Vào thời điểm chưa có gì trên thế gian này, những thực thể khái niệm đầu tiên được sinh ra. Sơ khai nhất là khái niệm về không gian và thời gian, hai thực thể mang ý chí riêng được sinh ra trước mọi thực thể khái niệm khác. Chúng gặp nhau, chết đi và sau đó tạo nên một khái niệm mới đó là khái niệm về vũ trụ, thứ chứa đựng cả không thời gian nhưng suy cho cùng thì nó cũng không thể có ý thức, đó là quy luật tất yếu, dù cho những thực thể khái niệm tạo nên nó có đi chăng nữa thì chúng cũng đã chết. Cùng với sự ra đời của một vũ trụ mới, các vũ khí trấn giữ không thời gian này cũng được sinh ra, sự tồn tại của chúng tượng trưng cho sự tồn tại của vũ trụ này, hay còn có thể gọi là các Trụ Khí Chống Đỡ Không Thời Gian. Quy luật tất yếu của thế giới này là vậy, khi hai thực thể khái niệm hòa quyện vào nhau, ý chí của chúng sẽ dần mất đi và tạo nên một khái niệm mới không có ý chí. Sau sự ra đi của 2 thực thể khái niệm về không gian và thời gian, các thực thể khái niệm mới cũng dần ra đời. Đứng đầu trong tất cả chúng là thực thể khái niệm về vật ánh sáng và vật chất tối. Các thực thể xếp sau bao gồm như: vật chất, sự sống,... Chúng được xếp hạng dựa trên độ lớn của khái niệm mà chúng nắm giữ. Có thể xem thời điểm và các thực thể to lớn và vĩ đại nhất là không gian và thời gian chết đi thì cũng chính là lúc mà các thực thể bé hơn được sinh ra bên trong vũ trụ mà chúng đã để lại. Một khoảng thời gian sau đó, hai thực thể khái niệm là ánh sáng và vật chất tối đã tiến lại gần nhau, chúng muốn hợp nhất và hòa nhập, góp phần xây dựng nên thế giới chỉ có không thời gian này. Nhưng rồi một biến cố gần như không thể đã diễn ra, khi hai thực thể mạnh mẽ bật nhất ấy hòa quyện vào nhau, ý chí của chúng vốn phải mất đi nhưng giờ đây lại hợp nhất và sinh ra một ý chí mới thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước kia. Nó mang một nữa ánh sáng và một nữa vật chất tối, có thể tưởng tượng như một bên là thiên thần và một bên là ác quỷ trong cùng một thể xác, thực thể đó gào lên với toàn thể vũ trụ và sau đó cuộn mình lại. Đó chắc chắn là một điều vô lý, thực sự không có khả năng diễn ra, chúng vốn được định sẵn là phải chết đi và hòa quyện vào vũ trụ này. Ấy thế mà, hai khái niệm của chúng đã hào quyện nhưng ý chí lại không biến mất, mà lại sinh ra một ý chí mới, một ý chí đạt đến cảnh giới giác ngộ mọi chuyện. Tất cả các thực thể khái niệm trong vũ trụ đó dường như cảm nhận thấy nghịch lý này, chúng đồng loạt tiến về nơi mà ý chí đó được sinh ra nhằm ngăn không cho nghịch lý này tiếp tục tồn tại, một thứ có thể được gọi là Nghịch Mệnh Bất Diệt.
Ý chí đó giờ đây là một thực thể giác ngộ gần như toàn năng, nếu tiếp tục để nó tồn tại rất có thể sẽ dẫn đến sự sụp đổ của vũ trụ hiện tại. Tất cả thực thể khái niệm được sinh ra trong thế giới này được định sẵn là phải chết vì thế nên nó cũng phải chết. Sau một khoảng thời gian tĩnh lặng, thực thể đó mở mắt ra, ánh sáng từ đôi mắt đó như nhìn thấu thế gian, dường như nó có thể nhìn xa vượt qua cả những tồn tại mà trước đây nó không thể chạm đến, có thể do khái niệm của nó quá hẹp so với những thực thể đó. Ánh mắt đó dần ngắm xuống, nó phát hiện thấy một thực thể khác đang tiến lại gần, áp sát nó. Thực thể đó chính là Vật Chất, Vật Chất tung đòn tất công nhằm giết chết đi ý chí vừa mới được sinh ra. Khi hai bên va chạm với nhau, một bên là thể của Vật Chất nhưng bên còn lại, Nghịch Mệnh Bất Diệt không dùng tay thân thể mình để đỡ đòn tấn công, thay vào đó là một thanh trường kiếm với hình dánh kỳ dị, một Trụ Khí. Vật Chất bất ngờ, không hiểu tại sao một Trụ Khí, thứ được sinh ra để chống đỡ và cân bằng vũ trụ lại ở trong tay một Nghịch Mệnh. Nhưng giờ đây hắn đã không còn đường lui, hắn phải chiến đấu, kể từ khi Nghịch Mệnh được sinh ra thì sứ mệnh của hắn đã có thêm một trong mới, Loại Trừ Họa Diệt Vong. Chúng tiếp tục giao chiến nhưng với sức mạnh áp đảo, Nghịch Mệnh Bất Diệt đã chiến thắng, hắn ta vốn được sinh ra từ hai thực thể mang trên mình khái niệm lớn nhất chỉ đứng sau không gian và thời gian, nay còn có một Trụ Khí, kết cục của Vật Chất dường như đã được định đoạt ngay từ khi chứng va chạm, Nghịch Mệnh xé xác Vật Chất ra thành từng mãnh, những mãnh đó rơi rác khắp vũ trụ. Qua thời gian các mãnh vỡ đó tạo nên các thiên hà, hố đen, ngôi sao, hành tinh, tinh vân,.... Sau đó nó rời đi, cảm nhận được thời gian đang biến động mạnh mẽ, có thể là do sự tồn tại của nó mà dòng chảy thời gian đang chạy nhanh hơn bao giờ hết, và không gian cũng bị ảnh hưởng, vũ trụ đang không ngừng mở rộng vượt qua cả tốc độ của ánh sáng. Nó thu nhỏ bản thân lại và tiến vào một trong các thiên hà mà Vật Chất sau khi chết đi đã để lại. Dường như mọi thực thể trong vũ trụ này đều cảm nhận được sự tồn tại của nó, chúng đuổi theo nó tấn công nó, nhằm tiêu diệt thứ nghịch lý này và điều hướng vũ trụ trở về hướng mà đáng lẽ ra nó phải đi. Sau khi thực thể khái niệm về Vật Chất chết đi, các thực thể khác biết mình không phải là đối thủ của Nghịch Mệnh Bất Diệt, chúng đã hợp sức lại bao vây nó.
