Trong một phòng giam tối tăm le lói ánh sáng dập dìu của những ngọn đuốc, có bốn người đang ngồi co ro trong một bức tường gồm có một người đàn ông chừng 35 tuổi, một cô gái tóc vàng khoảng 24 tuổi, một cậu thiếu niên và một người phụ nữ trung niên chừng 40 tuổi. Tất cả họ co ro trong căn phòng giam đó, bị bao quanh bởi ba bức tường và một cánh cửa sắt.
Người phụ nữ trung niên: Này cô gái, tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi!
Cô gái dần mở mắt và ngồi dậy.
Cô gái: Mấy người là ai? Tôi đang ở đâu thế này? (Cô sợ hãi hỏi)
Hai người kia quay đi, chỉ có người phụ nữ trả lời cô.
Người phụ nữ trung niên: Cô có thể xem rằng chúng ta đang ở địa ngục.
Cô gái: Địa ngục? Sao có thể chứ? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Tôi còn sống không? (cô túm lấy người phụ nữ và hỏi liên tục)
Người phụ nữ trung niên: Cô bình tỉnh đã. Bình tĩnh! Hít thở sâu vào. (người phụ nữ xoa vào lưng cô )
Cô gái: Được rồi. (hít thở sâu, điều chỉnh lại nhịp thở)
Cô giá: Cô có thể cho tôi biết chúng ta đang ở đâu không?
Người phụ nữ trung niên: Được. Tôi sẽ cho cô biết. Cô vừa bị đưa đến đây bởi một con quái vật trông như thằn lằn vậy.
Cô gái: Quái vật? (cô ôm đầu, dường như nhớ ra chuyện gì đó)
Cô gái: Tôi....tôi đã gặp một con quái vật, có có hình dạng như một cái cây với một bông hoa lớn màu đỏ máu thay thế cho đầu.
Người phụ nữ trung niên: Tôi cũng đã gặp phải thứ tương tự.
Cô gái: Chúng ta đã bị bắt cóc! Chúng có ăn thịt chúng ta không? Làm thế nào để ra khỏi đây bây giờ? (cô dần trở nên bất bình tĩnh và bị nỗi sợ hãi lấn át tâm trí)
Người phụ nữ trung niên đột nhiên trở nên im lặng
Người đàn ông: Bà cứ nói cho nó biết đi. Đời chúng ta đến đây là kết thúc rồi.
Cậu thiếu niên: Aaaaaaaaaaaaaa!!! Mấy người đừng nói nữa!! (cậu ta co người lại, tự thu mình vào một góc tối trong phòng)
Người phụ nữ quay đầu nhẹ về phía người đàn ông, sau đó lại nhìn cô gái đang sợ hãi.
Người phụ nữ trung niên: Trước khi cô đến, ở đây có bốn người. Như cô thấy ngoài cô ra chúng tôi chỉ có ba người. Người thứ tư là bạn cậu cậu thanh niên đang ôm mặt ở trong góc kia. Cậu ta bị một con quái vật đầu dê đánh ngất rồi lôi đi đâu đó mà chúng tôi không biết. Buồng giam ở bên kia cũng xảy ra những chuyện tương tự.
Cô gái: Họ .... họ ....đã bị ăn thịt rồi đúng không?
Người phụ nữ trung niên: Có lẽ vậy. (có những giọt lệ rơi ra từ khóe mắt cô ấy)
Cô gái: Rồi chúng ta cũng sẽ như thế, đúng không?
Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng bước chân tiến dần về hướng họ. Một con quái vật đầu rắn mở cách cửa sắt của phòng giam ra, nó tiến vào nhìn xung quanh căn phòng. Mọi người sợ hãi vô thức lùi ra xa về phía trong phòng. Đôi mắt ác độc của con quái vật dừng lại trên người cậu thanh niên kia và tiến tới.
Cậu thanh niên: KHÔNGGGG!!!! KHÔNG PHẢI TÔI!!! TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT!!! ĐỪNG.... ĐỪNG.
Con quái vật dùng đuôi đập một cái thật mạnh vào đầu cậu ta. Những giọt máu bắn tung tóe khắp nơi, lên cả mặt của cô gái. Cô im lặng, run rẫy, cúi đầu xuống và che mặt đi. Hai người còn lại bình tĩnh hơn, có lẽ họ đã quen với việc này. Sau đó, tên đầu rắn nắm lấy một tay của cậu thanh niên rồi lôi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Cô gái bắt đầu khóc trong sợ hãi.
