Tiếp tục công cuộc tìm kiếm trên TanVien, vẫn không có dấu vết gì của hắn sau nhiều năm lênh đênh trên biển trời. Cô lại đi đến bốn nơi nhất định trên hành tinh để làm một công việc quen thuộc. Trong chuyến đi, thứ trong cơ thể cô cũng ngày một lớn dần, từ một quả cầu có 2 chiếc cánh trắng nay đã trở thành một quả cầu được bao phủ bởi tất cả 4 chiếc cánh xung quanh, không thể nhìn thấy gì ở bên trong nữa. Vào một hôm, con tàu Rad iant trên hành tinh TanVien đang lướt đi bên trên những áng mây trời, cùng ánh bình minh đang hừng sáng. Chi Phối đứng ở mũi tàu, lấy từ cơ thể ra một quả cầu lông vũ. Quả cầu có kích thước vừa bằng bụng cô, sau khi được lấy ra, nó lớn dần lên, đến mức to hơn cả người cô. Quả cầu lông vũ cứ thế lơ lửng trên không trung, dần dần từng chiếc cánh mở ra, để lộ một cô gái ở bên trong. Cô có chiều cao và vóc dáng của một người con gái khoảng chừng 16 tuổi với làn da trắng sáng như tuyết, đôi môi màu hồng nhạt, mái tóc vàng xõa bồng bềnh đung đưa theo làn gió. Một gương mặt thanh tú, đẹp đẽ dần hiện ra sau những chiếc cánh, những tia nắng buổi sớm chiếu khẽ qua mái tóc mài vàng nhạt và đôi cánh trắng, với mặt trời khổng lồ ở phía sau lưng như tô điểm thêm cho cảnh tượng tuyệt sắc này. Cô gái ấy dần dàn mở mắt, một đôi mắt màu đỏ nhẹ, nhìn chầm chầm vào người phụ nữ đứng trước mặt. Được một lúc, cô gái ngã vào lòng người phụ nữ và thiếp đi, những đôi cánh trắng dần khép lại và biến mất, chỉ để lại những vết tích mờ nhạt như từng có gì ở đó. Buổi sáng sớm đó, ngoài Chi Phối và một người nữa đứng phía sau lưng cô thì không còn ai khác, tất cả mọi người trừ họ đều còn đang say giấc.
Người phụ tá: Nhỏ là gì thế? Con của cô à, Hena?
Hena (Chi Phối): Có thể coi là vậy. Gương mặt này khi ngủ quả là báu vật của thế gian. Ấy thế mà .... (Nói nữa chừng, cô khựng lại). Lin, đưa con bé vào phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn, tôi sẽ đi lấy trang phục cho con bé. (Nói xong cô đưa cô gái cho Lin)
Lin: Cô bế nó đi, để tôi đi lấy đồ cho. (Hena lắc đầu và cứ thế bước đi vào một căn phòng để lại Lin ở đó)
Trong một căn phòng rộng lớn, có một chiếc nôi được đặt ở chính giữa, cuối căn phòng. Phía sau chiếc nôi có những chiếc giáo đâm xuyên qua từ dưới hướng lên trên, chúng ngắn dần về phía trung tâm, bên trong chiếc nôi là một tấm đệm mềm mại, toàn thể chiếc nôi ấy có thể đủ cho hai người nằm cùng một lúc. Toàn bộ căn phòng là một tác phẩm nghệ thuật với những đường nét trang trí tinh xảo, ánh sáng nhẹ nhàng, những tấm màn và những ngọn đèn đưng đưa như đang khiêu vũ trong giai điệu của những chiếc chuông gió. Lin từ từ đặt cô gái xuống chiếc nôi.
Lin: Mới chào đời mà to và nặng thế này cơ đấy. Con do thần linh sinh ra nên cũng độc lạ phết nhỉ! (Cô than vãn)
Hena (Chi Phối): Cô than vãn gì đó?
Lin: Hả? Có gì đâu! Tôi chỉ bị thu hút bởi sự dễ thương của con bé này thôi! Haha ha!
Hena bỏ qua lời biện hộ dỡ tệ đó và tiến lại gần cô gái nằm trong nôi. Đưa tay ra vuốt nhẹ má cô, đưa tay lấy ra bộ đồ vừa được mang đến.
