Chereads / Truy Tìm Kí Ức / Chapter 5 - Chương 5: Khởi Đầu Của Hy Vọng

Chapter 5 - Chương 5: Khởi Đầu Của Hy Vọng

Sau khi thoát khỏi cuộc truy đuổi đầy căng thẳng, chiếc xe của Lila lặng lẽ dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ nằm nép mình giữa khu rừng ngoại ô Tokyo. Gió đêm thổi qua những tán cây, tạo nên âm thanh rì rào, như xoa dịu không khí ngột ngạt bao trùm họ suốt cả hành trình. 

"Chúng ta sẽ ở đây qua đêm," Lila nói, phá tan sự im lặng kéo dài. 

Kaito gật đầu, đôi mắt anh mệt mỏi nhưng vẫn cảnh giác. Anh bước xuống xe, cảm nhận không khí lạnh se sắt trên da. Không gian xung quanh yên bình đến kỳ lạ, nhưng sâu thẳm trong lòng Kaito, anh biết sự bình yên này chỉ là tạm thời. 

Bên trong căn nhà, ánh đèn vàng ấm áp khiến mọi thứ trở nên gần gũi hơn. Lila nhanh chóng kiểm tra các thiết bị an ninh mà cô đã lắp đặt từ trước. Kaito ngồi xuống chiếc ghế cũ trong phòng khách, ánh mắt anh dừng lại trên một bức tranh treo tường – một bức họa đơn giản nhưng mang vẻ u buồn khó tả. 

"Đây là nơi của cô sao?" Kaito hỏi, phá vỡ sự yên lặng. 

"Không hẳn," Lila đáp, không quay lại.

"Đây là nơi một người bạn từng giúp tôi dựng lên. Một hacker tài ba." 

"Bạn của cô?" Kaito nhướn mày, sự tò mò hiện rõ trong ánh mắt. 

"Akari Minase," Lila nói khẽ, giọng cô mang chút hoài niệm.

"Cô ấy là người tôi tin tưởng, nhưng cũng là người bị Nexus săn đuổi. Nhờ cô ấy, tôi mới có thể tiếp cận được thông tin về Nexus mà không bị phát hiện." 

Kaito im lặng, nhưng một câu hỏi lướt qua tâm trí anh:

"Nếu Lila có một người bạn như vậy, tại sao cô ấy lại ở đây một mình?" 

"Chúng tôi không gặp nhau nhiều. Akari là người cẩn thận, cô ấy không dễ dàng tin tưởng ai. Nhưng nếu cần, tôi có thể liên lạc với cô ấy." Lila như đoán được suy nghĩ của anh, quay lại với nụ cười nhạt trên môi.

Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn khi Lila đặt lên bàn hai cốc trà nóng. Cô ngồi xuống đối diện Kaito, ánh mắt dịu lại. 

"Anh ổn chứ?" cô hỏi, giọng chân thành. 

Kaito nhìn cô một lúc trước khi gật đầu.

"Tôi ổn, chỉ là… mọi thứ quá khó hiểu. Ký ức của tôi, Nexus, và cả cô nữa. Mọi thứ dường như rối tung lên." 

"Đó là điều bình thường," Lila nói, nhấp một ngụm trà.

"Anh không cần cố hiểu mọi thứ ngay bây giờ. Hãy để thời gian dẫn dắt anh." 

Kaito lặng lẽ nhìn vào tách trà trước mặt. Một phần trong anh muốn tin vào lời Lila, nhưng phần còn lại vẫn không thể thoát khỏi cảm giác hoài nghi. 

"Cô nói tôi từng là một phần của nhóm chống lại Nexus," Kaito nói, phá tan sự im lặng.

"Nhưng tại sao tôi không nhớ bất cứ điều gì về nhóm đó? Còn những người khác đâu?" 

Lila thở dài, đặt tách trà xuống.

"Nexus không chỉ xóa ký ức của anh. Họ đã phá vỡ toàn bộ mạng lưới liên kết giữa anh và những người khác. Để tìm lại những ký ức đó, anh phải từng bước đối mặt với những mảnh ghép đã mất." 

