Chereads / Truy Tìm Kí Ức / Chapter 8 - Chương 8: Vòng Lặp Của Bóng Tối

Chapter 8 - Chương 8: Vòng Lặp Của Bóng Tối

Tiếng bánh xe nghiến lên lớp sỏi đá vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng. Chiếc xe tải cũ lao qua con đường hẹp, để lại phía sau những bụi đất mờ mịt. Không khí trong xe ngột ngạt đến mức khó chịu. 

Kaito tựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt dõi theo những bóng cây lướt qua dưới ánh trăng nhạt nhòa. Tâm trí anh rối bời, như thể bị trói buộc trong một giấc mơ kỳ lạ mà không thể thoát ra. Những từ "Hắc Thực Tại" liên tục vang vọng trong đầu anh, giống như một lời nhắc nhở vô hình từ một phần ký ức bị khóa kín. 

Ngồi phía trước, Lila chăm chú nhìn bản đồ trên màn hình nhỏ gắn trên bảng điều khiển. Ánh mắt cô sắc lạnh nhưng vẫn không thể che giấu được sự lo lắng. Ryu với dáng vẻ điềm tĩnh thường thấy siết chặt tay lái, đôi mắt không rời khỏi con đường phía trước. 

Kaito ngồi ở ghế sau, đầu tựa vào cửa sổ. Ánh mắt anh hướng ra bên ngoài, nơi những bóng cây lướt qua dưới ánh trăng nhạt nhòa. Mỗi lần con đường uốn cong, tâm trí anh lại bị cuốn theo những suy nghĩ hỗn loạn. Những từ "Hắc Thực Tại" cứ vang vọng trong đầu, như thể có ai đó đang nhắc nhở anh về một điều quan trọng mà anh chưa thể hiểu rõ. Mọi thứ vẫn mờ mịt như sương mù trong ký ức của anh. 

Chiếc xe lắc nhẹ khi đi qua một ổ gà, kéo Kaito ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh quay lại nhìn Lila, định nói điều gì đó để phá vỡ bầu không khí im lặng, nhưng rồi khựng lại. Một cảm giác không thể lý giải dâng lên trong lòng anh. 

Đột nhiên, từ góc mắt, anh nhận thấy một điều bất thường. Một bóng tối lạ kỳ len lỏi qua cửa sổ, như thể nó có ý thức riêng. Bóng tối ấy không phải là một cái bóng bình thường, mà là một thứ gì đó kỳ lạ, trượt đi chầm chậm trong không gian tối tăm. 

Cảm giác lo lắng tràn ngập trong anh. Kaito cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình chỉ đang mệt mỏi, nhưng không khí trong xe bỗng trở nên lạnh lẽo và đặc quánh, như thể có một sức mạnh vô hình đang bao trùm lấy họ. Bóng tối di chuyển chậm rãi, kéo dài thành hình một bàn tay đen tuyền, như muốn chạm vào anh. Anh cảm thấy nó gần đến mức có thể sờ thấy, một sự rùng rợn tràn đầy trong cơ thể anh. 

Kaito hoảng hốt hét lên, định quay người né tránh, nhưng bàn tay ấy đã vươn tới, chạm vào vai anh. Một cảm giác lạnh lẽo tê tái lan khắp cơ thể, khiến anh gần như không thể cử động. Cảm giác ấy như đang cướp đi mọi sự tỉnh táo của anh. Anh thậm chí không kịp nghĩ gì trước khi mắt mình tối sầm lại. 

Kaito giật mình tỉnh dậy. Đầu anh đau nhức như bị ai đó đập mạnh vào thái dương, một cơn đau dữ dội tràn ngập. Mắt anh vẫn còn mờ, và khi anh cố gắng định thần, xung quanh anh là một căn hầm cũ, ẩm ướt và tối tăm. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin của Ryu chiếu lên những bức tường loang lổ, tạo nên những bóng ma kỳ quái. 

"Chuyện gì vậy? Mình vừa ở trên xe cơ mà?" Kaito tự hỏi, cảm giác hoang mang tràn ngập, như thể mình vừa bước vào một thực tại khác. 