Hena (Chi Phối): Giúp một tay đi! (giọng điệu của cô mang chút cọc nhẹ nhưng cũng có tính đe dọa)
Lin: Đến liền!
Hena (Chi Phối): Được rồi, cô có thể đi. Thông báo cho mọi người tập trung ở quảng trường vào chiều ngày hôm nay.
Lin: Ò! Tôi biết rồi. (Lin rời đi, đầu không dám ngoảnh lại)
Thoắt chút đã đến buổi chiều. Cô gái trong nôi từ từ mở mắt. Nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt của người phụ nữ nằm cạnh cô. Cô bé đưa tay vén nhẹ mái tóc người phụ nữ ấy, nó bồng bềnh và mềm mại tựa như bông. Bổng chốc, người phụ nữ đó cũng tỉnh dậy.
Hena (Chi phối): Chào mừng con đến với thế giới này. Con gái yêu. (Chất giọng nhẹ nhàng đầy ấm áp vang lên)
Cô gái: Mẹ?
Bầu không khí bị cắt ngang. Một người bước vào phòng.
Lin: Hả! Nó biết nói luôn rồi à?
Hena: Cô có thể nhẹ nhàng chút không? Làm gì mà bất ngờ thế? Con bé biết nói là chuyện bình thường, nó vẫn luôn thức khi ở trong bụng tôi.
Lin: Bình thường thiệt á hả? Nghĩ kỹ thì ... cũng bình thường thiệt. Từ lúc gặp cô, những chuyện này diễn ra quá thường xuyên. Đáng lẽ tôi phải quen với nó rồi. (Thở dài)
Hena (Chi Phối): E hừm! Ra tập hợp mọi người đi.
Lin: Được rồi! Được rồi! Tôi đi.
Lin rời đi.
Hena (Chi Phối): Con cảm thấy thế nào? (cô hỏi han nhẹ nhàng)
Cô gái: Con ổn! Ngài là mẹ con sao?
Hena (Chi Phối): Đúng vậy. Ta là mẹ con. (cô khẳng định)
Hena (Chi Phối): "Không biết con bé có liên hệ gì với hắn hay không? Nhưng mọi chuyện có lẽ đang chuyển biến tốt. Ta phải sắp xếp mọi chuyện cho tương lai. Thời điểm đó cũng sắp đến rồi"(Suy nghĩ)
Hena (Chi Phối): Con cảm nhận được mọi thứ từ khi nào?
Cô gái: Con ...không nhớ. Cũng ....khá lâu rồi. Con chỉ nghe được .....mọi người nói chuyện....với nhau. (Giọng điệu ngây thơ của một đứa trẻ)
Hena (Chi Phối): "Con bé có thể nói chuyện được khá trôi chảy. Có lẽ nó đã có thể nghe thấy từ khá lâu rồi" (Suy nghĩ)
Hena (Chi Phối): Con có đói không? Mẹ sẽ đi lấy chút đồ ăn.
Cô gái: Súp...cua...E...ta...tana. (con bé ngập ngừng mãi không nhớ ra được)
Hena (Chi Phối): Súp cua Etta phải không?
Cô gái: Dạ phải! (cô mừng rỡ)
Hena (Chi Phối): "Chắc con bé nghe được mỗi lần nhỏ Lin đòi ăn cua đây. Cứ đi qua chỗ nào có biển rồi là lại đòi nhảy xuống tim cua về nấu súp. "(Suy nghĩ)
Hena (Chi Phối): Được rồi! Con đơi một lát.
Trong quá khứ, khi Chi Phối đặt chân đến hành tinh này thì con người đầu tiên ấy gặp là Lin. Một cô gái đang chơi đùa bên cạnh bờ biển, chừng khoảng 13-14 tuổi, ngồi trên cát dùng cây gậy vẽ nghệch ngoặc. Chi Phối tiến lại gần và bắt chuyện, muốn nhờ cô dẫn đường về nơi ở của con người. Nói chuyện một hồi, nhưng cô ấy vẫn không chịu chỉ đường cho. Nhìn quấn áo cô mặt có vẽ lắm lem, nên Chi Phối đưa cho cô một bộ quần áo mới. Nhìn thấy bộ quần áo đẹp, mắt cô sáng rực nhưng rồi lại ngoảnh đi tỏ vẽ không chịu. Sau cùng, Chi Phổi hỏi cô có muốn gì thì cô mới trả lời là đồ ăn, cô đã nhịn đói cả ngày rồi, do mãi bỏ nhà đi chơi cả giờ ăn cũng chẳng thèm về. Trên người Chi Phối không mang theo đồ ăn nên đành hỏi cô có muốn ăn đồ biển không. Cô đáp là có. Chi Phối đi bộ trên mặt biển, Lin ồ lên kinh ngạc, trợn to mắt. Một lúc sau, từ dưới mặt biển một cơn sóng lớn ập lên bờ Chi Phối đem lên một con của khổng đồ đặt trước mặt cô, lúc này đã ướt sủng cả người vì cơn sóng to vừa rồi. Nhưng bỏ qua những lời trách móc, ánh mắc cô dán chặt vào con cua kia mà miệng há hốc.