"Vậy những mảnh ghép đó bắt đầu từ đâu?" Kaito hỏi, đôi mắt ánh lên sự kiên định. 

Lila không trả lời ngay. Cô đứng dậy, lấy từ trong túi ra một ổ cứng nhỏ và đưa cho Kaito. 

"Đây là thông tin mà Akari đã thu thập được. Tôi chưa có cơ hội kiểm tra, nhưng tôi tin rằng nó có thể dẫn chúng ta đến một đầu mối mới." 

Kaito cầm lấy ổ cứng, cảm nhận sức nặng của nó không chỉ về mặt vật chất, mà còn là hy vọng về một câu trả lời cho những câu hỏi trong đầu anh. 

"Chúng ta cần thời gian để giải mã nó," Lila nói.

"Và để làm điều đó, tôi cần Akari. Nhưng điều này không dễ dàng. Akari không thích bị lôi kéo vào những chuyện không rõ ràng. Nếu anh muốn gặp cô ấy, anh cần chứng minh rằng mình đáng tin." 

Kaito nhìn Lila, ánh mắt anh đầy sự nghiêm túc. "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết." 

Lila khẽ mỉm cười.

"Tôi hy vọng anh giữ được quyết tâm đó." 

Bên ngoài, gió thổi mạnh hơn, mang theo hơi lạnh của đêm Tokyo. Nhưng bên trong căn nhà, ánh đèn vàng vẫn tỏa sáng, tạo nên một không gian ấm áp giữa những sóng gió đang chờ phía trước. 

Sau khi đặt ổ cứng sang một bên, Kaito và Lila chìm vào sự im lặng một lần nữa. Không gian trở nên yên tĩnh đến mức nghe rõ từng tiếng thở nhẹ. Kaito tựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra cửa sổ nhỏ, nơi ánh sáng mờ nhạt từ ngoài phố chiếu vào những cây cối khẽ lay động. 

Lila đứng gần lò sưởi nhỏ, hai tay cô nhẹ nhàng xoa lên nhau để giữ ấm. Ánh mắt cô hướng ra ngoài, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong bóng tối. Mỗi cử động của cô đều toát lên vẻ từng trải, từng nỗi đau quá khứ in hằn trên khuôn mặt. 

"Anh từng có một cuộc sống khác," Lila nhẹ nhàng nói, như thể đọc được suy nghĩ của Kaito.

"Mọi thứ trước khi mất ký ức, đều là phần của một thế giới mà anh đã rời bỏ. Nhưng bây giờ, nó quay trở lại. Mọi điều tốt và xấu đều có lý do." 

Kaito gật đầu, cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của cô.

"Tôi hiểu. Nhưng những ký ức đó không phải điều duy nhất tôi phải đối mặt. Nexus đã làm gì khác ngoài xóa ký ức của tôi?" 

Lila quay lại nhìn Kaito, ánh mắt cô nghiêm trọng hơn.

"Nexus không chỉ thao túng ký ức. Họ đã tạo ra một hệ thống kiểm soát toàn diện. Bất kỳ ai không tuân theo đều bị xóa bỏ hoặc biến thành công cụ cho họ." 

Kaito siết chặt tay, lòng anh sôi sục với những cảm xúc phức tạp. Những mảnh ghép ký ức mờ nhạt trong tâm trí bắt đầu rực sáng một cách chậm chạp, nhưng vẫn chưa đủ rõ ràng để kết nối. 

"Cả cuộc đời tôi đều nằm dưới sự kiểm soát đó?" Kaito hỏi, giọng anh vang lên như một tiếng gầm nhẹ. 

"Không phải tất cả," Lila đáp nhanh, như thể sợ Kaito chìm sâu trong tuyệt vọng.

"Có những người như tôi, và như Akari, chúng ta đã thoát ra khỏi bóng tối của Nexus. Nhưng thoát khỏi là một chuyện, tìm lại tự do là một chuyện khác." 

Im lặng bao trùm giữa hai người, nhưng không khí không còn căng thẳng như trước. Kaito thả người ngả về phía sau, ánh mắt vẫn dõi theo bóng tối ngoài cửa sổ. Những suy nghĩ đan xen trong tâm trí, anh cố gắng sắp xếp mọi điều đã xảy ra, tìm một lối thoát khỏi vòng xoáy quá khứ. 

