Trên một hòn đảo nằm giữa lòng đại dương to lớn xanh thẫm, bên tòa thành với lỗi kiến trúc độc đáo và kích thước khổng lồ với diện tích hàng nghìn mét vuông, cao hàng trăm trượng đang dần hình thành. Tòa thành có hình dạng gần giống với một nhà thờ của Thiên Chúa Giáo với bốn bức tường màu đen bóng. Bốn gốc củanó là bốn tòa tháp lớn. Trên những bước tường có những thanh cột dài nối từ chân tương lên tới bên trên tường, có một cánh cửa khổng lồ hướng về phía tây nam với những họa tiết trang trí màu hoàng kim. Hai bên của chiếc cổng là những chiếc cột tương tự như những chiếc cột nằm dọc theo các bức tường nhưng to lớn hơn và có phần chân được kéo dài hướng về trước. Phía bên trên cánh cổng là một thứ gì đó trong giống như cửa sổ có hình trong với một số ký tự đặc biệt khó lý giải. Từ chân cổng đến mặc đất chừng 1m và trải dài thấp dần xuống là một thứ vật chất màu đen trông giống như những viên gạch đã tạo thành một lối đi. Những di tích từ trận chiến trước kia nay đã được sang phẳng, có lẽ là để chuẩn bị cho việc xây dựng nhiều công trình hơn nữa.
Bầu trời và không khí nơi đây thật trong lành và thoáng đảng, nó sáng sủa và hoàn toàn tương phản với tòa lâu đài ấy. Bên trong những bức tường đen có một thứ gì đó đang được xây dựng, một tòa kiến trúc khác nhỏ hơn nhưng cũng thật khổng lồ, nó có các đường nối với những bức tường đen bên ngoài nhưng màu sắc của tòa kiến trúc ấy quá đẹp đẽ, tráng lệ, trong sáng, xung quanh các bức tường trắng là những miếng pha lê đầy sắc màu, khác xa so với những bức tường đen bao quanh kia. Khi nhìn vào khung cảnh này, ta như chìm đắm vào nó, cứ như một thứ nghệ thuật khó diễn tả bằng lời, thật hùng vĩ. Để hình dung thì có lẽ nó giống như một viên ngọc sáng lung linh được che lắp bởi một lớp đá thô sơ trần trụi vậy. Những ai đã xây nên công trình này quả thực đã rất tỉ mỉ và chăm chút từng li từng tí cho từng chi tiết một. Họ vẫn đang xây dựng nó, bên trên những bức tường của tòa kiến trúc trắng là những công nhân. Có hàng trăm người đang ở đây, một vài trong số họ là có mang ở hai bên cổ và có vây ở tai, số khác thì lại là nhưng hình nhân pha lê bảy sắc và một vài thứ khác nữa. Tất cả đều đang làm việc chăm chú, không để xảy ra sai xót gì. Có một bóng dáng đang giám sát họ, đó là Helm, anh ta đang đứng trên những bức tường đen mà nhìn xuống trông giống như một người quản lý công trường thực thụ trong một bộ giáp trụ thay gì một bộ trang phục nhân công.
Trong một căn phòng khá lớn, nó có một cánh cửa to chiếm một nữa và cao chừng hai phần ba so với bức tường mà nó được đặt. Bên trong căn phòng, một tấm thảm đỏ được có chiều rộng chừng 2m được trải từ cửa đến một một cái sàn cao hơn có 6 nấc thang, toàn bộ nền sàng dưới và sàn trên đều là màu trắng, tương tự như với các bức tường xung quanh. Hai bên tấm thảm đỏ là 6 chiếc cột có đường kính gần 1m làm bằng tinh thể, trên những bức tường cũng có 6 chiếc cửa sổ được lắp đặt các chiếc kính đầy màu sắc. Chính giữa sàn cao, nơi cuối tấm thảm, sau khi bước lên 6 nấc thang là một chiếc bàn màu trắng với các đường vân có màu hoàng kim và một một chiếc ghế dài có thể nằm được, với phần nệm cũng có màu trắng và trông rất mịn màng, nó có màu sắc và họa tiết tương tự chiếc bàn kia. Một người đàn ông đang ngồi trên đó, đôi mắt nhắm tịt và hai tay nắm chặt một cây thánh giá làm từ vàng được treo trên cổ. Đột nhiên cánh cửa lớn được mở ra và một người bước vào, hắn ta trông giống như một ác quỷ với chiếc sừng đen ở trên đầu cùng đôi mắt có màu vàng có đồng tử có màu đỏ máu.
Diego: Lại chìm vào giấc mộng đấy nữa à? Mỗi lần như thế ngươi lại tìm đến thứ niềm tin hão huyền đó sao, Zebraem?
Zebraem từ từ mở mắt ra. Đứng trước mặt hắn là Diego đang chất vấn.
Zebraem: Không phải việc của ngươi.
Diego: Ngươi không hề có niềm tin đó. Ngươi biết mà, đúng không? Mỗi lần như thế, ngươi cầm trong tay thanh thánh giá đó chẳng qua là vì nó là thứ cha ngươi đã để lại và cùng vì đó là điều mà ông ấy đã dạy cho ngươi.
Zebraem im lặng, không đáp lại lời nói nào của Diego.
Diego: Ta từng nghe Ngài kể rằng Ngài đã cho ngươi một thứ gì đó. Thế ngươi đã sử dụng thứ đó thế nào rồi? Ta thật sự rất muốn biết.
