Ánh đèn đường mờ nhạt phản chiếu trên chiếc xe của Lila, khi nó lao qua những con phố vắng lặng của Tokyo. Cả thành phố như chìm vào giấc ngủ, chỉ còn những bóng đèn lờ mờ sáng le lói giữa những con hẻm vắng, tạo ra một không gian mơ hồ và im ắng. Nhưng trong lòng Kaito, sự tĩnh lặng này càng làm cho anh cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết.
Kaito ngồi trên ghế phụ, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hững hờ dõi theo những dãy nhà cao tầng và ánh sáng đêm mờ ảo. Anh cảm nhận được một nỗi lo lắng sâu thẳm, như một bóng đen không ngừng lớn dần trong tâm trí. Những ký ức mơ hồ về quá khứ tiếp tục quay cuồng trong đầu anh, và với mỗi giây trôi qua, cảm giác không thể thoát khỏi vòng xoáy ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lila, người ngồi trên ghế lái, giữ yên lặng, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước. Không gian giữa hai người dường như tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng động cơ xe êm ái và tiếng gió thổi qua cửa sổ. Nhưng ngay khi Kaito định lên tiếng, anh chợt nhận ra điều gì đó kỳ lạ. Họ không chỉ đang chạy trốn khỏi tổ chức Nexus – mà còn đang đối diện với những bóng ma trong quá khứ của chính mình.
"Cô nghĩ chúng ta đã an toàn chưa?" Kaito hỏi, giọng anh trầm xuống, có phần lo âu.
Lila không trả lời ngay lập tức, tay cô vẫn nắm vững vô lăng, không hề quay sang nhìn anh.
"Chúng ta chỉ tạm thời an toàn. Nexus không dễ dàng từ bỏ vậy đâu."
Kaito nhíu mày, ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu. Có thể là ánh sáng yếu từ những chiếc xe phía sau, nhưng anh cảm giác có ai đó đang theo dõi họ. Một cảm giác lạnh lẽo, sắc bén, cứ bám theo từng chuyển động của chiếc xe.
"Chắc chắn là chúng ta không thể cứ chạy mãi như thế này," Kaito nói, vẻ mặt anh đăm chiêu.
"Nơi trú ẩn của cô… liệu có an toàn không?"
Lila không vội trả lời. Cô tăng tốc, chiếc xe lao qua những con phố hẹp, những đèn đường chiếu sáng dài, tạo thành bóng tối phía sau. Cô lái xe không một chút chần chừ, đôi mắt tập trung vào con đường phía trước.
"Chúng ta phải đến đó. Chỉ có ở đó, tôi mới có thể giúp anh nhớ lại những điều quan trọng."
Kaito nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tâm trí anh bỗng loé lên một suy nghĩ. Anh không thể chỉ ngồi yên mãi như vậy. Anh không chỉ đang chạy trốn một tổ chức tàn bạo, mà còn phải đối diện với những mảnh ghép ký ức bị mất, những ký ức mà anh không thể nào nắm bắt được.
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà kho cũ kỹ, nằm tách biệt hoàn toàn với nhịp sống ồn ào ngoài kia. Không gian này hoàn toàn khác biệt, lặng lẽ và âm u. Cánh cổng gỗ khép lại sau khi họ bước vào, tạo ra một không gian như bị bỏ quên trong thời gian. Những tia sáng yếu ớt từ đèn đường chiếu sáng mờ nhạt qua cửa sổ, nhưng không đủ để xua tan bóng tối trong không gian này.
Kaito bước ra khỏi xe, ánh mắt anh dò xét xung quanh.
"Cô chắc chắn đây là nơi an toàn sao?"
Lila bước ra theo sau anh, khoanh tay, tựa vào cánh cửa xe, đôi mắt cô như đã quen với không gian này.
"Nơi này không phải là vĩnh viễn, nhưng đủ an toàn để chúng ta chuẩn bị bước tiếp."
Cô dẫn Kaito vào trong, nơi có ánh sáng yếu ớt từ những thiết bị điện tử chiếu lên một màn hình lớn. Những dòng mã phức tạp trôi qua, Lila bắt đầu thao tác trên bàn phím, nhưng Kaito không thể không nhìn cô. Anh nhận ra cô đã biết rất nhiều về mình – quá nhiều đến mức anh cảm thấy bản thân mình bị lạc lõng.
"Cô biết tất cả những điều này về tôi, đúng không?" Kaito hỏi, không thể không thắc mắc.
Lila ngừng tay, ánh mắt cô không hề tránh đi.
"Tôi chỉ biết một phần thôi. Nhưng những gì tôi biết cũng chỉ là mảnh ghép trong bức tranh lớn mà anh chưa thể hiểu."
Kaito cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Một phần trong anh không thể hiểu vì sao Lila lại kiên quyết giúp đỡ mình, nhưng anh lại không thể cưỡng lại cảm giác rằng cô đang giấu đi một điều gì đó.
"Vậy tại sao lại phải giúp tôi? Cô có lợi ích gì từ việc này?"