Cô gái: "Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình chứ?"(Suy nghĩ)
Người phụ nữ trung niên: Không sao rồi. Mỗi lần như thế, bọn chúng chỉ bắt một người thôi.
Cô gái: Hiccc....aaah ah.... Rồi,... nó cũng sẽ đến lôi chúng ta đi thôi.
Người phụ nữ trung niên: Cô có nhìn thấy không? Cánh cửa sắt đó không có khóa. Có lẽ hắn đã quên khóa nó. Đây là cơ hội của cô.
Cô gái: Không! Nếu bị bắt lại, chúng sẽ làm gì tôi đây?
Người phụ nữ trung niên: Không sao đâu. Sau khi ăn có lẽ chúng đã no rồi. Tôi đã từng thử nhưng bị bắt lại, chúng chỉ nhốt tôi vào đây lần nữa thôi. Nhưng tôi đã không còn sức để chạy nữa rồi. Đây là cơ hội duy nhất của cô. Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, chắc chắn cánh cửa sắt đó sẽ không mở ra thêm đâu.
Cô gái: Chuyện này..... (cô do dự)
Người phụ nữ trung niên: Sẽ không sao đâu. Chúa sẽ không bỏ rơi chúng ta. Một khi cô chạy thoát, hãy báo cho những người khác biết mà đến cứu chúng tôi. Tôi trông cậy hết vào cô, cô gái. (Người phụ nữ trung niên ôm chặt cô vào lòng và cô cũng thế)
Họ tiến xát lại cánh cửa sắt, cố gắng nhìn ra ngoài xem xem có tên nào ở gần đó không. Sau khi xác nhận không có ai, người phụ nữ trung niên chỉ cô gái chạy về hướng bên phải vì cậu thanh niên trước đó đã bị lôi đi về hướng bên trái, bà ta giải thích với cô như thế. Cô gái tin tưởng, mở cánh cửa ra rồi hối hả chạy đi, lúc đi còn quay lại nhìn người phụ nữ lần cuối. Người phụ nữ cũng nhìn cô và mỉm cười. Trong khi cô gái cô gắng hết sức chạy đi thì bên trong phòng giam, người đàn ông và người phụ nữ bắt đầu trò chuyện với nhau.
Người đàn ông: Bà đúng là một mụ đàn bà ác độc nhỉ? (ông ta chăm chọc)
Người phụ nữ trung niên: Mày thì khác gì tao? Chuyện này ai cũng có lợi, chả riêng gì tao đâu. Không phải mày luôn im lặng trong khi tao dụ dỗ cô ta hay sao?
Người đàn ông: Hứ...., dù sao thì nhờ cô ta mà chúng ta sống được thêm vài ngày.
Cô gái chạy đi, đến một cầu thang, cô bước lên thì thấy một cánh cửa, bên cạnh là một chiếc cần gạt. Cô gạt chiếc cần, cánh cửa phát ra một tiếng cạch. Cô cố gắng hết sức đẩy cánh cửa ra nhưng không xuê dịch, cô thẻ kéo nó vào thì cánh cửa dần hé mở. Bên ngoài là một dãy hành lang với những bức tường xám xanh, cô nhìn trái nhìn phải, không biết nên chọn hướng nào.
Cô gái: "Người phụ nữ đó từng nói rằng cô ta đã thử chạy trốn nhưng bất thành. Cô ấy đã từng đến đây hay chưa? Sao cô ta không nói với mình về chuyện ở đây có một cánh cửa và còn.... rẻ trái hay phải nữa. Chẳng lẽ ...Không xong rồi, phải chạy thôi! "(Suy nghĩ)
Lúc đó cô nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa vọng tới, cô xác định nó phát ra từ hướng bên trái nên quyết tâm dồn hết sức chạy về phía bên phải. Ở một ngã rẽ khác, vì chạy quá nhanh và liên tục nhìn về phía sau lưng xem có ai đuổi theo không thì cô đụng phải một thứ gì đó mà ngã ra sàn.
Cô gái: Aaah!!
....: Con người?
Cô gái nghe thấy tiếng nói, lập tức ngước nhìn lên, cô đã thấy hình dáng của một con quỷ đang đeo một chiếc mặt nạ.