Trong một không gian tâm tối không chút ánh sáng, Zebraem mơ màng nghe thấy một giọng nói.
Giọng nói: Zebraem! Zebraem!...Zebra....eeem.
Khi giọng nói ấy ngừng lại, Zebraem nhìn thấy một ánh mắt thân thuộc.
Giọng nói: Zebraem. Tại sao anh lại không có ở đó. Zebraem. Tại sao?
Cổ họng hắn bị bóp nghẹt, muốn thốt ra lời gì đó nhưng không thể. Một thứ cảm xúc bùng dậy trong tâm trí hắn, nó hừng hực như một ngọn lửa địa ngục muốn thiêu rụi mọi thứ trên thế gian. Hắn vực mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Zebraem: Aaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!! (một tiếng thét thất thanh vang rộng khắp hòn đảo)
Khi tiếng thét ngừng lại, Zebraem cúi đầu xuống, dường như hắn đang nhớ về những chuyện đau buồn. Ở trong căn phòng hồi sức không chỉ có một mình hắn mà còn có một người nữa.
Diego: Cơn phẫn nộ ấy. Ta lần đầu tiên được chứng kiến.
Zebraem xoay đầu nhìn qua thì thấy Diego đang ngồi trên một chiếc ghế chắm chú nhìn hắn.
Zebraem: Ngươi ở đây từ khi nào?
Diego: Cũng khá lâu rồi. Nghe nói ngươi bị thương nặng nên ta đến thăm.
Zebraem: Cũng nhờ phúc ngươi ban cho nên ta mới thành bộ dạng này.
Diego: Ta xin lỗi, Zeb. Ta vốn cũng không biết đến việc chuyện này có thể xảy ra.
Zebraem: Gì? Ngươi không biết.
Diego: Trước khi gọi ngươi đến Renacer. Ta đã bảo với Kon vào đó trước rồi. Đến khi trở ra, hắn cũng không bị thương nặng đến mức này. Cơ bản là vẫn ổn, dù rằng cũng không thể nói là nhẹ, nhưng hấp hối thì chắc chắn là không.
Zebraem: Chuyện gì đã xảy ra trong đó?
Diego: Ngươi đã ở đó, Zeb. Ngươi rõ hơn bất kỳ ai khác.
Zebraem: Kẻ ở đó.....có phải là ta không?
Diego: Đó chắc chắn là ngươi! Chỉ là ta không biết làm thế nào mà chuyện này lại có thể diễn ra. Kẻ bên trong Renacer biết mọi thứ về ngươi, hắn có mọi thứ ngươi có, hắn khuếch đại chúng theo một nghĩa nào đó.
Zebraem ngã xuống giường, chắt tay lên đầu che đi đôi mắt.
Diego: Đổi chiếc giường mới đi, nó cháy hết rồi!
Zebraem chợt nhận ra, chiếc giường hắn đang nằm đầy những vết cháy.
Zebraem: Chuyện gì đã xảy ra.
Diego: Trong khi ngươi quằn quại trên giường, cơ thể ngươi tỏa ra một luồng nhiệt cực kỳ lớn, đủ để khiến chiếc giường bốc lửa. Một số loại thảo dược để trong phòng cũng đã hóa thành tro. Cơn phẫn nộ ấy là thứ mà ngươi cần phải kiểm soát Zeb.
Zebraem: Ta biết rồi.
Diego: Vậy nghỉ ngơi đi. Ta có cất mấy quyển kinh trong phòng báu, nếu cần thì có thể đến đó lấy. Chúng sẽ khiến ngươi ..... thanh thản hơn chăng?
Diego rời khỏi phòng, để lại một mình Zebraem nằm trên chiếc giường cháy xém.
Ngày hôm sau, Zebraem đến phòng báu để tìm những quyển kinh mà Diego đã nói đến. Trong căn phòng có thể nhìn thấy khi vừa bước vào là những bức tường được khảm đá quý và mạ vàng ở toàn bộ bề mặt. Những ngọn núi vàng không thể đông đếm, các kệ đỡ chứa đầy những món đồ kỳ lạ. Zebraem tìm kiếm xung quanh một lúc nhưng chẳng tìm thấy những quyển kinh được để ở đâu cả.
Zebraem: Kia là ? Walls?
Zebraem tiến lại gần, cầm lấy một chiếc hộp trong suốt trong tay.
Zebraem: Ánh sáng của nó tắt hẳn rồi. Vậy là những bức tường cực quang đã chia cắt thế giới này.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một dấu hiệu phía sau nơi để Walls, một dấu ấn kỳ lạ. Zebraem đưa tay chạm vào dấu ấn đó và rồi một cánh cửa ẩn mở ra bên trong bức tường vàng. Một căn phòng bí ẩn xuất hiện trước mắt hắn, Những giá đỡ vũ khí, nhưng chẳng có bất kỳ một món vũ khí nào ở đây cả.
Zebraem: "Diego từng nói rằng hắn muốn thu thập những món vũ khí rớt ra từ kẻ thù của Aykon. Chúng được gọi là gì ấy nhỉ? Thần khí chăng? Xét về việc một thực thể nằm ngoài hiểu biết của chúng ta và đứng ở vị thí ngang hàng với Aykon thì có lẽ đúng là vậy. Vậy thì chắc hẳn đây là nơi để cất giữ chúng rồi."(Suy nghĩ)
Zebraem lướt tầm mắt quanh căn phòng, hắn nhìn thấy ở góc phòng có một chiếc rương đỏ trông rất quý giá. Zebraem mở chiếc rương ra và nhìn thấy những quyển sách có màu vàng ở bên trong, chúng đang tỏa ra một só thứ ánh sáng kỳ lạ.
