Sau khi Nghịch Mệnh bị tách mất một phần cơ thể, thời gian quay lại quỷ đạo vốn có nhưng trước đó, dưới sự tác động của tốc độ cao ảnh hưởng đến toàn thể vũ trụ, các mảnh vỡ của Vật Chất đã trở thành các thực thể thiên hà đại loại như: Các thiên hà, các hố đen, các ngôi sao, các tinh vân, các hành tinh,.... Với sự ra đi của Sự Sống trước đó, tinh hệ mà Nghịch Mệnh và Chi Phối đi vào cũng đã hình thành và phát triển đến một mức độ nào đó. Cả bốn hành tinh trong tinh hệ này đều có kích thước giống nhau và mọi định luật vật lý cũng như mức độ phát triển, tất cả chúng đều đã tồn tại sự sống, có lẽ do thời gian biến động đã đẩy nhanh quá trình mà đáng lẽ ra nó phải mất hàng tỉ năm kể từ khi các mảnh Vật Chất bắt đầu bị rải rác khắp vũ trụ. Về phía của Chi Phối, cô ta rong rủi khắp nơi để tìm diệt Nghịch Mệnh. Ở hành tinh đầu tiên, cho dù sử dụng mọi khả năng cảm nhận, đi khắp mọi nơi từ cực bắc đến cực nam cũng đều chẳng thể tìm được hắn. Trong khoảng thời gian đó, Chi Phối chứng kiến, nhìn ngắm mọi thứ đổi thay trên hành tinh này, nhũng sự sống vươn mình phát triển, những ngọn núi thi nhau đứng cao sừng sững, con người xây dựng nơi ở, trải qua muôn vàn thế thái, cô dần có chút lưu luyến đến thế giới này. Đến một thời điểm, cô ta đã biết mình đến nhằm nơi, nên bèn sử dụng quyền năng của bản thân để rời đi nhưng rồi cô ta nhận ra vì sự nhỏ bé của hành tinh và cả tinh hệ này, chúng sẽ sụp đổ nếu cô ấy sử dụng dịch chuyển. Vì thế nên, cô ấy sử dụng quyền năng và sức mạnh của mình để tạo ra quy luật cho thế giới này. Khi đó có bốn thực thể quyền năng được Chi Phối tạo ra cho hành tinh này, mỗi một con trong số chúng đều là những quả trứng được đặt ở mỗi nơi khác nhau và cách xa lẫn nhau trên hành tinh. Do sức mạnh hao hụt nên cô chỉ có thể làm như thế, để chúng tự phát triển bằng cách hấp thụ năng lượng tự nhiên qua thời gian mà thành hình, một khi đủ thời gian chúng sẽ phá võ chào đời, đó cũng là thời điểm chúng phải trải qua bài kiểm tra khả năng của chính mình. Trong một khoảng thời gian dài tìm các di chuyển giữa các thế giới trong tinh hệ này mà không làm sụp đổ nó, cô ta đã tìm ra một cách hạn chế quyền năng và sức mạnh được sử dụng hết mức có thể thông qua một vật trung gian. Trong tâm trí cô dần này ra ý tưởng về một con tàu khổng lồ chứa đựng một phần nhỏ sức mạnh của bản thân cô, và áp dụng các quy tắc được sinh ra khi các thực thể khái niệm trước đó chết đi mà tạo nên. Đó là một con tàu bay khổng lồ, lang thang trên bầu trời với khả năng dịch chuyển bất cứ thứ gì qua các hành tinh trong tinh hệ này, nhưng đây là chuyến đi một chiều, không có khả năng quay lại trừ khi có một con tàu bay khác ở hành tinh đích đến.
