Căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp bao trùm bởi ánh sáng trắng lạnh lẽo. Kamaji Kaito ngồi lặng yên, vai anh căng cứng như muốn che giấu cảm giác bất an bên trong. Những hình ảnh về cuộc tấn công tại quán cà phê thoáng hiện trong tâm trí anh: tiếng la hét, tiếng đạn vang, và cảm giác đau nhói của vết thương trên vai, nhưng thứ đau hơn cả là những ánh nhìn nghi hoặc từ những cảnh sát bên ngoài tấm kính hai chiều.
Cảnh sát trưởng Takeda Hiroshi bước vào, đôi mắt sắc lạnh khóa chặt vào Kaito. Ông mang theo một tập hồ sơ dày cộm, đặt xuống bàn với âm thanh chát chúa.
"Kamaji Kaito, anh nói rằng mình chỉ tự vệ trong cuộc tấn công ở quán cà phê Familier," Takeda mở lời, giọng ông trầm và nghiêm nghị.
"Nhưng hãy giải thích điều này: Những kẻ tấn công anh, chúng tôi đã kiểm tra. Tất cả đều bất tỉnh, không có danh tính rõ ràng. Không dấu vân tay, không hồ sơ DNA trong cơ sở dữ liệu quốc gia. Họ cứ như những bóng ma không tồn tại vậy. Và đây" Takeda tiếp tục, ông đẩy một bức ảnh hiện trường về phía Kaito.
"những vết thương trên kẻ tấn công anh không giống do một thường dân gây ra. Những cú đánh của anh… rất đặc biệt. Đặc biệt đến mức không ai tin rằng chúng là phản ứng tự vệ thông thường. Anh học cách chiến đấu này ở đâu?"
Kaito nhìn xuống tập tài liệu, các bức ảnh hiện trường đầy máu me đập vào mắt anh. Những cú đánh chí mạng, chính xác một cách lạnh lùng. Anh nuốt khan, cố giữ vẻ bình tĩnh.
"Tôi không biết... đó là bản năng. Tôi chỉ phản ứng để bảo vệ bản thân."
Takeda nhướn mày, ánh mắt ông sắc bén như muốn xuyên thấu lời nói của Kaito.
"Bản năng? Thật thú vị. Nhưng tôi phải nói rằng, 'bản năng' của anh quá tốt để là ngẫu nhiên. Có phải anh đã được đào tạo?"
Kaito siết chặt nắm tay trên bàn, cảm giác như bị dồn vào chân tường.
"Tôi không nhớ bất kỳ điều gì trước ngày hôm đó. Tôi bị mất ký ức."
"Thật trùng hợp," Takeda cười nhạt, tay ông đẩy thêm một tập ảnh về phía Kaito.
"Những kẻ tấn công anh – không hồ sơ, không danh tính, không DNA. Và đây, cách anh chiến đấu – hoàn toàn không bình thường. Anh chắc chắn mình chỉ là một nạn nhân sao?"
Những lời nói của Takeda xoáy vào tâm trí Kaito, khiến đầu anh nhức buốt. Những mảnh ký ức lờ mờ bất chợt lóe lên – một căn phòng tối, ánh sáng đỏ từ màn hình nhấp nháy. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đầu anh:
"Hãy nhớ lấy, Kaito. Anh là công cụ của chúng tôi, và chúng tôi sẽ không bao giờ để anh yên."
Kaito ngẩng lên, đôi mắt anh thoáng chút hoang mang. Takeda, nhận ra sự bối rối đó, nghiêng người gần hơn.
"Anh vừa nhớ ra điều gì, đúng không? Kaito, nếu anh không nói sự thật, chúng tôi sẽ tìm ra nó theo cách khác." Takeda nói.
"Không có gì," Kaito gằn giọng, cố gắng che giấu sự dao động.
"Tôi không nhớ gì cả. Tôi chỉ tự vệ."
Takeda mím môi, ánh mắt ông đầy nghi ngờ. Nhưng trước khi ông kịp tiếp tục, cánh cửa phòng thẩm vấn bật mở.
Một người phụ nữ bước vào, đôi mắt sáng rực và dáng vẻ uy quyền. Lila Aquotte, trong bộ vest tối màu chỉnh chu, trông như thể đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc đối đầu này.