Zebraem: "Đây là mấy quyển kinh mà Diego nói đến sao? Trông cứ kỳ lạ thế nào ấy. Ta từng có một khoảng thời gian theo đạo Thiên Chúa nhưng cùng từng nghe về đạo Phật của phương đông, nhung những quyển kinh của chúng trông như thế này thật sao?"(Suy nghĩ)
Zebraem mang những quyển sách trông giống kinh kia đi, rời khỏi căn phòng bí mật và phòng báu. Hắn trở về phòng của mình, ngồi trên chiếc ghế dài mà đọc chúng. Trong khi đọc, Zebraem cảm thấy chán nản nhưng rồi dần dần hắn đắm chìm vào những dòng suy nghĩ, hắn vẫn cứ như thế đọc đi đọc lại một quyển sách. Zebraem không hề nhận ra rằng cơ thể hắn đang dần có sự biến đổi, nó đang ....trắng dần? Những làn da trắng sáng dần bao phủ lấy cơ thể đen của hắn, chiếc mặt nạ hắn đeo dần biến mất, để lộ một gương mặt đẹp đẽ trắng tinh cùng bờ môi hồng hào. Ánh mắt giờ đây chuyển từ màu đỏ thành vàng, đồng tử cũng dần tròn lại, trông giống của một con người hơn, hay của một thiên thần nhỉ? Vì sau lưng hắn đang dần mọc ra những chiếc cánh trắng. Zebraem say mê đọc nó, lướt qua từng trang sách mà không hề chớp mắt dù chỉ một lần. Đột nhiên một tiếng gọi cất lên đưa hắn trở về hiện thực.
Diego: Này, Zebraem!!!
Zebraem nghe thấy tiếng gọi, cơ thể hắn trở về như lúc trước ngây tức khắc, một màu đen bao bọc cùng chiếc mặt nạ phủ kín khuôn mặt. Hắn dường như không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra với cơ thể của mình. Diego mở cửa xong vào chất vấn hắn.
Diego: Ngươi đã lấy cái gì trong phòng báu thế hả?
Zebraem: Kinh?
Diego: Chúng không phải kinh! Chúng là chú kinh, một thứ được tạo ra dựa trên kinh nhưng mang trên mình một loại sức mạnh thần thánh. Thứ có thể thanh tẩy mọi ác quỷ và cái ác trên thế gian này. Ta giấu chúng ở đấy là do ta không muốn gặp chuyện phiền phức trong tương lai. Ngươi lại tự dưng mang chúng đi. Ta sốc đấy, Zebraem!
Zebraem: Xin lỗi, nhưng ngươi cũng thế. Ngươi có chỉ chỗ cho ta lấy kinh đâu, thế là ta phải tự mò, mò được thứ này cũng không thể trách một mình ta được, đúng không? Ngài Tổng Lãnh?
Diego: Học cái thói bắt bẻ đấy ở đâu đấy? Ta không thể lường trước việc ngươi sẽ vào trông nên không nói. Hơn nữa đó cũng là bí mật ta không muốn chia sẽ. Giờ thì ngươi biết rồi thì chớ mà có há mồm ra nói với bất kỳ ai khác về căn phòng đó.
Zebraem: Hiểu rồi.
Diego: Nhìn ngươi thế này chắc là chưa đọc qua mấy thứ đó nhỉ? Lỡ mà có đọc qua rồi chắc chả lành lặng thé này đâu. Chả chúng cho ta, còn mấy quyển kinh này, ta lấy cho ngươi rồi đây.
Zebraem: Được rồi! Ta trả. Cảm ơn.
Diego: Biết sớm thế này, tự đi lấy cho rồi. Cái quyền năng Predict mà Ngài ấy ban cho này chẳng dự đoán được mấy chuyện như này. (Diego cằn nhằn, than thở)
Sau khi lấy lại được mấy quyển sách, Diego rời đi. Còn Zebraem thì tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ.
Zebraem: "Ta đã đọc cái gì ấy nhỉ? Chú kinh sao? Diego nói thứ đó có thể diệt trừ ác quỷ và cái ác trên thế gian, vậy tại sao ta lại không bị gì nhỉ? Tốt hơn thì đừng để hắn biết vậy, dù sao cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Nếu có cơ hội ta sẽ đi lấy ra xem lại lần nữa, dù sao cũng có tận 6 quyển chưa đọc xong. Biết đâu còn có điều gì đó. Hình như cơ thể khỏe hơn rồi thì phải. Ta phải đi luyện tập, trao dồi sức mạnh. Ta vẫn muốn tìm hiểu xem, chuyện gì đã thực sự diễn ra bên trong Renacer. Nếu như mà ta vào, chuyện đó lại tái diễn lần nữa thì ta lại bị đánh cho hấp hối nữa. Thế nên giờ phải mạnh hơn, ít ra thì cũng phải chịu được một đòn chứ! "(Suy nghĩ)