Ryu quay đầu lại, đôi mắt anh lóe lên sự cảnh giác. "Chúng ta có khách không mời," anh nói, giọng trầm lạnh. 

Những âm thanh kim loại vang lên từ phía trên, và những bóng người xuất hiện ở cửa hầm. Đó là nhóm đặc vụ Nexus, mặc đồng phục đen và được trang bị vũ khí hiện đại. Chúng nhìn chằm chằm vào nhóm của Kaito như những con thú săn mồi.  

Trận chiến ngay lập tức nổ ra. Kaito, Lila, và Ryu phối hợp để chống lại kẻ địch. Tiếng súng nổ vang dội trong không gian chật hẹp, hòa cùng tiếng va đập của kim loại và những cú đá mạnh mẽ.  

Dù mọi thứ diễn ra như những trận chiến trước đó, Kaito không thể bỏ qua cảm giác bất an trong lòng. Khi thủ lĩnh Nexus bị hạ gục, một cơn đau nhói bất ngờ xuất hiện trong đầu anh. Trước mắt anh, bóng tối từ góc phòng tràn ra, cuộn xoáy thành hình dạng một bàn tay khổng lồ. Kaito hét lên, nhưng trước khi có thể làm bất cứ điều gì, bàn tay đó đã nắm lấy anh và kéo anh vào hư không.  

Kaito mở mắt. Đầu anh đau nhức, và mọi thứ xung quanh đều quen thuộc một cách kỳ lạ. Anh nhận ra mình vẫn đang ở căn hầm cũ, ánh sáng từ chiếc đèn pin của Ryu chiếu lên bức tường loang lổ như trước.  

"Khoan đã… mình vừa làm việc này mà?" Kaito tự hỏi, nỗi hoang mang và sợ hãi bủa vây anh.  

Những âm thanh kim loại vang lên lần nữa, và Ryu quay lại, nói đúng những lời như trước:  

"Chúng ta có khách không mời."  

Kaito định nói gì đó, nhưng tiếng bước chân của nhóm Nexus đã cắt ngang. Trận chiến lặp lại một cách chính xác như lần trước, từ cách Lila đánh gục một kẻ địch cho đến cách Ryu hạ thủ lĩnh Nexus. Và một lần nữa, khi mọi thứ kết thúc, bóng tối lại xuất hiện, kéo Kaito đi.  

Lần thứ ba, Kaito cố gắng phá vỡ vòng lặp bằng cách thay đổi hành động. Anh thử thuyết phục cả nhóm rời khỏi tầng hầm ngay lập tức. Nhưng dù thời điểm thay đổi, nhóm Nexus vẫn tìm thấy họ và tấn công.  

Lần thứ tư, anh thử hạ thủ lĩnh Nexus ngay từ đầu, nhưng kết quả vẫn không đổi, bàn tay bóng tối lại xuất hiện, kéo anh trở về điểm khởi đầu.  

Lần thứ năm, khi Kaito bị kéo vào hư không bởi bàn tay bóng tối, không gian xung quanh anh như tan biến. Nhưng lần này, mọi thứ không chìm vào im lặng hoàn toàn. Một giọng nói bí ẩn vang lên, xa xăm mà gần gũi, như thể nó đến từ chính tâm trí anh. 

"Kaito, hãy nghe tôi... cậu không thể để điều này tiếp diễn." 

Kaito giật mình. Giọng nói ấy quá quen thuộc, nhưng anh không thể xác định rõ. Nó như giọng của chính anh, nhưng lại sâu hơn, trầm hơn và mang một sức mạnh lạ thường. 

"Ai đang nói?! Anh là ai?!" Kaito hét lên, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. 

"Tôi là một phần của cậu," giọng nói trả lời, vang vọng trong bóng tối. "Một mảnh ký ức mà cậu đã đánh mất. Tôi không thể tiết lộ tất cả, nhưng hãy nhớ, cậu không hề đơn độc." 

Kaito cảm thấy sự hoang mang dâng lên trong lòng. "Mảnh ký ức? Ý anh là sao?!" 

"Hãy tin vào trực giác của mình, và hành động khác biệt. Cậu đã từng làm được... và sẽ làm được một lần nữa." 