"Xin lỗi vì sự gián đoạn, thưa cảnh sát trưởng," cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu phần lạnh lùng.
"Tôi là Aquotte Lila, đại diện pháp lý của Kamaji Kaito. Thân chủ của tôi sẽ không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào."
Takeda ngạc nhiên.
"Đại diện pháp lý? Kaito thuê cô khi nào? Theo hồ sơ, anh ta chẳng có một ai để nhờ cậy."
"Thân chủ của tôi không cần giải thích điều đó với ông, và tôi ở đây để đảm bảo rằng quyền lợi của anh ấy không bị xâm phạm," Lila đáp, giữ giọng sắc lạnh.
"Nếu ông không có bằng chứng buộc tội, tôi đề nghị ông thả tự do cho anh ấy ngay lập tức."
Takeda cười nhạt, ánh mắt ông liếc qua Kaito rồi quay lại Lila.
"Cô có thể che chắn cho anh ta bao lâu đây? Nếu chúng tôi tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào chứng minh anh ta dính líu đến vụ này, tôi sẽ quay lại. Và lúc đó, sẽ không dễ dàng như hôm nay."
Lila giữ im lặng, nhưng ánh mắt cô đủ để Takeda biết rằng cô không dễ bị lung lay. Kaito hướng mắt nhìn theo bóng lưng Takeda rời khỏi phòng thẩm vấn, không gian như giãn ra sau những lời nói nặng nề của ông.
Bên ngoài sở cảnh sát, không khí lạnh lẽo bao trùm lấy hai người. Lila dẫn Kaito đến chiếc xe đang đậu gần đó, đôi giày cao gót của cô vang lên những âm thanh dứt khoát trên nền đường.
Kaito phá vỡ sự im lặng, anh liếc qua Lila, giọng anh trầm xuống, pha chút biết ơn:
"Cảm ơn… vì đã giúp tôi. Nhưng tại sao cô lại làm tất cả những điều này? Cô biết gì đó về tôi mà tôi không biết, đúng không?"
Lila liếc nhìn anh, đôi mắt cô lóe lên một tia khó đoán.
"Kaito, có những điều tôi chưa thể nói. Nhưng tin tôi, tôi không ở đây để làm hại anh. Nếu muốn sống sót, anh phải theo tôi."
Kaito cau mày, cảm giác ngờ vực trong lòng anh dâng cao. Nhưng trước khi anh kịp nói gì thêm, ánh mắt anh bắt gặp một bóng đen di chuyển ở phía xa.
Trong bóng tối của đêm Tokyo, một chiếc xe đen lặng lẽ theo dõi họ từ xa. Lila nhanh chóng nhận ra, ánh mắt cô lướt qua kính chiếu hậu.
"Họ đã tìm thấy chúng ta," cô nói khẽ, giọng nghiêm trọng.
"Lên xe, ngay!"
Chiếc xe lao đi với tốc độ cao, rời khỏi khu vực sở cảnh sát. Ánh sáng từ đèn đường phía sau tạo thành những mảng sáng tối, phản chiếu lên gương mặt căng thẳng của Lila và ánh mắt lo lắng của Kaito.
"Đó là Nexus?" Kaito hỏi, nhìn qua cửa sổ.
Lila gật đầu, giữ giọng điềm tĩnh trong khi tập trung lái xe.
"Chúng không bao giờ từ bỏ mục tiêu. Và anh là ưu tiên hàng đầu của chúng."
Trong kính chiếu hậu, những chiếc xe đen mờ nhạt dần hiện lên, càng lúc càng tiến gần. Không khí trong xe dần trở nên ngột ngạt, như thể mọi nguy hiểm đang đổ dồn về phía họ.
"Giữ chặt vào," Lila nói nhanh. "Chúng ta sẽ không để chúng bắt được."
Kaito nhìn ra ngoài, bóng tối của Tokyo lướt qua trong ánh sáng lờ mờ từ đèn đường. Dù bên ngoài tràn ngập nguy hiểm, anh vẫn cảm nhận được chút hy vọng mỏng manh từ sự quyết tâm của Lila – người duy nhất anh có thể tin tưởng vào lúc này.
Chiếc xe lao vào màn đêm, bỏ lại những ánh đèn xa dần, nhưng Kaito biết rằng hành trình thực sự của mình chỉ vừa mới bắt đầu.