Lila quay lại bàn, cầm lấy một chiếc máy tính xách tay từ một góc nhà, rồi bật lên với những dòng mã màu xanh rực rỡ chạy qua màn hình.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng quyết đoán.

"Dữ liệu của Akari sẽ giúp chúng ta lần theo dấu vết mà Nexus đã cố gắng che giấu." 

Kaito đứng dậy, bước đến bên cạnh cô. Cả hai im lặng cùng theo dõi từng dòng chữ xuất hiện trên màn hình. Mỗi giây trôi qua đều mang theo một chút hy vọng mới, nhưng cũng không ít lo lắng. 

"Tôi cần biết nhiều hơn," Kaito nói, không giấu được sự háo hức và bất an.

"Tại sao Nexus lại phải xóa ký ức của tôi? Tôi biết rằng mình không chỉ là một nạn nhân bình thường. Nhưng có thứ gì đó sâu xa hơn đang ẩn giấu, đúng không?" 

Lila không trả lời ngay, thay vào đó, cô gõ nhanh trên bàn phím, như thể đang truy tìm điều gì đó cực kỳ quan trọng. Cuối cùng, cô nhấc mắt lên, ánh mắt sắc lạnh nhưng kiên định. 

"Bởi vì anh là chìa khóa," cô khẽ thì thầm, giọng nói như một lời cảnh báo.

"Nexus không chỉ thao túng ký ức, họ thao túng cả thực tại. Và họ sẽ làm mọi thứ để ngăn không cho anh nhớ ra quá khứ của mình." 

Kaito nuốt nước bọt, cảm giác nặng nề tràn ngập trong lòng.

"Nếu tôi là chìa khóa, thì đó là một thứ mà họ sẽ không bao giờ buông bỏ, phải không?" 

Lila gật đầu, không chút do dự.

"Đúng vậy. Nhưng anh không phải kẻ duy nhất có chìa khóa đó. Cùng với những người như tôi, như Akari, chúng ta sẽ không để Nexus kiểm soát số phận của chúng ta thêm một lần nào nữa." 

Kaito hít sâu một hơi, sự kiên định ánh lên trong mắt anh.

"Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?" 

Lila mỉm cười, ánh sáng từ màn hình chiếu sáng khuôn mặt cô.

"Chúng ta bắt đầu từ những manh mối nhỏ nhất. Dữ liệu của Akari sẽ là chìa khóa dẫn chúng ta đến sự thật." 

Lila lặng lẽ gõ từng phím, ánh mắt dõi theo từng dòng mã trên màn hình. Kaito đứng bên cạnh cô, thỉnh thoảng liếc nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cô, nơi sự tập trung mạnh mẽ hiện rõ. Một phần trong anh cảm thấy an tâm khi có cô ở đây, nhưng cũng không thể loại bỏ hoàn toàn cảm giác bất an đang lớn dần. 

"Nếu Akari giúp chúng ta phá vỡ hệ thống kiểm soát của Nexus, vậy thì cô ấy ở đâu bây giờ?" Kaito hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể. 

Lila khựng lại một giây, không nhìn vào màn hình mà quay sang Kaito.

"Cô ấy… không dễ dàng xuất hiện. Akari rất cẩn thận, và cô ấy chỉ sẽ giúp nếu cảm thấy cần thiết. Nhưng lần này, với mối nguy lớn như Nexus, tôi tin rằng cô ấy sẽ không từ chối." 

Kaito gật đầu, ánh mắt trở nên sắc nét hơn.

"Vậy chúng ta chỉ còn cách chờ đợi?" 

Lila mỉm cười, nhưng không đáp ngay. Cô tiếp tục thao tác trên máy tính, những dòng mã mới tiếp tục chạy qua màn hình. Thỉnh thoảng, một biểu tượng lạ lóe lên, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. 

"Chúng ta không phải chờ đợi lâu đâu," Lila nói nhẹ nhàng, nhưng giọng cô vẫn mang theo sự cẩn trọng.

