Hai bên giao chiến kịch liệt, không một bên nào chiếm ưu thế, qua thời gian, cả hai suy yếu dần, cơ thể cũng chằn chịt những vết máu loan lỡ. Hai người đứng đối diện nhau một lần nữa trên không trung, Nghịch Mệnh lấy tay trái giữ chặt vết chém giữa lòng ngực đang chảy máu. Bỗng dưng hắn buông lỏng cánh tay đó ra, tay còn lại vẫn nắm chặt Trụ khí sau đó chĩa thẳng mũi kiếm lên trời, hắn vung thanh kiếm theo một đường hình cung nằm ngang từ trái sang phải ngay trên đỉnh đầu. Từ trên bầu trời, một vết cắt khổng lồ xuất hiện, bên trong đó là .... không gian vũ trụ. Cả hai người đều ngước nhìn lên vết cắt khổng lồ ấy, sau có một thứ gì đó rất lớn từ trong vết cắt rơi ra. Đó là một phần cơ thể của Khát Khao vẫn chưa tan biến.
Nghịch Mệnh: Ta không thích ăn xác đâu, nhưng đây là ngươi ép ta phải làm.
Hắn bức tốc, bay thẳng về hướng phần cơ thể kia.
Chi Phối: Ngươi muốn? Đừng hòng!
Chi Phối dùng sáu cánh tay của mình đan ra một chiếc lưới có màu xanh lam ngọc sau đó ném nó đi. Chiếc lưới bay thẳng về hướng Nghịch Mệnh và phần xác kia, nó càng ngày càng to ra, đủ để bao lấy gần như toàn bộ vết rách đó. Nghịch Mệnh xoay người lại, vung kiếm chém xuống, đường chém và tấm lưới đi xuyên qua nhau, xuyên qua cả cơ thể hắn nhưng chẳng gây bất kỳ tổn hại gì. Đó là lúc hắn nhận ra, đòn tấn công vừa rồi nhắm vào không phải là hắn. Hắn xoay người nhìn lên, phần xác kia bị chia thành vô số mảnh và biến mất dần dần.
Nghịch Mệnh: Ngươi đã làm gì ? (Hắn quát lớn với sự tức giận)
Chi Phối: Ngươi nghĩ nếu quát thế thì ta sẽ nói cho ngươi biết sao? (cô trêu chọc)
Khi trận chiến vẫn đang diễn ra, Zebraem và Diego vẫn luôn ở trên không và giữ một khoảng cách đủ xa để không vô tình bị dính đạn lạc. Đột nhiên Diego cảm nhận thấy một sự hiện diện mờ nhạt ở phía xa xăm.
Diego: Ngươi có cảm thấy gì không, Zeb?
Zebraem: Thấy.
Diego: Thấy gì?
Zebraem: Ngài ấy vừa bị trúng chiêu.
Diego: Không!Không phải. Ý ta là cảm thấy ấy. (Diego giải thích)
Zebraem: Ta thấy đau thay cho ngài.
Diego: Đệt! không phải, thằng này! (giọng điệu trở nên cọc hơn)
Zebraem: Thế thì là gì hả?!!! Không nói rõ mà cứ hỏi hỏi!
Diego: Nhìn về phía bờ bên kia kìa! Nơi xa xa ấy. Tập trung cảm nhận vào chỗ đó.
Zebraem tập trung nhìn về hướng Diego chỉ, dốc hết sức cảm nhận.
Diego:Sao rồi? Thấy gì không?
Zebraem: Không.
Diego: Thằng này!! Mày bị mù à?
Zebraem: Mày làm như ai cũng có thể nhìn như mày vậy!! Khả năng cảm nhận của t đâu xa đến thế. Thích kiếm chuyện à?
Diego: À à, xin lỗi!! Để tao chia sẽ tầm nhìn và cảm nhận. Sao rồi?
Zebraem: Thấy rồi!! Hở?!!! (hắn bất ngờ)
Diego: Sao, ngươi có nghĩ giống ta không?
Zebraem khựng lại một chút rồi nói.
Zebraem: Ta muốn khẳng định. Đi!
Hai người cùng nhau bay đến vách đá đó. Trong hơn nữa giờ, cuối cùng họ cũng đến nơi. Lúc đó từ xa, Idalia đã nhìn thấy có hai bòng người đang bay tới, nhưng cơn đau khiến cô không tày nào di chuyển được. Một lúc sau, hai bóng hình đó xuất hiện trước mặt cô. Một kẻ có hình dạng trông như ác quỷ đến từ địa ngục làm cô sợ hãi. Trong khi kẻ còn lại, nhìn giống hệt một con người, chỉ có điều, trong đối mắt hắn cô nhìn thấy một cơn phẫn nộ chực chờn.
Diego: Thiên thần á! Nhưng sao khí tức lại quen thuộc đến lạ thường? Trong nhóm của chúng ta có ai là tộc thiên thần à? (Diego nhìn cô chăm chú và thắc mắc)
Zebraem: Đương nhiên là không! Lũ thiên thần luôn đối địch với chúng ta kể từ lúc sơ khai ác quỷ và thiên thần được tạo ra. Kẻ như ngươi mà nói ra câu đó được à, Die?
Diego: Ta lỡ miệng thôi! Chứ ai mà không biết!