Lila thở dài, ánh mắt cô trở nên đăm chiêu, như thể đang trốn tránh một phần trong quá khứ của mình.
"Bởi vì tôi không thể cứ sống mãi với tội lỗi mà Nexus đã gây ra. Và anh là chìa khóa để phá vỡ tất cả."
Câu nói đó khiến Kaito cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chưa kịp hỏi thêm, một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa chính. Tiếng bước chân và tiếng va đập khiến không gian trở nên ngột ngạt. Kaito vội vã vươn tay ra, lấy một thanh kim loại gần đó. Lila, với sự bình tĩnh vốn có, nhanh chóng bật hệ thống bảo vệ.
"Chúng ta bị phát hiện rồi," Lila nói, giọng lạnh lùng nhưng không kém phần quyết liệt.
Kaito không còn thời gian suy nghĩ nữa. Một phần trong anh bắt đầu hành động theo bản năng chiến đấu, mặc dù ký ức về chiến đấu vẫn còn mơ hồ. Những kẻ đặc vụ Nexus xuất hiện, mặt nạ kín mít, vũ khí trong tay. Họ không nói gì, chỉ tiến về phía Kaito và Lila.
"Đừng để chúng tiếp cận máy tính!" Lila hét lên, vội vã kéo Kaito ra khỏi màn hình.
Kaito lao về phía một kẻ đặc vụ, đập mạnh thanh kim loại vào tay hắn, làm hắn mất vũ khí. Sau đó, anh đấm mạnh vào ngực hắn, khiến hắn ngã ra sau. Cảm giác trong lúc chiến đấu là gì đó rất quen thuộc, như thể anh đã làm việc này hàng nghìn lần rồi.
Lila cũng không dừng lại. Cô vừa chiến đấu với một kẻ đeo mặt nạ khác, vừa chỉ vào cửa sau.
"Nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian!"
Kaito cảm thấy không thể cứ chạy trốn mãi được, nhưng anh hiểu rõ sự cấp bách của tình huống. Nếu họ không rời đi ngay, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn.
"Đi hay ở, đều có hậu quả," Lila đáp, vẻ mặt nghiêm túc.
Câu nói của cô khiến anh cảm nhận rõ hơn áp lực đang đè nặng lên cả hai. Lila đang tìm cách thoát khỏi cái bẫy mà cô vô tình vướng phải, trong khi Kaito biết rằng bản thân phải đối mặt với thử thách khó khăn hơn: tìm ra sự thật bị chôn vùi trong ký ức hỗn loạn của mình. Hai con đường tưởng như khác biệt, nhưng đều dẫn họ đến cùng một ngõ cụt—sự bế tắc giữa hiện tại và quá khứ.
Lila dẫn Kaito lách qua những con hẻm tối tăm, ánh sáng từ những chiếc đèn đường mờ nhạt hắt lên, tạo thành những bóng đen nhảy múa phía sau họ. Không khí xung quanh ngày càng ngột ngạt, và cảm giác bất an dần dâng lên trong Kaito.
Bất chợt, anh dừng lại, cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo đang bám theo từ phía sau. Anh quay đầu, chỉ thấy bóng dáng một người đàn ông đứng trong bóng tối. Hắn không di chuyển, chỉ đứng yên, ánh mắt sắc lạnh như xuyên thấu tâm trí anh, khiến mọi giác quan trong Kaito căng lên tột độ.
Kaito bất giác rùng mình, cảm nhận sự đe dọa rõ ràng từ đối phương.
"Cô có nhận thấy không?" Kaito thì thầm, giọng căng thẳng.
"Hắn đang theo dõi chúng ta."
Lila nhìn vào bóng tối, ánh mắt cô trở nên sắc bén, như thể đã nhận ra điều gì đó từ lâu.
"Hắn không đơn độc," cô nói khẽ, rồi nhanh chóng thúc giục Kaito.
"Nhanh lên, lên xe. Nexus đã tìm ra chúng ta rồi."
Kaito nhìn lại bóng dáng đó một lần nữa. Hắn đứng quá tĩnh lặng, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng từ đèn đường. Áo khoác dài và chiếc kính che kín đôi mắt khiến hắn trông như một bóng ma. Dù không có thêm bất kỳ hành động nào, nhưng Kaito cảm thấy rõ sự nguy hiểm từ hắn.
Khi Kaito nhìn lại lần cuối, hắn thấy một chút gì đó quen thuộc trong dáng vẻ của kẻ theo dõi. Một cảm giác mơ hồ chợt lóe lên trong đầu anh. Bóng dáng đó, chiếc áo khoác đen, những động tác tĩnh lặng, làm anh nhớ đến những hình ảnh trong quá khứ. "Không thể nào... hắn là ai?" Kaito tự hỏi trong lòng, nhưng không thể kết nối mảnh ghép trong ký ức của mình.
Cái nhìn lạnh lùng của kẻ theo dõi như muốn nói rằng hắn đã tìm được mục tiêu của mình, và lần này, không có cách nào thoát khỏi sự truy đuổi của hắn.