"Akari sẽ không để chúng ta lạc lối quá lâu." 

Kaito lại im lặng, ngắm nhìn bức tranh trên tường. Anh vẫn nhớ bức tranh ấy từ khi mới bước vào căn nhà, một hình ảnh đơn giản nhưng đầy cảm xúc. Cả hai đều mang trong mình những bí mật, nhưng liệu có thể tin tưởng nhau hoàn toàn hay không? 

"Lila" Kaito cuối cùng lên tiếng,

"liệu có thứ gì còn giấu kín về cô không? Hay là về quá khứ của tôi?" 

Lila hơi nghiêng đầu, đôi mắt cô sắc sảo nhìn Kaito.

"Anh biết rồi đấy, mọi người đều có bí mật. Nhưng với tôi, những gì tôi chia sẻ đều là những gì tôi cảm thấy anh cần biết. Phần còn lại… sẽ đến vào lúc cần thiết." 

Kaito thở dài, nhưng không phản bác thêm. Anh hiểu rằng sự thật sẽ không đến nhanh chóng, nhưng sự chờ đợi này không dễ dàng. Giữa một thế giới đầy nguy hiểm và mâu thuẫn, niềm tin là thứ khó nắm bắt nhất. 

Lila đứng dậy, đưa cốc trà về phía Kaito.

"Uống chút trà đi, nó sẽ giúp đầu óc thư giãn hơn." 

Kaito cầm lấy cốc trà, nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng, nhưng trong tâm trí anh vẫn vương vấn những câu hỏi chưa có lời đáp. 

"Có bao giờ anh nghĩ mình sẽ tìm lại tất cả ký ức chưa?" Lila hỏi, nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh. 

Kaito ngả người trên ghế, suy tư một lúc.

"Tôi không biết nữa. Nhưng tôi chắc chắn một điều, rằng nếu không tìm lại, tôi sẽ không thể sống yên ổn." 

Lila mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc sảo.

"Rồi anh sẽ biết thôi. Thế giới này không đơn giản như một bức tranh chỉ toàn màu sáng hay tối. Nó phức tạp và đầy những sắc thái ẩn giấu." 

Căn phòng lại chìm vào sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lách cách của bàn phím khi Lila tiếp tục tìm kiếm dữ liệu. Kaito nhìn cô, cảm giác an tâm phần nào len lỏi vào tâm trí anh. Dù cho mọi điều còn mơ hồ, nhưng ít nhất hiện tại, anh có ai đó bên cạnh, giúp anh bước qua từng ngã rẽ chông gai. 

Lila chăm chú nhìn vào màn hình, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Cô tập trung đến mức dường như quên cả thời gian trôi qua. Kaito ngồi bên cạnh, vẫn yên lặng quan sát mọi cử chỉ của cô, đôi khi ánh mắt lạc xa vào những suy nghĩ riêng. 

"Lila" Kaito lại lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh,

"cô có bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ không?" 

Lila dừng tay một chút, ngước lên nhìn anh, ánh mắt đầy sắc bén nhưng cũng rất sâu lắng.

"Từ bỏ là điều dễ dàng, Kaito. Nhưng tôi chưa bao giờ chọn con đường đó. Không phải khi mọi thứ còn dang dở, và những người như chúng ta vẫn còn đứng trên bờ vực của những bí ẩn lớn hơn." 

Kaito mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt anh vẫn không hoàn toàn bình tĩnh.

"Nexus đã lấy đi nhiều thứ từ chúng ta. Thời gian, ký ức, và cả những điều chúng ta từng nghĩ là chắc chắn. Tôi tự hỏi liệu có lúc nào chúng ta thực sự thắng được họ hay không." 

Lila thở dài, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo quyết tâm.

"Có thể anh chưa thấy toàn bộ bức tranh, Kaito. Nhưng thắng hay thua không phải là điều quan trọng nhất. Đối với tôi, việc tồn tại, giữ vững những gì còn lại, và tìm ra lối thoát mới mới là mục tiêu lớn nhất." 