Trận chiến kéo dài dai dẳng, rất nhiều thực thể khái niệm đã ngã xuống. Thực thể khái niệm về Sự Sống đã chết đi, hòa mình vào vũ trụ tạo nên sinh vật. Thực thể khái niệm về Đấu Tranh chết đi, cơ thể hắn tan biến nhưng bộ giáp và các món vũ khí của hắn thì nhỏ lại, sau đó rơi xuống một hành tinh. Thực thể khái niềm về Khát Khao chết đi, hòa mình vào vũ trụ và tạo nên những quyền năng giúp cho những kẻ xứng đáng có thể chạm đến khát khao của mình. Thực thể khái niệm về Luân Hồi bị Nghịch Mệnh phân tách biến thành các thực thể khái niệm nhỏ hơn là linh hồn, thể xác và tuần hoàn, các thực thể khái niệm này vì quá nhỏ nên dần dần cũng hòa mình vào không thời gian này. Thực thể khái niệm về Bất Tử chết đi nhưng vì là bất tử nên nếu như bị giết chết bởi Nghịch Mệnh thì thay gì hòa mình vào vũ trụ, thể xác và tinh thần của nó vẫn ở đó, không cử động, không ai biết ý chí của nó có như thế không.
Cuối cùng chỉ còn xót lại nó và một thực thể khái niệm duy nhất. Thực thể đó mang trên mình khái niệm về Chi Phối, với hình dáng của một người phụ nữ nhưng có đến 6 cánh tay, tuy nhiên không có cánh tay nào gắn liền với cơ thể ấy, chúng cứ lơ lửng xung quanh cô ta như có một lực nâng đỡ và liên kết nào đó với cơ thể chính. Còn Nghịch Mệnh Bất Diệt giờ đây, cơ thể đẹp đẽ ấy đang dần gục ngã, các mãnh vỡ của cơ thể đã nức ra khá nhiều, các dòng chảy năng lượng trong nó đang trào ra hòa mình vào không thời gian này. Hai thực thể trong không gian cứ thế đối đầu với nhau.
Chi phối: Ngươi là nghịch lý không nên tồn tại trong thế giới này. Định mệnh của người là tan biến hòa mình vào vũ trụ mà Không Gian và Thời Gian đã để lại. Giờ đây với thân xác tàn tạ đó, ta khuyên ngươi không nên cố chấp với sự tồn tại của mình, nó chỉ mang đến sự hủy diệt.
Nghịch Mệnh Bất Diệt: Ta.... được sinh ra là ...TẤT YẾU!
Sau câu nói đó, Chi Phối lao đến phía Nghịch Mệnh, các bốn cánh tay của cô ta hợp lực chế ngự Nghịch Mệnh, trong khi hai cánh tay còn lại vận dụng thứ sức mạnh, nó xé toạc một phần cơ thể ánh sáng của Nghịch Mệnh. Khi phần cơ thể đó tách ra, một lực mạnh khủng khiếp đẩy cả hai ra xa lẫn nhau, nhưng trong tay Chi Phối vẫn nắm chặt lấy phần thân thể đó. Thứ sức mạnh vừa rồi tiêu tốn cực kỳ nhiều năng lượng của cô ta, lực đẩy vừa rồi cũng làm tổn thương không nhỏ đến cơ thể. Nghịch Mệnh lúc này bị thương nặng, cơ thể dần nhỏ lại và rơi xuống một tinh hệ. Tinh hệ đó bao gồm một ngôi sao ở trung tâm và bốn hành tinh xoay xung quang đó. Chi Phối ngừng lại một chút và bắt đầu điều khiển các phần cơ thể bị thương của mình liền lại, trong khoảng thời gian đó nó cảm nhận được
Chi Phối: Dường như, không gian đã không còn mở rộng, thời gian đã quay lại với tốc độ bình thường, thứ nghịch lý đó có lẽ đã yếu đi, nhưng để chấm dứt hoàn toàn chuyện này, ta phải hủy diệt hắn.
Nắm chặt lấy một phần cơ thể trong tay Chi Phối đuổi theo Nghịch Mệnh, nhưng vì lực tác động khi một phần thân thể của Nghịch Mệnh bị xé toạc làm cho choáng váng, hiện giờ cô ta không biết hắn đang ở đâu nhưng cô ta chắc chắn hắn không thể đi xa, cô nhìn đến một tinh hệ nơi mà Nghịch Mệnh đã văng theo hướng đó, quyết đoán và dứt khoát lao đến một trong 4 hành tinh.