Sau khi hoàn thành chế tạo tàu bay, cô đặt tên cho nó là Radiant, rồi đi đến một thành trì của loài người ở không xa bờ biển. Thành trì bao quanh bới một bức tường được xây bằng gạch nung, có màu xám, diện tích khoảng 2km vuông, xung quanh là sáu chiếc tháp cách đều nhau dùng để phòng vệ, số lượng cư dân rơi vào khoảng 20 000 người. Ở ngoài thành không xa, cô tạo ra một trận bão lớn quét qua thành, nó có thể kéo dài trong nhiều ngày. Cư dân trong thành hoảng loạn, họ nấp vào các tòa nhà, cố gắng né tránh cơn bão đang đổ bộ vào. Sau khoảng 3 ngày gánh chịu sự tàn phá của cơn bão dữ dội ấy, cư dân trong thành dần chứng kiến được ánh sáng mặt trời và một cái bóng lớn từ trên bầu trời rơi xuống thành. Dần dần, họ nhìn rõ hơn và phát hiện ra đó là một con tàu khổng lồ trang trọng và đẹp đẽ, lơ lửng giữa không trung ngay giữa khoảng trống lớn giữa thành trì. Người phụ nữ đó xuất hiện với một dáng vẽ kiều diễm, khuôn mặt đẹp đẽ khó miêu tả bằng lời nói. Các luồng sáng chiếu xuyên qua các áng mây xám xịt, khung cảnh thường xuất hiện sau khi các cơn giông qua đi, tô điểm thêm cho vẽ đẹp của cô ấy. Có thể trước khi đến đây cô ấy đã thay đổi hình dáng của mình trông giống như một nữ thần với mái tóc trắng và làn da sáng, cô mặc một bộ trang phục lạ lẫm đối với cư dân của nơi đây. Tất cả bọn họ đều quỳ xuống, cúi đầu trước người phụ nữ đó, suy cho cùng, họ chưa từng nhìn thấy vẽ đẹp nào như thế, con tàu bay nào như thế, nó thật hùng vĩ, cũng thật tráng lệ.
Thời điểm của hiện tại là ngày 29 tháng 3 năm 20 cũng tức là đã 20 năm trôi qua kể từ ngày vị thần đó đến đây. Trong khoảng thời gian 20 năm đó, vị thần ấy đã sử dụng quyền năng của mình khiến cho nơi đây trở nên thịnh vượng và phát triển hơn bao giờ hết, có thể gọi nó là thành phố vàng nơi thần linh ngự trị. Người dân đã được thông báo từ trước rằng hôm nay là một ngày trọng đại, mọi cư dân trong thành đều tập trung đến quảng trường trung tâm. Khi đến 8 giờ, cư dân đã tập trung đông đủ xung quanh quảng trường, có những người nhìn ra ngoài cửa sổ trong các tòa nhà, có những người quay xung quanh, có những người thì ngồi trong các cổ xe ngựa. Tất cả có một điểm chung là toàn bộ đều hướng ánh mắt về nơi mà thần linh sắp xuất hiện. Trong tiếng pháo và tiếng hò vang của dân chúng, một người phụ nữ bước ra, xung quanh cô ta tỏ ra một vầng hào quang chói lọi nhưng lại chẳng gây lóa mắt bất kỳ ai, ngược lại nó mang đến cho người xem một cảm giác thoải mái và dễ chịu. Người phụ nữ đó bước lên bục, giang trước quảng trường và bắt đầu cất tiếng:
Thần linh (Chi Phối): Qua khoảng thời gian đồng hành 20 năm, không ít cũng chẳng dài, nhưng chúng ta đã cùng nhau chung sống. Ta rất lấy lòng yêu quý cư dân của nơi này, tình cảm giữa chúng ta là điều không thể bàn cãi. Nhưng đã đến lúc phải nói lời ly biệt, ta vẫn còn sứ mệnh phải hoàn thành, nay chia tay tại đây. Nay, ta muốn chọn ra những cá nhân đồng hành cùng ta trên con đường hoàn thành sứ mệnh. Bất kỳ ai có mong muốn tiếp tục bước đi cùng ta có thể đến quảng trường này vào rạng sáng ngày mai. Chúng ta sẽ bước lên con tàu Radiant! (giọng điệu của cô ấy mang vẽ uy nghiêm nhưng chả ai có thể cảm thấy chút nào sự cứng nhắc nên có mà lại thấy nó pha chút êm dịu ma mị)
Sau bài phát biểu, dân chúng ở quảng trường có nhiều cảm xúc lẫn lộn, trước đó là nuối tiếc, sau đấy là một thoáng hi vọng trên khuôn mặt mỗi người. Thần linh rời đi, dân chúng bắt đầu bàn tán xôn xao, có người thì lo lắng bất an, có người thi như nắm được tia hy vọng, có người thì như sắp chạm đến được khát khao của mình. Một khoảng thời gian trôi qua, đám đông cũng dần vơi đi bớt, mọi chuyện cũng dần trở lại như cuộc sống thường ngày. Cùng khoảng thời gian đó, trong phòng họp, những cá nhân nắm quyền lực cao nhất trong thành trì này đang tổ chức một cuộc thảo luận với người phụ nữ đó. Họ muốn biết sứ mệnh mà cô ấy nhắc đến là gì nhưng đứng trước khí thế uy nghiêm ấy, mấy kẻ phàm trần sao đủ dũng khí để lên tiếng. Họ chỉ thảo luận với nhau về tình hình của thành trì và cuộc sống của người dân sau khi thần linh rời đi. Trong khoảng thời gian cô ấy ở đây, mọi việc luôn được diễn ra suôn sẽ, ít gặp bất trắc cũng như mọi vấn đề đều được giải quyết nhẹ nhàng.