Kaito gật đầu, lặng lẽ uống thêm một ngụm trà. Cảm giác mệt mỏi vẫn đè nặng lên vai anh, nhưng những lời của Lila như một ánh sáng nhỏ len lỏi qua bóng tối mịt mù trong tâm trí. 

Cửa chính của căn nhà bật mở nhẹ nhàng, phá vỡ sự yên lặng vốn dĩ. Một bóng dáng nhỏ nhắn bước vào, nhanh chóng đóng cửa sau lưng mình. Akari Minase, người bạn bí ẩn của Lila, xuất hiện lần đầu tiên một cách bất ngờ, nhưng không kém phần ấn tượng. 

Kaito quay lại, ánh mắt anh dừng lại trên người mới đến. Cô gái có mái tóc ngắn, đôi mắt sáng và cử chỉ đầy tự tin. Vẻ ngoài của cô không khác gì một hacker chuyên nghiệp – lạnh lùng, sắc sảo và dường như chẳng cần nói nhiều. 

"Akari," Lila lên tiếng, nụ cười nhẹ hiện trên môi.

"Tôi đã nói với cậu về Kaito, đúng không?" 

Akari gật đầu nhẹ, không trả lời ngay. Cô tiến đến bàn, nơi Lila đang mở máy tính, rồi nhanh chóng tiếp quản công việc. 

"Thế giới này không bao giờ dễ dàng," Akari nói nhỏ, giọng điệu mang theo sự mỉa mai nhưng cũng đầy khéo léo.

"Nhưng Lila, tôi sẽ giúp cô lần này. Nhưng chỉ lần này thôi." 

Lila không phản đối, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

"Chúng ta đều có mục đích riêng, Akari. Đừng quên rằng anh ấy cũng đang chiến đấu vì điều đó." 

Kaito lặng lẽ quan sát mọi tương tác giữa hai người. Những câu nói của Akari như một nhắc nhở về sự thận trọng. Cô ấy không hoàn toàn dễ tiếp cận, và Kaito hiểu rằng mình cần chứng minh bản thân trước khi có thể hoàn toàn tin tưởng vào sự giúp đỡ của cô. 

"Cám ơn vì sự hỗ trợ," Kaito lên tiếng, giọng anh bình tĩnh nhưng không giấu được sự chân thành.

"Mỗi bước đi đều mang theo rủi ro, nhưng nếu có những người đồng hành như các bạn, có lẽ chúng ta sẽ tìm được lối thoát." 

Akari không đáp ngay. Cô gõ nhanh trên bàn phím, đôi mắt ánh lên sự tập trung. Những con số, dữ liệu và mã hóa hiện lên màn hình liên tục. Thỉnh thoảng, cô đưa tay chỉnh sửa một vài dòng lệnh, như thể đang khai thác một kho thông tin vô tận. 

Lila đứng bên cạnh, thỉnh thoảng giúp đỡ Akari khi cần thiết. Không gian giữa ba người bỗng trở nên căng thẳng nhưng đầy ý nghĩa. Dường như mỗi phút giây đều mang theo một phần trọng trách lớn lao – giải mã dữ liệu, tìm kiếm manh mối và dần hé mở bí mật từ quá khứ. 

Sau một hồi im lặng, Akari nhìn vào màn hình lần cuối trước khi gõ nhẹ một vài dòng lệnh.

"Tôi cần thêm thời gian," cô nói khẽ, đôi mắt vẫn tập trung vào những dòng mã phía trước.

"Mọi thông tin vẫn còn mơ hồ, nhưng tôi sẽ cố gắng giải mã từng bước một."

Lila gật đầu nhẹ nhàng, nét mặt dịu đi phần nào.

"Chúng tôi sẽ không ép buộc. Đôi khi, sự chậm rãi cũng mang lại những phát hiện bất ngờ."

Kaito lặng lẽ quan sát hai người phụ nữ trước mặt. Anh cảm nhận được sự kiên nhẫn và lòng quyết tâm trong mỗi cử chỉ của họ.

"Cảm ơn mọi người!" anh nói, giọng trầm nhưng đầy cảm xúc.

"Chúng ta đang tiến từng bước nhỏ, nhưng tôi biết mình không một mình trong hành trình này."