Zebraem vẫn im lặng nhưng cơ thể hắn dần chuyển đổi, một chiếc mặt nạ quỷ được đeo lên mặt hắn. Toàn bộ cơ thẻ đó tan thành một lớp bụi và bay đi, khi lớp bụi biến mất để lộ ra một thân hình màu đen với móng vuốt sắc nhọn cùng mớ cơ bắp rắn chắc, một con quỷ, chỉ có điều trên đầu hắn không có sừng nhưng hai bàn tay thì có 12 ngón.
Diego: Trông cũng được đấy, rất ra dáng đấy. Ta không thích vẽ ngoài con người của ngươi trước kia và có lẽ là tất cả mọi kẻ ở đây cũng đều như thế, thế nên đừng trở về nhân dạng đó làm gì cả. Ngài đã chuyển đổi chủng tộc của ngươi nhỉ ? Cho ngươi biết một tin, Ngài đã trao cho ta quyền năng đó.
Zebraem: Ngài đã trao nó cho ngươi?
Diego: Đúng! Quyền năng chuyển đổi chủng tộc. Ngươi nên hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Zebraem: Tao không thích chuyện này đâu.
Diego: Haha, căng thẳng thế làm gì! Ta chỉ thông báo thôi. Còn chuyện gì xảy ra là do ngươi cơ. (Diego vừa cười vừa nói)
Zebraem: Chắc hẳn mày không đến đây chỉ để nói thế.
Diego: Đương nhiên. Ta đến để kêu ngươi bước vào mặt sau của Renacer để rèn luyện bản thân.
Zebraem: Ngươi gấp vậy để làm gì?
Diego: Chúng ta cần chuẩn bị cho việc đàm phá với Tiên Long tộc và sử dụng Walls để chia cắt toàn bộ thế giới này thành nhiều phần lãnh thổ khác nhau. Nhưng Walls không dừng lại ở đó.
Zebraem: Kể chi tiết đi.
Diego: Walls sẽ chia cắt thế giới bằng các dảy cực quang không thể bị phá hủy. Nó chỉ biến mất khi hai trụ cột kết nối với nó bị chinh phục.
Zebraem: Chinh phục?
Diego: Đúng! Chinh phục! Mỗi một trụ cột là một thử thách, néu bất kỳ ai chinh phục được nó thì sẽ nhận được những phần thưởng xứng đáng. Walls thu thập mọi bảo vật và những thứ có giá trị trên khắp hành tinh này bằng một cách nào đó và đặt chúng vào trong các trụ cột. Ta cần các ngươi mạnh hơn để thu thập những bảo vật đó nhằm nhiều mục đích. Chúng ta cần sức mạnh, Zeb.
Zebraem: Ta hiểu rồi. Ta sẽ đi sớm.
Diego: Renacer không dễ đâu nên ngươi chuẩn bị tinh thần đối mặt với cái chết đi! Hahaha.
Zebraem: Ngài ấy đã nói gì với ngươi?
Diego: Ngài ấy cho ta biết về cách thức các ngươi được rèn luyện khi bước vào cửa sau của Renacer.
Zebraem: Kể nghe xem nào.
Diego: Ngươi có tự tin là sẽ đánh bại được chính mình không?
Zebraem: Đừng có ấp a ấp ứng rồi ra vẻ nữa!
Diego: Được rồi. Ta sẽ nói. Bên trong cánh cửa sau của Renacer là một không gian kỳ ảo. Trong đó chỉ có 2 ngươi.
Zebraem: 2 ta? (Zebraem hỏi chen vào)
Diego: Đừng có ngắt lời coi! Một là ngươi, hai là một bản sao hoàn hảo của ngươi. Bản sao đó có hình dạng và toàn bộ khả năng của ngươi chỉ có điều nó có thể vận dụng mọi thứ ngươi có ở mức tối đa và sử dụng theo một số phương pháp mà ngươi cũng chẳng tày nào có thể nghĩ đến.
Zebraem: Nếu vậy thì không phải là ta có thể học được từ nó sao?
Diego: Đúng là vậy nhưng nó cũng có một số khuyết điểm tùy thuộc vào những khả năng mà ngươi năm giữ.
Zebraem: Khuyết điẻm gì>
Diego: Tự đi kiểm chứng đi. Ta chẳng có nhiều thời gian đến mức chỉ điểm ngươi mọi thứ. Ta cũng sẽ thông báo đến những người khác để họ lúc nào có thời gian có thể bước vào Renacer.
Diego quay người rời đi, lúc gần đến cửa hắn ta khựng lại.
Diego: Ta có biết về một đức tin mới có lẽ phù hợp hơn với ngươi. Đức tin đó xuất phát từ phương nam.
Zebraem hướng ánh nhìn về phía Diego.
Die: Một đạo khuyên chúng ta hướng đến những việc làm tốt đẹp cho thế giới này. Đạo Phật, đức tin vào Phật Pháp. Ngươi có thể tìm hiểu nó. Ta chỉ nói đến đây thôi, còn hiểu như thế nào là tùy ngươi. (Diego từ từ bước chân rời khỏi căn phòng đó, cánh cửa lớn cũng dần khép lại)
Zebraem: Khuyên ta làm những việc tốt đẹp? Thật nực cười!
Zebraem từ từ đứng dậy, rời khỏi căn phòng đó và tiến bước về hướng cánh cửa Renacer.