Lin: Cô là quỷ à mà khỏe thế?
Chi Phối: Nhỏ này! Ta là thần đấy!!!
Chi Phối cốc đầu cô một cái rồi cả hai ngồi xuống bên cạnh nhau, đốt lửa nướng chín con cua khổng lồ kia. Cả cùng nhau ăn đến buổi chiều cũng chẳng hết nối một chiếc càng. Lúc này Lin mới chịu chỉ đường cho Chi Phối. Chi Phối kêu cô đi cùng về nhà, nhưng cô nhất quyết không chịu rời đi, cô đòi phải mang theo phần còn lại của con cua về cùng. Bó tay, Chi Phối đành phải mang theo cả cô và cả con cua về làng. Đến làng, toàn bộ người dân đều trố mắt trầm trồ trước cảnh tượng ấy. Toàn bộ người dân đều quỳ xuống, cúi đầu đầy sơ hãi. Lúc này Lin mới đứng ra mà nói cho mọi người biết chuyện đã diễn ra. Mọi thứ được giải quyết trong êm đẹp và Chi Phối ở lại ngôi làng đó.
Nhớ lại những chuyện này, cô có chút xấu hổ, nhưng lại cũng cảm thấy vui vẻ. Cô nghĩ đến Lin, con bé ngày ấy đến giờ vẫn vậy.Khi tất cả cư dân đã tập trung đông đủ tại quảng trường. Chi Phối cùng con cô ấy bước lên.
Hena (Chi Phối): Mọi cư dân của tàu Radiant nghe đây! Cô bé này là con gái ta! Từ giờ trở đi, con bé sẽ sống trên con tàu này, mọi người hãy đối xử với nó thật tốt! Có nghe rõ chưa!
Mọi người: Đã rõooooooooo!
Bỗng chốc trên quảng trường, những tiếng hân hoan, những lời ca ngợi được mọi người trao cho. Con bé cảm thấy rất vui vẻ. Dưới ánh hoàng hôn, mọi người tươi cười rạng rỡ, cùng chào mừng sự ra đời của cô. Hena sau lời công bố, quay sang nói chuyện với con của cô.
Hena (Chi Phối): Từ giờ tên của con sẽ là Idalia.
Hena quay sang phía người dân và bảo:
Hena (Chi Phối): Tên của con bé là Idalia! Mọi người hãy chào đón con bé nào!
Mọi người: Idalia! Idalia! Idaliaaaa! (mọi người cùng nhau hô vang)
Sau khi đi qua bốn cả bốn địa điểm mà Chi Phối muón đến. Cũng đã đến lúc phải rời đi. Cô thông báo với mọi người trên tàu Radiant trước khi rời đi chừng một tháng. Như bao lần trước đó, cô bàn giao mọi việc lại cho người dân bảo vệ và vận hành con tàu. Và người đảm nhận vị trí cao nhất là Lin, cô ấy là người mà Chi Phối tin tưởng nhất, dù cho tính cách lúc nào cũng trẻ con nhưng rất được việc. Vào thời điểm chia tay, mọi người đã khóc rất nhiều, Idalia cũng đi theo Chi Phối, Idalia muốn cô cùng ở lại với mọi người, nhưng chuyện đó là không thể, cô nhất định phải rời đi vì đó là hành tinh cuối cùng cô cần đến. Tại nơi đó, điều mà cô luôn tìm kiếm sẽ xuất hiện, hắn ta chắc chắn ở đó. Dẫu qua bao năm, với ngần ấy thương tổn, hắn cũng chẳng thể hồi phục được bao nhiêu. Khi gặp lại, chắc chắn cô sẽ giết được hắn.