Idalia: Hai người.... là ..ai?!!! (Idalia cố gắng chịu đựng cơn đau mà thốt lên)
Diego: Chúng ta là bề tôi của Thần.
Zebraem: Mang nó đi, rất có thể nó có liên hệ với ngài ấy.
Zebraem đưa tay ra muốn túm lấy cô và mang đi. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, cả hai bị đánh văng đi bởi một làn gió cực mạnh, một người phụ nữ xuất hiện và mang Idalia bay đi trong tích tắc. Còn Zebraem bị hất bay đi, hắn dùng tay cạ xuống mặt đất để kéo bản thân lại, còn Diego bị đẩy văng xuống biển.
Zebraem: Là ả ta!!! Mau quay về! Ngài ấy có thể đang nguy kịch, Die!
Hắn thét lên sau đó bay với tốc độ cao nhất quay về hòn đảo. Diego cũng dần dần nổi lên, hắn cố dưng dậy cơ thể bị thương không nhẹ, dốc sức bay về. Khi về đến chỗ cánh cửa kia, bọn họ thấy Nghịch Mệnh đang ngồi trên mặt đất, một chân chống lên, một chân dũi thẳng, một tay trái chống đỡ toàn bộ cơ thể ở phía sau trong khi tay phải đang cầm ở ngực, hơi thở hối hả và toàn bộ cơ thể còn hơi run rầy. Hai người bay đến trong sự vội vã hỏi han Nghịch Mệnh. Nhưng hắn bảo:
Nghịch Mệnh: Đưa ta đến ... gần cánh cửa. (giọng rất yếu)
Zebraem và Diego đỡ hắn dậy và dìu hắn đến gần cánh cửa đó. Đến nơi, Nghịch Mệnh lấy ra từ trong người một cuộn giấy và một chiếc hộp có hình chữ nhật, đưa nó cho Diego. Nghịch Mệnh căn dặn hắn vài lời và mở cánh cửa ra. Bên trong cánh cửa là một bức màn màu đỏ đang nhấp nhô như những gợn sóng, hắn bước vào trong với những vết thương, hắn lết thân xác đi một cách chậm rãi và rồi biến mất dần trong bức màn ấy.
Diego: Chúng ta nên thông báo cho những người còn lại mọi chuyện đã diễn ra và kêu gọi họ trở về đây. Chúng ta sẽ mở một cuộc họp sau đó ta sẽ công khai những gì ngài ấy đã căn dặn.
Zebraem: Ta muốn đi tìm ả ta. Ả chắn chắn cũng đã bị thương nặng.
Diego: Không, Zeb !!. Những kẻ ở cùng cấp bậc với ngài không phải là những kẻ chúng ta có thể đối đầu ở thời điểm hiện tại dù cho chúng có bị thương nặng đến đâu. Liên lạc với Zolrak đi, ta sẽ liên lạc với những người còn lại.
Zebraem nắm chặt tay nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trong cùng thời điểm, ở một nơi cách hoàn đảo hằng trăm kilometers, Chi Phối đang ôm Idalia trong người và bay đi.
Idalia: Vết thương của mẹ vẫn đang chảy máu! Dừng lại đi! Mẹ ơi! (cô cố gắng cảnh báo mẹ mình trong sự lo lắng)
Chi Phối tiếp tục bay đi mà không đáp lời Idalia dù cho cô có cố gắng nói chuyện với bà ấy như thế nào đi chăng nữa. Một lúc sau, độ cao bay của hai người thấp dần, cuối cùng rơi xuống một cánh đồng hoa nằm ở một thung lũng cách hòn đảo kia rất rất xa. Idalia bị văng đi nhưng cô nhanh chóng chạy lại chỗ người mẹ đang nằm trên mặt đất không cử động. Cơn đau trong người cô đã không còn nữa nhưng lúc này cô không thể quan tâm đến bất kỳ điều gì khác, cô chạy đến và ôm lấy mẹ mình vào lòng và bật khóc. Cô van xin bà đừng chết mà hãy ở lại bên cô. Cô nhìn vào gương mặt của bà, bà dường như muốn nói điều gì đó với cô nhưng không thể. Khi cô nhìn xuống và chứng kiến vết chém đang chảy máu từ cổ họng của bà, đó là lý do mà bà không nói được. Chi Phối nắm lấy tay của Idalia một cách yếu ơi, đeo lên đó một chiếc vòng bạc với vài viên ngọc đỏ được đính bên trên. Sau đó bà đưa tay lên vuốt má cô lần cuối cùng và rồi rới đi để lại đứa con gái đáng thương một mình bơ vỡ giữa thế gian này, thân xác bà lạnh dần và rồi tan biến vào hư vô. Những vết máu của bà trên khắp người và khuôn mặt cô cũng tan biến dần theo bà ấy. Cô ôm chặt chiếc vòng đeo trên tay vào lòng mà khóc.
Idalia: "Mình có thể làm gì bây giờ? Mẹ .... chết rồi. Mình phải làm gì đây? Mình muốn quay về hành tinh kia để gặp lại mọi người, gặp lại Lin." (Suy nghĩ)
Bổng chốc, trong tâm trí cô hiện lên một dòng suy nghĩ.
Idalia: "Có phải chỉ cần hắn chết là mọi chuyện sẽ được giải quyết không?" (Suy nghĩ)