Thần linh (Chi Phối): Các ngươi đã quá lo lắng rồi?
Một người đàn ông tiếp lời.
Juan: Thưa ngài, dù miễn cưỡng nhưng tôi muốn đồng hành cùng ngài trong sứ mệnh sắp tới! (người đàn ông ngồi gần vị trí thân linh nhất lên tiếng)
George: Anh không thể rời đi Juan, đừng có vô trách nhiệm như thế. Với tư cách là người bảo đảm trị an, anh muốn đi là đi sao? Anh làm thế mà xem được à?( người đang nói là người đúng đầu của thành trì này, ông ấy nói với vẻ khá tức giận)
Charles: Ông ấy nói đúng. Cậu không thể cứ như thế mà bỏ đi được Juan. Ít nhất cậu cũng phải tìm một người có đủ năng lực để thay thế vị trí hiện tại của cậu. (người này là một trong những người nắm giữ nhiều tài sản nhất trong thành trì)
Juan: Được rồi! Tôi sẽ sắp xếp. (nói xong, anh ta lao ra ngoài và chạy đi nhanh chóng)
George: Này!!!!
Charles: Cậu ấy còn trẻ George nhể ? Giống ông ngày xưa ấy! Hahaha!
Thần linh: Mọi chuyện đã được quyết định, cũng đến lúc ta nên sắp xếp cho công việc sắp đến. Mọi người cũng nên lo liệu công việc của mình đi. (cô ấy rời đi)
Mọi người: Vâng thưa ngài.
Rạng sáng hôm sau, ngày 30 tháng 3 năm 20, tất cả những người muốn đi đã có mặt, cùng với hầu hết người dân cũng đều đến để tạm biệt thân linh của họ. Một số bật khóc, một số thì cầu nguyện bình an đến với những người rời đi, một số thì mong rằng thần linh vẫn sẽ luôn ở bên bảo vệ họ và một ngày tất cả sẽ quay về. Con tàu lại một lần nữa đáp xuống thành trì này, nó vẫn luôn ở trên những đám mây. Có khoảng gần 1 nghìn người lên tàu nhưng lại thiếu đi bóng dáng một ai đó.
Thần linh (Chi Phối): Sao giờ này cậu ấy chưa đến nhỉ, chưa sắp xếp được công việc sao?
Tất cả họ đã đợi ở đó trong một khoảng thời gian, cuối cùng cũng phải đến lúc cất cánh. Chiếu cầu thang dẫn lên tàu dần thu gọn lại, cánh của tàu cũng khép lại dần và con tàu bắt đầu bay lên không trung. Đột nhiên một bóng người xuất hiện từ xa cố gắng chạy hết sức đến chỗ quảng trường, nhưng không còn kịp nữa, con tàu bay đã rời đi. Để lại một chàng trai vẫn ở đó với đôi mắt thất thần, cậu thẫn thờ mà nhìn lên trời cao.
Juan: Mình đến trễ rồi sao? (không thể biết được là mồ hôi đang chạy nhể nhãi trên khuôn mặt cậu hay đó là những giọt nước mắt tiếc nuối)
Một lúc sau, cơ thể cậu nhẹ hẫng và bắt đầu bay nhanh vào không trung, cậu bối rối và sợ hãi nhưng rồi cậu nhận ra điều này có nghĩa là gì. Cậu không hề bị bỏ lại. Vài phút sau, cậu rơi lên tàu Radiant.
Thần linh(Chi phối): Ngươi đến trễ, cứ xem như trải nghiệm vừa rồi là một hình phạt dành cho mình đi. (cô nói với giọng điệu có chút trêu chọc)
Juan: Cảm ơn ngài, vì đã không bỏ tôi lại.
Thần linh(Chi Phối): Vậy thì hãy cố gắng vì ta, Juan!
Juan: Vâng!! (cậu trả lời với nụ cười rạng rỡ trên môi)
Sau đó, con tàu rời đi, nó lã lướt trên những áng mấy trắng bồng bềnh, không biết đang đi về đâu. Thiên đường hay địa ngục?