Lời nói ấy như một gợi ý mơ hồ, nhưng cũng là tia sáng duy nhất trong bóng tối đang bao trùm Kaito. Anh cố gắng nắm bắt ý nghĩa của nó, nhưng bàn tay bóng tối lại kéo anh trở về thực tại trước khi anh kịp hỏi thêm. 

Quay lại vòng lặp, Kaito thử một cách tiếp cận hoàn toàn mới. Anh tập trung vào cảm giác trong tâm trí mình, lắng nghe lời nói bí ẩn đó. Anh quyết định không lao vào trận chiến như trước, mà thử làm điều ngược lại – tìm kiếm điểm bất thường trong căn hầm. 

Giọng nói lại vang lên, dịu dàng và chắc chắn: 

"Cánh cửa phía nam. Đó là chìa khóa." 

Kaito không biết tại sao anh lại tin giọng nói này, nhưng anh làm theo bản năng. Anh lao về phía cánh cửa phía nam mà không cần giải thích với đồng đội, bỏ qua sự bất ngờ của Ryu và Lila. 

Khi anh mở cánh cửa, một căn phòng khác hiện ra – một phòng điều khiển với các thiết bị công nghệ phức tạp. Anh nhận ra rằng đây là trung tâm của vòng lặp, nơi Nexus điều khiển tất cả. 

"Nhập mã này: 0115-Void." Giọng nói bí ẩn hướng dẫn, và Kaito làm theo mà không do dự. 

Khi mã lệnh được nhập xong, không gian xung quanh rung chuyển. Bóng tối dần tan biến, và Kaito cảm thấy mình đang thoát khỏi chiếc lồng của vòng lặp. Một luồng ánh sáng mạnh mẽ bất ngờ chiếu thẳng vào người anh, sáng chói cả không gian, như xé toạc mọi thứ xung quanh. Anh nhắm chặt mắt lại theo bản năng, cảm giác cơ thể như bị kéo khỏi một giấc mơ dài đằng đẵng. 

Kaito một lần nữa tỉnh lại. Khi anh mở mắt ra, không còn thấy ánh sáng chói lòa hay căn phòng quen thuộc. Thay vào đó, anh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng giam kỳ lạ. Bốn bức tường được phủ một lớp vật liệu ánh bạc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Không gian im lặng đến đáng sợ, và điều đầu tiên anh nhận ra là mình hoàn toàn cô lập với các đồng đội. 

"Chuyện quái gì đã xảy ra?" Kaito lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại mọi thứ. Tâm trí anh vẫn còn mơ hồ, nhưng các mảnh ký ức dần xếp lại: vòng lặp, bóng tối, và cả giọng nói bí ẩn hướng dẫn anh thoát ra. 

Anh lắc mạnh đầu, cố gắng tỉnh táo. Cảm giác giam cầm rõ rệt khiến tim anh đập nhanh. Từng nhịp thở trở nên nặng nề khi anh quan sát xung quanh. Căn phòng hoàn toàn kín, không có cửa sổ hay lối thoát, chỉ có một chiếc camera nhỏ gắn trên trần, nhấp nháy đèn đỏ một cách đều đặn. 

Thì ra nhóm của anh đã bị sập bẫy. Từ những mảnh ký ức còn sót lại, anh dần ghép nối mọi thứ: Sau khi họ đánh bại nhóm đặc vụ Nexus, tất cả mọi người đều thả lỏng vì nghĩ rằng đã an toàn. Nhưng chính lúc đó, một đội đặc vụ vũ trang khác đã bất ngờ ập đến. Một loạt khói gây mê lan khắp không gian, và tất cả đều bất tỉnh trước khi kịp phản ứng. 

"Chết tiệt..." Kaito nghiến răng, đấm mạnh vào bức tường kim loại, nhưng tất cả chỉ đáp lại bằng âm thanh trống rỗng. Anh cảm thấy bất lực, nhưng sự bất lực này không làm anh sợ hãi. Nó chỉ khiến lòng anh sôi sục quyết tâm thoát khỏi đây, bằng bất cứ giá nào. 

