm giác rằng mình bị nghi ngờ. Những ánh mắt của nhân chứng, những câu hỏi sắc bén của cảnh sát, tất cả khiến anh cảm thấy bị theo dõi, như thể mình là kẻ bị tình nghi. Anh không biết phải nói gì. Một phần trong anh cảm thấy hoang mang, vì anh chẳng nhớ gì về quá khứ của mình, và không thể chứng minh rằng mình chỉ là một người bị tấn công.
Cảnh sát tiếp tục điều tra hiện trường, thu thập chứng cứ, và hỏi thêm những câu hỏi từ những nhân chứng. Nhưng Kaito vẫn đứng im lặng, cảm giác lạc lõng càng lúc càng sâu sắc.
Cảm giác bị nghi ngờ dần trở thành nỗi ám ảnh. Những ánh mắt sắc bén từ cảnh sát và nhân chứng không ngừng dồn về phía anh. Trước khi anh kịp làm gì, một viên cảnh sát cao lớn bước đến, tay giữ chặt chiếc còng trên thắt lưng.
"Anh đi theo chúng tôi. Chúng tôi cần thêm thông tin về vụ việc này." viên cảnh sát nói, giọng không thể hiện sự thỏa hiệp.
Kaito định nói gì đó, nhưng không tìm được từ ngữ phù hợp. Anh cảm thấy cả cơ thể như bị đóng băng, chỉ gật đầu nhẹ. Một phần trong anh hiểu rằng, với tư cách là người duy nhất còn lại ở hiện trường, anh không có lựa chọn nào khác.
Tại phòng thẩm vấn – Sở cảnh sát Tokyo. Ánh sáng trong phòng thẩm vấn khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt hơn. Bốn bức tường xám trống trơn, chỉ có một chiếc bàn và hai chiếc ghế đối diện nhau. Viên cảnh sát, người từng hỏi anh tại hiện trường, ngồi xuống đối diện anh. Ánh mắt của ông ta sắc như dao, gương mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
"Kamaji Kaito, đúng không?" viên cảnh sát hỏi, trong khi lật giở những tài liệu trước mặt.
Kaito gật đầu, ánh mắt dừng lại ở đôi tay mình, như thể tránh phải nhìn trực diện vào đối phương.
"Phải."
"Anh có thể kể lại chi tiết những gì đã xảy ra ở quán cà phê không?"
Kaito ngước lên, đôi mắt lóe lên sự lúng túng.
"Tôi... chỉ nhớ rằng họ tấn công. Tôi không biết họ là ai, cũng không rõ tại sao họ nhắm vào tôi. Tôi chỉ tự vệ."
Viên cảnh sát cau mày, đặt cây bút xuống bàn, ánh mắt dò xét.
"Tự vệ? Anh tự vệ và đánh bại cả một nhóm vũ trang được trang bị đầy đủ? Anh mong tôi tin điều đó sao?"
Kaito cảm nhận rõ sự nghi ngờ trong giọng nói của ông ta. Mỗi từ như một nhát búa giáng vào tâm trí anh. Nhưng anh không thể nói thêm bất cứ điều gì. Anh không nhớ đủ để giải thích.
"Tôi… tôi không có ý làm hại ai," Kaito đáp, giọng khàn khàn.
"Họ tấn công trước."
Viên cảnh sát không trả lời ngay. Ông ta nhìn thẳng vào mắt Kaito, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu dối trá. Sau vài giây im lặng, ông đứng dậy, rời khỏi phòng thẩm vấn, để lại Kaito một mình trong sự căng thẳng và mơ hồ.
Cánh cửa đóng lại, Kaito một mình trong căn phòng thẩm vấn. Anh ngồi đó, ánh đèn trên trần như đâm xuyên qua tâm trí anh, phản chiếu lại tất cả những câu hỏi chưa lời giải đáp.