Giữa cánh đồng hoa, một cô gái trong bộ váy lấm lem đang ngồi thẫn thờ, tay cô ôm lấy một chiếc vòng tay bạc, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô đưa tay, lòng bàn tay mở ra, cô nhìn một cách đau buồn vào chiếc còng tay ấy để rồi một giọt nước mắt cô rơi vào một viên ngọc đỏ được đính bên trên. Không gian xung quanh dần trở nên yên lặng, toàn bộ khung cảnh dần chuyển sang màu xám. Những cạnh cây bị lay động bởi gió nay đứng yên, những loài chim đang bay trên bầu trời cũng ngừng vô cánh và rồi tâm trí Idalia bị kéo đi. Mắt cô nhắm lại bởi những tia sáng màu đỏ xuất phát từ chiếc vòng tay. Đến khi mở mắt ra, tâm trí cô đã bị kéo vào một không gian trắng xóa, một người phụ nữ ngồi trên một bộ bàn ghế trang trọng đang thưởng thức bánh ngọt và trà. Khi Idalia xuất hiện, người phụ nữ đó quay người lại nhìn cô.
Người phụ nữ: Con đến rồi à, Idalia. (giọng người hiền từ)
Idalia ngước nhìn về phía người phụ nữ rồi cô nhận ra một hình bóng quen thuộc.
Idalia: Mẹ? Là mẹ phải không?
Cô hối hả chạy đến ngã vào lòng người phụ nữ ấy rất chặt, không muốn buông ra vì cô sợ một khi buông ra hình ảnh của bà sẽ không còn nữa, cô sợ đây chỉ là ảo giác do nỗi nhớ và đau buồn tạo ra. Có thể đây chỉ là một giấc mơ và khi cô tỉnh lại, nó sẽ biến mất mãi mãi, cô sẽ không thể nhìn thấy mẹ nữa. Mẹ đưa tay vuốt tóc cô một cách nhẹ nhàng âu yếm.
Mẹ: Con đã đến đây thì có nghĩa là mẹ đã chết rồi, đúng không? (bà hỏi một cách nhẹ nhàng)
Idalia: Mẹ chưa chết. Mẹ đang ở đây với con mà. (cô dúi đầu vào lòng bà mà lắc đầu)
Mẹ: Nghe đây Idalia. Mẹ chết rồi, đây chỉ là một phần ý thức được lưu lại trước đó thôi. Nhưng con đừng quá đau buồn, mẹ vẫn sẽ luôn dõi theo con.
Idalia: Con không muốn như thế.
Mẹ ôm cô vào lòng, một tay đặt trên đầu cô, tay còn lại ôm lưng cô vào.
Mẹ: Con nghe đây. Trong chiếc nhẫn này ta đã để lại những thứ cần thiết trong cuộc hành trình sắp tới của con. Con phải bước tiếp cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Thời điểm đó chính là lúc mọi điều ước của con sẽ trở thành hiện thực.
Idalia: Con phải làm gì để chúng ta có thể lại ở bên nhau, sống những ngày tháng an yên?
Mẹ: Con được sinh ra một phần cũng là nhờ vào hắn. Mẹ đã dùng một mãnh vỡ của hắn kết hợp với sức mạnh của Sự Sống để con được sinh ra. Vì cả hai có bản chất là một nên chỉ cần một trong hai chết đi, người còn lại có thể hấp thụ lại và trở thành một thể duy nhất. Con sẽ có thể trở nên mãnh mẽ như thế. Con có thể làm bất kỳ điều gì con muốn.
Idalia: Con.... được sỉnh ra ...từ hắn? (cô ngồi dậy nhìn mẹ mà hỏi)
Mẹ đưa tay chạm vào má cô. Bàn tay đó thật ấm áp và dịu dàng.
Mẹ: Con gái ngoan. Mẹ luôn yêu thương con dù cho chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa.
Sau câu nói đó, bà đưa tay chạm nhẹ vào trán cô, nơi được chạm phát ra một tia sáng nhẹ và rồi cô thiếp đi nhẹ nhàng trong vòng tay của bà. Bà ôm lấy cô một lần nữa, hôn vào trán cô mà bật khóc. Những giọt nước mắt cứ rơi lả chả trên má bà. Thoáng một lúc, Idalia dần biến mất, để lại một mình bà ngồi trên chiếc ghế ấy.
Chi Phối: Tại sao ta lại phải làm những việc như thế này? Số phận này thật quá tàn nhẫn! Sinh ra với tư cách là một trong số những thực thể đầu tiên trong thế giới này, số phận của ta đã được định đoạt. Toàn bộ cuộc đời ta, tại sao ta lại không có quyền định đoạt? Con yêu, tuy mẹ mang trên mình khái niệm của chi phối nhưng ... tình thương ta dành cho con luôn là từ tận đáy lòng.
Chi Phối tư nói với chính mình, đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt đang rơi xuống, nhưng gạt giọt này đi thì giọt khác lại thế vào, bà không thể ngừng khóc. Dần dần, không gian trong đó trở nên trống rỗng, không còn lại gì cả.
Trở lại với thung lũng hoa, Idalia dần tỉnh lại, vẫn là khung cảnh đó, vẫn là hiện thực đó nhưng đã có một thứ khác đi, đó chính là cô. Một quyết tâm đang sôi sục trong tâm trí cô, cô quyết tâm phải đạt được những gì mình muốn, những gì mình khao khát. Cô đứng dậy, quơ tay phủi qua cơ thể từ trên xuống, bộ váy trắng dần trở nên sạch sẽ, xóa đi những vết bụi bẩn. Sau đó cô bước đi trong khung cảnh đầy hoa và gió ấy, dùng tay phải xoa xoa chiếc vòng bạc, cô nhắm mặt lại, một chiếc tàu bay ra từ chiếc vòng và lớn dần lên nhanh chóng, con tàu Radiant sừng sững giữa không trung. Lưng cô xuất hiện sáu chiếc cánh trắng, tay nắm chặt, ánh mắt kiên định bước lên tàu.