Lang thang trên bầu trời của hành tinh này, một con tàu khổng lồ nhẹ nhàng lướt đi trên không trung, phía trên những áng mây trắng xóa, cùng những làn gió rì rào, những tia nắng ấm áp. Nhìn lên bầu trời, có thể thấy hai hành tinh tương tự như hành tinh hiện tại (Giong) là TanVien và ChuDongTu, còn một hành tinh nữa nằm khuất phía sau mặt trời có tên là LieuHanh, tất cả những cái tên này đều do Chi Phối đặt. Đã hơn 6 tháng kể từ thời điểm bắt đầu chuyến hành trình, con tàu đã dừng chân ở 4 địa điểm. Một là đỉnh của một ngọn núi ở phương bắc, một nơi lạnh giá, xuyên qua những áng mây. Nơi này có thể gọi là nơi cao nhất trên hành tinh, nếu không có những làn sương mù mịt, có lẽ chúng tôi đã có thể nhìn xa đến tận quê hương mình. Hai là giữa lòng một đại dương xanh biếc, toàn bộ bề mặt đại dương được bao phủ bởi một màu xanh lục, màu của tảo biển, xung quanh chẳng có gì ngoài sóng biển và nhưng cơn giá mạnh réo rít. Nơi thứ 3 là bên trong một cánh rừng hoa anh đào, họ dừng chân tại một vùng đất trắng, đất ở nơi đó có màu trắng và gần như không hề có bất kỳ thứ màu nào khác ngoài màu hồng của những cánh hoa, màu nâu của những thân cây anh đào. Chốn dừng chân thứ 4 là một thung lũng sâu thâm thẫm, nơi mà khi người ta thét vào thì thứ âm thanh vọng lại nghe như những lời thì thầm. Hiện tại, họ vẫn đang trên chuyến đi, chỉ là không biết điểm dừng chân kế tiếp là ở nơi nào.
Juan: Thưa Yagi (tên mà người dân nơi đây gọi Chi Phối), chúng ta đã đến nơi chưa?
Yagi: Còn 3 ngày nữa, khi Giong đến gần ChuDongTu nhất, đó là thời điểm chúng ta dừng lại. Mọi người hãy chuẩn bị mọi thứ như những gì ta đã dặn.
Ba ngày sau, con tàu Radiant to lớn dừng chân bên một vách núi thẳng đứng. Giờ đây, khi ngước nhìn lên bầu trời, một hành tinh khổng lồ đang ở phía trên họ.
Yagi: Juan, kêu gọi mọi người tập trung trên boong tàu.
Juan: Vâng thưa ngài. Tất cả mọi người tập hợp trên boong tàu!
Mọi người dân sinh sống trên tàu Radiant tập trung ngay trước boong tàu, một số người cưỡi trên những chiếc đĩa bay nhỏ, một số thì đứng trên các tháp quan sát nhìn xuống, còn lại phần lớn mọi người thì cúi đầu cung kính bên dưới một bệ đá mà người đứng trên đó là người mà họ cung kính nhất, Yagi.
Yagi: Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng ta trong khoảng thời gian vừa qua, ta cảm thấy rất hạnh phúc trong chuyến hành trình ấy. Giờ đến lúc rồi, chúng ta sẽ chia tay vào thời khắc này. Còn đây sẽ là chỉ thị cuối cùng của ta: Ở lại trên con tàu Radiant này, bảo vệ nó và vận hành nó rồi đến một ngày, tất cả mọi thứ hội tụ về một điểm duy nhất, đó là lúc sư yên bình sẽ kéo dài mãi mãi.
Sau những lời nói đó, người dân trở nên hoang mang.
Juan: Thưa ngài, chuyện này quá đường đột, chúng tôi không thể!
Yagi: Trước đây ta đã nói rồi. Các ngươi phải tự dựa vào chính mình mà bước tiếp, Juan. Từ giờ trở đi, hãy quản lý chiếc tàu này thật tốt, cho đến ngày đó, đây sẽ là sứ mệnh của ngươi, cũng như là lời thỉnh cầu của ta.
Juan đứng bất động nhìn tô rời đi, trong tâm trí anh lúc này có lẽ đang bối rối, trong tim anh lúc này có lẽ đang phân vân. Sau đó, cô rời bệ đá và bước dần về phía vòng tròn trung tâm của con tàu trong thút thít nghẹn ngào của dân chúng. Một luồng sáng phóng lên bầu trời hướng về phía hành tinh kia, những tiếng gió và tiếng nức vỡ xen lẫn hòa vào nhau lấn át đi mọi thứ âm thanh khác. Ngay lúc đó, Juan chạy về phía vòng tròn, đưa tay ra như muốn bắt lấy điều gì đó, nhưng có lẽ mọi thứ đã trễ, Juan không thể tiếng đến gần hơn. Khoảnh khắc Yagi sắp biến mất cô đã nói điều gì đó.
Yagi: Vĩnh biệt, Juan.
Juan chỉ có thể nhìn thấy môi cô ấy chuyển động, những tiếng ồn phát ra từ vòng tròn và luồng sáng ấy không cho phép anh nghe thấy lời cô ấy nói. Sau một lúc, luồng sáng kia biến mất, chỉ để lại sự tĩnh lặng, không một ai nói gì, cho đến khi mọi người nhận ra người mà họ tôn thờ đã bỏ lại họ mà rời đi, mọi người mới bắt đầu bật khóc. Xen lẫn giữa ngàn người, có một bóng hình cứ ngẫn ngơ đứng gần vòng tròn. Rồi một người đàn ông tiếng gần đến và nói.
Người đàn ông: Juan, cậu không sao chứ? Tôi thấy cậu bị đẩy văng đi. (Ông ấy hỏi han Juan)
Juan: Tôi không sao.
Người đàn ông: Chuyện cũng qua rồi, người cũng đã đi, chúng ta phải nghe theo lời của người. Chỉ là không biết một ngày nào đó có thể tương phùng hay không.
Juan: Chúng ta sẽ ở lại đây chờ đợi một ngày người quay trở về. Tôi tin chắc là như vậy. (Sau đó người đàn ông đỡ Juan vào trong)