Kaito cố gắng tìm cách bình tĩnh lại. Anh ngồi xuống sàn lạnh lẽo, tập trung vào hơi thở và bắt đầu suy nghĩ. Dù không biết các đồng đội hiện tại ở đâu, anh tin rằng họ cũng đang bị giam giữ ở một nơi nào đó tương tự. 

"Mình không thể để bọn chúng thắng. Không được phép yếu đuối," anh tự nhủ, ánh mắt rực lên sự kiên định. 

Trong khoảnh khắc yên tĩnh này, những lời của giọng nói bí ẩn lại vang lên trong tâm trí anh: 

"Hãy tin vào trực giác của mình, và hành động khác biệt." 

Kaito nhắm mắt, cố gắng tập trung vào cảm giác mà anh đã trải qua trong vòng lặp. Giọng nói ấy không chỉ là một mảnh ký ức ngẫu nhiên. Nó giống như một phần linh hồn của anh, một sức mạnh nào đó tồn tại để bảo vệ anh trong những lúc nguy nan nhất. 

Kaito chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình – thứ duy nhất anh mang theo bên mình suốt hành trình. Chiếc nhẫn bạc đơn giản, không có hoa văn, nhưng mỗi lần chạm vào, anh luôn có cảm giác ấm áp, như thể nó giữ một phần ký ức đã mất. 

Trong khoảnh khắc này, khi chạm vào chiếc nhẫn, một cảm giác khác lạ tràn ngập trong anh. Một đoạn ký ức lướt qua tâm trí: 

Anh thấy mình đứng trước một tòa tháp khổng lồ, ánh sáng đỏ rực bao phủ khắp nơi. Một giọng nói vang lên trong tâm trí: "Đây là điểm khởi đầu và cũng là nơi kết thúc. Đừng quên... chính cậu là chìa khóa." 

Hình ảnh ấy quá mơ hồ, nhưng lại đủ để gợi lên trong anh một niềm tin. Kaito nắm chặt chiếc nhẫn, ánh mắt dần trở nên sắc bén hơn. 

Kaito đang suy nghĩ thì một tiếng động nhỏ vang lên từ bức tường bên phải. Ban đầu, anh nghĩ mình bị ảo giác, nhưng tiếng gõ đều đặn lại vang lên. "Tín hiệu Morse?" Kaito thì thầm, lắng nghe thật kỹ. 

"...R...A...I...D..." 

Anh nhận ra đó là tín hiệu của Lila! Cô đang dùng tín hiệu Morse để liên lạc. "Raid" – chắc chắn là một thông điệp nhắc nhở anh rằng họ đang lên kế hoạch đột kích để thoát khỏi đây. 

Kaito lập tức đáp lại bằng cách gõ vào tường bằng nắm tay, tạo ra âm thanh Morse ngắn gọn: "S...A...F...E" – "An toàn". 

Cảm giác hy vọng dâng lên trong anh. Dù bị giam giữ, Kaito biết rằng nhóm của mình vẫn còn sống và đang tìm cách liên lạc. Họ không bỏ rơi anh, và anh cũng sẽ không bỏ cuộc. 

Sau khi liên lạc với Lila, Kaito bắt đầu kiểm tra xung quanh phòng giam. Dù căn phòng trống rỗng và không có bất kỳ công cụ gì, anh không cho phép mình dừng lại. "Chắc chắn phải có sơ hở," anh nghĩ. 

Một ý tưởng lóe lên trong đầu anh. Camera! Thiết bị đó chắc chắn được Nexus dùng để giám sát. Nhưng nếu anh làm nó bị nhiễu tín hiệu, rất có thể nó sẽ kích hoạt một cơ chế khẩn cấp, mở ra cơ hội để thoát ra ngoài. 

"Chỉ cần chờ thời điểm thích hợp..." Kaito tự nhủ, nụ cười tự tin thoáng hiện trên môi. 

Dù bị cô lập, anh biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến lớn hơn. Và Kaito, với ý chí và bản năng không thể khuất phục, sẽ không dừng lại cho đến khi mọi bí mật được phơi bày.